Ý Nghĩa Bài Thơ Gọi Bạn / Top 11 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Bài Học Ý Nghĩa Dành Cho Bạn

Bài học số 1

Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi. Cả hai lén lút đi lại, quan hệ, quậy gia đình, trốn nhà đi, dọa chết nếu không được chấp nhận. Nếu quan hệ ấy kéo dài một năm, được gọi là phạm pháp, dụ dỗ trẻ vị thành niên, có nguy cơ ra tòa thụ án. Nếu mối tình ấy kéo dài ba năm, được gọi là yêu trộm, tình yêu oan trái. Nếu mối tình kéo dài sáu bảy năm, sẽ được gọi là tình yêu đích thực, vượt núi trèo đèo qua bao khó khăn để yêu nhau.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm được trong… bao lâu!

Bài học số 2

Một cô gái bán hoa nếu qua đêm với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh, thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu qua đêm với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu qua đêm với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện “nghề nghiệp” và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng, không ai có ý định bắt nàng.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai!

Bài học số 3

Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là người không lấy tay che thân thể, mà lấy tay che… mặt.

Kết luận: Hãy quan tâm tới mấu chốt của mọi vấn đề.

Bài học số 4

Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: “Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi!”. Cảnh sát ngạc nhiên: “Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí “nhạy cảm” như thế, mà cô không phát hiện ra?”

Cô nàng gái ế thút thít: “Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền?”

Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.

Bài học số 5

Một con chim nhỏ bay về phương Nam tránh rét. Trời lạnh quá con chim bị lanh cứng và rơi xuống một cánh đồng lớn. Trong lúc nó nằm đấy, một con bò đi qua ỉa vào người nó. Con chim nằm giữa đống phân bò nhận ra rằng nó đang ấm dần. Ðống phân đã ủ ấm cho nó. Nó nằm đấy thấy ấm áp và hạnh phúc, nó bắt đầu cất tiếng hót yêu đời. Một con mèo đi ngang, nghe tiếng chim hót liền tới thám thính. Lần theo âm thanh, con mèo phát hiện ra con chim nằm trong đống phân, nó liền kéo con chim ra ăn thịt.

Bài học xương máu:

1. không phải ai “đi nặng” vào người mình cũng là kẻ thù của mình

2. không phải thằng nào kéo mình ra khỏi đống phân cũng là bạn mình

Bài học số 6

Một tu-sĩ nam ngỏ ý mời tu-sĩ nữ đi chung xe. Người nữ chui vào xe, ngồi bắt chéo chân để lộ 1 bên bắp chân. Người nam suýt nữa thì gây tai nạn. Sau khi điều chỉnh lại tay lái, người nam thò tay mò mẫm lên đùi người nữ. Nữ kêu: “Xin ngài, hãy nhớ điều răn 129″. Nam liền bỏ tay ra. Nhưng sau khi vào số, nam lại tiếp tục sờ soạng chân nữ. Một lần nữa nữ kêu: “Xin ngài, hãy nhớ điều răn 129″. Nam thẹn quá: “xin lỗi nữ, tôi trần tục quá”. Tới nơi, nữ thở dài và bỏ đi.

Vừa tới nhà tu, nam vội chạy vào thư viện tra cứu ngay cái điều răn 129 ấy, thấy đề: “Hãy tiến lên, tìm kiếm, xa hơn nữa, con sẽ tìm thấy hào quang.”

Bài học xương máu: Nếu anh không nắm rõ thông tin trong công việc của mình anh sẽ bỏ lỡ 1 cơ hội lớn.

Bài học số 7

Ông chồng đi tắm sau khi vợ vừa mới tắm xong, đúng lúc chuông cửa reo. Vợ vội quấn khăn tắm vào và chạy xuống mở cửa. Cửa mở thì ra là ông hàng xóm Bob. Chị vợ chưa kịp nói gì thì Bob bảo: tôi sẽ cho chị 800 đô nếu chị buông cái khăn tắm kia ra . Suy nghĩ 1 chút rồi chị vợ buông khăn tắm, đứng trần truồng trước mặt Bob. Sau vài giây ngắm nghía, Bob đưa 800 đô cho chị vợ rồi đi. Chị vợ quấn lại khăn tắm vào người rồi đi lên nhà.

– Vào đến phòng tắm, chồng hỏi: Ai đấy em?

– Vợ: ông Bob hàng xóm.

– Chồng: Tốt. thế hắn có nói gì đến số tiền 800 đô hắn nợ anh không?

Bài học xương máu: Nếu anh trao đổi thông tin tín dụng với cổ đông của mình kịp thời thì anh đã có thể ngăn được sự “phơi bày”.

Bài học số 8

Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”. Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.

Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.

Bài học số 9

Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể. Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô. Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô. Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm. Chàng C nói, cháu chả có gì cả, thưa các bác. Cháu chỉ có mỗi một đứa con, hiện đang nằm trong bụng của con gái các bác!

Kết luận: Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong!

Bài học số 10

Hai con bồ câu trống và mái tha hạt thóc về đầy tổ, cả hai rất ư hạnh phúc. Gặp mùa khô hanh, hạt thóc ngót lại. Con trống thấy tổ vơi đi liền trách con mái ăn vụng. Con mái cãi lại liền bị con trống mổ chết. Mấy hôm sau mưa xuống, hạt thóc thấm nước và nở to ra. Bồ câu trống ngẩn tò te.

Bài học rút ra: “thịt” nhân viên một cách hồ đồ không làm bạn trông thông minh hơn.

Bài học số 11

Một ông vua nọ do chán chuyện triều đình nên mua một con khỉ đem về. Con khỉ làm trò rất hay nên được vua sủng ái, đi đâu cũng mang theo, cho mặc quần áo, giao cả kiếm cho giữ. Một hôm, vua ra vườn thượng uyển ngủ. Có con ong bay đến đậu lên đầu vua. Khỉ muốn đuổi ong, lấy kiếm nhắm vào ong mà chém. Đức vua băng hà.

Bài học rút ra: trao quyền cho những kẻ không có năng lực thì luôn phải cảnh giác.

Bài học số 12

Quạ thấy chó ngậm khúc xương quá ngon, bèn đánh liều lao xuống mổ vào đầu chó. Bị bất ngờ, chó bỏ chạy để lại khúc xương. Quạ ngoạm lấy khúc xương nhưng nặng quá không tha nổi. Chó, sau khi hoàn hồn, thấy kẻ tấn công chỉ là con quạ nên quay lại táp một cú, quạ chết tươi.

Bài học rút ra: đừng chiếm thị trường nếu bạn biết là không giữ được nó.

Bài học số 13

Ba con thú dữ là sói, gấu và cáo thay nhau ức hiếp đàn dê. Dê đầu đàn bèn nói với cả bầy: “Ta nên mời một trong ba gã sói, gấu hay cáo làm thủ lĩnh của chúng ta”. Cả đàn dê bất bình, nhưng ba “hung thần” nghe tin này rất mừng. Thế là chúng quay sang tranh giành nhau quyền lãnh đạo, cuối cùng cáo dùng bẫy hại chết được sói và gấu. Nhưng rồi một mình nó không còn ức hiếp đàn dê được nữa.

Bài học rút ra: hãy thận trọng khi nghe tin bạn sắp được làm sếp!

Bài học số 14

Một nhân viên bán hàng, một thư ký hành chính và một sếp quản lý cùng đi ăn trưa với nhau, họ bắt được một cây đèn cổ. Họ xoa tay vào đèn và thần đèn hiện lên. Thần đèn bảo: “Ta cho các con mỗi đứa một điều ước”. Tôi trước! Tôi trước! – Cô thư ký hành chính nhanh nhảu nói: Tôi muốn được ở Bahamas lái canô và quên hết sự đời. Vút. Cô thư ký biến mất. Tôi! Tôi! anh nhân viên bán hàng nói: Tôi muốn ở Hawaii nằm dài trên bãi biển có nhân viên massage riêng, nguồn cung cấp Pina Coladas vô tận và với người tình trăm năm. Vút. Anh nhân viên bán hàng biến mất. Ok tới lượt anh. Thần đèn nói với ông quản lý. Ông quản lý nói: tôi muốn hai đứa ấy có mặt ở văn phòng làm việc ngay sau bữa trưa.

Bài học xương máu: luôn luôn để sếp phát biểu trước.

Bài học số 15

Một con đại bàng đang đậu trên cây nghỉ ngơi, chẳng làm gì cả. Con thỏ nhìn thấy thế hỏi: Tôi có thể ngồi không và chẳng làm gì như anh được không? Ðại bàng trả lời: Được chứ, sao không. Thế là con thỏ ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi. Bỗng dưng một con cáo xuất hiện, vồ lấy con thỏ mà ăn thịt.

Bài học xương máu: để được ngồi không mà chẳng cần làm gì, anh phải ngồi ở vị trí rất cao.

Bài học số 16

Một con gà tây trò chuyện với một con bò:

“Giá mà tôi có thể bay lên ngọn cây kia thì thích quá, nhưng tôi không đủ sức”, gà tây thở dài.

“Được rồi, tại sao bạn không nếm tý phân của tôi nhỉ? Nó có nhiều chất bổ lắm đấy”, bò trả lời . Gà tây mổ ăn phân bò và nó thấy quả là nó đã đủ sức bay lên cái cành thấp nhất. Ngày hôm sau, ăn thêm phân bò, nó bay lên được cành thứ hai. Cuối cùng, sau đêm thứ tư, gà tây khoái chí lên tới được ngọn cây. Nó lập tức bị một nông dân phát hiện, anh này bắn nó rơi xuống đất.

Bài học xương máu: sự ngu ngốc có thể đưa bạn lên đỉnh cao nhưng không thể giữ bạn ở đó mãi.

Những giá trị cuộc sống khiến chúng ta phải suy ngẫm

Kể Lại Câu Chuyện “Gọi Bạn”

Thuở xưa, ở một khu rừng nọ, có đôi bạn Bê Vàng và Dê Trắng, họ sống bên nhau thật thân thiết và đầm ấm, cùng chia ngọt sẻ bùi như hai anh em ruột thịt. Rồi có một năm, trời làm một cơn đại hạn kéo dài, đến nỗi cây cỏ trong rừng dần dần héo khô. Ngay cả đến những con suối cũng không còn một giọt nước. Ngồi chờ mưa xuống ư? Biết đến bao giờ! Không thể ngồi chờ chết được. Thế là Bê Vàng quyết định lên đường đi tìm cỏ. Cậu lang thang hết chỗ này sang chỗ khác, đi mãi, đi mãi… Đến lúc cậu lạc cả dường, không tìm được lối về. Thấy bạn lâu ngày không quay trở lại. Vừa nhớ, vừa thương. Dê Trắng lại lên đường tìm bạn. Tiếng gọi “Bê! Bê!” của Dê Trắng nghe sao mà não nề đáng thương đến thế!

Cho mãi đến bây giờ Dê Trắng vẫn gọi hoài “Bê! Bê!”.

BÀI LÀM

“Ngày xửa ngày xưa, ở một cánh rừng sâu thẳm có đôi bạn Bê Vàng và Dê Trắng họ sống với nhau thật thân thiết. Cuộc sống cứ thế trôi đi một cách êm đềm, vui vẻ và hạnh phúc. Thế rồi có một năm, trời làm hạn hán kéo dài hết tháng này sang tháng khác. Những đồng cỏ vốn xưa kia xanh tốt nay đã chuyển sang màu vàng úa, rồi héo khô. Những con suối đầy ắp nước trước đây đã dần dần khô cạn. Lấy gì để nuôi sống bây giờ? Thức ăn không có, nước không có. Đợi mưa xuống, biết đến bao giờ. Chẳng lẽ ngồi chờ điần chết đến cướp đi sao? Không được! Và thế là Bê Vàng quyết định đi tìm cỏ! Cuộc hành trình của Bê Vàng cũng thật khó nhọc, vất vả. Cậu lang thang không biết đã qua mấy con suối, mấy cánh rừng rồi mà vẫn chưa tìm thấy cỏ. Không nản chí, cậu vẫn quyết tâm đi. Đi mãi, đi mãi… Đến lúc cậu quên cả đường về.

Ở nhà, Dê Trắng sốt ruột chờ bạn, chờ mãi mà bóng dáng của người bạn thân vẫn mất hút. Thương quá, nhớ quá, Dê Trắng lại lên đường. Vừa đi, cậu vừa kêu “Bê! Bê!” nghe thật não ruột. Cứ thế, Dê Trắng kêu mãi, kêu hoài cho đến tận bây giờ vẫn nghe câu “Bê! Bê!” thật da diết”.

hãy sắp xếp lại cho đúng thứ tự.

a. Chim Gáy đậu trên cây, thấy Kiến bị nạn, vội bay đi gắp một cành khô thả xuống dòng suối để cứu.

b. Một hôm, Kiến khát quá bèn bò xuống suối uống nước.

è. Kiến bám vào cành cây, thoát chết.

d. Chẳng may trượt ngã, Kiến bị dòng nước cuốn đi.

1. Gợi ý làm bài:

1. Một hôm, Kiến khát quá bèn bò xuống suối uống nước.

2. Chẳng may trượt ngã, Kiến bị dòng nước cuốn đi.

3. Chim Gáy đậu trên cây, thấy Kiến bị nạn, vội bay đi gắp một cành khô thả xuống dòng suối để cứu.

4. Kiến bám vào cành cây, thoát chết.

2. BÀI LÀM

Em có thể sắp lại câu văn theo trình tự như đã hướng dẫn trên: b, d,

a, c – cụ thể là:

b. Một hôm, Kiến khát quá bèn bò xuống suối uống nước.

d. Chẳng may trượt ngã, Kiến bị dòng suối cuốn đi.

a. Chim Gáy đậu trên cây, thấy Kiến bị nạn, vội bay đi gắp một cành khô thả xuống dòng suối để cứu.

c. Kiến bám vào cành cây, thoát chết.

+2112 Bài Thơ Lục Bát Tình Bạn Hay Và Ý Nghĩa Nhất

Thơ lục bát về tình bạn hay nhất

1, Tình Bạn

Năm tháng cứ đầy lên. Tình bạn Cũng đầy lên những kỷ niệm thân yêu Những mẩu thư viết vội cuối chiều Gài lên cửa, đợi người về sẽ đọc Trong cả những ước mơ ta không đơn độc Có bạn thân bên cạnh cùng mơ Cùng luận bàn về thời cuộc… ngây thơ Cùng tưởng tượng bao điều ngốc nghếch Cùng kể cho nhau câu chuyện không đoạn kết Về mối tình chớm nở trong tim Và một vài lần ta bỗng lặng im Cứ ngồi thế đến khi chiều tắt nắng

Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi Khi tôi vui cũng nghe tiếng bạn cười Khi đau đớn, tôi nhìn ra cửa sổ Những tin nhắn bay qua khung cửa Chạm vào tôi âu yếm, vỗ về Trái tim tôi vui sướng lắng nghe Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý nghĩ

Tình bạn có bền hơn tình yêu không nhỉ? Chẳng đam mê, cuồng dại trong hồn Chẳng nhớ nhung tím thẫm cả hoàng hôn Chẳng làm má rực lên màu lửa Tình bạn là ngôi nhà không khóa cửa Ta bước vào nào ngại ngần gì Nhận ấm êm rồi lại bước chân đi Đường xa lắc tìm riêng mình hạnh phúc… (Thụy Anh)

2, Mình Và Cậu

Ta là bạn và suốt đời là bạn Dẫu thời gian chan chứa mối duyên thừa Mình và cậu đâu có những chiều mưa Hay nhớ nhung khi gió thu vừa đến

Nếu cậu buồn mình sẽ ở cạnh bên Đem cho cậu đôi ba lời chia sẻ Với tấm lòng và một câu mắng nhẹ Mạnh mẽ lên, không lẽ cứ khóc hoài

Mình với cậu chỉ có thể vậy thôi Nếu tóc cậu gió vô tình làm rối Mình sẽ mắng gió đi đâu mà vội Rồi đôi tay cậu hãy vuốt tóc mềm

Mình với cậu sẽ chẳng có gì thêm Ngoài tình bạn bao la không bờ bến Lỡ cậu mệt hãy nhắn cho mình đến Nhưng vai mình cậu không thể tựa lên

Cậu biết rồi mà sao cứ gọi tên Trong giấc mơ chuyện yêu đương vô nghĩa Mình là bạn đừng lạc trong cơn mộng Nếu tặng hoa xin đừng tặng hoa hồng (Huỳnh Minh Nhật)

3, Lưng Chừng

Mùa thu lưng chừng đến Lá vàng lưng chừng rơi Lưng chừng em với tôi Tình yêu hay tình bạn

Mà những lúc gặp em Mắt nhìn nhau bối rối Đôi môi im phăng phắc Chẳng nói được lời nào

Ta quen nhau bao tháng Gặp gỡ nhau bao ngày Mà chẳng nói lời say Chỉ lưng chừng giáp mặt

Giữa đôi bờ là biển Bao la và mênh mông Giữa đôi mình không sóng Sao nghìn trùng cách ngăn

Có một điều khó nói Mà em không chịu thưa Nên tôi không thèm biết Cứ để hoài trong tim.

Khi xưa không yêu em Tôi lại được đi cùng Bây giờ tình đã thốt Sao đường về không chung

Em ơi xin hãy nói Nói một lời đi em Cho dù là vô nghĩa Hay tiếng từ trái tim (Nguyễn Danh Hoàng)

4, Tôi Và Anh

Mình lớn rồi năm tháng cũng trôi mau Kỷ niệm xưa chắc không thể phai màu Anh và tôi là bạn đồng trang lứa Ra tử vào sinh máu lửa bên nhau

Tôi ngồi đây… nhớ kỷ niệm thời xưa Thời lấm lem đâu ngại nắng với mưa Bữa đói bữa no – lo từng đồng bạc Bát cơm một màu, điếu thuốc chia đôi

Thời gian trôi rồi hai đứa hai nơi Đời nghiệt ngã, tôi – anh không cùng hướng Nhưng anh hỡi! Mặc đi đừng nghĩ ngợi Nơi quê nhà đừng quên kẻ tha phương

Tôi và anh mỗi đứa một con đường Con đường nào cũng trập trùng sương gió Những bẫy to miếng mồi luôn hiện rõ Cuộc đời này vốn dĩ chẳng là mơ

Ta hãy sống cho trọn từng hơi thở Mặc khó khăn, vấp ngã hãy đứng lên Bầu nhiệt huyết thuở xưa ta còn đó Quả đất tròn, ta sẽ gặp lại nhau… (Huỳnh Minh Nhật)

5, Đâu Rồi Cố Nhân?

Bạn hỡi! Ta về đâu? Khi xa buổi ban đầu Mái trường xưa lặng lẽ Áo bạc màu đã lâu

Từng mùa phượng đơm hoa Mùa áo trắng nhạt nhòa Mưa chiều phôi phai xóa Dấu chân người in qua

Dòng đời trôi lặng lẽ Thời gian khẽ đong đưa Đời dạt trôi tám hướng Biết nói sao cho vừa?

Tôi vẫn nhớ những chiều Kể về chuyện tình yêu Thời ngây ngô xa vắng Rượu sưởi nồng ánh trăng

Hay những lúc lặng thinh Chẳng ai nói một lời Nghĩ suy về hoài bão Những gian khổ cuộc đời

Chiều nay rơi mưa bụi Phượng trải hồng gót chân Chạnh lòng, tôi chợt tủi Ôi đâu rồi cố nhân? (Huỳnh Minh Nhật)

6, Bạn Bè Ơi

Sau những vui buồn mình phải chia xa Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại? Đường đến tôi là con đường xa ngái Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện Đường “bạn hữu” ở đâu, nào ai biết! Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp Da dẫu xạm đi, bàn tay khô ráp Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi! (Thụy Anh)

7, Rồi Sẽ Có Một Ngày Ta Ngoái Lại

Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại Bạn bè ơi, khi ấy có còn nhau? Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu Ta ngoái lại tìm nhau, e mất dấu!

Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu Góc bạn bè yên ấm, cảm thông ơi! Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi…

Ta ngoái lại tìm nhau, đừng sỏi đá Đừng dập dìu chi nữa trái tim hoang Thôi đừng nhớ đừng quên đừng xa vắng Xin một lần tha thứ thuở lang thang!

Ta quẩn quanh nuôi giữ xót xa mình Thủa yêu mê bè bạn khuất xa dần…

Rồi sẽ có một ngày, sau tháng ngày dâu bể Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau Ta nói yêu thương khi mắt đổi thay màu Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi

Trái tim héo, nụ cười xưa dẫu héo Chỉ xin đừng tàn lụi chút niềm tin Dẫu mong manh vụn vỡ chẳng nguyên lành Xin hãy có một ngày nhen nhóm lại… (Đinh Thị Thu Vân)

8, Tình Bạn

Tôi đã có những ngày không nơi trú ẩn Bởi linh hồn kia đã vô tận nỗi buồn Nắng tốt tươi nhưng lòng tôi cô độc Trốn nơi nào rét mướt cũng vây quanh

May mắn quá vẫn còn nơi tin cậy Không phải tình nhân cũng chẳng phải gia đình Đơn giản lắm chỉ là người bạn Một người anh rộng lượng nghĩa và tình

Một lời khuyên răn, một câu an ủi Dịu dàng như bóng mát của vòm xanh Tôi cúi xuống níu dây giày siết lại Tự tin hơn mỗi nước bộ hành

Vâng, đời sống cần tâm hồn chia sẻ Thắp lửa cho nhau lúc lạc bến xa bờ (Lê Minh Quốc)

9, Ra Trường

Mơ gì em một thời đã qua Một thời ước mơ thành cổ tích Một thời điểm năm là nước mắt Giọt tím buồn rơi trên cánh hoa xinh

Em ngồi đây, nghĩ về bạn, về mình Cửa sổ mở tung, phượng xoè năm cánh đỏ Mực nhoè bẩn lần cuối cùng trên vở Giữa sân trường một tiếng trống vương rơi

Biết bao giờ em trở lại, thầy ơi Ai sẽ thay em trên ghế vẫn ngồi Ai sẽ ngắt trộm hoa trong vườn thắm Gai hồng tươi, tay ngượng giấu sau lưng?

Ai sẽ bước vui trong nắng tưng bừng Vừa hết tiết đã vội quên lời thày mắng? Và ai sẽ khóc đắng cay… Hành lang vắng Gió xôn xao, lời an ủi ngọt ngào? (Khuyết danh)

10, Đồng Chí

Quê hương anh nước mặn đồng chua Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá Anh với tôi đôi người xa lạ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau. Súng bên súng, đầu sát bên đầu Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ Đồng chí!

Ruộng nương anh gửi bạn thân cày Gian nhà không mặc kệ gió lung lay Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính. Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh, Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.

Áo anh rách vai Quần tôi có vài mảnh vá Miệng cười buốt giá Chân không giày Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!

Đêm nay rừng hoang sương muối Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới Đầu súng trăng treo. (Chính Hữu)

11, Gặp Bạn Cũ

Để không quá rõ nếp nhăn Ánh nhìn hãy còn rất trẻ Như chưa in dấu nhọc nhằn

Cầm tay thì đừng lo lắng Nếu thấy chẳng mềm như xưa Vẫn đây nỗi niềm đằm thắm Vết chai in mực khó mờ

Đừng hỏi vì sao mái tóc Không buộc gọn như thuở nào (Buộc vào thì còn một dúm!) Buông xòa bên má xôn xao

Đừng kể với mình ngày ấy Có người đứng đợi đường quen Chẳng nói thì mình cũng biết Đã từng nhớ một cái tên!

Một lần gặp nhau trên phố Mặc cho dòng người cứ đi Nhìn bạn mình qua nỗi nhớ Hình như không đổi thay gì! (Thụy Anh)

12, Tiễn Bạn

Tặng anh vài giòng chữ Hẹn sau này gặp nhau Mùa thu miền kháng chiến Vẫn giống thu năm nào

Rồi đây cùng đất nước Mà riêng rẽ âm dương Người bảo “đi là chết” Kẻ sống càng đáng thương

Anh về đời nhung lụa Thơm khói ngát hương đường Ngoài này lúa sắp ngập Triền đê con nước dâng…

Tôi sẽ cùng chết đói Và cùng rét anh ơi ! Với triệu người bạn hữu Là triệu mảnh đời tôi

Ở nơi đây êm ấm Anh có nhớ nhung người Dở thơ đọc hồn bạn: “Kháng chiến vẫn còn tôi”

Dầu biết là vô vọng Ðã đem chơi cuộc đời Thì đi cho hết nước Sống thử ít con người…

Gặp anh trìu mến lắm Ðời còn có mấy mươi, Dẫu rằng xa cách tạm Hồn thơ cũng ngậm ngùi Một kiếp mấy tri kỷ ? Ai như Anh và Tôi ? (Quang Dũng)

13, Bạn Đến Chơi Nhà

Đã bấy lâu nay bác tới nhà. Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa. Ao sâu nước cả, khôn chài cá, Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà. Cải chửa ra cây, cà mới nụ, Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa. Đầu trò tiếp khách, trầu không có, Bác đến chơi đây ta với ta. (Nguyễn Khuyến)

14, Trông Bạn

Nhà anh chân núi đá Tre xanh ven lối vườn Mẹ già đọc sách cổ Quí người mấy ai hơn

Hai mươi năm về xưa Cùng nhau từng kết bạn Cảm khái đôi vần thơ Trong nguồn cơn hoạn nạn

Mộc mạc tình quê hương Dù xa cách nẻo đường Mái nhà anh ấm áp Còn theo người vấn vương

Nhớ mẹ già như Núi Nhớ anh như rượu đầy Những đêm dài chuyện nước Tay bồi hồi trong tay.

Hai mươi năm đi rồi Trông về mây Quốc Oai Núi Thày nhắc bạn cũ Mà xa những xa hoài. (Quang Dũng)

15, Cảm Tác

Thơ suông, rượu nhạt, quán cơm nghèo Xuân xế mùa xuân, chiều xế chiều Chín hẹn đã sai mười: bạn quý Nghìn voi không được một: người yêu Bá Nha thuở trước còn Chung Tử Kim Trọng đời nay hết Thuý Kiều Võng tía tàn vàng đi nượp nượp Giũ tà áo vải bụi bay theo. (Nguyễn Bính)

Những bài thơ lục bát về tình bạn ý nghĩa

1, Chút Tình Đầu

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng Em chở mùa hè của tôi đi đâu ? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu

Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp Giữa giờ chơi mang đến lại…. mang về.

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại Ngày khai trường áo lụa gió thu bay… Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cây đàn nhỏ Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm Ai cũng cũng hiểu – chỉ một người không hiểu Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi… thành câm.

Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng Em hái mùa hè trên cây Chở kỷ niệm về nhà Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa. (Đỗ Trung Quân)

2, Bạn Ơi

Nếu ngày mai khi cổng trường khép lại Bóng bạn hiền yêu dấu vút ngân nga Trên đường đời đầy rẫy những phong ba Kỉ niệm cũ còn đây là nét chữ Nếu ngày mai tôi đã là cát bụi Thì gió ơi xin đừng cuốn tôi đi Để tôi mãi phơi mình trên sa mạc Và vô tình chứng kiến cảnh biệt ly Dù khóc hay cười cũng vậy thôi Quả đất tròn xoay còn gặp lại Hẹn ngày tình bạn mãi không phai (Khuyết danh)

3, Mắc Nợ

Tôi còn nợ bạn hai cân mận Định cuối xuân này sẽ trả xong Ngờ đâu hôm ấy mình tới lớp Bạn ốm ở nhà có tiếc không

Nhà bạn ở bên kia sông Đuống Tôi ở bên này cách quá xa Ngờ đâu cái tên lớp trưởng Hát những gì mỗi lúc đi qua

Ngày tháng lần lượt rủ nhau đi Chồi non lộc biếc lá xanh rì Định đến cuối xuân mình trả nợ Lại sợ người ta… tưởng tượng gì! (Thạch Hoàng Việt)

4, Chỉ Là Bạn Thôi

Mình với cậu chỉ là bạn thôi Không thể hơn, suốt đời chỉ vậy ! Dù vằng cậu, mình có buồn thật đấy Nhưng buồn, đâu phải đã cô đơn.

Mình với cậu chưa có phút giận hờn Nhớ về cậu chưa bao giờ mình khóc Gặp nhau ở cầu thang chỉ cười bằng mắt Chỉ cười hoài… vì là bạn, không hơn.

Cậu ở bên mình luôn thấy rất vui Nhưng không bực khi cậu đi cùng người khác Và hồng trắng là hoa mình yêu nhất Cậu biết rồi sao lại tặng hồng nhung? (Khuyết danh)

5, Lớn Lên Cùng Tuổi Thơ

Tôi lớn lên cùng tuổi thơ của tôi Cùng những con đường đạp xe không mệt mỏi Những buổi chiều “dịu dàng không chịu nổi” Những cái tên như khắc chạm trong đầu

Cứ ngỡ rằng mình đã lớn từ lâu Sao càng lớn càng mơ về thơ ấu? Lấy ngây thơ trèo me, nhặt sấu Làm thước đo cho những quãng đời

Tôi như người của năm tháng xa vời Nhặt nhạnh những cũ xưa gom góp về thực tại Tập làm người với những điều khôn dại Tập nhìn đời nhân hậu như trẻ thơ

Cô bé con hai bím tóc ngày xưa Luôn nhìn tôi (thật buồn cười!) nghiêm nghị Tôi có quên, có quên gì không nhỉ: Ngôi nhà thân yêu nuôi lớn những ước mơ

Câu chuyện kể đêm mưa với kết thúc bất ngờ Những trò chơi triền miên bên đống cát Đêm lửa trại người đàn, người hát Ngày ra trường nước mắt đẫm vai nhau…

Tôi bước đi về nơi đâu, nơi đâu Cũng thấy mình bé hơn cô bé có hai bím tóc Nhớ về tuổi thơ mình và khóc Và lớn lên… (Thụy Anh)

6, Vần Thơ Tình Bạn

Tình bạn là những vần thơ Tối về đắp gối ngâm quơ vài lời Tình bạn áo trắng một thời Bây giờ áo bạc phai rồi vẫn treo Tình bạn hạt giống mang theo Suốt đời tri kỉ ai gieo ai trồng!? (Khuyết danh)

7, Chiếc Lá Đầu Tiên

Em thấy không, tất cả đã xa rồi Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước Con ve tiên tri vô tâm báo trước Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu Lời hát đầu xin hát về trường cũ Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi

“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi Với lại bảy chú lùn rất quấy!” Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy (Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm

Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi

Em đã yêu anh, anh đã xa rồi Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên. (Hoàng Nhuận Cầm)

8, Tình Bằng Hữu

Rượu quý chung ly bạn với tôi. Nồng say ấm lạnh ở trong đời. Tương phùng bằng hữu ta cùng uống. Tái ngộ đệ huynh cạn chén bôi. Nếu lỡ mai nấy như bèo dạt Xin dừng mốt nọ ngỡ hoa trôi. Kết nghĩa tình thâm chỉ một lời. (Vũ Hùng Việt)

9, Vui Trong Tình Bạn

Đừng em ạ! có gì vui hơn bạn Tình lơ mơ tựa những đám mây gần Tô màu tro trên viền mắt thâm quần Của ngày tháng rẫy đầy giây phút nhớ.

Đường qua tim tôi sẽ hoài lớ ngớ Giữa Thu vàng gọi gió đứng phân vân Tôi biết mình là loài vạc không chân Bay rã cánh cũng chẳng hề biết đáp.

Tôi không thể, vì em, lật ngược trang giấy nháp Viết lời yêu khập khiễng lại từ đầu Cả hai bên, cũ – mới, vẫn nát nhàu Đâu còn nữa trinh nguyên thời cặp sách.

Hồn tôi ngấm san hô mùa hoá thạch Em sẽ đau trên từng vết xước cào Đến làm gì cho chếch choáng đời nhau Hãy nhận lấy vòng tay ta bè bạn… (Lã Thế Phong)

10, Tình Bạn

Tình bạn như phép nhiệm màu Giúp ta xích lại gần nhau trong đời Cùng bạn dạo cảnh rong chơi Trên môi luôn thắm nụ cười đẹp tươi Gặp nhau vui lắm bạn ơi Cười đùa nắc nẻ thảnh thơi yên bình Gạt buồn khơi lấy niềm tin Tìm trong vạt nắng một tình bạn thân Niềm vui nhân gấp bội lần Khi tình bạn đẹp không phân sang hèn… (Axeng)

11, Tự Hỏi

Có những lúc buồn lang thang trên phố Bỗng vô tình đứng trước cửa nhà ai Rồi quay đi buông một tiếng thở dài Lòng tự hỏi tình yêu hay tình bạn?

Đã có lúc nghe tim mình đập loạn Khi chợt nghe một giọng nói thật quen Và hình như đôi lúc cảm thấy ghen Khi người ta đi cạnh người ta khác.

Rồi tự dưng thấy lòng mình man mác Vô cớ buồn mà chẳng hiểu tại sao Và trong đầu trăn trở mãi một câu Đây tình yêu hay chỉ là tình bạn? (Pttp)

12, Viết Cho Mùa Hoa Phượng

Em đi rồi, chùm phượng cháy trên cao Đỏ hoe mắt một chiều rớm nắng Nhấm chùm hoa không chua mà chát đắng Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường.

Trước mặt tôi là hoàng hôn Sau lưng là cánh cửa phòng thi khoá vội Những bàn ghế, những bảng đen ngập bụi Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi…

Chỗ em ngồi còn kia: Vệt nắng dài in hằng lên ghế Buổi sáng nào lần đầu đến trễ Vai run run tay lấm vệt dầu…

Em đi rồi! Chùm phượng đỏ trên cao Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc Giá ngày xưa… Thôi đừng nhắc! Hạ tàn… (Đào Phong Lan)

Nhớ Bạn

Ta về xứ Huế mưa sa Em ơi Đồng Khánh đã là ngày xưa Ta về xứ Huế chiều mưa Em ơi áo trắng bây giờ ở đâu.

Bến Tuần loáng thoáng hàng dâu Em xa vườn lựu từ lâu lắm rồi Lối mòn đá cuội rong chơi Lơ thơ trắng dưới chân đồi hoa mơ.

Lan báo hỉ nở tình cờ Bông ngô đồng rụng xuống bờ Hương Giang Chợ chiều Bến Ngự chưa tan Ai đi ngược dốc Phủ Cam một mình. (Nguyễn Duy)

14, Quê Hương Và Tình Bạn

Trời mây xanh ngắt cõi bao la Thoắt đó mà nay tuổi đã già. Tóc bạc chưa tròn câu chuyện cũ, Dặm hồng chừng đã mỏi vó xa Nước non nghĩa nặng lời son sắt Bè bạn tình thâm ý đậm đà Rượu một bầu, thơ trăng một túi, Cùng vui xướng họa để ngâm nga (Dương Lâm)

15, Bạn Bè Ơi

Sau những vui buồn mình phải chia xa Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại? Đường đến tôi là con đường xa ngái Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện Đường “bạn hữu” ở đâu, nào ai biết! Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp Da dẫu xạm đi, bàn tay khô ráp Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi! (Thụy Anh)

Thơ lục bát chế về bạn bè hài hước nhất

TÌNH BẠN

Tình nào đẹp bằng tình bằng hữu

Cùng sẻ chia vui thú-buồn đau

Nơi nào ta cũng có nhau

Bạn bè ta mãi gởi trao tâm tình

Bạn cứ gọi! khi mình thổn thức

Hay khi lòng bứt rứt không yên

Có ta bên bạn xua phiền

Bạn hãy gọi dẫu từ xa lắm

Ta sẵn sàng khóc đẫm cùng nhau

Sớt chia bao nỗi nghẹn ngào

Chỉ cần bạn được vơi bao khối sầu!

Bạn đừng vội gục đầu than trách

Bởi cuộc đời thử thách đắng cay

Bạn buồn tôi sẽ kề vai

Đừng bao giờ để bi ai tủi hờn

Những bạn bè là bến yêu thương

Mãi luôn giúp bạn kiên cường

Xóa tan phiền não, sầu vương..giã từ!!

NHỚ BẠN

Mình không gặp bạn hiền yêu dấu,

Hai đứa thân, từ thuở lớp ba.

Bây giờ bạn lấy chồng xa

Con thơ bận quá đôi ta khó gần.

Tôi khuya sớm chuyên cần làm việc

Và còn đang học miết bạn ơi

Về nhà mình chẳng nghỉ ngơi

Chồng con lo lắng đứng ngồi không yên.

Nhiều khi muốn hàn huyên một lúc

Nhưng quá xa bạn thức khuya cùng

Trên dòng lưu bút mình dùng

Viết lên nỗi nhớ ngày chung đến trường.

Kể sao hết tình thương ngày ấy

Bạn với tôi đều thấy niềm vui

Nụ cười luôn thắm trên môi

Đi đâu hai đứa sóng đôi chuyện trò.

Giờ xa bạn muốn cho gần lại

Để gặp nhau nhắc mãi tuổi thơ

Ngày xưa đôi bạn như mơ

Giờ đây xa cách mịt mờ nhớ nhung…

NỤ CƯỜI TÌNH BẠN

Dòng đời xuôi ngược gặp nhau

Tri giao tín nghĩa tình sâu giữ tròn

Hỡi ơi nước chảy đá mòn

Đổi thay mặn nhạt hàn ôn mấy người?

Thương nhau chín bỏ làm mười

Giữ cho cuộc sống thắm tươi mặn nồng

Dù rằng gặp cảnh gai chông

Chung tay tiếp sức đồng lòng vượt qua

Đắp bồi tình cảm nở hoa

Đẩy lùi tủi hận xót xa u hoài

Kiên trì hướng đến tương lai

Thẳng lưng tiến bước dặm dài nề chi

Bạn bè là nghĩa tương tri

Có duyên gặp mặt mấy khi trong đời

Trên môi hé nở nụ cười

Sống vui, mạnh khỏe làm người nghĩa nhân.

Chùm thơ hay nói về bạn bè đểu, chơi xấu nhau

BẠN TÔI ƠI

Bước đường đời bao trắc trở gian nan

Đừng một mình cúi đầu đi lặng lẽ

Hãy chung tay mình cùng nhau san sẻ

Chút cơ hàn bớt nặng gánh đôi vai.

Vì cuộc sống đâu biết trước ngày mai

Mình chia nhau những ngọt bùi cay đắng

Để dìu nhau mạnh mẽ bước vào đời.

Những người bạn bên đời tôi thân mến

Nếu như cho tôi vạn lời ước nguyện

Tôi chỉ mong tình bạn mãi chân thành.

Hãy lưu giữ tình bạn của chúng mình

Trong thâm tâm và sâu nơi tiềm thức

Dù mai đây nơi trời xa cách biệt

Phút chạnh lòng lấy kỷ niệm tìm vui.

BÀI THƠ HAY VỀ TÌNH BẠN

Nếu đau buồn bạn dựa vào vai tôi

Khóc lên đi khóc một hồi cho nhẹ

Là con người có ai luôn mạnh mẽ

Nếu có thể bạn hãy kể cho tôi.

Nỗi buồn nào cũng có thể phai phôi

Nỗi đau nào trước sau rồi cũng đỡ

Hãy đứng lên khi ta còn hơi thở

Đừng vì nó mà cản trở tương lai.

Con đường đời nhiều cạm bẫy chông gai

Gặp khó khăn cùng ghé vai san sẻ

Đừng e ngại mà một mình lặng lẽ

Vui hay buồn mình không thể quên nhau.

Là bạn tốt phải sống trước như sau

Giầu hay nghèo vẫn bền lâu tình bạn

Sang hay hèn chẳng bao giờ nghĩa cạn

Để tình bạn được trong sáng như gương!

ĐÔI BẠN

Nhớ xưa áo trắng tinh khôi

Học tan ở lớp sóng đôi đi về

Đôi bạn hẹn ước cùng thề

Thi vào đại học ta về trường chung

Sắp ngày đại học trường xa

Bạn xinh nên có người ta hỏi trầu

Thẹn thùng ngúng nguẩy vài câu

Rồi bạn cũng phải gật đầu người ta

Còn tôi tiếp tục học xa

Đến khi về lại bạn đà hai con

Gặp nhau nước mắt nỉ non

Ôn bao kỷ niệm thời còn hoa niên

Nhìn cảnh bạn cũng điền viên

Vui mừng hai đứa triền miên nói cười

Nhìn bạn lòng tôi bồi hồi

Mỗi người mỗi cảnh một thời vấn vương.

Thơ lục bát về tình bạn vĩnh cửu

Tri kỷ

Thế gian hiếm bạn nhiều bè Tìm người tri kỉ sao nghe xa vời Bạn thân rất hiếm trên đời Muốn tìm người bạn chơi vơi tháng ngày.

Bạn thân thông cảm đắng cay Chia bùi sẻ ngọt tương lai đường dài Không cần đen trắng giống ai Chỉ cần thông cảm bởi hai tình người.

Trao nhau những chuyện vui cười Bên nhau những lúc cuộc đời khó khăn Chia nhau giây phút bâng khuâng Là người bạn tốt ta cần cho nhau.

Bạn thân không hỏi tại sao? Bạn thân trao hết ngọt ngào yêu thương Bạn thân tư tưởng chung đường Giàu nghèo cũng vậy vẫn thương bạn mình.

Nhớ thằng bạn thân

Tình bạn là lá là hoa

Tình bạn là cả bài ca trên đời

Tình bạn trong sáng tuyệt vời

Đẹp hơn tất cả bầu trời ban đêm

Đời mỗi người chỉ là trang giấy nhỏ

Chỉ xấu đi đâu có thể sáng ngời

Ai biết ai trong cả cuộc đời

Tình bạn là những vần thơ

Tối về đắp gối ngâm quơ vài lời

Tình bạn áo trắng một thời

Bây giờ áo bạc phai rồi vẫn treo

Tình bạn hạt giống mang theo

Suốt đời tri kỉ gieo được mấy cây!

Ngày xưa hoa phượng

( HỒ THỤY MỸ HẠNH )

Bây giờ ai đã quên chưa ? Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi Ngày xưa chỉ có vậy thôi Có ai biết được để rồi cách xa Mùa Hè từng mùa Hè qua Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên Nỗi buồn không thể đặt tên Nhẹ nhàng nhưng lại mông mênh trong lòng Ai còn nhớ kỷ niệm không? Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao .

Đôi Bạn

(Tác giả: Trương Thị Anh)

Nhớ xưa áo trắng tinh khôi

Học tan ở lớp sóng đôi đi về

Đôi bạn hẹn ước cùng thề

Thi vào đại học ta về trường chung

Sắp ngày đại học trường xa

Bạn xinh nên có người ta hỏi trầu

Thẹn thùng ngúng nguẩy vài câu

Rồi bạn cũng phải gật đầu người ta

Còn tôi tiếp tục học xa

Đến khi về lại bạn đã hai con

Gặp nhau nước mắt nỉ non

Ôn bao kỷ niệm thời còn hoa niên

Nhìn cảnh bạn cũng điền viên

Vui mừng hai đứa triền miên nói cười

Nhìn bạn lòng tôi bồi hồi

Mỗi người mỗi cảnh một thời vấn vương.

Cho một người hạ cũ

( Phạm Nhã Thu)

Ừ thôi, trả phía sân trường Dấu chân hai đứa thuở dường như yêu Tháng năm chiếc lá rơi vèo Hoa bằng lăng cứ tím cheo leo lòng Sau này còn nhớ hay không Mắt người hôm ấy điếng hồn của ta Trái tim ngơ ngác ngã ba Chúng mình sau rốt vẫn là bạn thôi

Đi qua cảm xúc một thời Mới hay thuở ấy có người thầm thương Bây giờ hai đứa ra trường Vô tình thôi, có chút vương vấn nào Bằng lăng tím đến xa nhau Câu thơ không gửi cũng nhàu vệt mong

Ngày cuối nghe tiếng trống trường Nghe nôn nao cả con đường học tan Hái về một đoá bằng lăng Đinh đem tặng Lại lặng thầm cho thôi Người ở đây – mai xa rồi Ngoảnh đầu mình giấu những lời dấu yêu Một chiếc lá nữa rơi vèo Thế là đã đủ để neo lòng mình…

Còn Mãi

Tác giả: Hồng Liễu

Ngày xưa rồi cũng đi qua Dấu chân kỷ niệm nhạt nhòa nắng mưa Đường qua lối cũ trường xưa Ai quên, ai nhớ tiễn đưa một ngày Bây giờ lối ấy còn ai Hoàng hôn áo trắng còn bay cổng trường? Bồi hồi nhớ nhớ thương thương Biết bao kỷ niệm còn vương một thời…! Bảng đen phấn trắng cả đời Những câu thơ cũ cắt rời từ khi… Thôi đành đếm bước quay đi Thu tàn đông đến còn gì mà mơ! Xa rồi để nhớ thẫn thờ Những ngày còn lại thôi chờ…tiếng ve Quay vòng dĩ vãng lặng nghe… ! Tiếng chuông báo tiết như se thắt lòng!

Bạn bè ơi

Cái thời áo trắng mộng mơ Nhớ hoài cái thưở còn thơ đến trường Yêu sao tà áo thân thương Dịu dàng tha thướt vấn vương bên đời

Tung bay tà áo buông lơi Như làng mây trắng cùng trời thong dong Cái thời áo trắng phượng hồng Bâng khuâng nổi nhớ phiêu bồng dáng ai

Tình thơ chưa kịp trao tay Hạ ơi ! Tôi nhớ áo dài hôm nao Sân trường áo trắng hôm nào Nhớ về nơi ấy dạt dào tình thương

Cái thời tôi mãi vấn vương Hạ cho tôi gởi lời thương tới người Cái thời áo trắng rạng ngời Hạ ơi tôi mãi nhớ người năm xưa …!

Mình Và Cậu

(Huỳnh Minh Nhật)

Ta là bạn và suốt đời là bạn Dẫu thời gian chan chứa mối duyên thừa Mình và cậu đâu có những chiều mưa Hay nhớ nhung khi gió thu vừa đến

Nếu cậu buồn mình sẽ ở cạnh bên Đem cho cậu đôi ba lời chia sẻ Với tấm lòng và một câu mắng nhẹ Mạnh mẽ lên, không lẽ cứ khóc hoài

Mình với cậu chỉ có thể vậy thôi Nếu tóc cậu gió vô tình làm rối Mình sẽ mắng gió đi đâu mà vội Rồi đôi tay cậu hãy vuốt tóc mềm

Mình với cậu sẽ chẳng có gì thêm Ngoài tình bạn bao la không bờ bến Lỡ cậu mệt hãy nhắn cho mình đến Nhưng vai mình cậu không thể tựa lên

Cậu biết rồi mà sao cứ gọi tên Trong giấc mơ chuyện yêu đương vô nghĩa Mình là bạn đừng lạc trong cơn mộng Nếu tặng hoa xin đừng tặng hoa hồng

Thơ lục bát về tình bạn đong đầy cảm xúc

Bài số 1

Tình bạn mãi mãi là thắm thiết Có bạn bè chia sẽ niềm vui Nếu có bạn mà không có tôi Thì cuộc đời chẳng còn ý nghĩa.

Bài số 2

Say tình say nghĩa bấy lau nay Say thơ say nhạc say bè bạn Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Bài số 3

Đời còn vui khi còn cầm bút Đời hết vui khi bút lìa tay Ở đời tình bạn là đẹp nhất Nở huy hoàng trong lúc tươi vui.

Bài số 4

Tình bạn là lá là hoa Tình bạn là cả bài ca trên đời Tình bạn trong sáng tuyệt vời Đẹp hơn tất cả bầu trời ban đêm.

Bài số 5

Tôi gửi đến bạn lời cảm ơn Hãy bỏ qua đi lúc giận hờn Tình bạn chúng ta mãi gắn bó Càng giận ta càng thân nhau hơn.

Bài số 6

Tình bạn là vạn bông hoa Tình bạn là vạn bài ca tuyệt vời Những bông hoa chưa hẳn là đẹp nhất Hoa sẽ tàn còn tình bạn không phai.

Bài số 7

Bạn là linh hồn đọng mãi trong xác đây Hai ta như một đứng trước gió heo may Bỗng xuân về, hoa cây cười mở miệng Tôi và bạn.Vĩnh cửu trái đất này.

Bài số 8

Cậu biết rồi mà sao cứ gọi tên Trong giấc mơ chuyện yêu đương vô nghĩa Mình là bạn đừng lạc trong cơn mộng Nếu tặng hoa xin đừng tặng hoa hồng

Bài số 9

Ta chẳng gửi lại bài thơ áo trắng Nỗi buồn ngây ngô cũng hóa đá lâu rồi Chỉ còn tán phượng bên đường hoài đứng đợi. Những tà áo dài mười tám, đôi mươi..

Bài số 10

Thi đua ta quyết thi đua Thi đua ta quyết tiến lên hàng đầu Hàng đầu rồi biết đi đâu? Đi đâu không biết hàng đầu cứ đi.

Bài số 11

Tình nào đẹp bằng tình bằng hữu Cùng sẻ chia vui thú-buồn đau Nơi nào ta cũng có nhau Bạn bè ta mãi gởi trao tâm tình

Gọi Bạn – Thi Phẩm Ca Ngợi Tình Bạn Của Nhà Thơ Định Hải

Gọi bạn

Tự xa xưa thuở nào Trong rừng xanh sâu thẳm Đôi bạn sống bên nhau Bê Vàng và Dê Trắng Một năm, trời hạn hán Suối cạn, cỏ héo khô Lấy gì nuôi đôi bạn Chờ mưa đến bao giờ? Bê Vàng đi tìm cỏ Lang thang quên đường về Dê Trắng thương bạn quá Chạy khắp nẻo tìm Bê Đến bây giờ Dê Trắng Vẫn gọi hoài: “Bê! Bê!”

Kể lại bài thơ Gọi Bạn của nhà thơ Định Hải bằng văn xuôi

Ngày xưa, xưa lắm rồi, trong khu rừng nọ, có đôi bạn sống bên nhau. Khu rừng ấy rất đẹp. Những hàng cây cổ thụ cao to, tán chạm trời xanh là nơi trú ngụ của những chú chim xinh xắn, nghịch ngợm, ngày đêm líu lo ca hát. Những dòng suối trắng bạc trong veo, len lỏi khắp nơi. Tiếng róc rách như cung đàn thần tiên, đánh thức mọi chú cá đang nằm trong khe suối thức dậy để tung tăng bơi lội. Và dọc theo con suối ấy là bờ cỏ thơm, nơi đôi bạn Bê vàng và Dê tráng vẫn đi tìm thức ăn.

Bê vàng và Dê trắng là đôi bạn rất thân trong khu rừng này. Có lẽ hai bạn sẽ vui đùa, sẽ sống cùng nhau mãi mãi nếu không có câu chuyện này xảy ra.

Hôm ấy, cô Mây lang thang sang khu rừng nào chẳng biết. Chị Mưa lại ngủ suốt ngày, chỉ một mình bác Mặt Trời to đi làm. Bác Mặt Trời miệt mài với công việc. Bao nhiêu nắng bác đổ, bác dội xuống trần gian.

Thế là hạn hán. Mọi người đều khổ sở. Cả đôi bạn Bê vàng và Dê trắng của chúng ta cũng không thoát khỏi.

Bê vàng thức dậy vào buổi sớm mai. Nóng nực quá! À… mà sao… Bê vàng nhìn nhìn chung quanh. Sao dòng suối hôm nay buồn bã thế? Sao không rung lên chuỗi nhạc réo rắt, thần tiên? Hàng cây cổ thụ lại rũ lá héo khô? Tiêng hót véo von của bầy chim xinh xắn, tinh nghịch đâu rồi? Bao câu hỏi cứ vọng lên mãi, nhung Bê vàng không tài nào trả lời được.

Dê trắng ơi! Dê trắng ơi – Bê vàng khẽ lay Dê trắng – Bạn dậy đi.

Dê trắng bừng tỉnh giấc và cũng thấy ngay khung cảnh buồn bã đang hiện rõ trước mắt mình. Đôi bạn nhìn nhau… Hạn hán rồi đấy! Bây giờ biết làm sao?

Bê vàng à. Mình đi khắp khu rừng xem như thế nào. Chẳng lẽ…

Bê vàng gật đầu. Cả hai bạn cùng đi khắp khu rừng. Những bãi cỏ héo khô. Bờ suối cạn, trơ lớp cát bỏng dưới sâu. Nước chỉ còn đọng lại trong các khe đá vài giọt long lanh. Dê trắng nhường cho Bê vàng uống. Bê vàng lại nhường cho Dê trắng. Bạn nào cũng không chịu uống. Dê trắng thủ thỉ:

Thôi, Bê vàng ạ! Còn nước thì bạn cứ uống đi, mình chẳng sao đâu.

Nhưng thương bạn ai lại làm thế bao giờ.

Ngày tháng nối tiếp nhau trôi mãi. Lá vàng đã rơi đầy mặt đất. Hàng cây trơ trụi, khắp rừng không tìm được đâu một ngọn cỏ, một chiếc lá non. Nhìn những chiếc lá úa, Bê vàng và Dê trắng nhớ lại các ngày trước.

Vào những buổi sáng, khi cây rừng còn đẫm sương đêm, hai bạn đã thức dậy, vui vẻ đuổi theo đàn bướm bay lượn rập rờn.

Bê vàng thấy thương bạn quá và cũng đói khắt lắm rồi. Cổ Bê vàng khô, đắng, người mỏi. Hôm ấy Bê vàng thức dậy trước bạn, lang thang khắp nơi mong tìm đứợc thức ăn. Nhưng rừng sâu quá đội, Bê vàng đi, đi mãi đến quên đường về. Bê vàng bật khóc, sợ hãi. Giọt nước mắt lăn dài rơi xuống. Bê vàng càng thổn thức. Bê vàng khóc vì bị lạc, vì sợ Dê trắng buồn. Thật vậy, khi thức dậy, không thấy bạn, Dê trắng hối hả đi tìm.

Bê… Bê… ê…ê…

Dê trắng cố gọi thật to và… khóc. Dê trắng thương bạn quá. Ngày nào hai bạn còn vui đùa, tìm thức ăn cùng nhau. Thế mà bây giờ… Chỉ vì ông trời ác quá. Sao ông nỡ làm như vậy?

Dê trắng đi khắp rừng, không tài nào tìm được bạn Bê vàng. Cho đến tận bây giờ, Dê trắng cứ đi tìm, vẫn gọi mãi “Bê…ê … Bê… ê…”

Tiếng kêu nghe buồn, đầy tình yêu thương bạn bè. Tiếng gọi ấy tuy Bê vàng không nghe được để trở về, nhưng là một lời nhắn nhủ chúng ta: Hãy biết thương yêu bạn bè.