Viết Văn Về Bài Thơ Quê Hương / Top 5 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 5/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Viết Về Quê Hương Em

Hoà Bình là quê hương em. Đây là mảnh đất em đã sinh ra và lớn lên. Từ lúc rời quê lên Hà Nội học nhưng lúc nào em cũng nhớ về quê hương.Với nhưng dãy núi cao và những dải đồi xanh ngát,thửa ruộng bậc thang do thiên nhiên tự tạo,tô thêm vẻ đẹp của núi rừng Tây Bắc.Đó đây, những cụm nhà sàn khiêm nhường ẩn mình giữa rừng cây.Dốc Cun ngày xưa một thời hiểm hách, nay đã được san bằng và mở rộng cho những đoàn xe nối đuôi nhau lên Thủy Điên Hòa Bình, và đưa khách về tới khu du lịch sinh thái Kim Bôi. Mảnh đất cửa ngõ của miền Tây Bắc đang từng ngày thay da,đổi thịt.Nếu có dịp, xin mời các bạn một lần ghé qua quê hương tôi, chắc chắn sẽ làm các bạn hài lòng về con người và cảnh vặt nơi đây.

Viết về quê hương em – Bài 2

Em sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, một thành phố tuyệt đẹp. Hà Nội nổi tiếng với những khu phố cổ, những món ăn ngon. Thời tiết ở Hà Nội có bốn mùa rõ rệt: Mùa xuân, hạ, thu, đông. Khi mùa thu đến, thời tiết mát mẻ và hơi se lạnh. Còn mùa đông, có những hôm trời rét đậm. Đó là những nét đặc trưng nổi bật về thời tiết khiến Hà Nội không thể nhầm lẫn với thành phố khác. Ở Hà Nội có mội ngôi chùa có kiến trúc độc đáo, đó là chùa Một Cột. Ngoài ra , cũng có rất nhiều khách sạn thiết kế rất đẹp và lâu đời nằm tại Hà Nội. Những năm gần đây, em còn thấy rất nhiều tòa nhà cao tầng, trung tâm thương mại mới được xây dựng khiến Hà Nội trông hiện đại hơn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp cổ kính trước đây của Hà Nội. Em đặc biệt thích Hà Nội bởi vì có rất nhiều của hàng sách thiếu nhi bán đủ các loại truyện. Có một lần em đi mua truyện, sau đó em vội đi việc khác ngay nên em để quên số truyện đó tại cửa hàng. Tuy nhiên, ngày hôm sau em quay lại thì người bán hàng vẫn cất số truyện đó rất cẩn thận và vui vẻ trả lại em đó là kỷ niệm không bao giờ quên và đó nói nên tính cách của người Hà Nội: văn minh, lịch sự và trung thực. Em rất yêu Hà Nội.

Viết về quê hương em – Bài 3

Mỗi người ai cũng có một quê hương, nơi in đậm những kỷ niệm tuổi thơ. Quê hương yêu dấu của tôi là Hà Nội. Hà Nội có những danh lam thắng cảnh nổi tiếng như Hồ Hoàn Kiếm, Tháp Rùa, Văn Miếu Quốc Tử Giám,… Đường phố luôn tấp nập người qua lại. Những ngôi nhà cao tầng lung linh trong nắng sớm. Hà Nội còn có những trung tâm thương mại sầm uất, lúc nào cũng nhộn nhịp. Quê em có những công viên sạch đẹp để mọi người đến đây giải trí. Có những khu vui chơi cho các bạn và các em nhỏ. Kỷ niệm em nhớ nhất là lần em được bố cho ra sân vận động thả diều vào buổi chiều gió mát. Vào những đêm trăng sáng, em thường ngồi ngắm trăng, sao. Người Hà Nội rất văn minh, thanh lịch, … Ôi, quê hương của em mới đẹp làm sao! Em đã gắn bó với quê hương này bao năm rồi. Em sẽ luôn nhớ về quê hương dù em có đi đâu. Em yêu quê em lắm!

Viết về quê hương em – Bài 4

“Đường vô xứ Nghệ quanh quanh

Non xanh nước biếc như tranh họa đồ”

Câu ca dao đó nói đến cảnh đẹp của xứ Nghệ và đó cũng chính là quê hương em. Quê em có dòng sông Lam hiền hòa, nước trôi lững lờ. Hai bên bờ sông là những xóm làng trù phú với những bãi ngô xanh mướt. Xa xa là núi Hồng Lĩnh như bức tường thành bảo vệ dân làng. Quê em không có những ngôi nhà khang trang mà chỉ có những ngôi nhà ngói đỏ nằm xem giữa những vườn cây tươi tốt. Tuy cuộc sống còn lam lũ và khó khăn nhưng người dân ở đây đều hiền lành, dễ mến. Vào ký nghỉ hè, em rất thích được mẹ đưa đến bờ đê chơi vào buổi chiều vì phong cảnh ở đây rất đẹp. Em yêu quê em và mong được về thăm quê vào mỗi mùa hè.

Viết về quê hương em – Bài 5

Mỗi người đều có một nơi để sinh ra, lớn lên, trưởng thành và đi xa thì luôn nhớ về. Nơi đó chính là quê hương. Em cũng có một nơi luôn ở trong trái tim, là mảnh đất này, có ba mẹ, có ông bà, có bạn bè và có cả tuổi thơ tràn đầy những kỉ niệm đáng nhớ nhất. Em yêu quê em, yêu những con người nơi đây đậm nghĩa đậm tình.

Trong suy nghĩ của em thì mỗi một vùng quê đều có một nét riêng đặc trưng không thể lẫn lộn. Con người ở miền quê đó cũng vậy, có tính cách và tình cảm riêng. Quê hương em có cánh đồng lúa bao la, chạy dài bạt ngàn mà em chưa đi hết. Mẹ bảo đi hết cánh đồng lúa này còn xa lắm nên em chưa dám đi bao giờ. Vào mùa lúa chín màu vàng ươm của lúa khiến cho em có cảm giác như một tấm thảm màu vàng bất tận. Có những chú trâu cần mẫn gặm cỏ trên những triền đê cao và dài. Nơi đó chúng em có thể nằm im và ngắm bầu trời có mây trôi, ngắm mặt trời lặn mỗi khi mặt trời đổ xuống dãy núi cao cao kia.

Viết Về CâY Nho Quê Hương

Thứ ba, 01/07/2014 22:29

Cây nho có nguồn gốc từ các nước Âu- Mỹ xa xôi đã bén rễ rồi duyên nợ với vùng đất Phan Rang hơn nửa thế kỷ qua. Những vườn nho trĩu quả, dòng sông Dinh tha thiết ân tình, bóng dáng Tháp Chàm cổ kính, vịnh Vĩnh Hy, biển Ninh Chử… là những hình tượng đặc trưng của Ninh Thuận được nhiều người cầm bút khai thác gởi gắm tình cảm về miền đất nắng gió tràn đầy yêu thương. Nho Phan Rang- vị ngọt quê nhà xuất hiện khá dày trong nhiều tác phẩm thi ca.

Cây nho “bén rễ” cho những mùa trái ngọt trên vùng đất Ninh Thuận.

Mỗi người có một cách nói rất riêng về sắc màu, hương vị độc đáo của cây nho nhưng đều quy về nỗi nhớ mong với khát vọng sống và viết hết lòng cho quê hương. Chuẩn bị chào đón Lễ hội Nho và Vang Quốc tế- Ninh Thuận 2014, tác giả Thái Sơn Ngọc đã viết:

(Hội Nho vang)

Tác giả Lương Sơn có cách so sánh rất duyên dáng, chùm nho chín đỏ như mặt trời nho nhỏ thắp lên niềm vui tươi đẹp cho cuộc sống:

(Mặt trời chín đỏ)

Tác giả Hữu Lợi có lời mời gọi bè bạn gần xa qua miền Trung nhớ ghé về thăm Ninh Thuận, mảnh đất thiếu mưa thừa nắng đã nuôi lớn loài cây cho hương thơm vị ngọt gởi nhớ khắp trăm miền:

“Qua miền Trung, bạn ghé về Ninh ThuậnNơi có những vườn nho mọng ngọtTình quê tôi gởi khắp mọi miền”

(Ninh Thuận quê tôi)

Tác giả Minh Châu có cách viết dung dị đã liên tưởng chùm nho chín mọng như môi thơm cô gái đang độ xuân thì, cách so sánh khá thi vị làm xao xuyến lòng người:

(Nhớ Phan Rang)

Với Kiều Đình Minh, tuy vùng đất nắng gió quê mình không có mùa đông nhưng cái nắng và gió dư dã đã làm cho hoa trái Phan Rang trở nên ngọt ngào hơn. Để rồi đôi khi đi tận phương trời nào, ta vẫn da diết nhớ quê:

(Thị xã mình không có mùa đông)

Lê Tấn Nghĩa có cái nhìn phơi phới về những vườn nho chín đỏ căng đầy nhịp sống mùa xuân tuổi hai mươi:

(Phan Rang chiều vào xuân)

Tác giả Ánh Hồng cảm thông chia sẻ sâu sắc với những người nông dân lam lũ một nắng hai sương trên cánh đồng dâng cho đời mùa trái ngọt đưa hương:

“Vườn nho chín mọng đưa hươngMồ hôi em lẫn giọt sương cuối mùa”

(Quê em)

Vi Thị Phan có cảm nhận trong trẻo ân tình khi viết về cánh đồng nho Phan Rang. Chị đã có những nét chấm phá khá duyên dáng tạo thành bức tranh quê tươi thắm sắc màu:

(Phan Rang)

Một vài trích dẫn nêu trên của chúng tôi mang tính khơi gợi giữa rất nhiều bài thơ viết về nho Phan Rang. Nắng sớm tháng bảy lung linh trên những vườn nho căng đầy trái ngọt. Những người nông dân vẫn cần mẫn một nắng hai sương với ước vọng làm nên mùa vàng no ấm. Viết về nho Phan Rang là đề tài văn học luôn mới mẻ đầy sức hấp dẫn đối với những người cầm bút. Lễ hội Nho và Vang Quốc tế- Ninh Thuận 2014 đang đến rất gần tạo tâm lý phấn khởi cho văn nghệ sĩ có nhiều tác phẩm mới đặc sắc về cây nho quê hương.

Phượng Vĩ

Chùm Thơ Hay Viết Về Quê Hương Quảng Ngãi

Tuyển chọn những bài thơ hay viết về vẻ đẹp, cuộc sống, con người vùng đất Quảng Ngãi. Đó là những vần thơ ca ngợi quê hương Quảng Ngãi hay nhất!

CHÙM THƠ LIÊN QUAN: ♥ Chùm thơ nỗi nhớ cha mẹ của người con xa xứ thật hay ♥ Chùm thơ nhớ nhà, nhớ quê của người tha phương

BÀI THƠ: QUẢNG NGÃI

Tác giả: Tấn Bảo Huỳnh

Câu ca núi Ấn sông Trà là đây

Màu xanh mạ mới ngất ngay hương đồng

Sa Quỳnh cát mịn ong ong ánh vàng

Khơi xa tôm cá đầy khoang

Vụ mùa thắng lợi xóm làng rộn vui

Lòng người trìu mến, ngọt bùi, thiết tha

Chùa Hang chuông vọng trời xa

Hồn thiêng sông núi âm ba cõi lòng.

BÀI THƠ: QUẢNG NGÃI QUÊ TÔI

Tác giả: Hoang Than

Giữa Miền Trung mưa dầm nắng dãi

Đất Quảng Ngãi vẫn mãi tươi xinh

Một vùng nhân kiệt địa linh

Quê hương tôi đấy trung trinh nghĩa tình

Bến Tam Thương còn vương vấn đợi

Nước Sông Trà, bống gợi hương quê

Long Đầu Hý Thuỷ chiều về

Phê Vân Thiên Bút mấy bề mây sa

Triện Thiên Ấn Niêm Hà ngỏ ý

Tự bao đời thi sĩ mộng mơ

Sương giăng mây xoã lững lờ

Tiếng chuông đêm vắng đôi bờ ngân nga

Rặng Thạch Bích chiều tà soi bóng

Biển Mỹ Khê gió đọng tiếng dương

Trà Bồng cây quế ngát hương

Thu Xà đậu phụng kẹo gương ngọt lành

Dòng Sông Vệ nước thanh gió mát

Lắng phù sa mía ngọt lúa xanh

Đồng quê hoạ khéo tựa tranh

Con don, bánh tráng, ui sành, lời rao

Bên Cổ Luỹ nao nao cánh nhạn

Hoàng hôn về bảng lảng trời mây

Cô thôn, Chiếu Cói nơi nầy …

Đá xây thành cổ, dừa dương dịu dàng

Chiều Sơn Hải Sa Bàn biển nắng

Mùa gió nồm cát trắng vun mâm

Xóm Câu, Cây Mắm triều ngâm

Hình Nhân đá dựng rì rầm sóng xô

Mõm An Vĩnh nhấp nhô ghềnh đá

Cảng Sa Kỳ nước khỏa buâng khuâng

Thạch Cơ Điếu Tấu buông cần khoan thai

Đảo Lý Sơn hình hài núi lửa

Tỏi mồ côi nhớ cửa Chùa Hang

Đêm trăng Thới Lới rực vàng

Hải Đăng tỏ ngọn soi đàng hùng binh

Nền văn hoá Sa Huỳnh xưa cổ

Lắng bờ nghe sóng vỗ miên man

Biển xanh, muối trắng, cát vàng

Châu Me ghềnh đá ngỡ ngàng chiều phân

Trời Minh Long mây vần Thác Trắng

Giữa Trường Sơn gió nắng hoan ca

Rừng xanh, vạt nước khảm hoa

Cá niên, rượu ché cùng ta thi cầm

Làng Teng dệt thổ cầm vang tiếng

Vọng bao đời truyền thuyết Ba Tơ

Hồn thiêng sông núi, cõi bờ hiển linh

Quảng Ngãi ơi! Người xinh xinh lắm

Ta yêu Người tình thắm duyên quê

Ngàn sau nguyên vẹn câu thề

Bến xưa vẫn đợi ta về bên ta.

BÀI THƠ: VỀ THĂM QUẢNG NGÃI

Tác giả: Phạm Đình Dũng

Anh đưa em về thăm Quảng Ngãi

Thăm bờ xe nước bến sông Trà

Thăm đồng lúa mới quê Mộ Đức

Chiều về Thiên Ấn ngắm chân mây

Dòng nước Trà Giang bên Thiên Ấn

Ghi dấu Niêm Hà, Trời hạ ban

Lặng lẽ trôi về nơi cửa Đại

Tô thắm đôi bờ Cổ Lũy thôn

Long Đầu Hý Thủy chiều in bóng

Nhớ mãi chuyện xưa thấy chạnh lòng

Hà Nhai Vãn Độ mờ sương khói

Đò chờ đưa khách vội sang sông

Nhìn lên Thiên Bút màu xanh thẳm

Ngọn bút trời Nam viết mây vàng

Ngàn năm thiên cổ còn lưu lại

La Hà Thạch Trận dấu chân qua

Thạch Bích Tà Dương chiều in nắng

Ngày về lá rụng biết thu sang

Đường lên đỉnh núi mây giăng lối

Thơ thẫn đường về bóng nhạn sa

Vân Phong Túc Vũ mây và gió

Đưa nước về nguồn tắm suối mơ

Đỉnh núi Vu Sơn xanh màu cỏ

Hưu về đoàn tụ thỏa mong chờ

Liên Chiểu ao sen vui sum họp

Liên Trì Dục Nguyệt đón trăng thơ

Thuyền ai thấp thoáng bên bờ nguyệt

Xin chở sen hồng đến bến mơ

An Hải Sa Bàn trên bờ cát

Gió đi còn đó dấu châu sa

Mâm cát vàng kia ai để lại

Muôn đời cô độc nhìn trăng qua

Thạch Ky Điếu Tẩu ai ngồi đó

Mây trắng giăng ngang đường chân trời

Ta về dừng chân nơi góc biển

Chân trời ta đến đón duyên tơ

Mười hai cảnh đẹp quê Quảng Ngãi

Tô thắm non sông thắm tình người

Anh đưa em về thăm Quảng Ngãi

Vui tình Đất nước đẹp tình ta.

QUẢNG NGÃI TA VỀ

Tác giả: Bằng Lăng Tím

Miền quê đẹp yên bình Quảng Ngãi

Trai anh hùng con gái đảm đang

Chung tay xây dựng xóm làng

Chiến công lừng lẫy vẻ vang một thời

Cánh đồng mía ngút trời xanh mát

Nhà máy đường ngào ngạt hương bay

Phù sa nước ngọt tràn đầy

Con sông xuôi chảy trái cây trĩu cành

Làn gió biển trong lành thổi mát

Muối Sa Huỳnh từng hạt trắng tinh

Long Môn cảnh đẹp hữu tình

Đèo Vi Ô Lắc uốn mình non xanh

Từng dãy núi giăng thành chiến lũy

Trường Sơn Đông hùng vĩ đại ngàn

Chim rừng cất tiếng ca vang

Cô em gái nhỏ dịu dàng váy hoa

Đây Quảng Ngãi quê ta đổi mới

Nhà cao tầng phấn khởi lòng dân

Đường xa cũng thấy như gần

QUẢNG NGÃI QUÊ MÌNH Tác giả: Nguyễn Duy Luân

Bạn hãy đến quê mình quảng Ngãi

Mảnh đất cằn trai gái hiên ngang

Núi sâu cho đến đồng làng

Căn cứ cách mạng rạng vang một thời

Dọc Trà Khúc nước xuôi tượi mát

nghe đâu đây thơm ngát hương bay

Ngày xưa đồng bãi nay xây phố phường

Kìa biển rộng gió nồm man mát

Kìa kéo dài bờ cát trắng tinh

Đất xưa Tư Nghĩa hữu tình

Vùng căn cứ cũ của mình đã xanh

Vùng Đá Vách đá xây thành lũy

Đất Trà Bồng dũng khí hiên ngang

Tiếng reo đồng khởi vang vang

Mở đầu cho cả Miền Nam chống thù

Thuở “Chín Năm Tự Do” phơi phới

Đất “Ba Tơ vùng cội” giành dân

Phổ Nhơn, Hành Tín Rất gần

Quê Ta Quảng Ngãi, đất xuân vạn đời.

Chùm Thơ Hay Viết Về Quê Hương Xứ Kinh Bắc

Tổng hợp những bài thơ hay viết về tình yêu quê hương và văn hóa xứ Kinh Bắc. Kinh Bắc là tên gọi xưa cũ về địa danh nằm ở phía Bắc nước ta. Văn hóa xứ Kinh Bắc nổi tiếng với: Dân ca quan họ, lễ hội Gióng,… Có nhiều di tích lịch sử nổi tiếng như: đền Sóc, Tây Yên Tử, chùa Phật Tích, chùa Dâu, chùa Vĩnh Nghiêm, Cổ Loa, đền thờ Hai Bà Trung,…

BÀI THƠ: NHỚ VỀ KINH BẮC

Tác giả: Hoa Chu Van

Hàng năm cứ đến tiết xuân

Ai về kinh bắc bước chân nhẹ nhàng

Nghe bài hát đón xuân sang

Dân ca quan họ rộn ràng nơi đây

Niềm thương nỗi nhớ vơi đầy

Sông Cầu nước chảy bóng mây vờn bờ

Quê hương Kinh Bắc mộng mơ

Giao duyên đối đáp trông chờ say mê

Em buông vạt áo bốn bề tứ thân

Tưng bừng đất nước vào xuân

Hội Lim anh nhớ những lần gặp nhau

Thơm nồng vị nặm đậm mầu hồng tươi

Trầu têm cánh phượng em mời

Em trao kỷ vật một đời cho anh

Giao duyên xe kết tác thành

Liền anh liền chị ngọt lành say mê

Sang năm đến đón phu thê một nhà

Hồng tươi đào thắm nở hoa

BÀI THƠ: GẶP EM NƠI LỄ HỘI

Tác giả: Thơ và Tình

Gặp em nơi chốn đông người quá

Chỉ kịp nhìn nhau một phút thôi

E thẹn lườm anh rồi vội vã

Gót sen tung tẩy ở chân đồi

Hội Lim làng xã mở năm nay

Rộn rã làng quê, cả mấy ngày

Duệ Khánh, Lộ Bao đầy đủ hết

Lũng Giang, Đình Cả cũng vừa đây

Đi theo liền chị suốt mấy ngày

Nghe tiếng mà chưa gặp đã say

Em cứ lã lơi cùng mấy chị

Liền anh xao xuyến giáng hao gầy !

Câu hát giao duyên lời giã bạn

Thôn Đông bịn rịn với thôn Đoài

Làng nước cuốn cờ sau lễ hội

Nán lại chờ nhau dưới khóm mai

Xin được cùng em một đoạn đường

Má phấn môi hường đã thấy thương

Mai mốt anh sang bên Đình Cả

Gửi nốt cho mình hết vấn vương !

BÀI THƠ: SANG KINH BẮC

Tác giả: Đồng Kế

Anh buồn hứng nỗi bơ vơ đem về

Còn bao vướng bận câu thề … đa mang

Gió đùa xô chiếc thuyền nan

Câu “Người ơi” hát dở dang bao đời

Mà nghe muốn nuốt từng lời

Giọng em trong vắt ngọt mời vút lên

Miếng trầu cánh phượng em têm

Ăn vào say mãi đến mềm ruột gan

Bao giờ lại hẹn nhau sang

Để ta thiếp thiếp chàng chàng có nhau

Lơ thơ nước chảy sông Cầu

Chia tay trong dạ nỗi sầu đầy vơi

Dùng dằng những hạt mưa rơi

Có thương có nhớ … người ơi … đừng về!

BÀI THƠ: GỞI VỀ MIỀN QUAN HỌ

Tác giả: Mai Trúc

Gởi câu thơ qua miền quan họ

Phía chòng chành dải nón quai thao

Lúng liếng tràn điệu hát ngọt ngào

Nụ tầm xuân gọi bình minh thức

Xuôi sông Cầu về miền Kinh Bắc

Qua cầu dải yếm để tìm nhau

Chiều tràn sóng, thuyền thơ nghiêng ngả

Trong câu hát cánh cò bay lả

Miếng trầu cánh phượng đỏ cả lòng

Lời thơ rơi giữa mênh mông

Mới gặp đây sao đành giã bạn

Chưa kịp cùng em lên quán dốc

Đêm xuân vồi vội mảnh trăng non

Câu thơ buộc câu hát ví von

Còn em buộc hồn tôi vào quan họ.

BÀI THƠ: VỀ KINH BẮC XƯA

Tác giả: Dạ Khúc

Trở về Kinh Bắc một chiều say

Say người, say rượu, say Quan Họ

Say cả con tim với đất này

Ta đã về đây Kinh Bắc ơi!

Một chiều đông sương gió tơi bời

Biên thùy vó ngựa quân Nam réo

Giặc Tống kinh hoàng thây xác phơi

Ta đã về đây với nước non

Đông Đô xưa mấy thuở vàng son

Dấu Tích Cha Ông oai hùng quá!

Lối cũ rêu phong vẫn chửa mòn

Quan Họ ai ca giữa trời chiều

Cho lòng lữ khách bớt cô liêu

Áo the chen nón quai thao ấy!

Đọng lại trong ta biết mấy điều

Ta về Kinh Bắc nhớ Hoàng Cầm

“Bên kia Sông Đuống” người còn không?

Một chiều đông lạnh ta đâu lạnh

Ngâm lại bài thơ ấm cả lòng.

BÀI THƠ: DUYÊN KINH BẮC

Tác giả: Xuân Phong

Dập dìu liền chị liền anh

Bắc Ninh tình lắm, anh càng tình hơn

Bên em anh mới tỏ tường chữ “Yêu”

Têm trầu cánh phượng – nên duyên

Ao dài khăn đóng ! Mạn thuyền người ơi

Người ơi sáng nhớ chiều chờ

Bắc Ninh xuân đậm chữ tình

Xuân này càng đậm chúng mình nên duyên.

BÀI THƠ: VỀ KINH BẮC

Tác giả: Hồ Thanh

Trở về Kinh Bắc một chiều say

Say người, say rượu, say Quan họ…

Say cả con tim với đất này.

Ta đã về đây Kinh Bắc ơi!

Một chiều đông sương gió tơi bời

Biên thùy vó ngựa quân Nam réo

Giặc Tống kinh hoàng thây xác phơi.

Ta đã về đây với Nước non

Đông đô xưa mấy thuở vàng son

Dấu Tích Cha ông oai hùng quá!

Lối cũ rêu phong vẫn chưa mòn?

Quan họ ai ca giữa trời chiều

Cho lòng lữ khách bớt cô liêu

Áo the chen nón quai thao ấy

Đọng lại trong ta biết mấy điều

Ta về Kinh bắc nhớ Hoàng Cầm

“Bên kia sông Đuống” người còn không?

Đất trời có lạnh ta đâu lạnh

Ngâm lại Thơ xưa ấm cả lòng.