Viết Một Bài Thơ Về Mùa Xuân / Top 10 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Chùm Thơ Hay Viết Về Mùa Xuân

“Xuân về rồi đấy anh ơi, mùa xuân trong trẻo rợp trời heo may. Mây xanh trên những tàn cây, xua đi đông lạnh hây hây ửng hồng. Tuyển chọn những bài viết về mùa Xuân hay nhất. Đó là những vần thơ vui tươi, rộn ràng đón chào một mùa Xuân mới lại đến.

Xuân sang cúc thắm vàng bông, lộc non nhú nụ xuân nồng biết bao. Mẹ may một dải yếm đào, cho em áo mới vẫy chào mùa Xuân.” (Nguyễn Thị Tuyết)

Thơ lục bát Mùa Xuân(ảnh từ Internet)

THƠ LỤC BÁT: XUÂN VỀ

Tác giả: Lãng Du Khách

Xuân về gọi lộc nảy mầm

Xuân về gọi gió mưa dầm sương bay

Xuân về gọi mắt nai say

Xuân về nắng gọi bàn tay dịu mềm

Xuân về hạnh phúc êm đềm

Xuân về xum họp bên thềm đoàn viên

Xuân về ta cúng tất niên

Xuân về nở nụ cười hiền thắm duyên

Xuân về gọi nắng dịu hiền

Xuân về gọi gió ru miền xanh tươi

Xuân về hoa hé nở cười

Xuân về màu lá xanh tươi ngập tràn

Xuân về du lãng miên man

Xuân về thăm thú cảnh quan thế trần

Xuân về đổi kiếp trầm luân

Xuân về kết dính xa gần thăm nhau

Xuân về xanh ngắt một màu

Xuân về mai nở trắng phau núi rừng

Xuân về chim hót tưng bừng

Xuân về gọi gió ngập ngừng tiễn đông

Xuân về hạnh phúc ấm nồng

Xuân về giá buốt của đông lụi tàn

Xuân về gọi hạ mênh mang

Xuân về sức sống căng tràn thật xuân.

BÀI THƠ: XUÂN SANG

Xuân về rực thắm cánh đào

Đung đưa trong nắng đón chào tết sang.

Hương hoa toả ngát mênh mang đất trời…

Lao xao tiếng gió chơi vơi,

Nắng xuân toả nhẹ, đất trời reo ca.

Dịu dàng trìu mến thiết tha

Anh trao em cả chan hoà niềm yêu.

Khát khao nồng cháy những chiều giá đông.

Thẹn thùng đôi má ửng hồng,

Ánh mắt say đắm, hôn nồng trao anh!

Xuân về thắm cả trời xanh,

Ngọt ngào giọng nói yến oanh dịu dàng.

Xuân ơi! Xuân đến chứa chan ân tình…!

BÀI THƠ: XUÂN VỀ

Để quất sai trái để nhà đoàn viên

Xuân về ru mộng thần tiên

Để mai đào nở đông liền mau qua

Em mặc áo mới thật là xinh tươi

Nắng xuân ấm áp tiếng cười

Của bầy em nhỏ vui chơi trong chiều

Xuân mới mang đến bao điều

Công danh sự nghiệp đạt nhiều ước mơ

Xuân về dệt mộng tình thơ

Lứa đôi hạnh phúc duyên tơ thắm nồng

Già trẻ trai gái trong lòng sướng vui

Đàn chim ríu rít trong trời mùa xuân.

LỤC BÁT MÙA XUÂN VỀ

Xuân về nắng toả ngọt ngào

Dịu dàng, âu yếm gửi trao ân tình

Môi hồng đón gió càng xinh

Tóc bay nhè nhẹ hương tình càng say…

Xuân về hoa lá cỏ cây vui cười,

Hương thơm tỏa khắp muôn nơi

Đâu đâu cũng thấy ngập trời sắc xuân.

Niềm vui dào dạt, hân hoan đón chờ.

Đời đẹp như những giấc mơ

Du dương bản nhạc, lời thơ rộn ràng…

BÀI THƠ: GIÓ MÙA XUÂN

Gió Xuân đang thổi qua lòng

Tưởng như sống lại tuổi hồng ngày xưa!

Tần ngần đứng trước rèm thưa

Nhớ em, cứ ngỡ như vừa…mới yêu…

Hoa bay dưới ánh nắng chiều

Một lời hẹn ước gây nhiều vấn vương!

Đêm qua mơ khúc Nghê Thường

Thiếu đôi cánh nhỏ, Uyên Ương xa đàn…

Sao lòng vẫn cứ mơ màng em ơi!

Nhớ em chẳng dám nửa lời thở than…

Bên song nguyệt khuyết hoa tàn

Con tim vẫn cứ mơ màng người xa!

Tình Xuân đang muốn vỡ òa trong anh..

Cố công dệt mãi sẽ thành lụa xinh!

Gió Xuân đang cuốn theo tình

Nụ hôn trao vội để mình đừng xa…

Mùa Xuân về trước hiên nhà

Khoác màu áo mới điệu đà thanh tân

Gió xuân hây hẩy trong ngần trinh nguyên

Mùa Xuân là cả một miền lung linh

Mái nhà chăm chút thêm xinh

Có đầy hơi ấm và tình yêu thương

Nhớ từng buổi sớm tinh sương

Chở em trên khắp phố phường… tìm Xuân

Em mang về những vui mừng

Cho ngôi nhà nhỏ tưng bừng rộn vang

Bàn thờ sắp đặt nghiêm trang

Đầy hương vị tết ghé ngang nhà mình

Du dương khúc nhạc Xuân tình

Từ trong ánh mắt chợt nhìn long lanh

Xuân qua, xuân lại thật nhanh

Vẫn còn rạo rực mộng lành như xưa

Xuyến xao chờ phút giao thừa

Bàn tay nắm chặt đong đưa mắt cười.

thơ tình lục bát mùa xuân(ảnh: internet)

Xuân sang trong nụ cười em

Ấm từng sợi nắng êm đềm trời quê

Xuân tươi xang mướt triền đê

Dập dờn đóa thắm lòng mê bồi hồi

Môi xinh thủ thỉ nhấp lời tháng giêng

Hoa xuân dõi mắt lung liêng

Tình xuân giục giã gọi miền yêu thương

Vui nghe vọng khúc phố phường

Nhạc xuân réo rắt gieo vương xuân ngời

Tay em duyên dáng búp đời

Mang mùa xuân đến thắm vời bên ta.

Trăm hoa đua nở ngất ngây lòng người

Xuân cho Lộc nẩy chồi tươi

Xuân tô nét thắm nụ cười trẻ thơ

Ban mai điểm giọt sương mờ

Chào Xuân diễn lệ bên bờ cỏ xanh

Xuân ươm nụ biếc trên cành

Đợi tia nắng ấm an lành trổ bông

Gió lùa khe khẽ hương nồng nhẹ bay

Xuân đem hạnh phúc trao tay

Xuân về rực rỡ trời mây sắc hồng.

thơ lục bát sắc xuân(ảnh: internet)

Nàng xuân bước đến cận kề.

Sắc màu tươi thắm bên lề yêu thương.

Tiễn mùa đông chút vấn vương.

Trăm hoa đua nở khắp đường đẹp tươi.

Đón chào năm mới miệng cười thêm yêu.

Gió nhè nhẹ gửi rất nhiều.

Lời vui chúc phúc ngàn điều đến ta.

Mùa xuân của bé mãi là trời mơ.

Mai vàng đào thắm nên thơ.

Điểm trang tô đẹp đợi chờ khắc giao.

Thanh bình đất nước dạt dào.

Niềm vui mãi trọn ngọt ngào tim say.

Anh lành hạnh phúc điềm may.

Làng quê thành thị dang tay đón mừng.

6 Bài Thơ Chữ Hán Của Nguyễn Du Viết Về Mùa Xuân

Trích trong Thanh Hiên Thi Tập [清軒詩集]Nguyễn Lương Vỵ phỏng dịch thơ Việt

1. 瓊海元宵

QUỲNH HẢI NGUYÊN TIÊU Nguyên dạ không đình nguyệt mãn thiên, Y y bất cải cựu thuyền quyên. Nhất thiên xuân hứng, thùy gia lạc, Vạn lý Quỳnh Châu thử dạ viên. Hồng Lĩnh vô gia huynh đệ tán, Bạch đầu đa hận tuế thì thiên. Cùng đồ liên nhữ dao tương kiến, Hải giác thiên nhai tam thập niên.

RẰM THÁNG GIÊNG Ở QUỲNH HẢI

. Nguyên tiêu [元宵]: Gọi tắt của “nguyên tiêu tiết” [元宵節], đêm rằm tháng Giêng, dân gian Trung Quốc rước đèn, ăn bánh, múa sư tử, chơi trò câu đối. Cũng gọi là “đăng tiết” [燈節], “thượng nguyên tiết” [上元節]. . Thuyền quyên [嬋娟]: Nét đẹp đẽ dễ thương. Nói chung tả về người lẫn vật, nhưng thường nói riêng về phụ nữ. Ở đây chỉ mặt trăng. . Hồng Lĩnh [鴻嶺]:Tên một ngọn núi ở Nghệ Tĩnh. . Quỳnh Châu [瓊州] : Tức Quỳnh Hải, thuộc trấn Sơn Nam xưa, nay là huyện Quỳnh Côi, tỉnh Thái Bình, quê vợ của Nguyễn Du. Năm 1786, sau khi Nguyễn Khản thất lộc, Nguyễn Du lánh nạn về Quỳnh Côi ở nhà anh vợ là Đoàn Nguyên Tuấn ở xã Hải An (lúc này Lê Chiêu Thống chưa chạy sang Trung Quốc). . Tam thập niên [三十年]: Câu này có người cắt nghĩa là: “Ở nơi góc biển chân trời ba chục năm.” Giải nghĩa như thế e không đúng, vì Nguyễn Du lúc đến Quỳnh Châu lánh nạn, tuổi đời mới trên hai mươi (sinh năm 1765, đậu tam trường năm 1784, chạy giặc năm 1786 và lênh đênh nơi quê vợ trên dưới 10 năm). Như vậy, “tam thập niên” hàm nghĩa là ba chục tuổi mới hợp lý.

Phỏng dịch thơ Việt: RẰM THÁNG GIÊNG Ở QUỲNH HẢI

2. 春日偶興

XUÂN NHẬT NGẪU HỨNG

NGẪU HỨNG NGÀY XUÂN

Bấy lâu nay khí trời xấu, không mở cửa, Dùng dằng hết mùa lạnh lại đến mùa nóng. Chốn tha hương, phải từ biệt người năm cũ, Chẳng hay Xuân từ đâu đến Quỳnh Hải, Đau lòng nhìn bãi cỏ xanh bên bờ Nam, Chúa Xuân để lộ sinh ý trên cánh hoa mai lạnh. Có ông già hàng xóm, đi về phía miếu đầu thôn, Uống hết bầu rượu, ăn hai trái cam, đang say, không thấy trở về.

. Thuân tuần [逡巡]: Dùng dằng, do dự, lưỡng lự, rụt rè.

Phỏng dịch thơ Việt: NGẪU HỨNG NGÀY XUÂN

3. 春夜

XUÂN DẠ Hắc dạ thiều quang hà xứ tầm? Tiểu song khai xứ liễu âm âm. Giang hồ bệnh đáo kinh thì cửu, Phong vũ xuân tùy nhất dạ thâm. Kỳ lữ đa niên đăng hạ lệ, Gia hương thiên lý nguyệt trung tâm. Nam Đài thôn ngoại Long giang thủy, Nhất phiến hàn thanh tống cổ câm (kinh).

ĐÊM XUÂN

. Long giang [龍江]: Tức sông Lam, ở Nghệ Tĩnh. Sông Lam còn có tên là Thanh Long giang.

4. 暮春漫興

MỘ XUÂN MẠN HỨNG

CHIỀU XUÂN CẢM HỨNG

5. 清明偶興

THANH MINH NGẪU HỨNG

NGẪU HỨNG TRONG TIẾT THANH MINH

. Giang thành [江城]: Có thể là một địa danh nào đó mà Nguyễn Du thường nhắc đến trong thơ mình. . Chiến phạt thanh [戰伐聲]: Dấu tích chiến tranh giữa nhà Nguyễn với nhà Tây Sơn. . Mạc giao mao thảo cận giai sinh [莫敎茅草近階生](Chớ nên để cỏ tranh mọc gần thêm): Ngụ ý câu thơ nầy, tác giả tự nhủ mình không nên gần gũi đám quần thần nhà Nguyễn, dẫu mình đã miễn cưỡng ra làm quan.

Phỏng dịch thơ Việt: NGẪU HỨNG TRONG TIẾT THANH MINH

6. 春宵旅次

XUÂN TIÊU LỮ THỨ Tiêu tiêu bồng mấn lão phong trần, Ám lý thiên kinh vật hậu tân. Trì thảo vị lan thiên lý mộng, Đình mai dĩ hoán nhất niên xuân. Anh hùng tâm sự hoang trì sính, Danh lợi doanh trường luỵ tiếu tần. Nhân tự tiêu điều xuân tự hảo, Đoàn Thành thành hạ nhất triêm cân.

ĐÊM XUÂN LỮ THỨ

. Trì thảo [池草] : Lấy từ câu thơ: ” Trì đương sinh xuân thảo” (Bờ ao sinh cỏ Xuân). Vào đời Tấn bên Tàu, Tạ Huệ Liên là em họ nhà thơ Tạ Linh Vận, mười tuổi đã biết làm thơ. Linh Vận thường khen ngợi và nói với Huệ Liên: “Thế nào làm thơ cũng tìm được câu thơ hay.” Một hôm, Linh Vận ngồi ở bờ ao làm thơ, không nghĩ ra câu nào, về nhà nằm ngủ, chiêm bao thấy Huệ Liên, bỗng viết được câu thơ trên, lấy làm đắc ý. Câu thơ ngụ ý nhớ anh em ở nhà. . Đoàn Thành [團城]: Tức tỉnh thành Lạng Sơn. Có sách nói sở dĩ thành nầy có tên như vậy vì góc Tây Bắc của thành hình vòng tròn. Bài nầy Nguyễn Du làm từ mùa Xuân năm Giáp Tý (1805) khi nhà thơ đi đón sứ thần nhà Thanh. Nguyễn Du lên Lạng Sơn vào mùa Đông năm Quý Hợi (1804) nên mới có câu: ” Đình mai dĩ hoán nhất niên Xuân ” (Trước sân, cây mai lại qua một mùa Xuân nữa).

Mấy Bài Thơ Hay Về Mùa Xuân

Đó là thời Thơ Mới đang rực rỡ, với một Xuân Diệu, ông hoàng của thơ tình yêu đôi lứa và cũng là của tình yêu rộng lớn dành cho cả cõi đời này. Chúng ta hãy nghe tiếng reo vui bất tuyệt ấy trong một bài thơ của  nhà  thơ  “mới nhất trong các nhà Thơ Mới”, bài “Nụ cười xuân” của Xuân Diệu:

“Giữa vườn ánh ỏi tiếng chim vui Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời Sao buổi đầu xuân êm ái thế! Cánh hồng kết những nụ cười tươi

Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao Cây vàng rung nắng, lá xôn xao Gió thơm vô ý bay phơ phất Đem đụng cành mai sát nhánh đào… … Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người Chưa từng hẹn đến – giữa xuân tươi Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy Thiếu nữ làm duyên, đứng mỉm cười”.

Người ta nói rằng, tên của thi sĩ Xuân Diệu đã ẩn chứa một “mùa Xuân tuyệt Diệu”. Đó là sự tình cờ của Trời Đất hay chính sự sắp đặt của con người. Không ai biết nữa. Nhưng chỉ biết rằng dường như cuộc sống đã khéo chọn nhà thơ say đắm bậc nhất của Thi Đàn Việt Nam để ca ngợi mùa xuân.

“Mùa xuân chín ửng trên đôi má Xui khiến lòng ai thấy não nề”.

Cái lối nhìn, lối cảm ấy của Xuân Diệu dẫu sao vẫn là cái phức tạp trong tâm thế của con người hiện đại, của những cảm quan trí thức và thị thành. Phải đợi đến Nguyễn Bính, nhà thơ của làng quê Việt Nam một thuở, ta mới thấy cái sức sống kỳ diệu của mùa xuân Đất Việt đã bắt đầu từ trong ngọn nguồn sâu thẳm của những con người quê kiểng Việt Nam, ở đấy tất cả đều khỏe mạnh và tươi tắn, từ cô gái quê:

“Đã thấy xuân về với gió đông Với trên màu má gái chưa chồng Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong”.

Đến bà cụ già đi trẩy hội chùa với vẻ bình tâm và thanh thản đến lạ lùng:

“Gậy trúc dắt bà già tóc bạc Lần lần tràng hạt miệng nam mô”.

Vâng, đấy là “Xuân về” của thi sĩ Nguyễn Bính, thực ra thì đã quá quen thuộc với bạn yêu thơ xứ ta từ bao lâu nay, vẫn vang lên mỗi độ xuân về.

Đã đành, thơ nào thì rốt cuộc cũng để nói cái tình, nhưng với hai bài thơ trên, cái phần tả và kể với nhiều chi tiết thực đã biến chúng thành những bức tranh phong cảnh đầy sắc màu, hình ảnh, sống động và tươi vui. Nhưng còn một thứ thơ nữa, thứ thơ cũng có cảnh, có người thật đấy, nhưng ta nghe ra như tất cả chỉ ra đời và tồn tại trong trí tưởng tượng của thi nhân. Đó là thứ thơ thuần túy hướng nội, nó chỉ mượn cớ bên ngoài để diễn đạt cái thế giới bên trong của người làm thơ. Những ai đã đọc và yêu thơ Hàn Mặc Tử đều nhận thấy điều đó ở nhà thi sĩ này, chẳng hạn bài thơ “Xuân đầu tiên” sau đây:

“Mai sáng mai, trời cao rộng quá Gió căng hơi và nhạc lên mây Đôi lòng cùng ấm như xuân ấm Chỉ có ao xuân trắng trẻo thay…

…. Trái cây bằng ngọc vỏ bằng gấm Còn mặt trời kia tợ khối hồng Có người trai mới im như nguyệt Gió căng hơi và nhạc lên ngàn

Thuở ấy càn khôn mới dựng nên Mùa thơ chưa gặt tốt tươi lên Người thơ phong vận như thơ ấy Nào đã ra đời ngọc biết tên

Xuân gấm đầu tiên giữa Cõi Đời Mùi thơm ngây dại sóng con ngươi Hãy hoan hô, lời cao như sấm – Vạn tuế, bay ơi! Nắng rợp trời!”.             “Người thơ phong vận như thơ ấy”, câu thơ đẹp cái vẻ đẹp siêu hình như trong một bức tranh trừu tượng có lẽ là một trong những câu thơ đẹp nhất của thi sĩ Hàn Mặc Tử và cũng là của thơ Việt thế kỷ hai mươi.

Cuộc cách mạng Mùa Thu năm 1945 và tiếp đó là hai cuộc trường kỳ kháng chiến đã đưa nền thơ Việt sang một bước ngoặt mới. Đã đành, những nhiệm vụ mới đã mang lại cho thơ ta những gương mặt mới, nhưng từ trong cốt lõi, những tác phẩm thơ đích thực đều không chịu bứt ra khỏi cái mạch muôn thuở của bản chất nhân bản và duy mỹ của thơ ca. Thời chống Pháp đã thế và thời chống Mỹ cũng không thể khác.

Giữa những ngày tháng chiến tranh ác liệt, trên mảnh đất Tây Nguyên thẳm sâu và dữ dội, mùa xuân vẫn đến với gương mặt muôn thuở của mình – náo nức và vui tươi đến kinh ngạc. Hãy nghe sau đây tiếng thơ vút cao từ “Tháng Ba Tây Nguyên” của nhà thơ quân đội Thân Như Thơ, để cảm nghe cái thế giới đang sinh sôi, đang cựa quậy một sinh lực tràn đầy như bất chấp tất cả đạn bom và hủy diệt của chiến tranh:

“Tháng Ba Mùa con ong đi lấy mật Mùa con voi xuống sông uống nước Mùa em đi phát rẫy làm nương Anh vào rừng đặt bẫy cài chông ….

Tháng Ba Mùa bông lách nở Cho con công múa Cho con cá bơi Bông không xuống dòng suối Bay lên trời vạn cánh sao rơi Bông lách bay để lại nụ cười…”.

Đi qua 30 năm chiến tranh, những người lính đã trở về với cuộc sống đời thường. Mùa xuân thời hậu chiến đã nhanh chóng khỏa lấp những dấu vết của chiến tranh. Những hố bom đã lên xanh, đất bom đạn đã mọc lên khoai lúa. Nhưng với hồn người không giản đơn chỉ có vậy. Hồn người là một thế giới mênh mông gồm đủ cả hôm qua, hôm nay và mai sau, không bao giờ gián đoạn.

Cho đến một ngày, người lính cũ là tôi chợt bắt gặp giữa mùa xuân hôm nay hình ảnh của ngày xưa, những giấc mơ một thời còn đó, những khát khao một thời giờ đã ở sau lưng… Và tất cả lại ùa về giữa một ngày xuân ngỡ như rất yên tĩnh và thanh bình. Xin được gửi đến các bạn bài thơ “Thơ mùa xuân đọc lại giữa mùa thu” như một chút tâm sự của một người làm thơ và cũng là một người lính cũ là tôi, trước ngưỡng cửa của một mùa xuân mới:

“Những câu thơ viết giữa mùa xuân Anh dành dụm để mùa thu đem đọc

Mùa xuân

Có một bận trong đời anh nhìn thấy Trường Sơn thật thấp Tuổi hai mươi chân đi không bén đất Đám mây trời bay dưới ba lô

Hoa cỏ bên đường phút chốc hóa thành thơ Anh đứng hát một mình trong khe núi Những vui buồn mãnh liệt và nông nổi Của một thời liều lĩnh đam mê

Những vui buồn cứ đòi được hát lên Trước đồng đội bạn bè không giấu giếm Câu thơ đến thường tình và đột biến Như cánh rừng bất chợt phủ đầy hoa…”.

Thơ là tiếng nói đồng tình đồng ý của con người gửi đến con người. Giữa một ngày xuân đang về trên khắp quê hương đất nước, xin mượn mấy dòng thơ tươi tắn và ấm áp để gửi đến các bạn chút tâm tình cũng tràn ngập ấm áp và yêu thương:

“Rét nhiều nên ấm nắng hanh Đắng cay lắm, mới ngọt lành đó chăng?” (Tố Hữu)

Thơ đã hay thì dù có viết về mùa nào cũng hay, nhưng có lẽ những câu thơ hay viết về Mùa Xuân, mùa của Khởi Đầu, của Tuổi Trẻ và Tình Yêu thì vẫn có mùi vị say đắm riêng.

Cầu chúc cho tất cả chúng ta một Mùa Xuân đầy hoa thơm quả ngọt như nhà thơ hằng mong ước.

Anh Ngọc

Những Bài Thơ Hay Về Mùa Xuân

Thơ xuân

Đây cả mùa xuân đã đến rồi Từng nhà mở cửa đón vui tươi Từng cô em bé so màu áo Đôi má hồng lên nhí nhảnh cười.

Và tựa hoa tươi cánh nở dần Từng hàng thục nữ dậy thì xuân Đường hương thao thức lòng quân tử Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.

Từng gã thư sinh biếng chải đầu Một mình mơ ước chuyện mai sau Lên kinh thi đỗ làm quan Trạng Công chúa cài trâm thả tú cầu.

Có những ông già tóc bạc phơ Rượu đào đôi chén bút đề thơ Những bà tóc bạc hiền như phật Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.

Pháo nổ đâu đây khói ngợp trời Nhà nhà đoàn tựu dưới hoa tươi Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy Một áng thơ đề nét chẳng phai.

Nguyễn Bính

———————————–

Mùa Xuân Chín

Trong làn nắng ửng: khói mơ tan, Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc, Trên giàn thiên lý bóng xuân sang.

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời. Bao cô thôn nữ hát trên đồi. Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, Hổn hển như lời của nước mây, Thầm thì với ai ngồi dưới trúc, Nghe ra ý vị và thơ ngây.

Khách xa gặp lúc mùa xuân chín, Cảnh trí bâng khuâng sực nhớ làng: “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc, Dọc bờ sông trắng nắng chang chang…”

Hàn Mạc Tử

————————————

Ông Đồ

Mỗi năm hoa đào nở Lại thấy ông đồ già Bày mực tàu giấy đỏ Bên phố đông người qua.

Bao nhiêu người thuê viết Tấm tắc ngợi khen tài ‘’Hoa tay thảo những nét Như phượng múa rồng bay’’.

Nhưng mỗi năm mỗi vắng Người thuê viết nay đâu? Giấy đỏ buồn không thắm Mực đọng trong nghiêng sầu…

Ông đồ vẫn ngồi đấy Qua đường không ai hay Lá vàng rơi trên giấy Ngoài giời mưa bụi bay.

Năm nay hoa đào nở Không thấy ông đồ xưa Những người muôn năm cũ Hồn ở đâu bây giờ?

Vũ Đình Liên

——————————

Ý Xuân

Trời đẹp như trời mới tráng gương, Chim ca, tiếng hát rộn ven tường. Có ai bên cửa, ngồi hong tóc Cho chảy lan thành một suối hương…

Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành, Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh. Chim bay, cánh trĩu trong xuân ý, Em đợi chờ ai, khuất bức mành?

Giữa một giờ thiêng, tình rất đẹp, Mắt buồn và rất…rất thanh thanh. Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ, Em ạ, yêu nhau…chết cũng đành!

Hồ Dzếnh

—————————-

Hồn Xuân

Ai biết em tôi ở chốn nào? Má tròn đương nụ, trán vừa cao. Tiếng mùa về gọi lòng em dậy, Lơ đãng lòng tôi chẳng kịp rào.

Ai biết người yêu nhỏ của tôi, Người yêu nho nhỏ trốn đâu rồi? Tròn trĩnh xinh như một quả đồi.

Ngực trắng giòn như một trái rừng, Mắt thì bằng rượu, tóc bằng hương. Miệng cười bừng nở hàm răng lựu, Sáng cả trời xanh mấy dặm đường.

Anh khắp rừng cao xuống lũng sâu, Tìm em, đi hái lộc xuân đầu. Trồng đâu chân đẹp tròn như cột? Em đẹp son ngời như cổ lâu.

Nghe nhịp đời lên, em bỏ anh, Đua theo xuân nở rộn trăm cành. Ý mùa cũng rộn trong thân mới, Tóc rủ bờ tơ sợi liễu mành.

Khách qua đường ơi! Em tôi đây, Chân em: cỏ mượt, mắt: hồ đầy. Lòng em hóa cảnh chờ anh gặp, -Man mác hồn xuân ngọn gió hây.

Huy Cận

————————————–

Với Đà Lạt tháng giêng

Tháng giêng lên xứ anh đào Mùa xuân như mở lối vào thiên thai Ngàn hoa nụ đẫm sương mai Ngả nghiêng ché rượu chỉ hai chúng mình.

Lương Định

————————

Anh đến

Anh đến mang về những gót xuân Lòng em chim hót tiếng trong ngần Xin đừng làm vỡ mùa xuân ấy Chút nhíu mày thôi đủ chạnh lòng.

Lê Thị Kim

———————————-

Mùa xuân

Mùa xuân Muốn hái lộc xuân Hoa thơm tặng bạn Nụ mầm tặng anh…

Đưa tay định ngắt mấy lần Thấy xuân mơn mởn Trong ngần Lại thôi…

Vũ Dạ Phương

——————————

Xuân

Tôi có chờ đâu, có đợi đâu Đem chi xuân lại gợi thêm sầu? -Với tôi tất cả như vô nghĩa Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!

Ai đâu trở lại mùa thu trước Nhặt lấy cho tôi những lá vàng? Với của hoa tươi, muôn cánh rã, Về đây, đem chắn nẻo xuân sang!

Ai biết hồn tôi say mộng ảo Ý thu góp lại cản tình xuân? Có một người nghèo không biết Tết Mang lì chiếc áo độ thu tàn!

Có đứa trẻ thơ không biết khóc Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran! Chao ôi! Mong nhớ! Ôi, mong nhớ, Một cánh chim thu lạc cuối ngàn!

Chế Lan Viên

———————————–

Vào Xuân

Đi vào nẻo xuân Gặp đường lụa đỏ Ai chờ em đó Mà hoa trắng ngần

Đi vào thanh tân Như về quê ngoại Lúa hương đồng gần Đương thì con gái

Hẹn cưới phân vân Em nhìn mê mải Chuồn ngô ngủ mãi Bờ ao cúc tần

Khép tà áo mới Em vào đêm xuân.

Hoàng Cầm

———————————–

Nụ hoa vàng mùa xuân

Anh cho em mùa xuân Nụ hoa vàng mới nở Chiều đông nào nhung nhớ Đường lao xao lá đầy Chân bước mòn vỉa phố Mắt buồn vin ngọn cây

Anh cho em mùa xuân Mùa xuân này tất cả Lộc non vừa trẩy lá Thơ còn thương cõi đời Con chim mừng ríu rít Vui khói chiều chơi vơi

Đất mẹ gầy cỏ lúa Đồng ta xanh mấy mùa Con trâu từ đồng cỏ Giục mõ về rộn khua Ngoài đê diều thẳng cánh Trong xóm vang chuông chùa Chiều in vào bóng núi Câu hát hò vẳng đưa Tóc mẹ già mây bạc Trăng chờ sau liếp dừa Con sông dài mấy nhánh Cát trắng bờ quê xưa…

Anh cho em mùa xuân Bàn tay thơm sữa ngọt Dải đất miền chim hót Người yêu nhau trọn đời Mái nhà ai mới lợp Trẻ đùa vui nơi nơi Hết buồn mưa phố nhỏ Hẹn cho nhau cuộc đời Khi hoa vàng sắp nở Trời sắp sang mùa xuân Anh cho em tất cả Tình yêu non nước này Bài thơ còn xao xuyến Nắng vàng trên ngọn cây…

Kim Tuấn

———————————–

Mùa xuân nho nhỏ

Mọc giữa dòng sông xanh Một bông hoa tím biếc Ơi con chim chiền chiện Hót chi mà vang trời. Từng giọt long lanh rơi Tôi đưa tay tôi hứng

Mùa xuân người cầm súng Lộc dắt đầy quanh lưng Mùa xuân người ra đồng Lộc trải dài nương mạ Tất cả như hối hả Tất cả như xôn xao

Đất nước bốn ngàn năm Vất vả và gian lao Đất nước như vì sao Cứ đi lên phía trước Ta làm con chim hót Ta làm một nhành hoa Ta nhập vào hoà ca Một nốt trầm xao xuyến

Một mùa xuân nho nhỏ Lặng lẽ dâng cho đời Dù là tuổi hai mươi Dù là khi tóc bạc

Mùa xuân ta xin hát Câu Nam ai, Nam bình Nước non ngàn dặm mình Nước non ngàn dặm tình Nhịp phách tiền đất Huế.

Thanh Hải

—————————–

Xuân

Xuân à! Những tưởng Xuân đi. Nào hay Xuân lại tức thì đến ngay. Đời say, Xuân cũng say say. Hoa vàng, bướm trắng, ngất ngây một trời. Xuân à! Những tưởng Xuân tươi. Ngờ đâu Xuân cũng biết cười gió đông Bên kia Xuân đẹp, Xuân nồng. Bên này Xuân quá lạnh lùng, hỡi Xuân!

Đăng Nguyên