Viết Mở Bài Của Bài Thơ Mùa Xuân Nho Nhỏ / Top 11 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Mở Bài Bài Thơ Mùa Xuân Nho Nhỏ Của Thanh Hải

Mở bài bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải

1. Mở bài số 1:

Thanh Hải là nhà thơ trưởng thành trong kháng chiến chống Mĩ, bởi vậy mà những sáng tác của ông trước năm 1975 thường hướng đến phản ánh cuộc đấu tranh kiên cường, bền bỉ của dân tộc. Sau năm 1975 hòa chung với không khí giải phóng, những vần thơ của Thanh Hải cũng sôi nổi, tha thiết hơn khi hướng về cuộc sống mới, về công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội của đất nước. “Mùa xuân nho nhỏ” là bài thơ đặc sắc của Thanh Hải viết năm 1980, bài thơ là bức tranh mùa xuân rộn rã, tươi sáng của thiên nhiên, sự sống, đó cũng là lời nguyện ước chân thành, thiết tha của nhà thơ khi muốn góp một mùa xuân nho nhỏ của bản thân để làm nên mùa xuân lớn của đất nước.

2. Mở bài số 2:

Mùa xuân là nguồn cảm xúc dạt dào trong thơ ca, bằng tài năng và những cảm nhận tinh tế, các nhà thơ, nhà văn đã đưa mùa xuân vào thế giới nghệ thuật với những đường nét, dáng vẻ thật đẹp, thật độc đáo, đó là “Mùa xuân con én đưa thoi” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du, là mùa xuân căng tràn sức sống ở “thời tươi” nhưng cũng ngắn ngủi, hữu hạn trong Vội vàng của Xuân Diệu “Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua”. Thanh Hải cũng đóng góp cho thơ ca một mùa xuân đặc biệt, mùa xuân ấy không quá sức lộng lẫy mà ấn tượng bởi vẻ đẹp giản dị với sắc tím của bông hoa, với âm thanh du dương, vang vọng của chim chiền chiện, và đặc biệt hơn cả mùa xuân ấy còn được điểm tô bởi cái tình của người thi sĩ, tình yêu thiên nhiên, đất nước thiết tha của nhà thơ được thể hiện trong lời nguyện ước chân thành: Muốn làm con chim, cành hoa để làm nên mùa xuân chung của đất nước.

Mùa xuân nho nhỏ được nhà thơ Thanh Hải sáng tác năm 1980 vào những ngày tháng cuối đời của nhà thơ. Bởi vậy, qua bài thơ độc giả không chỉ cảm nhận được bức tranh mùa xuân tươi tắn, sống động mà còn cảm động bởi tình cảm dạt dào, sâu lắng của nhà thơ dành cho thiên nhiên, đất nước. Tình yêu cuộc sống, tình yêu đất nước của nhà thơ không chỉ thể hiện qua những cảm nhận tinh tế về sự sống bừng nở của vạn vật khi xuân về mà còn là niềm tin vào tương lai tươi sáng của đất nước “Đất nước như vì sao/ Cứ đi lên phía trước” cùng lời nguyện ước chân thành muốn “lặng lẽ dâng cho đời” một mùa xuân nho nhỏ nhưng đầy nhiệt thành, tha thiết.

4. Mở bài số 4:

Trong bài Mùa xuân nho nhỏ, nhà thơ Thanh Hải đã mở ra trước mắt người đọc một mùa xuân thật đặc biệt, đó không phải một “mùa xuân là cả một mùa xanh” của Nguyễn Bính, cũng không phải “sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời” trong thơ Hàn Mặc Tử mà là một mùa xuân nho nhỏ với sắc tím của cánh hoa, với tiếng du dương của chim chiền chiện, với cái long lanh của giọt sương. Có lẽ nét đặc biệt nhất trong bức tranh mùa xuân của Thanh Hải đó chính là sự hiện diện của một cái tôi yêu cuộc sống, yêu đất nước đến thiết tha, khắc khoải. Tình yêu ấy không chỉ bộc lộ trong niềm hân hoan, niềm tin trước cuộc sống mới của dân tộc sau giải phóng mà còn kết tinh trong nguyện ước chân thành, muốn dâng hiến mùa xuân nho nhỏ của bản thân để góp phần làm nên vẻ đẹp mùa xuân lớn của đất nước.

Soạn Bài: Mùa Xuân Nho Nhỏ

I. Tác giả, tác phẩm

1. Tác giả (các em tham khảo phần giới thiệu về tác giả Thanh Hải trong SGK Ngữ văn 9 Tập 2).

2. Tác phẩm

* Xuất xứ: Bài thơ Mùa xuân nho nhỏ được viết không bao lâu trước khi nhà thơ qua đời, thể hiện niềm yêu mến thiết tha với cuộc sống, với đất nước và ước nguyện của tác giả.

* Thể thơ: Bài thơ được viết theo thể thơ 5 chữ.

* Bố cục: Bài thơ có thể được chia làm 4 phần:

Phần 1: Khổ thơ đầu: Cảm xúc trước mùa xuân thiên nhiên đất trời.

Phần 2: Khổ 2 và 3: Cảm xúc về mùa xuân đất nước, con người.

Phần 3: Khổ thơ 4 và 5: Suy nghĩ và ước nguyện của nhà thơ.

Phần 4: Khổ thơ cuối: Lời ca ngợi quê hương đất nước qua điệu ca Huế.

II. Hướng dẫn soạn bài

Câu 1:

Mạch cảm xúc của bài thơ là: từ cảm xúc trước vẻ đẹp của mùa xuân thiên nhiên, mùa xuân đất nước, tác giả thể hiện khát vọng được dâng hiến “mùa xuân nho nhỏ” của mình vào mùa xuân lớn của cuộc đời chung.

Bố cục của bài thơ ở mục trên.

Câu 2:

Trong khổ thơ đầu, hình ảnh mùa xuân của thiên nhiên, đất nước đã được miêu tả qua hình ảnh, màu sắc, âm thanh là:

Hình ảnh: có sự chọn lọc: dòng sông, bông hoa, chim chiền chiện.

Màu sắc: tươi thắm, đặc trưng: xanh, tím.

Âm thanh: rộn rã, tươi vui: tiếng chim hót.

Cảm xúc của tác giả trước vẻ đẹp và sức sống của mùa xuân đất nước được diễn tả qua hai câu thơ:

Từng giọt long lanh rơi Tôi đưa tay tôi hứng.

Qua hai câu thơ này, chúng ta có thể thấy tác giả như đang say sưa, ngây ngất, cảm nhận hình ảnh, âm thanh không chỉ bằng thính giác, thị giác mà còn bằng cả xúc giác.

Câu 3:

Đoạn thơ: “Ta làm con chim hót… Dù là khi tóc bạc”

Từ mạch cảm xúc về vẻ đẹp của mùa xuân đất nước, thiên nhiên đất trời, nhà thơ đã chuyển sang bày tỏ những suy ngẫm và tâm niệm về mùa xuân đất nước. Đó là khát vọng được hòa nhập vào cuộc sống, được cống hiến phần tốt đẹp của mình cho cuộc đời chung, cho đất nước dù là nhỏ bé như “con chim hót”, “một cành hoa” hay “một nốt trầm” trong một bản nhạc.

Như vậy, đoạn thơ đã gợi cho chúng ta những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống của mỗi con người. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi con người biết sống, biết chăm lo cho cuộc đời chung và có thể đóng góp những gì của mình cho cuộc đời chung, cho đất nước.

Câu 4:

Bài thơ có nhạc điệu trong sáng, thiết tha, gợi cảm, gần gũi với dân ca. Những yếu tố góp phần tạo nên nhạc điệu ấy là:

Thể thơ 5 chữ nhẹ nhàng, tha thiết, gắn liền với các giai điệu dân ca, nhất là dân ca miền Trung, cách gieo vần liền tạo sự liền mạch cho cảm xúc.

Sự hài hòa giữa những hình ảnh tự nhiên, giản dị với những hình ảnh giàu ý nghĩa biểu trưng. Ngôn ngữ thơ trong sáng, giàu hình ảnh, giàu cảm xúc với các ẩn dụ, điệp ngữ.

Cấu tứ bài thơ chặt chẽ, dựa trên sự phát triển của hình ảnh mùa xuân.

Giọng điệu của bài thơ thể hiện đúng tâm trạng của tác giả, biến đổi phù hợp với nội dung từng đoạn.

Câu 5:

* Nhan đề Mùa xuân nho nhỏ là một sáng tạo rất độc đáo của tác giả. Khác hoàn toàn với những mùa xuân của các nhà thơ khác, mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải không chỉ là mùa xuân đất trời mà còn là mùa xuân đời người, nhỏ bé với khát khao cống hiến cho cuộc đời chung, cho đất nước.

* Chủ đề của bài thơ: Những rung cảm trước mùa xuân của thiên nhiên, đất trời và khát vọng cống hiến cho đất nước, góp một “mùa xuân nho nhỏ” của mình vào mùa xuân lớn của dân tộc.

Câu Bài Thơ Mùa Xuân Nho Nhỏ Square…

Đề bài

Lời giải

Gia sư QANDA – Thugiang

Trong bài “Một khúc ca xuân”, Tố Hữu cũng có những suy ngẫm: “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Theo em đây là một quan điểm sống hiện đại, tiến bộ và giàu tính nhân văn trong cuộc sống hiện đại ngày nay. Quan niệm sống của tác giả chính là “sống là cho”; tức là sống là cho đi, là cống hiến, là chia sẻ những gì mình có trong khả năng của mình. Theo em đây là một quan điểm sống văn minh và hiện đại cũng như đúng ở mọi thời điểm.  Khi cho đi, con người đang thực sự cống hiến chút sức lực của mình cho đời, cho người xung quanh và cho cuộc sống. Khi ta cho đi tình yêu thương và những sự tốt đẹp, những người xung quanh của chúng ta sẽ nhận được tình yêu thương đó và cuộc sống đang ngày một tốt hơn. Chính nhờ những sự đóng góp, lý tưởng sống cao đẹp làm đẹp cho đời mà cuộc sống của con người luôn được hạnh phúc, vững bền. Tác giả không đồng tình với lối sống “nhận riêng mình” vì đây là lối sống tách biệt mình ra khỏi cộng đồng và vị kỷ. Hơn nữa, khi mỗi người dân đều ý thức được khát khao cống hiến của mình cho cộng đồng dân tộc chung thì chúng ta sẽ làm nên được sức mạnh của sự đoàn kết, của tình yêu thương và của sự văn minh để đối chọi được với mọi khó khăn đến với đất nước mình. Tóm lại, quan điểm “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình” là 1 quan điểm sống đúng đắn và sâu sắc về thái độ sống đẹp và văn minh mỗi người cần có.

Đánh giá cho cô 5 * và thưởng xu cô nha ❤❤❤❤❤

Học sinh

ngắn thế ạ, bài mà chj?

Gia sư QANDA – Thugiang

chờ cô

viết tiếp

Bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” cho ta thấy niềm mong muốn được sống có ích, cống hiến cho đời là một lẽ tự nhiên như con chim mang đến tiếng hót, bông hoa toả hương sắc cho đời của Thanh Hải.

Mùa xuân khác cho mọi vật chiếc áo xanh tươi mơn mởn, điểm những màu hoa trắng hồng trên nền áo nguyên sơ. Xuân về xua tan bao giá băng lạnh lẽo, cho vạn vật hồi sinh tràn dầy sức sống. Xuân sưởi ấm lòng người, thắp cho nhân sinh niềm hi vọng ở ngày mai. Có lẽ vì thế xuân luôn là đề tài cho thi nhân rung động được cảnh: cảnh thiên nhiên, cảnh đời mà cất bút đề thơ – xuân hà hơi, tiếp sức cho thi sĩ hóa thân vào cuộc đời. Ở nhà thơ Thanh Hải – xuân đáng trân trọng làm sao. Bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của ông là một ví dụ. Thật ra, xuân đối với Thanh Hải không hề nho nhỏ mà xuân đang mang trong mình hơi ấm của sự sống Xuân lung linh, đầy sắc màu của tình yêu, yêu đời, yêu người tha thiết. Mở đầu bài thơ, tác giả đã miêu tả đặc trưng của mùa xuân, chỉ có mùa xuân mới có cảnh vật ngạt ngào như thế: Mọc giữa dòng sông xanh Một bông hoa tím biếc Dòng sông xanh là một dòng sông thanh bình yên ả – đó là tín hiệu báo mùa xuân dần về sắc tím biếc của bông hoa nổi trội, đậm đà, nồng ấm cả dòng sông xanh – xuân là thế, dịu dàng mà nồng đượm sắc hương. Bông hoa là có thật, hay chỉ là dáng hình của niềm tin? Niềm hi vọng là sắc màu tím biếc thân quen của quê hương mà mãi in đậm trong tâm tưởng nhà thơ thấp thoáng trong câu thơ màu tím của chiếc áo dài nữ sinh xứ Huế từng là ấn tượng khó phai của người dân Cố đô. Mùa xuân ở đây thật hào phóng nên sẵn sàng trao tặng cho ai biết trải rộng lòng mình: Ơi con chim chiền chiện Hót chi mà vang trời Từng giọt long lanh rơi, Tôi đưa tay tôi hứng…

Tiếng gọi ơi nghe sôi nổi và tha thiết biết bao. Nhà thơ đã đón nhận mùa xuân với tất cả sự thăng hoa của tâm hồn, điêu luyện trong ngòi bút. Câu thơ cứ như câu nói tự nhiên không trau chuốt từ ngữ nhưng vẫn mang âm hưởng thi ca. Câu hỏi tu từ hót chỉ thể hiện tâm trạng đùa vui, nô nức của tác giả trước giai điệu của mùa xuân. Tiếng chim hót trong trẻo, vang lừng xa như gần lại rõ ràng, tròn trịa kết thành những giọt sương óng ánh sắc màu đọng lại thành giọt long lanh rơi, rơi mãi. Nhà thơ đã tưởng tượng bằng tất cả rung động của tâm hồn “tôi đưa tay tôi hứng” người đang hứng những tiếng chim hót cứ như là hứng những giọt mưa rơi. Từ tưởng tượng tác giả chuyển sang cảm giác thật tinh tế và tài hoa. Làm sao có thể hứng những âm thanh không hình dáng, kích thước ấy nhưng thật ra âm thạnh đó đã rót vào trái tim mẫn cảm với cuộc sống tinh tế với mọi âm thanh, sắc màu: Ta làm con chim hót Ta làm một nhành hoa Ta nhập vào hòa ca Một nốt trầm xao xuyến Đến đây, nhà thơ không còn cầm bút nữa mà đang ôm đàn, gõ phách hát bài ca mùa xuân, bài ca cuộc sống. Nhà thơ muốn hóa thân vào muôn loài vạn vật làm tươi đẹp rộn ràng cho cuộc sống: một tiếng chim hót trong buổi sáng mai bắt đầu một ngày mới; một nhành hoa tô điểm cho vườn hoa cuộc đời; một nốt trầm làm xao xuyến vạn trái tim. Tất cả đã thể hiện niềm khát khao sống, khát khao hiến dâng đến khôn cùng của tác giả. Điều đáng nói ở đây là khi sáng tác bài thơ, nhà thơ đang nằm trên giường bệnh. Trong cái tuổi đương xuân của đời người ấy có mấy ai chấp nhận được sự thật là mình sắp lìa khỏi cõi đời với phong thái yêu đời an nhiên giữa mùa xuân như thế.

Trong bài “Một khúc ca xuân”, Tố Hữu cũng có những suy ngẫm: “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Theo em đây là một quan điểm sống hiện đại, tiến bộ và giàu tính nhân văn trong cuộc sống hiện đại ngày nay. Quan niệm sống của tác giả chính là “sống là cho”; tức là sống là cho đi, là cống hiến, là chia sẻ những gì mình có trong khả năng của mình. Theo em đây là một quan điểm sống văn minh và hiện đại cũng như đúng ở mọi thời điểm.  Khi cho đi, con người đang thực sự cống hiến chút sức lực của mình cho đời, cho người xung quanh và cho cuộc sống. Khi ta cho đi tình yêu thương và những sự tốt đẹp, những người xung quanh của chúng ta sẽ nhận được tình yêu thương đó và cuộc sống đang ngày một tốt hơn. Chính nhờ những sự đóng góp, lý tưởng sống cao đẹp làm đẹp cho đời mà cuộc sống của con người luôn được hạnh phúc, vững bền. Tác giả không đồng tình với lối sống “nhận riêng mình” vì đây là lối sống tách biệt mình ra khỏi cộng đồng và vị kỷ. Hơn nữa, khi mỗi người dân đều ý thức được khát khao cống hiến của mình cho cộng đồng dân tộc chung thì chúng ta sẽ làm nên được sức mạnh của sự đoàn kết, của tình yêu thương và của sự văn minh để đối chọi được với mọi khó khăn đến với đất nước mình. Tóm lại, quan điểm “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình” là 1 quan điểm sống đúng đắn và sâu sắc về thái độ sống đẹp và văn minh mỗi người cần có.

Đánh giá cho cô 5 * và thưởng xu cô nha ❤❤❤❤❤

Sắc Xuân Trong Bài Thơ Mùa Xuân Nho Nhỏ Của Thanh Hải

Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải là một bài thơ hay trong chương trình Văn học lớp 9. Bài thơ chứa đựng trong nó nhiều vẻ đẹp. Song có lẽ vẻ đẹp nổi bật hơn cả là sắc xuân mang đậm chất Huế.

Bài thơ được làm theo thể thơ năm chữ. Sự gọn ghẽ của cấu trúc ấy cộng với âm thanh, nhịp điệu luân chuyển theo từng khổ thơ làm cho toàn bài thơ là một bức tranh xuân về thiên nhiên và con người xứ Huế. Ai cũng dễ dàng nhận thấy ở khổ thơ đầu là sắc xuân của mùa xuân thiên nhiên, mùa xuân đất trời. Ba nét chấm phá: một dòng sông xanh, một bông hoa tím biếc, một tiếng chim chiền chiện đã khắc họa một cảnh xuân xứ Huế rất đẹp, tràn đầy sức sống và tràn đầy niềm vui. Điều đáng nói ở đây là tính hình tuyến của ngôn ngữ làm cho câu thơ biểu cảm hơn.

Sang khổ thơ thứ hai, bằng những câu thơ tả thực mang nặng tính tượng trưng, ta có thể cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của mùa xuân cách mạng:

Mùa xuân người cầm súng Lộc giắt đầy bên lưng Mùa xuân người ra đồng Lộc trải dài nương mạ Tất cả như hối hả Tất cả như xôn xao.

Từ lộc ở đây có thể hiểu theo nhiều nghĩa, ở nghĩa bề mặt thì lộc có nghĩa là chồi non; ở nghĩa phát sinh thì lộc nghĩa là mùa xuân, là sức sống. Người cầm súng giắt lộc để ngụy trang ra trận, người ra đồng như gieo mùa xuân trên từng nương mạ. Những con người làm nên lịch sử của đất nước đã mang cả mùa xuân ra trận địa của mình để gặt hái mùa xuân về cho đất nước.

Có lẽ sắc xuân Huế đọng lại nhiều nhất ở khổ thơ cuối tạo nên vẻ đẹp cho bài thơ. Đó là vẻ đẹp tư tưởng của tác gỉả, của con người xứ Huế giản dị, khiêm nhường nhưng cũng thật mạnh mẽ:

Ta làm con chim hót Ta làm một cành hoa Ta nhập trong hòa ca Một nốt trầm xao xuyến. Một mùa xuân nho nhỏ . Lặng lẽ dâng cho đời Dù là tuổi hai mươi Dù là khi tóc bạc. Mùa xuân – ta xin hát Câu Nam ai, Nam bình Nước non ngàn dặm mình Nước non ngàn dặm tình

Cách chọn hình ảnh – những tín hiệu thẩm mĩ của tác giả ở đây thật tự nhiên và hợp lí: chim hót, cành hoa, nốt nhạc trầm, một mùa xuân nho nhỏ. ước nguyện thật thiết tha và khiêm tốn: muốn góp một mùa xuân nhỏ bé để làm nên mùa xuân thiên nhiên, mùa xuân cách mạng, mùa xuân đất nước. Hình ảnh mùa xuân nho nhỏ ở cuối bài thơ như ánh lên, tỏa sắc xuân trong tâm hồn vào toàn bộ bài thơ.

Cả bài thơ chỉ có một từ Huế nhưng chúng ta cảm nhận thật nhiều sắc xuân của Huế ở trong đó. Nào là xuân của đất trời xứ Huế, xuân cách mạng cố đô, xuân con người xứ Huế. Và tất cả là một mùa xuân nho nhỏ mà tác giả hóa thân vào để làm nên một mùa xuân to lớn của đất trời.