Viết 1 Bài Thơ Về Thầy Cô Mái Trường / Top 8 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Viết Về Thầy Cô Và Mái Trường

chúng tôi gửi đến các bạn độc giả những bài dự thi viết về thầy cô và mái trường của các bạn học sinh trường THCS&THPT Nguyễn Tất Thành – Hà Nội

Viết về thầy cô và mái trường – Bài 1

Nhắm mắt lại và hồi tưởng về những ngày tháng học trò yêu thương dưới mái trường nhỏ nhắn xinh xắn nằm nép mình dưới những hàng cây, em cũng như bao thế hệ học trò khác của NTT dù đang ở nơi đâu cũng có trong tim mình một vị trí đặc biệt dành cho mái trường Nguyễn Tất Thành. Và đặc biệt, đối với em và 47 thành viên còn lại của tập thể 12D4 (2011-2014), tình yêu dành cho mái trường thân yêu từ lâu đã gắn với thầy Lê Văn Cường – người thầy đáng kính, người ‘bạn lớn’ thân thiết.

Trong suốt quãng thời gian cấp 3 vỏn vẹn chỉ 3 năm học, chúng em – 48 thành viên 12D4 – đã một niềm may mắn vô cùng đặc biệt mà không phải tập thể lớp ban D nào cũng có được. Đó là được sự dìu dắt quan tâm ân cần của ‘ người mẹ ‘ hiền Phạm Hương trong suốt năm học lớp 10 và sự tận tình cùng lòng nhiệt huyết của ‘người cha thông minh’ Lê Văn Cường trong chặng đường 2 năm cuối cấp. Đó là những cái tên đáng yêu mà những học trò tinh nghịch của 12D4 đã dành tặng cho 2 giáo viên chủ nhiệm của lớp với tình yêu cùng lòng kính trọng vô bờ.

Tiếp nhận phân công công tác chủ nhiệm, Thầy đã đồng hành cùng chúng em trong suốt 2 năm học – một khoảng thời gian không quá ngắn cũng không quá dài nhưng đủ để thầy trò gắn bó với nhau như một đại gia đình lớn mà ở đó Thầy là người cha thầm lặng, luôn lo lắng sát sao từng công việc. Đó là khoảng thời gian đầy vất vả không ít những lần mệt mỏi cùng biết bao lo toan nhưng cũng chứa đựng biết bao kỉ niệm vui vẻ cảm động đáng nhớ của thầy trò mình, Thầy nhỉ?

Em nhớ từng cơn gió lạnh như cắt da cắt thịt của mùa đông năm ấy nhưng chắc rằng trong lòng mỗi thành viên 12D4 đều không thấy lạnh bởi chúng em luôn được sưởi ấm từ ngọn lửa nhiệt huyết tận tâm từ người Thầy đáng kính . Thầy- người lái đò thầm lặng vẫn luôn bên cạnh chúng em , cùng chúng em đương đầu với mọi thử thách, cùng nhau vượt qua những khó khăn trên con đường học tập!

Em nhớ từng cơn gió mang không khí mát mẻ dịu dàng khi mùa thu – mùa tựu trường cuối cùng – đến. Đó là khi em cảm thấy vui biết mấy khi khoác trên vai bộ đồng phục của trường, vẫn được dự khai giảng với tư cách là một học sinh.

Em nhớ ánh nắng chói chang của mùa hè nơi Vĩnh Yên khi Thầy trò chúng ta cùng đốt lửa trại ban đêm hòa cùng lời ca tiếng hát… và Thầy đã trở thành người bạn lớn của chúng em như thế!

Em nhớ những ngày tháng tươi đẹp của mùa xuân cùng cái không khí của những ngày Tết đến gần bao trùm mọi nơi, và những hình ảnh rộn ràng của tập thể lớp 12D4. Biết được nỗi vất vả và tâm trạng lo âu của học sinh lớp 12 chúng em, Thầy lì xì đầu năm cho cả lớp cùng lời chúc may mắn với biết bao yêu thương gửi gắm: “Năm nay thi đỗ ĐH này” , “Nhớ thầy nhớ cô nhớ trường thì sau này về thăm chứ không được học lại thầy thêm năm nữa” … Thầy nói và cười… Nhớ biết mấy nụ cười hiền lành ấm áp của Thầy!

Và em nhớ những ngày nắng oi ả của mùa hè cuối. Thầy đến lớp với tấm lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Thầy cùng tập thể 12D4 trải qua những mùa hè tưởng như khó khăn và gian nan nhất trong cuộc đời học sinh khi ngày thi ĐH đang đến gần. Không chỉ truyền đạt kiến thức, Thầy còn là người truyền lửa – ngọn lửa của lòng nhiệt huyết, khát khao để chúng em có thể chinh phục những mục tiêu lớn cho cuộc đời…

Tất cả đã trở thành quá khứ nhưng trong em, những kỉ niệm thì vẫn vẹn nguyên và yêu thương vẫn đong đầy.

Viết về thầy cô và mái trường – Bài 2

Từ trước đến nay, tôi luôn nhận định Toán là một môn học siêu khó và cực kì quan trọng. Vì vậy, tuy học không quá xuất sắc nhưng tôi cũng có được kết quả khá tốt để dâng tặng các thầy cô giáo yêu quý của mình. Và một trong những giáo viên mà tôi quý mến nhất là thầy giáo dạy môn Toán – thầy Lê Văn Cường.

Có lẽ trong những khóa học sinh được học thầy, lớp tôi có những kí ức đặc biệt hơn cả. Có thể là buổi thầy đọc một bài thơ ca ngợi bó hoa chẳng tàn – công thức toán học cho chúng tôi nghe. Có thể là buổi thầy giảng nhầm Đại số thành … Vật lý hay bị chúng tôi “lừa” nói tiếng Anh hết cả tiết học. Nhưng cũng có những kỉ niệm không vui khi học trò của thầy không làm bài tập, hay quên những gì thầy đã nhấn mạnh,… Đối với tôi, giây phút vui sướng nhưng có phần hơi sợ hãi là khi thầy đọc đúng tên mình lên bảng để chữa bài. Đó là do thầy sợ tôi nhút nhát ấy mà! Được thầy gọi nhiều, tôi cũng thấy mình khá hơn, và có những tư duy nhất định để tiến bước trên con đường học tập của mình.

Thầy ơi, ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 sắp đến rồi! Bài viết này, con xin gửi tặng thầy với tất cả tình cảm kính yêu của con. Măc dù thời gian chúng con được học với thầy chưa lâu, nhưng con vẫn luôn coi thầy là người cha, một thần tượng, một người bạn thân thiết của mình, thầy ạ! Con cảm ơn thầy đã, và đang dạy dỗ tập thể 7A5 đến với bến bờ tri thức. Chúng con – những học sinh đang được thầy dẫn dắt sẽ luôn luôn yêu mến thầy!

Viết về thầy cô và mái trường – Bài 3

Tôi bước chân vào ngôi trường mang tên Bác 6 năm về trước và cũng sắp chạm tới cái ngưỡng cuối cùng là 7 năm cho ít nhiều học sinh đang theo học. 6 năm nghe dài mà trôi qua nhanh như chớp mắt, ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết đời học sinh. 6 năm, Nguyễn Tất Thành và tôi như đôi bạn tri kỉ, chứng kiến bao thay đổi và trưởng thành cùng nhau.

Tôi chính thức trở thành NTTer khi còn là một cô nhóc trẻ con 10 tuổi. Đi qua cả nửa tuổi thơ của mình, tôi giờ đã là một cô gái 16. Năm ấy, trường tôi còn bé lắm, chưa có dãy nhà mới, chưa có cổng trường hiện đại như bây giờ. Tôi nhớ mình còn hay đứng ở góc hành lang tầng 4, ngắm sắc vàng của cây bạch đàn kim từng mùa trổ hoa.

Tôi bước qua cái thời ngây ngô vụng dại của mình với những kì thi, bài kiểm tra, với những mối quan hệ bạn bè, thầy cô, bao vui buồn, bao khám phá. Nguyễn Tất Thành cũng từng ngày thay đổi. Có những giáo viên cống hiến một đời giờ đã về hưu, các câu lạc bộ được mở ra, tỉ lệ học sinh đỗ tốt nghiệp và đại học hàng năm ngày càng đứng ở thứ hạng cao trong Thành phố Hà Nội cũng như trong cả nước. Học sinh trường Nguyễn Tất Thành vừa giỏi văn hóa, vừa tài năng ở các môn thể thao và nghệ thuật, vừa tích cực trong các hoạt động tập thể, vừa tự tin và chủ động tham gia sinh hoạt trong các câu lạc bộ phong phú của nhà trường, tham gia các cuộc thi trong và ngoài nước, tham gia trao đổi học sinh với các trường trung học nước ngoài thành công và tốt đẹp, được trao tặng nhiều giải thưởng danh dự và quí giá…

Tôi nhớ những thầy cô đã ở bên dìu dắt, dạy dỗ tôi nên người. Không chỉ là những kiến thức trong sách vở, các thầy cô còn dạy tôi những bài học vô giá về tình yêu thương, về cách sống sao cho đẹp, cho văn minh, sống sao để hướng tới tương lai mà không quên đi quá khứ, biết trân trọng cả một thời vàng son của dân tộc. Các thầy cô dạy tôi cách làm một người con tốt, một học sinh tốt và một công dân tốt. Bóng hình của các thầy cô giáo mãi mãi vẫn còn in đậm trong trí nhớ của tôi. Đó là thầy giáo Lê Đình Cương với tiếng giảng bài lịch sử hào hùng, ấm áp. Đó là cô giáo Thành Vinh với giọng nói dịu dàng, trìu mến. Đó là dáng hình và cách truyền đạt mạnh mẽ của cô Nguyễn Thị Hợp. Đó là sự hài hước và thấu hiểu của cô giáo Nguyễn Thị Thu Anh. Đó là cách giảng bài sinh động, hấp dẫn của cô giáo Võ Thị Hải. Đó là những bóng dáng lặng thầm cống hiến của các thầy cô tổ giáo vụ, hành chính, các bác bảo vệ, các bác lao công… Bao ngày tháng qua đi, đọc lại những dòng lưu bút mà cô giáo chủ nhiệm viết cho chúng tôi vào năm cuối cấp mà trong tôi vẫn nguyên vẹn niềm xúc động nghẹn ngào: “… Ngày mai, các con như những chú chim đã mọc đủ lông đủ cánh bay đi khắp mọi miền của đất nước, các con sẽ trưởng thành, thành đạt, và có những bạn sẽ trở thành “ông” nọ hay “bà” kia nhưng A3 luôn là một góc nhỏ trong kí ức của các con. Cô cầu chúc các con thành công trong bước đường đi tìm tri thức của mình. Chúc cho các con trở thành người có ích cho xã hội và gia đình mình. Chúc cho những ước mơ của các con trở thành hiện thực trong nay mai…”.

Bao năm qua đi, ngôi trường Nguyễn Tất Thành vẫn im lìm chứng kiến lớp lớp học sinh trưởng thành. Chỉ còn bảng đen phấn trắng, chỉ còn những thầy cô ở lại, chỉ còn những dãy phòng học, chỉ còn những hành lang lộng gió, lại dang rộng vòng tay đón tiếp những khóa học sinh mới vào, mang trong mình trọng trách cao cả là nghiên cứu và áp dụng những phương pháp giáo dục tiên tiến vào giảng dạy và học tập. Gần hai thập kỉ trôi qua, Nguyễn Tất Thành hiện đại hơn nhưng vẫn giữ trong mình nét truyền thống, luôn phấn đấu, đi theo lời răn dạy của Bác, là một ngôi trường “mô phạm của cả nước”.

Ở nơi đây, tôi dần trưởng thành, mạnh mẽ, tự tin với những kiến thức, kĩ năng và yêu thương mình đã nhận. Dù mai này có cách xa, tôi tin ngôi trường Nguyễn Tất Thành vẫn mãi là một góc nhỏ an lành trong trái tim, để nhớ, để thương và để tự hào.

Viết về thầy cô và mái trường – Bài 4

Tôi đạp xe trong cái lạnh của một ngày chớm đông. Gió mang theo mưa lạnh làm mọi người như co lại trong chiếc áo bông mềm mại. Trời lạnh và cảnh vật ảm đạm nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường bởi nơi tôi đến luôn đầy ắp tình cảm ấp áp và những nụ cười giòn tan như ánh nắng, xua đi cái giá lạnh của mùa đông.

Quay lại khoảng thời gian cách đây ba tháng, bước chân vào cổng trường THCS & THPT Nguyễn Tất Thành, tôi không khỏi bỡ ngỡ và lạc lõng. Nhà tôi không ở trong nội thành Hà Nội như hầu hết các bạn khác nên tôi phải chuyển ra ở cùng chị gái. Tôi phải học cách sống tự lập, không có ai ở bên giúp đỡ, nhắc nhở nên những tuần đầu tiên của lớp 10 trở nên thật khó khăn. Nhưng rồi trải qua tuần lễ quân sự – một tuần lễ tràn đầy kỉ niệm và những trải nghiệm thú vị và tiếp đó là sự chào đón nồng nhiệt của các anh chị khóa trên trong ngày hội Leviosa sôi động, cách cổng Nguyễn Tất Thành đã thực sự mở ra với tôi, tôi cảm thấy mình đã chính thức trở thành một NTTer…

Rồi tôi được làm quen với mô hình “Chương trình nhà trường” mới mẻ. Giờ đây, học không còn chỉ là đọc chép mà nó còn là trải nghiệm thực tế, là thực hành, vận dụng kiến thức vào đời sống. Ở trường Nguyễn Tất Thành, tôi đã được học cách đối nhân xử thế, cách làm người trong tiết Giáo dục công dân của thầy Nguyễn Văn Thiện đáng kính; học những giá trị nhân văn trong tiết Ngữ văn của cô Hà Song Hải Liên; học bằng trải nghiệm thực tế tại Bảo tàng Thiên Nhiên cùng cô Phạm Thị My hay được giao lưu và học tập với người nước ngoài trong giờ tiếng Anh của cô Thùy Dương;… Tất cả những điều đó đều thật mới mẻ và bổ ích.

Học ở trường Nguyễn Tất Thành, tôi có cảm giác như mình là con cá bé nhỏ theo dòng suối bơi ra sông lớn. Ở đây tôi được học biết bao điều mới lạ, làm quen với những môn thể thao và nghệ thuật thú vị, được học tập và sinh hoạt trong một môi trường lành mạnh, kỉ cương. Sau ba tháng học tập ở đây, tôi đã bắt đầu quen và yêu mến từng chiếc ghế đá, gốc bàng, yêu hành lang tầng hai và tầng năm lộng gió, yêu cả cái màu áo đồng phục mùa đông mà không thể nhầm lẫn với màu áo của bất kì trường nào khác. Trường Nguyễn Tất Thành đã chiếm một vị trí quan trọng trong tim tôi. Nó không chỉ đơn thuần là nơi học tập, nó còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn và vun đắp ước mơ của tôi.

Được học tập và sinh hoạt dưới mái trường mang tên Bác – người thanh niên đã cống hiến cả đời mình cho sự nghiệp giải phóng dân tộc – tôi cảm thấy vô cùng tự hào và hãnh diện. Mái trường Nguyễn Tất Thành sẽ là nơi tôi gửi gắm ba năm đẹp đẽ nhất của cuộc đời học sinh. Trường Nguyễn Tất Thành – ngôi trường mà mỗi lần nhắc đến, trong tim tôi lại nhen lên một cảm giác yêu thương ấm áp đến lạ thường…

Viết về thầy cô và mái trường – Bài 5

Kính gửi toàn thể các thầy cô giáo kính mến của trường THCS&THPT Nguyễn Tất Thành!

Em là một trong 38 học sinh lớp 11A1 của thầy giáo Vũ Ngọc Toản.

Sinh ra và lớn lên ở một tỉnh miền núi khá xa Hà Nội, đối với em được học dưới mái trường mang tên Bác đã là ước mơ từ rất lâu rồi. Và sau bao nhiêu nỗ lực phấn đấu học tập, em đã đạt được một dấu mốc quan trọng: trở thành học sinh Nguyễn Tất Thành – quả là vinh dự. Dự lễ khai giảng nghiêm trang, em đã tự hứa với mình sẽ tiếp tục cố gắng học tập để hoàn thiện hơn mục đích trước đây và hướng tới mục đích lớn sau này.

Tuy nhiên, để thích nghi với một môi trường hoàn toàn mới quả thật không dễ dàng. Em được xếp vào lớp 10A3 do cô Võ Thị Hải chủ nhiệm. Trong mắt em, mọi thứ đều xa lạ, từ lớp học đến thầy cô, bạn bè, đặc biệt là với một học sinh như em mới chân ướt chân ráo đặt chân đến Thủ đô. Sự bắt đầu rất khó khăn, em chưa thể hòa nhập ngay với các bạn, chưa thể cởi mở phát biểu, chia sẻ với thầy cô. Vậy là xuất hiện vài điểm kém, và em đã cảm thấy khá thất vọng, sợ rằng những thành quả học tập của mình trước đây sẽ vụt tan biến hết, sợ rằng bao hi vọng của bố mẹ đặt vào con sẽ chỉ còn là hư vô – một việc mà bất cứ ai trong chúng ta đều không mong muốn. Nhưng đến bây giờ em đã hiểu rằng đã là học sinh Nguyễn Tất Thành, khi đối mặt với những bất trắc nhỏ như vậy thì đều có thể vượt qua. Nhờ sự nhiệt tình thân thiện không hề có khoảng cách của các anh chị lớp trên trong ngày Leviosa, nhờ tính cách hòa đồng của tất cả các bạn trong lớp và đặc biệt là sự chú ý và chỉ bảo kịp thời của các thầy cô, em đã khắc phục được những khó khăn ban đầu và trở thành một thành viên thực sự của lớp. Đón nhận những tiết học bổ ích và lí thú, tràn đầy nhiệt huyết của các thầy cô, tham gia nhiều giờ sinh hoạt đầy tiếng cười và tình đoàn kết của tập thể lóp, thưởng thức những tiết mục văn nghệ, những phong trào thi đua của trường, em cảm thấy gắn bó và yêu mái trường này biết bao. Đôi khi cảm thấy sao nhãng, chán nản vì một khó khăn nào đó thì sự chỉ dạy tận tình của thầy cô khiến em nhận ra rằng mình đã sai và phải trân trọng từng giờ từng phút hơn nữa, khi học tập tại nơi đây. Đó thực sự là một khởi đầu đáng nhớ- khởi đầu cuối cùng của đời học sinh để sẵn sàng đối mặt với những chông gai lớn trong đời sau này. Cảm ơn thầy cô và mái trường biết bao đã giúp em đi đúng hướng cho sự khởi đầu quan trọng ấy.

Sau hai tháng nghỉ hè lớp 10, em cùng những học sinh khác lại bước vào năm học mới. Thật hào hứng khi sắp được gặp lại thầy cô và bạn bè, sắp được tiếp tục học tập trong phòng học quen thuộc cùng những con người quen thuộc. Nhưng thật bất ngờ khi em cùng bốn bạn khác trong lớp được chuyển lớp.

Lớp 11A1!

Tâm trạng em giờ đây bối rối vô cùng, vui bởi mình sẽ được học cùng các bạn rất giỏi nhưng cũng không khỏi lo lắng, bởi em sẽ lại có một khởi đầu khác khi đã khá quen với A3, sợ rằng mình sẽ không theo kịp các bạn khác… Sự thích nghi giờ đây trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Không lẽ mình sẽ một lần nữa đối mặt với những khó khăn chồng chất như năm ngoái? Trước mắt em giờ đây là thầy cô mới, bạn bè mới và đặc biệt là kiến thức mới thực sự rất khó. Nhưng trái ngược với những lo lắng ấy, các bạn rất thân thiện chào đón chúng em, thầy cô rất nhiệt tình chỉ bảo, không hề có sự phân biệt học sinh mới hay cũ mà luôn coi chúng em như một tập thể đã gắn bó từ lâu. Sự quan tâm hết mực tận tình của thầy Toản cùng các thầy cô giáo bộ môn giúp chúng em nhanh chóng hòa vào nhịp đập của lớp. Khi nghĩ về những lo lắng trước kia, em cảm thấy mình đã thật hồ đồ và thiếu chín chắn, được học trong môi trường học tập mới, quen nhiều bạn bè, thầy cô hơn, vậy mà lại… Giờ đây khi đã có thể an tâm học tập, em càng thêm yêu mái trường – ngôi nhà chung này, yêu những người bạn như anh chị em ruột, yêu thầy cô như cha mẹ thân thương hết lòng vì con cái. Vì vậy em càng phải trân trọng hơn những tri thức được thầy cô truyền thụ mỗi ngày, giữa môi trường học tập lí tưởng này.

Nhân ngày nhà giáo Việt nam 20-11 này, em xin gửi tới các thầy cô những lời tri ân sâu sắc nhất, lời cảm ơn chân thành nhất về tất cả những gì thầy cô đã tận tình cống hiến bằng cả tâm huyết cho bao thế hệ học sinh Nguyễn Tất Thành chúng em. Mong thầy cô luôn giữ sức khỏe thật dồi dào, tâm hồn thật hạnh phúc để tiếp tục chèo lái vững vàng con thuyền tri thức, tiếp tục sự nghiệp trồng người cao cả của cuộc đời.

Viết về thầy cô và mái trường – Bài 6

Ở Hà Nội có một ngôi trường được vinh dự mang tên của Bác Hồ kính yêu. Mang trong mình trọng trách của một trường thực nghiệm những phương pháp tiên tiến trong giáo dục, hơn một thập kỉ qua, trường THCS & THPT Nguyễn Tất Thành đã thực sự tạo ra một chỗ đứng, một bản sắc riêng của mình.

Nguyễn Tất Thành không phải là ngôi trường chuyên hướng học sinh tới mục đích học tập mang tính hàn lâm. Nó cũng không giống như bao nhiêu ngôi trường khác, chỉ biết chạy theo thành tích. Nơi này là điểm hội tụ của biết bao nhiêu tính cách và hoài bão khác nhau, nhưng đều hướng đến một mục đích cao quý. Ngôi trường trẻ trung này, một sản phẩm của trường Đại học Sư Phạm Hà Nội, đã thực hiện theo đúng lời dạy của Bác Hồ 50 năm về trước:

“… Làm thế nào để nhà trường này chẳng những là trường sư phạm mà còn là trường mô phạm của cả nước…”

Nói cách khác, đây là một lò lửa để rèn luyện học sinh thành những công dân toàn diện về kiến thức, kĩ năng và nhân phẩm- những “Con Người” như Các Mác đã viết hoa.

Cách mà mỗi thầy cô dẫn dắt học sinh tiếp cận kiến thức rất đa dạng. Dường như mỗi giáo viên đều đã đạt đến sự thuần thục của một nghệ sĩ trong từng bài giảng của mình để mài giũa những magnum opus – học sinh/di sản của mình. Với cách dạy rất nhanh, gọn, hiệu quả của thầy Nghiêm, thầy Toản; sự giải thích cặn kẽ và gắn chặt với cuộc sống của thầy Thiện; hay một tiết học đầy tính gợi hình của cô Võ Hải; mỗi học sinh có thể tìm thấy những phương pháp tiếp cận kiến thức phù hợp với mình. Điều đó cũng là một biểu hiện của phương châm “phát triển năng lực” của nhà trường.

Nhưng cái riêng của ngôi trường còn bao gồm một điều nữa, đó là những kỉ niệm riêng mà mỗi học sinh thu nhặt được. Hãy lấy tôi, một học sinh năm cuối, làm ví dụ:

Ba năm trước, tôi lần đầu tiên bước qua ngưỡng cửa ngôi trường này. Đó là một chiều đầu thu đẹp lắm: lá bàng chưa rụng, nhưng cái nắng gắt thì đã qua và gió đã thổi. Bước chân tràn đầy hào hứng của sự đổi mới, chen lẫn với một chút choáng ngợp trước một cái gì to lớn. Một thằng học sinh như tôi – sức học, tài năng, ngoại hình, gia cảnh đều bình bình – được nhận vào một ngôi trường có tiếng ở Hà Nội, nên sự choáng ngợp là không thể tránh khỏi. Tuy thế, tôi vẫn tin rằng sẽ có nhiều điều tốt đẹp sẽ đến…

Trong ba năm qua, tôi đã hoà mình vào học tập, hoạt động ngoại khoá và các quan hệ bạn bè. Tất cả mọi chuyện thật đẹp làm sao! Tuy không phải là hoàn toàn thành công, nhưng tôi cảm thấy cái mình của ngày hôm nay tiến bộ so với ngày xưa nhiều lắm. Được giáo dục trong một môi trường luôn luôn đổi mới, chính tôi cũng phải tự lột xác khỏi lớp vỏ cũ. Các thầy cô dạy dỗ tôi với một phương châm dân chủ và khuyến khích sự sáng tạo, và điều đó đã thúc đẩy tôi biết dũng cảm cố gắng đứng lên để tự chứng tỏ.

Quên làm sao được phong thái đặc trưng của từng thầy cô. Thầy Thiện với dáng đứng hơi ưỡn ra sau, hai tay chắp lại đầy nghiêm nghị; thầy Nghiêm lưng thẳng, đầu ngẩng cao với một chút tự kiêu,… Chất giọng nam cao của thầy Toản cùng với tiếng giảng bài sang sảng của cô Nhung vẫn còn văng vẳng bên tai tôi. Rồi sau những trò đùa với đám bạn, cuộc vui đi qua, tôi còn nhớ đến khuôn mặt phiền lòng của cô Huệ – cô giáo chủ nhiệm đầy tâm lí, chu đáo và có tấm lòng nhân hậu của một người mẹ. Ôi, cô ơi, chúng em thật là có lỗi biết bao!

Tôi tự hào khi được làm học sinh Nguyễn Tất Thành.

“Vi nhân gian” – làm người khó lắm. Thế mới cần những ngôi trường như Nguyễn Tất Thành để giáo dục thế hệ trẻ thành những cá nhân ra dáng con người. Chính vì vậy mà ngôi trường chúng ta mới được vinh dự mang tên của chủ tịch Hồ Chí Minh – hình mẫu lí tưởng của thanh niên Việt Nam.

Viết về thầy cô và mái trường – Bài 7

Ai đó có thể ngưỡng mộ một chú công an dũng cảm, một bác sĩ giàu lòng nhân ái, hay một kiến trúc sư tài ba, một diễn viên điện ảnh, một ca sĩ nổi tiếng hoặc chính bố, mẹ, anh chị mình vì sự cần cù, chăm chỉ, thông minh, tự lập… Với riêng con, người con ngưỡng mộ và yêu mến là cô giáo Đinh Lưu Hoàng Thái.

Có thể, với những người xa lạ, cô chỉ là một người bình thường như bao người khác. Nhưng con biết, với chúng con – các “nhóc” học sinh 6A2 và 6A4 năm ngoái và cả các thế hệ học sinh sau này, cô luôn là một người rất đặc biệt. Cô không chỉ là một cô giáo, cô còn là một người mẹ, một người chị thân thiết, gần gũi với mỗi chúng con! Con tin rằng tất cả những thế hệ học sinh của cô đều yêu quý và kính trọng cô.

Ngay từ lần đầu gặp, con đã cảm thấy vô cùng yêu quý cô. Cô có dáng người nhỏ nhắn. Cô có đôi mắt tròn và sáng, toát lên vẻ hiền từ và cả nghiêm khắc. Mái tóc nâu dài, hơi rối của cô luôn là tâm điểm nghịch ngợm của bọn con gái chúng con… Cách nói chuyện của cô giản dị nhưng cuốn hút và gần gũi. Và những bài giảng say mê của cô luôn luôn là “thiên địch” của tất cả những cơn buồn ngủ.

Những bài giảng ấy đã được tạo nên bởi lòng nhiệt huyết và tình yêu với nghề, với học sinh của cô. Cô đã khiến cho con – một đứa học trò từng ghét cay ghét đắng văn miêu tả – có cái nhìn khác về thể loại văn ấy. Trước đây, con đã viết những dòng văn miêu tả với những hình ảnh trong trí tưởng tượng của… người khác. Nhưng từ khi học cô, con đã biết cách dùng óc quan sát và trí tưởng tượng của chính mình. Con cũng đã được học cách “lắng nghe trái tim lên tiếng”. Nhờ có cô, mà không chỉ con, các bạn học sinh 6A2, 6A4 cũng đã học Văn khá dần lên.

Cô của con không những dễ thương mà còn rất dễ gần. Cô để tâm đến tất cả chúng con. Cô thường dành thời gian bên chúng con, lắng nghe và trả lời tất cả các câu hỏi vu vơ, ngốc nghếch mà chúng con đặt ra. Và cô của con cũng dùng đúng những lối nói rất “tween” ấy để trả lời. Cô quan tâm đến chúng con từ những điều rất nhỏ bằng tình yêu thật lớn.

Chúng con đã cùng cô có những trải nghiệm tuyệt vời. Và cô ơi, cô còn nhớ những tin nhắn nhỏ xíu xiu, những giờ học đầy ắp tiếng cười và cả những giờ ngoại khóa bổ ích mà cô và chúng con đã có?

Con xin dành tặng văn bản “chưa rõ thể loại” này cho cô – cô giáo yêu quý của con. Cô biết không, dù năm nay chúng con không được tiếp tục học cô, nhưng chúng con biết sẽ không ai có thể thay thế được hình ảnh của cô trong trái tim con – một cô giáo tận tâm, lòng nhiệt huyết, nghiêm khắc, nhưng cũng rất dịu dàng và thấu hiểu.

Viết về thầy cô và mái trường – Bài 8

Có một người thầy mà khi nhắc tới, hầu hết NTTers đều biết: Thầy giáo Lê Đình Cương – người Thầy mà hẳn là khi đã có dịp được nghe thầy trò chuyện, bạn sẽ không bao giờ quên.

Từ khi còn là học sinh lớp sáu chúng tôi đã may mắn có dịp được gặp Thầy. Cái ấn tượng lần đầu gặp mặt với Thầy khắc sâu vào tâm trí của những cô cậu nhóc vẫn còn là “lính mới”, vẫn còn khá non nớt so với trong ngôi trường cấp hai như chúng tôi. Lần đầu đó là lần mà chúng tôi được Thấy thầy trên sân khấu, Thầy xuất hiện trước toàn trường với chiếc áo sơ mi trắng và quần dài giản dị. Dáng Thầy cao cao, gầy gầy, nên khi Thầy đứng một mình trên sân khấu thì trông có vẻ… gầy hơn. Với giọng nói dứt khoát và đầy sức thuyết phục, cả trường đều chăm chú lắng nghe Thầy. Là một giáo viên Lịch Sử nhưng theo những gì mà tôi (có thể dễ dàng) nhận thấy thì khả năng về Văn học – Nghệ thuật của Thầy rất tuyệt vời! Thầy có thể làm thơ – những bài thơ giản dị mà giàu cảm xúc. Thầy có thể hát – những giai điệu khỏe khoắn đầy nhiệt huyết. Đó là những ấn tượng đầu tiên của tôi về Thầy.

Qua một năm học đầy những trải nghiệm thú vị, tôi thấy lớp mình thật may mắn vì đến lớp 7 này được tìm hiểu và khám phá môn Lịch Sử dưới sự chỉ dạy của Thầy! Thầy tạo cho chúng tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hẳn là vì đã qua nhiều năm kinh nghiệm nên thầy giảng bài rất nhanh gọn và dễ hiểu. Thầy không viết lên bảng nhiều, chỉ đọc cho chúng tôi viết từng dòng vào vở. Việc đó làm chúng tôi liên tưởng đến đủ mọi chuyện theo lời văn của thầy. Thầy vừa giảng bài, vừa kể chuyện, những câu chuyện lịch sử khiến bài học trở nên gần gũi hơn, sống động hơn. Không chỉ giờ học mà cả giờ kiểm tra với thầy cũng đầy ắp tiếng cười. Giống như một người ông thực sự, Thầy rất thương yêu chúng tôi. Hôm chúng tôi làm bài kiểm tra lịch sử đầu tiên, câu nói của thầy khi đọc đề làm chúng tôi rưng rưng xúc động: “…. Và một câu nữa – câu này không ghi vào giấy – đứa nào cúi thấp mặt trừ 8 điểm….” .

Thật ra, chúng tôi đã nhiều lần khiến thầy phật lòng vì sau mỗi tiết kiểm tra, câu cửa miệng của thầy khi đến lớp là: “Ghét nhất bọn 7A5!” Cả lớp thì luôn đáp lại: “Ơ…Ơ kìa thầy, sao thầy ghét bọn con?…” Đơn giản là vì kết quả của chúng tôi không được như thầy mong đợi.

Tôi rất yêu quý Thầy Cương. Mà không phải riêng tôi đâu, cả lớp chúng tôi, cả khối và thậm chí là cả trường! Thầy thật đáng kính. Cả trường kính trọng thầy đến độ mà mỗi khi thầy lên sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, và cả trường luôn im lặng dõi theo, lắng nghe Thầy.

Tôi vẫn luôn thấy Thầy tôi thật đáng khâm phục. Thầy đã gần tám mươi, cái tuổi mà giờ thì thầy có thể ở nhà cùng con cháu nhưng Thầy vẫn hằng ngày tới trường dạy cho những đứa nhóc này từng bài học Lịch Sử một cách cẩn thận. Tôi dám chắc là Thầy rất yêu nghề, yêu học sinh và yêu cả trường Nguyễn Tất Thành nữa! Các bạn thì không biết nhưng riêng tôi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng cho tiết học của thầy. Luôn luôn khi tới giờ, sẽ có một đứa nào đó chạy ra ngó thầy và cả lớp đứng cực kỳ nghiêm túc còn nếu không ngó được thì dù có đang làm việc gì tụi nó cũng phải đứng bật dậy. Và tất nhiên, tôi đang mong đợi giờ Lịch Sử tiếp theo cùng “Ông giáo” đáng kính!

Cảm Nhận Về Mái Trường, Thầy Cô Và Bạn Bè

“Thời gian trôi qua mau, chỉ còn lại những kỉ niệm Kỉ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô Bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hơn Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa..!”

Không phải ngẫu nhiên, con người ta khi rời xa mái trường, xa quãng thời gian cắp sách đi học đều mang trong mình nỗi nhớ da diết về những ngày tháng hồn nhiên, ngây thơ bên trang vở nhỏ, cùng bao hoài bão, ước mơ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường. Đấy là những kỉ niệm tươi đẹp, khó quên mà ai cũng mang theo suốt cuộc đời người. Và đối với tôi, thời được làm học sinh cấp ba có lẽ là quãng thời gian tuyệt vời nhất của tuổi học trò. Dưới mái trường THPT Chuyên Lê Khiết này, tôi đã lớn lên trong tình yêu thương, đoàn kết của thầy cô, bạn bè, học được bao điều mới mẻ, mà chắc chắn rằng, chúng sẽ là hành trang giúp tôi vững bước vào đời.

Nhớ khoảng thời gian hơn một năm về trước, lúc đấy tôi còn là tân học sinh của trường, vô cùng lạ lẫm nhưng cũng rất thích thú. Tôi được xếp vào lớp 10Anh1 cùng với những người bạn đến từ các huyện và thành phố ở cái tỉnh Quảng Ngãi nhỏ bé này. Lớp chúng tôi học ở dãy cũ nhất của trường, nhưng không vì vậy mà chúng tôi bớt háo hức hay hụt hẫng. Chính nhờ điều đó mà chúng tôi luôn có cảm giác tự hào về mái trường với bề dày thành tích, truyền thống dạy học và các thế hệ học sinh xuất sắc đã qua.

Nhắc đến tập thể lớp, lòng tôi dường như đang nở hoa vậy. Nhớ những ngày đầu, hầu như ai cũng nhút nhát, còn ngại ngùng không dám nói chuyện. Đấy cũng chính là khoảng thời gian khó khăn nhất của chúng tôi. Chưa quen trường mới, bạn mới, chưa tiếp xúc nhiều với phương pháp giáo dục từ một ngôi trường chuyên, chúng tôi đã vô cùng hoang mang, lo sợ, cảm giác chênh vênh lắm! Ấy vậy mà, nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình và những lời khuyên chân thành, đúng đắn của cô Thanh Hà_giáo viên chủ nhiệm năm lớp 10, chúng tôi đã vượt qua khoảng thời gian ấy một cách suôn sẻ, tốt đẹp. Để giờ đây, trải qua hơn một năm học tập, tập thể lớp chúng tôi đã trở nên thân thiết, gắn bó như anh em trong một gia đình. Chúng tôi đã cùng nhau dệt nên bao kỉ niệm tươi đẹp, bao khoảnh khắc đáng nhớ của tuổi học trò: từng tranh cãi, từng giận hờn, trêu chọc lẫn nhau, nhưng sau đó là sự quan tâm, chia sẻ và yêu thương; từng cùng nhau cố gắng học tập, hoàn thành những công việc, họat động Đoàn, lớp, và trải qua niềm vui sướng khi giành được những giải thưởng lớn nhỏ….. Trong tôi vẫn lưu giữ kỉ niệm về những buổi lao động vất vả nhưng đầy ắp tiếng cười, những buổi liên hoan văn nghệ sôi nổi, hay bạn bè cùng nhau tụ tập đá bóng, cả những giờ ôn tập giữa cái nắng trưa hè oi ả cùng với tiếng ve kêu râm ran trên chùm phượng vĩ đỏ rực…Tất cả đều là những khoảnh khắc thân thương, những cảm xúc rất thực, rất gần. Có thể nói, lớp chúng tôi với 35 cá thể riêng biệt, mỗi người một tính cách, ai cũng có ưu khuyết điểm riêng, nhưng chúng tôi đã hợp lại thành một tập thể vô cùng đoàn kết, vô cùng tuyệt vời! Tôi luôn tự hào và cảm thấy may mắn khi được học trong lớp 11Anh1 này.

Có lẽ không riêng gì tôi mà tất cả các thế hệ học sinh từng gắn bó với ngôi trường THPT Chuyên Lê Khiết này một tình cảm thật đặc biệt. Đây chính là môi trường tốt để chúng tôi có thể thỏa sức học tập,kết bạn và tiếp thu kiến thức. Chúng tôi nhận được sự dạy dỗ tận tâm, chu đáo của các thầy cô, mỗi thầy cô một phong cách, một phương pháp giảng dạy nhưng ở họ vẫn có chung tình yêu thương dành cho học trò của mình. Những bài giảng của thầy cô đều tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy lòng yêu nghề và vô cùng bổ ích, bên cạnh đó,thầy cô luôn mang đến cho chúng tôi những kinh nghiệm sống, những bài học làm người. Vì vậy,chúng tôi luôn cảm thấy thú vị, đầy hứng khởi khi được tiếp thu những kiến thức quý giá này. Ngoài quan tâm đến việc học, trường còn tạo nhiều sân chơi bổ ích cho học sinh để có thể thể hiện tài năng, tính sáng tạo của mình. Tôi vô cùng tự hào khi học sinh trường chúng tôi không chỉ học giỏi mà các họat động ngoại khóa cũng tham gia rất tốt. Điều này làm học sinh chúng tôi vô cùng phấn khích và có thêm động lực học tập hơn nữa.

Chỉ còn sắp sửa hơn một năm nữa là chúng tôi phải rời xa những tán bàng xanh, những mùa hoa phượng đỏ, xa mùi hoa sữa nồng nàn khi thu đến, xa tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng, và xa mái trường mà tôi đã gắn bó suốt ba năm học để nhường chỗ cho những thế hệ mới với những con người mới. Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm xúc khó tả! Tôi tin rằng dù cho guồng quay thời gian cứ tiếp tục trôi đi nhưng chắc chắn những kỷ niệm dưới mái trường THPT Chuyên Lê Khiết này sẽ vẫn mãi vẹn nguyên.

Phạm Thị Quỳnh Giao

Lớp 11ANH1 – Trường THPT Chuyên Lê Khiết, Đà Nẵng

Cảm nhận về mái trường, thầy cô và bạn bè – Bài làm 2

Có lẽ là những giọt nắng nhảy nhót trên những cành phượng đỏ bên hiên cửa sổ cháy rực cả một khoảng trời kia thì tôi cũng biết rằng mùa hạ đã đến và giờ phút chia tay bạn bè, thầy cô và mái trường đang đến gần. Nhưng khác với mọi năm, sau lần chia tay này cuộc đời học sinh lớp 12 sẽ kết thúc. Sau khi bước ra khỏi cổng trường này mỗi người sẽ đi một hướng ,mỗi người sẽ có một ngã rẽ riêng…

Trong giây phút xúc động này, tôi nhìn lại chặng đường mà tất cả chúng ta vừa đi qua đó là ba năm học tại trường THPT Lý Thái Tổ, tôi không khỏi bồi hồi và dạt dào khi nhớ lại những kỉ niệm của chúng ta đã dành cho nhau cũng như những tình cảm mà thầy cô dành cho chúng ta. Ba năm, khoảng thời gian không dài với một đời người, nhưng đủ để lưu giữ nhưng kỉ niệm tốt đẹp về bạn bè, thầy cô và mái trường …

Vào lúc này đây tôi cảm thấy thật buồn … Muốn viết một điều gì đó cho nhẹ lòng nhưng không biết viết gì cả và không làm được gì cả. Cảm giác nhớ, buồn và lo sợ cứ đan xen vào nhau… Tôi lo sợ mất đi một điều gì đó đã hình thành trong tôi mà tôi vô tình không biết. Sợ phải rời xa nơi mà có nhiều khi mình ghét cay ghét đắng không muốn đối mặt. Sợ phải chia tay những đứa bạn vẫn ngày ngày cùng mình đùa nghịch và chọc ghẹo lẫn nhau… và tôi sợ cái cảm giác cô đơn, trống rỗng mất phương hướng cứ bủa vây bọc kín trong tầm hồn khi không có cô ở bên.

Ở nơi đây tôi đã yêu, yêu mái trường này, yêu nơi tôi ngồi học có điều hòa mát lạnh, yêu đứa bạn thân dạy tôi học Toán, yêu đám bạn bè hùa nhau nghịch ngợm, yêu ánh mặt trời chiếu qua cây cọ bên hành lang vào mỗi buổi chiều tà… tôi yêu tất cả mọi thứ và quan trọng hơn tôi đã yêu cô, cô giáo dạy tôi học, dạy tôi làm người… Nhiều lúc tôi chỉ muốn nói với cô rằng: ” Cô ơi không biết bây giờ cô nghĩ như thế nào về em nhỉ? Cô dành cho em điều gì? Có còn nhiều có còn sâu sắc nữa không. Khi em vấp ngã, khi em thất bại cô có tha thứ cho e không? Có mở rộng vòng tay đón em về như đứa con lạc đàn nơi xứ lạ hay không khi ngày xưa em đã không nghe lời cô trang bị những kĩ năng trước khi va vấp vào cuộc sống này để rồi vấp ngã? Nếu như không có cô em cảm giác như đã mất đi một người yêu mình, một người hiểu mình… trái tim em thắt lại và lo sợ cô sẽ quên em khi em rời xa mái trường này cô ạ … Cô ơi, em yêu cô nhiều lắm và e chỉ muốn dừng lại mãi khoảng thời gian này để được ở bên cô và được cô dạy dỗ, được cô chăm sóc mãi thôi…”

Tình yêu thực sự sẽ ko bao giờ thay đổi, nếu như hình ảnh đã ở trong trái tim thì sẽ không bao giờ biến mất. Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều… Hôm nay, ngày mai, ngày kia và mãi mãi thì tình cảm sẽ không kết thúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh trong trái tim mình sẽ chỉ in đậm hơn rõ nét hơn. Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cô và chúng em dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ.

Rời xa mái trường này, mỗi người một ngả, mỗi người một phương trời, lại là những lối đi riêng, cái gì cũng riêng… nhưng em biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn để lại hình ảnh của chúng em ở một gọc nhỏ trong trái tim, vẫn mỉm cười khi chúng em thành công và hạnh phúc… Có lẽ bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ. Nhưng một lần cuối cùng, xin cảm ơn mái trường này đã cho em gặp được những người thầy cô tuyệt vời, những người bạn tốt và những bài học sẽ chẳng bao giờ quên được… xin cảm ơn tất cả… và em cũng như các bạn sẽ luôn nhớ mãi nơi đây – trường THPT lý thái tổ, nơi đã chắp cánh cho tâm hồn em !

Trần Thủy Tiên

Lớp 12D1 – Trường THPT Lý Thái Tổ, Cầu Giấy, Hà Nội

Chùm Bài Thơ Lục Bát Về Thầy Cô, Bạn Bè Và Mái Trường

Thầy, cô luôn là người tận tâm, dốc hết sức mình dù có gặp bao nhiêu khó khăn gian khổ vẫn cố gắng vươn lên và hoàn thành nhiệm vụ trong công cuộc trăm năm trồng người. Thầy cô luôn là người soi sáng cho các em học sinh vững bước vào đời, vững bước trên con đường đi đến thành công.

Thầy cô cũng như người lái đò, chèo lái con thuyền tri thức đi khắp nơi đến với các thế hệ học sinh và đưa thế hệ học sinh đến chân trời mới rộng lớn và tươi sáng hơn. Khi tóc thầy đã có điểm hoa râm thầy vẫn gắng sức ươm mầm non, hạt giống tốt nhất cho đất nước. ‘ Em mãi khắc ghi’ là bài thơ lục bát về thầy cô khiến nhiều người cảm động.

Thời gian dù mãi dần trôi

Con thuyền tri thức suốt đời thầy mang

Lật từng cuốn vở sang trang

Đong đầy ký ức muôn vàn niềm yêu.

Nhớ thầy cô những sớm chiều

Tận tâm chỉ dạy những điều sáng soi

Cho em vững bước vào đời

Tương lai trí tuệ rạng ngời mai sau.

Tóc thầy giờ đã bạc màu

Đêm ngày thầy vẫn chăm bầy em thơ

Mong đàn em dựng cơ đồ

Nước non Đất Việt trong mơ trường tồn.

Nay giờ em đã lớn khôn

Chúc thầy cô mãi giữ hồn non sông

Việt Nam sáng mãi trời hồng

Chúng em ghi nhớ khắc công ơn thầy.

Lời ru của thầy là bài thơ lục bát về thầy cô giáo gợi cho chúng ta cảm giác như đang lắng nghe lời ru, bài giảng, giọng nói của thầy. Với lời văn mộc mạc đã nói lên tâm sự của người làm nghề nhà giáo. Hành trang đi cùng theo năm tháng của người thầy rất đơn sơ, giản dị chỉ là tấm bảng đen, viên phấn trắng và sự đam mê cống hiến đã đưa thầy đến với từng thế hệ học sinh.

Lời ru của thầy đã đem đến cho em biết bao điều hay lẽ phải, trao em từng yêu thương vô bờ bến và thắp lên ngọn lửa ước mơ trong tâm hồn trẻ thơ của em, dìu dắt em vững bước trên con đường tương lai sắp tới.

Mỗi nghề có một lời ru

Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này

Lời ru của gió màu mây

Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba

Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em

Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm

Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu

Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời

Tuổi thơ em có một thời

Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn

Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây

Thầy ru hết cả mê say

Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm

Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày

Trong em hạt chữ xếp dày

Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường

Xin lời ru được dẫn đường em đi

(Con đường thầy ngỡ đôi khi

Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi

Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em

Thì dù phấn trắng bảng đen

Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình.

Chỉ bằng những lời thơ mộc mạc, giản dị mà không kém phần tinh tế, tràn đầy tình cảm bài thơ song thất lục bát về thầy cô giáo – ‘Chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam’ như một lời tri ân của các thế hệ học sinh gửi tới người thầy, người cô của mình.

CHÚC cô mãi vui tươi trẻ khỏe

THẦY kính yêu đẹp đẽ hàng ngày

SỨC cao trí trọng chung tay

KHOẺ vui chỉ giáo – càng dày nghĩa nhân

BÌNH minh rạng muôn xuân hoa nở

AN lòng người nhung nhớ khôn nguôi

MỪNG ân nhà giáo tuyệt vời

CÔ cười miệng nở đón người trò ngoan

HẠNH tràn ngập những trang giáo án

PHÚC đong đầy những bản bằng hồng

NGẬP mừng vui thỏa ước mong

TRÀN đầy ân nghĩa tấm lòng thầy ơi!

BUỔI gặp gỡ muôn người luôn nhớ

NAY xa nhau vui nở không tàn

CHÚC THẦY SỨC KHOẺ BÌNH AN

MỪNG CÔ HẠNH PHÚC NGẬP TRÀN BUỔI NAY.

Kết thúc những năm học cuối cấp đồng nghĩa với việc ta phải xa mái trường thân thương, tạm biệt thầy cô đã gắng chèo lái con đò đưa chúng ta qua sông, rời xa những người bạn vui cười cùng nhau để bước chân vào một thế giới mới.Và khi quay lại ngôi trường xưa, ai cũng có những cảm xúc bồi hồi, lao lao xao xuyến.

Những hình ảnh xưa cũ như một lần nữa tái hiện trước mắt chúng ta nào là bàn ghế ta ngồi, bạn bè cùng nhau vui đùa, mái ngói đỏ của ngôi trường, cây phượng vĩ nở hoa hay cả tiếng ve khi hè về,… Dù xa trường bao năm thì chúng ta cũng không thể nào quên những hình ảnh ảnh, những kỷ niệm đơn sơ đó.

Chiều nay trở lại trường xưa

Vẫn hàng phượng vỹ đong đưa đợi chờ

Tìm về kỷ niệm tuổi thơ

Mà thời gian đã lững lờ trôi xa

Trống trường vẫn đổ ngân nga

Phượng hồng đỏ thắm thiết tha phủ màu

Gió chiều thổi nhẹ lao xao

Gợi bao nỗi nhớ ngọt ngào ngày xưa

Ngày ngồi học giữa chiều mưa

Mưa rơi trắng đất lưa thưa giọt buồn

Mơ màng giấc ngủ nhẹ buông

Bị cô giáo phạt lệ tuôn đôi dòng

Tuổi thơ là ước mơ hồng

Như con thuyền giấy bềnh bồng lãng du

Nhẹ nhàng như lá mùa thu

Như làn gió mát vi vu chiều hè

Mái trường vẫn ngói đỏ che

Vẫn vang vọng tiếng con ve gọi sầu

Bạn bè giờ ở nơi đâu

Người còn người mất bể dâu khó tìm

Trường xưa đầy ắp nỗi niềm

Tháng năm vẫn mãi lặng im đợi chờ

Vẫn còn vọng tiếng trẻ thơ

Những đôi mắt sáng dại khờ ê a

Vẫn cô giáo trẻ ngân nga

Dạy từng nét chữ thiết tha tháng ngày

Cho đàn em của tương lai

Đắp xây hoài bão sớm mai tươi hồng

Dù đời còn mãi long đong

Trường xưa bạn cũ vẫn mong vẫn chờ

Vẫn là kỷ niệm đơn sơ

Mà không biết đến bao giờ tôi quên

Chiều nay chân bước buồn tênh

Về thăm trường cũ chênh vênh giọt sầu.

‘Nụ cười tình bạn’ là bài thơ lục bát về tình bạn rất sáng tạo, đạo đáo. Ở đây tình bạn được ví như một nụ cười tươi thể hiện một tình bạn hòa thuận gắn bó keo sơn, quan tâm nhau, có bạn tôi luôn vui vẻ và thấy cuộc đời tràn ngập yêu thương.

Dù có đôi khi bạn và tôi cố giận hờn vu vơ hay có tranh chấp về một vấn đề nào đó thì hãy cứ “sống vui, mạnh khỏe làm người nghĩa nhân”. Bạn bè là người vô cùng quan trọng, họ người người cho ta thêm tự tin cùng ta chia ngọt sẻ bùi nên chúng ta cần trân trọng và cố gắng bảo vệ nó.

Dòng đời xuôi ngược gặp nhau

Tri giao tín nghĩa tình sâu giữ tròn

Hỡi ơi nước chảy đá mòn

Đổi thay mặn nhạt hàn ôn mấy người?

Thương nhau chín bỏ làm mười

Giữ cho cuộc sống thắm tươi mặn nồng

Dù rằng gặp cảnh gai chông

Chung tay tiếp sức đồng lòng vượt qua

Đắp bồi tình cảm nở hoa

Đẩy lùi tủi hận xót xa u hoài

Kiên trì hướng đến tương lai

Thẳng lưng tiến bước dặm dài nề chi

Bạn bè là nghĩa tương tri

Có duyên gặp mặt mấy khi trong đời

Trên môi hé nở nụ cười

Sống vui, mạnh khỏe làm người nghĩa nhân.

Bài thơ đã khắc họa rõ nét hình ảnh người học trò cũ quay về thăm lại trường xưa, thăm lại người thầy khi xưa đã dạy dỗ em lên người, người thầy trao em tình yêu thương vô bờ bến cũng chính là người ươm mầm ước mơ trong chúng tôi về trường tiếng thầy giảng vẫn như xưa vẫn trìu mến, đưa vô vàn kiến thức đến với thế hệ học trò tiếp theo.

Nhưng khi gặp thầy, em mới cảm nhận được thầy đã khác xưa mái tóc bắt đầu hoa râm chứ không đen thẳm như trước. Hình ảnh người thầy, mái trường thân quen được miêu tả rất rõ nét qua từng lời thơ. Đặc biệt 2 câu cuối bài đã nhấn mạnh được lòng biết ơn của học trò với người thầy của mình. Đây là bài thơ lục bát về thầy cô hay, cảm động.

Tôi về thăm mái trường xưa

Thời gian vọng lại đong đưa tiếng thầy

Hàng cây đường cũ còn đây

Thầy tôi tóc điểm hoa mây nửa đời

Nhớ sao lớp học chỗ ngồi

Chia đôi phấn trắng đâu rồi ngày xưa

À ơi câu hát chiều mưa

À ơi bài giảng sớm trưa say nồng

Cả đời đưa sáo sang sông

Thầy tôi chẳng quản nhọc công sớm chiều

“Lời thầy chan chứa tin yêu

Lòng con nhớ mãi muôn điều…thầy ơi!”

Những bài thơ lục bát về thầy cô, mái trường và tình bạn đã gợi cho ta các hình ảnh về thầy cô, bạn bè và cả mái trường thân thương nơi đã gắn bó với ta suốt quãng thời gian học sinh, quãng thời gian vô tư và đầy tình cảm.

Những Bài Thơ Hay Về Thầy Cô, Bạn Bè Và Mái Trường

Những bài thơ hay về thầy cô được sáng tác liên tục bởi những người đã và đang là học sinh. Từng câu chữ, ý thơ thay cho tình cảm yêu thương tất cả mọi người dành tặng cho thầy cô của mình. Ngoài lời chúc 20/11 in trên tấm thiệp xinh xắn thì 1 bài thơ ngắn về thầy cô cũng là món quà vô giá bất kì ai làm nghề sư phạm cũng mong muốn nhận được trong ngày lễ Nhà giáo Việt Nam mỗi năm.

Bao năm lên phố, xa làng Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê Nhớ bài tập đọc a ê Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em. Vở ngày thơ ấu lần xem Tình cô như mẹ biết đem sánh gì. Tờ i nguệch ngoạc bút chì Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề Thương trường cũ, nhớ làng quê Mơ sao được một ngày về thăm Cô!

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi … Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …

3. Nghĩa Cô Thầy Mãi Không Quên

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương Những ngày vui của 1 thuở đến trường Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng. Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm Cô dạy con từng nét chữ vần thơ Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời Và duyên dáng của một người con gái. Tâm hồn con, một nỗi buồn dài Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc Vầng trán cô những vần nhăn se sắt Âu yếm nhìn chúng con Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ” Và chúng con là những con cừu bé nhỏ Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la. Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ Một tình thương bao la và vô tận Cô dành cả cho những con cừu nhỏ chúng con.

1 bài thơ hay về cô giáo

Rời mái trường thân yêu Bao năm rồi cô nhỉ? Trong em luôn đọng lại Lời dạy bảo của cô Ngày ấy vào mùa thu Bước chân em rộn rã… Cô không lời từ giã Xa trường tự lúc nào Em ngỡ như chiêm bao Cô về đâu, chẳng biết? Vẫn vang lời tha thiết Từ giọng cô dịu hiền Thời gian bước triền miên Cô chưa lần quay lại Chúng em nhớ cô mãi Mong thấy cô trở về Lúc xưa cô vỗ về… Nay chúng em khôn lớn Ngày rời trường gần đến Bao giờ gặp lại cô?!

8. Nhớ cô giáo trường làng cũ

Lặng xuôi năm tháng êm trôi

Con đò kể chuyện một thời rất xưa

Rằng người chèo chống đón đưa

Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều

Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

Rời xa bến nước quên tên

Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời

Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

Mắt thầy mòn mỏi xa trông

Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian…

Tâm hồn con, một nỗi buồn dài Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc Vầng trán cô những vần nhăn se sắt Âu yếm nhìn chúng con Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ” Và chúng con là những con cừu bé nhỏ Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.