MÙA ĐÔNG KHÔNG NHAU – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
BỜ YÊU THƯƠNG LÀ EM – Thơ: Hoàng Anh
Ngày mùa đông gió miên man đi lạc Góc phố buồn ai mắc sợi tơ vương Dõi tình anh bay về chốn vô thường Bâng khuâng quá con đường yêu khát lả
Đất phì nhiêu sao vườn hồng tơi tả Nghe chạnh lòng anh ạ .. những hờn ghen Lá rêu phong em khắc một hàng tên Rồi thả gió bay về miền dĩ vãng
Em là mây anh là phương trời nắng Là cà phê giọt đắng ngự môi mềm Là tình yêu cho anh buốt ngực thêm Là mỗi khi sương buồn trên mắt lá
Suối thơ em chảy về anh tất cả Lênh loang dòng anh thả chiếc thuyền trôi Thơ ngọt ngào tan chảy những mắt môi Bờ yêu thương là nơi em …. bến đợi.
TUYẾT PHŨ CHIỀU ĐÔNG – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
MÙA ĐÔNG KỶ NIỆM – Thơ: Nguyễn Anh Thư
SẦU TÍM ĐÔNG HỜN – Thơ: Nguyễn Anh Thư
Dang tay níu sợi tơ trời Dõi trông phương thẳm Người ơi em buồn Mi gầy lệ đẫm tràn tuôn Nén dòng châu ngược bão nguồn con tim…
Trời xa khoảng lặng im lìm khắc khoải dạ ghim bóng hình Dệt hoài một giấc mơ xinh Đong đầy kỷ nệm chúng mình thuở xưa
Yêu thương biết mấy cho vừa Niềm riêng em thả giọt mưa đáy chiều Loang hờn tím mảnh hồn phiêu Phím lòng cung bậc vạn điều chênh chao
Ai mang thương nhớ ngọt ngào Bùa yêu khéo thả xuyến xao ngõ này Tim hồng mở lối đắm say Dặm trường cách trở xéo giày tâm can
Vầng dương xa mãi ngút ngàn Bắc Nam đôi nẻo sầu chan nhạt nhoà Đâu rồi giấc mộng thuyền hoa Một trời kỷ niệm vỡ oà phận duyên…
MỘ TÌNH MÙA ĐÔNG – Thơ: Lê Tiến Toàn
MÙA ĐÔNG ẤM ÁP – Thơ: Mạc Phương
Có một vừa mới bắt đầu Góc phố quen lửng lơ câu duyên nợ Tiễn hương thu nên nắng vàng vụn vỡ Rơi ngập ngừng nỗi nhớ ở quanh đây.
Ngắm chiếc lá chao nhẹ giữa rừng cây Lại bất giác hiện đầy trong kí ức Tiếng tim rung, một khúc tình rạo rực Và nụ hôn náo nức lúc bình minh.
Em theo anh trong suốt tuyến lộ trình Gom cho hết cả mối tình vay mượn Túi thời gian đã căng đầy phía trước Mặc nắng mưa chẳng từ khước bao giờ.
Về với em đi – sao nỡ để em mơ Trong mộng điệp ngẩn ngơ điều ao ước. Tuyết phủ mờ ở trên vùng sơn cước Mình bên nhau như trước được không anh ?
Mặc chiều nghiêng rơi bên vách liếp mành Ấm vòng tay ngắm nhành lan phố núi Nói thương em – cô gái nghèo cặm cụi Viết thơ tình đẫm mùi vị riêng anh.
Tin nhắn hôm nay thêm chút ngọt lành Như gia vị trong nồi canh nấu cá Cho cuộc sống vơi bộn bề vất vả Một niềm chúng tôi giá lạnh mùa đông.
MÊNH MANG MỘT NỖI NIỀM – Thơ: Mạc Phương
ĐÊM ĐÔNG – Thơ: Mạc Phương
NGÀY VẮNG ANH – Thơ: Mạc Phương
Ngày vắng anh… sao nó dài đến thế Em thẫn thờ như thể kẻ mộng du Mắt lơ đãng nhìn chú nhện đánh đu Níu chiếc lá đang từ từ rơi rụng.
Sang thăm nhà ngượng ngùng như ăn vụng Sợ bất ngờ lại đụng phải người ta Họ mỉm cười rồi quay gót đi ra Khiến em thấy… mình thật là tội nghiệp.
Mùa đông sang, tiếng trở mùa thầm tiếc Ráng thu vàng mải miết dạo rừng cây Khoảng lặng buông chầm chậm ở lại đây Đủ cho em những phút giây xấu hổ.
Bóng hoàng hôn che mây mờ lỗ chỗ Mối tình mơ loang đỏ đỉnh núi non Cái nháy mắt hình như cũng chẳng còn Khi thời gian vón hòn trong sương lạnh.
Ngày không anh…nỗi buồn mang ỳ ạch Sương đầu cành tý tách nhỏ trong tâm Ngó lơ đãng với vẻ mặt trầm ngâm Trong nỗi nhớ âm thầm… mong anh đến…
GIỌT LỆ MÙA ĐÔNG – Thơ: Diệp Ly
KHÚC TÌNH MÙA ĐÔNG Thơ: Thu Sám
Anh không thể … Ngăn gió từ đông bắc Để thu nồng giữ lá sắc già nua Đành thôi em ..! mình đưa tiễn ngày mùa Mặc giá lạnh ướp tim khua hóa đá .
Anh không thể … Vì mùa đông nghiệt ngã Mà xa em cho nhạt má phai tình Ta mượn đời ngọn lửa của niềm tin Sưởi nhau ấm đợi bình minh cuộc sống
Ôi thương quá …! Xin trao khúc tình mộng Biển đời em mùa gió lộng hồn nghèo Ánh mắt buồn ..mà ngộ cứ trong veo Để ta nhớ ..xuôi lòng neo bến nhỏ .
Khúc tình tự … Mùa giáng sinh thắm đỏ Bài thánh ca anh cùng nhỏ nguyện cầu Chuông nhà thờ chứng giám hộ một câu Bên nhau mãi chúng tôi mái đầu thề ước .
Noel gọi … Chúa xuống trần ban phước Quà ta cần là xin được có em Này dậy đi ..như ai đó lay rèm Tình anh gởi ..già tuyết đem về nhỏ .
Yêu em lắm …! Nếu không tin hỏi gió Bấc thì thầm … Là thiệt đó ..nhỏ ơi!
MỘNG VỠ ĐÊM ĐÔNG – Thơ: Diệp Ly
MÙA ĐÔNG ẤM ÁP – Thơ: Chuyên Tạ
Ta gặp gỡ giữa mùa đông giá lạnh Bóng trăng gầy soi vọng ánh ngoài hiên Anh bảo em có đôi mắt thật hiền Và mơ ước được bình yên bên nhỏ
Em chờ đợi hàng cau reo trong gió Lá trầu vàng anh dạm ngõ trao duyên Hạnh phúc ơi hãy nối lại một miền Từng dòng chữ chép nên thiên tình sử
Trái tim nhỏ hình bóng anh đã ngự Yêu thương này em nguyện giữ dài lâu Nhé anh ơi trọn vẹn mối duyên đầu Xuân trở lại mình nối câu hẹn ước
Tương lai đó hai chúng mình chung hưởng Khảm chữ yêu trao trọn vẹn má hường Khúc giao mùa nghe lòng nhẹ vấn vương Ghì ôm trọn mãi cung đường hạnh phúc.
ĐÔNG CHỜ – Thơ: Phạm Vậng
ĐÔNG KHẮC KHOẢI – Thơ: Võ Ngọc Cẩn
Mây xám trời hiu hắt buổi chiều đông Gió vi vút trái lòng như vụn vỡ Mưa ngập trời, tiếng mưa rơi nức nở Nghẹn trong hồn nhớ thuở ấy bên nhau
Tiễn mùa đi hàng cây đứng gục đầu Tình thu chết niềm đau đang dày xéo Cô đơn bước giữamùa đông lạnh lẽo Gánh tình sầu nặng trĩu bước chân hoang
Thu đi qua cho tình cũng mỏi mòn Trên lối cũ vẫn còn bao kỷ niệm Chôn mùa chết lá khô làm vải lịm Khóc thu phai sầu tím cả linh hồn
Đông trở về đem cất giấu hoàng hôn Dài nhung nhớ mỏi mòn câu chờ đợi Chút dư hương cũng bay xa diệu vợi Nên lạnh lùng vào tới trái tim côi
Thu đi rồi tình cũng đã xa xôi…