Truyện Cười Thời Facebook / Top 13 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Đọc Truyện Cười Học Sinh: Học Hành Thời Facebook

Công nghệ đang len lỏi vào cuộc sống của tất cả mọi người, đặc biệt là facebook. Nhưng phải chăng chúng ta đã quá lạm dụng những công nghệ này. Câu chuyện như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng và hài hước với người đọc: hãy là người thông minh, biết cách áp dụng công nghệ đúng lúc và đúng chỗ.

Học hành thời Facebook

Hai cô trò ngồi nói chuyện với nhau.

– Em làm bài tập chưa Tí?

– Dạ em đã làm và post lên Facebook rồi.

– Em đã tag cô vào luôn rồi đấy.

– Cô cũng vừa post bảng điểm của em lên Facebook, cũng đã tag mẹ em rồi.

Vova dẫn em trai bước vào cửa hàng tạp hoá. Vova với lấy một hộp băng vệ sinh và đem đến quầy tính tiền.

Cô bán hàng hỏi: “Ôi, cái này cháu mua cho mẹ hả?”

Vova lắc đầu trả lời: “Không, cháu không mua cho mẹ.”

Cô bán hàng tươi cười: “Thế thì chắc cháu mua cho chị gái hả?”

Vova lắc đầu nguầy nguậy: “Không cho chị nào cả.”

Cô bán hàng lúc này tò mò lắm: “Thế không mua cho mẹ, cho chị thì cháu mua cho ai?”

“Cháu mua cho thằng em 4 tuổi của cháu.”…

Ngạc nhiên, cô bán hàng hỏi lại: “Thằng nhỏ đó hả?”

Vova gật đầu giải thích: “Phải ạ. …Trên ti-vi người ta nói nếu bạn xài mấy thứ này sẽ nhanh nhẹn hơn và phát biểu ý kiến nhiều hơn trong lớp, …mà em cháu thì nó cù lần lắm!”

Đọc truyện cười thời học sinh

Bé Vova đi học lớp 1. hôm nay cô giáo dạy vẽ và kêu mỗi bé hãy tự vẽ một bông hồng theo cách suy nghĩ và trí tưởng tượng của mình. Và Vova nắn nót vẽ để nộp bài cho cô giáo như các bạn.

Cô giáo say sưa chấm bài, hết bài này đến bài khá, bỗng nhiên cô dừng lại và ánh mắt tỏ vẻ ko hài lòng. Cô kêu tên Vova lên và cô hỏi:” Cô thật bất ngờ trước bức tranh bông hồng của con. Hãy nói cho cô biết đã bao giờ cô dạy con vẽ bông hồng có chân ko?”

Vova ngây thơ mắt ngấn lệ : thưa cô vì tối qua con nghe ba con nói với mẹ con rằng “bông hồng bé nhỏ của anh ơi, em hãy…….. dang hai chân ra đi!”

Truyện Cười Thời Xưa Ở Liên Xô, Không Phải Thời Nay Ở Việt Nam

Q: Có sự khác biệt giữa chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản không? * A: Về nguyên tắc là có. Trong chế độ tư bản chủ nghĩa có tình trạng người bóc lột người. Còn trong chế độ cộng sản chủ nghĩa thì là ngược lại.

* Q: Có đúng là ở Liên Bang Xô Viết có tự do ngôn luận giống như ở Hoa Kỳ không? * A: Về nguyên tắc là đúng. Ở Hoa Kỳ, quý vị có thể đứng trước Washington Monument ở Washington, DC, và hét to, “Đả đảo Reagan!”, và quý vị sẽ không bị trừng phạt. Ở Liên bang Xô Viết, quý vị có thể đứng ở Quảng trường Đỏ ở Moskva và hét to “Đả đảo Reagan!”, và quý vị vcũng sẽ không bị trừng phạt.

* Q: Có đúng là nhà thơ Vladimir Mayakovsky đã tự sát hay không? * A: Vâng, đúng vậy, và người ta còn thu âm lại được những lời nói cuối cùng của nhà thơ: “Các đồng chí, xin đừng bắn.”

* Q: Tại sao trên thị trường không có bột mì? * A: Bởi vì người ta mới bắt đầu cho bột mì vào bánh mì.

* Q: Có đúng là ở Liên bang Xô viết người ta không cần tới thiết bị âm thanh nổi hay không? * A: Vâng, về nguyên tắc là đúng. Ở đây người ta nghe thấy cùng một loại âm thanh từ mọi hướng.

* Q: Có đúng là điều kiện sống ở các trại lao động cải tạo là tuyệt vời không? * A: Về nguyên tắc là đúng. Năm năm trước một thính giả của chúng tôi không tin điều này và vì thế đã được gửi tới đó để điều tra. Vị thính giả này có vẻ đã thích ở kia tới mức mà giờ này ông ta vẫn còn chưa thèm quay về lại.

* Q: Trong thời cộng sản chủ nghĩa chúng ta có còn tiền không? * A: Không, cả cái đó cũng không còn nữa. (Cũng ở đây hàm ý là hàng hoá đồ ăn đã không còn rồi)

* Q: Một quả bom nguyên tử có thể phá huỷ thành phố Yerevan yêu quý của chúng tôi với những toà nhà tráng lệ và những khu vườn tuyệt đẹp không? * A: Về nguyên tắc thì có thể. Nhưng Moskva còn là thành phố tráng lệ hơn nhiều.

* Q: Cosmopolitan (đô thị) là gì? * A: Chính trị viên phó du hành vũ trụ gia (Cosmonaut’s deputy in political affairs.)

* Q: Khiêu dâm và gợi tình khác nhau thế nào. * A: Độ nét của tiêu cự.

* Q: Một người đàn bà có thể vẫn còn trinh trắng sau ba cuộc hôn nhân hay không? * A: Có, nếu ông chồng đầu tiên là người Pháp, ông chồng thứ hai người Armenia, và ông thứ ba là một học giả Xô Viết.

* Q: Phụ nữ có thể làm được gì từ không có gì? * A: Một kiểu tóc thời thượng, một món xa lát, và một tai hoạ.

* Q: Một ông có thể chơi được một trăm người đàn bà trong một đêm không? * A: Được, nếu đấy là đêm bắc cực.

* Q: “Kinh doanh kiểu Nga” là gì? * A: Ăn trộm một két vodka, mang đi bán, xong dùng tiền mua hết rượu để uống cho say.

* Q: Tại sao phụ nữ chăm sóc nhan sắc nhiều hơn trí tuệ đến vậy? * A: Bởi vì trên đời có ít bọn mù hơn bọn ngu rất nhiều.

* Q: Có đúng Tchaikovsky là người đồng tính không? * A: Đúng, nhưng đây không phải lý do duy nhất chúng ta yêu quý ông.

Một bọn súc vật bị nhốt trong tù đang khoe khoang chiến tích nào đưa chúng vào tù. Gà trống không tham gia vào các câu truyện đó. Một con nào đó hỏi: Sao mày lại phải vào đây? “Tao không thèm nói chuyện với lũ tội phạm chúng mày. Tao là một tù chính trị.” “Tù chính trị là sao?” “Tao đã mổ vào đít một đội viên thiếu niên tiền phong!”

1, Ba tù nhân nói chuyện với nhau. Người thứ nhất: “Tôi đi luôn làm muộn 10 phút. Tôi bị kết tội phá hoại CNXH.” Người thứ hai: “Tôi luôn đi làm muộn 10 phút. Tôi bị kết tội làm gián điệp.” Người thứ ba: “Tôi luôn đi làm đúng giờ. Tôi bị kết tội dùng đồng hồ của Tư bản.”

2, Một ông già sắp chết đang thở nhè nhe một mình trong căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang. Bỗng có tiếng dộng cửa. Ông già hỏi: “Ai đấy?” Đáp: “Thần chết.” Ông già: “Ơn Chúa! Thế mà ta cứ tưởng KGB.”

3, Hỏi: “Tại sao điệp viên KGB phải hành động theo nhóm ba người?” Đáp: “Một người đọc, một người chép và người thứ ba canh chừng hai kẻ còn lại.”

4, Stalin một hôm quyết định đi vi hành để xem cuộc sống của tầng lớp lao động ra sao, cho nên ông ăn vận thật bình thường và ra khỏi điện Kremlin.

Sau một thời gian ông đến một rạp chiếu phim. Sau khi bộ phim kết thúc, trên màn ảnh hiện ra hình ảnh của Stalin và quốc ca Liên Xô được cất lên. Tất cả mọi người đều đứng dậy và hát, riêng chỉ có Stalin là không đứng dậy.

Một người đàn ông ở hàng ghế sau ghé vào tai Stalin và nói: “Đồng chí, tôi biết chúng ta đều nghĩ giống nhau nhưng an toàn hơn hết là cứ đứng lên.”

5, Ivan cuối cùng đã dành dụm đủ tiền để mua được một chiếc xe hơi. Sau khi trả đủ tiền Ivan được người ta nói rằng ba năm nữa anh sẽ được giao xe.

“Xin đồng chí cho hỏi tôi sẽ nhận được xe vào tháng mấy?” Ivan hỏi. “Tháng Tám.” “Ngày mấy?” “Ngày Hai.” “Đồng chí có thể cho tôi biết tôi sẽ được giao xe sáng hay chiều?” “Chiều. Mà sáng hay chiều quan trọng gì?” “Vì người thợ sửa ống nước sẽ đến vào buổi sáng.”

6, Moscow một ngày giữa mùa đông. Trời tuyết trắng xoá, gió rít áo ào. Trong thành phố người ta đồn rằng ngày mai sẽ có thịt hạ giá ở cửa hàng mậu dịch số 1. Mười ngàn người đến xếp hàng, với áo ấm, vodka và bàn cờ.

3 giờ sáng. Người bàn hàng thông báo: “Thưa các đồng chí. Trung ương đảng ra thông báo là không có đủ thịt cho tất cả mọi người. Vì vậy ai là người Do Thái xin mời đi về.” Thế là tất cả người Do Thái đi về. Những người còn lại vẫn kiên nhẫn xếp hàng.

7 giờ sáng. Người bàn hàng thông báo: “Thưa các đồng chí. Trung ương đảng ra thông báo là hôm nay không có thịt bán. Vì vậy đề nghị các đồng chí đi về.” Thế là đám đông ra về lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, lũ Do Thái toàn gặp may!”

Phỏng vấn phụ nữ Nga. Q: Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn phản bội bạn lần thứ nhất? A: Cạo trọc đầu chồng. Q: Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn phản bội bạn lần thứ hai? A: tịch thu thẻ Đảng. Q: Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn phản bội bạn lần thứ ba? A: Ly dị Q: Tại sao ? A: Ai cần một thằng đầu trọc lại không phải Đảng viên…

Phỏng vấn phụ nữ Pháp. Q: Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn phản bội bạn lần thứ nhất? A: Tôi sẽ phản bội nó mười lần. Q: Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn phản bội bạn lần thứ hai? A: Tôi sẽ phản bội nó mười lần nữa. Q: Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn phản bội bạn lần thứ ba? A: Ly dị Q: Tại sao ? A: Tôi không thể vì nó mà trở thành con điếm được…

Phỏng vấn phụ nữ da đen. Q: Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn phản bội bạn lần thứ nhất? A: Tôi sẽ cắt của nó 10 cm. Q: Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn phản bội bạn lần thứ hai? A: Tôi sẽ cắt của nó thêm 10 cm nữa. Q: Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn phản bội bạn lần thứ ba? A: Ly dị Q: Tại sao ? A: Tôi biết làm gì với 10 cm còn lại …

Một ông nông dân bị nông trang cướp mất đất liền viết thư khiếu nại gửi cho đồng chí Lê Nin ở Moskva. Một tháng sau chính quyền gọi ông nông dân lên. “Tại sao ông lại gửi thư cho đồng chí Lê Nin? Ông không biết đồng chí Lê Nin đã chết rồi sao?” “Mẹ kiếp, tại sao lúc các người cần thì đồng chí Lê Nin sống mãi trong sự nghiệp, còn lúc ta cần thì đồng chí ấy lại chết mất rồi?”

Karl Marx sống lại đến thăm Moskva và được đưa đi thăm thú mọi nơi. Trước khi kết thúc chuyến đi Người xin được lên TV phát biểu đôi lời. Chính quyền sợ Người nói gì không tốt định không cho nhưng do Người hứa chỉ nói đúng một câu nên cuối cùng họ cũng cho phép. “Người dân lao động toàn thế giới, hãy tha lỗi cho tôi!”

– Truyện thần thoại Pháp khác truyện thần thoại Liên Xô thế nào? – Một cái bắt đầu bằng câu: “Ngày xửa ngày xưa…”, thứ kia bắt đầu bằng câu: “Không còn bao lâu nữa…”

Một người Ba Lan vừa đi thăm Liên Xô về xách theo hai vali rất to, trên cổ tay có chiếc đồng hồ Liên Xô mới đẹp. Anh ta khoe với bạn: “Đồng hồ trông bé thế này mà các nước tư bản không thể nào có được. Nó cho biết thời gian, nhịp tim, nhiệt độ, độ ẩm, giờ mặt trời mọc và lặn ở Paris, Tokyo, New York, vv.” “Kinh quá nhỉ, thế mấy cái vali này là thế nào đấy?” “À, hai quả pin của đồng hồ thôi.”

Người qua đường ở Moskva hỏi một bà già xách một túi đầy các cuộn giấy vệ sinh là bà mới mua giấy ở đâu. “Mua, thời này làm gì có để mua cơ chứ. Chỗ giấy này dùng 5 năm rồi đấy, tôi mới đi lấy ở hiệu giặt về.”

Trên tầu hỏa một anh này vừa đọc báo vừa thì thầm: đúng là đời của chó. Ngay lập tức người ngồi cạnh chìa thẻ KGB ra và bắt anh này phải đi theo. Anh ta chống chế: “Tôi đang đọc về đời sống ở Mỹ và tôi nói là người dân Mỹ sống đời sống khổ sở của chó.” Tay KGB nói: “Không, đi ngay theo tao đi, tao biết thừa ai sống đời của chó.”

Đảng bộ Leningrad mới ra nghị quyết về tạo ra sự dư thừa lương thực cho dân chúng. Phóng viên một tờ báo phỏng vấn một bà già trên đường phố là bà nghĩ gì về nghị quyết này. “Thời phát xít Đức bao vây chúng ta còn sống sót được thì chắc rồi cũng sẽ sống sót được sự dư thừa lương thực này thôi.”

Hai đảng viên Ivanov và Petrov đi vào một hàng ăn để kỷ niệm sinh nhật Petrov. Hai người cưa một chai vodka xong Ivanov nói: “Bạn thân mến, anh biết là tôi yêu quý anh. Tại sao tôi lại yêu quý anh? Tôi yêu quý anh không phải vì anh ăn trộm tiền đảng phí từ văn phòng Đảng, cũng không phải vì anh đẩy mẹ vợ anh vào nhà thương điên, cũng không phải vì anh ngày nào cũng đánh vợ, lại càng không phải vì anh hiếp con bé mù 13 tuổi, tôi yêu quý anh vì anh là một người cộng sản thực sự tốt.”

Hồi Liên Xô mới đổ, một anh này vào tiệm uống cà phê đòi xin một tờ báo Đảng. “Chúng tôi dạo này không tích trữ báo Đảng nữa.” Vài phút sau anh ta lại xin một tờ báo Đảng. “Dạo này chúng tôi không còn có báo Đảng nữa.” Mười phút sau anh ta lại hỏi xin một tờ báo Đảng. Phục vụ viên cáu tiết hét lên: “Tôi đã nói mấy lần là bây giờ quán chúng tôi không chứa báo Đảng nữa sao anh cứ hỏi mãi?” “À, tại câu đấy nghe hay quá, xin cứ nhắc lại thêm vài lần nữa cho tôi nghe.”

Hai anh tù nói chuyện. Một anh hỏi: “Sao cậu lại ở đây.”

“Tôi kể truyện cười. Án 15 năm. Thế còn anh?”

“Tôi chẳng mắc tội gì cả. Án 10 năm.”

“Anh nói dối. Không có tội gì thì án chỉ là 5 năm thôi.”

Thông báo thi kể truyện cười. Giải nhất 15 năm, giải nhì 10 năm, hai giải an ủi mỗi giải 5 năm.

Giáo hoàng bị ám sát. Ai cũng nói điệp viên KGB nhúng tay vào vụ này. Để hóa giải mọi buộc tội vô căn cứ Liên Xô quyết định thiết lập ủy ban điều tra. Sau một thời gian điều tra ủy ban họp báo tuyên bố Liên Xô hoàn toàn vô can. Nhà báo hỏi: “Làm sao các ông chứng minh được điều đó?” “Chúng tôi chứng minh được điều này bởi vì chúng tôi đã xác định được rằng chính Giáo hoàng đã là người nổ súng trước.”

Nhà báo Mỹ không sao hiểu nổi tại sao dân Liên Xô lại mua loại công trái mà chắc chắn sẽ không được chi trả. Các nhà ngoại giao Xô Viết nói: “Ở nước chúng tôi không ai bị bắt làm gì cả. Ai cũng làm mọi việc một cách tự nguyện. Đến chó cũng tự nguyện liếm hạt tiêu.” Nhà báo Mỹ: “Làm gì có chuyện đấy. Tôi muốn thấy chó tự nguyện liếm hạt tiêu.” Người ta mang một con chó vào phòng, nhà ngoại giao tự tay bôi hạt tiêu vào đít chó, chó liếm lấy liếm để chỗ dính hạt tiêu. “Ông thấy không, nhân dân chúng tôi cũng tình nguyện mua công trái theo cách đó.”

Một bà đi vào cửa hàng hỏi: “Các đồng chí có thịt không?” “Không, không có thịt.” “Thế các đồng chí có sữa không?” “Không, cửa hàng chúng tôi chỉ là cửa hàng thịt. Bà sang cửa hàng bên kia đường đi, bên đó họ mới không có sữa.”

– Tại sao bể bơi quốc gia lại đóng cửa hôm nay? – Người ta đang rửa ảnh của đồng chí Brezhnev.

Chuyện ở phòng tư vấn tình dục.

Một đôi nam nữ đến gặp bác sĩ tư vấn tình dục. Thưa bác sĩ, chúng tôi lấy nhau đã hai năm, quan hệ tình dục bình thường mà không hiểu tại sao chưa có con ? Bác sĩ hỏi : các bạn đã tham gia khoá học dành cho những người chuẩn bị lập gia đình không? Đáp : có, chúng tôi đã tham gia khoá học này Hỏi : thế anh chị có làm đúng như chỉ dẫn không ? Đáp : có, chúng tôi làm đúng như chỉ dẫn. Hay là chúng tôi sẽ làm, bác sĩ xem xem chúng tôi có làm đúng không ? Bác sĩ : Thế cũng được. Sau khi đôi nam nữ thực hiện xong, bác sĩ băn khoăn : Có vẻ như các bạn làm đúng như chỉ dẫn. Hay là chúng tôi làm lại, bác sĩ quan sát kỹ xem chúng tôi làm có thiếu công đoạn nào không ? Đôi nam nữ đề nghị. Sau khi đôi nam nữ thực hiện lại lần hai. Bác sĩ vò đầu bứt tai : Có vẻ như cô cậu làm hoàn toàn đúng. Để tôi tham khảo ý kiến của giáo sư. Bác sĩ liền gọi điện cho giáo sư chuyên ngành, trình bày về sự việc. Tieengs giáo sư trong ống nghe : Hỏi xem có phải là Ivanov và Ivanova không? Đúng hả? Đuổi ngay chúng đi. Bọn nó là sinh viên, không có tiền thuê phòng nên bày trò ….

– Tổng thống Mỹ George Bush và Gorbachev ngồi máy bay và đang khoe coi ai đem lại lợi ích cho dân chúng nhiều hơn. Gorbachev liệng một đồng rúp ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Hôm nay tôi làm một người hạnh phúc”. Bush thấy vậy lấy ra 2 tờ 1 đô liệng ra rồi nói: “Tôi làm hai người hạnh phúc”. Hai ông phi công nhìn nhau rồi nói: “Chúng ta nên liệng hai tên xạo này ra khỏi máy bay và làm cả thế giới hạnh phúc không?”

– KGB ra thông báo: Điều 1: Cấm đái bậy trong công viên vì sẽ làm micro rỉ sét Điều 2: Cấm tưới cây trong chậu vì máy nghe sẽ bị hỏng

– Các nhà khảo cổ học đào được một xác ướp. Thế giới tổ chức hội nghị thẩm định tuổi xác ướp, không ai đoán ra. Sau đó Liên hiệp quốc đề nghị đưa xác ướp đi từng nước để mỗi nước dùng công nghệ của mình xác định tuổi. Mỹ nói khoảng 3000 ngàn năm, Nhật nói chính xác là 2953 năm. Liên Xô tuyên bố 2953 năm, 5 tháng, 4 ngày tuổi. Cả thế giới chấn động, các nhà báo tới hỏi viện Khảo cổ Liên Xô. Viện Khảo cổ cho biết giới khoa học Liên Xô chưa có khả năng giám định xác ướp nhưng bộ Chính trị không chịu thua các nước nên đưa xác ướp đó qua KGB giám định. Sau khi KGB khảo tra xác ướp đã khai tuổi chính xác của mình.

– Điện Kremlin bị chuột tấn công, Brezhnev cho gọi người diệt chuột tới. Anh này lấy trong túi ra một con chuột máy, nhấn nút một cái, con chuột nhảy múa, hát hò. Những con chuột khác thấy vậy chạy ra coi và làm theo. Con chuột máy từ từ tiến ra cửa lớn rồi nhảy xuống sông. Những con chuột khác cũng nhảy theo. Brezhnev lộ vẻ hài lòng nhưng vẫn thắc mắc: “Đồng chí có thể làm chuột máy nhưng đồng chí có thể làm được một gã Mỹ bằng máy không?”

2. Thời nội chiến, Abramovich bị điều đi nhập ngũ. Cô vợ Shara gửi điện tín cho anh: Shara: “Phải trồng khoaị Chấm. Nhưng không có ai cuốc đất cả. Chấm.” Abramovich: “Đừng có cuốc vườn vội. Chấm. Có một khẩu súng máy giấu trong vườn. Chấm.” Shara: “Các ông trinh sát Cheka vừa đến nhà mình hôm qua. Chấm. Họ đã đào tung cả khu vườn. Chấm.” Abramovich: “Thế là em có thể trồng khoai được rồi.”

4. Các thành viên ban lãnh đạo thượng đỉnh của Đảng bị bệnh chấy rận. Các bác sĩ đủ loại tìm cách diệt chấy rận, nhưng không thành. Cuối cùng, người ta cho gọi Radek, kẻ có thể tìm thấy một giải pháp gì đó cho mọi việc. Radek nói: – Không gì đơn giản hơn thế! Phải tập thể hóa lũ chấy rận! Đa số chết rụi, số còn lại sẽ tháo chạy!

5. Một người Mỹ và một người Nga tranh luận xem ai vĩ đại hơn: tổng thống Hoover hay Stalin? – Tất nhiên là Hoower rồi! Bởi lẽ ông đã cai nghiện cho chúng tôi! – Đã có gì là to tát! Stalin còn cai ăn cho chúng tớ thì sao!

1. Lý lịch

Có 2 anh em thời nội chiến (1919) ở Nga. Anh theo Hồng quân, em Bạch vệ. Sau chiến tranh cả 2 về làng, đi xin việc. Ông em đến gặp Chủ tịch nông trang. Hỏi:

– trước anh làm gì? – Bạch vệ. – Quá xấu, không được, chúng tôi k0 nhận. – Nhưng anh tôi là Hồng quân. – Thế à? Lý lịch tốt. Nhận.

2. Nhà trẻ Trong nhà trẻ Liên xô, cô giáo hỏi các cháu: – Trẻ em nước nào có nhiều đồ chơi nhất? – (đồng thanh): dạ thưa cô Liên xô ạ! – Trẻ em nước nào được ăn ngon nhất? – (đồng thanh): dạ thưa cô Liên xô ạ! – Trẻ em nước nào hạnh phúc nhất? – (đồng thanh): dạ thưa cô Liên xô ạ!

Bỗng Vô va đứng lên khóc hu hu. Cô giáo hỏi: – Tại sao cháu khóc? – Thưa cô cháu muốn đến Liên xô!

Cũng có tiếu lâm về người Do Thái ở Đông Âu: “Này Hymee, em trai Joseph của anh thế nào?” “Cậu ấy sống ở Praha và đang xây dựng chủ nghĩa xã hội.” “Thế còn chị gái Judith của bạn thì sao?” “Chị ấy khoẻ, sống ở Budapest và đang đóng góp xây dựng tương lai cộng sản.” “Thế còn ông anh Bernie?” “Anh ấy sang sống ở Israel rồi.” “Và cũng đang xây dựng chủ nghĩa xã hội bên đó?” “Anh điên à? Đời nào anh ấy chịu làm chuyện đó cho đất nước yêu quý của mình?”

“Tôi đố bạn vì sao nước Đan Mạch không đi theo con đường cộng sản?” “Thượng Đế thương dân tộc nhỏ bé đó quá nên không nỡ.” “Quân Mỹ ở Tây Đức hỏi một đàn cừu từ phía Đông sang: “Sao cừu lại bỏ vùng do Hồng quân Liên Xô chiếm? Cừu đáp: “Tất cả chỉ vì công an mật.” “Sao thế? Họ làm gì?”

Hỏi (Q): Điều gì khác biệt giữa Hiến pháp của Mỹ và Liên Xô? Cả hai đều bảo đảm quyền tự do ngôn luận? Trả lời (A): Trên nguyên tắc, đúng là thế, chỉ có điều Hiến pháp Hoa Kỳ bảo đảm quyền tự do sau khi ngôn luận.

Q: Có phải ở Liên Xô tất cả mọi người đều bình đẳng. A: Đúng vậy, nhưng có một số người bình đẳng hơn những người khác.

Q: Điều gì là vĩnh cửu ở Liên Xô? A: Những khó khăn tạm thời.

Q: Thế nào là cấm đoán và thế nào là cho phép? A: Ở nước Anh, cấm đoán là cấm đoán và cho phép là cho phép. Ở Mỹ, mọi thứ đều được phép ngoại trừ những gì bị cấm đoán. Ở Đức mọi thứ đều bị cấm đoán trừ những gì là được phép, ở Pháp mọi thứ đều được phép thậm chí cả khi bị cấm đoán. Ở Liên Xô, mọi thứ đều bị cấm đoán, thậm chí cả khi được phép.

Q: Có phải Adam và Eve là những người cộng sản đầu tiên? A: Rất có thể, cả hai đều ăn mặc giản dị, họ ăn uống rất thanh đạm, họ không bao giờ có nhà riêng, và hơn hết, họ luôn tin rằng họ đang sống trên thiên đường.

Q: Tại sao những người bất đồng quan điểm lại bị o ép đến nỗi phải rời khỏi đất nước? A: Anh không biết rằng tất cả những sản phẩm tốt nhất luôn được lựa chọn để xuất khẩu à?

Vào một buổi tối rảnh rỗi, Breznev dùng kính thiên văn quan sát Mặt Trăng, thì thấy có phù điêu gói thuốc Marlboro, do các phi hành gia NASA vừa mang cắm lên. Breznev tức tốc ra lệnh cho ngành khoa học vũ trụ Nga trả đũa. Hôm sau, người ta thấy dưới bức phù điêu Marlboro có dòng chữ ” Sản xuất tại Liên Xô “. Hôm sau nữa, tổng thống Mỹ cử phi hành gia lên ghi thêm dòng chữ : ” Theo bảng quyền của công ty Phiplips Morris “. Breznev lại dùng kính thiên văn và ra lệnh cho tàu vũ trụ Liên Xô làm chuyện gì gì đó. Hôm sau, giới khoa học thấy trên bệ đá có thêm hàng chữ : ” Bộ Quốc Phòng LIÊN XÔ xin khuyến cáo hút thuốc lá có hại cho sức khỏe ” .

Hỏi: CNCS có thể xây dựng thành công ở Mỹ được không? Đáp: Được chứ. Nhưng sau đó thì chúng ta sẽ mua ngũ cốc từ đâu?

Hỏi: Đến gia đoạn cuối cùng của CNXH, tức là CNCS, thì có còn trộm cắp không? Đáp: Không? Vì mọi thứ đã bị lấy sạch trong giai đoạn CNXH rồi.

Hỏi: Đặc điểm gì có thể coi là thường xuyên trong nền kinh tế XHCN? Đáp: Tạm thời hết hàng!

Hỏi: Sự khác nhau giữa nền thương nghiệp CNXH và CNTB là gì? Đáp: Thương nghiêp TB: cái giống gì cũng có bán. Thương nghiẹp XHCN: thấy giống gì cũng nhào vô mua (không thì hết hàng ).

Hỏi: Có phải Mỹ là nước có những tòa nhà chọc trời cao nhất thế giới? Đáp: Đúng. Nhưng ngược Liên Xô lại là nước chế tạo được những linh kiện bán dẫn to nhất thế giới!

Hỏi: Có thể sống nổi chỉ với đồng lương chính không? Đáp: Không biết. Chưa thằng nào trong chúng tôi dám thử cả.

Stalin muốn kiểm tra xem những người nông dân sống ra sao. Ông đi tới một ngôi làng

– Các đồng chí, cuộc sống ra sao? – Dạ thưa đồng chí, trước kia chúng tôi có 2 bộ quần áo còn bây giờ chỉ có một thôi ạ. – Quần áo không thể dùng để đánh giá mức sống được. Các đồng chí có biết rằng ở châu Phi có những nơi người ta hoàn toàn cởi truồng không? – Thật là tội nghiệp! Chắc ở đó họ còn có chủ nghĩa cộng sản trước cả chúng ta!

***

Dưới thời Xô Viết, nếu anh đi làm sớm 5 phút, họ sẽ nghi ngờ anh hoạt động gián điệp. Nếu anh đi chậm 5 phút họ sẽ cho anh là một kẻ lười biếng. Còn nếu anh đến cơ quan không sai một giây thì ắt anh phải là kẻ buôn lậu vì anh có đồng hồ Thụy Sỹ!

***

Một sinh viên thi trượt tốt nghiệp chỉ vì anh không nói lên được sự khác biệt giữa kinh tế Xã Hội Chủ Nghĩa và kinh tế Tư Bản Chủ Nghĩa. Anh sinh viên buồn bã kể lại với bố. Ông bố an ủi con:

– Vậy là may đấy con à! Ở cơ quan bố, một cán bộ đã nói ra sự khác biệt này và ông ta không bao giờ trở lại nữa.

***

Linh hồn của 3 ông Aleksander đại đế, Cezar và Napoleon cùng đến xem một cuộc duyệt binh trên quảng trường đỏ.

– Giá như ngày ấy tôi có những chiếc xe tăng này thì không ai có thể thắng nổi tôi. – Aleksander đại đế nói. – Lúc đó mà tôi có những quả tên lửa kia, thì tôi đã thống trị cả thế giới này rồi. – Cezar chép miệng tiếc rẻ. – Nếu như hồi đó có tờ báo Sự Thật Xô Viết thì cho tới nay cũng chẳng ai biết được tôi đã thua trận tại Waterloo. – Napoleon thở dài.

***

– Những người công sản là ai?

– Đó là những người đọc tuyển tập Marx- Lenin

– Còn những người chống cộng là ai?

– Đó là những người sau khi đọc xong tuyển tập Marx- Lenin họ hiểu chủ nghĩa cộng sản là gì

Nguồn lượm lặt từ internet

Khó Nghĩ Chuyện Cười Thời… Covid!

– Hoãn! Hoãn cái gì? Bà điên à? Thiếp mời đã gửi họ hàng và bạn bè ở xa, mọi người cũng thông báo sẽ bay về, cỗ bàn cũng đặt hết rồi. Bà định giết con gái bà à? Con gái bà học đến thạc sỹ mà mang tiếng bị nhà trai bỏ không cưới à? Hay là nhà trai nó giàu có lại coi thường nhà mình? Thế thì tôi còn mặt mũi nào mà nhìn họ mạc nhà tôi đây?

Mặc dù ông chồng to tiếng, nhưng bà Tính vẫn nhẹ nhàng:

– Ông cứ bình tĩnh, nhà trai không bỏ cưới, chỉ là xin hoãn lại vài tháng, chờ nắng tháng 6 cho cái con cô-vít nó chết hết vì không chịu được nóng thì ta cưới. Chứ bây giờ dịch nó vừa bùng phát, có công sở còn tạm đóng cửa, nhà nước hủy bỏ các lễ hội, hội họp đông người, vận động nhân dân tự giác không tổ chức các cuộc gặp, hoạt động, tụ tập đông người, nhằm phòng tránh cho toàn dân không lây lan dịch bệnh. Nhà trai họ nhờ tôi thăm dò ý kiến của ông. Tôi thấy họ lo cũng phải, tôi và ông cứ bình tâm suy xét thêm. Ông đồng ý thì nhà trai sẽ sang thưa chuyện xin hoãn đám cưới mấy tháng.

– Thế… ý con Dung thế nào? Hai đứa chúng nó nói sao? Mà hai đứa chúng nó đặt vé bay từ trong Sài Gòn ra rồi mà? – ông Tính hỏi vợ.

Bà Tính vẫn nhẹ nhàng:

– Hai đứa chúng nó thì nói: “Hoãn cũng đúng! Tùy bố mẹ! Còn vé thì chúng con lùi lại, không sao cả”. Mà ông xem, nhỡ khách đến ăn cỗ cưới nhà mình rồi nhà mình đưa dâu lại sang ăn cỗ nhà trai, nếu chẳng may bệnh dịch lây lan, ăn cỗ xong rồi đi cách ly hay nhập viện thì nguy lắm ông ạ. Thế thì vui lại hóa buồn lo.

Ông Tính ngồi thượt ra, thấy vợ nói cũng phải. Nhưng sao trước một sự việc hệ trọng, nhà trai đã sang nhà ông bàn bạc kỹ lưỡng là thế, nay chỉ vì sợ cái con cô-vít này mà lại nói hoãn là hoãn độp một cái thế này sao được? Ông chán nản nhìn đống thiếp mời mà ông định mai gửi mời hàng xóm và họ hàng, bạn hữu ở gần, bây giờ cái con cô-vít nó hại nhà ông thế này thì biết làm sao?

Cưới thì nên giảm hay cắt hẳn cỗ bàn?

Đám cưới của vợ chồng Long-Hoa lại bất ngờ chính do cô dâu chú rể cùng nhất tâm đề xuất với 2 bên bố mẹ: “Là cắt toàn bộ phần tiệc cưới! Chỉ còn lại thành phần 2 bên gia đình đến đón dâu và đưa dâu”. Mặc cho 2 ông bố ngạc nhiên, 2 bà mẹ dằn dỗi, Long và Hoa nhất nhất thuyết phục, dịch bệnh thế này, bất cứ ai cũng có nguy cơ cao, nhỡ lây dịch covid-19 thì biết đâu lây cả nhà mình vì nhà mình tiếp khách nhiều, ai đến dự cưới cũng chào hỏi, bắt tay, chụp ảnh với cô dâu chú rể, với hai bên “các cụ”, rồi mới vào ăn cỗ. Ăn cỗ chung cũng nguy cơ lây vì gắp chung món ăn, nhưng nhà trai nhà gái và cô dâu chú rể vẫn là nguy cơ cao nhất. Nếu cưới xong mà bất cứ ai phải nhập viện hay bị cách ly vì nhiễm covid-19 thì cả 2 họ đều khổ. Long còn tếu táo: “Mà nếu chẳng may lại nhiễm đúng cô dâu chú rể thì chúng con mất luôn tuần trăng mật, khéo thành “vỡ mật” trong khu cách ly ấy ạ”.

Bố Long nghe con nói cũng có lý, không ngờ thanh niên thời nay được học rộng nên suy nghĩ và ăn nói chững chạc. Nhưng mẹ Long không chịu:

– Con ơi, nhà mình đã gửi thiếp cưới mời khách ăn cỗ rồi, cỗ bàn cũng đặt rồi, hai nhà cả trăm mâm cỗ chứ ít gì. Bố mẹ đi mừng cưới con nhà người ta cả đời, nay mới cưới con đầu, cũng là dịp để người ta đến chung vui. Bên cơ quan mẹ cũng có gần trăm người, còn cơ quan bố thì đông hơn. Bố con lại là lãnh đạo, đi ăn cưới bao nhiêu con nhà cán bộ, nay sao mà cắt phần cỗ bàn đi được!

Long không chịu:

– Mẹ cổ hủ quá! Bố đi ăn cỗ là việc của bố đối nội đối ngoại cơ quan. Con nghĩ là như bọn con học bên tây, cưới họ không rình rang xe ô tô hàng đoàn đưa đón dâu, cỗ bàn hàng trăm mâm như mình, khiếp quá. Cưới chỉ nên mời họ hàng thân thích, một số ít bạn thân thiết thôi. Không đâu như Việt Nam, mời tất tật cán bộ cơ quan bố, cơ quan mẹ, cơ quan chú rể, cơ quan cô dâu, rồi cơ quan cấp trên của bố, cơ quan cấp trên của mẹ! Ôi, phức tạp quá và mọi người chạy như đèn cù một ngày có khi đi ăn cưới 3-4 đám. Thế thì trốn việc cơ quan ạ? Thời gian đâu mà làm việc nữa ạ?

Mẹ Long cáu:

– À, cái anh này, cho anh đi tây ăn học, để anh về anh cãi lý với bố mẹ anh à? Tây họ văn hóa khác ta. Họ không sống kiểu “Tối lửa tắt đèn có nhau”. Người Việt mình trọng tình, chia sẻ vui buồn với nhau thì cưới phải đông mới vui chứ…

Bố Long ngắt lời vợ:

– Thôi em, con nó nói cũng có cái lý. Những việc về văn hóa giống hay khác, tây mời ít khách, ta mời nhiều khách cho vui, lúc khác có thì giờ ta bàn sau. Kể ra đám cưới bình thường thì không sao, nhưng nay dịch covid-19 bất ngờ bùng phát thế này, nếu khách đến ăn cỗ rồi lây truyền bệnh dịch như mấy cái ông đi cùng chuyến bay 0054 từ Anh quốc về hôm 2/3 đấy, tối lại còn tổ chức tiệc liên hoan, ăn nhậu, lại còn mời ca sĩ đến hát múa, bây giờ vỡ trận dịch lây lan mới tóe loe ra như thế này. Có không ít người đã dùng từ “toang” rồi đấy. Bố tuy có chút chức, cao không cao, thấp không thấp, nhưng mình có học vấn, có văn hóa, phải nghĩ cho người khác. Mình nên vì xã hội, vì cái chung. Đúng như con nó nói, nhỡ ăn cưới xong, lại có một số người nhập viện, một số bị cách ly, vừa không an toàn vừa vất vả, tốn kém. WHO vừa công bố dịch bệnh COVID-19 là “đại dịch toàn cầu”, hiện đã có hơn 125.000 người trên toàn cầu hiện đã nhiễm COVID-19, căn bệnh có thể gây viêm phổi và phá hủy các cơ quan nội tạng quan trọng, nó đã giết chết hơn 4.600 người trên toàn thế giới. Dịch đã lan rộng ra 120 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới. Bố thấy Hà Nội cũng mới bổ sung thêm 3,5 tỷ đồng nữa phục vụ cho việc xét nghiệm sàng lọc nhằm phân loại đối tượng F0-F1-F2-F3-F4-F… Mới có trên 40 bệnh nhân dương tính mà có hàng ngàn người nghi lây nhiễm vì có quan hệ, tiếp xúc với người nhiễm, khiến ngân sách đã tốn kém thêm không nhỏ nữa vì an toàn chung của xã hội.

Long cười tươi:

– Bố mẹ đồng ý rồi thì bố gọi điện thoại qua nhà nói với bố mẹ Hoa giúp chúng con. Hoa cũng trao đổi bố mẹ của Hoa rồi, nhưng vẫn phải có ý kiến của nhà trai, bố ạ.

– Rồi! Mai bố làm! Thế là bố thấy nhẹ cả người, không còn lo lắng bồn chồn như mấy hôm dịch đang bùng phát mà nhà mình lại đi rải thiếp mời! Một cô ở cơ quan bố còn nhanh nhảu bảo: “Dịch thế này mà thủ trưởng mời ăn cưới, nhỡ chúng em lây covid mà đi cách ly thì không có ai làm việc cho sếp, mà cũng không có ai nấu cơm cho mấy cái tàu há mồm nhà em cả”. Bố ngượng chín người! Không tổ chức hoành tráng thì sợ các con thiệt thòi so với chúng bạn. Bây giờ con có sáng kiến này thì bố thấy hay, thoải mái tư tưởng hẳn! Hoan hô con trai! Hoan hô tuổi trẻ!

Trần Thái Hòa

Những Câu Chuyện Cười Ngắn Mà Vui, Stt Hài Bá Đạo Từ Facebook

STT VUI: CHUYỆN KỂ CỦA 1 CÔ GIÁO

Tôi kỷ luật một học sinh, yêu cầu cậu ta viết kiểm điểm, rồi mời phụ huynh lên gặp. Sáng hôm sau, cậu ta dẫn tới một ông cụ. Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta: “Ba em đây hả?” Cậu ta trả lời: “Vâng, chính xác là ba em đấy ạ.”

Tôi bảo cậu ta ra ngoài chờ, để tôi nói chuyện với phụ huynh. Cậu ta ra ngoài rồi, tôi quay sang ông cụ: “Ba, ba làm cái gì vậy? Đừng nói ba có con riêng nhá!”

Ông cụ càu nhàu: “Nói bậy nào! Con riêng con riếc cái gì? Tao có biết gì đâu? Tao đang đánh cờ ngoài công viên thì thằng nhóc này đến. Nó… cho tao ba trăm ngàn.”

STT VUI: VỢ LƯU TÊN ĐIỆN THOẠI

Tôi và vợ cực kỳ tôn trọng khoảng trời riêng và không gian riêng của nhau. Ví như cellphone của người này là người kia không bao giờ sờ đến. Và tụi tôi chả bao giờ cần cài passcode.

Một bữa, vợ đi đâu đó sớm, quên nên quăng điện thoại trên giường. Tôi thì quờ tay tìm điện thoại của mình không thấy, vô tình vớ phải máy của bả. Cũng vô tình bật điện thoại lên đúng trang các cuộc điện thoại đi đến. Có một người nào đó vợ đặt tên là “Thằng Ngu” gọi đến và gọi đi chi chít trong máy bả. Mật độ cuộc gọi dầy đặc.

Tôi hơi lăn tăn tí ti, bất giác tự nhiên bấm nút gọi đi, gọi cho “Thằng Ngu” đó, thử xem đó là thằng nào.

Góc giường bên kia, điện thoại của tôi chợt réo ầm ầm, rung bần bật.

CHUYỆN VUI: TAI NẠN VÌ HOA SỮA

Nhắc chuyện đang chửi um cái mùi hoa sữa nồng nàn, tôi nhớ lại tôi cũng từng là nạn nhân của hoa sữa, dù tôi sống tít trong Sài Gòn.

Chuyện là thế này. Hồi đó lớp đại học của con bạn gái (giờ là vện) tổ chức cắm trại đêm, nó rủ tôi đi cùng. Lúc bia bọt với mấy thằng em cùng lớp nó, tôi giữ mình gì đâu, nào dám say sưa, nghĩ là tối nó sẽ xi-nhan cho đi chơi. Ai dè, mới nửa đêm, vừa tan sinh hoạt cộng đồng là nó mò vô lều đám con gái lớp nó ngủ thẳng cẳng. Lều một đống con gái, sao tôi dám mò vô. Đi lang thang chán, buồn, lại dụ mấy thằng bạn nó còn chưa say hẳn uống bia tiếp. Thấy có cây đàn guitar ở bên cạnh, ngứa tay, cầm chơi và… rên rỉ bài Hoa Sữa.

Vừa nhạc nhẽo, vừa uống, cảm hứng tự nhiên nó lên. Khúc cuối bài hát, tôi gào ầm lên: “Hoa sữa vẫn nồng nàn đầu phố đêm đêm. Thế éo nào, em lại quên anh? Thế éo nào, em lại quên anh?”

Chát một tiếng. Con bạn gái tới sau lưng tự bao giờ mà tôi không biết, cầm cái ca nhựa múc bia bạng thẳng vô đầu tôi. Hồi đó uống bia bằng xô, múc bia bằng ca nhựa múc nước tắm á. Không phải cái ca để uống đâu. Đau phết á.

Đấy. Tai nạn chỉ vì hoa sữa như thế. Sau đó thì, vì quá giấc rồi, không ngủ được nữa, nên hai đứa thức tới sáng luôn. Hậu quả sau đó còn nặng nề gấp nhiều lần nữa. Chỉ là tôi không tiện kể ra đây mà thôi.

Nên giờ Hà Nội chặt hoa sữa đi, tôi thấy rằng thì là… rất chi là đúng đắn!

CHUYỆN VUI: TRÒ CHUYỆN ĐẦU NĂM HỌC

Con trai sáu tuổi, vô lớp Một. Cô chủ nhiệm hỏi: “Mẹ con làm nghề gì?” Nó tự hào đáp: “Mẹ con kinh doanh.” Cô lại hỏi: “Thế ba con làm gì?” Thằng bé suy nghĩ rất lâu, nhưng chả nghĩ ra gì, cuối cùng đáp: “Con không biết. Nhưng ở nhà con thấy mẹ sai cái gì thì ba làm cái đó.”

CHUYỆN VUI: GIẾNG THẦN

Hướng dẫn viên: “Giếng này là giếng thần. Mọi người chỉ cần ném một đồng xu xuống giếng, và chắp tay khẩn cầu. Lời khẩn cầu sẽ được thần linh nghe thấy.”

Anh chồng ném đồng xu xuống giếng, rồi chắp tay khẩn cầu.

Tới lượt chị vợ. Chị cũng ném đồng xu xuống giếng, rồi định chắp tay khẩn cầu. Cơ mà chị lại tò mò dưới đáy giếng có nhiều xu không. Chị cúi người coi, chả dè trượt chân, té òm xuống giếng.

Cả đoàn du lịch xúm vô, kéo chị vợ lên. Ai nấy lo lắng, sơ cứu chị, hỏi han chị có sao không, có trầy xước gì không, có bị uống nhiều nước giếng không, vân vân và vân vân…

Riêng anh chồng, chỉ thấy anh đứng đằng xa, trố mắt nhìn, chả thấy anh hỏi han vợ câu nào.

Một lát, nghe anh lẩm bẩm: “Linh éo gì linh thế!”

STATUS VUI: LẦN ĐẦU XUẤT NGOẠI

Năm 1996 mình lần đầu xuất ngoại. Sang Sydney học Anh ngữ. Trước lúc sang thì cũng học tiếng Anh ở Việt Nam chút chút. Học cuốn Streamline, và trình tiếng Anh giao tiếp cơ bản cũng đã… tàm tạm.

Có một kỷ niệm buồn cười thế này. Mấy ngày sau khi sang tới bên đó, mình nói chuyện với một bà lớn tuổi người bản xứ gần nhà. Bả chào mình: “How are you?” Mình trả lời: “I’m fine. Thank you. And you?” Bả đáp: “I’m good.”

Sau đó bả hỏi: “Mày có phải người Việt Nam không?” Mình đáp: “Vâng.” Bà lại hỏi: “Mày mới sang phải không?” Mình đáp: “Vâng.” Và mình hỏi lại: “Sao bà biết?”

Và đây là câu trả lời của bả: “Tao thấy cứ đứa nào khi hỏi “How are you?” mà trả lời “I’m fine. Thank you. And you?” là y chang 100% từ Việt Nam mới sang.”

Ôi… Streamline English. Híc híc…

CHUYỆN VUI: KINH NGHIỆM CUỘC SỐNG

Có thằng bạn nhậu kể: “Tao say nắng, mày ạ. Nhưng cô ấy có chồng rồi. Mỗi lần chồng cô ấy đi công tác vắng, cô ấy lại gọi điện cho tao, và tao lại phi ngay tới bên cô ấy.”

Hỏi hắn: “Mày ko sợ chồng cô ấy về bất chợt à?” Đáp: “Cô ấy bày cách cho tao rồi. Mấy lần gã chồng về bất chợt, đều điện thoại trước cho tao đấy. Tao xuống rồi gã mới lên.”

Cười: “Mày xạo thì cũng xạo vừa vừa thôi chứ? Làm như tao là con nít á?” Hắn tự ái, bảo: “Tao nói thật chứ xạo gì. Cô ấy nhà ở chung cư, hầm để xe book riêng chỗ đậu xe. Gã chồng cứ đi vắng là tao đánh xe đậu vô chỗ ấy. Và tao ghi lại số điện thoại, cài trên gạt kính xe. Gã mà về đột xuất là điện thoại réo tao xuống, trả chỗ đậu xe cho gã, rồi gã mới lên lầu được. Đương nhiên cũng phải nghe gã chửi một tí. Tội đậu xe láo á. Rồi xin lỗi gã. Tao xạo mày làm gì chứ?”

Ái chà… Cái cuộc sống này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhỉ?

CHUYỆN VUI: OÁNH NHAU VÌ THƯ PHÁP

Thủa sinh viên, tôi cũng thuộc tuýp lãng mạn phết đấy. Tôi tập viết văn, tập nhạc, tập vẽ… Còn cả tập làm thơ nữa. Điều đáng buồn là những bài thơ của tôi làm, chính tôi chả bao giờ muốn đọc lại. Rồi tôi còn theo học một lớp thư pháp được mấy tháng nữa. Lớp thư pháp mở ngay trong trường, và thầy thư pháp cũng là một thầy giáo trong khoa.

Thế nhưng chỉ vì một lần viết thư pháp mà tôi bỏ hẳn thư pháp, và không bao giờ làm thơ làm thẩn nữa. Tôi thực là không có số làm thư pháp gia hay thi sỹ.

Số là thế này. Một lần, trong lớp học thư pháp nóng quá, tôi xách giấy mực bút nghiên ra chân cầu thang tầng lửng tòa nhà giảng đường ngồi tập cho mát. Như những người thư pháp thực thụ chuyên nghiệp, tôi trịnh trọng đặt giấy, bút chỉnh tề, rồi lấy mực mài trong nghiên.

Có một thằng bạn cùng khóa nhưng khác khoa đi qua, trước cũng quen nhau một chút trên sân banh, thấy tôi trịnh trọng mài mực chuẩn bị viết thư pháp như thế, hắn tò mò dừng lại xem. Tôi không muốn phân tâm nên kệ hắn, cắm cúi vô việc chuẩn bị viết chữ của mình.

Thế rồi tôi tập trung tinh thần bắt đầu viết. Tôi viết cực nhập tâm, cẩn thận, chăm chú, chả thèm để ý tới cái thằng bạn khác khoa đang đứng xem đó. Tôi viết thảo thư liên bút. Xong chữ ấy, tôi nhấc bút lên, thở phào hài lòng với tác phẩm của mình. Rồi tôi ngẩng đầu lên nhìn cái thằng kia qua cặp kính trễ, cũng muốn có một lời tán thưởng chữ đẹp thành công từ hắn. Dù sao hắn cũng đang coi tôi viết. Nhưng tôi thấy cái thằng kia lại đang trợn mắt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ nhìn tôi. Tôi cúi xuống nhìn tác phẩm thư pháp của mình. Một chữ “Cút”.

Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chợt thấy hắn nhào tới. Và bốp một tiếng, hắn tát tôi một cái choáng váng. Tôi nổi điên, phóng trả ngay một cước bằng mũi chân thật lực vào bụng hắn khiến hắn đau gập người. Rồi chúng tôi túm lấy nhau, vật nhau, đấm nhau uỳnh uỵch, lăn lông lốc theo thành cầu thang.

Mọi người trong lớp thư pháp túa ra. Họ can đánh nhau, gỡ hai thằng đang hăng máu ra, đẩy mỗi thằng ra một phía. Lúc can ra được thì mặt cả hai đứa đã đầy vết bầm tím, đầu nổi u từng cục. Và quần áo thì tơi tả. Trận chiến quần thảo tay bo khá là dữ dội, hai bên đều xơ xướp tang thương.

Thầy thư pháp từ trong lớp chạy ra, hỏi: “Sao thế?” Tôi giận dữ chỉ mặt thằng kia, mách: “Tự nhiên nó đánh em.” Thằng kia chỉ tờ thư pháp lăn lóc dưới đất, cãi: “Em có làm gì nó đâu? Em đứng xem nó viết thư pháp. Tự nhiên nó chửi xéo em. Đấy, thầy xem!”

Ông thầy thư pháp nhìn tác phẩm thư pháp tuyệt diệu chữ “Cút” của tôi, lắc đầu bảo: “Người viết thư pháp, người đứng xem là chuyện thường. Sao em lại dùng thư pháp để chửi bới, mắng mỏ người ta thế?”

Tôi giận, gân cổ lên cãi ngay: “Em có chửi bới mắng mỏ gì ai đâu? Em thư pháp lại bài thơ em mới viết sáng nay đấy chứ. Em chỉ thích thư pháp thơ của em, không muốn thư pháp thơ của ai khác hết.”

Chuyện chỉ có thế thôi. Và bài thơ ấy của tôi hồi ấy nó như thế này:

Cút rượu bên mình Đường xa diệu vợi Tráng chí hùng tâm Vững lòng bước tới!