Tuyển Tập Truyện Cười Ngắn (Dân Gian)

– Thể loại: Truyện Cười – Đăng lúc: 10:48 14/12/2013– Lượt xem: 225

Tuyển tập truyện cười ngắn (dân gian), Truyện Cười Tuyển tập truyện cười ngắn (dân gian) Tốc độ phát triển các nước! Trong một cuộc thi về tốc độ phát triển các nước trên thế giới , Có 3 nước tham gia là Mỹ , Nhật và Việt Nam. Nước Mỹ lên tiếng trước… – “Nước tôi là số 1, Nếu chúng tôi đào xuống đất 10m thì phát hiện ra dây điện ngầm…trong khi các anh còn chưa có dây điện trần.Nguồn điện bắt đầu từ đó.”

Ai nịnh ai? Một anh nhà giàu hỏi người nghèo: – Tôi giàu anh có nịnh tôi không? Người nghèo: – Ông giàu mắc mớ gì đến tôi mà tôi phải nịnh ông? Nhà giàu: – Nếu tôi cho anh nửa gia tài, anh có nịnh tôi không? Người nghèo: – Lúc đó tôi giàu bằng ông rồi việc gì tôi phải nịnh ông. Nhà giàu:

Chả dấu gì bác Có một ông lâu ngày đến nhà ông bạn thân chơi. Khách chủ gặp nhau chuyện trò rôm rả. Chủ kiếm trầu mời khách nhưng giữa cơi trầu chỉ có mỗi một miếng. Chủ khẩn khoản mời mãi, khách đành phải ăn. Cách một thời gian sau, ông này nhớ bạn lại đánh đường sang thăm trả. Thấy bạn đến, ông kia mừng lắm, mời lên nhà ngồi. Chuyện trò lại rôm rả.

Ngang với…! Bố Vợ Và Con rể Đi lên huyện.

Tới Bờ Sông, 2 bố Con nhìn thấy 1 con chó bơi ở dưới Sông. Bố vợ: Con có biêt bơi không?

Con rể: dạ! Không ạ!

Bố Vợ: Ui! Mày không cả bằng con chó nữa à?

Con rể: Thế Bố biêt Bơi không ạ?

Bố Vợ: Ta Có Chứ!

Con rể: Thế Bố cũng chỉ ngang Với Con Chó Thôi! hehehe

Dẻo và bền nhất – Thầy: Trò nghe đây: sắt thép, đồng…vật liệu nào dẻo dai và bền nhất?

– Quỳnh: Thưa thầy là…Thưa thầy cho 5 phút suy nghĩa ạ. Á! Thưa thầy vật dẻo dai và bền nhất đó là sợi tóc ạ.

– Thầy: Sao! Làm gì có chuyện đó sợi tóc làm sao có thể dẻo hơn sắt thép được?

Uống nước nhớ… – Thầy: Uống nước nhớ gì, em nào biết!

– Quỳnh: Dạ thưa thầy, uống nước kẻ trồng cây!

– Thầy: Sao lại uống nước nhớ kẻ trồng cây?

– Quỳnh: Dạ , vì em uống nước dừa mà thầy!

Ít ngủ – Cha: Dạo này con thức khua quá! Ít ngủ ko có lợi đâu, con ạ!

– Quỳnh: Cha đừng lo, con đã ngủ bù ở lớp rồi ạ!

– Cha: Trời !!!

Thành thật – Mẹ: Con ăn vụng canh phải không?

– Quỳnh: Không như thế được, khi con ăn, con có đánh đổ ra quần áo đâu?

– Mẹ: !!!

1×10=9 – Thầy:Một cái bánh giá 1 hào, vậy 10 cái giá bao nhiêu, trò?

– Quỷnh: Thưa thầy khoảng chín hào ạ!

– Thầy: Sao lại 9 hào, con tính lại đi!

– Quỷnh: Thưa thầy, tại vì mua nhiều…họ bớt tiền cho ạ!

Nhật ký – Quỷnh: Đố Mắm nhật ký là gì?

– Mắm: Ờ ! Đó là chữ ký của người Nhật!

– Quỷnh: Trời!

Không đánh lại – Quỷnh: Ở lớp có bạn đánh Quỷnh không dám đánh lại!

– Mắm: Chuyện lạ à nghen! Nhưng tại sao bạn ấy lại đánh Quỷnh?

– Quỷnh: Vì quỷnh đánh bạn ấy trước!!!

– Mắm: Hừ! Biết ngay mà!

Đều – Quỷnh: Giờ kiểm tra mà bà copy như vậy ko sợ lé mắt sao ?

– Mắm: Không sợ!

– Quỷnh: Tại sao?

– Mắm: Thì tôi copy thằng Tròn ngồi bên phải, rồi lại liếc sang copy thằng Béo ngồi bên trái. Đều nhau như vậy lé sao được?

– Quỷnh: Bó tay!

208 cái – Này, mày biết người ta có bao nhiêu chiếc xương không?

– 207 cái.

– Thế mà tao có 208 cái đấy!

– Xạo mày!

– Chứ sao, tao mới nuốt 1 cái xương cá xong!

Ước mơ – Quỷnh: Sao bà hay vẽ vậy?

– Mắm: Mỗi bức vẽ là 1 ước mơ của tôi…

– Quỷnh lật đật mấy bức tranh xem và thốt lên: Ồ! “ước mơ” của bà nhem nhuốc và khó hiểu quá!

– Mắm: Hứ!Hứ! Cái…gì???

Khen khéo – Mắm : Nè, ông thấy tôi mặc cái áo mới này như thế nào?

– Quỷnh: Ồ, tuyệt cú mèo!

Mắm (hớn hở): Thật hả? Ông ko nịnh tôi đó chứ?

– Quỷnh: Thật mà! Cái áo thì “tuyệt”, còn bà là “cú mèo” đó

– Mắm: (suy sụp)!??

Con gì? – A (thở dài): Có đôi lúc tớ cũng ko biết tớ có phải là con người ko?

– B: Tại sao vậy?

– A: Lúc tớ cười thì nhỏ hàng xóm bảo tớ như đười ươi, lúc tớ ko hiểu bài thì anh tớ bảo ngu như heo và những lúc tớ quên tắm thì em gái tớ bảo tớ hôi như cú!

Chó treo mèo đậy – Mợ: Con ở nhà trông mâm cơm. Nhớ là chó treo mèo đậy đấy. Mợ phải đi đàng này một lát.

Một lát sau…

– Mợ: Thế nào xong chưa con?

– Quỷnh: Dạ xong rồi ạ! Mợ bảo chó treo mèo đậy nên con treo chó và đậy mèo mà!

Nhện – Quần nói với Mần: Trong thời buổi hiện đại giờ mọi người sắp trở thành nhện rồi đấy nhỉ!

– Mần: Ông nói vậy là có ý gì. Con người đã là động vật đỉnh cao rồi làm sao có thể tiến hóa được nữa.

– Quần: Biết là ko tiến hóa. Nhưng mọi người cứ suốt ngày lên mạng chả “nhện” thì là gì?

– Mần (ngẩn ngơ)…ờ há

– Em: Anh ơi! Tại sao lại nói là ngựa phi nước đại?

– Anh: Thế chả nhẽ lại nói là ngựa phi nước tiểu à?

Bạn đang xem

Truyện Cười Tuyển tập truyện cười ngắn (dân gian)

Bạn có thể ấn

Truyện Cười Dân Gian Ngắn Vui Nhộn Mới Nhất 2023

Ông huyện đi dọc đường, gặp thằng con nít đi học về, mới kêu mà ra câu hỏi rằng :

– Tự là chữ, cất dằn đầu, chữ tử là con, con nhà ai đó?

Ðứa học trò chí khí đối lại liền:

– Vu là chưng, cất ngang lưng, chữ đinh là đứa, đứa hỏi ta chi?

Ông huyện nghe biết đứa có chí khí, tức lắm mà không sử dụng gì được.

Bà mẹ dặn con trai mới dạm vợ:

– Sang nhà bên ấy, thấy bố vợ làm gì thì phải làm theo nghe con!

– Vâng! Con nhớ rồi!

Ðến kênh, thấy bố vợ đang ngồi tréo mảy uống trà, anh ta liền đến dẫn ghế, ngồi tréo mảy bên cạnh, rót nước uống tự nhiên. Ông bố vợ nổi giận, vừa lúc thấy con chó đến gần, ông ta giơ chân đá nó một cái. Con chó kêu “oẳng” một tiếng rồi chạy đi. Chàng rể vội kêu lên:

– Ðứng lại cho tao đá, rồi hãy chạy!

Mấy anh đố nhau. Anh thứ nhất nói:

– Càng đắp càng bé là gì?

người khác nghĩ mãi, rồi đành chịu. Anh này tự trả lời:

– người xem đào ao, quét đất đắp vào bờ bên trong. Càng đắp thì cái ao càng bé lại.

Anh thứ hai đố:

– Càng dẫn càng ngắn là gì?

mọi người cũng chịu cả. Anh ta giải thích:

– Là điếu thuốc lá. Cứ dẫn một hơi là nó lại ngắn đi một tí.

Anh thứ ba hỏi:

– Thế càng vặn càng vẹo là gì?

người khác càng chịu, cho là anh ta chơi chữ. Anh này cười bảo:

– Đâu mà chơi chữ! Chỉ là hai người cùng giặt một cái chăn. Đến lúc vắt nước, mỗi người cầm một đầu chăn bằng hai tay thật chặt, vặn xoắn vào. Được một lúc thì cả hai đều vẹo mình đi, mỗi người về một phía.

Đến lượt anh thứ tư, anh này lửng khửng bảo:

– Càng to càng bé là gì?

người khác cười bò ra, phán đoán quá đủ kiểu. Anh ta chỉ lắc đầu, mãi sau mới nói:

– Con cua nó có hai càng. Một càng to, một càng bé.

Có một anh nông dân về nhà ăn cơm trưa, thấy món rau xào hôm nay rất ngon, liền hỏi vợ:

– Rau xào hôm nay sao ngon thế?

Vợ đắc ý khoe:

– Hôm nay có hai khách hàng chung một miếng mỡ lợn, trên đường đi qua nhà mình đã mượn dao để chia, em đã rửa con dao dính mỡ lợn vào chảo, nên rau mới ngon giống như thế đấy!

Anh chồng nghe xong, tiện tay tát cho vợ một cái, mắng:

– vì sao không rửa vào vại nước để mà ăn mấy ngày?

Vợ rất uất ức chạy sang bên cạnh mách tội của chồng với ông chú. Chú nghe xong quát tướng lên:

– Đánh thế hãy còn nhẹ, sao không rửa dao dưới ao, để chúng tao cũng được ăn?

Ông thầy đồ nọ vốn tính tham ăn. Bữa ấy có người mời đi ăn cỗ, thầy mới cho một cậu học trò nhỏ theo hầu.

Ðến kênh, thầy ngồi vào cỗ, bảo học trò đứng bên cạnh. Trông thấy trong mâm cỗ còn nhiều bánh trái, bụng no nhưng thầy lại mong muốn bỏ túi mấy chiếc. lo lắng người chung quang nom thấy thì mất thể diện, thầy mới cầm bánh thản nhiên đưa cho học trò, bảo:

– Này, con cầm lấy!

Vừa đưa, thầy vừa nháy ra hiệu bảo cất đưa về cho thầy.

Cậu học trò k hiểu được cái nháy mắt thâm thúy của thầy, tưởng thầy cho thật, liền bóc ngay ra ăn.

Thầy nhìn thấy, giận lắm, nhưng giữa đông đủ người khác, k dám mắng. Ðến lúc ra về, thầy luôn luôn còn tiếc mấy cái bánh, mong muốn kiếm cớ để trả thù học trò. Khi hai thầy trò vừa mới cùng đi ngang nhau, thầy bèn phản ứng mắng học trò:

– Mày là anh em bạn với tao hay sao mà dám đi ngang hàng với tao?

Trò lo lắng, vội vàng đi nhanh lên trước. Thầy lại gắt:

– Mày là bố tao hay sao mà dám tiên phong tao?

Trò tụt lùi lại sau. Thầy lại quát:

– Tao có phải là thằng tù đâu mà mày phải đi sau áp giải.

Trò ngơ ngác quay lại thưa:

– Bẩm bẩm, con đi thế nào thầy cũng mắng, vậy xin thầy bảo cho con nên thế nào cho phải ạ?

Thầy chẳng ngần ngại gì nữa, hầm hầm bảo:

– Thế bánh tao đâu…?

Làng kia có một tên lí trưởng nổi tiếng xử kiện thông minh.

Một hôm nọ, Cải với Ngô đánh nhau, rồi đưa nhau đi kiện. Cải lo lắng kém thế, lót trước cho thầy lí năm đồng. Ngô biện chè lá những mười đồng. Khi xử kiện, thầy lí nói:

– Thằng Cải đánh thằng Ngô đau hơn, phạt một chục roi.

Cải vội xoè năm ngon tay, ngẩng mặt Nhìn thầy lí khẽ bẩm:

– Xin xét lại, lẽ phải về con mà!

Thầy lí cũng xoè năm ngón tay trái úp lên năm gón tay mặt, nói:

– Tao biết mày phải… nhưng nó lại phải… bằng hai mày!

Một người nghèo nọ thường hay che đậy giấu giếm cảnh khổ. Lần kia gặp bạn, bạn mời đi ăn cơm. Ông ta ưỡn bụng từ chối: “Tớ vừa xơi thịt chó xong không nuốt nổi cơm đâu. Có điều uống vài cốc rượu thì được.”

Vài cốc rượu xuống bụng xong anh ta say quá nên ọc hết đống thịt chó ban nãy ăn ở nhà ra.

Hôm sau, bạn hỏi ông ta: “Anh bảo là ăn thịt chó sao hôm qua lại ói ra cám. Thế nghĩa là sao?”

Người đó ngẫm nghĩ rồi chép miệng: “Có lẽ con chó đó ăn cám mà tớ k biết.”

Anh ta vừa gỡ tay vợ túm ngực, vừa kêu xin:

– Bỏ tôi ra! Tôi xin bu nó!

Chị vợ được thể càng làm già, túm luôn tóc ấn đầu anh ta xuống. Anh ta liền vung tay gạt ngã chị vợ, tát cho luôn chị vợ mấy cái, rồi trợn mắt, quát:

Truyện Cười Dân Gian: Treo Biển

Treo biển

Một cửa hàng bán cá làm cái biển đề mấy chữ to tướng:

“Ở ÐÂY CÓ BÁN CÁ TƯƠI”

Biển vừa treo lên, có người qua đường xem, cười bảo:

– Nhà này xưa nay quen bán cá ươn hay sao mà bây giờ lại phải đề là “cá tươi”!

Truyen cuoi, Nhà hàng nghe nói, xoá ngay chữ “tươi” đi. Hôm sau, có người đến mua cá, cũng nhìn lên biển, cười bảo:

– Người ta chẳng nhẽ đến hàng hoa mua cá hay sao mà phải đề là: “Ở đây”!

Nhà hàng nghe có lý, xóa hai chữ “Ở đây” đi.

Cách vài hôm, lại có một người khách đến mua cá, cũng nhìn lên biển, cười bảo:

– Ở đây chẳng bán cá thì bày cá ra để khoe hay sao mà phải đề là “có bán”!

Nhà hàng nghe nói, lại bỏ ngay hai chữ “có bán” đi. Thành ra trên biển chỉ còn có mỗi chữ “cá”! Anh ta nghĩ bụng chắc từ bây giờ không ai còn bắt bẻ gì nữa. Vài hôm sau, người láng giềng sang chơi, nhìn cái biển nói:

– Chưa đi đến đầu phố đã ngửi thấy mùi tanh, đến gần nhà thì đã thấy đầy những cá, ai mà chẳng biết là bán cá, còn đền biển làm gì nữa!

Thế là nhà hàng cất nối cái biển.

Một thầy đồ ngồi dạy học ở nhà nọ. Vợ chủ nhà ốm chết. Chủ nhà nhờ thầy làm một bài văn tế. Thầy nghĩ mãi không ra. Nhớ đến bài văn tế bố mình chết năm ngoái, thầy bèn sao lại, đưa cho chủ nhà. Lúc đọc, mọi người đều cười ầm lên. Chủ nhà trách:

– Sao thầy lại có thể nhầm như thế được?

Thầy trừng mắt, nói:

– Văn tế người chết hẳn hoi! Nhầm thế quái nào được. Họa chăng người nhà ông chết nhầm thì có!

Một truyện cười tiếu lâm hài hước nhưng qua đó cũng là lời phê phán những thầy đồ, những nhà giáo tha hóa, biến chất không xứng đáng đứng trong hàng ngũ của nghề dạy học phải không các bạn?

Truyện Cười Dân Gian: Sợ Vỡ Mật.

Hai người cùng sợ vợ, lâu ngày thành bệnh, một người khạc ra đờm đỏ, một người khạc ra đờm xanh. Họ rủ nhau đi tìm thầy chạy chữa. Thầy bảo: – Ðờm đỏ, may còn hi vọng, chứ đờm xanh thì chịu, không sao chữa được nữa. Nên về mà lo hậu sự đi thôi. Cả hai cùng hỏi thầy: – Sao đờm xanh, đờm đỏ lại khác nhau như thế? Thầy nói: – Ðờm đỏ tự phổi ra, họa còn có phương cứu chữa, chứ đờm xanh là mật vỡ mất rồi, còn chữa thế nào cho lành được.

Bao giờ mình mới được đi nhậu cùng với anh em.

Lo lắng cho sức khỏe của chồng, sếp bà hỏi sếp ông:

– Tôi để ý thấy dạo này thần sắc của ông kém quá. Chắc ở cơ quan sắp có chuyện gì hệ trọng diễn ra phải không?

Sếp ông lo lắng:

– Tuần tới sẽ có đoàn thanh tra cấp cao xuống cơ quan tôi kiểm tra tất cả văn bằng, chứng chỉ của toàn thể cán bộ. Ở cơ quan tôi hầu như ai cũng có ít nhất một văn bằng hoặc chứng chỉ giả. Bà biết tôi có tới… năm bảy cái. Họ mà lần ra là chết chắc.

Sếp bà nghe xong nở nụ cười bí hiểm:

– Tôi nghĩ ra một giải pháp, vừa giúp ông đường hoàng thoát hiểm, vừa nở mày nở mặt với thiên hạ.

Sếp ông nửa tin nửa ngờ hỏi:

– Ý của bà ra sao?

– Ông gấp rút đăng tin “Mất giấy tờ” trên các đài truyền hình, truyền thanh, cơ quan báo chí khắp cả nước. Đại khái như thế này: “Vào lúc… giờ… ngày… tháng… năm… Trên đường đi từ… đến… Tôi có đánh rơi một chiếc ví. Bên trong có các loại giấy tờ như sau: Một bằng Tiến sĩ, một bằng Cao cấp chính trị, một chứng chỉ C Anh ngữ… Ai nhặt được vui lòng liên hệ…”. Như thế ông vừa có cớ hợp pháp để khỏi bị thanh tra, đồng thời khiến nhiều người thán phục về bộ sưu tập bằng cấp, chứng chỉ thuộc dạng khủng của ông.

Sếp ông nghe xong vỗ đùi bôm bốp, giọng hân hoan:

– Diệu kế! Bà đúng là sáng suốt.

Mình nên chọn cái nào bây giờ nhỉ?

Đọc Truyện Cười Dân Gian: Làm Ma Mẹ

Làm Ma Mẹ

Bọn chức sắc, hương lý trong làng lúc nào cũng nghĩ đến rượu thịt. Thấy bà mẹ Xiển vừa mới mất, chúng bắt phải làm ma, mời “làng” đến ăn uống.

Nhà Xiển nghèo lắm, đến khoai sắn còn không có ăn thì lấy gì làm ma, nhưng không làm chúng sẽ đuổi đi khỏi làng. Nghĩ được một mẹo, Xiển bèn đi nói khéo với những tên chóp bu:

– Chả nói các cụ cũng thừa biết, nhà túng quá, xin các cụ rộng lượng để được chôn cất ngày hôm nay cho mồ yên mả đẹp; còn việc ma chay, xin các cụ cho khất đến tuần mồng một sắp tới, vì còn phải vay mượn bà con xa gần, không gì cũng phải kiếm con lợn dăm chục cân, mươi đấu gạo xôi…

Thấy nhà Xiển nghèo túng thật, các “cụ” đành cho khất vậy.

Tuần mồng một tới, Xiển mua chịu được một con lợn thật to, thật béo, nhà chủ giao hẹn ba hôm sau phải trả đủ tiền. Xiển làm thịt ngay, rồi cất thịt vào trong buồng. Xiển nhờ người mời “làng” đúng chiều hôm ấy tới uống rượu. Khi “làng” đã tề tựu đông đủ, Xiển mới đem ít mỡ bỏ vào xanh với mười củ hành, rán lên. Mùi mỡ bay ra thơm phức khiến “làng” đang ngồi la liệt trong cái rạp dựng ở ngoài sân, cứ nuốt nước miếng ừng ực. Xiển bưng xanh mỡ cất đi, rồi lừa lúc không ai để ý, châm một mồi lửa lên mái bếp.

“Làng” đang chờ cỗ bưng ra, sốt cả ruột, bỗng nghe tiếng hô hoán nhìn ra thì thấy cái bếp đang bốc cháy. “Làng” hoảng quá, xôn xao ùn ra khỏi rạp. hầu hết những người đi đám đều quần trắng áo dài chỉnh tề, không dám xông vào chữa cháy. Bà con xóm giềng kẻ xách thùng, người vác câu liêm, chạy đến, thì cái bếp đã thành một đống lửa. Xiển mặt mũi, quần áo như ma lem, kêu khóc thảm thiết:

– Ối trời đất ôi là trời đất! Ối cha mẹ ơi là cha mẹ ôi! Ối làng nước ôi là làng nước ôi! Cháy mất hết cả bếp nước, cả cỗ bàn rồi, còn lấy gì mà làm ma làm chay nữa… i hi hi!

“Làng” tưởng cỗ bàn cháy thật, còn xơ múi gì nữa, không ai bảo ai, kẻ trước người sau, ra về cả.

Gà gáy đêm ấy, Xiển gánh thịt lợn đi chợ xa bán. Chiều hôm sau, Xiển mang tiền về trang trải xong nợ, còn thừa một ít, mua ngay mấy cây tre làm lại cái bếp.