Truyện Cổ Tích: Chó Sói Và Bảy Chú Dê Con

Ngày xửa ngày xưa, có một con dê cái già sinh được bảy chú dê con. Mẹ nào mà chả thương con, dê mẹ thương yêu đàn con của mình lắm. Một ngày kia, dê mẹ vào rừng kiếm thức ăn nên gọi bảy con lại dặn dò:

– Các con yêu dấu, mẹ muốn đi vào rừng một lát, các con hãy cảnh giác chó sói, nếu nó vào thì nó sẽ ăn thịt tất cả các con cả da lẫn lông. Thằng quỷ sứ ấy thường hay trá hình, nhưng các con cứ nghe thấy giọng khản ồ ồ và thấy cái chân đen sì là nhận ra được nó ngay.

Dê con đồng thanh đáp:

– Mẹ yêu, chúng con sẽ cảnh giác, mẹ cứ yên tâm mà đi.

Dê mẹ kêu be be rồi yên trí lên đường.Không bao lâu sau thì có ai gõ cửa và gọi to:

– Hãy mở cửa ra, các con yêu dấu, mẹ đã về và có mang quà về cho các con đây.Nghe tiếng khàn ồ ồ dê con nhận ngay ra là chó sói, đàn dê con nói vọng ra:

– Chúng tao không mở cửa, mày đâu phải là mẹ chúng tao, mẹ có giọng nói thanh trong và dễ thương cơ, còn giọng mày khàn khàn ồ ồ, đúng mày là chó sói.

Sói vội chạy đến cửa hàng xén mua cục phấn to để ăn cho thanh giọng. Rồi nó quay trở lại, gõ cửa và gọi:

– Hãy mở cửa ra, các con yêu dấu, mẹ đã về và có mang quà về cho các con đây.

Sói vịn chân lên cửa sổ, đàn dê con nhận ra và đồng thanh nói:

– Chúng tao không mở cửa, chân mẹ đâu có đen như chân mày, mày đúng là chó sói.Sói liền chạy tới bác thợ làm bánh mì nói:

– Chân tôi vấp bị thương, bác làm ơn đắp bột nhão lên cho tôi.

Người làm bánh mì đắp bột nhão lên chân nó, nó liền chạy tới nhà người xay bột và nói:

– Bác làm ơn rắc bột trắng lên chỗ chân đắp bột nhão cho tôi.

Bác xay bột nghĩ: “Con sói này định đánh lừa ai đây.” Nên bác từ chối. Sói hăm dọa:

– Nếu bác không chịu làm việc đó thì tôi ăn thịt bác đấy.

Bác xay bột đâm ra sợ, đành phải rắc bột cho trắng chân sói.Con sói quỷ sứ lại mon men tới cửa lần thứ ba, gõ cửa gọi:

– Mở cửa mẹ vào, các con yêu dấu, mẹ của các con đã về và có mang quà ở rừng về cho các con đây.

Dê con bảo:

– Con xem chân, xem có đúng là mẹ yêu dấu không nào.

Sói đặt chân lên cửa sổ. Dê con thấy chân trắng, yên trí chắc là mẹ về thật nên mở cửa ra. Ngờ đâu kẻ vào nhà chính lại là chó sói. Đàn dê con hoảng sợ, tìm cách ẩn trốn. Một con nhảy chui vào gầm bàn, con thứ hai chui vào gầm giường, con thứ ba chui vào lò, con thứ tư ẩn trong bếp, con thứ năm nấp vào tủ, con thứ sáu nấp ssau chậu giặt quần áo, con thứ bảy chui vào trong hộp đồng hồ quả lắc treo trên tường.

Nhưng sói đều tìm được. Nó không cần lựa chọn, nuốt chửng hết con này đến con kia, duy chỉ có con dê bé nhất núp trong hộp đồng hồ là nó không tìm thấy.Khi đã thỏa mãn cơn thèm, sói khệnh khạng đi ra cánh đồng cỏ xanh tươi, nằm dưới một cây cổ thụ và thiu thiu ngủ.

Chỉ một lát sau dê mẹ ở rừng về tới nhà. Trời, dê mẹ nhìn cảnh vật mà đau lòng: cửa mở toang, bàn ghế đổ lỏng chỏng, ngổn ngang, chậu giặt vỡ tan tành, chăn gối vứt khắp nơi. Dê mẹ tìm chẳng thấy một đứa con nào cả. Dê mẹ gọi tên từng đứa, cũng chẳng thấy đứa nào thưa.

Gọi mãi tới tên đứa út thì có tiếng nói khe khẽ:

– Mẹ yêu dấu, con trốn ở trên hộp đồng hồ treo trên tường này.

Dê mẹ bế con ra. Dê con kể mẹ nghe chuyện sói đến và đã ăn thịt tất cả các anh. Chắc các bạn biết dê mẹ khóc thảm thiết như thế nào về những đứa con xấu số của mình.Đau buồn, dê mẹ đi tìm, dê con chạy theo chúng tôi tới cánh đồng cỏ, dê mẹ nhìn thấy sói nằm ở gốc cây, ngủ ngáy rung cả cành lá.

Dê mẹ chăm chú quan sát khắp người sói, thấy bụng nó căng, hình như có cái gì động đậy, phập phồng ở trong. Dê mẹ nghĩ:

– Trời ơi! Lẽ nào những đứa con đáng thương của tôi bị sói nuốt chửng làm bữa tối vẫn còn sống hay sao?

Dê mẹ sai dê con chạy về nhà lấy kéo và kim chỉ. Rồi dê mẹ rạch bụng con quái vật, rạch chưa hết nhát kéo thứ nhất thì một chú dê con đã ló đầu ra. Cứ thế tiếp tục rạch, cả sáu chú dê con nối đuôi nhau nhảy ra, và cả sáu đều sống, không hề bị xây xát, vì sói háu ăn nên chỉ nuốt chửng không kịp nhai. Mừng ơi là mừng! Đàn con ôm hôn vuốt ve mẹ, nhảy tung tăng. Dê mẹ bảo đàn con:

Cái gì lộn xộn, lạo xạo chạy trong bụng ta thế này? Ta tưởng sáu chú dê non, sao lại chỉ có đá hòn nằm trong?

Khi nó tới được bên bờ suối cúi xuống định uống thì bị đá nặng kéo ngã nhào xuống nước và nó chết đuối không kịp kêu một lời. Bảy chú dê con thấy vậy chạy tới reo ầm lên: “Chó sói chết rồi, chó sói chết rồi!” và cùng mẹ sung sướng nhảy múa tung tăng bên bờ suối.

Sưu tầm

Chó Sói Và Bảy Chú Dê Con

– Các con yêu dấu, mẹ muốn đi vào rừng một lát, các con hãy cảnh giác chó sói, nếu nó vào thì nó sẽ ăn thịt tất cả các con cả da lẫn lông. Thằng quỷ sứ ấy thường hay trá hình, nhưng các con cứ nghe thấy giọng khản ồ ồ và thấy cái chân đen sì là nhận ra được nó ngay.

Dê con đồng thanh đáp: – Mẹ yêu, chúng con sẽ cảnh giác, mẹ cứ yên tâm mà đi.

Dê mẹ kêu be be rồi yên trí lên đường. Không bao lâu sau thì có ai gõ cửa và gọi to: – Hãy mở cửa ra, các con yêu dấu, mẹ đã về và có mang quà về cho các con đây.

Nghe tiếng khàn ồ ồ dê con nhận ngay ra là chó sói, đàn dê con nói vọng ra: – Chúng tao không mở cửa, mày đâu phải là mẹ chúng tao, mẹ có giọng nói thanh trong và dễ thương cơ, còn giọng mày khàn khàn ồ ồ, đúng mày là chó sói.

Sói vội chạy đến cửa hàng xén mua cục phấn to để ăn cho thanh giọng. Rồi nó quay trở lại, gõ cửa và gọi: – Hãy mở cửa ra, các con yêu dấu, mẹ đã về và có mang quà về cho các con đây.

Sói vịn chân lên cửa sổ, đàn dê con nhận ra và đồng thanh nói: – Chúng tao không mở cửa, chân mẹ đâu có đen như chân mày, mày đúng là chó sói.

Sói liền chạy tới bác thợ làm bánh mì nói: – Chân tôi vấp bị thương, bác làm ơn đắp bột nhão lên cho tôi.

Người làm bánh mì đắp bột nhão lên chân nó, nó liền chạy tới nhà người xay bột và nói: – Bác làm ơn rắc bột trắng lên chỗ chân đắp bột nhão cho tôi.

Bác xay bột nghĩ: “Con sói này định đánh lừa ai đây.” Nên bác từ chối. Sói hăm dọa: – Nếu bác không chịu làm việc đó thì tôi ăn thịt bác đấy.

Bác xay bột đâm ra sợ, đành phải rắc bột cho trắng chân sói. Con sói quỷ sứ lại mon men tới cửa lần thứ ba, gõ cửa gọi: – Mở cửa mẹ vào, các con yêu dấu, mẹ của các con đã về và có mang quà ở rừng về cho các con đây.

Dê con bảo: – Con xem chân, xem có đúng là mẹ yêu dấu không nào.

Sói đặt chân lên cửa sổ. Dê con thấy chân trắng, yên trí chắc là mẹ về thật nên mở cửa ra. Ngờ đâu kẻ vào nhà chính lại là chó sói. Đàn dê con hoảng sợ, tìm cách ẩn trốn. Một con nhảy chui vào gầm bàn, con thứ hai chui vào gầm giường, con thứ ba chui vào lò, con thứ tư ẩn trong bếp, con thứ năm nấp vào tủ, con thứ sáu nấp ssau chậu giặt quần áo, con thứ bảy chui vào trong hộp đồng hồ quả lắc treo trên tường. Nhưng sói đều tìm được. Nó không cần lựa chọn, nuốt chửng hết con này đến con kia, duy chỉ có con dê bé nhất núp trong hộp đồng hồ là nó không tìm thấy.

Khi đã thỏa mãn cơn thèm, sói khệnh khạng đi ra cánh đồng cỏ xanh tươi, nằm dưới một cây cổ thụ và thiu thiu ngủ. Chỉ một lát sau dê mẹ ở rừng về tới nhà. Trời, dê mẹ nhìn cảnh vật mà đau lòng: cửa mở toang, bàn ghế đổ lỏng chỏng, ngổn ngang, chậu giặt vỡ tan tành, chăn gối vứt khắp nơi. Dê mẹ tìm chẳng thấy một đứa con nào cả. Dê mẹ gọi tên từng đứa, cũng chẳng thấy đứa nào thưa. Gọi mãi tới tên đứa út thì có tiếng nói khe khẽ: – Mẹ yêu dấu, con trốn ở trên hộp đồng hồ treo trên tường này.

Dê mẹ bế con ra. Dê con kể mẹ nghe chuyện sói đến và đã ăn thịt tất cả các anh. Chắc các bạn biết dê mẹ khóc thảm thiết như thế nào về những đứa con xấu số của mình.

Đau buồn, dê mẹ đi tìm, dê con chạy theo sau. Khi tới cánh đồng cỏ, dê mẹ nhìn thấy sói nằm ở gốc cây, ngủ ngáy rung cả cành lá. Dê mẹ chăm chú quan sát khắp người sói, thấy bụng nó căng, hình như có cái gì động đậy, phập phồng ở trong. Dê mẹ nghĩ: – Trời ơi! Lẽ nào những đứa con đáng thương của tôi bị sói nuốt chửng làm bữa tối vẫn còn sống hay sao?

Sau khi ngủ đã đẫy giấc, sói thức dậy. Nó khát khô cả cổ vì đá đầy trong bụng, nó định ra suối uống nước. Nó vừa nhổm dậy, mới nhúc nhích định đi thì đá trong bụng đè lăn lên nhau nghe lạo xạo. Lúc đó sói kêu lên:

Cái gì lộn xộn, lạo xạo Chạy trong bụng ta thế này? Ta tưởng sáu chú dê non, Sao lại chỉ có đá hòn nằm trong?

Khi nó tới được bên bờ suối cúi xuống định uống thì bị đá nặng kéo ngã nhào xuống nước và nó chết đuối không kịp kêu một lời.

Bảy chú dê con thấy vậy chạy tới reo ầm lên: “Chó sói chết rồi, chó sói chết rồi!” và cùng mẹ sung sướng nhảy múa tung tăng bên bờ suối.

Nguồn: Truyện cổ tích Tổng hợp.

Kể Chuyện Cổ Tích: Chó Sói Và Bảy Chú Dê Con

Câu chuyện Chó sói và bảy chú dê con được rất nhiều em nhỏ trên thế giới yêu thích. Truyện kể về một gia đình nhà dê gồm dê mẹ và 7 chú dê con cùng con sói gian ác luôn rình rập để chén các chú dê con vào bụng.

BÌNH LUẬN FACEBOOK

Bài Học Từ Truyện Cổ Tích Dê Đen Dê Trắng Và Sói

Leonardo Davinci đã từng có những nhận xét: ” Tôi yêu những người có thể mỉm cười trong gian khó, có thể tìm được sức mạnh từ đau thương, và trở nên can đảm nhờ suy ngẫm. Những điều này có thể làm chùn bước một tinh thần yếu đuối, nhưng những người có trái tim kiên cường và hành động không trái với lương tâm sẽ theo đuổi các nguyên tắc của mình tới chết. “

Trong cuộc sống, lòng can đảm chính là yếu tố quyết định sự thành công hay thất bại. Vì vậy khi sáng tác truyện cổ tích, các tác giả cũng rất chú ý đến việc ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp đặc biệt là lòng can đảm. Bởi đó là một trong những phẩm chất quý giá nhất của con người, cần phải được ngợi ca. Truyện cổ tích Dê đen, Dê trắng và Sói là một trong những truyện tiêu biểu nhất nói về lòng can đảm.

Vài nét về tác phẩm

Dê đen và Dê trắng cùng sống trong một khu rừng. Hàng ngày, cả hai thường đến uống nước và tìm cái ăn ở trong khu rừng quen thuộc.

Một hôm, Dê trắng đi tìm cái ăn và uống nước suối như mọi khi. Dê đang mải mê ngặm cỏ, bất chợt một con Sói ở đâu nhảy xổ ra. Sói quát hỏi:

– Dê kia! mày đi đâu?

Dê trắng sợ rúm cả người, lắp bắp:

– Dạ, dạ, tôi đi tìm… tìm cỏ non và…và uống nước suối ạ!

Sói lại quát hỏi:

– Mày có gì ở chân?

– Dạ, dạ, chân của tôi có móng ạ…ạ!

– Trên đầu mày có gì?

– Dạ, dạ, trên đầu tôi có đôi sừng mới nhú…

Sói càng quát to hơn:

– Trái tim mày thế nào?

– Ôi, ôi, trái…trái tim tôi đang run sợ…sợ…

– Hahaha…

Sói cười vang rồi ăn thịt chú Dê trắng tội nghiệp

Dê đen cũng đi tới khu rừng để ăn cỏ non và uống nước suối. Đang tha thẩn ngặm cỏ, chợt Sói xuất hiện, nó quát hỏi:

– Dê kia, mày đi đâu?

Dê đen nhìn con Sói từ đầu tới chân rồi nghểnh cổ trả lời:

– Tao đi tìm kẻ nào thích gây sự đây!

Sói bị bất ngờ, nó hỏi tiếp:

– Thế dưới chân mày có gì?

– Chân thép của tao có móng bằng đồng.

– Thế…thế…trên đầu mày có gì?

– Trên đầu của tao có đôi sừng bằng kim cương!

Sói sợ lắm rồi, nhưng vẫn cố vớt vát:

– Mày…mày…trái tim mày thế nào?

Dê đen dõng dạc trả lời:

– Trái tim thép của tao bảo tao rằng: hãy cắm đôi sừng kim cương vào đầu Sói. Nào, Sói hãy lại đây.

Ôi trời, sợ quá, con Sói ba chân bốn cẳng chạy biến vào rừng, từ đó không ai trông thấy nó lởn vởn ở khu rừng đó nữa.

Bài học rút ra từ tác phẩm Ca ngợi lòng can đảm và dũng cảm

Can đảm là đức hạnh số một của con người vì nó đảm bảo cho tất cả những đức hạnh khác. – Winston Churchill

Thật vậy, lòng can đảm là phẩm chất cao quý nhất của con người và là nơi tốt nhất nuôi dưỡng những ước mơ. Bởi chỏ có lòng cản đảm mới giúp con người bảo vệ được chính mạng của mình. Hiểu được tầm quan trọng của sự dũng cảm, truyện dê Đen, dê Trắng và Sói được viết ra nhằm ca ngợi lòng can đảm. Như chúng ta có thể thấy, dê Đen hoàn toàn không có sự run sợ trước kẻ thù muôn thuở – Sói. Nó sẵn sàng tuyên chiến và đặt mình ở thế cân bằng với một con vật có sức mạnh lớn hơn mình rất nhiều. Trong khi đó sói Trắng lại quá nhát gan, khiến cho Sói nhìn được sự yếu đuối ấy và dễ dàng khuất phục nó.

Người dũng cảm, tự tin chắc chắn sẽ bằng cách này hay cách khác phát triển trong tương lai. Trong cuộc sống sẽ gặp nhiều khó khăn thử thách vì thế mọi người cần trang bị lòng dũng cảm, sự tự tin như Dê Đen trong truyện Dê Trắng và Dê Đen vậy chứ không thể mãi hèn nhát, rụt rè mà trốn tránh được, phải đối mặt với nó thì mới có thể nghĩ ra cách giải quyết được, người này mạnh những chắc chắn sẽ có người mạnh hơn nên chúng ta không cần lo sợ bất cứ gì,

Hành động Sói sợ hãi trước dê Đen chứng tỏ phẩm chất bên trong mới là yếu tố quyết định, đừng bao giờ để người khác nhìn thấy được trái tim đang run sợ của bạn, kẻ thù của bạn sẽ có cơ hội đánh gục bạn.

Bài học về niềm tin vào bản thân mình

Louise đã từng nói rằng ” Nếu bạn chấp nhận một niềm tin giới hạn, thì nó sẽ trở thành sự thực với bạn “.

Không ai có thể định nghĩa được giới hạn của bản thân, bởi bản thân thì không có giới hạn, miễn là bạn còn tin bạn làm được. Câu chuyện trên đã vẽ ra hai thái cực khác nhau của hai kiểu người. Một bên là nhút nhát yếu đuối, không tự tin vào bản thân, tự cho rằng bản tính là yếu mềm nên không dám đứng lên đấu tranh với những kẻ thù đang khinh thường mình. Một bên là luôn tự tin vào khả năng của bản thân, họ luôn đặt mình vào thế bình đẳng với những người khác và vì vậy, họ luôn tin vào chiến thắng của bản thân mình, đẩy lùi được lợi thê của kẻ thù.

Trong cuộc sống sẽ có rất nhiều lúc ta gặp phải những khó khăn mà ta không thể nhận được sự giúp đỡ từ người khác, chỉ có thể phát huy sức mạnh của bản thân mình. Vì vậy hãy nhớ rằng, bản thân của mỗi người là không có giới hạn. Người đọc có thể thấy được rất nhiều bài học đáng giá thông qua câu truyện Dê Trắng và Dê Đen. Đức tính của Dê Đen thì mọi người ai ai cũng cần có để có thể ứng biến xử lí các tình huống nguy hiểm cấp bách và nhất định không được nhút nhát rụt rè như Dê Trắng vì trong tình huống nguy hiểm mà mọi người cứ rụt rè nghĩ mãi không ra cách giải quyết thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy hậu quả đáng tiếc.

Cái thiện luôn chiến thắng cái ác

Câu chuyện một lần nữa khẳng định tư tưởng của truyện cổ tích – sự chiến thắng tuyệt đối của cái chân – thiện – mĩ. Sói tượng trưng cho cái ác, dê tượng trưng cho cái thiện, phe yếu đuối. Song ngay cả trong thế giới của những kẻ yếu, vẫn có sự phân chia, một bên chấp nhận số phận, bên còn lại thì luôn khao khát chứng minh bản thân. Câu chuyện đi tìm chân lý thật sự của cái thiên, cái đẹp, khẳng định không phải tất cả những kẻ yếu đều là người tốt.

Thảo Nguyên

Truyện Kể Bé Nghe Dê Con Và Chó Sói

Truyện kể bé nghe Dê con và chó sói

   Mời các bạn và các em cùng đọc truyện Dê con và Chó sói, bạn Dê con rất thông minh và biết nghe lời mẹ nữa.

DÊ CON VÀ CHÓ SÓI

   Trong ngôi nhà kia có Dê mẹ và một chú Dê con. Một hôm, trước khi ra đồng cỏ, Dê mẹ dặn Dê con: 

   Dê con vâng lời mẹ và hỏi thêm:  

 - Thế mẹ về thì làm sao con biết mà mở cửa?

   Dê mẹ khen con thông minh và dặn con:  

 - Lúc nào mẹ về, mẹ sẽ nói: “con chó Sói hung ác, đuổi cổ nó đi”, thế là con mở cửa cho mẹ. 

   Nhưng con Sói hung ác nấp gần đó đã nghe Dê mẹ dặn Dê con như thế rồi. Dê mẹ vừa đi khuất, con Sói hung ác đã chạy lại gõ cửa: “Cạch, cạch , cạch! Con chó Sói hung ác, đuổi cổ nó đi”, Dê con ở trong nhà, nghe tiếng gõ cửa vội vàng chạy ra. Nghe đúng câu mẹ dặn, nó định mở cửa nhưng nghe tiếng ồm ồm, không giống tiếng mẹ, Dê con liền nghĩ ra một kế và bảo:  

 - Mẹ đấy ư? Sao hôm nay tiếng mẹ lại ồm ồm thế? 

   Con Sói sợ bị lộ nhưng vẫn khôn ngoan trả lời:  

 - Mẹ ra đồng bị cảm gió nên khản tiếng đấy. 

   Dê con vẫn còn ngại:  

 - Mọi lần mẹ về vẫn thò chân vào khe cửa cơ mà! Chân mẹ thon thon, con nhìn là biết ngay! 

   Con Sói lại tìm cách chống chế:  

 - Mẹ giẫm phải gai, sưng vù lên, thò vào khe cửa không vừa nữa. Con mở cửa cho mẹ vào!

   Dê con cúi sát xuống đất nhìn qua khe cửa. Nó thấy cái chân lem luốc, đen sì. Nó bảo chó Sói:  

 - Thôi, anh Sói ơi! Chính anh rồi! Anh cút đi kẻo mẹ tôi về húc cho anh vỡ bụng ra đấy! Chân anh đen sì thế kia kìa! Ai còn lạ gì nữa!  

   Bị lộ, con Sói vội vàng bỏ đi. Nhưng nó vẫn nghĩ cách lừa Dê con. Nó chạy ngay đến một cửa hàng bánh. Chờ lúc người làm bánh đi vắng, nó liền thò chân vào thùng bột, bột dính đến đầu gối. Xong xuôi, nó chạy về gọi Dê con: 

 - Cạch cạch cạch! Con chó Sói hung ác, đuổi cổ nó đi!

   Dê con vội chạy ra, ngó qua khe cửa, lần này nó thấy rõ ràng 4 chân trắng. Thôi, đích là mẹ đã về! Nhưng cái mũi thính của nó lại ngửi thấy mùi gì hôi hôi chứ không thơm như mùi sữa của mẹ. Dê con ngần ngại, khe khẽ bắt ghế trèo lên nghếch cổ nhìn qua khe tường. Nó thấy hai cái tai lem luốc và nhọn hoắt. Thôi đúng là tai Sói rồi, Dê con gọi chó Sói và bảo: 

 - Tai anh đen và nhọn, chẳng giống tai mẹ tôi đâu! Anh Sói hung ác ơi, cút ngay đi kẻo mẹ tôi về, mẹ tôi lại húc cho anh vỡ bụng đấy! Sừng mẹ tôi nhọn lắm.

   Con Sói sợ bị lộ, vội vàng bỏ chạy. Nó cố hết sức tìm cách giấu đôi tai lem luốc và nhọn hoắt mà không được. Nó chưa dám trở lại thì Dê mẹ đã về gõ cửa “Cạch, cạch, cạch! Con chó Sói hung ác, đuổi cổ nó đi!”Dê con nghe đúng tiếng mẹ. Nó cúi nhìn qua khe cửa, đúng là chân mẹ. Nó trèo lên nhìn qua khe tường, đúng là tai mẹ. Nó mở ngay cửa cho mẹ vào và kể chuyện con Sói đến lừa cho mẹ nghe. Dê mẹ ôm con vào lòng và khen con giỏi.Dê mẹ cho Dê con bú một bữa sữa thơm và ngọt.

Hết