(iini.net) Tuyển chọn những bài hay viết về nỗi cô đơn một mình và nỗi nhớ về người yêu đang ở phương xa. Những vần thơ mùa Thu buồn thật tâm trạng dành cho người yêu thơ.
Thu đến, là lúc tiếng ve đã dần thưa vắng và cành phượng bên đường đã buông xuống hết những chùm hoa đỏ cuối cùng. Mùa Hạ oi nồng đã thu xếp hành trang nói lời giã biệt nhường chỗ cho làn gió heo may mở ngõ đón bước chân Thu.
Mùa Thu – mùa buồn nhất trong năm. Không biết tự bao giờ mà người ta đã nghĩ như vậy. Thu buồn trong cái se lạnh man mác của đất trời. Thu buồn trong làn gió heo may nhẹ vươn trên tóc rối. Thu buồn trong tiếng mưa rả rích như nỉ non, ai oán, kể lể câu chuyện tình của chàng Ngưu ả Chức vì lỡ phạm Thiên quy nên phải chịu cách ngăn hai bờ con sông Ngân. Họ phải đợi đến đêm Thất Tịch nhờ đàn quạ đen nối nhịp cầu để mỗi năm được tương ngộ một lần.
Thu buồn nên dễ dàng khơi gợi trong tâm hồn ta những hoài niệm, những tiếc thương về một mối tình dang dở. Và từ trong cái buồn của Thu mà hơn thế kỷ qua không biết có bao nhiêu ca khúc viết cho mùa Thu được khắc sâu, in đậm, sống mãi với thời gian, sống mãi trong lòng người.
Âm nhạc, cũng bắt đầu từ những vần thơ. Thơ và nhạc hòa quyện vào nhau mới tạo ra được những ca khúc tuyệt vời từ mối lương duyên kỳ diệu ấy.
Khi tôi viết lời ngõ này cũng là lúc bước chân mùa Thu đang e ấp khẽ khàng chạm vào cánh cổng thời gian. Và làn gió heo may đang len nhẹ vào góc khuất của tâm hồn, làm rung lên từng cung bậc của cảm xúc.
Hãy đến với chùm thơ MÙA THU BUỒN để cảm nhận nét đẹp tâm hồn của những thi nhân đang trải lòng cùng mùa thu đang tới bằng những cảm xúc chân thành, sâu lắng từ trái tim. Và để biết vì sao Thu buồn mà ta vẫn yêu Thu bằng tình yêu nồng nàn, say đắm!
Bao lần hẹn mùa thu anh sẽ đến. Để em chờ em đợi suốt tàn canh. Ánh trăng ngà chênh chếch lướt qua mành. Tim xao xuyến mơ hồ hình bóng nhớ.
Anh lỡ hẹn khiến tim em nức nở. Khắc khoải chờ vò võ cả mùa ngâu. Con đường tình đừng lỡ lướt qua nhau. Để day dứt trong mỏi mòn chờ đợi.
Tình rất gần mà sao xa vời vợi. Dang rộng tay chẳng nắm nổi yêu thương. Em ngược nắng tìm anh chốn vấn vương. Nơi phố thị dòng đời luôn hối hả.
Anh ở đâu giữa hoàng hôn nắng ngả. Tiếng thu về gõ cửa nỗi niềm yêu. Bụi thời gian in mái tóc xế chiều. Cuối con phố chở áng mây vần vũ.
Mong mưa ngâu rửa bụi mờ rêu phủ. Bước chân quen lại rộn rã trở về. Đừng lỗi hẹn để mưa trắng lê thê. Nẻo yêu thương vẫn hồng lên sắc tím.
Hoa bằng lăng cuối mùa hương sắc lịm. Nhờ gió chiều tìm ánh nắng bến mơ. Tìm lời hẹn trong năm tháng phủ mờ. Mùa hạnh phúc đang đến gần anh ạ.
Mùa thu ơi sao tình rơi vội vã Tháng tám về cây lá khóc tiễn nhau Con tim này sẽ hằn mãi vết đau Anh còn đó nhưng sao thành xa lạ
Thu mới chớm…tình thu thay đổi quá Một sắc vàng trên lá…sắc biệt ly Em trở về và anh sẽ ra đi Xin giữ lại chút gì anh mang tặng
Những hờn ghen…những lời cay, tiếng đắng Những giận hờn trĩu nặng khóc từng đêm Sau cuộc tình em là kẻ lặng im Đứng quét bụi nơi trái tim tan vỡ
Ngày mai hỡi khâu dùm tôi nỗi nhớ Bàn tay nào tháo gỡ mối suy tư Thôi đi đi…xin anh chớ chần chừ Cái nhìn cuối đau như ngày tận thế
Do tạo hóa hay tình là giọt lệ Để khóc đời và để tiễn nhau đi Em trở về đày đọa những dòng thi Để uống cạn biệt ly tình tháng tám.
*** Chùm thơ xem nhiều: Thơ mưa Mùa Thu (những bài thơ hay viết về những cơn mưa mùa thu với tâm trạng buồn, nhớ người yêu, hay tình thơ mưa mùa thu lãng mạn,..)
Thơ Mùa Thu Buồn Hay #03NHỚ THU MÙA CUỐI ! Thơ: Phạm Thùy Dung
Chiều thu sang nắng buông lơi nhè nhẹ Gió mơn man đùa khẽ lá vàng rơi Nhìn lá bay lòng gợi nhớ bồi hồi Buồn vạn nỗi…niềm nào rơi cũng tiếc!
Mây lãng du vờn chân trời tím biếc Như hoà vào màu tím thiết tha yêu Này tôi ơi! Đừng hoài niệm những chiều Rồi khắc khoải nợ tình thu lần nữa!
Đời người thoáng như bóng câu qua cửa Mới ngày nao giờ qua nửa kiếp người Có được gì? thêm lần nữa, mấy mươi! Sao chẳng chịu buông vơi đi miền nhớ!
Một chút luyến, một chút lưu mùa vỡ Chút thế thôi cũng đủ lệ cạn dòng Thêm một lần thu chạm cửa biết không? Tim lòng hỡi! Xem thu đây, mùa cuối!
Mùa thu à, ta gửi nhớ về đâu? Thu cũng nhớ sao thu sầu mắt biếc Mối tình thơ mặn mà ôm nuối tiếc Dẫu muộn màng nhưng tha thiết thu ơi!
Một đôi câu sao chẳng nói nên lời Nhờ gió thu gửi về nơi xa ấy Chút hương thơm của một loài hoa dại Để cho lòng giăng trải chút niềm riêng
Ước mong sao ta có phép thần tiên Trong khoảnh khắc nối liền cầu ô thước Biến giấc mơ trở về trong hiện thực Cho thỏa lòng mong nhớ tự bấy lâu
Gió thu về bất chợt những giọt ngâu Giọt đợi chờ, giọt sầu thương da diết Có phải chăng thu về là tiễn biệt? Để giọt buồn neo tím biếc hồ thu…!
Em tìm anh giữa biển đời giông tố Anh nơi đâu, anh có biết hay không? Tìm người dưng mà em mắc nợ lòng Nhip con tim phập phồng xao xuyến mãi
Dẫu biết rằng yêu anh tình ngang trái Nhưng con tim vướng phải làm sao đây? Em tìm anh, tìm cả tháng năm dài Để trả nợ tình anh vài kiếp trước
Em tìm anh giữa biển đời em bước Có kịp không khi mộng ước vời xa? Hay đứng nhìn để tình anh đi qua Mùa thu tới lệ nhòa dòng suối lệ
Giọt mưa thu cứ âm thầm lặng lẽ Rót vào tim lay khẽ làm tim đau Tình yêu ơi! Anh mãi tận nơi nao? Anh có biết vì sao lòng khắc khoải?
Bước chân đi giữa trời thu, thu hỏi: “Bé tìm ai? Bé nói thu chuyển lời!” Lòng chợt buồn: “tìm anh giữa biển khơi” Anh ở đâu? Thu ơi! Thu có biết…?
Thơ Mùa Thu Buồn Hay #06MÙA THU KHÔNG ANH Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Nắng không về cây cỏ nhớ thương ai? Dòng sông cũng thở dài không đủ ấm Tim đớn đau thì thầm luôn gặm nhấm Lời yêu thương sâu đậm đến ngập hồn.
Rừng trải dài che bóng khuất hoàng hôn Không đủ sáng nuôi cánh đồng xanh cỏ Giữa hoang vu đàn cò phơi sương gió Như ngày đêm em vàng võ mong chờ.
Lang thang buồn bởi dang dở ước mơ Đành bẽn lẽn thẫn thờ nhìn theo suối Tiếng thác reo như ngậm ngùi ôm tủi Nén đau thương giữa cát bụi cuộc đời
Anh không về tình gởi gió mây trôi Em đứng lặng lòng bồi hồi chua chát Lá chao nghiêng lác đác rơi xào xạc Như nợ duyên tan nát chẳng quay về.
MÙA THU KHÔNG CÓ EM
Thơ: Lê Tiến Toàn
Thu heo buồn trong lặng lẽ xa xăm Trăn trở cuộn như kiếp tằm trong tổ Vàng rơi lá bao mùa xưa những độ Người chẳng về bước dạo phố năm nao
Để thu gầy với quạnh quẽ hanh hao Hiu hắt đượm miên man trào ngọn sóng Nơi ta đã lên đồi cao ngắm vọng Giờ chỉ còn giá lạnh cóng bàn tay
Nắng nghiêng sầu bóng ngã cuối trời tây Vườn hoa thắm sắc hương đầy rợp tỏa Giữa thinh lặng nghe chừng bâng khuâng quá Chờ bước người cảm giác lạ lấn chen
Dọc lối mòn ngõ kỉ niệm đường quen Thênh thang lắm cho hờn ghen trỗi dậy Môi mím chặt cô đơn nào vùng vẫy Xiết tâm hồn bỗng lặng thấy tình rơi.
MÙA THU CHẾT
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Nước đầu nguồn rồi cũng chảy về xuôi Cuồn cuộn cuốn chôn vùi bao chiếc lá Buồn lang thang nơi phương xa đất lạ Nén đau thương khi tình đã không còn.
Em đứng chờ lòng mòn mỏi héo hon Hứa thề giữ tình vuông tròn sau trước Nào ngờ đâu anh ngược lời giao ước Bỏ mình em bước từng bước não nề.
Ôm cuộc tình trôi nổi giữa nhiêu khê Lòng quặn thắt khi nguyện thề vỡ nát Buồn cho duyên kiếp lạc loài đen bạc Cứ lặng câm ngơ ngác mãi mong chờ.
Mất nhau rồi thương nhớ cũng bơ vơ Đành quên mối tình hờ năm tháng cũ Em lặng nghe lời ru người thương phụ Lệ tuôn theo mùa Thu chết ngậm ngùi.
Em chớ buồn vì gió cuốn giọt Ngâu Thu man mác đong sầu lên chiếc lá Tình trong anh thiết tha dành tất cả Chỉ riêng em dù nghiệt ngã giữa đời.
Yêu vướng rồi mình chỉ đợi nhau thôi Dù ngăn cách một lời luôn chung thủy Ngày tháng thương tình cho đi bình dị Luôn bên nhau với kỷ niệm thật nhiều.
Cuối đường đời anh mới hiểu tình yêu Dù nồng cháy cũng lắm điều chua xót Em cùng anh đếm ngọt ngào từng giọt Hãy vì nhau…bởi mình trót thương rồi.
Sương gió làm lá rụng…vẫn cùng đôi Thương yêu nhớ suốt đời bên nhau mãi Đêm vắng em anh thở dài khắc khoải Lệ ngược nguồn đọng lại mãi buồng tim.
Em thờ thẩn đếm sầu trong nỗi nhớ Bước chân đi…như thiếu nợ đất trời Dỏi mắt nhìn chờ đợi…đến chơi vơi Môi mấp máy ngàn lời…rồi tắt lịm.
Ôm nhớ thương…im lìm đi tìm kiếm Lòng quặn đau tim co giật từng cơn Chữ trái ngang đau đớn mãi chập chờn Rồi ngụp lặng…trong cô đơn hiu quạnh.
Về đi anh…dù trời chúng tôi lạnh Ta có nhau sánh bước dưới mùa Ngâu Rồi lãng quên… bao dâu bể tình sầu Để ân ái…chìm sâu trong ngây ngất.
Đời em dẫu, phải nằm gai nếm mật Vẫn yêu anh luôn chân thật dạt dào Nhớ cháy lòng…và rạo rực xiết bao Thu hội ngộ lệ trào trong hạnh phúc.
Lời hẹn hứa Thu về gặp mặt Bỗng nhạt nhòa khóe mắt hoen cay Anh vương khổ ải đọa đày Em xa cách biệt….ôm hai nỗi buồn.!
Cố ngăn những dòng tuôn đắng chát Vẫn trĩu sầu rời rạc bước chân Thu nay đã chạm được gần Thề xưa vọng xé tan ngân…nghẹn ngào.
Ai khéo dệt niềm đau khôn xiết.??? Vẽ đường tình oan nghiệt hố sâu Đêm đêm dáng liễu héo sầu Đợi trông lãng tử về khâu…cuộc tình!!!
Thu về rồi mình nhớ phải không anh Những hạt mưa cũng rớt nhanh vội vã Bao hàng cây cũng rụng rơi thay lá Bước chân buồn giữa phố lạ và quen
Thu về rồi nhưng em vẫn là em Vẫn yêu anh như ngày đầu quen biết Vẫn chân thành bên anh trao thắm thiết Thu trong em nên da diết mặn mà
Thu về rồi anh vẫn mãi cách xa Chỉ bên em khoảng không làn mây trắng Mãi thủy chung tình em anh sâu nặng Mang mác buồn sâu lắng một tình yêu
Thu về rồi em nhớ anh rất nhiều Hoàng hôn buông tím chiều câu duyên nợ Người ở đâu biết Thu về em nhớ Cặp tình nhân ở đợ chốn dương trần
Thu về rồi, em buồn… Em nhớ anh..!
Heo may rồi có buồn lắm không anh? Khi chiếc lá xa cành thêm hiu hắt Nỗi nhớ anh từng giờ em gom nhặt Mà giờ sao mắt vẫn mỏi mong hoài…
Gió thêm buồn hoang lạnh còn thương ai Thổi lá bay theo chiều dài niềm nhớ Bởi giờ đây mang nỗi lòng nức nở Mơ đêm dài ôm hơi thở ấm êm
Mong một ngày anh sẽ lại về bên! Để cùng em dệt bao niềm mộng ước! Hoàng hôn buông hai ta cùng sánh bước! Rộn tiếng cười như thuở trước bên nhau
Sương khuya lạnh giờ em chỉ nén đau Ôm thương nhớ cúi đầu trong thổn thức Hình bóng nào cất sâu nơi lồng ngực! Mong một ngày về bến thực yêu thương
Nhưng giờ đây mình xa cách nẻo đường Chỉ xin anh giữ vấn vương thuở ấy Tình yêu đó trong em giờ vẫn vậy Chẳng thay lòng dù cách mấy ngàn phương!!!
Thơ Mùa Thu Buồn Hay #14THU NHẠT PHAI Thơ: Chốn Hoang Liêu
Nếu một ngày ta cách trở đôi nơi Khi chiều Thu lá vàng rơi lặng lẽ Ánh binh minh mỗi người nhìn một vẻ Phố âm thầm chân rẽ bước về đâu.
Tái tê lòng thao thức suốt đêm thâu Không gian buồn phơi đầy màu tím nhạt Bỗng cơn gió khơi nổi buồn man mác Giọt lệ tràn nghe se sắt con tim.
Phút ngậm ngùi thầm đánh thức nỗi niềm Phải định mệnh bắt xa em mãi mãi Thu nhạt phai… Thu hoài gieo ngang trái Vần thơ nào vá lại mảnh hồn anh.
Thu hôm nay trời rực sắc trong lành Nhớ Thu xưa mình cùng nhau sách bước Nhưng hiện hữu hai đường trái ngược Mộng ước nhiều… Nhận mấy lượt bể dâu.
Lối yêu xưa giờ mình tôi đếm bước Lá thu vàng rơi rớt gió bay bay Hiu hắt buồn sương lạnh với heo may Ngày dần tắt lắt lay trong miền nhớ
Bài tình ca suốt đời còn dang dở Khúc yêu đương bỏ ngỏ nhuốm rêu phong Thu mấy lần mà tình vẫn long đong Ôm hình bóng mà lòng sao trống vắng
Mưa bụi giăng trái tim thêm giá lạnh Chiều cô đơn hiu quạnh lối đi về Cánh chim trời vỗ đôi cánh bơ vơ Bên núi thắm dật dờ như chiếc bóng
Yêu thương ơi tôi mỏi mòn trông ngóng Khô kiếp người tóc trắng nhuộm thời gian Yêu thật nhiều sao phải cách quan san Thu lại đến non ngàn đang thay.
Thơ Mùa Thu Buồn Hay #16BÀI THƠ THÁNG TÁM Thơ: Trúc Thanh
Tháng tám có hẹn đâu. Tự thu về chứ bộ Giọt nắng ngang tàng làm khổ lá trên cây Năm tháng mòn vơi cho cái tuổi thêm đầy Tài sản của ta là tấm thân gầy mang nỗi đau tròn trịa
Thu lãng mạn gì đâu? Tại hàng cây ru khúc sầu thấm thía Kỷ niệm quật mồ lao trở về mai mỉa tiếng thời gian Tình thu cướp nỗi nhớ trong ta chỉ để lại chiếc lá vàng Ta bảo với hàng cây. Thôi bỏ đi! Thở than gì cho mệt
Người Thi Sĩ rầu rầu với vần thơ bê bết Tranh thủ đứng lên nhặt tình Thu xâu kết tặng cho đời Mùa Thu ơi! Ta cạn lời xin lỗi
Chầm chậm bước đi, cảm nhận nỗi đau như một người nhàn rỗi Ai biết cuộc đời còn bao lần nông nổi phía ta đi Cũng muốn được như ai, đứng nhìn thu từ phía kẻ nhu mì Nhặt lá vàng rơi lấp dư âm những gì trong quá khứ
Lối thu xưa chẳng níu chân người khách lữ Tim mệt nhoài sao giữa nổi tình ai Ta bước giữa đời, gánh thơ sầu mòn nhói cả đôi vai Trả nợ yêu đương ngày qua ngày gục đầu lên số phận
Tháng tám về đây, ta đứng lại nhìn Thu như chú nai vàng ngơ ngẩn.
CHIỀU THU LÁ RƠI
Thơ: Huỳnh Thông
Thu nào ước hẹn… sẽ chung đôi, Lúc nắng hoàng hôn tắt cuối đồi… Nắm lấy tay tôi, rồi khẽ nói, Em yêu mãi mãi… chỉ anh thôi !
Đêm nào dưới cỏ… ngắm trăng soi, Tựa má kề vai… ước thệ rồi. Suốt kiếp bền duyên, tình mãi trọn, Muôn đời vẹn nghĩa… chẳng chia phôi !
Chiều nay nỗi nhớ… ngập hồn tôi, Bóng nhỏ ngày xưa… khuất dạng rồi. Để lá thu rơi đầy kín lối, Bây giờ chỉ có… một mình thôi !
Nghe lòng trống trải, lệ đầy vơi, Dõi mắt về xa… tận cuối trời. Nhớ dáng em xưa… ngồi chải tóc, Bên hồ nhạt nắng… lúc chiều rơi…!
Chiều nay lá úa rụng vì đâu, Để gió thu đưa… những giọt sầu. Ướt hết đường xưa mình ước hẹn, Hoa tàn rũ cánh… bởi dòng châu !
Thơ Mùa Thu Buồn Hay #18GIỌT NẮNG CHIỀU PHAI Thơ: Huỳnh Thông
Còn nhớ .. ngày đó chiều thu, Gió đưa nhè nhẹ như ru nhạc tình. Có người con gái thật xinh, Tóc dài tha thướt để mình ngất ngây !
Mây chiều dệt lụa giăng đầy, Gió thu hôn nhẹ làm bay tóc thề. Hương tình dìu dịu gây mê, Để người viễn xứ đường về lãng quên…
Dáng ngà… chẳng ai kề bên, Để gió mơn trớn hôn lên tóc mềm. Thu về… thơ mộng dịu êm, Người con gái đẹp… càng thêm mỹ miều…
Khen ai duyên dáng yêu kiều, Hoa nhường nguyệt thẹn, nắng chiều ngừng rơi… Ước gì .. có “ai” trong đời, Bên nhau ngồi ngắm thu rơi mỗi chiều …!
Nghe lòng thương biết bao nhiêu, Chân chưa muốn bước, bóng chiều dần phai… Lời yêu… muốn ngỏ cùng ai, Phận mình lữ thứ, đường dài gian truân…!
Yêu ai chẳng dám tỏ phân, Để lòng chua xót, bước chân lặng thầm. Xa rồi .. hoài nhớ xa xăm, Bóng người xưa cũ…bao năm vẫn còn!
Thơ Mùa Thu Buồn Hay #19MÙA THU NÀO KHÔNG LÁ RƠI Thơ: Thanh Quang
Kiếp người như chiếc lá thôi Xanh mơ thoáng chốc … đến thời vàng khô Vui buồn còn đọng trang thơ Long lanh thương những giọt mưa mắt người
Nhân gian ai khóc ai cười Mùa thu nào chẳng lá rơi … Bao giờ ! Thu vào đất mộng trời mơ Ghi danh để tháng năm chờ gọi tên
Lá vàng rơi xuống miền quên Là mùa ghi nhớ một nền tương tri Đêm này cầm bút xin ghi Trăng thu hắt ánh dịu kỳ chứng minh.
Thu nhè nhẹ khơi mênh mang nỗi nhớ Gió thì thầm khe khẽ chở mùa sang Cả không gian phủ màu sắc rực vàng Mây lãng đãng như chợt tan trong nắng
Hạ từ giã sao nghe lòng trống vắng Tiếng ve sầu vẫn văng vẳng đâu đây Con đường xưa gợi dĩ vãng vơi đầy Mùa thu ấy mình chia tay vội vã
Đời ngang trái nên tình chia đôi ngả Hạ đi rồi mang theo cả trời yêu Để mùa thu với lá đổ muôn chiều Bao nhiêu lá là bấy nhiêu sầu nhớ
Thu vàng võ khi chúng mình cách trở Duyên không tròn tình ngỡ đã phôi phai Một mình anh lặng lẽ đếm thương dài Gom kỷ niệm cùng ai ngày xưa ấy…
(đang cập nhật..)