Thơ Hay Họa Ảnh Hoa Phượng Vĩ Mùa Hè Đẹp Nhất

Tổng hợp những bài thơ hay họa ảnh cây hoa phượng vĩ nở đỏ thật đẹp khi mùa Hè đến. Bộ ảnh hoa phượng vĩ tuyển chọn dành tặng mọi người có thơ minh họa.

BÀI THƠ: NHỚ MÙA PHƯỢNG XƯA

Thơ: Phạm Hải Đăng

Qua dìa nhặt cánh phượng rơi

Tiếng ve níu gọi như mời hạ sang

Trời cao buông giọt nắng vàng

Vi vu gió thổi âm vang sáo diều

Sáo diều lẫn tiếng ve kêu

Làm cho xa cách bạn yêu… thầy hiền

Bậu cười rạng rỡ nét duyên

Ngượng ngùng cánh phượng hồn nhiên một thời

Tìm trong nhung nhớ hạ ơi !

Mà sao mây trắng chiều trôi bồng bềnh

Nỗi buồn đeo mãi chênh vênh

Nâng niu cánh phượng buồn tênh nỗi lòng

Bậu ơi, còn nhớ phượng hồng

Sân trường thuở ấy, nỗi lòng ngày xưa

Thương sao nói mấy cho vừa

Bên hàng phượng vĩ bậu chưa thấy về

Phượng hồng ai thả sông quê

Mải mê qua ngắm say mê một mình

Mình ên qua cứ lặng thinh

Hạ dìa, phượng nở thắm tình trong qua./.

BÀI THƠ: PHƯỢNG XƯA Thơ: Hoàng Hôn Tím

Mùa hạ về bừng thêm sắc thắm,

Cánh phượng hồng trong nắng dệt thơ

Ươm nồng trọn khoảng trời mơ,

Gợi vùng ký ức… cả bờ bến yêu….

Em bên đời một chiều nhạt nắng

Phượng rực trời tỏa sáng huơng xưa

Hỏi thầm lòng đã quên chưa

Sao nghe nỗi nhớ như vừa gọi tên ?!

Hạnh phúc đến… êm đềm hạ trước

Hai đứa mình sánh bước chung đôi.

Phượng kia nhuộm thắm khung trời,

Nghe lòng thổn thức bồi hồi nhớ nhung ?!

Nay hạ về đi cùng xa xót,

Để giọt buồn rớt xuống… đơn côi…

Phượng hồng… ký ức xa xôi,

Thương ai đã lỡ đánh rơi cuộc tình !

BÀI THƠ: MÃI THÈM PHƯỢNG RƠI

Thơ: Phạm Hải Đăng

Phượng về lưu luyến người ơi !

Tháng năm mùa hạ rợp trời ve kêu

Chia tay, trong một buổi chiều

Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn bao điều bâng quơ

Dẫu là thương thuở mộng mơ

Mùa hè xa vắng ai ngờ được đâu ?

Đường đời, vạn nẻo mai sau

Để chùm phượng vĩ đừng nhàu xuân xanh !

Mai này: Em gọi tiếng anh

Tiếng em anh cũng để dành từ lâu

Bởi nay nghe tiếng ve sầu

Buồn vui lẫn lộn biết đâu mà lần ?

Phượng hồng, rụng đỏ cả sân

Bay bay tà áo trắng ngần nơi em

Vần thơ cũng phải say mèm

Anh và em cũng…mãi thèm phượng rơi.

BÀI THƠ: CHIA TAY MÙA PHƯỢNG VỸ

Thơ: Duy Thương

Hạ lại về cho tàn cây cháy đỏ

Cánh Phượng hồng trên lối nhỏ rơi rơi

Ngày xưa ơi năm tháng đã xa rời

Bao ký ức của một thời áo trắng

Hạ lại về trên sân trường đầy nắng

Kỷ niệm nào sâu lắng xuống hồn thơ

Dáng hình em năm tháng chẳng phai mờ

Vẫn ẩn hiện trong mơ từng đêm tối

Hạ lại về Em còn mãi xa xôi

Anh giận trách thời gian trôi vội vã

Đã xô nghiêng đôi ta về hai ngả

Cho đôi mình mãi mãi phải xa nhau

Hạ lại về ta lại nhớ về nhau

Nhưng thôi để niềm đau xa mãi mãi

Thời gian đi chẳng bao giờ trở lại

Đành quên tình vụng dại thuở Xuân xưa…!

BÀI THƠ: SẮC HOA MÀU NHỚ Thơ: Ngọc Liên

Màu phượng đỏ lung linh hẹn ước

Buổi chiều nào sóng bước bên nhau

Giờ đây nước chảy qua cầu

Nhìn theo bóng nhạn nghe sầu rụng rơi.

Ở phương đó người ơi có biết

Khi hạ về em viết bài thơ

Gửi anh tình khúc mong chờ

Nghe miền kỷ niệm ngẩn ngơ u buồn.

Đành gói lại niềm thương ngày cũ

Cánh phượng hồng ủ rũ chiều nay

Nên lời thơ cũng ngập đầy nhớ mong.

Trên bến đợi nghe lòng vương vấn

Ngàn năm giấc mộng chẳng nhoà trong tim.

BÀI THƠ: VE PHƯỢNG GỌI HÈ

Thơ: Nguyễn Toàn Năng

Trưa nằm hóng mát hiên nhà

Nhìn cành Phượng vĩ là đà ngủ quên

Tiếng ve bất chợt vang lên

Gợi cho ta nhớ cái tên mùa hè

Lòng thầm lặng hỏi…và nghe

Phượng còn chưa nở sao Ve gọi rồi

Ve rằng…chỉ gọi thế thôi

Để cho Phượng nhớ ra chồi nở hoa

Lời Ve nhắc nhở thiết tha

Phượng ơi, nhanh chóng nở hoa thắm hồng

Phượng Ve đôi bạn chung lòng

Có Ve có Phượng mát trong ngày hè

Phượng hồng mà thiếu tiếng Ve

Như hè thiếu nắng như bè thiếu sông

Như người trống vắng trong lòng

Nụ cười của một bóng hồng phương xa…

THƠ TÌNH BUỒN: CÁNH PHƯỢNG RƠI

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Nhìn phượng hồng em còn nhớ hay không

Nụ phượng hồng báo ngày đông đã hết

Mùa hè sắp sang nắng vàng thêu dệt

Tuổi học trò mộng kết giấc mơ hoa

Khi sân trường rộn rã tiếng ve ca

Cũng là lúc mình chia xa từ ấy

Cánh phượng hồng và bài thơ trên giấy

Lúc tan trường anh đã lấy trao em

Ra góc sân em len lén mở xem

Những câu thơ tình kèm bông phượng nhỏ

Em cúi đầu, hình như là mắc cỡ

Mỉm môi cười mặt em đỏ hết trơn

Những ngày sau yêu say đắm, giận hờn

Một mùa hè những nụ hôn hạnh phúc

Mùa thu sang cánh phượng rơi lá mục

Anh lên đường cũng là lúc chia tay

Khi tình mình đang vui vẻ đắm say

Anh xa quê xa hàng cây phượng vĩ

Xa em yêu anh trở thành chiến sĩ

Ngày lên đường em hứa chỉ yêu anh

Thời gian tháng ngày thắm thoắt trôi nhanh

Mấy năm qua nơi rừng xanh khói lửa

Nhận được tin em không chờ anh nữa

Khi anh về tình khép cửa phượng ơi.

BÀI THƠ: CÁNH PHƯỢNG RƠI Thơ: Lê Đình Vân

Trời tháng sáu phượng hồng nở rực

Như gọi mời tiềm thức trở về

Như lòng thầm đợi người về bên ta.

Đây phố cũ chia tay ngày đó

Bước chân ai lối nhỏ cô đơn

Nắng lên rợp khắp phố phường

Để ta gom hết dỗi hờn riêng ta

Thời gian cứ trôi xa lặng lẽ

Chiều nắng vàng cháy đỏ màu hoa

Bởi đâu tình sớm nhạt nhòa

Vỡ rơi giây phút thăng hoa cuộc đời?

Tháng năm cũng dần trôi xa khuất

Và đôi ta đã mất nhau rồi.

Nhìn từng cánh phượng rụng rơi

Mùa hè sang gợi đầy vơi nỗi buồn.

BÀI THƠ: PHƯỢNG SẦU

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Chiều nay trở lại thăm trường

Tìm em không gặp, vấn vương tình buồn

Tình xưa như cánh chuồn chuồn

Khi chia tay đã bay luôn mất rồi

Ngày xưa trong lớp mình ngồi cạnh nhau

Dưới cây phượng vĩ một màu đỏ tươi

Tìm hoài mà chẳng thấy người xưa đâu

Nhớ em chợt thấy nhói đau trong lòng

Ngày xưa em thích phượng hồng

Anh đã hái tặng, ép trong sổ tình

Em nhớ không thủa học sinh

Cái thời đi học chúng mình bên nhau

Ngày ngày anh trước em sau

Chiếc xe đạp cũ, chở nhau về nhà

Mình anh về ngắm mùa hoa phượng sầu.

BÀI THƠ: MÙA PHƯỢNG ĐỎ

Thơ: Cẩm Chi Châu

Thuở còn thơ em cắp sách tới trường

Nhảy lò cò dọc con đường tới lớp

Mải nô đùa chưa nhận ra tia chớp

Con gió về vội vã cướp hoa rơi.

Em đuổi theo nhặt cánh phượng tả tơi

Nâng cánh hoa lệ em rơi xuống đất

Hoa vẫn trong tay, hoa đâu có mất

Mà em buồn đem hoa cất dấu đi.

Sao không buồn vì mai phải đi thi

Thi kết thúc hết phổ thông trung học

Chia tay bạn bè gục đầu em khóc

Nhớ thày cô nhớ mái tóc thân thương.

Hoa phượng rơi nhớ mãi mỗi con đường

Đã đi qua vẫn còn vương ký ức

Đêm hôm nay em còn nằm thao thức

Sáng mai ra nhặt cánh phượng buông rơi.

BÀI THƠ: HƯƠNG THẦM Thơ: Nguyễn Tấn Hoàng

Biết nhường nào quên màu hoa phượng

Vực đơn côi hoài hướng trong đời

Nhuộm màu đỏ thắm tim tôi

Hương thầm man mác lắng rồi vấn vương

Tình xưa trổi thức theo năm tháng

Thoảng ưu tư chở nặng niềm riêng

Mộng tan níu lấy muộn phiền

Trách chi ngang trái buồn thêm úa nhàu

Hạ ơi ! Rời bến xin hãy nhớ

Vắng bóng em tình ngỡ xót xa

Mặc cho băng giá dịu xoa êm đềm !

BÀI THƠ: PHƯỢNG ƠI

Thơ: Hải Phạm Thị

Trời xanh, mây trắng như về cùng nhau

Phượng ơi, xa vắng bao lâu

Nhớ thương, thương nhớ sắc mầu thắm tươi!

Đã qua bao mùa phượng ơi!

Lòng ta lưu luyến phương trời xa quê

Tiếng ve tha thiết gọi hè

Phượng về có nhớ câu thề ngày xưa!

Ai còn, ai mất, người xưa có còn?

Lòng ta vẫn mãi cứ còn nhớ thương!!!

BÀI THƠ: ÁO TRẮNG TÌNH TA

Thơ: Thụ Huỳnh

Em còn nhớ thời mình áo trắng

Và mỗi lần ngõ vắng đợi nhau

Vòng xe lăn bánh mưa ngâu đến trường

Cũng từ đó tình thương chớp nở

Rồi gối đầu nghe thở nhịp tim

Cho đôi tình nhỏ giỡn đêm trăng tà…

Mười tám năm chia xa chẳng gặp

Nay mỗi người đã cập bến yêu

Mà sao nhớ mãi thật nhiều

Nhớ luôn mái tóc trời chiều bay qua

Hương tóc cũ thời xa xưa ấy

Cố tìm hoài nhưng thấy được đâu

Tới mùa phượng nở quặng đau đáy hồn.

BÀI THƠ: PHƯỢNG XƯA Thơ: Hoàng Hôn Tím

Hoa phượng giữa mùa hè rực rỡ,

Nhớ chuyện tình một thuở xa xưa.

Trời buồn gieo rắc gió mưa,

Chia tay cũng một buổi trưa hè nào.

Xếp bút nghiên anh vào quân ngũ

Em phương này thầm nhủ đợi chờ.

Nhớ thương trao đổi vầng thơ,

Tình yêu son sắt ước mơ thiệp hồng.

Ngày tháng dài chất chồng nổi nhớ,

Nhánh phượng hồng nở rộ mùa hè

Chiều buồn văng vẳng tiếng ve,

Em nhặt phượng vỹ đêm về nhớ anh.

Rồi một sáng trời xanh rực lửa,

Hoa phượng kia đỏ giữa trưa hè.

Nghẹn ngào em khóc tái tê cõi lòng.

Mơ chi nữa thiệp hồng rượu ấm,

Em mỏi mòn với tấm tình chung

Hôm nay phượng đỏ vô cùng,

Như màu máu của… anh hùng năm nao !

BÀI THƠ: THƯƠNG MÃI MỘT MÀU HOA

Thơ: Ngọc Hân

Thuở học trò thương mãi một màu hoa

Màu kỷ niệm chưa nhạt nhòa hương sắc

Chùm phượng kia ngỡ tay ai nắm chặt

Miệng xin rồi, tay vẫn cướp trên tay.

Hạ qua rồi bao năm tháng có hay

Chùm phượng đỏ như quay về thuở ấy

Tháng ngày trôi ký ức xưa vẫn vậy

Vẫn nồng nàn biết mấy tuổi mộng mơ.

Ta ngượng ngùng nên vẫn cứ thờ ơ

Bao kỷ niệm thời ngu ngơ khờ dại

Có biết đâu lòng này luôn nhớ mãi

Giấc mơ đầu sao lại có thể quên.

Giấc mơ đầu như chẳng thể gọi tên

Chùm hoa ấy ai đem về trao tặng

Mắt người vui rạng ngời trong ánh nắng

Mang nồng nàn sâu lắng mối tình thơ.

Chuyện đôi mình đẹp như một giấc mơ

Chùm phượng ấy bất ngờ như cánh én

Gửi trao ta mối duyên thầm ước hẹn

Mối duyên nồng trọn vẹn mãi dài lâu.

Thơ Hay Về Mùa Hè

Những bài thơ hay về mùa hè 1. Mùa hè nào gặp gỡ…

Mùa hè nào gặp gỡ Mùa hè nào chia ly Mùa hè nào hội ngộ

Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?

Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất Xin trả lại cho tôi Xin trả lại cho tôi người yêu tôi Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô Ấy chính là mùa hè của tôi Ngủ quên trong nách lá Những ngọt bùi tôi đã nếm trải Những đắng cay tôi đã nếm trải Những mùa hè bỏng rát sau lưng Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?

Đây là bài thơ của tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Nội dung bài thơ viết về mùa hè, nhưng thực sự ngụ ý của tác giả muốn nói đến sự chia ly khi mùa hè đến. Từng vần thơ, câu thơ đều lột tả lên nỗi nhớ nhung sâu sắc đến khoảng thời gian đẹp trước đây.

2. Mùa hè nồng cháy

Chỉ trong hai câu thơ hàm súc tác giả đã vẽ ra trước mắt người đọc một bức tranh mùa hè rực rỡ với những gam màu đậm, tươi tắn cùng những hình ảnh đặc trưng của mùa hè. Sự so sánh giữa mùa đông và mùa hè rất hay tạo ra sự khác biệt cho bài thơ

3. Bài học mùa hè

Nhà thơ đã đưa vào bức tranh của mình những hình ảnh vô cùng quen thuộc, gần gũi nhưng lại không đi theo khuôn sáo, lối mòn nào. Những hình ảnh con ve, cây phượng, bóng râm, … cho ta cảm nhận được sự hiện diện của mùa hè nơi đây.

4. Bất chợt mùa hè

Thường là nhớ khi tiếng ve chìm Anh nhớ em khi con chích chòe múa xòe đuôi xám Nhài ơi, không có bông lài ở rừng!

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, tác giả đã dẫn chúng ta đến với một bức tranh thiên nhiên rực rỡ, tràn trề sự sống của mùa hè, đến với một không khí náo nhiệt, rộn ràng của cuộc sống thường nhật vẫn đang tiếp diễn.

5. Bên ngưỡng cửa mùa hè

Mênh mông hồ rượu say Bạt ngàn đêm với gió Mát lạnh cơn giông chiều Trăng lu và trăng tỏ Con mèo của anh ơi! Tất cả còn nguyên đó Chờ em đã từ lâu Xanh xanh từng thảm cỏ Một mùa xuân bỏ ngỏ Bâng khuâng từng lối đi…

Bài thơ trên miêu tả về cảnh mùa hè. Phải chăng chính nhà thơ đã mở rộng tâm hồn mình để cảm nhận cuộc sống, để phát hiện ra cái thế giới bên trong đang tuôn tràn của thiên nhiên, và cái vận động không ngừng trong tự nhiên.

6. Chợ mùa hè

Trong bài thơ này không chỉ có họa, có hương mà còn có cả những thanh âm muôn vẻ của cuộc sống thường nhật. Các bạn có thể cảm nhận được khi đọc qua từng câu thơ, những hình ảnh rất mộc mạc, giản dị và lôi cuốn.

7. Có một mùa hè

Có một mùa hè sẽ còn mãi trong em Thành phố biển, dòng sông, Bà Nà, núi Chúa

Bà Nà ơi, ôm lấy cuộc tình Giữa đêm hè nép vào anh đỡ lạnh Nụ hôn giờ đây mặn mòi vị đắng Xa nhau rồi xa xôi lắm người ơi!

8. Có một mùa hè như thế

Thiên nhiên không hề u ám, trầm lặng khi nắng chiều buông mà trái lại, rất rộn rã và sôi động khi 2 người gặp nhau ở biển Sầm Sơn. Trong cái nắng nóng oi bức đó là một tình yêu sét đánh “một mùa hè cháy đỏ”.

9. Dấu hiệu mùa hè

Lời thơ như diễn tả một cuộc sống đang sinh sôi, tiếp diễn ngay cả khi ngày sắp tàn, một khung cảnh thật êm đềm và thanh bình nơi làng quê. Cùng viết về mùa hè nhưng những cảm xúc trong mỗi bài thơ lại đem đến một mùa hè khác nhau.

10. Đầu mùa hè

Ve kêu một thứ âm thanh không xa lạ với mùa hè được ví như một cung đàn mùa hạ tấu lên một cách rộn ràng hòa chung với bản đàn rạo rực, hối hả của nhịp sống căng tràn trong thiên nhiên

11. Em yêu mùa hè

Bài thơ thể hiện tình yêu mùa hè của tác giả. Chỉ với 3 khổ thơ ngắn gọn, nhưng hàm ý lại bao quát, thể hiện rõ quan điểm yêu thích mùa hè như thế nào. Những như ảnh như hoa sim tím, dắt trâu, gió mát lưng đồi, cánh diều đã diễn tả lên được vùng quê thanh bình nơi đây.

12. Hoa khế mùa hè

Lại đến mùa khế đơm hoa tím Rắc đầy sân nỗi nhớ một thời…

Đọc bài thơ, ta không chỉ đơn thuần thấy được vẻ đẹp của thiên nhiên mùa hè rực rỡ, sống động mà còn cảm nhận được vẻ đẹp phong phú, thanh cao của hồn thơ. Đặc biệt là hình ảnh hoa khế vào mùa hè rất đẹp đẽ và sinh động.

13. Lớp học mùa hè

có một chùm một chùm những tiếng chim non có một chùm một chùm hoa nắng một chùm em thẩn thơ ô cửa mùa hè

lớp học của những kẻ mê man người thầy quay về sau bao năm bài giảng còn dang dở thầy bảo mình đã già các em thì quá trẻ

nào đừng lay thức giấc mơ phượng đỏ môi em đang đáp xuống ròng ròng mưa thẫm ngoài kia không tiếng động

sân trường chỉ còn khoảng trống trên tay em từng tia ban mai mảnh hơn sợi tóc khô dần từ lâu rồi hoàng hôn chẳng quay về phía ấy

phía có tàng cây lưu niên không giữ nổi thân mình phía có bức tường cách ngăn đến hồi sụp đổ vết dấu người đi dâng cỏ biếc trùng trùng

có một chùm một chùm câu chuyện cũ im lìm thư viện mốc meo im lìm bảng đen giấy trắng

may quá nơi này còn sót vài cơn mưa từ tốn đủ lạnh để rùng mình

Bài thơ miêu tả về cảnh lớp học vào mùa hè. Mùa hè là mùa các bạn học sinh được nghỉ ngơi giải trí sau một năm học tập vất vả, nhưng lại có một lớp học mùa hè làm cho sự giải trí đó tan biến đi. Và tác giả miêu tả về mùa hè của mình như vậy đấy.

14. Mùa hè

Cuộc sống muôn màu muôn vẻ đã được tác giả tái hiện một cách đầy chân thực và sinh động. Chính kết cấu đầu cuối tương ứng của hai câu lục ngôn ở đầu và cuối tác phẩm đã khép mở hai tâm trạng tạo nên mạch hàm ẩn của toàn bài thơ.

15. Mùa hè đang đến kìa Mùa hè đang đến kìa Hót vang lên chim cu! Hạt cây nảy mầm rồi, Và đồng cỏ mọc xanh, Hát vang lên chim cu!

Bài thơ được viết theo thể thở 5 chữ với nhịp thơ đa dạng và linh hoạt, đã tạo nên hình ảnh mùa hè rất đẹp trong mắt mỗi người.

16. Mưa Hạ 17. Hạ VỀ Trong Đáy Mắt Nâu 18. Cơn Mưa Hạ 19. Một Trời Phương Cũ 20. Màu Thời Gian

Cái tuổi thần tiên anh đàn em hát Biển gợi tình em tung tăng bờ cát Bài tình ca ngọt mãi đến bây giờ Anh vẫn đàn em mải miết làm thơ Tiếng tiêu ai vọng sang nương theo gió Em bối rối… lời yêu anh vừa ngỏ Má ửng hồng mong quả chín đừng rơi Phố ồn ào lòng biển lại đầy vơi Từng ngọn sóng ập vào rồi xa mãi Như tình yêu có bao giờ dừng lại Biển lặng rồi… mà sóng vẫn lao xao

21. Hạ Nhớ 22. Bâng khuâng mùa hạ 23. Ta mất nhau mùa hạ 24, Mùa hạ và sen hạ 25. Mưa cuối mùa hạ

Rồi em về. Mưa cuối mùa như thác đổ Em hốc hác bơ phờ Ngồi lặng thầm như hoá đá Bỗng nhiên dụi thuốc lá vào gạt tàn và ra ngoài bếp Em lại pha cà phê như những buổi chiều nào Khi uống cà phê em nói cùng anh: “Ngày mai chúng mình đi đón con bé về tội nghiệp”

Em chưa nói được lời xin lỗi Nhưng cái nhìn của em ân hận và bối rối Anh biết em đã thành thật và chín chắn hơn xưa…

26. Mưa đầu mùa hạ

Khẽ khàng rơi lên kính cửa anh biết rằng mưa trở về

Trong suốt giọt mưa đầu hạ tìm anh vào lúc rạng ngày

Giơ tay chỉ gặp ngọn gió mát lành như là có nhau

27. Mưa rào mùa hạ

“Vàng đấy, kìa vàng Trên trời rơi xuống!” Trẻ con la hét Đuổi theo mưa rào… – Trẻ con, thôi nào, Để chúng lại sau Ta sẽ cất mưa Vàng trời cho ấy Khi kho đã đầy Lúa mì thơm nức!

28. Nơi tiếng ve mùa hạ

Con ve vẫn cứ miệt mài Gọi ai không biết? Rạc rài thâu đêm…

Gọi từ buổi Hạ vừa nhen Tháng Năm chừ đã… Vẫn quen giọng sầu!

Gọi về thuở ấy ban đầu? Lá xanh, cành mới chớm màu tương tư

Gọi người một thoáng hồ như? Người bao năm đã tạ từ, chia ly…

Gọi tình bỏ nắng mà đi? Gọi duyên phận lỡ xuân thì, tóc tơ…

Gọi hoài có hết bơ vơ Có ai thương cảm… cùng chờ với không?

Thơ Hay Về Mùa Hè Gợi Nhớ Tuổi Học Trò Bài thơ: Nhớ mãi hè ơi – Khuất Việt Hưng

Thẫn thờ giữa buổi trưa hè

Chạnh lòng thương những tiếng ve học trò

Phượng hồng nhớ đến ngẩn ngơ

Tuổi thơ trong sáng bây giờ lùi xa.

Nhớ sao ngày ấy đã qua

Trèo lên cây bẻ nhành hoa trong trường

Tặng người bạn gái yêu thương

Đến giờ còn đọng vấn vương trong lòng.

Rời tuổi thơ với phượng hồng

Gói vào nỗi nhớ mênh mông đường dài

Mang theo khát vọng tương lai

Giảng đường đại học miệt mài luyện chăm.

Thương ôi năm tháng khó khăn

Sinh viên toàn nói chuyện ăn suốt ngày

Trưa hè ngồi dưới hàng cây

Ngắm thềm nắng rải đong đầy vần thơ.

Mang lòng yêu đến ngẩn ngơ

Mà không dám nói phải nhờ cành hoa

Rợp bằng lăng tím chiều tà

Là tình yêu của riêng ta gửi nàng.

Ước gì quay ngược thời gian

Để mình lại được mơ màng trộm yêu

Thả hồn như những cánh diều

Chao nghiêng giữa lộng gió chiều mênh mang.

Bài thơ: Mùa hè bên đường

Tháng tư hạ chớm về rồi

Lắng nghe trong lá bồi hồi tiếng ve

Em về tập vở nghiêng che

Ta theo bước nhỏ lòng nghe thoáng buồn

Hạ ơi đừng khép cổng trường

Ve ơi đừng hát lòng đường bâng khuâng

Ngày mai trên vạn nẻo đường

Còn đâu tiếng trống tựu trường nôn nao

Còn đâu tiếng guốc xôn xao

Còn đâu ánh mắt người trao cho người

Còn đâu nữa những nụ cười?

Chỉ còn sót lại một thời nhớ thương

Tháng tư mùa hạ lên đường

Nắng vương vương nắng, buồn vương vương buồn.

Bài thơ: Hè đến – Vô Danh

Bây giờ ai đã quên chưa?

Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang

Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng

Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi

Ngày xưa chỉ có vậy thôi

Có ai biết được để rồi cách xa

Mùa Hè từng mùa Hè qua

Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên

Nỗi buồn không thể đặt tên

Nhẹ nhàng nhưng lại mông mênh trong lòng

Ai còn nhớ kỷ niệm không?

Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao.

Bài thơ về mùa hề hoa phượng

Phượng vĩ đỏ báo mùa hè đã đến,

Như nhắn nhủ phút chia ly cận kề,

Trường lớp xa tóc thề chưa kịp nói,

Bạn xa tôi tim nhói kỷ niệm qua.

Ve rộn ràng trên nhành bàng gốc cảnh,

Tuổi học sinh nhí nhảnh cũng dần trôi,

Ôm sách vở bôi mờ thời gian đọng,

Cố hôm nay khỏi thất vọng ngày mai.

Tay trong tay những ngày vui đến lớp,

Cười vui đùa chớp nhoáng đựt quà nhau,

Phút dò bài thấp thỏm sợ lo âu,

Rồi vỡ oà trống thâu điểm tan học.

Trường đứng đó qua bao thời khó nhọc,

Dựng nhân tài bao bọc trí thức khôn,

Bên cửa sổ tâm hồn chợt khắc khoải,

Mới đó thôi sắp phải xa thật rồi.

Tâm lắng động bồi hồi nước mắt chảy,

Hợp rồi ly hết thảy phải xa thôi,

Còn giây phút tôi cùng ngồi bên bạn,

Tận hưởng đi khổ nạn ta xum vầy.

Từng bầy chim sắp tung cánh vươn ra,

Vào thế giới xa hoa đầy cám dỗ,

Có thất bại làm nên thành công đó.

Bài thơ: Trường xưa – Phạm Trung Kiên

Cứ ngỡ rồi đây xa lắm một mái trường

Ta không đủ sức níu thời gian gần lại

Mái ngói mờ rêu, tán lá bàng xa ngái

Những con đường, sỏi đá nhịp buồn tênh

Tháng năm rơi trên bậc thềm chênh vênh

Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ

Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ

Và cơn mưa trong trẻo mắt bạn bè

Một mùa xa hoa phượng chật vòng xe

Nét mực tím vương dấu tay mùa hạ

Màu xanh dịu thân thương trên vòm lá

Nhạt sắc trời, con chim sẻ nào bay…

Qua những mùa thu vương lối heo may

Hoa cỏ tím góc sân trường thầm lặng

Ai không nhớ những vòm trời mây trắng

Mùa tựu trường gom gió hát vu vơ…

Gốc bàng xưa im lặng đến bây giờ

Mong mỏi phía hành lang xa vời vợi

Chỉ một câu thơ cũng thành tiếc nuối

Chuyện giận hờn, viên sỏi nhỏ màu xanh

Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua nhanh

Mái tóc xưa chắc giờ không còn ngắn

Đã đơn giản như ta từng ngộ nhận

Một điều gì, mà nào có gì đâu…

Bàn ghế xưa rưng rưng ngả màu

Mùa xưa cũ bâng khuâng như thần thoại

Hoa cỏ may buồn đi vào xa mãi

Kỷ niệm giăng đầy rợp một mái trường quê

Bạn bè xưa chẳng có lúc tìm về

Trái bàng chín nằm ngơ trong mùa cỏ

Giọng thầy khan, trầm ngâm trong gió

Mái tóc thầy điểm bạc hoa lau

Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua mau

Tuổi thời gian nhòe lem như giọt mực

Thương nhớ ấy nhuộm màu mây ngũ sắc

Lá học trò vụng dại trốn nơi nao…

Ô cửa mùa thu mây trắng lại bay vào

Ta lại thấy mình những ngày thu lớp trước

Con đường mùa xa, bàn tay nào với được

Giấc mơ một mái trường màu ký ức phong rêu

Hiên lớp xưa lời thầy vọng đều đều

Bụi thời gian phủ đầy lên kỷ niệm

Bài thơ cũ đợi ta về viết tiếp

Tuổi vụng về hát gọi tháng năm ơi…

Ta bước đi tiếng trống giục bồi hồi..

Bài thơ: Mùa hè kỷ niệm

Sân trường văng vẳng tiếng ve

Kìa cây phượng vĩ hoa che kín cành

Xuân qua hè đến phải đành

Xa thầy xa bạn độc hành lẻ loi …..

Thời gian thoăn thoắt như thoi

Chợt đi chợt đến khiến tôi chạnh buồn

Hai mươi năm xa mái trường

Chưa ngày về lại cội nguồn tuổi thơ

Học trò đầy ắp mộng mơ

Nhưng đời như sỏi trơ trơ gót mòn!

Bài Thơ Lục Bát Về Mùa Hè Bài thơ số 1:

Hạ đến gọi khúc chia xa

Hạ đến gọi phượng nở hoa gọi hè

Hạ đến rộn rã tiếng ve

Hạ đến gọi nắng trưa hè gắt gao

Hạ về vàng nắng hanh hao

Hạ về gọi nắng gió Lào nồng oi

Hạ về giọt nắng đưa thoi

Hạ về cây rủ bóng soi rũ cành

Hạ mang ta nắng vàng hanh

Hạ mang bằng tím trên cành rộ hoa

Hạ mang áo trắng chia xa

Hạ mang mơ mộng tình ta học trò

Hạ ơi ta nhớ phượng rơi

Hạ ơi ta nhớ cái thời trắng tinh

Hạ ơi trong nắng lung linh

Hạ ơi phượng lỡ dứt tình bay xa

Hạ rời ta mãi bôn ba

Hạ rời thu tới lá xa lìa cành

Hạ rời gọi tiết trời xanh

Hạ rời gọi mãi tình anh cùng nàng.

Bài thơ số 2:

Men theo vạt nắng ta đi

Xểnh tay rơi rớt những gì còn xuân

Hoàng hôn sao lắm trái ngang

Chiều chưa tắt nắng vội mang đêm về

Gọi em rung chuyển cơn mê

Ai ơi lẻ bạn tìm về cố nhân

Mai kia trả nợ sắc cầm

Hỏi phù sa chớ trách lầm dòng sông

Ai gọi kí ức phải không..?

Chỉ cho ta với.. yêu thương chỗ nào

Men về bước thấp bước cao

Tìm em nơi chốn ồn ào trường xưa

Ra sông gom mớ thực hư

Tưới vào gốc phượng coi như gọi hè.

(Gọi hè – Hải Phương)

Bài thơ số 3:

Hạ về, nghiêng nắng trên vai

Chợt mưa, chợt nắng từng ngày đi qua.

Trên cây lá thắm mượt mà,

Vi vu, gió thoảng hương hoa dịu dàng.

Nắng vàng toả nhẹ không gian,

Để cho Anh ước, mơ màng… Có nhau.

Phượng hồng đỏ thắm một màu,

Mênh mang điệp khúc ve sầu râm ran…

Mong sao tiếng nhạc, cung đàn

Câu thơ mộng ước chẳng màng đợi trông.

Lời thơ trải rất nhiều dòng,

Cũng không nói hết trọn lòng Anh đây.

Hạ về trên cả nhành cây,

Hoa đua nhau nở, làm ngây ngất lòng.

Anh ngồi ôm mộng ước mong,

Hôn môi thật nhẹ, hôn trong bóng chiều.

Trao em cả một trời yêu,

Trao em một chút nâng niu dỗ dành.

Mong sao mùa hạ qua nhanh,

Tình Anh ở lại kết thành keo sơn…!

(Hạ về – Liên Phạm)

Bài thơ hay về mùa hè số 4:

Hạ về phượng thắm hàng cây

Sân trường ngập nắng tung bay áo dài

Hẹn nhau lưu bút trao tay

Mùa vương vấn củ mắt ai lén nhìn

Hạ ơi mùa của chúng mình

Viết trang nhật ký tự tình chia xa

Luyến lưu rơi rớt giọt ngà

Phút giây bịn rịn rời xa không đành

Khi không gọi hắn bằng anh

Đường xưa từng bước song hành bên nhau

Vẫn thường gọi hắn mày tao

Bây giờ bẽn lẽn gặp nhau cuối đầu

Tiếng ve vang khúc nhạc sầu

Còn đâu mùa củ đưa vào câu thơ

Áo ai trắng mãi dại khờ

Để cho một kẻ ngẩn ngơ trong lòng

Với tay đón cánh phượng hồng

Bâng khuâng dừng bước phiêu bồng chiều nay

Tình thơ chưa kịp trao tay

Hạ ơi nổi nhớ vẫn đầy trong tim.

(Sắc đỏ hạ thương – Quý Phương)

Bài thơ 8 chữ về mùa hè số 5:

Tìm về Hạ cũ quanh co

Hỏi ngày xưa có buồn xo tháng ngày

Nắng vừa khẽ chạm bàn tay

Chợt mưa rơi đến ướt vai mất rồi

Nhớ hoài mùa cũ trong tôi

Áo em trắng mộng bồi hồi ngẩn ngơ

Chiều nay ngắm cánh phượng mơ

Bỗng đâu thấy lại bài thơ năm nào

Thẹn thùng viết – ngại ngùng trao

Để giờ năm tháng ngã màu thời gian!

Xa nhau buổi ấy hè sang

Tiếng ve gọi mãi theo hàng phượng đưa

Hạ ơi! thương mấy cho vừa

Nhớ ơi! còn đấy giọt thưa, giọt gầy

Về thăm niệm khúc chiều nay

Nghe chút rong ruổi theo ngày tháng xưa!

(Hè về – Lê Thanh Tâm)

Bài thơ số 6:

Trời xanh không gợn bóng mây

Hạ xưa để lại đong đầy nhớ thương

Hoàng hôn chải mái tóc buông

Gió kia cứ mãi vấn vương mây chiều.

Hạ ơi…tôi nhớ rất nhiều

Hạ cho tôi gửi bao điều tới anh

Tình ta chẳng thể mộng lành

Bài thơ dang dở thôi đành cất đi.

Nhủ lòng đừng có nghĩ suy

Nhưng khi hạ đến dạ thì nhớ thêm

Hạ à….tôi đã cố quên

Mà sao cứ thế gọi tên một người!

(Hạ thương – Nguyễn Minh Ngọc)

Bài thơ về mùa hè số 7:

Mùa xuân cất cánh bay rồi

Hạ đang rừng rực lên ngôi đất trời

Dát vàng rực rỡ muôn nơi

Ẩn trong trái chín, nhuộm ngời hương hoa.

Ve sầu ngân vọng khúc ca

Phượng hồng rực lửa chia xa bạn bè

Tháng tư mới chớm sang hè

Mà sao lòng bỗng nghe tê tái lòng.

Hạ về mây trắng thong dong

Rủ đàn ong mật dạo rong vườn nhà

Rủ cơn gió đến la đà

Rủ cơn mưa xuống cho ngà ngà say.

Hạ về chắp cánh diều bay

Tuổi thơ tỉnh giấc chợt lay mình về…!

(Hạ về – Phượng Loan)

Bài Thơ 4 Chữ Về Mùa Hè Bài thơ: Cuối hè

Cuối hè mây trắng

Đi tìm ca dao

Mưa giông mưa rào

Đi tìm ruộng hạn

Trái bòng rám nắng

Đi tìm mắt em

Cành phượng im lìm

Đi tìm lá biếc

Dòng sông trong vắt

Tìm cánh buồm xa

Có bác trâu già

Đi tìm bóng mát

Gió buông câu hát

Đi tìm bờ tre

Mùa cạn ngày hè

Em mơ đến lớp.

Bài thơ: Hè về

Đàn chim se sẻ

Hót trên cánh đồng

Bạn ơi biết không

Hè về rồi đó

Chiều nay bạn gió

Mang nồm về đây

Ôi mới đẹp thay!

Phượng hồng mở mắt

Dòng sông trong vắt

Trườn lên bãi xa

Một chuyến đò qua

Mang theo lũ bướm

Cánh diều bay lượn

Thênh thang lúa đồng

Bạn ơi thích không?

Hè về rồi đó!

Bài thơ: Thả diều

Chiều dần tắt nắng

Gió bồng lên cao

Cánh đồng lúa chín

Hương thơm ngọt ngào

Bé vui hớn hở

Tung cánh diều lên

Diều bay trong gió

Giữa trời mông mênh

Diều bay cao vút

Gặp bạn mây xanh

Thỏa bao mơ ước

Diều bay vòng quanh

Bé thầm mong ước

Được như cánh diều

Bay vào vũ trụ

Khám phá bao điều.

Bài thơ: Em yêu mùa hè

Em yêu mùa hè

Có hoa sim tím

Mọc trên đồi quê

Rung rinh bướm lượn

Thong thả dắt trâu

Trong chiều nắng xế

Em hái sim ăn

Trời, sao ngọt thế

Gió mát lưng đồi

Ve ngân ra rả

Trên cao lưng trời

Diều ai vừa thả

Thơ Tình Mùa Hạ Bài thơ: Những mùa hạ nắng – Huỳnh Minh Nhật

Em có thấy hạ về trong nắng muộn?

Khi tiếng ve đã mỏi cuối chân trời,

Và có thấy nắng loang đầy nỗi nhớ,

Giữa đêm gầy muôn vạn ánh sao rơi?

Tôi trở lại những nơi mình hò hẹn

Chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em

Chiều chập choạng chở người theo hoài niệm

Phố loay hoay gọi gió cuốn chân tìm…

Đêm mưa cuối đã thay lời hát cuối

Mùa hạ sang phượng cháy những con đường

Em có thấy hồn thơ ai đó gọi,

Như giận hờn một kẻ đã từng thương?

Hoàng hôn nay phố vắng ai buồn lắm!

Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?

Ve quạnh quẽ dưới ánh chiều vàng vọt

– Chợt bồi hồi, thảng thốt khóc tìm nhau…

Bài thơ: Mưa hạ

Mưa lại về trên những ngả đường quen

Rơi vội vã lên tóc người chờ đợi

Hạ độ này đã thơm mùi tháng mới

Vẫn ngập ngừng chới với thuở vào yêu

Gốc phượng xưa gục đổ dưới hiên chiều

Đứng liêu xiêu giữa màn mưa tầm tã

Bờ môi em ướp hương tình mùa hạ

Có nghe gầy trên những phiến chân qua?

Và em ơi… nơi ấy cuối trời xa,

Mỗi lần mưa có ngập tràn thổn thức;

Có thương quá những hôm chiều rạo rực;

Có bồi hồi… day dứt ở trong tim?

Những loài ve cứ mải miết đi tìm

Mà quên mất mình đã sầu da diết

Như trong mắt gã si tình em biết,

Tháng năm qua mưa có ngớt bao giờ…

Tôi đã già để viết những niềm mơ

Chỉ luyến thương cho một thời xa ngái

Lỡ mai đây bến đời không gặp lại:

– Có chạnh lòng… ái ngại nhớ về nhau?…

Bài thơ: Nỗi nhớ tháng tư – Huỳnh Minh Nhật

Tháng tư rồi, mùa hạ đã về chưa?

Mà bầu trời hôm nay nhìn rất lạ

Nắng thôi hát bản tình ca oi ả

Gọi mưa đầy trên những lối em qua

Tháng tư về đâu hỡi những mùa hoa?

Đâu nắng mưa, đâu một thời để nhớ?

Những cánh hoa ai ép vào cuối vở

Nay xác xơ một thuở đã xa vời…

Gió nghẹn ngào ru ký ức đầy vơi

Phố cô đơn nên chiều buông rất vội

Ta xót xa những điều chưa dám nói

Gói trong tim bao giấc mộng không thành

Hạ có về cho năm tháng mong manh?

Những trời xanh có đầy trong mắt biếc?

Dẫu đã biết xa nhau là vĩnh biệt,

Cớ sao lòng da diết mãi khôn nguôi…

Bài thơ: Cơn mưa hạ – Tuyết Trang

Mưa lại về trên con phố ngày xưa

Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác

Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc

Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh.

Em đi tìm trong quá khứ mỏng manh

Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng

Tìm về anh của một thời xa vắng

Của một thời hai đứa bước chung đôi.

Em hỏi gió thì gió chỉ cười thôi

Em gặp mây nhưng mây trôi lặng lẽ

Em hỏi nắng, nắng lắc đầu khe khẽ

Vậy nơi nào mới cất giấu hình anh?

Vâng! Đây rồi em đã gặp được anh

Là anh đấy, trong cơn mưa đầu hạ

Mưa trút xuống những hàng cây nghiêng ngả

Mái hiên xưa che ướt mối tình đầu.

Rồi một ngày tay hết nắm bàn tay

Em trả anh một mùa mưa trắng xoá

Trả lại anh con đường chia đôi ngả

Xa nhau rồi chỉ tội mái hiên xưa!

Bài thơ: Màu thời gian – Hoàng Mai

Phượng lại về khoe sắc với trời xanh

Cái oi bức nặng nề như ngộp thở

Người thành phố với khát khao chợt nhớ

Trận mưa rào tưới mát lúc hè sang

Nàng Xuân rời khi trời đất qua trang

Phượng rực rỡ khoe sắc màu đỏ thắm

Phượng đấy ư… này em… tuyệt lắm

Áo trắng sân trường được dịp ngừng bay

Biển hạ vàng ru hồn khách đắm say

Cái tuổi thần tiên anh đàn em hát

Biển gợi tình em tung tăng bờ cát

Bài tình ca ngọt mãi đến bây giờ

Anh vẫn đàn em mải miết làm thơ

Tiếng tiêu ai vọng sang nương theo gió

Em bối rối… lời yêu anh vừa ngỏ

Má ửng hồng mong quả chín đừng rơi

Phố ồn ào lòng biển lại đầy vơi

Từng ngọn sóng ập vào rồi xa mãi

Như tình yêu có bao giờ dừng lại

Biển lặng rồi… mà sóng vẫn lao xao

Bài thơ: Một trời phượng cũ – Huỳnh Minh Nhật

Hạ sang mùa, phượng đầy vai áo tôi

Nhớ chiều mưa thuở ấy đã xa rồi

Phượng trong tôi một trời loang máu đỏ

Phượng của người tình gõ nhịp trên môi

Cũng đã lâu sao tôi mãi chạnh lòng

Khi mùa về ráng đỏ bóng chiều phong

Tim se sắt cánh máu hồng tan vỡ

Phượng nhẹ nhàng nơi ấy biết hay không?

Tôi tưởng tình đã tàn theo tháng năm

Thời gian trôi bôi xóa vết thăng trầm

Đâu ai biết sóng cồn trong nỗi nhớ

Nắng hạ về tình giá buốt trong tâm

Tự ngày nào người – tôi thắt mối oan

Là bấy nhiêu nước mắt với mây ngàn

Phượng chiều nay sao xác xơ nhiều quá

Chắc tình xanh nay đã hóa võ vàng

Một lần thôi tôi xin cánh hoa xưa

Rồi mãi quên hình bóng của ngày mưa

Màu phượng cũ đã về khung trời mới

Phố chiều nay tan tác mảnh hoa thừa

Bài Thơ Về Mùa Hè Mầm Non Bài thơ: Nắng mùa hè

Chuồn chuồn thấy nắng bay cao

Gà con trốn nắng, chạy vào bóng cây

Nắng mùa hè nóng lắm đây

Đi đâu cũng phải đội ngay mũ vào

Bé Bi dại dột làm sao

Phơi đầu ra nắng…sốt cao đùng đùng.

Bài thơ mùa hè – Trần Đăng Khoa

Trưa hè gió thổi

Hoa phượng lung lay

Cánh hoa rụng bay

Như bầy bướm lượn

Tiếng ve ca rộn

Nghe như tiếng đàn

Trưa hè liên hoan

Hoa bay ve hát.

Những bài thơ hay nhất về mùa hè với mọi cung bậc cảm xúc 1. Mùa hè nào gặp gỡ

Mùa hè nào gặp gỡ Mùa hè nào chia ly Mùa hè nào hội ngộ

Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?

Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất Xin trả lại cho tôi Xin trả lại cho tôi người yêu tôi Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô Ấy chính là mùa hè của tôi Ngủ quên trong nách lá Những ngọt bùi tôi đã nếm trải Những đắng cay tôi đã nếm trải Những mùa hè bỏng rát sau lưng Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?

2. Bài học mùa hè 3. Lớp học mùa hè

Có một chùm một chùm những tiếng chim non Có một chùm một chùm hoa nắng Một chùm em thẩn thơ ô cửa mùa hè

Lớp học của những kẻ mê man Người thầy quay về sau bao năm bài giảng còn dang dở Thầy bảo mình đã già các em thì quá trẻ

Nào đừng lay thức giấc mơ Phượng đỏ môi em đang đáp xuống ròng ròng Mưa thẫm ngoài kia không tiếng động

Sân trường chỉ còn khoảng trống Trên tay em từng tia ban mai mảnh hơn sợi tóc khô dần Từ lâu rồi hoàng hôn chẳng quay về phía ấy

Phía có tàng cây lưu niên không giữ nổi thân mình Phía có bức tường cách ngăn đến hồi sụp đổ Vết dấu người đi dâng cỏ biếc trùng trùng

Có một chùm một chùm câu chuyện cũ Im lìm thư viện mốc meo Im lìm bảng đen giấy trắng

May quá nơi này còn sót vài cơn mưa từ tốn Đủ lạnh để rùng mình.

4. Nhớ mãi hè ơi! (Khuất Việt Hưng) 5. Trường xưa (Phạm Trung Kiên) 6. Hè đến (Vô Danh)

Bây giờ ai đã quên chưa ? Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi Ngày xưa chỉ có vậy thôi Có ai biết được để rồi cách xa Mùa Hè từng mùa Hè qua Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên Nỗi buồn không thể đặt tên Nhẹ nhàng nhưng lại mông mênh trong lòng Ai còn nhớ kỷ niệm không? Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao.

7. Phượng đỏ hè sang mênh mang nỗi nhớ (Hài Nhi Tóc Bạc) 8. Mùa hè bên đường

Tháng tư hạ chớm về rồi Lắng nghe trong lá bồi hồi tiếng ve Em về tập vở nghiêng che Ta theo bước nhỏ lòng nghe thoáng buồn Hạ ơi đừng khép cổng trường Ve ơi đừng hát lòng đường bâng khuâng Ngày mai trên vạn nẻo đường Còn đâu tiếng trống tựu trường nôn nao Còn đâu tiếng guốc xôn xao Còn đâu ánh mắt người trao cho người Còn đâu nữa những nụ cười? Chỉ còn sót lại một thời nhớ thương Tháng tư mùa hạ lên đường Nắng vương vương nắng, buồn vương vương buồn.

9. Mùa hoa phượng (Nguyễn Kim) 10. Mùa hè (Nguyễn Nhật Ánh) Thơ tình mùa hè với cái nắng yêu thương 1. Mùa hè nồng cháy 2. Bên ngưỡng cửa mùa hè

Mênh mông hồ rượu say Bạt ngàn đêm với gió Mát lạnh cơn giông chiều Trăng lu và trăng tỏ Con mèo của anh ơi! Tất cả còn nguyên đó Chờ em đã từ lâu Xanh xanh từng thảm cỏ Một mùa xuân bỏ ngỏ Bâng khuâng từng lối đi…

3. Chợ mùa hè 4. Có một mùa hè

Có một mùa hè sẽ còn mãi trong em Thành phố biển, dòng sông, Bà Nà, núi Chúa

Bà Nà ơi, ôm lấy cuộc tình Giữa đêm hè nép vào anh đỡ lạnh Nụ hôn giờ đây mặn mòi vị đắng Xa nhau rồi xa xôi lắm người ơi!

5. Đón hạ (Sen Nguyễn)

Cơn gió nhẹ lung lay cánh phượng Thỏ thẻ lời nhắn những yêu thương Chân ai bước nhẹ vấn vương Sợ làm dao động giọt sương đêm tàn Bình minh gọi reo vang ngõ vắng Em nghiêng chao ánh nắng gọi mời Thì thầm vọng tiếng phượng ơi Lời em thánh thiện đánh rơi mùa hè Tình vẫy gọi lặng nghe tiếng phượng Dáng thiên thần vẫn ước khát khao Trong em là mãi tự hào Hạ về đón nhận em trao tình hồng.

6. Đầu mùa hè 7. Em yêu mùa hè 8. Nói cùng anh (Hoàng Mai) 9. Hoa khế mùa hè

Lại đến mùa khế đơm hoa tím Rắc đầy sân nỗi nhớ một thời…

10. Mùa hè đang đến kìa Thơ mùa hè cô đơn đầy tâm trạng 1. Xa nhau mùa hạ (Tuấn Nguyễn) 2. Chào mùa hạ (Bình Minh) 3. Phố đổ rêu phong (Huỳnh Minh Nhật) 4. Mưa hạ 5. Một trời phượng cũ (Huỳnh Minh Nhật) 6. Hạ về trong đáy mắt nâu (Huỳnh Minh Nhật) 7. Chia tay mùa hạ (Đức Trung) 8.Hạ đi (Liên Phạm) 9. Vào hạ (Sa Sa)

Mùa hè đã tới thật rồi đây Gió hết vi vu nắng ngập đầy Mây trắng ngang trời thôi lả lướt Trên cành ve cất tiếng đinh tai Đôi mắt u buồn trông ngóng ai Đợi chờ tàn tạ vóc hình mai Xuân thì mải mốt đi xa mãi Mùa Hạ mang về chỉ gắt gay Những dòng kỷ niệm dù hoen úa Dấu vết ngày nào vẫn chẳng phai Theo bước thời gian về quá khứ Muộn sầu khắc khoải bám dằng dai. 10. Màu thời gian (Hoàng Mai)

Tuyển Chọn Những Bài Thơ 5 chữ Về Mùa Hè Đặc Sắc Nhất Tiếng ve đầu mùa hạ

Vai nhỏ nghiêng tóc thề…

Giữa giấc hè liêu trai…

Ai nhờ ve nhắn gởi?

Thảng thốt nửa lòng tôi!

Chìm ngập trong thiên nhiên

Mà đây thác nước dội?

Thơ tặng người chưa quen

Để hương đừng bay xa.

Ta mất em mùa hạ Tình ta dài sông Thương

Trăng nhiệm màu Đông phương

Chia tay mùa hạ

Em như vừa qua đây.

Thơm trong mắt chiều mong…

Khỏa sóng ngực trăng thề.

Mùa hè ngắn ngủi

Một mùa Hè ngắn ngủi?

Mỏng tang tang cánh chuồn

Ve ran. Mùa hè ơi!

Ơi mùa hè của em!

Trên cành những nhạc công

Ve học đâu không biết?

Trời hay là biển đây?

Sóng ở đây tội lắm Trưa hóng cơn gió mát

Chiều choàng vai biển xanh

Hè đã đến bên thềm

Hương thơm còn thoang thoảng

Mành mành giăng thấp thoáng

Chập chờn mưa bóng mây…

Con mèo của anh ơi!

Bâng khuâng từng lối đi…

Tình yêu mùa hè Nga

Cho em buồn nhớ anh!

Bông tuyết trắng trong lành

Thời gian không ngừng trôi

Mong sao hết mùa đông

Để mùa hè Nga đầy tình ái

Ấm hoài trong băng giá của Mùa Đông!

Mưa nằm trên lá cỏ

Nhớ nhau trong nghìn trùng

Giờ đọng một vũng buồn.

Hạ buồn

Chiều nghiêng dài trên phố

Em bây giờ xa lạ

Có bao nhiêu giọt buồn.

“… Mùa hè hoa rau muống

1001 Bài Thơ Tuổi Học Trò Với Hình Ảnh Hoa Phượng Khi Hè Đến

(iini.net) Mời các bạn cùng đến với những bài thơ tuổi học trò thật hay với hình ảnh hoa Phượng nở rộ khi mùa Hè đến. Đó là những vần thơ xúc động về một thời áo trắng đến trường với những mối tình học sinh trong sáng, những vẫy tay chào tạm biệt nhau, những lời chúc dành cho nhau khi mùa thi đến, và cả những lời yêu thương chưa kịp nói…

MỘT THỜI THƯƠNG NHỚ Thơ: Lãng Du Khách

Mùa phượng nở nỉ non ve xót

Thương tình đầu dịu ngọt mộng mơ

Chia xa tiếc nuối thẫn thờ

Hành trang ký ức tuổi thơ đong đầy .

Bước vào đời hoang hoải bôn ba

Mắt nai em đó giúp ta đỡ sầu .

Mai này ở nơi đâu vẫn khắc

Trong tim hồng trầm mặc tình xưa

Thương em biết mấy cho vừa

Nhớ sao ánh mắt đong đưa gọi tình .

Giở trang giấy trắng tinh tìm lại

Chỉ còn phượng đỏ in đôi môi hồng .

Này người hỡi nhớ không ngày đó

Nhặt phượng hồng chở giỏ yêu thương

Giờ đây xa cách dặm trường

Để ta ôm mãi tơ vương thuở nào !

THƠ TUỔI HỌC TRÒ

Thơ: Hoàng Hôn Tím

Tháng năm nhuộm đỏ khung trời,

Khơi nguồn ký ức của thời học sinh.

Hạ về hong nắng buồn tênh,

Gợi niềm nhung nhớ mông mênh thuở nào…

Vài dòng lưu bút gởi trao,

Tình thư viết vội…chìm vào lãng quên.

Người giờ phương ấy bình yên,

Riêng ta lạc nẻo…muộn phiền canh thâu…

Dẫu rằng chẳng nợ gì nhau,

Ân tình xưa đã nhạt màu thời gian.

Hạ về réo gọi muộn màng nỗi đau !

Phượng hồng tan tác lụy sầu giấc mơ.

Nghe như giá buốt lượn lờ đâu đây…?!

Phượng hồng nở rộ khung trời,

Trưa hè rủ bóng nghiêng soi mặt hồ.

Xa rồi tuổi mộng học trò,

Nhặt hoa ép sách, hẹn hò bên sân…

Nay nhìn cánh phượng bâng khuâng,

Mây giăng hè ấy một lần tiễn đưa.

Giã từ lứa tuổi ngây thơ,

Phượng hồng tan tác dưới mưa đầu mùa.

Hắt hiu bên ngọn gió lùa,

Còn đây nỗi nhớ vẫn chưa phai nhòa.

Nhìn màu phượng thắm chia xa cuộc tình.

Nỗi niềm chôn dấu trong tim,

Nay mùa hạ đến…gợi tìm hương xưa !

Gom thơ ngây kết thành bao nỗi nhớ

Nhặt kỉ niệm gói ghém vào câu thơ

Ngược thời gian…về những phút mong chờ

Áo trắng yêu dấu. ..một thời mộng mơ

Nhìn xác phượng hồng theo gió tả tơi

Những tiếng ve ngân trong nắng..rã rời

Bâng khuâng lặng bước ngang sân trường cũ

Áo trắng xa rồi…nhung nhớ chưa vơi

Bạn bè giờ mỗi đứa…biệt mỗi nơi

Tình thơ cũng mờ khuất phía chân trời

Áo trắng thơ ngây …giờ tìm đâu nữa

Áo trắng đã xa rồi. …..áo trắng ơi !

Hè về rồi..trường lớp vắng đìu hiu

Gốc phượng vĩ..không dập dìu đôi trẻ

Chỉ đâu đó..gió rung xào xạc nhẹ

Những ngày hè..lại lẻ bóng đơn côi

Hè về rồi.. mà chỉ mỗi mình thôi

Sao trống vắng.. không như hồi đến lớp

Không còn biết.. tìm đâu ra duyên hợp

Để sẻ chia..vơi bớt những ưu sầu

Hè về rồi..ta lại thấy nhớ nhau

Nhớ những buổi..vùi đầu ôn thi cử

Rồi sinh nhật.. lại mời nhau tới dự

Vui làm sao..quá khứ thật thanh bình

Trở lại đây..hè vắng cả mối tình

Bạn ngày ấy..đã là sinh viên mới

Hàng ghế đá.. chỉ mình ta ngồi đợi

Ngắm phượng rơi..và nghĩ tới tương lai.

Thơ Học Trò Và Hoa Phượng Mùa Hè 01PHƯỢNG NHỚ Thơ: Lê Gia Hoài

Hạ về phượng lại hanh hao Mỏng manh từng cánh rớt vào nhớ thương Nặng lòng bao nỗi tơ vương Người đi bỏ lại sân trường vắng tanh.

Lại thêm màu nắng chưa lành Rớt vào lưu bút ngày xanh âm thầm Ai chờ thu đứng lặng câm Cho hoa phượng cháy ướt đầm dưới mưa

Tìm đâu sắc phượng ngày xưa Ngày ta bỡ ngỡ như chưa biết gì Bây giờ đã chẳng còn chi Màu hoa phượng thắm biệt li… hết rồi.

Thơ Học Trò Và Hoa Phượng Mùa Hè 02

ĐÃ XA LẮM RỒI MÙA HOA PHƯỢNG CUỐI

Thơ: Vĩnh Lộc

Đã xa lắm rồi sân trường cửa lớp Ghế đá buồn vì sắc thắm phượng rơi Người đã đi sao tôi còn mãi đợi Thời gian trôi không trở lại bao giờ

Chỉ còn đây trong hoài niệm ngày thơ Nhìn theo ai lặng lẽ cuối con đường Áo em bay mang theo màu sắc phượng Và u hoài trang lưu bút tôi ghi

Giấu nỗi buồn trong giây phút chia ly Ta bâng khuâng trao nhau lời nói cuối Và một ánh nhìn yêu thương đắm đuối Chẳng nói gì thêm chỉ biết ngậm ngùi

Ta biết rằng đã đến lúc chia xa Kể từ đây đường đời chia hai ngã Tôi cố gom hết phượng hồng mùa hạ Để lấp đầy ký ức chút mong manh .

Thơ Học Trò Và Hoa Phượng Mùa Hè 03

(còn cập nhật…)

Sự Tích Hoa Phượng Đỏ

Sự tích hoa phượng đỏ – Truyện cổ tích Việt Nam về tấm lòng hiếu thảo của năm người con với người bố nuôi, cũng là người thầy dạy võ nổi tiếng trong vùng.

Sự tích hoa phượng đỏ: Truyện cổ tích về người thầy dạy võ nổi tiếng và tấm lòng hiếu thảo của năm người con.

Sự tích hoa phượng đỏ – Truyện cổ tích Việt Nam về tấm lòng hiếu thảo

Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất đồi kia, có một ông thầy dạy võ nổi tiếng về tài đánh kiếm. Vợ ông chết sớm, ông thương vợ, không lấy ai nữa nên ông không có con.

Ông đi xin năm người con trai mồ côi ở trong vùng về làm con nuôi. Ngoài những giờ luyện võ, ông lại cho năm người đi học chữ, vì ông muốn năm người cùng giỏi võ, giỏi văn.

Tuổi năm người con xấp xỉ ngang nhau. Năm ấy, họ chỉ mới mười ba, mười bốn… Người nào học cũng khá và tài múa kiếm thì nổi tiếng khắp vùng. Ai cũng dễ nhận được họ vì ông sắm cho năm người năm bộ quần áo màu đỏ, để mặc ra đường. Thương bố nuôi nên năm người con rất biết nhường nhịn nhau và yêu quý mọi người trong làng…

Năm ấy trong nước có loạn. Giặc ngoài kéo vào. Nhà cháy, người chết. Tiếng kêu khóc và lòng oán giận cứ lan dần, lớn dần. Đâu cũng đồn tên tướng giặc có sức khỏe kỳ lạ. Chỉ cần đạp nhẹ một cái cũng làm bật gốc được một thân cây to. Hắn lại sử dụng một cây thương dài và nặng, đâm chết từng xâu người một cách dễ dàng. Mọi người còn đồn thêm rằng hắn sở dĩ khỏe như vậy là vì hắn thích ăn thịt sống và đặc biệt hơn nữa là chỉ thích ăn toàn xôi gấc chứ không thích ăn cơm, mỗi lần hắn ăn hàng chục cân thịt cùng với một nong xôi gấc lớn.

Người thầy dạy võ ở vùng đất đồi nọ định xin vua đi đánh giặc thì ngã ra ốm. Tay chân ông bị co quắp cả lại. Cụ lang giỏi nhất vùng đến xem bệnh và chỉ biết là ông uống phải thuốc độc. Ai cũng nghi tên tướng giặc đã ngầm cho những kẻ chân tay của hắn đi tìm giết trước những người tài giỏi trong nước. Người thầy dạy võ vừa uống thuốc, vừa ngày đêm ra sức tập luyện để tay chân mình lại cử động được như xưa. Một buổi sáng, tên tướng giặc bất thình lình phóng ngựa, dẫn quân lính của hắn kéo ập vào làng.

Hắn thấy ông thầy dạy võ đang lấy chân đạp vào một gốc cây sung to. Cây sung lúc đầu bị rung khe khẽ, rồi mỗi lúc rung một mạnh hơn. Sau đó, ông nhấc một cái cối đá to đưa lên, đưa xuống, vẻ còn mệt nhọc. Tên tướng giặc cười phá lên rồi xuống ngựa giơ chân đạp nhẹ vào thân cây sung. Thế là cây sung bị gãy ngang và ào ào đổ xuống. Hắn lại nhẹ nhàng đưa một tay tóm lấy cái cối đá ném vứt đi, như ta ném một hòn gạch con và cho rơi ùm xuống cái ao lớn gần đấy. Hắn gọi mấy tên lính đến trói chặt ông thầy dạy võ lại rồi bảo:

– Tao nghe mày muốn đi đánh tao phải không? Bây giờ thì mạng mày nằm trong tay tao rồi! Muốn sống thì hãy giết một con bò tơ, lọc năm mươi cân thịt ngon nhất, nấu một nong xôi gấc rồi mang đến chỗ ta đóng quân ở trên ngọn đồi giữa làng. Phải đội trên đầu mà đi chứ không được gánh. Đi luôn một mạch, không được dừng lại hay đặt xuống nghỉ. Đội thịt đến trước! Đội xôi đến sau!

Nói xong hắn ra lệnh cởi trói cho ông. Người thầy dạy võ giận tím ruột, tím gan nhưng chẳng nói gì. Lúc ấy năm người con đang đi vắng, họ phải đi học chữ xa làng và lại sắp đến mùa thi. Không ai dám rời cái bút cái nghiên. Nhưng vừa nghe tin giặc kéo đến làng, họ lập tức đeo gươm vào người mà xin thầy cho về. Về đến nhà, nghe bố kể chuyện lại, năm người con nổi giận muốn chạy đi tìm tên tướng giặc hung ác để giết ngay. Người bố liền khuyên:

– Không được! Lúc nào quân lính của hắn cũng vây quanh, khó mà đến gần. Ngọn thương của hắn lại có thể đâm chết người từ rất xa. Các con cứ bình tĩnh, ta đã có cách khử nó!

Người cha đi vay tiền mua một con bò tơ, mổ thịt rồi lọc lấy năm mươi cân thịt ngon nhất để vào một cái nia to. Ông lại đi vay ba gánh nếp trắng, đi xin ba chục quả gấc đỏ, nấu một chục nồi xôi thật dẻo. Ông đội nia thịt bò tơ đến trước. Chân ông còn đau, năm mươi cân thịt đội trên đầu không phải là nhẹ. Ông đội nia đi, mồ hôi vã ra đầy trán.

Tên tướng giặc thấy ông đội thịt đến, mồm cứ nuốt nước bọt ừng ực. Hết nuốt nước bọt ừng ực, hắn lại khoái trá cười to. Còn người đội thịt thì bấm ruột chịu đựng và nghĩ thầm: “Cho mày cứ cười rồi mày sẽ biết…”.

Tên tướng giặc cười nhận thịt xong quát to lên và giục:

– Còn nong xôi nữa, mày về đội đến đây ngay!

Người thầy dạy võ lại về đội nong xôi đến. Nong xôi to và nặng hơn nia thịt nhiều. Nhưng xôi nấu ngon và nhìn đẹp quá. Ông đội nong xôi đi đến đâu, ở đó cứ thơm lừng. Mới đi được nửa đường, mồ hôi ông đã vã ra đầy mặt, đầy người. Đôi chân ông mỗi lúc một yếu, cứ run lẩy bẩy. Cái cổ cứ như muốn gãy gập lại. Ông vẫn bặm môi, cắn răng và bắt đầu leo lên đồi. Tuy mệt lử nhưng đôi mắt ông sáng quắc và lòng ông rất vui.

Ông tự nhủ: “Gắng lên! Chỉ cần một lúc nữa, một lúc nữa…”. Tên tướng giặc ngồi trên cao theo dõi, vừa hả dạ, vừa lo lắng. Hắn nghĩ: “Thằng này không bị thuốc độc của ta thì khó mà trị được nó. Mà ngay bây giờ, hắn vẫn là một tay đáng sợ”. Cái nong xôi gấc to lớn, thơm lừng vẫn lù lù tiến lên đồi. Mặt người đội xôi tái hẳn lại. Chỉ có đôi mắt. Đôi mắt vẫn sáng quắc.

Nong xôi có lúc lảo đảo, ngả nghiêng nhưng liền đó lại gượng lại, rồi nhích dần lên. Tên tướng giặc vội giật lấy thanh gươm của tên lính hầu rồi đứng phắt dậy, phóng gươm đi. Đường gươm sáng rực lên như một tia chớp, cắm vào bụng người thầy dạy võ làm ông chực gục xuống. Nhưng ông đã gượng đứng thẳng lên và đưa tay rút lưỡi gươm ra, phóng lại vào ngực kẻ thù. Tên giặc tránh được.

Bỗng từ trong nong xôi, năm người con nằm quây tròn được xôi phủ kín, đã vung kiếm nhảy ra và như năm làn chớp đâm phập cả vào ngực tên giặc ác. Tên tướng giặc không chống đỡ kịp, rú lên một tiếng rung cả ngọn đồi rồi ngã vật xuống. Thấy tướng đã chết, bọn lính giặc hoảng quá, kéo nhau chạy bán sống bán chết.

Dẹp giặc xong, năm người con trai trở về ôm lấy xác người bố nuôi khóc vật vã mấy ngày liền. Cả làng cùng năm người con lo chuyện chôn cất rất chu đáo. Dân làng mỗi người một nắm đất đắp cho ngôi mộ ông thầy cao lên. Thương bố nuôi, năm người con lại trồng quanh khu mộ năm gốc cây con, một giống cây có lá đẹp như thêu và có nhiều bóng mát. Hàng năm, đến ngày giỗ bố, họ lại đem áo đỏ ra mặc. Họ nhớ tiếc người thầy dạy võ đã có công giết giặc cứu dân.

Đến lúc năm người lần lượt chết đi thì năm cái cây họ trồng quanh khu mộ người bố cũng lần lượt ra hoa màu đỏ thắm, đúng vào ngày giỗ người thầy dạy võ. Hoa đỏ như muốn nói với mọi người rằng: Tuy chết đi nhưng năm người con vẫn yêu thương người bố nuôi và hàng năm đến mùa giỗ bố, họ lại mặc áo đỏ để tưởng nhớ người đã khuất… Hoa có năm cánh đỏ rực và nhìn cả cây hoa nở rộ, người ta thấy giống như một mâm xôi gấc.

Cái mâm xôi ngày nào người bố đã giấu năm người con trong đó và đội đi giết giặc. Đó là cây hoa Phượng ngày nay. Mỗi năm, khi mùa hè đến, mùa thi đến, hoa Phượng lại nở đỏ đầy cây, đầy trời. Khi mùa Hè qua, trên khắp các cành cây, người ta lại thấy hiện ra những quả Phượng dài như những thanh gươm của năm người con trai ngày trước.

– – Giai thoại về trạng nguyên trẻ nhất lịch sử Việt Nam

– – Truyện ngụ ngôn ý nghĩa giúp bé có niềm tin và nghị lực trong cuộc sống

– – Một món quà ý nghĩa tượng trưng cho sự yêu thương, bao bọc và che chở

Hoa Thạch Lựu Và Hoa Phượng

Lê Phạm Trung Dung

Hồi còn sinh sống trên đất Tokyo,gần hảng tôi làm, có gia đình Nhật trồng hai,ba cây lựu trước sân nhà.Mỗi năm nhìn những trái lựu nặng trĩu trên cành,tôi rất nhớ Việt Nam,nhớ nhà ông ngoại tôi ở Hốc Môn trồng lựu rất nhiều.

Người Nhật trồng lựu như cây kiểng.Thạch Lựu tiếng Nhật gọi là JAKUROU じゃくろう石榴. Hoa lựu nở đỏ vào tháng năm âm lịch là dấu hiệu báo cho mùa hè trở lại bên cạnh hoa Phượng Vĩ.Nhưng thi ca hiện đại nhắc đến nhiều về hoa Phượng mà cố tình hay vô tình bỏ quên hoa thạch lựu.Thật bất công vì cả hai cùng là loài hoa sắc đỏ ghi dấu chân mùa hạ tới cõi thế gian.

Thi hào Nguyễn Du đã tả cảnh trời mùa hạ với hoa thạch lựu bừng nở đỏ như ánh lửa

Dưới trăng quyên đã gọi hè.

Đầu tường lửa lựu lập lòe đơm bông

Ngô Chi Lan ,nữ sĩ đời nhà Lê trong bài thơ vịnh cảnh mùa hạ cũng nhắc tới màu đỏ của hoa thạch lựu

Gió bay bông lựu đỏ tơi bời. Tựa gốc cây đu đứng nhởn chơi. Oanh nọ tiếc xuân còn vỗ cánh. Én kia nhớ cảnh cũng gào hơi

Vào những năm cuối tiền bán thế kỷ hai mươi,khi phong trào thơ mới bột phát 、vẫn còn có nhà thơ chưa quên hoa thạch lựu như hình ảnh gắn bó với quê hương ,xa nơi phồn hoa đô hội náo nhiệt lúc hạ sang.Nữ sĩ Anh Thơ đã vẻ cảnh trưa hè sau lũy tre xanh:

Trời trong biếc không qua mây gợn trắng. Gió nồm nam lộng thổi cánh diều xa. Hoa lựu nở đầy một vườn đỏ nắng. Lũ bướm vàng lơ đãng lướt bay qua

Trong văn chương Trung Hoa ,nữ sĩ Quỳnh Dao cũng kể lại chuyện tình lâm ly,bi đát,khi hoa thạch lựu đỏ nở báo hiệu nùa hè sắp đến.

Có nhiều lý do giải thích tại sao ngày nay hoa Thạch Lựu ít được nhắc nhở tới trong văn chương mà được thay thế bằng hoa Phượng Vỹ.Cây Phượng Vỹ được trồng nhiều ở phố phường và trường học.Phượng Vỹ chỉ đơm hoa nhưng không kết trái quý như Thạch Lựu.Thạch Lựu chỉ trồng trong vườn,lá thuôn dài mọc đối,không những cho hoa đẹp ,đường kính chừng 3 phân,có 4 hoặc 5 cánh mà còn cho trái hồng hồng chứa đựng hàng trăm hạt có cùi bọc quanh,nhiều vị lạ ngọt bùi pha lẫn và hạt lựu đều đặn nên được ví với hàm răng cô thôn nữ má thắm môi hồng.Y học ngày nay đã tìm thấy nước jus của quả Thạch Lựu là viên thuốc Viagra thiên nhiên.Đó là lý do chánh tại sao tuy nở vào mùa hè nhưng hoa Thạch Lựu không thân thuộc với những mái đầu xanh cắp sách tới trường.

Cây Phượng Vỹ trước đây có tên là cây xoan Tây được trồng ở nước ta vào những năm sau đệ nhất thế chiến(1914-1918) khi mà chữ Nho được thay thế bằng chữ Quốc Ngữ.Hoa Phượng Vỹ lập lòe rồi nở rực,nở cháy lên bắt đầu từ tháng Tư vắt sang tháng năm đón nắng hạ , báo trước một vụ hè,mùa thi,ngày ra trường đã đến.

Cây Phượng Vỹ ít trồng trong sân trường mà trồng nhiều hai bên đường phố hay các ngã tư.Mùa hoa nở,sắc đỏ lấn át màu xanh của lá.Lá ít ,hoa nhiều,từng chùm hoa bập bùng như đốt đuốc.Hoa không tỏa hương thơm nhưng thu hút mọi người ,hấp dẫn trẻ con vào những thú vui lành mạnh.Cánh hoa phượng nở to,xòe mỏng như hoa dâm bụt(Hibicus Chinensis),không có nhựa, mau héo khi ngắt khỏi cây.Đặt cánh hoa lên vòng ngón tay trỏ và ngón tay cái rồi dùng lòng bàn tay phải vỗ một cái nghe tiếng bốp như tiếng pháo êm thật vui tai.Nhị hoa Phượng Vỹ có mang trên đầu một hạt vàng vàng giống nữa hạt đậu xanh đã lột vỏ dùng để chơi trò chọi gà.Bên nầy bên kia móc hai cái hạt vào nhau rồi giật nhẹ,bên nào không rụng hạt là thắng.Khi hoa tàn,cành cây khẳng khiu,lộ ra những quả phượng trông giống như quả bồ kết to tướng.Khi quả già khô rụng xuống.hoặc quả chưa héo,vỏ còn xanh đập vở ra lấy hạt,bóc ra ăn sống hoặc luột rồi ăn.Cây Phượng Vỹ không cao lắm,nhưng đứng dưới gốc thì thấy cao.Cành Phượng chẽ ra la đà rồi vuột lên,nhảy lên bám tay vào đu đượcTrẻ con trèo lên để bẻ hoa rồi thôi vì cây không có tổ chim và lá cây dễ rụng.Đứng trên cao nhìn xuống cây Phượng Vỹ hóa ra lè tè,chùm hoa trông như đĩa xôi gấc.Thành Phố Hải Phòng xưa kia còn có tên Thành Phố Hoa Phượng Đỏ nay chỉ còn man mác kỷ niệm vì cây bị chặt nhiều hơn cây trồng.

Bài thơ về hoa Phượng Vỹ “Chút Tình Đầu” đã được phổ nhạc thành bài ca “Phượng Hồng”

Những chiếc xe chở đầy hoa phượng.Em chở mùa hè của tôi đi đâu?Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám.

Thưở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.Mối tình đầu tôi có gì?Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp,

Là áo người trắng cả giấc ngủ mê.Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp.Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp.Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây

Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.Mối tình đầu tôi có gì?

Chỉ một cây đàn nhỏ.Rất vu vơ nhờ bài hát nói dùm.Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu.

Nếu có một gã khờ ngọng ngịu mãi thành câm.Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng.Em hái mùa hè trên cây.Chở kỷ niệm về nhà.

Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại

Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.

Ở Montreal ,có bà dì ,năm ngoái tặng cho tôi mấy cây thạch lựu.Năm nay lên cao hơn gang tay.Còn lâu mới ra hoa kết trái nơi đất tuyết lạnh nầy.Nhưng tôi rất trân trọng những cây thạch lựu tí hon nầy như để giữ kỷ niệm mùa hè hoa phượng vỹ,hoa thạch lựu nở đỏ trên quê hương.

Lê Phạm Trung Dung

Gửi cho bạn qua – share this by:

Facebook

Email

Thích bài này:

Thích

Đang tải…