Thơ Hay Về Mùa Hè Hoa Phượng / Top 10 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Thơ Hay Họa Ảnh Hoa Phượng Vĩ Mùa Hè Đẹp Nhất

Tổng hợp những bài thơ hay họa ảnh cây hoa phượng vĩ nở đỏ thật đẹp khi mùa Hè đến. Bộ ảnh hoa phượng vĩ tuyển chọn dành tặng mọi người có thơ minh họa.

BÀI THƠ: NHỚ MÙA PHƯỢNG XƯA

Thơ: Phạm Hải Đăng

Qua dìa nhặt cánh phượng rơi

Tiếng ve níu gọi như mời hạ sang

Trời cao buông giọt nắng vàng

Vi vu gió thổi âm vang sáo diều

Sáo diều lẫn tiếng ve kêu

Làm cho xa cách bạn yêu… thầy hiền

Bậu cười rạng rỡ nét duyên

Ngượng ngùng cánh phượng hồn nhiên một thời

Tìm trong nhung nhớ hạ ơi !

Mà sao mây trắng chiều trôi bồng bềnh

Nỗi buồn đeo mãi chênh vênh

Nâng niu cánh phượng buồn tênh nỗi lòng

Bậu ơi, còn nhớ phượng hồng

Sân trường thuở ấy, nỗi lòng ngày xưa

Thương sao nói mấy cho vừa

Bên hàng phượng vĩ bậu chưa thấy về

Phượng hồng ai thả sông quê

Mải mê qua ngắm say mê một mình

Mình ên qua cứ lặng thinh

Hạ dìa, phượng nở thắm tình trong qua./.

BÀI THƠ: PHƯỢNG XƯA Thơ: Hoàng Hôn Tím

Mùa hạ về bừng thêm sắc thắm,

Cánh phượng hồng trong nắng dệt thơ

Ươm nồng trọn khoảng trời mơ,

Gợi vùng ký ức… cả bờ bến yêu….

Em bên đời một chiều nhạt nắng

Phượng rực trời tỏa sáng huơng xưa

Hỏi thầm lòng đã quên chưa

Sao nghe nỗi nhớ như vừa gọi tên ?!

Hạnh phúc đến… êm đềm hạ trước

Hai đứa mình sánh bước chung đôi.

Phượng kia nhuộm thắm khung trời,

Nghe lòng thổn thức bồi hồi nhớ nhung ?!

Nay hạ về đi cùng xa xót,

Để giọt buồn rớt xuống… đơn côi…

Phượng hồng… ký ức xa xôi,

Thương ai đã lỡ đánh rơi cuộc tình !

BÀI THƠ: MÃI THÈM PHƯỢNG RƠI

Thơ: Phạm Hải Đăng

Phượng về lưu luyến người ơi !

Tháng năm mùa hạ rợp trời ve kêu

Chia tay, trong một buổi chiều

Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn bao điều bâng quơ

Dẫu là thương thuở mộng mơ

Mùa hè xa vắng ai ngờ được đâu ?

Đường đời, vạn nẻo mai sau

Để chùm phượng vĩ đừng nhàu xuân xanh !

Mai này: Em gọi tiếng anh

Tiếng em anh cũng để dành từ lâu

Bởi nay nghe tiếng ve sầu

Buồn vui lẫn lộn biết đâu mà lần ?

Phượng hồng, rụng đỏ cả sân

Bay bay tà áo trắng ngần nơi em

Vần thơ cũng phải say mèm

Anh và em cũng…mãi thèm phượng rơi.

BÀI THƠ: CHIA TAY MÙA PHƯỢNG VỸ

Thơ: Duy Thương

Hạ lại về cho tàn cây cháy đỏ

Cánh Phượng hồng trên lối nhỏ rơi rơi

Ngày xưa ơi năm tháng đã xa rời

Bao ký ức của một thời áo trắng

Hạ lại về trên sân trường đầy nắng

Kỷ niệm nào sâu lắng xuống hồn thơ

Dáng hình em năm tháng chẳng phai mờ

Vẫn ẩn hiện trong mơ từng đêm tối

Hạ lại về Em còn mãi xa xôi

Anh giận trách thời gian trôi vội vã

Đã xô nghiêng đôi ta về hai ngả

Cho đôi mình mãi mãi phải xa nhau

Hạ lại về ta lại nhớ về nhau

Nhưng thôi để niềm đau xa mãi mãi

Thời gian đi chẳng bao giờ trở lại

Đành quên tình vụng dại thuở Xuân xưa…!

BÀI THƠ: SẮC HOA MÀU NHỚ Thơ: Ngọc Liên

Màu phượng đỏ lung linh hẹn ước

Buổi chiều nào sóng bước bên nhau

Giờ đây nước chảy qua cầu

Nhìn theo bóng nhạn nghe sầu rụng rơi.

Ở phương đó người ơi có biết

Khi hạ về em viết bài thơ

Gửi anh tình khúc mong chờ

Nghe miền kỷ niệm ngẩn ngơ u buồn.

Đành gói lại niềm thương ngày cũ

Cánh phượng hồng ủ rũ chiều nay

Nên lời thơ cũng ngập đầy nhớ mong.

Trên bến đợi nghe lòng vương vấn

Ngàn năm giấc mộng chẳng nhoà trong tim.

BÀI THƠ: VE PHƯỢNG GỌI HÈ

Thơ: Nguyễn Toàn Năng

Trưa nằm hóng mát hiên nhà

Nhìn cành Phượng vĩ là đà ngủ quên

Tiếng ve bất chợt vang lên

Gợi cho ta nhớ cái tên mùa hè

Lòng thầm lặng hỏi…và nghe

Phượng còn chưa nở sao Ve gọi rồi

Ve rằng…chỉ gọi thế thôi

Để cho Phượng nhớ ra chồi nở hoa

Lời Ve nhắc nhở thiết tha

Phượng ơi, nhanh chóng nở hoa thắm hồng

Phượng Ve đôi bạn chung lòng

Có Ve có Phượng mát trong ngày hè

Phượng hồng mà thiếu tiếng Ve

Như hè thiếu nắng như bè thiếu sông

Như người trống vắng trong lòng

Nụ cười của một bóng hồng phương xa…

THƠ TÌNH BUỒN: CÁNH PHƯỢNG RƠI

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Nhìn phượng hồng em còn nhớ hay không

Nụ phượng hồng báo ngày đông đã hết

Mùa hè sắp sang nắng vàng thêu dệt

Tuổi học trò mộng kết giấc mơ hoa

Khi sân trường rộn rã tiếng ve ca

Cũng là lúc mình chia xa từ ấy

Cánh phượng hồng và bài thơ trên giấy

Lúc tan trường anh đã lấy trao em

Ra góc sân em len lén mở xem

Những câu thơ tình kèm bông phượng nhỏ

Em cúi đầu, hình như là mắc cỡ

Mỉm môi cười mặt em đỏ hết trơn

Những ngày sau yêu say đắm, giận hờn

Một mùa hè những nụ hôn hạnh phúc

Mùa thu sang cánh phượng rơi lá mục

Anh lên đường cũng là lúc chia tay

Khi tình mình đang vui vẻ đắm say

Anh xa quê xa hàng cây phượng vĩ

Xa em yêu anh trở thành chiến sĩ

Ngày lên đường em hứa chỉ yêu anh

Thời gian tháng ngày thắm thoắt trôi nhanh

Mấy năm qua nơi rừng xanh khói lửa

Nhận được tin em không chờ anh nữa

Khi anh về tình khép cửa phượng ơi.

BÀI THƠ: CÁNH PHƯỢNG RƠI Thơ: Lê Đình Vân

Trời tháng sáu phượng hồng nở rực

Như gọi mời tiềm thức trở về

Như lòng thầm đợi người về bên ta.

Đây phố cũ chia tay ngày đó

Bước chân ai lối nhỏ cô đơn

Nắng lên rợp khắp phố phường

Để ta gom hết dỗi hờn riêng ta

Thời gian cứ trôi xa lặng lẽ

Chiều nắng vàng cháy đỏ màu hoa

Bởi đâu tình sớm nhạt nhòa

Vỡ rơi giây phút thăng hoa cuộc đời?

Tháng năm cũng dần trôi xa khuất

Và đôi ta đã mất nhau rồi.

Nhìn từng cánh phượng rụng rơi

Mùa hè sang gợi đầy vơi nỗi buồn.

BÀI THƠ: PHƯỢNG SẦU

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Chiều nay trở lại thăm trường

Tìm em không gặp, vấn vương tình buồn

Tình xưa như cánh chuồn chuồn

Khi chia tay đã bay luôn mất rồi

Ngày xưa trong lớp mình ngồi cạnh nhau

Dưới cây phượng vĩ một màu đỏ tươi

Tìm hoài mà chẳng thấy người xưa đâu

Nhớ em chợt thấy nhói đau trong lòng

Ngày xưa em thích phượng hồng

Anh đã hái tặng, ép trong sổ tình

Em nhớ không thủa học sinh

Cái thời đi học chúng mình bên nhau

Ngày ngày anh trước em sau

Chiếc xe đạp cũ, chở nhau về nhà

Mình anh về ngắm mùa hoa phượng sầu.

BÀI THƠ: MÙA PHƯỢNG ĐỎ

Thơ: Cẩm Chi Châu

Thuở còn thơ em cắp sách tới trường

Nhảy lò cò dọc con đường tới lớp

Mải nô đùa chưa nhận ra tia chớp

Con gió về vội vã cướp hoa rơi.

Em đuổi theo nhặt cánh phượng tả tơi

Nâng cánh hoa lệ em rơi xuống đất

Hoa vẫn trong tay, hoa đâu có mất

Mà em buồn đem hoa cất dấu đi.

Sao không buồn vì mai phải đi thi

Thi kết thúc hết phổ thông trung học

Chia tay bạn bè gục đầu em khóc

Nhớ thày cô nhớ mái tóc thân thương.

Hoa phượng rơi nhớ mãi mỗi con đường

Đã đi qua vẫn còn vương ký ức

Đêm hôm nay em còn nằm thao thức

Sáng mai ra nhặt cánh phượng buông rơi.

BÀI THƠ: HƯƠNG THẦM Thơ: Nguyễn Tấn Hoàng

Biết nhường nào quên màu hoa phượng

Vực đơn côi hoài hướng trong đời

Nhuộm màu đỏ thắm tim tôi

Hương thầm man mác lắng rồi vấn vương

Tình xưa trổi thức theo năm tháng

Thoảng ưu tư chở nặng niềm riêng

Mộng tan níu lấy muộn phiền

Trách chi ngang trái buồn thêm úa nhàu

Hạ ơi ! Rời bến xin hãy nhớ

Vắng bóng em tình ngỡ xót xa

Mặc cho băng giá dịu xoa êm đềm !

BÀI THƠ: PHƯỢNG ƠI

Thơ: Hải Phạm Thị

Trời xanh, mây trắng như về cùng nhau

Phượng ơi, xa vắng bao lâu

Nhớ thương, thương nhớ sắc mầu thắm tươi!

Đã qua bao mùa phượng ơi!

Lòng ta lưu luyến phương trời xa quê

Tiếng ve tha thiết gọi hè

Phượng về có nhớ câu thề ngày xưa!

Ai còn, ai mất, người xưa có còn?

Lòng ta vẫn mãi cứ còn nhớ thương!!!

BÀI THƠ: ÁO TRẮNG TÌNH TA

Thơ: Thụ Huỳnh

Em còn nhớ thời mình áo trắng

Và mỗi lần ngõ vắng đợi nhau

Vòng xe lăn bánh mưa ngâu đến trường

Cũng từ đó tình thương chớp nở

Rồi gối đầu nghe thở nhịp tim

Cho đôi tình nhỏ giỡn đêm trăng tà…

Mười tám năm chia xa chẳng gặp

Nay mỗi người đã cập bến yêu

Mà sao nhớ mãi thật nhiều

Nhớ luôn mái tóc trời chiều bay qua

Hương tóc cũ thời xa xưa ấy

Cố tìm hoài nhưng thấy được đâu

Tới mùa phượng nở quặng đau đáy hồn.

BÀI THƠ: PHƯỢNG XƯA Thơ: Hoàng Hôn Tím

Hoa phượng giữa mùa hè rực rỡ,

Nhớ chuyện tình một thuở xa xưa.

Trời buồn gieo rắc gió mưa,

Chia tay cũng một buổi trưa hè nào.

Xếp bút nghiên anh vào quân ngũ

Em phương này thầm nhủ đợi chờ.

Nhớ thương trao đổi vầng thơ,

Tình yêu son sắt ước mơ thiệp hồng.

Ngày tháng dài chất chồng nổi nhớ,

Nhánh phượng hồng nở rộ mùa hè

Chiều buồn văng vẳng tiếng ve,

Em nhặt phượng vỹ đêm về nhớ anh.

Rồi một sáng trời xanh rực lửa,

Hoa phượng kia đỏ giữa trưa hè.

Nghẹn ngào em khóc tái tê cõi lòng.

Mơ chi nữa thiệp hồng rượu ấm,

Em mỏi mòn với tấm tình chung

Hôm nay phượng đỏ vô cùng,

Như màu máu của… anh hùng năm nao !

BÀI THƠ: THƯƠNG MÃI MỘT MÀU HOA

Thơ: Ngọc Hân

Thuở học trò thương mãi một màu hoa

Màu kỷ niệm chưa nhạt nhòa hương sắc

Chùm phượng kia ngỡ tay ai nắm chặt

Miệng xin rồi, tay vẫn cướp trên tay.

Hạ qua rồi bao năm tháng có hay

Chùm phượng đỏ như quay về thuở ấy

Tháng ngày trôi ký ức xưa vẫn vậy

Vẫn nồng nàn biết mấy tuổi mộng mơ.

Ta ngượng ngùng nên vẫn cứ thờ ơ

Bao kỷ niệm thời ngu ngơ khờ dại

Có biết đâu lòng này luôn nhớ mãi

Giấc mơ đầu sao lại có thể quên.

Giấc mơ đầu như chẳng thể gọi tên

Chùm hoa ấy ai đem về trao tặng

Mắt người vui rạng ngời trong ánh nắng

Mang nồng nàn sâu lắng mối tình thơ.

Chuyện đôi mình đẹp như một giấc mơ

Chùm phượng ấy bất ngờ như cánh én

Gửi trao ta mối duyên thầm ước hẹn

Mối duyên nồng trọn vẹn mãi dài lâu.

Sự Tích Hoa Phượng Đỏ

Sự tích hoa phượng đỏ – Truyện cổ tích Việt Nam về tấm lòng hiếu thảo của năm người con với người bố nuôi, cũng là người thầy dạy võ nổi tiếng trong vùng.

Sự tích hoa phượng đỏ: Truyện cổ tích về người thầy dạy võ nổi tiếng và tấm lòng hiếu thảo của năm người con.

Sự tích hoa phượng đỏ – Truyện cổ tích Việt Nam về tấm lòng hiếu thảo

Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất đồi kia, có một ông thầy dạy võ nổi tiếng về tài đánh kiếm. Vợ ông chết sớm, ông thương vợ, không lấy ai nữa nên ông không có con.

Ông đi xin năm người con trai mồ côi ở trong vùng về làm con nuôi. Ngoài những giờ luyện võ, ông lại cho năm người đi học chữ, vì ông muốn năm người cùng giỏi võ, giỏi văn.

Tuổi năm người con xấp xỉ ngang nhau. Năm ấy, họ chỉ mới mười ba, mười bốn… Người nào học cũng khá và tài múa kiếm thì nổi tiếng khắp vùng. Ai cũng dễ nhận được họ vì ông sắm cho năm người năm bộ quần áo màu đỏ, để mặc ra đường. Thương bố nuôi nên năm người con rất biết nhường nhịn nhau và yêu quý mọi người trong làng…

Năm ấy trong nước có loạn. Giặc ngoài kéo vào. Nhà cháy, người chết. Tiếng kêu khóc và lòng oán giận cứ lan dần, lớn dần. Đâu cũng đồn tên tướng giặc có sức khỏe kỳ lạ. Chỉ cần đạp nhẹ một cái cũng làm bật gốc được một thân cây to. Hắn lại sử dụng một cây thương dài và nặng, đâm chết từng xâu người một cách dễ dàng. Mọi người còn đồn thêm rằng hắn sở dĩ khỏe như vậy là vì hắn thích ăn thịt sống và đặc biệt hơn nữa là chỉ thích ăn toàn xôi gấc chứ không thích ăn cơm, mỗi lần hắn ăn hàng chục cân thịt cùng với một nong xôi gấc lớn.

Người thầy dạy võ ở vùng đất đồi nọ định xin vua đi đánh giặc thì ngã ra ốm. Tay chân ông bị co quắp cả lại. Cụ lang giỏi nhất vùng đến xem bệnh và chỉ biết là ông uống phải thuốc độc. Ai cũng nghi tên tướng giặc đã ngầm cho những kẻ chân tay của hắn đi tìm giết trước những người tài giỏi trong nước. Người thầy dạy võ vừa uống thuốc, vừa ngày đêm ra sức tập luyện để tay chân mình lại cử động được như xưa. Một buổi sáng, tên tướng giặc bất thình lình phóng ngựa, dẫn quân lính của hắn kéo ập vào làng.

Hắn thấy ông thầy dạy võ đang lấy chân đạp vào một gốc cây sung to. Cây sung lúc đầu bị rung khe khẽ, rồi mỗi lúc rung một mạnh hơn. Sau đó, ông nhấc một cái cối đá to đưa lên, đưa xuống, vẻ còn mệt nhọc. Tên tướng giặc cười phá lên rồi xuống ngựa giơ chân đạp nhẹ vào thân cây sung. Thế là cây sung bị gãy ngang và ào ào đổ xuống. Hắn lại nhẹ nhàng đưa một tay tóm lấy cái cối đá ném vứt đi, như ta ném một hòn gạch con và cho rơi ùm xuống cái ao lớn gần đấy. Hắn gọi mấy tên lính đến trói chặt ông thầy dạy võ lại rồi bảo:

– Tao nghe mày muốn đi đánh tao phải không? Bây giờ thì mạng mày nằm trong tay tao rồi! Muốn sống thì hãy giết một con bò tơ, lọc năm mươi cân thịt ngon nhất, nấu một nong xôi gấc rồi mang đến chỗ ta đóng quân ở trên ngọn đồi giữa làng. Phải đội trên đầu mà đi chứ không được gánh. Đi luôn một mạch, không được dừng lại hay đặt xuống nghỉ. Đội thịt đến trước! Đội xôi đến sau!

Nói xong hắn ra lệnh cởi trói cho ông. Người thầy dạy võ giận tím ruột, tím gan nhưng chẳng nói gì. Lúc ấy năm người con đang đi vắng, họ phải đi học chữ xa làng và lại sắp đến mùa thi. Không ai dám rời cái bút cái nghiên. Nhưng vừa nghe tin giặc kéo đến làng, họ lập tức đeo gươm vào người mà xin thầy cho về. Về đến nhà, nghe bố kể chuyện lại, năm người con nổi giận muốn chạy đi tìm tên tướng giặc hung ác để giết ngay. Người bố liền khuyên:

– Không được! Lúc nào quân lính của hắn cũng vây quanh, khó mà đến gần. Ngọn thương của hắn lại có thể đâm chết người từ rất xa. Các con cứ bình tĩnh, ta đã có cách khử nó!

Người cha đi vay tiền mua một con bò tơ, mổ thịt rồi lọc lấy năm mươi cân thịt ngon nhất để vào một cái nia to. Ông lại đi vay ba gánh nếp trắng, đi xin ba chục quả gấc đỏ, nấu một chục nồi xôi thật dẻo. Ông đội nia thịt bò tơ đến trước. Chân ông còn đau, năm mươi cân thịt đội trên đầu không phải là nhẹ. Ông đội nia đi, mồ hôi vã ra đầy trán.

Tên tướng giặc thấy ông đội thịt đến, mồm cứ nuốt nước bọt ừng ực. Hết nuốt nước bọt ừng ực, hắn lại khoái trá cười to. Còn người đội thịt thì bấm ruột chịu đựng và nghĩ thầm: “Cho mày cứ cười rồi mày sẽ biết…”.

Tên tướng giặc cười nhận thịt xong quát to lên và giục:

– Còn nong xôi nữa, mày về đội đến đây ngay!

Người thầy dạy võ lại về đội nong xôi đến. Nong xôi to và nặng hơn nia thịt nhiều. Nhưng xôi nấu ngon và nhìn đẹp quá. Ông đội nong xôi đi đến đâu, ở đó cứ thơm lừng. Mới đi được nửa đường, mồ hôi ông đã vã ra đầy mặt, đầy người. Đôi chân ông mỗi lúc một yếu, cứ run lẩy bẩy. Cái cổ cứ như muốn gãy gập lại. Ông vẫn bặm môi, cắn răng và bắt đầu leo lên đồi. Tuy mệt lử nhưng đôi mắt ông sáng quắc và lòng ông rất vui.

Ông tự nhủ: “Gắng lên! Chỉ cần một lúc nữa, một lúc nữa…”. Tên tướng giặc ngồi trên cao theo dõi, vừa hả dạ, vừa lo lắng. Hắn nghĩ: “Thằng này không bị thuốc độc của ta thì khó mà trị được nó. Mà ngay bây giờ, hắn vẫn là một tay đáng sợ”. Cái nong xôi gấc to lớn, thơm lừng vẫn lù lù tiến lên đồi. Mặt người đội xôi tái hẳn lại. Chỉ có đôi mắt. Đôi mắt vẫn sáng quắc.

Nong xôi có lúc lảo đảo, ngả nghiêng nhưng liền đó lại gượng lại, rồi nhích dần lên. Tên tướng giặc vội giật lấy thanh gươm của tên lính hầu rồi đứng phắt dậy, phóng gươm đi. Đường gươm sáng rực lên như một tia chớp, cắm vào bụng người thầy dạy võ làm ông chực gục xuống. Nhưng ông đã gượng đứng thẳng lên và đưa tay rút lưỡi gươm ra, phóng lại vào ngực kẻ thù. Tên giặc tránh được.

Bỗng từ trong nong xôi, năm người con nằm quây tròn được xôi phủ kín, đã vung kiếm nhảy ra và như năm làn chớp đâm phập cả vào ngực tên giặc ác. Tên tướng giặc không chống đỡ kịp, rú lên một tiếng rung cả ngọn đồi rồi ngã vật xuống. Thấy tướng đã chết, bọn lính giặc hoảng quá, kéo nhau chạy bán sống bán chết.

Dẹp giặc xong, năm người con trai trở về ôm lấy xác người bố nuôi khóc vật vã mấy ngày liền. Cả làng cùng năm người con lo chuyện chôn cất rất chu đáo. Dân làng mỗi người một nắm đất đắp cho ngôi mộ ông thầy cao lên. Thương bố nuôi, năm người con lại trồng quanh khu mộ năm gốc cây con, một giống cây có lá đẹp như thêu và có nhiều bóng mát. Hàng năm, đến ngày giỗ bố, họ lại đem áo đỏ ra mặc. Họ nhớ tiếc người thầy dạy võ đã có công giết giặc cứu dân.

Đến lúc năm người lần lượt chết đi thì năm cái cây họ trồng quanh khu mộ người bố cũng lần lượt ra hoa màu đỏ thắm, đúng vào ngày giỗ người thầy dạy võ. Hoa đỏ như muốn nói với mọi người rằng: Tuy chết đi nhưng năm người con vẫn yêu thương người bố nuôi và hàng năm đến mùa giỗ bố, họ lại mặc áo đỏ để tưởng nhớ người đã khuất… Hoa có năm cánh đỏ rực và nhìn cả cây hoa nở rộ, người ta thấy giống như một mâm xôi gấc.

Cái mâm xôi ngày nào người bố đã giấu năm người con trong đó và đội đi giết giặc. Đó là cây hoa Phượng ngày nay. Mỗi năm, khi mùa hè đến, mùa thi đến, hoa Phượng lại nở đỏ đầy cây, đầy trời. Khi mùa Hè qua, trên khắp các cành cây, người ta lại thấy hiện ra những quả Phượng dài như những thanh gươm của năm người con trai ngày trước.

– – Giai thoại về trạng nguyên trẻ nhất lịch sử Việt Nam

– – Truyện ngụ ngôn ý nghĩa giúp bé có niềm tin và nghị lực trong cuộc sống

– – Một món quà ý nghĩa tượng trưng cho sự yêu thương, bao bọc và che chở

Những Bài Thơ Ngắn Hay Về Hoa Phượng Dành Tặng Tuổi Học Trò

Với mỗi một người học trò, từng góc nhỏ nơi sân trường đều chứa đựng những kỉ niệm thật êm đẹp. Và trong kí ức của học trò chắc chắn không thể nào thiếu được hình ảnh của những chùm hoa phượng vĩ. Đó là loài hoa học trò, loài hoa báo hiệu cho mùa thi và kì nghỉ hè sắp đến. Những bài thơ ngắn hay về hoa phượng là cách để chúng ta được sống lại với những năm tháng học trò đầy sôi động.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Xa rồi phượng ơi

Góc sân trường lập lòe hoa phượng đỏ

Hạ đến rồi hối hả những mùa thi

Áo dài ơi còn vương vấn điều gì

Để tiếng ve cứ nghẹn ngào nức nở

Tiếng trống trường sao bỗng như dang dở

Có phải chăng chẳng muốn nói chia tay

Nào ai nỡ rời xa những tháng ngày

Dòng mực tím nghiêng nghiêng trang giấy trắng

Tuổi học trò như hoa dào dạt nắng

Xé vần thơ để tinh nghịch hồn nhiên

Thiếu nữ trăng non lung linh ánh mắt huyền

Trai mới lớn dấu con tim khờ khạo

Nắng tâm hồn cứ tung tăng đi dạo

Để nuôi nấng bao bao hoài bão khát khao

Tương lai mở em hồi hộp bước vào

Tuổi học trò hồn nhiên, tinh nghịch, dù có xa rồi thì mỗi khi ngắm nhìn hoa phượng đỏ lòng vẫn muốn trở về. Chính hoa phượng vĩ đã cùng với học trò nuôi lớn biết bao nhiêu hoài bão, khát khao.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Nỗi buồn hoa phượng

Giữa tháng năm, hè đã về rồi đó.

Cuốc kêu vang, con Tu hú gọi bầy.

Cánh phượng hồng khiến lòng lại ngất ngây

Chút xao xuyến giờ chia tay đã điểm.

“Chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng…”

Bài: PHƯỢNG HỒNG còn vang vọng đâu đây.

Đã xa rồi ngôi trường nhỏ, hàng cây…

Sao vẫn thấy nhớ những ngày đi học.

KỶ NIỆM NÀO BUỒN nghe sao muốn khóc

LƯU BÚT NGÀY XANH nhắc buổi chia ly.

PHƯỢNG BUỒN ơi ta nhớ mãi ngày đi.

MỖI NĂM ĐẾN HÈ… gợi bao nhung nhớ.

Đêm lắng nghe giọt mưa rơi lại nhớ

Giọt mưa nào làm ướt áo ai đây?

Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ… thật quá hay!

Triệu hạt mưa… nỗi nhớ dài thêm mãi.

Bài thơ là nỗi niềm xúc động của một người đã đi qua tuổi học trò. Hoa phượng nở như nhắc về những kỉ niệm năm nào với ghế đá, hàng cây và những dòng lưu bút. Buổi chia ly của tuổi học trò như vừa chỉ mới hôm qua.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Mùa hoa phượng

Bởi nắng quá -cánh phượng bừng thắp lửa.

Tiếng ve sầu,rộn rã gọi mùa thi.

Trống tan trường,ngập ngừng buổi chia ly.

Tà áo trắng -cánh phượng hồng lã chã.

Tuổi hoc trò hồn nhiên và rất lạ.

Chẳng có gì cũng cười thật giòn tan.

Đêm về mơ -quyển sách mở sang trang.

Cánh phượng hồng trao nhau niềm mơ ước.

Hè lại về,vẫn như bao hè trước.

Bước chân nào – thoáng hồn bỗng như say.

Cơn gió đùa,thưa thớt cánh hoa bay.

Lời ước hẹn,đắp đầy miền ký ức.

Lời thư xưa vẫn còn nguyên màu mực.

Kẻ tình si còn đứng đợi chờ ai?

Tiếng ve kêu hay là tiếng thở dài.

Cành phượng vĩ đỏ hoe niềm nhưng nhớ.

Tuổi học trò là lứa tuổi hồn nhiên và vô tư nhất. Mùa hè đến, những cánh phượng hồng cũng nở bùng rực rỡ. Học trò trao nhau cánh hoa phượng giống như trao nhau những niềm mơ ước tuổi học trò.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Hoa phượng

Hôm qua còn lấm tấm

Chen lẫn màu lá xanh

Sáng nay bừng lửa thắm

Rừng rực cháy trên cành

Bà ơi! Sao mà nhanh!

Phượng nở nghìn mắt lửa

Cả dãy phố nhà mình

Một trời hoa phượng đỏ.

Dường như chỉ sau một cái chớp mắt, hoa phượng đã nở đỏ rực cả một khoảng trời. Không còn là những chấm nhỏ chen giữa màu lá xanh nữa mà là cả nghìn mắt lửa đang bùng cháy.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Phượng ơi, đừng nở nữa

Xưa anh bảo hoa phượng hồng buồn lắm

Em đừng yêu, đừng mê đắm thế kia

Vì hè về là thời khắc rẽ chia

Em mỉm cười chìa ra hai buớm phượng

Anh đón lấy, nắm luôn tay – thật ngượng

Mặt nóng ran dường như điện cha ̣y qua

Anh thì thầm mai anh phải đi xa

Làm nghĩa vụ, em ở nhà khỏe nhé

Hè lại về, nhận tin – tim đau xé

Anh hy sinh vì đất mẹ thiêng liêng

Cánh phượng buồn u uất nỗi niềm riêng

Anh bỏ em về nơi miền cực lạc

Phượng lại nở, cánh hồng rơi xao xác

Kỷ niệm xưa làm tan nát hồn tôi

Tiếng ve ngân như thổn thức từng hồi

Đau đớn lắm, phượng ơi đừng nở nữa!

Bài thơ là nỗi đau đến xé lòng của người con gái có người yêu hi sinh nơi chiến trường. Chàng trai đã lên đường đi nghĩa vụ đúng vào mùa hoa phượng nở. Nào ngờ đó là lần chia ly mãi mãi. Tác giả mong muốn hoa phượng đừng nở bởi mỗi lần phượng nở là một lần nhắc lại nỗi buồn.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Phượng

Xa trường rồi. Bỏ lại chùm hoa phượng.

Cứ sang hè lại nở thắm trên cành.

Như trách hờn như nhắc khéo về anh.

Trái tim kia biết bao lần khờ dại.

Tuổi phượng hồng mình qua đi mãi mãi.

Thời gian nào có cho ta làm lại.

Nhưng mùa sang cứ cây đời kết trái.

Để tim hồng. Lưu luyến mãi thủa xưa.

Mỗi năm phượng hồng lại nở 1 lần nhưng tuổi học trò qua đi thì không bao giờ trở lại được nữa. Mỗi lần hoa phượng nở lại như nhắc về những kỉ niệm của thuở xa xưa, cái thuở mà trái tim còn khờ dại.

Hoa phượng nở nhắc nhớ về những kỉ niệm của tuổi học trò

Hoa phượng nở, nhớ ngày xưa đi học,

Thời gian nhanh, phút chốc đã già rồi.

Cánh diều ai bay lơ lửng lưng trời,

Như nhắc nhớ, một thời còn thơ bé.

Như nhắc nhở, một thời còn trai trẻ,

Những chiều hè, ngạo nghễ trên lưng trâu

Quên làm sao, hôn bạn gái lần đầu

Giờ nhớ lại, đôi môi còn ngọt mãi

Nhớ không em, mùa phượng cuối chia tay,

Hoa phượng ơi, có hay ta tiễn biệt,

Mà phượng buồn, gia diết đứng chờ mong.

Mùa phượng âý ta ngóng trông từ đó.

Mãi hôm nay, năm mươi mùa phượng nở,

Sân trường xưa, nhuộm đỏ sắc màu hoa.

Bạn bè xưa, nay tuổi đã về già,

Phượng vẫn đỏ, tình yêu xưa vẫn trẻ.

Phượng đang nở, trường xưa sao đẹp thế,

Vẫn uy nghi, như đang đợi ta về.

Áo trắng ai, tóc thề ôm vai nhỏ,

Có giống em, hồi đó của anh không?

Mùa hoa phượng nở nhắc tác giả nhớ về một thời thơ bé còn ngồi trên lưng trâu, nhớ về nụ hôn đầu với người bạn gái. Thoáng chốc mà đã đi qua 50 mùa hoa phượng nở, bạn bè nay cũng đã già chỉ có phượng vẫn rực rỡ như vậy.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Nỗi buồn hoa phượng

Hè về em đã quên chưa?

Bên hàng phượng vĩ giữa trưa bẽ bàng.

Bâng khuâng đội ánh nắng vàng

Tặng em cánh phượng, em mang đâu rồi…

Bây giờ nhìn cánh phượng rơi

Hỏi ai còn nhớ? Ai người còn thương.

Hè về phượng rực sân trường

Nhớ hoài cánh phượng dễ thương thủa nào?

Ngày xưa chỉ vậy thôi sao?

Em đi đường ấy! Nẻo nào… cho ta?

Từng mùa hè cứ trôi qua

Nhớ hàm răng ngọc răng ngà cười duyên.

Nỗi buồn chẳng muốn gọi tên.

Muốn quên, nhưng lại chẳng quên trong lòng.

Em còn nhớ kỷ niệm không?

Ngày xưa một cánh phượng hồng ai trao…

Có một mùa hè năm nào chàng trai đã tặng cho cô gái cánh phượng hồng. Bây giờ mỗi người một nơi nhưng mỗi khi nhìn thấy cánh phượng hồng là tác giả lại nhớ đến câu chuyện năm nào.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Chỉ thấy phượng rơi

Về thăm trường cũ chiều nay

Hoa phượng đỏ thắm rơi đầy trên sân

Ngập ngừng đếm những bước chân

Chỉ mong ta được một lần gặp ai

Ngày xưa là một chàng trai

Bây giờ tóc đã nhạt phai nhuốm màu

Người xưa giờ ở nơi đâu

Tìm hoài chỉ thấy ve sầu khóc than

Nhạt nhòa dấu ấn thời gian

Bao mùa phượng nở phượng tàn cách xa

Sao mình vẫn nhớ người ta

Sân trường ngày ấy một tà áo bay

Một thời tay nắm trong tay

Tình ta trong trắng đắm say mơ màng

Bên nhau chiều tím hạ sang

Thơ tình dấu dưới hộc bàn trao nhau

Cuộc đời là chốn bể dâu

Chia tay em bước qua cầu sang sông

Tiếng ve nức nở trong lòng

Sân trường chỉ thấy phượng hồng rơi rơi

Tình cảm học trò bên dưới gốc phượng luôn khiến người ta ghi nhớ không thể nào quên. Nhân vật trữ tình trong bài thơ dù tóc đã hai màu nhưng khi thăm lại trường cũ, nhìn cánh phượng rơi vẫn nhớ như in bóng dáng người con gái năm nào.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Xa hoa phượng rồi

Rồi đây mỗi đứa một nơi

Nhưng tình bè bạn chẳng rời xa nhau

Sau này có ở nơi đâu

Bạn bè cùng lớp chớ sầu phải vui

Sân trường phượng đã nở rồi

Mái trường ta học suốt đời nhớ ghi

Bây giờ ôn luyện còn thi

Cùng nhau chào đón tin vui cả trường

Ôi sao bao nỗi vấn vương

Nụ cười,ánh mắt ta thường trao nhau

Kỷ niệm nho nhỏ nhớ lâu

Nhớ trường nhớ bạn,nhớ cầu thang đi

Đứng đây ta hãy nhớ ghi

Cánh hoa phượng đỏ dập dìu trước ta

Bịn dịn sao muốn khóc òa

Xa thầy xa bạn xa hoa phượng rồi

Bài thơ là nỗi xúc động của tác giả khi sắp phải xa bạn, xa trường, xa cánh phượng hồng đỏ thắm. Cuộc chia ly này thật sự không đơn giản vì từng nụ cười, từng ánh mắt đều khiến cho lòng người vấn vương.

Bài thơ ngắn hay về hoa phượng: Phượng hồng

Cánh phượng hồng.. còn ép hoài trang vở

Mỗi hè về.. nỗi nhớ lại miên man

Tuổi thanh xuân.. lời thương ấy nồng nàn

Những kỉ niệm.. vẫn ngập tràn rung động

Nhớ ánh mắt.. nhìn nhau đầy thơ mộng

Tay đan tay.. sức sống cứ trào dâng

Hỏi vì sao.. lòng dạ thấy nâng nâng

Trống lồng ngực..dồn tầng mây thổn thức

Cánh phượng thắm.. trang giấy thơm mùi mực

Đã bao ngày.. vẫn rạo rực tình nồng

Xa xôi ơi.. mình có nhớ hay không

Vòng tay ấm.. giữa trời giông trở lạnh

Ngượng ngùng lắm.. khi hừng đông mưa tạnh

Vẫn ngả đầu.. bên cạnh với vòng tay

Cánh phượng hồng.. trang giấy trắng hôm nay

Là kỉ niệm.. của ngày đầu còn giữ

Dẫu vẫn biết.. chỉ còn trong quá khứ

Nhưng tình hồng.. và nghĩa cử ái ân

Trong tình yêu.. dù chỉ đến một lần

Còn nhớ mãi.. như người thân còn đó.

Mỗi mùa hoa phượng về là nỗi nhớ cũng ùa về. Tuổi thanh xuân đi qua để lại biết bao nhiêu kỉ niệm. Cánh phượng hồng ép trong trang giấy chính là cách để người ta níu giữ tuổi học trò.

Tiếng ve sầu.. râm ran nghe nức nở

Học trò thường ép cánh phượng trong trang vở

Để lòng ta.. bỗng nhớ tới một người

Quen từ khi.. phượng nở cánh rụng rơi

Sân trường đó.. rối bời bao kỉ niệm

Mùa hè ấy.. là mùa hè trải nghiệm

Của lứa đôi.. còn giấu giếm con tim

Để rồi sau.. mãi mãi chỉ kiếm tìm

Bao thương nhớ.. đắm chìm miền kí ức

Giờ tự trách.. còn tim thì thổn thức

Xa nhau rồi.. lại ước muốn thành đôi

Mỗi cánh chim.. theo hướng một phương trời

Ở nơi đó.. tim ơi đành lẻ bạn

Nay hè tới.. nghe ve sầu tản mạn

Chút hương tình.. còn lán lại yêu thương

Nỗi nhớ nhung.. từ thuở ấy tới trường

Bao kỉ niệm.. vấn vương mùa phượng nở.

Nghe tiếng ve sầu râm ran khiến tác giả nhớ về một người quen cũ từ thuở học trò thơ mộng. Mùa hè năm nào mang đến biết bao nhiêu trải nghiệm, để lại biết bao nhiêu thương nhớ. Để giờ đây cứ mùa phượng nở là kí ức lại ùa về.

Thu Thủy

Cảm Nhận Về Mùa Hè

Xa trường, xa thầy cô, bạn bè dẫu ta có buồn thì cũng không thể để nỗi buồn ấy chi phối sự hồn nhiên vô tư ở cái tuổi “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”. Ma đã ai nhìn thấy? Quỷ là thế nào? Còn học trò thì ai chả biết!

Hè về, trong tôi lại nao nao nhớ về những cảm xúc hân hoan của thời thơ ấu. Những trưa hè nắng giòn tan, lũ trẻ thôn quê chúng tôi lại rúc rích rủ nhau ra tắm suối. Con suối chảy qua làng, nó như một chấm phá trong bức tranh làng quê thanh bình; như một minh chứng cho biết bao thế hệ học trò quê tôi đã tắm mát, vũng vẫy nơi này…

Lũ quỷ sứ chúng tôi với biết bao trò nghịch ngợm, nô đùa, ham chơi như quên lối về để mẹ phải thất thanh gọi về như gọi đò sông cái. Rồi những buổi chiều lộng gió chúng tôi lại túm năm tụm ba ngồi chơi những trò chơi dân gian, kể nhau nghe những câu chuyện cổ tích đến lạ kì hay chạy dọc con đường đất với những chiếc chong chóng quay tít trước gió cùng cánh diều tuổi thơ cao vút trên bầu trời. Mùa hè của tuổi thơ tôi được gói gọn trong những kỉ niệm ngọt ngào. Tôi yêu mùa hè, yêu nắng vàng cùng tiếng ve kêu râm ran như một bản nhạc, đa cung, đa sắc. Những cánh phượng hồng giao thoa cùng nắng vàng làm nên màu quang phổ. Chỉ những ai có trách nhiệm với đời mới nhận ra màu quang phổ mùa hè đẹp ngất ngây…

Khi lớn lên, hè về tôi lại cảm nhận mùa hè bằng một tình yêu khác. Đó là những tia nắng lấp ló len lách như nhảy múa qua khe cửa sổ lớp học . Là cảm giác thoải mái dịu nhẹ trong tâm hồn khi đạp chiếc xe chạy trên con phố cũ kĩ có chút cổ xưa còn chưa kịp tắt nắng. Cảnh vật xung quanh hiện lên giản dị mà đẹp đến vô cùng, nên thơ, nên nhịp…

Đối với tôi mùa hè còn nhiều cái để nhớ, để ngẫm lắm. Tôi bất chợt nhớ về mùa hè chia tay năm cấp 2, dù không phải là mùa hè chia tay cuối cùng của thời học sinh nhưng nó lại đọng lại trong tôi biết bao cảm xúc và ý nghĩa. Nhất là tình cảm thầy trò. Thầy cô – những người dìu dắt chúng tôi trong suốt 4 năm dài, để chúng tôi đủ sức bước vào cổng trường cấp 3… Biết bao nhiêu kỉ niệm đong đầy cùng với một hoài bão lớn đang ấp ủ trong những trái tim bé bỏng, nhưng đầy nhiệt huyết .

Đối với những người khác, có thể mùa hè thật đơn giản và rất đỗi bình thường, chỉ là một mùa trong năm với cái nắng nóng gay gắt làm đổ mồ hôi. Nhưng với tôi, mùa hè lúc nào cũng thật đẹp, thật ý nghĩa. Bởi, mùa hè cho ta nhiều lắm. Cho ta lớn khôn để ta biết yêu, biết ghét, biết nhận ra những điều tốt đẹp..

Hè về làm nên biết bao cảm xúc của tuổi học trò, vô cùng, vô tận. Là cả một khoảng thời gian cho ta trải nghiệm mọi thứ để suy nghĩ, dần trưởng thành và lớn lên . Trong cuộc sống tất bật này, có thể nhiều người quên đi những khoảng thời gian dành cho cảm xúc của riêng mình nhưng với tôi lại ngược lại. Tôi luôn mong chờ những giây phút đẹp đẽ đánh động đến đáy tâm hồn, để thả mình vào những điều kì diệu xung quanh .

Những chiều nắng vàng rực rỡ bỗng nhiên lại là cả một cơn mưa rào chạy đến bất chợt. Mưa mùa hè sao mà đến nhanh thế. Nhanh chóng, hối hả nhưng lại mang cho chúng ta cảm giác trong lành dịu nhẹ. Đứng dưới hiên nhà nghe tiếng mưa kêu lộp…độp, thả hồn theo gió mây, miệng lẩm nhẩm cất lên những câu ca quen thuộc . Mọi cung bậc của cảm xúc như đan xen vào nhau tất cả như hòa quyện lại thành một dòng cảm cảm xúc vô cùng ,bất tận.

Tôi nhận ra rằng cuộc sống này thật nhiều điều ý nghĩa , biết bao thứ đang chào đón nếu chúng ta biết nhìn nhận và đánh giá một cách tích cực. Là khi chúng ta biết chia sẻ, cảm thông yêu thương, quan tâm chăm sóc đến mọi người. Là khi thấy được sự nhọc nhằn, vất vả của cha mẹ khi ” bán mặt cho đất,bán lưng cho trời ”, gương mặt đen xạm và tấm áo ướt đẫm mồ hôi trong ngày hè nóng nực. Thúc giục ý chí nghị lực của mỗi chúng ta để xứng đáng với những công lao của cha mẹ.

Và đôi khi tuổi thơ lại trở về với những kỉ niệm, những giận hờn vu vơ , những trò đùa nghịch tai quái của lũ bạn, là những mối tình học trò ” sửu nhi ” thật buồn cười nhưng cũng rất đáng để ta trân trọng với chút nhớ nhung, hoài niệm và thật nhiều lưu luyến.

Tôi ôm trọn những kỉ niệm đẹp của mùa hè để đi vào những trang nhật ký, vào những dòng lưu bút… Gửi gắm lòng mình vào đó bằng những tâm tư, tình cảm tự sâu thẳm trái tim mình ; Bằng những câu ca, nét chữ – tất cả những gì ý nghĩa nhất…

Cuộc sống trôi đi như những vòng quay nhanh lắm, bốn mùa quanh năm lặp đi lặp lại theo một quy luật tự nhiên. Mùa hè cũng vậy đến thật nhanh nhưng đi cũng thật nhanh. . Mỗi mùa hè qua đi là cả một tập ký ức để lại. Nó sẽ trở nên tuyệt vời biết bao khi ta coi nó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống này. Cảm ơn mùa hè đã cho tôi hiểu sâu sắc hơn ý nghĩa của tình người, để đi vào tương lai sán lạn…

Nguyễn Quỳnh Giao Lớp 11A1, Trường THPT Lưu Nhân Chú, Thái Nguyên

Thống kê tìm kiếm