Thơ Hay Cho Người Cô Đơn / Top 15 Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 10/2023 # Top Trend | Kovit.edu.vn

Những Bài Thơ Hay Về Mùa Đông Lạnh Lẽo Và Cô Đơn

Những bài thơ hay về mùa đông tràn ngập nỗi nhớ Dáng Đông – Huỳnh Minh Nhật

Độ cuối tháng trời như không nắng nữa

Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?

Em quên mất nụ cười em là nắng

Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?

Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối

Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng

Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt

Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang

Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ

Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu

Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?

Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?

Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc

Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng

Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận

Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…

Nỗi nhớ mùa đông – Tùng Trần

Đông đã về trên từng con phố nhỏ

Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung

Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng

Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ

Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?

Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay

Bước một mình trên phố vắng chiều nay

Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ

Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở

Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?

Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông

Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??

Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm

Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi

Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi

Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm

Nhớ đến chúng tôi nghe hồn tắt lịm

Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??

Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu

Để đông chúng tôi đơn sầu..cô lẻ…!!

Đêm đông hoài niệm – Thiên Gia Bảo

Anh nghe nói gió mùa về em ạ

Em có buồn vì mình vắng nhau không

Chiếc khăn gió che chở cả mùa đông

Chỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ…

Chắc bây giờ ở phương trời xa đó

Đã có người thắp lửa sưởi trái tim

Đâu cần anh mà trông ngóng mong tìm

Thứ đã cũ của một thời xa vắng…

Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặng

Ái ân chìm xuống tận đáy đại dương

Đông có mang băng giá cũng vô thường

Bởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc…

Phải cố quên đi những gì đã mất

Để niềm đau như cơn gió thoảng buồn

Cuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơn

Khi tình yêu chẳng còn là tất cả…

Em ấm êm bên một người xa lạ

Anh cũng đành chấp nhận bị lãng quên

Phận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyên

Thì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc…

Nếu đau thương làm anh thêm nghị lực

Sống vững vàng bước tiếp đến ngày mai

Vùi chôn đi xóa bỏ những u hoài

Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽ

Trút muộn phiền đối diện với chính anh

Nam tử hán không được quá lụy tình

Khi người ta đã thay lòng đổi dạ.

Đông về xa em –  Đức Trung

Đêm qua gió lạnh tràn về

Đơn côi gối chiếc tái tê trong lòng

Giờ này em có biết không?

Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầu

Sao mình cứ mãi xa nhau?

Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm can

Chia ly thương nhớ vô vàn

Tình như con sóng nát tan trong lòng”

Bao nhiêu mộng ước chờ mong

Đừng làm phai nhạt má hồng nghe em?

Anh nằm thao thức trong đêm

Nhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không?

Tình yêu như ngọn lửa hồng

Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng.

Mùa đông về – Lê Hoàng

Trời se lạnh gió vờn len lỏi

Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn

Mưa chiều xối xả …mưa tuôn

Đìu hiu quán nhỏ …cõi hồn chênh chao !

Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt

Cách dặm trường da diết khôn nguôi

Ước gì cơn gió lả lơi

Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng

Nhỏ yêu dấu ! Mùa đông lặng lẽ

Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau

Lòng anh một nỗi âu sầu

Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình.

Nhỏ yêu hỡi ! mông mênh nỗi nhớ

Trái tim hồng một thuở khát khao

Giờ đây thấp thỏm thét gào

Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề .

Ôi não nuột ! Sơn khê cách trở

Ở hai đầu nổi nhớ xót xa

Tình duyên nguyện thắm mặn mà

Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn.

Phố Mùa Đông – Toàn Tâm Hòa

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay

Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt

Chút hương thu còn bên đời yếu ớt

Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao

Trời bảng lảng một màu sương buốt giá

Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá

Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len

Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói

Gió heo may cũng ra đi rất vội

Đông về rồi gió đông bắc theo sang

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang

Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa

Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa

Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi

Đông đã về… em có đến bên tôi?

Những bài thơ về mùa đông ngọt ngào, lãng mạng Thơ tình mùa đông 1

Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông

Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá

Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ

Chẳng đến được người đã qúa xa xôi ?

Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời

Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng

Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng

Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư

Đông đã về se sắt những trang thơ

Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc

Còn lại thôi chút ân tình cách biệt

Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi

Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi

Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước

Đến nơi nao nếu người em thấy được

Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao

Tôi vẫn yêu em như những ngày nào

Nghe ký ức thường dâng trào khao khát

Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt ?

Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe ?

Từ độ em đi tâm trí nặng nề

Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến

Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển

Thương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi

Sửa soạn cho mùa đông

Một chút gió đêm nay cho đủ rét

Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng

Ở trên sao sáng để em sang

Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở

Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn

Như que diêm phải cháy những đầu hôm

Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác

Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay

Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay

Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết

Mùa dông tới làm sao em biết

Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng

Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông

Đường đi học thênh thang loài mây rớt

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết

Khi vô tình gọi lại tuổi tên người

Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai

Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp

Một chút núi của bầu trời xa tắp

Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh

Em có nghe rất khẽ ở bên mình

Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh

Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông

Em có nghe lửa ấm ở trong lòng

Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

Thơ tình mùa đông 2

Muốn gửi tới em thật nhiều trong đêm giá

Mỗi vần thơ tựa sóng cả trào dâng

Đêm có buồn tình biết có hay không ?

Anh chỉ thấy một lòng yêu em mãi.

Gửi về Em dáng chiều trôi chầm chậm

Khói Sương rơi giăng trắng nỗi niềm tư

Xe lạnh lòng làm nỗi nhớ âm u

Đêm dần xuống chiều dường thêm lưu luyến

Gửi về em niềm thương trong gió quyện

Mang tâm tư bao xao xuyến nghẹn ngào

Khóm Trúc reo mình cùng gió lao xao

Nghe cảm xúc thầm dâng trào rung động

Gửi về em cả trời mơ mở rộng

Ôm yêu thương ,ôm niềm nhớ vô trong

Khát vọng nào ôm mãi nỗi chờ mong

Ôm hình bóng ôm em vòng tay ấm

Gửi về em dáng chiều trôi rất đậm

Cả không gian bưng phủ kín nhớ thương

Căn phòng buồn ăm ắp những vấn vương

Đầy ứ đọng bốn bức tường lạnh lẽo

Gửi về em niềm vui buồn đan chéo

Như mây bay, nhờ gió thổi vu vơ

Gió mơn man niềm thương nhớ mong chờ

Mây hờ hững,hững hờ trôi không bến

Gửi về em những tâm tình chợt đến

Máu rồn sôi,ứ nghẹn nhói con tim

Hạnh phúc dâng trào thổn thức đêm đêm

Ôi khao khát,khát em men tình ái

Gửi về em một tình yêu mãi mãi

Như dòng sông đầy ắp bốn mùa thương

Như cuộc đời vẫn tha thiết uyên ương

Như bờ cát vấn vương người in dấu

Gửi về em khát khao hằng nung nấu

Cho Đông qua, Xuân,Hạ tới Thu về

Em yêu ơi niềm mơ ước đam mê

Tình vĩnh cửu vẫn không hề đổi khác

Gửi về em một con tim mộc mạc

Một đơn xơ,một cảm xúc chân tình

Một linh hồn một ngọn nến lung linh

Một niềm nhớ một bóng hình hơi ấm

Gửi về em nụ hôn nồng sâu đậm

In bờ môi,in ánh mắt nụ cười

In ngọt ngào in giọt lệ tan rơi

In cảm giác in bồi hồi ngây ngất

Gửi về em mối tình anh rất thật

Rất thật lòng và rất đỗi yêu em!

Thơ tình mùa đông 3

Mùa Đông này anh sẽ đến bên em,

ở trọn 90 hôm không đêm nào bỏ vắng,

ngày đi làm, tối tắm xong mang tặng,

tất cả thân này em sở hữu hết mùa Đông.

Không như xưa em chỉ ngắm lửa hồng,

rét thấu xương khi mỗi mùa Đông tới,

càng yêu anh em càng chờ càng đợi,

càng lạnh lòng dù cạnh lửa than khô.

Thôi từ nay anh gác bỏ cơ đồ,

về bên em cho Đông dài bớt rét,

để tình yêu hai ta bùng khét lẹt,

trả nợ bao ngày em nhóm lửa nướng tim.

Anh sẽ về ngay để em khỏi phải tìm,

khỏi phải lo dập dình bên hàng xóm,

đông năm nay em cứ sử dụng anh cho đến khi quắt khọm,

anh sẵn bằng lòng bù cái thiệt em xưa.

Không biết năm nay trời rét nặng hay vừa,

có tuyết kèm theo hay chỉ là gió buốt,

dù rét sâu anh thề không hề tuột,

ôm chặt cả người từ chán xuống gót chân em.

Đông năm nay em sẽ hết bõ bèm,

có anh về cùng em chia hơi lạnh,

kể từ nay Đông về anh không tránh,

ấp ủ hết mùa tan rét mới lại đi.

Một chiều đông

Chiều nay một chiều đông

Nghe thèm giọt nắng hồng

Thèm một vòng tay ấm

Cho đời bớt mênh mông

Người ơi đông bên nớ

Có nhiều tuyết rơi không

Bên ni đông không tuyết

Chỉ bão tuyết trong lòng

Nhớ về đông năm ấy

Tuyết trắng phủ đầy cây

Trắng như màu áo cưới

Môi mắt nhìn đắm say

Rồi mùa đông lại sang

Cuộc tình lỡ, tan hoang

Tuyết vẫn trắng đầy lối

Trắng, như màu áo tang

Chiều nay một chiều đông

Dù có giọt nắng hồng

Dù có vòng tay ấm

Vẫn nghe buồn mênh mông

Chiều nay, một chiều đông ..

Mùa đông xa nhau

“Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em.

Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ.

Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt.

Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.

Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không?

Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt…

Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất.

Mùa đông về em có lạnh lắm không?

Ở bên này trời vừa mới vào đông.

Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng.

Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ.

Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…”

Những bài thơ về mùa đông cô đơn, lạc lõng Mùa đông

Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?

Mùa đông đến trong đêm trời trở gió

Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ

Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về

Hà Nội mùa đông lại dài lê thê

Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi

Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi

Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh

Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh

Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa

Tất cả giờ đây còn lại là một nửa

Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…

Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may

Với cái lạnh của một chiều lạc bước

Với những gì mà anh không biết trước

Và với em, nhưng là của ngày xưa

Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa

Không thấy tóc em một chiều ướt át

Hay những mảnh thư dại khờ rách nát

Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm

Đợi chờ sao em một phút nắng lên?

Để trở về với dòng đời tấp nập

Để trở về đắng cay trong sự thật

Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em…

Đêm đông

Một chút gió đêm nay cho đủ rét

Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng

Ở trên sao sáng để em sang

Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở

Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn

Như que diêm phải cháy những đầu hôm

Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác

Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay

Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay

Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết

Mùa đông tới làm sao em biết

Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng

Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông

Đường đi học thênh thang loài mây rớt

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết

Khi vô tình gọi lại tuổi tên người

Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai

Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp

Một chút núi của bầu trời xa tắp

Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh

Em có nghe rất khẽ ở bên mình

Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh

Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông

Em có nghe lửa ấm ở trong lòng

Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

Tình yêu mùa đông

Đã bao mùa đông rồi anh chẳng thể vui

Để mùa đông năm nay anh ngập tràn hạnh phúc

Em đã đến bên anh vào một ngày nắng nhạt

Xua tan mây mù sưởi ấm trái tim anh.

Mùa đông năm nay có trọn vẹn niềm vui

Có trọn vẹn những điều anh mong ước

Có trọn vẹn những tháng ngày cô độc

Là đưa em về miền cổ tích nơi anh.

Hạnh phúc đủ đầy là khi ở bên em

Là khi em cười, mang niềm tin cuộc sống

Là ánh mắt em nhìn về anh một hướng

Là nỗi niềm em chia nửa cùng anh.

Hạnh phúc này liệu có mong manh?

Như cơn gió mùa đông kèm theo rét lạnh

Như cơn mưa mùa đông mang theo giá buốt

Câu trả lời anh dành trọn cho em

Anh sẽ về viết tiếp tháng 12

Anh sẽ trở về tháng 12

Để mùa đông chẳng tần ngần bên hiên cửa

Ngày chẳng xa và đêm qua chẳng vội

Anh sẽ về viết tiếp tháng 12.

Anh sẽ trở về tháng 12

Để được ôm vai gầy áo mẹ

Nghe những lời ru ầu ơ thủa bé

Khúc ca dao cổ tích nhiệm màu

Anh sẽ về con đường đôi lứa đợi chờ nhau

Mãi chạy dài trong tận cùng kí ức

Về một mùa hoa cải bên sông

Có cô gái đợi ai chưa lấy chồng

Anh sẽ về ngang ngõ mùa đông

Để tìm về thời ấu thơ trẻ dại

Buổi chiều hôm ngóng trông mẹ đầu ngõ

Dáng liêu xiêu, mong manh tấm áo sờn

Anh sẽ về để cảm nhận chút cô đơn

Tìm thấy mình trong bộn bề nỗi nhớ

Nỗi nhớ thời gian trong từng hơi thở

Để hiểu thế nào là hạnh phúc, niềm vui

Anh sẽ trở để tìm lại bấy nhiêu thôi

Của một thời, ai đi rồi tiếc nuối

Để viết về những bộn bề kí ức

Anh sẽ về để viết tháng 12.

Phố Mùa Đông

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay

Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt

Chút hương thu còn bên đời yếu ớt

Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao

Trời bảng lảng một màu sương buốt giá

Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá

Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len

Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói

Gió heo may cũng ra đi rất vội

Đông về rồi gió đông bắc theo sang

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang

Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa

Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa

Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi

Đông đã về… em có đến bên tôi?

Lá Mùa Đông

Người đi rồi… áo mùa thu khép lại

Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh

Buồn của tôi thay lá mọc trên cành

Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác

Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát

Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay

Trời mùa đông có vội vã hết ngày

Lá có kịp đón một mùa thu nữa?

Người đi rồi khép điều gì trong mắt

Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi

Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi

Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất

Mùa Đông

Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh

Trời rét mướt gió Đông về gọi cửa

Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá

Như tình anh không áo lúc Đông sang

Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang

Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ

Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng

Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em

Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen

Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng

Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập

Sợ dại khờ nên em chút cô liêu

Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu

Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi

Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố

Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu!

Mùa đông đến

Rồi một ngày trời không biếc xanh

Rồi một ngày hàng cây vắng tanh

Và cơn gió mang mùa đông tới

Cuốn bay theo đám lá vàng rơi

Bờ cỏ này giọt sương đã tan

Bậc thềm này còn in dấu chân

Mùa đông đến em chờ anh mãi

Lá hoa thu sang nay đã úa tàn

Giờ đây em biết, em biết đã mất anh rồi đấy

Ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi

Lòng em đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nói

Còn yêu mãi…

Giờ đây em biết, em biết đã mất anh rồi đấy

Ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rơi

Lòng e đau đớn nhưng trái tim vẫn như thầm nói

Em mãi yêu anh!

Thơ tình mùa đông

Ai lê bước giữa mùa đông giá lạnh

Cố tìm quên hình ảnh bóng người yêu

Đời cô đơn thầm lặng dưới trời chiều

Sao vẫn nhớ thật nhiều người năm cũ

Mùa đông lạnh ánh Trăng buồn liễu rũ

Lòng vấn vương nhớ tình cũ năm nao

Cố lãng quên mà có được lúc nào

Trong tâm khảm không bao giờ thôi nhớ

Mộng nên đôi đã nhiều năm tan vỡ

Người ra đi kẽ ở lối hai đường

Sao trong lòng ta cứ mãi nhớ thương

Rồi thao thức đêm trường mơ với mộng

Hãy quên đi tìm niềm vui mà sống

Nhớ làm gì hình bóng thuở năm xưa

Lời thề yêu chỉ là nói dối lừa

Ta đã biết sao không chừa vẫn nhớ.

Trái tim mùa đông

Biết trái tim chẳng có tội gì đâu

Khi anh không thể yêu em hơn nữa

Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ

Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ…

Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa

Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy

Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy

Em bồi hồi, em vội vã, em yêu…

Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều

Em không thể và chúng mình… không thể

Sao hôm – Sao mai cách xa đến thế

Câu thơ này có tới được cùng anh

Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh

Em mãi yêu anh một tình yêu… không thể

Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ

Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu….

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG Thơ: Tùng Trần

Đông đã về trên từng con phố nhỏ

Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung

Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng

Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ

Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?

Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay

Bước một mình trên phố vắng chiều nay

Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ

Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở

Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?

Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông

Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??

Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm

Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi

Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi

Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm

Nhớ đến chúng tôi nghe hồn tắt lịm

Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??

Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu

Để đông chúng tôi đơn sầu..cô lẻ…!!

ĐÊM ĐÔNG HOÀI NIỆM Thơ: Thiên Gia Bảo

Anh nghe nói gió mùa về em ạ

Em có buồn vì mình vắng nhau không

Chiếc khăn gió che chở cả mùa đông

Chỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ…

Chắc bây giờ ở phương trời xa đó

Đã có người thắp lửa sưởi trái tim

Đâu cần anh mà trông ngóng mong tìm

Thứ đã cũ của một thời xa vắng…

Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặng

Ái ân chìm xuống tận đáy đại dương

Đông có mang băng giá cũng vô thường

Bởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc…

Phải cố quên đi những gì đã mất

Để niềm đau như cơn gió thoảng buồn

Cuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơn

Khi tình yêu chẳng còn là tất cả…

Em ấm êm bên một người xa lạ

Anh cũng đành chấp nhận bị lãng quên

Phận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyên

Thì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc…

Nếu đau thương làm anh thêm nghị lực

Sống vững vàng bước tiếp đến ngày mai

Vùi chôn đi xóa bỏ những u hoài

Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽ

Trút muộn phiền đối diện với chính anh

Nam tử hán không được quá lụy tình

Khi người ta đã thay lòng đổi dạ.

GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG Thơ: Nguyễn Đình Huân

Đêm mùa đông sương lạnh ánh trăng tà

Lòng buồn hiu nhớ người ta nhớ quá

Biết giờ đây sống ở nơi xứ lạ

Có khi nào người lạnh giá con tim

Nhớ tình xưa cứ mải miết đi tìm

Mò ánh trăng đã chìm nơi đáy nước

Có khi nào người ta ơi luyến tiếc

Khi ngày xưa người ly biệt tình ta

Cho một người cứ mãi mãi xót xa

Nhớ những kỷ niệm đã qua ngày ấy

Con tim ta đã bao lần run rẩy

Khi bàn tay ai nắm lấy bàn tay

Nhớ một thời đôi ta đã đắm say

Em lại mơ về những ngày xưa đó

Hai trái tim yêu nồng nàn cháy đỏ

Mình bồng bềnh như là gió với mây

Hạnh phúc ngọt ngào hơi ấm vòng tay

Bao khổ đau bao đắng cay tan biến

Đôi ta thương nhau như thuyền với bến

Mong cuộc đời mình vĩnh viễn là mơ.

MÙA ĐÔNG VÀ NỖI NHỚ Thơ: Bình Minh

Tôi nhớ mãi mùa đông ba năm trước

Lạnh đầu mùa em cất bước ra đi

Xứ xa kia để tìm kiếm những gì

Người ở lại thêm vì bao luyến nhớ

Gió Đông lạnh làm tâm hồn trăn trở

Anh quay về bên gác nhỏ buồn tênh

Và từ đây sao bỗng thấy bồng bềnh

Anh cảm thấy lòng mình như hoang tưởng

Ở xứ xa ta định hình chung hướng

Gắng lên nào dù gió chướng xôn xao

Ngày cách xa bên nỗi nhớ thét gào

Mùa Đông đến khi ta còn hoang hoải

Kỷ niệm nào còn mãi với mùa đông

Ngày hợp hôn vui hạnh phúc bên chồng

Còn đọng mãi nỗi lòng khi xa vắng..

Thơ mùa đông nhớ mẹ xúc động khôn nguôi của người con xa nhà BÀI THƠ: ÁO LEN CỦA MẸ Tác giả: Đặng Minh Mai

Mùa đông lạnh giá đến rồi

Con nhìn áo mẹ bồi hồi đớn đau

Sợi len nay vẫn thẫm màu

Mẹ yêu khuất bóng đã lâu chẳng về

Nghẹn lòng tim buốt tái tê

Hôn lên áo mẹ tràn trề lệ rơi

Ngày xưa đông đến ngập trời

Mẹ nhường áo ấm miệng thời hát ru

Đêm về gió bấc vù vù

Thổi tung phên cửa mịt mù gió đông

Củi khô mẹ thắp lửa hồng

Sưởi cho con ấm say nồng giấc mơ

Cởi thêm tấm áo đơn sơ

Đắp cho con với vô bờ yêu thương

Mẹ chăm con suốt đêm trường

Chở che gió lạnh khỏi vương con mình

Đêm nay đông lạnh dập dình

Tìm đâu thấy mẹ bóng hình năm nao?

Ôm ghì chiếc áo thuở nào

Con tìm hơi ấm…nghẹn ngào…mẹ ơi!!!

MÙA ĐÔNG NHỚ NHÀ

Mẹ ơi! đông đã về rồi

Quê nhà mẹ nhớ đắp chăn ấm người

Thương con mẹ nhớ hay cười

Cho con ấm áp xứ người mẹ nha!

Thương cha thương mẹ nhất là:

Bờ vai cha đã dãi dầu gió mưa

Thương mẹ những buổi sớm trưa

Mong con nơi ấy bấy lâu chưa về

Ân cha, nghĩa mẹ, làng quê

Con luôn ghi nhớ trong lòng mẹ ơi

“Công cha nghĩa mẹ bằng trời”

Con luôn ghi nhớ những lời mẹ răng:

Rằng: con cố gắng học hành

Sao cho xứng với lưng cha mẹ còng

Mẹ ơi! đau xót trong lòng

Làm sao đáp nổi ân trời, biển xanh

Ba năm dưới đất Sài Thành

Ba năm đèn vở, thắm bao vị đời

Cuộc đời chua lắm mẹ ơi!

Không như trái ngọt mẹ dành cho con.

Đêm nay mẹ ngủ giấc tròn

Hay còn thau thức vì con xa nhà

Mẹ ơi! con cũng nhớ nhà

Nhớ cha, nhớ mẹ lòng con nghẹn ngào

Màn đêm buông xuống lúc nào

Để cơn gió thổi đông về lạnh vai

Tương lai con vẫn còn dài

Nên con cố gắng miệt mài ngày đêm

Lá rơi lặng lẽ bên thềm

Làm con thao thức nghĩ về mẹ cha

Mùa đông hãy sớm đi qua

Để cho giấc ngủ mẹ cha được tròn

Mẹ ơi con vẫn là con

Dù cho đông giá hay đời nhạt con

Bởi vì con biết vẫn còn:

Vòng tay cha mẹ bao la biển trời

Dù đi khắp bốn phương trời

Con sẽ trở về tay mẹ tay cha

Cùng nhau xum họp cả nhà

Cùng nhau chia sẽ buồn vui cuộc đời.

BÀI THƠ: CHIẾC ÁO LEN Tác giả: Tịnh Lộc

Ôm chiếc áo bằng len đỏ sẫm

Lệ lăn dài môi ngậm xót xa

Cuối thu mẹ tặng làm quà

Mong con ấm áp khi qua xứ người

Mùa đông chớm tuyết phơi ngọn cỏ

Nắng nhạt màu để gió lạnh tung

Xa quê cực khổ muôn trùng

Khoác lên áo mẹ chẳng mong ước nhiều

Không tin tức bao nhiêu năm lẻ

Con trở về bóng mẹ khuất mây

Thứ tha kẻ bất hiếu này

Vì đi biệt xứ ước thay phận mình

Ôm chiếc áo buồn quanh ân hận

Nấc nghẹn ngào lạnh quấn con tim

Đông về gió bấc nhiều thêm

Ôm hoài chiếc áo con tìm mẹ yêu.

 ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ Tác giả: Trương Thị Anh

Thầm thì thu đã nhẹ trôi

Gió se se lạnh đây rồi đông sang

Mây mù che phủ nắng vàng

Mặt hồ phẳng lặng ngỡ ngàng thu qua

Đông về bàng đỏ sắc hoa

Thoảng thơm ngô nướng cho ta nhớ về

Đông xưa khi còn ở quê

Thương mẹ xuống cấy tái tê cõi lòng

Áo tơi che tấm lưng còng

Nào đâu lưng kín gió lồng lao xao

Đông về nhớ mẹ nôn nao

Mưa phùn xuống cấy con nào có quên

Bây giờ mẹ đã quy tiên

Sáng nay mưa lạnh nhớ miền quê xưa

Rét run mẹ vẫn cày bừa

Cho con, cho cháu đông xưa no lòng

Lớn lên con hiểu đục trong

Đông xưa có mẹ ấm nồng tình thân.

 THƯƠNG MẸ ĐÊM ĐÔNG Tác giả: Đặng Minh Mai

Đêm đông lạnh con nằm thao thức

Thương mẹ nhiều day dứt tim con

Sương đêm rơi ướt lối mòn

Cánh đồng hoang vắng mẹ con đang nằm

Gió đông bắc lạnh căm giá buốt

Thổi từng hồi thắt ruột tím gan

Xót xa lệ chảy thành hàng

Bởi con thương mẹ suối vàng lạnh hơn

Con thương mẹ cô đơn, thương lắm!

Nấm mồ xanh xanh thắm một màu

Nắng mưa sương gió dãi dầu

Mùa đông lạnh lẽo kiếm đâu chăn mền

Con lặng lẽ nhìn thềm sương rớt

Gió vô tình từng đợt vút qua

Nghẹn lòng đếm giọt sương sa

Đêm đông thương mẹ…khóc oà…mẹ ơi!

ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ Thơ: Đăng Vinh Trần

Nơi con ở hai mùa mưa, nắng,

Thương miền quê đêm vắng đông về.

Mẹ già, gió lạnh tái tê

Nhớ con lớn, bé xa quê, nơi nào !

Nỗi cách trở lòng bao sầu não ,

Phận làm con sóng bão tình thương.

Nơi xa cách trở dặm trường

Hướng về quê mẹ lòng thương vô bờ.

Trong xa cách luôn mơ thầm ước,

Chốn quê nhà mẹ được ấm êm.

Đêm đêm gió rét qua thềm

Mẹ yên giấc ngủ êm đềm, bớt lo.

KÝ ỨC MÙA ĐÔNG Tác giả: Diệp Ly

Mùa đông ấy mẹ ngồi bên bếp lửa

Củ khoai lùi hớn hở mắt trẻ thơ

Làn khói bay hòa quyện dưới sương mờ

Cha hắng giọng ngâm nga câu lục bát.

Mùa đông ấy có mây bay bàng bạc

Ánh mắt bà thấp thoáng bóng thời gian

Chân trời xa hiu hắt chút nắng vàng

Chiều dần xuống miên man vùng ký ức.

Mùa đông ấy theo ngày xanh đi mất

Dư ảnh còn lẩn khuất những đêm mơ

Làn bụi mờ giăng kín lối về xưa

Để ngày tháng ngẩn ngơ màu kỷ niệm.

Mùa đông ấy trong gió mây ẩn hiện

Tim nồng nàn hoài niệm khoãng trời thơ

Đông lạnh buồn cây cỏ cũng xơ rơ

Tìm quanh quẩn giấc mơ miền cổ tích.

Những bài thơ về mùa đông với nỗi buồn và tâm trạng 1, Mùa Đông

Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh

Trời rét mướt gió Đông về gọi cửa

Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá

Như tình anh không áo lúc Đông sang

Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang

Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ

Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng

Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em

Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen

Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng

Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập

Sợ dại khờ nên em chút cô liêu

Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu

Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi

Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố

Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu!

(Hồ Xuân Thu)

2, Cơn Mưa Mùa Đông

Mưa về gieo cái lạnh đông

Làm em giá lạnh môi hồng tái xanh

Cỏ cây hoa lá úa cành

Chim không buồn cất cánh bay lên trời

Sao mà lạnh quá ai ơi

Suối không buồn chảy mây trời quên bay

Mưa về đem gió heo may

Đồng xơ xác lá, cỏ phai sắc màu

Vườn ai rụng trắng hoa cau

Gió đem giá lạnh lùa vào hồn ta

Nhìn em dáng đẹp như hoa

Môi ai đỏ thắm xóa nhòa mùa đông

Nhà ai khơi bếp lửa hồng

Xua đi giá lạnh đêm đông nhạt nhòa

Trời buồn không ánh sao sa

Mảnh trăng khuất bóng lệ nhòa màu mây

Mưa về đem giá lạnh đây

Đem cơn giá buốt chất đầy dòng sông

Lời ai nặng nỗi hoài mong

Rót cơn giá lạnh thắt lòng thi nhân

(Mãi Yêu Em)

3, Giận Mùa Đông

Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!

Để sầu héo hắt cả muôn nơi

Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ

Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời

Chín đợi mười mong cay khóe mắt

Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi

Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết

Chợt thấy tủi hờn phận cút côi.

(Đỗ Mỹ Loan)

4, Lá Mùa Đông

Người đi rồi… áo mùa thu khép lại

Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh

Buồn của tôi thay lá mọc trên cành

Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác

Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát

Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay

Trời mùa đông có vội vã hết ngày

Lá có kịp đón một mùa thu nữa?

Người đi rồi khép điều gì trong mắt

Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi

Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi

Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất…

(CV)

5, Phố Mùa Đông

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay

Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt

Chút hương thu còn bên đời yếu ớt

Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao

Trời bảng lảng một màu sương buốt giá

Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá

Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len

Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói

Gió heo may cũng ra đi rất vội

Đông về rồi gió đông bắc theo sang

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang

Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa

Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa

Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi

Đông đã về… em có đến bên tôi?

(Toàn Tâm Hòa)

6, Mùa Đông Phố Núi

Cuối đông trở về phố núi

ta con nhạn lạc bóng chiều

lãng tử phiêu bồng mấy độ

ân tình gãy gánh phong rêu.

Tiếng chim nào nghe quen quá

vòng tay còn ấm nhu mì

môi hôn vừa xa vừa lạ

nồng nàn đâu thuở tình si.

Cuối đông trở về phố núi

mẹ già tất tả gieo neo

gội sương ẩn sầu tóc bạc

đồng xa vắt vẻo khói chiều.

Phố núi chập chùng hư ảo

hồn chuông quạnh khách trầm ngân

mẹ ơi, quỳ vàng mấy độ

bước đi… thương quá… ngập ngừng.

(Phan Thanh Minh)

7, Mùa Đông Và Em

Gió ùa về một mùa đông ngập phố

Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng

Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng

Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang

Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang

Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh

Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh

Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông

Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không?

Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ

Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở

Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ

Thành phố trở mình khoác áo mùa đông

Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét

Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết

Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau!

(Kẻ Lãng Du)

8, Xa Em Mùa Đông

Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ

Em yêu giờ đang ở nơi xa

Đông mang cái lạnh thấu da

Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi

Phương trời xa em ơi có biết

Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa

Mùa đông gió bấc rét lùa

Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em

Đêm lạnh lẽo không em trống rỗng

Cho tim anh giấc mộng tan tành

Anh buồn thao thức tàn canh

Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu

Đã xa rồi bao điều mộng ước

Biết bao giờ mình được bên nhau

Mình anh với trái tim đau

Còn đâu lời ước, trước sau chung tình!

(Nguyễn Quang Long)

9, Nỗi Nhớ Mùa Đông

Hình như hơi gió lạnh về

Phố khuya trở mình thao thức

Cây bàng trùm khăn đỏ rực

Rùng mình se sắt chân qua

Có một mùa đông đã xa

Tay đan trong bàn tay ấm

Bên nhau bước chân chầm chậm

Chuyện vui khúc khích giọng cười

Biết bao mùa đông qua rồi

Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ

Kỷ niệm một thời hoa đỏ

Còn đây góc nhỏ lặng thầm

Khẽ gọi mùa đông… mùa đông!

Bỗng lòng chợt như muốn khóc

Màu sương nào rơi trên tóc

Giọt buồn nào đọng khóe mi?

Ừ rồi đông sẽ qua đi

Rồi một mùa xuân sẽ tới

Và một tình xuân vời vợi

Cựa mình mặt đất hồi sinh!

(Liên Hương)

10, Mùa Đông Buồn

Thế là lại đến mùa đông

Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?

Em vui đùa giỡn với mây

Lối xưa gió hú có hay tôi buồn

Biển khơi sóng vỗ dập dồn

Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu

Chân trời xa tít về đâu?

Sao không lên tiếng một câu yên lòng

Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng

Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi

Khói lam chiều tím lưng đồi

Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu

Đông về giá lạnh đìu hiu

Tái tê nhịp bước cô liêu một mình

Vắng em chỉ bóng không hình

Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang…

(Trung Dũng)

11, Cuộc Gọi Mùa Đông

Anh gọi cho em khi ở ngoài kia

Bão tuyết nổi lên, gió gào tuyệt vọng

Gió cũng cần chăng một tâm hồn nóng

Sau những cuồng xoay điên đảo giữa trời?

“Lạnh thế này, anh yêu, mình hãy nói ít thôi!”

Trạm điện thoại chơ vơ trong hẻm nhỏ

Giọng anh đã nhoà đi…

Nói câu gì em cũng nghe là “yêu” cả

Em áp ống nghe vào má mình, muốn sưởi ấm mùa Đông

Em thấy tim đập nhanh, thấy má ửng hồng

Thấy mắt long lanh, thấy lòng dịu ngọt

Tình yêu bao năm rồi vẫn măng tơ, non nớt

Tuyết vẫn ngời lên, sáng suốt đêm thâu

Như tình yêu mình suốt đời không ngủ

Như trắng trong không bao giờ biết sợ

Đêm đen lạnh lùng, sương muối, giá băng…

(Thụy Anh)

12, Đêm Mùa Đông

Kìa, bông tuyết đang lượn là, hớn hở

Mời gọi ta trong vũ điệu muộn màng

Trời buốt giá, có gì mà vui sướng!

(Ta trót mơ nắng rồi nên đâu thể đa mang!)

Gió chạy trên mái nhà những bước rền vang

Như bước chân những người trời nhảy múa

Như có tiếng dàn đồng ca muôn thuở:

“Ơi, mùa Đông ghê gớm, diệu kỳ!”

Rượu cổ tích bọt tràn ly cổ tích

Thảm tuyết dày tự phát sáng vào đêm

Ánh sáng lạnh mà sao trong trẻo lạ

Đôi mắt nhìn chợt hóa dịu dàng thêm

Những ai đang say giấc êm đềm

Có mơ thấy tuyết vẽ hoa lên cửa sổ?

Có rùng mình khẽ trong hơi thở

Của mùa Đông bình thản, lạnh lùng?

Nước đang kết băng trên khắp mặt sông

Vạt rơm khô cuối vụ bỏ trên đồng

Sớm mai ra sẽ trùm chăn bông trắng

Ấm áp ngủ vùi suốt cả mùa băng…

Có những ai bỗng thức giấc, bàng hoàng

Đứng bên cửa nghe mơ hồ hạnh phúc

Một mình thôi mà ngỡ đời thao thức

Vìì bao điều quen thuộc không tên?

Bởi vì đêm nên không thể hát lên

Bởi vì gió nên không đành tung cửa

Lồng ngực nóng vẫn khao khát mở

Cho nhỏ nhoi bông tuyết lạnh đậu vào.

(Thụy Anh)

13, Ai Buồn Hơn Ai?

Ở bầu trời nào đó

ai thao thức đêm dài?

Ở một ô cửa sổ…

biết ai buồn hơn ai?

Ta mất mát cả hai

tình yêu còn ở lại

Dẫu được thua, tê tái …

vẫn hạnh phúc đắng lòng!

Em chua chát và anh-

buồn dâng trong đáy mắt

Ngỡ ngàng giây gặp mặt…

mà lòng tắt lửa lòng!

Trong em là mùa đông

trong anh là hoang vắng

Trái tim giờ đắng lặng…

biết ai buồn hơn ai?

(Vũ Thị Minh Nguyệt)

14, Anh Còn Cho Em

Một mùa thu ẩm ướt

Những ngày mưa áp thấp

Trăng cóng trên đỉnh trời

Đừng trách em nữa Anh!

Em thấy mình lạnh toát

Đêm, ngày vỡ trên môi

Sao mãi mình chưa gặp?

Thôi thì là số phận

Thôi thì là cơ duyên

Vì sao em yêu Anh?

Vì đâu em một mình?

… Đêm mùa đông năm trước

Em đã đi tìm Anh

Có phải tại mùa đông

Hay Anh – là giá lạnh?

Lại sắp đông ập đến

Hay là đông đã về

Em hỏi rồi em đi

Lời đắng như hạnh phúc

Đường chỉ tay chồng chéo

Số phận – một trận đồ

Khói, bụi, mắt đau rát

Bời bời lá, gió rụng

Đường đi trong ánh nước…

Nếu Anh còn yêu em…

(Vi Thùy Linh)

15, Anh Còn Nhớ Hay Là Đã Quên

Anh còn nhớ mùa đông

Hàng cây mong chờ nắng

Ngàn lá nằm im lặng

Run rẩy trên cành cao

Anh còn nhớ mùa đông

Thấy từng ngày thật ngắn

Guốc khua trên phố vắng

Âm thầm ngàn mưa bay

Nhặt hơi ấm bàn tay

Qua từng hơi gió thổi

Sao gió hoài đắm đuối

Gọi mưa về gió ơi

Bao thương nhớ bồi hồi

Khi ngày xuân bỏ phố

Khi ngày xuân đã lỡ

Lời hẹn đếm ngàn sao

Lời hẹn ta bên nhau

Cung đàn ngân nga phím

Hoàng hôn buông mầu tím

Mắt trong veo mơ đầu

Lời hẹn rồi mai sau….

(Thu Phong)

Những bài thơ hay về mùa đông chế Xin trời bớt lạnh Thơ: Viết Minh

Hôm nay lạnh sáu độ C

Trùm chăn cố nhịn… bị mê tè dầm

Nước ra xối xả ầm ầm…

Chăn, ga, chiếu, đệm ướt thâm mịa rồi.

Làm sao lạnh thế hả Trời

Khổ thân cho cái thằng tôi lúc này

Bây giờ biết lấy gì thay

Làm sao hết được mùi này ông ơi

Ông thì cũng quá dở hơi

Cứ cậy làm Trời… để lạnh thế sao?

Hãy cho chút ấm đi nào

Dân tình chịu lạnh, lẽ nào không thương?

Mọi người mãi nằm trên giường

Nhiều ông quá mệt bởi tương nhiệt tình.

Xin Trời thương xớt chúng sinh

Đừng để giá lạnh… điêu linh cõi trần.

Rét quá nó trốn mất Thơ: Minh Toàn

Rét quá nó trốn mất

Tìm mãi chẳng thấy đâu

Rờ dẫm một hồi lâu

Trốn đâu mà không thấy

Gọi điện cho bà vợ

Bán hàng ở ngoài chợ

Em ơi về mà xem

Rét quá nó trốn đâu

Anh tìm lâu không thấy

Bà vợ lại cười khẩy

Cứ để đấy em tìm

Dù nó có bị chìm

Em cũng tìm bằng được

Để cuối buổi tan chợ

Em về sẽ tìm cho

Ở nhà đừng có lo

Không giờ … Đêm sẽ thấy

Quả nhiên là như vậy

Khi đêm về lúc lâu

Bên nhau chao hơi ấm

Sóng tình lại trào dâng

Long lanh trong ánh mắt

Ngọt ngào làn môi thương

Vòng tay thêm xiết chặt

Vợ thì thầm bên tai

Anh ơi em lại thấy

Nó về rồi đấy anh

Tình vợ chồng thêm xanh

Dù mái đầu điểm bạc.

Bài thơ viết về cái rét Thơ: Chiều Tím

Hôm nay miền Bắc rét ghê

Tay chân tê lạnh bốn bề gió lay

Mũ len, quần tất, áo giầy

Trang bị như thể cưỡi mây Thiên Hà !

Lạng Sơn, Yên Bái, Bắc Qua

Sa pa tuyết trắng ngỡ là châu Âu

Cuối đông đâu phải mùa Ngâu

Mưa rơi buốt lạnh, tim sầu héo hon !

Tình anh xa cách mỏi mòn

Mình em lạnh lẽo gối buông hững hờ

Vẫn luôn nồng ấm lời thơ

Để hương tình mãi bến mơ ngập lòng !

Tình em vẫn mãi chờ mong

Vòng tay choàng ấm đêm đông mỗi ngày

Thủy chung như nắng cùng mây

Anh về băng giá tan ngay từng giờ!

Rét nữa tôi toi Thơ: Lệ Hằng

Trời ơi! Ông tạnh mưa đi

Ông cho tí nắng không thì…tôi toi

Rét gì rét quá đi thôi

Rúc trong chăn mãi chẳng rời nổi ra

Rét chẳng muốn ra khỏi nhà

Chân tay tê cóng, mồm va vào mồm

Rét chẳng muốn nấu cả cơm

Chăn ba bẩy độ cần cơm làm gì?

Rét gì mà rét quá đi

Ông mau mau nắng không thì tôi…toi!

1001 Bài Thơ Tình Đơn Phương Với Tâm Trạng Cô Đơn, Buồn Nhất

(iini.net) Tổng hợp những bài thơ tình đơn phương hay nhất. Đó là những vần thơ tình buồn với tâm trạng cô đơn, lẻ loi, buồn bã nhất..

THƠ TÌNH ĐƠN PHƯƠNG: TÌNH MƯỢN

Thơ: Thiên Gia Bảo

Cho tôi mượn một bóng hình

Để ghép cho trọn mối tình đơn phương

Mượn một tiếng nhớ lời thương

Để thôi hiu hắt đêm trường lẻ loi…

Tôi muốn mượn một nụ cười

Cho hồn bay bổng giữa trời hoa mơ

Cho tôi mượn một nàng thơ

Gieo vào câu chữ đợi chờ thủy chung…

Mượn đôi chân nhỏ đi cùng

Con đường phía trước nở bừng hoa xuân

Ôm vào xóa kiếp phong trần cô đơn…

Chưa từng nở hé vẫn còn trinh nguyên

Mượn làn tóc xõa nhung huyền

Để bàn tay vuốt về miền ước ao

Mượn một giọng nói ngọt ngào

Nghe như mật ngọt đổ vào buồng tim

Mượn luôn lời hứa làm tin

Mai có duyên hẹn mà tìm đến nhau.

Anh rất nhớ và yêu em nhiều lắm

Nhưng ngại mà đâu có dám nói ra

Sợ làm phiền ảnh hưởng đến người ta

Thôi lặng lẽ mình tự yêu thầm vậy

Ngày qua ngày mà lòng buồn thế đấy

Nhìn người ta rồi thầm nhớ trộm yêu

Một chút thôi đâu dám ước mơ nhiều

Yêu lặng lẽ một mối tình trong mộng

Mới gặp em mà trái tim rung động

Người yêu thầm hỏi có tội không em ?

Mối tình câm đầy mộng mỵ khát thèm

Dù biết trước không thể thành khát vọng

Tôi yêu em nên suốt ngày mơ mộng

Mãi chung tình mà không muốn yêu ai !

Đời mịt mù đâu có thấy tương lai

Cứ như thế một mối tình dại dột

Ngọn lửa tình đang ngày đêm thiêu đốt

Trái tim tôi đã yêu quá mất rồi

Dẫu biết rằng tình chẳng thể chung đôi

Chót yêu em mối tình si tuyệt vọng !

Người con gái anh thương thầm năm ấy

Cho lòng anh biết mấy nhớ nhung nhiều

Anh muốn mình được gọi lấy từ yêu

Sao khó vậy bởi một điều anh nhát

Những chiều hè nghe tiếng ve ca hát

Cành phượng hồng phai nhạt nắng oi nồng

Lúc chia tay em còn nhớ hay không

Dòng lưu bút được lồng trong trang vở

Những năm tháng cách xa anh rất nhớ

Anh thương thầm một thuở áo dài ơi

Ước gì đây của ngày đó một thời

Anh sẽ nói những lời yêu em nhất

Bởi tình anh yêu em là chân thật

Thời gian dài thực chất chỉ lặng câm

Nhớ về em anh lặng lẽ âm thầm

Và em đã ra khỏi tầm tay với

Em đã có một tình yêu thương mới

Hạnh phúc trong em phơi phới tương lai

Để lại trong anh những tiếng thở hoài

TÌNH ĐƠN PHƯƠNG Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Anh không còn trở lại bến ngày xưa

Hàng cây cũng mới vừa vàng hết lá

Sầu nón nghiêng theo đà cơn gió đã

Bay xuống lên nên rách cả bên vành.

Mỗi chiều về canh cánh nhớ đợi anh

Rồi thờ thẩn dỗ dành đôi chân bước

Bèo cứ theo dòng nước trôi lần lượt

Buồn lệ tuôn mắt ướt đẫm nhạt nhòa.

Em đâu ngờ…mình đã quá thiết tha

Trao gởi nhớ đậm đà về phương ấy

Tinh yêu em luôn đong đầy đến vậy

Chỉ đơn phương anh đâu thấy được nào.

Chiếc lá vàng đang đảo lộn trên cao

Con đò cũng cắm sào neo bến vắng

Phía trời xa vầng Trăng xưa sắp lặn

Còn mình em ngồi bẽn lẽn trông chờ.

Tự bao giờ ta đã thấy yêu em

Trong giấc mơ khát thèm từng hơi thở

Nhạt môi hờn biết bao mùa trăng vỡ

Mong cùng người trao gởi mảnh tình si

Tự bao giờ tim ta đã khắc ghi

Hình bóng ấy ôm ghì trong nỗi nhớ

Những canh thâu tiếng lòng luôn nhắc nhở

Ước một lần duyên nợ sánh cùng nhau

Ta nâng niu cho tình mãi xanh màu

Dù năm tháng mòn đau con tim nhỏ

Nguyện một lòng bên đời tình yêu đó

Đợi ân nồng , bỏ ngỏ chốn bồng lai

Em ở đâu người thục nữ trang đài

Nơi trần thế gót hài anh mãi đợi

Dẫu đường dài thân một mình chới với

Có hình em dịu vợi khúc tơ sầu .

Kiếp đời này thượng đế đã ban ân

Được gặp em một lần trong vội vã

Nhưng em ơi…tình em còn xa quá

Cánh tay anh với đã vượt khỏi tầm

Giấu tình yêu đơn phương giữa lặng câm

Để trái tim khóc thầm từng đêm vắng

Biết trách ai đã gieo nên nghịch cảnh

Chỉ âm thầm nhặt nhạnh chút tình rơi

Vẫn dặn lòng yêu em mãi người ơi

Dẫu một mai non dời hay biển dịch

Trái tim kia vẫn cứng đầu ngỗ nghịch

Rỉ máu đào thương tích những vết đau

Dẫu biết rằng mình chẳng thể của nhau

Vẫn xin được gởi trao người tất cả

Em trâm khuê thân vàng cành ngọc lá

Anh xin làm sỏi đá lót chân son.

THƠ TÌNH ĐƠN PHƯƠNG: DẪU CÓ RA SAO..

Thơ: Văn Trịnh Tạ

Dẫu thế nào chúng tôi vẫn cứ yêu em

Mặc tình em không dành cho anh nữa

Trong tim chúng tôi luôn là ngọn lửa

Sưởi ấm hồn anh như thuở ban đầu

Dẫu thế nào…anh chẳng giận em đâu

Dù hai ta không chung câu thệ ước

Như giấc mơ…đâu dễ gì có được

Lệ trực trào…anh giấu ngược vào tim

Trong giấc mơ hoang hoải anh kiếm tìm

Từng kỷ niệm in sâu trong nỗi nhớ

Nghe đâu đây ..vẫn nồng nàn hơi thở

Của hai ta… bỡ ngỡ …nụ hôn đầu

Dẫu biết rằng tình đó đã chìm sâu

Con tim anh..nguyện trao em…mãi mãi

Mặc Trời kia bắt hai ta sớm phải

Lìa xa nhau trong cay đắng tủi hờn.

Thơ Tình Yêu Đơn Phương Hay 01TỦI PHẬN Thơ: Tùng Trần

Yêu em lắm nhưng nào đâu can đảm Giấu nỗi niềm trong tâm khảm riêng mang Phận trắng tay thân áo vải cơ hàn Em cao quý lụa là nơi gác tía

Muốn yêu em sợ miệng đời mai mỉa Nên âm thầm lặng lẽ dạ xót xa Bởi thấy mình chẳng được giống người ta Để mạnh dạng thốt ra lời bày tỏ

Có những đêm lòng quặn đau vò võ Nhớ em nhiều rồi lại ngó mong lung Gió ngang qua vai buốt giá lạnh lùng Nhưng chẳng thể cuốn trôi dòng suy nghĩ

Đời lênh đênh lòng tự ti là vậy Lấy nụ cười che đậy những niềm đau Biết phận mình nên nào dám trèo cao Vì hai chữ hèn sang nào chung lối

Bàn tay ngắn thì làm sao với tới Đành ngậm ngùi để nước mắt tuôn rơi.

Thơ Tình Yêu Đơn Phương Hay 02MỘT NGƯỜI THÔI…! Thơ: Chàng Khờ Thủy Chung

Có một người tôi rất muốn quan tâm Nhưng giờ đây chỉ lặng thầm dõi bước Và chấp nhận những gì không có được Bởi biết rằng sẽ chẳng thể có nhau

Có một người nghĩ đến lại nhói đau Mặc dù biết đến mai sau cũng thế Rằng quên đi là một điều không dễ Đành ngậm ngùi sống cùng với cô liêu

Có một người tôi chẳng thể nói yêu Dù rằng tôi nhớ em nhiều như thế Và người ấy không một lần tôi kể Chỉ âm thầm cất nơi đáy tim côi

Có một người và chỉ một mà thôi Dù năm tháng có dần trôi xa mãi Thì hình bóng vẫn còn luôn tồn tại Cùng bên tôi sống mãi với trăm chiều.

Thơ Tình Yêu Đơn Phương Hay 03VÔ TÂM…!!! Thơ: Chàng Khờ Thủy Chung

Vẫn biết rằng người ấy quá vô tâm Nhưng sao tôi lại còn thầm thương nhớ Còn mơ ước cùng người nên chồng vợ Để đêm trường hai nhịp thở hoà chung

Vẫn biết em tim còn mãi lạnh lùng Nhưng anh sẽ dùng tình nung tan chảy Nếu cảm nhận thì em ơi xin hãy Mở hé lòng cho bùng cháy thương yêu

Tình trao em anh biết vẫn chưa nhiều Nhưng nó đủ để không yêu ai khác Hãy bên anh mình vui trong tiếng nhạc Ngày Vu Quy cùng cô bác gần xa

Còn cập nhật…

1001 Bài Thơ Tháng 12 Hay, Thơ Tình Tháng Mười Hai Buồn, Cô Đơn

THÁNG 12 – Thơ: Nguyệt Hàn

Tháng mười hai em một mình đơn lẻ Cây tương tư rụng chiếc lá sau cùng Chẳng còn ai nhớ lời thề năm cũ Chiều u buồn gợi thêm nỗi nhớ nhung.

Hồn ảo tưởng nhớ khi xưa hò hẹn Nhìn mây trôi phiêu lãng chút vô tình Trôi xa mãi biết nơi đâu là bến Cúi nhìn đời chất ngất những điêu linh.

Gió đông tới là chia li từ tạ Người xa người, chiều vội vã biệt ly Đi về đâu giữa dòng đời hối hả Hành trang giờ còn giữ lại được gì?

Tình giờ đây mãi không còn trọn vẹn Nơi anh về không còn đón đưa em Chiếc lá rụng đưa tình anh xa mãi Lá lìa cành cây khắc khoải bên thềm…

Tháng mười hai chứa chan bao cảm xúc Bến đợi chờ có còn đợi riêng em Khi hạnh phúc thấy mong manh như cỏ Mùa đông sang hoa cỏ chết im lìm…

Nhớ nghe anh tháng mười hai em viết Bài chia xa khúc tiễn biệt cho nhau Giáng Sinh này anh làm sao hay biết Trái tim em chất ngất những nỗi đau…

CHÀO THÁNG MƯỜI HAI – Thơ: Triệu Phú Tình

Tháng mười hai rồi đấy bé yêu ơi Là tháng cuối một năm trời thêm bận Việc tất bật nên lỡ quên hờn giận Quên đòi quà quên lấn lá đi chơi

Tháng mười hai nào có phút thảnh thơi Nên chẳng hẹn được em nơi chốn cũ Noel đó anh đã hơi buồn ngủ Mỏi mệt đầu ủ rũ với việc công

Tháng mười hai đánh dấu mảnh tình đông Từng đẹp đẽ bức tranh hồng rạng rỡ Anh nhàm chán tô sắc vàng dang dở Em vô tình chẳng hiểu đỡ cho anh

Tình dần xa nát vụn vỡ tan tành Mình ngược hướng bởi loanh quanh bề bộn Bước từng bước dù hai người không ổn Nhưng lẽ đời khốn đốn vẫn phải đi

Tháng mười hai báo hiệu sự chia ly Tiễn năm cũ đón xuân thì năm mới Phải mạnh mẽ tương lai đang đón đợi Chút tình buồn nghĩ ngợi có ích chi

Tháng mười hai rồi cũng sẽ qua đi.

THÁNG 12 RỒI – Thơ: Hồng Tím

Tháng mười hai rồi … anh có hay chăng? Mùi hoa bưởi hăng hăng trong nắng sớm Sương đêm đọng trên nụ hồng mới chớm Cánh đồng ngày nào, hương cốm cứ bay bay

Tháng mười hai rồi mà anh cứ hăng say Bao công việc cứ biện bày ra thế Hẹn chở đi chơi mà bao lần anh không thể Đêm thật buồn, tiếng dế cứ râm ran

Em giận rồi mà anh chẳng hỏi han Anh chẳng thèm gửi ngàn nụ hôn như trước Ghét quá đi! Biết khi nào mới được Thật nồng nàn như trước … thuở vừa quen

MÙA ĐÔNG & NỖI NHỚ – Thơ: Trần Lê Phượng Loan

Đông về rồi nơi ấy lạnh không anh?Tháng Mười Hai mong manh con nắng nhỏ Ở nơi đây tuyết giăng đầy khắp ngõ Trời đất nhớ nhau lệ nhỏ thành bông

Hoa tuyết bay trắng xoá cả cánh đồng Những hạt châu long lanh pha ánh bạc Em ngây ngất giữa đất trời ngào ngạt Gió bấc về dào dạt nỗi nhớ mong

Đông về rồi cây trơ trụi trống không Chợt thấy lòng sao mênh mông dịu vợi Khi năm cũ bước dùng dằng tiếc nuối Chút suy tư sót lại của mùa trôi…

Tháng Mười Hai bao kỷ niệm xa xôi Bỗng ùa về chia đôi miền ký ức Khi một nửa tuyết rơi trong lồng ngực Còn nửa kia vẫn rạo rực chờ trông…

THÁNG MƯỜI HAI – Thơ: Bằng Lăng Tím

Tháng mười hai rét ngọt cứa thịt da Sương trải nhẹ cỏ gà lim dim ngủ Bao hoài niệm còn vẹn nguyên nơi cũ Cây trong vườn e ấp nụ chồi xinh

Tháng mười hai đông nhắn gửi tâm tình Mưa giá lạnh lòng mình thêm nhung nhớ Noel tới bông tuyết đua nhau nở Trắng một màu em cứ ngỡ vườn hoa

Tháng mười hai muôn ánh nến chan hòa Chuông thánh lễ ngân nga cùng tiếng nhạc Lời cầu nguyện nghe đượm buồn man mác Hàng thông già trầm mặc đứng bên nhau

Tháng mười hai lấp lánh sắc đèn màu Đan giấc mộng trao tình đầu hạnh phúc Tim thắp lửa…hòa nhịp chung rạo rực Đông sắp tàn thổn thức nhớ mùa xa

Tháng mười hai viết tiếp bản tình ca Về người lính ngoài khơi xa giữ đảo Giữa sóng gió vượt nghìn trùng dông bão Xanh biển trời….xanh màu áo thân thương

BÂNG KHUÂNG THÁNG MƯỜI HAI – Thơ: Bằng Lăng Tím

Tháng mười hai khi nắng ngả chiều tà Dương cầm phím ngân nga bài tình khúc Trong gió thoảng nồng nàn hương hoa cúc Gửi tặng nhau muôn câu chúc yên bình

Tháng mười hai tia nắng mới bình minh Sương nhẹ trải lung linh trên sắc lá Nghe nhịp thở thời gian trôi rất lạ Xuân sắp về trên khắp ngả quê hương

Tháng mười hai vang khúc hát nghê thường Gió xao xác cuối con đường lá rụng Mây xõa tóc giữa khung trời lơ lửng Cây nẩy mầm thêm những chiếc lá non

Tháng mười hai trên lối cũ vẫn còn Bao kỷ niệm duyên ta tròn mộng ước Giữa bề bộn dòng người đi xuôi ngược Ta nồng nàn nắm tay bước cùng nhau

Tháng mười hai cau thắm mãi bên trầu Xây mộng ước bền lâu bên nhau mãi Đông qua ngõ…Xuân ấm nồng trở lại Cánh hồng đào bên mai thắm mừng xuân!

THÁNG 12 YÊU THƯƠNG – Thơ: Nguyễn Ngọc Hùng THÁNG MƯỜI HAI ƠI – Thơ: Phong Vũ

Ta nhớ quá tháng mười hai năm trước Ta cùng người thả bước dưới sương đêm Ôi ! Cái rét sao nghe vẫn êm đêm Mùi hoa sữa vương tóc mềm ngây ngất

Với bàn tay ta tìm tay siết chặt Nghe nồng nàn hơi thở tháng mười hai Tim thổn thức trên suốt chặng đường dài Đừng đến nữa tháng mười hai lạnh lắm

Một mình ta đang trong vùng lửa ấm Vẫn nghe hồn thấm rét em ơi Vẫn có trăng và vẫn sáng ngập ngời Chỉ nỗi nhớ là dâng cao vời vợi

Dẫu đã biết thời gian trôi chẳng đợi Ngọn sóng lòng sao cứ vỗ chơi vơi Gửi vần thơ ta trải nắng ngang trời Xua cái rét để môi người rạng rỡ.

THÁNG MƯỜI HAI VỀ Thơ: Hoa Cúc Mùa Thu

Tháng mười hai về Mang theo cả mùa đông Có gió sắt se Có mưa dầm ủ dột Nỗi cô đơn Cứ lớn dần đôi chút Theo những đợt gió mùa ngang qua cửa từng đêm

Tháng mười hai về Một nỗi nhớ không tên Cũng theo về Gieo vào lòng thổn thức Xa … Dẫu rằng xa Mà không sao quên được Ngồi nhớ một mình lạnh lẽo có ai hay ?

Tháng mười hai về Cần lắm một bàn tay Ủ ấm một bàn tay trong những ngày mưa lạnh Tháng mười hai về Không có ai bên cạnh Chẳng ai đem nắng về xua cái rét đi xa

Tháng mười hai về Gác vắng chỉ mình ta Và nỗi nhớ Cô đơn trong những chiều ảm đạm Em đưa tay Cố vén tầng mây xám Liệu có thấy nắng vàng rực rỡ cuối mùa đông?

THÁNG MƯỜI HAI – Thơ: Xuân Trà

Những chuyến tàu chở nặng yêu thương Con én bạc cũng chở mùa Xuân đến Bến đợi ngày xưa ! Vẫn mặn mòi con bến Đợi thời gian mà đang chực vỡ òa…

Cụm lục bình rong ruổi với câu thơ Trôi. Nhẹ trôi giữa dòng trôi thao thiết Về tận cuối nguồn. Tận bến cửa sông em Để lại hai bờ ngóng đợi cả canh đêm !

Tháng mười hai ! Ai đã đặt tên ? Như nhắn với tình người mười hai bến nước Dòng vẫn chảy cuối năm rồi là thế Chỉ có hai bờ vẫn mãi ngóng thương nhau !

Tháng Mươi Hai ! Nào có xa đâu…

THÁNG MƯỜI HAI Thơ: Nguyễn Cúc

Tháng mười hai Đầu nhà hoang hoải Cây xoan gầy trơ cành run rẩy Ủ mình chờ nhú lộc mùa sau Đêm gió mùa đông bắc thổi sâu Mẹ sinh em trong cơn gió âu sầu Tàu lá chuối cũng xào xạc vặn mình rách toạc Trong những cơn đau Mẹ vẫn mỉm cười.

Tháng mười hai Cha thắp đèn, mẹ hát những câu ca Ru ầu ơ, con gái sinh ra trong mùa đông giá Mắt mẹ thêm sâu Áo cha nhiều mảnh vá Cho con lớn lên Xinh đẹp Mộng mơ.

Con gái tháng mười hai Như câu thơ cuối mùa… nắng vội Ửng môi hồng trong rét ngọt mùa đông.

Em khẽ cười Làm tung cả gió đông Vấn vít lùa qua má hồng, tóc rối Chỉ thế thôi mà sao anh thương vội Cô gái mùa đông môi thắm, má hồng.

Tháng mười hai Anh lặng thầm bối rối Giận với gió Hờn với nắng … vu vơ Chạm môi em đêm về ghen không ngủ Nụ hồng đào sao gió cũng chung chiêng.

Tháng mười hai Gió hanh hao lạnh buốt vai gầy.

THÁNG 12 – Thơ: Đông Tà

Thơ Hay Về Hoàng Hôn Buồn Với Tâm Trạng Cô Đơn, Hoài Niệm

Thơ Hoàng Hôn

Hoàng hôn đã đến tự bao giờ Ôm mối tình sầu ta mãi mơ Ai đi về cuối trời xa đó Nhắn gửi giùm ta nắng hạ xưa… Gửi người giọt lệ buồn hiu hắt Hy vọng ngày nào, nay đã tắt Oán trách nhau chi thêm khổ đau Nhủ thầm ta hẹn…:NGHÌN NĂM SAU…

Ngày đi qua, đi qua Một mình ta ở lại Mộng đá vàng giờ đã tàn và bóng nàng khuất dần để mình tái tê bước chân cố lê mà nghe hoàng hôn về não nề!

Thơ Hay Về Hoàng Hôn

Người- Một mình nhâm nhi ly rượu nhạt

Ta- Một mình lững thững dưới mưa thưa

Rất muốn nói một điều không dám nói

Gom nắng chiều huyền hoặc gửi vào thơ

Mái tóc người phơ phơ sương cùng gió

Ta mơ hồ màu áo học trò xưa

Người trầm mặc ẩn mình trong trang viết

Ta bồn chồn tia nắng quái chiều mưa

Muốn gọi hương chia đôi cho tình cuối

Lại ngại ngùng để lỡ nhịp thoi đưa

Tình đã chiều nắng muộn màng thầm hát

Khúc thánh ca kỳ ảo lạ lùng chưa

Niệm thần chú: hai mảnh đời ghép lại

Vịn vai gầy nương tựa lúc tàn thu.

T.T.Lương

Thơ hay về hoàng hôn-chùm thơ tình buồn lúc chiều buông

Khác với bình minh mang những vẻ đẹp của sự khởi đầu, tinh khôi, mới mẻ… hoàng hôn từ muôn thuở trước đã đi vào thi thơ với những nỗi buồn cao vợi của khắc cuối ngày. Không biết thơ về hoàng hôn có gì vui chăng? Mời các bạn cùng xem qua và thưởng thức những áng thơ tình hoàng hôn cô đơn, thơ tình hoàng hôn thương nhớ sau đây.

Hoàng Hôn Xa Em

Trời dần tím trong hoàng hôn ngơ ngác. Sương mờ giăng thổn thức mặt sông Ta ngồi lặng hồn chìm trong nỗi nhớ Thuyền chơi vơi một chiếc ở giữa dòng Còn đâu nữa, em bên ta hiền dịu Như hôm nào trong mơ mộng hoàng hôn Trên thảm cỏ hai đứa cười líu ríu Trăng dần lên như gương mặt thật tròn Và tóc em chảy bồng bềnh như sóng Gió ngẩn ngơ trong hương sả dịu dàng Ta cùng em tận hưởng chiều màu tím Trong yeu thương giữa trời đất mênh mông đã bao lần, hoàng hôn; hoàng hôn! Ta đắm đuối trong giáng chiều huyền ảo Em với ta một khoảng trời giông bão Một khoảng trời thương nhớ đến khôn nguôi Ta muốn thét lên trong sự đơn côi Giữa những chiều khi hoàng hôn buông xuống : Hỡi cuộc đời ! ta cần được sống Trong yêu thương đúng nghĩa một con người !

Tự Tình Hoàng Hôn

Hoàng hôn não nuột thì, là… Nõn nà vai mỏng , nõn nà đôi tay Tình yêu bài toán chia hai Đi tìm ẩn số đúng sai , đi tìm Ngày 29/8/2023 Ân Thiên ( Bình Dương)

Hoàng Hôn Trong Mắt Em !

Tác giả: Khương Thuỵ Phùng Hoàng Còn vương chút nắng bồi hồi dư âm Cây buồn đợi gió trầm ngâm Hoàng hôn tím nhặt tình câm bao ngày Em về ngã nón chiều nay Đường xưa lối cũ ai hay hỡi người Em cười duyên dáng xinh tươi Yêu từ dạo ấy nụ cười xuyến xao Tôi về trời đất chênh chao Hoàng hôn màu tím quyện vào hồn thơ Lẽ nào gặp gỡ tình cờ Nhìn nhau một thoáng để giờ thầm yêu Hoàng hôn định mệnh buổi chiều Khi không xui khiến thêm nhiều nhớ nhung Hoàng hôn mong ước tương phùng Lặng thinh không nói ngại ngùng bước đi….

45+ Bài Thơ Ngắn Nhớ Người Yêu Da Diết, Đau Đớn, Xót Xa Và Cô Đơn Nhất

Nội Dung

Dòng tâm sự gửi lên trang giấy Hỡi người yêu! em có biết hay không Một phút vắng em, anh buồn biết mấy Cả cuộc đời vô nghĩa nếu vắng em.

Giữa thế giới rộng lớn nàyGiữa dòng người tấp nậpEm vô tình gặp được anhNhưng hai ta lướt qua như người xa lạBổng đâu dòng lệ chợt tuôn rơiCó phải em đã bị lãng quên bởi quá khứHay chỉ là vô tình!

Này gió ơi ta nhờ chút việcViệc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòngKhi gió về nép bên cạnh người ấyGió thì thầm ta nhớ ấy biết bao

Anh bật khóc khi thấy mình vô dụngBàn tay gầy không đủ để em yêuMắt ướt đẫm nhìn tình rơi lệHận anh nghèo không có được tình em

Nhớ anh em cũng nhớ đủ rồiTình em cũng đã sắp tàn phaiMột mai em lên thuyền rời bếEm mỉm cười định mệnh phải xa anh

Tại sao nước mắt lại trànTại sao hy vọng lại càng mất điTại sao uống rượu ngàn lyNhưng lại không thể quên đi một người

Uống say để quên đi tất cảQuên nỗi buồn, sự cô độc kẻ cô đơnChợt nhận ra trong giấc ngủ chập chờnĐời vô vị khi tâm hồn ta đã chết

Có khi nào…anh còn nhớ đến emVề kỉ niệm mộng xanh bao mơ ướcDù biết rằng hai ta nay rẽ bướcỞ bên người hỏi anh có vui không?

Có khi nào…trong mộng ước thầm thìAnh vẫn nhớ mối tình si khờ dạiĐể trong lòng vẫn còn thêm khắc khoảiNhững đêm về hoang hoải nỗi nhớ mong?!

Vẫn trong tim một tình yêu chan chứa,Ngày tháng dài câu thề hứa còn không?Sao tâm tư nghe chát đắng vô cùng,Bao khắc khoải giữa mông lung… hoài niệm…

Những lúc buồn tôi lại nhớ về emNgười con gái từng một thời đắm đuốiCảm xúc bon chen theo thứ tình rong ruổiBiết bây giờ đã cập bến nào chưa…?

Tôi vẫn nhớ cho đến mãi bây giờĐôi mắt ấy làm hồn tôi rung độngNgày tháng yêu tim một trời hoa mộngRồi một ngày mộng tím vỡ tái tê…

Bấy lâu rồi ta vẫn nhớ người thôiVẫn yêu thương, ngậm ngùi mà da diếtVẫn ngóng trông dẫu phương trời cách biệtVẫn nồng nàn như thuở biết đắm say.

Người đi rồi bỏ lại trái tim yêuBỏ lại em với thật nhiều thương nhớBao ưu tư khi duyên tình đổ vỡDưới mưa thu tiếng nức nở nghẹn lời.

Ngày hôm nay vẫn chỉ một bầu trờiNhưng em đã không nhìn về tôi nữaThế giới này như chia thành hai nửaTôi và em ở hai hướng không cùng…

Tôi yêu em từng tha thiết đắm sayYêu nhiều lắm đôi mắt tình chan chứaNhưng tôi không phải người em chọn lựaNên muôn đời chỉ là kẻ đơn phương…

Phương trời nào, người dưng hỡi có hayTa vẫn nhớ những tháng ngày xưa cũKỷ niệm xưa vẫn nâng niu, gìn giữChút hương đầu nên mãi cứ thiêng liêng.

Xa ai rồi nhưng dạ vẫn còn yêuCứ lặng lẽ trong những chiều lộng gióDõi hoài theo ký ức xa xưa đóNgười nơi đâu mà chẳng có bên mình.

Có một người em bỏ lại sau lưngLuôn thầm lặng đếm từng mùa thương nhớCó một người tuy bây giờ đã cũVẫn chưa quên em dù chỉ một ngày…

Mình đối diện cả hai đứa bâng khuângKhông ai nói chỉ nhìn nhau lặng lẽChiếc lá rơi bên thềm xưa rất nhẹThoáng mơ hồ rồi bước lẹ qua mau.

Nhớ về người trong khoảng thời gian quaVà đôi lúc muốn hai ta gặp gỡNhưng lại nghĩ mình đã không duyên nợKhẽ mỉm cười, tình dang dở…khó phai

Có một người chỉ để nhớ mà thôiDấu vào tim chẳng nửa lời than tráchNgười đến đi không phân bua biện bạchÁo cũ rồi em trút bỏ vô tâm…

Ta nhìn nhau mà hồn như ngây dạiKỷ niệm nào có phải vẫn còn ghiNên gặp nhau mà chẳng biết nói gìLòng xuyến xao mắt mi nhoà lệ ứa.

Thơ ngắn nhớ người yêu ở xa là những bài thơ được viết bởi sự nhớ nhung, tình yêu thương lứa đôi. Bởi đôi khi yêu nhau cũng sẽ không thể suốt ngày kề cạnh. Khi mỗi người lớn lên đều sẽ có những sự lo toan. Và hơn hết đó chính là chuẩn bị cho một tương lai chung của cả hai đưa. Chính vì vậy những bài thơ ngắn nhớ người yêu cũng mang trong mình sự da diết. Đó cũng là một cách để giữ lửa và kết nối con người ta lại gần nhau hơn.

Dẫu hai miền…nhưng một nỗi nhớ mongTrái tim nhỏ nơi khuê phòng vẫn đợiVẫn khao khát mùa Đông này người tớiĐể tâm hồn luôn phơi phới niềm vui.

Bao nhiêu đêm nỗi nhớ muốn vỡ oàTrời Nam Bắc chia mình ra ngàn dặmNhưng anh hỡi làm sao vùi say đắmGiết ước mơ tay cùng nắm bàn tay.

Nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ anh yêuKhi em cứ nuôi rất nhiều hy vọngEm không muốn tình ta thành con sóngVỗ mãi bờ rồi lạnh cóng chốn xa…

Em và anh hai đứa ở hai bờDòng sông nhớ sao mà dài rộng thếEm giang tay nhưng sao ôm không xuểNỗi nhớ anh tràn trề đến chơi vơi.

Em đang sống hay là đang tồn tại???Mà mỗi ngày lại cảm thấy chênh chaoNỗi nhớ anh như sóng biển thét gàoCứ trào dâng trong lòng cao chất ngất.

Những ngày này nhớ em quá đi thôiChiều hoàng hôn phủ mờ đôi mắt ngọcSuốt đêm trường anh trở mình lăn lócAnh mong chờ dần bạc tóc trong tim.

Phải làm gì để vượt qua nỗi nhớCứ chất đầy từng nhịp thở con timMàn đêm xuống cảnh vật ngủ êm đềmSao nỗi nhớ cứ sục sôi hình bóng???

Vắng anh rồi em mộng mị trong mơThèm tiếng yêu cho thỏa lòng nhung nhớThèm bờ môi thủ thỉ lời tâm sựĐể đêm dài khỏi hoang hoải người ơi.

Nếu biết yêu mà đau khổ người ơiThì em nguyện cả đời xin cô lẻMột mình em xin lặng lẽ đơn côiĐể khỏi u sầu, khỏi nhớ người ơi!

Ông tơ ơi sao đọa đày con vậySuốt ngày dài nhớ người ấy khôn nguôiBà nguyệt ơi sao xe duyên xa thếĐã cách đò … lại cách trở sơn khê.

Nhớ anh lắm…Thật nhiều người yêu hỡi !Và đau buồn cũng bởi quá yêu anhTình yêu ơi ! Sao chẳng chút ngọt lànhMà cứ mãi mong manh như sắp vỡ.

Mong nhớ em trong dạ thấy cồn càoHướng về em tình ngọt ngào tha thiếtƯớc mong sao đời này luôn diễm tuyệtChuyện tình yêu mình cùng viết em nha.

Đếm thời gian theo nhịp gỏ tàn canhĐêm tàn lụi nỗi nhớ thành đầy ắpMột mình em bên ngọn đèn héo hắtLơ đãng tìm một hình bóng xa xa…

Đêm yên tĩnh em thấy lòng trĩu nặngTrong tim em sâu đậm bóng hình anhHạt sương rơi đọng trên tán lá xanhNhư đồng cảm cùng em niềm thương nhớ.

Đêm trở giấc nghe lòng buồn man mácBên nhà ai tiếng nhạc cứ du dươngMột mình em thao thức giữa đêm trườngMang nỗi nhớ niềm thương nào ai biết !

Những ngày này anh nhớ em thiết thaChờ xuân đến mang kiệu hoa anh rướcHai chúng ta thoả nỗi niềm nguyện ướcSuốt một đời phỉ nguyện bước bên nhau.

Anh ở nơi đâu sao mãi không về?!Để em nhớ và mong anh nhiều thế!Anh ơi anh nếu như mà có thểVề với em như thế có hơn không…

Rất nhiều lần em muốn gọi tên anhKhi con tim bừng lên bao nỗi nhớMuốn gửi anh chút tình yêu bé nhỏEm giữ hoài sao chẳng thể ngủ yên.

Anh và em hai phương trời cách trởCó duyên nợ nên gặp gỡ yêu thươngNhớ tới anh thổn thức cả đêm trườngTrong tim em vấn vương tình xa thẳm.

Trời đã sáng mà còn mưa rỉ rảGió từng hồi buốt giá cả tâm canNỗi nhớ nhung dâng lên mắt lệ trànBao ước vọng chứa chan mà chưa tỏ.

Những lúc buồn em lại nghĩ tới anhEm nghĩ tới vòng tay anh ôm chặtDẫu chúng ta chưa một lần gặp mặtNhưng tâm tưởng em thấy rất vui tươi.

Chiều về, trời đổ mưa tuôn Phải chi trời cũng dỗi hờn như tôi Làm sao gửi nhớ đến người ? Cho hai nỗi nhớ thành đôi vợ chồng !

Bâng khuâng hỏi khéo tim hồng Bên này bên đó có mong có chờ Đêm nằm đầu gác gối mơ Hỏi nơi phương ấy người giờ ra sao ?

Cứ chiều lòng dạ nôn nao Năm chờ tháng đợi ngày trao ân tình Nhớ không em, chuyện chúng mình Tỏ tình “mắc cỡ” nín thinh mỉm cười !

Nhớ nhiều ánh mắt bờ môi Khi đôi tay nắm chẳng lơi chẳng rời Để trăng nay nhú qua đồi Gửi em nỗi nhớ đến người anh yêu !./.

Em vẫn biết mình xa ngàn dặm Để đêm buồn gửi gắm vào thơ Nhiều khi lệ chảy hoen mờ Nhớ anh chỉ biết mộng mơ hão huyền

Anh có hiểu tình duyên vụn vỡ Khiến cho mình đau khổ lắm không? Sầu đau nghẹn đắng trong lòng Bởi bao thề hẹn chờ mong mất rồi

Ôi cách trở sầu rơi đọng mãi Biết xa rời nhưng phải làm sao..? Nhìn nhau mắt lệ tuôn trào Phải quên người hỡi…? Dù bao nghĩa tình

Anh vẫn chỉ làm thinh chẳng nói Có biết rằng …?em hỏi mà đau Ngồi đây với nỗi âu sầu Bỗng nghe mặn chát từ đâu tạo thành

Bao kỷ niệm ngày xanh đã mất Nghĩ lại rồi thấy thật xót xa Mình em lặng ngắm trăng tà

Nhớ anh em gửi vào thơ Gửi thương gửi cả ngẩn ngơ trong lòng Trời chiều ai thả nhớ mong Em gom sợi nắng về hong nỗi niềm

Gần nhau cảm thấy bình thường Vắng nhau mới thấy vấn vương trong lòng Dấu niềm thương nhớ mênh mông Vào thu xanh biếc, vào hồng chân mây

Lúc gần thương nhớ đâu đây..? Khi xa mới biết … đời này có anh Đêm nằm thao thức năm canh Vần thơ em viết, tặng dành mình ơi…

Đêm khuya ngắm ánh trăng vàng Miên man gợi nhớ muôn ngàn mến thương Ngày xưa ta học cùng trường Mến nhau anh khắc chữ thương trong lòng.

Tháng ngày anh đợi, anh mong Nhưng nào trông thấy bóng hồng năm xưa Nhớ thương biết mấy cho vừa Giờ đây anh nhớ chợt mưa trong lòng.

Hỡi người năm cũ nhớ không Chiều nao anh đứng bờ sông đợi chờ? Qua bao ngày tháng mộng mơ Giờ đây anh lại thẫn thờ nhớ ai

Em yêu anh sao cồn cào nỗi nhớ Nhớ thật nhiều khắc khoải mỗi đêm thâu Đã nhiều lần em thao thức thật lâu Để lần tìm thật sâu trong nỗi nhớ

Có những đêm em cuộn mình trăn trở Hoang hoải tìm hơi thở ấm nồng xưa Tình yêu anh như cơn gió ban trưa Thoảng qua rồi để mình em nỗi nhớ

Em và anh hai đứa ở hai bờ Dòng sông nhớ sao mà dài rộng thế Em giang tay nhưng sao ôm không xuể Nỗi nhớ anh tràn trề đến chơi vơi.

Nếu biết yêu mà đau khổ người ơi Thì em nguyện cả đời xin cô lẻ Một mình em xin lặng lẽ đơn côi Để khỏi u sầu, khỏi nhớ người ơi!