Stt Hay Tuổi Thơ / Top 13 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

54 Stt Hay Về Tuổi Thơ, Status Ký Ức Tuổi Thơ Đáng Nhớ

2. Ai cũng cần thời gian để lớn lên mà, đúng không?

3. Thời gian thấm thoát thôi đưa tuổi thơ tóc dài đâu nữa.

4. Nhớ cái thời cứ ngồi trước quạt vừa hét, vừa hát, vừa la, tuổi thơ ơi … Đi đâu mất rồi.

5. Nhớ khi xưa còn bé tuổi thơ yêu kiều .. ôi thơ ngây mĩ miều thật đáng yêu…. đã chạy mắt tiêu…

6. Tuổi ấu thơ giống như một cơn say, ai cũng nhớ rất rõ những điều bạn làm, riêng bạn… thì không.

7. Đôi khi lại nghĩ đến những ngày trẻ, về cả một bầu trời tuổi thơ. Tiếc nuối, nhưng không thể quay lại.

8. Thời thơ bé, bắt được con ve sầu, cứ ngỡ có cả mùa hè trong tay. Nay 19 tuổi, đưa nhầm một ánh mắt, cứ ngỡ có nhau trọn đời…

9. Tôi chỉ muốn trở về tuổi thơ. Một tuổi thơ dữ dội. Một tuổi thơ chứa bao nhiêu kỉ niệm khi lớn dần lên phải đối mặt với những thứ xung quanh. Những thứ dối trá mà phải trải qua.

10. Lặng rồi đã tắt tiếng ve Tuổi thơ vui những ngày hè qua mau Trống trường đã điểm tiết đầu Tuổi thơ đẹp mãi xanh mầu ước mơ.

11. Tuổi thơ dữ dội của 8x, 9x đời đầu. Những đứa trẻ được rong chơi và luôn nhớ mãi về một thời với những người bạn trong xóm. :)) Thời gian ơi tôi muốn trở lại thành 1 đứa bé để không lo không buồn không muốn dụng vào cuộc sống này,cho tui 1 vé về lại tuổi thơ.

12. Những ký ức về tuổi thơ sẽ là những dòng suối tắm táp cho tâm hồn luôn xanh tươi, để những khi nhớ về nó là thấy cả bầu trời niềm vui ùa về và chẳng còn biết già đi là gì nữa.

13. Đưa tay đây! VK dắt về tuổi thơ. Nơi tuổi thơ nhiều tiếng cười và hồn nhiên. Ngày hôm nay, ” đưa tay đây” mình sánh bước trên những chặng đường phía trước.

14. Ai cũng có một tuổi thơ,một tuổi thanh xuân để hoài niệm. Tôi cũng có một tuổi thơ để nhớ và một tuổi thanh xuân đang dang dở …

15. Con người ta càng lớn lên, càng trưởng thành họ lại càng thích nhớ và tìm về những điều xưa cũ. Mong muốn được trở về với tuổi thớ, khoảng thời gian thoải mái tự tại ấy thật dễ chịu. Thích được an yên, ở nơi mà họ cảm thấy an toàn sống qua từng ngày một. Càng trưởng thành lại càng cảm thấy cô đơn trống trải, muốn được bên cạnh những người họ yêu thương, khao khát có được một thứ yêu thương thuộc về họ.

16. Ngày đó chở theo ánh mắt trong trẻo nhìn cuộc đời không một chút hoài nghi, thế giới trong đồng tử của một đứa trẻ con bao giờ cũng đẹp tuyệt. Ngày đó chở theo những đêm chỉ biết đặt lưng xuống giường là ngủ, chẳng có vắt tay lên trán suy nghĩ, hay những tiếng thở dài đánh thượt giữa đêm.

17. Thời thơ ấu, ai cũng muốn mình mau lớn để làm mọi thứ mình thích, để ‘tung cánh’ lên bầu trời tự do và rời khỏi vòng tay cha mẹ. Nhưng đến khi lớn lên, chúng ta mới thấy trân trọng quá khứ và ao ước được một lần quay trở lại ngày còn thơ bé, ngồi nhổ tóc bạc cho bà, đi chợ cùng mẹ, hay nghe bố rầy la…

18. Nhiều khi khóc như một đứa trẻ, nhưng cách khóc rõ ràng là khác ngày xưa. Cứ loay hoay đi tìm những câu trả lời, dù mọi thứ rõ ràng là có lời giải hết rồi đấy chứ! Người lớn thật ra rất khổ. Sẽ chẳng bao giờ được sống chỉ-vì-mình.

19. Tôi chỉ ước bản thân một lần trở lại tuổi nhỏ, chơi với đứa bạn thân vui nổ trời vào một ngày trời không nắng chẳng mưa. Có thể mọi chuyện sẽ khác vì ai rồi cũng khác. Như tôi và con bạn mình, bao năm không hẹn mà gặp. Vẫn ở nơi này, vẫn cười vẫn nói, vẫn chia sẻ đồ ăn ngon với nhau. Nhưng chỉ là 2 con nhỏ thân xác lớn hơn và bàn chuyện thiên hạ nhiều hơn mà thôi.

20. Tuổi thơ không phiền muộn, Tuổi thơ đầy niềm vui, Trở về với tuổi thơ bằng cách quẳng gánh lo đi và vui sống.

21. Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông… Vậy người ta lớn để làm gì…?

22. Hồi nhỏ buồn là khóc, bị chọc là quê đỏ cả mặt, giờ lớn rồi, khi buồn chỉ có thể cười mà nuốt nước mắt vào lòng.

23. Tôi luôn ước ao được quay trở lại tuổi thơ đó cùng với những người đã tạo nên mảng màu kí ức đó cùng “nghịch dại” lại những trò ngày xưa ấy, để thấy tâm bình ổn trước những bất ổn của cuộc sống áo cơm… để thấy dù cuộc sống bon chen có nhào lặn, xoay chuyển thế nào thì chúng ta vẫn còn đó – một góc bình yên khi nghĩ đến.

24. Tuổi thơ tôi là những chiều hè lộng gió, tôi cùng bọn trẻ trong xóm rong ruổi trên những cánh đồng rau xanh mướt. Đứa cầm diều, đứa cầm ống bơ, không có con đường nào mà không in dấu chân của lũ “quỷ sứ” chúng tôi. Nhìn cánh diều bé xíu trên nên trời xanh thẳm, tôi ước muốn một ngày nào đó cũng được bay cao, bay xa như thế, đến với những mảnh đất xa lạ nhưng đầy hấp dẫn.

25. Tuổi thơ của tôi là những chiều hè đi câu cá cùng lũ bạn, là những trưa hè rủ nhau đi tắm sông, là những buổi chiều chăn trâu trên cánh đồng làng…. Bây giờ tôi và bạn bè đã lớn khôn, thành đạt, mỗi đứa một nơi, một sự nghiệp riêng. Nhưng chắc không khi nào có thể quên được những ký ức về tuổi thơ đã qua, nó thật đẹp!

26. Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp nhất, gói gọn những hồn nhiên, vô tư, không suy nghĩ, không muộn phiền. thật thoải mái. Ước gì được quay về với tuổi thơ đó, được tắm mát bởi những trận mưa rào mùa hè, tha hồ nghịch bẩn, và rồi thì về phải bắt mẹ chăm sóc vì bị cảm lạnh.

27. Nhớ lắm tuổi thơ, tôi được chạy chơi nô đùa với bạn bè, được cùng nhau nhảy dây, ném pháo. Trời mưa cả lũ chạy ra sân nô đùa tìm những con cá bơi trong dòng chảy. Ngày bé cùng lũ bạn chạy theo chiếc xe bán kem, thèm lắm nhưng chẳng đứa nào có tiền mặc dù chẳng có tiền mà mua.

28. Tôi mới chỉ đi qua một phần cuộc đời, một phần tôi đang đi và phần còn lại thì còn rất xa. Thế nhưng tôi đã cảm thấy mệt mỏi, muốn trở về giai đoạn tuổi thơ không muốn bước tiếp những phần còn lại.

29. Nếu trên đời này thật sự có một điều ước, tôi chẳng mong gì cả chỉ ước được một vé trở về tuổi thơ và sẽ chẳng bao giờ lớn nữa. Nhớ lắm cái thời còn bé ấy… Nhớ lắm cái thời chỉ biết ăn với chơi… Nhớ lắm…

30. Lớn rồi mới thấy cuộc đời không bằng phẳng, không bình yên như ta đã nghĩ… Lớn rồi mới thấy muốn quay về tuổi thơ, muốn được sống lại những tháng năm hồn nhiên, vô tư ngày còn bé.

31. Tìm về con phố nơi tôi từng qua Để nghe đâu đó ve kêu hè xa. Kỉ niệm sẽ mãi bên tôi như người bạn thân suốt trên đường đời thênh thang. Tuổi thơ ơi cho tôi về với, dù chỉ được trong giây lát tôi cũng thấy mãn nguyện rồi.

32. Muốn có một thời gian để quay lại tuổi thơ để được về bên mẹ tìm lại những phút giây bình yên, vô lo vô nghĩ, một thời gian để được tĩnh tâm để được nghĩ về cuộc đời, những phút thanh thản trong lòng người.

33. Ai cũng có một nơi để quay trở về, đó là nhà. Và có ít nhất một khoảng thời gian trong đời để muốn trở lại, đó chính là tuổi thơ.

34. Mỗi lần nhìn lại thời thơ ấu tự do, thứ nay đã vĩnh viễn mất đi, chôn vùi luôn tất cả những cảm xúc sung sướng hay hạnh phúc mãnh liệt nhất, tôi thỉnh thoảng vẫn nghĩ trẻ con mới thực sự là lúc mình cảm nhận được hết thảy ý nghĩa của cuộc sống, và chúng ta – những người lớn, bất quá chỉ là nô lệ mãi phụ thuộc, hoài niệm về cái thời đã qua ấy mà thôi. Mục đích sống của mỗi người, có lẽ cũng chỉ có vậy.

35. Bởi thế giới của một đứa trẻ thực lòng rất giản đơn. Nỗi buồn thì dễ quên còn niềm vui cứ luôn đầy ăm ắp. Chẳng như thế giới của người trưởng thành, quay đi ngoảnh lại cứ thấy những mối quan hệ vơi dần còn trái tim chai sạn và cô đơn…

36. Thật may vì trong đời chúng ta đã có một khoảng thời gian như thế – khoảng thời gian sống cho chính mình và chỉ làm những điều mình thích, mình mong.

37. Có những lúc tự mỉm cười ngô nghê nghĩ rằng chẳng lẽ ngày đó mình đã từng như thế ư? Rồi không dám tin rằng mình của ngày xưa lại ngây thơ đến thế. Ai cũng có một thời bồng bột, một thời non dại, để khi nhớ lại chẳng còn (dám) nhận ra mình.

38. Đó là cái trò mà lũ trẻ trong xóm ai cũng chơi cùng nhau. Con diều giấy làm từ tờ báo cũ dán chi chít hồ hoặc cơm nguội được đám trẻ nâng niu như báu vật. Những buổi chiều khi nắng còn chưa kịp tắt, cả lũ hò dô kéo nhau ra ruộng, rồi cứ chạy mãi, chạy mãi để diều bay càng cao. Lúc đó, chẳng đứa nào nghĩ gì xa xôi, chỉ biết rằng diều đứa nào bay cao hơn thì càng oách, đó là cảm giác của một người hùng thực thụ, để dễ vênh mặt lên với đám trẻ chơi cùng…

39. Đó là những ngày không có công việc, không có deadline, không có những đêm thức khuya đến sáng, không lo lắng, không phiền muộn, không gì cả… Ngủ dậy chỉ cần nghĩ xem hôm nay sẽ chơi trò gì.

40. Có ai còn nhớ những đêm nằm xem phim rồi buồn ngủ quá và vất vưởng trên ghế không? Thường sau đó bố hoặc mẹ sẽ bế vào giường và sáng mai dậy cũng chẳng thèm nhớ rằng mình đã từng ngủ ở ghế nữa. Nhưng bây giờ, dẫu có mệt lả đi ở ghế, thì ngày mai thức giấc bạn cũng sẽ thấy mình đang mệt mỏi trên ghế thôi…

41. Ngày đó, niềm vui thật giản dị và ngô nghê. Nỗi buồn chẳng bao giờ ở lại quá lâu, mọi chuyện nhẹ bẫng và trôi đi sau một cái chớp mắt. Ngày đó, bạn bè là thứ tình cảm chẳng cần đặt tên, chỉ biết có miếng gì ngon, có cái gì hay là nhớ đến nhau ngay lập tức. Ngày đó, trái tim cũng chẳng biết thế nào là vỡ nứt, chúng ta cứ hồn nhiên như thế sống biết bao nhiêu ngày…

42. Ngày đó ở lại với những dại dột và ngây thơ, ở lại với những trận đòn roi và trưa nắng chang chang đầu trần trốn ngủ để bày trò phá phách, ở lại với cánh diều giấy phấp phới bay trong gió, ở lại với những buổi tắm mưa tiếng cười giòn giã xen lẫn tiếng tí tách mưa rơi xuống đường…

43. Tôi nhớ những tháng ngày tuổi thơ, nơi mà điều khó nhất phải làm là quyết định xem bây giờ sẽ chơi trò gì.

44. Tôi muốn trở về khi mình còn bé, vì khi đó chẳng phải quan tâm gì đến cân nặng, quần áo hay tóc tai… tôi chỉ cần làm những điều mà mình muốn.

45. Cái cảm giác kéo một chú diều chạy ngược gió để sung sướng nhìn nó bay lên, tay không ngừng nới lỏng sợi dây cước, rất giống với cảm giác mình đang nâng đỡ cả bầu trời.

46. Bạn sẽ nhận ra rằng mình chẳng còn bé bỏng gì nữa nếu như nằm ngủ ở sofa và sáng dậy vẫn thấy mình đang ở sofa.

47. Tất cả những người trưởng thành đều từng là trẻ con, nhưng chỉ vài người trong số họ nhớ được điều này.

48. Khi là một đứa trẻ ai cũng muốn lớn lên thật nhanh. Nhưng tới bây giờ, chúng ta mới nhận ra những thứ đồ chơi bị hỏng, những chiếc bút chì bị mất vẫn tốt hơn trái tim tan vỡ và những người bạn đã đánh mất trong cuộc đời.

49. Tôi dành cả tuổi thơ để ước rằng mình mau chóng lớn lên, và rồi lại dành cả quãng thời gian trưởng thành để mong mình bé lại.

50. Cho tôi xin 1 vé về tuổi thơ … không ồn ào, không náo nhiệt, không phức tạp, không bộn bề… chỉ muốn ùa vào lòng mẹ, ôm trọn bàn tay cha và những tiếng cười vô tư của con trẻ.

51. Tuổi thơ, nơi mà có lẽ bất cứ ai khi mệt mỏi với cuộc sống bộn bề đều bất giác nghĩ đến như nơi bình yên nhất của góc nhỏ trong tim, nơi có mẹ có cha, có bạn bè với những hồi ức ngọt ngào.

52. Tuổi thơ không phiền muộn, tuổi thơ đầy niềm vui. Trở về với tuổi thơ bằng cách quẳng gánh lo đi và vui sống.

53. Tôi chỉ ước bản thân một lần trở lại tuổi nhỏ, chơi với đứa bạn thân vui nổ trời vào một ngày trời không nắng chẳng mưa. Có thể mọi chuyện sẽ khác vì ai rồi cũng khác. Như tôi và con bạn mình, bao năm không hẹn mà gặp. Vẫn ở nơi này, vẫn cười vẫn nói, vẫn chia sẻ đồ ăn ngon với nhau. Nhưng chỉ là 2 con nhỏ thân xác lớn hơn và bàn chuyện thiên hạ nhiều hơn mà thôi.

54. Những buổi chiều nắng chưa kịp tắt, lũ trẻ trong làng rủ nhau đi thả diều. Nhìn những cánh diều bay trong gió, tiếng sáo diều vi vu như cất lên những lời ca của thuở ấu thơ. Những ký ức về tuổi thơ sẽ là dòng suối tắm táp cho tâm hồn luôn xanh tươi, để những khi nhớ về nó là thấy cả một bầu trời niềm vui ùa về và chẳng còn biết già đi là gì nữa…

55. Có những lúc ta thèm được là ta của ngày xưa – của một thời ngây ngô, vụng dại. Về với những buổi trưa hè lấm lem bùn đất, đôi chân trần cùng lũ bạn nô đùa trên khắp mọi nẻo đường quê…Về với những trận đòn của bố mỗi lúc nghịch hư, phá phách, về với những gánh đồ hàng, chuồn chuồn, châu chấu, đuổi bướm, ngắt hoa….Về với những góc phố thân quen luôn tràn ngập tiếng nô đùa. Tôi dành cả tuổi thơ để ước mình mau chóng lớn lên…..Và rồi dành cả quãng thời gian trưởng thành để ước mình được bé lại….

List Sách Hay Về Tuổi Thơ

Sách về tuổi thơ hay nhất. Những người đã đi qua tuổi thơ hãy đọc để thấy tuổi thơ còn mãi trong mình. Những em nhỏ hãy đọc để biết thêm những tuổi thơ khác hẳn với tuổi thơ mình đang có.

Tuổi Thơ Tìm Thấy

“Một cái nhìn mới và quan trọng về sự phát triển của việc nuôi dạy trẻ em trong tầng lớp trung lưu toàn cầu. Những lời cuối cùng của Honoré dành cho các bậc cha mẹ là khuyên nhủ: Hãy tin vào bản năng của bạn và để con cái bạn được là chính mình.” – Oregonian.

“Honoré trình bày một danh sách những cách mà các bậc cha mẹ trên khắp các nước phát triển từ lâu đã lấy đi tuổi thơ của con cái họ bằng việc áp đặt bản thân trong mọi khía cạnh cuộc sống của chúng…

Trong rất nhiều sách dạy con, đây là một sự lựa chọn tuyệt vời.” – Library Journal.

Tuổi Thơ Im Lặng

Anh viết về những người thân trong gia đình. Anh viết về đình làng, về những nấm mộ bên đường, về con mèo, con vện trong nhà. Từ các trang viết, người đọc nghe ra một giọng nói xót xa mà lại đầm ấm. Ngòi bút ấy đang viết cho chính mình.

Người ta cảm thấy một phương hướng đúng đã được gợi mở và thành tâm chờ đón lời tâm tình của tác giả. Các nhà văn độc miệng thường nói đùa: Có những cuộc đời dang dở, viết lách chưa được gì, đến mức có nhắm mắt cũng không yên..

Dòng Sông Thơ Ấu

Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ

Tuổi Thơ Muôn Màu

Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ

“Nghĩ ngợi loay hoay, nhân đọc cuốn Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ. Ðọc xong ngẩn ngơ lâu lâu. Văn phong đẹp, trong vắt. Người đọc soi vào đấy, thấy cả những ao ước tuổi thơ mình. Ðúng giọng đúng kiểu trẻ con, không phải giả vờ ngọng nghịu như phần lớn người viết truyện thiếu nhi dễ mắc. Nhưng cũng không tự nhiên chủ nghĩa ú ớ trẻ con mãi. Sau khi đã tạo dựng được một thế giới trẻ con đáng tin cậy, tác giả khéo lồng vào đó chất lãng mạn tuyệt vời khiến những ai từng là trẻ con đều phải bâng khuâng.” – Nhà văn Hồ Anh Thái

Tuổi Thơ Trong Trẻo

…tình cờ khi thức dậy sớm đón bình minh… tôi bỗng có cảm hứng và cầm bút viết…

Đêm qua mưa lất phất

Nên mặt trời ngủ quên

Sáng nay em dậy sớm

Hát gọi mặt trời lên

Bắt đầu từ đây, tôi có cảm giác mình bị thôi thúc. Kỷ niệm và ký ức tuổi thơ ùa về, hình ảnh và những câu chuyện hiện ra, thậm chí câu chữ và tứ thơ cũng dồn nén đầy ắp. Sự thôi thúc đó càng mạnh hơn bởi qua những lời nói hồn nhiên, hành động ngộ nghĩnh, sự tưởng tượng trong trẻo của các con… đã làm sống lại những kỷ niệm trong tôi, để rồi kỷ niệm ấy cất lên thành lời.

(Trích Lời của tác giả)

Những Lối Về Ấu Thơ

Không ai trong chúng ta không có một tuổi thơ. Bạn cũng có và tôi cũng có nhưng khác ở chỗ đó chính là lối dẫn về tuổi thơ của mỗi người.

Những Lối Về Ấu Thơ của Phạm Công Luận và Đặng Nguyễn Đông Vy mở cho ta nhiều lối về đầy thân quen, gần gũi: Hương vị Tết với bánh tét truyền thống, thịt kho hột vịt thơm lừng, hình ảnh của lũ trẻ xúm xít nhận tiền lì xì, và cũng thể là nỗi buồn trẻ thơ khi “ông bán bánh mì” lúc nào cũng cắt miếng thịt to, chả to và cả lát ớt cũng to không còn bán trước cổng trường nữa…

Thơ Hay Về Tuổi Học Trò, Học Sinh

Hoàng Nhuận Cầm là một nhà thơ nổi tiếng, vì ông có nhiều bài thơ được độc giả thuộc lòng hoặc chép vào Sổ tay yêu thơ như Sông Thương tóc dài; Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến; Viên xúc xắc mùa thu; Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu,… Ai yêu thơ mà không thuộc những dòng sau đây của tác giả Thư mùa thu (giải nhất cuộc thi thơ báo Văn nghệ,1972-1973):

– Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi… …Ta đã chán lời vu vơ giả dối Hót lên! Dù đau xót một lần thôi. – Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh. – Mai đành xa sông Thương thật thương Mắt nhớ một người, nước in một bóng Mây trôi một chiều, chim kêu một giọng Anh một mình – náo động – một mình anh.

​Chiếc lá đầu tiên của Hoàng Nhuận Cầm đã được nhiều thế hệ học sinh, sinh viên yêu thích, bầu chọn là một những bài thơ hay nhất viết về tuổi học trò. Bài thơ như sau: Em thấy không, tất cả đã xa rồi Trong hơi thở của thời gian rất khẽ Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say. Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước Con ve tiên tri vô tâm báo trước Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu. Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu Bài hát đầu, xin hát về trường cũ Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ Sân trường đêm – Rụng xuống trái bàng đêm. Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi? “Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi Với lại bảy chú lùn rất quấy” “Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy” (Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao). Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm. Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi! Em đã yêu anh, anh đã xa vời Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại Không thấy trên sân trường – chiếc lá buổi đầu tiên.

​ Dòng chảy của bài thơ là lời tự tình của một người lính trẻ vừa rời ghế nhà trường, trên đường ra trận với người yêu là cô bạn gái cùng lớp. Như vậy, xuất phát từ tứ thơ chiếc lá đầu tiên – chiếc lá bàng của buổi hẹn hò đầu tiên giữa hai người, bài thơ ngỡ như chủ yếu viết về tình yêu lứa đôi và nỗi nhớ của họ (và đó là điều có thực) lại bỗng nhiên bùng nổ ở một phương diện khác: kỉ niệm đầy ắp về tuổi học trò và mái trường thân yêu. Thật vậy, ngay bắt đầu bài thơ, bằng một câu hỏi tu từ, Hoàng Nhuận Cầm đã khiến ta bất ngờ: ngoảnh lại nói với người yêu nhưng không nói về kỉ niệm tình yêu của hai người mà chỉ gợi lên nỗi tiếc nuối bâng khuâng đến ngạc nhiên về một tuổi thơ ra đi không trở lại. Tuổi học trò với tất cả những kỉ niệm thiêng liêng đột nhiên xa ngái đến thảng thốt, khiến tác giả coi sự ra điấy như một hành vi cao ngạo đầy bất ngờ và đáng yêu.

​phương diện mà Hoàng Nhuận Cầm quan tâm đặc tả trong bài thơ này. Gần như tất cả màu sắc hoa lá, cỏ cây của ngôi trường gắn bó với tuổi học đã được tác giả mô tả, khơi gợi nhưng không trên cơ sở của thao tác liệt kê thuần túy mà căn cứ vào khả năng liên tưởng, kết nối của dòng kí ức. Nếuhoa súng tím là bởi đáy mắt tuổi học trò đã bắt đầu lấp lánh niềm mê say tình yêu thì hoa phượng hồng là do bàn tay yêu dấu run rẫy đánh rơi nó trong giây phút ban đầu ngập ngừng, bối rối. Nếu hình ảnh mái tóc bạc trên trán thầy hiện ra trong niềm mong mỏi của những đứa học trò về một sự trẻ trung vĩnh cửu cho người thầy kính yêu thì hình ảnh bím tóc trắng ngủ quên hiện ra trong nỗi tiếc nhớ về những tháng ngày đi học với biết bao câu chuyện buồn vui đáng nhớ của bạn bè trang lứa. Âm thanh đầu tiên về tuổi học trò được tác giả đặc tả trong bài thơ là âm thanh tiếng ve. Đối với thơ Hoàng Nhuận Cầm, dường như tiếng ve đã trở thành một ám ảnh nghệ thuật và cũng làm nên một thương hiệu nghệ thuật có một không hai.

​ Ve thăm thẳm, tiếng ve ngày thơ ấu; Thành sợi dây nối chúng mình cái ngày bé cỏn con (Thư mùa thu); Mùa khô ơi, mùa khô thân yêu; Dẫu hòn bi lăn hết vòng tuổi nhỏ; Nhưng trong những ba lô kia, ai bảo là không có; Một hai ba giọng hát chú ve kim? (Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu)… Ở bài thơ này, khi trực tiếp viết về mái trường và tuổi học trò, âm thanh tiếng ve đương nhiên được ưu tiên hàng đầu và quả nhiên nó ngân lên hết sức độc đáo. Tiếng ve sầu mùa hạ với giai điệu và tiết tấu gợi buồn bỗng nhiên trở nên tươi tắn kì lạ – trong trẻo, khỏe khoắn đến mức sắc ngọt: Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước. Vì sao xuất hiện cảm nhận có thể coi là trái khoáy này? Tất cả được lí giải: Con ve tiên tri vô tâm báo trước; Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu. Cái thời khắc ban đầu của tình yêu cậu học trò cấp 3 đã khiến mọi cảnh vật được lạ hóa – mới mẻ, khác thường, hấp dẫn và cuồng nhiệt như một tiên tri. Một âm thanh đáng quan tâm nữa ngân vang trong bài thơ đó là tiếng cười tuổi học trò: Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao. Ở vùng tuổi ấy, tiếng cười dường như không bao giờ đơn lẻ, mà phải là những trận cười hồn nhiên của biết bao bè bạn mỗi ngày.Ở vùng trờicủa tuổi học trò, dường như không có phiên trực tuyến của sự cô đơn. Tất cả ùa đi trong niềm vui tinh khôi và hợp âm tiếng cười trong sáng.

​ Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ Sân trường đêm – Rụng xuống trái bàng đêm Thủ pháp lặp là một trong những thủ pháp được Hoàng Nhuận Cầm sử dụng thường xuyên và đắc địa trong thơ mình. Ở đây cũng vậy, cả bài thơ là những từ, cụm từ, cấu trúc ngữ pháp…được lặp đi lặp lại – một mặt tạo ấn tượng sâu đậm về những kỉ niệm thiêng liêng của tuổi học trò, một mặt tạo cảm giác về một sự xúc động trào dâng, khi nghĩ về tuổi học trò, khiến ngôn từ chen nhau bật ra dào dạt, nhấn nhá, trùng lặp. Khổ thơ sau đây là một điển hình về dụng công nghệ thuật đó: Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi? Và cái lối diễn đạt lặp: Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu hayNhững chuyện năm nao, những chuyện năm nào… ngỡ như là lối nói đặc trưng của tuổi học trò: tưng tửng, bâng quơ nhưng hàm lượng thông tin là vô cùng đậm đặc, đa chiều.

​ Em đã yêu anh anh đã xa vời; Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi trong một tâm trạng: Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại thì anh cũng không nhận ra ngay trên sân trường lung linh kỉ niệm tình yêu qua hình ảnh biểu trưng chiếc lá đầu tiên mà dường như tất cả nỗi nhớ và tình yêu ấy đã hòa đằm, thấm đẫm vào mênh mông nỗi nhớ và tình yêu với mái trường, với tuổi học trò. Không một tình yêu nào ở tuổi học trò không xuất phát từ tình bạn. Vì vậy, kỉ niệm và nỗi nhớ tình yêu ở đó đầy ắp hình ảnh, âm thanh, màu sắc…của mái trường và tuổi học trò. Mối tình đầu ở học đường đẹp một cách gần gũi, hồn nhiên mà trong sáng, thánh thiện. Nó mãi như chiếc lá bàng được định vị trong buổi đầu hò hẹn của hai người nhưng vẫn mướt xanh và lẫn khuất đâu đó trên cành cao, chẳng dễ gì mới ngước nhìn qua mà nhận ra ngay. Bài thơ là một giai điệu đẹp về tuổi học trò, được diễn tấu bằng guitare theo phong cách flamenco, mở đầu bằng một hợp âm trưởng lảnh lót, chơi vơi và kết thúc bằng một gam thứ lắng đọng, day dứt. Cuối cùng, xin mạnh dạn đề xuất: các nhà cải cách giáo dục sắp tới nên tuyển chọn và trân trọng đưa bài thơ Chiếc lá đầu tiên của Hoàng Nhuận Cầm vào chương trình Ngữ văn cấp trung học phổ thông bởi tất cả sự hay ho và phù hợp của nó. Không cho học sinh được học những tác phẩm văn học đích thực cùa đất nước cùng những áng văn chương hay hiếm hoi về tuổi học trò, khiến các em mày mò tìm đọc và tự tôn vinh, vả chăng những người làm giáo dục đã bị qua mặt một cách đáng tiếc?

của Hoàng Nhuận Cầm đã được nhiều thế hệ học sinh, sinh viên yêu thích, bầu chọn là một những bài thơ hay nhất viết về tuổi học trò. Bài thơ như sau:Dòng chảy của bài thơ là lời tự tình của một người lính trẻ vừa rời ghế nhà trường, trên đường ra trận với người yêu là cô bạn gái cùng lớp. Như vậy, xuất phát từ tứ thơ- chiếc lá bàng của buổi hẹn hò đầu tiên giữa hai người, bài thơ ngỡ như chủ yếu viết về tình yêu lứa đôi và nỗi nhớ của họ (và đó là điều có thực) lại bỗng nhiên bùng nổ ở một phương diện khác: kỉ niệm đầy ắp về tuổi học trò và mái trường thân yêu.Điều này lí giải vì sao bài thơ này lúc đầu được tác giả đặt tên là. Có lẽ, nỗi nhớ tình yêu còn đậm đặc tình bạn ấy của một anh lính trẻ đã không thể vượt khỏicủa nỗi nhớ sâu sắc về mái trường và kỉ niệm tuổi học trò.Thật vậy, ngay bắt đầu bài thơ, bằng một câu hỏi tu từ, Hoàng Nhuận Cầm đã khiến ta bất ngờ: ngoảnh lại nói với người yêu nhưng không nói về kỉ niệm tình yêu của hai người mà chỉ gợi lên nỗi tiếc nuối bâng khuâng đến ngạc nhiên về một tuổi thơ ra đi không trở lại. Tuổi học trò với tất cả những kỉ niệm thiêng liêng đột nhiên xa ngái đến thảng thốt, khiến tác giả coi sựấy như một hành vi cao ngạo đầy bất ngờ và đáng yêu.mà Hoàng Nhuận Cầm quan tâm đặc tả trong bài thơ này.Gần như tất cả màu sắc hoa lá, cỏ cây của ngôi trường gắn bó với tuổi học đã được tác giả mô tả, khơi gợi nhưng không trên cơ sở của thao tác liệt kê thuần túy mà căn cứ vào khả năng liên tưởng, kết nối của dòng kí ức. Nếulà bởi đáy mắt tuổi học trò đã bắt đầu lấp lánh niềm mê say tình yêu thìlà do bàn tay yêu dấu run rẫy đánh rơi nó trong giây phút ban đầu ngập ngừng, bối rối.Nếu hình ảnhhiện ra trong niềm mong mỏi của những đứa học trò về một sự trẻ trung vĩnh cửu cho người thầy kính yêu thì hình ảnhhiện ra trong nỗi tiếc nhớ về những tháng ngày đi học với biết bao câu chuyện buồn vui đáng nhớ của bạn bè trang lứa.Âm thanh đầu tiên về tuổi học trò được tác giả đặc tả trong bài thơ là âm thanh tiếng ve. Đối với thơ Hoàng Nhuận Cầm, dường như tiếng ve đã trở thành một ám ảnh nghệ thuật và cũng làm nên một thương hiệu nghệ thuật có một không hai.(Thư mùa thu);(Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu)…Ở bài thơ này, khi trực tiếp viết về mái trường và tuổi học trò, âm thanh tiếng ve đương nhiên được ưu tiên hàng đầu và quả nhiên nó ngân lên hết sức độc đáo. Tiếng ve sầu mùa hạ với giai điệu và tiết tấu gợi buồn bỗng nhiên trở nên tươi tắn kì lạ – trong trẻo, khỏe khoắn đến mức sắc ngọt:Vì sao xuất hiện cảm nhận có thể coi lànày?Tất cả được lí giải:Cái thời khắc ban đầu của tình yêu cậu học trò cấp 3 đã khiến mọi cảnh vật được- mới mẻ, khác thường, hấp dẫn và cuồng nhiệt như một tiên tri.Một âm thanh đáng quan tâm nữa ngân vang trong bài thơ đó là tiếng cười tuổi học trò:Ở vùng tuổi ấy, tiếng cười dường như không bao giờ đơn lẻ, mà phải là những trận cười hồn nhiên của biết bao bè bạn mỗi ngày.Ở vùng trờicủa tuổi học trò, dường như không có phiên trực tuyến của sự cô đơn. Tất cả ùa đi trong niềm vui tinh khôi và hợp âm tiếng cười trong sáng.Thủ pháplà một trong những thủ pháp được Hoàng Nhuận Cầm sử dụng thường xuyên và đắc địa trong thơ mình. Ở đây cũng vậy, cả bài thơ là những từ, cụm từ, cấu trúc ngữ pháp…được lặp đi lặp lại – một mặt tạo ấn tượng sâu đậm về những kỉ niệm thiêng liêng của tuổi học trò, một mặt tạo cảm giác về một sự xúc động trào dâng, khi nghĩ về tuổi học trò, khiến ngôn từ chen nhau bật ra dào dạt, nhấn nhá, trùng lặp. Khổ thơ sau đây là một điển hình về dụng công nghệ thuật đó:Và cái lối diễn đạt lặp:hayngỡ như là lối nói đặc trưng của tuổi học trò: tưng tửng, bâng quơ nhưng hàm lượng thông tin là vô cùng đậm đặc, đa chiều.trong một tâm trạng:thì anh cũng không nhận ra ngay trên sân trường lung linh kỉ niệm tình yêu qua hình ảnh biểu trưngmà dường như tất cả nỗi nhớ và tình yêu ấy đã hòa đằm, thấm đẫm vào mênh mông nỗi nhớ và tình yêu với mái trường, với tuổi học trò.Không một tình yêu nào ở tuổi học trò không xuất phát từ tình bạn. Vì vậy, kỉ niệm và nỗi nhớ tình yêu ở đó đầy ắp hình ảnh, âm thanh, màu sắc…của mái trường và tuổi học trò. Mối tình đầu ở học đường đẹp một cách gần gũi, hồn nhiên mà trong sáng, thánh thiện. Nó mãi như chiếc lá bàng được định vị trong buổi đầu hò hẹn của hai người nhưng vẫn mướt xanh và lẫn khuất đâu đó trên cành cao, chẳng dễ gì mới ngước nhìn qua mà nhận ra ngay.Bài thơ là một giai điệu đẹp về tuổi học trò, được diễn tấu bằng guitare theo phong cách flamenco, mở đầu bằng một hợp âm trưởng lảnh lót, chơi vơi và kết thúc bằng một gam thứ lắng đọng, day dứt.Cuối cùng, xin mạnh dạn đề xuất: các nhà cải cách giáo dục sắp tới nên tuyển chọn và trân trọng đưa bài thơcủa Hoàng Nhuận Cầm vào chương trình Ngữ văn cấp trung học phổ thông bởi tất cả sự hay ho và phù hợp của nó. Không cho học sinh được học những tác phẩm văn học đích thực cùa đất nước cùng những áng văn chương hay hiếm hoi về tuổi học trò, khiến các em mày mò tìm đọc và tự tôn vinh, vả chăng những người làm giáo dục đã bị

Thai Sắc(Dân trí)​

19 Stt Hay Về Người Phụ Nữ Độc Thân, Stt Phụ Nữ Vui Tính

2. Bạn không nhất thiết phải có người yêu thì mới được hạnh phúc.

3. Làm phụ nữ độc thân chẳng có gì tệ… ngoại trừ việc phải tự chăm lo cho cái xe của mình.

4. Hỡi những phụ nữ độc thân, anh chàng bạn muốn và anh chàng bạn cần có thể không phải một người đâu.

5. Tình yêu sớm muộn cũng đến, chỉ là tôi phải chờ cho nó đến đúng lúc đúng người.

6. Là phụ nữ hãy cứ xinh đẹp và làm những gì mình thích. Đừng cố sống trong vỏ bọc của người khác.

7. Độc thân thì cũng có gì là to tác lắm đâu, miễn là không cảm thấy cô đơn, miễn là vẫn có người để gọi đi cafe khi buồn và ở bên khi bạn bệnh tật.

8. Độc thân không có nghĩa là em không tốt, mà là do anh không đủ tốt để có em thôi.

9. Hãy trở thành một người con gái quyến rũ để tất cả các chàng trai đều muốn có chứ không phải yếu đuối luôn dựa dẫm vào các chàng trai.

10. Độc thân không có nghĩa là bạn bị bỏ rơi, mà là một sự lựa chọn. Đó là lựa chọn để bạn không còn phải dựa vào tình trạng mối quan hệ để định nghĩa bản thân. Đó là khi bạn được biết đến bởi chính những giá trị do bạn tạo ra.

11. Khi bạn cảm thấy buồn và cô đơn vì đang sống đời độc thân, hãy nhắc mình nhớ rằng có rất nhiều người bị mắc kẹt trong những mối quan hệ tồi tệ và chỉ mơ được tự do như bạn ngay lập tức.

12. Sống độc thân cũng như làm nghệ sĩ, không chỉ vì tạo ra trạng thái độc thân cũng là một hình thức nghệ thuật, mà còn vì cuộc sống ấy đòi hỏi sự tập trung cao độ cũng như ý chí để duy trì được. Các nghệ sĩ phải làm điều tương tự khi muốn sáng tạo, hy sinh những tiện nghi thông thường và thậm chí là sự chấp nhận của xã hội để sinh hoạt theo nhịp điệu của riêng mình. Nhờ vậy mà tài năng của người ấy mới có thể phát triển trọn vẹn. Một người độc thân là như vậy, phải suy nghĩ để tìm ra điều làm bản thân hạnh phúc và thỏa mãn nhất

13. Ế là một lợi thế để chúng ta bàn mưu tính kế, xoay chuyển tình thế, quản lý tiền tệ… Rồi một ngày kinh tế sẽ đủ sức khống chế tình yêu.

14. Độc thân là một quãng thời gian tuyệt đẹp để bạn học cách tự mình xoay sở với việc chăm sóc bản thân, việc đối mặt với những cơn lên xuống thất thường của tâm trạng, việc sắp xếp cuộc sống, công việc, bạn bè sao cho thật ổn thỏa để luôn dư giả thời gian yêu quý, nuông chiều chính mình. Và đặc biệt là quãng thời gian chuẩn bị mọi thứ thật tốt để rồi mới sẵn sàng bước vào tình yêu.

15. Nếu bạn không thể cảm thấy vui vẻ lúc còn độc thân thì lúc đã có người yêu bạn cũng không thể cảm thấy hạnh phúc được. Vì niềm vui đến từ trong con người bạn chứ không phụ thuộc vào chàng trai kia.

16. Nếu bạn vẫn là hoa chưa có chủ, cứ bình thản rồi nửa kia sẽ đến, thà chờ đợi để gặp một chàng trai tốt, còn hơn là vội vã để ở bên một người chẳng ra gì.

17. Cuộc sống độc thân luôn tự do nhất, bạn có thể đi bất cứ đâu, gặp bất cứ ai mà không sợ mất lòng bất kì ai.

18. Đằng sau người đàn ông thành công là bóng hình của một người phụ nữ. Còn đằng sau người phụ nữ thành công là sự cô đơn.

19. Là phụ nữ, phải biết tự yêu thương lấy bản thân mình, nếu bạn không tự yêu bản thân mình, thì bạn cũng không thể làm điều đó với ai, đồng nghĩa với việc bạn không thể mong mỏi người khác sẽ làm điều này với bạn.

20. Tình yêu… Ai cần tình yêu chứ? Chỉ cần một phụ nữ vẫn có sách, có hội các cô bạn thân và thi thoảng là một cơn say nắng thoáng qua, cô ấy hoàn toàn ổn.