Tôi thực sự biết về Sơn qua những trang viết của cậu, tôi đã đọc “Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!”. Và….tôi đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt…Tại sao có những câu chuyện?, tại sao có những số phận?, tại sao có những tình cảm?, tại sao có những tinh thần lớn lao đến thế?? Tại sao tôi lại biết khóc như thế này? Cậu ấy là .. em họ của tôi!
Là họ hàng nhưng chúng tôi chưa từng…1 lần gặp mặt! Mẹ tôi với mẹ Sơn là chị em con cô con cậu. Tôi có rất nhiều rất nhiều những anh chị em họ như thế mà chúng tôi không hề biết gì nhiều về nhau (chỉ nghe nói – nghe nói..). Bởi họ hàng bên nội bên ngoại, bên nào cũng đông thật là đông, và cũng bởi khoảng cách địa lý nữa. Thỉnh thoảng tôi vẫn nghe mẹ và bà ngoại nói về các cô các chú họ con ông này ông kia…Tôi cũng có nghe nói đến cô Loan (mẹ của Sơn). Tôi từng nghe Sơn bị bệnh nặng. Tôi biết mẹ, bác & các dì thỉnh thoảng vẫn gửi tiền về cho cô Loan. Tôi cũng chỉ biết đến vậy, cũng có những lúc thấy rất thương cô Loan & con trai cô ấy. Nhưng rồi câu chuyện lại qua đi trong những câu chuyện về những người họ hàng khác. Dường như tôi cũng là người khá…dễ quên…!
Cho đến ngày 1/3 vừa rồi, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quên gia đình cô Loan và đặc biệt là Sơn. Những người họ hàng mà tôi hiếm có cơ hội gặp gỡ! Dù thích đọc sách, đọc truyện, tôi chưa bao giờ đọc những trang viết kiểu như hồi ký hoặc nhật ký của người khác. Giờ đây tôi đang đọc “Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!”. Những trang viết đầy tình cảm, đầy nghị lực của Sơn. Cảm động & khâm phục! Ngay khi đọc những trang viết đầu tiên của Sơn, tôi đã add địa chỉ yahoo của cậu. Hôm qua chúng tôi đã chát với nhau. Trước đó, Sơn cũng chẳng hề biết gì về tôi lắm. Đúng là “một giọt máu đào hơn ao nước lã”, giữa chúng tôi có mối liên hệ tình cảm họ hàng, vì vậy ngay lần đầu tiên nói chuyện tôi đã thấy một sự gần gũi lạ thường.. Sơn hơn tôi 2 tuổi, & Sơn gọi tôi là chị, vì mẹ tôi là vai chị của mẹ Sơn.
“Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!
Ngày mai con sẽ về nơi ông bà.
Ngày mai con chẳng ở nhà
Hàng trầu để héo, cau già rụng rơi…
Mẹ ơi! Con muốn mẹ cười
Từ nay mẹ mãi thương người khổ đau
Con người ai cũng như nhau
Biệt ly – là chuyện trước sau thôi mà” (N.N.Sơn)
Ngày hôm nay trôi thật nhanh, thời gian là gì mà sao cứ vô tình mải miết chạy không biết? Thế mà có những khi tôi đã để lãng phí nó rất nhiều…Bật máy tính, vào mạng, tôi có một số việc cần phải làm, nhưng rồi lại xuống nhà xem phim. Tôi lại bật máy lên, tôi muốn viết một chút về Sơn và quyển sách của cậu ấy. “Xin đừng khóc nữa mẹ ơi!”, Sơn đã làm mẹ cậu & những người thân yêu bên cậu an lòng! Trong bức hình mới nhất của gia đình Sơn, tôi đã thấy cô Loan mỉm cười thật tươi!
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…