Câu Thơ Hay Về Nghề Lái Xe / Top 11 Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 10/2023 # Top Trend | Kovit.edu.vn

Thơ Hay Về Nghề Tài Xế, Lái Xe

Đến khi lúc giận.. gọi “hai thằng mày”.

Làm nghề tài xế ai hay,

Rất nhiều áp lực mặt mày muốn hoa.

Xe đi đến đoạn ngã ba,

Liếc ngang, liếc dọc nhìn cha sang đường,

Gặp cô em gái dễ thương,

Tai đang nghe nhạc chẳng buồn nhường anh.

Còi hai, ba phát.. xin đường,

Thế mà em chẳng chịu nhường anh sao?

Tôi đành đạp nhẹ côn vào.

Đưa tay về số, đệm vào chân phanh.

Mặc cho em phóng rất nhanh,

Còn tôi đủng đỉnh.. ngày xanh còn dài.

Mặc kệ những đứa ra oai,

Thích đua tốc độ phóng ngoài đường đông.

Ra đường đi cứ như không,

Bẻ cua đánh võng, chơi ngông bốc đầu.

Ngoài đường toàn chuyện không đâu,

Có anh uống rượu uống lâu quên nhà.

Đi vào rồi lại đi ra,

Đi lên, đi xuống, gã nằm cha giữa đường.

Tính mạng sao lỡ coi thường,

Vợ anh có chắc khói hương phụng thờ.

Ở nhà anh có con thơ,

Lẽ nào anh để bơ vơ tháng ngày.

Xin anh hãy bỏ cơn say,

Rượu vào đi ngủ, đừng “bay” ra đường.

Lái xe nghề cũng bình thường,

Mình phải nhẫn nhịn, nhún nhường người ta.

Đừng ham vượt ẩu kẻo là..

Xảy ra tai nạn cả nhà khổ đau.

Mắt luôn nhìn trước nhìn sau,

Mông thì chai sạn, lưng đau mỏi nhiều.

Vậy mà có bác rất yêu,

Tạt đầu một phát rất phiêu.. giật mình.

Đạp phanh dúi dụi cũng kinh,

Đôi khi, hú vía đứng hình vài giây.

Chả nhẽ lúc ấy.. ra tay.

Vượt lên phía trước phanh ngay chặn đầu.

Chỉ tay to tiếng, lầu bầu,

Chửi qua chửi lại đau đầu người xem.

Thôi thì tặc lưỡi… “E hèm”.

Chắc là anh vội mua kem thôi mà.

Miệng lại huýt sáo, hát ca,

Ta lại đủng đỉnh, chân ga nhẹ nhàng.

Ra đường.. Ôi lắm anh chàng,

Con nhà các sếp đi dàn hàng ba.

Miệng nói, tay chỉ, “bố là…”

Xe kia xin vượt, anh nhà không cho.

Bố anh quan lớn, nhà to,

Thằng nào láo nháo, anh cho u xù

Mình nhường cậu ấm non ngu,

Lỡ va quệt tí.. ở tù như chơi.

Chấp gì những đứa dở hơi,

Cậy quyền, cậy thế ở nơi đường này.

Lái xe – nghề cũng rất hay,

Đi đây đi đó tháng ngày cũng vui.

Gặp gỡ chiến hữu cười vui,

Khi buông tay lái, khi lùi về quê.

Anh đây đã chọn một nghề,

Làm dâu trăm họ, ở mê quen rồi.

Khách lên, em gọi, em mời,

Để em sắp ghế, anh ngồi êm ru.

An toàn xe chạy bon bon,

Vui dăm câu chuyện nước non hữu tình.

Em vừa lễ phép, văn minh,

Vừa lòng quý khách, hết mình vì anh em.

Sưu tầm

Thơ Về Nghề Lái Xe Hài Hước Ý Nghĩa Nhất

Thơ về nghề lái xe hài hước ý nghĩa nhất? Thơ hay về nghề lái xe 1:

Bởi đam mê anh chọn nghề tài xế

Mê khung trời vùng vẫy khắp muôn nơi

Anh đâu hay bạc bẽo lắm em ơi

Bao đắng cay nhọc nhằn đêm khuy vắng

Đêm từng đêm một mình anh thầm lặng

Ôm vô lăng mà nước mắt tuôn trào

Nếu có thể anh chỉ ước làm sao

Ngày xưa kia đừng làm nghề tài xế

Ngày xưa kia lái xe bao người nể

Và tôn vinh gọi đo là Bác tài

Và ngày nay lời gọi đó còn ai?

Họ gọi anh chỉ là thằng tài xế

Em yeu ơi đừng chờ anh ngày lễ

Bởi nghề anh ko có lễ bao giờ

Nếu thương anh em giận vu vơ

Hiểu cho anh là vì anh tài xế

Đừng chờ anh những đêm anh về trễ

Vì nghề anh ko hẹn trước bao giờ

Cũng có khi anh chỉ về trong mơ

Người ta bảo bác tài nhiều tình trẻ

Nhưng em ơi cũng chỉ có đôi người

Hạnh phúc nhất là về thấy em cười

Và con thơ đang chờ anh về bế

Bài thơ hay và sâu sắc nhưng thiêu thiếu. Bởi ông tài xế (chủ thể trữ tình trong bài thơ) chia sẻ giãi bày tâm tư, tình cảm và những vất vả gian truân của nghề nghiệp nhưng ông chưa nói lên tiếng nói từ trái tim, nói lên tiếng nói đạo đức nghề nghiệp.Bởi. Phía sau vô lăng ông tài là CUỘC SỐNG còn phía trước vô lăng là SỰ SỐNG. Mong rằng các ông lái xe bằng cả trái tim. Biết rằng vận hành xe khi tham gia giao thông là một quá trình liên tục quan sát, phán đoán, hành động…cực kỳ căng thẳng nhưng hãy biết tôn trọng, nhường nhịn

Thơ hay về nghề lái xe 2:

Tài xế nghèo tìm đâu ra mộng đẹp

Sống ngoài đường thu hẹp chuyện yêu đương

Lấy vô lăng làm người tình trong mộng

Lấy cabin làm mái ấm gia đình

Nghề lái xe có rất nhiều nỗi niềm, vất vả, gian truân riêng mà những nghề khác không có. Người tài xế thường gặp rất phải những căn bệnh như là đau lưng, đau vai, … Vì ngồi lái quá lâu, họ cũng như bao con người khác rất buồn ngủ nhưng phải hoàn thành nghĩa vụ để kiếm sống.

Thơ hay về nghề lái xe 3:

Nghĩ về em anh vững vàng tay lái

Thương cha mẹ a nhè nhẹ chân ga

Điều hạnh phúc nhất với người lái xe ko phải là được cầm vô lăng của một chiếc xe tiền tỉ hoặc siêu xe, mà là được bình yên trở về nhà với gia đình mới là điều hạnh phúc nhất. Năm mới chúc toàn thể ae lái xe thượng lộ bình an, để mọi người yên tâm mỗi khi chúng ta cầm vô lăng

Thơ hay về nghề lái xe 4:

Dù goi bác tài hay thằng tài xế

Cũng là nghề tự hào lắm người ơi

Như cánh chim đi khắp muôn nơi

Những chuyến hàng khắp miền Nam Bắc

Buổi đón dâu kết bao mộng đẹp.

Buổi đưa bà bầu, đón quý tử trong nôi.

Buổi cấp cứu một người không quen biết.

Vẫn là thằng tài xế người ơi.

Đời là vậy cần chi ai nghi nhận.

Vẫn vô lăng cùng việc tốt ta làm.

Dắt xe khách cứu bao người xuống dốc.

Cũng là thằng tài xế đấy thôi!!!!

Vậy đừng than vinh lắm người ơi.

Năm mờ oăn chính là nghề tài xế!!!

Tài xế, họ cũng là những người bình thường. Họ cũng có nhu cầu ăn, ngủ, khám sức khoẻ, và họ cũng có những người họ yêu thương. Ngày trước lúc còn nhỏ, khi đi xe đò, mẹ mình thường gọi tài xế bằng cái tên trìu mến là “bác tài”, còn ngày nay, cả xã hội gọi họ là “thằng tài xế” – dù cho đó có là những tài xế đứng tuổi.

Thơ về nghề lái xe 5:

Em cứ chờ anh ngày đông giá lạnh.

Ngày hè vàng nắng xạm nàn da.

Cứ chờ anh vê khi năm tháng dần qua.

Dù công việc anh là không biết trước.

Con đường dài mình anh mê mải.

Lúc mệt nhoài chẳng biết tựa ai.

Vì tương lai anh cứ đi hoài như thế.

Rồi chợt vế như thể cơn mưa

Em biết rằng cuộc đời đưa đẩy .

Để anh đi nay đây mai đó.

Với khó khăn áp lực của nghề .

Mình lái thuê đâu có gì bề thế,

Chỉ là anh tài xế đường dài.

Nhưng cuộc đời ai cho ai,

Họ đâu hay những đêm dài mất ngủ

Lúc trực chờ cơm chẳng kịp ăn.

Kinh tế khó khăn người ta khoán chặt.

Từ rầu rì tới những thứ li ti.

Và đường anh đi thì nhiều nguy hiểm.

Cứ thương anh lặng thầm như thế.

Mà chẳng thể nào hờn trách anh đâu….

Nghề nào cũng có cái vất, may mắn, rủi do riêng ko có giống nhau. Nhưng nghề lái xe vẫn là nghề vất vã nhất. Thức đêm hôm ko jo giấc ổn định. Biết vậy nhưng đã chọn em nó rồi thì phải yêu em nó thật lòng. Mong các bác tài vui lòng lái xe cẩn trọng cho mình, gia đình và mọi người. Chúc các bác vạn dặm bình an

Thơ về nghề lái xe 6:

Làm bác tài khổ lắm ai oi!

Đi thì rất sớm nhưng về tối mịt,

Suốt ngày dài làm bạn với bulang.

Mọi áp lực luôn luôn đè nặng ,

Sợ mấy chú hỏi thăm nhiều bằng biên bản.

Bởi vì tiền cạn túi lấy j chi,

Dẫu như thế nhưng ko he hối hận.

Miễn có tiền trang trải cho mai sau,

Khi cuộc sống càng ngặt nghèo khổ ải

Mỗi nghề có một lỗi khổ riêng . Không có nghề nào là sướng hết. Thôi thì hãy cứ yêu nghề mình chọn. Bởi cuộc sống mưu sinh lên có nghề là quý. Còn hơn không nghề còn khổ nữa bạn ơi!.

Thơ về nghề lái xe 7:

Hôm qua đang chạy trên đường

Đá đèn dò hỏi có chèo ko anh

Ngược chiều trả lời thật nhanh

Quơ tay ko có đạp nhanh còn về

90 ta đạp chẳng nề

Vô biển đá số ta về 80

Vi vu ta mỉm ta cười

Ai dè tốc độ hơn 10%

Áo vàng núp góc bóng râm

Nhảy ra chộp lại hỏi thăm cái =

Lòng đau, tim đập mặt nhăn

Thôi đành 5xị gửi anh làm quà

Sếp cầm sếp nói rằng là

Cho chú lỗi nhẹ nhớ mà giảm ga

Cũng vì 1 chút đường xa

Cũng vì mấy má mấy cha ngược chiều

Không biết mà cũng nói điêu

Ôi đời tài xế sao nhiều nỗi đau

Cái nhìn của cả xã hội vềnghề tài xếđã đúng chưa? Sự đóng góp của họ cho xã hội đã được nhìn nhận đúng mức chưa? Có một người bạn làm nghề tài xế mà mình vô tình quen trong một lần đi nhờ xe tải, anh ấy có 3 đứa con, và cứ nửa tháng anh ấy mới được gặp con 2 ngày. Tất cả cũng chỉ vì cơm áo gạo tiền, tất cả cũng chỉ vì để con họ có sữa uống, được ăn học đàng hoàng. Cha mẹ có thể không ăn, nhưng con thì phải có sữa uống…

Thơ về nghề tài xế 8: Kiếp Lái Xe

Ngồi chễm chệ sau vô lăng như tướng

Vượt đường trường ta chẳng ngán mấy ai

Khinh lũ người chạy hai bánh yếu tay

Coi tử thần như tên lơ khờ khạo

Giữa tim đường ta ung dung quần thảo

Bụi mịt mờ như sương sớm chưa tan

Xe ta qua là phía trước thênh thang

Ai cũng khiếp dạt vô lề mà tránh

Vì xe ta với cái gầm nhiều bánh

Nát như tương Tàu, tai ương ắt lãnh

Nếu cứ cản đường khi lúc ta qua

Xe dù lớn hay nhỏ cũng chẳng tha

Cản xe ta luôn là người đắc tội

Xe ta phi từ chiều cho đến tối

Ai dám kêu vào, thổi còi bắt lỗi

Mấy trăm ngàn, ta chẳng tiếc đứa hôi

Đường mới trải nhựa sẽ hóa ổ voi

Khi ta qua với thân hình bồ tượng

Chất trên mình với số hàng không tưởng

Ta gồng mình nhưng chẳng kém thần oai

Cán chết nhiều người nào có mấy ai

Ta vô tư cán, chẳng bao giờ tù tội

Vì biết điều, chi mớ tiền ít ỏi

Luật chẳng khi nào sờ đến chân ta

Lỡ cán rồi, chưa chết, cũng không tha

Ta ung dung với cái đầu vô cảm

Chạy giật lùi cán cho nhừ như cám

Để khỏi phiền mang tai vạ vào thân

Đạo đức ư? ta vứt hết chẳng cần

Miễn ta sống ai ra sao mặc kệ

Nhân đạo, động lòng..là chuyện không thể

Vì với ta, thứ đó rất xa hoa

Rồi một chiều trời mát, mệt đường xa

Ta tấp vào chốn thân quen giải trí

Vài chai bia ta giải sầu một tí

Có nhằm gì với tửu lượng vô biên

Tàn cuộc nhậu ta thủng thỉnh tính tiền

Lại phi tiếp trên con đường vạn lý

Rượu nhập tâm khiến lòng ta hoan hỉ

Chân nhịp xập xình theo tiếng hát ca

Ta nổi hứng thẳng giò nhấn chân ga

Xe chồm lên như con bò động cỡn

Lao hết mình, bóp cho còi vang lớn

Ôi…ai sướng như ta, kiếp lái xe…

Ta đang say hào hứng phóng te te

Phía trước mặt bổng tối sầm trời đất

Xe LỒNG lên còn ngực ta đau thắt

Một tiếng long trời lở đất vang lên

Ôi thôi hết rồi….sao lại…..ta quên

Trên đời này còn rất nhiều thằng lớn

Cũng giống ta, cũng có thằng cà chớn

Nhớ ra rồi….vĩnh…biệt…kiếp…lái…xe

Những chuyến xe về quê, những chuyến hàng cấp thiết, những cái ăn cái mặc hàng ngày của chúng ta – tất cả đều có bàn tay của ngườitài xế. Những chiếc xe không thể tự lăn bánh, những thùng hàng không thể tự đi từ nơi này đến nơi khác, những cuộc sum vầy ngày Tết, tất cả những điều đó đều không thể thực hiện nếu thiếu vắng đi người tài xế. Bạn có phải là tài xế? Gia đình bạn có ai là tài xế? Bạn có bao giờ ngồi lên xe có tài xế chở?

Thơ về nghề lái xe 9:

Xe nhiều mà khách ít

Cơ quan khoán rất khít

Xe phải phóng thật tít

Đường thì đông xin xít

Vẫn xông pha tít mít

Bỗng nghe còi tuýt tuýt

Đạp phanh nghe kin kít

Tài nhảy xuống ríu rít

Tay gãi đầu, tay móc đ.ít

Công an vẫn chê ít

Khách ngồi im thin thít

Lại nôn thêm một lít

Công an bèn quay đ.ít

Tài lên xe:”Xuýt, xuýt”

Khách thở thở hít hít

Xe lại chạy thật tít…

Bài thơ đang châm biếm những người tài xế, cùng với những cán bộ công an. Châm biếm sự hối lộ của bọn họ.

Thơ vui về nghề lái xe 10:

Chốn đâu cũng là nhà

Ngả đâu cũng là giường

Tường đâu cũng thể lái

Gái đâu cũng là bồ.

Thơ về nghề lái xe 11: Lái Xe Vùng Cao

Con đường nhỏ ngoằn ngoèo như chữ kí

Kí bàn chân tôi ở lại sân trường

Kí những vòng xe, những nét yêu thương

Kí vào tim tôi một trời kỉ niệm.

Ba năm dài qua nhanh như lời hẹn

Tôi về đây làm cô giáo bản Mèo

Tôi về đây, về với dốc cheo leo

Với sương trắng, mây giăng núi bạc.

Ba năm trong một đời người có nhiều đổi khác?

Ba năm với tôi, đã khác rất nhiều

Xa gia đình, lỗi hẹn với tình yêu

Xa thành phố, tôi làm cô giáo bản.

Ngày đầu tiên về đây tôi hốt hoảng

Học sinh của tôi nhỏ bé biết chừng nào!

Tóc cháy nắng, nhựa thành hoa trên áo

Chân chai sần qua những buổi chăn trâu.

Ngày đầu tiên về đây tôi không biết đi đâu

Khắp bốn bề chỉ mây với núi

Đường dốc dài, mưa – trơn, nắng – bụi

Tôi khóc òa… chẳng lẽ bỏ về sao?

Trường của tôi, trường vùng cao

Đèn dầu thay điện, xe trâu thay xe tải

Mùa đông đến nhìn học sinh ái ngại

Sao đến trường… em không mặc áo ấm mùa đông?

Thời gian trôi như bánh xe lăn vòng

Tôi đã quen “đồng hồ gà” báo thức

Đã quen lắm những con đường bên vực

Thành bạn hiền của những ngọn đồi, con suối vùng cao…

Chỉ bằng những vần thơ đầy xúc cảm và giàu hình ảnh đó cũng phần nào phác họa được những khó khăn của các thầy cô giáo bám bản vùng cao phải đối diện hàng ngày. Thay vì sầu não u buồn, họ đã luôn thể hiện tinh thần lạc quan và yêu đời, yêu trò và trường lớp. Ngoài ra cũng nói về sự nhiệt tình của người lái xe.

Thơ về nghề lái xe 12: Người Lái Xe

Nghề lái xe vất vả lắm bạn ơi

Ngồi ghế lái như ngồi trên ghế nóng

Cũng bởi vì phải mưu sinh cuộc sống

Chấp nhận khó khăn vất vả trăm bề.

Là tài xế phải tâm huyết, đam mê

Cầm vô lăng như một người nghệ sỹ

Luyện tập chuyên cần ngày đêm bền bỉ

Khổ vô cùng và cũng rất hiểm nguy!

Là tài xế nhiều lúc phải tính suy

Bởi trong tay nắm giữ bao sinh mạng

Làm nghề lái nhiều khi cũng rất bạc

Gặp khách “bùng” là mất trắng còn đâu?

Lái đường trường còn thức trắng đêm thâu

Bởi đường xấu phải đi dò từng bước

Có nhiều khi rủi ro ai biết được

Số phận con người đâu dễ đổi thay!

Nghề lái xe thì nay đó mai đây

Chỉ ghế xe là giường yêu ngủ vậy

Bởi đi xa xe là nhà mới thấy

Yêu quý vô cùng cô vợ nhiều chân.

Bài thơ cho ta thấy được nỗi khổ của những người làm nghề lái xe (tài xế). Đọc bài thơ mỗi người chúng ta sẽ có một cách suy nghĩ riêng về người tài xế, nhưng lại có chung quan điểm là hiểu được nỗi vất vả của các bác tài.

Thơ về nghề lái xe 13: Anh lái xe và người thi sĩ

Anh lái xe đưa tôi đi

Đến những đầm lầy xưa, nay thành vựa lúa.

Đến những lều cỏ

Nay thành nhà bốn mái, cửa sổ có đăng-ten.

Nhà thơ đưa tôi đi

Quá khứ xa xưa đào tận đáy bùn đen

Những nhà hát, đâu trường và tượng quý.

Anh lái xe đưa tôi đi

Dấu thành cung vua xưa diễm lệ

Nay là nhà của hoàng tử công nông

Nhà thơ đưa tôi đi

Những bờ biển biếc mênh mông.

Những ruộng bậc thang đưa nhỏ lên đỉnh núi.

Anh lái xe đưa tôi đi

Những nhà máy ngất trời tuôn khói.

Những thành phố từ đỉnh rừng xa. sáng rực hoa đèn.

Ôi những cuộc đi trên đất nước bạn đang lên.

Anh lái xe, nhà thơ, ai cũng là thi sĩ.

Hai bạn đường ơi

Tôi muốn nhìn sâu vào mặt các anh suy nghĩ

Những niềm vui đổi mới bây giờ

Với quá khứ đau thương từ thuở xa xưa

Bởi giặc Thồ, vua quan và phát xít

Khiến người dân An-ba-ni đã do nhiều máu và nước mắt.

Nước Việt-nam chúng tôi dang chiến đầu lâu đài

Để các bạn hôm nay lấp hố bom xây những lâu đài

Và đề một ngày mai

Đón các bạn, cũng có nhà thơ và những lái xe thi sĩ.

Thơ về nghề lái xe 14: Bác lái xe

Lê xe, thấy xe lớn hơn đường!

Làm sao chạy được nhỉ?

Em nhìn bác lái:

Bác ngồi đắng trước

Góc bên trái!

Xe to như cái nhà, chật ních người

Trẻ con khá đông

Người ngồi, người đứng

Chỉ thấy tay là tay

Không thấy chân…

Còi kêu máy nổ

Xe rung rung

Nhà cửa hai bên khẽ động đậy…

Bây giờ phố và cây đều chạy

Ngược về sau

Như quyển sách ai lật mau…

Gió trong xe kêu vù vù

Eo ơi, sắp húc vào nhau ư!

Véo!

Chú xe chở xăng

Cái bụng to ềnh mất biến

Lại kéo nhau từ xa chạy đến

Vui vẻ, leng keng: chị tàu điện

Khoan thai bước: một bác xe bò

Chậm chạp cần cù: xe ông lô

Cánh tay sắt đặt trên đầu: anh Cần cẩu

Bên đường đỏ rực một gốc gạo

Mới phố đó

Giờ toàn đồng xanh

Luá nổi bồng bềnh

Trong khung cửa xe, từng xóm nhà chui lọt

Với cả tre, cau, và hồ nước…

Xe dừng

Một chú bộ đội vui lên trận địa

Xe dừng

Nhiều cô hớn hở xuống bên chân núi…

Xe dừng

Lắm bác tươi cười, xuống một bến sông…

Cuối cùng

Đây phố huyện nơi em về sơ tán

Mẹ bảo còn qua hai cánh đồng!

Nhìn cái xe giờ trống vắng

Em thấy yêu xe, yêu bác lái vô cùng

Xe đi rồi, em vẫn thấy

Cái xe rất to, người chật đông

Bác ngồi đằng trước bên góc trái!

Đôi mắt nghiêm trang

Nhìn thẳng con đường…

Thơ về nghề lái xe 15: Bài ca lái xe đêm

Khi mặt trời xuống núi

Anh em ơi lên đường

Ta băng qua cát bụi

Ta xông ra chiến trường!

Xe ta quý ta yêu

Ôi chiếc xe đồng chí

Cùng ta lăn sớm chiều

Cùng ta đi đánh Mỹ!

No chưa con ngựa chiến!

Ta mặc lá cho mày

Mau mau lên tiền tuyến

Chạy cho khoẻ cho hay!

Kéo cho nhanh pháo này

Chở cho đầy đạn đến!

Bộ đội ta đêm ngày

Đợi bàn tay tiếp viện!

Mang thêm dầu thêm sắt

Mang thêm thuốc thêm phân

Cho núi ta đánh giặc

Cho đồng ta nuôi quân

Đừng quên giấy quên kim

Cho các anh các chị

Và cho những trái tim

Những thư tình chung thuỷ…

Ôi chiếc xe vận tải

Ta cầm lái đi đây

Nặng biết bao ơn ngãi

Quý hơn bao vang đầy!

Xe ơi cùng ta bay

Dù mưa bom bão đạn

Ta lấy đêm làm ngày

Ta cùng cây làm bạn

Xe đi trong đêm tối

Dù đường lạ đường quen

Xe đi khôn lạc lối

Có mắt ta làm đèn.

Ta qua sông qua suối

Ta qua núi qua đèo

Lòng ta vui như hội

Như cờ bay gió reo

Ơi này anh xung phong

Ơi này o du kích

Có nghe thấy gì không ?

Chuyện chi mà rúc rích!

Cảm ơn các đồng chí

Cho tôi mau sang phà

Hôm nay mừng thắng Mỹ

Xin hát tặng bài ca…

Thơ về nghề lái xe 16: Bài tặng một lái xe phạm luật

Có một sáng Séoul mưa tốc độ

Tốc độ kẹt xe, tốc độ nghẽn đường

Tốc độ bàn tay thon vuốt vô – lăng

Tốc độ Incheon cỏ cây chạy ngược

Núi vụt núi, núi vô thường núi

Một trăm trăm hai trăm tư …

Tốc độ caméra trên không – tốc độ môi son căng mõng

Em biết tôi đang nhớ quê nhà

Trăm hai trăm tư … chóng mặt

Tốc độ nào tôi tan nát bên em?

Em biết tôi đang có mong chờ

Seoul – Jucheon … tốc độ

Tốc độ nào tôi gặp gỡ một tình yêu

Chia tay một tình yêu.

Thơ về nghề lái xe 17: Cô gái lái xe trên cảng

Trong ca bin đầy nắng

Ba phía gió tràn vào

Bàn tay em mở máy

Xe ầm ầm, xe lao

Những moóc hàng đằng sau

Từng kiện, từng kiện lớn

Cũng vòng vèo uốn lượn

Vượt qua bao ngả đường

Mặt trời đã nhô lên

Như công nhân vào kíp

Và như bánh xe hồng

Lăn mình trên biển biếc

Em cầm lái Zê-to

Cô công nhân bến Cảng

Áo xanh màu biển rộng

Tóc thơm mùi gió khơi

Những mã hàng em trao

Hàng ngày lên tàu bạn

Có cái gì trĩu nặng

Cần cẩu tàu bâng khuâng

Xe em lại lao nhanh

Để lại làn mây nhỏ

Đó là cụm khói xăng

Đang nở thành hoa đỏ

Thơ về nghề lái xe 18: Lái xe

Tôi và xe đồng hành

Trên trăm đường vạn hướng

Bận chi chuyện chậm nhanh

Để tâm lìa chân tướng

Thơ về nghề lái xe 19: Một chặng đường với chiến sĩ lái xe

Buồng lái xe Zin ngồi được ba người

hai chiến sĩ và tôi ngồi giữa

đường lồi lõm xe bò nghiêng ngả

ba cái đầu thỉnh thoảng lại cụng nhau.

Đi ban ngày chằng ai nhìn sau

hàng chúng tôi đa ràng cẩn thận

thùng xe xếp năm mươi quả đạn

như chiếc gùi chất bắp vàng ươm.

Bên trái tôi anh bạn mắt căng tròn

mồ hôi vẽ ngoằn ngoèo trên má

trước mũi xe một mảng trời xanh lạ

mà xem chừng anh vẫn tỉnh khô

Xe vượt ngầm rồi leo dốc Năm Cua

tay lái liên hồi xoay qua xoay lại

tiếng còi nối dài như tiếng suối

bay vòng qua năm khúc cua.

cái dốc dài đạp hết chân ga

cài số một xe lên vất vả

thương ai mở con đường cheo leo thế

cho pháo về trận địa vùng sâu.

Tôi quay sang bên phải gật đầu

anh bạn nói gì nghe không được rõ

chỉ láng máng: đất… mình… đẹp quá…

vùng… này… hợp cho… đâu…

Trong buồng lái chẳng ai nhìn sau

nhưng biết cả đoàn đi cuốn tung bụi đất

và những đôi mắt luôn nhìn phía trước

chiến trường nhích lại từng giây.

Sông Đồng Nai mùa mưa nước đầy

máy đuôi tôm ngược dòng không được

trăm xe pháo một đêm qua hết

vẫn tiếng cười đậm vị lương khô

và chuyện đùa quanh “Dốc Năm Cua”

Không sao trời, chỉ có những vầng trăng

sáng lấp lóa sau vành mũ vải

những nhịp thở bên vòng tay lái

và dòng sông dào dạt sóng xô.

Thơ về nghề lái xe 20: Tâm sự người lái xe đường dài

Trên ca-bin nghe gió chuyển bốn bề

Xem thời tiết đổi màu qua cửa kính

Mùa hè đỏ, xuân xanh, đông vàng, thu tím

Hiểu đất nước không cùng năm tháng bánh xe quay

Như trận gió mùa màng lướt trong lòng quê hương

Mỗi tuyến đường đi qua, mỗi chặng đường nghỉ lại

Đều như thể nơi những ngày thơ dại

Ta đã từng vui, từng sống, đã từng yêu

Một xóm nhỏ bên sông, một bến phà chờ đợi

Một gốc đa dừng lại – bát chè xanh

Một tiếng hát bỗng lọt vào buồng lái

Như giữa đời ta thêm một bóng râm

Đời người lái xe đường dài vui với tháng năm

Cái thận trọng, cái xuềnh xoàng dầu mỡ

Thành máu thịt, thành tác phong người thợ

Mỗi cung đường một giai điệu của lòng ta

Những cung đường qua chi chít ổ gà

Những khoảng rừng, những vòng cua táo bạo

Những bãi B-52 lửa táp vào như bão

Xe bỗng rùng mình. Như bay bổng giữa Trường Sơn

Ta như chắp cánh cho xe và xe nâng bổng ta lên

Vượt qua suốt những không gian đỏ lửa

Đi giữa những tháng ngày lịch sử

Lại trở về có mặt hôm nay

Trong những đoàn xe bất tận đêm ngày

Nguồn: vforum.vn

Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Những Bài Thơ Về Nghề Lái Xe Hài Hước Ý Nghĩa Nhất Mới Nhất

Bài thơ hay và sâu sắc nhưng thiêu thiếu. Bởi ông tài xế (chủ thể trữ tình trong bài thơ) chia sẻ giãi bày tâm tư, tình cảm và những vất vả gian truân của nghề nghiệp nhưng ông chưa nói lên tiếng nói từ trái tim, nói lên tiếng nói đạo đức nghề nghiệp.Bởi. Phía sau vô lăng ông tài là CUỘC SỐNG còn phía trước vô lăng là SỰ SỐNG. Mong rằng các ông lái xe bằng cả trái tim. Biết rằng vận hành xe khi tham gia giao thông là một quá trình liên tục quan sát, phán đoán, hành động …cực kỳ căng thẳng nhưng hãy biết tôn trọng, nhường nhịn

Thơ hay về nghề lái xe 2:

Nghề lái xe có rất nhiều nỗi niềm, vất vả, gian truân riêng mà những nghề khác không có. Người tài xế thường gặp rất phải những căn bệnh như là đau lưng, đau vai, … Vì ngồi lái quá lâu, họ cũng như bao con người khác rất buồn ngủ nhưng phải hoàn thành nghĩa vụ để kiếm sống.

Thơ hay về nghề lái xe 3:

Nghĩ về em anh vững vàng tay lái Thương cha mẹ a nhè nhẹ chân ga

Điều hạnh phúc nhất với người lái xe ko phải là được cầm vô lăng của một chiếc xe tiền tỉ hoặc siêu xe, mà là được bình yên trở về nhà với gia đình mới là điều hạnh phúc nhất. Năm mới chúc toàn thể ae lái xe thượng lộ bình an, để mọi người yên tâm mỗi khi chúng ta cầm vô lăng.

Thơ hay về nghề lái xe 4:

Dù goi bác tài hay thằng tài xế Cũng là nghề tự hào lắm người ơi Như cánh chim đi khắp muôn nơi Những chuyến hàng khắp miền Nam Bắc Buổi đón dâu kết bao mộng đẹp. Buổi đưa bà bầu, đón quý tử trong nôi. Buổi cấp cứu một người không quen biết. Vẫn là thằng tài xế người ơi. Đời là vậy cần chi ai nghi nhận. Vẫn vô lăng cùng việc tốt ta làm. Dắt xe khách cứu bao người xuống dốc. Cũng là thằng tài xế đấy thôi!!!! Vậy đừng than vinh lắm người ơi. Năm mờ oăn chính là nghề tài xế!!!

Tài xế, họ cũng là những người bình thường. Họ cũng có nhu cầu ăn, ngủ, khám sức khoẻ, và họ cũng có những người họ yêu thương. Ngày trước lúc còn nhỏ, khi đi xe đò, mẹ mình thường gọi tài xế bằng cái tên trìu mến là “bác tài”, còn ngày nay, cả xã hội gọi họ là “thằng tài xế” – dù cho đó có là những tài xế đứng tuổi.

Thơ về nghề lái xe 5:

Em cứ chờ anh ngày đông giá lạnh. Ngày hè vàng nắng xạm nàn da. Cứ chờ anh vê khi năm tháng dần qua. Dù công việc anh là không biết trước. Con đường dài mình anh mê mải. Lúc mệt nhoài chẳng biết tựa ai. Vì tương lai anh cứ đi hoài như thế. Rồi chợt vế như thể cơn mưa Em biết rằng cuộc đời đưa đẩy. Để anh đi nay đây mai đó. Với khó khăn áp lực của nghề. Mình lái thuê đâu có gì bề thế, Chỉ là anh tài xế đường dài. Nhưng cuộc đời ai cho ai, Họ đâu hay những đêm dài mất ngủ Lúc trực chờ cơm chẳng kịp ăn. Kinh tế khó khăn người ta khoán chặt. Từ rầu rì tới những thứ li ti. Và đường anh đi thì nhiều nguy hiểm. Cứ thương anh lặng thầm như thế. Mà chẳng thể nào hờn trách anh đâu….

Nghề nào cũng có cái vất, may mắn, rủi do riêng ko có giống nhau. Nhưng nghề lái xe vẫn là nghề vất vã nhất. Thức đêm hôm ko jo giấc ổn định. Biết vậy nhưng đã chọn em nó rồi thì phải yêu em nó thật lòng. Mong các bác tài vui lòng lái xe cẩn trọng cho mình, gia đình và mọi người. Chúc các bác vạn dặm bình an

Thơ về nghề lái xe 6:

Làm bác tài khổ lắm ai oi! Đi thì rất sớm nhưng về tối mịt, Suốt ngày dài làm bạn với bulang. Mọi áp lực luôn luôn đè nặng, Sợ mấy chú hỏi thăm nhiều bằng biên bản. Bởi vì tiền cạn túi lấy j chi, Dẫu như thế nhưng ko he hối hận. Miễn có tiền trang trải cho mai sau, Khi cuộc sống càng ngặt nghèo khổ ải

Mỗi nghề có một lỗi khổ riêng. Không có nghề nào là sướng hết. Thôi thì hãy cứ yêu nghề mình chọn. Bởi cuộc sống mưu sinh lên có nghề là quý. Còn hơn không nghề còn khổ nữa bạn ơi!.

Thơ về nghề lái xe 7:

Hôm qua đang chạy trên đường Đá đèn dò hỏi có chèo ko anh Ngược chiều trả lời thật nhanh Quơ tay ko có đạp nhanh còn về 90 ta đạp chẳng nề Vô biển đá số ta về 80 Vi vu ta mỉm ta cười Ai dè tốc độ hơn 10% Áo vàng núp góc bóng râm Nhảy ra chộp lại hỏi thăm cái = Lòng đau, tim đập mặt nhăn Thôi đành 5xị gửi anh làm quà Sếp cầm sếp nói rằng là Cho chú lỗi nhẹ nhớ mà giảm ga Cũng vì 1 chút đường xa Cũng vì mấy má mấy cha ngược chiều Không biết mà cũng nói điêu Ôi đời tài xế sao nhiều nỗi đau

Cái nhìn của cả xã hội vềnghề tài xếđã đúng chưa? Sự đóng góp của họ cho xã hội đã được nhìn nhận đúng mức chưa? Có một người bạn làm nghề tài xế mà mình vô tình quen trong một lần đi nhờ xe tải, anh ấy có 3 đứa con, và cứ nửa tháng anh ấy mới được gặp con 2 ngày. Tất cả cũng chỉ vì cơm áo gạo tiền, tất cả cũng chỉ vì để con họ có sữa uống, được ăn học đàng hoàng. Cha mẹ có thể không ăn, nhưng con thì phải có sữa uống…

Thơ về nghề tài xế 8: Kiếp Lái Xe

Giữa tim đường ta ung dung quần thảo Bụi mịt mờ như sương sớm chưa tan Xe ta qua là phía trước thênh thang Ai cũng khiếp dạt vô lề mà tránh Vì xe ta với cái gầm nhiều bánh Nát như tương Tàu, tai ương ắt lãnh Nếu cứ cản đường khi lúc ta qua

Xe dù lớn hay nhỏ cũng chẳng tha Cản xe ta luôn là người đắc tội Xe ta phi từ chiều cho đến tối Ai dám kêu vào, thổi còi bắt lỗi Mấy trăm ngàn, ta chẳng tiếc đứa hôi

Những chuyến xe về quê, những chuyến hàng cấp thiết, những cái ăn cái mặc hàng ngày của chúng ta – tất cả đều có bàn tay của ngườitài xế. Những chiếc xe không thể tự lăn bánh, những thùng hàng không thể tự đi từ nơi này đến nơi khác, những cuộc sum vầy ngày Tết, tất cả những điều đó đều không thể thực hiện nếu thiếu vắng đi người tài xế. Bạn có phải là tài xế? Gia đình bạn có ai là tài xế? Bạn có bao giờ ngồi lên xe có tài xế chở?

Thơ về nghề lái xe 9:

Xe nhiều mà khách ít Cơ quan khoán rất khít Xe phải phóng thật tít Đường thì đông xin xít Vẫn xông pha tít mít Bỗng nghe còi tuýt tuýt Đạp phanh nghe kin kít Tài nhảy xuống ríu rít Tay gãi đầu, tay móc đ.ít Công an vẫn chê ít Khách ngồi im thin thít Lại nôn thêm một lít Công an bèn quay đ.ít Tài lên xe:”Xuýt, xuýt” Khách thở thở hít hít Xe lại chạy thật tít…

Bài thơ đang châm biếm những người tài xế, cùng với những cán bộ công an. Châm biếm sự hối lộ của bọn họ.

Thơ về nghề lái xe 11: Lái Xe Vùng Cao

Con đường nhỏ ngoằn ngoèo như chữ kí Kí bàn chân tôi ở lại sân trường Kí những vòng xe, những nét yêu thương Kí vào tim tôi một trời kỉ niệm. Ba năm dài qua nhanh như lời hẹn Tôi về đây làm cô giáo bản Mèo Tôi về đây, về với dốc cheo leo Với sương trắng, mây giăng núi bạc. Ba năm trong một đời người có nhiều đổi khác? Ba năm với tôi, đã khác rất nhiều Xa gia đình, lỗi hẹn với tình yêu Xa thành phố, tôi làm cô giáo bản. Ngày đầu tiên về đây tôi hốt hoảng Học sinh của tôi nhỏ bé biết chừng nào! Tóc cháy nắng, nhựa thành hoa trên áo Chân chai sần qua những buổi chăn trâu. Ngày đầu tiên về đây tôi không biết đi đâu Khắp bốn bề chỉ mây với núi Đường dốc dài, mưa – trơn, nắng – bụi Tôi khóc òa… chẳng lẽ bỏ về sao? Trường của tôi, trường vùng cao Đèn dầu thay điện, xe trâu thay xe tải Mùa đông đến nhìn học sinh ái ngại Sao đến trường… em không mặc áo ấm mùa đông? Thời gian trôi như bánh xe lăn vòng Tôi đã quen “đồng hồ gà” báo thức Đã quen lắm những con đường bên vực Thành bạn hiền của những ngọn đồi, con suối vùng cao…

Chỉ bằng những vần thơ đầy xúc cảm và giàu hình ảnh đó cũng phần nào phác họa được những khó khăn của các thầy cô giáo bám bản vùng cao phải đối diện hàng ngày. Thay vì sầu não u buồn, họ đã luôn thể hiện tinh thần lạc quan và yêu đời, yêu trò và trường lớp. Ngoài ra cũng nói về sự nhiệt tình của người lái xe.

Thơ về nghề lái xe 12: Người Lái Xe

Lái đường trường còn thức trắng đêm thâu Bởi đường xấu phải đi dò từng bước Có nhiều khi rủi ro ai biết được Số phận con người đâu dễ đổi thay!

Nghề lái xe thì nay đó mai đây Chỉ ghế xe là giường yêu ngủ vậy Bởi đi xa xe là nhà mới thấy Yêu quý vô cùng cô vợ nhiều chân.

Bài thơ cho ta thấy được nỗi khổ của những người làm nghề lái xe (tài xế). Đọc bài thơ mỗi người chúng ta sẽ có một cách suy nghĩ riêng về người tài xế, nhưng lại có chung quan điểm là hiểu được nỗi vất vả của các bác tài.

Thơ về nghề lái xe 13: Anh lái xe và người thi sĩ

Anh lái xe đưa tôi đi Đến những đầm lầy xưa, nay thành vựa lúa. Đến những lều cỏ Nay thành nhà bốn mái, cửa sổ có đăng-ten. Nhà thơ đưa tôi đi Quá khứ xa xưa đào tận đáy bùn đen Những nhà hát, đâu trường và tượng quý. Anh lái xe đưa tôi đi Dấu thành cung vua xưa diễm lệ Nay là nhà của hoàng tử công nông Nhà thơ đưa tôi đi Những bờ biển biếc mênh mông. Những ruộng bậc thang đưa nhỏ lên đỉnh núi. Anh lái xe đưa tôi đi Những nhà máy ngất trời tuôn khói. Những thành phố từ đỉnh rừng xa. sáng rực hoa đèn. Ôi những cuộc đi trên đất nước bạn đang lên. Anh lái xe, nhà thơ, ai cũng là thi sĩ.

Hai bạn đường ơi Tôi muốn nhìn sâu vào mặt các anh suy nghĩ Những niềm vui đổi mới bây giờ Với quá khứ đau thương từ thuở xa xưa Bởi giặc Thồ, vua quan và phát xít Khiến người dân An-ba-ni đã do nhiều máu và nước mắt.

Thơ về nghề lái xe 14: Bác lái xe

Lê xe, thấy xe lớn hơn đường! Làm sao chạy được nhỉ? Em nhìn bác lái: Bác ngồi đắng trước Góc bên trái!

Xe to như cái nhà, chật ních người Trẻ con khá đông Người ngồi, người đứng Chỉ thấy tay là tay Không thấy chân… Còi kêu máy nổ Xe rung rung Nhà cửa hai bên khẽ động đậy… Bây giờ phố và cây đều chạy Ngược về sau Như quyển sách ai lật mau…

Gió trong xe kêu vù vù Eo ơi, sắp húc vào nhau ư! Véo! Chú xe chở xăng Cái bụng to ềnh mất biến Lại kéo nhau từ xa chạy đến Vui vẻ, leng keng: chị tàu điện Khoan thai bước: một bác xe bò Chậm chạp cần cù: xe ông lô Cánh tay sắt đặt trên đầu: anh Cần cẩu

Bên đường đỏ rực một gốc gạo Mới phố đó Giờ toàn đồng xanh Luá nổi bồng bềnh Trong khung cửa xe, từng xóm nhà chui lọt Với cả tre, cau, và hồ nước…

Xe dừng Một chú bộ đội vui lên trận địa

Xe dừng Nhiều cô hớn hở xuống bên chân núi…

Xe dừng Lắm bác tươi cười, xuống một bến sông… Cuối cùng Đây phố huyện nơi em về sơ tán Mẹ bảo còn qua hai cánh đồng!

Nhìn cái xe giờ trống vắng Em thấy yêu xe, yêu bác lái vô cùng Xe đi rồi, em vẫn thấy Cái xe rất to, người chật đông Bác ngồi đằng trước bên góc trái! Đôi mắt nghiêm trang Nhìn thẳng con đường…

Thơ về nghề lái xe 15: Bài ca lái xe đêm Thơ về nghề lái xe 16: Bài tặng một lái xe phạm luật

Có một sáng Séoul mưa tốc độ Tốc độ kẹt xe, tốc độ nghẽn đường Tốc độ bàn tay thon vuốt vô – lăng Tốc độ Incheon cỏ cây chạy ngược Núi vụt núi, núi vô thường núi Một trăm trăm hai trăm tư … Tốc độ caméra trên không – tốc độ môi son căng mõng

Em biết tôi đang nhớ quê nhà Trăm hai trăm tư … chóng mặt Tốc độ nào tôi tan nát bên em?

Thơ về nghề lái xe 17: Cô gái lái xe trên cảng Thơ về nghề lái xe 18: Lái xe Thơ về nghề lái xe 19: Một chặng đường với chiến sĩ lái xe

Sông Đồng Nai mùa mưa nước đầy máy đuôi tôm ngược dòng không được trăm xe pháo một đêm qua hết vẫn tiếng cười đậm vị lương khô và chuyện đùa quanh “Dốc Năm Cua”

Thơ về nghề lái xe 20: Tâm sự người lái xe đường dài

Trong những đoàn xe bất tận đêm ngày

Kể Về Cuộc Gặp Gỡ Giữa Em Và Anh Lái Xe Trong Bài Thơ Về Tiểu Đội Xe Không Kính

Kể về cuộc gặp gỡ giữa em và anh lái xe trong Bài thơ về Tiểu đội xe không kính

Trong một dịp thật tình cờ tôi được cùng ông ngoại của mình về thăm lại chiến trường xưa và thăm người lái xe vui tính, dí dỏm đặc biệt trong bài thơ “Tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Con đường đi vào nhà của chiến sĩ năm nào phải qua nhiều con dốc quanh co, một ngôi nhà giản dị những nhiều cây xanh bao phủ xung quanh với khu vườn nho nhỏ và có một vườn cây ăn quả xum xuê cây trái. Người chiến sĩ năm nào đón hai ông cháu tôi vô cùng thân mật bằng những chiếc ôm ấm áp.

Cuộc gặp gỡ của hai người đồng đội xa cách lâu ngày có biết bao nhiêu điều để trò chuyện tâm tình. Tôi ngồi lắng nghe hai người bạn già chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, nhắc lại những chiến công một thời vẻ vang oanh liệt. Rồi họ lại rưng rưng dòng lệ khi điểm danh lại những người đồng đội cũ bây giờ người còn người mất. Có những người đã hy sinh mà chưa tìm thấy phần thi thể đang nằm ở nơi đâu. Tôi nghe ông ngoại tôi bàn với chiến sĩ lái xe rằng hai người sẽ cùng nhau đi tìm lại thi hài của những đồng đội cũ năm nào.

Tôi càng nghe càng thấm thía những lời mà người chiến sĩ năm xưa dạy dỗ. Tôi biết rằng trong thời kỳ chiến tranh khóc liệt mạng sống của mỗi con người nhẹ tựa lông hồng, cái chết lúc nào cũng có thể lấy đi cuộc sống của những đồng chí. Nhưng người chiến sĩ lái xe vẫn ung dung hiên ngang đi lên phía trước vẫn luôn yêu đời lạc quan tin tưởng vào tương lai bởi những người chiến sĩ ấy muốn tương lai của con cháu mình, những đứa trẻ như chúng tôi hôm nay được hưởng một nền độc lập thật sự. Chúng tôi sẽ được đi học được yêu thương sống trong một cuộc sống đầy đủ nhất.

Tôi nghe những lời tâm sự của người chiến sĩ già tóc đã nhiều sợi bạc mà lòng vô cùng xúc động. Tôi nguyện hứa với mình rằng sẽ phải sống thật có ích chăm chỉ học hành, để không phụ lòng trông đợi hy sinh của những chiến sĩ năm xưa đã không ngại hy sinh thân thể xương máu của mình để bảo vệ nền độc lập cho quê hương.

Cuộc gặp gỡ giữa tôi và người lái xe trong tiểu đội xe không kinh ngày nào tuy không dài nhưng là một cuộc gặp gỡ vô cùng ý nghĩa giúp tôi hiểu hơn về giá trị của sự tự do hôm nay và biết được tôi cần phải sống sao cho có ích xây dựng tương lai mai sau tốt đẹp hơn.

Chùm Thơ Hay Viết Về Nghề Giáo (Nghề Dạy Học)

Tuyển chọn những bài thơ hay viết về nghề giáo (nghề dạy học). Đó là những vần thơ ca ngợi công việc dạy học của các thầy cô giáo nói chung.

CHÙM THƠ LIÊN QUAN: ♥ Chùm thơ chúng tôi là giáo viên, tâm sự của thầy cô

BÀI THƠ: NGHỀ GIÁO VINH QUANG

Tác giả: Ho Nhu

Nghề Nhà giáo muôn đời vẫn vậy

Tiễn trò đi là thấy vinh quang

Một nghề cao quý đàng hoàng

Mỗi năm một chuyến “đò ngang” gửi lòng

Mặc dù vậy không mong báo đáp

Chẳng ngại ngần bão táp mưa sa

Thương trò tình nghĩa ruột rà

Trồng cây chỉ muốn nở hoa đẹp đều

Mặc trời đất bao điều năng động

Sự biến thiên cuộc sống luân hồi

Đến khi nhắm mắt mới thôi học thầy

Chẳng so tính nơi đây nới đó

Yêu thầy cô để tỏ hiền tài

Kiến thức không của riêng ai

Chỉ cần chăm chỉ miệt mài tu nhân

Ngày hiến chương muôn lần ghi tạc

Nghĩa thầy trò không khác cha con

“Trăm năm bia đá thì mòn”

Ơn thầy dạy dỗ lòng son vững bền.

BÀI THƠ: NGƯỜI TRỒNG CHỮ

Tác giả: Huỳnh Trọng Ưu

Có những nghề dập vùi trong tâm trí

Giữa bon chen đời yêu mến tôn thờ

Có con người hạnh phúc rất đơn sơ

Chọn nuôi trẻ, đưa đò làm lẽ sống!

Hi sinh ấy đáng được đời trọng vọng

Hiến dâng mình vì nòi giống Tiên Rồng

Cho mỗi ngày xanh rừng chữ Cha Ông

Để đời ngát hương, con Hồng cháu Lạc!

Cho hôm nay rộn rã vang bài hát

Tận núi rừng đến biển đảo khơi xa

Từ thị thành đến thôn bản bao la

Ôi đẹp sao giai điệu nghề cao quý!

Lấy tinh thần dệt bài ca thâm thúy

Đem nhân tâm thêu lý trí nhân văn

Đời văn minh gương tiến bộ công bằng

Sứ mệnh kia thuộc về người trồng chữ!

Cả dân tộc hướng về nghề nghĩa cử

Ngày tôn vinh, đời cao quý vinh quang!

BÀI THƠ: NGHỀ “ƯƠM TRỒNG”

Tác giả: Phong Đại

Không quản ngại đêm ngày mưa nắng

Dẫu nhọc nhằn cũng chẳng kể công

Mải mê lặng lẽ “ươm trồng”

Chèo, đưa trò nhỏ qua sông giúp đời

Lòng nặng trĩu đầy vơi trăn trở

Biết chẳng giàu nhưng lỡ yêu nghề

Để rồi thoả nguyện đam mê

Cho dù nghèo khó không hề tiếng than

Xin được tặng cả ngàn câu chúc

Đến Thày Cô nơi bục giảng đường

Những lời đẹp đẽ yêu thương

Hãy vì trò nhỏ…mái trường thân yêu.

THƠ TÂM SỰ: XIN LỖI CHỒNG VÌ VỢ LÀ GIÁO VIÊN Tác giả: Hồ Tịnh Văn

Xin lỗi chồng vì vợ là giáo viên

Cứ tưởng rằng con thuyền xuôi mát mái

Nhưng chồng ơi, tình đời sao ngang trái

Vợ giáo viên chồng cực đến trăm bề

Sáng đến trường giờ lên lớp lê thê

Vợ dạy hết lớp này sang lớp nọ

Trưa ở lại căn tin ăn tạm bợ

Con chẳng ai lo, lại đến tay chồng

Trưa nghỉ ngơi vất vưởng cũng chạnh lòng

Đầu giờ chiều, lại lo đến tiết

Vợ hòa mình cùng trò yêu mải miết

Bài học chưa hoàn thành, trò đợi ngày mai

Hoàng hôn buông trên nẻo đường dài

Vợ chạy nhanh lên đường về tổ ấm

Ở nơi ấy chồng, con đang trông ngóng

Nồi cơm chiều đã toả nóng mắt cay

Chén cơm vội vàng ăn chẳng kịp no ngay

Vợ lại phải soạn bài, mai lên lớp

Vợ cùng đồng môn phải mò mẫm khảo tra

Nửa đêm trường vợ mới trải mình ra

Người uể oải vì tháng ngày vất vả

Vợ giáo viên chồng “chẳng lo gì cả”

Chỉ lo kiếm tiền và thay vợ chăm con

Tháng năm qua cuộc sống vợ mỏi mòn

Thương chồng con nhưng biết làm sao được

Bởi yêu nghề thuở nhỏ từng ao ước

Vợ suốt đời bám đuổi một giấc mơ

Xin lỗi chồng vợ giáo viết vần thơ

Cùng chia sẻ và mong người thông cảm

Lỡ lấy vợ giáo viên người ơi, khổ lắm

Chẳng biết làm sao cho hạnh phúc đong đầy.

Sao lại thế ! Em ơi đừng nói thế

Thương em nhiều mà chẳng thể sẻ chia

Để thay em thức khuya và dậy sớm

Đôi vai gầy tần tảo gánh trẻ thơ.

Tình của anh dành em vô bến bờ

Chỉ mong em dốc sức với tương lai

Lũ trẻ thơ yêu hình hài từng con chữ

Và cuộc đời lưu giữ trọn giấc mơ.

Đời anh đã tuổi thơ từng mê mải

Vần i tờ với bài học đầu tiên

Trang vở kia còn in dấu cô hiền

Ru anh vào cõi thần tiên mơ ước.

Chẳng thay được nhưng theo em từng bước

Sát cùng em tâm ước nguyện trồng người

Và ta cùng hưởng nụ cười hạnh phúc

Của bao người khi đến lúc trưởng thành.

Việc nhà ư ? Anh sẽ cùng chia sẻ

Chỉ mong em luôn vui khỏe tới trường

Trọn tình thương cho từng trang giấy nhỏ

Là anh vui vì đã có công mình.

Gắng ươm mầm cho nòi giống phồn hoa

Để đất nước vang khúc khải hoàn ca

Và muôn nhà luôn thuận hoà hạnh phúc !

BÀI THƠ: NGHỀ THẦY Tác giả: Phúc Vinh

Đã trót cưu mang trót phận tằm

Bể dâu kết kén phải ươm tơ

Mặc cho đời đã mờ đen trắng

Vẫn giữ lòng son vẫn nồng nàn

Trót thân bảy nổi trót ba chìm

Giữa đời ô trọc chẳng ô danh

Vẫn giữ khuôn vàng ni thước ngọc

Mặc giữa ê chề trọng với khinh

Đã trót cưu mang phải nồng nàn

Đất nước đang cần lắm lời ru

Ru cho non nước luôn bền vững

Ru tuổi thơ ngây thấy cội nguồn

Đã trót cưu mang trót nồng nàn

Cho dù đang buổi cuối chiều buông

Mong manh sương gió mờ nhân ảnh

Bụi phấn vẫn vương tựa nhiễu điều…

NGHỀ SƯ PHẠM Thơ: Quốc Phương

Nghề sư phạm là nghề cao quý nhất

Trái đất này..bao đất nước phồn vinh

Cũng trải qua Lý Đại Hóa Số Hình

Anh Văn Sử Địa rồi Sinh vật học

Ai sinh ra tự nhiên mà biết đọc

Nét chữ đầu đời ai chăm sóc cho ta

Rồi các môn..xã hội..tự nhiên là

Điểm tựa vững..đưa phồn hoa đất nước

Nghề cao quý..Nghề thầy cô đứng lớp

Dựng xây đời..ươm được những mầm xanh

Ngày hai mươi tháng mười một vinh danh

Nghề sư phạm..trưởng thành cho tất cả.