Các Bài Thơ Lục Bát Hay Nhất / Top 9 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Tổng Hợp Cách Làm Thơ Lục Bát. Các Mẫu Thơ Lục Bát Về Tình Yêu Lãng Mạn Nhất 2022

4.5

/

5

(

2

bình chọn

)

Trong đời sống của người dân Việt Nam hiện nay, chắc hẳn thơ lục bát đã trở nên rất gần gũi và quen thuộc vì tính chất của những bài thơ được làm theo thể thơ lục bát này rất dễ để thuộc, để nhớ đối với những tầng lớp nhân dân có trình độ học vấn chưa cao.

Vì vậy, ATP Academy tin rằng sau khi bạn hiểu rõ về cách làm thơ lục bát và các luật trong thể thơ này thì bạn cũng có thể viết được những câu thơ hay và độc đáo.

Định nghĩa thể thơ lục bát

Lục bát là một thể thơ của dân tộc ta nhưng thời điểm chính xác thơ lục bát ra đời từ bao giờ và bắt nguồn từ đâu vẫn chưa có lời giải đáp. Tuy nhiên các nghiên cứu tới thời điểm hiện tại thường nghiêng theo hướng lục bát bắt nguồn từ văn học dân gian.Thơ lục bát ngay từ tên gọi đã cho ta biết số tiếng trong mỗi câu. Thơ gồm các cặp, mỗi cặp lục bát sẽ bao gồm hai câu, một câu sáu chữ (tiếng) và một câu tám chữ (tiếng). Về cách gieo vần, thơ lục bát vừa gieo vần chân cũng vừa gieo vần lưng. Tiếng cuối của lục sẽ vẫn với đến thứ sáu của bát và tiếng cuối của câu bát sẽ vần với tiếng cuối của câu lục bên dưới. Một bài thơ lục bát thường sẽ có số câu chẵn. Thơ lục bát có tuân thủ theo luật bằng trắc, tức có sự quy định về thanh. Giữa các tiếng 2, 4, 6 của câu lục sẽ lần lượt mang thanh (bằng – trắc- bằng), còn đối với các tiếng thứ 2, 4, 6, 8 của câu bát thường sẽ là (bằng – trắc – bằng -bằng):

Cách làm thơ lục bát – Luật thanh – Cách gieo vần

Luật thanh trong thơ lục bát

Thơ lục bát có 2 câu chuẩn là câu lục và câu bát, cũng như thơ Đường luật, nó tuân thủ quy tắc nhất, tam, ngũ bất luận, nhị, tứ, lục phân minh. Nghĩa là các tiếng thứ 1,3,5 trong câu có thể tự do về thanh, nhưng các tiếng thứ 2,4,6 thì phải theo luật chặt chẽ. Luật như sau: Câu lục: theo thứ tự tiếng thứ 2-4-6 là Bằng (B) – Trắc (T) – Bằng Câu bát: theo thứ tự tiếng thứ 2-4-6-8 là B-T-B-B

Ví dụ:

Nửa đêm qua huyện Nghi Xuân  B – T – B Bâng khuâng nhớ cụ, thương thân nàng Kiều B-T-B-B

Thế nhưng đôi khi có thể tự do về tiếng thứ hai của câu lục hay câu bát, có thể biến nó thành thanh trắc. Hoặc là câu lục giữ nguyên mà câu bát thì lại theo thứ tự T-B-T-B những câu thơ thế này ta gọi là lục bát biến thể. Ví dụ:

Có sáo thì sáo nước trong T-T-B

Đừng sáo nước đục đau lòng cò con T-T-B-B

hay:

Con cò lặn lội bờ sông Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non T-B-T-B

Cách gieo vần trong thơ lục bát

Thơ lục bát cí cách gieo vần khác với các thơ khác. Có nhiều vần được gieo trong thơ nhiều câu chứ không phải là một vần, điều này tạo cho thiw lụch bát tính linh hoạt về vần. Cách gieo vần: Tiếng thứ 6 của câu lục vần với tiếng thứ sáu của câu bát kế nó. Và tiếng thứ tám câu bát đó lại vần với tiếng thứ sáu của câu lục kế tiếp. Ví dụ (những từ in nghiêng hay đậm là vần với nhau):

Trăm năm trong cõi người ta Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau Trải qua một cuộc bể dâu Những điều trông thấy mà đau đớn lòng

Trong thể thơ lục bát biến thể vẫn gieo vần như vậy, nhưng trường hợp câu bát của cặp câu có thanh là t-b-t-b thì tiếng thứ sáu câu lục trên nó vần với tiếng thứ tư của câu đó. Ví dụ:

Con cò mà đi ăn đêm Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao.

Tiểu đối trong thơ lục bát

Đó là đối thanh trong hai tiếng thứ 6 (hoặc thứ 4) cảu câu bát với tiếng thứ 8 câu đó. Nếu tiếng này mang thanh huyền thì tiếng kia bắt buộc là thanh ngang và ngược lại.

Ví dụ:

Đau đớn thay phận đàn bà Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.

Cách ngắt nhịp trong thơ lục bát

Thơ lục bát thông thường ngắt nhịp chẵn, là nhịp 2/2/2, nhưng đôi khi để nhấn mạnh nên người ta đổi thành nhịp lẻ đó là nhịp 3/3. Nhịp thơ giúp người đọc và người nghe cảm nhận được thơ một cách chính xác hơn.

Tổng hợp các bài thơ lục bát về tình yêu

Thơ lục bát hay về tình yêu lãng mạn gây thương nhớ nhất

1, Lòng Yêu Đương Yêu yêu yêu mãi thế này! Tôi như một kẻ sa lầy trong yêu Cao bao nhiêu thấp bấy nhiêu Một hai ba bốn năm chiều rồi… thôi Nơi này chán vạn hoa tươi Để yên tôi hái đừng mời tôi lên Một đi làm nở hoa sen Một cười làm rụng hàng nghìn hoa mai Hương thơm như thể hoa nhài Những môi tô đậm làm phai hoa đào Nõn nà như thể hoa cau Thân hình yểu điệu ra màu hoa lan Ai yêu như tôi yêu nàng Họp nhau lại, họp thành làng cho xinh Chung nhau dựng một trường đình Thờ riêng một vị thần linh là Nàng… —————————

2, Giá Như Nhớ xưa em bảo cùng anh: Nếu mai hai đứa chúng mình chán nhau Thì đời buồn biết bao nhiêu… Vô tư anh chẳng nghĩ điều ấy đâu Ngày vui thấm thoắt qua mau Bây giờ mình đã xa nhau thật rồi Người xưa đã vắng bên trời Lời xưa đã hoá thành lời tiên tri Tình yêu đến, tình yêu đi Biết chăng thì cũng làm gì được đâu Giá ngày ấy chẳng gặp nhau Chẳng trao ánh mắt, chẳng trao nụ cười Thản nhiên hai cái mặt người Dửng dưng đi giữa cuộc đời dửng dưng Rồi ra mỗi đứa một đường Không xao xuyến, chẳng vấn vương trong lòng Chẳng buồn, chẳng nhớ, chẳng mong Đêm không mộng mị, ngày không đợi chờ… Giá như hai đứa… ngày xưa Chán nhau ngay lúc mới vừa gặp nhau… ————————–

3, Áo Xanh Lên mù sương xuống mù sương Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu Tuổi thơ em có buồn nhiều Hãy xin cứ để bóng chiều bay qua Biển dâu sực tỉnh giang hà Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh —————–

4, Yêu Đời Em ơi! Dẫu sống trăm năm Đến khi chết xuống, anh nằm không yên Bởi đời đẹp quá đi, em! Yêu rồi, yêu mãi, yêu thêm chẳng thừa Yêu đời biết mấy cho bưa Cả khi cay đắng đời chưa hết tình… Tiếng gà lại giục bình minh Đã yêu cuộc sống, nằm thinh được nào! Giản đơn chiếc áo mặc vào, Cởi ra còn nhớ, huống bao năm trường Yêu đời trong máu, trong xương Lòng anh hạt muối đại dương bồi hồi Quê anh cà nhút mặn mòi Sinh anh muối mặn yêu đời, đó em… —————————

Thơ tình lục bát về tình yêu buồn

Em ơi! Dẫu sống trăm nămĐến khi chết xuống, anh nằm không yênBởi đời đẹp quá đi, em!Yêu rồi, yêu mãi, yêu thêm chẳng thừaYêu đời biết mấy cho bưaCả khi cay đắng đời chưa hết tình…Tiếng gà lại giục bình minhĐã yêu cuộc sống, nằm thinh được nào!Giản đơn chiếc áo mặc vào,Cởi ra còn nhớ, huống bao năm trườngYêu đời trong máu, trong xươngLòng anh hạt muối đại dương bồi hồiQuê anh cà nhút mặn mòiSinh anh muối mặn yêu đời, đó em…—————————

1, Xin Đừng Tim em hóa đá lâu rồi Anh còn chăm chút đầy vơi lửa lòng Mắt em lệ đã cạn dòng Anh đem giông bão xoay vòng làm chi Em từ hát khúc biệt ly Máu tim như đã có đi không về Tơ trời bao lượt kết se Đò tình bao chuyến nặng nề từ khi … Lỡ làng hai chữ vu quy Thân em gửi cửa từ bi nửa vời ———————–

2, Mưa Sầu Mưa buồn hoa lá tả tơi Em buồn em khóc cho vơi cuộc tình ! Trăm năm là cuộc hành trình Bao năm bóng nỡ xa hình người ơi Díu dan chi một góc đời Thương vay khóc mướn một thời đắng cay Bóng chiều tóc phủ màu mây Ráng chiều chầm chậm đưa ngày vào đêm Quanh co cỏ ướt mi mềm Bao thu ta đã lụy phiền trong nhau Mưa buồn mưa suốt canh thâu Em buồn anh cũng sầu đau bến tình Chung riêng duyên phận chúng mình Như hình với bóng nửa tình nửa ta Con đường hoa gấm đi qua Người ơi sao chằng nhạt nhòa trong em Giọt sầu nhẹ lướt qua tim Nghe câu lục bát nổi chìm trong tôi Bây giờ hai đứa hai nơi Mình em một bóng cuối trời buồn tênh

Thơ tình lục bát ngọt ngào

Thơ: Trần Kim Anh

Sao ôm lần cuối hoá khờ Hãy ôm em mãi em mơ thật nhiều Tình yêu với những phiêu diêu Ngọt ngào thắm thiết dẫu nhiều đa đoan

Tình em xin tặng trao chàng Ngọt ngào em mãi tào khang tình này Đâu là ảo mộng gió mây Đâu là hư ảo hao gầy mông lung

Mối tình duyên thắm trùng phùng Một đời ngóng đợi cảm rung chờ chàng Xin đừng dệt mộng lang thang Để em hoang lạnh chờ chàng đêm đêm

Gửi chàng má thắm môi mềm Gửi chàng điệp khúc ấm êm nồng nàn Gửi chàng thân ngọc đài trang Gửi chàng tay nhẹ điệu đàng của em

Chờ chàng mòn mỏi sau rèm Chờ chàng một bước chân êm đi về Chờ chàng ru một cơn mê Chờ chàng giấc mộng đêm hè đu đưa

Ta cùng hạnh phúc sớm trưa Ta cùng chung bước lối xưa đã từng Mây chiều trải rộng rưng rưng Chân ai dạo bước em mừng đợi trông.

GIÓ VÀ CÁT Thơ: Trần Kim Anh

Em là cát dưới phù sa Anh sẽ là gió thổi qua biển trời Em là một ánh ban mai Anh là mây trắng ca bài biển xanh

Em mơ mây trắng bồng bềnh Anh nghe tiếng nhạc những thanh bổng trầm Một ngày nắng tắt lặng câm Mây đen vần vũ thâm trầm trắng tan

Ta buồn than khóc dở dang Nhọc nhằn lê lết giữa hàng phi lao Mặc cho gió quất biển gào Tấm thân nhức mỏi ta vào hư không…

Thu qua cho một mùa đông Bàng kia đỏ lá mưa giông thôi dần Khẳng khiu khô khốc trơ thân Cánh diều lạc lõng bần thần vi vu

Dìu nhau vào cõi mộng du Mơ làn gió thoảng trong mù mịt sương Mệt nhoài trong kiếp yêu đương Khát khao thêm một cung đường có nhau

Tình yêu có ngọt có đau Có thương có nhớ có sầu đắng môi Trọn niềm thương nhớ bồi hồi Vẫn nghe tê tái đơn côi một mình.

Kết bài

Chỉ từ một vài ví dụ mà ATP Academy kể trên, soi vào thơ lục bát mà mình đã viết, chắc hẳn chúng ta cũng đã thấy: thơ lục bát rất dễ viết, rất dễ ghép vần. Chính vì thế, đây là một thể thơ phổ biến trong đời sống nhân dân lao động và mãi lưu truyền đến đời sau.

Tư vấn về các khóa học Content, SEO, Digital Marketing… liên hệ:

SĐT/Zalo: 039.8466.445 (Miss Dung)

Facebook: Thanh Dung

Chùm Thơ Lục Bát Viết Về Tình Yêu Hay Nhất

Tuyển chọn những bài thơ lục bát tình yêu mới và hay nhất viết cho những người đang yêu.

BÀI THƠ: MÃI YÊU

Tác giả: Hạ Buồn

Tình yêu là phép nhiệm màu

Giúp ta nhích lại gần nhau trong đời

Xua tan cảm giác chơi vơi

Niềm tin rực sáng, cảnh đời đẹp hơn.

Trí tâm thức tỉnh không sờn nghĩa ân

Gần xa trợ giúp tương thân

Anh em, cha mẹ ân cần hỏi han.

Giảm đi bao cảnh trái ngang

Nỗi lòng nhẹ nhõm, thênh thang bước đường

Không còn chua xót đêm trường

Đớn đau trăn trở, chán chường kêu oan.

Không còn là giấc mơ hoang

Nhà nhà đầm ấm vẹn toàn yêu thương

Nụ tình chớm nở vấn vương

Đua nhau khoe sắc môi hường nở hoa.

THƠ TÌNH LỤC BÁT: BÊN EM ANH NHÉ

Tác giả: Quỳnh Liên

Cho anh những bữa cơm ngon

Cho anh khẽ chạm môi son hằng ngày

Cho anh giấc ngủ nồng say

Cho anh lời đẹp ý hay dịu dàng

Cho anh dáng ngọc đoan trang

Cho bầy trẻ nhỏ em càng yên tâm

Em xin chia sẻ thăng trầm

Em xin xoá bỏ sóng ngầm đời anh

Hôn lên môi mắt để anh vui cười

Cho anh hương dịu, cho người vợ ngoan

Bề trên hiếu kính vẹn toàn

Bởi yêu dạ cứ hân hoan rạng ngời

BÀI THƠ: YÊU THƯƠNG

Tác giả: Liên Phạm

Yêu thương gửi hết nơi xa

Kèm theo cả những hương hoa ngọt ngào,

Em tôi dáng nhỏ thanh cao

Nụ cười đằm thắm đi vào tim anh.

Với bao mộng ước mong manh

Anh trao em cả mộng lành ngàn năm,

Ngọt ngào, sâu lắng, âm thầm

Dịu êm thơm ngát hương trầm quế xưa.

Ngoài trời đã đổ cơn mưa,

Mình anh ngồi ngắm gió mưa mặc lòng.

Nhớ em thơ mộng trắng trong

Đam mê tình tứ, cho lòng xuyến xao.

Nhớ em, nỗi nhớ ngọt ngào

Gửi theo mây gió đi vào trùng khơi.

Cho anh ấp ủ một trời yêu thương.

Em là góc nhỏ thiên đường

Em là yêu dấu, mến thương ngọt ngào

Em như trăng sáng trên cao,

Nụ cười ánh mắt dạt dào tim anh!

BÀI THƠ: SỨ GIẢ TÌNH YÊU

Tác giả: Châu Lê

Bồng bềnh mây nhẹ trôi êm

Buồn lòng tôi đứng bên thềm nhớ thương

Mây ơi bay tới muôn phương

Nhắn lời tôi gửi lời thương tới nàng

Mây bay đừng vội..nhẹ nhàng

Rơi đi vần chữ tình mang nhắn lời

Mây nè..đừng chớ ham chơi

Để người ta đợi giận rơi lệ sầu

Thuộc rồi mây nhớ mấy câu

Ta thương em lắm đêm thâu mộng tình

Hỡi em gái nhỏ duyên xinh

Mây là sứ giả của mình đó nhe..

BÀI THƠ: CHÒNG CHÀNH NỖI NHỚ

Tác giả: Đỗ Thùy Lâm

Ôi sao nhớ quá tái tê phận hồng

Hỏi anh còn nhớ hay không

Nhờ mây nhắn gió nỗi lòng của tôi

Đêm buồn chiếc bóng đơn côi

Lệ trào rớt xuống mặn môi đâu còn

Thà đừng biết đến thì hơn

Yêu chi để khổ giận hờn cao xanh

Nỗi buồn cứ mãi chòng chành

Nữa thương nữa nhớ trên vành môi son

Tình buồn lòng dạ héo hon

Sầu đâu mấy độ thơ non hoá già

Tình mình như giấc mơ hoa

Hôm nào nồng thắm giờ là đắng cay

Tình mình như bóng mưa mây

Chợt mưa chợt tạnh nơi này nhớ mong.

BÀI THƠ: NHỚ

Tác giả: Liên Phạm

Trao em hạnh phúc mong chờ bấy lâu.

Khắc ghi đậm nét ngàn câu thơ tình…

Em cười chúm chím thật xinh,

Đôi mắt ẩn chứa ân tình xuyến xao.

Chứa tình anh đó dạt dào thương yêu.

Đâu rồi em những buổi chiều,

Cùng anh dạo phố yêu kiều dáng xinh.

Đâu rồi những sáng bình minh,

Em mang hạnh phúc, ân tình trao anh.

Nhớ sao, giọng nói yến oanh,

Dịu dàng thủ thỉ, ngọt lành bên tai.

Nhớ sao, nỗi nhớ thật dài…

Bên em say đắm, thiên thai cuộc tình!

BÀI THƠ: KHÔNG LÀ GIẤC MƠ

Tác giả: Nguyễn Thanh Phong

Không ai biết được chữ ngờ trước đâu

Biết là chuốt lấy khổ sầu

Nhưng ta vẫn cứ cấm đầu vào yêu

Thề non hẹn ước thì nhiều

Mấy ai làm được cái điều đó chưa

Như trời sáng nắng chiều mưa

Như mây và gió đẩy đưa bất thường

Lần đầu nếu chọn sai đường

Có khi chuốt lấy đau thương cả đời

Không như các thứ trò chơi

Mà người điều khiển được rồi chán ngay

Yêu nhau thì phãi nồng say

Chọn đời suốt kiếp không thay đổi lòng

Cũng không một dạ hai lòng

Đồng cam cộng khổ vợ chồng bên nhau

Sớt chia cay đắng ngọt ngào

Thì làm gì có thương đau để buồn

Quan tâm nhiều đến đối phương

Mãi không có chuyện lệ tuông vì tình.

BÀI THƠ: ĐỢI EM QUAY VỀ

Tác giả: Phan Thanh Tùng

Từng giây từng phút muốn chung lối về

Đợi em trở lại nơi quê thanh bình.

Của người con gái đẹp xinh nhất đời

Yêu nhau chẳng muốn xa rời

Nhưng vì nghịch cảnh lệ rơi cam đành.

Cho nợ duyên mãi an lành tháng năm

Tình anh vẫn đợi đêm nằm nhớ thương.

GIọt sầu cứ thế hoài vương

Em ơi có biết canh trường xót xa

Chờ ngày hội ngộ đậm đà duyên trao.

♥ Thư giãn: Chùm thơ vui so sánh tình yêu Xưa và Nay

THƠ TÌNH: NUÔI DƯỠNG TÌNH YÊU

Tác giả: Liên Phạm

Tình yêu là chuyện muôn đời

Khi yêu có cả ngọt bùi đắng cay

Dạt dào ngây ngất đắm say

Giận hờn đến nỗi lung lay dạ lòng

Cách xa nhung nhớ phập phồng nỗi lo

Chỉ vì tự ái khiến cho hiểu lầm

Bằng không quậy phá hờn căm thỏa lòng

Gây nên bi kịch bão giông

Sẵn sàng bẻ gãy chữ đồng làm đôi

Sao không suy nghĩ thử coi

Chịu lui một bước khúc nôi giải bày

Hãy nên hòa giải sống ngay hết lòng

Vị mùi tha thiết thắm nồng

Cùng nhau vun đắp thông dòng nghi nan

Ra vào chỉ biết khóc than

Chi bằng nuôi dưỡng tâm an nghĩa tình.

THƠ LỤC BÁT: ƯỚC MƠ TÌNH YÊU Tác giả: Đức Trung – TĐL

Anh luôn mơ ước mộng lành

Dù cho xa cách tình anh vẫn nồng.

Đừng làm băng giá… má hồng phôi phai.

Tim anh cửa đóng then cài

Nỗi buồn man mác biết ai thương mình?

Hẹn nhau trọn kiếp ba sinh

Có ai biết trước biển tình bão giông ?

Nỗi niềm em có biết không?

Tình anh rơi xuống dòng sông Thu Bồn.

Mỗi khi chiều tím hoàng hôn

Lòng anh khắc khoải…bồn chồn nhớ em.

Nỗi buồn thương nhớ trong đêm

Em như làn gió bên thềm đợi anh.

Bao nhiêu tình cảm chân thành

Trao nhau ân ái em anh thỏa lòng.

Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông

Tình yêu mãi mãi trong lòng đôi ta.

THƠ LỤC BÁT: EM NHƯ LÀN GIÓ 4 MÙA Thơ: Đức Trung – TĐL

Mơn man trên mái tóc anh nhẹ nhàng.

Mùa xuân thủ thỉ khẽ khàng

Lời yêu thương…thật dịu dàng ấm êm.

Anh về thao thức từng đêm

Em như làn gió bên thềm đợi anh.

Đêm hè dưới ánh trăng thanh

Ru anh gió hát ngọt lành tiếng yêu.

Em như làn gió trong chiều

Trời xanh bát ngát sáo diều vi vu..!

Đưa hương hoa sữa biết từ nơi nao?

Đông về lạnh giá làm xao xuyến lòng.

Trời cao, biển rộng mênh mông

Em làm gió thổi, mây hồng là anh.

Tình yêu gắn kết trung thành

Bên nhau mãi mãi em – anh suốt đời.

♥ Thư giãn: Chùm thơ chế vui về tình yêu cực chất

THƠ TÌNH: ANH TÌM..

Tác giả: Đặng Minh Mai

Anh tìm chút nắng thu vàng

Mang về sưởi ấm má nàng hây hây

Tìm đâu ngọn gió thơ ngây

Đem về thổi mát vai gầy tóc em

Anh tìm trong giữa màn đêm

Ngôi sao lấp lánh cánh mềm tặng em

Tìm trong nỗi nhớ không tên

Đâu là nhớ nhất đặt lên môi hồng

Tìm trong giá rét mùa đông

Đâu rồi hơi ấm tình nồng hai ta

Cau trầu quyện thắm thiết tha mặn nồng

Tìm trong sợi nắng hừng đông

Tinh khôi ấm áp rực hồng sớm mai

Gom về thắp sáng ngày dài

Chặng đường đôi lứa chung vai gánh gồng

Tìm trong thăm thẳm đáy lòng

Sắt son chung thuỷ mãi vòng tay yêu!

THƠ LỤC BÁT TÌNH YÊU Thơ: Đức Trung – TĐL

Tình yêu như sắc cầu vồng

Lung linh rực rỡ mà lòng nhói đau.

Tình yêu như biển thẳm sâu

Những khi giông tố bạc đầu sóng xô.

Gần nhau mà chẳng bao giờ gặp nhau.

Nhớ thương…thương nhớ nát nhàu con tim.

Tình yêu ta mãi kiếm tìm?

Làm sao nỡ để cánh chim lìa đàn.

Tình yêu có lúc ngập tràn thương đau.

Nếu còn lưu luyến về nhau

Tình yêu xin giữ bền lâu trong lòng.

Thương em một kiếp má hồng

Chỉ mong gần mãi trong vòng tay ôm.

+2112 Bài Thơ Lục Bát Tình Bạn Hay Và Ý Nghĩa Nhất

Thơ lục bát về tình bạn hay nhất

1, Tình Bạn

Năm tháng cứ đầy lên. Tình bạn Cũng đầy lên những kỷ niệm thân yêu Những mẩu thư viết vội cuối chiều Gài lên cửa, đợi người về sẽ đọc Trong cả những ước mơ ta không đơn độc Có bạn thân bên cạnh cùng mơ Cùng luận bàn về thời cuộc… ngây thơ Cùng tưởng tượng bao điều ngốc nghếch Cùng kể cho nhau câu chuyện không đoạn kết Về mối tình chớm nở trong tim Và một vài lần ta bỗng lặng im Cứ ngồi thế đến khi chiều tắt nắng

Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi Khi tôi vui cũng nghe tiếng bạn cười Khi đau đớn, tôi nhìn ra cửa sổ Những tin nhắn bay qua khung cửa Chạm vào tôi âu yếm, vỗ về Trái tim tôi vui sướng lắng nghe Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý nghĩ

Tình bạn có bền hơn tình yêu không nhỉ? Chẳng đam mê, cuồng dại trong hồn Chẳng nhớ nhung tím thẫm cả hoàng hôn Chẳng làm má rực lên màu lửa Tình bạn là ngôi nhà không khóa cửa Ta bước vào nào ngại ngần gì Nhận ấm êm rồi lại bước chân đi Đường xa lắc tìm riêng mình hạnh phúc… (Thụy Anh)

2, Mình Và Cậu

Ta là bạn và suốt đời là bạn Dẫu thời gian chan chứa mối duyên thừa Mình và cậu đâu có những chiều mưa Hay nhớ nhung khi gió thu vừa đến

Nếu cậu buồn mình sẽ ở cạnh bên Đem cho cậu đôi ba lời chia sẻ Với tấm lòng và một câu mắng nhẹ Mạnh mẽ lên, không lẽ cứ khóc hoài

Mình với cậu chỉ có thể vậy thôi Nếu tóc cậu gió vô tình làm rối Mình sẽ mắng gió đi đâu mà vội Rồi đôi tay cậu hãy vuốt tóc mềm

Mình với cậu sẽ chẳng có gì thêm Ngoài tình bạn bao la không bờ bến Lỡ cậu mệt hãy nhắn cho mình đến Nhưng vai mình cậu không thể tựa lên

Cậu biết rồi mà sao cứ gọi tên Trong giấc mơ chuyện yêu đương vô nghĩa Mình là bạn đừng lạc trong cơn mộng Nếu tặng hoa xin đừng tặng hoa hồng (Huỳnh Minh Nhật)

3, Lưng Chừng

Mùa thu lưng chừng đến Lá vàng lưng chừng rơi Lưng chừng em với tôi Tình yêu hay tình bạn

Mà những lúc gặp em Mắt nhìn nhau bối rối Đôi môi im phăng phắc Chẳng nói được lời nào

Ta quen nhau bao tháng Gặp gỡ nhau bao ngày Mà chẳng nói lời say Chỉ lưng chừng giáp mặt

Giữa đôi bờ là biển Bao la và mênh mông Giữa đôi mình không sóng Sao nghìn trùng cách ngăn

Có một điều khó nói Mà em không chịu thưa Nên tôi không thèm biết Cứ để hoài trong tim.

Khi xưa không yêu em Tôi lại được đi cùng Bây giờ tình đã thốt Sao đường về không chung

Em ơi xin hãy nói Nói một lời đi em Cho dù là vô nghĩa Hay tiếng từ trái tim (Nguyễn Danh Hoàng)

4, Tôi Và Anh

Mình lớn rồi năm tháng cũng trôi mau Kỷ niệm xưa chắc không thể phai màu Anh và tôi là bạn đồng trang lứa Ra tử vào sinh máu lửa bên nhau

Tôi ngồi đây… nhớ kỷ niệm thời xưa Thời lấm lem đâu ngại nắng với mưa Bữa đói bữa no – lo từng đồng bạc Bát cơm một màu, điếu thuốc chia đôi

Thời gian trôi rồi hai đứa hai nơi Đời nghiệt ngã, tôi – anh không cùng hướng Nhưng anh hỡi! Mặc đi đừng nghĩ ngợi Nơi quê nhà đừng quên kẻ tha phương

Tôi và anh mỗi đứa một con đường Con đường nào cũng trập trùng sương gió Những bẫy to miếng mồi luôn hiện rõ Cuộc đời này vốn dĩ chẳng là mơ

Ta hãy sống cho trọn từng hơi thở Mặc khó khăn, vấp ngã hãy đứng lên Bầu nhiệt huyết thuở xưa ta còn đó Quả đất tròn, ta sẽ gặp lại nhau… (Huỳnh Minh Nhật)

5, Đâu Rồi Cố Nhân?

Bạn hỡi! Ta về đâu? Khi xa buổi ban đầu Mái trường xưa lặng lẽ Áo bạc màu đã lâu

Từng mùa phượng đơm hoa Mùa áo trắng nhạt nhòa Mưa chiều phôi phai xóa Dấu chân người in qua

Dòng đời trôi lặng lẽ Thời gian khẽ đong đưa Đời dạt trôi tám hướng Biết nói sao cho vừa?

Tôi vẫn nhớ những chiều Kể về chuyện tình yêu Thời ngây ngô xa vắng Rượu sưởi nồng ánh trăng

Hay những lúc lặng thinh Chẳng ai nói một lời Nghĩ suy về hoài bão Những gian khổ cuộc đời

Chiều nay rơi mưa bụi Phượng trải hồng gót chân Chạnh lòng, tôi chợt tủi Ôi đâu rồi cố nhân? (Huỳnh Minh Nhật)

6, Bạn Bè Ơi

Sau những vui buồn mình phải chia xa Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại? Đường đến tôi là con đường xa ngái Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện Đường “bạn hữu” ở đâu, nào ai biết! Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp Da dẫu xạm đi, bàn tay khô ráp Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi! (Thụy Anh)

7, Rồi Sẽ Có Một Ngày Ta Ngoái Lại

Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại Bạn bè ơi, khi ấy có còn nhau? Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu Ta ngoái lại tìm nhau, e mất dấu!

Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu Góc bạn bè yên ấm, cảm thông ơi! Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi…

Ta ngoái lại tìm nhau, đừng sỏi đá Đừng dập dìu chi nữa trái tim hoang Thôi đừng nhớ đừng quên đừng xa vắng Xin một lần tha thứ thuở lang thang!

Ta quẩn quanh nuôi giữ xót xa mình Thủa yêu mê bè bạn khuất xa dần…

Rồi sẽ có một ngày, sau tháng ngày dâu bể Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau Ta nói yêu thương khi mắt đổi thay màu Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi

Trái tim héo, nụ cười xưa dẫu héo Chỉ xin đừng tàn lụi chút niềm tin Dẫu mong manh vụn vỡ chẳng nguyên lành Xin hãy có một ngày nhen nhóm lại… (Đinh Thị Thu Vân)

8, Tình Bạn

Tôi đã có những ngày không nơi trú ẩn Bởi linh hồn kia đã vô tận nỗi buồn Nắng tốt tươi nhưng lòng tôi cô độc Trốn nơi nào rét mướt cũng vây quanh

May mắn quá vẫn còn nơi tin cậy Không phải tình nhân cũng chẳng phải gia đình Đơn giản lắm chỉ là người bạn Một người anh rộng lượng nghĩa và tình

Một lời khuyên răn, một câu an ủi Dịu dàng như bóng mát của vòm xanh Tôi cúi xuống níu dây giày siết lại Tự tin hơn mỗi nước bộ hành

Vâng, đời sống cần tâm hồn chia sẻ Thắp lửa cho nhau lúc lạc bến xa bờ (Lê Minh Quốc)

9, Ra Trường

Mơ gì em một thời đã qua Một thời ước mơ thành cổ tích Một thời điểm năm là nước mắt Giọt tím buồn rơi trên cánh hoa xinh

Em ngồi đây, nghĩ về bạn, về mình Cửa sổ mở tung, phượng xoè năm cánh đỏ Mực nhoè bẩn lần cuối cùng trên vở Giữa sân trường một tiếng trống vương rơi

Biết bao giờ em trở lại, thầy ơi Ai sẽ thay em trên ghế vẫn ngồi Ai sẽ ngắt trộm hoa trong vườn thắm Gai hồng tươi, tay ngượng giấu sau lưng?

Ai sẽ bước vui trong nắng tưng bừng Vừa hết tiết đã vội quên lời thày mắng? Và ai sẽ khóc đắng cay… Hành lang vắng Gió xôn xao, lời an ủi ngọt ngào? (Khuyết danh)

10, Đồng Chí

Quê hương anh nước mặn đồng chua Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá Anh với tôi đôi người xa lạ Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau. Súng bên súng, đầu sát bên đầu Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ Đồng chí!

Ruộng nương anh gửi bạn thân cày Gian nhà không mặc kệ gió lung lay Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính. Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh, Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.

Áo anh rách vai Quần tôi có vài mảnh vá Miệng cười buốt giá Chân không giày Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!

Đêm nay rừng hoang sương muối Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới Đầu súng trăng treo. (Chính Hữu)

11, Gặp Bạn Cũ

Để không quá rõ nếp nhăn Ánh nhìn hãy còn rất trẻ Như chưa in dấu nhọc nhằn

Cầm tay thì đừng lo lắng Nếu thấy chẳng mềm như xưa Vẫn đây nỗi niềm đằm thắm Vết chai in mực khó mờ

Đừng hỏi vì sao mái tóc Không buộc gọn như thuở nào (Buộc vào thì còn một dúm!) Buông xòa bên má xôn xao

Đừng kể với mình ngày ấy Có người đứng đợi đường quen Chẳng nói thì mình cũng biết Đã từng nhớ một cái tên!

Một lần gặp nhau trên phố Mặc cho dòng người cứ đi Nhìn bạn mình qua nỗi nhớ Hình như không đổi thay gì! (Thụy Anh)

12, Tiễn Bạn

Tặng anh vài giòng chữ Hẹn sau này gặp nhau Mùa thu miền kháng chiến Vẫn giống thu năm nào

Rồi đây cùng đất nước Mà riêng rẽ âm dương Người bảo “đi là chết” Kẻ sống càng đáng thương

Anh về đời nhung lụa Thơm khói ngát hương đường Ngoài này lúa sắp ngập Triền đê con nước dâng…

Tôi sẽ cùng chết đói Và cùng rét anh ơi ! Với triệu người bạn hữu Là triệu mảnh đời tôi

Ở nơi đây êm ấm Anh có nhớ nhung người Dở thơ đọc hồn bạn: “Kháng chiến vẫn còn tôi”

Dầu biết là vô vọng Ðã đem chơi cuộc đời Thì đi cho hết nước Sống thử ít con người…

Gặp anh trìu mến lắm Ðời còn có mấy mươi, Dẫu rằng xa cách tạm Hồn thơ cũng ngậm ngùi Một kiếp mấy tri kỷ ? Ai như Anh và Tôi ? (Quang Dũng)

13, Bạn Đến Chơi Nhà

Đã bấy lâu nay bác tới nhà. Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa. Ao sâu nước cả, khôn chài cá, Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà. Cải chửa ra cây, cà mới nụ, Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa. Đầu trò tiếp khách, trầu không có, Bác đến chơi đây ta với ta. (Nguyễn Khuyến)

14, Trông Bạn

Nhà anh chân núi đá Tre xanh ven lối vườn Mẹ già đọc sách cổ Quí người mấy ai hơn

Hai mươi năm về xưa Cùng nhau từng kết bạn Cảm khái đôi vần thơ Trong nguồn cơn hoạn nạn

Mộc mạc tình quê hương Dù xa cách nẻo đường Mái nhà anh ấm áp Còn theo người vấn vương

Nhớ mẹ già như Núi Nhớ anh như rượu đầy Những đêm dài chuyện nước Tay bồi hồi trong tay.

Hai mươi năm đi rồi Trông về mây Quốc Oai Núi Thày nhắc bạn cũ Mà xa những xa hoài. (Quang Dũng)

15, Cảm Tác

Thơ suông, rượu nhạt, quán cơm nghèo Xuân xế mùa xuân, chiều xế chiều Chín hẹn đã sai mười: bạn quý Nghìn voi không được một: người yêu Bá Nha thuở trước còn Chung Tử Kim Trọng đời nay hết Thuý Kiều Võng tía tàn vàng đi nượp nượp Giũ tà áo vải bụi bay theo. (Nguyễn Bính)

Những bài thơ lục bát về tình bạn ý nghĩa

1, Chút Tình Đầu

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng Em chở mùa hè của tôi đi đâu ? Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu

Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp Giữa giờ chơi mang đến lại…. mang về.

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại Ngày khai trường áo lụa gió thu bay… Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cây đàn nhỏ Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm Ai cũng cũng hiểu – chỉ một người không hiểu Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi… thành câm.

Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng Em hái mùa hè trên cây Chở kỷ niệm về nhà Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa. (Đỗ Trung Quân)

2, Bạn Ơi

Nếu ngày mai khi cổng trường khép lại Bóng bạn hiền yêu dấu vút ngân nga Trên đường đời đầy rẫy những phong ba Kỉ niệm cũ còn đây là nét chữ Nếu ngày mai tôi đã là cát bụi Thì gió ơi xin đừng cuốn tôi đi Để tôi mãi phơi mình trên sa mạc Và vô tình chứng kiến cảnh biệt ly Dù khóc hay cười cũng vậy thôi Quả đất tròn xoay còn gặp lại Hẹn ngày tình bạn mãi không phai (Khuyết danh)

3, Mắc Nợ

Tôi còn nợ bạn hai cân mận Định cuối xuân này sẽ trả xong Ngờ đâu hôm ấy mình tới lớp Bạn ốm ở nhà có tiếc không

Nhà bạn ở bên kia sông Đuống Tôi ở bên này cách quá xa Ngờ đâu cái tên lớp trưởng Hát những gì mỗi lúc đi qua

Ngày tháng lần lượt rủ nhau đi Chồi non lộc biếc lá xanh rì Định đến cuối xuân mình trả nợ Lại sợ người ta… tưởng tượng gì! (Thạch Hoàng Việt)

4, Chỉ Là Bạn Thôi

Mình với cậu chỉ là bạn thôi Không thể hơn, suốt đời chỉ vậy ! Dù vằng cậu, mình có buồn thật đấy Nhưng buồn, đâu phải đã cô đơn.

Mình với cậu chưa có phút giận hờn Nhớ về cậu chưa bao giờ mình khóc Gặp nhau ở cầu thang chỉ cười bằng mắt Chỉ cười hoài… vì là bạn, không hơn.

Cậu ở bên mình luôn thấy rất vui Nhưng không bực khi cậu đi cùng người khác Và hồng trắng là hoa mình yêu nhất Cậu biết rồi sao lại tặng hồng nhung? (Khuyết danh)

5, Lớn Lên Cùng Tuổi Thơ

Tôi lớn lên cùng tuổi thơ của tôi Cùng những con đường đạp xe không mệt mỏi Những buổi chiều “dịu dàng không chịu nổi” Những cái tên như khắc chạm trong đầu

Cứ ngỡ rằng mình đã lớn từ lâu Sao càng lớn càng mơ về thơ ấu? Lấy ngây thơ trèo me, nhặt sấu Làm thước đo cho những quãng đời

Tôi như người của năm tháng xa vời Nhặt nhạnh những cũ xưa gom góp về thực tại Tập làm người với những điều khôn dại Tập nhìn đời nhân hậu như trẻ thơ

Cô bé con hai bím tóc ngày xưa Luôn nhìn tôi (thật buồn cười!) nghiêm nghị Tôi có quên, có quên gì không nhỉ: Ngôi nhà thân yêu nuôi lớn những ước mơ

Câu chuyện kể đêm mưa với kết thúc bất ngờ Những trò chơi triền miên bên đống cát Đêm lửa trại người đàn, người hát Ngày ra trường nước mắt đẫm vai nhau…

Tôi bước đi về nơi đâu, nơi đâu Cũng thấy mình bé hơn cô bé có hai bím tóc Nhớ về tuổi thơ mình và khóc Và lớn lên… (Thụy Anh)

6, Vần Thơ Tình Bạn

Tình bạn là những vần thơ Tối về đắp gối ngâm quơ vài lời Tình bạn áo trắng một thời Bây giờ áo bạc phai rồi vẫn treo Tình bạn hạt giống mang theo Suốt đời tri kỉ ai gieo ai trồng!? (Khuyết danh)

7, Chiếc Lá Đầu Tiên

Em thấy không, tất cả đã xa rồi Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước Con ve tiên tri vô tâm báo trước Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu

Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu Lời hát đầu xin hát về trường cũ Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm

Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi

“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi Với lại bảy chú lùn rất quấy!” Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy (Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)

Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm

Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi

Em đã yêu anh, anh đã xa rồi Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên. (Hoàng Nhuận Cầm)

8, Tình Bằng Hữu

Rượu quý chung ly bạn với tôi. Nồng say ấm lạnh ở trong đời. Tương phùng bằng hữu ta cùng uống. Tái ngộ đệ huynh cạn chén bôi. Nếu lỡ mai nấy như bèo dạt Xin dừng mốt nọ ngỡ hoa trôi. Kết nghĩa tình thâm chỉ một lời. (Vũ Hùng Việt)

9, Vui Trong Tình Bạn

Đừng em ạ! có gì vui hơn bạn Tình lơ mơ tựa những đám mây gần Tô màu tro trên viền mắt thâm quần Của ngày tháng rẫy đầy giây phút nhớ.

Đường qua tim tôi sẽ hoài lớ ngớ Giữa Thu vàng gọi gió đứng phân vân Tôi biết mình là loài vạc không chân Bay rã cánh cũng chẳng hề biết đáp.

Tôi không thể, vì em, lật ngược trang giấy nháp Viết lời yêu khập khiễng lại từ đầu Cả hai bên, cũ – mới, vẫn nát nhàu Đâu còn nữa trinh nguyên thời cặp sách.

Hồn tôi ngấm san hô mùa hoá thạch Em sẽ đau trên từng vết xước cào Đến làm gì cho chếch choáng đời nhau Hãy nhận lấy vòng tay ta bè bạn… (Lã Thế Phong)

10, Tình Bạn

Tình bạn như phép nhiệm màu Giúp ta xích lại gần nhau trong đời Cùng bạn dạo cảnh rong chơi Trên môi luôn thắm nụ cười đẹp tươi Gặp nhau vui lắm bạn ơi Cười đùa nắc nẻ thảnh thơi yên bình Gạt buồn khơi lấy niềm tin Tìm trong vạt nắng một tình bạn thân Niềm vui nhân gấp bội lần Khi tình bạn đẹp không phân sang hèn… (Axeng)

11, Tự Hỏi

Có những lúc buồn lang thang trên phố Bỗng vô tình đứng trước cửa nhà ai Rồi quay đi buông một tiếng thở dài Lòng tự hỏi tình yêu hay tình bạn?

Đã có lúc nghe tim mình đập loạn Khi chợt nghe một giọng nói thật quen Và hình như đôi lúc cảm thấy ghen Khi người ta đi cạnh người ta khác.

Rồi tự dưng thấy lòng mình man mác Vô cớ buồn mà chẳng hiểu tại sao Và trong đầu trăn trở mãi một câu Đây tình yêu hay chỉ là tình bạn? (Pttp)

12, Viết Cho Mùa Hoa Phượng

Em đi rồi, chùm phượng cháy trên cao Đỏ hoe mắt một chiều rớm nắng Nhấm chùm hoa không chua mà chát đắng Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường.

Trước mặt tôi là hoàng hôn Sau lưng là cánh cửa phòng thi khoá vội Những bàn ghế, những bảng đen ngập bụi Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi…

Chỗ em ngồi còn kia: Vệt nắng dài in hằng lên ghế Buổi sáng nào lần đầu đến trễ Vai run run tay lấm vệt dầu…

Em đi rồi! Chùm phượng đỏ trên cao Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc Giá ngày xưa… Thôi đừng nhắc! Hạ tàn… (Đào Phong Lan)

Nhớ Bạn

Ta về xứ Huế mưa sa Em ơi Đồng Khánh đã là ngày xưa Ta về xứ Huế chiều mưa Em ơi áo trắng bây giờ ở đâu.

Bến Tuần loáng thoáng hàng dâu Em xa vườn lựu từ lâu lắm rồi Lối mòn đá cuội rong chơi Lơ thơ trắng dưới chân đồi hoa mơ.

Lan báo hỉ nở tình cờ Bông ngô đồng rụng xuống bờ Hương Giang Chợ chiều Bến Ngự chưa tan Ai đi ngược dốc Phủ Cam một mình. (Nguyễn Duy)

14, Quê Hương Và Tình Bạn

Trời mây xanh ngắt cõi bao la Thoắt đó mà nay tuổi đã già. Tóc bạc chưa tròn câu chuyện cũ, Dặm hồng chừng đã mỏi vó xa Nước non nghĩa nặng lời son sắt Bè bạn tình thâm ý đậm đà Rượu một bầu, thơ trăng một túi, Cùng vui xướng họa để ngâm nga (Dương Lâm)

15, Bạn Bè Ơi

Sau những vui buồn mình phải chia xa Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại? Đường đến tôi là con đường xa ngái Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay

Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện Đường “bạn hữu” ở đâu, nào ai biết! Nắm tay vào vẽ một nét bình yên

Ở nơi xa, khi băng giá triền miên Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp Da dẫu xạm đi, bàn tay khô ráp Giữ trên môi trong trẻo một nét cười

Để mai này, lỡ bạn gặp tôi Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi! (Thụy Anh)

Thơ lục bát chế về bạn bè hài hước nhất

TÌNH BẠN

Tình nào đẹp bằng tình bằng hữu

Cùng sẻ chia vui thú-buồn đau

Nơi nào ta cũng có nhau

Bạn bè ta mãi gởi trao tâm tình

Bạn cứ gọi! khi mình thổn thức

Hay khi lòng bứt rứt không yên

Có ta bên bạn xua phiền

Bạn hãy gọi dẫu từ xa lắm

Ta sẵn sàng khóc đẫm cùng nhau

Sớt chia bao nỗi nghẹn ngào

Chỉ cần bạn được vơi bao khối sầu!

Bạn đừng vội gục đầu than trách

Bởi cuộc đời thử thách đắng cay

Bạn buồn tôi sẽ kề vai

Đừng bao giờ để bi ai tủi hờn

Những bạn bè là bến yêu thương

Mãi luôn giúp bạn kiên cường

Xóa tan phiền não, sầu vương..giã từ!!

NHỚ BẠN

Mình không gặp bạn hiền yêu dấu,

Hai đứa thân, từ thuở lớp ba.

Bây giờ bạn lấy chồng xa

Con thơ bận quá đôi ta khó gần.

Tôi khuya sớm chuyên cần làm việc

Và còn đang học miết bạn ơi

Về nhà mình chẳng nghỉ ngơi

Chồng con lo lắng đứng ngồi không yên.

Nhiều khi muốn hàn huyên một lúc

Nhưng quá xa bạn thức khuya cùng

Trên dòng lưu bút mình dùng

Viết lên nỗi nhớ ngày chung đến trường.

Kể sao hết tình thương ngày ấy

Bạn với tôi đều thấy niềm vui

Nụ cười luôn thắm trên môi

Đi đâu hai đứa sóng đôi chuyện trò.

Giờ xa bạn muốn cho gần lại

Để gặp nhau nhắc mãi tuổi thơ

Ngày xưa đôi bạn như mơ

Giờ đây xa cách mịt mờ nhớ nhung…

NỤ CƯỜI TÌNH BẠN

Dòng đời xuôi ngược gặp nhau

Tri giao tín nghĩa tình sâu giữ tròn

Hỡi ơi nước chảy đá mòn

Đổi thay mặn nhạt hàn ôn mấy người?

Thương nhau chín bỏ làm mười

Giữ cho cuộc sống thắm tươi mặn nồng

Dù rằng gặp cảnh gai chông

Chung tay tiếp sức đồng lòng vượt qua

Đắp bồi tình cảm nở hoa

Đẩy lùi tủi hận xót xa u hoài

Kiên trì hướng đến tương lai

Thẳng lưng tiến bước dặm dài nề chi

Bạn bè là nghĩa tương tri

Có duyên gặp mặt mấy khi trong đời

Trên môi hé nở nụ cười

Sống vui, mạnh khỏe làm người nghĩa nhân.

Chùm thơ hay nói về bạn bè đểu, chơi xấu nhau

BẠN TÔI ƠI

Bước đường đời bao trắc trở gian nan

Đừng một mình cúi đầu đi lặng lẽ

Hãy chung tay mình cùng nhau san sẻ

Chút cơ hàn bớt nặng gánh đôi vai.

Vì cuộc sống đâu biết trước ngày mai

Mình chia nhau những ngọt bùi cay đắng

Để dìu nhau mạnh mẽ bước vào đời.

Những người bạn bên đời tôi thân mến

Nếu như cho tôi vạn lời ước nguyện

Tôi chỉ mong tình bạn mãi chân thành.

Hãy lưu giữ tình bạn của chúng mình

Trong thâm tâm và sâu nơi tiềm thức

Dù mai đây nơi trời xa cách biệt

Phút chạnh lòng lấy kỷ niệm tìm vui.

BÀI THƠ HAY VỀ TÌNH BẠN

Nếu đau buồn bạn dựa vào vai tôi

Khóc lên đi khóc một hồi cho nhẹ

Là con người có ai luôn mạnh mẽ

Nếu có thể bạn hãy kể cho tôi.

Nỗi buồn nào cũng có thể phai phôi

Nỗi đau nào trước sau rồi cũng đỡ

Hãy đứng lên khi ta còn hơi thở

Đừng vì nó mà cản trở tương lai.

Con đường đời nhiều cạm bẫy chông gai

Gặp khó khăn cùng ghé vai san sẻ

Đừng e ngại mà một mình lặng lẽ

Vui hay buồn mình không thể quên nhau.

Là bạn tốt phải sống trước như sau

Giầu hay nghèo vẫn bền lâu tình bạn

Sang hay hèn chẳng bao giờ nghĩa cạn

Để tình bạn được trong sáng như gương!

ĐÔI BẠN

Nhớ xưa áo trắng tinh khôi

Học tan ở lớp sóng đôi đi về

Đôi bạn hẹn ước cùng thề

Thi vào đại học ta về trường chung

Sắp ngày đại học trường xa

Bạn xinh nên có người ta hỏi trầu

Thẹn thùng ngúng nguẩy vài câu

Rồi bạn cũng phải gật đầu người ta

Còn tôi tiếp tục học xa

Đến khi về lại bạn đà hai con

Gặp nhau nước mắt nỉ non

Ôn bao kỷ niệm thời còn hoa niên

Nhìn cảnh bạn cũng điền viên

Vui mừng hai đứa triền miên nói cười

Nhìn bạn lòng tôi bồi hồi

Mỗi người mỗi cảnh một thời vấn vương.

Thơ lục bát về tình bạn vĩnh cửu

Tri kỷ

Thế gian hiếm bạn nhiều bè Tìm người tri kỉ sao nghe xa vời Bạn thân rất hiếm trên đời Muốn tìm người bạn chơi vơi tháng ngày.

Bạn thân thông cảm đắng cay Chia bùi sẻ ngọt tương lai đường dài Không cần đen trắng giống ai Chỉ cần thông cảm bởi hai tình người.

Trao nhau những chuyện vui cười Bên nhau những lúc cuộc đời khó khăn Chia nhau giây phút bâng khuâng Là người bạn tốt ta cần cho nhau.

Bạn thân không hỏi tại sao? Bạn thân trao hết ngọt ngào yêu thương Bạn thân tư tưởng chung đường Giàu nghèo cũng vậy vẫn thương bạn mình.

Nhớ thằng bạn thân

Tình bạn là lá là hoa

Tình bạn là cả bài ca trên đời

Tình bạn trong sáng tuyệt vời

Đẹp hơn tất cả bầu trời ban đêm

Đời mỗi người chỉ là trang giấy nhỏ

Chỉ xấu đi đâu có thể sáng ngời

Ai biết ai trong cả cuộc đời

Tình bạn là những vần thơ

Tối về đắp gối ngâm quơ vài lời

Tình bạn áo trắng một thời

Bây giờ áo bạc phai rồi vẫn treo

Tình bạn hạt giống mang theo

Suốt đời tri kỉ gieo được mấy cây!

Ngày xưa hoa phượng

( HỒ THỤY MỸ HẠNH )

Bây giờ ai đã quên chưa ? Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi Ngày xưa chỉ có vậy thôi Có ai biết được để rồi cách xa Mùa Hè từng mùa Hè qua Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên Nỗi buồn không thể đặt tên Nhẹ nhàng nhưng lại mông mênh trong lòng Ai còn nhớ kỷ niệm không? Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao .

Đôi Bạn

(Tác giả: Trương Thị Anh)

Nhớ xưa áo trắng tinh khôi

Học tan ở lớp sóng đôi đi về

Đôi bạn hẹn ước cùng thề

Thi vào đại học ta về trường chung

Sắp ngày đại học trường xa

Bạn xinh nên có người ta hỏi trầu

Thẹn thùng ngúng nguẩy vài câu

Rồi bạn cũng phải gật đầu người ta

Còn tôi tiếp tục học xa

Đến khi về lại bạn đã hai con

Gặp nhau nước mắt nỉ non

Ôn bao kỷ niệm thời còn hoa niên

Nhìn cảnh bạn cũng điền viên

Vui mừng hai đứa triền miên nói cười

Nhìn bạn lòng tôi bồi hồi

Mỗi người mỗi cảnh một thời vấn vương.

Cho một người hạ cũ

( Phạm Nhã Thu)

Ừ thôi, trả phía sân trường Dấu chân hai đứa thuở dường như yêu Tháng năm chiếc lá rơi vèo Hoa bằng lăng cứ tím cheo leo lòng Sau này còn nhớ hay không Mắt người hôm ấy điếng hồn của ta Trái tim ngơ ngác ngã ba Chúng mình sau rốt vẫn là bạn thôi

Đi qua cảm xúc một thời Mới hay thuở ấy có người thầm thương Bây giờ hai đứa ra trường Vô tình thôi, có chút vương vấn nào Bằng lăng tím đến xa nhau Câu thơ không gửi cũng nhàu vệt mong

Ngày cuối nghe tiếng trống trường Nghe nôn nao cả con đường học tan Hái về một đoá bằng lăng Đinh đem tặng Lại lặng thầm cho thôi Người ở đây – mai xa rồi Ngoảnh đầu mình giấu những lời dấu yêu Một chiếc lá nữa rơi vèo Thế là đã đủ để neo lòng mình…

Còn Mãi

Tác giả: Hồng Liễu

Ngày xưa rồi cũng đi qua Dấu chân kỷ niệm nhạt nhòa nắng mưa Đường qua lối cũ trường xưa Ai quên, ai nhớ tiễn đưa một ngày Bây giờ lối ấy còn ai Hoàng hôn áo trắng còn bay cổng trường? Bồi hồi nhớ nhớ thương thương Biết bao kỷ niệm còn vương một thời…! Bảng đen phấn trắng cả đời Những câu thơ cũ cắt rời từ khi… Thôi đành đếm bước quay đi Thu tàn đông đến còn gì mà mơ! Xa rồi để nhớ thẫn thờ Những ngày còn lại thôi chờ…tiếng ve Quay vòng dĩ vãng lặng nghe… ! Tiếng chuông báo tiết như se thắt lòng!

Bạn bè ơi

Cái thời áo trắng mộng mơ Nhớ hoài cái thưở còn thơ đến trường Yêu sao tà áo thân thương Dịu dàng tha thướt vấn vương bên đời

Tung bay tà áo buông lơi Như làng mây trắng cùng trời thong dong Cái thời áo trắng phượng hồng Bâng khuâng nổi nhớ phiêu bồng dáng ai

Tình thơ chưa kịp trao tay Hạ ơi ! Tôi nhớ áo dài hôm nao Sân trường áo trắng hôm nào Nhớ về nơi ấy dạt dào tình thương

Cái thời tôi mãi vấn vương Hạ cho tôi gởi lời thương tới người Cái thời áo trắng rạng ngời Hạ ơi tôi mãi nhớ người năm xưa …!

Mình Và Cậu

(Huỳnh Minh Nhật)

Ta là bạn và suốt đời là bạn Dẫu thời gian chan chứa mối duyên thừa Mình và cậu đâu có những chiều mưa Hay nhớ nhung khi gió thu vừa đến

Nếu cậu buồn mình sẽ ở cạnh bên Đem cho cậu đôi ba lời chia sẻ Với tấm lòng và một câu mắng nhẹ Mạnh mẽ lên, không lẽ cứ khóc hoài

Mình với cậu chỉ có thể vậy thôi Nếu tóc cậu gió vô tình làm rối Mình sẽ mắng gió đi đâu mà vội Rồi đôi tay cậu hãy vuốt tóc mềm

Mình với cậu sẽ chẳng có gì thêm Ngoài tình bạn bao la không bờ bến Lỡ cậu mệt hãy nhắn cho mình đến Nhưng vai mình cậu không thể tựa lên

Cậu biết rồi mà sao cứ gọi tên Trong giấc mơ chuyện yêu đương vô nghĩa Mình là bạn đừng lạc trong cơn mộng Nếu tặng hoa xin đừng tặng hoa hồng

Thơ lục bát về tình bạn đong đầy cảm xúc

Bài số 1

Tình bạn mãi mãi là thắm thiết Có bạn bè chia sẽ niềm vui Nếu có bạn mà không có tôi Thì cuộc đời chẳng còn ý nghĩa.

Bài số 2

Say tình say nghĩa bấy lau nay Say thơ say nhạc say bè bạn Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Bài số 3

Đời còn vui khi còn cầm bút Đời hết vui khi bút lìa tay Ở đời tình bạn là đẹp nhất Nở huy hoàng trong lúc tươi vui.

Bài số 4

Tình bạn là lá là hoa Tình bạn là cả bài ca trên đời Tình bạn trong sáng tuyệt vời Đẹp hơn tất cả bầu trời ban đêm.

Bài số 5

Tôi gửi đến bạn lời cảm ơn Hãy bỏ qua đi lúc giận hờn Tình bạn chúng ta mãi gắn bó Càng giận ta càng thân nhau hơn.

Bài số 6

Tình bạn là vạn bông hoa Tình bạn là vạn bài ca tuyệt vời Những bông hoa chưa hẳn là đẹp nhất Hoa sẽ tàn còn tình bạn không phai.

Bài số 7

Bạn là linh hồn đọng mãi trong xác đây Hai ta như một đứng trước gió heo may Bỗng xuân về, hoa cây cười mở miệng Tôi và bạn.Vĩnh cửu trái đất này.

Bài số 8

Cậu biết rồi mà sao cứ gọi tên Trong giấc mơ chuyện yêu đương vô nghĩa Mình là bạn đừng lạc trong cơn mộng Nếu tặng hoa xin đừng tặng hoa hồng

Bài số 9

Ta chẳng gửi lại bài thơ áo trắng Nỗi buồn ngây ngô cũng hóa đá lâu rồi Chỉ còn tán phượng bên đường hoài đứng đợi. Những tà áo dài mười tám, đôi mươi..

Bài số 10

Thi đua ta quyết thi đua Thi đua ta quyết tiến lên hàng đầu Hàng đầu rồi biết đi đâu? Đi đâu không biết hàng đầu cứ đi.

Bài số 11

Tình nào đẹp bằng tình bằng hữu Cùng sẻ chia vui thú-buồn đau Nơi nào ta cũng có nhau Bạn bè ta mãi gởi trao tâm tình

+333 Bài Thơ Lục Bát Mùa Đông Yêu Thương Hay Nhất

Đông đến mang cho con người biết bao cảm xúc. Mùa đông làm cho người ta nhung nhớ nhớ nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, nỗi buồn cũng theo đó mà buồn hơn. Chính vì lẽ đó, mùa đông kẻ cô đơn sẽ lại càng cô đơn. Để vơi bớt đi nỗi buồn trong những ngày đông lạnh giá, bài viết hôm nay chúng tôi xin gửi đến bạn những bài thơ lục bát mùa đông hay nhất.

Những bài thơ lục bát về mùa đông hay nhất

BÀI THƠ: CHUYỆN TÌNH MÙA ĐÔNG Tác giả: Xuân Phong

Đông ngân khúc nhạc tự tình Trời se se lạnh ghép mình thành đôi Làng trên xóm dưới bồi hồi Tinh khôi áo cưới ngời ngời nét duyên

Mùa đông lãnh lẽo ? – hão huyền ! Lạnh ! Ừ thì lạnh ! nhưng duyên thắm nồng Má em cứ ửng ửng hồng Đôi môi cứ khát gọi “chồng yêu ơi!”

Mắt em ướt những lả lơi Những khi hai đứa cùng khơi lửa tình Ngoài kia mưa gió rập rình Rét hanh, rét ngọt chúng mình càng yêu

Anh say em cũng mơ nhiều Triều tình sóng ái sớm chiều chẳng buông Môi – môi hút trọn tình nồng Mắt say trong mắt như không biết gì

Anh gieo hạt giống mê ly Em gom lửa ấm đợi thì trăng lên Mùa đông rét mướt như quên Đôi trai gái ấy thắm duyên vợ chồng.

BÀI THƠ: PHỐ QUÊ MÙA ĐÔNG Tác giả: Nho Đoàn

Gió mùa thổi lạnh phố quê Mưa chiều ướt cả lối về nhà tôi. Thu vàng nay cũng qua rồi Trăng chiều đi vắng hay trôi phương nào.

Còn cơn gió lạnh thì thào Gieo bao nhiêu hạt mưa vào phố quê. Xin em chút nắng gửi về Hong khô cho ấm phố quê lạnh lùng.

Muốn thăm nhưng cứ ngại ngùng Ngỏ lời e họ nói đừng có sang. Mong ai gửi chút nắng vàng Ấm thêm nỗi nhớ cho nàng thắm môi.

Chiều nay trời đã lạnh rồi Mưa rơi mấy hạt phố tôi nhạt nhoà. Mây đưa nỗi nhớ đi xa Chở chở về nắng ấm như quà em trao.

Thương mắt biếc nhớ má đào Nụ hôn nồng ấy ngày nào còn không.

BÀI THƠ: MÙA ĐÔNG TRONG EM Tác giả: Hạnh Nguyễn

Mùa đông em đến rồi sao? Trời se se lạnh xôn xao lần tìm Gió lùa hơi lạnh vào Tim Gió buông nũng nịu lẫn chìm tóc em

Thương em yểu điệu vai mềm Gió thì thào thổi lướt êm má đào Em nghiêng mặt ngắm mây cao Tình em lưu luyến dâng trào say mê

Mây vờn ôm gió gọi về Thả từng giọt lạnh tái tê hao gầy Anh đi khắp đó cùng đây Bồng bềnh anh vẫn ôm đầy tình em

Hững hờ sương thả môi mềm Dịu dàng gió thổi nỗi niềm em yêu Đông lạnh che lối nắng chiều Hây hây má thắm tim yêu tình nồng.

BÀI THƠ: GIÓ MÙA Tác giả: Đặng Minh Mai

Gió mùa bất chợt tràn về Hà Thành lạnh giá tái tê sắc trời Mặc thêm áo ấm em ơi! Để em không lạnh để môi mãi hồng

Tặng em khăn ấm mùa đông Sợ khi mưa lạnh sụt sùi Em ho em yếu bùi ngùi lòng anh

Gió mùa kéo tới thật nhanh Chắn đông anh gạn gió lành cho em Lựa ra sợi nắng thân quen Anh đem sưởi ấm tan rèm mùa đông

Tặng em một trái tim hồng Cháy bùng ngọn lửa tình nồng trong anh Xua tan giá rét thật nhanh Gió mùa đông bắc xin đành rời xa.

THƠ LỤC BÁT MÙA ĐÔNG: TÌNH YÊU CÒN MÃI Thơ: Đức Trung – TĐL

Đông về xa cách em ơi Mây mù bao phủ một trời heo may Xạc xào lay động hàng cây Lẻ loi cánh nhạn tung bay giữa trời

Nỗi buồn sao thấy chơi vơi Em đi xa vắng nửa đời ngóng trông Còn đâu môi thắm má hồng Còn đâu tha thiết mặn nồng môi hôn?

Còn đâu khuya sớm chiều hôm Bên nhau say đắm tay ôm ngọt ngào Còn đâu những tối đếm sao Thấy ngàn sao sáng lẩn vào mắt em

Còn đâu khúc khích mỗi đêm Lời em thủ thỉ ấm êm tình nồng Xa rồi anh vẫn đợi mong Tình anh mãi mãi như dòng sông quê

Ai đi xa chẳng nhớ về Trong tim in đậm lời thề sắt son Dù cho sông cạn đá mòn

BÀI THƠ: ĐÔNG LẠNH Tác giả: Phan Thanh Tùng

Ta thương bóng dáng mùa đông Cô đơn lạnh vắng giữa dòng nước xa Nhiều lần nghỉ đến tình ta Từng hạt châu đổ thiết tha đêm buồn.

Mưa ơi thôi hãy ngừng tuông Cho em phương đó luôn luôn ấm nồng Cuộc đời mang nỗi hoài mong Với bao lo lắng mênh mông tháng ngày.

Từng chiều nhìn áng mây bây Hồn như đau thét đắng cay thật nhiều Phận nghèo chịu lắm cô liêu Nên đành buông thả em theo chồng rồi

Nụ cười lạc mất bờ môi Nằm nghe tiếng gió tình thôi đợi chờ Trăng non soi bóng lu mờ Ta còn tìm mãi vần thơ lỡ làng.

BÀI THƠ: NỖI NHỚ BẺ ĐÔI Tác giả: Đặng Minh Mai

Thương anh em giữ câu thề Gom bao nỗi nhớ nghiêng về bên anh Uốn cong hết những ngọt lành Khép đôi mi lại tròng trành bâng khuâng

Đông về anh có lạnh không Có nghe se sắt khi lòng thiếu em Có nghe tim lạnh từng đêm Khi hai ta vẫn môi mềm cách xa

Đông về gió buốt sương sa Hàng cây run rẩy trăng tà cong queo Xa anh em nhớ rất nhiều Bẻ đôi nỗi nhớ gửi theo cho chàng

Nửa đây em giữ em mang Nửa kia em gửi ngút ngàn yêu thương Dù cho xa cách dặm trường Sắt son chung thuỷ má hường đợi anh

Đông về em thấy lâng lâng Nhớ thương thương nhớ trào dâng giữa trời Tim em bật khóc thành lời Bẻ đôi nỗi nhớ gửi người phương xa.

LỤC BÁT MÙA ĐÔNG: CUỐI TUẦN NHỚ ANH Thơ: Hồng Hoa

Dù cho Đông rét tái tê Đường xa em vẫn nhớ về thăm anh Bởi con tim đã trọn dành Chia nhau hơi thở lòng canh cánh chờ.

Xếp vần viết vội câu thơ Chữ yêu luôn mãi chực chờ đầu trang Lời thương khỏi đứng lỡ làng Cuối dòng chẳng có chấm than nửa chừng.

Một đời đứng nhớ người dưng Anh ơi ! giữ trọn xin đừng lìa nhau Ấm êm hương lửa đượm màu Đừng gieo oan trái thương đau giữa đời

Dẫu Thu đẩy lá vàng rơi Cuốn theo cơn gió cuối trời bơ vơ Tình ta vẫn chẳng phai mờ Trăm năm cũng vẫn vần thơ ngọt ngào.

THƠ LỤC BÁT: ĐÔNG VỀ Tác giả: Chử Văn Hoa

Thu buồn lặng lẽ chia tay Đón Đông trở lại mưa bay rét rồi Hoa tàn rớt cánh thả trôi Sương buông từng hạt xuống ngồi mái hiên

Cây trơ cành đứng lặng yên Hay là cây có nỗi niềm gì đây Gió kia thổi lá rơi đầy Mưa phùn kéo cả đám mây về nguồn

Lặng nhìn những hạt mưa tuôn Đông về mang cả nỗi buồn về đây Nỗi niềm ai biết tỏ bày Gửi vào Đông nhớ sáng nay thêm sầu.

THƠ LỤC BÁT: TÌNH ĐÔNG Tác giả: Chử Văn Hòa

Ai đem nắng trốn đi đâu Kéo mây làm ván bắc cầu Đông sang Mưa phùn gió bấc vội vàng Trải lên trên khắp xóm làng đó thôi

Làm cho lạnh giá đôi môi Mùa đông vậy đó chao ôi tình sầu Lá vàng bịn rịn nhìn nhau Chia tay cây để nỗi đau rơi dần

Lá khô xào xạc dưới chân Mà nghe lòng lại bần thần đấy chăng Sương chiều đan lưới bủa giăng Cho tình đông nói liệu rằng buồn không

Xòe tay ra đón mùa đông Nụ hôn đã sưởi ấm hồng môi say Ôm em trong một vòng tay Nồng nàn tình ái đông này ấm lên.

THƠ LỤC BÁT: ĐÔNG LẠNH TRỞ MÙA Tác giả: Nhung Nguyễn

Se lòng bởi gió mùa đông Gom bao nhiêu nắng đủ hong tình sầu Chân trời mây xám nhuộm màu Lang thang phiêu bạt về đâu cuối ngày

Thu còn vương vấn lại đây Để bao xác lá rụng đầy trước sân Thu đi đông lại mấy lần Mùa qua chỉ thấy muôn phần xót xa

Tình xuân đã hết mặn mà Sắc hương rồi cũng nhạt nhòa thời gian Chạnh lòng nghĩ ngợi lan man Đời như thuyền giấy theo làn sóng xô

Lênh đênh trôi dạt sông hồ Miệt mài một kiếp bến bờ xa xôi Ngày đông lại giá lạnh rồi Tình càng rét mướt hồn côi mỏi mòn.

BÀI THƠ: CHIỀU ĐÔNG Thơ: Toàn Tâm Hòa

Gọi chiều Đông trải buồn tênh Con mưa trầm mặc nhớ quên một người Đi qua hết nửa cuộc đời Mấy mùa Đông lạnh đã rời xa nhau

Một vòng khói thuốc trắng phau Vân vê ký ức thành câu thơ buồn Hớp từng hơi ấm trà suông Phiến đông nghiêng giữa hồi chuông giáo đường

Anh ngồi nhớ những mùa thương Ngày đông không lạnh bởi hương lửa tình Rồi bao dĩ vãng vô hình Xoá nhoà kỷ niệm chúng mình có nhau

Anh đi qua mấy bể dâu Nhưng chưa quên được tình đầu nguyên sơ Chiều Đông bảng lãng sương mờ Nhớ vòng tay ấm tình thơ… xưa rồi!

BÂY GIỜ TRỜI ĐÃ LẬP ĐÔNG Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Trải qua năm tháng thương sầu Đời ai biết trước được đâu chữ ngờ Đành thôi trút hận vào thơ Nửa đêm khắc khoải nằm chờ chiêm bao.

Trả em câu nói ngọt ngào Anh về gặm nhấm lao đao…đời mình Đợi cho Trăng trốn bình minh Về ngang đứng đợi dốc tình chờ nhau.

Thời gian tóc cũng thay màu Buồn vui cay đắng thương đau vẫn còn Tìm em góc bể đầu non Rồi thờ thẫn bước…lối mòn ngày xưa.

Có ai còn chút duyên thừa Cho anh phân nửa sớm trưa ấm lòng Bây giờ trời đã lập Đông Tuyết rơi phủ kín chất chồng buồng tim.

Những bài thơ lục bát mùa đông yêu thương

ĐÊM ĐÔNG

Gió lùa qua chiếc mành the Xuyên qua cửa sổ, chợt nghe buốt lòng Đêm đông lẻ bóng cô phòng Bốn bề vắng lặng, má hồng lạnh căm.

Người đi xa cách bao năm Mình em lạnh lẻo, đêm nằm cô đơn Gối chăn một nữa đã sờn Nữa kia nguyên vẹn, dây đờn đứt đôi.

Đâu đây còn mùi mồ hôi Của người xưa củ, xa xôi tràn về Chợt lòng thương xót não nề Com tim đau nhói, tứ bề quạnh hiu.

Còn đâu giây phút nâng niu Bên nhau âu yếm, dắt dìu bước chân Chỉ còn nhung nhớ bần thần Trong từng cử chỉ, ân cần khi xưa.

Thế rồi cứ mỗi mùa mưa Lòng nghe buốt giá, như vừa đóng băng Trời như mù mịt mây giăng Nỗi buồn u ám, biết rằng đơn côi .

NÀNG THƠ

Nàng ơi ! nàng ở nơi nao Để ta nhung nhớ, xuyến xao lòng mình Ta đây rất đổi chung tình Ngày đêm lưu luyến, bóng hình của em !

Đông về gió lạnh hằng đêm Ý thơ dào dạt, càng thêm ấm nồng Ta nàng mơ mộng tơ hồng Mờ mờ ảo ảo, phập phồng con tim.

Canh khuya vắng lặng im lìm Biết bao ý tưởng, đắm chìm mê say Yêu thơ gắn bó xưa nay Bồng lai một cõi, ngất ngây tâm hồn.

Lời thơ ngọt lịm nụ hôn Tình thơ soi sáng, trường tồn thiên thu Hồn thơ theo gió vi vu Bay đi muôn nẻo, ngao du một đời .

TÌNH MÙA ĐÔNG

Tàn thu chợt nhớ mùa đông Mang theo hơi lạnh, cơn giông tràn về Mưa dầm cứ mãi lê thê Gió đông buốt giá, chẳng hề đổi thay.

Thương thân, ngữa lòng bàn tay Bao nhiêu đường chỉ, bấy ngày đục trong Cực thân, mấy chục năm ròng Bôn ba lặn lội, mà lòng chưa an.

Cũng may có người sẻ san Nắm tay đi hết, thời gian dặm trường Cùng nhau đi suốt chặng đường Chung sức chèo chống, chẳng nhường gian nan.

Vui buồn thủ thỉ thở than Trời đông lạnh giá, em đan áo tình. Vun đắp cả cuộc đời mình Trọn đời trọn kiếp, bóng hình bên nhau .

TRĂNG ĐÔNG

Trời vừa mới tạnh cơn mưa Ánh trăng le lói, như vừa mọc lên Chớp lòe sáng một vùng bên Khung trời mờ ảo, gợi nên hữu tình.

Trăng non như cũng nghiêng mình Che nghiêng nữa bóng, dáng hình thôn quê Mây tình như cũng say mê Bao quanh uốn lượn, bốn bề vàng hanh.

Xa xa le lói thị thành Lung linh phố thị, long lanh sắc màu Mộng mơ viễn cảnh sang giàu Lạc trong len lỏi, thi nhau lập lòe.

Sao trời nhấp nháy muốn khoe Ánh sáng yếu ớt mây che nữa vòng Chợt nghe xao xuyến trong lòng Nhớ về một thủa, đợi mong hẹn hò.

HẸN NGƯỜI KIẾP SAU

Từ ngày lỡ chuyến đò ngang, Em đây đã biết chẳng màng tình xưa, Xa anh, như một cơn mưa, Làm em tĩnh ngộ lúc xưa mập mờ !

Biết rằng anh đã hững hờ, Nhưng sao em vẫn cứ mơ cứ màng, Trách ai ! duyên phận trái ngang, Chôn sâu kỷ niệm dể dàng được sao ?

Giờ đây đã cách xa nhau, Tình anh em trả cho mau yên lòng, Đôi ta không thành vợ chồng, Mang chi tình ấy như gông đeo mình.

Tan rồi một giấc mơ xinh, Giờ em còn lại một mình khổ đau, Đời này ta đã mất nhau, Nguyện cầu xin được kiếp sau trọn tình !

TÌNH XA MÙA ĐÔNG

Đông về giá buốt tim côi, Mong tìm sợi nắng chung đôi tâm tình, Mãi chờ ánh sáng bình minh, Để rồi quên mất tuổi mình hết xuân !

Bao năm trông ngóng xa gần, Thẩn thờ dệt mộng mấy lần đông sang, Đợi chờ, duyên phận trái ngang, Bốn mùa mưa nắng chẳng màng tới ta.

Tình đời, sao quá xót xa, Người đi kẻ ở bao la tình buồn, Đợi mong con nước từ nguồn, Con tim khắc khoải nỗi buồn trào dâng .

Tình xa, lòng mãi bâng khuâng, Đêm đêm thổn thức lệ dâng mi tràn, Nụ hồng như muốn héo tàn, Nhạt phai năm tháng… nồng nàn còn đâu !

BẾN ĐỢI

Chiều nay trở lại bến xưa, Là nơi ngày ấy đón đưa hẹn hò , Mà lòng rối như tơ vò, Nhìn đôi chim nhỏ, cánh cò, lệ rơi !

Ngước lên, nhìn đám mây trời, Một màu xanh thẳm xa vời chân mây, Lòng buồn, nhớ lại nơi đây, Kỷ niệm xưa ấy tràn đầy nhớ thương.

Xưa kia dệt mộng trăm đường, Vun xây tổ ấm yêu thương trọn đời, Giờ đây lòng dạ rã rời, Con tim đau nhói, thấy đời bơ vơ .

Người ơi ! sao nỡ hững hờ, Để em chờ đợi xác xơ thân mềm, Mộng lành ấp Ủ từng đêm, Cô đơn gối chiếc lòng thêm lạnh lùng !

GIỌT LỆ MÙA ĐÔNG

Chiều buồn nhìn đám mây giăng, Bên ô cửa nhỏ ngắm trăng thủa nào, Mà lòng chợt thấy xuyến xao, Con tim thổn thức… nghẹn ngào tình xưa !

Bỗng trời lại đổ cơn mưa, Mưa rơi mờ mịt đường xưa lối về, Hạt mưa bất chợt nặng nề, Dòng người vội vã xuống lề trú mưa.

Nhìn trời lại nhớ ngày xưa, Giữa đường lỡ bước, say sưa bên người, Mà lòng cảm thấy rã rời, Tim nghe đau nhói, thấy đời buồn tênh.

Bên đường bong bóng lênh đênh, Xuôi theo dòng nước bồng bềnh lặng trôi, Chợt nghe giá buốt tim côi, Người ơi ! người ở xa xôi phương nào !

Những bài thơ lục bát mùa đông lạnh lẽo

1, Mùa Đông

Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh Trời rét mướt gió Đông về gọi cửa Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá Như tình anh không áo lúc Đông sang

Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em

Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập Sợ dại khờ nên em chút cô liêu

Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu! (Hồ Xuân Thu)

2, Cơn Mưa Mùa Đông

Mưa về gieo cái lạnh đông Làm em giá lạnh môi hồng tái xanh Cỏ cây hoa lá úa cành Chim không buồn cất cánh bay lên trời

Sao mà lạnh quá ai ơi Suối không buồn chảy mây trời quên bay Mưa về đem gió heo may Đồng xơ xác lá, cỏ phai sắc màu

Vườn ai rụng trắng hoa cau Gió đem giá lạnh lùa vào hồn ta Nhìn em dáng đẹp như hoa Môi ai đỏ thắm xóa nhòa mùa đông

Nhà ai khơi bếp lửa hồng Xua đi giá lạnh đêm đông nhạt nhòa Trời buồn không ánh sao sa Mảnh trăng khuất bóng lệ nhòa màu mây

Mưa về đem giá lạnh đây Đem cơn giá buốt chất đầy dòng sông Lời ai nặng nỗi hoài mong Rót cơn giá lạnh thắt lòng thi nhân (Mãi Yêu Em)

3, Giận Mùa Đông

Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi! Để sầu héo hắt cả muôn nơi Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời Chín đợi mười mong cay khóe mắt Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết Chợt thấy tủi hờn phận cút côi. (Đỗ Mỹ Loan)

4, Lá Mùa Đông

Người đi rồi… áo mùa thu khép lại Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh Buồn của tôi thay lá mọc trên cành Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác

Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay Trời mùa đông có vội vã hết ngày Lá có kịp đón một mùa thu nữa?

Người đi rồi khép điều gì trong mắt Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất… (CV)

5, Phố Mùa Đông

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông về rồi gió đông bắc theo sang

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi

Đông đã về… em có đến bên tôi? (Toàn Tâm Hòa)

6, Mùa Đông Phố Núi

Cuối đông trở về phố núi ta con nhạn lạc bóng chiều lãng tử phiêu bồng mấy độ ân tình gãy gánh phong rêu.

Tiếng chim nào nghe quen quá vòng tay còn ấm nhu mì môi hôn vừa xa vừa lạ nồng nàn đâu thuở tình si.

Cuối đông trở về phố núi mẹ già tất tả gieo neo gội sương ẩn sầu tóc bạc đồng xa vắt vẻo khói chiều.

Phố núi chập chùng hư ảo hồn chuông quạnh khách trầm ngân mẹ ơi, quỳ vàng mấy độ bước đi… thương quá… ngập ngừng. (Phan Thanh Minh)

7, Mùa Đông Và Em

Gió ùa về một mùa đông ngập phố Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang

Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông

Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không? Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ

Thành phố trở mình khoác áo mùa đông Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau! (Kẻ Lãng Du)

8, Xa Em Mùa Đông

Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ Em yêu giờ đang ở nơi xa Đông mang cái lạnh thấu da Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi

Phương trời xa em ơi có biết Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa Mùa đông gió bấc rét lùa Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em

Đêm lạnh lẽo không em trống rỗng Cho tim anh giấc mộng tan tành Anh buồn thao thức tàn canh Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu

Đã xa rồi bao điều mộng ước Biết bao giờ mình được bên nhau Mình anh với trái tim đau Còn đâu lời ước, trước sau chung tình! (Nguyễn Quang Long)

9, Nỗi Nhớ Mùa Đông

Hình như hơi gió lạnh về Phố khuya trở mình thao thức Cây bàng trùm khăn đỏ rực Rùng mình se sắt chân qua

Có một mùa đông đã xa Tay đan trong bàn tay ấm Bên nhau bước chân chầm chậm Chuyện vui khúc khích giọng cười

Biết bao mùa đông qua rồi Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ Kỷ niệm một thời hoa đỏ Còn đây góc nhỏ lặng thầm

Khẽ gọi mùa đông… mùa đông! Bỗng lòng chợt như muốn khóc Màu sương nào rơi trên tóc Giọt buồn nào đọng khóe mi?

Ừ rồi đông sẽ qua đi Rồi một mùa xuân sẽ tới Và một tình xuân vời vợi Cựa mình mặt đất hồi sinh! (Liên Hương)

10, Mùa Đông Buồn

Thế là lại đến mùa đông Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây? Em vui đùa giỡn với mây Lối xưa gió hú có hay tôi buồn

Biển khơi sóng vỗ dập dồn Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu Chân trời xa tít về đâu? Sao không lên tiếng một câu yên lòng

Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi Khói lam chiều tím lưng đồi Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu

Đông về giá lạnh đìu hiu Tái tê nhịp bước cô liêu một mình Vắng em chỉ bóng không hình Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang… (Trung Dũng)

11, Cuộc Gọi Mùa Đông

Anh gọi cho em khi ở ngoài kia Bão tuyết nổi lên, gió gào tuyệt vọng Gió cũng cần chăng một tâm hồn nóng Sau những cuồng xoay điên đảo giữa trời?

“Lạnh thế này, anh yêu, mình hãy nói ít thôi!” Trạm điện thoại chơ vơ trong hẻm nhỏ Giọng anh đã nhoà đi… Nói câu gì em cũng nghe là “yêu” cả Em áp ống nghe vào má mình, muốn sưởi ấm mùa Đông Em thấy tim đập nhanh, thấy má ửng hồng Thấy mắt long lanh, thấy lòng dịu ngọt Tình yêu bao năm rồi vẫn măng tơ, non nớt

Tuyết vẫn ngời lên, sáng suốt đêm thâu Như tình yêu mình suốt đời không ngủ Như trắng trong không bao giờ biết sợ Đêm đen lạnh lùng, sương muối, giá băng… (Thụy Anh)

12, Đêm Mùa Đông

Kìa, bông tuyết đang lượn là, hớn hở Mời gọi ta trong vũ điệu muộn màng Trời buốt giá, có gì mà vui sướng! (Ta trót mơ nắng rồi nên đâu thể đa mang!)

Gió chạy trên mái nhà những bước rền vang Như bước chân những người trời nhảy múa Như có tiếng dàn đồng ca muôn thuở: “Ơi, mùa Đông ghê gớm, diệu kỳ!”

Rượu cổ tích bọt tràn ly cổ tích Thảm tuyết dày tự phát sáng vào đêm Ánh sáng lạnh mà sao trong trẻo lạ Đôi mắt nhìn chợt hóa dịu dàng thêm

Những ai đang say giấc êm đềm Có mơ thấy tuyết vẽ hoa lên cửa sổ? Có rùng mình khẽ trong hơi thở Của mùa Đông bình thản, lạnh lùng?

Nước đang kết băng trên khắp mặt sông Vạt rơm khô cuối vụ bỏ trên đồng Sớm mai ra sẽ trùm chăn bông trắng Ấm áp ngủ vùi suốt cả mùa băng…

Có những ai bỗng thức giấc, bàng hoàng Đứng bên cửa nghe mơ hồ hạnh phúc Một mình thôi mà ngỡ đời thao thức Vìì bao điều quen thuộc không tên?

Bởi vì đêm nên không thể hát lên Bởi vì gió nên không đành tung cửa Lồng ngực nóng vẫn khao khát mở Cho nhỏ nhoi bông tuyết lạnh đậu vào. (Thụy Anh)

13, Ai Buồn Hơn Ai?

Ở bầu trời nào đó ai thao thức đêm dài? Ở một ô cửa sổ… biết ai buồn hơn ai?

Ta mất mát cả hai tình yêu còn ở lại Dẫu được thua, tê tái … vẫn hạnh phúc đắng lòng!

Em chua chát và anh- buồn dâng trong đáy mắt Ngỡ ngàng giây gặp mặt… mà lòng tắt lửa lòng!

Trong em là mùa đông trong anh là hoang vắng Trái tim giờ đắng lặng… biết ai buồn hơn ai? (Vũ Thị Minh Nguyệt)

14, Anh Còn Cho Em

Một mùa thu ẩm ướt Những ngày mưa áp thấp Trăng cóng trên đỉnh trời

Đừng trách em nữa Anh! Em thấy mình lạnh toát Đêm, ngày vỡ trên môi Sao mãi mình chưa gặp?

Thôi thì là số phận Thôi thì là cơ duyên Vì sao em yêu Anh? Vì đâu em một mình?

… Đêm mùa đông năm trước Em đã đi tìm Anh Có phải tại mùa đông Hay Anh – là giá lạnh?

Lại sắp đông ập đến Hay là đông đã về Em hỏi rồi em đi Lời đắng như hạnh phúc

Đường chỉ tay chồng chéo Số phận – một trận đồ Khói, bụi, mắt đau rát Bời bời lá, gió rụng Đường đi trong ánh nước…

Nếu Anh còn yêu em… (Vi Thùy Linh)

15, Anh Còn Nhớ Hay Là Đã Quên

Anh còn nhớ mùa đông Hàng cây mong chờ nắng Ngàn lá nằm im lặng Run rẩy trên cành cao

Anh còn nhớ mùa đông Thấy từng ngày thật ngắn Guốc khua trên phố vắng Âm thầm ngàn mưa bay

Nhặt hơi ấm bàn tay Qua từng hơi gió thổi Sao gió hoài đắm đuối Gọi mưa về gió ơi

Bao thương nhớ bồi hồi Khi ngày xuân bỏ phố Khi ngày xuân đã lỡ Lời hẹn đếm ngàn sao

Lời hẹn ta bên nhau Cung đàn ngân nga phím Hoàng hôn buông mầu tím Mắt trong veo mơ đầu

Lời hẹn rồi mai sau…. (Thu Phong)

Những bài thơ tình mùa đông lạnh lẽo

1. Thơ tình mùa đông

Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ Chẳng đến được người đã quá xa xôi?

Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư.

Đông đã về se sắt những trang thơ Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc Còn lại thôi chút ân tình cách biệt Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi.

Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước Đến nơi nao nếu người em thấy được Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao.

Tôi vẫn yêu em như những ngày nào Nghe ký ức thường dâng trào khao khát Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt? Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe?

Từ độ em đi tâm trí nặng nề Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển Thương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi.

2. Một chiều đông

Một chiều đông

Chiều nay một chiều đông Nghe thèm giọt nắng hồng Thèm một vòng tay ấm Cho đời bớt mênh mông.

Người ơi đông bên nớ Có nhiều tuyết rơi không Bên ni đông không tuyết Chỉ bão tuyết trong lòng.

Nhớ về đông năm ấy Tuyết trắng phủ đầy cây Trắng như màu áo cưới Môi mắt nhìn đắm say.

Rồi mùa đông lại sang Cuộc tình lỡ, tan hoang Tuyết vẫn trắng đầy lối Trắng, như màu áo tang.

Chiều nay một chiều đông Dù có giọt nắng hồng Dù có vòng tay ấm Vẫn nghe buồn mênh mông.

Chiều nay, một chiều đông…

3. Mùa đông

Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh Trời rét mướt Đông về gọi cửa Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá Như tình anh không áo lúc Đông sang.

Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em.

Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng Nghe trái tim tương tư theo nhịp đâp Sợ dại khờ nên em chút cô liêu.

Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu.

4. Phố mùa đông

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao.

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen.

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ mùa thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông bề rồi gió đông bắc theo sang.

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Gió mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi.

Đông đã về… em có đến bên tôi.

5. Mùa đông Hà Nội

Mùa đông Hà Nội

Hà Nội bây giờ lạnh phải không em? Mùa đông đến trong đêm trời trở gió Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về.

Hà Nội mùa đông lại dài lê thê Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi Để nhận ra mọi thú vụt qua nhanh.

Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…

Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may Với cái lạnh của một chiều lạc bước Với những gì mà anh không biết trước Và với em, nhưng là của ngày xưa.

Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa Không thấy tóc em một chiều ướt át Hay những mảnh thư dại khờ rách nát Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm.

Đợi chờ sao em một phút nắng lên? Để trở về với dòng đời tấp nập Để trở về đắng cay trong sự thật Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em.

6. Tìm hơi ấm mùa đông

Đông đã sang ta mãi tìm chút nắng Buốt tê hồn hoang vắng quá tôi ơi Bước chân đi mà dạ đã chẳng rời Giấc mơ trưa ru hồn ta khe khẽ Đốn đông về nhè nhẹ tắt hoàng hôn Đêm đông sang giá lạnh khẽ môi hôn Nụ xanh biếc ngỡ hồn dâng tê tái Thu ra đi để đón đông sầu ở lại Gọi mơ về khắc khoải lạnh giá băng Mùa yêu thương tìm kiếm mãi vầng trăng Tìm hơi ấm mùa đông trong giá lạnh.

7. Một chiều đông

Chiều nay một chiều đông Nghe thèm giọt nắng hồng Thèm một vòng tay ấm Cho đời bớt mênh mông

Người ơi đông bên nớ Có nhiều tuyết rơi không Bên ni đông không tuyết Chỉ bão tuyết trong lòng

Nhớ về đông năm ấy Tuyết trắng phủ đầy cây Trắng như màu áo cưới Môi mắt nhìn đắm say

Rồi mùa đông lại sang Cuộc tình lỡ, tan hoang Tuyết vẫn trắng đầy lối Trắng, như màu áo tang

Chiều nay một chiều đông Dù có giọt nắng hồng Dù có vòng tay ấm Vẫn nghe buồn mênh mông

Chiều nay, một chiều đông.

8. Mùa đông và em

Gió ùa về một mùa đông ngập phố Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang.

Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông.

Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không? Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ.

Thành phố trở mình khoác áo mùa đông Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau!

9. Cuộc gọi mùa đông

Cuộc gọi mùa đông

Anh gọi cho em khi ở ngoài kia Bão tuyết nổi lên, gió gào tuyệt vọng Gió cũng cần chăng một tâm hồn nóng Sau những cuồng xoay điên đảo giữa trời?

“Lạnh thế này, anh yêu, mình hãy nói ít thôi!” Trạm điện thoại chơ vơ trong hẻm nhỏ Giọng anh đã nhòa đi… Nói câu gì em cũng nghe là “yêu” cả Em áp ống nghe vào má mình, muốn sưởi ấm mùa Đông Em thấy tim đập nhanh, thấy má ửng hồng Thấy mắt long lanh, thấy lòng dịu ngọt Tình yêu bao năm rồi vẫn măng tơ, non nớt

Tuyết vẫn ngời lên, sáng suốt đêm thâu Như tình yêu mình suốt đời không ngủ Như trắng trong không bao giờ biết sợ Đêm đen lạnh lùng, sương muối, giá băng…

10. Thư mùa đông

Thư viết cho em nhoè nét mực Phên thưa sương muối cứ bay vào Núi rét đêm qua chừng mất ngủ Sáng ra thêm bạc một nhành lau.

Ở đây tuyết trắng bên chăn mỏng Bếp đỏ cơm trưa núi vẫn mờ Mực đóng thành băng trong ruột bút Hơ hoài than đỏ chảy thành thư.

Chắn gió cây run trong rễ tím Hạt ngô gieo xuống cũng co mầm Có hôm đồng đội đi công tác Nhớ đấy, nhưng mà… thêm lớp chăn.

Gà buốt gáy lười dâm tiếng khản Ca bát khua cho đỡ bất thường Núi giấu trong lòng trăm thứ quặng Anh bòn không kiếm đủ rau ăn…

Gạo thường lên sớm, thư thời chậm Đài mở thâu đêm đỡ vắng hầm Bao năm không thấy màu con gái Vó ngựa nghe nhầm tiếng guốc em…

Mây đến thường rủ anh mơ mộng Biết vậy, khuya em đỏ ánh đèn Ước gì có chút hương bồ kết Cho đá mềm đi núi ấm lên.