Thu muộn Thoảng thốt! Tiếng lá rơi ngoài sân. Đêm se lạnh Biết mùa thu đã muộn Không gian chùng xuống. Bùng nhùng vũng đêm Mắc kẹt giữa hai bờ Xanh và úa, trắng và đen Kéo co với thời gian sấp, ngửa Sáng mặt trời lên Quả chín vàng trước cửa Thu vẫn còn xôn xao! Giá Khi tôi tập làm nông dân Tôi đã gieo hạt giống nhầm vào đất cằn sỏi đá Cây cũng nẩy mầm nhưng ẻo lả Đành thất thu sau một mùa màng Khi tôi tập làm người lái đò ngang Vụng về tay chèo đã cập nhầm bến Đò không người lui tới Đành buông chèo gác mái mặc dòng trôi Tôi lang thang phiêu bạt nơi góc bể, chân trời Đắng chát mồ hôi, nước mắt Mới thấu hiểu mẹ cha một đời tất bật Bầm dập với ruộng vườn chắt lót để nuôi con. Nhớ lời mẹ xưa: “Nước chảy, đá mòn”, đem công “mài sắt” Trở lại người quê kỳ công lật đất Đất không phụ người cho trái ngọt, hoa thơm Và tôi hiểu ra cái giá mỗi việc làm! Ký ức Đã có một lần chạm vào tay nhau như chạm vào luồng điện Đã có một lần khẽ chạm môi nhau như chạm vào ngọn nến Đã có một lần em chờ và một lần anh không đến Vì một lần lỡ hẹn để một người thương đau! Nếu chiếc quần bị toạc gối có chỉ để khâu Phút em hẹn chờ, anh đã tới. Người của chiến trường, em phải đi rất vội. Bốn năm – sau lần gặp cuối Anh vào Bộ đội Trên đường đi B, qua trạm nào cũng hỏi Tin nhận cuối cùng: Em đã hy sinh Thế là anh thành kẻ phụ tình!
Lễ tri ân liệt sỹ – Ảnh: Đăng Ban
Đất nước hòa bình Có hàng ngàn nghĩa trang liệt sỹ Hàng chục vạn người có tên trên mộ chí Chưa gặp dòng nào ghi tên em. Em nằm ở đâu giữa đất trời bình yên? Sao không cho anh được gặp. Cầm nén hương trên tay mà chưa thể thắp Quá nửa đời người rồi em ơi! Bóng đã nghiêng ở mé cuối trời Vẫn đau đáu với người trong ký ức! Một ngọn gió chuyển mùa cũng làm anh giật thót Nén hương cầm chưa đốt tạ lòng ai.
Thoảng thốt!Tiếng lá rơi ngoài sân.Đêm se lạnhBiết mùa thu đã muộnKhông gian chùng xuống.Bùng nhùng vũng đêmMắc kẹt giữa hai bờXanh và úa, trắng và đenKéo co với thời gian sấp, ngửaSáng mặt trời lênQuả chín vàng trước cửaThu vẫn còn xôn xao!Khi tôi tập làm nông dânTôi đã gieo hạt giống nhầm vào đất cằn sỏi đáCây cũng nẩy mầm nhưng ẻo lảĐành thất thu sau một mùa màngKhi tôi tập làm người lái đò ngangVụng về tay chèo đã cập nhầm bếnĐò không người lui tớiĐành buông chèo gác mái mặc dòng trôiTôi lang thang phiêu bạt nơi góc bể, chân trờiĐắng chát mồ hôi, nước mắtMới thấu hiểu mẹ cha một đời tất bậtBầm dập với ruộng vườn chắt lót để nuôi con.Nhớ lời mẹ xưa: “Nước chảy, đá mòn”,đem công “mài sắt”Trở lại người quê kỳ công lật đấtĐất không phụ người cho trái ngọt, hoa thơmVà tôi hiểu ra cái giá mỗi việc làm!Đã có một lần chạm vào tay nhaunhư chạm vào luồng điệnĐã có một lần khẽ chạm môi nhaunhư chạm vào ngọn nếnĐã có một lần em chờ và một lần anh không đếnVì một lần lỡ hẹn để một người thương đau!Nếu chiếc quần bị toạc gối có chỉ để khâuPhút em hẹn chờ, anh đã tới.Người của chiến trường, em phải đi rất vội.Bốn năm – sau lần gặp cuốiAnh vào Bộ độiTrên đường đi B, qua trạm nào cũng hỏiTin nhận cuối cùng: Em đã hy sinhThế là anh thành kẻ phụ tình!Đất nước hòa bìnhCó hàng ngàn nghĩa trang liệt sỹHàng chục vạn người có tên trên mộ chíChưa gặp dòng nào ghi tên chúng tôi nằm ở đâu giữa đất trời bình yên?Sao không cho anh được gặp.Cầm nén hương trên tay mà chưa thể thắpQuá nửa đời người rồi em ơi!Bóng đã nghiêng ở mé cuối trờiVẫn đau đáu với người trong ký ức!Một ngọn gió chuyển mùa cũng làm anh giật thótNén hương cầm chưa đốt tạ lòng ai.