Bà già nghèo khổ quá trời
Cùng hai con gái sống đời khó khăn
Hai cô buôn bán kiếm ăn
Suốt ngày vất vả, quanh năm muộn phiền.
Cô con lớn bán nhang đèn Cho người đi lễ, ở trên cửa chùa, Cô kia lại bán ô dù Trước trường học nọ, khách mua không nhiều, Mẹ con quả thật gieo neo Long đong kiếp sống, buồn thiu cõi lòng. Lão bà lo ngại vô cùng Rõi theo thời tiết xoay vòng đổi thay Luôn gây ảnh hưởng không hay Khiến bà nghĩ ngợi, lo ngày lo đêm. Những hôm mưa gió liên miên Cô con gái lớn nhang đèn ế ngay Người đi lễ Phật vắng thay Bà già rầu rĩ héo đầy ruột gan. Những hôm nắng đẹp hanh vàng Cô con gái nhỏ cửa hàng vắng teo Dù kia ế ẩm. Thêm nghèo! Bà già lo lắng đủ điều mãi thôi Trong tâm bà lão rối bời Não phiền theo với chuyện trời nắng mưa. Một ngày nọ gặp nhà sư Bà bèn trút hết tâm tư muộn sầu Nỗi lòng u uẩn bấy lâu, Sư bèn khuyên nhủ đôi câu chân thành: “Đổi thay suy nghĩ của mình Chuyện trời mưa nắng thường tình sá chi Cuộc đời sẽ hết sầu bi Sẽ vui hơn nếu nghĩ suy đúng đường! Hôm nào nắng đẹp phố phường Trên chùa nhiều khách thập phương ra vào Bà nên vui sướng biết bao Nhang đèn bán hết, dạt dào niềm vui! Hôm nào mưa gió dập vùi Bà con ngoài phố tới lui ướt người Hàng dù đắt tựa tôm tươi Thì bà cũng lại sướng vui vô cùng! Thế là nếu cứ nhìn chung Bà còn may mắn đáng mừng hơn ai Vì rằng mưa nắng mặc trời Hai cô con gái kiếm lời luân phiên!” Sư nói phải, bà lặng yên Ngẫm ra có lý bà liền theo ngay Kể từ khi đó hàng ngày Nghĩ suy theo cách chỉ bày của sư Niềm vui về ngập tâm tư Gia đình thoải mái hơn xưa bội phần Ấm êm, hoan hỷ vô ngần Mặc cho mưa nắng xoay vần trêu ngươi, “Nắng mưa là bệnh của trời” Mặc trời! Bà cứ thảnh thơi! Lo gì! Nội tâm khi chuyển hóa đi Nhìn đời tốt đẹp, sầu bi chẳng còn!
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(phỏng theo tập truyện văn xuôi NHỮNG HẠT ĐẬU BIẾT NHẢY của Lâm Thanh Huyền, Phạm Huê dịch)
Cô con lớn bán nhang đènCho người đi lễ, ở trên cửa chùa,Cô kia lại bán ô dùTrước trường học nọ, khách mua không nhiều,Mẹ con quả thật gieo neoLong đong kiếp sống, buồn thiu cõi lòng.Lão bà lo ngại vô cùngRõi theo thời tiết xoay vòng đổi thayLuôn gây ảnh hưởng không hayKhiến bà nghĩ ngợi, lo ngày lo đêm.Những hôm mưa gió liên miênCô con gái lớn nhang đèn ế ngayNgười đi lễ Phật vắng thayBà già rầu rĩ héo đầy ruột gan.Những hôm nắng đẹp hanh vàngCô con gái nhỏ cửa hàng vắng teoDù kia ế ẩm. Thêm nghèo!Bà già lo lắng đủ điều mãi thôiTrong tâm bà lão rối bờiNão phiền theo với chuyện trời nắng mưa.Một ngày nọ gặp nhà sưBà bèn trút hết tâm tư muộn sầuNỗi lòng u uẩn bấy lâu,Sư bèn khuyên nhủ đôi câu chân thành:”Đổi thay suy nghĩ của mìnhChuyện trời mưa nắng thường tình sá chiCuộc đời sẽ hết sầu biSẽ vui hơn nếu nghĩ suy đúng đường!Hôm nào nắng đẹp phố phườngTrên chùa nhiều khách thập phương ra vàoBà nên vui sướng biết baoNhang đèn bán hết, dạt dào niềm vui!Hôm nào mưa gió dập vùiBà con ngoài phố tới lui ướt ngườiHàng dù đắt tựa tôm tươiThì bà cũng lại sướng vui vô cùng!Thế là nếu cứ nhìn chungBà còn may mắn đáng mừng hơn aiVì rằng mưa nắng mặc trờiHai cô con gái kiếm lời luân phiên!”Sư nói phải, bà lặng yênNgẫm ra có lý bà liền theo ngayKể từ khi đó hàng ngàyNghĩ suy theo cách chỉ bày của sưNiềm vui về ngập tâm tưGia đình thoải mái hơn xưa bội phầnẤm êm, hoan hỷ vô ngầnMặc cho mưa nắng xoay vần trêu ngươi,“Nắng mưa là bệnh của trời”Mặc trời! Bà cứ thảnh thơi! Lo gì!Nội tâm khi chuyển hóa điNhìn đời tốt đẹp, sầu bi chẳng còn!(phỏng theo tập truyện văn xuôi NHỮNG HẠT ĐẬU BIẾT NHẢY của Lâm Thanh Huyền, Phạm Huê dịch)