Bài Thơ Sau Cơn Mưa Lớp 1 / Top 6 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Giáo Án Tập Đọc 1: Sau Cơn Mưa

Tập đọc SAU CƠN MƯA I . Mục tiêu: 1/ Kiến thức : HS đọc , trơn đúng , nhanh được cả bài : Sau cơn mưa ï .Đọc đúng các từ ngữ : mưa rào, râm bụt, xanh bóng, nhởn nhơ, sáng rực, mặt trời, quây quanh, vườn. 2/ Kĩ năng : HS tìm được tiếng và nhìn tranh nói câu chứa tiếng có vần ây, uây. II . Chuẩn bị : 2/ HS : sách giaó khoa , bộ chữ III . Các hoạt động : 1 . Khởi động :(1’) Hát 2 . Bài cũ : (5’) : Gọi HS đọc và TLCH bài Luỹ tre. * Nêu vẻ đẹp của luỹ tre vào buổi sáng sớm, buổi trưa? – HS viết B con : gọng vó, tiếng chim. – GV nhận xét – chấm điểm. 3 . Bài mới :(1’) – GV treo tranh : vẽ gì? – giới thiệu bài và ghi tựa: Sau cơn mưa.. Hoạt động của GV Hoạt động của HS a/ Hoạt động 1 : Hướng dẫn hs luyện đọc (13’) – PP: đàm thoại , trực quan – GV đọc mẫu lần 1 – Hướng dẫn hs luyện đọc * Luyện đọc các tiếng , từ ngữ GV ghi : mưa rào, râm bụt, xanh bóng, nhởn nhơ, sáng rực, mặt trời, quay quanh, vườn. – GV cho HS đọc từng câu theo hình thức nối tiếp. – GV nhận xét – chỉnh sửa. – GV hướng dẫn HS đọc từng đoạn : + Đ1 : Sau trận mưa mặt trời. + Đ2 : Mẹ gà trong vườn. – GV nhận xét – chỉnh sửa. – Gọi HS đọc cả bài. – GV tổ chức cho HS thi đua đọc tiếp sức. – GV nhận xét – tuyên dương. * Nghỉ giữa tiết ( 3’) b/ Hoạt động 2 : Ôân vần ây, uây (15’) – PP: luyện tập ,thực hành – GV yêu cầu hs : * Tìm tiếng , từ trong bài có vần ây. * Tìm tiếng , từ ngoài bài có vần ây, uây – Gv ghi bảng * Yêu cầu 1 hs đọc mẫu cả bài – Gv tổ chức hs thi giữa các tổ tìm nhanh và đúng các câu có vần ây, uây. Đội nào tìm nhanh , đúng thắng – GV nhận xét , tính điểm thi đua. – GV nêu yêu cầu HS nhìn tranh nói theo 2 câu mẫu trong SGK – HS thi đua nói câu chứa vần ây, uây. – GV nhận xét. 3 – 5 HS Đồng thanh –Phân tích tiếng khó Cá nhân , đồng thanh HS đọc CN – ĐT Từng nhóm 3 hs đọc nối tiếp Mỗi tổ 1 hs HS nêu Thợ xây, chây lười, khuấy bột, HS đọc Các nhóm thi đua HS đọc yêu cầu và làm BT TIẾT 2 Hoạt động của GV Hoạt động của HS a/ Hoạt động 1 : Luyện đọc kết hợp tìm hiểu bài đọc và luyện nói (25’) – PP: đàm thoại ,trực quan , thực hành Tìm hiểu bài đọc – Gv đọc đoạn1 – hướng dẫn HS tìm hiểu bài : * Sau trận mưa rào, mọi vật thay đổi như thế nào ? – GV gọi HS đọc đoạn 2. * Đọc câu văn tả cảnh đàn gà sau cơn mưa ? – GV nhận xét. Gv đọc lại toàn bài. – GV gọi vài em đọc lại cả bài. – GV nhận xét – chỉnh sửa. Nghỉ giữa tiết ( 3’) b/ Hoạt động 2 : Luyện nói ( 8’) – PP : Đàm thoại, gợi mở. – GV treo tranh – vẽ gì ? * Bạn thích trời mưa hay trời nắng ? Vì sao ? * Khi trời mưa bạn thường làm gì? – GV nhận xét. c/ Hoạt động 2 : Củng cố (5’) – Gọi 1 hs đọc toàn bài. – Gv nhận xét – cho điểm. HS đọc đ1 – Cả lớp đọc thầm Những đoá hoa râm bụt rực lên HS đọc đoạn 2 – lớp đọc thầm Gà mẹ mừng rỡ trong vườn 2 – 3 hs thi đọc diễn cảm toàn bài HS nêu 5. Tổng kết – dặn dò : (1’) – Chuẩn bị : Cây bàng. – GV nhận xét tiết học.

Chùm Thơ Mưa Xứ Huế Hay Nhất, Nỗi Nhớ Huế Trong Cơn Mưa Chiều

CHIỀU MƯA PHỐ HUẾ

Thơ: Phương Linh

Chiều mưa phố Huế thêm thương Nghe câu Lưu thủy vấn vương trong lòng Trường Tiền ai đợi ai trông Đường vô Đại Nội qua dòng Hương giang

Chiều mưa ánh mắt mơ màng Thuyền ai thấp thoáng lẹ làng trôi qua Phía chùa Thiên Mụ xa xa Vầng mây một bóng Di Đà thiên thanh

Một thời nô nức yến oanh Ai vô xứ Huế cho anh theo cùng Giấc mơ tương ngộ, tương phùng Thoảng câu hát Trịnh ta cùng đắm say

Cố đô xa cách bấy ngày Chiều mưa phố Huế nhớ day dứt lòng Đường về Vĩ Dạ đàng trong Nhớ Hàn Mạc Tử long đong kiếp người…

Huế ơi! Ánh mắt nụ cười Chiều mưa giăng mắc bao người nhớ thương. Nhớ đêm xem hát sông Hương Nhớ về Đồng Khánh người thương đâu rồi.

NGHE MƯA NHỚ HUẾ

Thơ: Hồng Thắm

Mưa tí tách rơi ngoài hiên vắng Gởi chút tình sâu lắng mênh mang Giờ này trên bến Hương Giang Có người thao thức mơ màng nhớ thương .

Mưa hay giọt sầu vương trên má Biết giờ này trời đã nửa khuya Vắng người tâm sự sẻ chia Nghe mưa buồn giữa đêm khuya chạnh lòng .

Đây một chút tình nồng duyên thắm Đâu rồi ngày say đắm bên nhau Khúc Nam Ai thật ngọt ngào Mái chèo khoan nhặt sóng chao mạn thuyền .

Cầu Tràng Tiền nối liền bờ mộng Bến Vân Lâu cháy bỏng hương yêu Đêm nay mưa đổ thật nhiều Nhớ người xứ Huế cô liêu một mình .

Xin cho gởi tâm tình về Huế Vĩ Dạ ơi ! Trăng xế trời tây Trăng bao nhiêu tuổi trăng đầy Sao người chờ đợi còn gầy hơn trăng .

Mưa giăng sầu nên vầng trăng úa Hạt nào rơi tua tủa đầy trời Trông về xứ Huế ai ơi ! Vài lời nhắn nhủ đến người năm xưa .

Đêm miền Tây Nghe Mưa Nhớ Huế Tấm lòng em chỉ thế này thôi Chuông Chùa Thiên Mụ bồi hồi Sông Hương nước lững lờ trôi xuôi dòng ./.

EM ƠI SẮC TÌNH MƯA HUẾ!

Thơ: Đặng Hạnh

Chắt chiu là chắt chiu thương Cơn mưa xứ Huế buồn vương mấy mùa Nghe rơi từng giọt lưa thưa Trầm mình đón gió Huế vừa đổ mưa

Nghe hồn chợt lắng song thưa Huế đang đầu Hạ sao mưa vội về Phải chăng đong kín lời thề Yêu thương tràn ngập đề huề nhớ nhau

Giọt mưa tưới mát hồn đau Để trời thẩm lại một màu xám tro Này cô em gái co ro Chờ ai em đứng buồn xo mạn thuyền

Cho anh hai chữ thệ nguyền Cùng em lướt sóng đưa thuyền tình yêu Cơn mưa là chỉ làm kiêu Để anh có cớ nâng niu trao tình

Chiều mưa cho Huế lung linh Cung tình anh gảy nhạc tình mưa rơi Em ơi dựa khẽ vào tôi Lắng nghe tim đập tình ơi Huế chiều !

Mưa về xứ Huế buồn tênh Mưa tuôn xối xả chênh vênh cả lòng Quê anh vàng nắng em mong Chút thương gửi đợi chút trông gửi chờ.

Mưa về xứ Huế mộng mơ Anh là nỗi nhớ đôi bờ trong em Bàng rơi chiếc lá rất mềm Tàn thu vừa chớm ngoài thềm gió đông.

Nhớ em anh nhớ nhiều không Mưa chi tầm tã cuốn dòng Hương giang Vân Lâu bến đẹp mơ màng Đò xuôi Đập Đá đây hàng cau xanh.

Mưa về xứ Huế chòng chành Cho em bối rối cho anh ngập ngừng Chút buồn len lỏi rưng rưng Nửa như thôi nhớ nửa chừng thôi yêu.

Mà sao em vẫn thương nhiều Bên tai thủ thỉ những điều anh trao Mưa về xứ Huế ngọt ngào Vắng anh trong dạ cồn cào mãi thôi.

Nụ hôn xa thoảng bờ môi Cho em nhẹ nhõm cuốn trôi muộn phiền Mưa về xứ Huế chao nghiêng Hương đời xao xuyến tình riêng mặn nồng.

Chiều xứ Huế.. mưa rơi xối xả Mắt u sầu ..tím cả trời thương Mưa giăng trên khắp phố phường Để cho ai nhớ ..vấn vương chuyện tình.

Ngồi một mình.. lẻ loi đơn bóng Ngắm mưa rơi ..giọt đọng bên thềm Khiến lòng trĩu nặng buồn thêm Tiếng mưa tí tách..cành mềm lã lơi

Mưa trên phố ..vắng người khách lạ O mô rồi.. Để dạ héo hon Bao nhiêu kỷ niệm vẫn còn Đùa vui tan học..về con dò chiều.

Chừ mô nữa ..đìu hiu bến vắng Khách qua rồi.. sao chẳng nhớ chi Ngồi ôm nỗi nhớ xiết ghì Ai về Vỹ Dạ…cùng đi thủa nào.

Mưa não nuột ..thét gào hối tiếc Chừ phương xa ..cách biệt khoảng trời Chiều ni xứ Huế mưa rơi Nhớ O biết mấy …một thời trót trao

Mưa không dứt chúng tôi nao trong dạ O có còn… hay đã sang sông Để cho bến vẫn một lòng Tiếng mưa xối xả …đợi mong Huế buồn.

Huế buồn giăng mắc mưa bay Thu buông sắc lá vàng mây cuối trời Em về dưới ấy… chiều rơi Mưa loang mặt nước trắng phơi ao đình

Lẻ loi, “ngựa chẳng về dinh” Bên truông vượn hú kêu tìm nỉ non Buồn theo mưa rải trắng cơn Đìu hiu gốc khế giận hờn không gian

Chuông chùa điểm xé mưa đan Bên trời Thiên Mụ mưa tràn mặt sông Văn Lâu heo gió gợn lòng Treo sầu thiên cổ, ôm bồng giọt đông

Chòng chành lá cuốn hư không Thu bơi níu vá se lòng dưới mưa Huế chiều, ai đó dạ thưa! Một mầu tim tím trong mưa trở về./.

Ướt mắt em một chiều mưa xứ Huế Thành Nội buồn vẫn thế trắng mù sương Áo ai bay thấp thoáng nép ven đường Chân lạc bước vấn vương ngày tháng cũ

Trời cuối thu Huế một màu rêu phủ Đông Ba buồn níu giữ khách dừng chân Người phương xa bỗng chốc hóa thật gần Khi lỡ trót nghe tiếng thưa em dạ

Lữ khách ơi gửi gì lên đôi má Mà em về tiếng dạ cuối chân mây Muốn giữ ai ở lại với chốn này Trong lòng Huế ngủ say bao dịu ngọt

Tiễn người đi mắt Huế buồn nhỏ giọt Khua gót giầy anh về với xa xăm Huế và em ôm ấp mãi ngàn năm Trăm nghìn kiếp dưới mưa chiều hội ngộ..!!!

#08HUẾ BUỒN MỘT CHIỀU MƯA Thơ: Ngọc Minh

Có một dạo anh về thăm xứ Huế Mưa vô tình dừng chân Phú Vân Lâu Cơn mưa dài như đôi mắt em sầu Cho tê tái một một buổi chiều tím biếc

Nhớ ánh mắt ai chừng như tha thiết Giang vòng tay anh ôm trọn gió mưa Ánh mắt buồn mưa Huế cũng chào thua! Bởi Huế là em như cơn mưa tầm tã

Hoàng thành mịt mù gió mưa vạn ngã Hàng sứ buồn co ro đứng chịu mưa Mưa chiều nay có khác mưa ngày xưa Thuở hai đứa gặp nhau bên Thiên Mụ

Ướt tiếng chuông chiều bâng khuâng lòng cô lữ Đôi ta thẹn thùng dưới hiên vắng trú mưa Nón bài thơ tà áo tím dạ thưa Cho ngơ ngẫn một tâm hồn thơ dại

Tình yêu đầu Kim Long vườn cây trái Quả hồng nhung hai đứa cắn làm đôi Trong ngọt ngào anh như nếm làn môi Mà ngây ngất đến trong mơ còn nhớ

Ngày xa Huế em tôi buồn nức nỡ Cơn mưa chiều tiễn biệt một người đi Có buồn nào hơn giày phút chia ly Tiếng còi tàu đưa người vào sương gió….

Xa Huế rồi xa người em gái nhỏ Nón bài thơ nghiêng rơi rụng một vầng trăng Em ra đi trong mưa gió phũ phàng Ngày xứ Huế chìm trong biển nước

Em ra đi chia đôi lời hẹn ước Giấc mộng đời hai mãnh vỡ đi rồi Dưới mưa buồn ướt xủng mãnh trăng côi Cho nhịp bước người đi thêm cô lẻ

Có một dạo anh về thăm xứ Huế Cơn mưa chiều trút xuống lệ hoài nhân Tràng tiền cong ôm nỗi nhớ vào lòng Người cô lữ đếm sầu nghe tê tái.

Mưa xứ Huế não nề từng giọt Giọt âu sầu như rót hồn say Say bao mộng ước chất đầy Đầy vơi nỗi nhớ từng ngày trong tim

Tim thổn thức ! Bên thềm lắng đọng Đọng mắt ai cuộn sóng vô tình Tình dâng vò võ bóng hình Hình dung người mãi hằn in đáy lòng

Lòng quặn thắt mênh mông niềm nhớ Nhớ câu thề nức nở tim yêu Yêu thương khắc khoải rất nhiều Nhiều đêm thức trọn hồn phiêu bên người

Người yêu hởi ! Chơi vơi đến lạ Lạ lùng gieo lạnh giá trong chiều Chiều ni một bóng đìu hiu Hiu hắt thêm nhiều …quạnh quẽ hồn ai

Ai có hiểu mưa hoài mưa mãi Mãi cho lòng hoang hoải cô đơn Đơn côi lặng lẽ như hờn Hờn mưa dỗi gió từng cơn phố buồn.

Lòng buồn..nhớ nhớ..Cố Đô. Tràng Tiền..Bến Ngự..nơi mô..xa rồi. Lâu ngày..tôi vẫn..mình tôi. Chưa về..thăm Huế..đứng ngồi..buồn ơi.

Nhớ Huế..những lúc..mưa rơi. Thâm trầm..cái lạnh..lúc trời..rét căm. Huế ơi..những lúc..Trăng rằm. Hương chúng tôi bóng..Trăng nằm..mặt sông.

Đò về..Vĩ Dạ..ai trông. Ai thương..ai nhớ..ai mong..một người. Cố Đô..yêu dấu..tui ơi. Một thời..thơ trẻ..mất rồi..còn mô.

Chiều chiều..ruột thắt..dại khờ. Nhớ ơi..là nhớ..biết chờ..khi nao. Đôi lần..nhớ quá..lệ trào. Ngóng về..quê Mạ..ui chao..là buồn.

Huế ơi..vẫn mãi..nhớ thương. Mong ngày..tái ngộ..quê hương..bạn bè. Đêm nằm..nhớ Huế..Huế nghe. Huế là..khúc ruột..là quê..tui mà…!

Chiều xứ Huế ! Trời buồn chi lạ Mây hững hờ bên nớ đợi ai ? Hình dung tóc xỏa buông dài Sông Hương bịn rịn mi cay não nề

Làm bất chợt mưa về khắp phố Những con đường loang lổ buồn tênh Lòng tui bỗng nhớ bóng hình Bâng khuâng ngày đó đôi mình gặp nhau

Để nhớ mãi không sao quên được Ân tình như kiếp trước se lòng Hỡi O ! Có nhớ anh không ? Dù xa vạn nẻo mong cùng sớt chia.

Em về với bến Vân Lâu Để mưa Xứ Huế khơi sâu nỗi lòng Cho người chín đợi mười mong Chan vào khúc hát ngược dòng lâm li

Em về từ chốn ra đi Ngực buồn giấu kín điều chi hỡi người Mạn thuyền tàn một cuộc chơi Mền buông liễu ướt phạc phơi đêm dài

Ngậm ngùi gói khúc Nam ai Trong tà áo tím nhạt phai dáng chiều Bẽ bàng bóng nón liêu xiêu Rưng rưng mưa ướt bao điều dở dang.

Răng chừ Phố Huế đổ mưa! Lăn tăn giọt nhớ đung đưa trong lòng Chiều ni mây phủ trên dòng Sông Hương Bến Ngự nặng lòng nhớ thương.

Mầng răng không nhớ người thương Chiều mưa giăng lối trên đường em qua Chiều mưa giọt đọng giọt sa Phủ loang Núi Ngự đậm đà diết da.

Nhìn mưa nhớ quá Đông Ba! Nỗi lòng Thiên Mụ hồn pha giọt sầu Vân Lâu hò hẹn qua mau Cho anh hoài mộng bên nhau an lành.

Thương ai…lại nhớ Kinh Thành… Thăng Long hoài cổ tim Anh u hoài Chiều mưa…giọt ngắn giọt dài Cố Đô thơ mộng…tình ai đợi chờ…

Trở lại Huế buổi chiều ni mưa đổ Nét trầm tư góc phố lá trải vàng Con đò chờ trên bến nước mênh mang Tà áo tím dịu dàng nghiêng che nón

Anh có biết tình đầu em giữ trọn Tháng năm xa se lọn nhớ vào lòng Hạ sắp tàn Thu chớm ghé bên song Phận bèo nước theo dòng trôi đi mãi

Trên khóe mắt giọt buồn vương khắc khoải Bước bâng khuâng trên bãi cát trải dài Ước hẹn thề chung lối mộng trúc mai Con chim sáo quên ngày về bến cũ

Ngự Bình núi soi dòng Hương bóng rủ Hoa nhà ai kết nụ thắm đầy cành Chỉ chúng mình chẳng đi hết ngày xanh Đành dang dở mộng lành tan bọt nước.

Hỏi Về “Hà Nội Mùa Vắng Những Cơn Mưa”

(NCTG) * Hỏi: “Hà Nội mùa vắng những cơn mưa” là ca khúc tôi rất thích. Nghe nói đây là một bài thơ được phổ nhạc, NCTG có thể cho biết nguyên bản bài thơ? (Một độc giả)

* NCTG: Đúng như bạn nói, ca khúc này do Trương Quý Hải, một cán bộ Đoàn, cựu sinh viên Đại học ngành Mỏ – Địa chất (nay là tổng thư ký văn phòng Đảng – toàn thể tại FPT), phổ thơ của Bùi Thanh Tuấn (hiện là BTV Ban Văn nghệ Đài Truyền hình TP HCM). “Tương truyền”, Bùi Thanh Tuấn đã sáng tác bài thơ khi chưa hề ra Hà Nội, chỉ nghe về thủ đô qua lời kể của bạn bè…

CHIA TAY NGƯỜI HÀ NỘI (Được một số “công dân mạng” cho là bản gốc của tác giả)

Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa Cái rét đầu đông giật mình bật khóc Hoa sữa thôi rơi mỗi chiều tan học Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn

Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn Để con nước thả trôi câu lục bát Quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều

Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa

Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa…

*

HÀ NỘI MÙA NÀY VẮNG NHỮNG CƠN MƯA

Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông giật mình bật khóc. Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học. Cổ Ngư xưa lặng lẽ bước chân buồn.

Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn. Để con nước thả trôi câu lục bát. Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc. Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.

Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu. Nhớ hoa sữa nhớ hàng me kỷ niệm. Nhớ buổi chia tay mắt đầy luyến tiếc. Phía đường xa một tiếng guốc đi về.

Cuối cùng là lời nhạc do Trương Quý Hải “cải biên”:

HÀ NỘI MÙA VẮNG NHỮNG CƠN MƯA

Hà Nội mùa này… vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh. Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp. Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về.

Hà Nội mùa này chiều không buông nắng, phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô, quán cóc liêu xiêu một câu thơ. Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ.

Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ. Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay, hơi ấm trao em tuổi thơ ngây. Tưởng như, tưởng như còn đây.

Phần 1 Đọc Đoạn Thơ Sau Và Trả Lời …

Phần II. LÀM VĂN: Có muôn ngàn lời thơ đã viết về Bác Hồ kính yêu với tấm lòng thành kính và yêu thương vô hạn. Những vần thơ của Viễn Phương cũng vậy, thơ ông dung dị và cảm xúc sâu lắng. Đặc biệt, ở khổ thứ hai bài thơ Viếng lăng Bác làm chúng ta lắng đọng với những vẫn thơ mộc mạc: “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng. Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” Hai câu thơ đầu được tạo nên bởi hai hình ảnh sóng đôi, hô ứng với nhau. Mặt trời của vũ trụ vô hạn vẫn ngày ngày tỏa ánh sáng ấm áp cho muôn loài. Còn hình ảnh mặt trời  trong lăng là hình ảnh ẩn dụ tương trưng cho Bác – người cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam, đã lặng yên trong giấc ngủ ngàn thu. Màu sắc “rất đỏ” làm cho câu thơ có hình ảnh đẹp gây ấn tượng sâu xa hơn, nói lên tư tưởng cách mạng và lòng yêu nước nồng nàn của Bác. Ví Người như mặt trời chói lọi để thấy được sự trường tồn vĩnh cửu trong trái tim mỗi người con Việt Nam. Bao năm đất nước đau thương, chìm trong đêm trường nô lệ, sự hi sinh cao cả của Người như ánh dương soi sáng cho dân tộc. Sử dụng hình ảnh mặt trời để nói về Bác vừa thể hiện sự tôn kính, vừa nói lên niềm yêu thương vô hạn của nhà thơ dành cho người cha già kính yêu của dân tộc. Ở hai câu thơ tiếp theo, là hình ảnh của dòng người vào lăng viếng Bác: “Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân…” Dòng người vào lăng như kéo dài vô tận. tuy đông nhưng tất cả đều thành kính và trang nghiêm, ai cũng một nỗi niềm bồi hồi khi đến lăng viếng Bác. Mọi người từ khắp mọi miền Tổ quốc trở về đây như kết thành tràng hoa muốn sắc ngát hương kính dâng lên Bác. Những bông hoa tươi thắm đó đang đến nhũng gì tốt đẹp nhất. “dâng bảy mươi chín màu xuân”, hay chính là hình ảnh hoán dụ về con người đã sống bảy mươi chín đời người sống ngập tràn niềm hân hoan như ngày xuân. Khổ thơ kết lại trong hình ảnh đóa hoa dâng Người với niềm tiếc thương vô hạn, những câu thơ bảy, tám và chín chữ với nhịp thơ chậm rãi như kéo dài hơn những nỗi nhớ thương khôn nguôi. Nhà thơ truyền được cảm xúc của mình đến người đọc chính bở cảm xúc của tác giả cũng là cảm xúc của đồng bào nam bộ nói riêng, của dân tộc nói chung.