Quê Hương Nghĩa Nặng Tình Sâu

QUÊ HƯƠNG NGHĨA NẶNG TÌNH SÂU

Ngày 14-6-1957, Bác Hồ về thăm quê – làng Sen, Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An sau hơn 50 năm xa quê.

Nghe tin ngày mai Bác về, dân làng thao thức. Mọi người đều nghĩ tới ngày đón người con của quê hương nhưng cũng là vị Chủ tịch nước chắc phải thật long trọng.

Sáng ấy, Bác về với bộ quần áo ka ki và đôi dép cao su quen thuộc. Hình ảnh ấy xua tan cái cảm giác xa cách nửa thế kỉ, trái lại bà còn cảm thấy gần gũi, thân thiết lạ thường như mới gặp Bác ngày hôm qua vậy. Bác vẫy tay cất tiếng chào mọi người. Một chú mời Bác vào nhà tiếp khách mới xây ở gần nhà Bác, nhưng Bác ngăn lại:

– Tôi xa nhà, xa quê đã lâu, nay mới có dịp về, tôi phải về thăm nhà đã, còn đây là nhà tiếp khách để dành cho khách, tôi có phải là khách đâu.

Ngôi nhà Bác Hồ nhắc tới là ngôi nhà năm gian được xây dựng từ năm 1901. Chú cán bộ hướng dẫn Bác đi vào ngõ cạnh nhà ngang. Chiếc cổng tre gắn một tấm biển nhỏ: “Nhà Bác Hồ”. Bác cười vui:

– Đây là nhà cụ phó bảng (1) chứ có phải nhà Bác Hồ đâu!

Bác ngập ngừng trong giây lát rồi thong thả dọc theo hàng rào bước tiếp đến góc của mảnh vườn rồi rẽ ra tay phải dọc theo hàng rào râm bụt ở trước ngôi nhà. Bác nhẹ tay vạch rào râm bụt đi thẳng vào sân, vừa đi bác vừa nhắc chú cán bộ địa phương:

– Các chú mở lối đi đằng ấy sai rồi. Cổng cụ nhà phó bảng ở hướng đông này chứ!

Bác đứng giữa sân, nhìn quanh rồi lần lượt chỉ cho mọi người biết, trong vườn này ngày xưa chỗ nào là cây ổi, chỗ nào là cây thanh yên. Bác đi một lượt từ nhà trên xuống nhà dưới. Bác lại đi ra ngỗ, nhìn quanh chòm xóm, nhìn ra núi Chung, nơi xưa kia Bác thường chơi thả diều.

Một cụ già chờ Bác ở ngõ, Bác lên tiếng hỏi ngay:

– Vâng… anh Côông (2)… Bác, Bác Hồ!

Bác nhanh nhẹn bước tới, nắm cánh tay ông cụ đang run run vì cảm động. Bác hỏỉ:

– Anh Điền, anh vẫn khỏe chứ!

Cụ già đó chính là ông Điền, người bạn thời niên thiếu của Bác, đã từng cùng nhau đi câu cá, đi thả diều. Hai tiếng “anh Điền” làm cho cụ già cảm động. Trước mắt cụ vẫn là người bạn năm xưa dù Bác đã trò thành Chủ tịch nước.

Bác nói với bà con dân làng:

“Tôi xa quê hương đã năm mươi năm rồi. Thường tình người ta xa nhà, lúc trở về thì mừng mừng tủi tủi. Nhưng tôi không tủi, mà chỉ thấy mừng. Bởi vì khi tôi ra đi, nhân dân ta còn nò lệ, bị bọn phong kiến đế quốc đè đầu cưỡi cổ. Bây giờ tôi về thì đất nước đã được giải phóng, nhân dân ta đã được tự do”.

Quê hương nghĩa nặng tình cao

Năm mươi năm ấy biết bao nhiêu tình.

Từ khóa tìm kiếm

quê hương nghĩa nặng tình sâu

Chùm Thơ Viết Về Tỉnh Hải Dương Với Tình Quê Hương Sâu Nặng

Tuyển chọn những bài thơ hay viết về tỉnh Hải Dương với tình quê hương sâu nặng của những người con vùng đất này.

: Chùm thơ viết về cô gái Hải Dương với lời thơ ca ngợi, yêu thương

MỜI EM ĐẾN HẢI DƯƠNG QUÊ ANH

Thơ: Hoàng Đài

Có đồi thông nhè nhẹ gió ru tình

Con đường làng thoang thoảng ngát hương trinh

Đây dải lụa đồng lúa vàng phía trước

Dòng sông xinh thuyền xuôi ngược đêm ngày

Bao công trình, nhà máy mới dựng xây

Mang sức sống đong đầy hồn lữ khách

Quê anh đó có tình người thanh bạch

Lòng yêu thương đâu sánh được em ơi

Về quê anh em sẽ chẳng muốn rời

Bao cảm mến gọi mời tình đôi lứa

Về quê anh ta thắp chung ngọn lửa

Mãi rực hồng chan chứa những niềm yêu

Ta cùng nhau chung bước dưới đường chiều

Quê anh đó tình thương yêu tuyệt diệu.

EM SẼ VỀ HẢI DƯƠNG QUÊ ANH

Thơ: Violet Hoa

Em sẽ về Hải Dương quê anh đó

Vào một ngày nhẹ gió nắng trong xanh

Về Côn Sơn chốn tiên cảnh ngọt lành

Nghe suối hát thanh thanh như bản nhạc

Em cùng anh sẽ thăm đền Kiếp Bạc

Rồi băng qua bát ngát cánh rừng già

Cơn gió chiều vi vút sáo ngân nga

Du dương lắm mặn mà yêu tha thiết

Hai chúng ta cùng nhau vui mải miết

Với những màn rối nước ở Thanh Hà

Được dựng từ người nghệ sĩ tài ba

Đã lưu truyền biết bao đời còn mãi

Về quê anh em sẽ mong gặp lại

Vị thơm nồng trong chiếc bánh đậu xanh

Ngọt ngào tình quê trong những bát canh

Cá rô đồng do chính tay mẹ nấu…..

Em sẽ về thăm quê anh yêu dấu

Vào một ngày gần nhất đó nha anh!

HẢI DƯƠNG QUÊ HƯƠNG

Thơ: Tinh Vũ

Hải Dương miền đất xứ Đông,

Núi non xanh với ruộng đồng phì nhiêu

Thanh Hà ngọt đậm vải thiều

Có phường múa rối tình yêu xóm làng

Đền Tranh Quan lớn Ninh Giang

Tứ phương chiêm bái mùa màng yên vui

Bánh Gai thơm ngọt dẻo bùi

Nức đồn Nam – Bắc thêm vui làm quà

Bình Giang Tiến sĩ nở hoa

Ấy làng Mộ Trạch bảng khoa Kinh Thành

Cẩm Giàng nức tiếng thơm danh

Mao Điền Văn Miếu Kinh thành thứ hai

Thuốc nam vị Thánh thờ ngài đền Bia

Bánh Dày nức tiếng xin chia làm quà

Đất rừng thiêng với mấy tòa đền thiêng

Côn Sơn – Kiếp Bạc chung riêng

Chu Văn An đó như kiềng ba chân

Đền thờ Nguyễn Trãi danh nhân

Đức Trần Hưng Đạo xa gần viếng thăm

Kinh Môn mồng một, ngày rằm,

Đền Cao, An Phụ quanh năm đông người

Có làng dệt chiếu người người bán mua

Đảo cò Thanh Miện đón đưa

Kênh Bắc Hưng Hải mùa mưa hết tràn

Ruộng vườn xanh tốt bạt ngàn

Giao thông mở rộng muôn vàn người đi

Trạng Nguyên hai nước sử ghi rõ ràng

Chu Đậu gốm sứ tiếng vang

Ô tô chen đỗ xuất hàng tiền thu

Quanh chân rắn quấn diệt thù máy bay

Xứ Đông xưa, Hải Dương nay

Quê hương đổi mới từng ngày dựng xây

Nhiệt điện Phả Lại là đây

Xi măng Hoàng Thạch hàng ngày xuất kho

Mở mang kinh tế làm cho dân giầu

Đường mở rộng, bắc nhiều cầu

Thông thương hàng hóa dài lâu ba miền

Nhiều khu công nghiệp ưu tiên

Tuyển người lao động với tiền lương cao

Có nhiều khách sạn nhiều sao

Bao nhiêu siêu thị hàng nào thiếu đâu

Nhiều khu đô thị, nhà lầu

Đường thông, hè thoáng làm giầu đi lên

Phố phường đông đúc dưới trên

Nhà cao, phố đẹp vươn lên hàng đầu

Quê hương đất nước đẹp giầu

Tình yêu Tổ quốc muôn mầu sắt son!

NHỚ VỀ HẢI DƯƠNG Thơ: Hoa Đồng Nội

Hải Dương đẹp tình người đằm thắm

Mai em về cùng ngắm Côn Sơn

Suối róc rách chảy còn hơn tiếng đàn

Đến Kiếp Bạc với ngàn di tích

Về Hải Dương thật thích biết bao

Hồng Phong múa rối đón chào

Em về nơi đó với bao ân tình

Em nhớ mãi chúng mình vai sánh

Về Ninh Giang vị bánh ngọt ngào

Gói tình chiếc bánh người trao

Hương vị thơm sánh thưở nao nhớ hoài

Quê anh đẹp thiên thai tình nhớ

Hẹn kết duyên cùng chở yêu thương

Hải Dương đẹp mối tơ hường

: Chùm thơ hay viết về vải thiều Thanh Hà (Hải Dương)

VỀ HẢI DƯƠNG

Thơ: Vũ Trọng Khu

Về Hải Dương về với miền quê hương

Về nơi sinh ra khắc khoải trong lòng

Đứa con xa xôi vẫn thường ước vọng

Bước chân trần đi trên đất thân thương

Về bên Mẹ ngồi nghe chuyện ngày thường

Mà xa xứ ta thèm như cổ tích

Canh cua rau đay mướp nhà Mẹ hái

Mà sao ta cứ tưởng ở thiên đường

Về Hải Dương nhìn những đồng lúa vàng

Vải Thanh Hà mùa chín thơm dịu ngọt

Những trưa hè ta về qua Gia Lộc

Mát dưa thơm đỏ thắm nhớ người thương

Dù quê mình nơi đất cằn sương gió

Nhớ sao quên mưa nắng bạc áo ai

Nơi Cha Mẹ sống qua thời gian khó

Ta giữ trong tim mãi mãi suốt đời

Những đứa con xa ở khắp muôn phương

Trái tim vẫn đi về quê hương ta đó

Dẫu quê còn nghèo nhưng là muôn thuở

MỜI EM ĐẾN QUÊ ANH Thơ: Hoàng Đài

Mời em đến Hải Dương một chuyến

Ngắm quê anh uyển chuyển ru mình

Hoa ngàn đùa gió rung rinh

Lòng người hiếu khách nghĩa tình đậm sâu

Kia dải lụa hoa mầu rực rỡ

Dòng sông xinh bên lở bên bồi

Thuyền bè xuôi ngược đầy vơi

Chở bao sức sống cho đời sáng tươi

Em muốn thấy rạng ngời trang sử

Đến Côn Sơn muôn thuở còn ghi

Nơi đây phong cảnh diệu kỳ

Ngàn năm Nguyễn Trãi khắc ghi bia vàng

Cùng anh ghé Bình Giang mua sắm

Quà cầu hôn nhiều lắm em ơi

Thanh Hà cau cưới tuyệt vời

Cẩm Giàng , Nam Sách…. Muôn nơi đẹp giàu

Quê anh đó tình sau nghĩa trước

Lòng yêu thương mãi được nhân đôi

Hải Dương giữ trọn ngàn lời yêu thương

Để cùng nhau vuôn bón niềm yêu

Cùng anh sớm sớm chiều chiều

Bên nhau hạnh phúc đời phiêu mộng tình !

HẢI DƯƠNG THÂN YÊU

Thơ Hải Dương

Hải Dương đó quê tôi bạn hỡi

Xứ đông gửi lời tới gần xa

Dạt dào tình nghĩa đậm đà

Xin mời thi hữu ghé qua một lần

Đảo Cò đón dừng chân Thanh Miện

Đất Thanh Hà thân thiện ghé sang

Mao Điền văn miếu Cẩm Giàng

Đậu Xanh Thành Phố vẻ vang lâu đời

Côn Sơn đó cạnh nơi Kiếp Bạc

Sử sách vàng ghi tạc đã lâu

Gốm Chu Đậu thật nhiều màu

Chả giò Gia Lộc chẳng đâu sánh bằng

Ai cũng nhớ xi măng Hoàng Thạch

Nhà cao tầng thử thách ngàn năm

Đại An công nghiệp xứng tầm

Ngày càng lớn mạnh trung tâm đẹp giàu

Dù bạn ở nơi đâu cũng đến

Sẽ hài lòng cảm mến Hải Dương

Cách xa trên vạn nẻo đường

Quê hương vẫy gọi muôn phương tìm về.

YÊU HẢI DƯƠNG Thơ: Nguyễn Hạnh

Yêu thầm hai tiếng Hải Dương

Ngọt ngào êm dịu khiêm nhường làm sao

Muốn về nơi ấy gửi trao duyên tình

Thương nhiều thành phố nhỏ xinh

Cầu Phú Lương lại đưa mình gần thêm

Kinh Thày nước chảy êm đềm

Lung linh thơ mộng, đêm đêm sáng bừng

Gió chiều ghé lại sau lưng

Bạch Đằng bơi vịt vui mừng dạo chơi

Công viên xanh đẹp gọi mời

Đường Thanh Niên đó bạn ơi nhớ vào

Lưu nhiều kỉ niệm ngày nào dựng xây

Vừa thăm vừa học thật hay lắm mà

Đường Hồng Quang nhớ ghé qua

Là nơi kiến thức cả nhà hiểu thêm

Cung Thiếu Nhi ở cạnh bên

Nơi đường Tuệ Tĩnh cái tên quen rồi

Hôm sau kể tiếp xin ngồi hóng nha !

TỰ HÀO XỨ ĐÔNG

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Em có về thăm quê với anh không.

Hải Dương thân yêu xứ đông nổi tiếng.

Thăm Đảo Cò nên thơ bên Thanh Miện.

Miền quê thân thương xao xuyến hữu tình.

Hay cùng anh về thăm đất Chí Linh.

Núi Côn Sơn hai đứa mình dạo bước.

Nơi ở ẩn bậc tiền nhân ngày trước.

Nơi sinh nhân tài đất nước Việt Nam.

Ghé Nam Sách có sông nước bình an.

Gốm Chu Đậu màu men lam như ngọc.

Ngược đường về thăm Tứ Kỳ, Gia Lộc.

Quê hương mình như gấm vóc mến yêu.

Về Thanh Hà thăm mảnh đất vải thiều.

Bến sông quê ngắm cánh diều no gió.

Tháng năm đến thơm ngon mùa vải đỏ.

Thăm đất Kinh Môn nơi đó yên bình.

Ghé Mao Điền nơi nhân kiệt địa linh.

Bao tiến sĩ xưa đăng trình sử sách.

Đã làm nên những vinh quang hiển hách.

Thật tự hào về miền đất xứ đông.

HẢI DUƠNG LẠNH VỀ

Thơ: Nguyễn Ngọc

Hải Duơng lạnh về gió thổi mây bay

Bên đường xưa ngày nào mùi hoa sữa

Nhành lá khô rụng rơi bên khung cửa

Lối đi về khắc khoải giữa yêu thương

Hồ Bạch Đằng vẫn đó những con đuờng

Em vẫn về trong vấn vuơng nỗi nhớ

Lòng chênh chao dạt dào từng nhịp thở

Rét cuối mùa đón gió giữa mênh mang

Hồ Bặch Đằng vuơng vấn chờ anh sang

Nuớc trong xanh vừa mơ màng dậy sóng

Em đứng đây thấy lòng đầy thơ mộng

Cuối đông rồi đừng để lỡ xuân em

Hải Duơng lạnh về phố vẫn bon chen

Hồ nước chiều đông e thẹn nhung nhớ

Huơng hoa sữa vẫn thơm nồng nhắc nhở

Vẫn còn đây.. ôi nức nở không quên.

HẢI DƯƠNG QUÊ TÔI Thơ: Hồng Loan

Quê tôi nơi ấy Thành Đông

Hải Dương miền đất phượng rồng ngao du

Thanh Hà rối nước quẫy mù

Vải thiều ngọt lịm, trĩu đu ổi vàng

Bánh gai nức tiếng Ninh Giang

Đền quan Tranh lớn rộn ràng hát văn

Đảo Cò Thanh Miện nắng tàn

Cánh dang trắng xóa miên man ráng chiều

Bình Giang tiến sĩ rất nhiều

Ấp làng Mộ Trạch Vua chiêu nhân tài

Mao Điền Văn Miếu thứ hai kinh thành

Đền Bia có tiếng đất lành

Danh y Tuệ Tĩnh nổi danh cứu người

Gia Lộc chợ Bóng ghé chơi

Bánh dầy giò chả xin mời quà xa

Côn Sơn Kiếp Bạc sáng nhòa

Chí Linh rừng núi mấy tòa đền thiêng

Trần Hưng Đạo vững như kiềng

Danh nhân Nguyễn Trãi tiếng chiêng ngàn đời

Chu Văn An đứng thảnh thơi

Uyên tài bác học mọi người biết ơn

Người người đến lễ cầu muôn phúc lành

Tứ Kì chiếu cói vàng hanh

Chả rươi thơm nức quýt ,hành quẩn quanh

Nam Sách yên ả trong lành

Mạc Đĩnh Chi đó ghi danh bảng vàng

Từng đoàn xe nối nhịp nhàng chi thu

Bàn chân rắn quấn diệt thù vẫn ham

Tháng ngày đổi mới sánh tầm cố đô

Ai qua cũng muốn ngẩn ngơ làm quà

Đường năm mở rộng cầu phà

Thông thương hàng hóa bôn ba khắp miền

Gái Hải Dương rất dịu hiền

Chắt chiu tần tảo truân chuyên tháng ngày

Yêu ai thương nhớ vơi đầy

Thủy chung son sắt không thay đổi lòng

Thành Đông tôi nhớ tôi mong

Xa quê nhưng mãi ngóng trông…mỏi mòn…

HẢI DUƠNG QUÊ TÔI Thơ: Nguyễn Ngọc

Hải Duơng ơi một chiều đông thơ mộng

Ngắm bầu trời mây đỏng đảnh bay bay

Và dòng sông cứ sóng sánh vơi đầy

Phía xa xa nhấp nhô đồng lúa chín

Tháng muời về gió heo may bịn rin

Mang mưa về lấm tấm hạt mưa rơi

Nhìn mưa bay lòng cảm thấy bồi hồi

Buồn hoang hoải nguòi xa ơi có biết

Kỷ niệm xưa nay vẫn còn tha thiết

Mãi trong em da diết đến ngẩn ngơ

Nhớ hình ai theo nắng đổ ven bờ

Giờ nhớ lại chiều mộng mơ ngày ấy

Vùng đất vải hôm nay vừa thức dậy,

Nhà máy xi măng Hoàng Thạch lẫy lừng

Sông Thái Bình hiền dịu thật linh lung

Sóng lăn tăn vỗ về con thuyền mộng

Đứng trên đê nhìn gió thổi lồng lộng

Nghe rì rào con sóng vỗ chân cầu

Bên kia sông một vùng đất nhuộm màu

Cầu Phú Luơng gọi nhau bao mong ngóng

Xuôi bến Hàn một khúc sông trải rộng

Tiếng leng keng còi tàu vừa đi ngang

Chiều thanh bình nhìn gió thoảng lang thang

Chợt mênh mang ru hồn ta nhớ mãi.

NHỚ HẢI DƯƠNG

Thơ: Nguyễn Nhật

Một thuở rời xa giờ luyến tiếc

Ngàn năm Văn Hiến đất quê mình

Anh tài chật kín miền nhân kiệt

Lịch sử gom đầy chốn địa linh…

Mấy bận làm quân thù phải kính

Nhiều phen khiến lũ giặc kinh hoàng

Sơn hà Nam Quốc thiên thư định

Xã tắc Vua Trần tiếng hịch vang

Mạc Đĩnh Chi tài thân Lưỡng Trạng

Văn chương khuấy động bốn phương trời

Công thần hộ quốc danh lưu bảng

Lão tướng an bang tiếng để đời

Nguyễn Trãi vi thần…công hoá tội

Ai người thấu hiểu dạ kiên trung

Oan khiên trói buộc mang lầm lỗi

Nhục nhã tru di khổ tận cùng

“Thất Trãm” mong Vua hành thị chúng

Chu An bậc trí giả dâng trình

Từ quan bỏ lại nhiều ân sủng

Cáo lão lui về ngọn Chí Linh

Khỏe mạnh nhờ danh y Tuệ Tĩnh

Cây rau, ngọn cỏ mọc ven rào

Cho dù nắng dãi không mang bịnh

Nếu phải mưa dầm chẳng ốm đau…

Bỗng ước cùng em ăn Bánh Đậu

Ngồi xem Rối Nước giữa đêm trường

Nghe Chèo trỗi khúc tương tư Bậu

Tỉnh giấc lưng chừng…nhớ Hải Dương!

Những Bài Thơ Nặng Nghĩa Tình

Tác phẩm Tình mẹ của tác giả Phạm Thúy Mơ.

Tình mẹ (NXB Hội Nhà văn Việt Nam) là tập thơ vừa ra đời trong tháng 9 năm 2023. Vẫn với lối viết dung dị, chân thành, nữ tác giả đưa người đọc đến với những cung bậc xúc cảm về quê hương, về mẹ và nghĩa tình đồng đội.

Tập thơ Tình mẹ khá đầy đặn với 47 bài thơ, xuyên suốt là những hoài ức, kỷ niệm nhớ thương tha thiết qua giọng thơ chân thành, mộc mạc. Phạm Thúy Mơ viết nhiều về mẹ, tất thảy đều nhất quán một tâm trạng thương nhớ cùng những hồi ức đẹp đẽ. Hình tượng người mẹ tần tảo, làm lụng yêu thương và thầm lặng chờ đợi hy sinh cho con cái: “Cả đời đơn lẻ héo hon/Cả đời áo vá nuôi con một mình/Nghe cơn gió lạnh qua mành/Tuổi xuân khép giữa mái tranh nhà nghèo… Mẹ như dậu duối bờ ao/Rễ cằn, gốc cộc, bám vào đất quê” (Thương mẹ).

Giọng thơ thủ thỉ tâm tình, Phạm Thúy Mơ hồi tưởng về mẹ – mẹ như ngọn nguồn sức mạnh giúp con vượt qua những khó khăn, gian nan giữa cuộc đời: “Nâng niu mẹ nắm tay con/Bao điều suy nghĩ trải trong cuộc đời/Nhịp tim đã nói bao lời/Khi bàn tay mẹ chạm đôi tay mình/Bão dông vùi dập chồi xanh/Dịu dàng tay mẹ lá cành chở che”. (Đôi bàn tay mẹ).

Tiếp tục là những câu thơ cảm động được viết trong khắc khoải nỗi nhớ và có phần day dứt khi chưa kịp đền đáp công ơn sinh thành, nuôi dưỡng: “Cánh cò chạy trốn cơn giông/Mẹ tôi ra đồng đi cất ruộng chua/Trời buồn, té nước làm mưa/Mẹ vui, đón bát cơm mùa nuôi con!… Vậy mà chỉ một nén hương/Dâng lên hồn mẹ bát cơm đầu mùa”. (Mẹ).

Trong những trang viết của bà chất chứa tình cảm nồng hậu của cô gái thanh niên xung phong năm xưa với đồng đội. Tất cả đều tha thiết tình cảm trân quý, nhớ thương người lính một thời “vào sinh ra tử”: “Vạn lần nhớ, vạn lần thương/Em nay làm mẹ hay thường vẫn đơn?/Nhớ về thủa ấy Trường Sơn/Tấm thân nhỏ bé cõng thương giữa đèo”. (Nhớ về thủa ấy Trường Sơn).

Khi viết về kỷ niệm chiến trường xa xưa, tác giả tái hiện khí thế hừng hực của một thời “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước” với lòng tự hào khôn nguôi: “Em là cô gái xung phong/Ba lô con cóc hành trang bên mình/Chung chiêng tăng võng giữa rừng/Tay chòng, tay cuốc mở đường xe qua”. Một thuở Trường Sơn như thế! Nơi mà các cô gái thanh niên xung phong tuổi 18, đôi mươi hồn nhiên, yêu đời nhưng thật dũng cảm. Họ sẵn sàng hy sinh tuổi thanh xuân góp sức đánh thắng kẻ thù xâm lược.  

Tập thơ Tình mẹ còn là những xúc cảm về tình yêu quê hương, đất nước. Đó là niềm tự hào khi quê hương thanh bình ngày một đổi mới qua các bài thơ Cầu Nông Tiến, Cảm nhận mùa thu, Sông quê… Với thể thơ lục bát truyền thống, dễ truyền cảm đến người đọc: “Tuyên Quang đẹp tựa bài thơ/Hoa thơm, quả ngọt bốn mùa tốt tươi/Sáo diều vi vút lưng trời/Vẳng nghe tiếng mẹ ru hời năm xưa”. (Cầu Nông Tiến).

Khép lại trang sách với những ký ức lắng đọng qua 47 bài thơ. Bằng chất giọng dung dị, mộc mạc, Phạm Thúy Mơ đã biểu đạt thành công xúc cảm qua những tác phẩm sâu nặng nghĩa tình về mẹ, về quê hương và đồng đội.

5 Bài Thơ Ngắn Mà Sâu Nặng Tình Thầy Trò

(Baonghean.vn) – Tình cảm thầy trò xưa và nay luôn là nguồn cảm hứng vô tận cho các thi sĩ. Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng tôi xin giới thiệu 5 bài thơ ngắn mà sâu sắc về tình thầy trò đến độc giả.

Thầy

(Tác giả: Ngân Hoàng)

Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắngCứ tự nhủ rằng đó là bụi phấnMà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lạiMái chèo đó là những viên phấn trắngVà thầy là người đưa đò cần mẫnCho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôiCho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữaGọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …

Không đề

(Tác giả: Nguyễn Trung Dzũng)

Tri thức ngày xưa trở lại đây,

Ân tình sâu nặng của cô thầy!

Người mang ánh sáng soi đời trẻ;

Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

Đò đến vinh quang nơi đất lạ;

Cám ơn người đã lái đò hay!

Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

Người đã giúp con vượt đắng cay!

Người lái đò

(Tác giả: Thảo Nguyên)

Một đời người – một dòng sông…

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

“Muốn qua sông phải lụy đò”

Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa … 

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

Con đò trí thức thầy đưa bao người.

Qua sông gửi lại nụ cười

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương. 

Con đò mộc – mái đầu sương

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,

Khúc sông ấy vẫn còn đây

Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…

Nghe thầy đọc thơ

(Tác giả: Trần Đăng Khoa)

Em nghe thầy đọc bao ngày

Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà

Mái chèo nghe vọng sông xa

Êm êm như tiếng của bà năm xưa

Nghe trăng thuở động tàu dừa

Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời

Thêm yêu tiếng hát mẹ cười

Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra… 

Lời trầm thầy tôi

(Tác giả: Phạm Duy Cầu)

Có những chiều hè, phượng đỏ rơi

Còn đâu năm cũ, sắp qua rồi.

Thương người bạn cũ, ân sâu nặng

Nhớ lại thầy xưa, tình chẳng phôi.

Muốn được cho đi, thầy phải có

Tâm thành đón nhận, lẽ trò tôi.

Cho không phải mất, tình muôn thuở.

Nhận được đời vui, nghĩa thế thôi.

Hoa Lê

(Tổng hợp)

1001 Bài Thơ Quê Hương, Tình Yêu Làng Quê & Nỗi Nhớ

(iini.net) Tổng hợp những bài thơ quê hương hay với tình cảm dạt dào khi nghĩ về nơi mình sinh ra và lớn lên. Những vần thơ tình quê hương, làng quê tôi,.. thật đậm đà sâu sắc…

Tình yêu quê hương có thể nói là tình yêu lớn nhất, thiêng liêng nhất trong tất thảy các thứ tình yêu. Bởi trong đó có tình yêu cha mẹ, tình yêu đôi lứa, bạn bè, làng xóm, sân kho, giếng nước, con đò, dòng sông, đình, chùa… và cả những con đường đầy ắp bao kỷ niệm buồn vui đều gói cả trong quê hương của mỗi chúng ta. Chả thế mà bài thơ Quê hương của nhà thơ Đỗ Trung Quân có câu thơ để đời : “Quê hương là chùm khế ngọt, Cho con trèo hái mỗi ngày”

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #01

BÀI THƠ: BỨC TRANH QUÊ

Thơ: Hà Thu

Quê hương đẹp mãi trong tôi Dòng sông bên lỡ bên bồi uốn quanh Cánh cò bay lượn chòng chành Đàn bò gặm cỏ đồng xanh mượt mà

Sáo diều trong gió ngân nga Bình yên thanh đạm chan hòa yêu thương Bức tranh đẹp tựa thiên đường Hồn thơ trỗi dậy nặng vương nghĩa tình.

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #02

THƠ QUÊ HƯƠNG: CÒN MÃI HƯƠNG QUÊ

Thơ: Hiền Nhật Phương Trần

Tóc dài em xõa ngang vai Bóng quê hương đổ dặm dài phía sau Bến sông đợi một nhịp cầu Thênh thang đồng lúa một màu ngát xanh

Yêu quê tình mãi ngọt lành Du dương khúc hát thanh bình ngân nga Điệu hò xứ Huế vang xa Gửi tình em với quê nhà đợi mong

Hè sang Phượng trổ sắc hồng Người ơi ước hẹn tình nồng không phai!

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #03

THƠ QUÊ HƯƠNG

Thơ: Dạ Thế Nhân

Quê hương là tiếng à ơi Giọng ru của Mẹ một đời vì con Quê hương là dãy Trường Sơn Ngất cao hùng vĩ …núi non chập chùng

Quê hương là vạn anh hùng Màu xương tuôn đổ trừ hung bạo tràn Quê hương là dãy giang san Cà mau – Nam ải vạn ngàn gấm hoa

Là muôn tiếng Mẹ lời Cha Ấm đời con trẻ bao la biển trời Quê hương là tiếng ru hời Câu hò ví dặm … đêm rơi não lòng

Quê hương bóng Mẹ trên đồng Bóng Cha dưới ruộng …gánh gồng vì con Quê hương tuổi dại ngày son Là con diều giấy trên non mãi đùa

Quê hương là ngọn gió lùa Mẹ che con ngủ…đêm thừa lạnh căm Năm canh Mẹ thức trọn năm Vì chồng con…vì cả giang san này

Mặc mưa sa…mặc nắng dày Quê hương của Mẹ trải đầy trong con Gian lao Mẹ gánh cho tròn Dẫu muôn gian khó mỏi mòn bước chân

Cho con điệu hát trong ngần Cho con trọn vẹn âm vần….Quê hương.

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #04

BÀI THƠ: TÌNH QUÊ

Thơ: Hà Thu

Tôi về tìm lại tuổi thơ Tìm trong câu hát ầu ơ ví dầu Tìm về đồng ruộng nương dâu Dòng sông bến nước cây cầu gốc đa

Tôi về tìm lại hôm qua Hồn nhiên thơ mộng nô đùa rong chơi Tuổi thơ ngày ấy đâu rồi Bao nhiêu ký ức dần trôi ùa về

Chẳng nơi nào đẹp bằng quê Nhà tranh vách lá tạm che nghèo nàn Nhưng mà tình nghĩa chứa chan Chở che đùm bọc cơ hàn sớt chia

Phồn hoa đô thị ngoài kia Ồn ào náo nhiệt xa lìa tình thân Bôn ba xuôi ngược bụi trần Nửa đời nặng gánh vai uằn áo cơm

Về quê lòng thấy vui hơn Tình thân bè bạn thuở còn đôi mươi Tôi về tìm lại nụ cười Bấy lâu lạc lõng chợ đời bon chen

Tôi về tìm bóng thân quen Bạn trường một thuở sách đèn ngày thơ Bạn bè một thuở dại khờ Về ôn kỷ niệm trong mơ ngày nào

Nhớ quê lòng dạ xuyến xao Về nghe câu hát ngọt ngào đưa nôi Quê hương khế ngọt ven đồi Quê hương in dáng mẹ tôi đợi chờ.

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #05BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG Thơ: Nguyễn Điệp

Quê hương tôi là những buổi trưa hè Theo chúng bạn đi bắt ve về nghịch Vị của bàng…chua chua…mà vẫn thích Ánh mắt người khúc khích gọi mùa sang

Quê hương tôi là bông lúa chín vàng Hàng dừa đứng mơ màng trong nắng sớm Vườn trái cây sai trĩu cành mơn mởn Có dáng cha đang đứng đợi con về

Từng đàn trâu thong thả chốn đường quê Tiếng sáo trúc vỗ về trưa nắng hạ Là dáng mẹ hòa trong từng gốc rạ Giọt sương đêm trên cành lá gọi mời

Con sẽ về bên mẹ…mẹ hiền ơi Để được khóc bên những lời an ủi Được xuýt xoa củ khoai lang nướng củi Được hòa mình trong khúc hát sông quê

Quê hương ơi…ta nhất định trở về !!!

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #06BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG HOÀI NHỚ Thơ: Phú Sĩ

Quay gót trở về một lần với quê hương Thương lắm anh ơi vấn vương bao nỗi nhớ Ký ức tuổi thơ theo năm chờ tháng đợi Ôm ấp vui buồn theo từng hạt mưa rơi

Hãy lại một lần về chốn cũ anh ơi! Nơi bến sông xưa còn bên bồi bên lở Lời hẹn năm nào đời này anh còn nợ Trăn trở đêm buồn trăn trở khúc nhạc xưa

Hãy lặng nhớ về mùa hoa bưởi đong đưa Dáng mẹ liêu xiêu nắng đùa trên mái lá Có kỷ niệm về mối tình cha thắm đỏ Ru mãi ngọt ngào tuổi thơ đã rời xa

Anh hãy quay về mùa cây lúa trổ hoa Cánh đồng vàng ươm tình thương còn chan chứa Cúm núm gọi đàn tiếng kêu còn dang dở Điệp khúc quê mình còn đợi mãi tình anh.

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #07BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG Thơ: Phú Sĩ

Quê tôi đó có tình yêu tha thiết Mỗi đứa con nơi biền biệt chưa về Vẫn ngóng lòng nơi ấy mái tranh quê Có dáng mẹ còn não nề thương nhớ

Quê tôi đó có câu hò mãi nợ Một lời thề ngày rời bến yêu thương Dù đi xa cách trở mấy dăm trường Con tim nhỏ vấn vương hình bóng cũ

Quê tôi đó những mảnh đời vần vũ Khói lam chiều ấp ủ sưởi lòng nhau Giọt mồ hôi mằn mặn vẫn khát khao Niềm hạnh phúc đang dâng trào nơi ấy

Quê tôi đó ngàn đời nay vẫn vậy Vòng tay người che chở bước thơ ngây Giờ quay về mái tóc nhuốm màu phai Vẫn còn thấy đắm say ngàn nỗi nhớ

Quê tôi đó nghĩa ân tình thắm nở Bạn đời ơi dầu năm tháng đợi chờ Một ngày về tươi mãi khúc tình thơ Lời quê mẹ tiếng tơ lòng ấm mãi.

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #08BÀI THƠ: YÊU LẮM QUÊ HƯƠNG TÔI Thơ: Triệu Phú Tình

Anh yêu lắm yêu quê mình nhiều lắm Những cánh đồng trải thảm rộng mênh mông Tím lục bình bềnh bồng nổi trên sông Khói bếp thơm vương nồng mùi rơm rạ

Từng chiếc chòi được lợp bằng mái lá Đêm ra ngồi thả vó bắt cá tôm Ngó xa xa vài người eo buộc hom Xoi ếch nhái nơi đường mòn bờ ruộng

Lòng chợt nhớ mùi mắm thơm cà cuống Chấm dưa cà hoặc rau muống cực ngon Mấy đứa trẻ nhà bên cười tươi giòn Nhắc thuở bé mình lon ton cũng thế

Tối rủ nhau ra đầu làng ngồi kể Chuyện ở trường chuyện chú rể cô dâu Rồi thỉnh thoảng có đứa chêm một câu Giọng pha trò cười rung râu rụng rốn

Có những hôm chơi cái trò tìm trốn Đứa lỡ quên ngủ luôn ở đống rơm Đứa thì đói chạy về nhà ăn cơm Mai mới đến lại đơm điều nói dối

Phải nói rằng mình quả thật có lỗi Với làng quê với nguồn cội ông cha Bởi đã lâu chẳng thăm lại quê nhà Xin thứ tha thật lòng mong tha thứ.

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #09BÀI THƠ: HỒN QUÊ Thơ: Hảo Trần

Ta về nương gió đồng xanh Nghe hồn cây cỏ dệt thành hồn quê..

Lắng nghe đất thở bộn bề Lẫn trong hương lúa ..hương quê nồng nàn Tiếng đêm âm hưởng đồng hoang Cuốc kêu gọi bạn, tiếng đàn dế giun..

Lấm lem chân mẹ lội bùn Trĩu bông lúa chín vàng ươm trên đồng Tạc vào giữa chốn mênh mông Hao gầy dáng mẹ lưng còng liêu xiêu

Ta về tìm thủa dấu yêu Bến sông bờ bãi những chiều xa xưa Cánh diều no gió tuổi thơ Lưng trâu cõng những ước mơ thủa nào

Đêm trăng lòng dạ nôn nao Câu hò vang vọng cồn cào nhớ nhung Đâu rồi thăm thẳm ánh nhìn.. Bờ môi hé nụ.. Nhịp tim chòng chành..

Bao nhiêu năm sống thị thành Hồn quê vẫn đẫm ngọt lành trong tôi…!

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #10QUÊ HƯƠNG MỘT THỜI ĐỂ NHỚ Thơ: Võ Sơn Lâm

Yêu quê hương nhớ một thời thơ dại Tiếng ru hời vọng lại của ngày xưa Đêm ba mươi nghe tiếng pháo giao thừa Mùng một tết vào chùa đi lễ phật

Ta lớn lên giữa một thời chật vật Bao khó khăn lật đật những vui buồn Và cuộc đời cũng chẳng được sẻ suôn Khi Đất Nước mang nỗi buồn chia cắt

Tình yêu thương con người luôn gắn chặt Thấm đẫm buồn se thắt tiếng đạn bom Nhìn em thơ trong đói rét gầy còm Bao nỗi khổ mỏi mòn ta day dứt

Rồi tháng năm tiếng quân reo hừng hực Thống nhất rồi đất nước rực cờ hoa Tổ Quốc vui thay, xum họp một nhà Ta vẫn nhớ kỷ niệm xa… ngày ấy.!…

Thơ Hay Viết Về Quê Hương #11QUÊ HƯƠNG Thơ: Nguyễn Hưng

Ai cũng có một quê hương để nhớ Vết thời gian không thể xóa bao giờ Thương tuổi thơ những trưa cùng đám bạn Bắt cá đòng…hỉ hả với bùn dơ

Gió bấc về…cuối vụ…lúa vàng mơ Đòng cong vút gọi mời mùa thu hoạch Ruộng khô hạn trơ mình con cá chạch Cố vẫy vùng tìm đường lách về sông

Quê hương ta mộc mạc những cánh đồng Ngọt phù sa thượng nguồn…đông vàm cỏ Nơi chở che cả một thời gian khó Mồ hôi cha…nước mắt mẹ…chát phèn

Cả cuộc đời làm bạn với bùn đen Cha mỉm cười khi nức mầm hạt thóc Đôi vai mẹ nặng quằng bao khó nhọc Lệ mừng rơi khi khoai bắp xanh màu

Con cá đòng mộc mạc chẳng thanh cao Mãi thủy chung bên nồi cơm gạo mới Sao cứ nhớ cứ thèm nơi đầu lưỡi Có lẽ nào…đó…mùi vị quê hương

Nhớ bồi hồi những kỷ niệm yêu thương Biết tìm đâu bữa cơm nghèo thuở nhỏ Bỗng chiều nay nghe mắt mình rát đỏ Xa lắm rồi ngày xưa đó…Quê ơi.

Làng tôi giữa đồng xanh dào dạt Mỗi hè về ngan ngát hương đưa Nhớ sao những buổi hạ xưa Cha thường hóng gió mỗi trưa hạ nồng

Làng tôi có con sông dài rộng Êm đềm trôi thơ mộng tuyệt vời Đêm về đầy ánh sao rơi Sóng xô man mác đầy vơi nỗi niềm

Làng tôi đó Mộc miên đỏ dạ Của mối tình đã hoá hư không Chia xa cái tuổi Phượng hồng Sao tôi vẫn nhớ mênh mông ngày nào

Làng tôi có cầu ao bình dị Mẹ vẫn thường dầu dí ầu ơ Mây hồng xao xuyến mộng mơ Cánh Diều nghiêng cả hạ thơ nắng vàng

Dẫu xa ngái xóm làng vạn dặm Vẫn ngóng trông ngày sẽ trở về Mình tôi dạo bước triền đê Đắm trong hoài niệm tình quê ngọt ngào…

Quê hương ơi chưa đi xa đã nhớ Nhớ con sông thương bên lở bên bồi Chợ quê mình nơi con nước chia đôi Dòng ký ức gọi mời đêm thao thức.

Tuổi thơ ơi trong xanh như màu nước Theo thời gian mơ ước cứ vời xa Còn trong tim bao khát vọng thiết tha Thương nhớ quá quê nhà bao kỷ niệm.

Chiều trên sông hoa lục bình nở tím Hoàng hôn buông nhuộm tím cõi lòng ai Nợ áo cơm lưu lạc tháng năm dài Mái trường cũ chưa ngày về thăm lại.

Ai một thời ấp ôm tình vụng dại Khoảng trời xưa sống lại giữa đêm mơ Mắt mẹ quê sâu lắng nỗi đợi chờ Vầng trăng hẹn chơ vơ miền ký ức.

Dòng lưu bút còn in sâu tiềm thức Mối tình đầu day dứt cả tâm tư Gửi hết tình lên giấy trắng thành thơ Đêm viễn xứ thẫn thờ bao kỷ niệm.

Ai cũng có quê hương, và ai cũng yêu quê hương của mình cả. Xin mời các bạn cùng xem tiếp những bài thơ viết về quê hương và tuổi thơ với những sáng tác mới nhất. Tình thơ quê hương thật nhẹ nhàng nhưng dạt dào cảm xúc..

Tình Thơ Quê Hương Và Tuổi Thơ Hay #14QUÊ ƠI Thơ: Hảo Trần

Vẳng đâu đây tiếng gà gáy canh khuya Đêm trở giấc nghe sông quê quẫy sóng Xóm yên bình chìm trong làn sương mỏng Tiếng gọi đò chúng tôi đó đợi bến xưa

Thương quê nhà bao vất vả sớm trưa Theo mùa vụ .. lùa bát cơm nuốt vội Đất nứt nẻ đường cày không lật nổi Nắng gió lào thêm bỏng rát bàn chân

Mẹ còng lưng tạc vào cánh đồng xanh Mồ hôi cha áo phai màu mưa nắng Nỗi nhọc nhằn chắt chiu từ chát đắng Kết tinh vào hạt gạo trắng cơm thơm

Ta lớn lên vững bước mọi nẻo đường Trong hành trang nỗi nhớ quê khắc khoải Chạm cuống rốn mẹ phơi thời non dại Ta ghìm lòng ..thổn thức gọi ..quê ơi..

Tình Thơ Quê Hương Và Tuổi Thơ Hay #15

QUÊ HƯƠNG TUỔI THƠ TÔI

Thơ: Violet Hoa

Tôi trở về sau những tháng ngày xa Dòng sông nhỏ bên nhà nay vẫn thế Con thuyền vẫn đưa mái chèo khua nhẹ Sóng đùa nhau lặng lẽ hát, xô bờ

Tôi trở về mà cứ ngỡ như mơ Sao gần gũi chẳng hững hờ xa cách Yên bình lắm nhưng không hề hiu quạnh Vẫn còn đây lấp lánh tuổi thiên thần…

Nhớ những ngày nước lụt vào đến sân Theo lũ trẻ vác cần đi câu cá Vui té nước làm áo quần ướt cả Đuổi nhau hoài trượt ngã vẫn cười tươi

Những buổi chiều theo mẹ vớt củi trôi Mẹ vất vả vẫn cười trong mưa lũ Cuộc sống khó biết bao giờ no đủ Cả cuộc đời lam lũ với miền quê…

Những đêm hè theo cha khắp triền đê Bắt Đom Đóm mang về cho trong lọ Nhìn như chiếc đèn lồng xinh bé nhỏ Gọi bạn bè chơi đố suốt đêm thâu

Sắp tàn canh trăng ngả núi gối đầu Gà đã gáy tận sâu nơi xóm nhỏ Vừng Đông rạng ánh bình minh lấp ló Lại ra đồng cắt cỏ với chăn trâu

Nắng chang chang chẳng mũ nón đội đầu Mò Cua Ốc nơi đồng sâu, ruộng cạn Lên đồi bẻ những chùm Sim, quả Nhãn Lại quây quần bên chúng bạn cùng ăn…

Đã xa rồi tuổi thơ ấy bao năm Nhưng kỷ niệm ướt đằm trong nỗi nhớ Quê tôi đó nằm bên dòng sông nhỏ Cả cuộc đời tôi nhớ mãi không quên!

Tình Thơ Quê Hương Và Tuổi Thơ Hay #16QUÊ MẸ Thơ: Violet Hoa

Kỳ nghỉ lễ tôi trở về quê mẹ Cánh đồng làng lặng lẽ dưới chân đê Tiếng Cuốc kêu như chào đón Hạ về Cơn gió nhẹ vỗ về yêu thương lắm

Miền quê cũ in tình người sâu đậm Thương Mẹ nghèo áo đẫm giọt mồ hôi Những buổi trưa ru con ngủ ơ hời Bên cánh võng ở nơi bờ tre nhỏ

Chiều nắng ngả Mẹ ra đồng kéo vó Nơi cống làng Mẹ thả Đó, mò cua Làn gió hôn lên trán mẹ như đùa Mẹ nghe cả những mùa vui hạnh phúc…

Bao năm tháng dẫu dòng đời trong đục Trái tim còn rạo rực những đam mê Gạt lo toan trong cuộc sống bộn bề Con trở lại miền quê – nơi có Mẹ…

Tình Thơ Quê Hương Và Tuổi Thơ Hay #17QUÊ HƯƠNG HAI TIẾNG NGỌT NGÀO Thơ: Quí Phi Hoàng

Nơi bình yên đó là chốn quê hương Có bốn mùa luôn ngọt ngào hoa trái Tình làng xóm tựa bình minh nắng trải Để đi đâu cũng thao thức lối về

Quê hương đó những bãi cỏ chân đê Thời để chỏm chăn trâu và nghịch ngợm Tắm chẳng mặc quần lòng đâu bận rộn Tiếng cười hồn nhiên bay bổng cánh diều

Quê hương với hạt nắng mai đáng yêu Cùng bé thơ vui hái hoa bắt bướm Trong cơn mơ cánh chuồn chuồn vẫn lượn Để trưa hè thơ thẩn ở bờ ao

Chốn dấu yêu trong tim mãi ngọt ngào Bởi ở đó có ngôi nhà của mẹ Tình thương cha cứ luôn luôn lặng lẽ Lộc cộc đầu hè tiếng gậy bà khua

Lòng yêu quê nói biết mấy cho vừa Nên trăm sông cứ đổ dồn biển cả Người dân quê chỉ ao tù, nước lã Nhưng tấm lòng luôn ấm áp chân tình.

Tình Thơ Quê Hương Và Tuổi Thơ Hay #18QUÊ HƯƠNG TUỔI THƠ TÔI Thơ: Phú Sĩ

Quê hương trong tôi … … là vùng trời cổ tích Là buổi bình minh theo gót mẹ ra đồng Cảm giác yên bình mùi lúa chín mênh mông Vương lại cuối mùa còn nồng hương thơm ngát

Quê hương trong tôi …. …. là cánh diều phiêu bạt Mang cả quảng đời thơ ấu thả ước mơ Là món cá đồng ngày trốn bắt ven bờ Mùi vị ngọt thơm đợi chờ trong tiềm thức

Quê hương trong tôi …. …. làn dân ca trầm ấm Hòa điệu rì rào man mác rặng tre ngân Tiếng vọng hồn quê nâng đỡ tuổi thơ hồng Không vướng bụi trần đong đầy tình của mẹ

Quê hương trong tôi …. … là cầu tre lắt lẽo Đưa bước chân người yên bình giữa gieo neo Là cọng rơm vàng đốt nên lửa vui reo Là bản đồng ca tiếng côn trùng réo rắt ….

Quê hương trong tôi … …. là nghĩa tình sâu sắc Nồng ấm chân thành chia sẻ đỡ nương nhau Là những con người lam lũ vẫn cần lao Nụ cười nở tươi ….. đón chào ngày quê mới.

Thơ Tình Yêu Quê Hương Thắm Thiết #19VỀ QUÊ HƯƠNG Thơ: Quốc Phương

Lâu lắm rồi..mới về với quê hương Và dạo bước trên con đường xưa cũ Hàng cây vẫn..âm thầm buông tán phủ Trước cổng chùa..bóng cổ thụ còn in

Lâu lắm rồi..mới lại được ngắm nhìn Ngôi đình cổ..có nghìn năm lịch sử Ở nơi đó..bao điều trong quá khứ Mà tuổi thơ..ai cũng giữ riêng mình

Lâu lắm rồi..về lại chốn tâm linh Được gặp gỡ..siết chặt tình thân ái Những ngày Tết..trên quê hương từng trải Thật vui lòng..nghe lại khúc dân ca

Cũng lâu rồi..kể từ lúc bôn ba Nay vẫn thấy..quê mình tha thiết thế Một lời nhắc..cuộc đời dù dâu bể Quê hương mình..như chẳng thể nào quên.

Quê hương đã cho tôi lớn lên bằng tiếng khóc chào đời, bằng lời ru ầu ơ thiết tha của mẹ. Bằng dòng sữa thơm đã nuôi tôi lớn thành người, Quê Hương nghe mộc mạc giản dị nhưng thật thân quen. Hai tiếng Quê hương trong tôi lại hiện về giống như một bức tranh đầy màu sắc chân phương, thiện mỹ, nhưng để thấu hiểu hết được phải bằng cả trái tim, lẫn tâm hồn. Với tôi Quê hương có một vị trí đặc biệt rất quan trọng dù đi đâu thì Quê hương vẫn trong trái tim tôi, bởi vì Quê hương là chùm khế ngọt, nếu ai không nhớ sẻ không lớn nổi thành người, giống như trong bài hát vậy. Mỗi người ai cũng có một Quê hương. Nghe thân thương gần gũi làm sao, là nơi in đậm kỷ niệm của tuổi thơ.

Thơ Tình Yêu Quê Hương Thắm Thiết #20MỘT THOÁNG QUÊ HƯƠNG Thơ: Trúc Thanh

Tôi nợ quê hương một bài thơ thơm mùi kỷ niệm Nợ những buổi chiều khua dầm ngắm hoa tím ven sông Tiền lá đổi mua đầy túi vỏ ốc đồng Giả bộ thổi cơm trò chơi đóng vai chồng, vai vợ

Cái tuổi hồn nhiên chợt ùa về nhớ ơi là nhớ Thèm canh chua trái bần cùng một mớ cá rô ron Quê mộc mạc như cha sang sảng tiếng cười giòn Quê hiền hòa như mẹ vì chồng con tần tảo

Dòng sông chở phù sa vị quê hương nồng cái khăn, cái áo Mồ hôi nhỏ trên đồng nên mặn từng hạt gạo, bát cơm Cay mắt đàn cò bởi làn khói đốt rơm Con cá lóc nướng chui bốc mùi thơm thèm không chịu nổi

Chiều xuống ven đê, bầy vịt chạy đồng ùa ra sông tha hồ bơi lội Lũ trẻ chụm đầu chia nhau từng trái ổi, chùm me Nhớ người xa tủi cây khế sau hè Chiếc xuồng nhỏ buồn hiu dưới tàn tre lá rụng

Tôi của ngày xưa trong đám trẻ nô đùa cười khoe hàm răng sún Con đường đất nhẵn lì mài thủng cái mo cau Kẻ ly hương chán cuộc sống ồn ào Xin trở lại khi nào lòng thấy nhớ.

Thơ Tình Yêu Quê Hương Thắm Thiết #21LÀNG QUÊ ÊM ĐỀM Thơ: Phong Sương

Nắng chiều đã ngã triền đê Đoàn người thong thả đi về cùng trâu Con sông xanh thẳm một màu Tiếng con cuốc gọi từ đâu vọng về

Êm đềm ở xóm làng quê Màn sương bao phủ đêm về vắng tanh Trên đồng ngọn lúa còn xanh Xóm làng êm ả trong lành biết bao

Một bày em nhỏ lao xao Chờ đón bố mẹ ra vào trong sân Trời tối thì cũng đã gần Nhà nhà khói bếp trắng ngần bay lên

Cảnh quê thật là êm đềm Đêm về yên tĩnh mà mê mẩn lòng Ngũ cho một giấc say nồng Bao nhiêu công việc nhà nông bộn bề

Thả vào giấc ngũ say mê Đến khi tĩnh giấc vọng về trống canh Mọi người thức dậy thật nhanh Cơm cà mắn cá ăn nhanh ra đồng

Con đò nằm ở bến sông Hình như nó cũng chờ mong một người Để rồi vui đón tươi cười Đò cùng với chủ đưa người sang sông.

Thơ Tình Yêu Quê Hương Thắm Thiết #22ÔI QUÊ HƯƠNG Thơ: Toàn Tâm Hòa

Ôi quê hương là đồng xanh, trái ngọt Đất thấm mồ hôi trên những luống cày Ba lớn lên mùi bùn còn bám gót Hạt lúa thơm lừng đổi những đắng cay!

Ôi quê hương là cánh cò rợp trắng Ai vẽ bức tranh diễm tuyệt, thanh bình Cái nghĩa, cái tình nồng nàn sâu lắng Bình dị nhưng mà quá đỗi lung linh

Cho con về đây thấy hình ảnh đó Có bài học nào gần gũi thế không!? Từ những bình thường khóm hoa, ngọn cỏ Cũng đã làm con ghi khắc trong lòng

Nơi Ba đã từng chôn nhau cắt rốn Gió nội hương đồng con thấy yêu không Giữ cái bình dân để mà làm vốn Dù sống ở đâu chẳng thẹn với lòng!

Bài học quê hương chỉ là như thế Muối mặn gừng cay, bùi ngọt vô cùng Khi gặp bạn bè thì con hãy kể Có một nơi về quá đỗi bao dung!

Thơ Tình Yêu Quê Hương Thắm Thiết #23(đang cập nhật..)