Đôi Lời Giới Thiệu
Mạc Tường và tôi mới quen biết nhau từ 2008. Tôi mời anh tham gia đồng hành một khóa giáo lý cho sinh viên, tiếp đó, mời anh chấm bài cho bộ môn thơ giải thơ văn Linh mục Đặng Đức Tuấn, góp phần chăm sóc các em học sinh yêu văn thơ của Câu lạc bộ Đồng Xanh Thơ Qui Nhơn tại Bình Định và Quảng Ngãi, và cùng với một số anh em chọn bài cho bộ sưu tập Có Một Vườn Thơ Đạo. Nhóm anh em phục vụ thơ văn Công giáo tại Qui Nhơn dự tính sẽ có một tuần tĩnh tâm do tôi hướng dẫn nhưng mãi đến nay chưa thực hiện được, cho nên tôi vẫn chưa có dịp chia sẻ, giúp Mạc Tường trong vấn đề nguồn cảm hứng thơ đạo.
Tuy nhiên trong thời gian làm việc chung, tôi thấy thơ Mạc Tường nói chung và thơ đạo của anh nói riêng ngày càng hay. Nhân được Mạc Tường nhờ giới thiệu tập thơ Lạy Trời mưa xuống, tôi nghĩ nên viết vài dòng ghi nhận.
Cảm hứng làm thơ đạo đến với Mạc Tường từ người thầy của anh là nhà thơ Vũ Phan Long. Nhiều năm trước khi được ơn lãnh bí tích Thánh tẩy, Vũ Phan Long đã được biết Kinh thánh, đã đọc và nghiền ngẫm rồi nhờ đó mà được ơn đức tin, rung động trước tình yêu của Chúa Cứu Thế và làm thơ ca tụng Ngài.
Khi tham gia các công việc của Ban mục vụ Văn hóa, Mạc Tường đã có thêm một điều mà thầy Vũ Phan Long chưa có cơ hội trải nghiệm: lòng yêu mến Hội thánh. Anh không có dịp tham gia những sinh hoạt đặc biệt tại giáo xứ. Kinh nghiệm về Hội Thánh anh có được là qua việc chăm sóc các bạn trẻ yêu văn thơ và chia sẻ đồng cảm về mục vụ văn hóa với những anh chị em cùng thao thức về việc này. Nhờ bề dày cuộc sống, Mạc Tường tiếp cận cả với những thực tế tiêu cực và những nét lạc quan nơi cộng đồng Dân Chúa, không chỉ bình thản mà còn cả với tấm lòng trăn trở và mến yêu.
Trước khi đến với thơ đạo, Mạc Tường đã có sẵn một kinh nghiệm nhất định về thơ, với nhịp nhạc và ngôn từ mới, với lục bát, ngũ ngôn và các thể thơ mới. Trong số những người đọc Lạy Trời mưa xuống, chắc hẳn nhiều bạn cũng đã có sẵn một vốn liếng thơ ca. Để chuyển mình tiến vào thơ đạo, các bạn ấy cũng có thể men theo lộ trình Mạc Tường đã đi: không những đọc và suy niệm Kinh thánh mà còn yêu mến Hội thánh qua thao thức và tham gia đóng góp.
Có một lần tôi về chốn cũTìm tuổi thơ yêu dấu ngày nàoCánh diều hồng, tầm xuân chớm nụDưới trăng tà biển hát lao xao
Có một lần tôi về chốn cũNhìn mây trôi, nắng hạ rực vàngDưới hiên nhà thiu thiu giấc ngủNghe tiếng cười cuối phố thênh thang
Có một lần tôi về chốn cũSầu biệc ly ngần ấy năm rồiChén rượu cạn, nửa quên nửa nhớMắt môi người một thuở tinh khôi
Có một lần tôi về chốn cũDòng sông quê trắng xóa nỗi niềmTiếng mưa rơi nao lòng lãng tửThương con đò xuôi ngược chông chênh
Có một lần tôi về chốn cũCổ tháp sầu nghiêng bóng liêu traiAi ngồi hát giữa trời gió húCành gãy muôn trùng điệu bi ai
Có một lần tôi về chốn cũNgười xưa ơi xa mãi phương nàoLầu Hoàng Hạc, bạc đầu viễn xứĐêm quê nhà lá có chiêm bao!
Nếu đêm ấy con đi cùng Thầy
Chắc con cũng vội vàng bỏ trốn
Và bây giờ gặp người cùng khốn
Con tự bảo mình chẳng phải Thầy đâu
Nếu đêm ấy trong vườn cây dầu
Chắc con cũng ngủ say mặc Thầy thao thức
Và bây giờ gặp người cùng cực
Con tự bảo mình chẳng phải chuyện ta
Nếu đêm ấy… con cũng đứng xa xa
Khi ai hỏi: Anh là môn đệ?
Và bây giờ gặp người túng thế
Con tự bảo mình chẳng phải người thân
Đêm ấy – bây giờ, con mãi phân vân
Có lẽ nào con đớn hèn đến vậy
Có lẽ nào con mù lòa chẳng thấy
Giữa đời thường Chúa vẫn ở quanh con.
Sông chờ trăng thao thức
Giữa đất trời xôn xao.
Cơn mưa chiều mùa hạQua thành phố buồn thiuMang về cơn gió lạGiữa lòng tôi hắt hiu.
HÃY CÙNG NHAU HỎI
“Anh em có gì ăn không?”Hoang tàn sau cơn bão lũLúa non ngã rạp trên đồngRưng rưng nỗi buồn giáp vụ
“Anh em có gì ăn không?”Có bao giờ tôi biết hỏiCụ già run rẩy đêm đôngNhững em bé gầy guộc đói
“Anh em có gì ăn không?”Công nhân phập phù thất nghiệpBèo trôi con nước xuôi dòngTháng ngày âu lo mãi miết
“Anh em có gì ăn không?”Đã bao giờ tôi chia sẻMiếng cơm, manh áo, tấm lòngCùng người anh em nhỏ bé
“Anh em có gì ăn không?”biết bao giờ thôi chinh chiếnNăm châu no ấm thỏa lòngTình người trao nhau bốn biển.
LẠY TRỜI MƯA XUỐNG
Lạy Trời mưa xuống trần gianCho cây trổ nụ địa đàng thuở xưaMột đời ngồi dưới cơn mưaTrăm năm tắm gội, bốn mùa phù sa
Adam muôn thuở thật thàVườn khuya táo ngọt, Eva dỗ dànhMai sau tròn khuyết cũng đànhÁo bay cỏ lá biếc xanh, nguyệt rằm
Cuộc thiên di, mấy nghìn nămBên kia biển Đỏ đêm nằm nhớ quênĐường dài mấy dặm sơn khêMà sao đi mãi chưa về Canaan
Lạy Trời mưa xuống trần gianRuộng đồng no mật, sữa tràn bờ xaNhung tơ vạt cỏ xanh, và…Giò phong lan trước hiên nhà nở hoa.
NƯỚC MẶN- QUY NHƠN BI HÙNG SỬ
Ta theo em chiều nay về Nước MặnDưới nắng ngời lời nguyện gẫm yêu thươngĐứng bên thềm, nghe kể chuyện ngày xưaChuyện bốn trăm năm kể mấy cho vừaĐất Quảng Nam rùng mình cơn địa chấn Trang giáo sử đẫm mồ hôi, đẫm máuVung nhát cuồng đao, máu nhuộm pháp trườngMưa tức tưởi, Mằng Lăng đêm bạc trắng
Đời trước – đời sau, tổ tiên – con cháuNgười nối người, đất vỡ vạc sinh sôiCó lúc trở trời, đất chịu mồ côiBao bách hại, gẫm mùa Thương chén đắng
Nước sông Gò Bồi bỗng dưng mằn mặnBiệt ly hề, nước mắt ngược vào trongVĩnh Thạnh đêm nao cây cỏ khóc ròngTrăng đỏ ối, rưng rưng lòng Chiên Mẹ
Tan tác đàn con, giáo đường quạnh quẽLũy tre xanh Gò Thị khuất xa dầnĐường khổ hình, Trùm Cả nguyện hiến thânGiờ lâm tử ai người không kinh hãi
Đòn vọt, cùm gông, đầu rơi, máu chảyCó lúc tưởng chừng không thể vượt quaCơn lũ dài, đồng ruộng đẫm phù saCho bông lúa ngậm đòng dòng sữa Thánh
Vàng tít chân trời, cò bay thẳng cánhMùa gặt về rộn rã khúc linh caChuông nhà thờ quyện bến nước, cây đaChiêng cùng trống hòa câu kinh, ý lễ
Bốn trăm năm, muôn nghìn nhành vạn tuếĐã trổ sinh nơi mảnh đất cỗi cằnBột đã dậy men, lửa đã thử vàngÔi! Nước Mặn – Quy Nhơn – bi hùng sử.
Mạc Tường
Thưa quý bạn đọc,
Nhân đây, Ban biên tập cũng xin chân thành cảm ơn nhà thơ Mạc Tường, vì lòng ưu ái đã thường xuyên động viên, gửi bài cộng tác và đặc biệt là gửi tặng tập thơ Lạy Trời Mưa Xuống, cho ban biên tập được quyền giới thiệu lên trang, làm phong phú thêm cánh đồng văn thơ Công Giáo.
Kính chúc nhà thơ đầy tràn ân sủng Chúa Thánh Thần! Trân trọng
BBT