Bài Thơ Khi Mẹ Là Giáo Viên / Top 10 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 3/2023 # Top View | Kovit.edu.vn

Khi Mẹ Là Giáo Viên

– Cảm xúc của cô thế nào khi bài thơ “Khi mẹ là giáo viên” được chia sẻ rộng rãi trên mạng và được nhiều giáo viên yêu thích?

Thực ra từ ngay sau khi bài thơ ra đời bạn bè là giáo viên của tôi đã chép bài thơ như món quà cho các con. Và nhiều cháu nhỏ thích bài thơ đó. Bài thơ âm thầm đi vào đời sống của các cô giáo và chính tôi cũng không ngờ. Tôi cũng là người tập viết văn, làm thơ.

Bài thơ được cô giáo Thanh Hồng sáng tác ngày 5/11/2007.

Mãi tới 5.9.2014, vì biết bạn bè giáo viên đều rất tâm trạng vào ngày này nên tôi đã đăng trên Facebook và tag bạn bè là giáo viên của mình với suy nghĩ chia sẻ tâm trạng nhân ngaỳ khai trường thôi. Không ngờ bài thơ nhanh chóng được chia sẻ.

Khi biết bài thơ của mình được chia sẻ rộng rãi trên mạng, trong cả nước và nhận được tình cảm yêu mến của mọi người nhất là của giới giáo chức tôi rất xúc động, hạnh phúc lắm, vui mừng khó tả. Cảm ơn tất cả các cô, chú, anh, chị, em, bè bạn gần xa đã đồng cảm sẻ chia và dành tình cảm yêu mến cho bài thơ Khi mẹ là giáo viên của tôi.

Cô giáo Lê Thanh Hồng bên học sinh trường THCS Thị trấn Kỳ Sơn, Hòa Bình.

Đúng vậy, có một chút hiểu lầm ban đầu về tác giả của bài thơ khiến bạn bè tôi, những người đã đọc và thuộc bài thơ từ khi nó mới ra đời bức xúc. Và họ tìm hiểu, chia sẻ …làm tôi vừa vui vừa buồn. Nhưng hơn cả là những kí ức xa lại ùa về.

Tôi viết bài thơ năm 2007, là vì con gái lớn của tôi. Khi đó con mới học lớp 5- chỉ là một cô bé và bây giờ con đã học lớp 12-một thiếu nữ xinh đẹp. Tôi đã khóc rất nhiều khi viết bài thơ. Tôi chưa bao giờ đọc được nó trọn vẹn. Lần nào đọc lại tôi cũng khóc. Và ba ngày qua tôi lại khóc, vì hồi nhớ lại và thương con vô cùng.

Trẻ nhỏ bây giờ cơ bản khá đầy đủ về vật chất, đời sống tinh thần cũng hơn nhiều so với chúng ta ngày xưa. Nhưng người lớn bây giờ cũng bận bịu hơn thì phải nên đôi khi trẻ vẫn thiệt thòi. Tôi không nghĩ rằng chỉ có con giáo viên mới thiệt thòi. Nhiều gia đình cha mẹ bận rộn phải thuê xe, thuê người đưa đón con hàng ngày.

Tôi ra trường năm 1993, đến nay đã có 22 năm công tác trong ngành giáo dục. Thú thực đã có lần tôi muốn chuyển ngành. Bạn bè tôi chuyển ngành rất nhiều và hầu hết đều thành đạt ở vị trí công tác mới. Nhưng chính họ cũng tiếc nuối. Nhiều người tâm sự rằng rất nhớ trường, nhớ lớp, nhất là những ngày lễ như Khai giảng năm học, ngày Nhà giaó Việt Nam 20.11, ngày Tổng kết….Thấy con trẻ háo hức chuẩn bị đến trường, nghe tiếng trống trường rộn rã, nhìn sắc phượng đỏ… là xốn xang, nôn nao.

Tôi cũng yêu những giây phút đó và có thể đó là lí do mà tôi còn ở lại với ngành cho đến bây giờ. Thêm nữa tôi vẫn tự hỏi: Liệu mình có làm tốt được ở vị trí công tác mới không? Mình được đào tạo để làm một nhà giáo chứ không phải làm nghề khác. Không làm chuyên môn của mình tôi thấy tiếc và chắc chắn sẽ nhớ lắm.

Giáo viên trường THCS Thị trấn Kỳ Sơn, Hòa Bình.

Hiện tôi vẫn tham gia giảng dạy. Tôi phụ trách chuyên môn và tôi hiểu, chia sẻ với đồng nghiệp của mình. Nghề giáo có đặc thù đối tượng lao động là con người, sản phẩm lao động cũng là con người nên rất nhiều áp lực. Tôi cũng có những lần toát mồ hôi, giật mình tỉnh giấc vì một giấc mơ về trường lớp, về học sinh. Tôi cũng có nhiều lần bỏ ăn, mất ngủ vì học trò, vì công việc. Tôi cũng nhiều lúc bận rộn đến mức bê trễ cả việc chăm lo gia đình, con cái. Tôi cũng từng phải tham gia rất nhiều các cuộc thi….

Nói chung những gì mà thầy cô hiện nay đang phải làm tôi cũng đã trải qua và vẫn đang tiếp tục. Nhưng bên cạnh áp lực, vất vả, công việc cũng đem lại nhiều niềm vui. Niềm vui khi học trò phấn khởi khoe đạt giải các kì thi, đỗ vào trường chuyên lớp chọn, đỗ đại học; Niềm vui bên đồng nghiệp. Trường học đông vui hơn so với các cơ quan vì giáo viên đông lại có học sinh nữa nên đến trường vui lắm. Tôi cũng thường nói với đồng nghiệp: đối tượng lao động của nhà giáo là con người và là những con người khỏe mạnh, chúng ta còn hạnh phúc hơn bác sĩ, công an.

Giá như công việc của nhà giáo chỉ tập trung vào việc trau dồi chuyên môn, soạn bài, chấm bài, lên lớp thì có lẽ nhà giáo sẽ bớt vất vả hơn. Quá nhiều loại sổ sách, quá nhiều cuộc thi, kì thi.. và quá nhiều sự thay đổi đã chất thêm lên đôi vai vốn đã phải gánh nặng của người thầy. Tôi, với tư cách của một phụ huynh, một cô giáo, một người quản lí giáo dục thành thật chia sẻ những điều này.

Con gái Nguyễn Lê Huyền Trinh của tôi có một tuổi thơ kém may mắn. Bố cháu nhập học được 20 ngày thì tôi sinh cháu. Khi đó lương giáo viên rất thấp, bố lại đi học nên cháu không được đủ đầy như chúng bạn. Nhưng cháu rất ngoan, hầu như không quấy khóc và rất bụ bẫm xinh xắn. Ba năm sau, bố cháu ra trường, cháu mới được đi học mẫu giáo.

Từ nhỏ cháu rất dễ thương, hay hát và thích tham gia các hoạt động ở trường. Cháu vào lớp Một, tôi cho lên ở cùng ông bà ngoại cách nhà 12km. Một năm sau tôi chuyển nhà để gần con nhưng lại bận con nhỏ. Chuyện nhà cửa, công việc lại phải đi làm xa nên việc chăm sóc các con phần nhiều nhờ ông bà ngoại. Huyền Trinh vì vậy cũng tự lập từ bé. Cháu khá cá tính.

“Hai cô con gái chính là niềm vui là động lực của cuộc đời tôi”.

Tôi coi việc viết như một cách để dãi bày, chia sẻ. Khi bên các con và bên học trò tôi chiêm nghiệm thêm nhiều điều về cuộc sống dù đó chỉ là những đứa trẻ. Rất hân hạnh được chia sẻ với độc giả và mong nhận được tình cảm yêu mến của mọi người.

Xin gửi tặng mọi người bài thơ:

Bài Thơ Cảm Động ” Khi Mẹ Là Giáo Viên”

“Con biết tự lo toan, con dần cứng cỏi/Vẫn thui thủi đi về khi không có mẹ ở bên…”, tâm sự của một người mẹ làm giáo viên khi thấy con mình phải chịu nhiều thiệt thòi khiến ai cũng phải rưng rưng.

Trích dẫn bài thơ “Khi mẹ là giáo viên”:

Chia sẻ cảm xúc về bài thơ này, một cô giáo bày tỏ: “Vẫn luôn thấy có lỗi với con mình, vì mẹ mải công việc ở trường ở lớp để rồi lúc về đến nhà đã khàn hơi, khản tiếng, nên lúc dạy con không còn đủ kiên nhẫn như với học trò mình. Thấy thương con ghê”.

Một ý kiến khác: “Mẹ bắt buộc phải kiên nhẫn với học sinh, nhưng với con thì đòn roi liên tục. Nhiều khi còn trút giận lên cả con. Khổ thân con khi có mẹ là giáo viên”.

Hay một câu chuyện khá xúc động về ngày khai giảng của con: “Ngày tựu trường, lần đầu tiên con vào lớp 1, mẹ không đưa con đến trường, không được nhìn nét mặt ngây ngô, ngộ ngĩnh của con trong ngày tựu trường. Mình vẫn nhớ ngày khai giảng đầu tiên thời tiết nắng oi, con dự khai giảng xong nóng quá không chịu được thế là òa khóc. Bố đưa con đi khai giảng thấy vậy bế con vào lớp quạt lấy quạt để và dỗ dành con…. Bây giờ đọc bài thơ này thương con quá”.

“Mình thì tối nào cũng nghe câu hỏi quen thuộc của con “Mẹ xong việc chưa? Ôm con một tí”,”Tối nay mẹ phải làm việc không ạ?”. Thậm chí còn một cô giáo khác buồn bã khi con học đến lớp 4 mà mẹ chưa lần nào đi họp phụ huynh cho con.

Một cô giáo gửi lời tâm sự tới tác giả: “Đọc bài thơ, chị hoàn toàn đồng cảm với em bởi con chị, cũng là con của cô giáo em ạ! Trong từng câu, từng chữ em gói những sự việc trang trải qua trang thơ, chị thấy như đâu đó phảng phất bóng dáng của mình, rồi cả con chị nữa , nhất là những câu con có ý vòi vĩnh mẹ để được mẹ chăm sóc, giờ nghĩ lại sao mà thương , sao mà tội cho các con quá em nhỉ!

Lúc đó, chị cứ chạy theo công việc bằng trách nhiệm, bằng bổn phận đối với nhà trường, đối với học sinh. Còn với con, cứ nghĩ lo cho chúng có cái ăn, cái mặc, các con có đời sống vật chất tương đối là mình an tâm rồi. Giờ suy nghĩ, thấy như thế là chưa đủ bởi vượt lên trên tất cả, các con cần được mẹ vuốt ve chăm sóc về mặt tinh thần. Càng thương các con hơn, trong hoàn cảnh vậy, vẫn không nửa lời trách cứ mẹ, đôi lúc lại nhìn mẹ bằng ánh mắt đồng cảm chia sẻ…”.

Tuy nhiên, sau khi bài thơ được chia sẻ rộng rãi, tác giả thật của “Khi mẹ là giáo viên” mới được… lộ diện. Đó là cô giáo Lê Thanh Hồng, giáo viên Ngữ Văn, hiện là hiệu phó trường THCS Thị trấn Kỳ Sơn, Hòa Bình.

Bài thơ được cô giáo Thanh Hồng sáng tác ngày 5/11/2007.

Theo chia sẻ của cô giáo Thanh Hồng, bài thơ được cô viết tặng cho con gái đầu của mình là Nguyễn Lê Huyền Trinh vào năm 2007. Cô Hồng xúc động kể lại nguồn gốc bài thơ, khi đó, Huyền Trinh đang học lớp 5 và bé tham gia Cuộc thi Tiếng hát măng non thành phố. Con gái nhõng nhẽo đòi mẹ đưa đi thi nhưng cô Hồng bận việc ở trường nên chỉ đưa con đến nhà bạn của con để đi cùng. Đến lúc xong việc ở trường, cô vội chạy đến và vô cùng vui mừng khi con giành giải nhì phần thi đơn ca dân ca (không có giải nhất).

Tuy nhiên, tiết mục của Huyền Trinh dù giải cao nhưng lại không được chọn đi công diễn khiến bé khóc nức nở ngay tại hội trường. Chị an ủi con nhưng rồi chính mình lại không kìm được nước mắt khi được nghe giải thích “Con muốn biểu diễn cho mẹ xem”. Cảm xúc đó là cảm hứng để khi về nhà chị viết nên bài thơ này. Chia sẻ đến đây, cô giáo Thanh Hồng lại bật khóc vì nghĩ thương con. Giờ Huyền Trinh đã là nữ sinh lớp 12, chuẩn bị thi đại học.

“Khi mẹ là giáo viên” đăng trên cuốn “15 năm một mái trường”.

Cô giáo Lê Thanh Hồng bên 2 cô con gái.

Cô Hồng tiết lộ thêm, năm 2009, trường THCS thị trấn Kỳ Sơn kỷ niệm 15 năm thành lập và bài thơ này được đăng trong cuốn sổ lưu niệm của trường. Đặc biệt, những lời thơ trong bài “Khi mẹ là giáo viên” được cô Hồng chia sẻ lên trang cá nhân của mình ngày 5/9/2014 đã nhận được hàng trăm lượt yêu thích và chia sẻ.

Giáo Án Thi Giáo Viên Giỏi: Bài Tây Tiến

* Thao tác 1 :   – Hướng dẫn HS đọc và cảm nhận đoạn 1: – HS: Đọc đoạn 1 của bài thơ   – GVsử dụng kiến thức môn địa lý, kết hợp trình chiếu giới thiệu về dòng sông Mã: Hình ảnh Sông Mã + 2 câu thơ đầu. – GV:Khơi nguồn cho mạch cảm xúc của bài thơ là gì? Câu thơ nào thể hiện cảm xúc đó? ( Hai câu mở đầu bài thơ đã nhắc tới cảm xúc bao quát toàn bài. Cảm xúc đó là gì? được thể hiện ntn?) HS: Học sinh xác định cảm xúc – nỗi nhớ, thể hiện trong hai câu thơ đầu. GV: Những biện pháp NT nào được sử dụng ở hai câu đầu? Tác dụng trong việc thể hiện nỗi nhớ, cảm xúc của nhà thơ GV: Em hiểu thế nào là nỗi “nhớ chơi vơi”? Tâm trạng của tác giả? HS trả lời: Nhớ sâu sắc, da diết…   – GV vận dụng kiến thức môn vật lý bài +MR bình khắc sâu kiến thức: + Môn Vật lý: Vật giao đông quanh vị trí cân bằng, túc vật ở trạng thái lơ lửng     GV dùng  KT khăn trải bàn, hỏi – đáp, thuyết trình   – GV: Trình chiếu câu hỏi: Bức tranh thiên nhiên và hình ảnh đoàn quân Tây Tiến hiện ra như thế nào ở đoạn mở đầu? Biện pháp nghệ thuật? Gv phân nhóm hoạt động: + Nhóm 1: Bức tranh thiên nhiên miền Tây hiện ra qua những chi tiết, hình ảnh nào ở đoạn mở đầu? Biện pháp nghệ thuật? + Nhóm 2: Hình ảnh đoàn quân Tây Tiến được tái hiện  như thế nào? Biện pháp nghệ thuật?   – Lớp theo dõi ,nhận xét, bổ sung. – GV kết hợp trình chiếu ngữ liệu thơ. Theo dõi HS trả lời, định hướng tiếp cận và khắc sâu kiến thứcua câu hỏi và giảng, bình. – Gợi mở cho HS phân tích làm rõ giá trị nghệ thuật đặc sắc của đoạn thơ. – Diễn giảng bình thêm giá trị biểu đạt của một vài chi tiết thơ giúp hs cảm thụ sâu.   – Vận dụng bài học về kỉ năng nghị luận về một bài thơ để khai thác giá trị đoạn thơ                                                               GV: Cảm nhận khái quát về TN miền Tây? Nhận xét về con đường hành quân của người lính? HS trả lời: TN hùng vĩ, dữ dội; con đường hành quân gian khổ, nhọc nhằn   GV: Bằng kiến thức có được trong bài học và kiến thức thực tiễn, các em đang sống trên chính nơi Tây Tiến hành quân đi qua, cuộc sống hôm nay còn những khó khăn nào? Cách ứng xử trước khó khăn đó? HS trả lời       Nhóm 2: Hình ảnh đoàn quân Tây Tiến được tái hiện  như thế nào? Biện pháp nghệ thuật? KT khăn trải bàn     ( Tác giả tả thực về sự hi sinh mất mát: Gợi cảm giác cái chết như lẫn vào bức tranh chung của những gian khổ nhọc nhằn. Người chiến sĩ như đột ngột dừng chân trong cuộc hành trình của đơn vị. Câu thơ gợi một kí ức buồn trên những chặng đường hành quân của bộ đội TT) – GV: Gợi mở cho HS phân tích làm rõ giá trị nghệ thuật đặc sắc của đoạn thơ; giảng, chốt kiến thức.       GV: Hai câu kết đã gợi nhắc tới kỉ niệm nào? Tâm trạng của người lính thể hiện ra sao..? HS trả lời:   GV: Liên hệ : “Nhà lá đơn sơ nhưng tấm lòng rộng mở. Nồi cơm nấu dở bát nước chè xanh. Ngồi vui kể chuyện tâm tình bên nhau”. (Bao giờ trở lại – Hoàng Trung Thông)   GV: Hãy khái quát nội dung, nghệ thuật đoạn thơ? HS trả lời:             GV sử dụng KT trình bày một phút GV: Theo em điều quan trọng nhất em có được trong tiết học này là gì? Em còn băn khoăn điều gì về bài học không? HS trả lời: Kiến thức về Tây Tiến, bài học cho bản thân… II. Đọc–hiểu: 1. Đoạn 1 : Nỗi nhớ về những chặng đường hành quân của bộ đội Tây Tiến và khung cảnh núi rừng miền Tây. a. Hai câu thơ mở đầu: “ Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi! Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi.” – Câu 1: nhắc tới 2 danh từ – điểm về, nơi đến của nỗi nhớ. + Tây Tiến: Đoàn binh + Ngắt nhịp 4/3   + Nhớ rừng núi: Không gian mênh mông của miền Tây.     è Cảm xúc chủ đạo của đoạn thơ, bài thơ là nỗi nhớ                                                   b. Thiên nhiên miền Tây – con đường hành quân . *BPNT liệt kê nhác tới một loạt các địa danh ở miền Tây ấn tượng, khó quên trong đời lính: – Sương rừng: ở Sài  Khao, Mường Lát: tên đất lạ lẫm, gợi 1 vùng xa xôi, hẻo lánh, bản làng, vùng đất người lính đã đi qua. + Hình ảnh “ hoa về trong đêm hơi” là hoa của thiên nhiên hay con người? Chỉ biết rằng nó gợi một cảm giác nhẹ nhàng, êm ả, đẩy lùi nỗi nhọc nhằn của người lính Tây Tiến trong cuộc hành quân.   – Dốc núi, vực sâu: ( ba câu thơ tiếp)   è Sử dụng từ láy giàu chất tạo hình, gợi tả, gợi cảm; những câu thơ toàn thanh trắc đã phác hoạ một bức tranh hoành tráng với tất cả sự hiểm trở và dữ dội, hoang vu và heo hút của núi rừng miền Tây ( thi trung hữu hoạ)   –  Mưa rừng: “Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”   – Núi rừng qua nét vẽ ấn tượng: “Chiều chiều oai linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người” è Núi rừng miền Tây là nơi ngự trị muôn đời của sức mạnh TN dữ dội, bí hiểm                       c. Nỗi nhớ về đồng đội trong đoàn quân Tây Tiến: *.  Hồn nhiên, tinh nghịch: súng ngửi trời, cọp trêu người (chất lính ). *. Kí ức về người lính trên đường hành quân: “ Anh bạn dãi dầu không bước nữa             Gục lên súng mũ bỏ quên đời.” + Anh bạn: gọi đồng đội tình cảm thân thiết, gắn bó. + Từ láy dãi dầu: vất vả, khó khăn, nhọc nhằn mà người lính phải đối mặt, vượt qua trên đường hành quân.     *. Hai câu kết đoạn thơ: KN một lần dừng chân ở Mai Châu : + Nhớ ôi: sắc thái cảm thán của cảm xúc trào dâng mãnh liệt. + Tập hợp cảm nhận bằng thị giác, khứu giác ( khói, nếp xôi) + Mùa em: mùa lúa chín; liên tưởng xao xuyến nồng nàn trước nukcười rặng rỡ, ánh mát sóng sánh từ tình người miền tây    TK: Bằng bút pháp hiện thực kết hợp cảm hứng lãng mạn; chát hoạ kết hợp với chất nhạc đoạn thơ đã dựng lại con đường hành quân giữa núi rừng Tây Bắc hiểm trở, khắc nghiệt, hùng vĩ, thơ mộng. Ở đó đoàn quân Tây Tiến hào hùng đã trải qua cuộc hành quân đầy gian khổ nhưng cũng ấm áp tình người.           Năng lực giao tiếp; năng lực hợp tác, cảm thụ thẩm mĩ.

                                          Năng lực sử dụng ngôn ngữ; cảm thụ thẩm mĩ.     Năng lực giải quyết vấn đề: Năng lực sáng tạo                                                               Năng lực cảm thụ, thưởng thức cái đẹp                                                                 Năng lực giải quyết vấn đề thực tiễn, tình huống         Năng lực giao tiếp; năng lực hợp tác, cảm thụ thẩm mĩ.  

Hạnh Phúc Là Gì Hả Mẹ?

“Hạnh phúc là gì hả mẹ?” Ngày còn bé, khi chỉ là một đứa trẻ lên năm, đã có một lần tôi hỏi mẹ như thế. Lúc ấy, mẹ chỉ cười – một nụ cười nhẹ nhàng tựa như mặt nước mùa thu, rồi mẹ ôm đứa con gái bé bỏng đang tròn xoe mắt nhìn mẹ vào lòng. Mẹ nói:

“Con gái à! Hạnh phúc vốn dĩ là một khái niệm trừu tượng lắm. Nó không màu, không mùi, không vị, nhưng nó đủ sức để người ta nhận ra nó, để người ta đuổi theo và nắm bắt nó.

Có người bảo rằng hạnh phúc có màu đỏ. Con biết tại sao không? Bởi, màu đỏ sặc sỡ, màu đỏ huy hoàng, màu đỏ bắt người ta phải chú ý đến nó. Ừ, thì có lẽ cũng đúng! Nhưng theo mẹ, hạnh phúc đôi khi rất đơn giản. Hạnh phúc không là một cái gì đó quá lớn lao, quá kì vĩ, quá to tát. Lắm lúc, nó được bắt đầu từ những gì rất đỗi thân thuộc, bình thường và nhỏ nhặt.

Mẹ cũng từng được nghe người ta nói rằng hạnh phúc có vị ngọt – vị của cái kẹo mà con vẫn thường hay ăn. Con có nghĩ giống như thế không, con gái của mẹ? Hạnh phúc quả thật rất đỗi ngọt ngào. Nhưng con biết không, ngoài vị ngọt dễ chịu đó, để có được hạnh phúc, người ta sẽ phải trải qua rất nhiều hương vị: đắng cay, chua xót, mặn chát,..v..v… Vì thế, mẹ nghĩ rằng, nếu nói hạnh phúc có vị, thì đó phải là tổng hòa của các mùi vị.

Mỗi người trên cuộc đời này sẽ có cho riêng mình một định nghĩa về hạnh phúc khác nhau. Vì cuộc sống này là một bức tranh đa màu, đa sắc; chúng ta đứng từ những góc nhìn khác nhau, sống trong những hoàn cảnh khác nhau, có cho bản thân những mối quan hệ khác nhau nên cách mà chúng ta cảm nhận cuộc sống cũng sẽ rất khác nhau. Có thể với mẹ, hạnh phúc là khi được nhìn thấy con và bố có được một bữa ăn ngon. Thì với bố, hạnh phúc là khi bố đạt được những thành công trong công việc, nhìn thấy gia đình ta đầy đủ về vật chất và tinh thần. Còn với con, có lẽ hạnh phúc của con sẽ là khi nhận được một cô búp bê xinh xắn, một bộ quần áo thật đẹp hay đơn giản chỉ là khi được bố mẹ đón về sớm mỗi khi tan trường,có phải không?

Con hỏi mẹ: “Hạnh phúc là gì?” ư? Có thể, những gì mẹ nói ra sẽ là khó hiểu đối với một đứa trẻ lên năm như con, nhưng mẹ tin năm tháng sẽ giúp con dần dần hiểu được những gì mà mẹ muốn nói. Mẹ mong rằng, đó sẽ là bài học theo con trong suốt cả cuộc đời này. Hạnh phúc là một danh từ, là cái cách mà người ta dùng để gọi về cảm xúc khi con cảm thấy vui, khi con cảm thấy thỏa mãn và toại nguyện.

Con có cảm thấy hạnh phúc hay không chính là ở đôi mắt của con, ở cách nhìn của con về cuộc sống. Chỉ cần con cho phép bản thân mình được hạnh phúc, thì nhất định con sẽ tìm được cho mình cụm từ ấy trong cuộc đời.

– Hạnh phúc với một đứa trẻ nằm nôi đó là bầu sữa ngọt ngào của mẹ, là cái hôn nhẹ lên trán của ba.

– Hạnh phúc của một đứa trẻ lên sáu là khi lầu đầu cắp sách đến trường, được mọi người gọi là “học trò”, được bước qua cánh cổng của trường Tiểu học để chuẩn bị cho một cuộc hành trình chinh phục tri thức.

– Hạnh phúc của những cô, cậu học trò khối 12 sẽ không là gì khác ngoài cái cảm giác vào ngày mà giấy báo đỗ Đại học được gửi đến nhà. Thế là đã chính thức trở thành một tân sinh viên.

– Hạnh phúc của người sinh viên là gì? Đó là lúc có thể tự đi làm thêm, đỡ đần gánh nặng cho mẹ cha. Là lúc được tham gia những hoạt động tình nguyện để mang lại niềm vui cho mọi người, để hạnh phúc được lan tỏa và san sẻ đi muôn nơi. Là khi cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi và tìm được cho riêng mình một công việc ổn định sau bao tháng ngày ngồi trên ghế giảng đường.

– Hạnh phúc của một người nhân viên là khi nhận được lời khen từ cấp trên, hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.

– Hạnh phúc của một vị bác sĩ là khi mang lại cuộc sống cho người khác, là khi giúp họ chiến thắng được lưỡi hái của tử thần, để họ có thêm thời gian, thêm cơ hội để ngắm nhìn và tận hưởng cuộc đời tươi đẹp.

– Hạnh phúc của một người giáo viên có lẽ sẽ là lúc được nhìn thấy bao thế hệ học trò lớn lên, trưởng thành và thành đạt trong cuộc sống.

– Hạnh phúc của một người mẹ đơn giản lắm! Chỉ cần gia đình êm ấm, được nhìn thấy chồng và các con vui, được chăm sóc cho họ, được nhận lại từ họ một cử chỉ quan tâm, một cái ôm ấm áp.

– Hạnh phúc của một người cha đó là thành đạt trong sự nghiệp. Trở thành một người đàn ông trụ cột trong gia đình, một người cha đáng để cho các con tự hào.

– Hạnh phúc của một cô gái đó là yêu và được yêu. Con gái, ai cũng mong sẽ tìm được cho đời mình một bờ vai đủ vững chắc để họ tựa vào những lúc yếu mềm nhất; một bàn tay đủ ấm để nắm lấy tay họ ở giữa chốn đông người, kéo họ ra khỏi sự lạc lỏng và cô đơn.

– Hạnh phúc của một chàng trai là gặp được một cô gái dịu dàng, sẵn sàng lắng nghe, hiểu và cảm thông cho họ.

Vậy đấy con gái à! Không ai hạnh phúc giống ai đâu! Hạnh phúc là do chính con tự tạo ra, tự tìm lấy và tự cảm nhận. Con không thể cứ ngồi một chỗ, mà ỉ ôi than thở: “Sao hạnh phúc không đến tìm mình?”, con cũng không thể chờ người khác mang đến hạnh phúc cho con.

Cuộc sống là của con, hạnh phúc cũng là của con. Con hãy sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn để lắng nghe được tiếng gọi của hạnh phúc. Hạnh phúc vẫn luôn tồn tại xung quanh con, nhưng có lẽ những bộn bề, những tính toán thiệt hơn, những nỗi buồn không đáng có đã làm nhòe đi đôi mắt con, khiến con không còn nhìn thấy rõ hạnh phúc nữa.

– Con đâu là đứa trẻ bất hạnh, khi con vẫn được sống trong vòng tay của bố mẹ, được cảm nhận hơi ấm tình thương từ mọi người xung quanh con. Con vẫn còn có nơi để trở về sau bao mệt mỏi trong cuộc sống, đó chính là gia đình. Còn những người không nơi nương tựa, họ sẽ biết cậy nhờ vào đâu?

– Con nói rằng con không hạnh phúc ư? Vậy con có còn nhớ những bộ phim tài liệu về mảnh đất châu Phi đầy nắng gió mà con vẫn thường xem không. Cách con nửa vòng trái đất, những đứa trẻ ốm yếu, thân hình chỉ còn da bọc lấy xương đang nhặt nhạnh những thức ăn còn thừa trên mặt đất. Con có thể chọn lựa thức ăn cho mình, con có thể chê món này không ngon, món kia nấu không vừa miệng. Còn họ, họ không có quyền để lựa chọn, bất cứ thứ gì có thể giúp họ cầm cự được sự sống cũng đủ khiến họ ấm lòng.

– Con nói rằng con hay gặp thất bại. Con bảo rằng ông trời bất công với con. Con than vãn rằng sự cố gắng của con không được đáp trả. Nhưng con à, một cái cây nếu được mọc trên một vùng đất khô cằn sẽ bám rễ sâu hơn để tìm được nguồn nước so với những cây được mọc trên một mảnh đất màu mỡ. Khó khăn, thử thách sẽ giúp con trưởng thành hơn, chín chắn hơn và vững vàng hơn trong cuộc đời. Đừng gục ngã, con gái! Con đường đến với thành công sẽ trải đầy hoa hồng – rất đẹp và bắt mắt, nhưng khi bước lên đó, chân con sẽ phải chấp nhận rướm máu bởi những gai nhọn của chúng. Chỉ khi con có đủ lòng tin, đủ nghị lực thì con mới có thể chạm tay đến được bầu trời ước mơ. Mẹ mong, kinh nghiệm sẽ là tên mà con đặt cho thất bại của mình.

Khi tôi năm tuổi, mẹ đã dạy tôi như thế. Khi ấy, tôi chỉ biết im lặng và lắng nghe mẹ nói, nhưng với trí khôn của một đứa trẻ, tôi không hiểu được nhiều. Và giờ đây, mười ba năm sau – khi tôi đã là một thiếu nữ mười tám, mỗi lần nhớ đến bài học đầu đời này, tôi lại mỉm cười và thầm cảm ơn mẹ – người phụ nữ tuyệt vời nhất trong mắt tôi.

Còn bạn, bạn đã có cho riêng mình một định nghĩa về hạnh phúc chưa?