Bài Thơ Gọi Hồn Ma / Top 16 Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 10/2023 # Top Trend | Kovit.edu.vn

Quên Mời Gọi Hồn Thơ

QUÊN MỜI GỌI HỒN THƠ – Nhi Phạm

(Bài 2 trong loạt bài về HỒN THƠ))

Nhắc Lại Chuyện Xưa

Cách đây mấy tháng tôi đã có hân hạnh viết lời bình cho bài thơ Con Về Ngõ Nhỏ của Ngọc Mai, một thi sĩ tỉnh Bắc Giang.Bài thơ Lục Bát của chị trong sáng mượt mà, có những câu đẹp như một bức tranh:

Con về ngõ nhỏ thoảng hương Lối vào vẫn lát vàng ươm nắng chiều Theo tôi, Con Về Ngõ Nhỏ tròn trịa, không sai sót, có thể nói là bài thơ hay nhưng khi đọc lên vẫn không thấy cái gì đó thật đặc biệt. Nó như một viên đá quý, không tì vết nhưng lại không có nét riêng để hấp dẫn những tay chơi ngọc sành sõi. Nói rõ ra, Con Về Ngõ Nhỏ là bài thơ thiếu cá tính nên không gây ấn tượng mạnh mẽ cho người đọc. (1)

“Hoa đẹp nằm khuất trên giàn

Em xinh đứng lẫn trong hàng, ai hay?” (PĐN)

Vạch Lằn Ranh Và Cắm Cột Mốc

Sau khi viết lời bình cho bài thơ của Ngọc Mai, tôi và chị thỉnh thoảng có trao đổi thêm về thơ qua hộp nhắn tin Facebook. Tôi nhớ hình như có đề nghị chị mở rộng hơn nữa về đề tài để thơ chị đa dạng, mới lạ hơn. Và chị đã trả lời:

“Em không to lớn vĩ đại để làm việc lớn; em chỉ muốn giữ những gì là truyền thống, gia đình bé nhỏ của mình”.

Tôi biết chị là người phụ nữ có tâm hồn “Chân Quê” của Nguyễn Bính – yêu gia đình, làng xóm, quê hương, gìn giữ nếp sống đạo đức theo truyền thống lễ giáo của cha ông. Tôi hoàn toàn tôn trọng ý muốn của chị.

Nhưng tôi tiếc cho vườn thơ của chị, vì tôi nghĩ:

Truyền thống, gia đình, làng xóm, quê hương có những cái hay, những nét đẹp riêng của nó. Nếu thích, chị cứ quay về để gợi lại, sống lại những kỷ niệm khó quên, làm phong phú hơn nữa tâm hồn mình, làm đẹp hơn nữa vườn thơ của mình. Nhưng chị không nhận ra rằng suy nghĩ như thế là chị đã tự vạch lằn ranh giới hạn óc tưởng tượng, tự cắm cột mốc giới hạn tầm nhìn.

Và việc “vạch lằn ranh, cắm cột mốc” đó đã dẫn đến mấy hậu quả sau đây:

Vừa Viết Vừa Run

Trên đầu bài thơ Trái Tim Điên trên Faceboob NM có viết câu – để trong ngoặc đơn – sau đây:

(Cũng biết rằng Ngoc Mai viết không tới, không dám đốt cháy mình. Bài này NM tập viết liều mạng một chút).

Tôi đưa cả bài thơ vào phần Phụ Lục để bạn đọc nếu muốn, có thể tìm hiểu xem chị liều mạng đến mức nào. Ở đây chỉ xin trích mấy câu tôi nghĩ là “ghê gớm” nhất:

Giờ tình mình xác tan tác có bình yên Em đâu biết Hỡi đời kia có biết ..? … Bia liệt sỹ khắc tên anh xứ biệt Bỏ ôm em Anh ôm đất trọn đời … Em ..! Trái tim điên Rên xiết chẳng thành lời!

Mấy câu (ý) bình thường như thế mà đã phải “liều mạng” mới dám viết ra thì không biết chị đã “vạch lằn ranh, cắm cột mốc” để bó hẹp “vùng hoạt động” của thơ mình đến mức nào? Làm thơ mà “vừa viết vừa run” thì làm sao cảm xúc có thể dâng trào, lấn át lý trí để tạo hồn thơ?

Hai Bài Thơ Trùng Ý Tứ

Đọc lại thơ của chị trên FB tôi gặp một bài có tựa khác nhưng ý tứ thì rất giống Con Về Ngõ Nhỏ.

VỀ THĂM NHÀ CŨ

Vắng mẹ nắng ngủ trong mây Ngập bao lá rụng ấp đầy sân rêu Cây bòng nhớ mẹ bóng xiêu Cành xoan lặng đứng hoa chiều tím rơi Bông bưởi trắng đến chơi vơi Trong hương con thấy nghẹn rời khúc ru Mỏng xuân, dày lá vàng thu Trời say mộng, đâu chim gù bình minh Chỉ còn cây chổi lặng thinh Nằm queo mặc lá rữa mình mục đau Mẹ xưa lam lũ đồng sâu Cái tôm cái tép rầu rầu niêu dưa Sóng ngầm dưới mái chèo khua Trên đầu nắng ít, gió mưa lại nhiều …. Đời mẹ như một cánh diều Càng thẳng đứng, càng gió xiêu giữa trời

Đã có Con Về Ngõ Nhỏ (Phụ Lục) rồi mà còn viết được Về Thăm Nhà Cũ đẹp như thế, dễ thương như thế tài thơ của Ngọc Mai quả thật đáng nể. Cũng căn nhà ấy, khung cảnh ấy, cũng cây chổi, cây bòng, sân nhà vắng lặng và cũng tâm trạng nhớ thương bóng mẹ liêu xiêu, bằng ngôn ngữ thơ tượng hình, bằng kỹ thuật thơ điêu luyện, NM đã quyền biến chuyển đổi ngôn ngữ, làm mới câu thơ, tạo được bài thơ sau không giống hệt mà vẫn có cái gì đó “khang khác” bài thơ trước. Tôi phục chị ở chỗ đó.

Nhưng “ép” cảm xúc của mình như thế thì rất tội nghiệp cho những câu thơ và ít nhiều đã làm giảm giá trị của cả 2 bài thơ. Theo tôi, có lẽ khu đất “ương thơ” của chị hơi hẹp (giống thành phố Pleiku) nên ” đi dăm phút đã về chốn cũ” (2) – chị phải ương rồi trồng 2 cây thơ vào chung một “hố”.

Cân Nhắc Ưu Khuyết Điểm

Cái gọi là khuyết điểm của thơ Ngọc Mai – tôi đã phải dàn trải trên 2 trang giấy để chị và người đọc nhận thấy dễ dàng hơn – thật ra, chỉ cần một phút bốc đồng, một lần nổi cơn điên hoặc một quãng thời gian tĩnh lặng thả hồn đi hoang là nó tự biến mất. Còn tài thơ, khả năng đưa cái đẹp vào thơ như chị có thể chỉ cần viết vài hàng nhưng để thủ đắc dân chơi thơ có khi phải vật vã cả đời người.

Mời bạn đọc nghe tâm tình của Ngọc Mai qua 4 câu trong bài Sông Đời:

Trông gì về phía dại khônBan mai rờn mỏng, hoàng hôn xơ dày Mưa dài đâu vắt kiệt mây Trời còn bận ngủ, vòm đầy bóng đen

Bằng 3 câu cuối của đoạn thơ Ngọc Mai đã kéo cả những chuyển động của đất trời (ban mai, hoàng hôn, mây mưa, bóng đêm) xuống hòa nhập với dòng Sông Đời mình để tạo thành một bức tranh thê lương của một cảnh đời bất hạnh, theo tôi, thật tuyệt vời.

Đáng mừng cho người yêu thơ là vườn thơ của chị còn khá nhiều những đoạn thơ hay như thế.

Tóm lại, Ngọc Mai có tâm hồn nhạy cảm, kỹ thuật thơ điêu luyện, rất nhanh nhẹn quyền biến trong sử dụng ngôn ngữ, hình tượng thơ ca. Thơ Lục Bát của chị, nếu tuyển chọn nhũng bài thành công, có thể liệt chị vào hạng cao thủ. Chị còn thử nghiệm thêm Thơ Mới, Thơ Mới Biến Thể và kết quả đáng khích lệ. Theo tôi, chị đã có tất cả điều kiện cần thiết để viết bài thơ để đời của mình. Thơ của chị hiện tại đã có sắc hương để chị không phải thẹn thùng khi đứng cạnh những thi sĩ khác, nhưng vẫn còn thiếu loại cảm xúc cao cấp nhất là hồn thơ. Lý do: Chị còn cho phép lý trí điều tiết cảm xúc của mình khi các con chữ từ ngòi bút tung mình nhảy xuống trang giấy.

Kết Luận

Trong “Con Về Ngõ Nhỏ – Bài Thơ Mới Quen” tôi đã viết:

” Tôi chọn bình Con Về Ngõ Nhỏ vì quý một tài thơ chưa phát huy hết sức mạnh của mình”

Hôm nay, cũng vì quý tài thơ của chị, tôi quay lại vườn thơ dạo khắp một vòng và có một mong ước nhỏ bé là một ngày nào đó Ngọc Mai sẽ thay đổi nếp suy nghĩ về thơ. Bởi, là thi sĩ:

Cái khoảng trời ở đàng sau cái lằn ranh hay cột mốc đó, có thể bây giờ chị chưa nghĩ đến, chưa dùng đến, nhưng một ngày nào đó, một lúc nào đó, khi ngòi bút cựa quậy mạnh hơn, chị sẽ cần đến nó. Nếu muốn đi đến Bến Bờ Thi Ca chị nên để tâm hồn thoát cũi sổ lồng, bay đến vùng trời tự do rộng mở, mênh mông … bất tận.

Cái vùng trời tự do đàng sau lằn ranh và cột mốc đó không những giúp tứ thơ sáng hơn, tươi hơn mà còn là lời mời rất khéo để hồn thơ bước vào.

Phạm Đức Nhì

1/ Con Về Ngõ Nhỏ – Bài Thơ Mới Quen, Phạm Đức Nhì, chúng tôi

2/ Còn Chút Gì Để Nhớ, thơ Vũ Hữu Định, nhạc Phạm Duy

Pleiku: còn chút gì để nhớ!

CON VỀ NGÕ NHỎ đâu rồi bóng mẹ liêu xiêu đâu rồi dải yếm rất nhiều gió hong còn đâu chổi quét lá bòng chẳng còn hoa khế tím cây thèm nghe tiếng mẹ ho bào canh thâu Trăng non (*) khóc đẫm lá trầu (Ngọc Mai) (*) Tác giả ví mình như vầng trăng non, lúc còn bé thơ thường đứng bên giàn trầu của mẹ mà khóc dỗi hờn để được mẹ dỗ dành và chải đầu cho. TRÁI TIM ĐIÊN (Cũng biết rằng Ngoc Mai viết không tới, không dám đốt cháy mình. Bài này NM tập viết liều mạng một chút. …. Hj hj)

Trái tim điên ấp mối tình xứ biệt Khúc nhạc đầu mươn mướt nụ xuân sang Ủ tia nắng ươm hồn mây ngũ sắc Mà sóng gầm bão tố thét tàn hoang

Tim điên viết ngàn lời yêu thầm nhắc Loạn nhịp hồng bóp tím nghẹt máu tươi Vọt thành tia loang lổ mặt người Ai từng điên, ai từng đau rền rĩ..? … Mối tình em vượt biên ngoài chiến lũy Nụ hôn yêu môi gắn đến không cùng Biển nhỏ bé trước vòng ôm ghì xiết Lời yêu đầu sóng sánh cõi thần tiên

Giờ tình mình xác tan tác có bình yên Em đâu biết Hỡi đời kia có biết ..? … Bia liệt sỹ khắc tên anh xứ biệt Bỏ ôm em Anh ôm đất trọn đời … Em ..! Trái tim điên Rên xiết chẳng thành lời!

Truyện Ma Quỷ Hồn Karakang (Full) Yếu Tim Xin Đừng Đọc

Truyện ngôn tình:

+ https://goo.gl/DNnVWq

Truyện ma:

+ http://goo.gl/ISjnTZ

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

Truyện ma quỷ hồn Karakang (full) yếu tim xin đừng đọc

Bước xuống xe, Tuấn vắt cái balo đã cũ, mép hơi sờn chỉ lên vai rồi đứng nhìn quanh, bến xe ồn ào, đông người qua lại, Tuấn đi vội ra phía cổng, vừa ra thì một người đàn ông trung niên phóng chiếc Dream đỗ trước mặt:

– Cậu đi không ?

– Bác cho con hỏi từ đây vể… hết bao tiền ạ ?

Thỏa thuận giá cả xong, Tuấn ngồi lên xe, cả đoạn đường, Tuấn chỉ nghĩ không biết mình đi đã 3 nắm rồi gia đình, hàng xóm giờ ra sao, mấy thằng bạn giờ chắc cũng công ăn việc làm ổn định cả rồi, không biết đã thằng nào lập gia đình chưa, rồi Tuấn nghĩ về nhà mình sẽ làm gì, chào hỏi bà con rồi đi thăm ai trong họ hàng đầu tiên…

Đang nghĩ miên man thì bác lái xe ôm hỏi vọng lại:

– Nhìn cậu chắc mới đi bộ đội về hả ?

– Cũng gần vậy thôi bác ạ, con đi nghĩa vụ quân sự, nhưng con không định ở hẳn trong quân đội.

Xuống xe, Tuấn gửi tiền rồi lững thững đi bộ vào trong ngõ, cái ngõ nhỏ nhà anh ngày anh đi còn ồn ào tiếng bọn trẻ con đùa nghịch, rồi tiếng ông Thành đầu ngõ thi thoảng buổi trưa lại quát mấy thằng nhỏ đá bóng ồn ào không cho hàng xóm nghỉ…

Đứng trước cửa nhà mình, cánh cửa sơn màu xanh đã gỉ sét mấy chỗ, Tuấn đang loay hoay không biết làm sao thì phía bên nhà hang xóm có tiếng gọi thằng cu Tuấn đấy phải không ? ” Tuấn nhận ra gay giọng nói của bà Phúc, hàng xóm nhà Tuấn, hồi nhỏ Tuấn hay sang nhà bà chơi, bà cũng coi Tuấn như con cháu trong nhà, Tuấn quay sang lễ phép chào cụ.Bà Phúc nhìn Tuấn cười rồi nói ” Gớm, cu cậu dạo này trông người lớn hẳn ra, bố mẹ cậu có nhờ tôi giữ nhà cho cậu đây, đợi tôi chạy vào lấy chìa khóa cho “

ĐỢt còn đi nghĩa vụ, trước hôm được về 1 tuần Tuấn cũng nhận được thư của bố mẹ nói có việc vào nam gấp, gửi nhà cho hàng xóm giữ hộ nên Tuấn cũng không ngạc nhiên, đặt cái balo cũ xuống đất, Tuấn lấy điện thoại gọi cho bố, anh chỉ muốn thông báo với bô mẹ rằng cậu con trai của bố mẹ đã vể, nhưng vẫn lại là không liên lạc được, kể từ ngày anh nhận được thư của gia đình, Tuấn đã gọi điện định hỏi luôn bố mẹ có chuyện gì mà vào nam gấp vậy, có thể níu lại vài ngày đợi anh về không nhưng từ ngày anh nhận được thư cũng là ngày anh không liên lạc được với bô mẹ mình nữa.

Nhận chìa khóa từ tay bà Phúc rồi cúi chào bà cụ, Tuấn loay hoay mở cửa, đã lâu lắm rồi anh mới về căn nhà này, mọi thứ vẫn thế, như cái ngày anh lên đường xin đi nghĩa vụ, lẽ ra Tuấn đã là sinh viên, có lẽ giờ anh đã ra trường, nếu như không có tai nạn 3 năm trước

Tuấn từ nhỏ đã thông minh, chỉ tội hay nghịch ngợm, lớn lên anh cũng thuộc loại học khá nhất nhì lớp, rồi đến ngày anh thông báo cho bố mẹ tin mình đỗ đại học, cả gia đình ai cũng mừng.

Tuấn còn nhớ lúc đấy mẹ anh không giấu nổi nước mắt vì hạnh phúc, còn ba Tuấn liền mua cho anh một chiếc xe máy, cũng là để tiện cho việc Tuấn đi học sau này.

Tuổi trẻ, lại thêm cái tính nghịch ngợm từ bé, trong một lần đưa Minh, cậu em ruột của mình mới học lớp 4 đến thăm một người họ hàng, Tuấn đèo em trai mình, cố gắng lách qua dòng người đang đông dần vào giờ tan tầm, anh vượt đèn đỏ và va vào một chiếc xe khác, Tuấn ngã xuống đường, còn cậu em Minh thì thật không may, bị ngã văng khỏi xe và vừa lúc ấy một chiếc xe tải trườn tới, tài xê phản ứng không kịp và chèn qua đùi và hông cậu bé. Tuấn chỉ kịp quay người nhìn vể phía cậu em.

Minh bị bánh trước của chiếc xe chèn qua người, lúc Tuấn quay sang thì nửa người Minh kẹt dưới gầm xe, mặt cậu bé nhăn lại, như muốn khóc nhưng nước mắt không chảy ra có lẽ vì quá đau đớn, tay phải cậu cào xuống mặt đường, tay kia với về phía Tuấn, miệng hơi mở như muốn gọi người anh trai đến cứu, rồi Tuấn thấy mọi thứ mờ dần, vì bản thân anh cũng đập mạnh đầu xuống đường sau cú ngã vừa rồi.

Hai naàv sau, Tuấn tỉnh dậy trong bệnh viện, bác sĩ thông báo với gia đình anh đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cần tránh xúc động mạnh.Cậu em Tuấn thì do bị thương quá nặng, người dân phải mất một lúc lâu mới kéo cậu bé ra khỏi gầm xe tài được, cộng thêm mất nhiểu máu, nên các bác sĩ không thể làm gì hơn được. Lúc đấy, bố mẹ Tuấn vẫn giấu anh vể cái chết của Minh, nhưng từ khi tỉnh dậy trong viện, ít đêm nào Tuấn có thể ngủ yên, thi thoảng nửa đêm anh lại mơ thấy người em mắc kẹt trong gầm xe đang kêu gào gọi tên anh, hay lúc chập chờn thiếp đi vì quá mệt Tuấn lại thấy dường như có bóng em trai mình đứng phía đầu giường bệnh lặng lẽ nhìn anh, không chịu nổi sự ám ảnh, Tuấn gặng hỏi bố mẹ vể Minh, chỉ đến khi anh đòi xuống khỏi giường bệnh chạy đi tìm Minh thì các bác sĩ và gia đinh mới cho anh biết sự thật, nghe tin đó Tuấn như người mất hồn, lúc nào anh cũng day dứt, vì anh mà Minh phải chết…

Mất cả chiều dọn dẹp lại căn phòng của mình, Tuấn mệt lả, anh nhìn lên đồng hồ thì đã gần 7 C]IỜ rối. Chẳng buồn ăn tối, Tuấn buông người xuống giường nằm, cả sáng ngồi xe khách, về đến nhà lại lao vào dọn dẹp nhà cửa nên vừa nằm xuống là Tuấn ngủ ngay

Nửa đêm hôm đấy, Tuấn nghe tiếng động ở nhà dưới, anh cau mày, với tay lấy cái điện thoại, với Tuấn, chiếc điện thoại là vật bất ly thân, nó luôn nằm trong túi quần của Tuấn, khi anh ngủ thì hay để cạnh gối.

Dụi mắt mấy cái, anh nhìn màn hình điện thoại lúc đấy đã gần 10 Cii, dưới nhà, tiếng động vẫn lạch cạch. Tuấn vứt cái điện thoại sang một bên, định nằm ngủ tiếp, nhưng tiếng động dưới nhà làm anh không sao tập trung được, không phải vì Tuấn sợ, mà vì anh cảm thấy khó ngủ khi có tiếng lạch cạch như vậy, rồi thi thoảng lại có tiếng kít như người ta miết ngón tay vào mặt đĩa, một phần lúc này Tuấn cũng cảm thấy hơi đói, cũng phải, từ trưa đến giờ anh đã ăn gì đâu.

Truyện ma người khăn trắng mới nhất hay nhất:

[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]

Sáng Tỏ Bí Ẩn Bài Cầu Cơ Gọi Linh Hồn Quỷ Dữ Để Hỏi Chuyện

Bàn cầu cơ (Ouija board) được những người mê tín dùng để giao tiếp với thế giới tâm linh hoặc thế lực huyền bí. Giờ đây, nó có thể giúp làm sáng tỏ những bí mật của suy nghĩ vô thức.

Cầu cơ – tấm bảng “gọi hồn” cổ xưa

Bàn cầu cơ thường được sản xuất và bán bởi hãng Parker Brothers.

Bàn cầu cơ là một bản gỗ có in các chữ cái trong bảng alphabet và hai đáp án “yes” (có) và “no” (không). Cùng với đó là một tấm gỗ hình trái tim nhỏ (gọi là cơ). Cơ có lỗ nhỏ, để người sử dụng đặt ngón tay vào trong đó.

Có hai cách phổ biến sử dụng cầu cơ, với những người coi nó như một món đồ chơi thông thường, khi chơi, một nhóm chơi đặt tay họ lên cơ và đọc to câu hỏi. Đáp án chỉ là có hoặc không. Đôi khi planchette di chuyển tới đáp án đúng của câu hỏi, dù những người đặt tay lên đó khẳng định rằng họ không hề dùng tay để di chuyển miếng gỗ.

Những người tham gia chiêu hồn lại sử dụng cầu cơ theo cách khác: đặt 1 ngón tay lên cơ, sau đó thông qua một số nghi thức thần bí, họ đánh vần các chữ cái mà cơ vô thức chỉ đến tạo thành câu và các cụm từ có ý nghĩa. Người ta cho rằng, hành động như thế là do các linh hồn điều khiển, giao tiếp và gửi thông điệp tới chúng ta, dù rằng nguyên nhân thực sự là do hiệu ứng vô thức (ideomotor effect) khiến cơ tay của người chơi chuyển động trong khi họ không biết.

Lý giải của khoa học

Đó là lý do bàn cầu cơ thu hút sự chú ý của các nhà tâm lý học ở ĐH British Columbia (Canada) tiến hành thử nghiệm. Ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy ý nghĩ vô thức đóng vai trò nào đó trong các hoạt động mà người tham gia không chủ ý tạo nên.

Nếu bạn lái xe trên một con đường quen thuộc mà bạn vẫn đi hàng ngày, thì nhiều khi đã đến nơi rồi bạn mới nhận ra rằng bạn không hề chủ ý điều khiển xe. Đây được gọi là “thây ma nội tại”, Hélène Gauchou ở Hội khoa học nghiên cứu tiềm thức (Anh), nói.

Nhóm nghiên cứu của Gauchou sử dụng bàn cầu cơ để kiểm tra vai trò của vô thức trong điều khiển hành động. Để đơn giản hóa vấn đề, nhóm nghiên cứu mỗi lần chỉ để một tình nguyện viên đặt tay lên planchette. Hiệu ứng vô thức được tối đa hóa nếu người chơi tin rằng họ không dùng tay để gây ra chuyển động – đó là lý do tại sao bàn cầu cơ rất thành công khi được cả nhóm cùng chơi. Sau đó, tình nguyện viên thông báo họ sẽ chơi cùng với người nữa. Đối tượng được bịt mắt nên không biết rằng người chơi cùng không hề đặt tay lên planchette khi cuộc chơi bắt đầu.

Cách thử này đã có tác dụng. Một vài tình nguyện viên nghi ngờ người chơi của mình đã tác động – mà không biết rằng họ là người chơi duy nhất.

Nhóm nghiên cứu của Goucher hỏi các tình nguyện viên các câu hỏi “có” “không” bằng cách sử dụng bàn cầu cơ. Sau đó, họ lại hỏi các tình nguyện viên những câu hỏi giống hệt, nhưng các tình nguyện viên trả lời bằng cách gõ lên máy tính Các tình nguyện viên cũng được hỏi xem họ có biết chắc chắn câu trả lời hay chỉ phỏng đoán.

Khi dùng máy tính nếu người chơi không biết câu trả lời, thì đáp án của họ đúng một nửa. Khi dùng bàn cầu cơ, số đáp án chính xác của họ là 65% – cho thấy rằng trong tiềm thức của họ đã có ý niệm về đáp án đúng, và bàn cầu cơ đã giúp họ thể hiện linh cảm đó.

Những Bài Thơ Hay & Vui Viết Về Ma Quỷ, Gặp Ma

GẶP MA

Nhìn ra cửa sổ nge nhiều tiếng rên

Thoảng trông thấy một nàng tiên

Tóc dài buông xỏa dịu hiền thướt tha

Nhìn vào khuôn mặt từ xa thế nào

Em cười hả miệng xin chào

Răng nanh bốn cái , mắt trào máu tuôn

Một màu áo trắng xác hồn không chân

Móng tay dài khoảng 10 phân

Bay qua bay lại vài lần biến đi

Mình Sợ không biết nói gì

Miệng kêu ú ớ đến khi xỉu nằm

Cô hồn tháng bảy cõi âm hoành hành

Ma nữ chết lúc chiến tranh

Vong chưa siêu thoát không đành đầu thai

Gặp người yếu vía hiện ngay nhát người

Thắp hương cầu phật khắp nơi

Cầu người phù hộ cho đời bình yên

Âm dương ắt phải tại duyên

Xin đừng thấy nữa kẻo điên tới già

Đọc xong xin chớ tè ra cả quần.

MA NỮ TRONG GƯƠNG

Thấy người nóng bức nhưng phê quá trời

Gia đình cũng ngủ hết rồi

Mình vô nhà tắm cho người thảnh thơi

Tinh thần khỏe lại hát lời nghêu ngao

Lấy tay lau mặt nhìn vào trong gương

Hoảng hồn thấy một cô nương

Đằng sau đang đứng vấn vương nhìn mình

Nôn nao tim đập thình thình

Tay chân không có lặng thinh bất ngờ

Hiện lên dưới ánh đèn mờ xa xa

Tóc dài áo trắng thướt tha cười đùa

Qua khung cửa nhỏ thổi ùa vào trong

Không gian tĩnh mịch căn phòng

Một màu u ám khí âm lạnh người

Nhà này tui ở mấy đời tới nay

Nếu không tui ám cả ngày lẫn đêm

Ngày rằm, mồng một làm thêm xôi gà

Thắp hương cúng vái cho ta

Vong ta siêu thoát sớm ra khỏi nhà

Đi xem thầy bói phán là cơ duyên

Sau vườn có mộ còn nguyên

Thời gian vùi lấp nên quên cúng tà

Người nằm dưới, một hồn ma

Gái tuổi mười bảy chết ba, bốn đời.

CHUYỆN TÌNH CON MA

(Thơ tình cảm động)Tác giả: Sở Lưu Hương

Một con ma, đang cùng một con quỷ,

Ngồi chuyện trò, làm tri kỷ thâm giao.

Quỷ ngỏ ý, hỏi ma mày tại sao,

Lại chết trẻ, khi còn bao khao khát?

Ma trả lời, ngày xưa tao thân nát,

Cứu một người…mà người chẳng yêu tao,

Ừ đó là…nguyện ước mãi bên nhau,

Mà tao đã, đơn phương cho nàng mãi.

Quỷ nghe thế, bực mình liền cự cải,

Tao với mày đến chốn ấy nhìn xem,

Ma vật vờ…vội vã đến một phen,

Nhìn cô gái…mà xưa ma đã cứu.

Ôi lạ chưa? Vì sao nàng ủ rũ,

Mắt lệ nhòa, ấp ủ ngấn hàng mi,

Quỷ ngạc nhiên, hỏi ma tại sao vì,

Con ấy lại, sầu khi bên người ấy.

Rồi đột nhiên, có chàng trai bước lại,

Tay lau từng giọt nước mắt rơi kia,

Cô gái buồn, dùng đôi tay thâm tía,

“Cảm ơn người” rồi gạt bỏ người ta.

Quỷ rối ren, mới chạy đến hỏi ma,

Vì sao thế, tại sao đời lại lạ?

Đáng lý ra, cô ta phải hạnh phúc,

Sao buồn rầu để nước mắt tuôn ra.

Ma thất thần, nhìn cô gái ở xa,

Rồi mỉm cười, quay qua mà đáp quỷ,

Bởi tình yêu, không thể bất đắc dĩ,

Đâu thể nào gượng ép được đối phương.

Quỷ nhìn ma, cơ sự như tỏ tường,

Ma đau nhói, nhìn nơi xa và nói,

Quỷ giúp tao, trước khi bình minh tới,

Làm gió nhè nhẹ…lau nước mắt kia.

Mặt trời dần lên…ánh dương tứ phía,

Quỷ sợ mình, hồn phách sẽ tiêu tan,

Nên cố với, gọi ma ơi lẹ làng,

Nắng tới rồi, về mau kẻo tan xác.

Ma yếu ớt, nỗi buồn càng man mác,

Cố gượng hồn, đến hôn tóc người yêu,

Kêu quỷ à, đi sớm kẻo lại tiêu,

Tao muốn được bên người yêu mãi mãi.

Một cơn gió, thoảng gạt nước mắt bay,

Hương người xưa, sao lặng lẽ quay về,

Cô giật mình, cố ngăn đôi dòng lệ,

Hôn tay mình…nhưng chính tay của ma.

Tình yêu ơi, đâu có lời giải mã?

Chỉ yêu người, làm tất cả vì em,

Chỉ mong em, được hạnh phúc ấm êm,

Dù thân xác có chết đi tan nát.

Truyện Ma: Cây Khế (Dị Bản Ma Quái Và Hiện Đại)

CÂY KHẾ (Dị bản ma quái và hiện đại) – Tác giả: Tống Ngọc

Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em bố mẹ mất sớm, lớn lên người anh tham lam tranh nhà cướp ruộng mà bố mẹ để lại, chỉ chia cho người em một mảnh đất xấu xí không thể cày cấy được. Trên mảnh đất ấy có một cây khế, nhưng chưa từng thấy nó ra quả bao giờ, cho tới năm đó, cây bỗng đậu trái thì liền có sự bất thường xảy ra.chợt bị tiếng động bên ngoài khua cho tỉnh dậy. Kẽo kẹt, kẽo kẹt. Nghe rờn rợn không rõ là tiếng gì, người chồng bạo gan hé cửa sổ nhìn, thấy tán cây khế đối diện rung rung, phát ra từng hồi kẽo kẹt. Để ý kỹ mới thấy có một bóng đen vin lấy cành khế mà kéo xuống, có đầu có thân, nhưng giống như bị treo vào cành cây, mỗi lần đung đưa lại phát ra một tiếng:

Nửa đêm, hai vợ chồng người em đang ngủ,

Kẽo kẹt…

Người chồng bấm bụng bảo vợ:

– Hay là có người treo cổ ở cây khế nhà mình? Nhanh ra xem nào.

Hai vợ chồng cầm đèn dầu và con dao ra sân, soi lên cây thì giật mình. Là một con chim! Nó nuốt tọng quả khế mà cuống khế không đứt ra, múi khế mắc ngang họng khiến nó bị treo tòng teng trên cây. Người chồng thương con chim liền cắt cuống khế, chim rơi đánh bịch cái xuống đất, quả khế lọt qua họng, người vợ vội lấy dây trói chim vào thân cây, người chồng buồn bã nói:

– Cả gia tài nhà ta chỉ có cái cây ni, mi ăn quả của ta, lấy gì ta nuôi vợ nuôi con, ta phải thịt mi thôi.

– Anh chị thương thì thương cho trót, ơn cứu mạng của anh chị em xin ghi lòng tạc dạ, nguyện dốc sức báo đáp. Thấy anh chị gia cảnh nghèo khó, hay là thế này, em ăn của anh chị một quả thì em trả lại anh chị một cục vàng, anh chị may túi ba gang, đi với em, em sẽ chỉ chỗ lấy vàng cho ạ.

Nghe con chim nói bùi tai, nhưng hai vợ chồng vẫn lấy làm lạ là tại sao một con chim lại nói được tiếng người? Con chim đã đói ăn vụng, thì người em cũng túng làm liều, cứ may túi ba gang đi theo nó xem thế nào. Sau đó con chim đèo người em đến một vùng đất xa xôi, địa thế hiểm trở, trên là trời, dưới là ngổn ngang xương trắng, không thấy gì giống như vàng ở đấy. Con chim nói:

– Mật khẩu là Vừng ơi mở ra, gọi to ba tiếng sẽ thấy điều kì diệu.

Dứt lời nó vỗ cánh bay đi. Người em làm theo lời chim, phát hiện núi tách ra, bên trong là một cái hang rất lớn, trong hang cơ man là vàng bạc châu báu, những hột xoàn to bằng quả ổi, những hạt kim cương hàng trăm kara, ánh kim lóa mắt. Đổ đầy một túi ba gang, người em lập tức ra khỏi hang.

Có được số vàng đó người em nhanh chóng trở lên giàu có, người anh thấy thế liền sinh nghi, dò hỏi thì được người em mách cho là có con chim lạ ăn khế trả vàng nên mới được như bây giờ. Người anh liền gạ gẫm đổi nhà và vườn của mình để lấy mảnh đất xấu xí của người em, vì thương anh nên người em đồng ý đổi.

Nhưng chờ mãi cũng không thấy con chim lạ nào đến ăn quả, hai vợ chồng người anh ngày một túng quẫn, nợ nần chồng chất. Trong khi người em có đủ tiền mua được rất nhiều ruộng đất, thành lập công ty, tự lấy tên mình đặt cho công ty: Địa ốc Alibaba.

Nhận thấy có dấu hiệu lừa đảo chiếm đoạt tài sản, công an vào cuộc bắt giữ người em, tại cơ quan điều tra, người em khai có được 2500 tỷ đồng là từ một con chim lạ, nhưng đó là số tiền Bốn mươi tên cướp hành nghề mà có, tiêu thụ thì tức là người em gián tiếp ăn cướp. Công an tiến hành tịch thu tài sản và niêm phong nhà cửa của người em.

Tới một đêm, bỗng nghe thấy trên tán cây khế phát ra từng hồi kẽo kẹt. Hóa ra là, hai vợ chồng người anh khổ không chịu được, đã treo cổ trên cây khế, cái xác đung đưa, đung đưa…