Đâu đó những lãng quên
Tác giả: Việt Anh
Con ốc bỏ đi từ lâu Khi tôi áp tai vào Chiếc vỏ vẫn nghêu ngao bản tình ca ngày đó Sóng rì rào cưỡi lên ngọn gió Bờ cát đã nhoà hết dấu chân em
Khi tôi nhìn mặt biển vào đêm Vẫn lấp lánh như ngày xưa ấy Triệu vì sao trên trời, triệu vì sao dưới nước Nào ai nhớ thiếu một vì sao
Khi tôi bước đi dọc rặng phi lao Chúng vẫn giữ bao năm màu nâu của đất Nụ hôn ngọt và cái ôm rất chặt Chẳng giữ lại giùm tôi
Tìm em màu áo tím
Tác giả: Như Châu
Huế chiều nay nắng lắm em ơi! Sông Hương nhuộm biếc nước da trời Anh qua bên ấy trường Đồng Khánh Mong mãi mà em chẳng tới nơi.
Anh ngóng em trong chiếc áo dài, Dưới vành nón trắng tóc buông vai, Nụ cười em đến trong màu tím Xua hết trong anh phút lạc loài.
Chờ mãi mà sao chẳng thấy em? Nắng kia đã nhạt dưới chân thềm Lòng anh sao cứ bâng khuâng mãi? Cho nỗi u hoài thêm cứ thêm!
Áo tím ở đâu, em ở đâu? Sông Hương lặng lẽ chở thêm sầu! Đồng Khánh chiều nay sao vắng quá, Gió động lá vàng rơi phía sau!
Xe đạp và tình ca
Tác giả: ĐCĐ
“quay đều quay đều quay đều thương hoài những vòng xe …”(*)
Mình yêu nhau giữa cơn bão giá Thời thị trường tình hiếm như xăng Thương em lắm lẽ nào cuốc bộ Hú vía, còn xe đạp sườn ngang.
Em tréo chân ngồi nghiêng công chúa Trước ghi-đông hoá mặt trời hồng Ngực anh lãng đãng mùi hoa cỏ Tựa sát vào em sẽ bâng khuâng
Bạn bè lắm đứa quên rồi phố Tình yêu tựa gió có bằng không Anh phước lớn ông trời chiếu cố Môi em ru bằng giọng chim lừng
Lỡ xẹp lốp, hãy nghe lá hát Bớt hoài nghi mỗi lúc tuột sên Xóc ổ gà đừng mau nước mắt Cho anh hôn sẽ thấy thăng bằng
Chiều lãng mạn thường khi rỗng túi Nắng thật thà chẳng khẩu trang đâu Chê nhà hàng mình ngồi quán bụi Ly chè ngon như mối tình đầu …
Anh tốt số còn răng còn …dép Còn cô công chúa ngự sườn ngang Còn một túi thơ, bờ ngực lép Len giữa dòng đời ngợp khói xăng.
(*) Lời bài hát “Xe đạp ơi!” – Ngọc Lễ
Kể với em!
Tác giả: Nguyễn Kiên Giang
Mấy mươi thế kỷ người đi Hoang sơ đã bớt, còn gì không vui Xuyên sơn vạn lý xương vùi Mới nên một mớ bùi nhùi hôm nay
Trần gian tính tháng, tính ngày Tính hơn, tính thiệt mới hay dở người Chỉ là đơn giản: tiếng cười! Mà đau đứt ruột, mà tươi đọa đày
Mấy mươi thế kỷ người say Thương yêu sao vẫn chưa đầy nhân sinh Mỗi sớm mai, mỗi bình minh Mà ta vẫn nghĩ là mình đấy thôi!
Đêm đêm sao vẫn đổi ngôi Thường thường anh vẫn hay ngồi nhớ em Mặc cho mưa gió cũ mềm Kệ cho thần thánh lèm bèm điếc tai!
Mấy mươi thế kỷ chạy dài Khùng điên thì tỉnh, hiền tài thì mê… Mấy mươi thế kỷ người về Ta gửi em ánh trăng thề làm tin!
Khép một cuộc đi…
Tác giả: Nguyễn Thanh Hải
múc muỗng nắng cuối năm khuấy đầy ly gió một ngụm nhớ mát lành thấm giọng ban trưa hoa vông muộn mằn bay xác đỏ cháy lên bao kỳ vọng cho người
nắng hỏi sao ta mãi mồ côi bưng tiếng cười thả vào trời vô cảm ngôn ngữ nào điếc đác trưa nay
qua mùa phiêu du đêm về hiện thực với ngày cầu vồng trượt chân gai vông cào rách ngực em phúc khảo ta đùa cợt mặt trời
qua những rừng đêm về ban mai trổ ngọn cuộc bát quái ngũ hành bến đỗ phiêu linh mộng du chạm vào ta rực ngày rơm rạ
qua mùa hoàn nhiệm hoa lá xanh rì vết chim trên mắt gương mặt lãng quên rụng lấp dấu mùa bầy hoài niệm cựa mình lên tiếng có bao giờ đẽo gọt được tuổi tên
mượn kỷ niệm khuấy tràn ly nhớ đổ xuống mùa khép lại một cuộc đi …
Buổi chiều
Tác giả: Nguyễn Thanh Hải
Buổi chiều về nhập nhằng như gã tiều phu vác bó ngày xuống núi em yêu bầu trời đã có một trăng tâm tư đêm nay ru ngàn sao êm ngủ cánh đồng đã có muôn trùng dế giun hò hẹn nhau trong bài hoang ca của gió dòng sông còn có lớn ròng vắt cạn đêm chỉ có đất xanh mọc nỗi buồn lên cỏ
Buổi chiều làm rách khuôn ngực anh em yêu anh/ gã tiều phu/ không giải cứu công chúa bằng nụ hôn chỉ mong ngược buổi chiều ban mai thức giấc thơm tóc xanh em thiếu nữ
Buổi chiều ngược đường tim vết gió mây còn có thể kéo khói che quầng thâm khuôn trăng sao anh không thể xóa quầng thâm thời gian trên má em?
Biển và em
Tác giả: Nguyễn Tuyết Hạnh
Em ngồi ngắm biển xanh Anh ước thành con sóng Em một mình lẻ bóng Anh ước thành chiếc ô
Trên ngọn sóng nhấp nhô Anh ước thành thuyền nhỏ Có em yêu trên đó Ta giong thuyền ra khơi
Bao bến bờ xa xôi Anh vẫn về bến cũ Gió ru hàng dương ngủ Anh nhẹ nhàng ru em
Khúc tình ca êm đềm. Biển xanh và cát trắng Chiều êm ngày biển lặng Anh ước ngồi bên em!
Lối xưa
Tác giả: Văn Thành Lê
Vô tình bước lạc lối xưa Nghe hồn chếnh choáng như vừa giêng hai Tôi, em và giấc mơ dài Còn gì? Khúc hát đi ngoài hư vô.
Bài thơ tình cũ nơi mô Giờ đây còn chắc cũng khô khốc ngày Em cười tôi tỉnh thành say Hai vòng ôm vẫn chưa đầy yêu thương.
Nhớ nhung ướp đẫm cung đường Để tôi dẫm phải dậy hương tháng ngày Lặn tìm trong gió heo may Nghe buôn buốt nhớ ánh mày chông chiêng.
Xưa ơi sấp ngửa chao nghiêng Rơi cong vành nón về riêng lối nào Sao giờ tôi với nôn nao Vô tình lại bước lạc vào lối xưa.
Mùa mới
Tác giả: Phong Linh
Em à Tháng mười một vừa rớt xuống lòng bàn tay Anh giật mình như đứa trẻ con phải bỏng Thời gian đã căng buồm giữa sóng Sao nỗi buồn không chịu ra khơi?
Ai đó nói rằng “cô ấy khác rồi” Họ gọi em bằng một danh từ khác Jessica? Jannesa? Chẳng biết nữa Em xếp tiếng mẹ đẻ vào chiếc hộp vuông vắn Hai tiếng “thương anh” từ đó im bặt Chỉ nụ cười và những giọt nước mắt Vẫn không chút ưu tư…
Mùa đông bên anh gió bấc mưa mù Nơi có em mây hồng nắng ấm Em à… Melbourne có thương em không? Có cùng em nghe tình ca mỗi tối Và đặt lên môi em những chiếc hôn vội trước bình minh?
Thành phố ấy không có dấu chân chúng mình Không có em dỗi hời nói anh mặc thêm áo Không có anh mặc mưa và dông bão Thức trắng đêm dài những lúc em đau…
Thành phố không có chúng mình nên chẳng lạc mất nhau
Biết đâu
Tác giả: Phong Linh
Em trở về Một ngày phố xá vắng tênh Đàn mây xám trên đầu xô rất nhẹ Vậy mà đám lá vàng bị gió xới tung Và rơi…
Em kể về những ngày lạc nhau giữa phố người Em đã đi qua nhiều mùa Yêu nhiều người Có nhiều thứ Nhưng chưa bao giờ ngừng nhớ về tôi
Đám lá vàng vẫn bị gió xới tung Nước mắt em bay xuôi chiều chiếc khăn quàng cổ Có lẽ vì áo choàng không đủ ấm Chiếc nhẫn lấp lánh ngón áp út run run…
Tôi bối rối Khe khẽ hát “bài không tên trở lại” Rồi đặt môi mình lên nước mắt người con gái Nhưng không gian vẫn toàn tiếng khóc Người đặt lên mộ gã hành khất nhành hoa trắng…
Gió đã tắt từ bao giờ nhưng những chiếc lá vẫn rơi…
Những bậc thềm
Tác giả: Đinh Hiếu Minh
Anh đã mang trong mình quá nhiều mùa đông để nông nỗi không biết đến mùa xuân ở bậc thềm thứ nhất, nơi em đã đợi anh, khi anh như một cơn gió buồn bã, chỉ thổi qua những hàng cây trong đêm, và nằm nhung nhớ, anh hát bài ca về mùa đông, ở bậc thềm thứ hai, anh nhận ra chiếc khăn màu mận tím, em đan chằng chịt những nhớ thương, có một chiếc lá vừa rơi, hoà vào buổi chiều, anh xa dần bằng ánh nắng cuối ngày, quên đi chiếc khăn, bậc thềm thứ hai chỉ còn một chiếc lá và mùa đông sắp cạn, anh đi về với vệt nắng héo hon không còn đợi đến ngày mùa đông tan đi, không ai đón đợi bất chợt ở bậc thêm thứ ba, em vẫn đợi chờ và mùa xuân.
Thành phố mùa đông…
Tác giả: Hữu Nam
Em như con thác- trút xuống thế gian bao tiếng hờn Lòng người tê dại Sương phủ mờ thành phố Anh đứng nhìn em – đỉnh Labiang dần xa ngàn dặm Chẳng thấy em đâu.
Chiều tà Một cơn mưa lõa thể Mặt trời ngụp lặn sau ngọn núi phía chân trời Khóc – cánh hoa tàn nhanh Em mắng rủa mùa đông Mùa xuân chết lặng không bến bờ mong nhớ.
Rừng thông lặng lẽ – em khẽ cười bên bếp lửa Trong túp lều còn một thiên sứ mùa đông Vội vã Ta ôm em cùng tiếng nấc Nâng niu tình ái đêm về Ngọn lửa cháy – thành phố ấm lên…
Như vẫn có mùa thu
Tác giả: Huệ Nguyễn
Tặng: Hạnh Ngân
không có mùa thu cao nguyên ta mường tượng ngọn heo may làm nũng bên bậu cửa mang từ em chút nhớ xõa tóc che ngang mùa yêu mê say! giấu vào ngày se se giọt mắt ta lăn trong/ làn hương em lấm láp điều bí mật chảy tràn môi son lời tình tự ngã vào thơ
không có mùa thu cao nguyên ai khơi cho trời trong vắt? cánh chuồn ru hạt nắng hanh hao lời ban sơ “chiếc lá tuổi mình đính hạt cườm hy vọng” neo vào số phận
ta vẫn bơi trong nhau khăn gió quàng lên nỗi nhớ ấm vòng tay Thu nghiêng ngả chiếc khóa môi ngọt chiều!
em kề bên chứ xa đâu cầm thu ta thả vào nhau tiếng đời!
Đêm giáng sinh
Tác giả: Cao Vĩ Nhánh
Giữa lao xao phố xá Có mấy người như anh Trong đêm đông lạnh giá Một mình đi loanh quanh.
Quán bên sông đầy gió Ai hẹn đâu mà chờ Thoáng qua màu áo biếc Anh nhớ em vô bờ.
Chuông giáo đường chầm chậm Rót từng giọt vào đêm Trái tim chừng trở gió Đêm thánh xưa êm đềm.
Tình đã thành tình cũ Em ngày xưa đã xưa Xa đôi bờ tóc rối Thoảng thời gian sương mù.
Có chút nắng vừa rơi em ạ
Tác giả: Tâm Nhiên
Có chút nắng vừa rơi em ạ Trước hiên nhà mùa đông lãng đãng trôi Bức tường loang ánh mắt rối bời Rêu phủ úa bởi một người không về nữa
Căn gác nhỏ cái gì cũng nhỏ Anh thả từng kỷ niệm cất vào chai Kỷ niệm lăn khô khốc loang dài Cứa vào tim đau cả từng nhịp đập
Phố của em, những dòng người tất bật Tiếng ầm ì lẫn trong tiếng hỏi thăm Muốn kể em nghe, mọi người vẫn ân cần… Cuối cuộc gọi tiếng thở dài buông tút… tút…
Có những khi em rưng rưng bật khóc Em rất buồn, giận lắm bởi người ta Anh lặng thinh, mưa ướt sũng hiên nhà Biết dỗ làm sao, hai trái tim lạc bước
Phố huyện mình vẫn vẹn nguyên như trước Con đường bé và cái gì cũng bé Tiếng mở cửa mỗi sớm mai cũng cọt kẹt chạm vào nhau khe khẽ Em không về nữa thật rồi… nhớ không hả, phố ơi…