Bài Thơ Áo Trắng Có Làm Anh Lo Lắng / Top 16 Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 10/2023 # Top Trend | Kovit.edu.vn

Với Bài Thơ “Áo Trắng” Của Huy Cận

                                                                            Kiều Hoa

(Vanchuongphuongnam.vn) – Tuổi thơ đi qua trong đời người là một mảng không gian hồn nhiên rực rỡ và hàm chứa biết bao hy vọng. Buổi mai của mỗi người trong chúng ta là bức tranh diễm lệ sáng tươi, phấp phới ánh sáng tươi trong và lung linh màu sắc tin yêu, nồng ấm. Đó là những nốt nhạc reo vui đọng mãi dư thanh của bao nỗi niềm hoài vọng của một ngày mà ta mong muốn như “đi tìm thời gian đã mất” (À la recherche du temps perdu – Pascal).

Nhà thơ Huy Cận

Không ít những nhà thơ nổi tiếng trong văn học hiện đại đông tây, xưa nay đã tiếp nối thông điệp về mối rung động mỗi người mỗi vẻ từ khoảng trời hoa bướm ngày xưa đó. Đắm say háo hức với Xuân Diệu (Vội vàng), sâu lắng nồng nàn với Huy Cận (Học sinh), chơn chất hồn nhiên với Nguyễn Bính (Trường huyện), vơ vẩn yêu đương với Tế Hanh (Chủ nhật), ngậm ngùi nuối tiếc với Giang Nam (Quê hương), hay các nhà thơ Pháp: Lamartine: Hỡi thời gian, hãy dừng cánh bay (Ô temps, suspends ton vol), rồi tiếp đó lời khẳng định của triết gia Hy Lạp cổ đại Heraclitus: Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, rồi hiện thực đời thường với Nguyên Sa (Cần thiết, Tuổi mười ba).

Nhưng thiết tha sâu lắng hơn với công chúng yêu thi ca, ta không thể không nói đến bài thơ Áo trắng của Huy Cận (1919-2005), tác giả Lửa thiêng:

Ngày ấy, em đến anh với bao ước mơ và bằng tất cả tấm chân tình: mắt như lòng:

Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong

Hôm xưa em đến, mắt như lòng.

Em đến anh với sắc áo đơn sơ, thánh thiện một màu trinh trắng, lung linh ánh sáng và từng bước đi lãng đãng tỏa hồng với đôi gót ngọc dồn hương:

Nở bừng ánh sáng. Em đi đến,

Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.

Em là giai nhân trong mộng ước, anh ngưỡng vọng tôn vinh, đặt em lên “ngai thờ nữ sắc” (Đinh Hùng). Thon thon những ngón tay tiên đẹp dịu dàng phải chăng là những nốt nhạc làm nên giai điệu hòa âm với đôi má nắng hoe tròn mặn mà và mái tóc bềnh bồng trong gió biếc làm bừng dậy hồn anh bao nỗi niềm xao xuyến:

Em đẹp bàn tay ngón ngón thon;

Em duyên đôi má nắng hoe tròn.

Em lùa gió biếc vào trong tóc

Thổi lại phòng anh cả núi non.

Đối diện trước thần tượng, anh ngây ngất, nuốt từng tiếng nói, hơi thở của em như một tín đồ say đạo giữa không gian của đất trời tươi sáng với nắng thơ dệt lụa trên tà áo, với từng phiến lá nhỏ phất phới mừng vui nơi thế giới bên ngoài:                                                     Em nói anh nghe tiếng lẫn lời;

Hồn em anh thở ở trong hơi.

Nắng thơ dệt sáng trên tà áo,

Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài.

Từ đó, đôi lứa thần tiên cùng chắp cánh thăng hoa, hội nhập trong bản song ca hạnh phúc, giai điệu ấm áp lan tỏa triền miên, quyện dặt dìu theo màu áo trắng, “trong như nước ngọc tuyền” (Thế Lữ):

Đôi lứa thần tiên suốt một ngày,

Em ban hạnh phúc chứa đầy tay

Dịu dàng áo trắng trong như suối

Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.

Áo trắng là bài thơ mới bảy chữ, bốn khổ mà nghệ thuật tập trung nhất quán trong một khổ như một bài tứ tuyệt: ba vần bốn câu, phá trắc, vần bằng. Ngôn ngữ bài thơ rất dung dị, ít dùng tu từ hơn thơ Hàn Mặc Tử, nhịp thơ trầm lắng thiết tha, Áo trắng có dịp đưa ta trở về với không gian tình cảm êm đềm thơ mộng của những ngày xưa thân ái. Áo trắng là một bài thơ trữ tình, ấm nồng xúc cảm tuổi xuân, một viên ngọc thơ xinh xắn trong tập “Lửa thiêng” của Huy Cận, ra đời cách nay ngót bảy thập kỷ mà chất lửa của nó vẫn còn thiêng!

Thưởng thức lại bài thơ Áo trắng của nhà thơ Huy Cận, người yêu thơ càng trân trọng tác giả đã nâng niu tâm hồn mộng hoa trinh trắng của tuổi học trò hồn nhiên ở mỗi người. Đó là lúc “Lòng mới nở giữa tay đời ấm áp” (Tựu trường). Bài thơ giúp ta  chấp cánh bay bổng tìm về mộng ước tuổi trẻ thần tiên, để có được những giây phút thăng hoa ngọt ngào trong kiếp sống nhân gian: Dịu dàng áo trắng trong như suối/ Ta phất đôi hồn cánh mộng bay.

O4.04.2023

K.H

Bài Thơ Người Vợ Lo Rạn Da Hỏi Chồng ‘Liệu Anh Có Còn Yêu’

Rồi một ngày em sẽ lại sinh

Những đứa trẻ như hình anh thấy

Sẽ những vết nhăn chẳng dễ gì che đậy

Như tấm lòng em rộng rãi bao dung

Rồi có một ngày những đứa trẻ sinh ra

Nó sẽ bi bô gọi em là mẹ

Nó sẽ mân mê bụng em – thời gian đang bén rễ

Và anh à… liệu anh có còn yêu??

Rồi một ngày kia, em sẽ xấu đi nhiều

Da em sẽ nhăn, bụng em nhiều vết rạn

Tay em sẽ chai, mắt sâu theo năm tháng

Và anh này, liệu anh có còn yêu??

Những ân tình người phụ nữ chắt chiu

Để chấp nhận hi sinh xấu, già theo năm tháng

Để thời gian phủ lên làm tình yêu thêm rạng

Yêu thương chồng, chăm bẵm những đứa con

Rồi nét đẹp này sẽ sớm phải héo hon

Anh có còn yêu… được giống bây giờ??

Những dòng thơ nhẹ nhàng, tình cảm nhưng chan chứa tâm tư của một người thiếu nữ đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân, của một người vợ trước ngày mang bầu, làm mẹ gửi tới người chồng, người cha tương lai của con mình những ngày gần đây đang được chia sẻ rất nhiều trên mạng xã hội và những diễn đàn của các bà mẹ nuôi con nhỏ. Rất nhiều người khi đọc bài thơ đã tìm thấy sự đồng cảm và đó là lý do khiến bài thơ dù xuất hiện đã khá lâu nhưng vẫn luôn được yêu mến.

Bài thơ “Liệu anh có còn yêu” được nhiều người yêu mến

Trò chuyện với chị Nguyễn Trần Đông Dung (sn 1989) tác giả của bài thơ, chị Dung cho biết: “Tôi viết bài thơ này khi bản thân lúc đó chưa hề làm vợ, làm mẹ. Thời điểm cách đây gần 2 năm, tức là vào tháng 6/2013, tôi có được xem bộ ảnh về những vết rạn da trên cơ thể người mẹ trong dự án “A Beautiful Body” của nhiếp ảnh gia Jade Beall đến từ Tuscon, Arizona, Hoa Kỳ. Những hình ảnh trong “A beautiful Body” đã khiến tôi vô cùng xúc động đến mức muốn viết ra một điều gì đó”.

“A Beautiful Body” của nhiếp ảnh gia Jade Beall đến từ Tuscon, Arizona, Hoa Kỳ là nguồn cảm hứng cho bài thơ của Đông Dung

Dù đã ra đời được hơn 2 năm, đón nhận không ít tình cảm của người đọc nhưng chỉ đến thời gian gần đây, khi những câu chuyện về rạn da và thân phận người phụ nữ trong gia đình được đề cập đến liên tục, bài thơ “Liệu anh có còn yêu” mới một lần nữa được chia sẻ rộng rãi. Chị Đông Dung chia sẻ, bản thân chị thời gian gần đấy có thấy nhiều người chia sẻ bài viết “Anh có dám hôn lên những vết rạn da ấy”, tuy chưa có thời gian đọc qua  nhưng chị  “thấy cái tít rất ấn tượng và cũng rất muốn đọc bài viết này”.

Sau thời điểm viết ra bài thơ, đến nay, chị Đông Dung đã lập gia đình và đang sắp sửa làm mẹ. Khi được hỏi cảm nhận của bản thân về chuyện làm vợ, làm mẹ và những vết rạn da liệu bây giờ còn có như xưa hay đã thay đổi, Đông Dung tâm sự: “Từ khi có em bé, tôi ý thức về bản thân nhiều hơn, cảm thấy yêu Mẹ và những người phụ nữ khác hơn cả khi xưa, đặc biệt là cảm giác yêu đứa bé trong bụng mình. Tôi nhận thấy, nếu vì tình yêu đó thì những vết rạn da, những xấu xí hình thể đó (nếu có) sẽ không khiến tôi bận tâm lắm. Tất nhiên, nếu chồng bớt yêu đi thì cũng tủi thân lắm, nhưng tôi vẫn sẽ lựa chọn vì con mà mình như thế”.

Thông tin cho bạn:

Sản phẩm chống trị rạn da từ facebook Lucie Mai hiện đang sống tại Châu Âu đang được nhiều người biết đến nhờ sự hiệu quả mang lại rất tốt.

Sản phẩm xuất xứ từ Ba Lan, có công dụng như sau:

– Phòng chống bị rạn cho mẹ bầu trong quá trình mang thai

– Trị các vết rạn da sau sinh con để lại, dù mới bị hay lâu năm

– Trị được những vết rạn do tăng cân quá mức để lại

Thông tin về sản phẩm: https://www.facebook.com/lucieyag

Thơ Về Mái Trường Gợi Nhớ Lại Bao Kỉ Niệm Xưa Thời Áo Trắng

Thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường là quãng thời gian đẹp nhất của mỗi người. Chúng ta được gọi là học sinh, sinh viên cùng thầy cô tìm bao lời hay ý đẹp trong những bài học. Mỗi mùa chia xa, phượng nở đỏ rực góc sân trường, bạn bè, thầy cô bịn rịn trong giây phút chia tay. Đã có rất nhiều bài thơ về mái trường mến yêu vừa để kỷ niệm vừa là thể hiện tình cảm của mỗi người.

Mỗi năm hay mỗi dịp kỷ niệm trường là những bài thơ về mái trường lại tấp nập từ các nơi ùa về. Ai cũng có kỷ niệm về trường lớp thầy cô của mình. Làm sao có thể quên được thời gian ngồi trên ghế nhà trường, từng học sinh góp phần làm cho mái trường thêm bề dày lịch sử.

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lạiMái chèo đó là những viên phấn trắngVà thầy là người đưa đò cần mẫnCho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôiCho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữaGọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …

Cổng trường tôi trông rất xinhTường cao cổng sắt , dưới hình văn hoaBước vào thoang thoảng hương hoaTrời cao xanh ngắt , mây là là bayRâm râm bóng mát hàng câyTrưa trưa gió thổi lay cây rì rào .Xa xa hàng dương vẫy chàoGần gần phượng hồng thì thào gọi thươngCùng nơi khắp chốn trong trườngSinh viên đùa giỡn , thân thương chuyện tròNgười nói nhỏ , kẻ nói toXôn xao tiếng hát tiếng hò du dươngVọng xa nghe tiếng giảng đườngBao la trang trải tình thương cô thầyDạo quanh xa đó gần đâyNơi đâu đẹp nhất là đây trường mình .

Bài thơ THẦY VÀ CHUYẾN ĐÒ XƯA

Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở

Mà tập bài thầy chấm đã khác xưaChúng con đi, biết khi nào về lạiCó bao giờ tìm được thuở ngây thơ…

Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc

Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêmTrời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớpChữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.

Bài Thơ Làm Anh

Bài thơ Làm anh khó đấy

Bài thơ Làm anh của tác giả Phan Thị Thanh Nhàn ca ngợi tình cảm anh em nồng ấm trong gia đình, biết yêu thương, nhường nhịn và chia sẻ cho nhau: Làm anh khó đấy phải đâu chuyện đùa…

Làm anh khó đấyPhải đâu chyện đùaVới em gái béPhải “người lớn” cơ.

Khi em bé khócAnh phải dỗ dànhNếu em bé ngãAnh nâng dịu dàng.

Mẹ cho quà bánhChia em phần hơnCó đồ chơi đẹpCũng nhường em luôn.

Làm anh thật khóNhưng mà thật vuiAi yêu em béThì làm được thôi.

Bài thơ Làm anh – Tác giả: Phan Thị Thanh NhànNguồn: Sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 2, tập 1, NXB Giáo dục, 2002

Bài thơ Chỉ đen, giấy trắng

Bài thơ Chỉ đen, giấy trắng của nhà thơ Phạm Hổ, viết về tình cảm của hai anh em Lê-nin ngày nhỏ. Khi cô em gái đóng vở không đúng, Lê-ni đã hướng dẫn em mình cách đóng làm sao cho tập vở được đẹp nhất.

Giấy trắng chờ đóng vở[1] Chỉ đen sẵn trong hòmEm Ma-sa[2] mừng rỡBứt một đoạn đóng luôn.

Bài thơ Chỉ đen, giấy trắngTác giả: Phạm Hổ

Vô-va[3] cười bảo em:“Hãy tìm cuộn chỉ trắngEm xem, mầu chỉ đenVào đây nhìn rất bẩn.

Đóng vở: ngày xưa vở viết thường phải tận dụng các tờ giấy rời không dùng tới và dùng chỉ để khâu lại, đóng thành tập (giống như ghim dập giấy bây giờ).

Vô-va: tên gọi thân mật của Lê-nin thuở nhỏ

Ma-sa: tên gọi thân mật của em gái Lê-nin.

Đi tìm cuộn chỉ trắngMa-sa liền nghe anhGiấy trắng đóng chỉ trắngNhìn rất sáng, rất thanh.

Vì sao làm anh khó? Muốn làm được cần phải như thế nào?

Ma-sa đã nghe lời anh như thế nào? Kết quả công việc ra sao?

Chú thích trong bài thơ Chỉ đen, giấy trắng Gợi ý trong bài thơ Làm anh và Chỉ đen, giấy trắng

Làm em thì phải biết yêu quý và vâng lời anh chị. Nếu là anh, là chị thì phải biết chăm sóc, nhường nhịn em nhỏ.

Anh em trên kính, dưới nhường, Là nhà có phúc, mọi đường yên vui.

– Ca dao Việt Nam –

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay, Chùm Thơ Ngắn Tuổi Hồng Tôi Yêu Và Nhớ Mãi

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 01

ÁO TRẮNG HỌC TRÒ

Thơ: Tạ Quang Bình

Áo trắng học trò tuổi trắng trong Thêu hoa dệt gấm ngát hương lòng Em về qua phố chiều phai nắng Tóc gió nghiêng che má ửng hồng

Áo trắng em bay giữa phố phường Lòng em chưa để một tơ vương Hoa rơi từng cánh trên đường vắng Hoa tỏa hương hay em tỏa hương?

Áo trắng em bay giữa nắng chiều Lòng em đã vướng bận thương yêu Sóng tình vùi lấp con tim nhỏ Đã ngẩn ngơ hồn dệt mộng yêu?

Tà áo em bay cuối nẻo đường Khuất rồi lối tắt lấp người thương Đường đời đâu dễ duyên tương ngộ Một phút xao lòng mãi vấn vương.

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 02

MỘT THỜI ÁO TRẮNG ĐÃ XA

Thơ: Nguyễn Thị Huyền

Mười sáu tuổi thuở hồn nhiên trong sáng Áo trắng ngần thêm duyên dáng ngây thơ Ngày hai buổi đến trường…những mộng mơ Tương lai đã mở ra chờ trước mặt

Ngày xưa đó…nhớ về càng se thắt Tiếng ve ngân, lòng̣ ai cắt nghẹn ngào Ôi mái trường bạn bè cũ…chốn nao Vắng xa để mỗi Hè xao xuyến dạ

Tà áo trắng, đơn sơ…mà đẹp lạ Tuổi học trò là tất cả trong tôi Mãi trong tim dù biết đã xa vời Vẫn luôn nhớ dẫu đường đời rẽ hướng

Hè lại đến bùi ngùi trông cánh phượng Kỷ niệm về hồn mộng tưởng đắm say Ước mơ tàn theo năm tháng đổi thay Tiếng ve khóc nỉ non hay lệ đổ.

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 03ÁO TRẮNG HỌC TRÒ Thơ: Trần Bá Bích

Tháng ba về tung bay tà áo trắng Gửi tâm tình theo vạt nắng ban mai Học trò ơi nay đẹp lắm trang đài Cùng vẫy gọi đón tương lai rộng mở

Ta đi trong một chiều xuân niềm nở Gửi tình yêu vào nỗi nhớ mông lung Ngày tan trường chúng mình bước đi cùng Giấc mơ đẹp nơi tương phùng bạn hữu

Nếu rời xa bạn ơi đừng nũng nịu Giờ chia tay gửi trìu mến vào tim Để nhớ nhung cho ta phải đi tìm Tà áo trắng nay lim dim niềm nhớ

Học trò ơi nay sao không bày tỏ Tấm lòng trân có lẽ nhớ khôn nguôi Ngày chia tay cũng sẽ sắp đến rồi Rất đắm đuối áo tinh khôi một thuở.

Mỗi khi ra đường nhìn thấy các em học sinh trong trang phục áo trắng là lòng tôi lại nhớ về cái tuổi của các em, vẫn còn nhiều ngây thơ của tuổi học trò, cũng biết thích thích thương thương ai đó nhưng chẳng bao giờ dám nói ra..

: 1001 bài thơ tình bạn, tình yêu tuổi học trò hay nhất

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 04

THỜI ÁO TRẮNG HỌC TRÒ

Thơ: Vũ Mạnh Nam

Sao chiều nay nắng chẳng biết chốn đâu Để mưa rắc nỗi sầu lên cánh phượng Có người nhớ một người từ thủa trước Nơi sân trường lau nước mắt phân ly

Tiếng ve buồn đưa tiễn những mùa thi Về quá khứ xa xăm thời mộng mị Màu mực tím đã nhòa trang nhật ký Một người đi cho nhung nhớ theo về

Bàn ghế cũ và những ô cửa nhỏ Say ngủ yên trong kỷ niệm bao giờ Không còn nữa tiếng ve hoa phượng đỏ Xa mất rồi thời đó rất ngây ngô

Anh nhớ em gối đầu lên cuốn sổ Tìm bâng quơ dòng Lưu bút đã mờ Anh chợt nhớ thì ra mình không có Một tình yêu thời áo trắng học trò.

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 05THỜI ÁO TRẮNG Thơ: Thu Nga

Thuở xưa áo trắng mộng mơ Bên nhau trao gửi vần thơ học trò Cùng chung trên một chuyến đò Bến sông năm ấy câu hò mênh mang

Tuổi thần tiên thật mơ màng Để bao nỗi nhớ mênh mang bên cầu Cao cao khung cửa muôn màu Quên làm sao được tình đầu thuở xưa

Hôm nào em đứng dưới mưa Mãi chờ mãi đợi ai đưa mình về Trường kia lối cũ câu thề Một trời phượng nở đường quê thuở nào

Một thời thơ mộng biết bao Nam thanh nữ tú ngọt ngào dễ thương Phượng ơi cháy đỏ sân trường Cùng nhau đi tiếp con đường tương lai.

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 06

ÁO TRẮNG NGÀY XƯA

Thơ: Hoài Phương Lâm

Đêm ngậm ngùi bên hiên từng giọt nhớ Mùa hạ về đỏ rực cả trời thơ Cánh phượng hồng vương cánh gió ngẩn ngơ Mây nhớ ai trôi thẩn thờ đến lạ

Để ve sầu rỉ rả gọi mùa sang Dòng lưu bút khang trang ngày kỷ niệm Áo học trò vấn vương màu mực tím Mai xa rồi ai tìm nhớ trường xưa

Lời buồn chân mây biết nói sao vừa Đứa đại học..đứa chờ tin nhập ngũ Đứa bôn ba..giữa phố chiều rêu phủ Biết có còn..ngày họp đủ bên nhau

Xếp áo thư sinh..buồn đến nghẹn ngào Đời lặng trôi..ta đón chào nắng mới Đâu còn đón xôn xao mùa hè tới Cánh phượng hồng ai đứng đợi ta trao

Giờ mình ta..ngồi nhớ lại ngày nào Trang kỷ niệm vẫn rạng màu áo trắng Con bướm đỏ vẫn nằm im ngay ngắn Chờ đợi người..áo trắng tặng năm xưa.

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 07

NHỚ THỜI ÁO TRẮNG

Thơ: Đào Xuân Hồng

Ai cũng có một thời áo trắng Thả hồn theo ánh nắng mùa hè Phượng hồng gọi những tiếng ve Âm thanh nức nở ngày hè chia ly!

Thời áo trắng đã đi xa mãi Đọng trong lòng xa ngái nhớ thương Nhớ ai cùng bước chung đường Nhớ ai để nỗi vấn vương trong lòng?

Trường xưa vẫn bạn mong thầy nhớ Vẫn còn đây trang vở ngày xưa Tháng năm lưu bút vần thơ Phượng hồng ấp ủ giấc mơ cuộc đời!

Nhớ thương lắm một thời áo trắng Cùng đùa vui dưới nắng sớm mai Phượng hồng nhắc nhở tới ai Trường xưa bạn cũ ngày mai lại về!

Tình cờ gặp lại cô bạn học trò ngày xưa sau rất nhiều năm mới gặp lại, lòng tôi lại nhớ về thuở xưa khi 2 đứa cùng chung màu áo trắng trinh nguyên tuổi học trò. Những kỷ niệm ngày xưa lại ùa về trong tôi..

: Ký ức về những lần bị ăn đòn của học sinh ngày xưa (vui lắm nè)

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 08MỘT THỜI ÁO TRẮNG Thơ: Nguyễn Đình Huân

Gặp lại em ngược hướng giữa dòng đời. Anh chợt nhớ về một thời áo trắng. Mái tóc dài nụ cười em toả nắng. Nhớ ánh mắt mình thầm lặng trao nhau.

Khi chia tay chưa kịp nói một câu. Mối tình khờ anh chôn sâu trong dạ. Nay tình cờ gặp nhau nơi xứ lạ. Ký ức quay về nhớ quá không quên.

Thuở mười lăm ta chung sách chung đèn. Vui tới trường ngồi kề bên chung lớp. Vai sánh vai trên con đường bóng rợp. Ngắm chim chuyền cành ca hót líu lo.

Mãi không quên ngày ấy thuở học trò. Ước một lần cho tuổi thơ quay lại. Chưa chia ly để mình bên nhau mãi. Duyên thắm màu như hoa cải vàng bông.

Em chưa lên đò ngày ấy sang sông. Anh là chàng trai trắng trong chưa vợ. Trời se tơ cho mình nên duyên nợ. Tình thắm màu như hoa nở mùa xuân.

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 09

MAI RA TRƯỜNG AI CÒN NHỚ HAY KHÔNG?

Thơ: Nguyễn Thị Thắm

Ve kêu rồi, nắng hạ chói chang hơn Cây phượng già đã thổi bùng lửa đỏ Cánh điệp vàng lay lay trước gió Cậu học trò ngơ ngẩn đứng nhìn trông.

Mai ra trường ai còn nhớ hay không Giấc mơ hoa của một thời vụng dại Bao yêu thương phải đành thôi gửi lại Chẳng thể nào níu giữ tuổi thần tiên.

Đành phải xa cô bạn gái dịu hiền Lời yêu thương đã nào đâu dám ngỏ Cánh phượng hồng vội ép vào trang vở Bối rối trao tay mà chẳng nói lên lời.

Ngày mai đây mỗi đứa một phương trời Tuổi mộng mơ chỉ còn trong kí ức Lòng rưng rưng khi nghe hồi trống giục Cứ thẫn thờ tiếc nuối tháng ngày qua.

Cái nắng vàng tươi rồi cũng sẽ nhạt nhòa Cây phượng già nua sẽ tắt dần màu lửa Một ngày kia lũ ve sầu không hát nữa Có ai về tìm lại bóng hình quen?

Dòng đời kia đầy rẫy những bon chen Cuộc mưu sinh với trăm ngàn bão tố Phấn trắng, bảng đen ai có còn luyến nhớ Ước thời gian quay lại thuở ban đầu!

Lũ ve vô tri nào có biết gì đâu Cứ râm ran cho lòng thêm khắc khoải Ngày mai thôi cánh cổng trường khép lại Áo trắng học trò theo cánh phượng cuối mùa bay!

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 10TUỔI HỌC TRÒ Thơ: Phạm Vậng

Ai cũng có tình dại khờ để nhớ Tuổi học trò còn đó những ước mơ Nhặt phượng hồng ghép vội mấy vần thơ Ngơ ngẩn đợi sau những giờ tan lớp

Hàng phượng vĩ nghiêng mình che bóng rợp Tiếng ve ngân bản hợp xướng tình đầu Lời tỏ tình lưu trong vở từ lâu Không dám trao ướt lem màu mực tím

Gói tâm tư ôm nỗi niềm phong kín Nhớ thương thầm tà áo trắng thơ ngây Mối tình đầu đành trôi theo gió mây Dòng lưu bút còn đây em nào thấy

Bao năm qua theo dòng đời xô đẩy Phút ban đầu đâu dễ mấy ai quên Cây phượng già vẫn còn khắc hàng tên Tuổi học trò êm đềm còn đâu nữa..!

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 11KÝ ỨC HỌC TRÒ Thơ: Ngọc Mỹ

Cánh phượng nào ngơ ngẩn giữa giờ chơi Đung đưa khẽ dưới khung trời xao xuyến Tà áo trắng tinh khôi ngời thánh thiện Thuở chung trường quyến luyến chẳng hề quên

Tiếng cô thầy bạn học lúc gọi tên Còn vang mãi kí ức miền hạ đó Trên bục giảng phấn màu tô nét rõ Buổi đến trường còn ai có nhớ không

Trống gục đầu thinh lặng giữa mênh mông Bên thềm lớp cạnh xác hồng phượng vĩ Tuổi thơ đó hồn nhiên bao mộng mị Mai xa rồi kỉ niệm chỉ mình tôi

Lưu bút buồn ghi dấu thời gian trôi Những khoảnh khắc tim bồi hồi nhen nhói Mái trường cũ thân thương lòng vẫy gọi Ký ức về chợt len lỏi hè sang.

Nhìn màu áo trắng học trò tôi lại nhớ về những người bạn học ngày xưa của tôi. Những người bạn cùng tôi đến trường, cùng học cùng chơi, cùng bầy trò quậy phá. Giờ mỗi đứa mỗi nơi biết bao giờ mới hội tụ đông đủ…

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 12KÍ ỨC HỌC TRÒ Thơ: Lê Tiến Toàn

Kìa ráng hồng gọi rạo rực hồn say Cho áng hạ vẫn đong đầy trang vở Ươm sắc phượng bềnh bồng trong nỗi nhớ Còn theo về kỉ niệm nhỏ trường xưa

Dưới mây chiều bàng lá nõn đung đưa Sân lớp vắng ve sầu vừa rộn rã Cái nắng cũng ùa theo niềm hối hả Bước chân vào kí túc xá hòa chan

Ôi nụ cười bè bạn lúc giòn tan Hồn nhiên ngỡ tựa như làn gió hát Nghịch ngợm ấy đùa vui cho hình phạt Giận dỗi rồi tính nhút nhát hờn ghen

Áo trắng ngời trống giục giã đua chen Giờ chuyển tiết tỏa khắp nền kí ức Nhánh phượng vĩ trên tay còn cháy rực Để nghẹn ngào chợt thổn thức thời gian.

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 13CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ… Thơ: Bằng Lăng Tím

Có một thời áo trắng đã qua đi Hạ thắp lửa thầm thì câu thương nhớ Bằng lăng tím trên cành đua nhau nở Màu thủy chung rực rỡ góc sân trường

Có một thời hoa đỏ cháy yêu thương Giờ tan lớp mình chung đường anh nhỉ Gió lay nhẹ rụng cánh hoa phượng vĩ Bài thơ yêu cũng chỉ có đôi dòng

Có một thời nắng Hạ trải mêng mông Trời xanh thẳm mây hồng buông xõa tóc Anh cứ gọi em là cô bé ngốc Ghét rồi nha em khóc mãi bắt đền

Có một thời ta không thể nào quên Bài học cuối thầy gọi tên từng đứa Tôi lơ đãng mắt nhìn qua ô cửa Cánh phượng hồng thắp lửa gọi hè sang.

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 14MUỐN MỘT LẦN… Thơ: Vũ Xuân Hòa

Muốn một lần được trở lại ngày xưa Còng lưng đạp trên đường trưa hè nắng Đón đưa em của một thời áo trắng Kể câu chuyện xa vắng một thời yêu

Hoa phượng đỏ như nhắc nhớ bao điều Dòng lưu bút ghi khắc nhiều kỷ niệm Tím bằng lăng rụng rơi ngày tiễn biệt Bao tháng ngày ta mải miết tìm nhau

Muốn một lần vùi chôn hết nỗi đau Ta trở lại tặng màu lưu ly tím Đặt nụ hôn bờ môi ai ngọt lịm Thắp đam mê mùa quả chín từng quên

Ngày xưa ơi khắc nỗi nhớ không tên Cho ta quay gót chân miền ký ức Gửi yêu thương tuổi hồn nhiên rạo rực Mối tình khờ thổn thức mãi lặng câm

Muốn một lần tóc chẳng điểm hoa râm Ngắt nhành phượng tặng người thầm yêu cũ Khơi chữ tình bên người ngoan thắp đủ Những âm thầm mãi gìn giữ trong tim

Bài học nào còn như mãi hằn in Nơi tuổi thơ gắn liền bao mộng ước Những buồn vui dở hay đời mất được Muốn một lần quay trở ngược thời gian….

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 15

TÀ ÁO TRẮNG

Thơ: Uyển Nhi

Tà áo bay, cho anh thoáng bồi hồi Kí ức cũ, thời gian trôi xa mãi Dấu chân chim tìm đâu, giờ xa ngáy Còn tiếng lòng, hoang hoải giữa chiều buông

Kỉ niệm cũ, gợi lên cho thoáng buồn Năm cuối cấp, dòng lệ tuôn mặn đắng Thuở học trò hồn nhiên nhưng thầm lặng Chỉ yêu về màu áo trắng tinh khôi

Giãng đường nay, tìm đâu bóng em ngồi Thời gian ơi, sao mầy trôi nhanh quá Để chiều nay trên phố đông vội vã Thấy áo dài, xa lạ, ngỡ như quen….

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 16TUỔI HỌC TRÒ Thơ: Nghiêm Phương

Áo trắng tinh khôi tuổi học trò Yêu màu mắt biếc tuổi vô lo Hồn nhiên ôm ấp mơ và mộng Sáng mãi trinh nguyên thuở thiếu thời

Xa rồi một thuở nhớ chơi vơi Lưu bút ngày xanh viết vạn lời Chia xa lưu luyến ngày trở lại Bạn cũ trường xưa xa bao nơi…

Hạ buồn mưa cũ cứ rơi rơi Giăng kín lòng ai nơi đất lạ Phượng hồng ướt nhoè trang vở hạ Thắm mãi màu hoa tuổi học trò.

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 17MỘT THỜI ĐÃ XA Thơ: Trần Quân

Ôi nhớ lắm cái thời áo trắng Tuổi học trò sâu lắng hồn ta Bao nhiêu năm tháng phai nhoà Hôm nay nhớ lại lòng da diết buồn

Nhớ thuở ấy tâm hồn trong trắng Tóc đuôi gà vương nắng tung bay Mùi hương nhè nhẹ mê say Bao năm khắc khoải vương đầy trong tim

Thời gian vẫn im lìm mãi vậy Lắm khi buồn bỗng thấy nôn nao Nhớ em môi thắm má đào Nhỏ, xinh duyên dáng giữa bao nhiêu người

Những năm tháng dần trôi lặng lẽ Ngày ra trường mỗi kẻ một phương Nào đâu có được chung đường Trong ta nỗi nhớ niềm thương chất chồng

Bao nhiêu sợi tơ hồng vương lại Mà đôi mình đã mãi rời xa Hỡi người em của lòng ta Giờ đây áo trắng phai nhoà còn đâu

Phượng vẫn đỏ tươi màu hạ ấy Ve vẫn sầu nên thấy còn kêu Tình đời đôi lúc trớ trêu Bởi tha thiết lắm nên nhiều đắng cay

Bao xa cách đến ngày gặp lại Ánh mắt nhìn sao ngại cầm tay Một thời áo trắng là đây Còn đâu em hỡi những ngày tháng xưa?

Thơ Áo Trắng Học Trò Hay 18MỘT THỜI ÁO TRĂNG Thơ: Đà Lạt Mùa Thu

Nhớ một thời tuổi ngọc tóc chấm vai Tà áo trắng thướt tha bay trong gió Mỗi chiều về cùng nhặt hoa phượng đỏ Cầm tay nhau mà mắt ngó nơi xa

Dĩ vãng buồn mùa hạ cũng trôi qua Tím hoàng hôn thời gian sao mau quá Màu giăng xám trong một chiều nắng hạ Chợt tình cờ gặp lại cố nhân xưa…

Cũng ánh mắt chia tay buổi chiều mưa Thời gian cũng vừa quên câu duyên nợ Hôm nay tình cờ trú mưa bên phố chợ Gặp lại nhau..mà cứ ngỡ chưa xa

Em lén nhìn giọt lệ chực trào ra Thời sinh viên qua rồi sao vẫn nhớ Định mệnh ơi..không lẽ còn vương nợ Tim bồi hồi như thưở bước bên nhau