Xu Hướng 12/2023 # Top 7 Bài Thơ Hay Nhất Về Tết Cổ Truyền Tại Hà Nội # Top 15 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Top 7 Bài Thơ Hay Nhất Về Tết Cổ Truyền Tại Hà Nội được cập nhật mới nhất tháng 12 năm 2023 trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Hà Nội mưa xuân

Đường phố đông đúc nhộn nhịp người qua lại

Mùa hè đầy cây cối và hoa trái

Từ nhiều vùng miền đến thủ đô …

Chuyến tàu sôi sục

Bạn tôi về quê ăn Tết sớm

Năm nay đào lạnh, nở muộn.

Những nụ hồng mới bay lơ lửng trên ngọn cây …

Quất đỏ dáng vẻ bình thường

Buổi chiều dạo vườn hoa Quảng Bá

Hoa thủy tiên nở trong lạnh

Sợi tơ trắng bay phấp phới …

Đường phố bây giờ thật tưng bừng

Nét cổ kính ẩn sau từng câu đối đỏ

Chậu hoa trà còn ngỡ ngàng

Chờ giao thừa nở nụ cười thật tươi …! Đêm cuối cùng của năm thật kỳ diệu

Pháo hoa đỏ rực trên bầu trời thành phố

Đón giao thừa anh trao nụ nhỏ

Đến cửa chùa, tôi lấy ra một tấm thiệp kết hôn …

Thanh xuân đã về (dù không nói kịp

Lời hứa năm mới)

Nụ hôn mùa xuân đừng vội vàng

Để mai sau ánh mắt hạnh phúc phơi phới …

Mỗi năm mới đến gần

Phố cổ thành chợ Tết

Từ Quán Thánh, Đồng Xuân

Đến Hàng Gai, Hàng Lược

Đường phố đầy mây

Người ta nặn hoa.

Những con hẻm sâu hun hút

Cũng hồng hát

Ông Hàng Mã nhìn ra

Bầu trời hoa anh đào nở

Cô Hằng Su mặn

Chào mừng sao quyến rũ quá.

Các cuộn tự do

Ông già ngơ ngác

Hoa cúc vàng mịn

Bà ngoại sắm sửa lễ chùa.

Cặp đôi đu đưa

Mua cành đào chơi Tết

Đôi mắt của anh ấy đang cố định

Miệng cô ấy lấp lánh

Những chậu quất trĩu cành

Thanh niên ầm ầm.

Hàng bong bóng xung quanh

Trẻ con ồn ào

Có một nhà thơ

Thơ lang thang chợ hoa

Lạc vào hàng cây cảnh

Để tâm hồn bay bổng, bay xa

Tết xa quê năm nào

Lại nhớ về Hà Nội

Oh! Chợ hoa phố cổ

Sao bồi thường nhiều quá.

Nguồn: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm

Mùa cốm đã xa mà hương cốm còn đây.

Sam giữ nơi đôi cánh nghiêng bầu trời

Áo xanh xanh qua ngõ

Gói trọn sông hồ yêu em.

Lợn may khăn ra đường

Lũ ra phố đón gió mai Tôi đi về phía đầu mùa xuân

Tôi hoang mang tìm kiếm phía ánh nắng đang tắt dần.

Chuyến đi cuối năm mới không về kịp

Tôi hái quỳ tím cô đơn vào đêm khuyaĐi từ năm cũ sang năm mớiNếu bạn bỏ lỡ hoa, bạn không tốt.

Hoa đào xuân qua phố

Áo đào qua ngõ thì thầm với nhau

Hà Nội dường như ngừng lạnh

Quý Quỳnh chợt bừng tỉnh giữa cơn mộng mị.

Nguồn: Sưu tầm

Xuân về chưa Hà Nội?

Chúng ta về lồng lộng gió trên bầu trời

Sông Hồng bỗng đỏ như ngày ấy

Một nửa dường như nhớ nhung, một nửa xa vời.

Bóng chiều bàng bạc bóng Hồ Tây.

Mây lẫn khói, khói lẫn mây

Thanh xuân thoáng qua như thời con gái

Nắng hồng bẽn lẽn, đôi má thơ ngây.

Anh theo tìm em giữa phố

Áo sơ mi đỏ như hoa của cô ấy đẹp làm sao

Màu mới ngói đỏ tươi

Những mái nhà chạng vạng lấp lánh.

Chúng ta đã ở bên nhau rồi

Hà Nội mùa xuân se lạnh

Hoa anh đào nghiêng gió lung linh

Mưa ướt lạnh bắn tung tóe.

Nguồn: Sưu tầm Tác giả: Thi Ngốc Tác giả: Tạ Thắng Hùng

Các Bài Thơ Hay Về Hà Nội

Hàng Buồm chẳng còn cánh buồm Thuyền đậu nơi nào em đến Sông Hồng cách xa biền biệt Bãi ngô cát trắng mùa xuân.

Hàng Chuối Đâu còn có chuối Vài cây cơm nguội trăm tuổi Lác đác những chú chim sâu.

Hàng Nâu Rồi sang hàng Lược Lược chải tóc em ngày xưa. Áo trắng tóc dài trên phố. Hương chanh hương cốm mùa thu.

Hàng Đào hoa đào mấy độ? Hàng Bạc tìm thợ làm vàng. Hàng Cót rẽ về hàng Than. Hàng Da em tìm giầy dép.

Hàng Nón nón trắng dập dờn Hàng Bông nào còn bông vải Hàng Gai đàn ai đêm tối Văng vẳng mấy giọng hát đào

Hàng Mã chợ hoa ngày Tết Hoa hồng đào thế Nhật Tân. Run run rét về trong mắt Mê hồn những sắc những hoa

Ta yêu mái nhà phố Phái Nguệch ngoạc đơn sơ tài

Em Hà Nội hàng Đường trong giọng nói Để hàng Bông êm ái lót cơn mơ Thương những buổi chiều Bác Cổ ngày xưa Anh nắn nót một trường thi lãng mạn Thơ thuở bé khắc ghi tình ngõ Trạm Hàng Cỏ ơi, nét thảo có mờ phai Theo gót chân em từng bước hàng Hài Yêu hàng Lược chải mềm hương mái tóc Thương dĩ vãng chiều Cổ Ngư trốn học Hồn ngây ngô theo điệp khúc hàng Đàn Hàng Guốc trưa hè gõ nhịp bình an Khi hàng Nón quay nghiêng che mắt thỏ Anh lúng túng cả Đồng Xuân xấu hổ Gió mơn man hàng Quạt, áo đong đưa Đây hàng Khay anh đưa tặng bài thơ Em hốt hoảng chợ Hôm vừa tắt nắng Thơ bay lạc, hồn anh là hàng Trống Nghe hàng Gai cùng mũi nhọn buồn đau Ôi hàng Ngang tội nghiệp mối tình đầu Anh hờn giận mơ hàng Buồm lãng tử Em Hà Nội dáng Sinh Từ thục nữ Tìm đến anh hàng Giấy mỏng tương tư Nghe khơi buồn sông Tô Lịch ngẩn ngơ Thơ giàu có như thương về hàng Bạc Hàng Vôi đó nồng nàn trong ngây ngất Ý hàng Đào chín mọng trái môi chia Xin hàng Than rực cháy lửa đam mê Khi quấn quít trong ái ân Hà Nội.

Diều sông Hồng chiều dâng

Triền sông Hồng chiều êm buông tha thướt

Sóng dòng sông xới đỏ nắng chan hòa

Đàn mây trắng ngàn thiên nga lả lướt

Hàng tre ngà vi vút bản hòa ca

Ta thả diều bay vào chiều biêng biếc

Vút cao lên vỗ lóa bóng hoàng hôn

Diều em sánh với diều anh cao mãi

Uốn vòng cong ngàn sóng nắng dập dờn

Tuổi thơ ấu qua lúc nào ai biết

Bởi ngày kia đến kỳ lạ đôi diều

Quấn vào nhau cùng bay vào cổ tích

Để chúng mình bay bổng một tình yêu

Em đừng tưởng diều bay cùng chiều gió

Phải ngược chiều mới cất bổng lên cao

Tình yêu ta phải ngược chiều bão tố

Mới tung mình lộng lẫy sánh trời sao.

Phạm Bá Chiểu

Anh thương em-mùa đông Hà Nội Rét tê lòng sưởi chiếc lá bàng khô Anh thầm giục cây mai vàng nở sớm Gửi cho em sắc nắng mong chờ

Ôi mặt trời phương nam rực rỡ Cứ lặng thầm chói tỏa tựa cánh mai Nhớ thương anh ánh mắt em ẩm ướt Một bông mai âu yếm bảo em cười

Em tựa bóng cây mai như thế Giữa đô thành xuân sắc nhớ người xa Và em muốn đi đến cùng lặng lẽ Đến bao giờ… Em hóa một nhành hoa

Thời gian chập lại cả đôi kim Một phóng mười hai mũi trúng tim. Giờ điểm Giao thừa… Ai gọi đó ? Mang mang tiềm thức bóng Quê chìm.

Góc màn sương khói nằm im Cố đô mờ nét cuốn phim Tháng ngày Đã từ lâu… Thoắt giờ đây Lòng căng thẳng, chiếu lên đầy bóng Quê.

Hàng Cót trường tan, sóng tóc thề Dâng vào Yên Phụ ngược con đê Xuôi ca Cống Chéo sang Hàng Lược Từng dấu bèo theo giạt bến mê.

Vàng thêu tượng đá Vua Lê Cây quỳnh giao, lối đi về Chợ Phiên. Thoát thai từ truyện thần tiên Phất phơ bướm nhỏ chim hiền tung tăng.

Đêm vườn Bách Thảo hội hoa đăng Cặp má đào ai giợn tuyết băng ? Chiếc vượn Non Nùng ngân tiếng hót Rung theo hồn đá với hồn trăng.

Mùa thu Hà Nội trẻ măng Gió may cũng gió Gác Đằng nhiều phen Sánh vai nhau chọn hàng “len” Đẹp đôi cho đất trời ghen hai người.

Xe điện Hà Đông xuống nửa vời Mưa phùn men bốc cỏ xanh tươi. Vùng Thanh Xuân, buổi thanh minh ấy Không biết chàng si hẹn gặp ai…

Rồng lên một bóng u hoài Ôi thôi từng khúc ngã dài tâm tư! Chín giao thừa, tám năm dư Cành mai trắng mộng đêm trừ tịch xuông.

Tin xuân lữ thứ nghẹn hồi chuông Lệ vỡ mười hai nốt nhạc cuồng Sân khấu lùi xa vào ký ức Phai dần hư ảnh, cánh màn buông.

Khói đâu mờ tím căn buồng, Thời gian ai đốt trên luồng thần giao ? Cố đô lửa ấy gan nào ? Sài đô son sắt như bào như nung!

Đêm Hà Nội nhớ Tháng Tám mùa thu lá khởi vàng chưa nhỉ. Từ độ nguời đi thương nhớ âm thầm. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Tuổi phong sương ta cũng gắng đi tìm. Có phải em mùa thu xưa.

Có bóng mùa thu thức ta lòng sang mùa. Một ngày về xuôi chân ghé Thăng Long buồn. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Ngày sang thu anh lót lá em nằm, Bên trời xa sương gió bay.

Thôi thì có em đời ta hy vọng. Thôi thì có em sương khói môi mềm. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Nghe đâu đây lá ướt và mi xanh. Nghe đâu đây hồn Trưng Vương sông Hát.

Có chắc mùa thu lá rơi vàng tiếng gọi. Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm. Có phải em là mùa thu Hà Nội. Nghìn năm sau ta níu bóng quay về. Ôi mùa thu của uớc mơ.Tô Như Châu

Xa một tuần có lâu quá không anh Sao em thấy ngày cứ dài đến thế Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời

Ngày xa anh em bỗng hoá đơn côi Gió cũng chẳng vô tình ngang cửa nữa Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy

Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm Thơ em xuống dòng Buồn nghiêng dấu lặng Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy…

Dấu ấn Hà Nội Hà Nội một thời tên gọi Thăng Long Dải đất rồng bay, kinh đô đặt ở chốn này Hà Nội một thời gươm thiêng trả lại! Để hồ Gươm xanh ngắt trời thu Văn Miếu còn đây, đội nắng, gội mưa Bia đá danh nhân, bao bậc hiền tài Rạng ngời sử xanh, sống cùng năm tháng Cổ Loa, nỏ thần, Mị Châu chuyện tình ai oán Cổ nhân ơi! người vừa giận lại vừa thương Hà Nội ! Dấu ấn ngàn năm thực, ảo mãi vấn vương… Hà Nội bao phen, lửa khói chiến trường Đống Đa hào hùng, Khâm Thiên thương đau trào rơi nước mắt Đây Ba Đình lời tuyên ngôn của Bác Là niềm tin không bao giờ tắt Điện Biên trên không nhớ một Điện Biên chấn động địa cầu Hà Nội vốn xưa nay, thanh lịch dịu dàng Đọng trong mắt ai, áo dài tha thướt Gió sông Hồng, Gợn sóng biếc Hồ Tây Trầm bỗng. gần xa, tha thướt điệu ca trù Hà Nội ơi! Người xanh mãi với trời thu Hà Nội ơi! Thành phố hoà bình. Đón gió mới , bầu bạn năm châu tình toả sáng Dấu ấn ngàn năm, đẹp mãi dáng rồng bay… Nguyên Nguyệt Thanh

Thăm thẳm trời xanh lộng đáy hồ, Mùi hoa thiên lý thoảng chiều thu. Con cò bay lả trong câu hát, Biấc trẻ say dài nhịp võng ru.

Lá thấp cành cao gió đuổi nhau, Góc vườn rụng vội chiếc mo cau. Trái na mở mắt, nhìn ngơ ngác, Đàn kiến trường chinh tự thủa nào.

Lúa trổ đòng tơ, ngậm cốm non, Lá dài vươn sắc lưỡi gươm con. Tiếng chim mách lẻo cây hồng chín, Điểm nhạt da trời những chấm son.

Hai cánh chia quân chiếm mặt gò, Bê con đùa mẹ bú chưa no. Cờ lau súng sậy giam chân địch, Trận Điện Biên này lại thắng to.

Sông đỏ phù sa, nước lớn rồi, Nhà bè khói bếp lững lờ trôi. Đường mòn rộn bước chân về chợ, Vú sữa đẫy căng mặt yếm sồi.

Thong thả trăng non dựng cuối làng, Giữa nhà cây lá bóng xiên ngang. Chiều con, cặm cụi đôi ngày phép, Ngồi bẻ đèn sao, phất giấy vàng.

Em có về Hà Nội

Tôi hối hả giữa chiều thu Hà Nội Qua Chương Dương mát rượi gió sông Hồng Những phố cổ rêu phong viền mái ngói Ðón tôi về với Hàng Bạc, Hàng Bông…

Hà Nội dẫu từng ngày bao biến đổi Hồ Gươm xanh – xanh mãi liễu buông xanh Người náo nức cùng thu đi rất vội Tôi tìm em – bông cúc trắng riêng mình!

Em có đón thu về – thu Hà Nội ? Sao chiều nay em chẳng tới Hồ Tây! Trời xanh biếc, mặt hồ xanh vời vợi Những tòa cao soi bóng giữa mây bay!

Con thuyền nhỏ tay ai chèo bối rối Ðể lòng tôi với Hà Nội xốn xang! Thu chậm lại cho tôi chờ em tới Em có về Hà Nội với thu không ?

Hoàng Gia Cương

Em cứ hỏi chị hoài về Hà Nội Thân yêu ơi chị mới đến lần đầu Ừ thì đẹp là do mình cảm nhận Nhưng đôi chân phải bước nhịp nhanh đầu

Thuở mười lăm Hà Nội lại rất gần Có anh bạn làm thơ Hà Nội tặng Hoa sữa nói chỉ một điều thầm lặng Chị thường mơ một Hà Nội kiêu sa

Hà Nội bây giờ thân thuộc hơn em ạ Ta nương đâu, mảnh đất đó là nhà Hà Nội buồn vui tất thảy đều có cả Chị cảm thức mỗi ngày nhịp sống ngân xa

Chị gặp trên đường người đàn bà goá chồng bán hoa Những bông cúc hiền lành mà em thích Chị gặp trên đường bước chân mải miết

Cậu bé đánh giầy không có giầy đi

Cũng mồ hôi đổ xuống những mùa thi Chất chồng âu lo trong mắt bạn bè chị Cũng đôi lần tập làm thi sĩ Bởi mắc nợ mình một Hà Nội trong thơ

Em xa xôi, chị đã yêu đến giờ Một Hà Nội những phố dài xưa cũ Chị cầm tay em trong đêm không ngủ Nói được không, Hà Nội của chúng mình.

Hà Nội ba mươi sáu phố phường, Lòng chàng có để một tơ vương. Chàng qua chiều ấy qua chiều khác, Góp lại đường đi, vạn dặm đường.

Nhà ấy hình như có mặt trời, Có rừng có suối có hoa tươi; Bao nhiêu chim lạ, bao nhiêu bướm ? Không! Có gì đâu, có một người.

Chân bước khoan khoan, lòng hỏi lòng: –Có nên qua đấy nữa hay không ? Không nên qua đấy, nên qua đấy, Không: Nhớ làm sao! Qua mất công.

Có một chiều kia anh chàng si Đến đầu phố ấy bỗng ngừng đi: –Hai bên hàng phố hình như họ… Đi mãi đi hoài có ích chi ?

Đem bao hy vọng lúc ra đi, Chuốc lấy buồn thương lúc trở về. Lòng mỗi lần đi lần bão táp, Mỗi lần là một cuộc phân ly.

Chàng đau đớn lắm, môi cắn môi; Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời: –Hờ hững làm sao! Mê đắm quá! Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi! Trời!

Chao ơi! Yêu có ông Trời cứu! Yêu có ông Trời khóa được chân! Chàng lại đi về qua phố ấy, Mấy mươi lần nữa và vân vân…

Chàng đi mãi, đi đi mãi, Đến một chiều kia, đến một chiều Phố ấy đỏ bừng lên: Xác Pháo, Yêu là như thế ? Thế là yêu ?

Hà Nội ba mươi sáu phố phường, Lòng chàng đã dứt một tơ vương. Chàng qua chiều ấy qua chiều khác …. Ô! Một người đi giữa đám tang.

Mùa hè quê anh có hoa phượng đỏ Có tiếng ve sầu nức nở kêu thương Là mùa chia tay sách vở sân trường Lưu bút vội vàng vấn vương nỗi nhớ

Mùa xuân đi qua có mai đào nở Từng giọt nắng hồng rạng rỡ reo vui Chim én bay bay khắp cả khung trời Ôi quá tuyệt vời Hà Nội mùa xuân

Anh ở nơi đó mây trắng trời xanh Mùa thu long lanh trên cành hoa sữa Có bức tranh nào đẹp hơn thế nữa Hà Nội đông về nắng úa đầy sân

Bay cao nữa hỡi chùm hoa có cánh Bay vút lên kiêu hãnh với ngàn sao Bay cao nữa hỡi chùm hoa lửa ánh Cháy cạn mình tỏa sáng giữa trời cao Yêu đến thế Hà Nội đêm hoa lửa Hoa lưng trời lồng bóng mặt Hồ Gươm Lồng bóng cả trong muôn vàn đáy mắt Bóng nàng Xuân lộng lẫy chuỗi hạt cườm

Những đường phố như dòng sông sao chảy Bởi mắt người lóng lánh ánh sao đơm Có hoa lửa lóe cười trong mắt ấy Cuồn cuộn dòng đổ biển lớn Hồ Gươm

Giấu sắc đẹp trong tấm choàng đông giá Để hôm nay bừng tỏa nữ hoàng Xuân Khi tỏa sáng với muôn vàn hoa lửa Rực rỡ, hào hoa, đài các, trong ngần…

Những lẳng hoa trong muôn hình vạn trạng Sáng lung liêng tung muôn sắc yêu kiều Có trái tim kết muôn vàn hoa sáng Giục mùa xuân nẩy lộc gọi mùa yêu

Tiếng pháo nổ giữa tầng không vọng mãi- Hay cung đàn nhả khúc nhạc xuân tươi Hòa chung rộn tiếng cười người Hà Nội Bản hòa ca gom cả triệu niềm vui?

Mưa phùn nữa những đóa hoa kỳ diệu Nhẹ nhàng bay trên đôi cánh nõn nà Cũng sáng ánh khi chùm hoa lửa cháy Nàng Xuân về tất cả hóa thành hoa

Nụ cười nữa những đóa hoa Hà Nội Cũng cháy lòa những nguyện ước ngày mai Chúc Hà Nội ngọc ngà, thơ mộng mãi Tổ Quốc trường tồn vững bước tương lai

Năm bắt đầu bởi mùa xuân tươi đẹp Cuộc đời bắt đầu bởi tuổi xuân tươi Mình bắt đầu bởi điều chi em nhỉ? Em mím cười dâng tặng cả làn môi

Những nụ hôn dưới trời hoa lửa cháy Cũng thành hoa tô điểm cả đất trời Em yêu hỡi, ấy loài hoa đẹp nhất Giữa mùa xuân muôn hoa lá tuyệt vời

Sao tả được vầng trăng thu Hà Nội Vầng trăng ngân tưới mật óng sông Hồng Trăng cài lược sóng tóc dài liễu rủ Thêu Hồ Gươm đóa hoa sóng vàng ong

Mơ hay tỉnh, vầng trăng thu huyền thoại Trăng lạc vào mơ hay mơ lạc vào trăng? Hai hay một, vầng trăng thu chín mẩy Sương lẫn vào trăng hay trăng lẫn sương giăng?

Chu Thị Lan @ 10:59 03/10/2010 Số lượt xem: 11559

Một Trong Những Phong Tục Cổ Của Hà Nội Còn Lưu Truyền Đến Nay

Tục chơi cây quất ngày tết – Một trong những phong tục cổ của Hà Nội còn lưu truyền đến nay

Phong tục là thói quen lâu đời, bao gồm mọi mặt sinh hoạt xã hội. Phong tục không bất biến mà biến đổi theo thời gian, theo sự biến đổi của xã hội, nhân sinh. Những phong tục đẹp, lành mạnh, đã tham gia vào bảng giá trị của truyền thống thì có vận mệnh khá lâu dài. Tục chơi cây quất ngày tết là một trong những phong tục cổ còn lưu truyền đến nay.

Cây đẹp giữa trời đất

Lá cây quất đã quen thổ ngơi

Nhận mệnh không đổi đời

Sinh ở nước Nam

Rễ sâu khó chuyển lay

Khí tiết bền

Lá xanh hoa trắng

Rộn ràng mừng thay…

Quả tròn từng cụm

Vàng xanh đua chín

Như thêu dệt rực rỡ

(Theo Đào Duy Anh)

Nguyễn Khuyến ở thế kỷ XIX có bài thơ Ái quất (Yêu quất) chủ yếu là ca ngợi phẩm chất của quất nhưng cũng hé cho ta thấy ngày đó quất cũng được xếp vào hàng “hoa” ngang với hoa sen, hoa cúc:

Yêu cúc cùng yêu sen

Mỗi người ưa mỗi thứ

Ta tính vốn yêu rộng

Đến già chỉ yêu quất…

Hoàng Đạo Thúy trong sách “Phố phường Hà Nội xưa” cho biết thủa ông còn nhỏ, tức đầu thế kỷ XX, ở Hà Nội đã có nhiều nhà chơi quất. Và hai làng ven nội thành chuyên trồng quất đó là Tây Hồ, rồi đến Nghi Tàm. Nay vùng ven Hồ Tây vẫn còn những nhà trồng quất, nếu còn đất. Tại những nơi đó, trồng quất đòi hỏi kỹ thuật cao và đồng thời cũng là nghệ thuật nữa. Hoa quất thơm ngát, không quá nhẹ như hoa chanh cũng không nồng nàn như hoa bưởi. Đảo quất là một kỹ thuật quan trọng để hãm cho cây ra quả rồi chín đúng vào dịp tết. Khoảng rằm tháng Chạp là quất kìn kìn vào nội thành mang theo mùa xuân. Người Hà Nội vẫn thích chơi quất vào dịp tết vì bền hơn các loại hoa mà lại thêm “vận đỏ”. Người chơi quất thường chọn cây có quả sum suê, trĩu nặng, quả to, đỏ au vàng thắm, lá xanh tươi, cành mập mạp để có sức giữ được quả và giữ lâu.

Cây quất gốc gác phương Nam hẳn sẽ mãi mãi là thứ cây đã sinh ra loài quả khả dĩ cạnh tranh với các loài hoa, tô thắm cho ngày tết của mọi nhà.

Trần Duy tổng hợp

Nhà xuất bản Hà Nội

Những Bài Thơ Viết Về Hồ Tây (Hà Nội) Hay Nhất

Thái Dúi xin tổng hợp và tuyển chọn 1 số bài thơ hay viết về Hồ Tây ở Hà Nội thủ đô. Đó là những bài thơ miêu tả cảnh đẹp của Hồ Tây theo thời gian, hay những vần thơ tình yêu đôi lứa gắn liền với Tây Hồ mến thương..

BÀI THƠ: CHIỀU HỒ TÂY

Thơ: Lan Dạ Hương

Một chiều dạo bước Hồ Tây

Mênh mang dịu nhẹ đắm say lòng người

Gió ru những nụ hồng tươi

Trên môi em cười hút cả hồn anh

Trời xanh mặt đất hiền lành

GIữa nơi nhộn nhịp vẫn dành một bên

Buông lời đối họa cho mềm câu thơ

Dệt thêm những sợi ước mơ

Mong một bến bờ mình vẫn bên nhau..

BÀI THƠ: NHỚ HỒ TÂY

Thơ: Lan Dạ Hương

Em thấy nhớ Hồ Tây một sớm

Xuân nhẹ nhàng lan tỏa đâu đây

Giữa mênh mông một thoáng Hồ Tây

Vẫn chứa chan một niềm tha thiết

Trên không gian một màu thanh khiết

Nụ cười còn đọng mãi trên môi

Niềm yêu thương giữ trọn cho đời

Cùng năm tháng theo màu tươi sáng

Dòng thơ tình vẫn luôn dào dạt

Em tặng anh những khoảng khắc cuộc đời

Những ân tình còn mãi vui tươi

Và luôn có tiếng cười đầy hạnh phúc..

BÀI THƠ: HỒ TÂY CHIỀU ĐÔNG

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Anh về đây Hà Nội một chiều đông

Chiều Hồ Tây với mênh mông nỗi nhớ

Đông đã về lăn tăn con sóng nhỏ

Người bên người mặc cho gió bấc lay

Anh nhớ em anh muốn nắm bàn tay

Trao em nụ hôn ngất ngây nồng ấm

Từng cặp tình nhân dìu nhau đi chầm chậm

Gió bấc run người có thấm gì đâu

Em nhớ không những ngày ấy bên nhau

Đường Thanh Niên mối tình đầu ta ngỏ

Chiều mùa đông nụ hôn trao trong gió

Cháy bập bùng trái tim đỏ yêu thương

Giờ đây cô đơn đi dọc con đường

Tìm Cúc Chi để nhớ hương ngày ấy

Hoa Cúc Chi vẫn thân thương như vậy

Như ngày nào là em đấy Cúc Chi

Ngày chia tay em lặng lẽ ra đi

Chiều Hồ Tây lời thầm thì con sóng

Anh về đây một mình anh một bóng

Tìm em hoài mà anh chẳng thấy em.

BÀI THƠ: TUYỆT CẢNH HỒ TÂY

Thơ: Phương Xuân

Xanh xanh óng ánh trời Hồ Tây

Bàng bạc phau phau mặt nước đầy

Giăng lá phượng vươn như ổ nhện

Thu mình khép lại một nhành cây

Xa xa tiếng sáo nghe vang váng

Văng vẳng chim kêu chíp chíp lầy

Huyền ảo chiều tà in bóng ngả

Lung linh tuyệt cảnh ở nơi đây.

BÀI THƠ: HỒ TÂY CHIỀU THU

Thơ: Dương Hải Triều

Ru hoài vẫn đẹp cảnh Hồ Tây

Rũ cuộn đùn xô cát biển đầy

Đu vách lụi màng co cuốn nhện

Rụng tàng trơ lá ngả nghiêng cây

Nhu vờn đất tạo loay nhàu váng

Vũ lộng trời mưa sóng gợn lầy

Mù khói toả sương nhìn bóng ngả

Thu chiều ngóng đợi mãi còn đây.

BÀI THƠ: CHIỀU THU HỒ TÂY

Thơ: Nho Đoàn

Vẫn biết rằng thu Hà Nội thơm hoa sữa.

Để cho tôi mơ chút nữa nắng vàng rơi.

Chiều Hồ Tây sao mà thấy chơi vơi.

Bình boong…bình boong… tiếng chuông chùa Trấn Quốc.

Vương vấn chi mà nhẹ nhàng chân bước.

Như trăng chiều lấp lánh mặt hồ Tây.

Đường Thanh Niên hàng hoa sữa còn đây.

Chim trời vắng khác với chiều thu trước.

Mênh mang cơn gió say gợn làn sóng nước.

Hoà với tiếng cung văn nơi Phủ Tây Hồ.

Một chiều thu ngây ngất nên thơ.

Ai đã qua không thể quên mùi hương hoa sữa.

Chiều Hồ Tây bước chân nào lần lữa.

Cứ bồi hồi như cái tuổi đôi mươi.

Ai mà quên được những nụ cười.

Với lời hứa đã trở về dĩ vãng.

Nào còn đâu trăng thề chiều cuối tháng.

Chỉ mây trời mấy sợi trắng nghiêng nghiêng.

Chiều Hồ Tây còn vạt nắng chiếu xiên xiên.

Giống như thảm dát vàng làng Công Kỵ.

Quảng Bá như mơ ru hồn thi sỹ.

Sương chiều giăng mênh mang mặt Tây Hồ…

BÀI THƠ: NỖI NHỚ

Thơ: Hồng Hoa

Hoàng hôn về lòng vương vấn Hồ Tây

Nhớ kỷ niệm những ngày bên phố cổ

Thu vừa sang gió chập chờn rung đổ

Làm lá nghiêng chao đảo rớt bên đường.

Hồ Tây chiều trời cũng vội buông sương

Hàng liễu đứng cũng dường như than thở

Một mình em từng giờ…gom thương nhớ

Lòng bâng khuâng duyên nợ của đôi mình.

Gió chẳng về dòng nước khẽ lặng thinh

Sông vắng lặng đong tình im ắng quá

Ngồi bên nhau giữa phương trời xa lạ

Thương nhớ này như đã thấm vào tim.

Em cùng Anh hạnh phúc mãi kiếm tìm

Câu duyên nợ…như mò kim đáy biển

Nhưng bóng em vẫn hiền hòa ẩn hiện

Mãi bên nhau lúc nguy biến cuộc đời.

THƠ BÁT NGÔN: CHIỀU HỒ TÂY

Thơ: Hạnh Nguyễn

Chiều chủ nhật Hồ Tây gió heo may

Em một mình đứng nhìn hàng cây nhỏ

Mà lòng em bỗng tràn đầy nỗi nhớ

Ngày hai đứa bỡ ngỡ gặp lần đầu.

Mình đứng đó trao ánh mắt thật sâu

Anh nồng ấm buông câu lời hò hẹn

Lời tỏ tình làm cho em bẽn lẽn

Con sóng nổi khe khẽ trái tim yêu.

Em bối rối nhìn anh trong nắng chiều

Anh dịu dàng với lời yêu tha thiết

Trái tim em rộn ràng anh có biết

Em yêu anh da diết chiều Hồ Tây.

Để bây giờ một mình em đứng đây

Nhưng vẫn thấy vòng tay anh nồng ấm

Mong anh trở về bên em nhiều lắm

Để mình cùng ngồi ngắm cảnh hoàng hôn.

CHIỀU THU HỒ TÂY Thơ: Chử Văn Hòa

Lăn tăn từng đợt nhấp nhô

Đuổi theo làn gió chạy xô vào bờ

Chiều thu mặt nước vờn lay

Hoàng hôn rải nắng làm say lòng người

Ngắm nhìn những áng mây bay

Vẩn vơ rơi xuống hồ Tây dát vàng

BUỔI SÁNG Ở HỒ TÂY

Thơ: Đức Trung – TĐL

Hồ Tây trong sáng hôm nay

Mình anh đi dạo nhớ ngày bên em

Hiu hiu gió mát càng thêm nhớ nhiều

Hỡi người xa cách dấu yêu!

Có về Hà nội trong chiều mộng mơ?

Nhớ nhung, xao xuyến vô bờ em ơi!

HỒ TÂY CHIỀU NHỚ Thơ: Nguyễn Hưng

Đâu những chiều bên Hồ Tây lộng gió ?

Của một thời cháy đỏ giấc mơ yêu

Và còn đâu bàn tay nắm trong chiều ?

Từng dắt nhau phiêu diêu vào cõi mộng.

Em ở đâu khi lòng anh bão động ?

Mỗi độ thu cứ cộng mãi niềm đau

Sóng Hồ Tây từ ấy bỗng đục ngàu

Như buồn tủi bởi câu thề vội lỡ.

Mùa thu xưa trong hồn anh đã vỡ

Thành muôn chiều lá đổ đến vây quanh

Còn đâu nữa dòng nước mát ngọt lành

Thuở tình mình ngát xanh như rặng liễu.

Hàng cúc vàng đã ngời lên hàm tiếu

Con đường quen như riệu rã bàn chân

Dòng thời gian bao dâu bể phong trần

Sao mặt hồ vẫn bần thần con sóng ?

Là mơ hồ nhưng lòng anh vẫn ngóng

Dẫu biết rằng hy vọng quá viển vông

Một dáng quen giữa tấp nập bóng hồng

Ước hiện ra… trên phố đông chiều nhớ.

VỀ ĐI EM Thơ: Đức Trung – TĐL

Hồ Tây buổi sáng mờ sương

Bâng khuâng anh thấy nhớ thương một người

Đông về rồi đó em ơi!

Sao em vẫn ở chân trời cách xa?

Nỗi buồn… anh nhớ thiết tha

Về đi em…để tình ta ấm nồng.

Xua tan giá lạnh mùa đông

Đôi ta hạnh phúc trong vòng tay ôm.

NỖI NHỚ CHIỀU HỒ TÂY

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Chiều hồ Tây em nhớ anh vời vợi

Đứng ven hồ thầm thì gọi anh ơi

Bỗng nhớ ngày xưa nỗi nhớ chơi vơi

Kỷ niệm cũ về một thời áo trắng

Đường Thanh Niên chập chờn bông hoa nắng

Lời yêu đầu bên tiếng sóng hồ Tây

Ta đi bên nhau dưới bóng hàng cây

Có cánh diều nghiêng mình bay trong gió

Nắm tay nhau thì thầm em hỏi nhỏ.

Em yêu anh nhiều anh có biết không

Chia tay nhau từ giã cánh phượng hồng

Vào bộ đội anh đi không trở lại

Em đợi anh qua mấy mùa hoa cải

Nhận tin buồn anh đã mãi ra đi

Bao ngày đêm em khóc ướt bờ mi

Đành chấp nhận thuở xuân thì dang dở.

Đứng bên hồ biết bao lần than thở

Lấy chồng rồi sao nỗi nhớ chưa nguôi

Bao năm qua không quên nổi một người

Em nhớ anh nhớ nụ cười ngày ấy.

THIẾU NỮ HỒ TÂY

Thơ: Lãnh Ngộ

Cảnh sắc Hồ Tây thật trữ tình

Đẹp hơn tranh vẽ thật lung linh

Dáng liễu mơ màng in bóng nước

Sánh vàng óng ánh lúc bình minh…

Có nàng thiếu nữ thật là xinh

Áo trắng thơ ngây đứng một mình

Em cười…nét mặt ôi duyên quá !

Tỏa sắc thêm hương…cảnh hữu tình…

Thuyết Minh Về Ngày Tết Cổ Truyền

Đề bài: Thuyết minh về ngày Tết cổ truyền

Việt Nam nổi tiếng với những nét văn hóa độc đáo và sâu sắc. Du khách đến với Việt Nam rất mong muốn được thưởng thức những bề dày văn hóa ấy. Đặc sắc văn hóa Việt là lễ hội. Các lễ hội lúc nào cũng đông người và tấp nập. Nhắc đến lễ hội là nhắc đến thế giới tâm linh của người Việt. Mà nói đến tâm linh, không thể không nhắc đến ngày tết cổ truyền.

Thuyết minh về ngày Tết cổ truyền

Ngày tết cổ truyền là dịp lễ quan trọng và lớn nhất của Việt Nam. Cũng giống như các nước phương tây theo đạo Thiên chúa thì lễ giáng sinh là ngày lễ thiêng liêng và quan trọng thì ngày tết cổ truyền được coi là lễ giáng sinh của Việt Nam. Ngày Tết cổ truyền gọi là tết nguyên đán hay tết âm lịch. Tết cổ truyền là thời khắc quan trọng của một năm. Bắt đầu vào ngày mùng 1 tháng 1 âm lịch của năm mới. Tết nguyên đán có thể rơi vào giữa tháng hai dương lịch của một năm. Thông thường ở Việt Nam, mỗi dịp chuẩn bị đến tết nguyên đán thì mọi người dù làm việc hay đi học đều có lịch nghỉ lễ. Thường sẽ được nghỉ lễ hơn một tuần và được nghỉ trước ngày 30 tháng chạp từ hai đến ba ngày. Để chuẩn bị cho ngày tết quan trọng của năm này, mọi nhà đều khá bận rộn. Điều được coi là công phu va tỉ mỉ nhất để chuẩn bị cho tết này chính là mâm cơm thờ cúng ông bà tổ tiên. Mâm cơm ngày tết ở mỗi địa phương lại có những nét đặc sắc riêng. Nhưng đều có một điểm chung đó là gà, xôi chè, bánh chưng và các món mặn ăn chung với cơm. Khác với mâm cơm thường ngày, mâm cơm ngày tết thịnh soạn và nhiều chất dinh dưỡng hơn, có hàm lượng chất béo và protein, đạm cao hơn so với những bữa ăn hàng ngày. Do đó mà nhiều ngày ăn chế độ như vậy dễ dẫn đến đầy bụng, khó tiêu. Đó là mâm cơm ngày tết được các bà các mẹ các chị chuẩn bị rất kĩ lưỡng trước ngày tết. Gia đình Việt sẽ cúng ông bà tổ tiên vào thời khắc thiêng liên nhất của một năm đó là lúc đồng hồ điểm 00 h đêm ngày 30 Tết. Sau đó sẽ cúng cả ngày mùng 1,2,3 Tết. Trên bàn thờ gia tiên ngoài mâm cơm còn có mâm ngũ quả, bánh kẹo, nước ngọt, bia lon, hoa cắm lọ. Hoa cắm lọ cũng được lựa chọn rất khắt khe, thường có màu sắc rực rỡ để đem lại may mắn cho năm mới. Ngoài ra, cắm cành đào cành mai trên bàn thờ gia tiên cũng là cách mà nhiều gia đình lựa chọn. Cũng tương tự như lọ hoa cắm thờ, màu sắc của những vật khác trên bàn thờ gia tiên cũng rực rỡ, tươi sáng, được bày biện đẹp mắt. Người miền Bắc đến nhà nhau vào dịp tết thường quan sát bàn thờ của gia chủ. Bàn thờ sẽ phản ánh sự sung túc đủ đầy của gia chủ trong năm vừa qua. Đó là về phong tục thờ cúng. Chưa hết, ngày tết cổ truyền còn có một phong tục là thăm hỏi gia đình người thân, bạn bè, hàng xóm vào dịp năm mới. Mỗi lần đến nhà thăm hỏi, những người chủ gia đình sẽ lì xì cho trẻ con và người lớn tuổi và dành cho nhau những lời chúc vào đầu năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Đây không chỉ là phong tục mà còn là nét đẹp văn hóa của người Việt, quan tâm, mong cho mọi người có một cuộc sống đủ đầy và bình an.

Nhắc đến tết, không thể không nhắc đến những hoạt động khác được tổ chức xung quanh ngày tết như các trò chơi dân gian, những phiên chợ tết, phiên chợ ngắm hoa. Các trò chơi dân gian được tổ chức chủ yếu như là đập niêu, nhảy bao bố, kéo co, nhảy dây… Được tổ chức nhằm khuấy động không khí ngày tết thêm rộn ràng hơn. Các phiên chợ tết, chợ ngắm hoa cũng được tổ chức ra hàng năm để tăng thêm sự rộn ràng và sức nhiệp của ngày tết. Thêm vào đó là sự đông đúc từng lớp người lên đình chùa để cầu mong một năm mới với hi vọng mới và niềm vui mới. Đây là điều thể hiện sự tâm linh của người Việt. Từ người gia đến người trẻ cùng nhau lên chùa để mong có một năm mới thuận lợi hơn. Ngày tết có rất nhiều hoạt động bên lề được chờ đón. Những đêm văn nghệ chào mừng năm mới luôn là điều khiến không khí ngày tết “nóng” hơn, những tiếng cười của gia đình người thân được đoàn tụ về với gia đình, gương mặt rạng rỡ của trẻ nhỏ khi nhận được phong bao lì xì đỏ thắm, cành đào cành mai khoe sắc, nồi bánh chưng bập bùng ánh lửa. Đó là những hình ảnh đẹp không thể nào quên của ngày tết. Tết là ngày sum vầy đoàn tụ, là món ăn tinh thần không thể thiếu của người dân Việt. Những người xa quê ngày tết không có điều kiện để trở về thèm lắm bữa cơm ngày tết cùng gia đình. Vài ba câu đối đỏ đã trở thành hình ảnh quen thuộc của ngày tết quê hương, Thích nhất là cảnh gói bánh chưng, trông nồi luộc bánh chưng. Tết về, các bà các mẹ lại quây quần bên nhau gói những chiếc bánh chưng thật đẹp thật vuông vắn. Mấy đứa trẻ con cũng nhao nhao đòi gói đòi buộc làm cho không khí góc bếp càng rộn ràng hơn. Rồi không khí trông nồi bánh chưng chín để chờ đến thời khắc giao thừa thiêng liêng ngắm pháo hoa và nhận lì xì từ bố mẹ. Đó là cái khoảnh khắc không thể nào quên của một đời người.

Ngày tết cổ truyền đã là biểu tượng văn hóa, ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người Việt. Ngoài là dịp để con cháu quây quần bên gia đình, đoàn tụ với người thân. Không khí đầm ấm của ngày tết là điều mà không ai có thể quên được.

Thống kê tìm kiếm

thuyết minh về tết cổ truyền

thuyết minh về têt nguyên đán

thuyết minh về ngày tết cổ truyền

thuyết minh về ngày tết

thuyet minh ve tet co truyen viet nam

thuyết minh về ngày tết quê em

Những Bài Thơ Tình Yêu Viết Về Hà Nội Hay Nhất

Tổng hợp thơ hay viết về Hà Nội với những địa danh, danh lam thắng cảnh ở Hà Nội và bên cạnh đó là những vần thơ tình yêu đôi lứa của người Hà Nội.

CHÙM THƠ LIÊN QUAN: ♥ Chùm thơ ca ngợi thủ đô Hà Nội hay nhất ♥ Tổng hợp những bài thơ Hà Nội mùa Thu hay nhất

BÀI THƠ: CHIỀU HÀ NỘI

Tác giả: Lê Quang

Hà nội phố chiều lênh đênh

Thèm nghe tiếng bước chân mềm của em

Mùi hương tóc ướp cả đêm trăng buồn

Vài con đường lá trôi suông

Nhặt lên một chiếc chợt thương mắt người

Vời trông tận cuối chân trời

Bóng chim tăm cá hút hơi thở dài

Chiều nội phố nghiêng bờ vai

Phía em có đọng một vài sợi tơ

Nối tình vào giữa câu thơ

Năm ô cửa gió ngẫn ngơ một mình

Gieo lên vạt nắng linh đinh trở về

Để chiều Hà Nội đê mê giữa hồn.

BÀI THƠ: HÀ NỘI TA VỀ

Tác giả: Huyền Trang

Hỏi bạn hiền quí mến gần xa

Tiết trời có lạnh không ta

Hay còn ấm áp đậm đà buổi thu

Hà Nội hỡi nghe như xa lạ

Kỉ niệm đầu giờ đã lãng quên

Đường nay vắng khách bao đêm lặng thầm

Hà Nội hỡi đi tầm dáng nhỏ

Góc hồ Gươm ai có nhớ không

Mưa chiều luống nhuộm trời đông

Vai kề má phấn môi hồng kết duyên

Hà Nội hỡi tình riêng còn đó

Bao ân tình mở ngõ yêu thương

Người đi lối nhỏ Vấn vương

Bên kia xóm vắng đêm trường quạnh hiu.

BÀI THƠ: MƯA THU HÀ NỘI

Tác giả: Chiều Tím

Hà nội mùa này đâu vắng những cơn mưa

Như lời thơ ,ai đã từng viết thế

Chiếc lá thu còn vương bao giọt lệ

Mà người về trong tiếc nuối ,khôn nguôi!

Hà nội ơi,nỗi nhớ vẫn chơi vơi

Mưa ngập đường,cuốn trôi bao hoài niệm

Để người đi,chia tay nhau bịn rịn

Em trở về ,ướt đẫm những vần thơ!

Mưa dầm dề cho nuối tiếc nắng trưa

Giọt mưa buồn trên trang thơ nức nở

Bao vòng xe,quay tròn trong trăn trở

Có thể nào,mình bớt nhớ nhau không?

Hà nội mưa,cho ai vẫn chờ trông

Anh xa rồi ,nơi ngày xưa gặp mặt

Một mình em đứng khóc,dưới thu mưa!

BÀI THƠ: GỬI EM… HÀ NỘI

Tác giả: Mạnh Hy

Tháng 8 theo về trong mắt Em

Thướt tha nhành liễu rủ chân rèm

Cung dây lướt gọi mùa May đến

Phím ngọc ngân mời hương Cốm xem

Xao xuyến thương hoài tim lỗi nhịp

Ngẩn ngơ yêu mắt dạ còn đem

Gửi nhớ nhung về Em … Hà Nội

Say mảnh tình ta chữ ướt mèm.

BÀI THƠ: HÀ NỘI NHỮNG MÙA NHỚ

Tác giả: Thu Thủy

Gửi vào Anh nỗi nhớ mông lung

Bởi Hà Nội chợt buồn và nhớ

Trời chớm thu nỗi lòng sao kể

Ai đó vô tình rớt lại trên phố xưa

Gửi vào Anh một giấc mơ quen

Bàn tay nắm đi qua từng con phố

Và bất chợt nhìn nhau đến lạ

Sợ vô tình làm tuột hơi ấm nhau

Gửi vào anh lời hứa hôm nào

Mùa thu này hai ta cùng dạo phố

Đếm lá vàng rơi bên khung cửa

Ngắm sao trời hẹn ước một tình yêu

Gửi vào anh với những yêu thương

Em còn dấu bên mình chưa dám nói

Bởi Hà Nội là những mùa nhớ

Người đi rồi bỏ lại phố và Em..!!

BÀI THƠ: HÀ NỘI TRONG TA

Tác giả: Hoài Bắc

Chia tay Hà Nội chiều nay

Hồ Tây liễu rủ…nắng gầy hanh hao

Thu sang…hạ vẫy tay chào…

Hàng me nhuộm nắng, nghẹn ngào tơ vương…

Bước chân xa những phố phường

Ta mang nỗi nhớ…đã từng…trong ta…

Bao năm mưa nắng, phôi pha

Ta yêu Hà Nội đậm đà, mến thương….

Em như con nước chiều vương

Bao nhiêu bến hẹn…bờ thương trải dài,

Nhớ trời Hà Nội, tháng ngày chia tay…

Chia xa…với những…mê say….

Bức tranh Hà Nội đổi thay từng ngày…

BÀI THƠ: VỀ HÀ NỘI CÙNG ANH EM NHÉ

Tác giả: Lương Mạnh Hải

Mời em về Hà Nội cùng anh

Thăm chùa Trấn Quốc, dạo Đường Thành

Đi chợ đêm, vòng vèo Phố Cổ

Thăm Ba Đình, ngắm Hồ Gươm xanh.

Mời em về Hà Nội cùng anh

Thăm Lũy Hoa một thời khói lửa

Dạo vỉa hè, ngắm qua cửa xổ

Nhà cao tầng chen lẫn cây xanh

Mời em về Hà Nội cùng anh

Vào giữa mùa Thu, mùa Cốm Vòng

Mình bên nhau trên đường hoa sữa

Ngắm Kiều duyên dáng gánh hoa hồng

Mời em về Hà Nội cùng anh

Thăm mấy khu đô thị vệ tinh

Đường trên cao, đường hầm, cầu vượt

Khác xưa thời phố cổ, Hoàng Thành…

Mời em về Hà Nội cùng anh

Vào Rằm Tháng Giêng, ngày đầu năm

Đến Văn Miếu dự hội thơ xuân

Vui Xuân đọc thơ bạn, thơ mình

Mình sống lại một thời tuổi trẻ

Biết đâu… những điều tưởng không thể

Sẽ lại thăng hoa, lại diệu kỳ…!

BÀI THƠ: NHỚ HÀ NỘI XƯA

Tác giả: Nghiêm Ánh Tuyết

Có một chiều lang thang trên phố

Người và xe chen chúc tầng cao

Khói, còi hơi nhức nhối ồn ào

Như hụt bước, rơi vào nỗi nhớ!

Hà Nội tôi trong từng nhịp thở

Phố của tôi, Ngõ nhỏ của tôi

Cây bàng già trước cửa đâm chồi

Vừa mới Tết, xuân khoe áo mới.

Hà Nội nhớ trong tôi vời vợi

Nét dản dị, nền nã thanh cao

Người khi xưa thân biết nhường nào

Nhẹ lời nói, chân tình nếp nghĩ.

Hà Nội đón xuân về, tôi kể

Pháo nổ, đào phai, câu đối xinh

Ông bà tôi với cả gia đình

Theo nếp cổ, cùng đi chúc tết.

Hà Nội qua thăng trầm đất nước

Chẳng thể quên góc phố hàng cây

Vọng leng keng! Nhớ bến đợi này

Ơi tàu điện! bao niềm tiếc nuối.

Hà Nội xưa nếu bây giờ có hỏi

Tôi nói rằng trái tim thương yêu

Bao bạn tôi cũng nói chung điều

Yêu Hà Nội – Với một niềm Kiêu Hãnh.

BÀI THƠ: ĐÊM HÀ NỘI

Tác giả: Nghiêm Ánh Tuyết

Hà Nội mình trời đêm nay mát dịu

Chú ve già bận bịu dưới vòm cây

Ánh đèn đường theo gió chao nghiêng ngày

Soi quán cóc vỉa hè Kim Liên phố.

Chúng mình đó, chơi với nhau từ nhỏ

Nghịch đủ các trò nhất quỷ nhì ma

Kính lão rồi ! Ồ vẫn trẻ tuổi già

Ghé quán nhỏ cùng nhâm nhi chuyện cũ.

Bia hè phố nhắc lại ngày gian khổ

Những buồn vui, hay đổ vỡ đời thường

Rồi an lòng bên bè bạn mến thương

Cùng chia sẻ, nghe đêm hè vị mặn.

Có nỗi nhớ cứ theo ta sâu đậm

Ký ức tuổi thơ, tình nghĩa thày trò

Những con đường, những hờn giận vu vơ

Gom góp lại thành kho tàng cổ tích.

Phố về đêm trong không gian tĩnh mịch

Kể mãi về Hà Nội của chúng ta

Cả lũ mình cùng chung một mái nhà

Đi hay ở đều thiết tha tình nghĩa.

BÀI THƠ: HÀ NỘI TRONG TÔI

Tác giả: Hồng Hoa

Hồng Hoa say đắm ngất ngây

Chiều Thu Hà Nội tràn đầy yêu thương

Lang thang ba sáu phố phường

Mà nghe lưu luyến đã vương vấn rồi.

Nay về mặc sức đâm chồi vươn xa

Mừng vui hát khúc tình ca ngọt ngào.

Nghĩa tình thắm đượm biết bao

Nắm tay siết chặt đi vào… tình thơ

Đã bao ngày tháng mong chờ

Nhìn Thu Hà Nội lòng ngơ ngẫn hoài.

Quay lưng sao thấy lẻ loi

Lòng nhớ kỷ niệm nơi ngoài Hồ Tây

Đành cam gởi chút tình này

Chúc em anh chị gặp may mắn nhiều.

Một lòng dâng trọn thương yêu

Sớm hôm chia sẻ mọi điều buồn vui

Vẫy tay…lòng cứ ngậm ngùi

Hẹn ngày hội ngộ cùng khui rượu mừng.

Gạt dòng nước mắt rưng rưng

Mà con tim nhỏ tưởng chừng vỡ tan

Yêu thương giữ trọn ngút ngàng

Cùng nhau hẹn ước Thu sang nhớ về.

BÀI THƠ: EM CÓ VỀ HÀ NỘI CHIỀU NAY? Thơ: Đức Trung – TĐL

Em có về Hà nội chiều nay?

Để anh dẫn ra Hồ Tây lộng gió.

Đường Cổ Ngư hoa phượng hồng chớm nở.

Liễu thẹn thùng trước gió… lá bay bay.

Em có về Hà nội chiều nay?

Hoa sen nở ngất ngây trong đầm vắng

Một mình anh đi trong chiều nhạt nắng.

Hương nồng nàn hoa sữa đắm say.

Em có về Hà nội chiều nay?

Anh cùng em đi dạo Hồ Hoàn Kiếm.

Mặt hồ xanh, bóng Tháp Rùa ẩn hiện.

Hoa lộc vừng ngan ngát dưới vòm cây.

Em có về Hà nội chiều nay?

Ta bên nhau trong vòng tay nồng ấm.

Để trao nhau những nụ hôn nồng thắm

Cho tình mình mãi mãi chẳng đổi thay.

Cập nhật thông tin chi tiết về Top 7 Bài Thơ Hay Nhất Về Tết Cổ Truyền Tại Hà Nội trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!