Bạn đang xem bài viết Thơ Về Thuốc Lá – Chùm Thơ Vui, Lắng Đọng Gợi Những Cảm Xúc Suy Tư được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Nội Dung
Những bài thơ về thuốc lá và khói thuốc luôn mang một đặc trưng rất riêng. Đó chính là sự cô đơn tĩnh lặng. Bất cứ ai trong số chúng ta cũng biết rằng thuốc lá rất độc hại và không tốt cho sức khỏe. Tuy nhiên, đôi khi đó là cách thức duy nhất để con người ta có thể tìm đến. Bởi ai cũng vậy cũng sẽ có những phút giây chán nản, mệt mỏi và cô đơn đến cùng cực.
Một mình một nỗi niềm riêngRít từng hơi thuốc khói huyền bay bayKhói bay mà ngỡ dáng aiChờn vờn mộng mị ngà say mộng tình.
Khói bay quyện bóng với hìnhGửi thương vào nhớ chồng chềnh hư vôLàn sương làn khói mơ hồMờ mờ ảo ảo dạt xô ưu phiền.
Khói bay ta ngỡ cõi tiênĐời thường mộng thực hoặc huyền hanh haoGửi hình vào ngọn khói nàoLàn nào cho nhớ sợi nào cho em.
Vàng tay khói thuốc môi mềmVàng căn phòng nhỏ bóng em nhạt nhòaKhói thuốc nhuộm mái tóc phaSương lam hòa lệ tình xa khó gần.
Giờ này ai đã ngủ say,Còn tôi ngậm điếu thuốc cay đắng lòng,Ngày mai người sẽ lấy chồng,Bỏ lại quá khứ màu hồng xưa kia.
Khói thuốc bay…buồn trăm phía,Cuộc tình ngang trái chia lìa cách đôi.Không sợ số kiếp đơn côi,Bản thân tự trách nghèo rồi mất em,
Để mai quặn lòng ngó xem,Người ta hạnh phúc ấm êm cuộc tình.Canh năm trời ló bình minh,Điếu thuốc tàn lụi…thình lình lệ rơi.
Tim này xin trả lại người,Khuyết đi nửa mảnh trọn đời nát tan.
Làn khói thuốc khiến hồn ta tê táiTình xa rồi sao còn mãi vấn vươngLệ canh thâu không vơi nỗi đoạn trườngÔm nỗi nhớ với yêu thương còn đó
Chút ân tình anh gửi theo làn gióNgày không em trên lối nhỏ mây vờnNghiêng bóng chiều lòng cảm thấy nhớ hơnTrời giận dữ từng cơn mưa trút xuống
Nơi hò hẹn một ngày anh đến muộnEm dỗi hờn anh luống cuốn nhìn theoTa mất nhau cũng chỉ tại anh nghèoNhớ thêm tủi bởi phận bèo đeo mãi
Đời lênh đênh như thuyền không bánh láiGiữa muôn trùng anh cố phải ra khơiCắn chặt môi trong hồn sao vời vợiTrời giăng sầu ta chới với niềm đau
Một lần thôi trái tim đã nát nhàuTình đã hết mối duyên đầu tan vỡNgười xa rồi còn mình ta nỗi nhớThuở dại khờ tình trót lỡ đắm say.
Ta thả hồn trôi điếu thuốc tànLững lờ theo khói phút đi hoangLang thang đâu đó trong sâu thẳmVất vưởng nổi trôi với gió ngànMơ nụ cười xinh không giả dốiMộng vòng tay ấm chẳng đa mangThuốc tàn khói tắt lòng chợt nhóiMột phút huy hoàng cũng vụt tan…..
Ghé quán bên đường ngồi một gócnghe giọt cà phê gõ điệu buồnthả nỗi niềm riêng theo khói thuốcthổi những vòng quay điệu vấn vương
Quậy chút đường thêm cho đỡ đắngkhua muỗng thật đều nhịp cô đơnnỗi nhớ trong tim còn trĩu nặnguống một ngụm đầy lại đắng hơn
Thời gian vẫn chảy theo từng giọt(đen lắm cuộc đời – đôi mắt em)cứ đuổi theo nhau như đùa cợtbỏ lại tôi cùng chiếc ghế quen
Giữa ánh đèn khuya ngồi soi bóngkhói thuốc pha cùng chút đắng caycà phê rơi xuống vùng tĩnh lặnggiọt đắng tương tư – nỗi nhớ đầy…
Cơn gió khẽ ru hồn đông tê buốtKhói thuốc buông rét lạnh một nụ đàiTình yêu về lạc lõng giữa hoang khaiTa nghe tiếng: Đông ơi! Mùa gió cuối
Em bên ai giữa đêm sao rong ruổi?Tay trong tay mà sương ướt bờ vaiMái tóc xanh lấm tấm cánh nguyệt dàiNhớ hay quên một mùa đông thuở trước?
Sao phố cũ bỗng tiêu điều, phố hỡi?Nhớ dáng ta như năm trước đợi ngườiHay nhớ về ta với nụ cười tươi?Mà đau đớn giữa mùa đông quạnh vắng
Ta đấy thôi! Nhưng tâm tư trầm lặngEm kia thôi! Chỉ khác một khoảng trờiGió cuối mùa rét lạnh nỗi đơn côiXơ xác quá! Hồn thơ đêm sương giá…
Khói thuốc vây vòng nỗi nhớ nhungCà pê giọt đắng tỏa hương nồngHồn ai thơ thẩn bay lơ lửng?Tâm trí suy tư mãi phập phồng
Khắc khoải đêm dài sau trống vắngNgần ngơ ngày tháng một mình trôngNgười ơi sao nỡ đành quên lãngBỏ lại tình tôi vẫn thủy chung?
Tôi ngồi lặng yên bên chiều vắngLắng nghe đêm rớt nặng lòng đêmKhói thuốc ưu sầu rơi rất lặngTiếng ai than thở ghé qua thềm
Tôi đi trên lối ngày xưa ấyƠ hay sao lá cứ rơi đầyThu giữa hạ vàng thu sống dậyNgỡ ngàng bóng dáng cuộc tình say
Em tìm nỗi nhớ của chiều nayTôi giấu tận sâu đáy tim gầyEm về dưới bóng chiều trở gióTôi ngẩn ngơ nhìn trong mắt mây…
Chiều trở gió, màu hoàng hôn rạn vỡSao tôi nghe nắng rót mật trên đầu?Trời giông tố rối bời đôi lọn tócƯớc lệ tràn nhưng lệ lại luồn sâu
Những ân tình gió hỡi cuốn về đâuThơ rơi hoang trên khói thuốc buồn rầuChiều lặng lẽ vuốt bàn tay năm ngónBuổi nắng về ai biết có còn nhau?
Trời cuồng nộ yên bình xa lạ quáAi nhớ – quên – quên – nhớ một ai rồi?Tình nổi gió đẩy đưa đời xuôi ngượcBiệt ly rồi có nhớ cũng đành thôi!
Mưa ướt mềm hoen mi mắt xa xôiLối đi xưa rêu mốc phủ chân đồiTình gục chết chắc trời xanh? Có lẽ!Gió đan tình, giông bão ở trên môi…
Khói thuốc thơm dĩ vãngRượu nồng đượm hương tìnhNhân ảnh về chếnh choángRót tràn… đêm lưu linh
Sa lầy vào nỗi nhớKhông ngăn được cơn siTrái tim dan díu nợNợ một người vội đi
Trót tiêu hoang ngày cũĐể giận hờn cho nhauNhững yêu thương ấp ủBuồn chưa kịp nhắn trao
Mùa đông dài thất lạcTa chìm trong miên manMùa bão giông tan tácCuộc tình trôi ngút ngàn
Khói thuốc từ môi ngoanPhả trắng đêm ly biệtDấu chấm hỏi đa đoanLửng lơ trong nuối tiếc
Khói thuốc cay mắt biếcNhạt nhoè góc phố khuya…
Tim ta đã giá tự bao giờ?Từ thuở thu chiều tím mộng mơ?Hay buổi hoàng hôn trời lạnh ngắtKhói thuốc phất phơ bạc ngõ chờ…
Ta hỏi gió buồn em nơi đâu?Hỏi ánh trăng gầy suốt canh thâuGió trốn đằng sau nhành hoa trắngTrăng nấp làn mây giấu nỗi sầu
Em giận mùa thu lá rơi chăng?Hay dỗi hoàng hôn mây tím giăng?Để mùa đông đến cô đơn quáVắng cả màn đêm, ánh nguyệt tà
Ta ngồi ngơ ngẩn dưới cây giàMắt buồn đẫm lệ tựa mưa tuônTrách tình duyên thế ưa ly biệtTàn đêm quanh quẩn với nỗi buồn…
Đêm khuya tĩnh lặng biết về đâuGiọt đắng cà phê rót cạn sầuKhói thuốc ngập tràn giăng nỗi nhớTôi ngồi thao thức với đêm thâu…Một mình rảo phố chờ ngày sangCơn gió đêm khuya lạnh ngỡ ngàngPhố vắng thưa người, nhiều hẻm nhỏTôi về mỗi góc, vắng… thênh thang!
Đêm lạnh lẽo khói giăng mờ đỉnh núiChỉ còn đây mây xám giữa lưng trờiTôi góp nhặt những tơ tình hoang dạiGởi về em một nửa của lòng tôi
Rồi có lẽ lời thơ tràn mộng mịTim ngang tàn xé nát tiếng yêu đauĐôi chân bước bờ môi nồng thi vịGởi về em một nửa vết hằn sâu
Ai tìm ai hạt nắng buổi ban đầuDuyên tan vỡ vỡ tan tình vay trảBước qua nhau ánh mắt nhìn xa lạTa thuộc về hoài niệm của đời xưa
Trăng trốn rồi và đêm sẽ là mưaTay áo cũ bạc màu hương tình khócĐôi chân bước ướt màn khuya nhằn nhọcĐêm mặn nồng sáng rạng cõi hồn yêu
Anh hùng xa lộ chơi Man trắngGiang hồ quẫy đạp chiến thăng longMở miệng si tình yêu ba số (555)Cúi mặt ngắm hồ thích vinaXông pha trận mạc ôi Ngựa trắngBước đi trong nắng ngắm ESSELe te tuorist (du lịch) dân anh chịNếu thêm 2 xị (2chục ngàn), nghỉ, chơi Meo (mèo đen)
“Hút thuốc không phải là ngầu,Hút thuốc là để đi cầu bớt hôi”
Thuốc lá có thể ung thưMà sao vẫn hút, vẫn ư dùng hoàiThuốc hút những lúc lai raiNhững khi buồn bực lại vài điếu thôi.
Thuốc lá thấy độc quá trờiMà sao vẫn hút, vẫn lời ngợi caHút thuốc cả lúc người laMà sao vẫn hút, kệ ta với người.
Hút thuốc quên hết sự đờiBỏ rồi lại hút, hút rồi lại thôiThuốc thơm chưa hút kêu hôiHút rồi lại thấy như ngồi trên mây.
Đi xa, đi đó, đi đâyVắng điếu thuốc hút lại gây buồn mồmChưa hút lòng dạ bồn chồnHút xong ngẫm lại, khôn hồn bỏ ngay
Ai ơi ghi nhớ câu nàyHút thuốc mang bệnh, có ngày ung thư!!!
Lơ mơ khói giàu sang cũng bỏHuyết áp tăng lại khó tiền đìnhĐầu đau gối mỏi nhức inhAnh suy nghĩ thấu chúng mình bên nhau
Bỏ được thuốc sắc màu rạng rỡRất đẹp trai anh chớ quên nèVợ chồng nói phải biết ngheGia đình êm ấm xuân hè thu đông
Lại tiết kiệm mấy đồng một thángMớ rau ngon mấy lạng thịt bòTừ nay anh chẳng thấy loDồi dào sức khỏe lắm trò khổ thân.
Ngày biên chế hai mươi điếu thuốcHuỷ hoại đời, bệnh chuốc vào thânBao đêm suy nghĩ bần thần…Dứt tình thuốc lá ngàn lần xin cai
Nào tim mạch tác oai tác quáiViêm phổi thuỳ quằn quại đớn đauUng thư cũng chẳng từ đâuBởi do thuốc lá cầm đầu mà ra
Khói thuốc ám thật là hôi hámBệnh nha chu đeo bám suốt ngàyĐêm về giấc ngủ lắt layHo ho khạc khạc thương thay thân mình!
Chàng ơi bỏ thuốc em nhờĐường về cực lạc bụi mờ màu mâyDa hồng rám nắng như tâyVì mê làn khói mà gầy như que!
Tốn tiền mua thuốc phì phèUng thư lá phổi khóc nhòe đắng cayVàng da ảnh hưởng gan này?Lại thêm răng xỉn mặt ngây lạ thường!
Căn phòng có mùi thuốc vươngTội con thơ dại học đường kém minhThông tin đại chúng truyền hìnhHoan nghênh bỏ thuốc mà mình không nghe
Đến nay em viết thơ đeChàng còn mê thuốc… ra hè mà mơĐừng trách đêm lạnh em lơMộng chi âu yếm hôn bờ môi yêu!.
Từ nay anh quyết bỏ emTừ nay anh quyết chẳng thèm nữa đâuTừ nay anh quyết một câuTừ nay anh quyết cắt cầu em luôn
Em ơi chớ có mà buồnEm ơi chớ có lách luồn làm chiEm ơi chớ có lằn nìEm ơi chó có thầm thì yêu anh
Khi xưa ta kết duyên lànhKhi xưa em đã cùng anh chao tìnhKhi xưa như bóng với hìnhKhi xưa anh muốn dứt tình không xong
Lắng Đọng Cùng Những Bài Thơ Về Cha Mẹ Hay Nhất, Da Diết Nhất
Thì con xin được làm dòng suối mát
Suối chan hoà trong ánh trăng bát ngát
Con ngoan hiền trong tình mẹ bao la
Nếu mẹ bỗng là một vầng dương
Con xin làm một loài cây cỏ
Cây không thể thiếu mặt trời đỏ
Cũng như con chẳng thể thiếu người
Nếu mẹ bỗng tan thành cơn gió
Con sẽ là đồng ruộng xanh tươi
Gió mơn man ngọn lúa vui cười
Thôi mẹ ơi mẹ đừng là gì nữa
Con muốn mẹ chỉ là mẹ thôi
Mẹ của con có một trên đời
Cha ra đi khi con còn quá bé
Trong trí nhớ con chỉ có bóng mẹ gầy.
Hai mươi năm rồi mẹ ơi từ ngày ấy
Mẹ bên con sớm tối nhọc nhằn.
Lo cho con từ miếng ăn giấc ngủ
Mẹ hiểu con hơn cả bản thân con.
Hai mươi năm qua mẹ ơi con vẫn nhớ
Những đêm con sốt cao mẹ thức trông con
Mẹ nắm chặt tay con mỗi lúc cựa mình
Con nào có thể quên được bàn tay mẹ.
Con lớn lên trong tình thương của mẹ
Mẹ là mẹ, là cha, là người bạn của con.
Hai mươi năm mẹ đã cùng con
Dõi theo con từng nhịp chân con bước.
Con giờ đây đã lớn khôn hơn trước
Nhưng vẫn là con bé bỏng thưở nào
Bàn tay mẹ vẫn ấm áp làm sao?
Vẫn là bàn tay con luôn ghi nhớ.
Con vẫn biết và con luôn nhớ
Bởi chẳng đủ ngôn từ … để kể hết lòng Mẹ bao la
Mẹ – người đàn bà cả đời hứng giông bão phong ba
Che chở các con, nhẹ nhàng nâng niu con từng bước
Mẹ – người đàn bà chẳng quản nhọc nhằn để vẹn toàn sau trước
Tóc trắng hết cả đầu, đôi má cóp, da nhăn
Người mà đêm ngày vượt qua những khó khăn
Dù lòng có đói, vẫn mỉm cười cho các con no ấm
Mẹ – từ lúc sinh con ra cho đến khi mắt nhắm
Hy sinh cuộc đời chỉ đổi lấy nụ cười trẻ thơ
Mẹ – bờ vai gầy run run theo nhịp võng ầu ơ
Thấy con khôn lớn là thấy mình hạnh phúc
Con chưa bao giờ viết trọn bài thơ về Mẹ
Bởi chẳng thể nào nói hết được sự hy sinh
Mẹ đẹp hơn cả trăm ngàn đóa hoa xinh
Người đàn bà – trái tim vĩ đại hơn mặt trời rực rỡ
Con không thể nào viết trọn bài thơ về Mẹ
Và cũng chẳng thể nào nói hết được
Mẹ già mòn mỏi chờ mong con về
Lòng đau ruột thắt não nề
Tuổi già hiu quạnh sớm khuya một mình.”
Vắng tiếng cha, vắng nụ cười ấm áp
Ngày tháng qua đi như mây trôi bèo dạt
Nghĩ thương cha, tan nát cả cõi lòng.
Con đã quen rồi hơn hai bảy mùa đông
Cái giá lạnh thiếu thân hình che chở
Thiếu cả lời khuyên, thiếu lời dạy dỗ
Con không cha nào có thấy vui.
Thu đang sang con quen với ngậm ngùi
Ôm lấy mẹ cắn môi con chịu
Ngày một già đi, mẹ giờ đã yếu
Tại vắng cha ! Mẹ thiếu tình thương.
Hai bảy năm qua một mình mẹ một giường
Đêm con ngủ mà mẹ không ngủ được
Bờ mi cay lệ con tràn sướt mướt
Cha ơi cha ! Cha đang ở nơi đâu ?.
Con cũng đã quen với nắng hạ cháy đầu
Nhớ khi nhỏ cha thường hay quát mắng
Vì sợ con đau, sợ làn da con sạm
Nhưng hôm nay, ai sẽ ở bên con.
Hai bảy năm rồi con thèm một lần ôm
Thèm được nắm tay được ân cần che chở
Và muốn gọi cha nhẹ nhàng là bố
Thật thân quen thật ấm áp cha à !.
Từ bây giờ thì mãi mãi gọi cha
Không khác hơn bởi đó là định mệnh
Người đã xa con, xa mẹ già đáng kính
Để đến một phương trời mà chỉ có mình cha.
Ngày với tháng giao hòa miền xưa cũ
Cuộc đời lắm nổi đau thương chưa đủ
Buốt vai gầy sương phủ một màu rêu
Bóng hoàng hôn thảng thốt tiếng chim kêu
Bôn ba mãi lửa khiêu niềm nhung nhớ,
Chân trời tím thắp lòng con tan vỡ
Nhớ về cha loang lỡ vách tim bầm
Dòng đời trôi cha mãi miết âm thầm
Một chiếc bóng lũi lầm chân lặng bước
Nghiêng nghiêng nắng gió qua làn mây nước
Ngẫm nghỉ tình những ước vọng cha trông
Cánh cò bay cõng nắng đã qua sông
Chở nước mắt cay nồng cha nhỏ xuống
Mồ hôi mặn rớt rơi trên đồng ruộng
Giọt nước giọt từ luống cấy tâm hồn
Những câu ca cha hát buổi sớm hôm
Mầm sinh trưởng gửi chôn nơi đất mẹ
Đã nãy nở và vươn lên mạnh mẽ
Hạnh phúc là sức trẻ biến thành hoa.
Đồng lúa xanh cò thẳng cánh bay xa
Mùa hoa nở hương hòa men say ngất
Cánh diều lượn gửi hồn vào lòng đất
Nhớ tình cha hương mật ngấm đời con…
Cánh cò cõng nắng qua sông
Chở luôn nước mắt cay nồng của cha
Con là giọt nước sinh ra từ nguồn
Quê nghèo mưa nắng trào tuôn
Câu thơ cha dệt từ muôn thăng trầm
Thương con cha ráng sức ngâm
Khổ đau hạnh phúc nảy mầm thành hoa.
Lúa xanh xanh mướt đồng xa
Dáng quê hoà với dáng cha hao gầy
Cánh diều con lướt trời mây
Chở câu lục bát hao gầy tình cha.
Cha cõng cặp sách đến trường
Cõng bao nặng nhọc, trên đường tương lai
Thân gầy vác nặng đôi vai
Ngày ngày lam lũ, đôi tay lấm sình
Nuôi con khôn lớn, gánh tình thương con.
Đến sông cũng cạn, trăng còn quen cha
Cho ta khôn lớn, cho ta bầu trời
Khi ta chập chững vào đời
Cha nuôi cha dạy sáng ngời nhân tâm
Sống đời nhân nghĩa trọng tâm
Làm người phải biết, chữ tâm hàng đầu
Đôi chân đạp đất, tâm làu trung cang
Cho đời ta sống thênh thang
Tình cha vẫn mãi vương mang bên mình
Thương cha biết mấy nghĩa tình
Công ơn cha tặng cho mình ngày nay.
Những Bài Thơ Vui Về Điếu Cày Và Hút Thuốc Lào
Tuyển chọn những bài thơ hay viết về điếu cày và những người yêu thích hút thuốc lào. Bên cạnh đó là những vần thơ chế vui về thuốc lào rất đáng để thư giãn.
CÁI ĐIẾU CÀY
Thơ vui: Nhật Hoài
Quê tôi miền bắc có điếu cày
Ngẫm nghĩ hồi lâu thấy hay hay
Trẻ già , trai gái ai cũng thích
Quấn quýt ngày đêm chẳng dời tay
Thằng chú em tôi hút cũng hay
Mở mắt tìm quanh cái điếu ngay
Châm ngay một điếu rồi rít dài
Ngửa cổ phun ra khói trắng bay
Có vợ chồng trẻ cạnh nhà tôi
Đêm ngày hút hít thật tơi bời
Canh khuya thanh vắng con thơ ngủ
Chúng vẫn rủ nhau hút hít chơi
Có cô thôn nữ tuổi đôi mươi
Mặt hoa da phấn nhất xóm rồi
Chưa có người yêu mà cũng hút
Chẳng vụng trộm đâu hút khơi khơi
Cụ cố nhà tôi tuổi đã nhiều
Đã từng hút hít biết bao nhiêu
Mà nay vẫn thấy mê điếu lắm
Sểnh ra là hít đến tiêu điều
Vui nhất làng tôi lúc trăng lên
Tụ tập hàn huyên chật bên thềm
Cái điếu chuyền tay thi nhau hít
Mải vui quên mất bóng trăng lên
Câu chuyện làng tôi kể làm quà
Hút nhiều lại thấy khỏe người ra
Trời cho ta cũng một lần sống
Thuốc Lào đâu phải chuyện xa hoa
Ai ơi chưa biết cái điếu cày
Trời cho hãy hút đừng bỏ phí
Say một lần rồi mãi mãi say !
THƠ VUI ĐIẾU CÀY: CHẤT CHƠI
Tác giả: Đâu Long
Cho tôi xin phát đam mê cuộc đời
Râm ran da thịt chúng tôi trời thua xa
Thuốc lào nức tiếng quê ta
Vang danh thiên hạ gần xa thổi đồn
Mỗi khi gối mỏi chân chồn
Ngồi làm một phát là hồn lên mây
Xì ra cái choét ..rít ngay hơi dài
Ngưng thở vít thuốc để sài
Tuôn dòng khói trắng mắt nai mơ màng
Tay run tim đập từng tràng
Uống thêm ngụm nước hãm hàng mới say
Thở dồn cùa quạng chân tay
Trời nghiêng đất ngửa lăn quay ra nhà
Cứ nhìn thấy điếu là sà đến ngay
Thay nhau nhả khói trời mây mịt mù
Thi nhau hút hít cho dù đang ho
Hút vào ngây ngất khỏi lo
Dù trời có sập mất bò không sao
Sống thì thích vị thuốc lào
Mỗi khi cầm điếu chênh chao cuộc đời
Có muốn làm phát xin mời ..đến đây
Thấy hồn tươi trẻ ngất ngây thế nào
Thấy mình quay tít lộn nhào
Thấy luôn trời đất trăng sao chúng tôi vần..!!! kkk
BÀI THƠ: TÌNH YÊU ĐIẾU CÀY
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Tags: thơ chế, thơ chế vui, thơ về thuốc lào
Chùm Thơ Về Tết Quê Hương, Những Bài Thơ Gợi Nhớ Tết Xưa
Ngày nay, trẻ em có nhiều phương tiện vui chơi giải trí, Tết đến tuy rằng cũng háo hức đấy nhưng chắc hẳn không bằng cái háo hức của thế hệ 7x-8x và đầu 9x. Khi ấy, có rất nhiều cái chờ mong trong ngày Tết: bánh chưng, thịt lợn, lì xì, đi chúc tết,… Mọi thứ đều lành mạnh hơn, trong sáng hơn và có lẽ cũng thèm khát hơn! Ngày nay, quá khứ đã qua rồi, chúng tôi, thế hệ 7,8x Tết xưa chỉ còn là hồi ức được gửi lại những vần thơ: Chùm thơ về Tết quê hương, những bài thơ gợi nhớ Tết xưa. Trường Kiên
Phút giao thừa muôn sắc pháo hoa Những khuôn mặt rạng ngời hoa pháo Trên vai bố, Thiên thần mách bảo: Xuân đã về với cả đất trời, với con người thành phố mến yêu ơi!
Hồng Phương Nguyên Trân
Tết đã gần tôi gọi bánh chưng ơi Để gợi lại những Xuân xa thuở trước Nơi cuối năm khắp chiều dài đất nước Ngõ phố nào cũng thấy lá dong xanh Vòi nước nào cũng gạo, đỗ vây quanh Tay thoăn thoắt tiếng râm ran trò chuyện Mặt vui tươi, những nụ cười thân thiện Xóa sạch đi của năm cũ những ưu phiền
Nhớ năm nào dùng sổ ưu tiên Mẹ mua được thêm vài cân thịt Bánh chưng gói nhiều lên, cả nhà phấn khởi Lá xanh lạt vàng… Thương lắm, bánh chưng ơi! Ngồi chung quanh nồi bánh luộc bốc hơi Nghi ngút mùi hương ngàn đời thân thuộc Dẫu mỗi năm chỉ một lần có được Cũng khắc dấu cả đời trong ký ức miên man…
Sáng tinh sương vớt bánh để lên giàn Ép chặt lại cho vuông thành sắc cạnh No đủ, tròn đầy gói trong chiếc bánh: Cuộc sống mai này yên ấm, ấm êm hơn Ôi sao một thời mơ ước thật… giản đơn Trẻ bây giờ có hiểu chăng điều ấy Có biết rằng thân yêu biết mấy Chiếc bánh chưng cho ngày Tết sum vầy?
Nhớ lắm xa xưa cả nước có một ngày Chìm trong mơ màng mờ mịt khói bay Bừng lên từ nồi bánh chưng của vạn vạn nhà đất Việt! Bánh chưng ơi – Tôi gọi lời tha thiết Xa tự bao giờ mà xa thế, bánh chưng ơi!
Mai ơi, nở hết sáng nay Còn bao nhiêu mốt cho ngày Tất Niên? Còn bao ngày nhớ, ngày quên?
Ừ, thôi cứ nở, muộn phiền sẽ qua!
Cập nhật thông tin chi tiết về Thơ Về Thuốc Lá – Chùm Thơ Vui, Lắng Đọng Gợi Những Cảm Xúc Suy Tư trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!