Xu Hướng 3/2023 # Thơ Hay Viết Về Miền Trung Quê Hương &Amp; Nỗi Nhớ (Tổng Hợp) # Top 9 View | Kovit.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Thơ Hay Viết Về Miền Trung Quê Hương &Amp; Nỗi Nhớ (Tổng Hợp) # Top 9 View

Bạn đang xem bài viết Thơ Hay Viết Về Miền Trung Quê Hương &Amp; Nỗi Nhớ (Tổng Hợp) được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Miền Trung yêu dấu ta ơiTừ trong gian khó càng ngời sáng hơn

Nắng mưa dẫu có thất thườngNâng niu đòn gánh hai đầu thương nhau

Trọn tình trọn nghĩa trước sauBỉm Sơn Thanh Hoá đường tàu đẹp xinh

Quê hương phong cảnh hữu tìnhPhong Nha đệ nhất Quảng Bình xứng danh

Hiền Lương Quảng Trị trong lànhBiết bao chiến sĩ tử sanh chốn này

Nghệ An Hà Tĩnh chung tayNgã Ba Đồng Lộc đường cày đảm đang

Chùa Liễu Hạnh đến Đèo NgangSông Hương Núi Ngự mênh mang Tràng Tiền

Đà Nẵng thành phố bình yênBà Nà Non Nước cảnh tiên tuyệt vời

Hội An phố cổ dạo chơiĐèn lồng giăng mắc rợp trời vui sao

Lý Sơn Quảng Ngãi sóng tràoHải âu tung cánh lượn chao sớm chiều

Vào Bình Định lại thêm yêuKỳ quan Eo Gió mĩ miều anh ơi

Phú Yên núi Nhạn lưng trờiHoa vàng trên cỏ xanh tươi trải dài

Ra Mũi Điện buổi sớm maiNgắm mặt trời mọc đan cài tình chung

Biển Nha Trang đẹp lạ lùngTàu thuyền tấp nập giữa trùng khơi xa

Tháp Chàm, Ninh Thuận, Chăm PaKhơ Me, Kinh tộc đều là anh em

Mời nhau ly rượu làm quenQuê hương em đó phèn chua gót hài

Anh ơi đừng vội bai baiVẫn còn Phan Thiết trải dài cát hoang

Có cô em gái mơ màngLàm thơ ca hát đợi chàng về thăm.

MIỀN TRUNG – Thơ: An Nhiên

DA DIẾT MIỀN TRUNG – Thơ: Thụy Giang

Xây lên hạnh phúc thênh thangDân giầu nước mạnh sánh hàng năm châu.

*Chú Thích: Mẹ Thứ có 9 người con hy sinh

THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG MÙA NẮNG NÓNG

*Mùa nóng nực kéo dài sang tháng BảyNắng Miền Trung ai cũng thấy dư thừaTrẻ trong làng mơ được tắm cơn mưaSông cạn kiệt hàng dừa không soi bóng*Đồng đất bạc phơi lưng trần rát bỏngGió nồng oi ngưng đọng giữa trời chiềuThân lúa gầy nghiêng ngả dáng liêu xiêuCây cỏ dại cũng tiêu điều xơ xác*Đường cát trắng như giữa miền hoang mạcLối đi về ngơ ngác bước chân emMồ hôi rơi mặn chát cánh môi mềmGió Lào nóng khí trời thêm oi ả*Thảm thực vật dày lên như đống rạLửa vô tình tất cả dễ tiêu tanVạn chúng sinh khắc khoải giữa tro tànNắng cũng cháy không gian càng ngộp thở*Mưa sẽ đến cho ngàn hoa rực rỡMá em hồng không còn sợ nắng thiêuGió đông lên mát rượi cả trời chiềuAi buông thả một tiếng tiêu đồng vọng.*Hà Nội 17/7/2020Nguyễn Văn Pứ

THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG – Thơ: Lăng Thủy

MIỀN TRUNG BÃO LŨ – Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng

Sài Gòn ơi..hãy chung lời nhắn nhủChuẩn bị chuyến hàng tích lũy cứu miền trung.

Những Bài Thơ Viết Về Vụ Cá Chết Ở Miền Trung

thương cảm cảnh đời cơ cực của ngư dân, bạn Lại Huyền Châu sáng tác bài thơ gửi tặng quê hương miền Trung với lời thơ rất tha thiết:

“Ai khóc dùm cho Biển một lời không? Ai trả lời đi ! Biển quê mình sao vậy ??? Ai thấy gì không? Biển đang chết đấy ! Biển oằn mình, vọng mãi tiếng cầu van !

Miền Trung ơi, nắng cháy mưa ngàn Biển bạc thân thương cho vàn thứ cá Đánh bắt gần xa, cá về ấm dạ Giờ chết bạt ngàn. Cá chết bởi vì đâu ???

Dân chết trong lòng, đỏ mắt nhìn nhau Thuyền đậu,tàu neo,lưới chài đem cất Cá gom về chôn đầy trong lòng đất Bến cá thuyền về không í ới chào mua

Biển Miền Trung cá nằm chết, đau chưa ! Oan ức lắm, dân làm chi nên tội Ai ? Ai ? Ai ?…gây ra bao tội lỗi Không lẽ trời???… gây nông nỗi… ai lo?

Ai lập đàn trời kêu cúng để cho Nước sạch lại như thời vua từng lập Ai sẽ kêu oan, nói lên điều đau nhất Hay dân mình nói mãi để mình nghe!”

Tiếp nối tâm trạng thương cảm trước cảnh đời cơ cực của người dân, cô giáo Trần Thị Lam, dạy tại trường chuyên PTTH Hà Tĩnh đã sáng tác bài thơ: “Đất nước mình ngộ quá phải không anh?” với những lời thơ chất vấn nhàCầm quyền vì sự lãnh đạo yếu kém của họ:

“Đất nước mình ngộ quá phải không anh Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

Đất nước mình lạ quá phải không anh Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ Những dự án và tượng đài nghìn tỉ Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

Đất nước mình buồn quá phải không anh Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc Rừng đã hết và biển thì đang chết Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…

Đất nước mình thương quá phải không anh Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh Anh không biết em làm sao biết được Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…”

Bài thơ này nhanh chóng được truyền đi trên mạng xã hội và đã được nhiều nhạc sĩ ngay lập tức phổ nhạc. Có một bạn đã gởi cho trang GNsP của chúng tôi bản nhạc dựa theo lời thơ của Cô giáo Lam:

Có tin đồn cho rằng sau đó cô giáo Lam bị bắt, tuy nhiên theo nguồn tin của những người bạn thân với Cô cho biết: chiều ngày 27.04 cô chỉ bị Sở Giáo dục mời lên động viên yêu cầu gỡ bỏ bài viết.

Sáng nay (28.04) rất đông công an, CSCĐ, CSGT, chó nghiệp vụ… đứng “canh gác” trước khu công nghiệp Formosa vào lúc 10 giờ sáng ngày 28.04.2016.

Cũng sáng nay một số bà con ngư dân làng biển Cảnh Dương thuộc huyện Quảng Trạch, Quảng Bình đã xuống đường biểu tình phản đối nhà máy Formosa.Ảnh: internet

BÀI THƠ: THƯƠNG VỀ QUÊ MẸ

Thơ: Lê Lan

Chút buồn chia sẻ miền Trung

Bao nhiêu gian khổ vẫn cùng đuổi theo

Nơi đây nắng cháy, đất nghèo

Nhờ nơi biển cả để neo từng ngày.

Ngờ đâu cơ sự đắng cay

Biển đang yên ả từ rày khóc than

Sóng xô vô bãi bạt ngàn

Trắng phau cá chết tỏa lan khắp bờ.

Còn đâu vẻ đẹp nên thơ

Còn đâu hạnh phúc đợi chờ của con

Người dân lòng dạ héo mòn

Vắng chân bọn trẻ lon ton biển chiều.

Biển sầu mang nỗi cô liêu

Xóa tan mơ ước thật nhiếu ấm no

Biển hoang lạnh lẽo mịt mờ

Ngư dân yên lặng, thẩn thờ trắng tay.

” Ai ơi!” hiểu được điều này

Tìm ra những kẻ đã gây sự tình

Trả dân cuộc sống mưu sinh,

Niềm vui trọn vẹn an bình ” Ai ơi! “

nguon: http://www.iini.net

Share this:

In

Facebook

Twitter

Thích bài này:

Thích

Đang tải…

Những Bài Thơ Hay Viết Về Cảnh Làng Quê, Quê Hương Tôi

Tổng hợp những bài thơ hay viết về cảnh làng quê, nông thôn nghèo, quê hương của tôi.

Những bài thơ miêu tả vẻ đẹp bức tranh làng quê, nông thôn Việt Nam. Dù đi đâu cũng không bao giờ quên được những hình ảnh thanh bình, êm đềm đó. Và làm sao quên được mối tình ngày xanh gắn liền với tình yêu quê hương..

BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG TA GỌI VỀ

Thơ: Hảo Trần

Xa quê hương suốt mấy chục năm rồi

Mãi trong ta nhớ miền quê yêu dấu

Cánh diều tuổi thơ lưng trâu sáo đậu

Nghe quê hương đất mẹ gọi ta về

Chân ngập ngừng lội bước tới triền đê

Đàn bướm nhỏ dập dìu hoa dại tím

Nhớ một thời tuổi thơ nhiều kỷ niệm

Gợi ta về với những giấc mơ xưa

Đồng lúa xanh non ngút ngàn nắng mưa

Đất bạc màu mẹ dày công chăm bón

Khom lưng trên đồng cõng bầu trời trĩu nặng

Úp mặt ruộng sâu góp nhặt hạt thóc rơi

Con biết quê nhà vất vả lắm mẹ ơi

Một nắng hai sương đất cằn đồng hạ

Ướt đẫm giọt mồ hôi đong đầy khoai lúa

Thấm một đời câu muối mặn gừng cay

Quê hương mình bao nỗi nhớ đong đầy

Chiếc áo tơi bốn mùa che mưa nắng

Gió lào thổi cuộc đời thêm gánh nặng

Hạt thóc vàng mẹ đánh đổi thanh xuân

Yêu quê mình ta dạo bước bâng khuâng

Bát nước chè xanh, câu hò ngọt lịm

Giọng nói quê nghe nhọc nhằn thương mến

Ta trở về nghe tiếng gọi quê hương..!

BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG TUỔI THƠ TÔI

Thơ: Bình Minh

Tôi sinh ra nơi miền quê duyên hải

Đất Hải Phòng mê mải cánh buồm nâu

Biển quê tôi rất đẹp và rất giàu

Hoàng hôn đến với một màu tím biếc

Thời gian trôi theo dòng đời hối tiếc

Bên mái trường ta học Viết ngày xưa

Tháng 5 về mùa phượng đỏ đong đưa

Còn nhớ mãi chiều tắm mưa xóm nhỏ

Có nhiều hôm nắng chưa vờn ngọn cỏ

Cùng bạn bè theo gió thả diều quê

Bao năm rồi trong nức nở tái tê

Tìm ký ức đam mê ngày xưa ấy

Thời gian trôi như một dòng sông chẩy

Xa mất rồi ai tìm thấy được chăng

Nơi quê cũ ơi tình sâu nghĩa nặng

Tuổi thơ nào say đắm của ngày xưa …

BÀI THƠ: TÌNH QUÊ

Thơ: Bình Minh

Nhớ không em thuở ấu thơ ngày ấy

Mình bên nhau khi diều giấy bay cao

Tuổi thơ xưa bên nỗi nhớ cồn cào

Còn mãi mãi đi vào trong kỷ niệm

Thời gian trôi những tháng ngày màu nhiệm

Vẩn vơ hoài còn ẩn hiện trong ta

Dù đi đâu anh vẫn nhớ quê nhà

Nhớ tuổi thơ những chiều tà bóng xế

Quê hương ơi tuổi thơ là như thế

Là chiều tà bóng xế thả diều quê

Bên bạn bè và những nỗi đam mê

Anh nhớ mãi câu thề thời thơ dại

Em đùa anh bao giờ mùa hoa cải

Nở hoa vàng ta phải chuyện trầu cau

Tuổi thơ ơi bên kỷ niệm úa nhàu

Còn nhớ mãi một màu tình quê cũ.

CHIỀU QUÊ Thơ: Chử Văn Hòa

Chiều quê hương lúa thơm nồng

Hoàng hôn trải nắng trên sông ráng chiều

Hồn nhiên thả những cánh diều tuổi thơ

Từng đàn bò bước nhởn nhơ

Đủng đà đủng đỉnh bên bờ tre xanh

Môi trường cuộc sống trong lành

Chiều quê là một bức tranh yên bình.

BÀI THƠ: NHỚ LẮM QUÊ HƯƠNG

Thơ: Huyền Thư

Nhớ làm sao, tiếng võng giữa trưa Hè

Tiếng kẽo kẹt, ôi nghe mà thương lắm

Lời ru mãi, ngàn đời sau vẫn ấm

Mái tranh nghèo, sâu đậm…nghĩa tình xưa

Gió thổi về, theo giọt nắng đong đưa

Mây lướt nhẹ, từng cơn mưa…vội vã

Cau lại thắm, vườn trầu thêm xanh lá

Đã đến mùa, ra cấy mạ….đi thôi ‼

Chân lấm bùn, thân ướt đẫm mồ hôi

Hồn thanh thản, cuộc đời…không lo nghĩ

Đêm khuya vắng, tiếng côn trùng non nỉ

Như dặn lòng, bền bỉ…với thời gian

Những hoàng hôn, mờ nhạt khói sương tan

Dừa soi bóng, trăng vàng….in đáy nước

Quê hương đó, bao giờ ta tìm được

Đến bao giờ, dừng chân bước….tha phương.

BÀI THƠ QUÊ HƯƠNG 1

Thơ: Hoa Chu Van

Đã lâu lắm hôm nay tôi trở lại

Về thăm quê nhớ mãi tuổi ấu thơ

Trên con đường xưa ngày nhỏ mộng mơ

Mà đến nay bây giờ sao nhung nhớ

Gió rung cây rì rào như hơi thở

Nét đẹp quê hương giữ ở trong tim

Bến nước cây đa hồi bé trốn tìm

Tái hiện lại như cuộn phim quá khứ

Nhớ bạn bè xưa cùng bao nét chữ

Ngày ra trường lưu giữ ước mơ xanh

Hè nắng chói chang lưu bút trao dành

Cất giữ mãi giờ đã thành kỷ niệm

Về thăm quê làm lòng ta xao xuyến

Bao nhiêu năm lưu luyến bồi hồi

Mà thời gian lặng lẽ thế cứ trôi

Và tất cả trong tôi còn nhớ mãi

Với quê hương tình yêu dành kết trái

Cho con người mang lại những niềm vui

Bao yêu thương và chia ngọt sẻ bùi

Quê hương đó buồn vui ai cũng nhớ.

BÀI THƠ QUÊ HƯƠNG 2

Thơ: Hoàng Minh Quân

Ai trong đời không gợi nhớ quê hương?

Bao vấn vương những niềm thương trăn trở

Chốn hoang sơ ấu thơ thời lầm lỡ

Vẫn quay đều trong nhịp thở bụi trần gian.

Quê hương là gì trong cơ cảnh lầm than,

Một bức tranh dệt thêu niềm hy vọng?

Dẫu đi xa vẫn nhớ hoài cô đọng

Dấu can qua cơn bĩ cực trăm bề.

Quê hương nào nuôi lớn những đam mê,

Những nhiêu khê những tái tê hoài niệm?

Để hôm nay vững bài ca chiêm nghiệm..

Nốt thăng trầm cho một phút thăng hoa!

BÀI THƠ QUÊ HƯƠNG 3

Thơ: Sinh Hoàng

Quê hương mưa nắng hai mùa

Có dòng sông nhỏ hàng dừa xanh xanh

Quê nghèo vách đất mái tranh

Chiếc xuồng ba lá đêm trăng bến ngoài

Ngọt bùi no đủ sắn khoai

Dẽo thơm hạt gạo nuôi ai nên người

Cây lành trái ngọt xanh tươi

Má hồng môi thắm rạng ngời gái quê

Lúa mùa duyên thắm, tình quê dạt dào

Quê hương hai tiếng ngọt ngào

Quê hương yêu dấu khắc vào trong tim.

BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG NHỚ MÃI TIẾNG GÀ TRƯA

Thơ: Giọt Buồn Không Tên

Quê hương ơi tôi nhớ nguời da diết

Bao năm rồi mãi biền biệt trời xa

Vẩn trong tôi một nỗi nhớ quê nhà

Nhớ lời Mẹ ru thiết tha cánh võng

Tiếng gà trưa sao mãi còn lắng đọng

Hàng cau xanh hoài vọng xoã tóc thề

Cơn gió nào nghe dịu mát chiều quê

Đàn trâu béo bên triền đê nhai cỏ

Dưới bến sông rộn ràng bầy trẻ nhỏ

Tiếng cười vui vang khắp ngõ quê làng

Những mái đầu ngụp lặn dưới nắng chang

Nghe xao động mơn man trên sóng nước

Nhà Mẹ nghèo nép mình bên tán đước

Vệt khói lam tỏa mượt mái tranh chiều

Mẹ gầy gò trong dáng nhỏ liu xiu

Ơ kho quẹt bửa cơm chiều ngon lạ

Tôi lớn lên trong tháng ngày vất vã

Nhớ lời ru nghe thương quá tiếng gà

Nhưng vì nghèo đành phiêu bạt nơi xa

Thân trôi nỗi bôn ba nơi xứ lạ

Mãi trong tôi quê hương là tất cả

Vẩn thiết tha một nổi nhớ quê nhà

Nhớ Mẹ già mòn mõi đợi con xa

Dù mắt mẹ giờ chỉ là đêm tối

Quê hương ơi con nợ lời xin lỗi

Con sẽ về đừng giận dỗi Mẹ ơi.!

BÀI THƠ: LÀNG QUÊ TÔI

Thơ: Nguyễn Quang Định

Chiều nhạt nắng làng quê mát rượi

Hàng cây xanh gió thổi rì rào

Trên đồng có một chú trâu

Đang mải cúi đầu… gặm ngọn cỏ xanh.

Mái nhà tranh… bên bờ nương ruộng

Hàng cây che bóng xuống quanh nhà

Thu về muôn tiếng chim ca

Câu hò điệu ví đậm đà tình quê.

Đã lâu lắm chưa về thăm lại

Nhớ xóm làng cùng mái nhà tranh

Nhớ cha nhớ mẹ sinh thành

Bà con bè bạn xung quanh xóm nghèo.

Tôi cứ mãi chạy theo cuộc sống

Lo đi tìm ước mộng tương lai

Cũng mong sẽ tới một ngày

Về quê gặp gỡ bắt tay mọi người.

ĐỒNG DAO QUÊ HƯƠNG

Thơ: Bằng Lăng Tím

Ta tìm về nghe câu hát đồng dao

Con đò nhỏ cắm sào nơi bến đợi

Thu đã mãn thêm một mùa gặt mới

Tình quê hương vời vợi nhớ trong lòng

Cò gọi đàn nghiêng cánh vỗ triền sông

Từng con sóng bềnh bồng xô nhè nhẹ

Bao kỷ niệm môt thời ta thơ bé

Tiếng mẹ yêu khe khẽ hát ru hời

Lũ mục đồng ngày mải miết rong chơi

Đêm đốt lửa sáng trời thi hát hội

Nhạc rộn rã tưng bừng vui suốt tối

Sáo ngân vang ai thổi lúc bổng trầm

Ta tìm về nghe lại khúc thanh âm

Trâu gõ mõ lặng thầm nhai cỏ mật

Hương lúa thoảng thấm tình yêu của đất

Bài đồng dao mãi hát đến bây giờ.

THƠ LỤC BÁT: QUÊ NHÀ

Thơ: Chung Mai

Quê nhà biết mấy thân thương

Bến sông thửa ruộng con đường đã qua

Vui đùa cùng bạn trong ta trải dài…

Đàn trâu lững thững bước ngoài bờ đê

Cỏ non thích thú mải mê gặm hoài

Đống rơm từng sợi vàng dai

Mẹ gà lục cục trống choai bới mồi

Nhiếp con ngơ ngác xem thôi

Diều hâu liệng mãi thấy mồi sà ngay

Trẻ con cũng thích nơi này

Trốn tìm đuổi bắt mê say cả chiều

Mẹ nhìn mấy đứa mắng yêu :

Cởi trần rặm lắm ngứa nhiều đấy nghe

Kẽo cà kẽo kẹt rặng tre gió lùa

Góc vườn khóm mía lá khua xạc xào

Đông về cái lạnh hanh hao

Co ro buốt giá chạm vào ổ rơm

Sắn khoai độn lẫn hạt cơm

Vẫn ngon vẫn dẻo vẫn thơm đến giờ

Ước gì là mãi dại khờ trẻ con

Ước gì ta mãi mãi còn bé thôi .

Viết Về Cây Nho Quê Hương

Cây nho có nguồn gốc từ các nước Âu- Mỹ xa xôi đã bén rễ rồi duyên nợ với vùng đất Phan Rang hơn nửa thế kỷ qua. Những vườn nho trĩu quả, dòng sông Dinh tha thiết ân tình, bóng dáng Tháp Chàm cổ kính, vịnh Vĩnh Hy, biển Ninh Chử… là những hình tượng đặc trưng của Ninh Thuận được nhiều người cầm bút khai thác gởi gắm tình cảm về miền đất nắng gió tràn đầy yêu thương. Nho Phan Rang- vị ngọt quê nhà xuất hiện khá dày trong nhiều tác phẩm thi ca.

Cây nho “bén rễ” cho những mùa trái ngọt trên vùng đất Ninh Thuận.

Mỗi người có một cách nói rất riêng về sắc màu, hương vị độc đáo của cây nho nhưng đều quy về nỗi nhớ mong với khát vọng sống và viết hết lòng cho quê hương. Chuẩn bị chào đón Lễ hội Nho và Vang Quốc tế- Ninh Thuận 2014, tác giả Thái Sơn Ngọc đã viết:

“Ơi, thành phố Phan RangNồng nàn hương nho vang.Ngất ngây hồn lữ kháchBờ biển xanh nắng vàng.”

(Hội Nho vang)

Tác giả Lương Sơn có cách so sánh rất duyên dáng, chùm nho chín đỏ như mặt trời nho nhỏ thắp lên niềm vui tươi đẹp cho cuộc sống:

“Đong đưa đong đưaChùm nho chín đỏMặt trời nho nhỏThắp lên niềm vui.”

(Mặt trời chín đỏ)

Tác giả Hữu Lợi có lời mời gọi bè bạn gần xa qua miền Trung nhớ ghé về thăm Ninh Thuận, mảnh đất thiếu mưa thừa nắng đã nuôi lớn loài cây cho hương thơm vị ngọt gởi nhớ khắp trăm miền:

“Qua miền Trung, bạn ghé về Ninh ThuậnNơi có những vườn nho mọng ngọtTình quê tôi gởi khắp mọi miền”

(Ninh Thuận quê tôi)

Tác giả Minh Châu có cách viết dung dị đã liên tưởng chùm nho chín mọng như môi thơm cô gái đang độ xuân thì, cách so sánh khá thi vị làm xao xuyến lòng người:

”Nhớ chùm nho quả mọngNhư môi gái xuân thìNíu lòng bao du kháchĐến rồi chẳng muốn đi”

(Nhớ Phan Rang)

Với Kiều Đình Minh, tuy vùng đất nắng gió quê mình không có mùa đông nhưng cái nắng và gió dư dã đã làm cho hoa trái Phan Rang trở nên ngọt ngào hơn. Để rồi đôi khi đi tận phương trời nào, ta vẫn da diết nhớ quê:

“Không có mùa đông hoa trái ngọt ngào hơnCây tỏi, cây hành cũng cay nồng sắc lửaQuả mận chín hồng, chùm nho mọng đỏCứ đong đưa mời mọc mắt ta nhìn”

(Thị xã mình không có mùa đông)

Lê Tấn Nghĩa có cái nhìn phơi phới về những vườn nho chín đỏ căng đầy nhịp sống mùa xuân tuổi hai mươi:

“Em đã có mùa xuân hai mươiVườn nho chín đỏ gió reo vuiEm giấu tình ai trong mắt thắmTròn căng nhựa sống nhịp xuân tươi”

(Phan Rang chiều vào xuân)

Tác giả Ánh Hồng cảm thông chia sẻ sâu sắc với những người nông dân lam lũ một nắng hai sương trên cánh đồng dâng cho đời mùa trái ngọt đưa hương:

“Vườn nho chín mọng đưa hươngMồ hôi em lẫn giọt sương cuối mùa”

(Quê em)

Vi Thị Phan có cảm nhận trong trẻo ân tình khi viết về cánh đồng nho Phan Rang. Chị đã có những nét chấm phá khá duyên dáng tạo thành bức tranh quê tươi thắm sắc màu:

“Hàng hàng nụ cười lung linh trong nắngĐỏ màu môi em chín mọng trĩu cànhĐen màu mắt em rợp giàn sai quảNho vào mùa, tít tắp một màu xanh”

(Phan Rang)

Một vài trích dẫn nêu trên của chúng tôi mang tính khơi gợi giữa rất nhiều bài thơ viết về nho Phan Rang. Nắng sớm tháng bảy lung linh trên những vườn nho căng đầy trái ngọt. Những người nông dân vẫn cần mẫn một nắng hai sương với ước vọng làm nên mùa vàng no ấm. Viết về nho Phan Rang là đề tài văn học luôn mới mẻ đầy sức hấp dẫn đối với những người cầm bút. Lễ hội Nho và Vang Quốc tế- Ninh Thuận 2014 đang đến rất gần tạo tâm lý phấn khởi cho văn nghệ sĩ có nhiều tác phẩm mới đặc sắc về cây nho quê hương.

Phượng Vĩ

Cập nhật thông tin chi tiết về Thơ Hay Viết Về Miền Trung Quê Hương &Amp; Nỗi Nhớ (Tổng Hợp) trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!