Bạn đang xem bài viết Thơ 8 Chữ Về Tình Bạn Hay Và Ý Nghĩa Nhất được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
1. Thơ 8 chữ về tình bạn hay: Tình bạn thật thiêng liêng
Lời nhắn nhủ của tác giả với người bạn của mình về tình bạn năm xưa ngọt ngào ấm áp, với những nét vẽ bình yên. Muốn gửi gắm tình cảm phương xa đến người bạn cũ, hãy luôn giữ thứ tình cảm đặc biệt này, trân trọng nó, một ngày nào đó gặp lại những kỷ niệm trong ta sẽ lại ùa về.
2. Tổng hợp những bài thơ 8 chữ về tình bạn: Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại – Đinh Thị Thu Vân
Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại
Bạn bè ơi, khi ấy có còn nhau?
Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu
Ta ngoái lại tìm nhau, e mất dấu!
Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm, cảm thông ơi!
Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi…
Ta ngoái lại tìm nhau, đừng sỏi đá
Đừng dập dìu chi nữa trái tim hoang
Thôi đừng nhớ đừng quên đừng xa vắng
Xin một lần tha thứ thuở lang thang!
Ta quẩn quanh nuôi giữ xót xa mình
Thủa yêu mê bè bạn khuất xa dần…
Rồi sẽ có một ngày, sau tháng ngày dâu bể
Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau
Ta nói yêu thương khi mắt đổi thay màu
Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi
Trái tim héo, nụ cười xưa dẫu héo
Chỉ xin đừng tàn lụi chút niềm tin
Dẫu mong manh vụn vỡ chẳng nguyên lành
Xin hãy có một ngày nhen nhóm lại…
3. Làm thơ 8 chữ về tình bạn: Cảm xúc tình bạn
Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi Khi tôi vui cũng nghe tiếng bạn cười Khi đau đớn, tôi nhìn ra cửa sổ Những tin nhắn bay qua khung cửa Chạm vào tôi âu yếm, vỗ về Trái tim tôi vui sướng lắng nghe Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý nghĩ.
4. Top những bài thơ 8 chữ về tình bạn hay nhất: Bạn bè cùng nhau lớn lên
Tác giả hoài niệm về thời học trò với những kỷ niệm thân thương đáng yêu thời con trẻ, ngây thơ và hồn nhiên. Những kỷ niệm tuổi thơ liên tục ùa về, tình cảm mến với một cô bé ngày xưa cũng là thứ tình cảm trong sáng hồn nhiên, khiến cho bạn đọc cảm thấy thật xúc động nghẹn ngào.
Những bài thơ 8 chữ về tình bạn
5. Thơ 8 chữ về tình bạn ý nghĩa hay nhất
Nhớ thương thay mùi áo trắng đọng lại
Kỉ niệm ngày nào còn vương vấn mãi
Bóng dáng ai thấp thoáng dưới mái trường
Để sầu mai này chỉ còn là vấn vương
Hôm chia tay bạn ơi bạn có nhớ
Dưới cánh phượng kia, kỉ niệm chẳng phai mờ
Tình bạn kia nồng ấp trong năm tháng
Buồn cho người, người lặng bước lang thang
Thu đến thu đi rồi thu lại đến Tôi nhớ tôi thương rồi tôi có quên?
Thời học trò hồn nhiên, chiếc áo trắng
Để vào trong tim một khoảng vắng lặng…
1001 Bài Thơ 8 Chữ Viết Về Thầy Cô Hay, Tình Cảm, Ý Nghĩa Nhất
VẪN NHỚ NGÀY XƯA – Thơ 8 Chữ: Sen Nguyễn
Dẫu thời gian cứ dần trôi chảy mãi Bóng hình thầy vẫn đọng lại trong tôi Bao tháng ngày đâu nói đặng nên lời Giờ điểm lại tình nào vơi tiềm thức
Trang vở cũ dường như chưa ráo mực Tiếng của thầy nào đâu dứt lời vang Đây trường xưa vẫn đậm nét vôi vàng Đã hiện hữu những hành trang ngày cũ
Trường xưa đó bạch đàn nay im ngủ Dáng thầy đây tóc đã rủ màu sương Bao nếp nhăn của ngày tháng yêu thương Mãi tô đậm hằn in gương mặt ấy
Và hôm nay thầy vẫn vui tay vẫy Học trò xưa ai nấy đã toại danh Về thăm lại với tất cả lòng thành Kính tặng thầy ước mơ xanh dạo trước
Bao chuyến đò ngày xưa như quay ngược Đàn trẻ thơ giờ đã bước vinh quang Mang trên mình đầy ánh sáng huy hoàng Thầy mãn nguyện ngập tràn niềm sung sướng.
LỜI TRI ÂN – Thơ 8 Chữ: Hoàng Hôn Tím
Thầy cô giáo, người lái đò thầm lặng Ươm ước mơ để hiến tặng cho đời Chẳng quản gì…chắt từng giọt mồ hôi Đem con chữ để trao dồi kiến thức
Lòng nhiệt huyết đó chính là hạnh phúc Bắt nhịp cầu duy nhất…sáng tương lai Những đêm thâu trang giáo án miệt mài Với lý tưởng trồng người đầy hăng hái
Sống cống hiến , đắp bồi tình nhân ái Lòng nhiệt thành theo mãi với thời gian Quyết “đưa đò” thì sá kể gian nan Cầu tri thức sẽ vô vàn lối mở…
“Ngày Nhà Giáo” như âm thầm nhắc nhở Công ơn này ghi khắc ở trong tâm Hướng lòng thành xây cuộc sống nghĩa nhân Mong bù đắp đôi phần “Tiên Học Lễ”.
THƯƠNG LẮM NHỮNG CON ĐÒ – Thơ 8 Chữ: Diệp Ly
Bao năm rồi chưa về lại trường xưa Mái ngói hồng giờ nắng mưa phai nhạt Tóc của thầy chắc cũng thêm sợi bạc Mắt hoen mờ nhòa nhạt dấu thời gian.
Cả cuộc đời thầm lặng kiếp đò ngang Thắp ngọn lửa cho trăm ngàn mơ ước Bao lứa trò đã ra đi lần lượt Như con thuyền theo sóng nước muôn phương.
Đò của thầy đầy nặng những yêu thương Chắp đôi cánh từ cổng trường quen thuộc Thêm niềm tin vững vàng bao nhịp bước Cho chim trời vui lả lướt tung bay.
Đò của thầy vẫn lặng lẽ nơi đây Dù mưa nắng bao ngày không mệt mỏi Đem tri thức trải dài qua muôn lối Tặng cho đời nguồn sáng mới tương lai.
Thèm một lần về nhặt cánh phượng rơi Sống lại tuổi thơ ngây nhiều mong ước Thương đò thầy trong nắng mưa bao lượt Gieo xanh mầm trên đất nước quê hương.
Những Bài Thơ Hay Về Tình Bạn – Bạn Thân Hay Ý Nghĩa Nhất
Dẫu thời gian chan chứa mối duyên thừa Mình và cậu đâu có những chiều mưa Hay nhớ nhung khi gió thu vừa đến
Nếu cậu buồn mình sẽ ở cạnh bên Đem cho cậu đôi ba lời chia sẻ Với tấm lòng và một câu mắng nhẹ Mạnh mẽ lên, không lẽ cứ khóc hoài
Mình với cậu chỉ có thể vậy thôi Nếu tóc cậu gió vô tình làm rối Mình sẽ mắng gió đi đâu mà vội Rồi đôi tay cậu hãy vuốt tóc mềm
Mình với cậu sẽ chẳng có gì thêm Ngoài tình bạn bao la không bờ bến Lỡ cậu mệt hãy nhắn cho mình đến Nhưng vai mình cậu không thể tựa lên
Cậu biết rồi mà sao cứ gọi tên Trong giấc mơ chuyện yêu đương vô nghĩa Mình là bạn đừng lạc trong cơn mộng Nếu tặng hoa xin đừng tặng hoa hồng
2. Tình bạn
Năm tháng cứ đầy lên. Tình bạn Cũng đầy lên những kỷ niệm thân yêu Những mẩu thư viết vội cuối chiều Gài lên cửa, đợi người về sẽ đọc Trong cả những ước mơ ta không đơn độc Có bạn thân bên cạnh cùng mơ Cùng luận bàn về thời cuộc… ngây thơ Cùng tưởng tượng bao điều ngốc nghếch Cùng kể cho nhau câu chuyện không đoạn kết Về mối tình chớm nở trong tim Và một vài lần ta bỗng lặng im Cứ ngồi thế đến khi chiều tắt nắng
Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi Khi tôi vui cũng nghe tiếng bạn cười Khi đau đớn, tôi nhìn ra cửa sổ Những tin nhắn bay qua khung cửa Chạm vào tôi âu yếm, vỗ về Trái tim tôi vui sướng lắng nghe Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý nghĩ
3. Bạn ơi
Nếu ngày mai khi cổng trường khép lại Bóng bạn hiền yêu dấu vút ngân nga Trên đường đời đầy rẫy những phong ba Kỉ niệm cũ còn đây là nét chữ Nếu ngày mai tôi đã là cát bụi Thì gió ơi xin đừng cuốn tôi đi Để tôi mãi phơi mình trên sa mạc Và vô tình chứng kiến cảnh biệt ly Dù khóc hay cười cũng vậy thôi Quả đất tròn xoay còn gặp lại Hẹn ngày tình bạn mãi không phai
4. Chỉ là bạn thôi
Mình với cậu chỉ là bạn thôi
Không thể hơn, suốt đời chỉ vậy!
Dù vắng cậu, mình có buồn thật đấy
Nhưng buồn – đâu phải đã cô đơn!
Mình với cậu chưa có phút giận hờn
Nhớ về cậu chưa bao giờ mình… khóc
Gặp nhau ở cầu thang, chỉ cười bằng mắt
Chỉ cười hoài… vì là bạn, không hơn!
Tình bạn mà bạn không nên bỏ lỡ
Cậu ở bên, mình luôn thấy rất vui
Nhưng không bực nếu cậu đi cùng người khác
Và hồng trắng là hoa mình yêu nhất
Cậu biết rồi… Sao lại tặng hồng nhung?
Mình với cậu chỉ là bạn thôi
5. Ra trường
Mơ gì em một thời đã qua Một thời ước mơ thành cổ tích Một thời điểm năm là nước mắt Giọt tím buồn rơi trên cánh hoa xinh
Em ngồi đây, nghĩ về bạn, về mình Cửa sổ mở tung, phượng xoè năm cánh đỏ Mực nhoè bẩn lần cuối cùng trên vở Giữa sân trường một tiếng trống vương rơi
Biết bao giờ em trở lại, thày ơi Ai sẽ thay em trên ghế vẫn ngồi Ai sẽ ngắt trộm hoa trong vườn thắm Gai hồng tươi, tay ngượng giấu sau lưng?
Ai sẽ bước vui trong nắng tưng bừng Vừa hết tiết đã vội quên lời thày mắng? Và ai sẽ khóc đắng cay… Hành lang vắng Gió xôn xao, lời an ủi ngọt ngào?
Bài ca chia tay ai viết tự khi nào? Ai đã hát và ai còn sẽ hát? Khuông nhạc đổi thay nốt nhạc không hề khác Nét chấm dôi cuối cùng… ngân mãi đến xa xôi
6. Bài thơ hay về tình bạn tri kỉ
Tôi lớn lên cùng tuổi thơ của tôi Cùng những con đường đạp xe không mệt mỏi Những buổi chiều “dịu dàng không chịu nổi” Những cái tên như khắc chạm trong đầu Cứ ngỡ rằng mình đã lớn từ lâu Sao càng lớn càng mơ về thơ ấu? Lấy ngây thơ trèo me, nhặt sấu Làm thước đo cho những quãng đời Tôi như người của năm tháng xa vời Nhặt nhạnh những cũ xưa gom góp về thực tại Tập làm người với những điều khôn dại Tập nhìn đời nhân hậu như trẻ thơ Cô bé con hai bím tóc ngày xưa Luôn nhìn tôi (thật buồn cười!) nghiêm nghị Tôi có quên, có quên gì không nhỉ: Ngôi nhà thân yêu nuôi lớn những ước mơ Câu chuyện kể đêm mưa với kết thúc bất ngờ Những trò chơi triền miên bên đống cát Đêm lửa trại người đàn, người hát Ngày ra trường nước mắt đẫm vai nhau… Tôi bước đi về nơi đâu, nơi đâu Cũng thấy mình bé hơn cô bé có hai bím tóc Nhớ về tuổi thơ mình và khóc Và lớn lên…
7. Bài thơ hay về tình bạn
Tình bạn có bền hơn tình yêu không nhỉ? Chẳng đam mê, cuồng dại trong hồn Chẳng nhớ nhung tím thẫm cả hoàng hôn Chẳng làm má rực lên màu lửa Tình bạn là ngôi nhà không khóa cửa Ta bước vào nào ngại ngần gì Nhận ấm êm rồi lại bước chân đi Bởi linh hồn kia đã vô tận nỗi buồn Nắng tốt tươi nhưng lòng tôi cô độc Trốn nơi nào rét mướt cũng vây quanh May mắn quá vẫn còn nơi tin cậy
Không phải tình nhân cũng chẳng phải gia đình Đơn giản lắm chỉ là người bạn Một người anh rộng lượng nghĩa và tình Một lời khuyên răn, một câu an ủi Dịu dàng như bóng mát của vòm xanh Tôi cúi xuống níu dây giày siết lại Tự tin hơn mỗi nước bộ hành Vâng, đời sống cần tâm hồn chia sẻ Thắp lửa cho nhau lúc lạc bến xa bờ
11. Bài thơ số 11
Cám ơn đời cho ta những bè bạn Đã giúp ta chia sẻ những buồn vui Sánh bước bên ta qua ngày dài vô tận Cám ơn đời cho ta bạn tình Đã cho ta biết thế nào là yêu thương Sưởi ấm tim ta qua mùa đông giá lạnh Đã cùng ta xây ngôi nhà hạnh phúc
12. Bài thơ số 12
Dòng đời xuôi ngược gặp nhau
Tri giao tín nghĩa tình sâu giữ tròn
Hỡi ơi nước chảy đá mòn
Đổi thay mặn nhạt hàn ôn mấy người?
Thương nhau chín bỏ làm mười
Giữ cho cuộc sống thắm tươi mặn nồng
Dù rằng gặp cảnh gai chông
Chung tay tiếp sức đồng lòng vượt qua
Đắp bồi tình cảm nở hoa
Đẩy lùi tủi hận xót xa u hoài
Kiên trì hướng đến tương lai
Thẳng lưng tiến bước dặm dài nề chi
Bạn bè là nghĩa tương tri
Có duyên gặp mặt mấy khi trong đời
Trên môi hé nở nụ cười
Sống vui, mạnh khỏe làm người nghĩa nhân
13.Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại.
Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại Bạn bè ơi, khi ấy có còn nhau? Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu Ta ngoái lại tìm nhau, e mất dấu!
Ta ngoái lại tìm nhau, mong ẩn náu Góc bạn bè yên ấm, cảm thông ơi! Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi Góc bạn bè tin cậy, bớt chơi vơi…
Ta ngoái lại tìm nhau, đừng sỏi đá Đừng dập dìu chi nữa trái tim hoang Thôi đừng nhớ đừng quên đừng xa vắng Ta quẩn quanh nuôi giữ xót xa mình Thủa yêu mê bè bạn khuất xa dần…
Rồi sẽ có một ngày, sau tháng ngày dâu bể Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau Ta nói yêu thương khi mắt đổi thay màu Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi
Trái tim héo, nụ cười xưa dẫu héo Chỉ xin đừng tàn lụi chút niềm tin Dẫu mong manh vụn vỡ chẳng nguyên lành Xin hãy có một ngày nhen nhóm lại
14. Sau những vui buồn mình phải chia xa
Sau những vui buồn mình phải chia xa Bạn bè ơi, biết bao giờ gặp lại? Đường đến tôi là con đường xa ngái Nẻo tôi về dài hơn cả một chuyến bay Yêu thương này tôi khắc lên bàn tay Lằn chỉ tay nát nhàu ẩn hiện Đường “bạn hữu” ở đâu, nào ai biết! Nắm tay vào vẽ một nét bình yên Ở nơi xa, khi băng giá triền miên Tôi gắng giữ cho trái tim ấm áp Da dẫu xạm đi, bàn tay khô ráp Giữ trên môi trong trẻo một nét cười Để mai này, lỡ bạn gặp tôi Sẽ nhận ngay ra nụ cười thơ thuở ấy Sẽ nghe trong ta ấm nồng lửa cháy Nhóm lên bằng năm tháng, ngọt ngào ơi
15. Nhớ xưa áo trắng tinh khôi
Nhớ xưa áo trắng tinh khôi
Học tan ở lớp sóng đôi đi về
Đôi bạn hẹn ước cùng thề
Thi vào đại học ta về trường chung
Sắp ngày đại học trường xa
Bạn xinh nên có người ta hỏi trầu
Thẹn thùng ngúng nguẩy vài câu
Rồi bạn cũng phải gật đầu người ta
Còn tôi tiếp tục học xa
Đến khi về lại bạn đà hai con
Gặp nhau nước mắt nỉ non
Ôn bao kỷ niệm thời còn hoa niên
Nhìn cảnh bạn cũng điền viên
Vui mừng hai đứa triền miên nói cười
Nhìn bạn lòng tôi bồi hồi
Mỗi người mỗi cảnh một thời vấn vương.
16. Tôi còn nợ bạn hai cân mận
Tôi còn nợ bạn hai cân mận Định cuối xuân này sẽ trả xong Ngờ đâu hôm ấy mình tới lớp Bạn ốm ở nhà có tiếc không
Nhà bạn ở bên kia sông Đuống Tôi ở bên này cách quá xa Ngờ đâu cái tên lớp trưởng Hát những gì mỗi lúc đi qua
17. Tôi lớn lên cùng tuổi thơ của tôi
Tôi lớn lên cùng tuổi thơ của tôi Cùng những con đường đạp xe không mệt mỏi Những buổi chiều “dịu dàng không chịu nổi” Những cái tên như khắc chạm trong đầu
Cứ ngỡ rằng mình đã lớn từ lâu Sao càng lớn càng mơ về thơ ấu? Lấy ngây thơ trèo me, nhặt sấu Làm thước đo cho những quãng đời
Tôi như người của năm tháng xa vời Nhặt nhạnh những cũ xưa gom góp về thực tại Tập làm người với những điều khôn dại Tập nhìn đời nhân hậu như trẻ thơ
Cô bé con hai bím tóc ngày xưa Luôn nhìn tôi (thật buồn cười!) nghiêm nghị Tôi có quên, có quên gì không nhỉ: Ngôi nhà thân yêu nuôi lớn những ước mơ
Câu chuyện kể đêm mưa với kết thúc bất ngờ Những trò chơi triền miên bên đống cát Đêm lửa trại người đàn, người hát Ngày ra trường nước mắt đẫm vai nhau…
Tôi bước đi về nơi đâu, nơi đâu Cũng thấy mình bé hơn cô bé có hai bím tóc Nhớ về tuổi thơ mình và khóc Và lớn lên…
18. Bài thơ này tôi viết chắc không hay
Bài thơ này tôi viết chắc không hay Nhưng tôi viết vào một ngày vui nhất Dòng thơ chảy từ trái tim chân thật Bằng lời riêng.. chân chất.. tận đáy lòng.
Ở phương nào..bạn có hiểu được không? Từ cái buổi.. chỉ đôi dòng tin nhắn Tôi khuyên bạn đừng để lòng quạnh vắng Trải lòng mình.. ánh nắng.. sẽ vào tim.
Hai tiếng “hi hi” sao thật quá êm đềm Tôi với bạn.. xích gần thêm một chút Chia sẻ cùng tôi.. dù chỉ thêm một phút Để lòng nhẹ nhàng.. được một lúc bạn ơi !
Mình mong sao bạn luôn nở nụ cười Nụ cười đẹp.. và tươi.. ngày xưa ấy Nhạc và thơ.. làm cho ta vui đấy Nhưng đừng nhốt mình.. những thứ ấy.. vô tri.
Những lúc buồn bạn vẫn cứ cười đi Hay san sẻ.. những gì.. cho bè bạn Sầu đau sẽ mờ dần theo năm tháng Niềm vui lại tìm đến bên bạn.. bạn ơi!
19. Tình bạn là lá là hoa
Tình bạn là lá là hoa tình bạn là cả bài ca trên đời tình bạn trong sáng tuyệt vời đẹp hơn tất cả bầu trời ban đêm đời mỗi người chỉ là trang giấy nhỏ chỉ xấu đi đâu có thể sáng ngời ai biết ai trong cả cuộc đời Tình bạn là những vần thơ Tối về đắp gối ngâm quơ vài lời Tình bạn áo trắng một thời Bây giờ áo bạc phai rồi vẫn treo Tình bạn hạt giống mang theo Suốt đời tri kỉ gieo được mấy cây!Bao năm rồi tao mày chẳng gặp nhau Thằng bạn thân thuở nào còn tấm bé Kỷ niệm một thời mãi sẽ khó quên
Bao năm rồi bởi cuộc sống lênh đênh Dù xa nhau..tên mày tao vẫn gọi Khi cô đơn giữ thị thành chật chội Thằng bạn nghèo nơi mái ngói làng xưa
Nhớ không mày..ngày ấy những khi mưa Đã trần truồn khi trời vừa rớt hạt Hai đứa cười lúc mẹ lo và quác Mưa đầu mùa chắc bệnh mất biết không
Bao năm rồi tao luôn vẫn ước mong Dù xa xôi có nửa vòng trái đất Tao với mày sẽ một lần gặp mặt Ngồi chuyện trò lượm nhặt lại thời gian
20. Trong cuộc sống tháng ngày lo nghĩ
Trong cuộc sống tháng ngày lo nghĩ Việc gia đình chăm chỉ áo cơm Mong rằng giữ đặng tiếng thơm Cùng nhau hòa nhã chớ rờm rêm tai
Đã kết bạn với ai cố giữ Trẻ hay già dù nữ hay nam Nghĩa tình gắn bó mới ham Hờn kia trách nọ việc làm không nên
Phải trân trọng người trên kẻ dưới Tránh nói câu như lưới bủa giăng Hiểu lầm việc nhỏ thành căng Lỡ rồi thấy tiếc phải chăng muộn màng
Nên cởi mở rõ ràng tâm ý Dành cho nhau từ mỹ nghĩa hay Tránh đi lời lẽ đắng cay Lấy đâu ra chuyện thế này thế kia
Nói thì dễ khi tia chớp đến Người yếu lòng mất nến soi đường Bổng dưng không được bình thường Buông lời nóng nảy khói hương mịt mù
Là bạn tốt chỉnh tu bình tĩnh Kéo bạn mình thủng thỉnh hạ dần Bạn ơi xin hãy ân cần Đẹp lời xinh ý cân phân tỏ bày.
21. Ngày xưa Dương Lễ – Lưu Bình
Ngày xưa Dương Lễ – Lưu Bình Tâm giao tri kỷ hiến tình vì ân Ngày nay hỏi khắp thế nhân Tìm đâu hai đứa bạn thân Lễ – Bình?
Giàu nghèo, cao thấp, nhục vinh… Phân chia giai cấp nghĩa tình bỏ quên Chạy theo danh vọng hão huyền Chạy theo vật chất của tiền háo danh…
Bề ngoài dáng vẻ cao thanh Bên trong hoen ố mọc nanh cáo già Tiền không thương kẻ thật thà Tình không thương kẻ điêu ngoa dối lòng!
Đã là nghĩa nặng tình thâm Đã là người phải lấy TÂM làm đầu Trọn tình bằng hữu trước sau Vẹn toàn giao ước như câu ăn thề…
Tiểu nhơn, gian dối làm chi Cứ nơm nớp sợ, cách ly mọi người Thế gian tất cả của trời Trời không cho hết, không đòi riêng ai…
Như ta đây sống khoan thai Có nghèo một tí hỏi ai khinh nào? Mang danh hiểu biết học cao Lễ ơi! Mày đã quên tao là Bình ?!
22. Nhánh phượng hồng rũ xuống
Nhánh phượng hồng rũ xuống Đọng buồn trong mắt ai Bàn tay nào luống cuống Nắm vội một bàn tay
Xa nhau mấy mươi ngày Hay sẽ không gặp lại Tuổi học trò vụng dại Chỉ còn một buổi nay Rồi sân trường sẽ vắng Những tà áo trắng bay Gốc phượng nằm thinh lặng Nhớ nhịp guốc vui tai Trở mình trong trang vở Vài chiếc lá thuộc bài Dăm bài thơ dang dở Một mối tình phôi thai Dẫu ngày tháng tàn phai Phượng hồng còn mơ mãi Tuổi học trò dấu ái Một thuở nào nồng say .
23. Tình bạn
Tình bạn mãi mãi là thắm thiết Có bạn bè chia sẽ niềm vui Nếu có bạn mà không có tôi Thì cuộc đời chẳng còn ý nghĩa
24.Ừ thôi, trả phía sân trường
Ừ thôi, trả phía sân trường Dấu chân hai đứa thuở dường như yêu Tháng năm chiếc lá rơi vèo Hoa bằng lăng cứ tím cheo leo lòng Sau này còn nhớ hay không Mắt người hôm ấy điếng hồn của ta Trái tim ngơ ngác ngã ba Chúng mình sau rốt vẫn là bạn thôi
Đi qua cảm xúc một thời Mới hay thuở ấy có người thầm thương Bây giờ hai đứa ra trường Vô tình thôi, có chút vương vấn nào Bằng lăng tím đến xa nhau Câu thơ không gửi cũng nhàu vệt mong
Ngày cuối nghe tiếng trống trường Nghe nôn nao cả con đường học tan Hái về một đoá bằng lăng Đinh đem tặng Lại lặng thầm cho thôi Người ở đây – mai xa rồi Ngoảnh đầu mình giấu những lời dấu yêu Một chiếc lá nữa rơi vèo Thế là đã đủ để neo lòng mình…
25. Một ngày thấy mình không còn muốn khóc?
Một ngày thấy mình không còn muốn khóc? Nỗi buồn xưa đã nhạt nhẽo quá rồi.. ! Chợt biết tình yêu không hẳn là biển rộng..! Những gì một thời ta đau đớn khôn nguôi..!
Một ngày thấy mình cười sao khó quá? Tán phượng xanh đã đổ mấy lá vàng.. Có những người chưa bao giờ gặp lại.. Kể từ bãi trường độ ấy- thu sáng..
Ta đã cất tà áo dài ngày nọ Cả những câu thơ biết khóc biết cười Cả một thời không biết mình trẻ dại Trong trẻo vui đùa mười tám đôi mươi..
Cả tình yêu, tà áo dài, tán phượng.. Ta ngỡ sẽ theo chân đến suốt cuộc đời Câu thơ biết cái năm mười chín tuổi Hai mốt rồi đã biết chỉ thơ thôi..
Ta chẳng gửi lại bài thơ áo trắng Nỗi buồn ngây ngô cũng hóa đá lâu rồi Chỉ còn tán phượng bên đường hoài đứng đợi. Những tà áo dài mười tám, đôi mươi..
26. Bạn hỡi! Ta về đâu?
Bạn hỡi! Ta về đâu? Khi xa buổi ban đầu Mái trường xưa lặng lẽ Áo bạc màu đã lâu
Từng mùa phượng đơm hoa Mùa áo trắng nhạt nhòa Mưa chiều phôi phai xóa Dấu chân người in qua
Dòng đời trôi lặng lẽ Thời gian khẽ đong đưa Đời dạt trôi tám hướng Biết nói sao cho vừa?
Tôi vẫn nhớ những chiều Kể về chuyện tình yêu Thời ngây ngô xa vắng Rượu sưởi nồng ánh trăng
Hay những lúc lặng thinh Chẳng ai nói một lời Nghĩ suy về hoài bão Những gian khổ cuộc đời
Chiều nay rơi mưa bụi Phượng trải hồng gót chân Chạnh lòng, tôi chợt tủi Ôi đâu rồi cố nhân?
27. Hoa phượng tàn
Hoa phượng tàn, xác phượng rụng ngẩn ngơ Thảng thốt tiếng ve rơi chiều lặng gió Ba mươi tuổi lòng bỗng quay quắt nhớ Về sân trường thuở mười sáu mười lăm
Nơi tàng cây xao xác lá bâng khuâng Ta đứng dưới cơn mưa chiều xa vắng Người con gái đi ngang nhìn lãng mạn Nở nụ cười mới khó hiểu làm sao !
Nơi nằm ngoan những vạt cỏ ca dao Ru đôi lứa ban trưa vào tình tự Tuổi mười sáu riêng lòng ta lúc đó Phải không em thầm kín đến dường nào
Ngày quen nhau đêm dằng dặc chiêm bao Em hiển hiện, em chập chờn chiếc bóng Hoa phượng nở bất ngờ hoa phượng rụng Tiếng ve gần bất chợt hóa xa xôi
Ngẩn ngơ lòng vô cớ những buồn vui Tập nhật ký dịu dàng dòng mực tím, Từng trang viết bàng hoàng bao kỷ niệm Về thân thương một mùa hạ đầu đời
Mười lăm năm vẫn tàng phượng ấy thôi Và tiếng ve vẫn tiếng ve ngày cũ Người bạn gái năm nào, giờ, có nhớ Như lòng mình khi về lại trường xưa .
28. Xào xạc lá vàng bay trong gió,
Xào xạc lá vàng bay trong gió, Sân trường vắng lặng tiếng đùa vui. Mình tôi bước giữa sân trường cũ, Nghe tiếng ve buồn gọi hè sang! Nhặt cánh phượng rơi lòng xao xuyến, Bâng khuâng nhớ lại kỷ niệm xưa! Bóng dáng thầy cô cùng bạn học,
1001++ Những Truyện Cổ Tích Về Tình Bạn Hay Và Ý Nghĩa Nhất
“Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt.”
Tình bạn có lẽ cũng không kém phần thiêng liêng và cao cả, trong cuộc sống để có được một tình bạn đẹp không phải là chuyện đơn giản, bởi cần rất nhiều sự hi sinh từ hai phía, cũng như sự cảm thông từ đối phương. Trong dân gian có rất nhiều câu chuyện nói về tình bạn hay mà chúng ta nên đọc
Ngày xửa ngày xưa, Mặt Trăng, Mặt Trời và Gà Trống sống cùng với nhau ở trên trời.
Mặt Trăng mặc cái áo màu trắng, Gà Trống đội chiếc mũ màu đỏ. Mặt Trăng thích cái mũ đỏ của Gà Trống lắm. Một hôm, Mặt Trăng nói với Gà Trống:
Gà Trống đáp:
– Tớ không thích cái áo màu trắng của cậu. Tớ không đổi mũ lấy áo đâu!
Mặt Trăng cứ gạ đổi mãi nhưng Gà Trống nhất định không chịu. Mặt Trăng liền giật mũ của Gà Trống và vứt xuống mặt đất. Gà Trống vội bay xuống mặt đất để nhặt mũ. Nhưng mặt đất tối đen nên Gà Trống không tìm thấy chiếc mũ của mình. Gà Trống sực nhớ tới Mặt Trời. Gà Trống liền ngửa cô lên trời và cất tiếng gọi:
– Mặt Trời ơi! Mặt Trời!
Mặt Trời vội vén màn mây nhìn xuống dưới đất. Những tia nắng rực rỡ tỏa sáng khắp nơi.
Nhờ có ánh nắng Mặt Trời chiếu xuống, Gà Trống nhìn thấy cái mũ đỏ của mình mắc trên một cành cây. Gà Trống sung sướng bay lên để lấy chiếc mũ và đội lên đầu. Gà Trống định bay về trời, nhưng vì quá mệt nên không đủ sức cất cánh bay lên nữa. Gà Trống cất tiếng gọi:
– Mặt Trời ơi! Kéo tớ lên với!
Nhưng Mặt Trời không thể kéo Gà Trống lên được. Mặt Trời đành an ủi Gà Trống:
Từ đó trở đi, Gà Trống luôn dậy sớm và cất tiếng gáy “ò ó o” để đánh thức Mặt Trời dậy. Ở tít trên cao, Mặt Trời với gương mặt hồng hào, tròn trịa, mỉm cười nhìn Gà Trống. Muôn loài hoa đua nở, khoe sắc rực rỡ. Cây lá cũng mở bừng mắt reo vui chào đón ánh mặt trời. Người ta gọi lúc đó là ngày.
Còn về phần Mặt Trăng thì cảm thấy rất hối hận và xấu hổ vì đã đối xử không tốt với bạn Gà Trống. Vì thế, Mặt Trăng cứ đợi đến khi Mặt Trời lặn xuống phía bên kia rặng núi, Gà Trống lên chuông đi ngủ mới dám xuất hiện. Người ta gọi lúc Mặt Trăng tỏa những tia sáng dịu dàng, yếu ớt là đêm.
2. Bán tóc đãi bạn
Ngày xưa, có ba người học trò là Tùng, Trúc, Mai, quê ở ba miền khác nhau, tình cờ cùng học với nhau một thầy. Cha mẹ họ đều nghèo túng nhưng vẫn cố gắng cho con đi học. Trong những ngày xa nhà vùi đầu vào sách vở, bộ ba ấy kết bạn với nhau rất thân thiết. Họ ước với nhau rằng nếu sau này người nào làm ăn khấm khá thì sẽ không quên những người cùng sống trong thuở hàn vi và sẽ cố tìm cách giúp đỡ bạn qua cơn nghèo khó. Sau một thời gian học hành, cả ba người đều vì hoàn cảnh nên từ giã nhau mỗi người đi một ngả.
Tùng là người thứ nhất có số phận trở nên may mắn. Sẵn có óc thông minh, anh cố công theo đuổi nghiệp đèn sách. Vì nghèo rớt mùng tơi, anh cầy cục theo hầu một cụ Nghè để vừa được ăn vừa được học. Thấy anh học giỏi, cụ Nghè hết lòng dạy dỗ, coi anh như con. Trải qua mấy năm trường sôi kinh nấu sử, cuối cùng anh thi đỗ tiến sĩ và được bổ làm quan ở kinh đô. Từ đấy cuộc sống của Tùng lên như diều gặp gió, khó có ai theo kịp.
Tuy sống trong cảnh giàu sang, Tùng vẫn không quên những người bạn đèn sách xưa kia. Cho nên, một hôm, Tùng xin phép nghỉ việc công để đi tìm bạn. Sợ đi có cáng xá lính hầu sẽ làm phiền đến mọi người, nên anh cải trang làm một người dân thường. Không bao lâu anh đã tìm tới nhà Trúc, một trong hai người bạn thân ngày trước.
Lại nói chuyện Trúc, từ ngày thôi học, được thừa hưởng một phần ruộng đất của ông bà bên ngoại để lại. Hắn ta biết cách xoay sở và chịu khó. Vì thế chỉ trong mươi năm, hắn đã trở nên khá giả: ruộng sâu trâu nái, vườn cau ao cá đủ cung cấp cho hắn và gia đình sống một cuộc đời sung túc.
Nhưng Trúc tính khí biển lận. Tuy giàu có, hắn vẫn không muốn mất cho ai một đồng một chữ nào. Cũng vì thế, hắn quên mất cả những lời hứa hẹn với mấy người bạn nối khố ngày xưa:
– “Ôi dào! Tìm làm gì cho mất công. Các ông ấy cũng chả nhớ gì đến bạn nữa là ta”. Nghĩ vậy, Trúc rất yên tâm về hành động của mình.
Khi gặp Trúc, thấy Trúc giàu có, để thử lòng bạn cũ. Tùng không nói vội đến hoàn cảnh đỗ đạt của bản thân: chỉ cho biết rằng vì nhớ bạn nên anh tìm đến nhà chơi. Thấy bộ dạng bề ngoài của Tùng. Trúc đoán già đoán non rằng Tùng may lắm mới đủ ăn, nay tìm đến nhà mình không khéo lại dụng tình vay mượn chi đây. Nghĩ vậy, sau khi chào hỏi Tùng, Trúc cũng làm ra vẻ khó khăn:
– “Thú thực với anh nếu không mắc mấy chuyện làm ăn thất bát thì tôi đâu có thua em kém chị thế này. Hồi ấy tôi đã định ra ngoài Huế tìm anh, nhưng vì mấy trận mất mùa liên tiếp, kế đó là một trận đói khủng khiếp, trong nhà có mấy thửa ruộng tổ nghiệp phải cầm đi, gần đây mới chuộc về được.”
Trúc còn nói nhiều nữa, chủ tâm là để khóa mồm Tùng nếu hắn có ý định vay tiền. Và để tỏ ra là mình thực sự nghèo khó, Trúc đãi bạn theo mức bình thường. Buổi sáng hôm sau, khi người đầy tớ nhà Trúc đến thưa với chủ xin làm một mẻ lưới ở ao kiếm vài con mè béo đãi khách để y còn ra đồng cày ruộng, thì Trúc đã ngăn lại:
– Úy! “Dần bất khả hạ trì” (giờ dần không nên xuống ao) mày lại không nhớ câu ngạn ngữ ấy ư? Mày muốn làm cho tao sạt nghiệp hay sao mà đòi bắt cá vào giờ này?
Biết ý chủ, người đày tớ lẳng lặng lui ra. Đến chiều hôm ấy, khi gà vào chuồng, vợ Trúc bảo người nhà nhốt riêng một con để giết thịt. Nhưng khi đưa gà ra cắt tiết, Trúc đã vội chạy xuống bếp:
– Ồ! “Dậu bất khả sát kê” (giờ dậu không nên giết gà), bạn cũ tâm giao ăn gì mà chẳng được, còn giết gà vào giờ này thì kiêng lắm đấy!
Khi tới nhà Mai – người bạn nối khố thứ hai, Tùng vẫn khoác bộ cánh một người nghèo như lúc tới nhà Trúc. Và Tùng vẫn giấu kín không lộ cho Mai biết hoàn cảnh thực của mình. Mai từ lúc thôi học, trở về gặp cảnh nhà bấn bách, anh cố sức chèo chống nhưng không gặp thời. Anh đi buôn mấy chuyến bị lỗ vốn, quay sang dạy học thì bị ốm, có mấy sào ruộng tổ nghiệp phải bán đi để chạy thuốc.
Cuối cùng hai vợ chồng phải làm nghề cày ruộng rẽ, có khi phải ngày ngày đi làm thuê mới đủ nuôi miệng. Tuy sống trong lều tranh vách đất, kiếm miếng ăn rất chật vật, nhưng hai vợ chồng không chút phàn nàn.
Thấy Tùng đến chơi nhà, Mai đón tiếp rất niềm nở. Mai giới thiệu bạn với vợ:
– Đây là người bạn thân thiết nhất ngày còn đi học với cụ đồ trên tỉnh. Từ dạo ấy đến giờ, dễ đến mười lăm năm. Mình nhớ chạy kiếm thứ gì về đãi anh ấy, nghe!
Tùng thấy vợ bạn vâng lời chồng cắp rổ đi chợ. Trưa lại, anh thấy người đàn bà ấy đội một rổ thức ăn về nhưng trên đầu lại trùm một chiếc khăn đen mặc dầu không phải vào mùa gió rét. Lúc đầu Tùng không để ý. Sau đó, trong khi anh đi thơ thẩn ở hồi nhà thì thấy Mai và vợ kéo nhau vào buồng rì rầm trò chuyện.
Ghé trông vào, một điều kinh ngạc đập vào mắt anh: lúc này vợ Mai đã lột bỏ chiếc khăn nhưng mái tóc xanh trên đầu thì không còn nữa. Vì vậy, khi vợ chồng Mai bước ra khỏi buồng, Tùng vội hỏi lý do vì sao nàng lại cắt tóc. Biết không giấu được nữa, vợ Mai đành cắt nghĩa:
– Lúc sáng ra đi không có tiền, định hỏi mượn mấy người quen, họ cũng không sẵn. Nhân có nhà hàng tóc giả cần mua mấy lọn, sẵn có mớ tóc dài, tôi liền bán đi. Một đời một kiếp bạn mới đến chơi nhà, không lẽ ngồi nhìn nhau suông tình ư? Anh đừng ngại, tóc cắt đi rồi nó lại mọc, lo gì.
Tùng hết sức xúc động về hành động của vợ Mai. Anh bèn nói thật với bạn biết, nào chuyện mình thi đỗ làm quan, cất công tìm bạn, rồi đến nhà Trúc được y đối đãi tệ bạc thế nào,… Nói xong, Tùng lục tay nải đưa ra cho vợ Mai một hộp trầu bằng vàng
Sau khi trở về được ít lâu, Tùng lại cho người đưa tiền đến cho Mai và cho Mai đi Nam Định học nghề thuộc da. Khi học đã thành nghề, Tùng còn giúp Mai mở một xưởng thuộc da ở ngay tại làng. Công việc kinh doanh của họ ngày một phát đạt. Mai còn đem nghề của mình truyền bá cho dân làng. Nghề thuộc da trở thành một nghề làm ăn thịnh vượng chưa từng có trong một vùng.
Còn Trúc mãi về sau mới nghe tin Tùng đã làm quan to ở kinh thì lấy làm ân hận. Kế đó lại nghe tin Mai nhờ Tùng mà làm ăn khấm khá. “Phải chi hồi đó ta tiếp bạn ta cho hậu, thì lo gì bạn ta lại không chạy cho được một chút phẩm hàm”, hắn bụng bảo dạ thế. Một hôm, hắn bèn khăn gói lần lượt tìm đến nhà hai người thăm hỏi. Song đến nhà ai, hắn cũng được tiếp đãi một cách nhạt nhẽo. Hắn đành tiu nghỉu trở về.
Câu chuyện phê phán những người ham của cải vật chất mà quên đi tình cảm bạn bè thuở hàn vi, đồng thời thể hiện sự khâm phục sâu sắc cho hành động của vợ Mai, người đã hiểu được giá trị của tình bạn quan trọng đến như thế nào. Có những thứ mất đi rồi có thể tìm lại được như của cải, nhưng tình bạn trân quý hơn rất nhiều, một khi mất đi rồi thì không thể có lại.
3. Truyện cổ tích sự tích chim cuốc
Ngày ấy có đôi bạn chí thân tên là Quắc và Nhân. Họ đều là những học trò nghèo, lại đều mồ côi cha mẹ. Quắc được học nhiều hơn bạn, anh làm thầy đồ dạy trẻ. Tuy bổng lộc chẳng có bao nhưng Quắc vẫn thường giúp đỡ Nhân. Đối lại, có lần Quắc bị ốm nặng, giá không có bạn thuốc thang ngày đêm thì anh khó lòng sống nổi. Sau đó vì sinh kế hai anh phải chia tay mỗi người mỗi ngả.
Trong khi Quắc sống cuộc đời dạy trẻ thì Nhân cũng đi lang thang hết các vùng xa lạ làm thuê làm mướn. Trải qua một thời kỳ lang bạt, cuối cùng anh vào làm công cho một phú thương. Thấy chàng thật thà chăm chỉ, phú thương rất tin cậy. Chẳng bao lâu Nhân được phú thương gả con gái cho. Vì thế Nhân nghiễm nhiên trở thành một phú ông có cơ nghiệp kha khá trong vùng. Nhân giàu nhưng không quên tình bạn. Nhân vẫn nhớ tới lời thề “sống chết sướng khổ có nhau” với Quắc. Nhân cất công đi tìm và sung sướng được thấy Quắc còn sống. Tuy Quắc đang dở năm dạy nhưng Nhân vẫn thương lượng với cha mẹ học trò cho con em chuyển sang học với cụ đồ khác rồi đưa Quắc về nhà mình. Nhân dặn người nhà phải coi Quắc không khác gì mình, cơm nước hầu hạ không được bê trễ.
Nhưng tính vợ Nhân xưa nay đối với kẻ rách rưới, chị ta thường có thái độ khinh thị. Và chị ta không cùng sống những ngày hàn vi với Nhân, đâu hiểu tình nghĩa Nhân với Quắc thế nào. Nhưng thấy chồng rất trọng đãi khách nên lúc đầu cũng không dám nói gì. Nhân luôn luôn bảo vợ: “Đây là người thân nhất trong đời tôi. Nếu không có bạn thì chưa chắc tôi đã được sống để gặp nàng”. Vợ Nhân chỉ lẩm bẩm: “Khéo! Bạn với bè! Chỉ có ngồi ăn hại!”.
Dần dần vợ Nhân bực mình ra mặt. Chị ta khó chịu vì cái ông khách lạ tự dưng ở đâu đến chả giúp ích gì cho nhà mình, chỉ chễm chệ trên giường cao, cơm rượu mỗi ngày hai bữa. Thấy thái độ vợ ngày càng quá quắt, chồng chỉ sợ mất lòng bạn. Nhân một mặt thân hành chăm chút cho bạn, một mặt khuyên dỗ vợ. Nhưng vợ Nhân chứng nào vẫn giữ tật ấy. Về phần Quắc thì chàng hiểu tất cả. Đã hai lần Quắc cáo bạn xin về nhưng Nhân cố sức giữ lại. Thấy bạn chí tình, Quắc lại nấn ná ít lâu. Nhưng hôm đó Quắc quả quyết ra đi vì chàng vừa nghe được những câu nói xúc phạm mình một cách nặng nề. Quắc nghĩ, nếu mình không tính kế sớm thì sẽ có ngày bị nhục với người đàn bà này. Mà nếu đi như mấy lần trước thì sẽ bị bạn làm lôi thôi khó thoát.
Một hôm, trời còn mờ sương, Quắc cất bước, lẻn ra đi. Muốn cho bạn khỏi mất công tìm kiếm nên khi đi qua một khu rừng, chàng cởi khăn áo treo lên một cành cây bên đường làm như cảnh mình đã chết. Đoạn Quắc lần mò đi xứ khác trở lại nghề gõ đầu trẻ.
Thấy mất bạn, Nhân bổ đi tìm nhưng chả thấy tung tích ở đâu cả. Khi nghe tin có người bắt được khăn áo ở mé rừng phía Nam, chàng lật đật đến xem. Nhận rõ đó là khăn áo của bạn. Nhân vô cùng hối hận “Thôi ta làm hại bạn ta rồi! Chắc bạn ta bị cướp giết chết”. Nhưng sau đó Nhân lại nghĩ: “Bạn ta trong túi không có một đồng thì dẫu có gặp cướp cũng không can gì. Đây một là bị hùm beo ăn thịt, hai là bị lạc trong rừng sâu. Dù thế nào đi chăng nữa thì nhất định bạn ta cũng đi về phương này”.
Nhân bắt đầu vào rừng tìm Quắc. Không thấy có vết máu, chàng lại càng hy vọng. Nhân băng hết chông gai, chui hết bụi rậm, luôn luôn cất tiếng gọi “Quắc ơi! Quắc ơi! Quắc! Quắc!… Nhân đi mãi, gọi mãi. Quanh quẩn trong khu rừng mênh mông. Cho đến hơi thở cuối cùng người bạn chí tình ấy vẫn không quên gọi: “Quắc! Quắc!”. Rồi đó Nhân chết hoá thành chim đỗ quyên hay cũng gọi là con chim cuốc.
Lại nói về chuyện sau đó vợ Nhân đợi mãi không thấy chồng về, lấy làm ăn năn về những hành động của mình. Một hôm, chị ta bỏ nhà bỏ cửa đi tìm chồng. Cuối cùng cũng đến khu rừng phía Nam, nghe tiếng “Quắc! Quắc!” chị ta nhận ra là tiếng của chồng gọi bạn. Chị ta mừng quá kêu to: “Có phải anh Nhân đấy không?”
Không có tiếng trả lời ngoài những tiếng “Quắc! Quắc!” của con chim đỗ quyên. Vợ Nhân cứ theo tiếng chim đỗ quyên tiến vào rừng sâu. Sau cùng không tìm thấy được lối ra, tuyệt vọng quá mà chết bên cạnh một gốc cây.
Câu chuyện vẽ nên một tình bạn thật cảm động giữa hai con người. Tuy Nhân đã giàu có nhưng không giờ quên được người bạn thuở hàn vi, tình bạn của họ thật đáng để ca ngợi. Câu chuyện đã hình tượng hóa các nhân vật, đặt họ vào trong bối cảnh cổ tích nhằm khẳng định sự thiêng liêng cao cả, cũng như vĩnh cửu của tình bạn.Truyện cũng phê phán những người coi rẻ tình bạn, chỉ nghĩ tới lợi ích trước mắt, những người như vậy sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng.
Ngày xưa, cô gà mái nào cũng có một cái mào đỏ rất đẹp như mào của các chú gà trống bây giờ. Một buổi sáng sớm, mái Mơ soi mình trong vũng nước và sung sướng thấy cái mào rực rỡ nằm trên đỉnh đầu của mình như một chùm hoa đỏ rực. Gà Mơ khoan khoái đập cánh và hát bài hát quen thuộc của họ nhà gà:
“Cục ta, cục tác! Mào ta đã mọc! Cục ta, cục tác! Mào ta đã mọc!”
Mọi vật quay qua nhìn gà Mơ và cùng xuýt xoa: “Chiếc mào mới xinh xắn làm sao, trông Gà Mơ thật đáng yêu”. Gà Mơ đi tung tăng khắp nơi kiếm mồi. Nó đến bên bể nước và chợt nghe có tiếng khóc ti tỉ. Mái mơ dừng lại nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt và lắng tai nghe. Thì ra, đó là một cây màu đỏ tía, lá thon dài đang tấm tức khóc một mình. Gà Mơ đang vui sướng, thấy bạn buồn, Mơ bỗng bối rối. Nó vội vàng chạy đến khẽ hỏi:
– Bạn làm sao thế? Ai làm bạn phiền lòng?
Cây rơi hạt nước mắt trong suốt như hạt sương xuống gốc và sụt sịt bảo:
– Các cây quanh đây, cây nào cũng có hoa mà chỉ mỗi mình tôi là không có hoa. Vừa nãy có cây còn bảo rằng: “Đến gà Mái mơ cũng có hoa trên đầu. Thế mà…”
Chưa nói dứt câu, cây lại bật khóc, nước mắt cứ rơi xuống thánh thót. Gà Mơ an ủi bao nhiêu cũng không làm cây nín. Gà Mơ nghĩ một lúc rồi quyết định:
Nghe Mái mơ nói thế, câu bỗng tươi tỉnh hỏi dồn:
– Thật chứ. Tôi cho bạn bông hoa của tôi. Còn tôi, tôi là Mái mơ không cần có chiếc mào đỏ thắm như bông hoa ấy cũng được.
Sáng hôm sau, mọi người ngạc nhiên khi thấy chiếc mào đẹp đẽ của gà Mơ biến đâu mất. Còn cái cây thân đỏ tía lá thon dài bên bể nước thì lại nở một chùm hoa đỏ đẹp và rực rỡ y hệt chiếc mào của Gà Mơ.
Cây hoa sung sướng vươn mình đón ánh sáng mặt trời mỗi buổi sáng. Ánh nắng mặt trời lại nhuộm cho bông hoa thêm đỏ thắm. Cây khe khẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện về lòng tốt của Gà Mơ. Ai cũng tấm tắc khen ngợi lòng tốt của gà Mái mơ. Khi thấy gà Mái mơ đi qua, mọi vật đều nghiêng đầu chào đón, chúc mừng.
– Chúc cho bụng dạ tốt đẹp của gà Mái mơ sẽ sinh ra những viên ngọc quý.
Thế là từ đó, bông hoa ấy được gọi là hoa Mào Gà để kỉ niệm tấm lòng tốt của gà Mái mơ. Và gà Mái mơ cứ mỗi ngày lại đẻ một quả trứng hồng tuyệt đẹp.
Trên đầu Gà Mơ bây giờ cũng nhú lên một chiếc mào mới nho nhỏ, xinh xinh rồi đấy.
Tình bạn chính là sự hi sinh và đồng cảm. Gà Mơ đã thấu hiểu cho nỗi đau của cây hoa nên đã sẵn sàng tặng chiếc mào của mình cho cây hoa, điều đó thể hiện tình bạn cao đẹp giữa cả hai. Câu chuyện ca ngợi tình bạn chân thành, không phải chỉ tồn tại ở thế giới loài người mà ngay cả loài vật, chúng cũng biết san sẻ và yêu thương nhau, luôn dành những điều tốt nhất cho nhau.
Thảo Nguyên
Cập nhật thông tin chi tiết về Thơ 8 Chữ Về Tình Bạn Hay Và Ý Nghĩa Nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!