Bạn đang xem bài viết Thần Chết Cũng Bó Tay Với Tuyệt Chiêu Của Việt Nam được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Ba anh Mỹ, Trung Quốc và Việt Nam đang đi trên biển thì Thần chết tay cầm lưỡi hái hiện lên. Thần chết lạnh lùng bảo:
“Nếu các ngươi muốn sống, hãy vứt một thứ xuống biển. Trong vòng 1 phút nếu ta mà không tìm thấy thì các ngươi được sống. Còn ngược lại nếu ta tìm thấy của ai thì người đó phải chết.”
👉Gã người Mỹ tinh khôn vứt 1 cây kim xuống biển. Thần chết lặn xuống 15 giây sau thì lên và gã Mỹ qua đời.
👉Gã người Trung Quốc sợ quá, bứt 1 sợi tóc ném xuống biển. Thần chết lặn xuống và 20 giây sau thì cầm sợi tóc lên và gã Trung quốc “ra đi”.
👉Còn lại anh Việt Nam, nhếch mép cười, móc túi lấy ra một vật ném xuống biển. Thần chết lặn xuống một lúc lâu mới ngoi lên và thở hổn hển hỏi: “Này cái thằng ôn kia! Mày vứt cái méo gì xuống biển thế hả?”
Anh Việt Nam cười tinh quái: “Tao vứt viên C sủi.”
Thần chết: “Tao lậy mày!!”
4.4
/
5
(
38
bình chọn
)
Đọc Truyện Cổ Tích Việt Nam Cây Bút Thần
CÂY BÚT THẦN
Ngày xửa ngày xưa ở một ngôi làng nọ, có một cậu bé rất thông minh tên là Mã Lương. Cha mẹ Mã Lương mất sớm, cậu phải sống cuộc sống côi cút một mình, hàng ngày vào rừng kiếm củi sống qua ngày. Mã Lương rất thích vẽ nhưng vì nhà cậu nghèo quá nên một cây bút vẽ cũng không mua nổi.
Một ngày khi đang trên đường gánh củi đi bán, tình cờ cậu đi ngang qua cửa của một nhà quan lớn trong làng. Cậu quan sát thấy một họa sĩ đang vẽ tranh cho quan xem. Thích quá, cậu cố gắng tiến sát lại cửa sổ để nhìn cho thật kỹ. Cậu mạnh dạn hỏi người họa sĩ:
– Đã nghèo lại còn đua đòi vẽ vời, thôi mày cứ an phận với nghề bán củi của mày, cút đi cho tao vẽ nốt!
Mã Lương nghe vậy không những không xấu hổ mà còn tức tối đáp lại:
– Việc học thì làm gì phải phân biệt giàu nghèo, chả nhẽ nghèo thì không được học vẽ sao?
Nói xong rồi cậu bỏ đi. Mặc dù bị chế nhạo thẳng thừng như vậy nhưng Mã Lương vẫn không hề bỏ cuộc, cậu quyết tâm theo đuổi niềm đam mê của chính mình. Tranh thủ mỗi lần lên núi để kiếm củi, cậu nhặt những cành cây rơi dưới đất để vẽ phong cảnh, chim chóc ngay trên nền đất. Khi cắt cỏ gần bờ sông, cậu lại túm những ngọn cỏ lại làm thành bút, chấm xuống nước và vẽ khung cảnh thiên nhiên xung quanh lên tảng đá. Tối về được nghỉ ngơi, cậu lại dùng những hòn than trong bếp củi vẽ lên khắp vách tường trong nhà.
Với lòng đam mê nhiệt huyết dành cho hội họa, cộng với tài quan sát rất tinh tế và tài năng thiên phú, những con chim mà cậu vẽ nên dường như biết hót, những chú cá giống như đang bơi lội tung tăng dưới làn nước trong xanh. Có lần Mã Lương vẽ một con chó sói lên vách núi, vì giống thật quá mà dê, bò… tưởng rằng có sói thật mà sợ hãi không dám lên núi gặm cỏ. Người trong làng thấy Mã Lương chăm chỉ học vẽ bèn hỏi:
– Mã Lương ơi, cháu chăm chỉ học vẽ thế để mai sau đi vẽ cho nhà quan lấy tiền phải không?
Mã Lương lắc đầu đáp rằng:
– Không đâu bác ơi, cháu sẽ không bao giờ dùng tài năng vẽ của mình để phục vụ cho nhà quan. Cháu chỉ vẽ cho người dân nghèo mà thôi!
Với sự siêng năng của mình và tài năng bẩm sinh mà ông trời ban tặng, Mã Lương ngày một tiến bộ. Tuy vậy ước ao của cậu là có được một cây bút vẽ thật sự để vẽ những bức tranh bằng mực thật đẹp thì chưa thế thành hiện thực, cậu vẫn phải vẽ những bức tranh bằng nước hay trên vách đá.
Một đêm nọ, khi Mã Lương đang mơ màng đi vào giấc ngủ thì bỗng trong nhà rực lên một ánh hào quang sáng chói. Bước ra từ luồng sáng đó là một ông cụ râu tóc bạc phơ với đôi mắt hiền từ. Cụ tặng cho Mã Lương một cây bút vẽ và dặn dò rằng:
– Mã Lương, ta tặng cháu cây bút thần này, sở hữu nó cháu sẽ có trong tay rất nhiều phép màu và quyền năng thần kỳ. Nhưng cháu phải ghi nhớ lời cháu đã nói: “Chỉ vẽ để giúp đỡ người nghèo khó, và vì người dân nghèo mà cầm bút vẽ”.
Dặn dò xong xuôi, ông cụ vụt biến mất cùng vầng hào quang khiến cho Mã Lương còn chưa kịp nói lời cảm ơn. Tỉnh dậy, Mã Lương ngỡ đây chỉ là một giấc mộng, nhưng lạ thay khi nhìn xuống thì cây bút vẽ đang nằm trong tay mình. Cậu sung sướng reo lên:
– Tuyệt vời quá! Ta đã có bút để tha hồ vẽ rồi!
Mã Lương hào hứng ngay lập tức trổ tài hội họa của mình. Cậu đưa tay vẽ một chú chim, bỗng nhiên từ trong tranh chú chim bay ra và cất tiếng hót lanh lảnh. Cậu vẽ thêm một con cá thì con cá trong tranh biến thành cá thật và quẫy đuôi bơi tung tăng.
– Quả đúng đây là cây bút thần rồi!- Mã Lương vui sướng reo lên.
Ghi nhớ lời hứa với ông tiên trong giấc mơ, hàng ngày Mã Lương vẽ không biết mệt mỏi để giúp đỡ người dân nghèo trong làng. Nhà nào thiếu cày em vẽ cày, thiếu trâu em vẽ trâu, thiếu ruộng em vẽ ruộng…
Một hôm khi đi ngang qua một mảnh ruộng, thấy bác nông dân gầy gò đang gò lưng kéo cày, đất ruộng rắn khiến cho bác nông dân mồ hôi ướt đẫm mà vẫn không cày nổi. Thương bác vất vả, Mã Lương lấy bút ra vẽ một con trâu to khỏe tặng cho bác
…
Chết Cười Với Những Tin Nhắn Không Dấu!
*. Có ăn không thì bảo
Hai vợ chồng giận nhau cả ngày không nói với nhau câu nào, tối vợ làm cơm xong nhắn tin cho chồng “Co ve an com khong con cho?” Chồng đọc tin nhắn xong tức quá nghĩ đang giận nhau nên chửi mình, chờ hết việc về nhà mặt hầm hầm gọi vợ lên phòng hỏi: – Cô nhắn tin gì cho tôi! Cô vợ thanh mình: – Thì em hỏi anh xem có về ăn cơm không còn chờ.
*. Mời anh
Cô giáo Tổng phụ trách Đội ở trường tiểu học nọ nhận được một loạt lời trách móc sau khi gửi tin nhắn đi. Nguyên do là cô gửi tin nhắn cho mọi người đến dự đại hội Cháu ngoan Bác Hồ với nội dung: “Em dang o truong, moi anh den du” (Em đang ở trường, mời anh đến dự)
*. Cứ tưởng là…
Sau một hồi cãi vã, anh chồng hậm hực xách cặp đi làm mãi gần trưa nhận được tin nhắn của vợ: “Cho de anh o dau vay?” Bực tức anh gọi về: – Sao cô có thể nặng lời như thế? Dù là cãi nhau thì cô cũng không thể xúc phạm tôi theo cái kiểu đó được. Cô vợ liền giải thích: – Sáng giờ dọn dẹp nhà cửa nhưng không thấy tấm ảnh gia đình anh thường để trên bàn làm việc, tưởng anh giận vứt đâu mất nên em mới nhắn tin hỏi chỗ để tấm ảnh đó ở đâu. @@
*. “Em đã có thai”
Sau nhiều lần muốn gặp để nói chuyện riêng, nhưng bạn trai luôn bận, cô bồ tỏ ra bực bội và hết giờ làm việc hai người đã cãi nhau rất nhiều qua điện thoại. Khi về, chàng trai nhận được tin nhắn của cô: “Em xin loi, em da co thai do khong dung voi anh”. Chàng trai rất lo lắng và gọi điện ngay để hỏi lại: – Tại sao hôm đó mà chúng ta lại có thai được, không dùng cũng không có thai được? Cô bồ giải thích: – Em có nói chuyện gì là có thai đâu. Em về nghĩ lại thấy anh có quá nhiều công việc phải giải quyết mà em lại quá nóng nảy, em nhắn tin gửi lại anh là: “Em xin lỗi, em đã có thái độ không đúng với anh”
*. Chỉ nghĩ bậy là nhanh
Mẹ nhắn tin cho con trai: “Di lam ve mua cho me 5 hop thuoc moc long nhe”. Con trai bức xúc gắt lên trong điện thoại: – Mẹ mua thuốc mọc lông làm gì? Bà mẹ mắng lại: – Tao bảo mày mua thuốc Mộc Long của nam dược Bảo Long chứ mua thuốc mọc lông làm gì”
*. Như anh cô nào chả thích
Chàng trai và cô gái tán tỉnh nhau trên điện thoại, tin qua tin lại cô gái nhắn rằng: “Anh to cao dep trai nhu vay thi co nao cha me”. (Anh to cao đẹp trai như vậy thì cô nào chả mê) Chàng trai nhắn lại: “Em qua khen, anh cung binh thuong thoi”. Nhưng khi nhận được tin nhắn tiếp theo của cô gái thì chàng bàng hoàng: “Em noi that ma, cu to nhu anh thi em nao cha thich”. Thực ra cô nàng muốn nói: “Em nói thật mà, cứ to như anh thì em nào chả thích”
*Họp cũng “chết”
Có anh thường bị bà xã cằn nhằn mỗi khi bạn bè rủ rê, nên luôn dặn bạn bè muốn rủ đi nhậu cũng phải nhắn tin là mời đi họp. Một hôm, có anh tên là Giáo, muốn mời bạn về nhà nhậu nên đã nhắn tin: “Ve nha giao hop gap!” Báo hại anh kia phải giải thích mãi bà xã mới chịu tin.
*Lãng mạn quá cũng mệt
Cặp tình nhân đang yêu nhau nhưng hai người đều ở rất xa nhau. Một hôm người con gái nhắn tin cho chàng trai và hỏi: “a dang lam gi the?” Chàng trai trả lời: “a dang o cua phong tam mat xa noi dang co e iu” Cô gái đọc tin nhắn giận quá, nhắn tin lại: “a that la qua dang!”, rồi sau đó tắt máy luôn. Chàng trai không hiểu chuyện gì xảy ra. Thì ra chàng trai vốn có tâm hồn lãng mạn nên đã nhắn cho cô gái là: “Anh đang ở cửa phóng tầm mắt xa nơi đang có em iu”. Quả này, chàng trai này sẽ có một phen lao đao!
Nổi đóa với chồng
Đi làm về, bước vào cửa nhìn thấy đôi giày mới mua cả bạc triệu nát tươm, chị vợ nổi đóa mắng chồng như tát nước. Anh chồng không kịp giải thích liền đi ra ngoài cho vợ bớt giận. Một lúc sau, anh chồng nhắn tin cho vợ:”Do con cho”. Cô vợ càng lồng lộn lên, gọi điện lại cho chồng mắng tiếp. Hóa ra, anh chồng giải thích đôi giày là do con chó cắn nát
Sự cố
Tổ trưởng nhận được tin nhắn của quản lý xưởng: “Bao cao su co tai khu vuc noi dia”. Tổ trưởng lật đật gọi điện hỏi lại: – Tại sao lại có bao cao su tại khu vực nội địa? – Tôi bảo báo cáo sự cố tại khu vực nội địa chứ bao cao su nào?
Thai
Tối về nhà sạc pin và bật máy lên thì nhận được tin nhắn của người yêu: “Em biet cai thai do cua anh roi”.Anh chàng phát hoảng tưởng người yêu mang thai. Vội gọi đến hỏi thì mới hay cô ấy nhắn tin là: “Em biết cái thái độ của anh rồi”, bởi vì cô ta hiểu nhầm tưởng anh cố tình tắt máy để không đưa cô đi nên tức giận mà nhắn vậy.
St by luu.vn
Bác Với Miền Nam, Miền Nam Với Bác
Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà / Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha (2 câu thơ trong bài thơ “Bác ơi!” của Tố Hữu, sáng tác năm 1969), đó là tình cảm, là nỗi lòng canh cánh, là nỗi niềm day dứt khôn nguôi của Bác dành cho miền Nam và của nhân dân miền Nam dành cho Bác. Dù đất nước trải qua bao thăng trầm do hai cuộc chiến tranh chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ khốc liệt, phải tạm thời chia cắt hai miền Bắc – Nam, nhưng tình yêu bao la của Bác dành cho miền Nam và miền Nam dành cho Bác vẫn vẹn nguyên một màu tươi thắm…
Chủ tịch Hồ Chí Minh với Đoàn đại biểu Anh hùng, chiến sĩ thi đua các lực lượng vũ trang nhân dân giải phóng miền Nam ra thăm miền Bắc (ngày 11-11-1965).
Sinh thời Chủ tịch Hồ Chí Minh – Bác Hồ luôn dành cho đồng bào miền Nam những tình cảm thiêng liêng cao quý nhất. Trong cuộc đấu tranh đầy gian khổ, hy sinh, đồng bào miền Nam chiến đấu kiên cường, Bác Hồ luôn theo sát từng bước đi của cách mạng miền Nam. Miền Nam tuy cách xa, nhưng lòng Bác Hồ luôn bên cạnh đồng bào miền Nam. Từng ngày, từng giờ, từng công việc lớn nhỏ, Người luôn hướng về miền Nam.
“MIỀN NAM TRONG TRÁI TIM TÔI”
Buổi sáng mùa thu năm 1962 đẹp nắng, dưới vòm cây cổ thụ tỏa lá sum sê trong vườn Phủ Chủ tịch, khi nhận những tặng phẩm do Đoàn đại biểu Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam đầu tiên ra thăm miền Bắc dâng tặng, Bác Hồ đã bồi hồi đưa tay lên phía trái ngực mình và nói: “Bác chẳng có gì tặng lại cả, chỉ có cái này”. Bác chỉ có trái tim. Bác tặng miền Nam trái tim của Người. Hình ảnh miền Nam yêu quý luôn luôn ở trong trái tim Bác. Cho đến phút cuối cuộc đời, lúc nào Bác cũng dành cho miền Nam những tình cảm to lớn và sâu sắc nhất. Bác theo dõi từng bước đi của cách mạng miền Nam. Bác lo lắng đến từng nỗi đau khổ của đồng bào miền Nam. Tiếp nhà báo Cuba Mácta Rohát, Bác nói: “Mỗi người, mỗi gia đình đều có một nỗi đau khổ riêng và gộp cả những nỗi đau khổ riêng của mỗi người, mỗi gia đình lại thì thành nỗi đau khổ của tôi”.
Thực dân Pháp trước đây và đế quốc Mỹ sau này âm mưu chia cắt lâu dài đất nước Việt Nam, áp đặt ở miền Nam một chế độ vô cùng độc tài và cực kỳ phát xít. Bác hiểu nỗi thống khổ đó của nhân dân miền Nam. Bác từng nói: “Một ngày mà Tổ quốc chưa thống nhất, đồng bào còn chịu khổ là một ngày tôi ăn không ngon, ngủ không yên”. Chính vì thế, Bác luôn luôn giương cao ngọn cờ đấu tranh để thống nhất Tổ quốc. Bác nói: “Miền Nam là ruột thịt, xương máu của chúng ta”; “Đồng bào Nam bộ là dân nước Việt Nam. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý đó không bao giờ thay đổi!”. Niềm tin mãnh liệt và quyết tâm to lớn của Bác là giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Đó cũng là niềm tin và ý chí mà Bác đã truyền đến cho toàn thể cán bộ, chiến sĩ và đồng bào cả nước.
Vì sự nghiệp giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, mấy chục năm liên tiếp chiến đấu, miền Nam xa Bác, xa Trung ương. Nhưng chính vì sự xa cách đó mà lúc nào miền Nam cũng được Bác quan tâm nhiều nhất. Năm 1952, nhân dịp kỷ niệm Ngày Nam bộ kháng chiến, Bác đã nói: “Dù ở xa, nhưng lòng tôi và Chính phủ rất gần Nam bộ. Tôi theo dõi từng giờ, từng phút cuộc đấu tranh anh dũng của đồng bào, chiến sĩ và cán bộ ta”. Cho đến ngày sắp đi xa, Bác vẫn theo dõi từng giờ từng phút cuộc chiến đấu của đồng bào miền Nam. Tấm bản đồ treo trong phòng làm việc của Bác đã chứng kiến biết bao lần ngọn chì đỏ Bác vạch trên bản đồ phần đất miền Nam. Mỗi ngày, câu hỏi thường xuyên của Bác vẫn là: “Miền Nam hôm nay thắng ở đâu?”.
Niềm vui của Bác là đồng bào, chiến sĩ miền Nam được ăn no, mặc ấm, là nhân dân bớt đau thương chết chóc, là miền Nam chiến thắng. Tin vui từ miền Nam đến với Bác là những “tin mừng thắng trận nở như hoa”. Vườn nhà Bác có mấy cây dừa đứng bên hồ nước ngay trước cửa nhà, có cây vú sữa đem từ miền Nam ra trồng, làm cho mỗi người miền Nam ra thăm Bác đều có cảm giác như về với gia đình, với người cha, người ông yêu quý nhất. Cây dừa và cây vú sữa của đồng bào miền Nam gửi tặng Bác ngày hòa bình lập lại, được Bác tự tay trồng. Mấy mươi năm được bàn tay cần mẫn chăm sóc của Bác, hai cây dừa và cây vú sữa lớn lên như sự nghiệp giải phóng miền Nam trưởng thành từ sự quan tâm đặc biệt của Bác.
Chủ tịch Hồ Chí Minh tiếp Đoàn đại biểu Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam lần đầu tiên ra thăm miền Bắc (ngày 20-10-1962).
Cho đến ngày Bác sắp đi xa, cây vú sữa đã cao quá nhà sàn Bác ở và tỏa lá sum sê che bóng mát những giấc ngủ trưa của Bác. Trên bàn, trong phòng Bác vẫn thường họp bàn công việc với Bộ Chính trị và cũng là nơi Bác nằm khi chữa bệnh, vẫn còn chiếc radio bán dẫn, chiến lợi phẩm của quân và dân miền Nam thu được trong trận Phước Thành gửi tặng, chiếc radio mà đêm đêm Bác vẫn dùng để “nghe tiếng nói nhân loại” như Bác vẫn nói. Cho đến lúc Bác đã đi xa, đến thăm vườn và nhà Bác, nhìn những cảnh vật thân thương ấy, mỗi chúng ta càng nhớ sâu sắc câu nói đầy tình cảm tha thiết của Bác: “Miền Nam yêu quý luôn ở trong trái tim tôi”…
MIỀN NAM MONG BÁC, NỖI MONG CHA
Đáp lại tình thương yêu, tin tưởng của Bác Hồ, đồng bào miền Nam luôn làm theo lời Bác, thực hiện đến cùng sự nghiệp giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Tình cảm của đồng bào miền Nam còn là sự nhớ thương, mong chờ, trông đợi được đón Bác Hồ vào miền Nam cùng vui niềm vui chiến thắng. Tình cảm máu thịt, sâu sắc của Bác Hồ với miền Nam và của đồng bào miền Nam với Bác Hồ như “chất men” xúc tác tạo thành một trong những nhân tố quyết định làm nên chiến thắng trong sự nghiệp đánh Pháp, đuổi Mỹ, dẫn đến đại thắng mùa xuân năm 1975, giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất Tổ quốc, thực hiện trọn vẹn Di chúc thiêng liêng của Người.
Bác Hồ là hiện thân của niềm tin và chiến thắng của Tổ quốc, của nhân dân ta. Những người con của Nam bộ thành đồng luôn hướng về Bác với tình cảm thiêng liêng. Như anh Nguyễn Văn Trỗi, người anh hùng tiêu biểu cho cả lớp người yêu nước ở miền Nam đã mang hình ảnh Bác trong trái tim của mình. Anh đã dùng những phút cuối cùng thiêng liêng nhất của đời mình để tiếp tục tấn công kẻ thù. Và anh đã chiến thắng kẻ thù vì anh luôn khắc sâu trong tim hình ảnh vĩ đại của Bác. Ba lần anh Nguyễn Văn Trỗi hô “Hồ Chí Minh muôn năm!”, đó cũng là ba lần anh nói với kẻ thù: Bác Hồ của chúng ta sống mãi!
Sau khi Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam được thành lập ít lâu, miền Nam cử đoàn đại biểu đầu tiên ra thăm miền Bắc. Đoàn do nhà giáo Nguyễn Văn Hiếu, Ủy viên Đoàn Chủ tịch kiêm Tổng Thư ký Ủy ban Trung ương Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam dẫn đầu. Nhà thơ Thanh Hải là người may mắn được là thành viên của đoàn. Anh cho biết, là nhà thơ, nhưng anh cảm thấy viết đến mấy vẫn không thỏa tấm lòng đối với Bác. Cũng như tất cả đồng bào, chiến sĩ, cán bộ ở miền Nam, những người làm công tác văn nghệ như anh đều mong được gặp Bác và niềm khao khát vô bờ bến ấy thật là thiêng liêng.
Sáng ngày 21-10-1962, nhà thơ Thanh Hải cùng với đoàn được vào thăm Bác. Giờ phút đó biết bao hồi hộp. Được tin sẽ gặp Bác từ hôm đầu, vậy mà anh vẫn cảm thấy bất ngờ. Nhà thơ Thanh Hải cùng với các thành viên trong đoàn vừa ngồi vào bàn thì Bác đến. Bác ôm hôn từng thành viên trong đoàn và hỏi thăm sức khỏe của mỗi người. Và buổi sáng hôm đó, đoàn vinh dự được dâng lên Bác và Thủ tướng Phạm Văn Đồng những tặng phẩm của đồng bào, chiến sĩ miền Nam. Trong tặng phẩm dâng lên Bác có tập thơ chép tay của anh Trọng Tuyển. Trước khi hy sinh, anh có mơ ước duy nhất là được gửi kính tặng Bác tập thơ do tự tay anh viết. Ước mơ đó của anh đã thành sự thật. Bác cầm tập thơ lặng đi một lúc với niềm xúc động và tình thương bao la đối với miền Nam…
Cập nhật thông tin chi tiết về Thần Chết Cũng Bó Tay Với Tuyệt Chiêu Của Việt Nam trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!