Bạn đang xem bài viết Suy Nghĩ Của Anh Chị Về Hình Tượng Sóng Và Khát Vọng Tình Yêu Trong Bài “Sóng” Của Xuân Quỳnh được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Đề bài: Hãy nêu suy nghĩ của anh chị về hình tượng sóng và khát vọng tình yêu trong bài “sóng” của Xuân QuỳnhMở bài: Giới thiệu về hình tượng sóng và khát vọng tình yêu trong bài “sóng” của Xuân Quỳnh
Xuân Quỳnh, thơ ca Việt Nam hiện đại mới có được tiếng nói bày tỏ trực tiếp những khát khao tình yêu vừa hôn nhiên vừa chân thật, vừa sôi nổi mãnh liệt của một trái tim phụ nữ. Sóng là một bài thơ khá tiêu biểu của hồn thơ ấy, được sáng tác vào năm 1967, khi thi sĩ vừa tròn 25 tuổi. Bài thơ là lời tác giả tự nói với mình và nói với mọi người về tình yêu và khát vọng hạnh phúc muôn đời của con người. Qua đó thể hiện vẻ đẹp của tâm hồn người phụ nữ Việt Nam, trong thời đại mới – sôi nổi, trẻ trung, chân thực và giàu hi vọng tin tưởng.
Tình yêu và biển cả không phải là một nét mới trong thơ ca. Nhưng Xuân Quỳnh đã mượn hình tượng sóng đẻ nói về tình yêu, hình dung và so sánh với tình yêu. Sóng có đặc trưng động, và đặc trưng này rất thích hợp biểu tượng cho những trạng thái tình cảm mãnh liệt, thiết tha say đắm, day dứt khôn nguôi.
Thân bài: Suy nghĩ của anh chị về hình tượng sóng và khát vọng tình yêu trong bài “sóng” của Xuân Quỳnh
Chẳng hề giấu giếm, Xuân Quỳnh đã mượn hình tượng sóng để nói về mình, với người về tình yêu trẻ trung, nồng nhiệt gắn với hanh phúc muôn đời của con người. Tuy nhiên, khi cảm xúc dâng chào mãnh liệt thì hình tượng sóng dương như chưa đủ để diễn ta vì vậy tác giả đã dùng hình tượng “em” bởi vậy bài thơ có hai hình tượng hai lối biểu đạt song hành nhau. Sóng là hình tượng ẩn dụ, nó là sự hóa thân của cái tôi chữ tình của nhà thơ. Sóng và em tuy hai mà một, chúng soi chiếu vào nhau để làm nổi bật cái tương đồng có lúc lại hòa làm một để cộng hưởng âm vang. Có thể nói rằng, qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã bày tỏ tình yêu dạt gào mênh mông và khát vọng trường cửu.
Bài thơ mở đầu bằng khát vọng về một tình yêu rộng lớn, cao đẹp đang rạo rực trong trái tim tuổi trẻ. Tuổi trẻ thì luôn khao khát yêu thương với những đam mê bất tận. Những ở đây Xuân Quỳnh lại muốn có một tình yêu chân chính, rộng lớn. Để nói về điều này tác giả đã dùng đến hình tượng những con sóng từ bỏ những con sông nhỏ bé mà vươn mình ra biển lớn
“Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể”
Đây chính là một nét mới trong quan niệm tình yêu của người phụ nữ Việt Nam. Người con giái trong thơ đã không con cam chịu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” mà đã như con sóng biết dứt khoát từ bỏ dong sông chật hẹp để tìm ra biển rộng, đến với chân trời rộng lớn đầy bao dung. Thật là minh và cũng thật là quyết liệt. Và theo Xuân Quỳnh, đó mới đích thực là khát vọng chân chính, mãnh liệt của tuổi trẻ. Hanh trinh ra bể rộng cảu sóng cũng chính là hành trình người phụ nữ giải phóng, quyết từ bỏ những giới hạn chật hẹp của tình yêu vị kur đế với chân trời bao la của tình yêu rộng lớn. Ra bể rộng con sóng tìm thấy chính minh, thấy sức mạnh cũng như mọi khao khay của nó. Và điều ấy cũng giống như tuổi trẻ của muôn đời, tình yêu chân chính, đẹp đẽ và cao thượng bao giờ cũng là một khát vọng bồi hồi:”Nỗi khát vọng tình yêu. Bồi hồi trong ngực trẻ”.
Nhà thơ có một con mắt quan sát rất tinh tế, cảm nhận sóng ở nhiều tầng, nhiều lớp và liên hệ đến bản chất của tình yêu – sôi nổi, mãnh liệt với nỗi nhớ da diết đến cháy bỏng:
Tình yêu luôn gắn liền với nỗi nhớ khi xa cách, khổ thơ bỗng nhiên thêm hai câu thơ nữa để thể hiện trạng đang trao dâng, mãnh liệt không nguôi. Tình yêu có khi lãng sâu vào hồn con người, có khi được thể hiện tất cả ra bề mặt. và chỉ có những người thật nhạy cảm, có chiều sâu mới có thể hiểu được nó. Nhịp thơ vẫn dào dạt nhưng có chút náo nữ, mãnh liệt hơn: “Em nhớ đến anh” là một lời thú nhận n bấy ngờ và tóa bạo nhưng chân thành và thiết em. Em nhớ anh như sóng nhớ bờ, nỗi nhớ ấy trờ thành trong tiềm thức chứ không còn là ý thức nữa. Nó ngực trị trong sâu thẳm của tâm hồn, không chỉ nhờ ngày đêm mà con cả trong cơn mơ nỗi nhớ ấy vẫn bao trùm, rồi tràn về như con sóng tức tưởi tìm bờ trong đêm tối.
Từ nỗi nhớ da diết trong tình yêu, Xuân Quỳnh đã khẳng định tấm long son sắt thủy chung của mình đối với người yêu. Dẫu anh ở phương nào thì lòng em chỉ hướng đến anh mà thôi:
” Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh- một phương”
Vân hình tượng song hành của song và em đẻ nói lên lòng thủy chung và niềm tin son sắt của tinh yêu đôi lứa. Hình ảnh đối lập “phương bắc” và “phương nam” “ngược” và “xuôi” đã gợi cho ta không gian xa xôi cách trở. Các nói tượng trưng cho sự xáo trộn bất thường có thể xẩy ra. Nhưng có thể khẳng định một điều bất biến không thể thay đổi được đó là tình cảm em dành cho anh không hề thay đổi dù em có ở nơi nào em vẫn luôn hướng về phương anh.
Không gian cho tình yêu cũng thật rộng lớn và thênh thang nhưng phương tình yêu của em thì luôn hướng về phương anh. Sắc thái tình yêu thì nhiều nhưng sự thủy chung của người phụ nữ thì chỉ cso một phương không bao giờ chia lìa, bởi vì đó là tình yêu vĩnh cư:
“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Ðể ngàn năm còn vỗ”
Tác giả đã ý thức đượ sự mong manh của tình yêu trong cuộc đời này nên giữa bao nhiều khát khao có thể danh được tình yêu thì Xuân Quỳnh chỉ khát khao một điều đó là sự trường tồn. Cuộc đời còn tình yêu thì cuộc đời còn tươi đẹp, đáng sống và sống trong tình yêu là một điều hạnh phúc. Xuân Quỳnh mong ước được sống mãi mãi tỏng tình yêu bất tử.
Kết bài: Bài văn nêu suy nghĩ về hình tượng sóng và khát vọng tình yêu trong bài “sóng” của Xuân Quỳnh
Qua hình tượng sóng bài thơ đã bộc lỗ tất cả những cung bậc trong tình yêu cũng những thể hiện tình cảm sắc son, tha thiết, thủy chung cao thường cũng nỗi nhớ của một tình yêu cao thượng và vĩnh cửu. Sóng cũng là tâm hồn của phụ nữ trong tình yêu một tình yêu hiện đại mới mẻ nhưng không tách rời truyền thống. Xuân Quỳnh đã góp một hơi thở đắm say, một tiếng sóng đẹp đẽ làm tươi thắm cho thi đàn hiện đại Việt Nam.
TỪ KHÓA TÌM KIẾM Suy nghĩ của anh chị về hình tượng sóng và khát vọng tình yêu trong bài “sóng” của Xuân Quỳnh Cảm nhận về hình tượng sóng và khát vọng tình yêu trong bài “sóng” của Xuân Quỳnh Phân tích hình tượng sóng và khát vọng tình yêu trong bài “sóng” của Xuân Quỳnh Suy nghi cua anh chi ve hinh tuong song va khat vong tinh yeu trong bai “song” cua Xuân Quynh Theo chúng tôi
Liên Hệ Sóng Và Vội Vàng Để Thấy Khát Vọng Sóng Và Khát Vọng Tình Yêu
Đề bài: Liên hệ Sóng và Vội Vàng để thấy khát vọng sóng và khát vọng tình yêu Ở ngoài kia đại dương Trăm ngàn con sóng đó Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ.
( Sóng – Xuân Quỳnh, Ngữ văn 12, tập một, NXB GD)
Cảm nhận của anh/chị về đoạn thơ trên. Từ đó liên hệ với khổ thơ cuối bài thơ Vội vàng – Xuân Diệu để nhận xét về khát vọng sống và khát vọng tình yêu của hai nhà thơ.
Nhà thơ Xuân Quỳnh quê ở Hà Đông một vùng dệt lụa the nổi tiếng. Xuân Quỳnh sớm mồ côi mẹ và chủ yếu sống với bà, lớn lên ở Hà Nội. Năm 13 tuổi, Xuân Quỳnh trở thành một nữ diễn viên múa xinh đẹp, đã từng đi nhiều nước biểu diễn. Cuộc sống thời chiến tranh dù còn nhiều gian lao vất vả nhưng Xuân Quỳnh vẫn vượt qua bằng sự khéo léo để được sống trọn vẹn với thơ. Năm 1963 Xuân Quỳnh chuyển hẳn sang viết báo, làm văn bởi với Xuân Quỳnh:
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa Cuộc sống trở về bình yên Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm Không nỗi khổ không niềm vui kinh ngạc
Sóng là một bài thơ tình yêu rất đằm thắm của Xuân Quỳnh, lời tự hát tình yêu chân thật, nồng nàn. Bài thơ Sóng được Xuân Quỳnh sáng tác năm 1967, tại bãi biển Diêm Điền, in trong tập Hoa dọc chiến hào (1968). Sóng là một trong những bài thơ tình yêu hay nhất của Xuân Quỳnh.
Giữa lúc cuộc kháng chiến chống Mỹ đang nước sôi lửa bỏng, văn học thời đại thường âm vang cảm hứng anh hùng ca, ca ngợi chủ nghĩa anh hùng, thì Sóng dường như chỉ nói về tình yêu thuần túy, đời thường. Nhưng vẻ đẹp dịu dàng, chung thủy trong tâm hồn tình yêu của ng con gái thể hiện trong bài thơ đẹp như một bông hoa dọc chiến hào.
Giải quyết vấn đề
Sự lo âu về phai tàn, đổ vỡ trong tình yêu
Ở ngoài kia đại dương Trăm ngàn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vàn cách trở
Sóng với Xuân Quỳnh không chỉ là biểu tượng của khát vọng tình yêu mà còn là phương tiện để bà bộc lộ những suy tư về cuộc sống, tình cảm:
Tình ta như hàng cây Đã qua mùa bão gió Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ
Sóng muốn về với bờ sóng phải vượt qua giông tố, bão bùn. Em muốn hướng về anh em phải vượt qua những cạm bẫy cuộc đời. Tình yêu gắn liền với đời thường mà cuộc đời là dâu bể đa đoan. Tất cả những thử thách gian nan đang chờ trước mặt và là điều không thể thiếu đối với tình yêu:
( Thơ tình cuối mùa thu)
Trải qua không gian, thời gian, cuối cùng sóng vẫn về tới bờ và em cũng lại bên anh. Tình yêu trải qua thử thách là tình yêu đẹp, cao cả nhưng dù có cao đẹp đến đâu cũng rất mong manh trước thời gian vô thủy vô chung.
Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa
Nguyễn Minh Châu đã có lần ví von như cái sợi chỉ xanh nhỏ bé và óng ánh. Và nhà thơ Xuân Quỳnh vẫn còn sợ cái sợi chỉ mong manh ấy sẽ đứt, sẽ không còn nữa.
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu mai có thể xa rồi
Một thoáng lo âu của nhà thơ khi ý thức được cái ngắn ngủi của cuộc đời. Một sự lo âu rất chính đáng bởi nhà thơ đã ý thức được cái mong manh của tình yêu:
( Nói cùng anh)
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian, Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại. Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Ở đây dường như Xuân Quỳnh và Xuân Diệu có sự đồng điệu với nhau trong quan điểm:
Cả hai nhà thơ đều nhận thấy sự hữu hạn và tiếc cho cuộc đời ngắn ngủi. Nhưng điểm khác biệt là Xuân Quỳnh tiếc cho đời người còn Xuân Diệu tiếc cho tuổi trẻ. Con người mang khát vọng lớn lao thì không bao giờ bằng lòng với giới hạn đó.
Sự rạo rực, xôn xao khát khao đến khắc khoải
Cuộc đời tuy dài nhưng không phải vô cùng, như biển lớn mênh mông nhưng không phải vô tận. Xuân Quỳnh rất nhạy cảm với sự trôi chảy của thời gian, ý thức về thời gian gắn với nỗi âu lo, dù vậy, nhân vật trữ tình trong thơ đã có cách ứng xử tích cực: âu lo nhưng không mấy thất vọng, mà chỉ khao khát nắm lấy hạnh phúc trong hiện tại, sống hết mình, mãnh liệt với tình yêu để vượt qua và chiến thắng sự hữu hạn của thời gian và đời người.
Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ
Khát vọng sống hết mình với tình yêu được Xuân Quỳnh diễn tả một cách giản dị. Thi sĩ ước muốn:
Tan ra để hòa vào biển lớn của tình yêu, biển lớn của hạnh phúc vĩnh hằng. Bởi với Xuân Quỳnh, cách để sống mãi là sống với tình yêu của mình. Ước muốn ấy của thi sĩ vừa dịu dàng, đôn hậu, vừa nồng nàn thiết tha. Bài thơ khép lại nhưng hai cặp hình tượng sóng – bờ, em – anh vẫn đan cài vào nhau, ngời sáng một vẻ đẹp vĩnh hằng của tình yêu.
Tình yêu đó là vĩnh cửu là bất tử với thời gian và nó càng đẹp hơn vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ khi tình yêu ấy không chỉ là tình cảm riêng tư mà hòa vào tình yêu chung của nhân loại. Xuân Quỳnh cũng thế, chị mong ước tình yêu của mình hòa vào tình yêu chung, tình yêu lớn của cuộc đời.
So với thơ lãng mạn trước cách mạng thì gương mặt tình yêu trong thơ thời đại mới dù riêng tư nhưng không cô đơn, lẻ loi, lạc lõng với cộng đồng mà tình cảm riên chung hài hòa tạo cho con người thời đại hôm nay có dáng dấp khác hẳn.
Hai đoạn thơ đều bộc lộ cảm xúc mãnh liệt, những suy ngẫm trước cuộc đời. Đây là hai đoạn thơ có sự kết hợp giữa cảm xúc – triết lí. Hình tượng sóng là một ẩn dụ độc đáo, khiến lời thơ vừa thực, vừa lãng mạn. Thể thơ tự do năm chữ ngắt nhịp linh họat và chủ yếu không ngắt nhịp, tạo âm hưởng thơ dạt dào, vừa gợi âm hưởng của sóng, vừa diễn tả tinh tế khát vọng tình yêu nồng nàn. Kết cấu song hành giữa hình tượng sóng và em tạo thành chiều sâu nhận thức và nét độc đáo của bài thơ.
Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ viết về tình yêu rất nhiều và hay, điều làm nên sức sống mãnh liệt của thơ Xuân Quỳnh có lẽ là tính chân thực và niềm đam mê gửi gắm trong những lời thơ giản dị mà vô cùng sâu lắng.
Thơ Xuân Quỳnh giản dị nhưng không bao giờ cũ vì nó cũng có triết lí, thứ triết lí của thi ca, thứ triết lí đôn hậu của một ng phụ nữ làm thơ. Xuân Quỳnh nói chuyện tình yêu, chuyện cái chết, chuyện được mất một cách rất giản dị mà lại đi vào lòng người.
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn Cho no nê thanh sắc của thời tươi Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!
Trong Vội vàng, thi nhân đã thức nhọn giác quan để sống toàn tâm, toàn ý, sống toàn hồn mà say, thâu, hôn, cắn cho kỳ hết những hương nồng của tuổi trẻ?
Ngay sau đó là câu thơ thể hiện sự tươi non của cả cuộc sống mới bắt đầu mơn mởn. Từ láy mơn mởn được nhà thơ dùng rất gợi cảm và giàu ý nghĩa. Nó cho ta thấy các sự vật, cây cối đang ở độ non mướt, tươi tốt, đầy sức sống khiến cho thi nhân tràn lên khao khát.
Điệp ngữ ta muốn được lặp đi lặp lại như một nhịp điệu hối hả, như hơi thở gấp gáp của thi nhân. Chứng tỏ Xuân Diệu đang nồng nhiệt đến rối rít, cuống quýt như muốn cùng một lúc giang tay ôm hết cả vũ trụ cả cuộc đời, mùa xuân vào lòng mình. Đồng thời nó còn nói lên được cái ham muốn khát thèm đến hăm hở, cuồng nhiệt của nhà thơ.
Mỗi một lần khao khát ta muốn là một lần kết hợp với một động từ chỉ trạng thái yêu thương mỗi lúc một mạnh mẽ, nồng nàn hơn ôm- sự sống, riết- mây đưa, gió lượn, say- cánh bướm, tình yêu, thâu- cái hôn nhiều, để cuối cùng là một tiếng kêu của sự cuồng nhiệt, đắm say, thể hiện niềm yêu đời, khát sống chưa từng có trong thơ ca Việt Nam: Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!
Thi nhân muốn ôm hết vào lòng mình mây đưa và gió lượn, muốn say đắm với cành bướm tình yêu, muốn gom hết vào lồng ngực trẻ trung ấy một cái hôn nhiều. Muốn thu hết vào hồn nhựa sống dạt dào và non nước và cây và cỏ rạng. Để rồi nhà thơ như con ong bay đi hút nhụy đời cho đến say chếnh choáng hút cho đã đầy ánh sáng, cho no nê thanh sắc của thời tươi mới lảo đảo bay đi.
Không chỉ nằm ở phong cách thơ (Xuân Diệu sôi nổi, mãnh liệt đầy nam tính, xuân Quỳnh thủ thỉ, tâm tình đầy nữ tính) mà còn trong cách ứng xử của mỗi nhà thơ: trước sự chảy trôi của thời gian.
Xuân Diệu thể hiện cái tôi ham sống, muốn tận hưởng cuộc đời mãnh liệt. Như một tuyên ngôn của lòng mình, nhà thơ tự xác định một thái độ sống gấp, tận hưởng vì cảm nhận cái hữu hạn của cuộc đời ( Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm); ý thức chiếm lĩnh, tận hưởng cuộc sống ở mức độ cao nhất ( chếnh choáng, đã đầy, no nê) những gì tươi đẹp nhất ( mùi thơm, ánh sáng, thời tươi).
Còn Xuân Quỳnh lại thể hiện ước mong được tan hòa cái tôi nhỏ bé – con sóng cá thể, thành cái ta chung rộng lớn – trăm con sóng giữa biển cả mênh mông. Những câu thơ có tính chất tự nhủ mình gợi cách sống, tình yêu mãnh liệt, hết mình: mong muốn được tan hòa vào tình yêu lớn lao của cuộc đời. Đó là cách để tình yêu trở thành bất tử.
Liên hệ Sóng và Vội Vàng bản quyền thuộc về hocvan12
Tác giả Xuân Diệu sử dụng các yếu tố nghệ thuật như điệp từ, điệp cấu trúc câu, động từ mạnh… góp phần thể hiện cái hối hả, gấp gáp, cuống quýt của tâm trạng, khiến nhịp điệu đoạn thơ sôi nổi, cuồng nhiệt. Bài thơ Sóng sử đụng thể thơ năm chữ với hình tượng sóng vừa ẩn dụ vừa giàu tính thẩm mỹ khiến đoạn thơ sâu sắc, giàu nữ tính.
Kết thúc vấn đề
Phân Tích Khát Vọng Tình Yêu Bồi Hồi Trong Ngực Trẻ Thông Qua Bài Thơ Sóng Của Xuân Quỳnh
Đề bài: Sóng không chỉ là ẩn dụ cho những cung bậc cảm xúc phức tạp trong tâm hồn người con gái đang yêu mà còn là ẩn dụ cho những khát vọng mãnh liệt trong trái tim tuổi trẻ. Anh chị hãy phân tích khát vọng tình yêu bồi hồi trong ngực trẻ thông qua bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh.
I. Dàn ý chi tiết cho đề phân tích khát vọng tình yêu qua Sóng
1.
Mở bài
Giới thiệu tác giả, tác phẩm: Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của của người phụ nữ giàu trắc ẩn, vừa hồn nhiên trong sáng mà không kém phần đằm thắm, sôi nổi. Xuân Quỳnh luôn khắc khoải với những khát vọng hạnh phúc đời thường, “Sóng” là bài thơ tình nổi tiếng thể hiện được những khát vọng chân thành đó của bà.
2. Thân bài
– Trong bài thơ Sóng, Xuân Quỳnh đã thể hiện một khát khao chân thành mà da diết cháy bỏng về một tình yêu lớn, tình yêu vĩnh hằng cùng với thời gian và không gian của vũ trụ.
– Bằng sự nhạy cảm của người phụ nữ, tác giả đã gợi ra được những đặc điểm, trạng thái đối lập của cảm xúc trong tâm hồn người con gái khi yêu.
– Tình yêu của ’em” thật đẹp, thật đáng trân trọng với trái tim luôn hướng về anh
– Tình yêu càng lớn bao nhiêu thì nỗi băn khoăn, những âu lo trong trái tim người phụ nữ ấy càng lớn bấy nhiêu.
– Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh lớn lao đẹp đẽ nhưng cũng chứa đựng nhiều dự cảm bất an về những trắc trở của đời thường.
– khát vọng thành thực, cháy bỏng của trái tim người phụ nữ khi muốn dâng hiến trọn vẹn cho tình yêu để tình yêu ấy sống mãi cùng thời gian.
– “Biển lớn” là ẩn dụ đặc sắc về tình yêu lớn của cuộc đời, nhân loại, “ngàn năm còn vỗ” lại thể hiện sức sống bất tử, vĩnh hằng của tình yêu trong cuộc đời rộng lớn ấy.
– Tình yêu sẽ mãi da diết như thế, đằm thắm như thế ở ngàn năm sau, những tiếng sóng tình yêu vẫn vỗ cùng với ngàn đời nếu như biết từ bỏ những điều tầm thường, ích kỉ để hướng đến tình yêu lớn.
3. Kết bài
Khát vọng tình yêu cao đẹp của Xuân Quỳnh trong bài thơ Sóng không chỉ thể hiện khát khao thành thực của nữ sĩ trong tình yêu mà còn cho độc giả thấy cái cao đẹp của sự dâng hiến, hòa nhập giữa cái nhỏ bé, vị kỉ với cái lớn lao, vĩ đại vì “Giọt nước chỉ hòa vào biển cả mới không cạn”.
II. Bài tham khảo cho đề phân tích khát vọng tình yêu qua Sóng
Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ tiêu biểu trong phong trào thơ trẻ chống Mĩ. Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của của người phụ nữ giàu trắc ẩn, vừa hồn nhiên trong sáng mà không kém phần đằm thắm, sôi nổi. Xuân Quỳnh luôn khắc khoải với những khát vọng hạnh phúc đời thường, “Sóng” là bài thơ tình nổi tiếng thể hiện được những khát vọng chân thành đó của bà.
Trong bài thơ Sóng, Xuân Quỳnh đã thể hiện một khát khao chân thành mà da diết cháy bỏng về một tình yêu lớn, tình yêu vĩnh hằng cùng với thời gian và không gian của vũ trụ. Khát vọng thành thực này được thể hiện trực tiếp qua khổ thơ:
“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ”
Bằng sự nhạy cảm của người phụ nữ, nữ sĩ Xuân Quỳnh đã gợi ra được những đặc điểm, trạng thái đối lập của cảm xúc trong tâm hồn người con gái khi yêu, đó là những lúc dữ dội, ồn ào, cũng là những giây phút dịu êm, lặng lẽ. Tình yêu của ’em” thật đẹp, thật đáng trân trọng với trái tim luôn hướng về anh “Nơi nào em cũng nghĩ/ hướng về anh một phương”. Tuy nhiên tình yêu càng lớn bao nhiêu thì nỗi băn khoăn, những âu lo trong trái tim người phụ nữ ấy càng lớn bấy nhiêu.
Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh lớn lao đẹp đẽ nhưng cũng chứa đựng nhiều dự cảm bất an về những trắc trở của đời thường. Để vượt qua những trắc trở của cuộc đời, bảo vệ cho tình yêu Xuân Quỳnh không lựa chọn cách sống vội, sống tận hưởng, vồ vập như Xuân Diệu mà trái tim dịu dàng của người phụ nữ đã lựa chọn cách hiến dâng trọn vẹn cho tình yêu ấy để tình yêu nhỏ của mình có thể hòa vào tình yêu lớn của cuộc đời.
“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ”
Câu thơ thể hiện khát vọng thành thực, cháy bỏng của trái tim người phụ nữ khi muốn dâng hiến trọn vẹn cho tình yêu để tình yêu ấy sống mãi cùng thời gian. Hình ảnh trăm con sóng nhỏ là kết tinh của những tình cảm chân thành, thủy chung và những tình cảm cao thượng nhân vặn nhất. Tình yêu của con người dẫu đẹp đẽ đến đâu nhưng nếu chỉ giữ cho riêng mình thì tình yêu ấy cũng sẽ dần phai nhạt theo thời gian. Nhưng khi hòa tình yêu đó vào bể lớn tình yêu của nhân loại thì tình yêu sẽ trở nên bất tử, vĩnh hằng cùng với thời gian và không gian của vũ trụ. Đúng như nhà văn Victor Huygo từng nhận định: “Được yêu, một sự kiện quan trọng biết bao! Yêu, càng trọng đại hơn nữa! Vì yêu, trái tim trở nên can đảm. Nó chỉ còn toàn những gì thuần khiết, chỉ dựa vào những gì cao thượng và lớn lao”.
“Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ”
“Biển lớn” là ẩn dụ đặc sắc về tình yêu lớn của cuộc đời, nhân loại, “ngàn năm còn vỗ” lại thể hiện sức sống bất tử, vĩnh hằng của tình yêu trong cuộc đời rộng lớn ấy. Tình yêu sẽ mãi da diết như thế, đằm thắm như thế ở ngàn năm sau, những tiếng sóng tình yêu vẫn vỗ cùng với ngàn đời nếu như biết từ bỏ những điều tầm thường, ích kỉ để hướng đến tình yêu lớn, tình yêu cao cả đúng như Christopher Hoare đã nói “Hạnh phúc thật sự chỉ đến khi bạn biết mạnh dạn cho đi – chứ ko phải nắm giữ thật chặt”.
Khát vọng tình yêu cao đẹp của Xuân Quỳnh trong bài thơ Sóng không chỉ thể hiện khát khao thành thực của nữ sĩ trong tình yêu mà còn cho độc giả thấy cái cao đẹp của sự dâng hiến, hòa nhập giữa cái nhỏ bé, vị kỉ với cái lớn lao, vĩ đại vì “Giọt nước chỉ hòa vào biển cả mới không cạn”.
Phân Tích Hình Tượng Sóng Và Em Trong Bài Thơ “Sóng” Của Xuân Quỳnh
Phân tích hình tượng sóng và em trong bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh
Nhắc đến Xuân Quỳnh, người ta nhớ ngay đến một nhà thơ của tình yêu. Mặc dù không chỉ viết về tình yêu nhưng những bài thơ tình bà để lại đều là những bài thơ tình thật xuất sắc như “Thơ tình cuối mùa thu”, “Tự hát”, “Thuyền và biển”… Bài thơ “sóng” với hình tượng sóng và em thật đẹp cũng nằm trong chùm những bài thơ tình nổi tiếng ấy.
Tình yêu là một phạm trù hấp dẫn trong cuộc sống bởi con người: “Làm sao sống được mà không yêu / Không nhớ không thương một kẻ nào”; và tự bao đời nay cọn người vẫn, đã, đang và sẽ mãi tìm đến với biển lớn tình yêu để hòa mình vào trong đó. Ta đã bắt gặp một Xuân Diệu khát khao yêu thương cháy bỏng trong “Biển” với hình tượng sóng là biểu tượng của một chàng trai yêu say mê, mãnh liệt:
“Đã hôn rồi hôn lại Hôn đến mãi muôn đời Đến tan cả đất trời Anh mới thôi dào dạt”
Và giờ đây, khi đến với “Sóng” của Xuân Quỳnh ta được gặp lại hình tượng sóng nhưng trong trái tim rạo rực của một người con gái khao khát yêu thương và hết mình cho tình yêu.
Với Xuân Quỳnh, hình tượng sóng trước hết là hình ảnh của người con gái với lý trí và tình cảm trong tình yêu. Sóng có đã có tác dụng rất lớn trong việc giúp cho người con gái thể hiện, giãi bày tình yêu của mình:
“Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lăng lẽ”
Hình ảnh sóng biển được dựng lên với những tương phản, đối cực: dữ dội, ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt… và dịu dàng, lặng lẽ, lắng sâu. Đó cũng chính là những đối cực trong tâm hồn của người con gái đang yêu. Tưởng chừng như đối lập nhưng nếu như dùng trái tim để cắt nghĩa thì nó lại thật hài hòa trong tâm hồn, là một lời tự thú đầy táo bạo nhưng cũng rất duyên dáng. Tình yêu khiến cho câu thơ như những lớp sóng đang trào dâng ngoài biển khơi kia, lúc bắt đầu thì thật ồn ào, dữ dội nhưng khi đã vỗ vệ bờ cát thì cuối cùng lại đổ về cái dịu dàng và lắng sâu. Sóng thấy mình đầy mâu thuẫn, và nó khát khao tự khám phá, tự nhận thức về mình. Thế nên mới có cuộc hành trình “Sóng” không hiểu nổi mình / Sóng tìm ra tận bể”. Sóng trở thành một sinh thể có hồn mang nỗi trăn trở của lòng người. Con sóng không dừng lại ở sông mà hành trình ra bể bởi sông hạn hẹp đâu đủ chỗ cho sóng được vẫy vùng. Phải ra tận biển khơi rộng lớn, sóng mới thực sự tìm thấy mình, nhận thức được sức mạnh và khao khát của mình. Đó là cái bẳn lĩnh đáng trân trọng của người con gái trong tình yêu: yêu mãnh liệt nhưng không hề mù quáng, luôn khát khao tìm được “lòng biển” nào xứng đáng với tình yêu của mình. Nỗi niềm khát khao đó là muôn đời:
“Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát khao tình yêu Ồn ào trong ngực trẻ”
Ngàn đời nay, con sóng vẫn luôn vỗ bờ như thế. Nó là vĩnh hằng cũng như quy luật vĩnh hằng của tình yêu. Không ai có thể tồn tại trên đời này mà không trao và nhận yêu thương. Là một trong những tình cảm đẹp nhất của loài người, tình yêu và khát khao tình yêu muôn đời nay vẫn thế. Người ta vẫn luôn yêu và khát khao tình yêu. Và những nhịp đập yêu đương ấy đặc biệt nồng nhiệt trong trái tim của những người trẻ tuổi mà người con gái trong bài thơ là một ví dụ.
“Trước muôn trùng sóng bể”, nhân vật “Em” đã xuất hiện, hóa thân vào sóng, và cũng có lúc để cho sóng phân thân ra thành chính bắn thân mình. Từ đây, sóng và em gắn kết chặt chẽ trong cuộc hành trình đi tìm ngọn nguồn của sóng, ngọn nguồn của tình yêu:
“Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau”
Xuân Quỳnh đã thật sáng tạo khi dùng hình ảnh sóng để giải thích cho quy luật của tình yêu – cái quy luật mà lý trí không thể nào cắt nghĩa được. Sóng và gió, đó là hai hình ảnh của thiên nhiên: sóng được tạo ra từ những cơn gió nhưng gió bắt đầu từ đâu thì thật khó lí giải một cách tường tận được. Đừng cố gắng đưa những kiến thức địa lý, nhân văn ra giải thích vấn đề này bởi đó cũng đâu phải là điều cuối cùng Xuân Quỳnh muốn nói tới. Người phụ nữ của “Thuyền và biển” ấy chỉ muốn mượn sóng để “tự hát” lên những tiếng lòng của mình mà thôi. Thiên nhiên còn có thể lí giải theo quy luật nhưng lòng người thì thật khó ước đoán… Dòng suy tư của nhà thơ cứ thế cuộn lên như những lớp sóng không cùng…. Các câu hỏi tu từ được sử dụng một cách tài tình như đặt người con gái vào cuộc đốì thoại lớn với vũ trụ về tình yêu: Ai có thể tìm được đường biên của tình yêu? Ai có thể tìm được nơi tình yêu đến và tìm được nguyên nhân khiến cho tình yêu bắt đầu? Tất cả đều thật hấp dần. Bí ẩn và khó lý giải bằng lí trí. Đọc những câu thơ ấy, ta cảm nhận được trái tim đang yêu của người con gái. Chỉ có như thế, cô mới có thể diễn tả tình yêu một cách chân thực, xúc động và thú vị đến vậy. Nhưng tình yêu đâu dễ nắm bắt. Người con gái khao khát khám phá vậy mà đành bất lực:
“Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau”
Câu thơ thú nhận sự thất bại trong khát khao bởi không thể nào biết được “Khi nào ta yêu nhau”, bởi “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu” (Xuân Diệu) nhưng cũng lại thổ lộ đầy tự hào về một tình yêu trọn vẹn và viên mãn. Cô gái ở đây sao giống như cô gái trong câu ca dao xưa:
“Thấy anh như thấy mặt trời Chói chang khó ngó, trao lời khó trao”
Tình yêu khiến cho “trao lời khó trao” nhưng cuối cùng thì cô gái của Xuân Quỳnh đã vượt lên để nói lên được tất cả tình yêu của mình một cách đầy thông minh và tế nhị. Nó chạm tới vùng chói sáng nhất trong trái tim yêu thương, thắp lên ngọn lửa tình yêu đang “bồi hồi trong ngực trẻ”. Hình ảnh cô gái cũng có phần nào giống với một tứ thơ khác của Xuân Quỳnh trong “thuyền và biển”.
“Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền Ôi tình yểu muôn thưở Có bao giờ đứng yên”
Sự thực là tình yêu đó không đứng yên, nó gắn liền với nỗi nhớ vô hạn:
“Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức”
Nỗi nhớ luôn đi liền với tình yêu. Yêu nhau vô cùng thì cũng sẽ nhớ nhau vô hạn. Bởi vậy nên người xưa mới thường hay nói:
“Nhớ ai bổi hổi, bồi hồi Như đứng đống lửa như ngồi đống than” “Anh nhớ tiếng Anh nhớ hình Snh nhớ lắm em ơi”
Còn Xuân Quỳnh, dùng “sóng”, chị có một cách riêng để diễn tả nỗi nhớ trong tình yêu. Sóng và em trong bài thơ là hai hình ảnh song hành: sóng nhớ bờ cả ngày lẫn đêm cũng như em nhớ anh “Cả trong mơ còn thức”. Với sự phát hiện tinh tế và nhạy cảm của Xuân Quỳnh, thời gian của nỗi nhớ là vô hạn, nó thông trị cả ở trong ý thức lẫn trong tiềm thức, nồng nàn, rạo rực, tha thiết, và đắm say…
“Dẫu xuôi về phương Bắc Dẫu ngược về phương Nam Nơi nào em cũng nhớ Hướng về anh một phương”
Ta thường hay bắt gặp hình ảnh “xuôi Nam, ngược Bắc” đăng này Xuân Quỳnh lại sử dụng “xuôi về phương Bắc, ngược về phương Nam” có nghĩa là ở mọi nơi, mọi lúc, dù khó khăn đến đâu thì em cũng sẽ vẫn luôn “Hướng về anh một phương”, luôn hướng về nơi có người mình yêu, luôn hướng về anh. Xuân Quỳnh là người phụ nữ gặp nhiều bất hạnh trong tình yêu và ở bài thơ này dường như đã chất chứa những dự cảm về tai họa bất trắc, nhưng vượt lên trên tất cả, lòng thủy chung vẫn được khẳng định một cách chắc chắn bởi ở trái tim người con gái ấy là một tình yêu bao la:
“Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng vỗ Nếu phải cách xa anh
Chỉ có trái tim yêu hết mình mới có thể bộc lộ tình yêu cùa mình một cách mạnh mẽ và đầy ấn tượng như thế.
Xuân Quỳnh đã mượn quy luật của thiên nhiên để nói lên quy luật của lòng người, của tình yêu và khát vọng: mọi con sóng dù ồn ào, dữ dội đến đâu ngoài đại dương thì khi vỗ bờ cũng sẽ đều lặng lẽ, dịu dàng. Con sóng khát khao bờ cát đã vượt qua biết bao khó khăn để tới được bờ, cũng như “sóng – em” sẽ vượt qua mọi khó khăn để “biết yêu anh và được anh yêu” mặc cho cuộc đời còn dài rộng:
“Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn trôi qua Như biển kia dẫu rộng, Mây vẫn bay về xa”
Người con gái yêu nhưng không hề lý tưởng hóa tình yêu đó. Cô nhận thức được một cách đúng đắn về những khó khăn mà tình yêu sẽ phải vượt qua để đến được bến bờ hạnh phúc. Nhưng dù thời gian có trôi đi như một thách thức, khó khăn có vẫn còn thì tình yêu trong lòng người con gái cũng vẫn luôn là vĩnh viễn, cô đã hòa nhập hoàn toàn vào trong sóng:
“Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ”
Vậy là khát khao được sống hết mình, trọn vẹn trong tình yêu của người con gái đã được sóng nói giúp. Xuân Diệu đã từng yêu dam mê sôi nổi:
“Đã hôn rồi hôn lại Hôn đến mãi muôn đời Đến tan cả đất trời”
Nhưng vẫn có lúc “thôi dào dạt” còn Xuân Quỳnh thì “ngàn năm còn vỗ”, ở ba khổ thơ cuối của bài thơ, hình ảnh nhân vật em không được nhắc đến nữa mà đã nhường chỗ cho sóng bởi giờ đây, sóng và em đã hòa nhập làm một trong tình yêu vĩnh cửu. Hình tượng sóng trở thành hình tượng trung tâm xuyên suốt bài thơ khiến cho người ta không thể quên được về một tình yêu đẹp trong trái tim của một người con gái.
Xuân Quỳnh ra đi khi trái tim còn đang dào dạt nguồn sống, dào dạt tình yêu và hồn thơ đang còn dạt dào cảm xúc. Bà ra đi nhưng những vần thơ viết về tình yêu của bà sẽ còn lại mãi trong lòng người đọc, bởi hồn thơ hay cũng chính là hồn người của Xuân Quỳnh, người phụ nữ “Biết yêu anh cả khi chết đi rồi”.
chúng tôi
Cập nhật thông tin chi tiết về Suy Nghĩ Của Anh Chị Về Hình Tượng Sóng Và Khát Vọng Tình Yêu Trong Bài “Sóng” Của Xuân Quỳnh trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!