Xu Hướng 6/2023 # Rung Động Trước Những Bài Thơ Đêm Buồn Nhớ Mẹ Sâu Sắc Chạm Đến Trái Tim Bạn Đọc # Top 7 View | Kovit.edu.vn

Xu Hướng 6/2023 # Rung Động Trước Những Bài Thơ Đêm Buồn Nhớ Mẹ Sâu Sắc Chạm Đến Trái Tim Bạn Đọc # Top 7 View

Bạn đang xem bài viết Rung Động Trước Những Bài Thơ Đêm Buồn Nhớ Mẹ Sâu Sắc Chạm Đến Trái Tim Bạn Đọc được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

– Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê Mười năm tóc mẹ màu tang trắng Trắng cả lòng con lúc nghĩ về Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn Bên đời gió tạt với mưa tuôn Con đi góp lá nghìn phương lại Đốt lửa cho đời tan khói sương Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao Mẹ xa xôi quá làm sao với Biết đến bao giờ trông thấy nhau Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ Đau thương con viết vào trong lá Hơi ấm con tìm trong giấc mơ Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi Ví mà tôi đổi thời gian được Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

– Đêm nay nhớ mẹ biết bao Mẹ yêu mẹ ở nơi nào mẹ ơi Xa xôi cách trở trần đời Còn đây mãi mãi những lời yêu thương Tim đau nhói lòng con quặn thắt Nhớ mẹ hiền nước mắt dài tuôn Nỗi đau mất mẹ con buồn Tình thương mẹ mãi vẫn luôn trong lòng Mẹ ơi con ước con mong Được mẹ yên ấp trong vòng tay yêu Quẩn quanh bên mẹ sớm chiều Nghe mẹ dăn dạy những điều phải hay Luôn luôn được nói lời này “Con yêu mẹ lắm” hằng ngày mẹ ơi Được tâm sự thủ thỉ lời Nhọc nhằn chia sẻ cho vơi lỗi lòng Lệ tràn miệng đắng mắt cay Quạnh hiu vắng Mẹ tháng ngày dài thêm Lá vàng rụng giữa trời đêm Mẹ còn đâu nữa Mẹ hiền con ơi…

– Thui thủi mình con giữa chợ đời Chiều nay nhớ Mẹ quá đi thôi Hải hà công đức như sông biển Thiên địa thương yêu tựa đất trời Suốt kiếp chỉ lo con trượt ngã Một đời quên mất Mẹ thân côi Bao người Lễ Mẹ mừng vui chúc Thơ thẩn con ngồi khóc Mẹ thôi

– Phụ mẫu xa rồi nghĩ xót thân Giờ đây cách biệt tủi dương trần Con khờ tối lại mong đầu ngõ Cháu dại chiều qua đợi trước sân Tiếng dạy hôm nào nay vẫn nhớ Lời khuyên bữa nọ mãi luôn cần Hoa cài trắng ngực hương trầm tỏa Nấc nghẹn âm thầm lễ báo ân

– Trăng khuya ngời sáng ánh Vu Lan Quê cũ trùng khơi biệt ngút ngàn Khắc khoải lòng con hoài nhớ mẹ Cao vời tuổi hạc lắm gian nan Bông hồng cài áo tủi lòng con Lạc lõng tha hương dạ héo hon Người ta mất mẹ cài hoa trắng Tôi phận đơn côi – Mẹ vẫn còn “Mẹ già như chuối ba hương Như xôi nếp một, như đường mía lau” Trớ trêu cho cảnh thương đau Biển Đông sóng vỗ dạt dào tình thâm “Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra” Mơ ngày mẹ sống bên ta Cúc vàng dâng mẹ làm quà Vu Lan Mẹ ơi mẹ có biết không? Đời con vắng mẹ như còng mất ngoe!

– Năm xưa tôi còn bé Mẹ tôi đã qua đời Lần đầu tiên tôi hiểu Thân phận trẻ mồ côi Quanh tôi ai cũng khóc Im lặng tôi sầu thôi Để dòng nước mắt chảy Là hết khổ đi rồi Chuông chùa lạnh rơi rơi Hoàng hôn phủ quanh mồ Tôi thấy tôi mất mẹ Như mất cả bầu trời

– Hoa trắng con cài mất mẹ rồi Chạnh lòng nhớ mẹ dạ khôn nguôi Lời ru một thuở đâu còn nữa Đau khổ muôn trùng lệ mãi rơi Lần lựa thời gian cứ đẩy đưa Tình con thương mẹ biết sao vừa Mẫu từ hiền dịu đâu còn nữa Khó thể tìm ra được thủa xưa Mẹ đã cho con những ước mơ Tình thâm mẫu tử đến vô bờ Chiều tàn bóng mẹ mờ hư ảo Chuối chín trên cây rụng bất ngờ Con mất mẹ rồi sống vất vơ Đường đời gian khổ đến bơ phờ Trong mơ cứ nghĩ là còn mẹ Tỉnh giấc giật mình dạ ngẩn ngơ Mỗi lần nhớ mẹ lệ rơi tuôn Đau xót tim con nhũng nỗi buồn Kỷ niệm ngày xưa còn nhớ mãi Thương con mẹ khổ đến ngập hồn Một đời của mẹ đẫm phong sương Sinh tử biệt ly chuyện khó lường Duyên nghiệp tự lòng nào biết trước Con mất mẹ rồi mất yêu thương Hoa trắng con cài lên ngực này Con tim nức nở nhận niềm đau Công ơn của mẹ chưa đền đáp Mẹ đã đi rồi con khóc đây Nguyện cầu hồn mẹ ngủ nồng say Tỉnh tọa thiên thu đất PHẬT này Con trẻ trần gian buồn vĩnh biệt Một thân Côi cút sống lưu đày

– Cơn mưa lớn cho bùn non ngập nước Mẹ khom người trên mảnh lúa tươi xanh Cưu mang con vừa thôi tuổi tròn trăng Giấc ngủ thiếu miếng cơm ăn dè dặt. Con đường xình lầy mẹ rút chân từng bước Miếng vải dày cột bụng đỡ con lên Đường trơn lắm con ơi mẹ trượt ngã mấy lần Thân non nớt, tuổi đời còn non nớt. Có những đêm cơn mưa dài không ngớt Vài ánh đèn leo lét kẻ đi qua Một thân một mình mẹ lắm lo xa Ngồi dựa lưng vào vách tre để ngủ. Con giẫy trong lòng trưa hè nắng lửa Mảnh áo trên mình không đủ mát cho con Biết làm sao đây chiếc nón lá lại mòn Mẹ xoay người đưa lưng về phía trước. Trái bí non mẹ luộc lên lấy nước Làm canh chan nuôi con lớn từng ngày Sanh con ra mẹ hơ hổng đôi tay Con đã mất mẹ chết niềm mong ước. Bao năm rồi con vẫn theo từng bước Thương nhớ về con mãi mãi một hình hài Nhỏ bé lắm con ơi ! Nhưng vẫn nối dài…

– Nhớ mẹ lắm khi thu về se lạnh Mắt mẹ buồn lo lắng nỗi xa xăm Mẹ nhìn con với nỗi nhớ âm thầm Biết mai này mẹ xa con mãi mãi Con đau đớn biết mẹ không khỏe lại Dáng hao gầy mẹ mệt mỏi dường bao Rồi tháng ngày hốc hác lại xanh xao Mang trọng bệnh mẹ chỉ nằm thiêm thiếp Thương mẹ lắm chẳng biết làm chi hết Biết làm sao để cứu mẹ bây giờ Mỗi phút giây con hồi hộp đợi chờ Mong cho mẹ sớm được mau bình phục Con cố gắng đút mẹ từng hớp sữa Mà nghe tim đau nhói cứ giăng đầy Mẹ nằm đó với thân xác hao gầy Con đau lắm biết mẹ buồn rưng lệ Mẹ cố gắng hớp từng thìa sữa nhẹ Chỉ mong rằng mẹ khỏe lại cùng con Nhưng bệnh tình mỗi lúc lại nặng hơn Mẹ ra đi – bỏ con thơ – vĩnh viễn… Nỗi buồn nào hơn nỗi mất mẹ đây Con đau lắm – nghe tim mình – vụn vỡ Con ôm mẹ mà lòng rưng rưng lệ Mùa thu về con nhớ mẹ, mẹ ơi… Rồi từ đây con mãi mãi đơn côi Nơi xa xứ một mình ôm gối lệ Để đêm về riêng lòng con than thở Nỗi đau nào hơn mất mẹ người ơi…

– Từ đây con mất mẹ rồi Hương lòng một nén nghìn đời cách xa Người ta có mẹ có cha Mà sao con mẹ bỗng là mồ côi Mẹ đi về chốn xa xôi Đau lòng con lắm mẹ ơi sớm chiều Còn ai hết dạ thương yêu Còn ai dạy bảo những điều phải ngay Mẹ về bên Chúa với ngài Để con ở lại đêm ngày nhớ thương Vòng tay cung kính nén hương Thương cho đời mẹ vì con tảo tần Đời mẹ là cả gian truân Nuôi đàn con dại chẳng màng tấm thân Một đời khổ cực tháng năm Chỉ mong con được muôn phần ấm no Hiếu tình con vẫn chưa lo Chén cơm bát nước cho người mẹ thương Giọt mưa chảy ngược trong lòng Vẫn nghe tiếng mẹ như còn đâu đây

+ Vắng mẹ rồi giọt nắng cũng hanh hao Buồn xơ xác bao cành cây ngọn cỏ Hiu hắt mây thẫn thờ lên làn gió Vắng mẹ rồi khó tìm thấy niềm vui. Vắng mẹ rồi ai chia sẻ ngọt bùi Ai động viên nguôi ngoai niềm cay đắng Vắng mẹ rồi ai sớt chia gánh nặng Ai lặng nhìn con trẻ trọn giấc say. Vắng mẹ rồi con thiếu một vòng tay Thiếu bóng mẹ đêm ngày ngồi tựa cửa Vắng mẹ rồi con có còn đâu nữa Bữa cơm chiều đầy ấm áp yêu thương. Vắng mẹ rồi vất vả cuộc sống thường Một mình con phải đương đầu gánh chịu Vắng mẹ rồi lòng con đây mới hiểu

+ Như vòng quay bánh xe lăn hoài mãi Cuốn trôi theo mòn mỏi cả cuộc đời Mới hôm nào người khỏe mạnh tươi vui Mà hôm nay héo mòn thân tàn tạ Con thương lắm cả đời cha vất vả Vì vợ con người quên cả bản thân Cố vươn lên thoát khỏi cảnh cô bần Nay vẹn toàn thì tử thần tìm đến Vẫn biết rằng cũng tới ngày số tận Cõi trần gian sống tạm thác gửi nhờ Trên giường bệnh người vẫn nhắc nhở Xin hóa thành tro phủ ánh lửa tàn Con nhớ mãi lời cha thường bảo ban Sống thương yêu anh em hãy kết đoàn Đùm bọc nhau mỗi khi gặp hoạn nạn Kiêu hãnh lên ta hơn chán vạn người Số đã hết ông trời đang gõ cửa Mời người đi đến trước cửa Nam Tào Người thiêm thiếp như vẫn còn chiêm bao Hồn lơ lửng như lạc vào cõi mộng Ôi mong manh sự sống chỉ tấc gang Thân còm cõi sức tàn nào chống nổi Đau đớn thay lời người thường trăng trối Cuộc đời cha trôi nổi kiếp phong trần.

+ Lâu lắm rồi tôi chẳng dám yêu ai Cũng không hề có bờ vai tựa ngã Nên cõi lòng dường như thành băng giá Chỉ một mình buồn bã với cô đơn Lâu lắm rồi quên cảm giác bâng khuâng Chuyện thiệt hơn cũng không màng đến nữa Bởi tâm cang còn in hằn vết cứa Sống âm thầm kín kép cửa con tim Lâu lắm rồi môi câm nín lặng im Để đậy che những niềm đau nhức nhói Khi dòng đời lấn chen nhiều gian dối Sợ chân trần bước lại lối chông gai Lâu lắm rồi sao vẫn mãi chưa phai Những vết thương cứ kéo dài không dứt Để cho tôi trở về cùng hiện thực Giá như rằng tất cả chỉ là mơ Lâu lắm rồi mang kiếp sống bơ vơ Niềm vui đến hững hờ không đón lấy Vì kí ức như tại tồn đâu đấy Sợ thêm lần tuôn chảy giọt lệ cay Lâu lắm rồi tôi chẳng dám yêu ai.

+ Khăn tang trắng phủ một màu Hoa cài di ảnh úa màu dương gian Nỗi đau cứ mãi ngập tràn Lệ dâng tuôn chảy mênh mang cõi lòng Người đi trời đất ngóng trông Rời xa nhân thế rực hồng chốn mơ Người về cõi lạc hư vô Để lại thương tiếc vô bờ cháu con.

+ Cha đi về với mây trời Bỏ con ở lại giữa đời tiếc thương Từ nay cách biệt âm dương Lệ rơi nhòa nhạt khói hương tạ từ Mai này con trẻ bơ vơ Hiếu thân oằn nặng bao giờ trả xong? Xót xa cào xé cõi lòng Đường đời hun hút mênh mông nỗi sầu Thâm ân nay đã về đâu Mà đường tử biệt bóng câu qua thềm Tiễn cha hoang lạnh trời đêm Gió mưa than thở nỗi niềm bi ai Tâm tư nặng nỗi u hoài Tìm trong ký ức vòng tay cha già Bây giờ mỗi bước một xa Bây giờ nước mắt như là mưa tuôn

+ Một trăm ngày kể từ lúc cha đi Mái nhà xưa còn ôm ghì nổi nhớ Bóng dáng cha từng chiều trên lối nhỏ Tiếng gậy tre từng nhịp gõ trên đường. Cha đi rồi hoang vắng một trời thương Đêm mộng mị trong đoạn trường nước mắt Nghe chơi vơi với niềm đau quặn thắt Ảo ảnh buồn làm ngơ ngác lòng con. Cha đi rồi ngày tháng cũng héo hon Bao hối tiếc làm mỏi mòn ký ức Con chông chênh với nỗi niềm day dứt Chữ thâm tình chia cắt nẻo trần gian. Cha đi rồi theo mây khói dần tan Con ở lại với muôn vàn thương nhớ Đường âm dương câu hiếu thân đành lỡ Cha đi rồi từng mảnh vỡ hồn đau.

+ Rồi cũng đến khoảng thời gian nào đó Tôi âm thầm rời bỏ chốn nơi đây Khi nỗi buồn theo năm tháng phôi phai Mà bấy lâu đã đọa đày thân xác Rồi cũng đến một ngày tôi sẽ khác Khoé mi gầy thôi lác đát mưa rơi Quay trở về nơi thực tại với đời Biết ai còn nhớ đến người bạn ảo Rồi cũng đến ngày trời ngưng mưa bão Khi nắng hồng nhô nhấp tỏa lên cao Rọi tâm hồn khô hết những niềm đau Là thời khắc tôi vẫy chào tất cả Rồi cũng đến lúc nói lời từ tạ Với bạn bè từng đã rất yêu thương Cùng sẻ san những cay đắng vui buồn Ngày tạm biệt chắc vấn vương nhiều lắm Rồi cũng đến ngày tận cùng sâu thẳm Nơi trái tim không còn đẫm giọt sầu Cảm ơn nhiều những người bạn bấy lâu Đã giúp tôi xua nỗi đau tan biến.

+ Vì anh chỉ là chàng trai nghèo khó Không tiền tài cũng chẳng có công danh Thứ duy nhất theo chân bước song hành Đó chính là tấm chân tình tha thiết Đời gian truân gánh chịu nhiều thua thiệt Kiếp cơ hàn cứ mãi miết dẳng dai Thì lấy gì đảm bảo một tương lai Để cho em được tháng ngày hạnh phúc Có những đêm năm canh anh trằn trọc Khoé mi gầy không khóc lệ vẫn tuôn Bởi tâm tư tràn ngập nỗi u buồn Khi nghĩ đến con đường nơi phía trước Dù trái tim vẫn luôn hằn mong ước Cả cuộc đời được sánh bước bên em Nhưng giấc mơ một hạnh phúc êm đềm Đối với anh mãi là niềm vong viễn Anh chỉ là một chàng trai thực tiễn Trên đường đời khập khiễng lắm gai chông Nên đành thôi gom gọn mối tơ lòng Đem chôn giấu vào sâu trong mắt đỏ Vì anh chỉ là chàng trai nghèo khó.

Sâu Lắng Trước Những Bài Thơ Buồn Về Đêm Cô Đơn Đặc Sắc Nhất

Những bài thơ buồn về đêm cô đơn hấp dẫn nhất

Thơ: Thao Thức Đêm thao thức..nhớ nàng tội nghiệp Giờ một mình ..ngoài bãi tha ma Chắc nàng lạnh lắm đây mà Bao năm rong ruổi cùng ta giữa trời

Tác Giả: Nguyễn Ngọc Sáng Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai ? Khắc khoải trong tim tiếng thở dài Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh Hờ hững bờ vai dáng trang đài Tím cả vùng trời bao kỷ niệm Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa Đêm nay trăng lạnh màu sương khói Lãng đãng buồn sao một kiếp người…!

Những bài thơ buồn về đêm mưa được yêu thích nhất

Trải lòng qua những vần thơ… Vẽ trong khung cảnh đêm khuya một mình!…,

Đêm buồn… Em ngắm trăng treo, Ngắm người xa ấy, có theo trăng về.

Chùm thơ mất ngủ về đêm hay nhất mọi thời đại

Top 25 bài thơ đêm cô đơn sâu lắng nhất

Những bài thơ đêm cô đơn thu hút sự chú ý của bạn đọc, với những vần thơ nhẹ nhàng nhưng chạm vào tâm hồn người đọc mạnh mẽ. Ai trong chúng ta cũng có những nỗi buồn riêng nhưng lại không chia sẻ với mọi người. Những bài thơ này sẽ ủi an tâm hồn bạn mạnh mẽ!

Chào em, nhạc khúc màu xanh, Tạ ơn em, giấc mộng lành, có nhau. Chào em, tấu khúc nhiệm màu, Ðêm thu Dạ Khúc, giọt sầu cũng vơi. Chào em, âm hưởng của trời, Tạ ơn em, suối nhạc đời, nhớ nhau

Rời tay ra trong đam mê thần thánh Hồn thênh thang nương dấu yêu quay về Lần chia tay như bao nhiêu đời trước Đời của ta tim xước nát não nề Lời của em xa xưa trong tiền kiếp Nhờ gió đưa trăng sáng lối thề Còn nhớ cơn hôn mê đồng thiếp Vào nửa đêm trăng khuyết em về Gió ơi, ta đang nghe em lần chót Hờn dổi đi, tim ta bấc lụn tàn Xin em cho ta nghe tình khúc Một thuở hoang khai ở địa đàng Rồi đêm mai ta ra đi lần cuối Và dấu yêu ta khắc cốt cho nàng Nàng đã ban ta đam mê thần thánh Nầy gió ơi. xin hãy hắt cơn buồn*

Rung Động Trước Những Bài Thơ Nhớ Một Người Ngọt Ngào Nhất

Những bài thơ nhớ một người ấn tượng nhất

Rét vụng theo về nhắc nhớ anh Và mưa ghé vội đọng khe mành Loa kèn ấp mộng bông cài trắng Cỏ xước chen tình lá điểm xanh Những tưởng đêm tàn vun ái lỡ Nào hay khắc lụi giấu mơ thành Vườn xưa kỷ niệm mây kề luyến Cứ ngỡ xuân trào lệ lướt nhanh.

Em cũng nhớ anh nhiều biết bao nhiêu Bỏ mặc mùa xuân gạt chiều xuống phố Xuân ngỡ ngàng vì ai nghiêng nắng đổ Mây ngập ngừng mặc gió dỗ từng cơn Đêm bắc cầu cho mong nhớ nhiều hơn Mi lấp loáng soi dòng châu buông ngọc Chỉ hạt sương bên quỳnh hoa biết khóc Sao mỉm cười đêm trằn trọc rưng rưng. Phạm TD Hương – 09/03/2018

Nước mắt lăn dài nỗi nhớ thêm Người ơi giọt đắng cũng nương thềm Hồn ai lặng lẽ hoài thêu mộng Bóng chị âm thầm mãi lảng đêm Cứ đợi mây về hôn má thắm Rồi trông nguyệt ghé thỏa môi mềm Đừng ghen gió lỡ đùa trêu áo Bỏ lửng xuân quàng khát vọng em.

Sài Gòn sáng nay mưa anh ạ! Mưa như ngày đầu hai đứa mới quen nhau! Mưa lâm râm như tim mình xao xuyến Mưa của ngày đầu để hai đứa bên nhau! Em nhìn mưa,mĩm cười và tự hỏi: Có phải mưa cũng thương tình hai đứa? Giúp duyên mình trọn vẹn nhớ về nhau!… (Hoài nhớ mưa ơi!)

Giữa trưa hè anh cứ ngỡ là mơ Nhưng không em…đó hoàn toàn là thật Xa nhau rồi,chắc hẳn người chẳng nhớ Tấm hình xưa… người gửi tặng cho tôi.. Tôi vẫn giữ và tìm về quá khứ Em xa rồi… tôi vẫn mãi hoài thương… Hoài Nhớ. Hoài Nam

25 bài thơ nhớ người yêu hay nhất

Có những nỗi nhớ không thể nào quên Cứ ùa về lặng lẽ Như chiều nay Khi gió về hương hoa bay nhè nhẹ Em còn nhớ không em?

Có những nỗi nhớ chẳng biết gọi tên Từ khi em đi không lời tạm biệt Ngày tháng dần trôi Em ở phương xa chắc nào có biết Anh luôn nhớ về em.

Xao xuyến trước những bài thơ nhớ một người dưng hay nhất

Những bài thơ nhớ một người dưng lay động hàng triệu trái tim bạn đọc sâu sắc. Chúng ta dùng không có một mối quan hệ nào nữa nhưng trong lòng vẫn mong nhớ không nguôi. Tình yêu chính là như vậy, luôn khó hiểu nhưng lại đầy quyến rũ không một ai có thể ngăn lại được. Cùng theo dõi nha!

Thơ Cúc Họa Mi

Thơ Nguyễn Phương Anh

Thơ Lê Mỹ Hường

Anh vẽ em bằng màu của nỗi nhớ Nguyện trao mình là hoạ sĩ của riêng em Bức tranh cuộc đời anh có em tô đẹp thêm Bằng gam màu của tình yêu và nỗi nhớ… Anh nhớ em thật nhiều!

Thơ Phan thị Tuyết Vân

Có lúc nào tim anh chợt nhói đau. Chợt ước muốn thời gian quay trở lại. Cho chúng mình được ở bên nhau mãi. Để thu về …. Không khắc khoải nhớ mong…!!!!

Những bài thơ nhớ một người ngắn đặc sắc nhất hiện nay

Những bài thơ nhớ một người đầy hấp dẫn đã được chúng tôi chia sẻ trong bài viết này. Với những ý nghĩa sâu sắc những bài thơ này sẽ giúp các bạn chia sẻ nỗi nhớ mong của mình đến người ấy dễ dàng nhất. Cùng theo dõi nha!

Bỗng dưng sao lại nhớ ai Nhớ ai – ai nhớ kéo dài dài đêm Sương buông giọt lệ bên thềm Nhớ ai thềm cũng nhũn mềm như sương Ngày thì muôn sợi vấn vương Nắng đan sợi nhớ sợi thương mỗi chiều Nắng chiều hỏi được bao nhiêu Bao nhiêu cũng chẳng thấy nhiều ai ơi ? Những ai đi trọn một đời Nhớ thương , thương nhớ lấy trời mà đong Đêm nằm với chiếc giường không Ai thương … ôm gối vào lòng mà thương ?

Ngồi Buồn Nhớ Mẹ Ta Xưa – Bài Thơ Hay, Sâu Sắc Về Mẹ

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa của nhà thơ Nguyễn Duy. Đây cũng là bài thơ đã neo đậu theo dòng thời gian trong lòng bạn đọc những cảm xúc thơ mà hình như mỗi chúng ta ai cũng đều thấy bóng dáng người mẹ thân yêu của chính mình, trong những vần thơ – ca dao của Nguyễn Duy.

Thế là một mùa thu, một mùa Vu Lan nữa lại về. Nhớ mẹ, đó là nỗi nhớ đằng đẵng, khôn nguôi, nhất là đối với những người đã và đang đi vào lứa tuổi “xưa nay hiếm” như chúng tôi bây giờ. Ta vẫn như thấy đâu đây thấp thoáng bóng mẹ ta đi về cùng năm tháng. Từ ngàn xưa, đã có biết bao nhiêu bài thơ viết về Mẹ, nhưng nhân mùa Vu Lan này, xin giới thiệu đến mọi người, bài thơcủa nhà thơ Nguyễn Duy. Đây cũng là bài thơ đã neo đậu theo dòng thời gian trong lòng bạn đọc những cảm xúc thơ mà hình như mỗi chúng ta ai cũng đều thấy bóng dáng người mẹ thân yêu của chính mình, trong những vần thơ – ca dao của Nguyễn Duy.

Bài thơ Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa chính là nỗi nhớ cảm động của người con về mẹ. Trong một lần tiếp chuyện Nguyễn Duy ở Đà Lạt, nhà thơ đã giãi bày với chúng tôi: “Mẹ tôi mất sớm. Tôi và em gái tôi ở với bà ngoại. Hình ảnh về mẹ trong bài thơ Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa chính là hình ảnh bà ngoại tôi hồi đó… Những đêm hè trời trong, gió mát bà tôi thường trải chiếu cói trên mặt đê sông Mã, cùng các cháu nằm ngắm trăng, kể chuyện “Hằng Nga”, chuyện “Thằng Cuội” hoặc là đếm “một ông sao sáng, hai ông sáng sao, ba ông sao sáng…”

Tiêu đề và câu kết của bài thơ chính là một trong những câu ca dao nổi tiếng về mẹ của ông cha ta, có từ ngàn xưa. Đây có lẽ cũng chính là mạch nguồn vô tận chảy suốt bài thơ. Bài thơ được mở đầu bằng những tâm tình xót xa đến khôn nguôi, giữa bầu không khí đầy tâm linh thành kính:

Bần thần hương huệ thơm đêm

Khói nhang vẽ nẻo đường lên Niết bàn

Chân nhang lấm láp, tro tàn

Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào.

Trong đêm, hình bóng mẹ theo khói nhang hiện về trong hồi ức đầy thông cảm. Mẹ đã đi xa, nhưng “chân nhang lấm láp” và “xăm xăm bóng mẹ” đã đưa ta đến với mẹ. Và quả thật, “mẹ ta” đã hiện về, rõ ràng trong nỗi “bần thần” khó tả của một đời nghèo khó:

Mẹ ta không có yếm đào

Nón mê thay nón quai thao đội đầu

Rối ren tay bí, tay bầu

Váy nhuộm bùn, áo nhuộm nâu bốn mùa.

Chỉ với mấy câu thơ ngắn ngủi này, Nguyễn Duy đã nói lên tất cả. Đã đưa ta về với người mẹ nghèo khó, bần hàn. Mẹ ta “không có yếm đào”, “không nón quai thao” và cũng chẳng có áo tứ thân, chít khăn mỏ quạ, mà hiện lên trong đó chỉ là một người mẹ nông thôn, bình dị, chân lấm, tay bùn cả đời gieo neo, vất vả. Chính việc sử dụng tài tình các từ láy “bần thần”, “lấm láp”, “xa xăm”, “rối ren” trong những câu thơ này càng tô đậm thêm cuộc sống lam lũ của mẹ, nhưng đó cũng là thủ pháp để tôn vinh đấng sinh thành cao cả. Lời thơ dung dị, gần gũi với mọi người:

Cái cò… sung chát… đào chua

Câu ca mẹ hát gió đưa về trời Ta đi trọn kiếp con người

Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru.

Kỷ niệm về mẹ dồn nén để rồi cứ thế ùa vào tâm tưởng mỗi người con. Ta nhớ tới mẹ mình, không chỉ ở những lời ru mộc mạc, chân tình mà còn ở những món quà quê giản dị – đó là những “trái hồng”, “trái bưởi”, là những đêm “Mẹ ra trải chiếu, ta nằm đếm sao” và “Bờ ao đom đóm chập chờn”… Những hồi ức này khiến mỗi chúng ta như thấy một góc nhỏ của tuổi thơ mình đang hiện hữu trong những câu lục – bát tài hoa của nhà thơ.

Sợi chỉ xuyên suốt bài thơ và là nguồn cảm hứng chủ đạo của bài thơ là lời ru của mẹ. Lời ru ấy không chỉ đưa ta vào giấc ngủ khi còn ấu thơ, mà nó còn theo ta đi trọn cuộc đời:

Mẹ ru cái lẽ ở đời

Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn.

Và rồi nhà thơ đã nói lên sự lo lắng về hát ru đã và đang ngày một biến mất trong đời sống ngày nay:

Bà ru mẹ… mẹ ru con

Liệu mai sau các con còn nhớ chăng?

Quả thật sự lo lắng của nhà thơ là hoàn toàn có cơ sở. Ngày nay, tiếng hát ru con hầu như không còn được các bà mẹ trẻ sử dụng. “Bà ru mẹ… mẹ ru con” tưởng như là một quy luật muôn đời, bất biến, một nét đẹp văn hoá từ ngàn xưa của dân tộc, đáng trân trọng, giữ gìn và phát huy thì đang dần bị lãng quên, mai một!?

Thơ Nguyễn Duy mộc mạc, đằm thắm và thấm đậm chất trữ tình nhưng vẫn mang tính triết luận như là một tổng kết cuộc đời:

Ta đi trọn kiếp con người

Cũng không đi hết những lời mẹ ru.

Ở đây, ta bắt gặp sự đồng điệu của Nguyễn Duy với Chế Lan Viên, dù phong cách viết giữa hai nhà thơ hoàn toàn khác nhau. Sự đồng điệu ấy thể hiện ở câu thơ của Chế Lan Viên:

Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con…

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa là một dòng hồi ức tuyệt đẹp về người mẹ. Nhân mùa Vu Lan về, lại càng nhớ mẹ nhiều hơn, càng cám ơn nhà thơ đã cho ta những câu thơ – ca dao đẹp về mẹ. Điều đó càng nhắc nhở chúng ta: những ai còn mẹ càng phải biết trân trọng hơn đức sinh thành, dưỡng dục của mẹ. Những ai mẹ đã khuất lại càng thấy xao xuyến, nhớ mẹ tha thiết như lời ru êm dịu của những câu thơ lục bát tài hoa mà Nguyễn Duy đã sáng tạo.

Có thể khẳng định, Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa là một trong những bài thơ hay nhất viết về mẹ. Hay bởi đó là tình cảm chân tình từ đáy lòng nhà thơ khi nhớ với người mẹ thân yêu của mình. Hay còn bởi đó là giá trị nhân văn, là truyền thống dân gian từ ngàn đời nay, hơn nữa nó không chỉ là một giọng thơ dịu dàng, đằm thắm, mà còn triết lý nhân văn của tình mẫu tử. Nhà thơ Nguyễn Duy đã từng tâm sự: “văn chương thời nào cũng cần đụng đến kinh mạch của xã hội, nếu không được như vậy thì nó chỉ là thú kể chuyện vặt qua ngày… Để có văn thật đã khó, được người đời chấp nhận lại càng khó hơn. Làm văn chương thật là phải rũ gan ruột mình ra”. Phải chăng, nhờ vậy mà bài thơ Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa sẽ sống mãi cùng năm tháng, sống mãi trong lòng mỗi người yêu thơ đất Việt.

Cập nhật thông tin chi tiết về Rung Động Trước Những Bài Thơ Đêm Buồn Nhớ Mẹ Sâu Sắc Chạm Đến Trái Tim Bạn Đọc trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!