Bạn đang xem bài viết Những Bài Thơ Về Nghề Thợ Mộc Hay Nhất được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Người đời ca tụng nghề thợ mộc, người thờ mộc bằng những vần thơ, câu ca hay nhưng cũng không kém phần hóm hỉnh.
Nghề mộc – nghề mang đến cho đời những sản phẩm mỹ nghệ tuyệt vời với tính ứng dụng cao. Để mang làm được những sản phẩm nội thất đẹp như: kệ tivi , tủ quần áo, giường ngủ, bàn ghế,… thì người thợ mộc phải đối mặt với rất nhiều sự nguy hiểm của nghề nghiệp. Tiếng máy cưa, máy xẻ, máy bào, tiếng búa gõ đinh chan chát,… phần nào đã làm tai họ kém đi, đôi mắt người thợ mộc cũng không còn được tinh bởi những bụi gỗ, thậm chí có nhiều tai nạn nghề nghiệp đã khiến đôi tay của họ không được lành lặn. Ấy vậy mà họ vẫn yêu nghề, vẫn tiếp tục cống hiến sức lao động và trí tuệ, sự khéo léo để mang đến cho đời những sản phẩm gỗ đẹp nhất, tinh hoa nhất.
Những câu thơ, bài thơ hay về nghề thợ mộc
mừng ông đóng được cái bàn,
bằng tâm / thân rất vững vàng. An nhiên.
mừng ông gạo lức. Tham thiền:
với cưa. Búa. Đục. Bào mòn cái…tôi.
mừng ông biết đủ! biết thôi!
biết quên hết để nhớ người. Nhớ ta.
trước, sau gì cũng đi về cõi không.
nhớ: cười khó lắm nghe ông!
(khi ta ha hả cười trong. Cười ngoài!)
cười như hạt bụi vẫn…cười! Du Tử Lê
Người thợ mộc trong xóm nghèo thưở ấy
Nghĩ làm sao khi nghe thấy người yêu
Thượng Đế thương đã gởi gấm trăm điều
Lòng trinh nữ, ôi những điều bất khả
Anh thợ mộc vững lòng tin dấu lạ
Đưa người yêu về nhà nhỏ tình thương
Tình thăng hoa, tình ấy thật phi thường
Lo săn sóc, vỗ về Mẹ Ngôi Thánh
Rồi luật định, chàng và nàng mùa lạnh
Đã chuyển di về xứ sở quê hương
Chuyến về quê nàng sinh nở dọc đường
Nơi hang đá chiên cừu thường trú ẩn
Anh thợ mộc cuộc đời thật lận đận
Phải tản cư trốn lệnh giết vua ban
Vợ vừa sinh, tình thương mến vô vàn
Hài nhi nhỏ, con chiên hiền bé bỏng
Sang Ai Cập thật vội vàng nhanh chóng
Vì bảo an tính mệnh của Thiên Nhi
Thượng Đế thương, Thượng Đế thử lạ kỳ
Ngôi cực thánh mà sao khổ nhọc thế!…
Giu-Se đó trải qua nhiều thế hệ
Người ngợi khen vị Cha cả thánh gia
Lo dưỡng nuôi, giáo dục trẻ trong nhà
Lùi vào tối khi Con ra ánh sáng
Gương thánh cả muôn đời còn rạng sáng
Cho mọi người nhìn thấy để trông theo
Những người cha, dù đói khổ khó nghèo
Cũng nhận thấy gương xưa người thợ mộc
Vững lòng tin, cậy, mến Chúa làm gốc
Hy sinh nhiều, dù sống khổ, khó khăn
Có khổ tâm, người cũng chẳng cằn nhằn
Giữ hạnh phúc trong thánh gia bền đẹp Nguyên Đỗ
” Thanh gỗ thẳng và sạch giác”
Người thợ mộc giơ thanh gỗ lên trước mặt
Đặt thanh gỗ lên chiếc cầu bào
Đặt cây thước mực lên thanh gỗ
Hơn cái bệ tủ lim giác…”
Rút trong Tập thơ”CHÂN ĐẤT“
Ai đi sục sịch ngoài hàng dưa
Phải chăng chú thợ mộc với cái cưa cái bào
Ai đi sục sịch ngoài hàng rào
Phải chăng chú thợ mộc với cái bào cái cưa Ca dao
Anh là thợ mộc Thanh Hoa,
Làm cầu, làm quán, làm nhà… khéo thay!
Lựa cột anh dựng đòn tay,
Bào trơn đóng bén nó ngay một bề.
Bốn con dê đực chầu về tổ tông,
Bốn cửa anh chạm bồn rồng,
Trên thì rồng ấp, dưới thì rồng leo.
Bốn cửa anh chạm bốn mèo,
Con thì bắt chuột, con leo xà nhà.
Đêm thì nó gáy, ngày ra ăn vườn.
Bốn cửa anh chạm bốn lươn,
Con thì thắt khúc, con trườn bò ra.
Bốn cửa anh chạm bốn hoa,
Trên là hoa sói, dưới là hoa sen.
Bốn cửa anh chạm bốn đèn,
Một đèn dệt cửi, một đèn quay tơ.
Một đèn đọc sách ngâm thơ,
Một đèn anh để đợi chờ nàng đây.
Lấy chồng thợ mộc sướng sao
Mạt cưa rấm bếp, vỏ bào nấu cơm
Mạt cưa rấm bếp còn thơm hơn trầm
Một số bài cao dao – tục ngữ về nghề thợ mộc khác
1. Cầm dùi đục, đập lên đầu chàng,
Hỏi làm thợ mộc tiền ngàn để đâu?
– Nắm kiềng đèn, đè lên đầu thiếp,
Rằng dầu hao, tim hết bởi vì đâu?
2. Này rìu này đục sẵn sàng
Này dây nảy mực, này chàng này cưa
Đìnhnày ai dựng, nhà vua ai làm
Quán kia ai dựng bên đàng
Cầu này ai bắt sẵn sàng mà đi
Đóng bàn cho bậc nam nhi học hành
Một mai gặp bước công danh
Quan sang chức trọng, chớ khinh thợ thuyền
3. Chàng về thì đục cũng về
Dùi cui ở lại làm nghề gì ăn?
4. Ai đi lạc xạc ngoài rào
Phải ông thợ mộc quảy bào, quảy cưa?
Phải ông thợ mộc quảy cưa, quảy bào? Ca dao
5. Hỡi anh làm thợ nơi nao
Để em gánh đục, gánh bào đi theo
Cột queo anh đẽo cho ngay
Anh bào cho thẳng, anh xoay một bề
Bốn cửa chạm bốn con nghê
Bốn con nghê đực chầu về xứ Đông
Bốn cửa chạm bốn con rồng
Ngày thời rồng ấp tối thời rồng leo
Đêm thời bắt chuột, ngày leo xà nhà
Đêm thì gà gáy, ngày ra bới vườn
Bốn cửa chạm bốm con lươn
Ngày thì chui ống tối trườn xuống ao
Chăm thì liếc sắc, chăm chào thì quen
Ngày thì đèn tắt tối thì đèn chong
Bốn cửa chạm bốn cái cong
Để em gánh nước tưới hồng tưới hoa
Trăm năm em gọi anh là chồng emCa dao
6. Lấy chồng thợ mộc sướng sao
Mạt cưa rấm bếp, vỏ bào nấu cơm
Mạt cưa rấm bếp còn thơm hơn trầm Ca dao
Những Bài Hát Về Nghề Nghiệp Cho Trẻ Mầm Non Hay Nhất
Bài Cháu yêu cô chú công nhân
Chú công nhân xây nhà cao tầng.
Cô công nhân dệt may áo mới.
Cháu vui múa hát yêu cô công nhân.
Cháu luôn nhớ ơn cô chú công nhân.
Bài Em làm bác sĩ
Căn chồi thật xinh
Em sẽ làm trạm xá trong vườn
Ai là bệnh nhân
Ai đau ốm mời hết vô đây
Ai ho ai sốt
Ai có nhức đầu sổ mũi cảm cúm
Hãy ghi tên vào
Em đây sẽ khám điều trị ngay.
Nhe hàm răng coi
Chiếc răng này mẻ mất một miếng rồi
Trám liền một khi về bơn bớt ăn kẹo nghe chưa
Nhớ nghe mỗi sáng dậy sớm
Đánh trong lẫn ngoài
Đánh thật kỹ để ngừa sâu răng.
Bài Bố em là phi công
Bố bay cùng gió giữa trời bao la
Trên máy bay có cờ đỏ sao vàng
Mũ giống quả bí đội trông ngộ ghê
Bố bay trên cao có gặp đàn chim
Các bạn ấy ríu rít như con lúc bố về
Bố gặp bạn gió nhớ nhắc bạn học bài
Đừng rong chơi sớm tối, hãy ngoan như con đây.
Bài hát lớn lên em sẽ làm gì
Lớn lên em sẽ làm gì?
Em sẽ làm người công nhân đi dựng xây những nhà máy mới, những nhà cao lồng lộng giữa trời mây. Lớn lên em sẽ làm gì?
Em sẽ làm người nông dân lái máy cày trên bao đồng ruộng, những cánh đồng thẳng cánh cò bay.
Lớn lên em sẽ làm gì?
Em sẽ làm người lái tàu, đưa những con tàu ra Bắc vào Nam.
Lớn lên em sẽ làm gì?
Em sẽ làm người kỹ sư đi tìm tài nguyên làm giàu cho đất nước.
Ôi đẹp sao những mơ ước của em.
Bài Em tập lái ô tô
Bí bo, bí bo em tập lái ô tô
Bí bo, bí bo sau này em lớn
Em lái xe đón cô.
Bí bo, bí bo em tập lái ô tô
Bí bo, bí bo sau này em lớn
Em lái xe đón cô.
Bí bo, bí bo em tập lái ô tô
Bí bo, bí bo sau này em lớn
Em lái xe đón cô.
Bài cháu yêu cô thợ dệt
Tay cô kheo khéo
Dệt tấm lụa tơ
Áo quần em mặc
Nhờ bàn tay cô
Ơi cô thợ dệt
Cháu yêu cô nhiều
Thoi đưa lách cách
Nhịp tiếng cười vui
Tấm lụa cô dệt
Nặng tình yêu thương
Ơn cô thợ dệt
Cháu yêu cô nhiều.
Bài Bé làm họa sĩ
Bé muốn làm họa sĩ
Để vẽ ông mặt trời
Với những tia nắng ấm
Sáng rực khắp muôn nơi
Bé thích làm họa sĩ
Để vẽ cô và mẹ
Mẹ có đôi mắt tròn
Còn cô cười rất tươi
Bé ước làm họa sĩ
Để vẽ bạn, vẽ trường
Vẽ những gì yêu thích
Đậm hình trên tranh bé
Bài Ước mơ của bé
Nay em xếp hạc
Đếm đủ một trăm
Nhắm mắt ước thầm
Mong sao thành đạt
Em là bác sĩ
Chữa bệnh mọi ng
Top Những Bài Thơ Về Giáo Viên (Nghề Dạy Học) Hay Ý Nghĩa Nhất
Có những bài thơ nào hay nói về giáo về, nghề dạy học nhỉ?
Top những bài thơ về giáo viên (nghề dạy học) hay ý nghĩa nhất
Bài thơ về nghề dạy học 1: NGHỀ GIÁO
Có nghề nào hạnh phúc đến thế chăng? Nghề mình đó với bảng đen phấn trắng, Gieo yêu thương vào tâm hồn trong trắng, Mang đến cho đời nhiều hoa trái ngát hương. Có nghề nào nhắc đến bỗng thấy thương? Cuộc sống dù nghèo, áo mặc cần phải đẹp, Suy nghĩ thật nhiều, khi chỉ mua đôi dép, Thon thót giật mình khi hàng xóm cưới xin. Có nghề nào nhẫn nhịn đến khó tin? Mọi chuyện thầy luôn sai còn phụ huynh thì đúng, Không dám đôi co vì mình là người công chúng, Tích uất ức vào lòng sinh bệnh tật quanh năm. Có nghề nào luôn bận bịu quanh năm? Đi dạy cả tuần ngày nghỉ làm giáo án, Dạy quanh năm chẳng tham quan du lịch, Lúc hè về, tiền ít khó đi tour (1). Có nghề nào bị ném đá te tua, Hơi một tí lên truyền hình, báo chí, Họ từng là học trò sao ném đá thầy mạnh thế, Thầy cô oằn mình chịu rìu búa cựu học sinh. Có nghề nào con cái sợ phát kinh? Chẳng dám theo nghề mẹ cha nuôi mình lớn, Bộ đội, công an, ngân hàng, doanh nghiệp lớn, Bố mẹ về, con kế nhẹ nhàng thay. Có nghề nào chịu trăm đắng ngàn cay? Dạy thêm ngoài giờ bị coi là vi phạm Thầy cô nào cũng “quyền rơm vạ đá” (2), Chẳng dám mắng học trò khi chúng hỗn, chúng hư. Có nghề nào sống khép nép như SƯ, Bởi bất cứ khi nào cũng thành người vi PHẠM, Tặc lưỡi, tại số trời, coi như mình bị hạn, Chẳng có lỗi gì vẫn xin lỗi để được yên. Cần hiểu rằng, thầy cô chẳng là tiên, Cũng uống, ăn, buồn, vui như người khác, Cần sự cảm thông cùng sẻ chia gánh vác, Cùng thầy cô vun trồng cho trái ngọt hương thơm. Có nghề nào nghe thấy đến là thương? Gắn bó cuộc đời bằng bảng đen phấn trắng, Dẫu cuộc đời nhiều thay đen đổi trắng, Nhưng tấm lòng thầy chẳng đổi trắng thay đen. Có nghề nào nhiều đổi mới thế không? Cả thầy trò vần xoay trong cơn lốc, Người bảo dở, kẻ bảo hay nhưng học trò vẫn học, Thầy như thỏi thép hồng nằm “dưới búa – trên đe”. Mỗi đông về sương giá, lạnh tái tê, Thầy vẫn ấm vì tình yêu của những người trò nhỏ, Là động lực giúp thầy vượt muôn ngàn gian khó, Vững lái con đò, đưa em đến bờ vui.
Bài thơ như là một lời tâm sự của người làm nghề giáo. Đọc hết bài thơ ta sẽ cảm nhận được nghề nhà giáo dạy học phải vất vả và nhiều nỗi niềm như thế nào. Mục đích của nghề giáo là dạy dỗ chỉ bảo những học sinh trở thành người tài giỏi và có ích cho xã hội sau này.
Bài thơ về nghề dạy học 2: Người Giáo Viên
Mẹ có thấy không, con là cô giáo Bước vào lớp học hồi hộp, lo âu Con được trao những bốn chục mái đầu Và muôn mắt sáng
Làm cô giáo Cần biết bao yêu thương và lửa nhiệt tình để được người nghe người tin người mãi nhớ mình
Dưới mái trường tuổi thơ bỡ ngỡ Những buổi đầu hiểu thế giới bao la Dù ở đâu – Xibêri hay Matxcơva Mỗi ngày học bằng bao năm tháng
Cũng có lúc sống đau thương, lo lắng Cũng có khi dang dở chuyện tình duyên Nhưng hãy để tất cả nỗi buồn riêng Ngoài ngưỡng cửa trước khi vào lớp học
Đời nhà giáo rồi khó khăn, nặng nhọc Con vẫn vui, chẳng tiếc đã chọn nghề Mẹ hiểu thế không, chính đàn em nhỏ Lớp người tiếp bước con đi
Làm cô giáo Cần biết bao yêu thương và lửa nhiệt tình để được người nghe người tin người mãi nhớ mình
Bài thơ là lời tâm sự của người con làm nghề giáo gửi đến mẹ mình, đây là một bài thơ ngoại quốc được dịch xa tiếng Việt, và cụ thể là nó được xuất xứ ở Nga. Bài thơ cho ta thấy được làm nghề giáo cũng vất vả như bao nghề khác và chỉ cần “người nghe, người tin, người mãi nhớ mình”.
Bài thơ về nghề dạy học 3: Khi mẹ là giáo viên
Mẹ chẳng bao giờ có được niềm vui Đưa con đến trường những ngày quan trọng nhất Khi con có niềm vui cũng là khi mẹ bận Con luôn thiệt thòi khi có mẹ giáo viên.
Buổi tựu trường khai giảng đầu tiên Mẹ thương con lắm nhưng cũng thôi đành chịu Áo mới vở thơm con vẫn buồn nũng nịu “Mẹ đưa con đến trường… nay buổi học đầu tiên”
Con lớn dần, con hiểu mẹ hơn Biết mẹ bận nên chẳng hề đòi hỏi Con biết tự lo toan, con dần cứng cỏi Vẫn thui thủi đi về khi không có mẹ ở bên.
Con luôn thiệt thòi khi có mẹ giáo viên Sớm, chiều, tối công việc bề bộn lắm Sẽ không có mẹ suốt một thời áo trắng Bởi mẹ không thể ở bên con cả những lúc con cần.
Nhưng con có mẹ như một người bạn thân Mẹ không tuổi trong cuộc đời đèn sách Mẹ sẽ bên con cùng con vượt thử thách Và mãi yêu con đến trọn cuộc đời mình…
Bài thơ được tác giả viết tặng cho con gái đầu của mình. Bài thơ nói về nỗi lòng của người mẹ làm nghề giáo viên và chỉ mong con của mình sau này hiểu được tâm tư, tình cảm của mẹ mà phải cố gắng phấn đấu, học tập để trở thành người con có hiếu, nguồi có ích cho xã hội, đất nước.
Bài thơ về nghề dạy học 4: Nhà thơ và nhà giáo
Đã mòn dăm viên phấn Đời ấy – đã mòn đâu Mai ngày xanh cây lá Xanh ngát trời – ơn nhau
Ta – theo trăng ngàn núi Người – rộng nước trăm sông mơ ngày xuân nắng ấm lòng se se gió đông
Cũng là tằm là kén thì cứ trả nợ dâu ai về khoe áo lụa vàng một chút trong nhau
Chiều phố người rộn rã chợt nhớ góc trời xưa Đời riêng, chung là thế Tìm hạt nắng trong mưa…
Tác giả vừa là nhà giáo vừa là nhà thơ, tựa đề cũng đủ cho người đọc hiểu được ý đồ của tác giả là gì. Ở đây tác giả muốn nói về hình ảnh người giáo viên đi theo năm tháng “đã mòn dăm viên phấn” nhưng vẫn luôn ở đó cống hiến và dạy học trò nên người.
Đã mòn dăm viên phấnĐời ấy – đã mòn đâuMai ngày xanh cây láXanh ngát trời – ơn nhauTa – theo trăng ngàn núiNgười – rộng nước trăm sôngmơ ngày xuân nắng ấmlòng se se gió đôngCũng là tằm là kénthì cứ trả nợ dâuai về khoe áo lụavàng một chút trong nhauChiềuphố người rộn rãchợt nhớ góc trời xưaĐời riêng, chung là thếTìm hạt nắng trong mưa…Tác giả vừa là nhà giáo vừa là nhà thơ, tựa đề cũng đủ cho người đọc hiểu được ý đồ của tác giả là gì. Ở đây tác giả muốn nói về hình ảnh người giáo viên đi theo năm tháng “đã mòn dăm viên phấn” nhưng vẫn luôn ở đó cống hiến và dạy học trò nên người.
Bài thơ về nhà giáo 5: NGHỀ GIÁO VINH QUANG
Nghề Nhà giáo muôn đời vẫn vậy Tiễn trò đi là thấy vinh quang Một nghề cao quý đàng hoàng Mỗi năm một chuyến “đò ngang” gửi lòng
Mặc dù vậy không mong báo đáp Chẳng ngại ngần bão táp mưa sa Thương trò tình nghĩa ruột rà Trồng cây chỉ muốn nở hoa đẹp đều
Mặc trời đất bao điều năng động Sự biến thiên cuộc sống luân hồi Đời người từ lúc nằm nôi Đến khi nhắm mắt mới thôi học thầy
Chẳng so tính nơi đây nới đó Yêu thầy cô để tỏ hiền tài Kiến thức không của riêng ai Chỉ cần chăm chỉ miệt mài tu nhân
Ngày hiến chương muôn lần ghi tạc Nghĩa thầy trò không khác cha con “Trăm năm bia đá thì mòn” Ơn thầy dạy dỗ lòng son vững bền.
“Nghề giáo”, hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng ngân vang lên trong suy nghĩmỗi người. Nghề giáo là một nghề rất vinh quang, không những giúp giúp cho những em nhỏ có thể học tập tốt, trưởng thành, nên người trở thành người có ích cho xã hội. Mà còn góp phần giúp đất nước phát triển mạnh hơn.
Bài thơ về nhà giáo 6: NGƯỜI TRỒNG CHỮ
Có những nghề dập vùi trong tâm trí Giữa bon chen đời yêu mến tôn thờ Có con người hạnh phúc rất đơn sơ Chọn nuôi trẻ, đưa đò làm lẽ sống!
Hi sinh ấy đáng được đời trọng vọng Hiến dâng mình vì nòi giống Tiên Rồng Cho mỗi ngày xanh rừng chữ Cha Ông Để đời ngát hương, con Hồng cháu Lạc!
Cho hôm nay rộn rã vang bài hát Tận núi rừng đến biển đảo khơi xa Từ thị thành đến thôn bản bao la Ôi đẹp sao giai điệu nghề cao quý!
Lấy tinh thần dệt bài ca thâm thúy Đem nhân tâm thêu lý trí nhân văn Đời văn minh gương tiến bộ công bằng Sứ mệnh kia thuộc về người trồng chữ!
Cả dân tộc hướng về nghề nghĩa cử Ngày tôn vinh, đời cao quý vinh quang!
Chính vì tinh thần hiếu học, vì yêu cái chữ mà người dân Việt Nam chúng ta quý trọng vô cùng những người làm nghề dạy học. Nhân dân tôn vinh, yêu mến gọi người thầy là Người giáo viên nhân dân, Người Kĩ sư tâm hồn. Bởi với người thầy giáo, dạy học không chỉ là dạy chữ mà còn dạy cho học trò đạo lí làm người. Địa vị, vai trò của người thầy luôn được người đời tôn quý, đạo thầy trò luôn được giữ gìn, khắc ghi.
Bài thơ về nhà giáo 7: NGHỀ “ƯƠM TRỒNG”
Không quản ngại đêm ngày mưa nắng Dẫu nhọc nhằn cũng chẳng kể công Mải mê lặng lẽ “ươm trồng” Chèo, đưa trò nhỏ qua sông giúp đời
Lòng nặng trĩu đầy vơi trăn trở Biết chẳng giàu nhưng lỡ yêu nghề Để rồi thoả nguyện đam mê Cho dù nghèo khó không hề tiếng than
Xin được tặng cả ngàn câu chúc Đến Thày Cô nơi bục giảng đường Những lời đẹp đẽ yêu thương Hãy vì trò nhỏ…mái trường thân yêu.
Nhiều thầy, cô giáo đã không quản ngại nắng mưa, tình nguyện “cõng chữ lên non”, mang ánh sáng của con chữ đến với học sinh và kiến thức xây dựng kinh tế đến đồng bào miền núi, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo giúp họ vượt lên rào cản hủ tục, thoát khỏi cái nghèo, cái đói.
Bài thơ về nhà giáo 8: XIN LỖI CHỒNG VÌ VỢ LÀ GIÁO VIÊN
Xin lỗi chồng vì vợ là giáo viên Cứ tưởng rằng con thuyền xuôi mát mái Nhưng chồng ơi, tình đời sao ngang trái Vợ giáo viên chồng cực đến trăm bề
Sáng đến trường giờ lên lớp lê thê Vợ dạy hết lớp này sang lớp nọ Trưa ở lại căn tin ăn tạm bợ Con chẳng ai lo, lại đến tay chồng
Trưa nghỉ ngơi vất vưởng cũng chạnh lòng Đầu giờ chiều, lại lo đến tiết Vợ hòa mình cùng trò yêu mải miết Bài học chưa hoàn thành, trò đợi ngày mai
Hoàng hôn buông trên nẻo đường dài Vợ chạy nhanh lên đường về tổ ấm Ở nơi ấy chồng, con đang trông ngóng Nồi cơm chiều đã toả nóng mắt cay
Chén cơm vội vàng ăn chẳng kịp no ngay Vợ lại phải soạn bài, mai lên lớp Vợ cùng đồng môn phải mò mẫm khảo tra
Nửa đêm trường vợ mới trải mình ra Người uể oải vì tháng ngày vất vả Vợ giáo viên chồng “chẳng lo gì cả” Chỉ lo kiếm tiền và thay vợ chăm con
Tháng năm qua cuộc sống vợ mỏi mòn Thương chồng con nhưng biết làm sao được Bởi yêu nghề thuở nhỏ từng ao ước Vợ suốt đời bám đuổi một giấc mơ
Xin lỗi chồng vợ giáo viết vần thơ Cùng chia sẻ và mong người thông cảm Lỡ lấy vợ giáo viên người ơi, khổ lắm Chẳng biết làm sao cho hạnh phúc đong đầy.
Bài thơ là lời xin lỗi của người vợ làm nghề giáo viên gửi đến người chồng. Vì làm giáo viên tất bật cả ngày cho nên không có thời gian dành cho gia đình, chăm sóc chồng con chu đáo, bởi vì trên trường “dạy hết lớp này đến lớp khác” và qua bài thơ người vợ mong chồng hãy thông cảm cho mình.
Bài thơ về nhà giáo 9: EM ƠI! ĐỪNG NÓI THẾ
Sao lại thế ! Em ơi đừng nói thế Thương em nhiều mà chẳng thể sẻ chia Để thay em thức khuya và dậy sớm Đôi vai gầy tần tảo gánh trẻ thơ.
Tình của anh dành em vô bến bờ Chỉ mong em dốc sức với tương lai Lũ trẻ thơ yêu hình hài từng con chữ Và cuộc đời lưu giữ trọn giấc mơ.
Đời anh đã tuổi thơ từng mê mải Vần i tờ với bài học đầu tiên Trang vở kia còn in dấu cô hiền Ru anh vào cõi thần tiên mơ ước.
Chẳng thay được nhưng theo em từng bước Sát cùng em tâm ước nguyện trồng người Và ta cùng hưởng nụ cười hạnh phúc Của bao người khi đến lúc trưởng thành.
Việc nhà ư ? Anh sẽ cùng chia sẻ Chỉ mong em luôn vui khỏe tới trường Trọn tình thương cho từng trang giấy nhỏ Là anh vui vì đã có công mình.
Gắng ươm mầm cho nòi giống phồn hoa Để đất nước vang khúc khải hoàn ca Và muôn nhà luôn thuận hoà hạnh phúc !
Nếu ở trên là lời của người vợ thì bài thơ này là lời của người chồng nhắn gửi lại vợ mình rằng hãy yên tâm mà làm tròn bổn phận của một người giáo viên, “ươm mầm” thế hệ học trò giỏi để “đất nước vang khúc khải hoàn cả” và nhà nhà hòa thuận hạnh phúc.
Đã trót cưu mang trót phận tằm Bể dâu kết kén phải ươm tơ Mặc cho đời đã mờ đen trắng Vẫn giữ lòng son vẫn nồng nàn
Trót thân bảy nổi trót ba chìm Giữa đời ô trọc chẳng ô danh Vẫn giữ khuôn vàng ni thước ngọc Mặc giữa ê chề trọng với khinh
Đã trót cưu mang phải nồng nàn Đất nước đang cần lắm lời ru Ru cho non nước luôn bền vững Ru tuổi thơ ngây thấy cội nguồn
Đã trót cưu mang trót nồng nàn Cho dù đang buổi cuối chiều buông Mong manh sương gió mờ nhân ảnh Bụi phấn vẫn vương tựa nhiễu điều…
“Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”.Từ thời xa xưa, truyền thống Tôn sư trọng đạo đã là một truyền thống tốt đẹp được nhân dân Việt Nam đề cao, yêu quý và gìn giữ. Bác Hồ đã khẳng định: Không có thầy giáo thì không có giáo dục. Nhiệm vụ của thầy cô giáo là rất quan trọng và rất vẻ vang.
Bài thơ về nghề dạy học 11: NGHỀ SƯ PHẠM
Nghề sư phạm là nghề cao quý nhất Trái đất này..bao đất nước phồn vinh Cũng trải qua Lý Đại Hóa Số Hình Anh Văn Sử Địa rồi Sinh vật học
Ai sinh ra tự nhiên mà biết đọc Nét chữ đầu đời ai chăm sóc cho ta Rồi các môn..xã hội..tự nhiên là Điểm tựa vững..đưa phồn hoa đất nước
Nghề cao quý..Nghề thầy cô đứng lớp Dựng xây đời..ươm được những mầm xanh Ngày hai mươi tháng mười một vinh danh Nghề sư phạm..trưởng thành cho tất cả.
Tác giả xem “Nghề Sư Phạm” tức nghề giáo viên là nghề cao quý nhất. Rất đúng, Bác Hồ của chúng ta cũng đã từng có những câu nói tương tự như vậy. Không có giáo viên thì ai dạy ta nên người, làm sao đất nước có thể phát triển.
Bài thơ về nghề dạy học 12: Không đề
Cầm bút lên định viết một bài thơ Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ Đâu là cha, là mẹ, là thầy… Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt… Biết bao giờ con lớn được, Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen” Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”… Những con chữ đều đều xếp thẳng Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh Cửa sổ xe ù ù gió mạnh Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a Thầy gần lại thành bóng hình rất thực Có những điều vô cùng giản dị Sao mãi giờ con mới nhận chúng tôi vẫn thường nhắc đến mùa thu Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ Bài tập đọc năm nao em còn nhớ Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ
Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó! Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ mỗi chữ O em đọc sai Dường như cô già đi mấy tuổi Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!
Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia Là một lớp người lớn lên và biết sống Mặt đất như trời xanh mơ mộng Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.
Khởi đầu cho một chuyến đi xa Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em …
Thầy cô là người đã dạy con nét chữ đầu tiên. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.
Bài thơ về nghề dạy học 13: Người lái đò
Một đời người – một dòng sông… Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, “Muốn qua sông phải lụy đò” Đời người muôn bước cậy nhờ người đưa…
Tháng năm dầu dãi nắng mưa Con đò trí thức thầy đua bao người. Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc – mái đầu sương Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày, Khúc sông ấy vẫn còn đây Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…
Người chèo đò tận tuỵ với mỗi chuyến đò đầy, với bao nhiêu khách sang sông ai mà nhớ hết. Nhưng ai đã từng một đôi lần trong cuộc đời mình đi qua một chuyến đò mới ngộ ra rằng: khách lại nhớ rất rõ gương mặt người chèo đò trên bến sông ngày ấy.
Bài thơ về nghề dạy học 14: Nhớ ơn thầy cô
Chèo lái đưa đò cặp bến sông Thầy cô mang nặng trái tim nồng Trồng người dạy chữ niềm say đắm Mỗi chuyến đò qua thỏa nỗi lòng Nhớ lắm ngày xưa tuổi học trò Nhớ từng nét chữ các thầy cô Mặc trời mưa nắng hay se lạnh Lời giảng còn vang vọng tới giờ Thế hệ chúng tôi nay đã lớn Mỗi người mỗi việc gắng hoàn thành Vẫn luôn canh cánh bao hoài niệm Bài học năm nào thuở tuổi xanh.
Bác Hồ kính yêu của chúng ta đã từng khẳng định: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý. Người thầy giáo tốt – thầy giáo xứng đáng là thầy giáo – là người vẻ vang nhất. Dù tên tuổi không đăng trên báo, không được thưởng huân chương, song những người thầy giáo tốt là những anh hùng vô danh.
Bài thơ về nhà giáo 15: Lời cảm tạ
Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả Để một lần nhớ lại mái trường xưa Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua Nhớ được điều gì được dạy những ngày xưa Áp dụng – chắc nhớ cội nguồn đã có Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi Bài học đời đã học được những gì Có nhắc bóng người đương thời năm cũ Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ Để cây đời có tán lá xum xuê Bóng mát dừng chân là một chốn quê Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô.
Bài thơ thể hiện lòng biết ơn của người học trò, xem thầy cô như là người cha, người mẹ thứ hai của mình vậy. Bài thơ như một lời cảm ơn sâu sắc đến công lao của thầy cô đã ân cần day dỗ các thế hệ học sinh ngày càng phát triển..
Bài thơ về nhà giáo 16: Thầy và chuyến đò xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi Con đò kể chuyện một thời rất xưa Rằng người chèo chống đón đưa Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên Rời xa bến nước quên tên Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông Mắt thầy mòn mỏi xa trông Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian…
Một mùa thu như bao mùa thu trước Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa… Thời gian qua, mùa thu nay có khác Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu Nghĩa thầy cô một đời không trả hết Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu. Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa Chúng con đi, biết khi nào về lại Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ… Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên
Bài thơ về nhà giáo 17: Ươm Mầm
Học sinh như những trồi non Nếu không chăm bẵm chỉ còn cây khô May mà có các thầy cô không quản khó nhọc chăm lo cho trồi Giờ trồi đã lớn khôn rồi Tình cô trồi sẽ trọn đời không quên.
Bài thơ về nhà giáo 18: SAU TẤT CẢ EM VẪN LÀ CÔ GIÁO
Kệ tất cả, em vẫn là cô giáo Mặc những bon chen toan tính thiệt hơn Mặc những gièm pha chê trách tủi hờn Rằng: “Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm”. Kệ tất cả, em vẫn là cô giáo Dù mai sau còn biên chế hay không Dù ngoài kia đời còn lắm bão giông Lương thấp lắm, phải lo toan từng bữa. Kệ anh đấy, nếu chọn thêm lần nữa Em vẫn làm một cô giáo thôi anh Nghề của em gieo những ước mơ xanh Vui lặng lẽ bên từng trang giáo án. Em mong lắm một ngày mai sáng lạn Chẳng còn phải lo cơm áo gạo tiền Chẳng chạy theo những thay đổi triền miên Vui vẻ sống bên anh – làm cô giáo.
Nghề nào cũng có đặc thù riêng, nhưng nghề sư phạm vẫn mang một ‘chất’ gì đó rất riêng mà không nghề nào có được. Dẫu còn đó những vất vả, lo toan và cả tủi hờn, nhưng những giáo viên vẫn luôn sắt son và gắn bó với nghề để là những người lái đò đưa học sinh cập bến tri thức thành công”.
Bài thơ về nhà giáo 19: CỚ SAO EM KHÔNG CHỌN NGÀNH SƯ PHẠM?”
Cớ sao em không chọn ngành sư phạm? Gia đình ta cũng gia giáo cơ mà Anh hỏi nhiều… lòng em thấy xót xa! Ngày tốt nghiệp làm hồ sơ xin việc Mười sáu năm với bao nhiêu luyến tiếc! Mơ mộng nhiều rồi thất vọng bấy nhiêu Trăm hồ sơ chỉ lấy một chỉ tiêu Đôn đáo mãi… em chùn chân gối mỏi! Vào tập sự với đồng lương còm cõi Bạn bè em… chín điểm cũng vào trường Hai ngàn mười…Thầy Cô sống bằng lương! Bảy năm qua… hứa nhiều rồi thất hứa! Anh đừng hỏi! Cho em quyền chọn lựa Có việc làm… Bố Mẹ đỡ lo toan Em lớn rồi phải hiểu đạo làm con Tương lai em… với số không tròn trĩnh Chắc kiếp này… em không chọn đâu anh.
Tháng mười một hanh hao đông tới Bầu trời xanh vời vợi nắng hồng Là ngày cả nước nhớ công Người mang sứ mệnh đi trồng tương lai
Dù gian khó chặng dài vất vả Mồ hôi lăn trên má bao ngày Thầy cô vẫn cứ hăng say Ươm mầm con trẻ dựng xây nước nhà
Ngày kỷ niệm cờ hoa lộng lẫy Lễ nghiêm trang tất thảy vui mừng Mong thầy cô mãi trẻ trung Mang bầu nhiệt huyết hòa cùng chúng em
Những đêm trắng chong đèn thao thức Học sinh mình biết chúng ngủ chưa Biết bao trăn trở cho vừa Cây non sợ nắng sợ mưa dập vùi
Bao bận rộn tới lui không quản Những nhọc nhằn chẳng thoáng lưu tâm Lo toan vun vén âm thầm Chỉ mong cây sẽ nảy mầm tốt tươi
Quà quí nhất điểm mười em tặng Hãy chăm ngoan hãy gắng học hành Sau này rạng rỡ thanh danh Nhớ thầy cô với chân thành biết ơn.
Bài thơ về nghề dạy học 21: HÃY VỮNG CON ĐÒ CHÈO VỀ PHÍA TRƯỚC
Cuộc đời cảm ơn các chị, các anh Là những Thầy Cô tinh anh, tài giỏi Trong cuộc sống có muôn điều học hỏi Thầy Cô là người chỉ lối cho ta
Kiến thức trên đời vô hạn bao la Hiểu biết mỗi người chỉ là hữu hạn Trên lối ta đi gặp nhiều người bạn Đó cũng là Thầy với vạn điều hay
Ai cũng đã từng nhìn bụi phấn bay Mới thấy được rằng Cô Thầy vất vả Bác sỹ, kỷ sư, muôn nghề khác lạ Đều là học trò tất cả Thầy Cô!
Cơm áo gạo tiền giữa nhịp sống xô Cuộc sống gia đình bao giờ thay đổi!? Vật giá leo thang, đồng lương cằn cổi Nhiều Cô Thầy tìm thêm lối mưu sinh
Vì lòng yêu nghề và những học sinh Trách nhiệm trên vai tinh thần phấn đấu Quý Thầy, quý Cô một lòng nung nấu Xây dựng cho đời những dấu ấn riêng
Hiến chương về… chúc tất cả giáo viên! Kỷ sư tâm hồn khắp miền đất nước Hãy vững con đò chèo về phía trước Sẽ thấy tuyệt vời, ân phước biết bao.
Bài thơ về nghề dạy học 22: ƯỚC MƠ NGƯỜI GIEO CHỮ
Hôm nay cả nước rạng ánh dương. Hào khí Đông a bao mái trường. Ước mơ luôn được bên trò nhỏ. Gieo chữ, trồng người, bao vấn vương.
Thiên chức vẻ vang suốt chặng đường. Mong trò cố gắng…, vượt trùng dương. Góp công tô thắm đời non nước. Sống có đức, nhân, giữ kỷ cương.
Tâm, đức người thầy thật vấn vương. Tương lai kỳ vọng bao mái trường. Gieo bao con chữ… hồn dân tộc. Thiên chức ngàn đời, mãi ngát hương.
Đất nước đang hội nhập bốn phương. Lời Bác năm nào vẫn ngát hương. Lợi ích trồng người…, luôn gieo chữ. Tỏa bóng cây xanh suốt chặng đường.
Bài thơ về nghề dạy học 23: MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20-11
Gửi tặng thầy cô những đóa hồng Dâng người kính cẩn một nhành bông Ghi lòng mến mộ tình cao cả Khắc dạ thâm ân nghĩa thấm nồng Bục giảng lờii hay tìm chỉ số Phân bài ý đẹp chẳng nề công Ngôi trường dẫn bước hồn thơ trẻ Tuyệt vững đời như bảy sắc vồng.
Bài thơ về nghề dạy học 24: Người Lái Đò
Người chuyên chở đưa con đò tri thức Suốt tháng ngày chịu khổ cực gian nan Dẫu nắng mưa hay bão tố ngập tràn Người chịu đựng chẳng thở than kể lể.
Truyền con chữ cho biết bao thế hệ Dạy làm người cho lớp trẻ thành danh Như trồng cây mong hoa trái sai cành Người hạnh phúc khi học sinh đỗ đạt.
Việc ơn nghĩa Người chẳng cần đền đáp Bụi thời gian khiến tóc bạc mái đầu Vì học trò Người thức trắng canh thâu Bên giáo án tìm từng câu gom ý.
Người bận rộn chẳng lúc nào ngơi nghỉ Vì trẻ thơ Người chẳng nghĩ cho mình Vì yêu nghề Người cống hiến hy sinh Vì lớp trẻ.. chuyện gia đình gác lại.
Người yêu nghiệp đưa con đò chèo lái Chở khách trò Người chẳng phải nghĩ suy Dẫu gian nan Người cũng chẳng xá gì Trò đỗ đạt là khắc ghi ơn nghĩa.
Nay nhà giáo dịp hiến chương ngày lễ Thế nhưng trò chưa thể báo ơn sâu Công thầy cô luôn khắc dạ lên đầu Mượn thơ phú chép vài câu gửi tặng.
Bài thơ về nghề giáo 25: CẢM ƠN THẦY CÔ
Xin kết ngàn hoa để tặng Người Nửa đời bụi phấn chửa ngừng rơi Đức cao soi sáng lòng con trẻ Trí cả chắt chiu hiến dâng đời Nghĩa thầy ghi tạc trong minh dạ Ơn cô lưu giữ chốn cao vời Nét chữ tình người muôn năm rạng Danh sư lưu giữ đến bao đời.
Xin kết ngàn hoa để tặng NgườiNửa đời bụi phấn chửa ngừng rơiĐức cao soi sáng lòng con trẻTrí cả chắt chiu hiến dâng đờiNghĩa thầy ghi tạc trong minh dạƠn cô lưu giữ chốn cao vờiNét chữ tình người muôn năm rạngDanh sư lưu giữ đến bao đời.
Bài thơ về nghề giáo 26: NGƯỜI ƯƠM HẠT CHO ĐỜI
Trống trường điểm giờ ra chơi đã hết, Đám học trò nhốn nháo chạy tung tăng. Thầy ung dung thư thái bước lẹ làng, Lên bục giảng nghiêm trang mà nhân ái.
Em “lớp một” năm xưa còn nhớ mãi, Đến hôm nay thầy cũng đã già rồi. Đáy lòng em xao xuyến thật khôn nguôi, Chưa làm hết những điều thầy đã dạy.
Yêu trường lắm, yêu thày cô biết mấy, Sân trường xưa hoa tím vẫn nở đầy Lời thầy cô còn văng vẳng đâu đây, In đáy mắt dáng người trên bục giảng…
Nhớ hết thảy thời gian theo năm tháng, Người “kỹ sư” gieo hạt giống cho đời. Vì em thơ đã đi khắp muôn nơi, Đường hạnh phúc…Ơn thầy cô mãi mãi!
Thơ ý nghĩa về nghề giáo 27: ÂN THẦY – NGHĨA CÔ
Con có được đường đời rộng rãi Để hôm nay vững sải bước chân Nhờ Cô Thầy đã ân cần Miệt mài ươm nảy mầm Nhân – Ái – Hòa.
Thầy, Cô khác nào Cha nào Mẹ Dạy dỗ bầy con trẻ ngây thơ Cầm tay dạy nét i, tờ Khởi nguồn cho những giấc mơ học trò.
Cô, Thầy vẫn chăm lo, chỉ bảo Để học trò có Đạo lý mang Tương lai tươi sáng rỡ ràng Cũng nhờ kiến thức – hành trang ắp đầy
Nghĩa – Ân của Cô – Thầy mãi nhớ Tình Thầy Cô giữ ở tâm son Dẫu cho nước chảy đá mòn Thầy – Cô ơn đấy mãi còn khắc ghi
Ơn dục dưỡng khác gì sanh tạo Nên nghĩa Thầy – Cô giáo đừng quên Ngàn đời con cháu Rồng Tiên Khắc ghi Đạo Nghĩa Thánh hiền Tổ tông
Ôi, cao quý nghiệp trồng người ấy Cả cuộc đời chèo đẩy đò Nhân. Trái tim luôn tỏa sắc ngần Cô – Thầy mang Nghĩa, mang Ân…tặng đời!
THƠ Ý NGHĨA VỀ NGHỀ GIÁO 28: NGHIỆP CHÈO ĐÒ
Cô chèo đò lặng lẽ vượt qua sông Thuyền cập bến trong lòng cô vui lạ Dõi ánh mắt cô nhìn về các ngả Lớp học trò lã chã lệ tuôn rơi
Các em đi, đi khắp bốn phương trời Xây Tổ quốc rạng ngời thêm trang sử Nào phân biệt bạn nam hay là nữ Nguyện hiến mình cho xứ sở quê hương
Cô lại chèo chuyến tri thức tình thương Nhiều khúc khuỷu cung đường bao sóng gió Hết bão táp trời xanh trăng lại tỏ Bao lớp người vượt khó đã thành công
Cô trở về bến cũ với dòng sông Dang tay đón những vòng tay kế tiếp Vẫn chèo lái con thuyền trôi mài miệt Tóc pha sương vẫn tiếc nghiệp chèo đò
Cả cuộc đời cô cứ mãi chăm lo Bao thế hệ học trò luôn kính trọng Ngày gặp lại trong lòng em xúc động Nụ cười hiền như sống kỷ niệm xưa.
Cô chèo đò lặng lẽ vượt qua sôngThuyền cập bến trong lòng cô vui lạDõi ánh mắt cô nhìn về các ngảLớp học trò lã chã lệ tuôn rơiCác em đi, đi khắp bốn phương trờiXây Tổ quốc rạng ngời thêm trang sửNào phân biệt bạn nam hay là nữNguyện hiến mình cho xứ sở quê hươngCô lại chèo chuyến tri thức tình thươngNhiều khúc khuỷu cung đường bao sóng gióHết bão táp trời xanh trăng lại tỏBao lớp người vượt khó đã thành côngCô trở về bến cũ với dòng sôngDang tay đón những vòng tay kế tiếpVẫn chèo lái con thuyền trôi mài miệtTóc pha sương vẫn tiếc nghiệp chèo đòCả cuộc đời cô cứ mãi chăm loBao thế hệ học trò luôn kính trọngNgày gặp lại trong lòng em xúc độngNụ cười hiền như sống kỷ niệm xưa.
Những Bài Thơ Ngắn Hay Về Nghề Giáo Viên Cảm Động
Những bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên cảm động
Share
Giáo viên là nghề cao quý, những người làm nghề giáo đều là những người đáng kính. Bạn thử nghĩ mà xem, nếu không có thầy cô giáo ai sẽ là người dạy chúng ta những bài học bổ ích, ai sẽ là người chắp cánh cho ước mơ của chúng ta bay xa? Với tất cả lòng biết ơn của mình, rất nhiều học sinh đã viết nên vần thơ ngắn hay về nghề giáo viên để gửi tới thầy cô như một lời cảm ơn sâu sắc nhất.
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Thầy
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu…
Người thầy như người lá đò chở những người học trò qua sông. Thầy giúp học trò định hướng tương lai. Học trò từng lứa ra trường, chỉ còn thầy ở lại gắn bó với bục giảng và phấn trắng. Trên mái đầu tóc ngày một bạc thêm.
Thầy cô giáo là những người lái đò tận tụy đưa con thuyền học trò qua sông
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Người lái đò
Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đời người muôn bước cậy nhờ người đưa…
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đua bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…
Bài thơ cũng ví người thầy như người lái đò chở học sinh qua sông. Khi con đò trí thức cập bến, người học trò gửi lại nụ cười và tình yêu cho người thầy kính mến. Hình ảnh của thầy sẽ luôn trong tâm trí người học trò.
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Khi thầy về hưu
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
Bài thơ là cảm xúc của tác giả khi người thầy sắp nghỉ hưu. Mới ngày nào bước chân vào trường, được thầy dìu dắt, chỉ bảo. Vậy mà giờ đây năm cuối cấp đến với biết bao nhiêu nghẹn ngào.
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Thầy giáo toán lớp tôi
Tóc thầy đã bạc lắm rồi
Bạc như bông tuyết trên đồi bay bay
Trong giờ thầy giảng thật hay
Bao nhiêu kiến thức chui ngay vào đầu
Toán học có gì khó đâu
Đạo hàm, sin, cos, hình cầu, hình thang
Vào tay thầy tớ cưu mang
Cũng thành bài toán hình thang đại trà
Mỗi lần đến tiết kiểm tra
Tất cả ríu rít như là hội đêm
Không tin đến lớp tớ xem
Tớ giở sổ điểm cho xem điểm mười
Điểm mười sáng chói đỏ tươi
Đem khoe bố mẹ bạn lười chẩy thây
Khoe rằng đừng có lười chây
Để rồi có hối chẳng còn kịp đâu
Bao nhiêu kiến thức trong đầu
Mai sau khôn lớn giúp đời mà thôi
“Hai mươi – mười một” đến rồi
Mau mau đi với bọn tôi chúc thầy.
Có bao nhiêu tình cảm với thầy, người học trò gửi gắm cả vào trong bài thơ này. Nhờ có thầy mà bài toán khó cũng trở thành dễ. Học trò say mê học hơn, có được nhiều điểm 10 không chỉ để bố mẹ vui lòng mà còn mong muốn sau này giúp đời.
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Tóc thầy
Con về thăm lại thầy xưa
Nói sao cho hết cho vừa thầy ơi!
Lòng con quá đỗi bồi hồi
Tóc thầy nay đã bạc rồi còn đâu?
Thời gian chẳng có bao lâu
Mà sao mọi vật ngả màu rêu phong?
Sân trường áo trắng trắng trong
Bây giờ buồn tẻ vắng không bóng người.
Thầy nhìn con, nở nụ cười
Nụ cười héo quá, khác mười năm qua:
“Trường xưa, giờ của người ta
Người ta lấy lại đó mà, con ơi!
“Nỗi buồn trong mắt chưa vơi
Cộng thêm nỗi khổ chốn đời dọc ngang
Nên tóc thầy nối thời gian
Và rồi bạc trắng với ngàn thương đau.
…Hỡi ơi những chuyện u sầu
Xin đừng nhuộm tiếp mái đầu thầy tôi!
Trở lại thăm trường xưa thấy tóc thầy đã bạc khiến người học trò không khỏi xúc động. Thời gian trôi qua chưa lâu mà có quá nhiều thứ đã thay đổi. Người học trò chỉ mong những chuyện u sầu đừng đến để tóc thầy thôi bạc.
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Nhớ ơn thầy cô
Chèo lái đưa đò cặp bến sông
Thầy cô mang nặng trái tim nồng
Trồng người dạy chữ niềm say đắm
Mỗi chuyến đò qua thỏa nỗi lòng
Nhớ lắm ngày xưa tuổi học trò
Nhớ từng nét chữ các thầy cô
Mặc trời mưa nắng hay se lạnh
Lời giảng còn vang vọng tới giờ
Thế hệ chúng tôi nay đã lớn
Mỗi người mỗi việc gắng hoàn thành
Vẫn luôn canh cánh bao hoài niệm
Bài học năm nào thuở tuổi xanh.
Nhớ thầy cô, tác giả nhớ tới những năm tháng học trò, nhớ cả nét chữ của thầy cô năm nào. Những lời giảng ngày hôm qua như vang vọng về. Thầy cô đã dành tất cả cho sự nghiệp trồng người.
Vì học trò thân yêu thầy cô có thể quên đi chính bản thân mình
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Lời cảm tạ
Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm
Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ được điều gì được dạy những ngày xưa
Áp dụng – chắc nhớ cội nguồn đã có
Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ
Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi
Bài học đời đã học được những gì
Có nhắc bóng người đương thời năm cũ
Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ
Để cây đời có tán lá xum xuê
Bóng mát dừng chân là một chốn quê
Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn
Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt
Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô.
Dù đã trưởng thành, người học trò vẫn không sao quên được năm tháng dưới mái trường xưa. Nhớ những điều thầy cô đã dạy, nhớ những năm tháng khổ luyện dưới mái trường. Nhờ những năm tháng ấy người học trò mới có được ngày hôm nay.
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Thầy cô
Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Là đèn đường soi rạng lối em đi
Còn Cô là người mẹ hiền phú quí
Mà trời dành để dậy dỗ chúng em
Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy – Cô
Học trò bao nét điểm tô
Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng
Trời thu nắng đẹp tưng bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bao ngày mệt nhọc Thầy – Cô dỗ dành
Bây giờ vài phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính Cô, kính Thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy
Mong thầy – cô khỏe, trồng người tiếp sau.
Nhân ngày 20/11 ngày nhà giáo Việt Nam, người học trò viết bài thơ thay cho lời cảm ơn gửi đến thầy cô của mình. Đối với học trò thầy chính là vì sao lấp lánh, là đèn đường soi rạng lối đi còn cô giáo như người mẹ hiền.
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Gặp lại thầy
Con dừng lại phía hàng cây
Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao
Trường xưa vẫn nét ngày nào
Và đây vẫn thấy dáng cao cao gầy
Vẫn bao la một vòng tay
Đón con như thể chưa ngày cách xa
Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà
Giọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”
Cái tên thấy gọi riêng con
Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên
Ước mong con mãi không quên
“Thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”
Lợi danh – danh lợi sẽ mòn
Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm
Nhớ tóc thấy điểm hoa râm
Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang
Ai quên đi chuyến đò ngang
Quên sao người lái thuyền sang bến đời.
Gặp lại thầy khiến tác giả bồi hồi, xúc động. Thầy vẫn vậy, đón học trò bằng tình cảm yêu mến, bằng vòng tay rộng lớn. Bài học năm xưa cùng những lời thầy dậy cứ thế ùa về khiến người học trò trực trào nước mắt.
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Sau tất cả em vẫn là cô giáo
Kệ tất cả, em vẫn là cô giáo
Mặc những bon chen toan tính thiệt hơn
Mặc những gièm pha chê trách tủi hờn
Rằng: “Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm”.
Kệ tất cả, em vẫn là cô giáo
Dù mai sau còn biên chế hay không
Dù ngoài kia đời còn lắm bão giông
Lương thấp lắm, phải lo toan từng bữa.
Kệ anh đấy, nếu chọn thêm lần nữa
Em vẫn làm một cô giáo thôi anh
Nghề của em gieo những ước mơ xanh
Vui lặng lẽ bên từng trang giáo án.
Em mong lắm một ngày mai sáng lạn
Chẳng còn phải lo cơm áo gạo tiền
Chẳng chạy theo những thay đổi triền miên
Vui vẻ sống bên anh – làm cô giáo.
Bài thơ của một cô giáo tâm sự về lựa chọn của mình. Mặc cho người ta nói chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm, cô giáo mang trong mình tình yêu với nghề, mong mỏi được gieo những ước mơ xanh.
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Cớ sao em không chọn ngành sư phạm
Cớ sao em không chọn ngành sư phạm?
Gia đình ta cũng gia giáo cơ mà
Anh hỏi nhiều… lòng em thấy xót xa!
Ngày tốt nghiệp làm hồ sơ xin việc
Mười sáu năm với bao nhiêu luyến tiếc!
Mơ mộng nhiều rồi thất vọng bấy nhiêu
Trăm hồ sơ chỉ lấy một chỉ tiêu
Đôn đáo mãi… em chùn chân gối mỏi!
Vào tập sự với đồng lương còm cõi
Bạn bè em… chín điểm cũng vào trường
Hai ngàn mười…Thầy Cô sống bằng lương!
Bảy năm qua… hứa nhiều rồi thất hứa!
Anh đừng hỏi! Cho em quyền chọn lựa
Có việc làm… Bố Mẹ đỡ lo toan
Em lớn rồi phải hiểu đạo làm con
Tương lai em… với số không tròn trĩnh
Chắc kiếp này… em không chọn đâu anh.
Bài thơ là lời tâm sự của một người giáo viên. Nhiều người cho rằng làm giáo viên là sướng nhưng thực tế ngày càng ít giáo viên được vào biên chế. Vào làm rồi đồng lương cũng ít ỏi, không đủ sống. Vậy nên nhiều người ước mơ mà vẫn phải bỏ nghề.
Nghề giáo viên vất vả, người làm giáo viên cũng nhiều lo toan
Bài thơ ngắn hay về nghề giáo viên: Nhớ thầy
Tháng mười một đã lại sang lần nữa
Em ở xa trăn trở nhớ quê hương
Nhớ bạn bè thân thương ngày thơ bé
Nhớ thầy cô nhớ ngày lễ hiến chương
Chắc ngày này lớp mình đang tụ tập
Í ới gọi nhau gặp mặt thăm thầy
Em cũng muốn mai ngày về thăm lại
Bởi ở xa nên lỗi hẹn lần này
Bao kỷ niệm về thầy em lưu giữ
Cất trong tim sẽ chẳng thể phai mờ
Dù cuộc đời đi về đâu chăng nữa
Khắc ghi lòng em nhớ mãi ngày xưa…
Ngày Hiến chương năm nay em cầu chúc
Kính mong thầy hạnh phúc bên gia đình
Tình thầy trò mãi trong xanh tươi thắm
Suốt đời này nồng ấm đẹp lung linh!
Hẹn ngày không xa em xin về gặp,
Được bên thầy ôn lại kí ức xưa
Được thả mình mộng mơ như thủa nhỏ
Được trở về năm tháng cũ ngày thơ!
Vào ngày hiến chương nhà giáo, người học trò ở nơi phương xa nhớ về trường, nhớ về thầy. Giá ở gần thì giờ này cũng cùng bè bạn đến thăm và chúc mừng thầy. Dù nơi xa người học trò vẫn mong thầy hạnh phúc.
Các bạn có thể xem những bài thơ hay trên website Thư viện thơ ở rất nhiều lĩnh vực trong cuộc sống như: thơ tình hay, thơ về tình bạn, thơ về công việc, thơ về thời gian, thơ về tiền bạc…
Thu Thủy
Cập nhật thông tin chi tiết về Những Bài Thơ Về Nghề Thợ Mộc Hay Nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!