Xu Hướng 3/2023 # Những Bài Thơ Về Cha Mẹ Hay Nhất Và Cảm Động Nhất # Top 3 View | Kovit.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Những Bài Thơ Về Cha Mẹ Hay Nhất Và Cảm Động Nhất # Top 3 View

Bạn đang xem bài viết Những Bài Thơ Về Cha Mẹ Hay Nhất Và Cảm Động Nhất được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Những bài thơ về cha mẹ hay nhất và cảm động nhất

“Công Cha như núi Thái Sơn/ Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra” là câu ca dao đã được lưu truyền từ ngàn đời xưa đến nay để tỏ lòng biết ơn trước công lao trời biển của cha mẹ. Tình thương cha mẹ dành cho con cái đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận của rất nhiều nhà thơ nhà văn để cho ra đời những bài thơ về cha mẹ hay nhất.

Những bài thơ về cha mẹ hay nhất

(Khuyết danh)

Nắng chiều đã tắt bên sông

Mẹ già mòn mỏi chờ mong con về

Lòng đau ruột thắt não nề

Tuổi già hiu quạnh sớm khuya một mình.

Cũng vì con phải mưu sinh

Xa quê đất Mẹ… gia đình thân yêu

Để cho sớm sớm chiều chiều

Vào ra Mẹ ngóng cô liêu đợi chờ.

Mái đầu tóc đã bạc phơ

Tuổi già sức yếu biết nhờ ai chăm

Mẹ mong ngày tết ngày rằm

Để con nghỉ phép về thăm một lần.

Con đi đã mấy mùa xuân

Chưa về thăm Mẹ.. sống gần Mẹ hơn

Bao năm Mẹ chịu tủi hờn

Cứ mong cứ ngóng cô đơn tuổi già.

Mưa rơi thánh thót giọt buồn

Nhớ lời ru mẹ đêm trường nỉ non

Mẹ ơi ! Ngày tháng mỏi mòn

Mắt môi giờ đã nhạt son mẹ à

Mẹ đi về phía trời xa

Ầu ơ mẹ vẫn mượt mà trong con

Con đi về phía hoàng hôn

Chon von từ thuở chân son vào đời

Miên man về đến cửa người

Bao năm xuôi ngược khóc cười ngả nghiêng

Ngỡ trời đoái phận thuyền quyên

Nào hay vương mãi lụy phiền mẹ ơi

Giờ đây sóng gió cuộc đời

Cho con hiểu kiếp làm người đa đoan

Đoạn lìa… con bước sang trang

Lời thơ từ ấy sầu loang tím buồn

(Khuyết danh)

Ơn đời con đã sinh ra

Biển khơi là mẹ, cha là núi non

Bao nhiêu vất vả gầy mòn

Mẹ cha đánh đổi cho con nụ cười.

Mẹ là tia nắng vàng tươi

Thắp lên ánh sáng trong người của con

Mẹ ơi hãy mãi cười giòn

Con yêu mẹ lắm dáng thon gầy gò.

Cha cho những bát cơm no

Mẹ cho câu hát điệu hò lời ru

Tóc con mọc tốt đầu xù

Bố ngồi cắt tỉa chỉn chu mượt mà.

Bây giờ con lớn đi xa

Thương cha nhớ mẹ tuổi già đơn côi

Lòng con thấp thỏm bồi hồi

Nhớ về nơi ấy sục sôi trong lòng.

Tác giả: Đặng Minh Mai

Cả đời lo lắng cho con

Tuổi già sức yếu lưng khòm chân đau

Ngày xưa mưa nắng dãi dầu

Gian nan cơ cực cha đâu nản lòng

Củ khoai củ sắn trên đồng

Chắt chiu nhặt nhạnh gánh gồng nuôi con

Cha mong bữa đói không còn

Để con no bụng ngủ ngon giấc nồng

Một đời áo vải nhà nông

Phủ đầy sương gió ướt ròng mồ hôi

Sớm khuya đồng ruộng giữa trời

Tay cha cày cuốc cho đời con xanh

Tóc cha mây trắng phủ giăng

Con mong cha mãi an lành bên con

Đáp đền dưỡng dục công ơn

Mong cha vui khoẻ nhiều hơn con mừng.

(Khuyết danh)

Khi con cất tiếng chào đời

Trào dâng cảm xúc cha rơi lệ mừng

Ẵm bồng…chăm bón…chìu cưng

Dẫu thêm vất vả nhưng cha đâu màng

Trằn trọc thao thức canh tàn

Lúc con đau ốm cha mang ưu phiền

Gian lao khổ cực chuân chuyên

Để con được sống bình yên đủ đầy

Cho con cuộc sống sum vầy

Nên cha gánh hết đắng cay riêng mình

Cả đời chấp nhận hy sinh

Đổi lại hạnh phúc gia đình ấm no

Đời cha là kiếp đưa đò

Chở con vượt mọi gió giông bão bùng

Nắng mưa cha vẫn không chùn

Hoài luôn vững bước cùng con tháng ngày

Thời gian phủ úa thân gầy

Tóc xanh ngày ấy thay màu bạc phơ

Tình cha son sắc vô bờ

Chỉ cho mà chẳng mơ chi đáp đền

Nguyện lòng con mãi không quên

Mong cha vui khỏe vững bền tháng năm…

Ơn trời biển tấm lòng muôn trượng

Mẹ cùng Cha sinh dưỡng chúng con

Năm khắc khoải, tháng mỏi mòn

Sớm khuya tần tảo héo hon một đời

Xưa nghèo túng chẳng nơi để ở

Lại nhiều con vay nợ chất chồng

Cơm chẳng đủ, áo cũng không

Xót Cha thương Mẹ giữa đồng tắm mưa

Xong mùa vụ cũng vừa là lúc

Chủ tới nhà thúc giục nợ nần

Từ bậu cửa, tới giữa sân

Kẻ đong người chở thóc dần… vơi đi

Cứ như vậy kiên trì gian khổ

Vì các con vẫn cố gượng mình

Cha chịu khổ, Mẹ hy sinh

Nhịn cơm nhường áo thân hình xác xơ

Qua bĩ cực bây giờ phương trưởng

Tuy chúng con chẳng tướng, chẳng quan

Luôn kính trọng, biết kết đoàn

Anh, em nhường nhịn cháu ngoan nghe lời

Đã tới lúc nghỉ ngơi thanh thản

Cầu Mẹ Cha bầu bạn lâu dài

Dù kiệu cổ, rước trên vai

Xin được miệt mài phụng dưỡng Mẹ Cha.

Tác giả: Thịnh Nguyễn

Chưa một lần con viết thơ về Mẹ

Cũng chưa từng đặt bút nghĩ về Cha

Bởi lời thơ dù sâu lắng mượt mà

Cũng không thể tả đầy ân nghĩa được

Hãy ví cha như những nguồn sống nước

Và coi mẹ là không khí trời xanh

Gửi cho con tất cả những ngọt lành

Mong con ấu mau trưởng thành khôn lớn

Tình cha lắm chưa một lần sóng gợn

Nghĩa mẹ đầy cũng chẳng chút mưa gào

Ân nghĩa nặng tận biển thẳm trời cao

Mà không thể bút nào ghi thấu nổi.

Vai mẹ gầy mồ hôi còn thấm gối

Tóc cha già vẫn phủ nắng màu sương

Chỉ mong con luôn vẹn lối êm đường

Không lạc bước giữa phong trần góc bể

Tình cha đó cao vời vợi là thế

Nghĩa mẹ đây sao có thể sâu bằng?

Như biển thẳm không thể thấu trời xanh

Mà ngòi bút tả thành “chân lý” được?

Đã là con đừng để mi mẹ ướt

Cũng chớ làm tổn hại đến lòng cha

Rồi mai đây ai cũng sẽ tuổi già

Tình cha mẹ vẫn mãi là “vĩnh cửu”!

(Khuyết danh)

Yêu sao đôi mắt mẹ hiền

Giàu lòng nhân ái rộng miền bao dung

Đời nghèo vật chất mông lung

Lạc quan mẹ sống hòa chung tiếng cười

Tình thương sánh tựa biển trời

Có trong mắt mẹ một đời hy sinh

Cho con cho nghĩa cho tình

Quên đi vất vả thân mình sớm hôm

Vòng tay ấm áp mẹ ôm

Ru con giấc ngủ đêm hôm mỏi mòn

Lời ru da diết lòng con

Khắc sâu trong dạ sắt son không mờ

Những ngày thơ ấu dại khờ

Mẹ yêu mẹ nựng vô bờ vì con

Giờ đây bé bỏng chẳng còn

Vẫn lo vẫn ngóng trông con sớm chiều

Mẹ ơi! thương quá thật nhiều

Giản đơn dung dị mỗi chiều bên con

Mong mẹ ăn tốt ngủ ngon

Để con nương tựa để con cậy nhờ

Cuộc đời sóng gió đợi chờ

Gập ghềnh khúc khuỷu ai ngờ ai hay

Sểnh chân lỡ chệch vòng quay

Nhìn vào mắt mẹ thấy ngay đường về.

Tác giả: Trúc Lâm

Vì con quên cả thân mình

Mẹ tôi tựa cánh lục bình nổi trôi

Đồng xa ướt áo mồ hôi

Tấm lưng gầy mẹ mang phơi giữa chiều

Vì con tóc bạc thêm nhiều

Cha tôi khua vội mái chèo ngược sông

Những ngày nước lũ mênh mông

Dáng cha lẫn giữa cơn dông vội vàng

Còng lưng gánh những lo toan

Mẹ về tất tưởi đường càng thêm xa

Tinh mơ cho tới chiều tà

Luống cày những dấu chân cha còn hằn

Ruộng đồng,chợ búa quanh năm

Mẹ tôi vầng trán nếp nhăn thêm dày

Cha tôi chai sạm đôi tay

Chèo thuyền qua những tháng ngày long đong

Những đêm kéo vó trên sông

Mẹ ngồi đổ ánh trăng cong lên thuyền

Mái chèo cha rẽ màn đêm

Con thuyền trôi ngược hướng lên thăng trầm.

Tình thương yêu của cha mẹ đối với con cái luôn là nguồn cảm hứng bất tận trong kho tàng thơ văn Việt Nam. Trong khuôn khổ một bài viết ngắn, chúng tôi chỉ có thể giới thiệu đến độc giả một số bài thơ về cha mẹ hay nhất. Thế nhưng, với từng đó bài thơ cũng đã đủ để bạn cảm nhận được tình yêu thương bao la, vô bờ bến của cha mẹ dành cho mình. Để rồi ta nhận ra rằng cha mẹ có ý nghĩa thật lớn lao trong cuộc đời của mỗi chúng ta.

Và khi ta càng lớn lên thì có nghĩa là giây phút ta được ở bên cha mẹ càng ngắn đi. Vì vậy, hãy biết yêu thương và trân quý từng phút giây có cha mẹ bên cạnh, hãy nói với cha mẹ rằng chúng ta biết ơn và yêu thương họ đến nhường nào.

Rung Động Trước Những Bài Thơ Về Cha Mẹ Trong Đạo Phật Hay Nhất

Nội Dung

Nay nhớ mẹ đôi lời khắc họa Nghĩa sinh thành cao cả.. Mẹ Cha Niềm yêu dâng tặng mặn mà Tình thiêng liêng ấy chan hòa miền thương

Đời Cha Mẹ chặng đường gian khổ Giấu nỗi đau dạy dỗ con thơ Mong con khôn lớn từng giờ Khó khăn chịu đựng chẳng nhơ nhớp lòng

Bao năm tháng cạn dòng nước mắt Lời Mẹ Cha dìu dắt bước con Tuổi xuân Mẹ đã héo mòn Giờ con khôn lớn mãi còn khắc sâu

Tìm đâu nữa giữa mầu băng giá Dáng Mẹ hiền khuất ngả ngàn thu Đâu còn nghe tiếng Mẹ ru Tình Cha nghĩa Mẹ đắp bù được sao ?

Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc Cả cuộc đời khó nhọc để nuôi ta Hãy nâng niu tình cảm mãi chan hòa Gom hạnh phúc dịu xoa trong lòng Mẹ !

Khi con cất tiếng chào đời Trào dâng cảm xúc cha rơi lệ mừng Ẳm bồng…chăm bón…chìu cưng Dẫu thêm vất vã nhưng cha đâu màng

Trằn trọc thao thức canh tàn Lúc con đau ốm cha mang ưu phiền Gian lao khổ cực chuân chuyên Để con được sống bình yên đủ đầy

Cho con cuộc sống sum vầy Nên cha gánh hết đắng cay riêng mình Cả đời chấp nhận hi sinh Đổi lại hạnh phúc gia đình ấm no

Đời cha là kiếp đưa đò Chở con vượt mọi gió giông bão bùng Nắng mưa cha vẫn không chùn Hoài luôn vững bước cùng con tháng ngày

Thời gian phủ úa thân gầy Tóc xanh ngày ấy thay màu bạc phơ Tình cha son sắc vô bờ Chỉ cho mà chẳng mơ chi đáp đền

Nguyện lòng con mãi không quên Mong cha vui khỏe vững bền tháng năm…

Mẹ là cơn gió mùa thu Cho con mát mẻ lời ru năm nào Mẹ là đêm sáng trăng sao Soi đường chỉ lối con vào bến mơ

Mẹ luôn mong mỏi đợi chờ Cho con thành tựu được nhờ tấm thân Mẹ thường âu yếm ân cần Bảo ban chỉ dạy những lần con sai

Mẹ là tia nắng ban mai Sưởi con ấm lại đêm dài giá băng Lòng con vui sướng nào bằng Mẹ luôn bênh cạnh …nhọc nhằn trôi đi

Mẹ ơi con chẳng ước gì Chỉ mong có Mẹ chuyện gì cũng qua Vui nào bằng có Mẹ Cha Tình thâm máu mủ ruột rà yêu thương

Cho con dòng sữa ngọt đường Mẹ là ánh sáng vầng dương dịu kỳ Xua đêm tăm tối qua đi Mang mùa xuân đến thầm thì bên con.

Ơn đời con đã sinh ra Biển khơi là mẹ, cha là núi non Bao nhiêu vất vả gầy mòn Mẹ cha đánh đổi cho con nụ cười.

Mẹ là tia nắng vàng tươi Thắp lên ánh sáng trong người của con Mẹ ơi hãy mãi cười giòn Con yêu mẹ lắm dáng thon gầy gò.

Cha cho những bát cơm no Mẹ cho câu hát điệu hò lời ru Tóc con mọc tốt đầu xù Bố ngồi cắt tỉa chỉnh chu mượt mà.

Bây giờ con lớn đi xa Thương cha nhớ mẹ tuổi già đơn côi Lòng con thấp thỏm bồi hồi Nhớ về nơi ấy sục sôi trong lòng.

Nắng chiều đã tắt bên sông Mẹ già mòn mỏi chờ mong con về Lòng đau ruột thắt não nề Tuổi già hiu quạnh sớm khuya một mình.

Cũng vì con phải mưu sinh Xa quê đất Mẹ… gia đình thân yêu Để cho sớm sớm chiều chiều Vào ra Mẹ ngóng cô liêu đợi chờ.

Mái đầu tóc đã bạc phơ Tuổi già sức yếu biết nhờ ai chăm Mẹ mong ngày tết ngày rằm Để con nghỉ phép về thăm một lần.

Con đi đã mấy mùa xuân Chưa về thăm Mẹ.. sống gần Mẹ hơn Bao năm Mẹ chịu tủi hờn Cứ mong cứ ngóng cô đơn tuổi già.

Mẹ là tia nắng đời con Đêm ngày khổ cực héo mòn sắc xuân Bấy lâu mẹ đã thấm nhuần Những lo gạo mắm đổi luân ở đời.

Lo từng giấc ngủ à ơi Mảnh quần vải áo những lời hát ru Nhiều hôm gió bão mịt mù Mái tranh dột nước phải thu lại gần.

Nhọc nhằn mẹ chẳng tiếc thân Gánh đời mẹ quẩy vai trần vẫn mang Những đêm lệ ướt hai hàng Giàu no ít đủ nghèo sang mẹ buồn

Dẫu trời nắng đổ mưa tuôn Chẳng làm cho mẹ phải luồn cúi đâu Là con đừng để mẹ sầu Thương cha nhớ mẹ tháng ngâu tìm về.

Cả đời lo lắng cho con Tuổi già sức yếu lưng khòm chân đau Ngày xưa mưa nắng dãi dầu Gian nan cơ cực cha đâu nản lòng

Củ khoai củ sắn trên đồng Chắt chiu nhặt nhạnh gánh gồng nuôi con Cha mong bữa đói không còn Để con no bụng ngủ ngon giấc nồng

Một đời áo vải nhà nông Phủ đầy sương gió ướt ròng mồ hôi Sớm khuya đồng ruộng giữa trời Tay cha cầy cuốc cho đời con xanh

Tóc cha mây trắng phủ giăng Con mong cha mãi an lành bên con Đáp đền dưỡng dục công ơn Mong cha vui khoẻ nhiều hơn con mừng

Yêu sao đôi mắt mẹ hiền Giàu lòng nhân ái rộng miền bao dung Đời nghèo vật chất mông lung Lạc quan mẹ sống hoà chung tiếng cười

Tình thương sánh tựa biển trời Có trong mắt mẹ một đời hy sinh Cho con cho nghĩa cho tình Quên đi vất vả thân mình sớm hôm

Vòng tay ấm áp mẹ ôm Ru con giấc ngủ đêm hôm mỏi mòn Lời ru da diết lòng con Khắc sâu trong dạ sắt son không mờ

Những ngày thơ ấu dại khờ Mẹ yêu mẹ nựng vô bờ vì con Giờ đây bé bỏng chẳng còn Vẫn lo vẫn ngóng trông con sớm chiều

Mẹ ơi! thương quá thật nhiều Giản đơn dung dị mỗi chiều bên con Mong mẹ ăn tốt ngủ ngon Để con nương tựa để con cậy nhờ

Cuộc đời sóng gió đợi chờ Gập ghềnh khúc khuỷu ai ngờ ai hay Sểnh chân lỡ chệch vòng quay Nhìn vào mắt mẹ thấy ngay đường về.

Mẹ ơi ! trong tháng Vu lan Con càng nhớ mẹ vô vàn kính yêu Bây giờ mẹ đã thoát siêu Về nơi cực lạc…bao điều nhớ mong. Thương con từ lúc lọt lòng Đến khi ẵm ngửa mẹ bồng trên tay. Lớn lên đi học trời Tây Ở nhà mẹ vẫn hàng ngày lo toan. Nắng mưa đâu quản gian nan Đông về giá lạnh, chang chang nắng hè Một mình mẹ bước đường quê Bao năm vất vả đi về sớm hôm. Từ bình minh đến hoàng hôn Suốt ngày tần tảo…biết ơn mẹ nhiều Mẹ luôn vì đứa con yêu Vu lan nhớ mẹ… bao điều xót thương ! Lòng con kính cẩn dâng hương Nam Mô… Bồ Tát…hồn vương cõi trần. Nhìn con mẹ đứng tần ngần Con thương mẹ lắm…vạn lần mẹ ơi..!!

Nhớ chiều hôm ấy Cha đi Cha nằm trên võng thầm thì với con Lòng Cha đã thấy vui hơn Quanh Cha đầy đủ cháu con xum vầy Cha giơ nhẹ cánh tay gầy Hươ trong không khí…vẫy tay mọi người Rồi Cha khe khẽ mỉm cười Cháu con ai cũng lệ rơi ròng ròng…! Cha về nơi ấy hư không Làm tròn đạo lý – vừa xong kiếp Người ! Hôm nay viếng mộ Cha ơi ! Lòng con xin giữ đời đời sắt son Những lời Cha dặn cháu con Khắc ghi mãi mãi lòng son không mờ ! Nhớ Cha con viết vần thơ Những mong gặp được trong mơ…Cha về !

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê Mười năm tóc mẹ màu tang trắng Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Con đi góp lá ngàn phương Đốt lên cho đời tan khói sương Con đi xin mẹ hãy chờ Ngậm ngùi con dấu trong thơ

Đau thương con viết vào trong lá Hơi ấm con tìm trong giấc mơ Con đi xin mẹ hãy chờ Ngậm ngùi con dấu trong thơ

Nghe tiếng me như tiếng nghẹn ngào Tiếng người hay chỉ tiếng chiêm bao Mẹ xa xôi quá làm sao với Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Nghe tiếng me ơi bỗng lặng người Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi Ví mà con đổi thời gian được Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

Vu lan về con cài lên ngực Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà Của những đứa con nhớ về cha mẹ

Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương Dù bao năm dù có hoá vô thường Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất

Cả cuộc đời mẹ cha tất bật Cho chúng con lẽ sống tình yêu Đại dương bao la đâu đã là nhiều Với chúng con cha mẹ là tất cả

Có đôi lúc Mải mê quay với dòng đời ồn ã Những đô hội thị thành Những phương trời lạ Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha

Mưa rơi thánh thót giọt buồn Nhớ lời ru mẹđêmtrường nỉ non Mẹ ơi ! Ngày tháng mỏi mòn Mắt môi giờ đã nhạt son mẹ à Mẹ đi về phía trời xa Ầu ơ mẹ vẫn mượt mà trong con Con đi về phíahoàng hôn Chon von từ thuở chân son vào đời Miên man về đến cửa người Bao năm xuôi ngược khóc cười ngả nghiêng Ngỡ trời đoái phận thuyền quyên Nào hay vương mãi lụy phiền mẹ ơi Giờ đây sónggiócuộc đời Cho con hiểu kiếp làm người đa đoan Đoạn lìa… con bước sang trang Lời thơ từ ấy sầu loang tím buồn

Cha ơi ! Con đã nhiều đêm thức trắng Viết những bài thơ sâu lắng yêu đương Con vô tâm không biết những đêm trường Mùa nắng hạn… Cha nai lưng kéo nước… mặc gió sương Cho vụ mùa xanh tốt… Con vô tình ước những điều ngu dốt Rằng thời gian hãy không ngớt trôi nhanh Đâu biết rằng cha đã quá tuổi xanh Tóc muối tiêu đời tô thành bạc trắng… Vai quần quật trong nắng trưa thầm lặng Đôi chân gầy bước nặng gánh mưu sinh Lo cho con mà quên mất thân mình Con lại bận với mối tình dang dở… Con đã buồn khi người yêu hờn dỗi Con dại khờ với mơ mộng xa xôi Mùi đất – khét nắng – giọt mồ hôi Mùi thân thương đã làm con chợt tỉnh Ơi cha ơi ! Biết bao giờ cha hỡi ! Con đáp đền được ơn nghĩa đời cha Khi biển sâu và trời rộng bao la Chẳng đo được công lao cha vun đắp…

Từ ngày con thơ bé Đến bây giờ lớn khôn Tiếng ru hời khe khẽ Vẫn thấm đượm trong hồn Qua những ngày nắng cháy Chân mẹ đã khô cằn Mùa lũ về nước chảy Mẹ dãi dầu vai xương Này dáng mẹ thon thon Này bàn tay nhỏ nhắn Ủa đâu rồi mẹ nhỉ? Sao nhiều quá nếp nhăn? Một đời mẹ trở trăn Lo những ngày con ốm Mẹ trăm bề thấp thỏm Cho con giấc ngủ lành Mẹ cắt bớt tuổi xanh Bao nhiêu mẹ cũng đành Người hanh hao gầy guộc Con biền biệt trời xa Mẹ ơitháng nămqua Con bây giờ đã lớn Mười mấy năm xa nhà Nhớ mẹ! Lòng đau đớn! Con cứ hẹn xuân về Sẽ thăm lại vườn quê Mà bao mùa mai nở

Đời cha khó nhọc gian truân lắm Bốn mùa mưa nắng tắm mồ hôi Những đêm đông lờ lững mây trôi Giấc ngủ không đầy thương con thơ lạnh Bao ngày rã ròng mưa không chịu tạnh Dáng lom khom gánh bó củi tròn Mái tóc hằn màu sương gió mỏi mòn Đôi chân gầy cũng không còn lành lặn Bát cơm không đầy chấm thìa muối mặn Chén canh rau cha nuôi nấng đời con Xin lỗi cha con chữ hiếu chưa tròn Chút tài mọn con chưa làm nên sự Cha đã già con vẫn đứa con hư Đã bao lần con hứa mình sẽ đổi Chưa hiểu đời con mắc nhiều lầm lỗi Cha vẫn là người dẫn lối đời con Con còn nhớ thuở bé lon ton Đến bây giờ con sức dài vai rộng Cha khổ cực – ân cần – lo toan – vất vả Con tự dặn mình không vấp ngã đâu cha.

Mẹ ơi hôm nay ngày của mẹ Viết tặng bài thơ thỏa nỗi lòng Nơi con xứ khách trời nắng nhẹ Quê mình đã hết đợt đông phong? Bỗng nhớ những ngày con bé thơ Vòng tay, tiếng hát, nhịp ầu ơ Chạnh lòng con muốn mình đừng lớn Thời gian hờ hững chẳng đợi chờ Rồi khuôn mặt mẹ lắm vết hằn Bàn tay gầy guộc mấy nếp nhăn Mái tóc pha sương màu đã ngả Vì con, bao đêm mẹ trở trăn Hôm nay bên bờ sông vắng lặng Lưu vong đất khách chẳng cạnh người Vì ai đời mẹ bao gánh nặng Người con xa xứ nhớ khôn nguôi Mẹ ơi! Hôm nay ngày của mẹ Chẳng đỡ đần chi, chẳng giúp gì Chỉ có nỗi lòng thương khôn xiết Ơn mẹ đời này con khắc ghi

Trời mưa chẳng ngại – chân mẹ bước Tần tảo sớm khuya chẳng kể nhọc nhằn Bàn tay gầy ốm – đôi mắt sâu hằn Chỉ muốn cho con được bằng chúng bạn

Rồi xuân qua – Rồi tới mùa nắng hạn Giọt mồ hôi thấm mặn bát cơm trưa Ngó trong nhà – kẽo kẹt – võng đưa Mẹ yên lòng vì con đang say giấc.. Rồi hạ qua – rồi tới mùa gió bấc Tấm lưng còng chắn gió rét đêm đông Miếng cá miếng canh – mẹ nhịn – mẹ gồng Con no bụng mẹ ấm lòng biết mấy Cả cuộc đời mẹ không cần con thấy Mẹ chỉ muốn nhìn con sống cảnh yên vui Biết tự lo thân… không mãi phải sống vùi Là mẹ đã thỏa lòng mong đợi

Lắng Đọng Cùng Những Bài Thơ Về Cha Mẹ Hay Nhất, Da Diết Nhất

Thì con xin được làm dòng suối mát

Suối chan hoà trong ánh trăng bát ngát

Con ngoan hiền trong tình mẹ bao la

Nếu mẹ bỗng là một vầng dương

Con xin làm một loài cây cỏ

Cây không thể thiếu mặt trời đỏ

Cũng như con chẳng thể thiếu người

Nếu mẹ bỗng tan thành cơn gió

Con sẽ là đồng ruộng xanh tươi

Gió mơn man ngọn lúa vui cười

Thôi mẹ ơi mẹ đừng là gì nữa

Con muốn mẹ chỉ là mẹ thôi

Mẹ của con có một trên đời

Cha ra đi khi con còn quá bé

Trong trí nhớ con chỉ có bóng mẹ gầy.

Hai mươi năm rồi mẹ ơi từ ngày ấy

Mẹ bên con sớm tối nhọc nhằn.

Lo cho con từ miếng ăn giấc ngủ

Mẹ hiểu con hơn cả bản thân con.

Hai mươi năm qua mẹ ơi con vẫn nhớ

Những đêm con sốt cao mẹ thức trông con

Mẹ nắm chặt tay con mỗi lúc cựa mình

Con nào có thể quên được bàn tay mẹ.

Con lớn lên trong tình thương của mẹ

Mẹ là mẹ, là cha, là người bạn của con.

Hai mươi năm mẹ đã cùng con

Dõi theo con từng nhịp chân con bước.

Con giờ đây đã lớn khôn hơn trước

Nhưng vẫn là con bé bỏng thưở nào

Bàn tay mẹ vẫn ấm áp làm sao?

Vẫn là bàn tay con luôn ghi nhớ.

Con vẫn biết và con luôn nhớ

Bởi chẳng đủ ngôn từ … để kể hết lòng Mẹ bao la

Mẹ – người đàn bà cả đời hứng giông bão phong ba

Che chở các con, nhẹ nhàng nâng niu con từng bước

Mẹ – người đàn bà chẳng quản nhọc nhằn để vẹn toàn sau trước

Tóc trắng hết cả đầu, đôi má cóp, da nhăn

Người mà đêm ngày vượt qua những khó khăn

Dù lòng có đói, vẫn mỉm cười cho các con no ấm

Mẹ – từ lúc sinh con ra cho đến khi mắt nhắm

Hy sinh cuộc đời chỉ đổi lấy nụ cười trẻ thơ

Mẹ – bờ vai gầy run run theo nhịp võng ầu ơ

Thấy con khôn lớn là thấy mình hạnh phúc

Con chưa bao giờ viết trọn bài thơ về Mẹ

Bởi chẳng thể nào nói hết được sự hy sinh

Mẹ đẹp hơn cả trăm ngàn đóa hoa xinh

Người đàn bà – trái tim vĩ đại hơn mặt trời rực rỡ

Con không thể nào viết trọn bài thơ về Mẹ

Và cũng chẳng thể nào nói hết được

Mẹ già mòn mỏi chờ mong con về

Lòng đau ruột thắt não nề

Tuổi già hiu quạnh sớm khuya một mình.”

Vắng tiếng cha, vắng nụ cười ấm áp

Ngày tháng qua đi như mây trôi bèo dạt

Nghĩ thương cha, tan nát cả cõi lòng.

Con đã quen rồi hơn hai bảy mùa đông

Cái giá lạnh thiếu thân hình che chở

Thiếu cả lời khuyên, thiếu lời dạy dỗ

Con không cha nào có thấy vui.

Thu đang sang con quen với ngậm ngùi

Ôm lấy mẹ cắn môi con chịu

Ngày một già đi, mẹ giờ đã yếu

Tại vắng cha ! Mẹ thiếu tình thương.

Hai bảy năm qua một mình mẹ một giường

Đêm con ngủ mà mẹ không ngủ được

Bờ mi cay lệ con tràn sướt mướt

Cha ơi cha ! Cha đang ở nơi đâu ?.

Con cũng đã quen với nắng hạ cháy đầu

Nhớ khi nhỏ cha thường hay quát mắng

Vì sợ con đau, sợ làn da con sạm

Nhưng hôm nay, ai sẽ ở bên con.

Hai bảy năm rồi con thèm một lần ôm

Thèm được nắm tay được ân cần che chở

Và muốn gọi cha nhẹ nhàng là bố

Thật thân quen thật ấm áp cha à !.

Từ bây giờ thì mãi mãi gọi cha

Không khác hơn bởi đó là định mệnh

Người đã xa con, xa mẹ già đáng kính

Để đến một phương trời mà chỉ có mình cha.

Ngày với tháng giao hòa miền xưa cũ

Cuộc đời lắm nổi đau thương chưa đủ

Buốt vai gầy sương phủ một màu rêu

Bóng hoàng hôn thảng thốt tiếng chim kêu

Bôn ba mãi lửa khiêu niềm nhung nhớ,

Chân trời tím thắp lòng con tan vỡ

Nhớ về cha loang lỡ vách tim bầm

Dòng đời trôi cha mãi miết âm thầm

Một chiếc bóng lũi lầm chân lặng bước

Nghiêng nghiêng nắng gió qua làn mây nước

Ngẫm nghỉ tình những ước vọng cha trông

Cánh cò bay cõng nắng đã qua sông

Chở nước mắt cay nồng cha nhỏ xuống

Mồ hôi mặn rớt rơi trên đồng ruộng

Giọt nước giọt từ luống cấy tâm hồn

Những câu ca cha hát buổi sớm hôm

Mầm sinh trưởng gửi chôn nơi đất mẹ

Đã nãy nở và vươn lên mạnh mẽ

Hạnh phúc là sức trẻ biến thành hoa.

Đồng lúa xanh cò thẳng cánh bay xa

Mùa hoa nở hương hòa men say ngất

Cánh diều lượn gửi hồn vào lòng đất

Nhớ tình cha hương mật ngấm đời con…

Cánh cò cõng nắng qua sông

Chở luôn nước mắt cay nồng của cha

Con là giọt nước sinh ra từ nguồn

Quê nghèo mưa nắng trào tuôn

Câu thơ cha dệt từ muôn thăng trầm

Thương con cha ráng sức ngâm

Khổ đau hạnh phúc nảy mầm thành hoa.

Lúa xanh xanh mướt đồng xa

Dáng quê hoà với dáng cha hao gầy

Cánh diều con lướt trời mây

Chở câu lục bát hao gầy tình cha.

Cha cõng cặp sách đến trường

Cõng bao nặng nhọc, trên đường tương lai

Thân gầy vác nặng đôi vai

Ngày ngày lam lũ, đôi tay lấm sình

Nuôi con khôn lớn, gánh tình thương con.

Đến sông cũng cạn, trăng còn quen cha

Cho ta khôn lớn, cho ta bầu trời

Khi ta chập chững vào đời

Cha nuôi cha dạy sáng ngời nhân tâm

Sống đời nhân nghĩa trọng tâm

Làm người phải biết, chữ tâm hàng đầu

Đôi chân đạp đất, tâm làu trung cang

Cho đời ta sống thênh thang

Tình cha vẫn mãi vương mang bên mình

Thương cha biết mấy nghĩa tình

Công ơn cha tặng cho mình ngày nay.

Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Tuyển Chọn Thơ Ngắn Về Cha Mẹ Hay, Giàu Cảm Xúc Nhất Mới Nhất

Tác giả: Thích Tâm Chánh

Ơn Cha núi chất trời tây

Láng lai nghĩa Mẹ nước đầy biển đông

Ơn Cha trọng lắm ai ơi

Nghĩa Mẹ bằng trời mang nặng đẻ đau

Lên non mới biết non cao

Nuôi con mới biết công lao mẫu từ!

Ơn nghĩa sinh thành tựa núi non

Mẹ cha là Thánh của đời con

Dù đi xa cách muôn phương ấy

Chữ hiếu con đây mãi giữ tròn.

Công Cha Nghĩa Mẹ

Ơn trời biển tấm lòng muôn trượng

Mẹ cùng Cha sinh dưỡng chúng con

Năm khắc khoải, tháng mỏi mòn

Sớm khuya tần tảo héo hon một đời

Xưa nghèo túng chẳng nơi để ở

Lại nhiều con vay nợ chất chồng

Cơm chẳng đủ, áo cũng không

Xót Cha thương Mẹ giữa đồng tắm mưa

Xong mùa vụ cũng vừa là lúc

Chủ tới nhà thúc giục nợ nần

Từ bậu cửa, tới giữa sân

Kẻ đong người chở thóc dần…vơi đi

Cứ như vậy kiên trì gian khổ

Vì các con vẫn cố gượng mình

Cha chịu khổ, Mẹ hy sinh

Nhịn cơm nhường áo thân hình xác xơ

Qua bĩ cực bây giờ phương trưởng

Tuy chúng con chẳng tướng, chẳng quan

Luôn kính trọng, biết kết đoàn

Anh, em nhường nhịn cháu ngoan nghe lời

Đã tới lúc nghỉ ngơi thanh thản

Cầu Mẹ Cha bầu bạn lâu dài

Dù kiệu cổ, rước trên vai

Xin được miệt mài phụng dưỡng Mẹ Cha.

Tác giả: Bằng Lăng Tím

Đời cha khó nhọc gian truân lắm

Bốn mùa mưa nắng tắm mồ hôi

Những đêm đông lờ lững mây trôi

Giấc ngủ không đầy thương con thơ lạnh

Bao ngày rã ròng mưa không chịu tạnh.

Dáng lom khom gánh bó củi tròn

Mái tóc hằn màu sương gió mỏi mòn

Đôi chân gầy cũng không còn lành lặn

Bát cơm không đầy chấm thìa muối mặn

Chén canh rau cha nuôi nấng đời con

Xin lỗi cha con chữ hiếu chưa tròn

Chút tài mọn con chưa làm nên sự

Cha đã già con vẫn đứa con hư

Đã bao lần con hứa mình sẽ đổi

Chưa hiểu đời con mắc nhiều lầm lỗi

Cha vẫn là người dẫn lối đời con

Con còn nhớ thuở bé lon ton

Đến bây giờ con sức dài vai rộng

Cha khổ cực – ân cần – lo toan – vất vả

Con tự dặn mình không vấp ngã đâu cha.

Tác giả: Bằng Lăng Tím

Mẹ ơi hôm nay ngày của mẹ

Viết tặng bài thơ thỏa nỗi lòng

Nơi con xứ khách trời nắng nhẹ

Quê mình đã hết đợt đông phong?

Bỗng nhớ những ngày con bé thơ

Vòng tay, tiếng hát, nhịp ầu ơ

Chạnh lòng con muốn mình đừng lớn

Thời gian hờ hững chẳng đợi chờ

Rồi khuôn mặt mẹ lắm vết hằn

Bàn tay gầy guộc mấy nếp nhăn

Mái tóc pha sương màu đã ngả

Vì con, bao đêm mẹ trở trăn

Hôm nay bên bờ sông vắng lặng

Lưu vong đất khách chẳng cạnh người

Vì ai đời mẹ bao gánh nặng

Người con xa xứ nhớ khôn nguôi

Mẹ ơi! Hôm nay ngày của mẹ

Chẳng đỡ đần chi, chẳng giúp gì

Chỉ có nỗi lòng thương khôn xiết

Ơn mẹ đời này con khắc ghi.

Tác giả: Trần Quân

Sinh thành dưỡng dục mãi mang ơn

Khắc cốt ghi tâm chẳng thể sờn

Mẹ vốn so như lòng biển cả

Cha thời sánh với đỉnh trường sơn

Làm con trách nhiệm thời tôn kính

Chớ để nhân gian phải oán hờn

Hãy nhớ bao lời kinh phật dạy

Muôn đời phúc đức vững bền hơn.

Tác giả: Việt Cường

Cha nhẫn nhục trăm điều mệt mỏi

Mẹ khiêm nhường vạn nỗi buồn đau

Dù cực khổ, chẳng u sầu

Dâng trào tình cảm, thấm sâu dặm trường

Tâm cảm phục tình thương cha mẹ

Dạ thầm ơn hiếu lễ biển trời

Lòng khắc khoải, bụng đầy vơi

Tròn câu trung nghĩa, vẹn lời đức nhân.

Tác giả: Phong Hàn

Mẹ già một nắng, hai sương!

Cho con đến được giảng đường ngày nay.

Cha già chai sạn đôi tay!

Cho con cầm bút vui say cùng người

Thầy cô tận tụy suốt đời!

Cho con nhìn tận… bầu trời xanh cao.

Biển xanh sóng vỗ lao xao,

Đố ai đong được biết bao nhiêu là?

Tác giả: Lê Thế Thành

Thương cha nhiều lắm cha ơi

Cày sâu cuốc bẫm,một đời của cha

Đồng gần rồi tới ruộng xa

Ban mai vừa nở, chiều tà, sương rơi

Nếp nhăn vầng trán bên đời

Vai cha mái ấm bầu trời tình thương

Dìu con từng bước từng đường

Lo toan vất vả đêm trường năm canh

Bàn tay khô, cứng, sỏi, sành

Ôm con mưa, nắng, dỗ dành, chở che

Cha là chiếc võng trưa hè

Ru con ngon giấc tuổi thơ ngọt ngào

Cha là những hạt mưa rào

Cho con uống mát biết bao nhiêu lần

Giờ đây con đã lớn khôn

Công cha như núi Thái Sơn trong lòng!!

Tác giả: Thịnh Nguyễn

Chưa một lần con viết thơ về Mẹ

Cũng chưa từng đặt bút nghĩ về Cha

Bởi lời thơ dù sâu lắng mượt mà

Cũng không thể tả đầy ân nghĩa được

Hãy ví cha như những nguồn sống nước

Và coi mẹ là không khí trời xanh

Gửi cho con tất cả những ngọt lành

Mong con ấu mau trưởng thành khôn lớn

Tình cha lắm chưa một lần sóng gợn

Nghĩa mẹ đầy cũng chẳng chút mưa gào

Ân nghĩa nặng tận biển thẳm trời cao

Mà không thể bút nào ghi thấu nổi.

Vai mẹ gầy mồ hôi còn thấm gối

Tóc cha già vẫn phủ nắng màu sương

Chỉ mong con luôn vẹn lối êm đường

Không lạc bước giữa phong trần góc bể

Tình cha đó cao vời vợi là thế

Nghĩa mẹ đây sao có thể sâu bằng?

Như biển thẳm không thể thấu trời xanh

Mà ngòi bút tả thành “chân lý” được?

Đã là con đừng để mi mẹ ướt

Cũng chớ làm tổn hại đến lòng cha

Rồi mai đây ai cũng sẽ tuổi già

Tình cha mẹ vẫn mãi là “vĩnh cửu”!

Tác giả: Lăng Kim Thanh

Mẹ là cơn gió mùa thu

Cho con mát mẻ lời ru năm nào

Mẹ là đêm sáng trăng sao

Soi đường chỉ lối con vào bến mơ

Mẹ luôn mong mỏi đợi chờ

Cho con thành tựu được nhờ tấm thân

Mẹ thường âu yếm ân cần

Bảo ban chỉ dạy những lần con sai

Mẹ là tia nắng ban mai

Sưởi con ấm lại đêm dài giá băng

Lòng con vui sướng nào bằng

Mẹ luôn bênh cạnh …nhọc nhằn trôi đi

Mẹ ơi con chẳng ước gì

Chỉ mong có Mẹ chuyện gì cũng qua

Vui nào bằng có Mẹ Cha

Tình thâm máu mủ ruột rà yêu thương

Cho con dòng sữa ngọt đường

Mẹ là ánh sáng vầng dương dịu kỳ

Xua đêm tăm tối qua đi

Mang mùa xuân đến thầm thì bên con.

Tác giả: Ngạo Thiên

Cuộc đời bao nỗi đắng cay

Nhìn về cha mẹ, lệ cay nghẹn ngào

Hôm nay nước mắt tuôn trào

Nhớ ơn cha mẹ, cả đời cưu mang

Cho con cuộc sống vinh quang

Tương lai tươi sáng, muôn vàng mai sau

Tóc nay mẹ đã bạc màu

Vì bao khổ cực, dải dầu sớm trưa

Thương con không quảng nắng mưa

Thức khuya dậy sớm, mưa giông không màng

Gian lao khổ cực nào than

Cho con no đủ, hiên ngang với đời

Con đây chẳng nói nên lời

Nghẹn ngào nước mắt, lòng này khắc ghi

Lạy cha lạy mẹ con quỳ

Công ơn trời biển, đời đời không quên.

Tác giả: Minh Lộc

Ơn đời con đã sinh ra

Biển khơi là mẹ, cha là núi non

Bao nhiêu vất vả gầy mòn

Mẹ cha đánh đổi cho con nụ cười.

Mẹ là tia nắng vàng tươi

Thắp lên ánh sáng trong người của con

Mẹ ơi hãy mãi cười giòn

Con yêu mẹ lắm dáng thon gầy gò.

Cha cho những bát cơm no

Mẹ cho câu hát điệu hò lời ru

Tóc con mọc tốt đầu xù

Bố ngồi cắt tỉa chỉnh chu mượt mà.

Bây giờ con lớn đi xa

Thương cha nhớ mẹ tuổi già đơn côi

Lòng con thấp thỏm bồi hồi

Nhớ về nơi ấy sục sôi trong lòng.

Tác giả: Minh Lộc

Mẹ là tia nắng đời con

Đêm ngày khổ cực héo mòn sắc xuân

Bấy lâu mẹ đã thấm nhuần

Những lo gạo mắm đổi luân ở đời.

Lo từng giấc ngủ à ơi

Mảnh quần vải áo những lời hát ru

Nhiều hôm gió bão mịt mù

Mái tranh dột nước phải thu lại gần.

Nhọc nhằn mẹ chẳng tiếc thân

Gánh đời mẹ quẩy vai trần vẫn mang

Những đêm lệ ướt hai hàng

Giàu no ít đủ nghèo sang mẹ buồn

Dẫu trời nắng đổ mưa tuôn

Chẳng làm cho mẹ phải luồn cúi đâu

Là con đừng để mẹ sầu

Thương cha nhớ mẹ tháng ngâu tìm về.

Tác giả: Trúc Lâm

Vì con quên cả thân mình

Mẹ tôi tựa cánh lục bình nổi trôi

Đồng xa ướt áo mồ hôi

Tấm lưng gày mẹ mang phơi giữa chiều

Vì con tóc bạc thêm nhiều

Cha tôi khua vội mái chèo ngược sông

Những ngày nước lũ mênh mông

Dáng cha lẫn giữa cơn dông vội vàng

Còng lưng gánh những lo toan

Mẹ về tất tưởi đường càng thêm xa

Tinh mơ cho tới chiều tà

Luống cày những dấu chân cha còn hằn

Ruộng đồng,chợ búa quanh năm

Mẹ tôi vầng trán nếp nhăn thêm dày

Cha tôi chai sạm đôi tay

Chèo thuyền qua những tháng ngày long đong

Những đêm kéo vó trên sông

Mẹ ngồi đổ ánh trăng cong lên thuyền

Mái chèo cha rẽ màn đêm

Con thuyền trôi ngược hướng lên thăng trầm.

Tác giả: Đặng Minh Mai

Cả đời lo lắng cho con

Tuổi già sức yếu lưng khòm chân đau

Ngày xưa mưa nắng dãi dầu

Gian nan cơ cực cha đâu nản lòng

Củ khoai củ sắn trên đồng

Chắt chiu nhặt nhạnh gánh gồng nuôi con

Cha mong bữa đói không còn

Để con no bụng ngủ ngon giấc nồng

Một đời áo vải nhà nông

Phủ đầy sương gió ướt ròng mồ hôi

Sớm khuya đồng ruộng giữa trời

Tay cha cầy cuốc cho đời con xanh

Tóc cha mây trắng phủ giăng

Con mong cha mãi an lành bên con

Đáp đền dưỡng dục công ơn

Mong cha vui khoẻ nhiều hơn con mừng.

Tác giả: Lê Trọng Uyên

Một người vất vả đau thương

Sớm hôm làm lụng nuôi con thành người

Đó là hình ảnh mẹ tôi

Tình thương bát ngát bao la bằng trời

Mẹ tôi da đã sạm rồi

Bàn tay có nếp áo thì bạc phai

Thế mà sớm buổi chiều hôm

Buổi trưa nắng chói vẫn ra ruộng đồng

Cho con bưng bát cơm đầy

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần

Thương nhiều thương lắm mẹ ơi!

Mẹ là tất cả cuộc đời của con.

Tác giả: Minh Lộc

Mang con chín tháng mười ngày

Bao nhiêu vất vả hôm nay đã tròn

Tương lai của mẹ là con

Dưỡng con khôn lớn héo mòn tuổi xuân.

Lo từng mảnh áo cái quần

Bát cơm đạm bạc đổi luân mỗi ngày

Những hôm tiền hết gạo vay

Cha con lại phải đi cày suốt trưa.

Cuộc đời biết mấy cho vừa

Thương con bố mẹ trời mưa vẫn dầm

Muốn cho đủ bát đủ mâm

Vẫn là mục đích cha thầm mẹ mong.

Con ơi hãy nhớ trong lòng

Công cha nghĩa mẹ chẳng đong vơi đầy

Mai này con lớn dựng xây

Sinh con sẽ biết công thầy mẹ cha.

Tác giả: Quý Phương

Bàn tay Cha, nắm tay con

Dìu qua tất cả những cơn bão đời

Khi con mái tóc xanh ngời

Tóc Cha bạc trắng mây trời kém xa

Bàn tay nhỏ, trong tay Cha

Con bình yên cả trong mơ vẫn cười

Nuôi con khôn lớn nên người

Tay Cha run rẫy, trở trời lại đau

Con như chim lạc phương nào

Đủ lông cứng cáp bay vào trời xanh

Nhớ, quên công đức sinh thành

Bởi còn toan tính lợi danh cho mình

Chiều nay ngơ ngẩn đứng nhìn

Trên con phố nhỏ có hình bóng ai

Nắm tay con trẻ bước dài

Trong làn mưa mỏng trên vai ướt mèm

Tự nhiên con bỗng dưng thèm

Bàn tay bé xíu nhỏ mềm như xưa

Để Cha nắm lại cho vừa

Dắt con qua những lọc lừa thế gian

Tự nhiên nước mắt tuôn tràn

Kiếp phù sinh ngắn hơi tàn mấy khi

Bôn ba rồi chẳng được gì

Trong đạo Phật, lễ nghĩa luôn đặt lên hàng đầu. Báo hiếu công sinh thành là một việc làm tất yếu của mỗi người con.Cùng đọc những bài thơ về cha mẹ trong đạo Phật hay sau đây để cảm nhận sâu sắc hơn công ơn dưỡng dục của đấng sinh thành.

BÔNG HỒNG VÀNG

Vu lan về con cài lên ngực

Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà

Của những đứa con nhớ về cha mẹ

Có đôi lúc

Mải mê quay với dòng đời ồn ã

Những đô hội thị thành

Những phương trời lạ

Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha

Cha ơi! Con đã nhiều đêm thức trắng

Viết những bài thơ sâu lắng yêu đương

Con vô tâm không biết những đêm trường

Mùa nắng hạn…

Cha nai lưng kéo nước… mặc gió sương

Cho vụ mùa xanh tốt…

Con vô tình ước những điều ngu dốt

Rằng thời gian hãy không ngớt trôi nhanh

Đâu biết rằng cha đã quá tuổi xanh

Tóc muối tiêu đời tô thành bạc trắng…

Vai quần quật trong nắng trưa thầm lặng

Đôi chân gầy bước nặng gánh mưu sinh

Lo cho con mà quên mất thân mình

Con lại bận với mối tình dang dở…

Con đã buồn khi người yêu hờn dỗi

Con dại khờ với mơ mộng xa xôi

Mùi đất – khét nắng – giọt mồ hôi

Mùi thân thương đã làm con chợt tỉnh

Ơi cha ơi! Biết bao giờ cha hỡi!

Con đáp đền được ơn nghĩa đời cha

Khi biển sâu và trời rộng bao la

Chẳng đo được công lao cha vun đắp…

ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI

Trần Trung Ðạo

Đau thương con viết vào trong lá

Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Con đi xin mẹ hãy chờ

Ngậm ngùi con dấu trong thơ

NỖI NHỚ MẸ CHA

Cập nhật thông tin chi tiết về Những Bài Thơ Về Cha Mẹ Hay Nhất Và Cảm Động Nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!