Xu Hướng 3/2023 # Những Bài Thơ Tình Hài Hước Nhất Mọi Thời Đại # Top 7 View | Kovit.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Những Bài Thơ Tình Hài Hước Nhất Mọi Thời Đại # Top 7 View

Bạn đang xem bài viết Những Bài Thơ Tình Hài Hước Nhất Mọi Thời Đại được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Em… đẹp như một nàng tiên

Là… anh say đắm đảo điên lâu rồi

Anh… thơm tâm trạng bồi hồi

Nói… không ngoa chứ giống ngồi đống than

Thật… lòng anh muốn sang trang

MẸ… thì mong mỏi có nàng dâu xinh

Anh… vốn trọng chữ Nghĩa – Tình

Bảo… sao đôi lứa chúng mình thương nhau

Nói… sao đẹp mối tình đầu

Dối… lòng hai đứa qua cầu gió bay

Trâu kia cứ để nó cày với anh

Đưa dây anh dắt cho nhanh

Nón em nhớ đội, nắng hanh trên đầu

Chỉ cho anh biết, cày sâu vụ này

Phấn đấu lúa tốt bông dày

Đến mùa gặt hái, thóc đầy trên sân

Và bàn tay ngọc ân cần đưa nôi

Đi đâu cũng có anh ngồi đèo luôn

Anh mong được nói cám ơn u thầy

Cùng anh chung bước đong đầy tình yêu

Những dòng tâm sự ít nhiều

Gửi đến em sợ có… liều lắm không

Anh cũng chỉ dám mong trông

Chiều chiều ra đứng vườn rau

Trông sang hàng xóm dạ đau chín chiều

Thương anh, lòng thương rất nhiều

Vợ con chưa có, tiêu điều làm sao

Cô đơn còm cõi, anh nào có hay

Cũng muốn tay nắm bàn tay

Hai đứa mình mãi tháng ngày bên nhau

Nhưng anh có hiểu nổi đâu

Là cọc nên gắng đợi trâu đến tìm

Trên trời hàng vạn ngôi sao

Sao anh chiếu hạng là sao lừa tình

Thế gian có vạn bóng hình

Bắc thang lên hỏi ông trời

Đời con đau khổ đã nhiều … thấu chăng?

Ông trời cúi mặt than rằng

Tao đây cũng khổ, cắn răng chịu đòn!

Bác thang lên hỏi ông trời

Kiếp này con có bỏ nàng được không?

Ông trời ông trả lời rằng

Tao còn chưa được xá chi là mày.

Làm thân Trai ế giành bồ bạn anh

Ra đường chỉ thấy toàn mông với đùi

Cũng tại vì nắng quá trời

Vi vu như thể ngồi phơi trong buồng

Mông đùi cũng như bàn tay

Thích sờ thích bắt, mảy may bình thường

Sẵn sàng nhận lỗi cho qua mọi điều

Bao giờ lỗi cũng phần nhiều là ta

Lương bao nhiêu có nộp ra đủ đầy

Giờ giấc cấm chậm một giây

Khai không thành thực thì “đây” giận hờn

Ba anh chịu đựng phải hơn

Cơm khê canh mặn liệu hồn mà chê

Cắn răng nhắm mắt nuốt đê

Kêu lên một tiếng ra đê mà nằm

Lau nhà rửa bát âm thầm làm đi

Làm không vừa ý ấy thì biết tay

Năm cấm chè thuốc rượu Tây

Em mà phát hiện đuổi ngay ra đường

Ngâm rượu dân tộc bổ dương

Ừ thì vài chén quê hương thôi đành

Đừng có tơ tưởng loanh quanh em nào

Lia tay nhắm mắt chào mào cúc cu

Thế thì nào khác đi tù hả em

Nhưng thôi anh quyết thử xem

Chung thân lĩnh án với em sợ gì!

Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi,

Nhất vợ nhì trời… là chuyện tự nhiên.

Ðàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà.

Ðàn ông không biết thờ “bà”

Cuộc đời lận đận kể là vứt đi.

Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian!!!

Ðàn ông khí phách ngang tàng,

Nghe lời vợ dạy là hàng “trượng phu.”

Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi.

Lấy nàng từ thuở mười nhăm,

Ðến khi mười chín tôi đà năm con.

Nàng thì trông hãy còn son,

Tôi thì đinh ốc, bù lon rã rời.

Nắng mưa là chuyện của trời,

Tề gia nội trợ có tôi bao thầu.

Suốt ngày cày cấy như trâu,

Chiều về rửa chén cũng “ngầu” như ai.

Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn.

Lau nhà, lau cửa chẳng màng,

Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu.

Nhiều khi muốn hộc xì dầu,

Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày.

Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.

Nhớ xưa mình mới quen nhau,

Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương.

Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng.

Than ôi thực tế phũ phàng,

Mày râu một kiếp thôi đành đi đoong.

Còn non còn nước thì tôi còn… thờ.

Ra đường sợ nhất công nông

Ngồi nghe vợ dạy là hạng trượng phu

Vừa mất tiền thuốc vừa tù chung thân

Ngoài trời bỗng nổi cơn giông

Vợ em giở chứng chạy rông ngoài đường

Em nhìn mà thấy thương thương

Vợ em sao lại dở ương thế này.

Xông phi một phát… vỡ ngay cái bàn.

May mà hàng xóm khuyên can

Không thì nhà cửa nát tan hết rồi.

Thời gian hờ hững nhẹ trôi

Vài hôm lại thấy nó ngồi uống bia.

Lại đây quỳ xuống rót bia cho bà.

Không nhanh nó vả cho 3 phát liền.

Có tiền trong túi nó liền đi chơi…

Nó liền vác hẳn dao bầu chạy ra

Nó mà vớ được … thành ma có ngày!

Top 15 Bài Thơ Chế Hay, Vui, Hài Hước Nhất Mọi Thời Đại

một. Thơ chế vui về con gái

Gái xưa đâu biết trèo tường. Gái nay giận lẫy bỏ nhà theo trai. sự thực về con gái / Sự tích con gái Con gái thời nay thật lạ đời Bóng đá, đấu vật gì cũng chơi Võ thuật, quyền anh rồi bắn súng Thuốc lá, bia rượu cũng ăn chơi Con gái thời nay cũng thích phơi quần cụt áo lưới khắp mọi nơi phàn nàn nam giới đòi đồng đẳng nhưng mà cởi è chẳng dám chơi.

Gái xưa thủ tiết thờ chồng Gái nay chực tiết thờ chồng… theo trai. Gái xưa dạ một, vâng hai Gái nay mà bảo là quai bào chữa liền. Gái xưa thùy mị thục hiền Gái nay như mấy kẻ điên ngoài tuyến phố. Gái xưa may vá tỏ tường Gái nay chỉ biết tìm tuyến phố shopping. Gái xưa mới thật là xinh Gái nay như thể… “tinh tinh xổng chuồng “. Gái xưa ăn đề cập dịu dàng Gái nay ăn nói sỗ sàng thấy ghê. Gái xưa vừa gặp đã mê Gái nay nhìn kỹ vẫn chê như thường. Gái xưa đâu biết trèo tường Gái nay giận lẫy bỏ nhà theo trai. Gái xưa khiến lụng quen tay Gái nay làm biếng khoanh tay ngồi nhìn…

hai. Thơ chế về con gái hiện nay

Con gái là họ nhà heo

Ô mai, kẹo mút chạy theo ầm ầm

Lại còn bánh cuốn cả mâm

Bụng còn ních cả 1 “hầm” bánh khoai

Con gái là họ nhà nai

khi thì ngoan ngoãn cúp tai bên chàng

lúc thì phản ứng đì đoàng

Con nai bỗng hóa thành hai con chằn

Con gái là chúa tham ăn

Táo, mơ, mận, ổi… đầy ngăn suốt ngày

Con gái là lũ mặt dạn mày dày

1 khi nổi cáu giật ngay “khúc dồi”

Con gái là chị cú hôi

Ra trục đường chải chuốt nước hoa mù trời

Con gái là chú vịt giời

Cha nuôi mẹ dưỡng rồi bơi tít thò lò

Con gái là mẫu xe lu

một lúc cáu giận thì cu li vãi hàng

Con gái là chúa ngang tàng

Quay bài bắt được phũ phàng vẫy đuôi

mẫu mồm chẳng khi nào nguôi

Bực mình một loại đớp ruồi chết không kịp ngáp

khi nào mồm cũng nhắc cười

Nhưng làm thì lại đã lười còn rên

Con gái là chị kên kên

một lúc cáu giận 10 tên chẳng nhằm

dòng mặt như bị dao băm

vậy mà cứ mãi vênh cằm ra oai

Mình tròn như thể củ khoai

Ra trục đường vẫn cứ khoe hoài… eo thon thả

Con gái là cái… con… con…

Muốn đề cập cho hết thì còn mệt tương đối

Vài lời đề cập chỉ để chơi

Nó mà biết được tời bời thịt xương.

Thượng đế sinh chi lắm các bà

Gieo rắc kinh hồn tới chúng ta…

Con gái hiện giờ khó mà ưa

Móng tay xanh, tím, quá dôi thừa

Tóc vàng môi đỏ, lông mi fake

Guốc cao áo ngắn hở bụng mà

2 tai thì đục ba bốn lỗ

Lỗ rốn cũng đem cắm dây đồng

nói chuyện tưởng nghe đâu pháo nổ

Con gái hiện giờ … mang như không!

3. Thơ chế vỡ tuyến đường ống nước ở Hà Nội

Ta còn em, đôi vòi han

Ta còn em, bồn khô nước

Do trục đường ống, gặp người thi công ẩu

Nên đổ vỡ thường xuyên, chín bận như đùa

Ta còn em, thau đồ mùi như sầu riêng

Ta còn em, đống bát mùi như sầu riêng

Mảnh khăn mùi như sầu riêng

Toàn thân đang mốc

Tắm ko đều sinh ra bệnh ghẻ.

không nước dội, đi cầu tiêu dùng túi ni-lông

Ta rủ em, dọn nhà đi về quê

Vì nguồn nước cứ như ma

Chợt nhòa, chợt hiện

Người thành phố, khi nghe bị mất nước

Bỗng thấy mình chẳng khác thủa chăn bò

Ta còn em, hàng xã cũ khô cong

Vì từng mất nước liên miên

Thuộc hàng kỷ lục

Chiều hồ Tây không hôi bằng hôm trước

Bởi vì em, ngồi cạnh quen mùi.

4. Thơ con cóc vui nhộn

Má ơi đừng gả con xa

Chim kêu vượn hú biết đâu mà lần.

Má ơi đừng gả con gần

Con qua xúc gạo phổ biến lần má la.

học sinh ngày nay quậy tới trời

10 thằng đi học 9 thằng chơi

3 thằng đến lớp hai thằng ngủ

Còn lại thằng kia cũng gật gù.

Trái tim em chỉ một lần mở cửa,

Đón anh vào rồi khép lại ngàn năm.

Nhưng lần chậm tiến độ em quên ko đóng cửa,

Anh vào rồi thằng khác cũng vào theo.

Người khôn chửi khéo nửa câu

Để cho người dại tưởng đâu khen mình.

Người dại ăn uống tận tình

Người khôn rượu uống nửa bình là ngưng.

Muốn ngủ ngon thì đừng lấy vợ.

Muốn ko nợ thì đừng mang yêu.

Muốn cao siêu thì đừng dại gái.

Muốn thả phanh phải chăng nhất đi tu…

Con gái nên cưới phổ thông chồng

1 ông rửa chén, một ông lau nhà

1 ông cứ việc là là

lúc nào em rảnh dắt chồng đi chơi.

5. Thơ chế xăng giảm giá

Lần thứ hai trong năm

Nghe tin xăng giảm giá

mồm em nở nụ cười

Lòng vui như trẩy hội.

Lần thứ hai xăng giảm

Phải đổ cho đầy bình

Ba đề cập chớ vội mừng

trông chừng mai tăng lại.

Lần thứ 2 xăng giảm

tới tận năm trăm đồng

Ba mẹ rất chấp thuận

Còn dư tiền tậu tậu.

Nhưng lòng em rối lắm

ko biết mai thế nào

Liệu xăng lại có nâng cao

Lên vài nghìn một lít?

Như người xưa thường đề cập

Trong các truyện dân gian

Lùi một bước lại nhìn

Để tiến xa hơn trước.

6. Thơ chế ‘Đừng tưởng’

Đừng tưởng giàu hết cô đơn Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo.

7. Thơ về tình yêu và máy tính

Mở cửa trái tim và Save anh vào ngừng thi côngĐây,

Cửa nhà em, mẹ đã gài Password

Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall.

Nhớ lần đầu lúc đưa em về Home

Anh kiss trộm liền xơi ngay một Tab,

Anh sững sờ quay xe BackSpace

Ngoái nhìn em mà không thể Ctrl.

Anh tức giận lúc thấy 1 thằng Alt

Cứ Insert mỗi lúc mình chuyện trò,

có phổ thông lúc muốn thẳng cánh Delete

Nhưng vì em, anh nuốt giận Cancel.

Anh biết anh chỉ là Hacker nghèo

Còn hắn mang @ và Esc,

Em thích hắn khiến cho lòng anh Space

Bước đẫn đờ chìm xuống vực PageDown.

8. Thơ vui về vợ và người thương

Vợ là cơm nguội đáy nồi hẩm hiu.

người thương là nơi tỏ lời yêu

Vợ là nơi trút bao nhiêu bực mình.

người thương là rượu ngọt trong bình

Vợ là nước ở ao đình nhạt pheo.

Nhìn tình nhân đôi mắt trong vắt

Trông vợ đôi mắt nheo nheo gườm gườm.

người yêu tiêu thì chẳng tiếc tiền

Vợ tiêu một cắc thì liền kêu hoang

người yêu dỗi thì phải xuống thang

Vợ giận bị mắng, bị phang thêm liền

một lúc túi hãy còn tiền

Thì người tình đậm đà kề liền bên anh

rồi đây hết sạch sành sanh

tình nhân đi vợ lại đón anh về nhà

người thương là lều, vợ là nhà

Gió lớn, lều sụp, mái nhà còn kia

Vợ là cơm nguội của ta

Nhưng là đặc sản thằng cha láng giềng…

9. Thơ vui chọn chồng

10.Thơ chế xăng khuyến mại

Tin xăng ưu đãi biết bao là mừng,

Mừng vì với sữa cho con

Mừng vì với gạo, để dành dài lâu.

mà lại vẫn thấy lo lắng

Sợ rằng giảm bảy nhưng nâng cao lại mười,

Sợ rằng mưa gió kéo về

Bỗng xăng tăng giá, giật mình đau tim.

hiện giờ nghe đến tin xăng

Dù tăng hay giảm vẫn lo trong lòng

Giống như gái đã sở hữu chồng

Chồng đi về muộn trong lòng nôn nao.

11. Ca dao thời tiên tiến

Anh đi, anh nhớ quê nhà. Nhớ em mảnh đất giá ba tỉ đồng.

bữa qua tát nước đầu đình. chẳng chú ý di động chỗ mình… mất ngay.

Ba đồng một mớ trầu cay. không bằng tình nghĩa một cây vàng mười.

Chồng người áo gấm xông hương Chồng em áo rách, em thương… chồng người.

Nhớ ai như nhớ hàng xóm, Chỉ mong tắt lửa tối đèn… có nhau.

Qua cầu ngả nón trông cầu, Cầu bao lăm nhịp tốn xăng dầu bấy nhiêu.

Yêu nhau mấy núi cũng leo Mấy sông cũng lội Nhưng ví như nghèo em bỏ đi!

12. Thơ chế: Vợ – ngày đấy và ngày nay

trong khoảng ngày lấy vợ, trở thành… hiền khô

Còn nàng thuở đấy thơ ngây

Sau khi xuất chi phí cô… xếp sòng

Suốt ngày cứ oán trách chồng

khi xưa thì vậy, giờ ko còn gì…

khổ thân cho kiếp tu mi

Sa chân lấy vợ khác chi đi tù túng

Lưng thì mỗi ngày một gù

Cày ba, bốn “chóp” để bù nàng tiêu

Ngày xưa trông giống Triển Chiêu

hiện tại từa tựa lão tiều cu li gia.

Ngày trước nàng dạ, nàng thưa

nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh

Anh tưởng hoa nở trên cành

Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa

“Lời nói ko mất tiền mua…”

Nên anh ngọt lại cho vừa lòng nhau.

ngày nay chẳng hiểu vì đâu

Nàng có chứng bệnh cứng đầu… im câm

chiếc mặt thì cứ lầm lầm

Nàng trợn 1 mẫu, ta… bầm mấy hôm

Nhớ xưa… chỉ buồn tủi hơn!

13. Thơ chế vui ngày 20/10

Phụ nam hãy nhớ chớ than thở gì,

Nắng vừa chạm đến bờ mi

khoanh tay lễ phép “…ăn gì chúng tôi mua”.

nói năng sau trước dạ thưa

Ra vô nhón gót cười đùa nhỏ thôi,

Gió vừa chạm đến vành môi

Phụ nam nhớ hát bằng lời yêu đương.

Ra tuyến đường gặp mấy cô nương

Nép xe, nhường nhịn bước, nhường các con phố mới ngoan,

Trưa trời nắng đổ chang chang

sở hữu thau nước mát cho nàng… rửa tay.

Lá vừa rụng xuống bờ vai

Phủi ngay, chớ để liếc dài mới hay,

nữ giới mềm mại như mây

Nâng niu trìu mến hôm sớm chớ quên.

Giữa trưa mưa gió lềnh khênh

Phụ nam nhớ đứng sắp bên che dù,

xã xã trong tiết trời thu

Heo may ghé tới đậu bờ mi êm.

Tháng mưa người cứ rêm rêm

tìm nơi tắt hơi gió cuối thềm… đấm lưng,

Phụ nam đừng sở hữu chần chờ

Ra tuyến phố đừng với bước nhanh

Kính trên nhường nhịn dưới hiền hậu ngoan nha,

Phụ nam chớ sở hữu la cà

Lo xong việc nước, việc nhà chớ quên.

đã đành những việc ko tên

Nhưng nay phụ nữ đặt tên nhớ nè,

Quét nhà, rửa bát, đón (con) về

Nấu cơm, giặt giũ, bản lề sửa đi.

Phụ nam chớ với than chi

Sơ sơ đâu có việc gì to lao,

Phụ nam đừng có khiến cao

làm thân trai tráng xông vào bếp mau.

hai mươi, ngày chửa qua đâu

hai mươi bốn tiếng mang lâu la gì,

Thôi thì hãy bằng lòng đi

mai sau rồi lại cười khì khỏe re.

khiến sao đừng để bị chê:

“Phụ nam to xác lề mề quá nha”

nữ giới là những nụ hoa

Nâng niu coi ngó, dễ mà… phải không?

14. Thơ chế vui về bí kíp chọn vợ (phần 1)

Kiêng lấy vợ non:

Lấy vợ nên kiêng lấy vợ non

Ra con đường người nào biết cháu hay con

Nhí nha nhí nhảnh đòi vàng bạc

Bán cả bàn thờ tìm phấn son!

Lấy vợ ta nên lấy vợ non

Tóc thề mườn mượt xõa eo dong dỏng

Mắt sáng, môi hồng, da tươi thắm

Đỡ tiền tậu tậu những phấn son! Kiêng lấy vợ già:

Lấy vợ nên kiêng lấy vợ già

Ra tuyến phố ai biết chị hay bà

Sinh hai ba lượt mình teo nhếch

Má hóp, xương lòi, ốm như ma!

Lấy vợ xin anh lấy vợ già

Ra tuyến phố em biết chuyện xa gần

Lỡ anh đi lạc thì em nhắc

Cũng tốt cho anh chậm triển khai thôi mà!

Thơ chế vui về bí kíp chọn vợ (phần 2)

Đêm nào đi ngủ cũng khò khò

Tội đức lang quân nằm kế cạnh

Mất ngủ lâu ngày chắc phát ho!

Nhưng:

Lấy vợ xin lấy vợ ngáy to

Lỡ bề đánh cắp nó hăm ho

Đêm khuya thanh tịnh em đây ngáy

Trộm tưởng Thiên Lôi chạy cao giò!

Giận con lè lưỡi tựa bà chằng

Tiệc tùng rủi gặp bò xào giấm

Mắc nghẹn mang ngày té ngã lăn!

Nhưng:

Lấy vợ xin lấy vợ sún răng

Đỡ tiền nha sĩ, ngại sâu ăn

Sáng, trưa, chiều, tối em ăn cháo

Khỏi phải mua… bàn chải đánh răng!

15. Vợ là gì?

thế mà giờ đẹp lại sang nhà mình.

Ngày đầu trông thật là xinh

Môi tươi mắt thắm tới đình cũng xiêu.

Vợ là đáng kính đáng yêu

Kính vợ đắc thọ là điều kèm theo.

Nhớ vòng chung kết thế giới

Nhì trời nhất vợ đứng đầu bảng A.

Vợ là con của người ta

Mà sao tình lại tha thiết mặn nồng.

Vợ là chăn ấm mùa đông

Là chiếc suối mát ngày ko sở hữu tiền.

Vầng trăng vằng vặc trước hiên

Đinh ninh xin giữ lời nguyền nộp lương.

Vợ là két sắt, tủ tường

Muốn mở phải nhả lời thương ngà ngọc.

Vợ là một vài cỗ ván loa

Mỗi khi cáu sườn Anh chị nổi giông.

Dáng như sư tử Hà Đông

Cha con nem nép mà ko dám cười.

Vợ là bình cũ lâu đời

ai mua chẳng bán tứ thời nâng niu.

Vắng vợ sở hữu một buổi chiều

Cha con chống chếnh như diều đứt dây.

Uớc gì có vợ về ngay

Để tiếng là hát khiến say cả nhà!

Những Bài Thơ Tình Xuân Diệu Hay Nhất Mọi Thời Đại

Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật

Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất

Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao?

Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.

Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt

Tim anh vẫn đập như vấp thời gian,

Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,

Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ

Nhớ trời đất em cho anh mở

Nhớ

Muôn thưở thần tiên

Ôi! Xa em, anh rơi vào vực không cùng

Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt

Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác

Ta: hai người xa lạ – phải đâu ta!

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh

Anh vẫn ước được em tha thứ

Anh vẫn yêu em như thưở ban đầu

Thê” mà tại sao ta vẫn xa nhau?

Tại em cố chấp

Tại anh đã mất

Con đường đi tới trái tim em

Anh đã giết em rồi, anh vần ngày đêm yêu mến

Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.

Biển

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng

Bờ cát dài phẳng lặng

Soi ánh nắng pha lê …

Bờ đẹp đẽ cát vàng

Thoai thoải hàng thông đứng

Như lặng lẽ mơ màng

Suốt ngàn năm bên sóng …

Anh xin làm sóng biếc

Hôn mãi cát vàng em

Hôn thật khẽ, thật êm

Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại

Cho đến mãi muôn đời

Đến tan cả đất trời

Anh mới thôi dào dạt …

Cũng có khi ào ạt

Như nghiến nát bờ em

Là lúc triều yêu mến

Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng cũng xin làm bể biếc

Để hát mãi bên gành

Một tình chung không hết,

Để những khi bọt tung trắng xóa

Và gió về bay tỏa nơi nơi

Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,

Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Anh thương em ngủ

Anh thương em khi ngủ

Phong thái rất hồn nhiên.

Em ngủ như trẻ nhỏ

Ngon say một giấc liền.

Tay em thả xuôi xuôi

Như bơi vào cõi mộng

Mắt em khép dài dài

Dưới trán em lồng lộng.

Em nằm in trẻ nhỏ

Trong chiếc võng yêu thương

Anh dệt giăng khắp chỗ

Trong phòng, quanh quất giường.

Anh thức nhìn em ngủ,

Anh canh giấc cho em;

Anh lắng nghe nhịp thở

Ngực em điều xuống lên.

Trở mình, tay ấp má

Anh thương em dáng người

Tin cậy vào cuộc sống,

Tin ở anh trong đờị

Sau một ngày đầy việc

Chúc em tôi giấc lành!

Anh vô cùng sung sướng

Nếu em mơ thấy anh.

Dối trá

Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy

Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan?

Tất cả tôi rung rẩy tựa dây đàn

Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kỹ,

Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ

Vâng, nói chi để khiêu lại nguồn sầu

Toi ngỡ đà cạn hẳn trong bấy lâu,

Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa

Tưởng gần tàn. – Yêu? yêu nhau? làm chi nữa!

Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người;

Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi;

Tôi như chiếc thuyềnhư, hư, không bến đỗ;

Tôi là một con chim không tổ,

Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi,

Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi,

Để tự nhủ: “ta được yêu đấy chứ”.

Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ

Mãi mãi yêu, nhưng giấu giếm luôn luôn;

Mà người thì,lơ đãng, dậm trên buồn,

Bân đi hái những cành vui xanh thắm.

Tôi biếtt lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Hỡi lòng dạ xâu xa như vực thẳm!

Tôi biết rằng người nói – vậy cười – chơi,

Tiếng đã làm tôi tê tái cả người,

Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng,

Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng.

Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau,

Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu,

Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.

Vì vội đến kiếm tìm nhau, tôi sẽ

Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương.

Và như màu theo nắng nhạt, như hương

Theo gió mất, tình người đành tản mác.

Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác,

Trái tim buồn như một bãi tha ma,

Gượng mỉm cười: “Người quên nghĩ rằng ta

Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội”.

Vì khốn nỗi! tôi vẫn còn tin mãi

Sự nhầm kia; tôi không thể không yêụ

Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều:

Khi người nói, tiếng người êm ái quá …

Có lúc, tưởng chỉ để rơi tàn lửa,

Tay vô tình gây một đám cháy to:

Người tưởng buông chỉ một tiếng hẹn hò,

Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm

Đương rạo rực, thì thào, rối rắm

Ngập lòng tôị – Mà ai ngó tới đâu:

Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau,

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Vậy, trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng

Chịu mối tình gây lại bởi tay ai,

Không cần xin, không trách móc, vì – ôi!

Tôi chẳng biết làm cho lòng cứng cỏị

Cứ như thế cho đến giờ đen tối

Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô,

Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ

Đã chung phận của tro tàn bếp lạnh

Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh,

Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vuị

Không thấy người bằng không thấy mặt trời,

Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới

Của sầu tủị. Nhưng, hỡi người yêu hỡi!

Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi;

Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi,

Mơ ước tới, mà chán chường cũng lạị

Và mơn trớn cả một kho ân ái,

Tôi một mình đối diện với tình không

Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.

Hoa Đẹp Là Hoa Nhìn Với Mắt Em

Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em

Cửa sổ là khung có hình em ở giữa

Tách nước – là ngón tay em cầm

Quyển sách chao đèn là bóng em đọc mở

Đường nhựa là đường in dấu vạn chân

Duy có một dấu chân – em yêu dấu

Tàu điện là tàu một đêm anh tiễn em đi

Em có nhớ một buổi chiều ta dạo trong sân Văn Miếủ

Vũ trụ là chốn anh được gặp em

Thời gian là nơi anh với em sinh cùng thời đại

Em ơi! Em đã mở cho anh

Cánh cửa vô cùng, xin chớ bao giờ khép lại ….

Hỏi

Một năm, thêm mấy tháng rồi

Thu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuân

Gặp em, em gặp mấy lần

Tưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa

Ai làm cách trở đôi ta

Vì anh vụng ngượng, hay là vì em?

Trăng còn đợi gió chưa lên,

Hay là trăng đã tròn trên mái rồi?

Hằng ngày em nói bao lời

Với cha, với mẹ, với người xung quanh

Với đường phố, với cây xanh,

Sao em chưa nói với anh một lời?

Tương tư ăn phải miếng mồi

Đứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sương

Phải duyên, phải lứa thì thương,

Để chi đêm thẳm ngày trường em ơi!

Gửi hương cho gió

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm

Đem gởi hương cho gió phụ phàng!

Mất một đời thơm trong kẽ núi,

Không người du tử đến nhằm hang.

Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều,

Là truyền tin thắm gọi tình yêụ

Song le hoa đợi càng thêm tủi,

Gió mặc hồn hương nhạt với chiềụ

Tản mác phương ngàn lạc gió câm

Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm,

Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,

Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

Tình yêu muôn thuở vẫn là hương;

Biết mấy lòng thơm mở giữa đường

Đã mất tình yêu trong gió rủi,

Không người thấu rõ đến nguồn thương!

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ

Nhận rồi không hiểu mộng và thợ..

Người si muôn kiếp là hoa núi

Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ

Mặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng

Hôn em nước mắt chảy ròng

Em ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ.

Em hôn anh suốt một giờ,

Anh hôn em mấy cho vừa lòng đaụ

Sao mà chia cách giữa xa nhau

Để cho tháng thảm ngày sầu thế em?

Chao ôi mãi mãi mất tìm,

Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về.

Hôn em ngàn thuở chưa xuệ

Ấp yêu xương thịt, gắn kề tâm linh.

Chiêm bao mà chẳng mơ lòng,

Rõ ràng chân thật như trong cuộc đờị

Xuân Diệu (22 – 8 – 1970)

Hôn cái nhìn

Không phải anh hôn nơi mắt

Anh hôn cái nhìn của em

Mắt em một vừng yêu mến

Thắt anh trong lưới êm đềm

Anh nhớ mãi một bến xe

Đến đó hai ta từ biệt

Em yên lặng. – Anh lắng nghe

Mắt em nghìn vạn tơ se

Từ hôm ấy đôi mắt em

Là ảnh cuối cùng anh giữ

Đi xa anh cứ nhớ hoài

Một trời mắt em tình tự

Xin em cho phép anh hôn

Cái nhìn em, gương tâm hồn

Cái nhìn em trong không gian

Trong hồn anh giữa chứa chan ….

Yêu

Yêu là chết trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà đã được yêu.

Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

Yêu, là chết trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt

Những người si theo dõi dấu chân yêu.

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.

Và tình ái là sợi dây vấn vít

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Vội Vàng

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;

Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

Này đây lá của cành tơ phơ phất;

Của yến anh này đây khúc tình si.

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;

Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;

Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,

Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Thơ tình đơn phương Xuân Diệu

Thơ tình đơn phương Xuân Diệu mang đến bao nhiêu nỗi lòng cho bạn. Ai từng trải qua mối tình đơn phương sẽ biết cảm giác đến từ một phía sẽ mang đến những buồn bã, những cô đơn đến nhường nào.

“Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều.

“Anh biết rồi, em đã nói em yêu;

“Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?”.

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.

Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;

Không tỏ hay, yêu mến cũng là không,

Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,

Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài.

Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai,

Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,

Phải nói yêu, trăm bận đến ngàn lần;

Phải mặn nồng cho mãi mãi đem xuân,

Đem chim bướm thả trong vườn tình ái.

Em phải nói, phải nói, và phải nói:

Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,

Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say,

Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!

Cốt nhất là em chớ lạnh như đông,

Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,

Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ.

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.

Chiều

Hôm nay, trời nhẹ lên cao,

Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn…

Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,

Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.

Phất phơ hồn của bông hường,

Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng.

Nghe chừng gió nhớ qua sông,

E bên lau lách thuyền không vắng bờ.

Không gian như có dây tơ,

Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.

Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,

Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn…

Ta cẫn uống ở suối thương yêu;

Hãy tuôn âu yếm, lùa mơn trớn,

Sóng mắt, lời môi, nhiều – thật nhiều!

Chớ nên tiết kiệm, hỡi nàng tiên!

Ta được em chăng, lại mất liền:

Với bạn ân tình hay với cảnh,

Nơi nào ta cũng kiếm Vô biên.

Những phen reo hót, những cơn say,

Những lúc mây đen ám mặt mày,

Là lúc lời xa muôn thế giới

Đến vờn trong dạ cánh chim bay…

Trời cao trêu nhử chén xanh êm;

Biển đắng không nguôi nỗi khát thèm;

Nên lúc môi ta kề miệng thắm,

Trời ơi, ta muốn uống hồn em!

Giã từ thân thể…

Giã từ thân thể muôn yêu dấu!

Người sẽ về tay ai, biết đâu!

Chớ mộng cánh tay cành chuốt ngọc,

Mơ chi con mắt lặng gieo sầu.

Bên nhà rào giậu chắn yêu đương.

Hết mà! ly biệt giữa tình thương.

Người sẽ nằm êm không nhớ tôi;

Đêm đêm hoa biếc nở đôi hồi

Trong màn hoan lạc. – Tôi mơ thức

Ở phía trời này, không một ai.

Nhớ, nhớ làm chi! Xin ngủ yên!

Cho tôi tất cả gánh thương phiền.

Kho sầu không muốn chia đôi nửa,

Tôi giữ mình tôi, – em cứ quên.

Giã từ thân thể, thôi từ giã!

Ly biệt linh hồn, đã biệt ly!

Trên giấy này đây hôn cuối chót,

Nhận chăng, môi lạnh, tiễn tình đi?

Hư vô

Nhưng mà tôi sẽ chết, than ôi!

Tôi kẻ đưa răng bấu mặt trời,

Kẻ đựng trái tim trìu máu đất,

Hai tay chín móng bám vào đời.

Kẻ uống tình yêu dập cả môi

Nhưng mà tôi sẽ chết, than ôi!

Tóc ngời mai mốt không đen nữa,

Tuổi trẻ khô đi, mặt xấu rồi.

Già nua đã bó sẵn hai tay,

Hôm ấy ta trông gượng ánh ngày;

Bệnh hoạn cắn xương như rắn rúc,

Ta ngồi góp lực nhớ hôm nay.

Chóng chóng ngày thơ vụt đến xuân;

Mau mau ngày mạnh yếu phai dần.

Ngày già vội vội mang sương đến,

Tuổi chết đây rồi! Bóng lụt chân.

Áo em

Áo em để lại dáng hình

Treo trên mắc áo cho mình thấy thương

Đôi vai nho nhỏ bình thường

Khuỷu tay áo gợi hình xương tay gầy.

Sờn sờn đôi chỗ đâu đây.

Áo em nhuộm chắc, xanh tày biển xa,

Mấy khuy cúc áo thật thà.

Ngắn rồi – em để về nhà mặc thêm.

Áo nhìn anh thật thương em

Hiểu còn gian khổ cho nên tay gầy.

Áo em gần với anh thay!

Những khi khoai sắn là ngày cùng nhau.

Áo em thoang thoảng hoa câu

Áo em say đắm một màu trầm hương

Áo em ngày nhớ đêm thương

Áo em chín nắng mười sương anh chờ.

Thơ tình yêu đôi lứa của Xuân Diệu

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;

Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

Này đây lá của cành tơ phơ phất;

Của yến anh này đây khúc tình si.

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;

Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;

Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,

Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

2, Đây Mùa Thu Tới

Tặng Nhất Linh

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,

Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;

Đây mùa thu tới – mùa thu tới

Với áo mơ phai dệt lá vàng.

Hơn một loài hoa đã rụng cành

Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;

Những luồng run rẩy rung rinh lá…

Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…

Non xa khởi sự nhạt sương mờ…

Đã nghe rét mướt luồn trong gió…

Đã vắng người sang những chuyến đò…

Mây vẩn từng không, chim bay đi,

Khí trời u uất hận chia ly.

Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói

Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.

3, Dại Khờ

Người ta khổ vì thương không phải cách,

Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.

Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,

Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!

Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.

Vì thả lòng không kìm chế dây cương,

Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;

Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;

Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,

Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,

Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.

Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,

Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

4, Vì Sao

Bữa trước giêng hai dưới nắng đào,

Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”

Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp

Một thoáng cười yêu thoả khát khao.

– Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,

Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,

Không thể vô tình qua trước cửa,

Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên? –

Ai đem phân chất một mùi hương

Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,

Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc

Như thuyền ngư phủ lạc trong sương

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!

Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,

Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa

Dầm chân trong nước, đứng say sưa,

Để tôi là kẻ qua sa mạc

Tạm lánh hè gay; – thế cũng vừa.

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.

Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!

Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá

Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?

Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

– Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,

Những người si theo dõi dấu chân yêu;

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.

Và tình ái là sợi dây vấn vít

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

6, Nguyệt Cầm

Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,

Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.

Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!

Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;

Lung linh bóng sáng bỗng rung mình

Vì nghe nương tử trong câu hát

Đã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,

Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi…

Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:

Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người…

Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê.

Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề

Sương bạc làm thinh, khuya nín thở

Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

7, Đa Tình

Nghìn buổi sáng, bình minh xe chỉ thắm

Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi.

Thuở xưa kia là con của mặt trời,

Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng.

Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống,

Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan;

Tuyết sương mòn, băng giá phải trôi tan,

Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội.

Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi

Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa vòng đời;

Tôi đã yêu khi đã hết tuổi rồi,

Không xương vóc, chỉ huyền hồ bóng dáng.

Vào đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng

Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;

Đến ru thơ bao kẻ hãy buồn đau;

Tìm ấp mộng những hồn sầu rã mục.

Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc!

Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau.

Chuyện yêu đương bấy giờ đã hết đâu,

Niềm tâm sự vẫn còn như thuở sống.

Trong cõi lòng lan đi bao ấm nóng,

Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơ

Đem nhớ nhung an ủi dưới trăng mờ,

Và trong gió phất phơ đi có bạn…

Kẻ đa tình không cần đủ thịt da;

Khi chết rồi thì tôi sẽ yêu ma.

8, Giục Giã

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,

Em, em ơi, tình non đã già rồi;

Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,

Mau với chứ! thời gian không đứng đợi.

Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới;

Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa.

Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ,

Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết!

Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt;

Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài;

Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;

Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;

Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.

Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,

Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ.

Vì chút mây đi, theo làn vút gió.

Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi?

Sơm nay sương xê xích cả chân trời,

Giục hồng nhạn thiên di về cõi Bắc.

Ai nói trước lòng anh không phản trắc;

Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ?

– Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,

Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lói;

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,

Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.

Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,

Anh hút nhuỵ của mỗi giờ tình tự.

Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!

Em, em ơi! Tình non sắp già rồi…

9, Lời Kỹ Nữ

Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;

Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi.

Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;

Khách không ở, lòng em cô độc quá.

Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả,

Tay em đây, mời khách ngả đầu say;

Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,

Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.

Chớ đạp hồn em!

Trăng về viễn xứ

Đi khoan thai trên ngự đỉnh trời tròn;

Gió theo trăng từ biển thổi qua non;

Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.

Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,

Chớ để riêng em phải gặp lòng em;

Tay ái ân du khách hãy làm rèm,

Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.

Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,

Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;

Vì mình em không được quấn chân anh,

Tóc không phải những dây tình vướng víu.

Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo,

Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.

Người giai nhân: bến đợi dưới cây già;

Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.

Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt,

Cuộc yêu đương gay gắt vì làng chơi.

Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi,

Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.

Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.

Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.

Du khách đi.

– Du khách đã đi rồi.

10, Tình Thứ Nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,

Anh cho em, kèm với một lá thư.

Em không lấy, và tình anh đã mất

Tình đã cho không lấy lại bao giờ.

Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo;

Tình thì buồn như tất cả chia ly.

Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo;

Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.

Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại,

Tới bên em, chờ đợi mãi không về.

Em đã xé lòng non cùng giấy mới,

– Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.

Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá.

Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;

Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã,

Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà.

Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm,

Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ

Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm,

Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.

Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ,

Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao!

Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ

Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.

Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch;

Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ.

Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;

Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.

Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,

Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi,

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Anh cho em, nên anh đã mất rồi!

11, Thu

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu;

Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.

Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;

Cành biếc run run chân ý nhi.

Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa,

Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà.

Buồn ở sông xanh nghe đã lại,

Mơ hồ trong một tiếng chim qua.

Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,

Hây hây thục nữ mắt như thuyền.

Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,

Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.

12, Nụ Cười Xuân

Giữa vườn inh ỏi tiếng chim vui

Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời

Sao buổi đầu xuân êm ái thế!

Cánh hồng kết những nụ cười tươi

Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao

Cây vàng rung nắng lá xôn xao

Gió thơm phơ phất bay vô ý

Đem đụng cành mai sát nhánh đào

Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều

Bên màu hoa mới thắm như kêu

Nỗi gì âu yếm qua không khí

Như thoảng đưa mùi hương mến yêu

Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe

Nhạc thầm lên tiếng hát say mê

Mùa xuân chín ửng trên đôi má

Xui khiến lòng ai thấy nặng nề…

Thiếu nữ bâng khuâng đợi một người

Chưa từng hẹn đến – giữa xuân tươi

Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy

Thiếu nữ làm duyên, đứng mỉm cười

13, Ngẩn Ngơ

Ta liếc theo sau những đoá hồng,

Những nàng con gái sớm phai bông;

Những cô hây hẩy còn đôi tám

Xô đuổi tình yêu, vội lấy chồng.

Ta đã tìm thăm những nấm mồ

Vô tình chôn giữa trái tim thơ;

Vô tình ôm ấp bao di tích

Của những tình thương bị hững hờ.

Giở lạnh rồi đây! Sắp nhớ nhung!

Sương the lãng đãng bạc cây tùng.

Từng nhà mở cửa tương tư nắng,

Sắp sửa lòng ta để lạnh lùng!

Mùa cúc năm nay sắc đã già

Ai tìm ta hộ dáng thu qua?

Những buồn xưa cũ, nay đâu mất?

– Ôi! Phượng bao giờ lại nở hoa!

14, Xa Cách

Tặng Đỗ Đức Thu

Có một bận em ngồi xa anh quá,

Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn.

Em xích gần thêm một chút: anh hờn.

Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.

Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã

Đến kề anh, và mơn trớn: “em đây!”.

Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.

Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!

Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!

Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều

Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.

Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng.

Em là em, anh vẫn cứ là anh.

Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành

Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,

Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.

Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,

Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,

Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.

Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,

Cũng như em giấu những điều quá thực…

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!

Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!

Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!

Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!

Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt

Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;

Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:

“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”.

Thơ tình của Xuân Quỳnh

Trái tim em, anh đã từng biết đấy

Anh là người coi thường của cải

Nên nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời

Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống

Lại mình anh với đêm dài câm lặng

Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái tim

Biết làm sống những hồng cầu đã chết

Biết lấy lại những gì đã mất

Biết rút gần khoảng cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em

Biết khao khát những điều anh mơ ước

Biết xúc động qua nhiều nhận thức

Biết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão giông nhiều

Những cửa sổ con tàu chẳng đóng

Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm

Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình

Trái tim đập những điều không thể nói

Trái tim đập cồn cào cơn đói

Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em

Là máu thịt, đời thường ai chẳng có

Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa

Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi

2, Sóng

Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể

Em nghĩ về anh, em

Em nghĩ về biển lớn

Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió

Gió bắt đầu từ đâu?

Em cũng không biết nữa

Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu

Con sóng trên mặt nước

Ôi con sóng nhớ bờ

Ngày đêm không ngủ được

Lòng em nhớ đến anh

Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắc

Dẫu ngược về phương nam

Nơi nào em cũng nghĩ

Hướng về anh – một phương

Ở ngoài kia đại dương

Trăm nghìn con sóng đó

Con nào chẳng tới bờ

Dù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thế

Năm tháng vẫn đi qua

Như biển kia dẫu rộng

Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra

Thành trăm con sóng nhỏ

Giữa biển lớn tình yêu

Để ngàn năm còn vỗ

3, Thuyền Và Biển

Em sẽ kể anh nghe

Chuyện con thuyền và biển:

“Từ ngày nào chẳng biết

Thuyền nghe lời biển khơi

Cánh hải âu, sóng biếc

Đưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khát vọng

Và tình biển bao la

Thuyền đi hoài không mỏi

Biển vẫn xa… còn xa

Những đêm trăng hiền từ

Biển như cô gái nhỏ

Thầm thì gửi tâm tư

Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớ

Biển ào ạt xô thuyền

(Vì tình yêu muôn thuở

Có bao giờ đứng yên?)

Chỉ có thuyền mới hiểu

Biển mênh mông nhường nào

Chỉ có biển mới biết

Thuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không gặp nhau

Biển bạc đầu thương nhớ

Những ngày không gặp nhau

Lòng thuyền đau – rạn vỡ

Nếu từ giã thuyền rồi

Biển chỉ còn sóng gió”

Nếu phải cách xa anh

Em chỉ còn bão tố

4, Hoa Cỏ May

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,

Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.

Tên mình ai gọi sau vòm lá,

Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng bay đi cùng với gió,

Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.

Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,

Thơ viết đôi dòng theo gió xa.

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may

Áo em sơ ý cỏ găm đầy

Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,

Ai biết lòng anh có đổi thay?

5, Nói Cùng Anh

Em biết đấy là điều đã cũ

Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:

Sự gắn bó giữa hai người xa lạ

Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn

Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi

Niềm đau đớn tưởng như vô tận

Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày mai

Người khác lại nói lời yêu thuở trước

Đời sống chẳng vô cùng, em biết

Câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu

Như không khí như màu xanh lá cỏ

Nhiều đến mức tưởng như chẳng có

Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên em

Niềm vui sướng trong ta là có thật

Như chiếc áo trên tường như trang sách

Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa

Tình anh đối với em là xứ sở

Là bóng rợp trên con đường nắng lửa

Trái cây thơm trên miền đất khô cằn

Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh:

Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng

Lòng tốt để duy trì sự sống

Cho con người thực sự Người hơn

6, Thơ Tình Cuối Mùa Thu

Cuối trời mây trắng bay

Lá vàng thưa thớt quá

Phải chăng lá về rừng

Mùa thu đi cùng lá

Mùa thu ra biển cả

Theo dòng nước mênh mang

Mùa thu vào hoa cúc

Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em

Là của mùa thu cũ

Chợt làn gió heo may

Thổi về xao động cả:

Lối đi quen bỗng lạ

Cỏ lật theo chiều mây

Đêm về sương ướt má

Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng cây

Đã qua mùa gió bão

Tình ta như dòng sông

Đã yên ngày thác lũ

Thời gian như là gió

Mùa đi cùng tháng năm

Tuổi theo mùa đi mãi

Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em

Cùng tình yêu ở lại…

– Kìa bao người yêu mới

Đi qua cùng heo may

Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét

Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt

Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa

Xóm làng nào anh sẽ đi qua

Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi…

Dẫu em biết rằng anh trở lại

Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.

Thời gian trôi theo cánh cửa một mình

Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói

Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi

Một con đường vời vợi núi cùng sông

Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không

Chỉ lá rụng dạt dào lối phố

Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ.

Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên.

8, Mẹ Của Anh

Phải đâu mẹ của riêng anh

Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi

Mẹ tuy không đẻ, không nuôi

Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong

Ngày xưa má mẹ cũng hồng

Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau

Bây giờ tóc mẹ trắng phau

Để cho mái tóc trên đầu anh đen

Đâu con dốc nắng đường quen

Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần

Thương anh thương cả bước chân

Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao

Lời ru mẹ hát thuở nào

Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:

Nào là hoa bưởi, hoa chanh

Nào câu quan họ mái đình cây đa…

Xin đừng bắt chước câu ca

Đi về dối mẹ để mà yêu nhau

Mẹ không ghét bỏ em đâu

Yêu anh em đã là dâu trong nhà

Em xin hát tiếp lời ca

Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn

Hát tình yêu của chúng mình

Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng

Giữa ngàn hoa cỏ núi sông

Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ

Chắt chiu tự những ngày xưa

Mẹ sinh anh để bây giờ cho em

9, Tháng Năm

Giấc ngủ vừa chợp qua

Nắng đã về trước cửa

Đêm ngắn: phút gần nhau

Ngày dài như nỗi nhớ

Nước sôi ngầu bọt thau

Luộc mình con cá nhỏ

Con cua chín vàng mai

Ẩn vào trong cụm lúa

Cỏ dại không người che

Rã rời mang sắc úa…

Nhưng hãy nghe hãy nghe

Trên những cành phượng đỏ

Trong những đầm sen mở

Hương tháng năm lan xa

Mầu tháng năm rực rỡ

Tơ trời giăng ngoài sân

Cây bàng xoè trước ngõ

Đêm xanh vời trăng sao

Con ve vàng lột vỏ

Con chim tha rác về

Tháng năm – mùa sinh nở

Tình yêu như tháng năm

Mang gió nồng nắng lửa

Lòng anh là đầm sen

Hay là nhành cỏ úa?

10, Chuyện Cổ Tích Về Loài Người

Trời sinh ra trước nhất

Chỉ toàn là trẻ con

Trên trái đất trụi trần

Không dáng cây ngọn cỏ

Mặt trời cũng chưa có

Chỉ toàn là bóng đêm

Không khí chỉ màu đen

Chưa có màu sắc khác

***

Mắt trẻ con sáng lắm

Nhưng chưa thấy gì đâu!

Mặt trời mới nhô cao

Cho trẻ con nhìn rõ

Màu xanh bắt đầu cỏ

Màu xanh bắt đầu cây

Cây cao bằng gang tay

Lá cỏ bằng sợi tóc

Cái hoa bằng cái cúc

Màu đỏ làm ra hoa

Chim bấy giờ sinh ra

Cho trẻ nghe tiếng hót

Tiếng hót trong bằng nước

Tiếng hót cao bằng mây

Những làn gió thơ ngây

Truyền âm thanh đi khắp

Muốn trẻ con được tắm

Sông bắt đầu làm sông

Sông cần đến mênh mông

Biển có từ thuở đó

Biển thì cho ý nghĩ

Biển sinh cá sinh tôm

Biển sinh những cánh buồm

Cho trẻ con đi khắp

Đám mây cho bóng rợp

Trời nắng mây theo che

Khi trẻ con tập đi

Đường có từ ngày đó

Nhưng còn cần cho trẻ

Tình yêu và lời ru

Cho nên mẹ sinh ra

Để bế bồng chăm sóc

Mẹ mang về tiếng hát

Từ cái bống cái bang

Từ cái hoa rất thơm

Từ cánh cò rất trắng

Từ vị gừng rất đắng

Từ vết lấm chưa khô

Từ đầu nguồn cơn mưa

Từ bãi sông cát vắng…

Biết trẻ con khao khát

Chuyện ngày xưa, ngày sau

Không hiểu là từ đâu

Mà bà về ở đó

Kể cho bao chuyện cổ

Chuyện con cóc, nàng tiên

Chuyện cô Tấm ở hiền

Thằng Lý Thông ở ác…

Mái tóc bà thì bạc

Con mắt bà thì vui

Bà kể đến suốt đời

Cũng không sao hết chuyện

Muốn cho trẻ hiểu biết

Thế là bố sinh ra

Bố bảo cho biết ngoan

Bố dạy cho biết nghĩ

Rộng lắm là mặt bể

Dài là con đường đi

Núi thì xanh và xa

Hình tròn là trái đất…

Chữ bắt đầu có trước

Rồi có ghế có bàn

Rồi có lớp có trường

Và sinh ra thầy giáo…

Cái bảng bằng cái chiếu

Cục phấn từ đá ra

Thầy viết chữ thật to

“Chuyện loài người” trước nhất

Chọn Lọc Những Bài Thơ Về Tình Bạn Thân Hay Nhất Mọi Thời Đại

– Tôi còn nợ bạn hai cân mận Định cuối xuân này sẽ trả xong Ngờ đâu hôm ấy mình tới lớp Bạn ốm ở nhà có tiếc không Nhà bạn ở bên kia sông Đuống Tôi ở bên này cách quá xa Ngờ đâu cái tên lớp trưởng Hát những gì mỗi lúc đi qua Ngày tháng lần lượt rủ nhau đi Chồi non lộc biếc lá xanh rì Định đến cuối xuân mình trả nợ Lại sợ người ta… tưởng tượng gì!

– Tình bạn là những vần thơ Tối về đắp gối ngâm quơ vài lời Tình bạn áo trắng một thời Bây giờ áo bạc phai rồi vẫn treo Tình bạn hạt giống mang theo Suốt đời tri kỉ ai gieo ai trồng!?

– Đừng em ạ! có gì vui hơn bạn Tình lơ mơ tựa những đám mây gần Tô màu tro trên viền mắt thâm quần Của ngày tháng rẫy đầy giây phút nhớ. Đường qua tim tôi sẽ hoài lớ ngớ Giữa Thu vàng gọi gió đứng phân vân Tôi biết mình là loài vạc không chân Bay rã cánh cũng chẳng hề biết đáp.

– Tình bạn như phép nhiệm màu Giúp ta xích lại gần nhau trong đời Cùng bạn dạo cảnh rong chơi Trên môi luôn thắm nụ cười đẹp tươi Gặp nhau vui lắm bạn ơi Cười đùa nắc nẻ thảnh thơi yên bình Gạt buồn khơi lấy niềm tin Tìm trong vạt nắng một tình bạn thân Niềm vui nhân gấp bội lần Khi tình bạn đẹp không phân sang hèn…

– Tình bạn của chúng ta Tinh tú như đất trời Tinh khôi và sáng ngời Không bao giờ bị vơi.

– Đi khắp thế gian này Không gì bằng tình bạn Tình bạn thật cao cả Soi sáng cả tấm lòng

– Bạn bè là đám mây Còn tôi là Mặt trời Đôi bạn bước cùng nhau Trên còn đường tình bạn Tình bạn là vô tận Dễ tìm nhưng dễ mất Tình bạn mãi tồn tại Tình bạn luôn sống mãi Trong trái timcon người Tình bạn có câu rằng: Nếu có ai hỏi bạn Tình bạn giá bao nhiêu Bạn hãy trả lời rằng Tình bạn là vô giá.

# Ta về xứ Huế mưa sa Em ơi Đồng Khánh đã là ngày xưa Ta về xứ Huế chiều mưa Em ơi áo trắng bây giờ ở đâu. Bến Tuần loáng thoáng hàng dâu Em xa vườn lựu từ lâu lắm rồi Lối mòn đá cuội rong chơi Lơ thơ trắng dưới chân đồi hoa mơ. Lan báo hỉ nở tình cờ Bông ngô đồng rụng xuống bờ Hương Giang Chợ chiều Bến Ngự chưa tan Ai đi ngược dốc Phủ Cam một mình.

# Trời mây xanh ngắt cõi bao la Thoắt đó mà nay tuổi đã già. Tóc bạc chưa tròn câu chuyện cũ, Dặm hồng chừng đã mỏi vó xa Nước non nghĩa nặng lời son sắt Bè bạn tình thâm ý đậm đà Rượu một bầu, thơ trăng một túi, Cùng vui xướng họa để ngâm nga

# Bạn bè là đám mây Còn tôi là Mặt trời Đôi bạn bước cùng nhau Trên còn đường tình bạn Tình bạn là vô tận Dễ tìm nhưng dễ mất Tình bạn mãi tồn tại Tình bạn luôn sống mãi Trong trái timcon người Tình bạn có câu rằng: Nếu có ai hỏi bạn Tình bạn giá bao nhiêu Bạn hãy trả lời rằng Tình bạn là vô giá.

# từ xưa đến bây giờ trên con đường xóm nhỏ tình bạn mãi không phai vẫn đậm đà thắm thiết từng ngày dắt nhau đi ta vẫn cười vui vẻ dù cho có đan nguy mình vẫn luôn tươi tẻ tình bạn như ta đây chẳng bao giờ nhạt phai

Cập nhật thông tin chi tiết về Những Bài Thơ Tình Hài Hước Nhất Mọi Thời Đại trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!