Xu Hướng 12/2023 # Những Bài Thơ Hay Viết Về Ninh Bình Quê Hương Tôi # Top 17 Xem Nhiều

Bạn đang xem bài viết Những Bài Thơ Hay Viết Về Ninh Bình Quê Hương Tôi được cập nhật mới nhất tháng 12 năm 2023 trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Tổng hợp những bài thơ hay viết về quê hương Ninh Bình yêu thương. Những bài thơ thể hiện tình cảm của những người con sinh ra và lớn lên ở Ninh Bình. Bên cạnh đó là tình yêu đôi lứa gắn liền với vùng đất này.

BÀI THƠ: NINH BÌNH QUÊ MẸ

Thơ: Hạnh Elip

Lời chào đón khắp miền đất nước

Về Ninh Bình sơn cước cỏ lau

Dẹp mười hai xứ hát câu an bình

Chùa Bái Đính tâm linh rộng mở

Chốn phương xa cách trở ngại chi

Đồng tâm hướng phật độ trì

Mang niềm an lạc những khi dối lòng.

Cùng vẻ đẹp ẩn trong đất mẹ

Đã mội thời tuổi trẻ vang danh

Cố đô vững trãi gọi thành

Núi cao giếng ngọc trong xanh nước thần

Tiếng thôn nữ nghe gần xao xuyến

Vang vọng đâu một chuyến ngao du

Êm đềm trăng rọi sương mù

Lá vàng rơi nhẹ mùa thu đã từng

Nhịp chân bước hãy dừng bến nhỏ

Chốn cảnh quang mây gió đón chào

Câu yêu, lời nhắn gửi trao

Một lần hãy thử bước vào chốn đây.!!

THƠ TÌNH NINH BÌNH QUÊ TA

Thơ: Tuấn Nguyễn

Tràng An sơn thủy hữu tình làm sao

Vua Đinh còn đó, áo bào còn đây

Cùng lên Bái Đính chắp tay

Tiếng chuông chùa vọng theo mây về trời

Hồn thơ còn mãi cho đời hoan ca

Thăm nhà thờ đá thánh ca dặt dìu

Nắng xanh ngọn núi Cánh Diều

Nước Non, Non nước bao điều ước mong

Thuyền ơi! Có nhớ Hoàng Long

Sông quê chảy mãi xanh trong một đời

Cúc Phương rừng thắm, hoa tươi

Ninh Bình như gọi, như mời bốn phương.

VỀ VỚI NINH BÌNH QUÊ EM

Thơ: Hoa Đồng Nội

Mời anh về với Ninh Bình quê em

Thăm lau bãi, núi quèn Vua tập trận

Dẫu cuộc sống với cuồng quay tất bật

Nhưng tình người chân thật mến thương nhau

Núi xanh màu ru tình đẹp ngàn lau

Tràng An lượn muôn màu khoe sắc thắm

Quê em đẹp phong cảnh hiền hòa lắm

Mời anh về cùng ngắm cảnh quê hương

Dắt tay anh soải bước dưới nắng hường

Thăm Tam Cốc lạc đường lên tiên cảnh

Chùa Bích Động hùng vĩ một bức ảnh

Mời anh về vai sánh bước bên nhau

Bái Đính chùa cảnh đẹp đến ngàn sau

Hào quang phật niệm cầu như dục thúc

La Hán trải dài tượng đúc đồng ngàn cân

Ngắm hoàng hôn vang vọng tiếng chuông ngân

Cây cầu Ngói trong ngần dòng nước mát

Màn đêm buông ta ngồi nghe biển hát

Cói rì rào tiếng nhạc nhẹ du dương

Mời anh về đây Ninh Bình quê hương

Nghe hát Xẩm thân thương mà nhớ mãi

Một lần đến anh hoài mong trở lại

Đất Ninh Bình đẹp mãi trái tim em.

ĐÂY LÀ QUÊ EM NINH BÌNH

Thơ của Ngốc

Ngồi đây Ngốc nói cho nghe

Quê hương Ngốc đó anh về hay không

Lúa ngô dải khắp ruộng đồng

Rì rào gió thổi rặng thông đồi chè!

Đến thăm một chuyến sẽ mê không chừng

Bao la đồi núi điệp trùng

Non xanh nước biếc hòa cùng gió mây!

Xin mời hãy ghé đến đây một lần

Mình cùng thăm động Tràng An

Thăm chùa Bái Đính kỳ quan tuyệt vời!

Dẫn anh dạo khắp muôn nơi

Chèo thuyền vãng cảnh anh thời thích luôn

Đãi anh những đặc sản ngon

Này là Ốc Đá lên non bắt về!

Món Ngon tuyệt nhất Thịt Dê mắm gừng

Còn đây Mắm Tép thơm lừng

Cốm Xanh nổi tiếng khắp vùng gần xa!

Chứa chan tình cảm đậm đà chất quê

Trong tim biết có những gì luyến lưu!

Đêm hè ngồi ngắm trăng treo

Quê hương Ngốc đó nếu yêu thì về !!

NINH BÌNH EM ĐỢI

Thơ: Violet Hoa

Ngắm dòng VÂN lặng lẽ uốn mình trôi

Núi THÚY nghiêng soi đáy nước in trời

Ca khúc ấy(*) ngàn đời còn vang mãi

Quê em đó bóng cờ lau đọng lại

Hồn VUA ĐINH vọng mãi CỐ ĐÔ XƯA

Vẫn vẹn nguyên trong di tích, đền chùa

Hào hùng lắm như vừa nghe tin thắng…

Quê em đẹp bởi có nhiều danh thắng

Những ngôi đền yên lặng rất uy nghiêm

BÁI ĐÍNH đây nổi tiếng khắp trăm miền

HOÀNG LONG uốn núi liền sông một dải

NHÀ THỜ ĐÁ tiếng chuông chiều vang mãi

Thánh ca còn đọng lại khúc du dương

Nắm tay nhau cùng bước dưới giáo đường

Thề trước Chúa yêu thương mình trao trọn…

VỀ QUÊ EM NHÉ Thơ: Violet Hoa

Anh có về Ninh Bình với em không

Dòng sông ấy núi lồng in đáy nước

Yêu biết mấy những con thuyền xuôi ngược

Bên mái tranh lời hẹn ước mặn nồng

Chiều đã về khói lan tỏa tầng không

Từng phiến đá tím loang hồn quê mẹ

Cơn gió thoảng khiến chiều rơi thật khẽ

Một mình em lặng lẽ ngóng tin anh…

Về đi anh chiều quê mẹ ngọt lành

Bên bếp lửa bữa cơm canh chờ đợi

Em nhớ mãi vị nồng hương nếp mới

Mắm tép đồng ghém gói chút tình quê…

Những Bài Thơ Hay Viết Về Cảnh Làng Quê, Quê Hương Tôi

Tổng hợp những bài thơ hay viết về cảnh làng quê, nông thôn nghèo, quê hương của tôi.

Những bài thơ miêu tả vẻ đẹp bức tranh làng quê, nông thôn Việt Nam. Dù đi đâu cũng không bao giờ quên được những hình ảnh thanh bình, êm đềm đó. Và làm sao quên được mối tình ngày xanh gắn liền với tình yêu quê hương..

BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG TA GỌI VỀ

Thơ: Hảo Trần

Xa quê hương suốt mấy chục năm rồi

Mãi trong ta nhớ miền quê yêu dấu

Cánh diều tuổi thơ lưng trâu sáo đậu

Nghe quê hương đất mẹ gọi ta về

Chân ngập ngừng lội bước tới triền đê

Đàn bướm nhỏ dập dìu hoa dại tím

Nhớ một thời tuổi thơ nhiều kỷ niệm

Gợi ta về với những giấc mơ xưa

Đồng lúa xanh non ngút ngàn nắng mưa

Đất bạc màu mẹ dày công chăm bón

Khom lưng trên đồng cõng bầu trời trĩu nặng

Úp mặt ruộng sâu góp nhặt hạt thóc rơi

Con biết quê nhà vất vả lắm mẹ ơi

Một nắng hai sương đất cằn đồng hạ

Ướt đẫm giọt mồ hôi đong đầy khoai lúa

Thấm một đời câu muối mặn gừng cay

Quê hương mình bao nỗi nhớ đong đầy

Chiếc áo tơi bốn mùa che mưa nắng

Gió lào thổi cuộc đời thêm gánh nặng

Hạt thóc vàng mẹ đánh đổi thanh xuân

Yêu quê mình ta dạo bước bâng khuâng

Bát nước chè xanh, câu hò ngọt lịm

Giọng nói quê nghe nhọc nhằn thương mến

Ta trở về nghe tiếng gọi quê hương..!

BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG TUỔI THƠ TÔI

Thơ: Bình Minh

Tôi sinh ra nơi miền quê duyên hải

Đất Hải Phòng mê mải cánh buồm nâu

Biển quê tôi rất đẹp và rất giàu

Hoàng hôn đến với một màu tím biếc

Thời gian trôi theo dòng đời hối tiếc

Bên mái trường ta học Viết ngày xưa

Tháng 5 về mùa phượng đỏ đong đưa

Còn nhớ mãi chiều tắm mưa xóm nhỏ

Có nhiều hôm nắng chưa vờn ngọn cỏ

Cùng bạn bè theo gió thả diều quê

Bao năm rồi trong nức nở tái tê

Tìm ký ức đam mê ngày xưa ấy

Thời gian trôi như một dòng sông chẩy

Xa mất rồi ai tìm thấy được chăng

Nơi quê cũ ơi tình sâu nghĩa nặng

Tuổi thơ nào say đắm của ngày xưa …

BÀI THƠ: TÌNH QUÊ

Thơ: Bình Minh

Nhớ không em thuở ấu thơ ngày ấy

Mình bên nhau khi diều giấy bay cao

Tuổi thơ xưa bên nỗi nhớ cồn cào

Còn mãi mãi đi vào trong kỷ niệm

Thời gian trôi những tháng ngày màu nhiệm

Vẩn vơ hoài còn ẩn hiện trong ta

Dù đi đâu anh vẫn nhớ quê nhà

Nhớ tuổi thơ những chiều tà bóng xế

Quê hương ơi tuổi thơ là như thế

Là chiều tà bóng xế thả diều quê

Bên bạn bè và những nỗi đam mê

Anh nhớ mãi câu thề thời thơ dại

Em đùa anh bao giờ mùa hoa cải

Nở hoa vàng ta phải chuyện trầu cau

Tuổi thơ ơi bên kỷ niệm úa nhàu

Còn nhớ mãi một màu tình quê cũ.

CHIỀU QUÊ Thơ: Chử Văn Hòa

Chiều quê hương lúa thơm nồng

Hoàng hôn trải nắng trên sông ráng chiều

Hồn nhiên thả những cánh diều tuổi thơ

Từng đàn bò bước nhởn nhơ

Đủng đà đủng đỉnh bên bờ tre xanh

Môi trường cuộc sống trong lành

Chiều quê là một bức tranh yên bình.

BÀI THƠ: NHỚ LẮM QUÊ HƯƠNG

Thơ: Huyền Thư

Nhớ làm sao, tiếng võng giữa trưa Hè

Tiếng kẽo kẹt, ôi nghe mà thương lắm

Lời ru mãi, ngàn đời sau vẫn ấm

Mái tranh nghèo, sâu đậm…nghĩa tình xưa

Gió thổi về, theo giọt nắng đong đưa

Mây lướt nhẹ, từng cơn mưa…vội vã

Cau lại thắm, vườn trầu thêm xanh lá

Đã đến mùa, ra cấy mạ….đi thôi ‼

Chân lấm bùn, thân ướt đẫm mồ hôi

Hồn thanh thản, cuộc đời…không lo nghĩ

Đêm khuya vắng, tiếng côn trùng non nỉ

Như dặn lòng, bền bỉ…với thời gian

Những hoàng hôn, mờ nhạt khói sương tan

Dừa soi bóng, trăng vàng….in đáy nước

Quê hương đó, bao giờ ta tìm được

Đến bao giờ, dừng chân bước….tha phương.

BÀI THƠ QUÊ HƯƠNG 1

Thơ: Hoa Chu Van

Đã lâu lắm hôm nay tôi trở lại

Về thăm quê nhớ mãi tuổi ấu thơ

Trên con đường xưa ngày nhỏ mộng mơ

Mà đến nay bây giờ sao nhung nhớ

Gió rung cây rì rào như hơi thở

Nét đẹp quê hương giữ ở trong tim

Bến nước cây đa hồi bé trốn tìm

Tái hiện lại như cuộn phim quá khứ

Nhớ bạn bè xưa cùng bao nét chữ

Ngày ra trường lưu giữ ước mơ xanh

Hè nắng chói chang lưu bút trao dành

Cất giữ mãi giờ đã thành kỷ niệm

Về thăm quê làm lòng ta xao xuyến

Bao nhiêu năm lưu luyến bồi hồi

Mà thời gian lặng lẽ thế cứ trôi

Và tất cả trong tôi còn nhớ mãi

Với quê hương tình yêu dành kết trái

Cho con người mang lại những niềm vui

Bao yêu thương và chia ngọt sẻ bùi

Quê hương đó buồn vui ai cũng nhớ.

BÀI THƠ QUÊ HƯƠNG 2

Thơ: Hoàng Minh Quân

Ai trong đời không gợi nhớ quê hương?

Bao vấn vương những niềm thương trăn trở

Chốn hoang sơ ấu thơ thời lầm lỡ

Vẫn quay đều trong nhịp thở bụi trần gian.

Quê hương là gì trong cơ cảnh lầm than,

Một bức tranh dệt thêu niềm hy vọng?

Dẫu đi xa vẫn nhớ hoài cô đọng

Dấu can qua cơn bĩ cực trăm bề.

Quê hương nào nuôi lớn những đam mê,

Những nhiêu khê những tái tê hoài niệm?

Để hôm nay vững bài ca chiêm nghiệm..

Nốt thăng trầm cho một phút thăng hoa!

BÀI THƠ QUÊ HƯƠNG 3

Thơ: Sinh Hoàng

Quê hương mưa nắng hai mùa

Có dòng sông nhỏ hàng dừa xanh xanh

Quê nghèo vách đất mái tranh

Chiếc xuồng ba lá đêm trăng bến ngoài

Ngọt bùi no đủ sắn khoai

Dẽo thơm hạt gạo nuôi ai nên người

Cây lành trái ngọt xanh tươi

Má hồng môi thắm rạng ngời gái quê

Lúa mùa duyên thắm, tình quê dạt dào

Quê hương hai tiếng ngọt ngào

Quê hương yêu dấu khắc vào trong tim.

BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG NHỚ MÃI TIẾNG GÀ TRƯA

Thơ: Giọt Buồn Không Tên

Quê hương ơi tôi nhớ nguời da diết

Bao năm rồi mãi biền biệt trời xa

Vẩn trong tôi một nỗi nhớ quê nhà

Nhớ lời Mẹ ru thiết tha cánh võng

Tiếng gà trưa sao mãi còn lắng đọng

Hàng cau xanh hoài vọng xoã tóc thề

Cơn gió nào nghe dịu mát chiều quê

Đàn trâu béo bên triền đê nhai cỏ

Dưới bến sông rộn ràng bầy trẻ nhỏ

Tiếng cười vui vang khắp ngõ quê làng

Những mái đầu ngụp lặn dưới nắng chang

Nghe xao động mơn man trên sóng nước

Nhà Mẹ nghèo nép mình bên tán đước

Vệt khói lam tỏa mượt mái tranh chiều

Mẹ gầy gò trong dáng nhỏ liu xiu

Ơ kho quẹt bửa cơm chiều ngon lạ

Tôi lớn lên trong tháng ngày vất vã

Nhớ lời ru nghe thương quá tiếng gà

Nhưng vì nghèo đành phiêu bạt nơi xa

Thân trôi nỗi bôn ba nơi xứ lạ

Mãi trong tôi quê hương là tất cả

Vẩn thiết tha một nổi nhớ quê nhà

Nhớ Mẹ già mòn mõi đợi con xa

Dù mắt mẹ giờ chỉ là đêm tối

Quê hương ơi con nợ lời xin lỗi

Con sẽ về đừng giận dỗi Mẹ ơi.!

BÀI THƠ: LÀNG QUÊ TÔI

Thơ: Nguyễn Quang Định

Chiều nhạt nắng làng quê mát rượi

Hàng cây xanh gió thổi rì rào

Trên đồng có một chú trâu

Đang mải cúi đầu… gặm ngọn cỏ xanh.

Mái nhà tranh… bên bờ nương ruộng

Hàng cây che bóng xuống quanh nhà

Thu về muôn tiếng chim ca

Câu hò điệu ví đậm đà tình quê.

Đã lâu lắm chưa về thăm lại

Nhớ xóm làng cùng mái nhà tranh

Nhớ cha nhớ mẹ sinh thành

Bà con bè bạn xung quanh xóm nghèo.

Tôi cứ mãi chạy theo cuộc sống

Lo đi tìm ước mộng tương lai

Cũng mong sẽ tới một ngày

Về quê gặp gỡ bắt tay mọi người.

ĐỒNG DAO QUÊ HƯƠNG

Thơ: Bằng Lăng Tím

Ta tìm về nghe câu hát đồng dao

Con đò nhỏ cắm sào nơi bến đợi

Thu đã mãn thêm một mùa gặt mới

Tình quê hương vời vợi nhớ trong lòng

Cò gọi đàn nghiêng cánh vỗ triền sông

Từng con sóng bềnh bồng xô nhè nhẹ

Bao kỷ niệm môt thời ta thơ bé

Tiếng mẹ yêu khe khẽ hát ru hời

Lũ mục đồng ngày mải miết rong chơi

Đêm đốt lửa sáng trời thi hát hội

Nhạc rộn rã tưng bừng vui suốt tối

Sáo ngân vang ai thổi lúc bổng trầm

Ta tìm về nghe lại khúc thanh âm

Trâu gõ mõ lặng thầm nhai cỏ mật

Hương lúa thoảng thấm tình yêu của đất

Bài đồng dao mãi hát đến bây giờ.

THƠ LỤC BÁT: QUÊ NHÀ

Thơ: Chung Mai

Quê nhà biết mấy thân thương

Bến sông thửa ruộng con đường đã qua

Vui đùa cùng bạn trong ta trải dài…

Đàn trâu lững thững bước ngoài bờ đê

Cỏ non thích thú mải mê gặm hoài

Đống rơm từng sợi vàng dai

Mẹ gà lục cục trống choai bới mồi

Nhiếp con ngơ ngác xem thôi

Diều hâu liệng mãi thấy mồi sà ngay

Trẻ con cũng thích nơi này

Trốn tìm đuổi bắt mê say cả chiều

Mẹ nhìn mấy đứa mắng yêu :

Cởi trần rặm lắm ngứa nhiều đấy nghe

Kẽo cà kẽo kẹt rặng tre gió lùa

Góc vườn khóm mía lá khua xạc xào

Đông về cái lạnh hanh hao

Co ro buốt giá chạm vào ổ rơm

Sắn khoai độn lẫn hạt cơm

Vẫn ngon vẫn dẻo vẫn thơm đến giờ

Ước gì là mãi dại khờ trẻ con

Ước gì ta mãi mãi còn bé thôi .

Những Bài Thơ Tình Yêu Viết Về Thái Bình Quê Hương

Thơ: Quan Vân

Anh tài nhân kiệt khắp nơi tung hoành

Đền Trần thánh mẫu kinh thành ngày xưa

Sông hồng chảy mạnh khi mưa thượng nguồn

Nắng chiều chải sợi hoàng hôn

Phù xa phủ lấp mang hồn cỏ xanh

Miền quê khí hậu trong lành

Mời em hãy ghé quê anh một lần

Tiếp người xa đến tình thân

Về nơi đất tổ đền trần Long Hưng

Chùa keo rước lễ vui mừng

Đồng trâu sóng vỗ chẳng ngưng vào bờ

Thái Bình tựa những áng thơ

Quê nghèo đổi mới bây giờ đẹp hơn

Cánh đồng bát ngát xanh rờn

Niềm vui đã đến biết ơn Đảng mình

Dẫn đường mở lối Chí Minh

Bác Hồ sống mãi Thái Bình dân an.

BÀI THƠ: ĐẤT MẸ HỒNG MINH – THÁI BÌNH

Thơ: Quan Vân

Nông thôn đổi mới Thái Bình dân an

Đồng xanh thẳng cánh bát ngàn

Dân giàu nước mạnh xoá tan đói nghèo

Sân đình giếng nước trong veo

Cây đa cây gạo vẫn trèo ngày xưa

Còn kia mát bóng hàng dừa

Đã cùng lũ bạn trú mưa cái thời….

Học sinh đùa ngịch ham chơi

Vui đùa bắt dế tuyệt vời làm sao

Hùa nhau đuổi bắt cào cào

Tuổi thơ năm tháng biết bao vui buồn.

BÀI THƠ: TRẨY HỘI CHÙA KEO – THÁI BÌNH

Thơ: Hoàng Kim Vũ

Chùa Keo xuân mở hội làng

Anh về đất Thái cùng nàng cầu may

Mùi hương hoa bưởi ngây ngây

Hoa xoan tím rụng vương đầy lối đi.

Chuông chùa vang vọng uy nghi

Trăm gian gỗ trạm Quy, Ly, Phượng, Rồng

Thần Quang Tự mái đình cong

Đầu đôi chim Phượng vẽ vòng trời xanh.

An khang xuân mới yên bình

Hữu tình cảnh, vật thắm tình nước non.

Thơ: Mai Trúc

Dòng sông Hồng đỏ ngầu mùa nước lũ

Bước chân xưa qua Tiền Hải, Kiến xương

Thị xã chiều nghiêng Trà Lý vấn vương

Nhịp cầu Bo chênh chao bao nỗi nhớ

Bao năm rồi từ chia ly buổi đó

Tiếng còi tàu thăm thẳm những chia xa

Vùng quê xưa chìm sương trắng nhạt nhòa

Hơi gió Bấc lạnh lòng từ độ ấy

Con sông Hậu ngày đêm mãi cuộn chảy

Mảnh đất cuối trời nhớ quê mẹ xa xăm

Nhịp đời lắc lư những bước thăng trầm

Dòng phù sa đỏ chảy qua tâm thức

Thái bình ơi nửa trái tim trong ngực

Nhịp thở nao nao mảnh đất quê hương

Tiếng trống chèo vọng qua những đêm sương

Đến bên sông Hậu một ngày hửng nắng.

BÀI THƠ: CHÙA KEO THÁI BÌNH

Thơ: Trần Duy Ninh

Ai về lễ hội Chùa Keo!

Cạnh đê Duy Nhất dọc theo sông Hồng.

Đông Nam hữu ngạn sông Hồng

Di tích đặc biệt cảnh trông … hữu tình.

THẦN QUANG TỰ một cõi linh

Năm ấy Tân Sửu* đã sinh … ra chùa.

Đinh Hợi** đời Lý làm vua

THẦN QUANG tên đổi cho vừa lòng dân.

Kiệt tác nghệ thuật gỗ thuần bằng lim.

Thờ Phật, thờ Thánh trong tim

Dương Không Lộ, Sư Tổ đã tìm về Keo.

Gác chuông, giếng nước trong veo

Ba tầng, tá mái, mời trèo … tham quan.

Mồng 4 Giêng Tết đầu xuân … lần đầu.

Tháng chín mở hội dài lâu

Mười ba cho đến đêm thâu Mười rằm.

Nhớ ngày sinh, tịch Thánh nằm

Của Dương Không Lộ “Thánh thăng về trời”.

Tỏ lòng sau trước ai ơi!

Cơm thi nấu nướng, đuổi bơi … lướt thuyền.

Kiệu kia rước Thánh, Phật hiền

Trò chơi đuổi vịt, thả chim … lên trời.

Linh thiêng một cõi đất trời

Ghé thăm quê lúa, đất thời vàng ươm.

Đông vui lễ hội tinh sương

Người người tấp lập tìm đường … về đây.

Thơm hoa, hương khói nhang bay

Cầu Trời khấn Phật, tràn đầy … bình an.

Cầu cho hạnh phúc ngập tràn

Thái Bình chuông vọng ngân vang … mọi nhà.

Dân giầu nước mạnh, nhà nhà ấm no.

Nườm nượp Lữ khách, phù cho … đủ đầy.

BÀI THƠ: THÁI BÌNH – MỘT TÌNH YÊU

Thơ: Hoa Cỏ May

Nơi em đến biển xanh trái mộng

Trà Lý chiều gợn sóng chân quê

Cùng nghe biển hát say mê cõi lòng

Chùa Keo cổ bậc Đông Nam Á

Thái Bình giờ đâu lạ phải không

Hàng phi lao trắng cánh đồng

Tình thêm trái ngọt mênh mông Cồn Vành

Đây quê mẹ màu xanh bát ngát

Bao tháng ngày phiêu bạt nơi xa

Con về Mẫu Đợi một nhà yên vui

Kia làng Nguyễn bùi ngùi thương nhớ

Bánh cáy làm đâu nỡ vội quên

Tình cha nghĩa mẹ vang rền

Diêm Điền ruộng muối cái tên làng mình

Tiên Ca hội gái xinh rảo bước

Truyền thống làng mãi được nếp xưa

Quỳnh Côi canh cá như vừa

Nồng thơm hương khói tay đưa miệng mời

Bao lễ hội người ơi hãy đến

Rước ông Đùng ta mến chọi trâu

Thái Phương làng dệt đi đầu

Về thăm làng Hới từ lâu nhớ nhiều

Thái Bình đó tình yêu xứ biển

Hương lúa vàng kể chuyện nhau nghe

Tình ta đẹp mãi duyên se kết thành

Em sẽ đến quê anh thăm lại

Để chúng mình được mãi bên nhau

Mái tranh lối nhỏ ươm màu

Đèn hoa rực rỡ trầu cau suốt đời.

BÀI THƠ: VỀ LẠI THÁI BÌNH

Thơ: Nguyễn Nhật

Hỡi cô em nhỏ Thái Bình

Sao còn cứ mãi làm thinh chẳng rằng

Chỉ cười không thấy nói năng

Làm ơn chỉ lối Đền Trần ở đâu

Phương Nam lặn lội dãi dầu

Nhớ sông Trà Lý đã lâu chưa về

Bờ Nam bờ Bắc nhiêu khê

Muốn sang tìm mái tóc thề ngày xưa

Chùa Keo vái gặp duyên thừa

Điệu Chèo văng vẳng đong đưa ngập ngừng

Nhớ hè phố vắng Đông Hưng

Thơm nồng Bánh Cáy vị gừng ấm ta

Tặng ai đôi chiếu Hưng Hà

Phải sang Tân Lễ đi qua chiếc cầu

Triều Dương dẫm bước về đâu

Gửi dòng sông Luộc nỗi sầu vấn vương

Vũ Thư còn đó mái trường

Áo dài xa khuất Kiến Xương cũng buồn

Cồn Đen Thái Thụy sóng tuôn

Bánh Giò Quỳnh Phụ thèm thuồng đứng ăn

Nhớ đêm Tiền Hải Cồn Vành

Thái Bình còn đó mong manh cuộc tình !

Tặng Thầy Phú Bài Viết Về Quê Hương Bình Dương Của Tôi

(BDO) Nhà có mảnh vườn nho nhỏ trước sân, lâu nay mãi lo công việc mình quên chăm sóc để cỏ dại mọc um tùm. Cả tháng nay gặp trời mưa, thế là các loại dây leo trở mình vươn những chiếc ngọn dài ngoằng đeo bám tùm lum lên mái nhà, có ngọn bò vào tận cửa sổ. Thế là một ngày chủ nhật đẹp trời, tôi quyết định không đi chơi, ở nhà dọn vườn cho sạch sẽ.

Ban đầu, tôi nhổ hết những bụi cỏ dại và những đám dây leo rậm rạp, khoảng sân giờ trông đã sáng sủa hơn. Sau đó, tôi sắp xếp lại vị trí các chậu hoa. Thay giá thể cho mấy giò lan còi cọc. Tỉa bớt những cành nhánh héo khô của cây hoa hồng và cây cúc vạn niên. Xong xuôi đâu đó, tôi đứng ngắm lại mảnh vườn, sực nhớ thiếu thiếu một thứ gì đó. Để tôi nhớ lại từ từ. Hồi xưa, hồi tôi còn bé, trước sân nhà có cây mận quả trắng. Kế bên cậy mận, má đặt một lu nước để mỗi khi đi làm về, ba ra lu múc nước rửa mặt. Sau này, ba mua xi măng về trộn cát tráng lại cái sân để bà nội đi bớt trơn trợt. Chỗ có cây mận, ba xây gạch thành vòng tròn quanh gốc cây như một vành đai để chừa chỗ tưới nước cho cây. Đến khi bà nội mất, ba chặt bỏ cây mận để che rạp làm đám tang cho nội. Sau khi không còn cây mận, do thiếu bóng cây nên má cũng dời lu nước đi chỗ khác. À, tới đây thì tôi nhớ ra rồi. Hồi đó, kế bên lu nước còn có một bụi huệ chuối với những chiếc lá to xanh mướt và những chùm bông màu đỏ rực hoặc vàng tươi do chính tay bà nội trồng. Từ ngày không còn bà nội, không còn lu nước, bụi huệ chuối cũng héo dần và chết khô tự bao giờ.

Nhắc tới đây, bỗng dưng mắt tôi đỏ hoe vì nhớ bà nội. Ngày xưa, bà nội là người gần gũi và thương tôi nhất nhà. Thời đó cuộc sống còn nhiều khó khăn, quanh năm suốt tháng ba má tôi vất vả ngược xuôi đầu đường, góc chợ. Ba tôi làm nghề chạy xe ba gác, còn má thì gánh xôi đi bán dạo. Suốt ngày, tôi chỉ quanh quẩn bên bà nội. Lâu lâu, bà dắt tôi đi chợ và mua cho tôi đủ thứ đồ chơi. Điều tôi nhớ nhất là bà nội luôn bênh vực và bảo vệ tôi. Ngày đó, mỗi khi tôi có lỗi, ba vừa rút cây roi mây trên vách xuống là bà hắng giọng. Thế là ba chỉ dứ dứ cây roi mây và dọa tôi mấy câu rồi bỏ ra sân ngồi uống nước.

Trở lại với mảnh vườn nhỏ của tôi, tôi thật là có lỗi khi để bụi hoa huệ chuối của nội rụi tàn. Điều tôi cần phải làm bây giờ là trồng lại ngay nơi đó một bụi hoa huệ chuối. Thế là tôi cuốc đất lên cho tơi, trộn thêm một ít phân bón NPK. Xong rồi, tôi tìm đến các cơ sở bán hoa kiểng tìm mua cây hoa huệ chuối. Thế nhưng khi tôi hỏi đến tên hoa huệ chuối, ai cũng lắc đầu.

Tìm kiếm trên internet, tôi được biết: “Tại Việt Nam, canna lily chỉ là một loài hoa dại mọc ở bờ bụi mà nhiều người không hề biết tên. Một số người yêu hoa gọi chúng bằng những cái tên khác nhau như huệ chuối, ngải hoa, ngải chuối, huệ nước… Chúng thường mọc thành đám rộng, tạo nên vẻ thơ mộng, dân dã của một góc thôn quê”.

Thế là, tôi lặn lội về vùng quê ấp Mỹ Hảo, xã Chánh Mỹ tìm xin cây hoa huệ chuối. Thật đúng như lời giới thiệu, vừa qua cánh đồng trồng sen, rẽ vào con đường nhỏ, tôi bắt gặp ngay một bụi huệ chuối đang ra hoa đỏ rực ngay bàn thiên trước ngôi nhà nhỏ. Nhìn thấy một bà cụ dáng dấp như bà nội tôi ngày xưa, tôi cất tiếng gọi: “Bà ơi, bà cho cháu xin…” Bà cụ khoát tay: “Không có ai ở nhà, muốn hỏi gì tới đằng kia có tiệm tạp hóa, vô đó hỏi”. Thấy bà cụ tỏ thái độ cảnh giác với người lạ, tôi đâm ra dè dặt, nhưng lẽ nào tìm được hoa rồi lại quay về tay không. Tôi rụt rè: “Bà ơi, bà cho cháu xin một cây hoa huệ chuối…” Bà cụ hé cửa bước ra, nhưng vẫn đứng trong sân, trả lời: “Muốn xin gì, chiều quay lại đi cháu. Mấy đứa nhỏ dặn bà không được mở cửa cho người lạ vào nhà”. Nghe bà nói vậy, tôi thất vọng vô cùng, nhưng ráng cười gượng, nói: “Bà nội cháu rất thích hoa này, cháu tìm mua mấy chỗ rồi mà không có, thôi cháu xin phép bà, hôm nào cháu quay lại”.

Tôi vừa quay đầu xe chuẩn bị ra về thì bỗng dưng bà cụ cất tiếng gọi: “Khoan đã cháu, cháu tìm hoa này cho bà cháu à! Thế nhà cháu ở đâu, bà cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”. “Nhà cháu ở chợ thị xã, bà cháu năm nay gần 80 tuổi, nhưng bà đã mất hơn 3 năm rồi bà ạ!”. Bà cụ chậm rải bước ra cổng mở cửa rào: “Cháu vào đi, cháu nhổ mấy bụi chuối con về trồng, khéo đừng làm hư cây của bà”. Hì hục muốn toát mồ hôi, tôi mới bứng được mấy bụi chuối con. Tôi cảm ơn bà rối rít rồi lật đật quay về.

Sau những giờ phút căng thẳng trong công việc, trở về nhà chăm sóc mấy chậu hoa và bụi huệ chuối, tôi cảm thấy được giảm stress rất nhiều. Đặc biệt, mỗi khi nhìn ngắm những bông hoa huệ chuối bình dị, mong manh, rung rung trước gió, tôi cảm thấy ấm áp khi nhớ đến tấm lòng nhân hậu của nội và của bà cụ ở vùng quê Chánh Mỹ thơ mộng, hiền hòa.

HẠNH NGUYÊN(Nguồn báo Bình Dương Online)

Xã Chánh Mỹ nơi có ngôi trường THPT Nguyễn Đình Chiểu của tôi đấy thầy ạ.

Chùm Thơ Viết Về Quảng Ninh Hay, Thơ Ngắn Ca Ngợi Quảng Ninh Quê Hương

QUẢNG NINH QUÊ TÔI – Thơ: Lệ Thủy

Mời một lần bạn đến thăm quê tôiTỉnh Quảng Ninh nơi địa đầu Tổ quốc Dọc hành trình dài theo chều đất nước Đến tận cùng đầu chữ S thân yêu!

Quê hương mình biển đẹp lắm bạn ơi! Vịnh Hạ Long một kỳ quan thế giới Nước xanh trong dập dờn nghìn đảo biếc Lớn nhỏ quây quần tạo thế đứng rồng bay!

Đất mỏ quê mình vọng tiếng than reo Từ lòng đất nguồn vàng đen vô tận Bến cảng rộn ràng, tàu bè xuôi ngược Tiếng còi tằm náo nức giục vào ca!

Người quê mình yêu lắm mỗi địa danh Bạch Đằng Giang đã bao lần dậy sóng Cửa ải Vân Đồn vùi thây bao xác giặc Vẫn mượt mà như câu hát dân ca!

Đến quê mình cuộc sống thật bình yên Khi dừng chân ngồi thiền nơi cõi Phật Đỉnh non thiêng phù vân Yên Tử Giữa mây ngàn thông, trúc ngát màu xanh…

Về quê mình bạn sẽ thấy đắm say Hình đất nước bốn mùa thu nhỏ lại Nơi cảm hứng của thi, ca, nhạc, hoạ Mãi mãi thăng hoa, da diết đến tận cùng…

Đến đây rồi… Bạn chẳng muốn dời chân!!!

QUẢNG NINH CÓ CÒN EM – Thơ: Nguyễn Nhật

Vùng đất mỏ chiều nay tôi trở lại Vẫn Hạ Long con sóng hát đêm ngày Em gái nhỏ về đâu ta kiếm mãi Gió biển làm đôi mắt chợt cay cay

Về đất Phật linh thiêng Yên Tử ấy Gửi hồn mình nhẹ bước cõi hư vô Mong dập lửa tình đau âm ỉ cháy Để tâm an giữa cuộc sống xô bồ

Đêm lắng tiếng ì ầm con nước vỗ Giữa tỉnh mê ta chợt thấy bàng hoàng Sông xanh ấy ngỡ như vừa thắm đỏ Bởi ba lần dậy sóng Bạch Đằng Giang

Trong giấc mộng người xưa về thấp thoáng Vẫn thướt tha trong dáng dấp trang đài Miền hư ảo níu ta vào dĩ vãng Quảng Ninh còn giữ lại bóng hình ai?

MỜI BẠN ĐẾN VỚI QUẢNG NINH – Thơ: Bằng Lăng Tím

Mời bạn đến Quảng Ninh tươi đẹp Biển bao la… đất thép thành đồng Sử vàng ghi những chiến công Quảng trường lịch sử nắng hồng chiều vương

Cầu nối nhịp con đường gần lại Ta cùng về thăm bãi cát mơ Tuần Châu chờ đón từng giờ Bạn về ngắm cảnh nên thơ tuyệt vời

Hoàng bôn ngả nắng rơi đáy nước Từng đoàn thuyền xuôi ngược vui sao Cá tôm hải sản ngọt ngào Tình người đất Mỏ ta trao ấm nồng

Đây cửa Lục nơi sông gặp biển Đêm ngàn sao ẩn hiện cuối trời Từng đàn cá mực nhẹ bơi Ánh trăng soi sáng ta ngồi cắm câu

Quảng Ninh đẹp lại giầu bạn hỡi Than vừa ra đang đợi xuất hàng Còi tàu hú gọi ngân vang Những cô thợ trẻ dịu dàng áo xanh.

BẠN ƠI VỀ VỚI QUẢNG NINH – Thơ: Mai Yên

Bạn ơi về với Quảng Ninh Dừng chân ngắm cổng tỉnh mình nguy nga Sừng sững, lộng lẫy, kiêu sa Hiên ngang hoành tráng chở ta tháng ngày

Ai về lòng thiết tha đầyQuảng Ninh nay đã đổi thay từng giờ Hạ Long cảnh đẹp lên thơ Vàng đen vùng mỏ… Vui mùa khắp nơi

Đồng quê tiếng máy reo vui Yên tử lễ hội đông vui rộn ràng Phố phường điện sáng … phong quang Theo lời đảng, Bác… huy hoàng tương lai

Cổng cao vươn đẹp trang đài Ẩn trong sâu lắng tình người, tình quê Ai đi ,ai đến ,ai về Đem theo hồn cổng… miền quê Đông Triều…

VỀ QUẢNG NINH – Thơ: Duyên Nguyễn

Ai đã từng ngắm Hạ Long về đêm Đảo lớn nhỏ mặt nước êm nhẹ sóng Ở nơi đó có rất nhiều hang động Như Thiên Cung, Trinh Nữ rất tuyệt vời

Một bức tranh nhìn đẹp lắm người ơi Hang Sững Sốt, động Tam Cung, Đầu Gỗ Trời ban tặng một địa danh đồ sộ Thế gian này chỉ có ở đây thôi

Bãi Cháy kia sát bờ Vịnh được bồi Nửa ngàn mét ..rộng thời hơn trăm thước Nguyên Mông đó..Trương Văn Hồ xâm lược Trần Khánh Dư đuổi đốt hết tàu thuyền

Xã Yên Công Uông Bí một khuôn viên Núi Yên Tử nhiều chùa chiền di tích Sương bao phủ màn đêm rất tĩnh mịch Ngọn Bạch Vân nơi ấy có Chùa Đồng

Vùng Tuần Châu phía Tây Nam Hạ Long Đảo đất rộng duy nhất lưu phiến thạch Thảm cát trắng mịn ..nước trong xanh ngắt Rừng thông reo đàn chim hát vẫy chào

VỀ VỚI QUẢNG NINH – Thơ: Tạ Thăng Hùng

Anh về thăm thành phố biển mùa thuQuảng Ninh quê em mùa này đẹp quá Hạ Long ơi biển trời xanh êm ả Thăm thẳm trăng thanh gió hát ngọt ngào.

Thị xã Hòn Gai nỗi nhớ cồn cào Nay trở lại ngẩn ngơ cầu Bãi Cháy Lòng tha thiết muốn cùng em ở lại Ngắm mùa thu rơi xuống những con tàu.

Những mẻ than đầu hối hả về đâu Mà bến cảng xôn xao tàu qua lại Khi nắng sớm bình minh vừa thức dậy Hạ Long xanh tàu cá rủ nhau về.

Bãi Cháy, Tuần Châu du khách mải mê Tận hưởng mùa thu nồng nàn gió biển Thăm thắng cảnh Vịnh Hạ Long nổi tiếng Trên con tàu rẻ sóng trắng lao xao.

Đêm mọc lên trên biển những vì sao Là tàu anh, là tàu em rực sáng Đi bên nhau giữa biển trời bát ngát Thả tâm hồn nghe câu hát quê hương.

Muốn ở thật lâu thăm đảo thân thương Thăm Cẩm Phả, Quảng Yên và Móng Cái Thăm Hoành Bồ một thời ta ở lại Với màu xanh áo bộ đội năm nào.

Mỗi lần về lòng cứ thấy nao nao Quảng Ninh ơi, Quảng Ninh thơ mộng quá Mùa thu đến biển chiều rơi rụng lá Níu bước chân du khách chẳng muốn về…

Chiều nay tôi ghé Quảng Ninh Đi xem phong cảnh hữu tình nơi đây Ba Vàng quện dưới trời mây Vãng lai cầu nguyện những ngày cuối thu.

MIỀN QUÊ QUYẾN RŨ – Thơ: Phạm Quang Tuấn

Quảng Ninh giàu đẹp, nghĩa tình Trai thì hào phóng, gái xinh miễn bàn Đã yêu thì rất nồng nàn Đã chơi thì khó ai can…hết tầm

Quảng Ninh người rất thật tâm Trước sau như một, rộng lòng, chỉnh chu Ghét ai thì cũng chẳng thù Quý ai dẫu phải… vay Bu cũng chiều

Quảng Ninh nổi tiếng lãng phiêu Tâm hồn nghệ sĩ, rất nhiều tài hoa Bắc- Nam rạng tiếng danh ca Đến đâu cũng được mặn mà đón chân

Quảng Ninh được tiếng là dân Thông minh, tài giỏi, canh tân, dám làm Dẫn đầu cải cách Việt Nam Đàn ông mạnh mẽ, đảm đang

Quảng Ninh ai đã ghé qua Luyến lưu chẳng muốn dời xa ra về Đàn bà ước được làm thê Đàn ông dẫu bắt làm hề cũng vui

Quảng Ninh mảnh đất quê tôi Ai chưa ghé đến phí đời thanh xuân Dẫu đi khắp chốn tiên trần Chẳng bằng một phút được gần Quảng Ninh.

KỲ QUAN NƠI QUẢNG NINH Thơ: Phạm Quang Tuấn

“Ta về ta tắm ao ta Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”

“Ao nhà” hùng vĩ núi non Cỏ hoa ôm ấp, mây vờn nên thơ Ao nhà gương biếc thiên thu Dạt dào sóng hát hời ru đắm lòng

Ao nhà thẳm nước xanh trong Hoàng hôn sóng sánh ánh vàng nắng soi Ao nhà sương trắng buông lơi Mây trôi ngụp lặn giữa trời thanh thiên

Ao nhà lộng gió thoả thuyền Căng buồm mát mái lướt trên sóng ngàn Ao nhà cá lội kín đàn Ngân vang rộn tiếng dô khoan lưới đầy

Ao nhà ai hát mê say Khúc ca hò biển ngất ngây ấm lòng Ao nhà mỗi lúc đêm rằm Cuội, Hằng lặn xuống đáy dòng mẩn mê

Ao nhà cuốn hút bạn bè Năm Châu háo hức tìm về ngất ngây Ao nhà khiến khắp đó đây Vinh danh tuyệt tác trên đời kỳ quan

Ao nhà xưa ấy Phượng, Loan Rồng thiêng sà xuống hân hoan đắm mình Ao nhà ấy đất Quảng Ninh Ai chưa được đến thực tình tiếc ghê

Quảng Ninh mong đón bạn về Thăm quan ngắm cảnh hồn quê- đất, người Chia tay chắc chẳng muốn dời Ước sao gắn mãi kiếp đời nơi đây

Quảng Ninh giờ rất đổi thay Đã vươn chắc cánh vút bay đại ngàn Quảng Ninh hội tụ, toả lan Văn minh, tình nghĩa, nồng nàn, đáng yêu

Quảng Ninh trải thảm sẵn chiều Đón chào bạn đến thả diều ước mơ Quảng Ninh mảnh đất nên thơ Đến rồi sẽ thoả khát chờ ngàn năm

Nào còn gì nữa sao ko Về đây thoả ngắm Hạ Long diệu kì Quê tôi ai đã lần về Con tim yêu dấu khắc ghi suốt đời.CHIỀU THU QUẢNG NINH Thơ: Đức Triển

Ta về thăm đất Quảng Ninh Biển xanh mây trắng lung linh sắc trời Tuần Châu du lịch vui chơi Hạ Long vãng cảnh biển khơi sóng chiều

Ngày thu nắng trải phiêu diêu Hồn thơ lắng đọng giữa chiều sang thu..!QUẢNG NINH QUÊ HƯƠNG Thơ: Danh Tử

Bình minh ngả nơi đầu ngọn gió Để chồi non thảm cỏ tươi mầu Biển vờn với cánh hải âu Hạ Long vẫy gọi đoàn tầu ra khơi

Làn nước biếc xanh ngời cá lội Cảng Vân Đồn sóng nổi từ xa Bên bờ cát trắng hiền hoà Tưng bừng vũ điệu lời ca chẳng ngừng

Chùa Yên Tử không ngưng nắng trải Suối Giải Oan vọng lại tiếng chờ Chung lòng dệt mộng ý thơ Đường Tùng nâng gót sương mờ uốn quanh

Chiều biên giới ngọt lành Móng Cái Dòng Ka Long vẫn mãi dịu êm Đung đưa mái tóc suôn mềm Rượu tình ta uống say thêm đất trời.VẺ ĐẸP QUẢNG NINH Thơ: Phạm Quang Tuấn

Ai về mà ngắm quê tôi Ngắm nơi Rồng hạ, ngắm trời Phật tu Ngắm Vua lưu bút- Bài Thơ Ngắm Moong Cẩm Phả sững sờ vàng đen

Ngắm cầu Bãi Cháy- đàn then Ngắm mênh mông biển sao đêm ánh đèn Chưa đi nghe thấy đã thèm Đi rồi mãn thoả hoá nghiền tương tư

Dẫu tu có hoá thành sư Cũng mong phá giới thiên thu phàm trần.TỈNH QUẢNG NINH Thơ: Tấn Khoa Nguyễn

Tỉnh ven biển nằm thuộc vùng Đông Bắc Nhiều danh lam thật đặc sắc QUẢNG NINH Giáp Trung Hoa phía Đông Bắc biển khơi Tỉnh có cả đồng bằng, đồi núi, đảo.

Vùng du lịch nổi danh tầm thế giới VỊNH HẠ LONG đều muốn tới tận nơi Cảnh hài hoà đá, nước với bầu trời Nằm xem kẽ động, hang rồi bãi tắm.

Với BÃI CHÁY điểm vui chơi tuyệt lắm Bãi biển dài nhìn say đắm tuyệt thay HỒ YÊN TRUNG đồi thông với rừng cây Nơi mát mẻ của những ngày nắng nóng.

ĐẢO QUAN LẠN một màu xanh thông thoáng Biển đẹp xinh bờ cát mịn trải dài Với VÂN ĐỒN biển đảo tuyệt mê say LÀNG CỬU VẠN cảnh tràn đầy tuyệt mỹ.

Đến BÃI TẮM TUẦN CHÂU nơi giải trí ĐỘNG KIM QUY truyền thuyết sử Vua Lê ĐỘNG THIÊN CUNG những nhủ đá say mê Rất nhiều Động đẹp trăm bề thưởng thức.

Với YÊN ĐỨC nơi hợp thành 5 núi Vẫn con lưu bài thơ cổ khắc ghi ĐẢO ĐẦU BÊ, ĐẢO ĐẦU GỖ diệu kỳ Những thắng cảnh QUẢNG NINH là quá tuyệt..!TÂM LINH QUẢNG NINH Thơ: Nguyễn Hữu Lân

Ai ra đất mỏ Quảng Ninh Ghé thăm bao chốn tâm linh lâu đời Ngọa Vân đỉnh núi mây trời Hòa chung tuyến cáp tuyệt vời lên non

Chùa Đồng Yên Tử lối mòn Bước chân lên đỉnh đá hòn chênh vênh Hàng Tùng cổ thụ lênh khênh Ngàn năm còn đó bồng bềnh tán xanh

Hoa Yên, Một Mái đất lành Vua Trần thư thái tu hành chân kinh Một vùng đất phật tâm linh Chùa Lân thiền viện sư sinh tới thiền

Ba Vàng mái uốn cảnh tiên Đầu năm phật tử khắp miền về thăm Chùa Lôi thông đẹp quanh năm Vi vu thông hát bao quanh mặt hồ

Linh thiêng với các tín đồ Cửa Ông đền cổ tiếng hô diệt thù Tướng Trần vang vọng ngàn thu Đánh tan giặc bắc, lời ru thanh bình

Cái Bầu thờ các chiến bình Trấn ải đông bắc coi khinh quân thù Xã Tắc đền cổ ngoại ô Vùng đất Móng Cái bên bờ Ka Long

Tựa như cột mốc dân trồng Trấn yên biên ải coi trông nước nhà Chùa gần cho đến đền xa Mỗi nơi một vẻ đều là linh thiêng

Đầu xuân sắp xếp việc riêng Đi chùa vãn cảnh tổ tiên anh hùng.QUẢNG NINH Thơ: Nguyễn Hữu Lân

Ta lại đi về với Quảng Ninh Non sông gấm vóc đẹp thanh bình Đằng giang dậy sóng thù run hãi Bãi cọc chôn ngầm giặc thất kinh Yên tử linh thiêng là đất phật Thiên cung hoành tráng tựa cung đình Kìa ai ngắm cảnh say sưa thế Hay nhớ du thuyền lượn trắng tinh.SÓNG NƯỚC HẠ LONG Thơ: Bình An Linh Chi

Em về với đất Quảng Ninh Hạ Long non nước hữu tình anh ơi Xanh xanh một dải chân trời Nước trong soi bóng rạng ngời sắc hoa Cười tươi đẹp nét ngọc ngà Hữu tình non nước để mà…Nhớ nhau..!

Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Top 20 Bài Thơ Hay Nhất Viết Về Quê Hương Ninh Bình Mới Nhất

Về với Ninh Bình quê em

Mời anh về với Ninh Bình quê em

Thăm lau bãi, núi quèn Vua tập trận Dẫu cuộc sống với cuồng quay tất bật Nhưng tình người chân thật mến thương nhau,

– Hoa Đồng Nội –

Ninh Bình quê mẹ

Tiếng thôn nữ nghe gần xao xuyến Vang vọng đâu một chuyến ngao du, Êm đềm trăng rọi sương mù Lá vàng rơi nhẹ mùa thu đã từng.

– Hạnh Elip –

Ấm tình quê hương

Yên mô miền đất hiền hòa

Biết bao gian khó đi qua đời người

Hôm nay rộn dã tiếng cười

Tưng bừng khởi sắc người người hân hoan,

Một miền quê thật bình an

Tình người tình đất chứa chan vẹn toàn

Những thôn những xóm những làng

Giờ đây to đẹp đàng hoàng hơn xưa,

Nhớ thời lam lũ nắng mưa

Thân cò lận lội sớm trưa nhọc nhằn

Quê hương đất sỏi khô cằn

Bạc vai áo mẹ nhọc nhằn thân cha.

Nhưng rồi ngày ấy đã qua

Yên mô vững bước đang đà đi lên

Lòng người hòa thuận dưới trên

Cái tình cái nghĩa vẹn bền thủy chung

Xa quê hãy nhớ trùng phùng

Yên mô yêu dấu vô cùng mến thương…./

– Đình Khóa –

Về Cúc Phương

Có về thăm chốn Cúc Phương

Để nghe gió thổi vẫn vương rừng chiều

Có về ngắm những hoang phiêu

Thả hồn một cõi phiêu diêu ngút ngàn.

Đi trong thăm thẳm bạt ngàn

Nắng chiều đổ vệt loang tràn lối đi

Chiều xanh xanh đến xanh rì

Lắng nghe thanh vắng rầm rì suối trong.

Chiều nay thăm chốn Cúc Phương

Mà nghe ngơ ngác chim muông xì xào

Tiếng con voọc hót mời chào

Kìa đàn hoẵng chạy rào rào lá rơi.

Chiều như rụng tiếng buông lơi

Thời gian lắng đọng bồi hồi bước chân

Đâu nghe thoang thoảng xa gần

Tiếng dòng suối chảy thì thầm vọng xa.

Cúc Phương cho gởi bài ca

Và cùng tiếng sáo ngân nga trong lòng.

– Vũ Đan Thành –

Thơ tình Ninh Bình quê ta

– Tuấn Nguyễn –

Thành cổ

Hoa Lư kinh thành của đế vương

Mây bay phủ núi lũy biên cương

Hoàng Long 1 dậy sóng ngàn năm ngủ

Long mã 2 truy phong thượng đạo đường.

Thiên tôn sư tử phục hướng đông

Văng vẳng trời nam sáo mục đồng

Cờ lau thủa ấy còn soi bóng

Rồng vàng lượn sóng giữa thinh không.

– Vô danh –

Lời hẹn Mùa Xuân

– Violet Hoa –

Lời hẹn Tràng An

– Lâm Bảo Hoàng –

Đây là quê em Ninh Bình

Đêm hè ngồi ngắm trăng treo Quê hương Ngốc đó nếu yêu thì về!!.

– Ngốc –

Cố đô Hoa Lư

Cố đô Đại Việt thành Hoa Lư

Núi non trùng điệp phủ mây mù

Kinh đô Việt cổ nằm thung rộng

Đại thắng Minh Hoàng mãi ngàn thu

Dựng xây cung điện chế triều nghi

Định đế xưng vương lập thành trì

Đại Hoàng Cồ Việt Trường Yên phủ

Hào sâu núi hiểm bất khả tri.

– Vô danh –

Giấc mơ dịu êm

Đường Văn Lâm, chủ khách gặp nhau Lời chào ấm tình người, thánh thót Xa lạ thế mà như ruột thịt Để người đi mãi không thể quên…

– Lê Công –

Ninh Bình em đợi

– Violet Hoa –

Thăm Tràng An – Ninh Bình

– Mạnh Chiến –

– Violet Hoa –

Tràng An một cõi

Tràng An non nước cố đô

Dòng sông huyền ảo xa mờ phiêu linh

Núi non hồ nước hữu tình

Động thiêng thạch nhũ hiện hình Như Lai.

Thuyền nan nhẹ lướt miệt mài

Bước chân lên dốc ngân dài tiếng chuông

Một vùng đệ nhất linh thiêng

Cố Viên, Tam Cốc bên dòng sông Vân.

Xa xa núi Thúy xanh ngần

Mái chùa Bái Đính thoáng gần thoáng xa

Chốn thiêng bốn cõi gần xa

Về đây bái yết Phật Bà Quan Âm.

Nghe vọng ngàn tiếng chuông ngân

Tràng An ơi chốn hiền nhân tụ về

Trên đời bao cõi u mê

Bể đời thoát tục hãy về nơi đây.

Mười phương cầu nguyện đất này

Ngàn năm phủ bóng trời mây cõi thiền…

– Vũ Đan Thành –

Miền Gia Viễn quê anh

Đất Gia Viễn quê anh xưa đồng chua nước đọng

Hai vụ chiêm mùa cây lúa đứng bấp bênh

Từ thuở có con đê ngăn nước cuốn

Lúa trên đồng từng hạt nặng trĩu bông

Một miền quê yên bình trong nắng sớm

Mùa xuân này em có về thăm….

Đất Gia Viễn

Những ngôi chùa cổ kính

Bái Đính mặc trầm sương khói phủ ngàn năm

Nước Tràng An mây trời xanh hắt bóng

Em đi cùng anh

Núi trong mây..

Lịch sử đã từng ghi dấu chân nơi đây thành quách

Ngôi nhà thờ đá vẫn uy nghiêm

Trên núi Vân Long có nàng tiên mà chưa ai tìm thấy

Tôi muốn hỏi thăm làn mây trắng lững lờ trôi

Gặp đàn dê nhẩn nha đung đưa chiều nhịp bước

Hoàng hôn về nghiêng nghiêng những bóng cây. Có bài thơ đi qua đây dừng chân lại

Viết một hồi lâu mãi chẳng nói lên lời

Bởi quên đường rồi

Lạc bến sông mơ

Tiếng róc rách

Thuyền ai đi trong núi

Mái chèo bồng bềnh men dòng nước bóng hoa lau.

Bài thơ viết về quê anh miền Gia Viễn

Chẳng bắt đầu kết thúc ở nơi đâu

Đất Ninh Bình miền Nho Quan gần nơi đó

Rừng Cúc Phương

Tôi đã hẹn

Từ lâu…

– Vũ Đan Thành –

Ninh Bình quê tôi

Ai về Tam Cốc cùng ta

Nhớ vào Bích Động, nhớ ra Kênh Gà

Những hòn núi nhỏ nguy nga

Hạ Long trên cạn chính là nơi đây

Tràng An suối cuộn bao ngày

Bên kia Bái Đính, bên này Đền Đinh

Trường Yên bóng núi lung linh

Đồi Mã Yên mãi in hình trong mây

Hoa Lư cổ kính là đây

Cố đô lừng lẫy những ngày năm xưa

Hoàng Long dù có nắng mưa

Nước in hình bóng triều xưa chốn này

Ai đi có nhớ những ngày

Cúc Phương trùng điệp những cây thụ già

Nghìn năm vượn hót chim ca

Khách thăm mới biết rừng già là đây

Còn kia Dục Thúy đẹp thay

Mái chùa chân núi hương bay khói chiều

Đường lên gặp thơ Hán Siêu

Đường về thơ của rất nhiều danh nhân

Ai về có nhớ sông Vân

Bóng thuyền in dáng Vân Nga đón chào

Lê Hoàn từ chốn binh đao

Trở về chiến thắng áo bào trao tay

Ai đi Phát Diệm có hay

Nhà thờ đá vẫn còn đây giữa trời

Sông Trinh núi Bảng ai ơi

Yên Mô, Tam Điệp một thời tiếng vang

Ninh Bình như một cô nàng

Đẹp nhiều danh thắng cho chàng đắm say

Ai đi hãy nhớ những ngày

Ninh Bình còn đó dang tay đón chào.

– Phạm Đình Nhân –

Ninh Bình trong tôi

Người về quên bến đò đưa

Uống nắng Thanh Hóa say mưa Ninh Bình

Cỏ hoa phấn bướm đa tình

Mây trời say mộng dáng hình hoàng hôn

Lắng nghe ai hát điệu buồn

Mà lòng rung động tâm hồn quê hương

Bụi trần năm tháng phong sương

Xa nhà đất khách bước đường phiêu du

Hoa quỳnh nở giấc suy tư

Bình minh e ấp phong thư đêm tàn

Ai qua Gia Viễn Nho Quan

Đượm dòng lệ thắm trên làn mi cong

Sông quê nước chẳng thay dòng

Thuyền về bến đợi một lòng thủy chung

Yên Mô Yên Khánh một vùng

Người đi mà dạ ở cùng nước non

Vầng trăng kia dẫu có tròn

Đâu bằng tình mẹ cho con trọn đời

Nhớ ai vượt biển ngăn khơi

Tạo nên vùng đất giữa trời Kim Sơn

Nghe hương muối mặn trong hồn

Nhớ về biển cả ngọn nguồn hư vô

Hoa Lư mảnh đất cố đô

Núi non còn vẻ hoang sơ thủa nào

Nơi đây sử sách tự hào

Tìm về quá khứ ngọt ngào yêu thương

Tam Điệp hoa khói dặm trường

Nơi Tây Sơn đã chặn đường quân Thanh

Người cùng núi đá giữ thành

Khí phách thiên cổ lưu danh anh hùng

Nhớ người áo vải Quang Trung

Tấm lòng yêu nước lửa nung chí thù

Nào đâu cam chịu ngục tù

Giang sơn bờ cõi ngàn thu vững bền

Ôi nàng sơn nữ dịu hiền

Ước chi trọn kiếp se duyên tơ hồng

Thăm khu sinh quyển Sông Hồng

Tràng An Bái Đính Vân Long Vân Trình

Nếm thịt dê núi Ninh Bình

Ăn rồi lưu luyến chút tình thi nhân

Cúc Phương tiên cảnh cõi trần

Tam Cốc Bích Động dừng chân chốn này

Rượu Kim Sơn đậm men say

Dứa Đồng Giao ngọt tháng ngày lãng quên

Ninh Bình vùng đất thiên nhiên

Núi mây cây cỏ kết duyên tình người.

– Phan Thanh Long –

Thắng cảnh Tràng An

Núi non, sông nước hữu tình Tràng An thắng cảnh Ninh Bình nổi danh…!!!

– Nguyệt Hoàng –

Về với Tràng An

Tràng An – Bái Đính xuân sang Muôn người, xe cộ, đò giang dập dìu Đất trời, sông thẳm, núi cao Mây vờn bóng Phật, gió chào khách thăm Lễ chùa, vãn cảnh đầu năm Khen ai khéo kết ngàn năm với đời Núi với sông, Phật với người Làm nên di tích sáng ngời Tràng An UNESCO sẽ cấp bằng “Di sản… nhân loại” Tràng An tuyệt vời!

– Vô danh –

Ninh Bình là mảnh đất giàu tiềm năng du lịch văn hóa vì đây từng là kinh đô của Việt Nam ở thế kỷ X, nơi phát tích ba triều đại Đinh – Lê – Lý mà bằng chứng để lại là hàng loạt các đền chùa, đình đài, di tích lịch sử. Hy vọng qua những bài thơ trên bạn phần nào hiểu hơn về non nước cũng như con người Ninh Bình: thật đẹp, thật chan hòa và thật nên thơ.

Theo chúng tôi

Cập nhật thông tin chi tiết về Những Bài Thơ Hay Viết Về Ninh Bình Quê Hương Tôi trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!