Bạn đang xem bài viết Mẹ Đi Lấy Chồng, Con Ở Với Ai? được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Lâu lắm rồi, chị mới thấy hai đứa con tíu tít bên nhau vui vẻ đến thế. Cũng là nhờ gia đình chồng mới của chị về quê vắng nên chị mới “dám” đưa con riêng đến chơi để anh em nó được bên nhau.
Chị là người phụ nữ đã qua hai lần đò. Với người chồng trước, chị sinh được một trai một gái. Sau khi ly hôn, chồng chị nhận nuôi con trai vì thằng bé là cháu đích tôn của gia đình họ. Còn chị nhận nuôi con gái. Hai đứa bé, không quá lớn nhưng cũng chẳng còn nhỏ nên đủ hiểu chuyện gì xảy ra giữa bố mẹ chúng. Thấy mẹ và em gái sắp xếp hành lý rời khỏi nhà, con trai lớn của chị không dám ngăn cản. Nó chỉ bùi ngùi xin mẹ thường xuyên cho em về chơi để anh em không quên nhau.
Chị đã từng tự hứa sẽ ở vậy nuôi con vì chị rất sợ cảnh con anh con tôi con chúng ta. Suốt 2 năm sau đó, chị nhận đủ vất vả về mình, cố gắng cho con cuộc sống tốt nhất. Nhưng, dù thế nào, chị cũng không thể tránh khỏi phút bùi ngùi, cô đơn, thèm một bờ vai cho mình nương tựa. Đó là lý do cuối cùng, chị đã tự “phản bội” lời hứa của bản thân để yêu của anh.
Người đàn ông mà bây giờ chị gọi là chồng lúc đó vẫn là trai tân, vì quá say mê công việc nên chưa tìm được người phụ nữ của đời mình. Ngoảnh đi ngoảnh lại, anh đã ngoài 40 tuổi. Với anh, chị vừa là mối tình đầu nhưng cũng là cơ hội hạnh phúc duy nhất. Nếu chần chừ, có thể không bao giờ anh gặp được ai khác nữa. Chị không nghi ngờ tình cảm anh dành cho chị, chỉ băn khoăn về quá khứ của mình. Dẫu gì, chị cũng là gái nạ dòng, liệu có xứng với trai tân không. Song, anh đã gạt đi, còn bảo chị cứ tin anh.
Cả đời này, sẽ không bao giờ anh phiền muộn về việc chị đã chồng cũ con riêng. Anh chỉ cần chị của hiện tại là đủ. Nghe lời anh, chị siêu lòng, theo anh về ra mắt gia đình. Tiếc rằng, chỉ có anh chấp nhận chị còn gia đình anh thì miễn cưỡng. Mẹ anh, vì sợ con trai “quá lứa” mới buộc phải nhận chị làm dâu con. Bà càng ác cảm hơn khi sau cưới, chị còn đưa cả con gái riêng về sống cùng nhà.
Con gái chị xinh xắn, ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện. Song, vì khác máu tanh lòng nên dù nó có cố gắng đến đâu vẫn bị người thân của anh tẩy chay, coi như người thừa trong nhà. Chị lại sống cùng mẹ chồng, em chồng nên có thể cảm nhận sự ghẻ lạnh đó diễn ra hàng ngày. Chị biết nỗi lòng của con, mà chẳng làm cách nào khác được, đành cố gắng chịu đựng, dù trong lòng đau xót.
Sau khi chị tái hôn ít lâu, chồng cũ của chị cũng lấy vợ mới. Họ vẫn sống trong căn nhà cũ của vợ chồng chị xưa kia. Chị ấy đảm đang, tháo vát, nghe nói là người biết kiếm ra tiền. Mấy tháng sau thì vợ mới của anh sinh con. Từ đó, con trai chị bị dì ghẻ đẩy ra bên lề cuộc sống. Chồng cũ của chị biết vậy nhưng vì sợ thế vợ mới trụ cột trong nhà mà chẳng dám có ý kiến gì. Chị rớt nước mắt khi nghe con trai tâm sự: “Thường thì dì ấy là người quyết định mọi việc trong nhà. Dì sắp xếp sao thì cả nhà nghe vậy. Dì không đánh mắng con nhưng cũng không chăm sóc con.
Dì nói việc nuôi con là của bố và mẹ nên dì không cần có trách nhiệm. Dì chỉ yêu em bé mới, suốt ngày cưng nựng, chăm bẵm em nhưng chưa bao giờ nói với con một lời nhẹ nhàng. Thay vào đó, dì ấy thường mắng nhiếc con sao lại xen vào cuộc sống của dì, bố và em bé. Sao con không theo mẹ về nhà khác”.
“Mẹ ơi, sao bố mẹ không về với nhau. Con chỉ thích sống cùng bố mẹ. Đó không phải gia đình của chúng con”…
Tối đó, lần đầu tiên sau bao tháng ngày, chị mới được ở bên hai con của mình mà không sợ bị trách cứ, đay nghiến.
Nghe các con hỏi, chị chẳng biết trả lời sao. Là người mẹ, chị đã đủ đau xót lắm khi con gái đã không được sống trong bầu không khí gia đình hạnh phúc, giờ lại tới con trai. Chị cũng không thể đưa con trai đi theo chị, vì chắc chắn gia đình anh sẽ không bao giờ đồng ý điều đó.
Đúng là nỗi đau ly hôn chẳng bao giờ giống nhau. Ngày trước, khi quyết định chia tay chồng, chị đã hình dung trước những gì mình sẽ phải hứng chịu. Nhưng, người lớn còn có thể vượt qua được nỗi đau, chứ tổn thương để lại trong lòng những đứa con chung của anh chị mới là khó xóa nhòa.
“Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai?”. Cả đêm đó, chị trằn trọc nghĩ về các con – những đứa trẻ đang bình an chìm sâu vào giấc ngủ bên mẹ. Chỉ ngày mai thôi, chị sẽ lại dứt ruột phải trả con trai cho chồng cũ và người vợ mới của anh. Còn con gái chị sẽ ở lại đây, trong căn nhà chẳng thể đem lại cho con cảm giác được yêu thương…
“Mẹ Đi Lấy Chồng Con Ở Với Ai?”, Và Câu Trả Lời Ứa Nước Mắt Của Cậu Bé 7 Tuổi
Trước câu trả lời ngây ngô của cậu bé 7 tuổi khi được hỏi “mẹ đi lấy chồng con ở với ai?”, nhiều người đã không cầm được nước mắt khi chứng kiến tình cảm thiêng liêng của cậu bé dành cho mẹ mình.
Trong thời gian gần đây, cộng đồng mạng đang truyền tay nhau tập 115 của chương trình Bạn muốn hẹn hò của đài truyền hình HTV7. Nhận được sự quan tâm đặc biệt của cư dân mạng bởi vì câu chuyện trong chương trình khiến người xem phải rớt nước mắt vì xúc động. Mặc dù, đoạn clip này đã diễn ra cách đây hơn 10 tháng.
Tập 115 của chưa trình Bạn muốn hẹn hò (nguồn: Youtube).
Được biết, nhân vật nam chính là anh Lê Hoàng Vinh, 37 tuổi, hiện đang làm tổ trưởng tổ bảo vệ ngân hàng. Nhân vật nữ là chị Trần Anh Đào, 28 tuổi, hiện đang buôn bán quán ăn tại nhà. Cả anh Vinh và chị Đào đều đã từng trải qua đổ vỡ trong hôn nhân và khi đến tham gia chương trình, anh Vinh, chị Đào cùng đã có một đứa con riêng.
Khi mới xuất hiện, anh Lê Hoàng Vinh đã cho khán giả thấy được anh là một người đàm ông chín chắn. Còn chị Anh Đào thì gây ấn tượng với khán giả vì là một người phụ nữ rất dễ xúc động, lại rất đảm đang.
Sau phần làm quen, giới thiệu ban đầu, khán giả đã phải lặng người xúc động trước cuộc trò truyện của MC Quyền Linh và bé Long – con trai của chị Anh Đào.
Nguyên văn đoạn trò truyện giữa MC Quyền Linh và bé Long khiến mọi người không cầm được nước mắt:
MC Quyền Linh: “Con có muốn mẹ mình lấy chồng không?”.
Bé Long: “Dạ, muốn!”.
MC Quyền Linh: “Nếu mẹ đi lấy chồng rồi con ở với ai?”.
Bé Long: “Con ở với bà ngoại!”….
Sau câu trả lời chân thật của bé Long, mẹ bé – chị Anh Đào đã không cầm được nước mắt trước tình cảm của con trai dành cho mình.
Nhiều người đã bật cười trước câu trả lời ngây ngô của bé Long nhưng sau đó ai cũng lặng lòng xúc động bởi tình cảm của hai mẹ con dành cho nhau.
Sau khi clip này được chia sẻ trên mạng mọi người đều phải nhói lòng, rớt nước mắt vì tình cảm đầy trong sáng mà đứa trẻ 7 tuổi dành cho người mẹ của mình.
Được biết sau khi kết thúc chương trình, đến thời điểm hiện tại, anh Hoàng Vinh và chị Anh Đào hiện đã thành một cặp và đang có cuộc sống rất hạnh phúc êm đềm.
theo Khoevadep
Cuộc Thi Viết Cho Người Tôi Yêu “Mẹ Đi Lấy Chồng”
Cuộc thi VIẾT CHO NGƯỜI TÔI YÊU “Mẹ đi lấy chồng” – Tác giả: Phạm Đài Trang
Hồi mẹ đi lấy chồng, nó mới bốn, bốn tuổi rưỡi hay năm tuổi, nó cũng không nhớ nữa, nhưng nó nhớ hồi mẹ đi lấy chồng, mẹ mới 22, ngoại mới ngoài 60 và ba nó mất rồi. Đó là gia đình của nó lúc nó chừng ấy tuổi.
À ơi hoa cải về trời
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai.
***
Ngày mẹ đi lấy chồng, nó ở nhà với ngoại, yên tâm chơi với mấy con búp bê vì mẹ nó bảo: “ở nhà ngoan, mẹ đi rồi mẹ lại về”, nó vui vẻ vâng lời.
Sáng sớm hôm đó, mà chắc chưa sáng đâu vì bên ngoài trời còn tối om, nó đang ngủ ngon lành, nghe tiếng cửa mở, hình như vì tối quá nên có ai bước vào nhà va phải cái ghế, làm tiếng rầm. Sau đó không gian lại chìm vào yên ắng, nó lơ mơ thức dậy, nghe tiếng ngoại: “con không ở bên đấy, về đây chi cho cực vậy”, “mẹ, con về thăm mẹ với con con một chút”, ngoại không nói gì, chỉ thở dài. Mẹ rón rén lại giường, vén tóc nó, ngắm nhìn nó thật lâu, đó là nó cảm thấy thế chứ nó có mở mắt đâu mà biết, khi nó đang định mở mắt ra để nói với mẹ về mấy con búp bê, bảo với mẹ nó ở nhà ngoan lắm, khi nào mẹ về ăn cơm với nó, thì chợt thấy trên mặt mình có giọt nước rớt xuống, nó mơ hồ có cảm giác như mưa và nhà mình bị dột, còn mình thì nằm trúng chỗ dột nên mưa rơi xuống mặt. Thế rồi nó cứ nhắm ghiền mắt lại, nằm im như thế. Cho tới khi trời sáng…
– Ngoại ơi, ngoại.
– Cháu ngoại dậy rồi à, gần trưa rồi còn đâu.
– Mẹ cháu đâu hở ngoại.
– Mẹ cháu đi công chuyện từ mấy bữa trước rồi mà, mẹ bảo cháu ở nhà ngoan, mẹ xong công chuyện sẽ về.
– Ô, thế mà cháu tưởng…
– Cháu tưởng gì..
– Cháu nằm mơ ngoại ạ, cháu mơ hôm qua mẹ về thăm cháu
– Vâng ạ.
***
Hồi mẹ đi lấy chồng, nghe đâu đám cưới to lắm, chồng mẹ là một người cũng trạc tuổi bố, giàu có và thành công. Một lần về quê thắp nhang mộ tổ, rồi gặp và đem lòng yêu mẹ. Mẹ của nó, ngoại kể, đẹp lắm, nó chẳng biết đẹp ra sao, nhưng giờ nó nhìn lại ảnh mẹ hồi ấy, nó cũng gật gù mà công nhận, mẹ đẹp, đẹp ghê gớm, mà đẹp nhất là đôi mắt, nó nghe người ta bảo mắt người đàn bà đẹp không có sóng nhưng có thể nhấn chìn bất cứ ai. Và mắt mẹ nó là một ví dụ như thế, buồn, sâu và bí ẩn. Nó nghe ngoại bảo người ấy cũng theo mẹ nó đâu hai năm rồi mẹ nó mới đồng ý, chắc họ cũng thật lòng.
Đám cưới, ai cũng khen trai tài gái sắc, chỉ tiếc là mẹ nó đã qua một chuyến đò…Đó cũng là lí do để người ta nói ra, nói vào về mẹ.
***
Phải đến một tháng sau kể từ ngày mẹ nó bảo nó: “ngoan, ở nhà chơi với bà và búp bê, mẹ nó xong việc sẽ về với nó”. Lúc ấy nó đang chơi lò cò ngoài sân, thấy mẹ, nó bỏ cả bọn con Tủn, thằng Tí, chạy ra ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở, chẳng biết vì vui hay vì buồn, mẹ nó cũng khóc theo.
Rồi ngoại đi ra, thấy thế, mới cất lên: “ô kìa, hai mẹ con vào nhà đi nào”. Nó quẹt nước mắt…
Hôm ấy mẹ về ngủ với nó được một đêm, phải đến hai tháng sau, mẹ mới lại về thăm nó…
Chồng mẹ ở thành phố, mẹ theo chồng lên thành phố, bên nhà chồng mới đầu chẳng ưng mẹ nó đâu, nhưng rồi sau đó thấy mẹ nó đẹp người đẹp nết nên cũng nguôi, bên nội giục mẹ mau sinh cháu.
Thế rồi cả năm trời nó chẳng thấy mẹ nó về, cứ hỏi ngoại, ngoại toàn bảo mẹ đi công chuyện, nó lại thở dài như một bà cụ non, ngoan ngoãn ra chơi với bọn con Tủn, mong ngóng mẹ lại xuất hiện như lần trước, nhưng vô ích.
***
Hôm đó nó lội suối, nghịch mưa với bọn con Tủn, ngoại biết được ra gọi về, lấy cái roi đét vào mông nó: “cha tổ mi, sao mà dại vậy hả cháu, lỡ chết đuối thì bà biết sao bây giờ”. Nó khóc òa: “mẹ ơi, mẹ, mẹ ơi”. Thế rồi bà cũng vất cái roi ôm nó mà khóc, hai bà cháu khóc ngon lành. Tối đó, nó sốt. Nó cứ lờ mờ thấy giọt nước rơi trên mặt mình như tối nào nó mơ thấy mẹ, nó cứ giật mình mãi. Ngoại ngủ bên, vỗ vỗ: “à ngủ đi cháu, ngủ ngoan cháu của bà” rồi buông tiếng thở dài mà cất: “à ơi hoa cải về trời, mẹ đi lấy chồng con ở với ai”.
***
Thời gian cứ thế mà trôi, nó cũng lớn lên, thôi những mong ngóng đợi chờ, mấy năm nay nó chưa gặp lại mẹ lấy một lần. Và nó cũng hiểu ra mọi chuyện, một đứa con nít mười tuổi đầu lúc nào cũng nghĩ mẹ bỏ nó đi lấy chồng.
Có lần nó ở nhà, không đi học, ngoại thấy lạ, mới bảo: “con không học ngoan sao mẹ về với con”
Nó vùng vằng: “con không cần mẹ, mẹ bỏ con mà đi, mẹ chỉ toàn nói dối”.
Ngoại cầm cái roi mấy đánh vào mông nó: “nói vậy là hư biết chưa”. Nó khóc òa lên như hồi nhỏ ngoại vẫn đánh, chỉ khác là lần này nó thôi không gọi “mẹ ơi”. Tối đó nó cũng mê sảng. Ngoại nằm bên, vỗ vỗ:
“ngủ ngoan, à ơi hoa cải về trời, mẹ đi lấy chồng con ở với ai”.
Nó ngủ ngon lành một giấc tới sáng.
***
Ngày nó học lớp mười, tan học về nhà khoe ngoại được học sinh giỏi, đưa ngoại tờ giấy họp phụ huynh, tíu tít với ngoại, ngoại cười bảo “cháu ngoại giỏi lắm”. Đang hào hứng, nó giật mình thấy mẹ từ trong bếp đi ra, nó quay mặt chỗ khác, mẹ nó gọi:
– Con
Nó nhìn mẹ, mẹ nó vẫn vậy, hình như thời gian không làm mẹ nó già đi chút nào, chỉ khác là giờ nó không ôm mẹ mà khóc nữa. Mấy ngày liền nó không thèm nhìn mặt, hỏi han mẹ tiếng nào. Cho tới khi mẹ nó bảo để mẹ đi họp phụ huynh, nó sẵng giọng:
– Tôi bảo cô giáo tôi mồ côi, ngoại đi họp cho tôi rồi.
Ngoại giơ tay tát nó, nó không khóc, còn cãi lại: “cháu có nói sai gì hả ngoại, mẹ bỏ cháu đi lấy chồng ngần ấy năm, ngần ấy năm cháu không cha, không mẹ, chỉ có ngoại và 1 niềm tin mù quáng rằng mẹ đi công chuyện rồi về, ngần ấy năm mẹ có biết cháu sống chết thế nào đâu”, rồi nó khóc òa, tối đó nó đi ngủ sớm, mà ngủ không được. Nửa đêm nó nghe tiếng chân mẹ rón rén, mẹ lại vuốt tóc nó, nó tức lắm, tính hất tay mẹ ra, nhưng rồi lại thấy giọt nước của mẹ rơi xuống, hệt như chục năm về trước, rồi ngoại bước vào. Mẹ nó ôm ngoại mà khóc: “mẹ ơi, sao con khổ quá vậy mẹ ơi”. Nó nằm im không nhúc nhích, nghe mặn chát trong lòng.
***
Ngoại mất, nó một mình lên thành phố trọ học, thế mà hồi ấy ngoại bảo ngoại đợi nó lớn mà việc kiếm tiền rồi hai bà cháu đi du lịch, vậy mà ngoại chẳng giữ lời.
Cả mẹ và chồng mẹ đều có ý kêu nó về nhà ở, đừng ở trọ cho đỡ cực. Mà nó ghét cay ghét đắng, nó nghĩ nếu nó có chỗ trong nhà ấy thì nó đã ở đó từ mười mấy năm về trước rồi. Từ lúc giỗ ngoại tới giờ, nó không thèm nghe máy mẹ chứ nói gì đến nhìn mặt mẹ.
Ngày nó nhận được học bổng du học, nó mừng lắm, nhưng rồi lại thoáng thở dài, giá có ngoại, ngoại đã nấu nồi canh chua cho nó rồi bảo: “cháu ngoại giỏi lắm”. Còn giờ thì…
Chiều đó nó bắt một chuyến xe về quê, về thắp nhang cho ngoại. Ngồi trên xe, nó thấy chồng mẹ gọi cho nó, bảo nó vào viện gấp còn kịp gặp mẹ lần cuối, nó hoảng hồn.
Tới nơi, nó thấy mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, nó tính đưa tay ra nhưng lại lưỡng lự, mẹ nó khó nhọc nhấc cánh tay lên như muốn rờ vào khuôn mặt của nó. Nó quỳ xuống, nắm tay mẹ, mẹ khẽ vuốt tóc nó, rơi nước mắt và nói “cả đời mẹ có lỗi với con”, thế rồi mẹ trút hơi thở cuối cùng.
Hôm ấy Sài Gòn đang độ tháng tư mà trời mưa to lắm.
Chồng của mẹ đưa cho nó lá thư của mẹ và nói: “mẹ con bị ung thư, muốn gặp con nhưng không được, mẹ sợ một ngày nào đó ra đi đột ngột mà không kịp nói với con, nên mẹ đã viết bức thư này, dặn bác gửi con”. Ngày ấy bác muốn đưa cả con và bà lên sống với chúng ta, ngặt nỗi gia đình ta phản đối, việc ta lấy mẹ con là đã là quá lắm rồi, nếu ta vẫn đòi đưa con và bà lên, gia đình sẽ từ ta. Thấy tình hình căng quá, mẹ con bảo thôi để mọi người nguôi nguôi rồi tính, cả tháng trời tối nào mẹ cũng nằm khóc. Chúng ta có đứa con đầu lòng, đứa bé rất dễ thương, ấy vậy nó chỉ sống được có ba tháng. Mẹ con gần như hoảng loạn, rơi vào trạng thái trầm cảm suốt bốn năm.
Thời gian dần trôi, khi mẹ con đã có thể vui vẻ mà về đón con lên ở với chúng ta cũng là lúc mẹ con đứng trước nỗi dằn vặt có lỗi với con…
***
Bây giờ nó đang học ở xứ người, thi thoảng nó cũng mơ thấy kí ức ngày bé, hồi có ba, hình ảnh ba nhòe, không rõ nữa, hình ảnh ngoại, rồi mẹ, và đặc biệt là giọt nước mắt của mẹ rơi trên khuôn mặt nó hồi nó bốn năm tuổi, nó không sao quên được, nhiều khi nó cứ mơ màng nghe ngoại ru: “à ơi, hoa cải về trời, mẹ đi lấy chồng con ở với ai”.
Bây giờ thi thoảng nó cũng gọi về hỏi thăm chồng mẹ nó, lúc đầu là giỗ đầu của mẹ, nó xưng bác và tôi, sau rồi nó xưng dượng và cháu, giờ nó gọi là bố. Câu chuyện hai bố con bao giờ cũng dài, nó kể đủ thứ trên trời dưới đất bên này cho bố nghe và bố nó lại kể chuyện về mẹ nó cho nó nghe. Bao giờ kể xong bố nó cũng bảo, mẹ con thật tuyệt phải không?
Nó bảo: “dạ, mẹ con thật tuyệt”.
***
Hôm nay ngày rằm theo lịch ta, nó đi mua bó hoa về cắm trước di ảnh của mẹ, nó thấy mẹ đang cười với nó, nó cười và bảo “mẹ thật tuyệt”. Bây giờ thì con phải đi học đây, chào mẹ. Nó nói mà nghe mặn chát trong lòng: “phải như hồi đó con biết sớm hơn, phải như hồi đó…”.
Phạm Đài Trang
Truyện Cổ Tích Lấy Chồng Dê
Câu chuyện được dựng thành phim rất hay:
Ngày xưa, ở một vùng gần biển, có hai vợ chồng nhà nọ, đầu tóc đã hoa râm mà vẫn hiếm hoi. Hai vợ chồng cầu khấn khắp nơi mong có mụn con khỏi phải hiu quạnh lúc tuổi già. Thế rồi người vợ bỗng có mang, chín tháng mười ngày đẻ ra một bọc, khi mở ra thì không phải là người mà là một con dê đực. Chồng bực mình bảo vợ đem ném xuống sông cho khuất mắt, nhưng người vợ không nỡ, khuyên chồng cứ để lại nuôi.Trong lòng phiền não, người chồng phát ốm rồi từ giã cõi đời. Trái lại, dê thì hay ăn chóng lớn, lại biết trông gà, chăn lợn, giúp đỡ mẹ những việc vặt trong nhà. Vì thế, mẹ dê cũng phần nào khuây khỏa.
Một hôm dê đi chơi đâu về, tới đặt đầu vào lòng mẹ nói: – Mẹ ạ! Phú ông làng bên có ba cô con gái, mẹ đi dạm cho con một cô!Mẹ dê nghe con nói không nhịn được cười, bảo:– Mày thật là đứa không biết phận mình. Đời nào phú ông lại gả con cho cái thứ dê như mày cơ chứ!Nhưng dê một hai bắt mẹ mang trầu cau đến hỏi cho bằng được. Sau cùng, thấy con vật nài hết sức, nên chiều lòng con, mẹ đành đánh bạo đến nhà phú ông. Giáp mặt phú ông, ngần ngại mãi, bà mới dám mở miệng ngỏ lời. Vừa nghe nói, phú ông đã đùng đùng nổi giận, quát mắng om sòm:– Câm mau cái con mụ này! Đồ láo! Dám vác mặt tới đây hỏi con vàng con ngọc của ta cho con dê của mụ kia à? Muốn tốt thì xéo ngay đi!Nhưng theo lời con dặn, mẹ dê vẫn cứ nhẫn nhục ngồi lại, một hai nói mãi không thôi. Cuối cùng phú ông bất đắc dĩ bảo:– Thôi được, ta cũng chiều lòng mụ gọi các con ta ra đây hỏi xem, hễ đứa nào bằng lòng lấy con mụ thì ta sẽ gả.Nói xong, phú ông cho gọi ba cô con gái đến trước mặt, rồi hỏi ngay con gái đầu lòng:– Con có muốn về làm dâu nhà mụ này không?Cô gái nguýt mẹ dê một cái rõ dài rồi hối hả đi vào, không quên buông một câu nói vội:– Úi dào, chồng người chả lấy, lại lấy chồng dê!Phú ông cười ha hả. Lại hỏi đến cô con gái thứ hai:– Còn con có ngại hắn là dê không nào?– Thưa cha, con là người không thể lấy được dê.Đến lượt cô con gái thứ ba, phú ông lại hỏi:– Còn con nữa, con cũng thế chứ?Nhưng cô thứ ba đã khép nép cúi đầu thưa:– Cha mẹ đặt đâu con xin ngồi đấy!Phú ông chưa bao giờ ngạc nhiên đến thế. Nhưng đã chót hứa với mẹ dê, hắn không còn biết nói năng ra sao nữa. Hắn nghĩ: – “Không cần từ chối, ta cứ thách cưới cho rõ nặng, nhất định các vàng cũng không dám “chơi chèo”. Hắn bèn đòi mẹ dê phải đủ sính lễ một trăm trâu bò, một trăm lợn, một mâm vàng, một mâm bạc mới được đón đâu về. Nghe nói, mẹ dê lật đật chạy về kể lại cho con nghe và nói:– Con ạ! Hãy từ bỏ ý định ngông cuồng đi thôi. Phú ông tuy nói gả nhưng lại thách cao như thế, họa có vua chúa mới biện đủ.– Đừng lo mẹ ạ – dê con trả lời – con sẽ lo được.Đêm hôm ấy, trong khi mẹ dê ngủ, thì dê bước ra sân trút lốt dê thành một chàng trai trẻ. Khi chàng hô lên: – “Lấy cho ta mọi thứ để làm sính lễ”, lập tức các gia nô xuất hiện trước mặt chàng rất đông, họ đội đến đủ số vàng bạc và dắt đến đủ số trâu, bò, lợn, rồi biến mất. Chàng trai lại chui trở vào lốt dê, gọi mẹ dậy nhận đủ lễ vật để sửa soạn ngày mai đưa sang cho phú ông.Ngày rước dâu, dê bon bon đi trước, còn cô gái út phú ông lẽo đẽo theo sau cùng với hai chị. Sau khi vào buồng làm lễ hợp cẩn, cô gái bỗng thấy chồng mình trút lốt dê ra thành một chàng trai tuấn tú thì vừa sợ vừa mừng. Sáng dậy chồng lại chui vào lốt dê như cũ, rồi ra nhà ngoài. Hai người chị vợ cố nán ở lại để xem em mình ăn ở với dê ra làm sao. Nhưng khi gặp người em, họ chả thấy em có vẻ gì là băn khoăn hối hận về việc có chồng là dê cả. Không khỏi lấy làm ngạc nhiên, họ tỉ tê hỏi dò em cho ra sự thực. Vợ dê kể lại cho hai chị biết mọi việc trước sau. Đêm lại, hai chị lén trổ vách buồng của em nhìn vào quả thấy đúng như lời em nói. Họ không ngờ chồng của em lại khôi ngô trẻ đẹp vượt xa bọn con trai trong thiên hạ. Hôm sau hai chị khuyên em phá lốt dê đi để cho chồng không còn biến vào đâu được. Quả nhiên từ đấy dê chấn dứt cuộc đời đội lốt dê. Còn hai người chị thì lại hối tiếc và ghen tị với số phận may mắn của em.** *
Hơn một năm sau, một hôm chồng trao cho vợ một con dao và một hòn đá lửa, dặn rằng:– Tôi có một số công việc phải vượt muôn trùng sóng nước, chưa hẹn được ngày về, cũng không thể đem nàng đi được. Nàng ở nhà nhớ đừng đi đâu xa. Hai vật hộ thân này hãy luôn luôn mang bên người đừng quên, có khi dùng được việc.Rồi một sáng sớm, Dê từ biệt mẹ và vợ dong buồm ra khơi. Vợ Dê ở nhà thức khuya dậy sớm, hết lòng phụng dưỡng mẹ chồng. Nhớ lời chồng dặn, bao giờ con dao và hòn đá cũng được giắt ở bên lưng.Một ngày kia, hai chị đến nhà rủ em đi trẩy hội. Vợ dê trước chối từ nhưng sau thấy hai chị dỗ mãi, bèn theo họ ra đi. Cả ba người xuống một chiếc thuyền đậu sẵn ở bến. Thuyền băng băng rẽ sóng, chị em cùng nhau vui vẻ chuyện trò. Qua ngày hôm sau, ba chị em lại quây quần ngắm mây trông sóng ở đằng mũi thuyền. Nhưng đã lập mưu sẵn, hai chị thừa lúc em vô ý bất thần đẩy em xuống biển. Vợ dê chưa kịp kêu lên thì đã bị sóng khỏa chìm nghỉm. Còn hai chị, thi hành xong kế độc, liền hối hả cho thuyền vào bờ, rồi giả bộ hốt hoảng báo tin rằng em mình không may sẩy chân rơi xuống nước.Lại nói chuyện vợ dê trong khi đang vùng vẫy có ngoi lên khỏi mặt nước thì bỗng có một con cá kình lao tới đớp ngay vào bụng. Sẵn dao bên mình nàng lập tức rút ra đâm chém tứ tung. Cá kình bị thương quẫy rất dữ dội. Nhưng vì bị thủng bụng nên chỉ một lúc sau cá đã tắt thở, nằm phơi bụng nổi lên mặt nước. Chăng bao lâu sóng biển đánh giạt xác cá vào một hòn đảo. Vợ Dê liền cầm dao rạch luôn bụng cá, chui ra ngoài. Đó là một hòn đảo hoang không có bóng người. Nàng bèn chặt cây dựng lều làm thành một chỗ ở bên bãi biển. Sẵn có đá lửa, nàng đốt củi lên sưởi, và xẻo thịt cá kình nướng ăn. Sau đó lại vào rừng hái trái đào củ, thay cho lương thực. Cứ như thế tất cả những khó khăn trong cuộc sống dần dần nàng đều vượt qua.Một hôm, vợ Dê nhìn vọng ra ngoài khơi bỗng thấy xa xa có bóng một cánh buồm trắng. Nàng bèn buộc áo vào một cành cây phất lên làm hiệu. Con thuyền nhận được dấu hiệu của nàng, rẽ sóng tiến vào đảo. Khi thuyền cập bến, nàng sửng sốt thấy người trên thuyền không phải ai xa lạ chính là chồng mình. Đúng là chàng dê sau bao ngày vượt vời đang trên đường trở về quê hương, thấy dấu hiệu cầu cứu nên ghé vào đảo. Hai vợ chồng ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Chỉ một lát sau, Dê đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện.Khi thuyền về đến nhà, Dê giấu vợ không cho ai biết, rồi sai người dọn một bữa cỗ linh đình nói là để cúng vợ. Chàng cho mời làng nước và bà con họ hàng, cả gia đình nhà vợ tới dự. Hai người chị nghe tin Dê đã về thì mừng khấp khởi, vội đến ngay. Cả hai làm bộ khóc lóc thảm thiết trong khi bịa ra câu chuyện cái chết thảm thiết của cô em xấu số. Sau đó chúng mấy lần liếc mắt đưa tình để cám dỗ người em rể tuấn tú mà chúng vẫn ao ước được chung tình. Dê vẫn thủng thỉnh đi từ bàn nọ sang bàn kia, mời mọi người ăn uống no say. Đoạn Dê khoan thai bảo hai chị:– Em xin vào nhà gọi người ra hầu hai chị!Dê vén màn cho vợ từ trong buồng bước ra. Nàng tươi cười chào hỏi hai chị và mọi người, làm cho ai nấy đều sửng sốt. Hai người chị vừa thẹn vừa sợ, nhân lúc mọi người không chú ý, len lén bước ra khỏi cổng. Nhưng chúng đi chưa được một quãng đường đã bị thần sét nhảy xuống đánh chết.Từ đấy hai vợ chồng Dê ăn ở với nhau sung sướng trọn đời .
Cập nhật thông tin chi tiết về Mẹ Đi Lấy Chồng, Con Ở Với Ai? trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!