Bạn đang xem bài viết Lời Bài Thơ Xuân Tha Hương (Nguyễn Bính) được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
xuân tha hương
Tết này chưa chắc em về đượcEm gửi về đây một tấm lòngÔi, chị một em, em một chịTrời làm xa cách mấy con sôngEm đi trăng gió đời sương gióChị ở vuông tròn phận lãnh cungChén rượu tha hương, trời : đắng lắmTrăm hờn nghìn giận một mùa đông
Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn xuốngNhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng…Tết này chưa chắc em về đượcEm gửi về đây một tấm lòng
Vườn ai thấp thoáng hoa đào nởChị vẫn môi son vẫn má hồng?Áo rét ai đen mà ngóng đợiCòn vài hôm nữa hết mùa đông!
Cột nhà hàng xóm lên câu đốiEm đọc tương tư giữa giấy hồngGạo nếp nơi đây sao trắng quáMỗi ngày phiên chợ lại thêm đông
Thiên hạ đua nhau mà sắm TếtMột mình em vẫn cứ tay khôngVườn nhà Tết đến hoa còn nởChị gửi cho em một cánh hồng
Tha hương chẳng gặp người tri kỷMột cánh hoa tươi đủ ấm lòngTết này chưa chắc em về đượcEm gửi về đây một tấm lòng…
Chao ơi, Tết đến em không đượcTrông thấy quê hương thật não nùngAi bảo mắc duyên vào bút mựcSòng đời mang lấy số long đong
Người ta đi kiếm giàu sang cảMình chỉ mơ hoài chuyện viễn vôngEm biết giàu sang đâu đến lượtNợ đời nặng quá gỡ sao xong?
Tết này chưa chắc em về đượcEm gửi về đây một tấm lòngTết này, ô thế mà vui chánNhưng một mình em uống rượu nồng
Rượu cay nhớ chị hồi con gáiThương chị từ khi chị lấy chồngCố nhân chẳng biết làm sao ấyRặt những tin đồn chuyện bướm ong
Thôi, em chẳng dám đa mang nữaChẳng buộc vào chân sợi chỉ hồngNàng bèo bọt quá, em lăn lócChấp nối nhau hoài cũng uổng công!
(Một trăm con gái đời nay ấyĐừng nói ân tình với thủy chung!)Người ấy xuân già chê gối lẻNên càng nôn nả chuyện sang sông
Đò ngang bến dọc tha hồ đấyQuý hoá gì đâu một chữ đồng!Vâng, em trẻ dại, em đâu dámThôi, để người ta được kén chồng
Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩChịu làm sao được những đêm đôngKhốn nạn, tưởng yêu thì khó chứKhông yêu thì thực dễ như không!
Chị ơi, Tết đến em mua rượuEm uống cho say đến não lòngUống say cười vỡ ba gian gácNém cái chung tình xuống đáy sông
Thiên hạ “chi nghinh Nam Bắc điểu”Tình đời “Diệp tống lãng lai phong”Tết này chưa chắc em về đượcEm gửi về đây một chút lòng
Em không khóc nữa, không buồn nữaĐây một bài thơ hận cuối cùngKhông than chắc hẳn hồn tươi lạiKhông khóc tha hồ đôi mắt trong
Em sẽ uống say hơn mọi bậnCho hồn về tận xứ Hà ĐôngTết này chưa chắc em về đượcEm gửi về đây một tấm lòng
Với lá thư này là tất cả Những lời tâm sự một đêm đôngThôn gà eo óc ngoài xa vắngTrời đất tàn canh tối mịt mùng
Đêm nay em thức thi cùng nếnAi biết tình em với núi sôngMấy sông mấy núi mà xa đượcLòng chị em ta vẫn một lòng
Tết này chưa chắc em về đượcEm gửi về đây một tấm lòngCầu mong cho chị vui như TếtTóc chị bền xanh, má chị hồng
Trong mùa nắng mới sầu không đếnGiữa hội hoa tươi ấm lại lòngChắc chị đời nào quên nhắc nhở:– Xa nhà, rượu uống có say không ?
Bài Thơ Xuân Tha Hương – Nỗi Lòng Người Xa Quê Của Nguyễn Bính
Bài thơ Xuân Tha Hương là một tác phẩm gần gũi với bạn đọc của nhà thơ Nguyễn Bính. Ông là một nhà thơ nổi bật trong nền văn học Việt Nam
Thơ Nguyễn Bính “chân quê”, giản dị, mộc mạc, nhẹ nhàng, trong sáng, và hồn nhiên như ca dao trữ tình. Ông viết về làng quê qua lăng kính tình cảm lãng mạn, biểu lộ một tình quê, một hồn quê chân tình và gần gũi
Bài thơ tràn đầy cảm xúc bộc lộ nỗi nhớ mong quê hương da diết của nhà thơ khiến độc giả bồi hồi xúc động và thêm phần cảm phục ngòi bút tài hoa của thi sĩ
(Gửi chị Trúc)
trăm câu một vần
Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Ôi, chị một em, em một chị Trời làm xa cách mấy con sông Em đi trăng gió đời sương gió Chị ở vuông tròn phận lãnh cung Chén rượu tha hương, giời: đắng lắm Trăm hờn nghìn giận một mùa đông Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn xuống Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng!
Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở Chị vẫn môi son vẫn má hồng? Áo rét ai đan mà ngóng đợi Còn vài hôm nữa hết mùa đông! Cột nhà hàng xóm lên câu đối Em đọc tương tư giữa giấy hồng Gạo nếp nơi đây sao trắng quá Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết Một mình em vẫn cứ tay không Vườn nhà Tết đến hoa còn nở Chị gửi cho em một cánh hồng (Tha hương chẳng gặp người tri kỷ Một cánh hoa tươi đã lạnh lòng)
Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Chao ơi, Tết đến em không được Trông thấy quê hương thật não nùng Ai bảo mắc duyên vào bút mực Sòng đời mang lấy số long đong Người ta đi kiếm giàu sang cả Mình chỉ mơ hoài chuyện viễn vông Em biết giàu sang đâu đến lượt Nợ đời nặng quá gỡ sao xong?
Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Tết này, ô thế mà vui chán Nhưng một mình em uống rượu nồng Rượu cay nhớ chị hồi con gái Thương chị từ khi chị lấy chồng Cố nhân chẳng biết làm sao ấy Rặt những tin đồn chuyện bướm ong Thôi, em chẳng dám đa mang nữa Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng Nàng bèo bọt quá, em lăn lóc Chấp nối nhau hoài cũng uổng công! (Một trăm con gái đời nay ấy Đừng nói ân tình với thuỷ chung!) Người ấy xuân già chê gối lẻ Nên càng nôn nả chuyện sang sông Đò ngang bến dọc tha hồ đấy Quý hoá gì đâu một chữ đồng! Vâng, em trẻ dại, em đâu dám Thôi, để người ta được kén chồng Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ Chịu làm sao được những đêm đông (Khốn nạn, tưởng yêu thì khó chứ Không yêu thì thực dễ như không!) Chị ơi, Tết đến em mua rượu Em uống cho say đến não lòng Uống say cười vỡ ba gian gác Ném cái chung tình xuống đáy sông Thiên hạ “Chi nghinh Nam Bắc điểu” Tình đời “Diệp tống vãng lai phong”
Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Với lá thư này là tất cả Những lời tâm sự một đêm đông Thôn gà eo óc ngoài xa vắng Trời đất tàn canh tối mịt mùng Đêm nay em thức thi cùng nến Ai biết tình em với núi sông Mấy sông mấy núi mà xa được Lòng chị em ta vẫn một
Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Cầu mong cho chị vui như Tết Tóc chị bền xanh, má chị hồng Trong mùa nắng mới sầu không đến Giữa hội hoa tươi ấm lại lòng Chắc chị đời nào quên nhắc nhở: Xa nhà, rượu uống có say không?
Cảm thức về nỗi nhớ cố hương, không chỉ là cái riêng có của Nguyễn Bính, mà là căn tính ở mỗi người trong kiếp nhân sinh đã được thi nhân nâng lên thành một qui luật mang tính phổ quát. Đó là cái tình hoài hương trong những ngày xuân phải sống “lênh đênh” xa cách, khi mà nhu cầu đoàn tụ, sum họp bên ngôi nhà ấm êm ở quê hương mỗi khi Tết đến, đang là khao khát thiêng liêng đối với con người hơn bao giờ hết!
” Lênh đênh tóc rối cỏ bồng chiều ba mươi tết ai không nhớ nhà ”
(Xuân về nhớ cố hương)
Vì vậy, trong thơ Nguyễn Bính nói chung và thơ xuân của ông nói riêng, cảm thức về nỗi nhớ cố hương luôn thường trực và là thi hứng chủ đạo làm nên hệ mỹ học trong vũ trụ thơ của ông. Thế nên, trong bài thơ Xuân tha hương được Nguyễn Bính viết ở Huế, tháng chạp năm Nhâm Ngọ 1942, câu thơ “Tết này chưa chắc em về được”, thi nhân đã nhắc lại đến bảy lần và mỗi lần thể hiện một trạng thái khác nhau của cảm thức này. Nhưng tựu trung vẫn là sự xa cách và nhớ thương trong cô độc phận người của những ngày “xuân tha hương” mà khi chạm đến những câu thơ này lòng ta không thể không thấy xa xót và cảm thương đối với thi nhân. Điệp ngữ “Tết này chưa chắc em về được” như lưỡi dao cứa vào tim thi sĩ và người tiếp nhận vì sự ám ảnh khôn nguôi của xa cách và nhớ mong. Thi sĩ – kẻ tha hương dường như đang tha thiết kiếm tìm sự đồng cảm, tri âm trong nỗi đau xa xứ đang đè nặng tâm hồn ông đến “não nùng”…
” Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Ôi, chị một em, em một chị Trời làm xa cách mấy con sông ”
” Bốn bể vẫn chưa yên sóng gió; Xuân này em chị vẫn tha hương, Vẫn ăn cái Tết ngoài thiên hạ”
Lời Bài Thơ Oan Nghiệt (Nguyễn Bính)
Hôm nay bắt được thư Hà NộiCho biết tin Dung đã đẻ rồiGiờ Sửu, tháng ngâu, ngày nguyệt tậnBao giờ tôi biết mặt con tôi?Nào xem thử đoán tên con gáiOanh, Yến, Đào, Trâm, Bích, Ngọc, Hồi?Tôi biết vô tình Dung lại muốnCon mình mang lấy nghiệp ăn chơi.Ngọc nữ trót sinh vào tục lụyĐời con rồi khổ đấy con ơi!Mẹ con đeo đẳng nghề ca xướngNuôi được con sao, trời hỡi trời!Mẹ con chỉ đợi hồng đôi máChỉ đợi chiều xuân kia thắm tươiHôn con một chiếc, hay là khócRồi gửi coh người thiên hạ nuôi.Mẹ con nịt vú cho tròn lạiChiều cái hoang đàng lũ khách chơi.Đời cha lưu lạc quê người mãiKiếp mẹ đêm đêm bán khóc cười.Có mẹ, có cha mà đến nỗiMiệng đời mai mỉa gái mồ côi.Vài ba năm nữa, con khôn lớnUốn lưỡi làm sao tiếng “mẹ ơi!”Đời em xuống dốc, tôi lên dốcNào có vui gì, khổ cả đôi.Sương chiều, gió sớm, bao đơn chiếcBướm lại, ong qua, mấy ngậm ngùi ?Sắt son một chuyến trăng còn sángTâm sự đôi dòng nước chảy xuôi.Cỏ bồng trở lại kinh kỳ đượcHoa đợi hay bay xứ khác rồi.Vô khối ngọc trong the thắm đấyDung còn chung thủy nữa hay thôi?Rồi có một đêm, màn rủ thấpNgã vào tay một khách làng chơi.Em có nghĩ rằng trong hắt hủiCon mình trằn trọc cánh tay ai?Em có nghĩ rằng trong quán trọĐầu tôi lại gối cánh tay tôi?
Cha mẹ đã không nuôi dạy đượcCon là phận gái, hạt mưa saChân bùn, tay lấm hay hài hánHay lại Bình Khang, lại nguyệt hoaCành đưa, lá đón theo đòi mẹPhách ngọt, đàn hay tục xướng caCha lo ngại lắm là con gáiChẳng có bao giờ biết mặt chaCon mười sáu, bảy xuân đương độCha bốn, năm mươi chửa trót già.Cha buồn tiễn khách hơi thu quạnhCon thẹn che đàn nửa mặt hoa.Chàng chàng, thiếp thiếp, vui bằng đượcBố bố, con con, chẳng nhận raMột lứa lên trời chung lận đậnThương nhau, cha soạn khúc Tỳ bàÁo xanh mà ướt vì đêm ấyTội nghiệp đời con, xấu hổ cha.“Khóm cúc tuôn đôi dòng lệ cũ“Con thuyền buộc một mối tình nhà …”
Giờ đây cha khóc mà thương nhớGửi vọng về con một chiếc hôn.Tiền, cha không đủ hoàn lương mẹCòn lấy đâu mà nuôi nấng con?Thôi cha cầu chúc cho con gáiMắt chớ lưu cầu, môi chớ sonCàng tài sắc lắm càng oan nghiệt“Bảy nổi ba chìm với nước non”Nhất kiêng đừng lấy chồng thi sĩNghèo lắm, con ơi! Bạc lắm con!Ở đây, cha khóc mà thương nhớĐất Huế dầm mưa mấy tháng tròn..
Huế, 1941
Lời Bài Thơ Nửa Hồn Xuân Lộc (Nguyễn Phúc Sông Hương)
nửa hồn xuân lộc
Nếu được như bố già thượng sĩNghe tin lui quân chỉ nhìn trời,Vỗ về nón sắt, cười khinh bạc,Chắc hẳn lòng ta cũng thảnh thơi.
Còn ta nhận lệnh rời Xuân LộcLại muốn tìm em nói ít lời,Nhưng sợ áo mình đầy khói súngCay nồng mắt người gục trên vai.
Vì chắc ôm nhau em sẽ khóc,Khóc theo, vợ lính cả trăm người!Em biết dù tim ta sắt đáCũng vỡ theo ngàn giọt lệ rơi.
Mây xa dù quen đời chia biệtNgoảnh mặt ra đi cũng ngậm ngùi.Rút quân, bỏ lại hồn ta đóBảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời!
Bí mật lui quân mà đành phụMối tình Long Khánh tội người ơi.Mất thêm Xuân Lộc tay càng ngắnNúm ruột miền Trung đứt đoạn rồi.
Sáng mai thức dậy, em buồn lắmSẽ khóc trách ta nỡ phụ người.Lòng ta như trái sầu riêng rụngTrong vườn em đó vỡ làm đôi!
Đêm nay Xuân Lộc vầng trăng khuyếtNhư một vành tang bịt đất trời!Chân theo quân rút, hồn ta ởSông nước La Ngà pha máu sôi
Thương chiếc cầu tre chờ thác lũCuốn qua Xuân Lộc khóc cùng ngườiTa đi, áo nhuộm màu đất đỏCao su vướng tóc mãi thơm mùi,
Tiếc quá nắng vàng phơi áo trận,Vườn nhà em chuối chín vàng tươi.Ta nhớ người bên đàn thỏ trắng,Cho bầy gà nắm lúa đang phơi,
Chôm chôm hai gốc đong đưa võng,Ru nắng mùa xuân đẹp nụ cười…Nếu được đưa quân lên Định QuánCuối cùng một trận cũng là vui
Núi Chứa Chan kia sừng sững đứngSư đoàn 18 sao quân lui?Thân ta là ngựa sao không híCho nỗi đau lan rộng đất trời
Hồn ta là kiếm sao không chémRạp ngã rừng xanh, bạt núi đồi.Hỡi ơi! chân bước qua Bình GiãCẩm Mỹ nhà ai khói, ngậm ngùi!
Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháyXóm làng Gia Kiệm nhớ khôn nguôi.Đêm nay Xuân Lộc, đoàn quân rútĐành biệt nhau, xin tạ lỗi người
Chao ơi tiếng tắc kè thê thiếtKêu giữa đêm dài sợ lẻ loi,Chân bước, nửa hồn chinh chiến giụcNửa hồn Xuân Lộc gọi quay lui
Ta biết dưới hầm em đang khócThét gầm pháo địch dập không thôi…
Buổi chiều nhận lệnh rời Xuân LộcTa muốn tìm em nói ít lời,Nhưng sợ em buồn, không nói đượcNên đành lặng lẽ mà đi thôi!
Ngại phút rời xa em sẽ khóc,Bao người vợ lính sẽ buồn theọYếu đuối tim ta người chiến sĩLoạn rừng, tội nghiệp tiếng chim kêu.
Rút quân bỏ lại đời ta đó,Bảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời,Lửa ngút, trái tim ta lửa ngút,Trái tim người lính mới yêu người.
Vì bí mật quân, ta đành phụMối tình Long Khánh tội người ơiMất thêm Xuân Lộc tay càng ngắn,Núm ruột miền Trung càng xa vời.
Sáng mai chắc chắn em buồn lắmSẽ trách sao ta lại phụ người.Lòng ta như trái sầu riêng rụngTrong vườn em đó vỡ làm đôi
Cao nguyên bài học đầy cay đắngLớp lớp người rơi, lớp lớp rơi …Ta chẳng muốn làm người bại trậnThành người tình phụ đó em ơi.
Ðêm nay quân rút hồn ta ởNhìn nước La Ngà pha máu sôi,Thuơng chiếc cầu chờ cơn thác lũTràn qua Xuân Lộc cuốn theo người.
Ta đi áo nhuộm màu đất đỏCao su vướng tóc mãi thơm mùi,Tội nghiệp nắng vàng chờ áo trậnKhi tàn chinh chiến sẽ đem phơi.
Em hỡi, em thương đàn thỏ trắng,Bầy gà mất mẹ sống mồ côịEm hỡi em thương người lính trậnNgười lính đêm nay phụ bạc rồi.
Bao năm ta trọn tình đất đỏ,Một phút này thôi thẹn với đờiSốt rét đêm run, ngày không ngãBao lần máu đổ dửng dưng cười.Một phút này thôi, hừ lại ngã,Bỏ thành, bỏ đất nhục nào vơi.
Nếu được đưa quân lên Ðịnh Quán,Cuối cùng một trận cũng là vui.Sáng mai chân bước qua Bình Giã,Cẩm Mỹ nhìn lui luống ngậm ngùi!
Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháy,Một trời Gia Kiệm nhớ khôn nguôi.Muôn năm em hỡi trời xuân LộcGiữ nửa hồn ta mãi với người.
Giữ nửa hồn ta bên chiếc võngDưới giàn thiên lý bóng trăng soi .. .Ðêm nay quân rút sầu riêng rụngTrong vườn em và trong tim tôi!
Tôi sợ một ngày mai bại trậnÐể em côi cút lại trên đời.Nếu phải một ngày mai bại trậnÐêm nay sao ta lại bỏ người!
Em hỡi, dưới hầm ai đang khóc,Thét gào pháo địch mãi không thôi.Xuân Lộc trời ơi Xuân Lộc cháyAi gọi tôi về trời Gia Rai!!
Cập nhật thông tin chi tiết về Lời Bài Thơ Xuân Tha Hương (Nguyễn Bính) trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!