Xu Hướng 3/2023 # Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Thơ 20 # Top 12 View | Kovit.edu.vn

Xu Hướng 3/2023 # Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Thơ 20 # Top 12 View

Bạn đang xem bài viết Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Thơ 20 được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.

Tác giả: Hoàng Thanh Tâm

Tháng mười một nắng vàng quanh lối cũ Tôi về trường lưu luyến kỷ niệm xưa Thầy cô xưa bây chừ đã già nua Còn mấy người đứng giảng bài giáo án.

BÀI THƠ: MỘT THƯỞ SÂN TRƯỜNG

Tác giả: Hoa Cúc Vàng Anh

Phượng già đứng gác bên sân trường, Đông về có mấy nhánh yêu thương. Đong đưa mời gọi người xa cách, Hãy trở về đây..gợi vấn vương!

BÀI THƠ: NGÀY HIẾN CHƯƠNG

Tác giả: Ho Nhu

Cũng là một kiếp nhân sinh Yêu thầy nhớ giữ cho mình thanh tao.

BÀI THƠ: ƠN THẦY

Tác giả: Diệp Thúy

Dạy dỗ đầu xanh chí phải bền Ơn thầy chẳng một phút nào quên Công dày mãi dặn lòng ghi khắc Nghĩa cả hoài nuôi dạ đáp đền Dẫu mệt chưa từng ngơi chấm điểm Tuy buồn đã cố vội dò tên Mơ về kỷ niệm nhiều năm trước Hỏi trống trường xưa vẫn giục rền?

BÀI THƠ: NHỚ THẦY

Tác giả: Phi Bằng

Đò đưa nước cạn phải gan bền Một thuở ơn thầy há dễ quên? Dẫu khổ vun trồng không hậu đáp Dù nan dạy bảo chớ tiên đền. Ân tình rộng lớn lòng ghi sổ Nghĩa cử cao dày dạ khắc tên … Đến cổng trường xưa giờ tĩnh lặng Còn đâu nữa trống điểm vang rền?

THƠ TẶNG THẦY CÔ

Tác giả: Cẩm Chi Châu

Viết tặng thày cô một bài thơ dang dở Viết nửa câu rồi vẫn trăn trở vào ra Định tặng thày cô dù chỉ một nhành hoa Cũng cảm thấy vui vì làm tròn chữ hiếu

BÀI THƠ TẶNG CÔ NHÂN NGÀY 20-11

Tác giả: Thu An

BÀI THƠ: NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN

Tác giả: Thu An

Ở nhà bao việc nhỏ to Cùng mẹ gánh vác cha lo từng ngày Dạy con học hành hăng sayChăm chỉ, ngoan ngoãn lời này khắc ghi.

THƠ TÔN VINH NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20-11

Tác giả: Ngô Đăng Hội

Người đi xa khắp muôn phương Nhớ ngày nhà giáo tìm đường về đây Thầy trò tay nắm bàn tay Bao nhiêu kỉ niệm đong đây cuộn dâng

Nay ngày xã hội tôn vinh Từng đoàn,từng tốp cựu sinh kéo về Bờ mi giọt lệ cận kề Bao nhiêu kí ước theo về hôm nay

Công việc đâu có khó khăn Hay là dấu ấn lộn lăn thương trường Dù rằng Nam- Bắc muôn phương Chúng em luôn nhớ mái trường, thầy cô.

THƠ TẶNG CÔ GIÁO VÙNG CAO

Tác giả: Bằng Giang

BÀI THƠ: MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM

Tác giả: Lê Hoàng Công

Mười tám năm trưởng thành từ đó Ai cũng lớn khôn có vợ con Nhưng trong tâm trí vẫn còn Thầy cô cha mẹ của con muôn đời.

THƠ THĂM LẠI TRƯỜNG XƯA

Tác giả: Hoàng Lan

Sân buồn quạnh vắng nắng lưa thưa Kỷ niệm thân thương ngỡ mới vừa Ký ức êm đềm như vẫy gọi Bên thềm ngắm lại mái trường xưa.

Theo chúng tôi

Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Top 20 Bài Thơ Hay Về Phụ Nữ Việt Nam Nhân Ngày 20

Bài thơ: Mẹ

MẸ

Thơ: Đỗ Trung Quân

Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ

Con sẽ không đợi một ngày kia

khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc

Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?

Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt

Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua

mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ

ai níu nổi thời gian?

ai níu nổi?

Con mỗi ngày một lớn lên

Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi

Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia

có người cài cho con lên áo một bông hồng

mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ

mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng

hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ

Sống tự do như một cánh chim bằng

Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái

Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?

Những bài thơ chất ngập tâm hồn

đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc

Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác

mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ

ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ

giọt nước mắt già nua không ứa nổi

ta mê mải trên bàn chân rong ruổi

mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân

mấy kẻ đi qua

mấy người dừng lại?

Sao mẹ già ở cách xa đến vậy

trái tim âu lo đã giục giã đi tìm

ta vẫn vô tình

ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay…

anh đã bao lần dừng lại trên phố quen

ngã nón đứng chào xe tang qua phố

ai mất mẹ?

sao lòng anh hoảng sợ

tiếng khóc kia bao lâu nữa

của mình?

Bài thơ này xin thắp một bình minh

trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối

bài thơ như một nụ hồng

Con cài sẵn cho tháng ngày

sẽ tới!

Mời các bạn độc giả tham khảo những câu nói hay về phụ nữ và danh ngôn phụ nữ hay nhất mọi thời đại.

Bài thơ: Mật ngôn

MẬT NGÔN

Thơ Chu Minh khôi Ngày xưa em với mật ngôn

Bao nhiêu vị ngọt rót giòn mùa yêu

Dịu dàng tận cõi linh phiêu

Môi như đường mía nói điều xanh non. Bây giờ em cũng mật ngôn

Xa xôi miệng lưỡi lượn tròn hình sin

Anh mà hiểu được chết liền

Gió bay đằng gió, quàng xiên đằng lời. Anh giờ niệm cả một đời

Mật ngôn đem thả lên trời gọi tên

Nam mô Em! Một cõi miền

Bao nhiêu gẫy nát vo viên cũng tròn. Ngộ ra đời những mật ngôn

Núi là thuyết pháp xanh rờn cỏ cây

Ngộ ra chân lý là đây:

Em là pháp, Phật là mây cuối trời.

CMK 18.10.2018

Bài thơ: Mẹ tôi

MẸ TÔI

Tác giả: Hồng Soi Bồng bềnh bóng mẹ trên sông

Ngâm trong giá rét ngóng trông đợi chờ

Bao năm ấp ủ ước mơ

Mong con khôn lớn bến bờ vinh quang Cả đời gồng gánh nặng mang

Mò cua bắt ốc ao làng nuôi con

Đêm về thao thức mỏi mòn

Môi kề má ấp chỉ còn trong mơ Vì con mẹ ở đến giờ

Tháng ngày hưu quạnh bến bờ thủy chung

Thu về thêu dệt nhớ nhung

Bóng hình của mẹ bước cùng chúng con Biển khơi lấp lánh trăng non

Hành quân trên sóng đường mòn năm xưa

Sương đêm trên lá đong đưa

In hình bóng mẹ sớm trưa một mình Tổ quốc nay đã yên bình

Con trai mẹ khắc bóng hình đảo xa

Biển đảo này là của ta

Quyết tâm bảo vệ nước nhà phồn vinh Ngày về dưới ánh bình minh

Sóng yên biển lặng lung linh bến bờ

Mẹ tôi đang đợi từng giờ

Rưng rưng lệ chảy mong chờ tin con!

Bài thơ: Thương mẹ quê nhà

THƯƠNG MẸ QUÊ NHÀ!

Thơ Nguyễn Thị Khánh Hà

Ngày Phụ nữ con thắt đau nỗi nhớ

Thương Mẹ hiền, con trăn trở nhớ mong

Nhớ những khi trở gió, Mẹ nằm trông

Con chẳng cạnh đỡ đần nâng giấc… Mẹ vẫn bảo: Nước mắt nào chảy ngược

Con hãy lo cho cuộc sống của mình

Thương cháu con!Mẹ thầm lặng hy sinh

Ơn dưỡng dục, núi sông không bằng Mẹ… Mang nặng đẻ đau, ân tình như trời bể

Tóc Mẹ bạc nhiều, con cũng lên bà ngoại

Vẫn mong hoài…được một lần trở lại

Bên Mẹ hiền, con làm đứa trẻ ngoan… Ngày của Mẹ, của con và của cháu

Mong Mẹ hiền luôn mạnh khỏe, sống lâu

Vắng cháu con! Xin Mẹ chớ âu sầu

Nơi xa ấy! Cháu con luôn nhớ Mẹ!!!

17/10/2018. Ma iLan.

(Kính tặng Mẹ yêu của con nhân ngày 20/10)

Xem Sài Gòn nắng rực rỡ lung linh

Ngắm phố phường đón Ngày Hội Tôn Vinh

Mừng Phụ Nữ Việt Nam thêm khởi sắc Em lớn lên trưởng thành nơi đất Bắc

Vẫn nhớ nhiều về xứ sở phương Nam

Nơi có anh cùng những việc đang làm

Để gắn bó tình yêu và trách nhiệm Ở Hà Thành đang vào mùa kỷ niệm

Từng ngày đông tháng giá lạnh căm căm

Cũng qua rồi thu mơ mộng xa xăm

Mà đã đến cúc họa mi khoe dáng Hãy vào thăm anh để em tỏa sáng

Nơi miền Đông Nam Bộ dịp tháng mười

Với áo dài hoàng yến thật xinh tươi

Cùng tin yêu rạng ngời như hoa nở Chắc là sẽ vui mừng trong hớn hở

Vì có em đang kề cận bên anh

Bỏ những ngày thương nhớ mắt long lanh

Ta sum hợp cùng đắm say hạnh phúc Chớ chần chờ khi đây là đang lúc

Anh đang cần hơi ấm một vòng tay

Để xuyến xao nghe thổn thức hình hài

TỪ NGƯỜI THIẾU PHỤ HÀ THÀNH YÊU QUÍ!

Bài thơ: Cô Tấm ngày nay

CÔ TẤM NGÀY NAY

Thơ Phan Thu Trang Em đẹp thế này có chết tôi không

Cái dáng hiền ngoan cho đời ngơ ngẩn

Có phải em đây…hay là cô Tấm

Mới vừa từ trong cổ tích bước ra Đằm thắm sen hồng nét miệng như hoa

Thon búp tay ngà têm trầu cánh phượng

Vạt áo đôi tà sông Cầu sông Đuống

Nàng Tấm đây mà..bống bống bang bang Em đã về rồi cô Tấm đảm đang

Thương cái dáng gầy nhọc nhằn mưa nắng

Xưa mái tranh nghèo chân bùn tay lấm

Chiu chắt ngọt ngào vào trái thị thơm Xin một lần làm hoàng tử của em

Ru giấc xoan đào võng đưa kẽo kẹt

Vàng ảnh vàng anh…ơi người ngoan nết

Hay tại có người làm nên cổ tích

Cô Tấm ngày xưa về trong đời thực

Sao tôi ngỡ ngàng…như trong giấc mơ… Phan Thu Trang

Bài thơ: Người chị anh hùng trong trái tim em

NGUỜI CHỊ ANH HÙNG TRONG TRÁI TIM EM

Thơ: NS Lâm Bình “Người nghệ sỹ lang thang trên phố “

Gom góp chuyện đời xây những vần thơ

Có câu chuyện mãi đi vào quá khứ

Nhắc lại nỗi đau trong tiếng nhạc buồn

Lòng tự hỏi? Qua bao mùa thế kỷ

Đã có ai?

biết nhiều về Chị của tôi

Người nghệ sỹ đẹp tựa ánh trăng rằm

Tóc bạc trắng theo chiều dài đất nước

Lời thơ hát sao Anh chỉ đưa vào bài hát

Mà chẳng nói gì đến vợ của Anh

Có đôi lúc em thẫn thờ tự hỏi?

Đất nước mình sao nước mắt mãi cứ rơi…

Cố nuốt ngược dấu kín chuyện không hề khơi lại…

Dùng lời ca thay tiếng thét bão lòng… Chuyện kể rằng…

Một đêm ấy…trên đường hành quân bên vùng ven

…tiến dần vào thành phố

Giải phóng Sài gòn rực rỡ cờ hoa

Lặng lẽ trong đêm một rừng người chiến sỹ

Chuyển động thần kỳ như rắn Hổ mang

Bỗng! Có tiếng khóc ré lên giữa không gian tĩnh mịch…

Lộ mất rồi! Đồng đội của tôi ơi

Lệnh truyền xuống…Phải dập ngay tiếng khóc

Vì trận sát thương này bao chiến sỹ phải hy sinh

Những người Mẹ miền Bắc vừa tiễn con vào chiến dịch

Nước mắt….mùi hương lúa nồng nàn của Mẹ còn vương trên áo lính

Mặt chiến sỹ ngơ ngác nhìn vào khoảng đêm tối mông mênh….

Chị giật thót ôm chầm con lần cuối…

Phản xạ nhanh liền bịt mũi bé thơ

Trời đất như quay cuồng trong phút chốc lặng câm

Tiếng khóc thét bặt im….rơi vào khoảng đêm…

khô khốc

Đoàn rắn Hổ mang tiếp tục trườn trong đêm lặng lẽ….

Chỉ có Chị của tôi ngồi ôm bé thẫn thờ…

Nước mắt còn đâu cho Chị chảy

Sức đã quỵ rồi…gục đầu…lặng lẽ nhìn con…

Cháu bé gái được chuyền qua bao tay đồng đội

Như một lời kính cẩn sự hy sinh

…Đêm thành phố vùng ven có ngàn ngôi sao lấp lánh…

Xin đuợc ngỏ lời cảm ơn Mẹ Việt nam

Nơi phương Bắc hậu phương theo dõi bước quân hành

Nhờ có Chị phút cao trào làm nên lịch sử

Mới có những nguời còn đuợc trở về với Mẹ hôm nay. Trút nỗi lòng sâu thẳm trái tim Anh

Những bài hát về Mẹ từ đây xuất hiện

Có bao giờ? Bạn biết tâm tư người nghệ sỹ

Mất mát đau thương mới trải hết tâm tình

Bằng bất tận ngôn từ trong cảm xúc

Tặng cho đời những bài hát vinh danh

Nhưng! Chị tôi thì mãi chẳng được ghi danh

Như những kẻ tự phong mình lẫm liệt

Thôi chị ạ! Chỉ có chúng em những người luôn bên Chị

Cuộc đời này vẫn rất đáng yêu

Chị và Anh là hai ngôi sao sáng lung linh

Còn sáng mãi trong lòng người ngưỡng mộ Những người lính Hoa lư Miền Cố đô lịch sử

Chắc cũng tự hào vì có mặt trong đoàn quân

…đêm ấy giải phóng Sài gòn

Em trở về thăm được Cố đô xưa

Xin hát tặng bài ca Cô giải phóng

Và với chị là bài ca luôn bất tận

Hành trình về nguồn tìm mẹ Việt Nam Anh Hùng! P/S (Dựa trên câu chuyện có thật của vợ chồng anh chị nhạc sỹ Phạm minh Tuấn và nghệ sỹ Hồng Cúc )

” lời của bài hát Hà nội Phố HCM 18/4/2018

Bài thơ: Anh hãy yên lòng

ANH HÃY YÊN LÒNG.

Thơ Trương Túy Anh Chiều nay gió bấc thổi về

Sương mù giăng mắc tái tê nỗi lòng

Hướng về phương Bắc em trông

Biên cương nơi ấy có chồng yêu thương

Anh đi trên mọi nẻo đường

Tuần tra biên giới đẫm sương muối dày

Lá rừng xào xạc gót giày

Đạp lên mõm đá bám đầy rêu xanh

Nhớ anh em tự dỗ dành

Đã là vợ lính phải đành hy sinh

Bao đêm thao thức một mình

Khát khao theo ánh trăng xinh thăm chàng

Tháng này lúa chín trổ vàng

Gặt xong em sẽ xuất đàn heo con

Vắng anh em nhớ mỏi mòn

Em luôn cố gắng đỡ đần mẹ cha

Thay anh chăm sóc nội già

Vẹn tròn chữ hiếu cửa nhà ấm êm

Trăng khuya rớt xuống bên thềm

Đan xong tấm áo gửi thêm anh dùng

Tình em ngọn lửa bập bùng

Sưởi anh ấm áp đi cùng tháng năm.

Bài thơ: Nhờ có em

NHỜ CÓ EM

Thơ Hồ Viết Bình Nhờ có em, anh mộng mơ vui vẻ

Yêu cuộc đời và yêu những vần thơ

Bớt lo âu, bớt suy nghĩ vu vơ

Bởi vì em bảo anh nên như thế. Nhờ có em anh trở nên mạnh mẽ

Biết đương đầu với những khó khăn

Bởi cuộc sống có những điều không thể

Phải sống chung, phải chấp nhận thôi anh. Nhờ có em anh trở thành giàu có

Giàu tình thương, giàu nhân nghĩa ở đời

Biết sẻ chia lòng cảm thấy thảnh thơi

Bởi em bảo anh là người nhân hậu. Nhờ có em thơ anh thường bay bổng

Rất đời thường không trống rỗng phiêu diêu

Và anh bảo: em thật là kỳ diệu

Cảm ơn em – Người phụ nữ Việt Nam.

Bài thơ: Người con gái Việt Nam

NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM

Thơ Lê Mỹ Hường Người con gái Việt Nam

“Anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang”

Xứng danh tám chữ vàng

Lời Bác Hồ đã tặng. Trong chiến tranh

Phụ nữ chấp nhận sự hy sinh thầm lặng

nén tiếng tơ lòng vì tiếng gọi quê hương

Tiễn anh lên đường

em gửi cả tuổi thanh xuân theo chiều dài đất nước

Bao năm trông đợi hoà bình, thầm một điều ước

mong anh về đoàn tụ với gia đình. Người con gái Việt Nam trong thời bình

đảm đang, năng động, tài tình biết bao

công tư khó nhọc kể xiết bao

nụ cười vẫn toả nắng đẹp thanh tao nhẹ nhàng Phụ nữ cũng góp phần thêm thắng lợi vẻ vang

trên bục đài vinh quang

bằng những tấm huy chương

làm rạng danh đất nước Việt Nam

sánh vai cùng bạn bè quốc tế Hình ảnh cô gái Việt Nam sao đẹp, sao đáng yêu đến thế!

Thướt tha trong tà áo dài tô đẹp bức tranh quê

Đẹp đến nao lòng, đẹp đến say mê

Như vầng ánh dương buổi bình minh mới rạng Hỡi cô gái Việt Nam, em là nguồn ánh sáng

Thắp cuộc đời anh qua những đêm đông

Cùng sẻ chia, vượt gian khó bão giông

Trao hạnh phúc, ươm tình ta đầy hương sắc Cô gái Việt Nam dù ở phương Nam hay miền Bắc

Đẹp rạng ngời không chói loá kiêu sa

Trọn vẹn giỏi giang cả việc nước, việc nhà

Vẻ đẹp ấy sao bút nào tả hết Ơi cô gái Việt Nam dịu dàng thân thiết

Tự hào về em – người con gái tôi yêu

Phụ nữ Việt Nam vẻ đẹp yêu kiều

Như hoa của đất trời muôn đời tươi sáng mãi. Thơ:Lê Mỹ Hường

16/10/2018

Bài thơ: Nỗi buồn em tôi

NỖI BUỒN CỦA EM TÔI

Thơ Hiển Minh Em gái ngoan!

Em nghĩ chi… mà đôi mắt xa xăm

Có phải? Mấy đêm rồi thiếu ngủ

Đôi mắt thâm quầng, đã nói lên tất cả

Em của chị ơi! Khổ gần hết cả đời người Em lấy chồng, chưa đến tuổi hai mươi

Chưa đầy tháng, chồng vào quân ngũ

Để lại cho em… bào thai chớm nở

Con ra đời, không biết mặt cha

Cứ vậy nuôi con,chăm mẹ thay chồng Sau bốn năm,được tin chồng tử trận

Cứ thế nuôi con, làm mẹ, làm cha

Gái một con, trông mòn con mắt

Trai trong làng,rât muốn có được em

Em được ngợi ca…đảm đang…chung thủy

Vợ liệt sĩ mà…an ủi nơi em Vậy mà hôm nay, em thấy khổ thật rồi

Buồn vì… con dâu không hiểu chuyện

Căn nhà nhà xưa… còn ấm êm đâu

Chiến tranh qua rồi… nỗi đau còn đó

Lấy hết rồi…niềm vui của em tôi

Thôi! Hãy tự lo cho mình em ạ…

Chồng em sẽ chúng tôi thấy em cười

SG ngày 18 tháng 10 năm 2018

Thơ: Hiển Minh

Bài thơ: Người phụ nữ Việt Nam

NGƯỜI PHỤ NỮ VIỆT NAM

Thơ Phan Hoàng Đây người phụ nữ Việt Nam

Tóc mây óng mượt, dịu dàng xinh tươi

Long lanh ánh mắt sáng ngời

Nghiêng nghiêng vành nón, nụ cười nở hoa Xưa nay việc nước việc nhà

Hai vai gánh vác thật là đảm đang

Bác Hồ tặng “tám chữ vàng”

Biểu dương Phụ nữ Việt Nam anh hùng! Ngày xưa Bà Triệu, Bà Trưng

Đánh quân Phương Bắc lẫy lừng võ công

Diệt thù giải phóng non sông

Chị Khai, Chị Sáu… anh hùng thời nay Hiến dâng khối óc, bàn tay

Kinh doanh, sản xuất, cấy cày tăng gia…

Bao người phụ nữ tài hoa

Góp phần xây dựng nước nhà phồn vinh Thủy chung, son sắt nghĩa tình

Đẹp sao Phụ nữ nước mình xưa nay!

PH

Bài thơ: Không đề

KHÔNG ĐỀ

Thơ: Khánh An

Ngỡ người quen…

Gọi – hóa nhầm

Ngờ đâu có được

Tình thâm mặn mà.

Cái nhầm nẩy lá đơm hoa

EM và TÔI cũng thành TA với MÌNH.

Dạm em bán nụ cười xinh

Mua câu em hát… “nay mình đang duyên”.

Thương đôi má lúm đồng tiền

Lạc vào em khiến anh quên đường về.

Gái quan họ tựa bùa mê

Như em – anh cũng trai quê đất này,

Gặp em anh muốn từ nay

Cùng nhau sớm tối chung tay cấy trồng.

Để Cha Mẹ được vui lòng

Nhờ em nói – đề anh trồng cây si

Góc vườn cạnh lối em đi

Gặp em cây sẽ thầm thì yêu thương.

Bài thơ: Em là con gái Việt Nam

EM LÀ CON GÁI VIỆT NAM

Thơ: Bình Minh Em là người con gái Việt Nam

Trung hậu đảm đang lại hay làm

Thời chiến em xông pha lửa đạn

Thời bình về lại em giỏi giang. Sướng khổ buồn vui vẫn không màng

Đói nghèo nheo nhóc khổ đeo mang

Em vẫn cười vui như hoa nở

Không oán than đời kiếp hồng nhan Bởi em là phụ nữ Việt Nam

Đức hạnh trong em mát ngọt lành

Ngày đêm chăm chút chồng con cái

Nắng dải mưa dầu không trách than Công dung ngôn hạnh em đều có

Trả nghĩa ơn đời ai biết cho

Vượt bao gian khó đời xuôi ngược

Không quản thân đời khúc quanh co.

Mẹ của anh

MẸ CỦA ANH

Tác giả: Xuân Quỳnh

Phải đâu mẹ của riêng anh

Mẹ là mẹ của chúng mình đây thôi

Mẹ tuy không đẻ không nuôi

Mà em ơn mẹ suốt đời, chưa xong

Ngày xưa má mẹ cũng hồng

Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau

Bây giờ tóc mẹ trắng phau

Ðể cho mái tóc trên đầu anh đen

Ðâu còn dốc nắng đường quen

Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần

Thương anh thương cả bước chân

Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao

Lời ru mẹ hát thuở nào

Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:

Nào là hoa bưởi hoa chanh

Nào câu quan họ mái đình cây đa

Xin đừng bắt chước câu ca

Ði về dối mẹ để mà yêu nhau

Mẹ không ghét bỏ em đâu

Yêu anh em đã là dâu trong nhà

Em xin hát tiếp lời ca

Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn

Hát tình yêu của chúng mình

Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng

Giữa ngàn hoa cỏ núi sông

Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ

Chắt chiu từng những ngày xưa

Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

Bài thơ: Và anh tồn tại

VÀ ANH TỒN TẠI

Thơ: Lưu Quang Vũ

Giữa bao la đường sá của con người

Thành phố rộng, hồ xa chiều nổi gió

Ngày chóng tắt cây vườn mau đổ lá

Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài

Chỉ một người ở lại với anh thôi

Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi

Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới

Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương

Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn

Anh lạc bước, em đưa anh trở lại

Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi

Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh

Khi những điều giả dối vây quanh

Bàn tay ấy chở che và gìn giữ

Biết ơn em, em từ miền cát gió

Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng

Anh thành người có ích cũng nhờ em

Anh biết sống vững vàng không sợ hãi

Như người làm vườn, như người dệt vải

Ngày của đời thường thành ngày- ở -bên -em

Anh biết tình yêu không phải là vô biên

Như tia nắng, chúng mình không sống mãi

Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại

Ai biết ngày mai sẽ có những gì

Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi

Giữa thế giới mong manh và biến đổi

“Anh yêu em và anh tồn tại”

Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng

Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương

Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại

Em ở đấy, bàn tay tin cậy

Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày

Ðôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa

Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ

Ðã quen lắm em còn bỡ ngỡ

Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng làm sao.

Bài thơ: Vợ

VỢ

Thơ: Nguyễn Duy Nhuệ

Có những lúc trốn xô bồ ta về tựa vào em

như con tàu viễn dương thả neo bám vào đất mẹ

cuộc đời lặng thầm, cuộc đời gào thét

trở về bên em ta trở lại chính mình

Nhân gian tưởng rộng nhường kia mà té ra nhỏ hẹp

đi hoài vẫn có tiểu nhân

em nâng đỡ mỗi khi ta mệt mỏi

mỗi khi ta chuẩn bị ăn đòn

Có một mái nhà, có một tình yêu

ta thành kẻ giàu sang và phú quý

em như hòn đảo chìm chứa đầy châu báu

ta để dành dự trữ lúc nguy nan

Đã từng có lúc bị gục niềm tin

ta vịn tình yêu em đứng dậy

ta trốn chạy cô đơn bằng bao dung nhân hậu

mỗi khi cuộc đời buồn ta lại nhớ về em…

Mái nhà em chỉ giản dị thế thôi

mà giông gió bão bùng em che hết cả

cả anh nữa, dẫu hoang sơ đến vậy

khi trở về lặng lẽ gã chồng ngoan…

Bài thơ: Tôi ru con gái tôi

TÔI RU CON GÁI TÔI

Thơ: Đỗ Trung Lai

À ơi con ngủ cho ngon

Đắp chăn rồi bố mắc màn cho con

Nửa đời nước nước non non

Con vừa một tuổi, bố tròn bốn mươi

Nửa đời đi ngược về xuôi

Đêm nay bố ngắm con cười trong mơ

Môi hồng, răng trắng, tóc tơ

Bố cho máu đỏ, mẹ cho hình hài

Giời cho tính nết sau này

Cầu cho con những khéo tay, dịu dàng

Trong đêm con thở nhẹ nhàng,

Cầu cho con khỏi bần hàn mai sau

À ơi con ngủ cho lâu,

Cầu cho con chẳng một câu lụy người

À ơi thân gái ở đời,

Những nơi tục lụy con thời tránh xa.

“Thiện căn ở tại lòng ta”

Mạnh hơn lẽ quỷ, lời ma dọc đường

À ơi thương đến là thương

Cầu cho thánh thiện dẫn đường con đi

Đừng ham ngũ sắc làm chi,

Trời xanh muôn thuở có gì cũ đâu.

Đò đầy, phá rộng, sông sâu

Có qua thì lúc bạc đầu hãy qua

Yêu thơ cùng với yêu hoa

Cũng đừng yêu quá như là bố yêu

Ở nhà biết vá, biết thêu

Ra đường kẻ ghẹo người trêu mặc người

À ơi thân gởi ở đời

Cổ kim đâu cũng quý người thủy chung

Câu rằng, chị ngã em nâng

Là qua hết được mọi vùng khó qua

Đi cùng con lúc tuổi hoa,

Đời người ngắn lắm, bố già đến nơi.

Nay mai giời gọi lên giời

Cũng là đã có mấy lời cho con

À ơi máu đỏ như son,

Mai sau con lớn con còn nhớ chăng?

Bài thơ: Trái tim sinh nở

TRÁI TIM SINH NỞ

Thơ: Lâm Thị Mỹ Dạ

Trái tim có mấy phần buồn

Mấy phần vui sướng nhớ thương mấy phần

Phần yêu em gửi cho anh

Còn phần hy vọng em dành cho con

Mấy phần chờ đợi mỏi mòn

Mẹ em đã nhận lúc còn tuổi xanh

Người xưa nào có phụ tình

Mà sao mẹ chịu một mình khổ đau

Thác ghềnh nước cả, sông sâu

Chống chèo mình mẹ đương đầu bão giông

Buồn lo mẹ giấu bên lòng

Nuôi em trong dạ, mẹ mong từng ngày

Nỗi mình biết ngó ai hay

Bao đêm nước mắt vơi đầy, mẹ ơi

Khi em cất tiếng chào đời

Trái tim mẹ tưởng héo rồi lại tươi

Đời nay mơ ước rộng dài

Trái tim đập tới ngày mai êm đềm

Mẹ cho anh trái tim em

Trái tim yêu, trái ấm mềm anh ơi

Trái tim sinh nở giữa đời

Những con ta lại hát lời mẹ ru

Biếc xanh là sắc mùa thu

Vàng tươi là lúa, mịt mù là mây

Ngày đêm sớm tối đổi thay

Trái tim vẫn một bầu đầy đỏ tươi

Dẫu khi tắt nghỉ cuộc đời

Trái tim mẹ giữa đất trời còn yêu.

Bài thơ: Bài thơ về mẹ

BÀI THƠ VỀ MẸ

Thơ: Đinh Thu Hiền

Xa mẹ con thành bé bỏng

Giờ này mẹ ngủ ngon chưa?

Hà thành gió mùa đông bắc

Con ngồi đếm khắc giao mùa

Con đi chắc nhà vắng lắm

Bản nhạc con thích, ai nghe?

Chiếc xe con thường đi học

Chắc bụi đã bám còn gì?

Tóc con đã dài rồi đấy

Vắng con mẹ gỡ tóc mình

Niềm vui xẹt qua tờ giấy

Nỗi buồn đứng lại, lặng thinh Thơ con tặng cho người khác

Viết về mẹ chẳng là bao

Phố sâu gió mùa đông bắc

Trong con bóng mẹ ngọt ngào.

Nói tóm lại, dù ở thời nào đi chăng nữa, phụ nữ luôn đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống cũng như công việc. Bên cạnh việc giữ gìn phẩm chất truyền thống từ ngàn đời xưa, người phụ nữ ngày nay luôn phải phấn đấu trở thành một công dân tốt, biết ước mơ, sống có hoài bão, sống trách nhiệm với xã hội và cộng đồng. Đó là những yếu tố rất cơ bản, những yếu tố cội nguồn về phụ nữ Việt Nam.

Theo chúng tôi

Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Top 10 Bài Thơ Việt Nam Hay Nhất Thế Kỷ 20 Mới Nhất

Mẹ và Quả

Những mùa quả mẹ tôi hái được

Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng

Những mùa quả lặn rồi lại mọc

Như mặt trời, khi như mặt trăng.

Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên

Còn những bí và bầu thì lớn xuống

Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn

Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi.

Và chúng tôi, một thứ quả trên đời

Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái

Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi

Mình vẫn còn một thứ quả non xanh?

Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm

Sang Thu

Bỗng nhận ra hương ổi

Phả vào trong gió se

Sương chùng chình qua ngõ

Hình như thu đã về

Sông được lúc dềnh dàng

Chim bắt đầu vội vã

Có đám mây mùa hạ

Vắt nửa mình sang thu

Vẫn còn bao nhiêu nắng

Đã vơi dần cơn mưa

Sấm cũng bớt bất ngờ

Trên hàng cây đứng tuổi.

Tác giả: Hữu Thỉnh

Bầm ơi

Ai về thăm mẹ quê ta

Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm…

Bầm ơi có rét không bầm!

Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn

Bầm ra ruộng cấy bầm run

Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non

Mạ non bầm cấy mấy đon

Ruột gan bầm lại thương con mấy lần.

Mưa phùn ướt áo tứ thân

Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!

Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều

Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe!

Con đi trăm núi ngàn khe

Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm

Con đi đánh giặc mười năm

Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.

Con ra tiền tuyến xa xôi

Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền.

Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân.

Con đi xa cũng như gần

Anh em đồng chí quây quần là con.

Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí

Bầm quý con, bầm quý anh em.

Bầm ơi, liền khúc ruột mềm

Có con có mẹ, còn thêm đồng bào

Con đi mỗi bước gian lao

Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm!

Bao bà cụ từ tâm như mẹ

Yêu quý con như đẻ con ra.

Cho con nào áo nào quà

Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi.

Con đi, con lớn lên rồi

Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con!

Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm.

Mẹ già tóc bạc hoa râm

Chiều nay chắc cũng nghe thầm tiếng con…

Tác giả: Tố Hữu

Khi con tu hú

Khi con tu hú gọi bầy

Lúa chiêm đang chín trái cây ngọt dần

Vườn râm dậy tiếng ve ngân

Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào

Trời xanh càng rộng càng cao

Đôi con diều sáo lộn nhào từng không…

Ta nghe hè dậy bên lòng

Mà chân muốn đạp tan phòng, hè ôi.

Ngột làm sao, chết uất thôi

Con chim tu hú ngoài trời cứ kêu!

Tác giả: Tố Hữu

Miền Trung

Bao giờ em về thăm

Quê hương anh một thời ngút lửa

Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa

Chuốt ruột mình thành giải lụa Sông Lam

Miền Trung Tấm lưng trần đen sạm Những đốt sống Trường Sơn lởm chởm giăng màn Thoáng bóng giặc núi bửa báng súng Những đứa con văng mình như mảnh đạn Thương mẹ một mình trời sinh đá mồ côi

Miền Trung Bao đời núi bể kề đôi Ôi! Biển Đông – giọt nước mắt của muôn ngàn thế hệ Nóng hổi như vừa lăn xuống Theo những tượng đá cụt đầu của Trường Sơn uy nghiêm Miền Trung Câu ví dặm nằm nghiêng Trên nắng và dưới cát Đến câu hát cũng hai lần sàng lại Sao lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm Miền Trung Bao giờ em về thăm Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ Không ai giao mà trắng mặt người Miền Trung Eo đất này thắt đáy lưng ong Cho tình người đọng mật Em gắng về Đừng để mẹ già mong.

Tác giả: Hoàng Trần Cương

Ông đồ

Mỗi năm hoa đào nở

Lại thấy ông đồ già

Bày mực tàu, giấy đỏ

Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết

Tấm tắc ngợi khen tài

Hoa tay thảo những nét

Như phượng múa, rồng bay

Nhưng mỗi năm, mỗi vắng

Người thuê viết nay đâu

Giấy đỏ buồn không thắm

Mực đọng trong nghiên sầu

Ông đồ vẫn ngồi đấy

Qua đường không ai hay

Lá vàng rơi trên giấy

Ngoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở

Không thấy ông đồ xưa

Những người muôn năm cũ

Hồn ở đâu bây giờ?

Tác giả: Vũ Đình Liên

Tự hát

Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng

Trái tim em, anh đã từng biết đấy

Anh là người coi thường của cải

Nên nếu cần anh bán nó đi ngay.

Em cũng không mong nó giống mặt trời

Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống

Lại mình anh với đêm dài câm lặng

Mà lòng anh xa cách với lòng em.

Em trở về đúng nghĩa trái tim

Biết làm sống những hồng cầu đã chết,

Biết lấy lại những gì đã mất,

Biết rút gần khoảng cách của yêu, tin.

Em trở về đúng nghĩa trái tim em

Biết khao khát những điều anh mơ ước

Biết xúc động qua nhiều nhận thức

Biết yêu anh và biết được anh yêu.

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều

Những cửa sổ con tàu chẳng đóng

Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm

Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh.

Em lo âu trước xa tắp đường mình

Trái tim đập cồn cào không thể nói

Trái tim đập cồn cào cơn đói

Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn.

Em trở về đúng nghĩa trái tim em

Là máu thịt, đời thường ai chẳng có

Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa

Nhưng biết yêu anh cả khi khi đi rồi.

Tác giả: Xuân Quỳnh

Thăm lúa

Mặt trời càng lên tỏ

Bông lúa chín thêm vàng

Sương treo đầu ngọn gió

Sương lại càng long lanh.

Bay vút tận trời xanh

Chiền chiện cao cùng hót

Tiếng chim nghe thánh thót

Văng vẳng khắp cánh đồng

Đứng chống cuộc em trông

Em thấy lòng khấp khởi

Bởi vì em nhớ lại

Một buổi sớm mai ri

Anh tình nguyện ra đi

Chiền chiện cao cùng hót

Lúa cũng vừa sẫm hột

Em tiễn anh lên đường

Chiếc xắc mây anh mang

Em nách mo cơm nếp

Lúa níu anh trật dép

Anh cúi sửa vội vàng

Vượt cánh đồng tắt ngang

Đến bờ ni anh bảo

“Ruộng mình quên cày xáo

Nên lúa chín không đều

Nhớ lấy để mùa sau

Nhà cố làm cho tốt”

Xa xa nghe tiếng hát

Anh thấy rộn trong lòng

Sắp đến chỗ người đông

Anh bảo em ngoái lại

Cam ba lần ra trái

Bưởi ba lần ra hoa

Anh bước chân đi ra

Từ ngày đầu phòng ngự

Bước qua kì cầm cự

Anh có gửi lời về

Cầm thư anh mân mê

Bụng em giừ phấp phới

Anh đang mùa thắng lợi

Lúa em cũng chín rồi

Lúa tốt lắm anh ơi

Giải thi đua em giật

Xòe bàn tay bấm đốt

Tính cũng bốn năm ròng

Ai cũng bảo đừng mong

Riêng em thì vẫn nhớ

Chuối đầu vườn đã lổ

Cam đầu ngõ đã vàng

Em nhớ ruộng nhớ vườn

Không nhớ anh răng được

Mùa sau kề mùa trước

Em vác cuốc thăm đồng

Lúa sây hạt nặng bông

Thấy vui vẻ trong lòng

Em mong ngày chiến thắng.

Tác giả: Trần Hữu Thung

Nhớ Huế quê tôi

Sông núi vươn dài tiếp núi sông

Cò bay thẳng cánh nối đồng không

Có người bảo Huế xa, xa lắm

Nhưng Huế quê tôi ở giữa lòng.

Mười một năm trời mang Huế theo

Đèo cao nắng tắt bóng cheo leo

Giọng hò mái đẩy vờn mây núi

Man mát sông Hương lướt đỉnh đèo

Tôi gặp bao người xứ Huế xa

Đèn khuya thức mãi chí xông pha

Mở đường giải phóng về quê mẹ

Dựng khắp non sông bóng xóm nhà

Có bao người Huế không về nữa.

Gửi đá ven rừng chép chiến công

Có mồ liệt sỹ nâng lòng đất.

Buồm phá Tam Giang gió thổi lồng.

Nặng trĩu trăm năm bóng cổ thành

Bao lần máu đỏ nhuộm đồng xanh

Cớ sao ngày ấy buồn cung cấm

Sông nước xôn xao núi chuyển mình

Bao độ thu về, thu lại qua

Huế tôi thăm thẳm nhớ con xa

Mỗi lần phượng nở rung màu đỏ

Càng giục canh sương rộn tiếng gà.

Tác giả: Thanh Tịnh

Đây thôn Vĩ Dạ

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.

Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây đường mây,

Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…

Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,

Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa

Áo em trắng quá nhìn không ra…

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà?

Tác giả: Hàn Mặc Tử

Có thể thấy những bài thơ tuyệt vời đã đem đến một luồng không khí thoải mái cho tất cả mọi người, những tác phẩm được viết bởi những tâm hồn vô cùng lãng mạn và tình yêu quê hương đất nước. Những bài thơ tuyệt tác đã để lại cho nền thơ ca Việt Nam thêm phần phong phú và đa dạng, góp phần phát triển bản sắc văn hóa vững mạnh.

Theo chúng tôi

Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Bầm Ơi!

Hoàn cảnh ra đời bài thơ Bầm ơi!

Xã Gia Điền là một miền quê nghèo của vùng trung du Hạ Hòa (Phú Thọ), là nơi mà người dân quê gọi mẹ là bầm, là bủ. Và ở chính mảnh đất nghĩa tình này, nhà thơ Tố Hữu đã sáng tác bài thơ “Bầm ơi” nổi tiếng.

Vào những năm 1947, 1948, đoàn văn nghệ sỹ trong hành trình “nhận đường” đã chọn Gia Điền làm nơi dừng chân và hoạt động văn học nghệ thuật. Khi ấy, các nhà văn, nhà thơ như Tố Hữu, Nguyễn Đình Thi, Nguyễn Huy Tưởng, Kim Lân đã ở lại thôn Gốc Gạo xã Gia Điền. Ngôi nhà mà các nhà văn chọn để ở trọ là nhà bà cụ Nguyễn Thị Gái. Khi các văn nghệ sỹ đến ở, bủ Gái đã dọn xuống bếp để nhường giường và không gian nhà trên cho khách. Cũng từ chính ngôi mà mái cọ bình yên này, vào khoảng thời gian ấy, bài thơ Bầm ơi được “khai sinh”.

Ai về thăm mẹ quê ta

Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm…

Bầm ơi có rét không bầm!

Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn

Bầm ra ruộng cấy bầm run

Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non

Mạ non bầm cấy mấy đon

Ruột gan bầm lại thương con mấy lần.

Mưa phùn ướt áo tứ thân

Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!

Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều

Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe!

Con đi trăm núi ngàn khe

Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm

Con đi đánh giặc mười năm

Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.

Con ra tiền tuyến xa xôi

Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền.

Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân.

Con đi xa cũng như gần

Anh em đồng chí quây quần là con.

Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí

Bầm quý con, bầm quý anh em.

Bầm ơi, liền khúc ruột mềm

Có con có mẹ, còn thêm đồng bào

Con đi mỗi bước gian lao

Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm!

Bao bà cụ từ tâm như mẹ

Yêu quý con như đẻ con ra.

Cho con nào áo nào quà

Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi.

Con đi, con lớn lên rồi

Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con!

Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm.

Mẹ già tóc bạc hoa râm

Chiều nay chắc cụng nghe thầm tiếng con…

1948

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Và Cảm Nhận Bài Thơ Thơ 20 trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!