Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Đồn Đại Hại Chết Người Ta được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Đồn Đại Hại Chết Người Ta
Tác giả : Nhĩ Nhã  
Ngoại Truyện 2: Nỗi Phiền Muộn Của Bạch Phu Tử
/
39
  Xuống cuối
Hôm nay là tròn một năm ngày thư viện Hiểu Phong mở cửa.
Một trong những hoạt động trào mừng long trọng nhất chính là: kỳ thi cuối năm! Tài tử giai nhân trong thư viện Hiểu Phong mặc dù còn bận yêu đương, hoàng tử hoàng tôn còn mải tranh hoàng vị, nhưng dưới sự chỉ đạo nghiêm khắc của đệ nhất đại tài tử, sự nghiệp học hành vẫn có thành tích… đương nhiên, ngoại trừ Sách La Định.
Bạch Hiểu Phong nhìn bài thi đầy chữ xiêu vẹo như “cua bò” của Sách La Định, thở dài lần thứ 101.
Bạch Hiểu Phong tự thấy yêu cầu của mình đối với Sách La Định không cao, cứ tưởng hắn học một năm rồi, tốt xấu gì cũng phải có chút tiến bộ chứ? Nào ngờ, một chút cũng không! Vốn dĩ, Bạch Hiểu Phong cảm thấy cũng chẳng quan trọng, nhưng vừa nghĩ đến đồ vô dụng này là em rể mình, lại nhìn bài thi của tiểu muội, hắn không khỏi tức đến giậm chân – Quá hời cho Sách La Định rồi! Bạch Hiểu Phong đang vận khí điều tiết lại tâm trạng thì nghe thấy một giọng nói êm tai: “Sao vậy? Bài thi này tốt lắm sao? Chàng xem đến ngây người cơ à?”.
Bạch Hiểu Phong bất lực ngẩng đầu, thấy Đường Nguyệt Nhữ bưng bát canh đứng bên cạnh đang cười mình.
Nàng đặt bát canh xuống trước mặt hắn, nói: “Chàng dùng chút đi”.
Bạch Hiểu Phong mở ra nhìn, gà hầm tam thất, bất lực nhìn Đường Nguyệt Nhữ: “Ta đang ôm một bụng tức giận mà nàng còn cho ta ăn canh gà hầm?”.
“Haizz, Sách La Định là võ tướng, chàng không nên yêu cầu quá cao, qua được là tốt rồi”.
Đường Nguyệt Nhữ ngồi xuống, hờ hững nói: “Hơn nữa, văn có Bạch Hiểu Nguyệt, võ có Sách La Định, văn võ kết hợp chẳng phải rất tốt sao?”.
“Tốt cái gì mà tốt, nhà ta nhiều đời là môn đệ thư hương…”.
Bạch Hiểu Phong chưa nói xong, một tiểu nha đầu đã chạy đến: “Thiếu gia, lão gia đến rồi!”.
Nàng không hiểu.
“Giấu đi!”.
Bạch Hiểu Phong đứng lên đi ra ngoài, dặn nàng: “Đừng để cha ta nhìn thấy…”.
“Hiểu Phong…”.
Bạch thừa tướng đi vào.
“Cha”.
Bạch Hiểu Phong ra cửa nghênh đón.
Đường Nguyệt Nhữ cũng bước ra chào hỏi.
“Ô, công chúa cũng ở đây à!”.
Bạch thừa tướng thấy hai người nói chuyện riêng ở trong phòng, nghĩ mình đến không đúng lúc, liền cười ha ha, khoát tay: “Hai đứa nói chuyện tiếp đi, ta đi tìm con rể…”.
Nói xong liền quay người đi tìm Sách La Định.
Bạch Hiểu Phong thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Bạch thừa tướng vừa đi được vài bước, chợt nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi Bạch Hiểu Phong: “Nghe nói mấy hôm nay thư viện tổ chức kỳ thi cuối năm à?”.
“Ờ…”.
Bạch Hiểu Phong há miệng.
“Con rể ta thi thế nào? Có tiến bộ gì không?”.
Bạch thừa tướng đầy kỳ vọng, trước đây Bạch Hiểu Nguyệt hay khoe với ông ta, nói gần đây Sách La Định học hành tiến bộ, chữ viết cũng ngày càng đẹp.
“Ờ…” Bạch Hiểu Phong lại há miệng.
“Lấy bài thi của nó ra đây cho ta xem”.
Bạch thừa tướng cười ha ha: “Tý nữa gặp ta còn khen nó vài lời”.
Đường Nguyệt Nhữ đứng bên cạnh sắp bật cười thành tiếng.
Bạch Hiểu Phong phong lưu phóng khoáng thường ngày, hôm nay lại học vịt kêu, cứ mở miệng ra lại “ờ”.
“Ờ…”.
“Ngươi ờ cái gì?”.
Bạch thừa tướng nghiêm mặt, hỏi: “Hay là nó thi không tốt?”.
“Ờ…”.
Lần này Bạch thừa tướng không đợi Bạch Hiểu Phong “ờ” xong liền bước thẳng vào thư phòng, nhìn thấy một tập bài thi trên bàn, lật tìm: “Của Sách La Định đâu?”.
Bạch Hiểu Phong vô thức nhìn Đường Nguyệt Nhữ.
“Được được, công chúa đi thong thả”.
Bạch thừa tướng tiễn nàng ra ngoài.
Đường Nguyệt Nhữ cầm sách, nói với Bạch Hiểu Phong: “Cho ta mượn quyển sách này, xem xong ta gửi trả Bạch Hiểu Nguyệt sau”.
Bạch Hiểu Phong hiểu ý gật đầu.
Đường Nguyệt Nhữ ra khỏi cửa liền vội vàng đi về phía tiểu viện của Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch thừa tướng tìm hồi lâu vẫn không thấy bài thi của Sách La Định đâu, khó hiểu hỏi Bạch Hiểu Phong: “Sao thế? Sách La Định chưa thi à?”.
“Thi rồi ạ”.
Bạch Hiểu Phong nói: “Bài thi của hắn Hiểu Nguyệt cầm đi rồi, nói muốn xem trước”.
“Ồ…”.
Bạch thừa tướng gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
“Cha, hay là cha cứ tìm Sách La Định uống vài chén trước đi, lát Hiểu Nguyệt xem xong, con sẽ mang đến cho cha”.
Bạch Hiểu Phong dối lòng: “Sách La Định thi khá tốt, quả thực có tiến bộ”.
“Khà khà!”.
Bạch thừa tướng vừa lòng vuốt râu, xoay người ra cửa tìm Sách La Định uống rượu.
Bạch Hiểu Phong thở phào, trở về phòng lấy giấy bút ra, định viết luôn một bài thi mới cho Sách La Định, lát sẽ đưa cho Bạch Hiểu Nguyệt để nàng đưa cho cha xem.
Để cha đọc được bài thi vừa nãy thể nào cha cũng bực bội cho xem.
Hắn vừa ngồi xuống, đằng sau lại có tiếng hỏi: “Ngươi giấu giếm như vậy cũng không phải cách hay đâu, giấy không bọc được lửa!”.
Bạch Hiểu Phong giật mình, quay đầu nhìn, quả nhiên Trình Tử Khiêm đang đứng phía sau ghi chép cái gì đó.
Bạch Hiểu Phong có chút tò mò hỏi: “Có cách nào làm cho chữ viết của Sách La Định đẹp lên không?”.
Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Tư thế cầm bút của lão Sách chẳng khác tư thế cầm đao là mấy, muốn viết đẹp quả thực rất khó”.
Bạch Hiểu Phong bất lực, viết bằng tay trái, cố gắng viết thật xấu.
“Ngươi làm vậy, nhỡ Bạch thừa tướng thật sự cho rằng lão Sách tài hoa phong lưu rồi đưa hắn ra ngoài để hắn thể hiện thì sao?”.
Trình Tử Khiêm nhắc nhở Bạch Hiểu Phong: “Với mức độ hài lòng của thừa tướng với lão Sách, rất có thể thừa tướng sẽ làm như thế”.
Bạch Hiểu Phong nhíu mày: “Vậy làm thế nào? Dù sao không sớm thì muộn cũng sẽ tức chết, vậy nên sống được ngày nào hay ngày đó!”.
Trình Tử Khiêm bất lực lắc đầu.
Đường Nguyệt Nhữ vội vàng chạy đến tiểu viện của Bạch Hiểu Nguyệt, thấy nàng đang bận chọn vải, liền hỏi: “Bận à?”.
“Nguyệt Nhữ tỷ tỷ, tỷ đến thật đúng lúc, muội đang muốn chọn vài miếng vải may đồ cho Sách La Định.
Tỷ giúp muội chọn đi”.
Bạch Hiểu Nguyệt cười híp mắt chào Đường Nguyệt Nhữ.
“Đừng chọn nữa, có chuyện gấp…”.
Đường Nguyệt Nhữ nói rồi giở quyển sách ra, định đưa bài thi kia cho Bạch Hiểu Nguyệt để nàng nghĩ cách.
Nhưng Đường Nguyệt Nhữ tìm mãi không thấy đâu.
“Ối?”.
Đường Nguyệt Nhữ lật qua lật lại: “Bài thi đâu rồi?”.
“Bài thi nào?”.
Bạch Hiểu Nguyệt sáp lại ngó.
398 Đường Nguyệt Nhữ ngẫm nghĩ rồi bụm miệng nói: “Chết rồi…
Nói xong, nàng xoay người cúi đầu chạy ra ngoài tìm.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng hiếu kỳ đi theo, vẫn băn khoăn – Sao vậy nhỉ? Sách La Định ăn trưa xong liền chạy đi câu cá.
Xách hai con cá chép to chạy về định giao cho đại nương nhà bếp làm món cá chua ngọt để nhắm rượu.
Đi qua sân viện, nhìn thấy một tờ giấy, hắn cúi xuống nhặt lên, vừa mở ra xem liền trề môi: “Chữ tên khốn nào mà như cua bò vậy? Thư viện Hiểu Phong vẫn còn loại vô dụng như vậy sao?”.
Hắn đang dè bỉu thì Bạch thừa tướng đi đến: “A Sách à!”.
Sách La Định ngẩng đầu lên.
Ồ! Nhạc phụ đại nhân đến rồi.
Mặc dù hắn và Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chưa thành thân, nhưng Hoàng thượng đã ban hôn rồi, hai người coi như đã đính hôn, chỉ còn đợi đến ngày hoàng đạo để bày rượu mừng nữa thôi.
Bởi vậy Sách La Định cũng không khách sáo với Bạch thừa tướng, mở miệng là nhạc phụ.
“Đúng lúc đang muốn tìm ngươi”.
Bạch thừa tướng thấy hắn cầm hai con cá lớn, cười hỏi: “Đi câu cá về à?”.
Sách La Định vẫn không phân biệt lớn nhỏ, đưa tay khoác vai Bạch từa tướng.
“Ta cũng muốn uống vài chén, hợ…”.
Bạch thừa tướng định nói thêm gì đó, nhìn thấy tờ bài thi trong tay Sách La Định thì giật mình: “Đây là cái gì?”.
“Ai biết chứ”.
Sách La Định thuận tay ném đi: “Chữ như gà bới ấy…
hắt…
hắt xì!”.
“Bị cảm sao?”.
Bạch thừa tướng liếc qua mấy chữ, đúng là chữ gà bới! Lại nghĩ, chàng rể nhà mình năm ngoái viết còn xấu hơn, thế mà giờ biết cười chê người khác, có thể thấy là tiến bộ rõ rệt! Lão thừa tướng hài lòng cùng Sách La Định đi uống rượu.
Tờ bài thi bị Sách La Định tiện tay ném đi kia bị một trận gió thổi bay từ sân viện của thư viện Hiểu Phong ra ngoài.
Nó bay, bay… bay đến nơi xa xôi nào đó.
Cả buổi chiều, Bạch Hiểu Phong hết tay trái lại đến tay phải viết gần hai mươi bài thi.
Viết được tờ nào liền đưa cho Trình Tử Khiêm xem, hắn đều lắc đầu: “Nhìn cái là biết ngay không phải do lão Sách viết”.
Bạch Hiểu Phong sắp cởi giày dùng chân viết đến nơi rồi.
399 Ở bên kia, Đường Nguyệt Nhữ và Bạch Hiểu Nguyệt tìm khắp thư viện Hiểu Phong vẫn không thấy bài thi.
Bạch Hiểu Phong cuối cùng mới viết được một tờ vừa ý, lúc mang đến tìm Bạch Hiểu Nguyệt thì nàng và Đường Nguyệt Nhữ đã mệt đến độ không đi nổi nữa.
Ba người cầm bài thi giả đến tiểu viện của Sách La Định, lúc này hắn đang ngồi xỉa răng, lại còn hát nghêu ngao.
“Cha ta đâu?”.
Bạch Hiểu Phong hỏi.
“Đi rồi”.
Sách La Định chớp chớp mắt, có chút không hiểu: “Tâm tình nhạc phụ hôm nay rất tốt, còn khen ta tiến bộ một ngày ngàn dặm(1)…
Mà, một ngày ngàn dặm nghĩa là sao? Thoạt nghe giống như truyện sắc dục gì đó”.
“Phụt….”.
Trình Tử Khiêm ngồi ngoài cửa không nhịn nổi mà phun ngụm trà trong miệng ra, vội vàng ghi chép lại.
Bạch Hiểu Nguyệt và Đường Nguyệt Nhữ thẹn đỏ mặt chạy đi.
Bạch Hiểu Phong nhìn Sách La Định ung dung bước ra ngoài dắt chó đi dạo tiện thể tiêu cơm bằng ánh mắt ghét bỏ – Hận đến nghiến răng nghiến lợi.
/
39
  Lên đầu
196009
Chết, Chết… Thế Này Thì… Chết!
Tôi nhớ mãi một truyện cười ngăn ngắn trên báo Hoa Học Trò xưa. Có một “tóc ngắn” lẽo đẽo sau một “áo dài”. Tóc ngắn ư ử một câu nhạc vàng: ” Nếu mai anh chết em có buồn không?“. Áo dài quay lại: ” Nếu mai anh chết em cúng đầu heo“. Tóc ngắn hớn hở: ” Sao em không cúng khi anh còn sống?“. Áo dài: – ?!!
Ngày xưa, truyện cười chỉ giản dị thế thôi, ngắn gọn và ít khi có dẫn dắt. Giống như ta đọc Tam Quốc vậy, nhân vật đi ra, nói chuyện, đánh nhau (ở truyện cười thì thay đánh nhau là gây mâu thuẫn về thoại hoặc câu chữ, giải quyết mâu thuẫn), xong rồi đi vào. Không cảnh, ít miêu tả cảm xúc và sắc mặt nhưng người đọc vẫn thấy hết. Ấy là tôi không nói về truyện ngắn và thơ văn “chính thống” của Hội bút Hương đầu mùa, tôi chỉ nói về truyện cười.
Với mô-típ ấy, tôi xin kể cho bà con nghe câu truyện cười vừa xảy ra ở nhà tôi, càng nghĩ càng thấy cười, truyện cười ngày tiễn ông Công ông Táo có nội dung có thể chống… táo bón.
Hôm rồi, nhằm ngày cúng ông Táo tết Giáp Ngọ này thôi, khi vợ tôi nấu đồ cúng thì tôi vừa trông con vừa chơi game trên điện thoại. Chỉ còn mười mấy ngày nữa là Jun em ra đời, nhưng vợ vẫn đi chợ nấu ăn dọn nhà như thường, cười hè hè như hồi mới yêu, thành ra đến bữa là hai bố con nằm khểnh chơi game.
Tôi ít chơi game hoành tráng như cánh thanh niên bây giờ, nhưng vẫn thích chơi những game nho nhỏ, game đơn giản. Trò mà dạo này tôi khoái chơi là Angry Birds, trò này vui, chỉ có bọn chim cáu chứ mình thì vui, vì dù thắng hay thua mình cũng đả phá được loạn xì ngầu lên. Nếu tính toán kỹ thì thường là thắng, giải cứu được hết chim trong lồng, nếu chơi hời hợt rất hay chết vì bắn không chính xác.
Chơi trò này tôi còn phát hiện thêm, không phải cứ chim to là sức công phá cao, không phải hễ là chim nhỏ thì bắn nhẹ, thậm chí là ngược lại.
Nói chuyện dông dài thế cho bài viết dài dài tí thôi, thực ra là thế này. Lúc tôi đang chơi, thỉnh thoảng thua thì kêu “bắn thế mà chết được nhỉ?”, lúc thắng lại vỗ đùi đen đét “chết thế nào được”, thì vợ từ dưới bếp gọi lên:
Đấy, ai bảo lấy vợ thật thà!
Lỗi Chết Người Của Việc Viết Không Dấu !
Lỗi chết người của việc viết không dấu !
Cô sinh viên và người yêu học cùng lớp nói chuyện, đùa giỡn trong giờ học nhưng giáo viên chỉ phát hiện cô gái xầm xì và đã quở trách cô gái.
Vẫn còn buồn nên tuần sau đó cô nghỉ học. Anh người yêu học cùng lớp không thấy người yêu đến liền nhắn tin: “Sao em khong di hoc”.
Cô nàng nhắn lại: “Co mang, em so qua, khong muon hoc nua”.
Anh nguời yêu hoảng hốt: “Co mang hoi nao sao anh khong biet”.
Cô liền nhắn lại: “Tuan truoc. Anh va em cung lam, nhung chi minh em la co mang”.
Anh người yêu tỏ ra hiểu biết: “Anh co lam gi dau. Voi lai moi mot tuan sao biet duoc”.
Cô gái tức giận: “o truong ai cung biet roi, anh con choi a. Co mang truoc lop ai cung thay”.
Cuối cùng thì anh chàng cũng hiểu ra là mình bị nhầm giữa “có mang” và “cô mắng”.
Ở nhà buồn cô gái nhắn tin cho bạn trai đến chơi, khổ nỗi điện thoại không có tiếng Việt có dấu.
“Anh oi, em dang coi quan. Anh den ngay di, muon lam rui. Anh tien the mua bao moi nhe, o nha toan bao cu thui. Ma thui, ko can mua bao dau, em mat kinh rui, khong nhin duoc nua rui. Anh den ngay di, muon lam rui.”
Ông bố đi công tác xa lâu ngày nhận được tin nhắn của con: “Bo ve ngay, me om 1 thang dang nam tren giuong!”
Không kịp nhắn tin lại, ông bố bắt xe tức tốc về sau khi nhận tin nhắn. Về đến nhà ông hầm hầm bước vào và hỏi thằng con.
– Đâu thằng nào, có thật không?
Hoá ra con nhắn tin cho bố: “Bố về ngay, mẹ ốm 1 tháng đang nằm trên giường!”.
Hai vợ chồng giận nhau cả ngày không nói với nhau câu nào, tối vợ làm cơm xong nhắn tin cho chồng: “Co ve an com khong con cho?”
Chồng đọc tin nhắn xong tức quá nghĩ đang giận nhau nên vợ dám chửi mình, chờ hết việc về nhà mặt hầm hầm gọi vợ lên phòng hỏi:
– Giận thì giận, tại sao cô gọi tôi là con chó ?
– Thì em hỏi anh xem “Có về ăn cơm không còn chờ”.
Chàng trai mới quen một cô gái và đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau.
Một hôm anh ta đến nhà cô gái để rủ cô đi chơi nhưng cô không có nhà. Anh liền nhắn tin cho cô: “Em đang làm gì thế, anh đến nhà nhưng em không có nhà”.
Và anh chàng hầm hầm đi về và thề sẽ coi như không bao giờ biết cô; khi nhận được tin nhắn của cô: “Em dang di lam ca ve”.
Hóa ra cô gái nhắn: “Em đang đi làm ca về”, nhưng vì không dấu thành ra chàng trai đã hiểu lầm sang ý khác.
Chồng nhắn tin kiểm tra tài khoản của thuê bao di động, tổng đài nhắn lại: “Cuoc tinh toi ngay 07/02/2012 la 300.000”.
Vợ sau khi đọc được bèn lồng lộn hỏi chồng:
– Đứa nào nhắn tin đòi tiền đây? Con nào?
– Đó là tổng đài nhắn: ” cước tính tới ngày 07/02/2012 là 300.000″ chứ không phải là: “cuộc tình tối 07/02 …”. Bà thật là đa nghi.
Vợ nhắn tin cho chồng mách tội con vì nó hư. Chồng nhắn tin lại: “Em la con di”
Vợ nhận được tin nhắn, tức giận, gọi lại ngay cho chồng:
– Sao anh lại có thể nói về tôi bằng những lời lẽ như thế?
– Anh bảo là em la con đi, kể tội con với anh làm gì.
Có anh thường bị bà xã cằn nhằn mỗi khi bạn bè rủ rê, nên luôn dặn bạn bè muốn rủ đi nhậu cũng phải nhắn tin là mời đi họp.
Một hôm, có anh tên là Giáo, muốn mời bạn về nhà nhậu nên đã nhắn tin: “Ve nha giao hop gap!”
Báo hại anh kia phải giải thích mãi bà xã mới chịu tin.
Vợ ra khỏi nhà từ sớm ngày Quốc Khánh, nhìn quanh phố thấy cờ hoa rợp trời chợt nhớ ra bèn rút điện thoại nhắn tin cho chồng: “Anh treo co len di?”
Chồng đang ngồi cùng anh vợ, đọc xong tin nhắn giật mình chìa điện thoại ra truớc mặt anh ngơ ngác:
– Vợ em nó tức em cái gì mà bắt em treo cổ hả anh?
Thì ra, nàng bảo: “Anh treo cờ lên đi?” nhưng vì không dấu nên chồng khi đọc đã hiểu nhầm.
Chàng trai gọi cho người yêu, không thấy nghe máy. Anh hốt hoảng khi nhận được tin nhắn của cô: “Doi em chut, em dang ban dam ben nha thang ban”.
Anh cảm thấy thất vọng về cô vô cùng. Không ngờ người yêu mình “đang bán dâm”.
Hóa ra, cô gái nhắn là: “Đợi em chút, em đang bận đám bên nhà thằng bạn”.
Một chủ trang trại được mời dự hội nghị chăn nuôi giỏi. Ông bèn nhắn tin cho ban tổ chức: “Toi muon dem con lon di cung voi bo duoc khong? No chua ra thanh pho lan nao ca”.
Ban tổ chức nhắn lại: “Chung toi dong y. Nhung sau hoi nghi, de nghi ong de con lon lai. Chung toi se danh tiet canh con lon nha ong. Con bo thi se lam bit tet”.
Nhận tin nhắn, ông bố suýt ngất.
Hóa ra ông hỏi, có thể đem đứa con lớn đi với bố hay không, trong khi Ban tổ chức lại nghĩ là ông sẽ mang theo con lợn với con bò.
Cô gái gọi cho người yêu mãi không thấy nghe máy liền nhắn tin: “Anh o dau ma em goi hoai khong nghe may?”.
Mấy tiếng sau cô nhận được tin nhắn trả lời: “Bo may o nha”, cô liền gọi điện ngay lại với giọng tức tối:
– Anh nói gì thế, thật sự tui đã nhìn nhầm anh rồi.
– Anh bảo anh “bỏ máy ở nhà” mà, có gì không em?
Chàng trai đang ngủ thì cô bạn gái cứ nhắn tin hỏi han đủ điều. Chàng trai thấy vậy liền nhắn tin lại: “De im ngu ty con di”.
Cô bạn bực mình gọi điện lại và mắng:
– Ông chửi ai là con đĩ đấy, không nhắn tin trả lời thì thôi sao lại chửi tôi là con đĩ.
Anh bạn này liền phân vân:
Tôi có chửi bà là con đĩ đâu, ý tôi nói là “Để im ngủ tý còn đi”.
Ngày lễ, con trai được nghỉ học về xum họp gia đình. Bố mẹ chờ, chờ mãi chưa thấy nó về, mới sai đứa em gái nhắn tin hỏi: “Anh ve toi dau roi?”.
Thằng con nhắn tin trả lời: “Dang mua qua chua ve duoc”.
Đứa em gái nhanh nhảu bảo với bố mẹ:
– Mẹ ơi, anh nói đang mua quà chưa về được.
Chờ mãi tới lúc thằng con trai về, em gái đon đả:
– Sao hồi nãy anh nói đang mua quà?
– Tao nói là “đang mưa quá chưa về được”.
Người bác ở xa nhắn tin cho cháu: “Cuoi tuan nay bac ve que, nho con dat ve”.
Người cháu hốt hoảng, nghĩ có chuyện không hay nên điện thoại cho bác mình:
– Bác bị đau nặng lắm hả? Đi không nổi hay sao lại bảo con “dắt về”.
– Tổ cha mày. Tao bảo mày “đặt vé” chứ bảo mày “dắt về” hồi nào!
Hai vợ chồng nhà nọ sắp được lên tivi, háo hức chờ ngày phát sóng. Trưa hôm đó ông chồng đang chuẩn bị về xem ti vi cùng vợ thì nhận được tin nhắn: “Nha bi mat cap roi anh a”.
Ông chồng giật mình: “Chết rồi nhà mất cắp thì toi” liền phi xe máy ầm ầm về.
Về đến nhà hóa ra ti vi ở nhà “bị mất cáp” không xem được nên bà vợ nhắn cho chồng khỏi phải về nhà mất công.
Chồng đi công tác, bảo khi nào xong việc sẽ về. Nhưng đã quá 2 ngày như lịch công tác mà anh chàng vẫn mải mê công việc, cô vợ nhắn tin hỏi: “Chung nao ve?”.
Anh chồng đang bận, trả lời vội rằng:
– “Anh ban lam tinh chieu mai ve”.
Đọc xong, cô vợ quáng quàng gọi điện lại bù lu bù loa:
– Anh đi luôn đi, sao số tui khổ thế này …
Lúc này, anh chàng kia mới biết mình nhầm, hoảng hồn phân bua:
– “Anh bận lắm tính chiều mai về”. Thôi, để anh thu xếp, chiều nay về luôn vậy.
Anh nọ đang ngồi chơi, bỗng nhận được tin nhắn từ số máy lạ: “Anh oi, cho em cai cac”.
Bực mình, anh chàng nhắn lại:
– Em là ai thế, nhắn tin vớ vẩn đừng có mơ.
– Lại còn van với xin nữa không biết xấu hổ à.
Mãi lúc sau, anh này mới nhận được tin nhắn đầy đủ dấu má: “Em Vân Anh, em họ anh đây. Em mới thay số muốn xin cái card điện thoại thôi mà. Anh nghĩ ra cái gì đấy”.
– “Ve the nay con cho nao sua nua khong”.
Ngay lập tức anh nhận được vô số phản hổi từ bạn bè:
– “Sao cậu lại gọi bạn bè là chó hả?”
– “Góp ý là để tốt cho cậu chứ ghét bỏ gì mà lại nói mọi người như thế?”
– “Đúng là con người không biết suy nghĩ.”
Anh này biết sai mới vội vàng thanh minh:
– Ô, tớ có bảo ai là chó đâu, tớ hỏi “vẽ thế này còn chỗ nào sửa nữa không” thôi mà.
Sắp tới mùa bóng đá, anh chồng muốn mua cái tivi LCD để xem cho đã. Đi ngắm nghía đủ đường, phân vân giữa hai thứ, mới nhắn tin về hỏi vợ: “Em oi, mua cai 24′ hay 32′. Em thich cai nao?”.
Chị vợ đang ở nhà làm cơm, vội nhắn lại lại :
Anh chồng tưởng vợ tiếc tiền không mua nên nổi đóa, điện thoại cho vợ cáu gắt :
– Không muốn mua thì thôi, sao phải nói năng vô văn hóa thế. Cô không mua thì tôi mua.
Chị vợ mới ngớ người ra, đáp:
– Thì em đã bảo “mua cái lớn” rồi còn gì.
Gia đình nọ có con bị sốt rất cao, mấy ngày không khỏi nên hai vợ chồng quyết định đưa vào bệnh viện. Bác sĩ khám xong chuẩn đoán là tình hình rất nguy hiểm.
Người chồng thấy vậy quyết định về nhà lấy thêm tiền, để vợ ở lại phòng cấp cứu và dặn nếu có việc gì thì báo gấp cho anh. Vừa về tới nhà, anh mở điện thoại ra coi thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ cùng với một tin nhắn: “Anh oi! Con mat roi.”
Anh chồng giật nảy mình, đánh rơi cả điện thoại, ngồi xuống bậc thềm khóc hu hu. Người nhà hỏi ra rồi đọc tin nhắn, cũng cuống cuồng chạy tới bệnh viện để nhìn mặt cháu lần cuối. Tới nơi, mới thấy cháu bé vẫn khỏe mạnh và đang chuẩn bị ra viện.
Hóa ra tin nhắn của chị vợ là: “Anh ơi. Con mát rồi.”
Anh chồng mới chuyển tiền lương tháng trước cho cô vợ qua một người đồng nghiệp. Sau một hồi đếm đi đếm lại vẫn thấy thiếu 500.000 đồng, cô vợ liền nhắn tin cho chồng: “Anh chuyển chưa đủ”.
Anh chồng thấy vậy vội nhắn:
– Du ma. Kiem tra lai thu xem.
Tưởng chồng chửi thề với mình, cô vợ nhắn lại:
Nhà nàng và nhà chàng ở sát vách nhau. Buổi trưa nọ, ngoài trời đang mưa, chàng nhận được tin nhắn của nàng: “Qua nha em an trai cay”.
Chàng trai ngó ra ngoài thấy trời vẫn mưa, ngậm ngùi đáp lại:
– Troi dang mua anh khong qua duoc.
Nhưng cô nàng vẫn kiên quyết mời mọc:
Chàng choáng váng, rớt luôn điện thoại xuống đất!
Hóa ra nàng nhắn: “Mượn dù, đi qua đây đi”!!!
Đang bực bội và muốn có người cãi nhau để giảm stress, cô gái online và gọi ngay anh bạn trên mạng lại để nói chuyện.
Chàng trai giật mình đánh thót một cái, xong ngập ngừng trả lời lại:
Cô gái được thể giãi bày ngay:
Anh kia hí hửng, tưởng hôm nay là ngày may mắn, hớn hở gõ lại:
– Anh se den ngay bay gio, the cho em co bao cao su chua?
Cô gái đến giờ mới chợt hiểu ra, tức giận mắng lại:
Con trai mượn điện thoại của bố nhắn tin cho bạn: “may co muon vo tao khong?”.
Bạn của thằng bé trả lời: “co”
Thằng bé nhắn lại: “vay may dua vo cho tao di”.
Bạn của thằng bé trả lời: “u, toi nay tao qua”
Lúc sau bà vợ lấy điện thoại đọc được tin nhắn thì chạy ra tìm ông chồng chửi um sùm lên:
– Ông học ở đâu cái thói muốn chung chạ thế này?
Ông chồng không hiểu chuyển gì xảy ra, chỉ đến khi ông bố lôi thằng con ra bảo:
– Nó vừa mượn điện thoại của tôi – ông bố vừa nói vừa quay qua thằng con bảo – Mày nhắn cái gì cho bạn?
Thằng con ngơ ngác trả lời:
– Thì con hỏi nó nó mượn vở của con không thôi mà.
Hóa ra bà vợ đọc nhầm tin nhắn thành: “Mày có muốn vợ tao không”
Truyện Cười 18+: Khi Người Ta Làm Chuyện Ấy
Cán bộ kế hoạch hóa gia đình ở thành thị lên miền núi tư vẫn kế hoạch hóa gia đình cho một đôi vợ chồng sống ở vùng sâu vùng xa mới 30 tuổi nhưng đã có 8 đứa con.
Cán Bộ: Người dân chúng mày thật dốt. Cán bộ tư vẫn mãi mà vẫn đẻ lắm. Chả bằng một góc người thành thị.
Zi Én: (lầu bầu chửi thầm)
Tối về, Zi Én bảo vợ Chông Gió
Zi Én: Tao với mày tối nay phải đến nhà thằng giáo viên người thành thị xem nó “ấy” vợ nó thế nào mà cán bộ dân số bảo mình không bằng một góc của nó.
Tối đến, Zi Én cùng vợ rình rình ở nhà giáo viên người thành thị. Nhà sàn nên hơi cao, Zi Én không nhìn thấy gì bèn bảo vợ đứng lên trên lưng mình để xem. Xem ra người miền núi cũng galant phết. 10 phút sau, vợ Zi Én trèo xuống, mặt hơi đỏ. Zi Én quát:”Thế nào? Mày thấy gì không?” Chị vợ thèn thẹn lắc đầu: “Vợ chồng ông giáo ấy cũng thế. Chả khác gì lúc mình ấy tôi cả”. Zi Én tức lắm, lầm bầm:” Đồ đàn bà chúng mày đái ko qua ngọn cỏ. Cán bộ đã bảo khác là khác. Để ông đứng trên vai mày ông xem”
5 phút sau,Zi Én trèo xuống đất, mắt xanh mét, cắt không ra một giọt máu, chân tay run lẩy bẩy. Vợ lấy làm lạ lắm nhưng không dám hỏi. Trên đường về, Zi Én rỉ tai vợ: “Thôi mình nghèo cũng được, đẻ nhiều cũng được chứ tao không bắt chước được cách ấy vợ của bọn người thành thị đâu.Chúng nó ấy nhau xong lột da vứt vào sọt rác. Đau lắm, tao chịu”
Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Đồn Đại Hại Chết Người Ta trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!