Bạn đang xem bài viết Chuyện Về Bài Thơ Tình Nổi Tiếng “Gửi K.” Của A.puskin được cập nhật mới nhất tháng 11 năm 2023 trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Trang văn nghệ
A.Puskin – Mặt trời của thi ca Nga Chưa đầy 17 tuổi, Anna Pêtrốpna Kern đã phải kết hôn với một vị tướng 52 tuổi, phải theo chồng chuyển hết nơi này đến nơi khác, phụ thuộc vào nơi đóng quân của chồng. Cùng trong giới quý tộc, nên cô đã có dịp quen biết với Puskin. Nhưng sự kiện đáng nhớ của cô là chuyến đi vào đầu năm 1819 đến Pêtécxbua thăm bà cô và gặp lại Puskin ở trang ấp Mikhailốpxkôje liền kề. Puskin sửng sốt trước vẻ đẹp thiên thần của nàng – “Trước mắt anh, em bỗng hiện ra”. Còn nàng thì bất ngờ được gặp lại Mặt trời thi ca mà mình ngưỡng mộ.
Theo ông Thuý Toàn thì từ giữa năm 1820 – thời gian A.Puskin bị đưa về an trí tại làng Mikhailốpxkôje, trang ấp của gia đình nhà thơ – ông đã nhiều lần lui tới làng Trigorxkôje, nơi Anna Pêtrốpna Kern ở với bà cô. Suốt thời gian ở trang trại, hầu như ngày nào Puskin cũng đến thăm Anna Pêtrốpna Kern. Đêm cuối trước khi Anna rời Trigôrxkôje, nhà thơ đã cùng Anna về dạo chơi trong vườn cây trang ấp Mikhailốpxkôje của gia đình mình. Sáng hôm sau, khi đến chia tay với Anna, nhà thơ đã tặng nàng cuốn sách in chương đầu của tiểu thuyết thơ “Epghêni Ônêghin” mới viết. Gài ở giữa những trang sách là một tờ giấy viết thư gấp tư có chép một bài thơ.
Rồi nhà thơ qua đời sau trận đấu súng với Đantex vào đầu năm 1837. Ngày 1/2/1837, Anna Pêtrốpna đã âm thầm khóc và cầu nguyện cho nhà thơ. Từ đây, Anna Pêtrốpna đã chăm chút gìn giữ mọi kỷ vật gợi nhớ đến Puskin, từ những câu thơ, thư từ trao đổi với Puskin, đến cái ghế gỗ mà nhà thơ đã từng ngồi…
Đoạn kết bài thơ tình “Gửi K.” Một buổi tối cuối tháng 3/1879 (sau khi A.Puskin mất 40 năm), bà quả phụ Pôkôtôva đã tổ chức buổi hòa nhạc mừng thọ, có mời nghệ sĩ Kômixarzépxki E.P – nghệ sĩ có giọng teno nổi tiếng – từ Thủ đô về trình diễn tại trang ấp của nhà họ Pôkôtốp (làng Xtekhnevô, huyện Nôvôrzép – nơi cách hai trang ấp Mikhailốpxkôje và Trigoexkiôje chừng 40 km). Trang trại này xưa kia của chúa đất Pôkôtốp Ivan Matheevits, người có giao du rộng rãi với giới trí thức Thủ đô. Mọi người có mặt trong tối hòa nhạc đều hân hoan hồ hởi. Ca sĩ thì rất hào hứng, mang hết tài nghệ của mình ra chinh phục khán giả.
Không khí đang tưng bừng bỗng bị một bà già lạ, ăn mặc xộc xệch, khắp người đầy bụi đất, làm hỏng. Dù bà cụ đã được mời vào cùng dự, nhưng bà ta không chịu ngồi yên, cứ quay đi quay lại, càu nhàu này nọ về sự trình diễn của nghệ sĩ. Mọi người đều tỏ vẻ không hài lòng với bà lão, còn nghệ sĩ thì mất hứng. Cuối cùng, nghệ sĩ phải ghé tai hỏi bà chủ xem bà già kia là ai? Té ra đó chính là Anna Pêtrốpna Kern – người đã được nhà thơ Nga Puskin làm cho trở thành bất tử với bài thơ Thế là Kômixazépxki bỗng thay đổi hẳn. Ông trở nên nghiêm trang và xin phép được hát bài hát “Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu”, lời thơ của Puskin, do nhạc sĩ nổi tiếng Glinca phổ nhạc năm 1840 – một ca khúc ca phổ biến ở nước Nga mà ai cũng yêu thích như một bài dân ca.
Anna Pêtrốpna chăm chú lắng nghe, nước mắt giàn giụa. Hát xong, ca sĩ đã đến quỳ xuống trước bà lão, nâng tay bà lên và cúi hôn. Bà lão ôm lấy mái đầu chàng ca sĩ lừng danh ở tuổi bốn mươi và tặng cho chàng một nụ hôn trên trán.
Thì ra, vào những ngày cuối đời, nhớ về kỷ niệm xưa, bà lão Anna Pêtrốpna Kern đã quyết định một lần nữa về thăm lại Mikhailốpxkôje ngày nào. Bà cụ lên xe, tìm về nơi bà và Mặt trời thi ca Nga A.Puskin gặp nhau, và buổi chiều, bà cụ đã tới trang ấp của chúa đất Pokotop đúng vào tối hòa nhạc.
Anna Pêtrốpna Kern đã được nhà thơ Nga Puskin làm cho trở thành bất tử cùng với bài thơ tình “Gửi K.”. Bài thơ và tên tuổi người phụ nữ ấy đã sống mãi tới ngày nay.
Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu
Trước mắt anh, em bỗng hiện lên Như hư ảnh mong manh vụt biến Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
Giữa day dứt sầu đau tuyệt vọng Giữa ồn ào xáo động buồn lo Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng Bóng dáng em, anh gặp lại trong mơ.
Tháng ngày qua những cơn gió bụi Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ Lãng quên rồi giọng em hiền dịu Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga.
Giữa cô quạnh, âm u tù hãm Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu Chẳng thiên thần, chẳng nguồn cảm xúc Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.
Cả hồn anh bỗng bừng bừng tỉnh giấc Trước mắt anh, em lại hiện lên Như hư ảnh mong manh vụt biến Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
Trái tim lại rộn ràng náo nức Vì trái tim sống dậy đủ điều Cả thiên thần, cả nguồn cảm xúc Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.
Chuyện Tình Người Nổi Tiếng: Giáo Sư Hoàng Xuân Hãn Và Vần Thơ Se Duyên
Hoàng xuân Hãn & Nguyễn thị Bính
06:23 AM – 15/11/2023 Thanh Niên
Những công trình nghiên cứu của ông như Danh từ khoa học, La Sơn phu tử, Chinh phụ ngâm bị khảo, Lý Thường Kiệt... đã để lại những dấu ấn lớn trong lãnh vực văn hóa, lịch sử, giáo dục, khoa học. Ông đã được nhà nước trao tặng nhiều huân chương, danh hiệu cao quý.
Vì thương son phấn dễ tàn phai
Ngày trước, nhiều người thành vợ chồng, không vì quen biết mà do cho mẹ hai bên đã… hứa hẹn trước. Ông bà cụ Hoàng Xuân Úc và Lê Thị Ấu ở làng Yên Hồ, chúng tôi Sơn (Hà Tĩnh) đã hứa gả con trai là Hoàng Xuân Hãn cho một gia đình ở H.Hương Sơn. Mọi việc chưa chuẩn bị xong thì cậu con trai – thủ khoa Quốc học Vinh, thủ khoa kỳ thi Thành Chung toàn Trung bộ được nhận học bổng du học ở Pháp.
Trước ngày lên đường, năm 1928, cậu được cha mẹ dẫn sang nhìn mặt cô gái đã được hứa hôn. Đó là con gái một nhà khoa bảng. Cuộc gặp gỡ ấy, không rõ có để lại ấn tượng gì sâu đậm không, nhưng sau khi sang Pháp vì cuốn hút vào công việc học tập nên cậu viết thư gửi về song thân trình bày suy nghĩ chân thành của mình. Sau này ở tuổi ngoài 80, cụ Hoàng Xuân Hãn đã kể lại rằng trong thư có đoạn viết: “Con gái thì có lứa, con còn lâu mới về được, nếu có nơi xứng đôi vừa lứa thì gia đình cứ để cho V. gây dựng gia thất, con không có gì dám oán trách”.
Mọi việc đã diễn ra theo ý nguyện của cậu.
Sau này bà V. trở thành vợ của một bác sĩ. Năm 1930, lúc bà V. đám cưới, Hoàng Xuân Hãn có tặng bài thơ Đường luật có câu “Sắt cầm duyên mới mừng tươi thắm/Gang tấc lòng xưa luống lữ hoài/Chớ trách vàng thau hay kẹn kẻ/Vì thương son phấn dễ tàn phai”. Dù không lấy được nhau theo sắp xếp của cha mẹ, nhưng họ vẫn giữ được cái tình, thật đáng quý.
Họa người bên nguyệt biết tình chăng ?
Sang Pháp, Hoàng Xuân Hãn học toán cao cấp ở Lycée Saint Louis, sau đó thi đậu vào Trường cao đẳng Sư phạm và bắt đầu chú tâm biên soạn Danh từ khoa học – cuốn sách nổi tiếng đặt nền móng đầu tiên về xây dựng hệ thống thuật ngữ khoa học bằng tiếng Việt. Sau đó, ông còn thi đậu lấy bằng bách khoa, kỹ sư cầu cống, thạc sĩ toán.
Năm 1935, ông đáp tàu về thăm cố hương. Những ngày lênh đênh sông nước, tình cờ ông làm quen với cô Nguyễn Thị Bính – một tiểu thư mảnh mai, xinh đẹp người Hà Nội nhà ở phố Gia Long (nay là phố Bà Triệu). Bấy giờ, cô Bính cũng đã lấy bằng tốt nghiệp Trường cao đẳng Y Dược Paris.
Mối tình nảy nở giữa biển khơi này đã được kể lại trong Tổng tập La Sơn Yên Hồ Hoàng Xuân Hãn (NXB Giáo dục, 1988): Khi tàu ngang qua Ấn Độ Dương, gặp lúc trăng rằm, cô Bính đề nghị người bạn trai thử làm bài thơ Vịnh nguyệt. Được lời như cởi tấm lòng, Hoàng Xuân Hãn nửa đùa nửa thật xuất khẩu: “Có người bảo tớ vịnh thơ trăng/Tớ cũng toan ngâm ngợi chị Hằng/Ngán nỗi người xinh, trăng thẹn mặt/Ngây lòng tớ gặm bút mòn răng/Trông trăng chỉ thấy ai cười nụ/Gác bút vì e tớ nghĩ xằng/Vịnh nguyệt vì người thôi cũng vịnh/Họa người bên nguyệt biết tình chăng?”.
Nghe xong bài thơ, cô Bính đỏ mặt e thẹn vì thấy được “tình ý” mà người bạn trai đã gửi gắm. Ngay sau đó, Hoàng Xuân Hãn còn tặng cô Bính thêm bài hát nói: “Trăng với biển nửa mờ nửa xám/Mây trên trời mấy đám phất phơ/Mảnh trăng khi tỏ lại khi mờ/Khách trên biển còn ngờ nơi Nhược Thủy/Cám cảnh thân đơn thằng Cuội quỷ/Gẫm thương tình muộn chị Hằng Nga/Những tưởng rằng trăng lạ với trăng xa/Ai ngờ cũng trăng nhà cười mủm mỉm/Chốn lữ quán đa tình nên bịn rịn/Hỏi trăng già soi đến tận tâm can?/Sóng đưa trăng giạt theo làn”.
Lâu nay, cô Bính nghe tiếng Hoàng Xuân Hãn luôn đậu thủ khoa trong các kỳ thi, học hành xuất sắc hơn người, không ngờ chàng cũng giỏi thơ và tài hoa đến thế. Những bài thơ này đã tạo trong tâm trí cô Bính một cảm tình đặc biệt. Những ngày gặp lại nhau tại Hà Nội, tình cảm giữa họ ngày một gắn bó hơn. Năm 1936 họ kết hôn. Đám cưới xong, nhờ bạn bè cho vay vốn, họ mở hiệu bào chế thuốc tây ở phố Tràng Thi (Hà Nội). Từ đây, mọi người quen gọi cô Bính là “Madame Hoàng Xuân Hãn”. Thời gian này, Hoàng Xuân Hãn dạy Trung học đệ nhị cấp ở Trường Bưởi (tức Trường Chu Văn An) và tham gia Hội Truyền bá quốc ngữ.
Sau ngày Toàn quốc kháng chiến (1946), gia đình vợ chồng Hoàng Xuân Hãn là địa điểm liên lạc của người yêu nước. Từ năm 1951, họ sang Paris, định cư tại Pháp. Tuy vậy, tấm lòng của họ luôn hướng về quê nhà. Dù hai người không có con, nhưng bà Bính vẫn tự hào: “Đối với nhà tôi, con tức là sách”. Mối tình đẹp “thiết thạch” từ vần thơ se duyên từ “Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy” đã gắn kết họ thủy chung đến trọn đời.
Lê Minh Quốc http://thanhnien.vn/van-hoa/chuyen-tinh-nguoi-noi-tieng-giao-su-hoang-xuan-han-va-van-tho-se-duyen-765199.html
Tổng Hợp Các Bài Thơ 4 Chữ Nổi Tiếng Về Tình Bạn
Các bài thơ bốn chữ về tình bạn hay nhất
Để nhắc nhở chúng ta luôn biết trân trọng và gìn giữ phát huy những gì đẹp nhất của tình bạn. Đừng để đánh mất đi rồi chúng ta lại hối tiếc và bâng khuâng vì thế trong lúc còn là học sinh rất nhiều bạn đã làm thơ để dành tặng cho nhau.
Tình bạn mãi mãi là thắm thiết
Có bạn bè chia sẻ niềm vui
Nếu có bạn mà không có tôi
Thì cuộc đời chẳng còn ý nghĩa.
Say tình say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ say nhạc say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.
Đời còn vui khi còn cầm bút
Đời hết vui khi bút lìa tay
Ở đời tình bạn là đẹp nhất
Nở huy hoàng trong lúc tươi vui.
Tình bạn là lá là hoa
Tình bạn là cả bài ca trên đời
Tình bạn trong sáng tuyệt vời
Đẹp hơn tất cả bầu trời ban đêm.
Tôi gửi đến bạn lời cảm ơn
Hãy bỏ qua đi lúc giận hờn
Tình bạn chúng ta mãi gắn bó
Càng giận ta càng thân nhau hơn.
Tình bạn là vạn bông hoa
Tình bạn là vạn bài ca tuyệt vời
Những bông hoa chưa hẳn là đẹp nhất
Hoa sẽ tàn còn tình bạn không phai.
Tình bạn chúng ta
như ngàn vị sao
trên bầu trời cao
sáng mãi một màu
tình bạn chúng ta
như vạn lời ca
ca vang ca mãi
trên bầu trời xanh
tình bạn chúng ta
siết chặt vòng tay
gắn kết bè bạn
để cùng tiến tới
tình bạn chúng ta
sẽ không phai nhòa
cho dù năm tháng
vẫn mãi trôi qua
bạn bè rời xa
những kỉ niệm xưa
chỉ là dĩ vãng
từng giây từng phút
sẽ trôi qua nhanh
tình bạn còn đó
làm sao xóa nhòa….
Đi qua cánh cửa
Từ từ bước tới
Băn khoăn suy nghĩ
Người bạn cơ tri
Tình bạn chúng ta
Như một bản nhạc
Chưa từng khắc ghi
Các bài thơ bốn chữ về tình bạn thể hiện nỗi nhớ phương xaTình bạn chúng ta vẫn một màu xanh
Tình bạn như muôn ngàn ánh sáng
Chiếu rực rỡ trong đêm tối mịt mờ.
Bạn thân ơi, dù ở nơi xa vắng
Chưa bao giờ tôi thấy bạn rời tôi
Trái tim tôi vui sướng lắng nghe
Lời lặng lẽ bạn gửi bằng ý nghĩ.
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.
Dẫu ngày xưa cũng chỉ là quá khứ
Nhưng mai kia cũng từ đó mà ra
Dòng đời ơi sao không đi chậm lại
Để tình bạn ta mãi gắn chặt bền lâu.
Có những lúc ngắm trăng ngoài cửa sổ,
Lòng chợt buồn nghĩ đến bạn thân.
Xa nhau cảm thấy lòng lưu luyến,
Hai chữ bạn thân một chữ buồn.
Dường như ta còn vương vấn mãi
Những kỉ niệm mùa thu bạn bên tôi
Ta thật lòng nuối tiếc thời gian trôi
Vì giờ này chỉ còn là kỷ niệm.
Vẫn là bạn thì hãy cứ thương
Tình người muôn thuở vẫn còn vương
Chắt chiu một chút tình thương ấy
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường.
Đó là một số bài thơ mà chúng tôi đã sưu tầm của các bạn tự sáng tác để thể hiện niềm nhớ về bạn bè đã nhiều thời gian không gặp, bài thơ chỉ gồm 4 câu lắng đọng. Các bài thơ 4 chữ hay nhất mà chúng tôi sưu tập để nhằm mục đích dành cho các bạn tham khảo.
Đối với thể thơ tứ tuyệt này đơn giản dễ làm nhưng cũng cần chú ý đến ngữ điệu để có thể hay hơn và sâu sắc hơn. Qua những gợi ý ở trên, mong rằng các bạn sẽ có sáng tác thơ hay để gửi tặng bạn hữu.
3 Câu Chuyện Dân Gian Nổi Tiếng Ở Nhật Bản
1. Momotaro – Cậu bé quả đào
“Momo” có nghĩa là “đào” còn Taro là một cái tên thông thường mà người Nhật Bản đặt cho các bé trai. Vì thế, câu chuyện có tên là “Cậu bé quả đào”. Ngày xửa ngày xưa, có một người phụ nữ đang giặt đồ gần bờ sông, tình cờ thấy một trái đào rất lớn đang trôi nổi trên dòng nước. Sau đó, bà mang quả đào về nhà. Chồng bà cắt đôi quả đào ra ăn nhưng cả hai phát hiện bên trong có một cậu bé. Vì cặp vợ chồng chưa có con cái gì nên khi thấy cậu bé, họ vui mừng như nhặt được vàng, đặt tên cậu bé là Momo-Taro và nuôi nấng cậu như con đẻ của mình.
Khi Momo-Taro đến tuổi trưởng thành, cậu quyết tâm rời tổ ấm yêu thương để đến Onigashima – một hòn đảo của lũ quái vật Oni – để tiêu diệt bọn quỉ xấu xa, không cho chúng làm hại đến dân làng của cậu nữa. Trên đường đến đảo quái vật, chó, khỉ và gà lôi đã gia nhập đội của Momo-Taro, cùng lên đường giết quỉ.
Họ kề vai sát cánh bên nhau và nhanh chóng buộc bọn quỉ Oni phải đầu hàng. Chúa quỉ Oni đã phải giao cho Momo-Taro kho báu. Do đó, với kho báu đồ sộ, Momo-Taro cùng cha mẹ và dân làng cùng chung sống hạnh phúc, ấm no về sau.
Lần sau, nếu bạn có gặp một quả đào lớn và muốn cắt ra ăn, hãy cắt từ từ thôi, lỡ bên trong có một chú bé thì sao nhỉ ^^.
2. Urashimataro – Chuyện chàng Urashimataro
Từ xưa rất xưa rồi, ở một làng chài nhỏ bé, có một anh chàng tên Urashima Taro đang đi dọc bờ biển và thấy một lũ trẻ đang bắt nạt một chú rùa nhỏ. Chàng Taro đã cứu chú rùa nhỏ từ tay lũ trẻ. Vài ngày sau, chàng lại ra bờ biển nữa rồi bất ngờ thấy một con rùa lớn rẽ sóng tiến lại gần. Con rùa ngỏ ý muốn mời chàng Taro đến Ryugu-Jo – cung điện dưới lòng biển – để tỏ lòng biết ơn chàng đã cứu mạng mình. Taro leo lên lưng rùa và họ lặn xuống đáy biển sâu thẳm.
Trong lâu đài, nàng công chúa xinh đẹp Otohime đã có mặt sẵn để chờ chàng Taro và chăm sóc chàng chu đáo. Họ cùng ăn những món cao lương mĩ vị ngon lạ lùng, chiêm ngưỡng màn nhảy múa sặc sỡ của các chú cá bên bàn tiệc. Tuy vui vẻ là vậy, vài ngày sau đó, chàng Taro đã cảm thấy nhớ người thân của mình, ngỏ ý muốn quay về nhà. Dù rất muốn chàng ở lại nhưng công chúa Otohime vẫn để cho chàng quay về lại làng chài nhỏ bé của mình.
Công chúa Otohime đã trao tặng cho chàng một cái hộp Tamatebako, căn dặn chàng không được mở chiếc hộp ra. Khi quay lại mặt đất, Taro thấy mọi thứ dường như hoàn toàn thay đổi. Chàng không thể nào tìm ra ngôi nhà của mình, người mẹ của mình và những người thân quen chàng biết dường như không còn một ai cả. Chàng không ngờ rằng, từ ngày mà chàng đi xuống biển với con rùa, đã 300 năm trôi qua. Lòng tràn đầy nỗi thất vọng, buồn bã, chàng đã quên mất lời dặn của công chúa Otohime và đã mở cái hộp Tamatebako ra. Một làn khói trắng bay lên khỏi hộp, rồi thì chàng Taro lúc này biến thành một ông lão tóc bạc phơ.
Đây là một câu chuyện rất lạ lùng. Bây giờ, nhiều người tin rằng chàng Taro đã bị con rùa mang đến một hành tinh khác, như UFO.
Ngày xưa, có một ông lão làm nghề chặt cây tre sống cùng với vợ. Một ngày nọ, khi vào rừng cắt tre, ông đã phát hiện ra một cây tre tỏa ánh sáng vàng kì lạ. Ông cẩn thận cắt cây tre ra và phát hiện bên trong có một bé gái. Vì hai vợ chồng vẫn chưa có con cái gì, họ nghĩ bé gái này chính là món quà mà ông trời dành cho họ nên đã nuôi nấng cô bé như con gái mình.
Cô bé năm nào có tên là Kaguyahime nay đã trưởng thành, trở thành thiếu nữ xinh đẹp có tiếng trong vùng. Tiếng lành đồn xa, sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành của cô đã đến tai tầng lớp quí tộc. Có 5 thanh niên trẻ xuất thân từ gia đình có điều kiện đến hỏi cưới cô. Với từng người, Kaguyahime đã giao cho họ một thử thách, nếu chàng có thể hoàn thành được thì nàng sẽ đồng ý làm vợ chàng. Tuy nhiên, các thử thách này lại rất khó nên không ai có thể hoàn thành được. Sau đó, Kaguyahime trở nên yếu ớt hơn và thường khóc rất nhiều mỗi khi thấy trăng trên trời. Đôi vợ chồng già cảm thấy bất an, hỏi nàng có chuyện gì xảy ra. Nàng bộc bạch rằng nàng từ mặt trăng xuống và sẽ nhanh thôi, những người ở mặt trăng sẽ đến để đón nàng đi. Hai vợ chồng nghe vậy liền mướn các chiến binh Samurai bảo vệ cho Kaguyahime.
Cuối cùng, người ở cung trăng cũng đến và khi thấy họ, các chiến binh samurai mạnh mẽ cũng không thể nào di chuyển được. Trước khi trở về mặt trăng, nàng Kaguyahime đã tặng cho cặp đôi vợ chồng thuốc trường sinh bất lão. Rốt cuộc, họ vẫn không dùng đến bởi vì cuộc sống thiếu đi đứa con gái cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Đây có lẽ là câu chyện dân gian cổ xưa nhất Nhật Bản.
Những Bài Hát Nổi Tiếng Về Mùa Đông
‘Người tình mùa đông’, ‘Em ơi Hà Nội phố’ hay ‘Mùa đông sẽ qua’ đều là những nhạc phẩm nổi tiếng làm ấm lòng người nghe trong những ngày đông giá rét.
Được viết lời Việt từ một ca khúc của nữ ca sĩ Nhật Bản – Miyuki Nakajima, Người tình mùa đông xuất hiện lần đầu tiên vào mùa Giáng sinh năm 1994. Đây cũng là bài hát đem lại tên tuổi cho nữ ca sĩ Như Quỳnh trong làng nhạc hải ngoại, cho đến nay vẫn là một trong những nhạc phẩm nổi tiếng của cô. Người tình mùa đông với giai điệu trong trẻo, dễ thương đã gây ấn tượng mạnh mẽ với khán giả yêu nhạc Việt Nam ở đủ lứa tuổi khi ấy.
Trong những năm 1990, nhiều bé gái còn hay bắt chước phong cách tết tóc buộc nơ đỏ và đội mũ nồi của Như Quỳnh. Người tình mùa đông mang tới những cảm xúc thơ ngây, lãng mạn về lời tâm sự của một cô gái trẻ dành cho người yêu giữa khung cảnh cô đơn dưới trời mưa buốt giá. Đến nay, sau gần 20 năm, hình ảnh Như Quỳnh với vẻ đẹp trong sáng vừa đứng nhún nhảy vừa hát Người tình mùa đông trong băng video ngày nào vẫn còn vẹn nguyên cảm xúc đối với nhiều thế hệ.
“…Mùa đông sắp đến trong thành phố Buổi chiều trời lạnh, Heo may từng cơn gió Bước chân về căn gác nhỏ Nhìn xuống công viên…”
Bài hát của nhạc sĩ Đức Huy mang đến những nỗi niềm thổn thức, da diết qua sự thể hiện của nữ ca sĩ bạc mệnh Ngọc Lan. Khi cơn gió heo may tràn về, những chiếc lá úa vàng rơi rụng trên con đường vắng, cái lạnh tê tái của mùa đông trùm lên cả thành phố. Cô gái trong bài hát muốn mượn sự băng giá của mùa đông để diễn tả nỗi tương tư của mình về tình yêu đã đi qua mà chẳng thể níu giữ, chỉ còn lại đó những tiếc nuối.
“Cho em yêu anh thêm một lần nữa, rồi mai giã từ” – câu hát như xoáy sâu vào tâm sự buồn của cô gái và khiến mùa đông thêm phần lạnh lẽo hơn. Khánh Hà và Lê Hiếu cũng từng thể hiện Mùa đông sắp đến trong thành phố nhưng phiên bản để lại nhiều dấu ấn hơn cả là của Ngọc Lan. Phần video của ca khúc này cũng có những hình ảnh tuyệt đẹp của giọng ca bạc mệnh được ghi hình ở California năm xưa trong những ngày cuối thu, đầu đông.
“…Ta còn em, cây bàng mồ côi mùa đông Ta còn em, nóc phố mồ côi mùa đông Mảnh trăng mồ côi mùa đông Mùa đông năm ấy, Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ Tan lễ chiều, sao còn vọng tiếng chuông ngân?…”
Những hình ảnh đẹp nhất về mùa đông Hà Nội đã được nhạc sĩ Phú Quang đưa vào ca khúc Em ơi Hà Nội phố, phổ từ bài thơ Hà Nội phố của nhà thơ Phan Vũ. Khi những giai điệu ấy được cất lên, người nghe tìm thấy trong Hà Nội một sự hoài cổ, cũ kĩ, với một nỗi buồn man mác nhưng vẫn có cảm giác bình yên đến lạ lùng. Rất nhiều ca sĩ, từ Cẩm Vân, Thanh Lam cho tới Hồng Nhung, Bằng Kiều đều từng thể hiện thành công nhạc phẩm này.
Mùa đông Hà Nội trong Em ơi Hà Nội phố được kể bằng những hình ảnh thân thương – mùi hoàng lan, mùi hoa sữa, cây bàng mồ côi, hàng phố cũ rêu phong, mái ngói xô nghiêng, màu xanh thời gian… Bài thơ Hà Nội phố được sáng tác vào mùa đông năm 1972 khi miền Bắc đang trong giai đoạn khốc liệt của cuộc chiến tranh nên có một hình ảnh mang đầy tính ước lệ – “tiếng dương cầm trong căn nhà đổ”. Với Em ơi Hà Nội phố, người nghe như bất chợt được đi qua một con phố nhỏ và trở về với những kỷ niệm của “mùa đông năm ấy”.
“…Bước cùng với nhau, dưới cơn mưa… phùn rất lâu Tôi nhìn em, em đỏ mặt Em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi Một mùa đông, em đứng đó Một mùa đông êm đềm…”
Là một sáng tác của nhạc sĩ trẻ Phạm Toàn Thắng (biệt danh: NhocTen), Cô bé mùa đông ra đời vào giữa những năm 2000 và nhanh chóng được khán giả trẻ trong lứa tuổi 8x và 9x yêu mến. Khung cảnh trong bài hát mang một màu trắng long lanh đầy lãng mạn với cảm xúc bâng khuâng của chàng trai khi nhớ về “cô bé đáng yêu của tôi”. Lời thủ thỉ, tâm tình của chàng trai ấy gợi lên một mùa đông đầy êm đềm và ấm áp.
Phiên bản đầu tiên do chính tác giả Phạm Toàn Thắng thể hiện từng gây sốt trên cộng đồng mạng nhưng sau đó, Đăng Khôi và Thủy Tiên là hai giọng ca giúp bài hát này được phổ cập rộng rãi hơn. Giai điệu ngọt ngào, dễ nghe và lời ca đánh trúng vào tâm lý tuổi teen dù ở thời kỳ nào là những yếu tố khiến Cô bé mùa đông sau gần 10 năm vẫn là một trong những bài hát về mùa lạnh giá được giới trẻ Việt Nam yêu thích.
Mùa đông đến cùng những cơn gió lạnh, những hàng cây vắng tanh, tiếng mưa phùn rơi và đem theo cả những ký ức buồn về tình yêu. Trong một ngày mùa đông vắng lặng, chàng trai trong bài hát nhớ về người yêu và chợt nhận ra tình cảm của mình quá mãnh liệt. Tuy nhiên, tình cảm xưa kia giờ chỉ còn là “bờ cỏ này giọt sương đã tan, bậc thềm này còn in dấu chân”.
Chàng trai ấy chờ đợi mãi để rồi xót xa: “Giờ đây anh biết anh biết đã mất em rồi đấy, ngày mùa đông đến nghe tiếng xa vắng mưa phùn rơi”. Nếu như tình yêu ở mùa xuân là những e ấp, ngượng ngùng của một mối tình chớm nở, mùa hè thể hiện cho tình yêu mãnh liệt, mùa thu là tình yêu ngọt ngào, dịu êm thì mùa đông lại thường gắn với những tâm sự buồn đau. Bằng Kiều, Lê Hiếu hay Tuấn Hưng đều là những giọng ca nam đem tới cho Một ngày mùa đông những sắc màu riêng biệt.
Ra đời từ năm 1940, Đêm đông là bản nhạc tiền chiến bất hủ của Nguyễn Văn Thương – nhạc sĩ thuộc thế hệ đầu tiên của tân nhạc Việt Nam. Khi cuộc kháng chiến trường kỳ đang ở giai đoạn khốc liệt nhất, Nguyễn Văn Thương đã mang cảm xúc của mình vào bài hát để thể hiện lòng nhân ái trước những mảnh đời vất vả và bất hạnh trong chiến tranh.
Lời ca của Đêm đông mang đầy chất thơ với những hình ảnh như “thân lãng du cô liêu chán chường” hay “sầu lên khơi hồn quê lai láng”. Tiếng hát đầy ma mị của cố NSND Lê Dung mang tới cảm xúc thiêng liêng mà người nhạc sĩ muốn thể hiện trong ca khúc này. Những phiên bản của hai giọng ca hải ngoại Khánh Ly và Lệ Thu cũng rất nổi tiếng.
Nếu như mùa đông Hà Nội trong Em ơi Hà Nội phố gợi lên sự hoài niệm thì trong Hà Nội mùa vắng những cơn mưa là nỗi nhớ bâng khuâng. Bài hát được nhạc sĩ Trương Quý Hải phổ từ thơ của Bùi Thanh Tuấn vẽ nên một Hà Nội thật gần gũi nhưng lại quá xa xôi. Nỗi nhớ phảng phất qua từng câu hát miên man: “Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ, ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay, hơi ấm trao em tuổi thơ ngây”.
Đó là nỗi nhớ về mối tình đầu đẹp đẽ gắn với con đường Cổ Ngư xưa (đường Thanh Niên hiện nay) với nhịp sống chầm chậm cùng những cơn mưa rào bất chợt. Chính vì thế, khi thiếu đi những cơn mưa ấy, nỗi nhớ lại trào dâng với bao tâm sự không thể nói thành lời của người nghệ sĩ. Hai phiên bản Hà Nội mùa vắng những cơn mưa quen thuộc và được nhiều người yêu thích nhất là của Cẩm Vân và Tuấn Ngọc.
Bài hát kinh điển về mùa đông của nhạc sĩ Phú Quang mỗi lần vang lên lại đem tới cho người nghe một cảm giác se lạnh và nỗi nhớ bất tận. Những cơn gió mùa đông bắc thổi qua từng mái nhà báo hiệu mùa đông về, màu vàng của những chiếc lá thu giờ nằm dưới mặt đất, tiếng chuông chiều vang vọng từ nơi xa vắng đều là những hình ảnh gợi lên “nỗi nhớ mùa đông”.
Câu hát da diết “Làm sao về được mùa đông” như lời của tác giả thúc giục những gì đẹp đẽ trong quá khứ quay trở lại, để rồi cuối cùng phải “thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về”. Có rất nhiều giọng ca thể hiện Nỗi nhớ mùa đông theo nhiều phong cách khác nhau, nhưng nỗi nhớ khắc khoải, mãnh liệt nhất dường như vẫn là trong phiên bản của ca sĩ Thu Phương, trích từ album Đêm nằm mơ phố.
“…Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi Để trắng lối em anh về Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi Để em biết anh cần em Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây Để những dấu yêu đong đầy…”
Nơi tình yêu yêu bắt đầu được nhạc sĩ Tiến Minh viết riêng cho phim truyền hình Siêu thị tình yêu từ năm 2009. Nhưng trong một năm trở lại đây, bài hát này tạo cơn sốt mạnh mẽ trong cộng đồng người yêu nhạc Việt Nam sau phần thể hiện của Lam Anh – Bằng Kiều trong chương trình Paris by Night hay của Bùi Anh Tuấn thi trong vòng Giấu mặt Giọng hát Việt.
Giai điệu trữ tình của bài hát khiến người nghe dễ “cảm” ngay từ những giây đầu tiên. Bài hát nói về một chuyện tình nảy nở vào mùa đông với “giấc mơ là nơi bắt đầu”. Chàng trai, cô gái trong Nơi tình yêu bắt đầu mượn hình ảnh tuyết trắng của mùa đông để thể hiện cho những “dấu yêu đong đầy”. Tình yêu nào cũng có điểm bắt đầu và sự bắt đầu thường ngọt ngào, lãng mạn và ấm áp hơn giữa bối cảnh mùa đông lạnh giá.
Bên cạnh nỗi nhớ và sự trống vắng, mùa đông còn là mùa của quên lãng. Điều này đã được nhạc sĩ Huy Tuấn thể hiện trong bài hát Mùa đông sẽ qua, qua giọng ca của Mỹ Linh. Ca khúc này cũng từng giúp Uyên Linh gây ấn tượng trong cuộc thi Vietnam Idol 2010. Giai điệu dịu dàng của Mùa đông sẽ qua giống như một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm cho những tâm hồn đang thổn thức vì tình yêu giữa cái giá lạnh của gió Bấc, mưa phùn.
Tình yêu đôi khi lại là sự xa cách lạnh lùng, nhưng những ký ức yêu thương trong ngày giá rét lại khiến ta nhớ mãi. Mùa đông không biết hát tình ca, cũng chẳng biết sưởi ấm đôi tay đang tê cóng vì lạnh và ai cũng chỉ muốn nó trôi đi thật nhanh. Thế nhưng khi mưa phùn gió bấc đi qua thì ta lại mong đợi một mùa đông mới về để được trải nghiệm cái giá rét trong tâm hồn thêm lần nữa, cho những yêu thương vỡ òa trong từng cung bậc cảm xúc.
Đào Thị Nhung @ 18:25 16/12/2012 Số lượt xem: 1303
Top100 Bài Thơ Tình Hay Về Biển Nổi Tiếng Được Nhiều Bạn Trẻ Yêu Thích
Được khá nhiều bạn trẻ yêu thích. Những bài thơ mang vẻ lãng mạn riêng có. Biển được hình tượng hóa thành chàng trai, còn sóng diụ êm lại biểu trưng cho người con gái.
Chùm thơ tình hay về biển lãng mạn nhất
Biển, một hình ảnh ẩn dụ biểu tượng cho người con trai. Thơ tình về biển có khá nhiều bài thơ hay, đặc sắc, bài nào cũng nhuốm vẻ lãng mạn riêng có. Biển dữ dội dịu êm, còn sóng lại ồn ào, lặng lẽ. Những hình ảnh tình yêu bất diệt, làm nên vẻ thi vị cho những bài thơ tình về biển.
BIỂN ĐỢI
Thơ: Tố My Tình quyện nồng gợi trong những giấc mơ Anh có hiểu nỗi mong chờ rối gắm Vẫn ẩn hiện trong từng đôi mắt thẳm Hoàng hôn buông dõi ngắm nơi phương trời
Nơi ngỏ hồn mãi trĩu nặng chơi vơi Em cô đơn với khoảng trời trống vắng Vẫn ưu tư một mình trong thầm lặng Với mùa thu ánh nắng đang nhạt nhòa
Qua bao ngày thương nhớ vẫn còn xa Đêm thao thức ngắm trăng ngà khuyết nửa Cùng bên nhau sưởi ấm lửa đông về
Nhưng mãi chờ vẫn biền biệt sơn khê Bờ cát trắng sóng vỗ về hiền diệu Bờ vai tựa sao bây giờ vẫn thiếu Đơn bóng đời dáng liễu mãi chơi vơi!!
BIỂN VÀ EM
Thơ: Tố My Biển dạt dào con sóng khẽ lời ru Bình minh sớm sương mù còn lơ đãng Phía trời đông mặt trời chưa ló dạng Em nơi đây với khoảng lặng vô hồn
Bình minh lên rồi lại đến hoàng hôn Mắt dõi đợi lòng cồn cào da diết Bao năm tháng anh vẫn đi biền biệt Để biển tình nhớ bóng nguyệt thiết tha
Hoàng hôn buông mây tím buổi chiều tà Gởi thương nhớ phương trời xa anh hiểu Thu quyến rũ mà tim hồng ức triệu Đông sắp về thân liễu trước gió giông
Về đi anh cùng khơi dậy lửa hồng Thỏa khao khát những nồng nàn mong đợi Chúng mình mãi cách xa ngoài tầm với Có thể nào chẳng gợi chút hương yêu!!
BIỂN VÀ EM
Thơ: Hữu Thọ Anh yêu em lòng luôn mãi ước mơ Anh lòng biển em con thuyền lướt sóng Anh yêu em đắm chìm trong mơ mộng Anh và em như tình biển và thuyền
Biển và thuyền ôm ấp suốt ngày đêm Thuyền chở yêu thương vào lòng biển nhớ Thuyền xa biển lòng thuyền như rạn vỡ Anh xa em nỗi nhớ lại dâng trào
Biển xa thuyền sóng xô vỗ ồn ào Thuyền xa biển bến bờ luôn chờ đợi Biển vắng thuyền làn mây buồn vời vợi Gió u buồn ru khúc hát tình xa
Thuyền và biển như một bản tình ca Em yêu anh như thuyền yêu lòng biến Anh và em đã cùng nhau ước nguyện Cùng biển thuyền yêu nhau mãi suốt đời
Sóng bạc đầu đưa đẩy thuyền ra khơi Lòng biển mặn tình yêu thuyền chở nặng Dẫu trải qua biết bao mùa mưa nắng Biển và thuyền mãi ôm ấp bên nhau
Yêu và thương lung linh bao sắc màu Anh và em ở hai đầu nỗi nhớ!… Thuyền và biển cách xa nhau không nỡ Yêu thương nhau ta luôn mãi đợi chờ…
BIỂN CỦA EM
Tác giả: Ho Nhu Anh vẫn biết Biển mênh mông là thế Khi trào dâng khi lại để sóng lừng Biển của em lúc kín đáo như bưng Lúc mãnh liệt chẳng muốn dừng giông bão
Biển của em sóng tình luôn hư ảo Rất mặn mòi nên dự báo nhiễu điều Biển của em dù giông tố bao nhiêu Bình Minh đến toả rạng nhiều sức sống
Biển bao la đón buồm căng gió lộng Nâng thuyền lên để mở rộng tầm nhìn Yêu Biển rồi hãy tạo giữ niềm tin Nuôi cảm xúc gửi vào nghìn thương nhớ
Cũng có khi Biển vô cớ đẩy thuyền Chỉ đón chờ mỗi sáng Bình Minh lên Hòa vào Biển như sấm rền mùa hạ
Trời và Biển dù nhuộm xanh hai ngã Nhưng ngàn đời hiến dâng cả vì em Cứ mỗi lần nhớ Biển hãy buông rèm Đón hạnh phúc thỏa khát thèm nỗi nhớ.
BIỂN GỌI TÊN EM
Tác giả: Nguyên Phong Em có nghe khúc hát chiều biển gọi Từng đợt triều cuồn cuộn nhói tim anh Em có nghe Lời biển gọi mong manh Ru thật khẽ và dỗ dành theo gió
Em đi rồi anh lắng đọng nỗi nhớ Mãi tuôn trào mạnh mẽ đó em ơi! Ngày bên em biển rạng rỡ xanh ngời Xa em rồi biển luôn trồi sóng dữ
Vạn đường tình anh biết là qúa khứ Sao tim sầu vẫn cố giữ riêng ai Dòng thư cũ ngày ấy đã nhạt phai Bao si đượm vẫn u hoài khoé mắt
Nhặt lại đây kĩ niệm thời đổ nát Gieo vào lòng biển mặn chát tim yêu Và như thế hóa thủy triều cô liêu Biển mơ màng như mãi níu chân ai!!!?
GIÓ XUA SÓNG BIỂN BẠC ĐẦU
Tác giả: Sơn Hồng Gió xua sóng biển bạc đầu Duyên xua tình lại dạt dào tâm tư Hướng lòng trôi nổi vô hư Tìm nơi neo đậu lắc lư nỗi niềm
Trùng khơi trải rộng khó tìm Ánh sao đã lặng biết chìm nơi đâu Bãi bờ chỗ cạn chỗ sâu Hồn loang lởm chởm neo sầu ,mỗi đêm
Vết tình in đậm vào tim Nhớ xưa tung cánh đôi chim lưng trời Thả hồn theo gió xa xôi Mang đầy luyến ái tìm nơi kết tình
Ngờ đâu giông tố gập ghềnh Cuốn theo duyên nợ bồng bềnh chia phôi Người về chốn ấy xa xôi Bến bờ hiu quạnh lẻ loi con thuyền…
TÌNH BIỂN
Tác giả: Hạnh Kim Em nhớ anh như nổi lòng của biển Khi dâng tràn lúc cuồn cuộn sóng tung Bao nhớ thương ôm ấp những mông lung Theo con nước trôi dòng yêu tha thiết
Mây lãng đãng nhìn trôi màu xanh biếc Mắt hoài mơ chờ đợi gió cùng bay Biển nhớ ai lăn tăn sóng u hoài Từng đợt vỗ về theo bờ cát trắng
Thưở mới yêu bờ đá chiều ngớ ngẩn Mãi đợi chờ con sóng dạt môi hôn Cát chạy theo con sóng cuộn biển hờn Lăn tăn sóng ru mát lòng biển lạnh
Biển khao khát vầng dương tình ấm nóng Ôm ấp lòng trong hơi thở sóng ru Có những đêm trời giông gió mây mù Biển lạnh lẽo tĩnh trong sầu cô quạnh
Không phẳng lặng hồn biển nào êm ắng Đá vọng hoài lời của biển thở than Biển khát khao con nước lợ miên man Thả tình biển lan man ngàn nỗi nhớ
Em nhớ anh như biển đêm trăn trở Mộng mơ hoài con nước chảy tình êm Em nhớ anh một nổi nhớ triền miên Như tình biển khát khao bờ thương nhớ.
ĐỪNG GHEN EM VỚI BIỂN
Tác giả: Anh Thư Từ bao giờ…có biển, anh biết không? Mà bờ bãi trãi rộng dài đến thế… Từ bao lâu…bao đời, bao thế hệ…??? Biển mênh mông lan tận cuối đất trời.
Ngày biển buồn, thuyền vỗ sóng xa khơi Những lúc không anh, em về nghe biển hát Biển cô đơn ! Nên suốt đời thèm khát Chảy mãi miệt mài tìm kiếm bến bờ tương!
Biển dịu dàng, xua tan nỗi dỗi hờn… Em yêu biển ! từ ngày anh chưa đến Biển vỗ về em những chiều anh lỗi hẹn Biển ôm em lòng những năm tháng buồn tênh.
Em iu biển! và nay iu anh hơn!
BIỂN TÌNH
Tác giả: Hiền Nhật Phương Trần Biển đã bao giờ thôi dậy sóng em ơi Nỗi nhớ trong anh có khi nào nguôi nhỉ Đêm từng đêm miên man trong suy nghĩ Biết giờ này em còn nhớ anh không.
Có bao giờ em thấy Biển lặng câm Khi yên ả… sóng lòng đang cuộn chảy Giấu nỗi nhớ tận sâu dưới đáy Để em khỏi buồn rồi thấy chênh chao.
Có những hôm Biển nổi sóng thét gào Là khi ấy hờn ghen cùng em đấy Sóng cuồn cuộn nghiền nát Bờ tan chảy Rồi nguôi hờn lại nhẹ vỗ Bờ xa.
Tình hai ta cũng như Biển bao la Như Bờ cát mịn màng và sâu lắng Anh là Biển ồn ào mà thật lắm Bờ là em hiền dịu lại mong manh.
Tình trao em là mãi mãi chân thành Trái tim em dẫu biết là nhỏ bé Vẫn mãi là nhịp đập ở trong anh.
LỜI NGUYỀN TRƯỚC BIỂN
Tác giả: Võ Thanh Phong Trước mặt biển rộng sau lưng là tình! Câu “Em yêu anh” hòa trong tiếng gió! Đôi tay dang rộng, ngực căng, phổi nở Em là phiên bản mới của thần Tình Yêu!!
Áo thun quần short khoe dáng diễm kiều! Biển có đủ rộng để chứa tình yêu lớn? Giữa một thế giới xô bồ và hỗn độn Thước đo nào em chọn để yêu anh??
Biển chớm vào Thu không khí trong lành Đường chân trời in thân hình kiều nữ! Em hay biển nhấn chìm hồn lãng tử Vẫn núi cùng đồi sao tóc không bay??
Tình yêu của anh giới hạn trong vòng tay Dù em có buông con tim vẫn ở lại! Biển nhận lời nguyền”Em yêu anh mãi mãi”! Dù bão tố có về tình vẫn lên ngôi…
Ta đang cách xa góc biển chân trời Nhưng trái tim lại gần nhau gang tấc! Biển và người tình đều trong tầm mắt Nhận nụ hôn rồi em không thể xa anh.
BIỂN HẸN
Tác giả: Cao Hằng Có hạnh phúc nào hơn thế không anh Khi say đắm em cùng anh bên biển Mênh mông sóng mà dạt dào xao xuyến Mái đầu xanh ta quyến luyến hẹn thề
Đã bao ngày mình cách trở sơn khê Giờ trở lại xua não nề trông ngóng Đêm bình yên gió vờn trên ngọn sóng Em dịu vơi ngày lạc lõng giữa dòng
Biển đêm về ta thoả nỗi khát mong Cùng ước vọng trong lòng bao nhung nhớ Vòng tay xiết nụ hôn nồng hơi thở Ta bên nhau xua trăn trở đêm ngày
Anh đã về với biển vắng đêm nay Cùng dạo bước như bao ngày mong nhớ Tim nhớ em từng đêm anh trăn trở Biển Bên em luôn nhắc nhở bao điều
Giây phút này cho anh thấy thêm yêu Đêm huyền ảo cùng bao điều mơ ước Tình bên Biển như đã từng hẹn trước Lời hẹn thề ta mãi được bên nhau.
BIỂN TÌNH
Tác giả: Vượng Phạm Nghe trong gió tiếng thì thầm của biển Khiến giọt buồn…Anh! tan biến nơi đây Bọt sóng xô theo cảm xúc vơi đầy Xua lạnh lẽo…tim phút giây băng giá
Tàn canh vắng…Anh! những đêm lã chã Khơi giọt mềm xưa em đã trao anh Cả lời yêu cùng hẹn ước chân thành Em gửi trọn đêm biển xanh ta bước
Đúng không thể…không thể ai biết được Hạnh phúc chờ lại đến trước ngày vui Những lo âu xen cảm xúc ngậm ngùi Đang chìm nặng rồi bỗng bay vụt mất
Đêm biển lộng ánh trăng mờ phảng phất Cùng ánh đèn chiếu cảnh vật nên thơ Anh gửi em trọn hơi ấm đợi chờ Em đón nhận sao khạo khờ bẽn lẽn
Như buổi ấy…em vẫn là e thẹn Rồi giấu mình chỉ nen nén nhìn qua Lặng bên nhau bên cảm xúc mặn mà Vui hạnh phúc bên tình xa…biển nhớ.
Thơ tình hay về biển cô đơn và nỗi nhớ
CHUYỆN TÌNH TRÊN BỜ BIỂN
Tác giả: Đức Trung. Anh còn nhớ lần gặp nhau trên biển. Ngồi bên nhau trong một buổi chiều. Biển du dương hát lời trìu mến. Hai đứa ngồi nói chuyện tình yêu.
Em bảo anh là “anh chàng ngố”. Chẳng biết gì khi nói chuyện yêu. Anh yên lặng không một lời thổ lộ. Ngắm hoàng hôn dần tắt nắng chiều…
Em lại trách:”sao anh yên lặng”? Chỉ ngồi yên cho em tựa bờ vai. Ở ngoài kia sóng xô bờ cát trắng. Như tình em nồng thắm không phai.
Đêm dần xuống dã tràng thôi xe cát. Đom đóm bay rực sáng phía trời xa. Đêm tĩnh lặng chỉ còn nghe biển hát. Nói thay lời tình cảm thiết tha.!
Anh cúi xuống hôn môi em nóng bỏng. Gió biển thổi vào mằn mặn trên môi. Biển vẫn xô muôn ngàn đợt sóng. Hai đứa ngồi đếm ánh sao rơi…!
BIỂN VÀO ĐÊM
Thơ: Phạm Thị Chiên
Ta đã về đây hỡi biển yêu ơi Xa lâu rồi lòng chơi vơi nhớ quá Từng con sóng ngày đêm đang vật vã Nơi ta ngồi ụ đá cũng xanh rêu
Xa em rồi nhớ tiếng róc rách kêu Từng bọt nước thích trêu đùa ai đó Bóng vỡ toang trắng lan xa như có Bàn tay nào tựa gió chạm nhẹ bay
Ta về đây với hồn biển ngất ngây Tình xa thẳm vây quanh hoàng hôn tím Chiều nhuộm rồi áng mây luồn ngọt lịm Đứng lặng nhìn bịn rịn nhớ khi xưa
Thủa học trò cùng nhau vẫn đón đưa Dải cát trắng lưa thưa bàn chân bước Con dã tràng xe cát sao đi ngược Sóng xô bờ nước vượt cát dần tan
Hoa muống kia trên bãi cát đại ngàn Tim tím biếc chứa chan niềm hy vọng Tuổi vào yêu ngập tràn bao ước mộng Bãi biển này làm rung động con tim
Ta về đây tình yêu mến đắm chìm Gởi theo sóng vần thơ ghim lòng biển Khuất sau đồi hoàng hôn kia cũng biết Biển vào đêm tha thiết nhớ dâng trào.
CON SÓNG NGẨN NGƠ
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Em đi rồi biển vẫn cứ biếc xanh Con tàu ra khơi chòng chành trên sóng Mình anh bước đi bơ vơ lạc lõng Dấu chân trần trên cát trắng vô phương
Một mình cô đơn đứng trước đại dương Bỗng nhớ về lời yêu thương ngày đó Tiếng thì thầm mênh mang như sóng vỗ Ta gửi tình vào trong gió biển khơi
Em nói rằng mình yêu mãi anh ơi Em dựa vào anh bờ vai mạnh mẽ Mái tóc dài buông xoã để gió bay
Như sóng biển tình ta thắm nồng say Nhưng ngờ đâu có một ngày ly biệt Em ra đi về nơi miền gió tuyết Bỏ biển quê nhà xanh biếc sóng xô
Em đi rồi con sóng cũng ngẩn ngơ Anh cứ lang thang vật vờ trên bến Không một lời lặng thầm như con hến Sóng vỗ trong lòng tắc nghẹn buồn đau.
BIỂN VÔ TÌNH…
Thơ: Lê Khánh
Biển là ai .. sao vô tình đến thế Sóng là ai.. mà cứ mãi dập dìu Cát là ai.. mà sao cứ buồn hiu Ta là ai.. mà mỗi chiều nhớ biển..?
Cái khoảng cách mà chúng ta đang đến Một chút thôi, nhưng xa tít mù khơi Em xích lại, hay là anh xích lai Chỉ một lời sao cứ mãi phân vân..?
Nếu lỡ hẹn chỉ còn sóng lăn tăn Cứ xô vào rồi lại rời xa mãi Ta cũng thế mỗi buổi chiều trở lại Chỉ u hoài… như cát mãi.. thế thôi..!
EM VỀ VỚI BIỂN !
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng
Em sẽ về để ngắm biển hoàng hôn Từng đợt sóng dập dồn men bờ cát Nhạc phi lao..rì rào buông tiếng hát Nhặt vỏ óc sò..trôi dạt bãi bờ !
Em sẽ về..ta ngâm lại bài thơ… Mà năm tháng chưa phai mờ hoài ức Biển và anh..vẫn mãi trong tiềm thức In vào lòng..như một bức tranh thêu.
Em sẽ về..để cùng anh những chiều Tựa vào nhau tim yêu từng nhịp hát Biển tung cao..dạt dào cơn sóng bạc Nhìn dã tràn..xe cát giữa chiều hoang
Em sẽ về ta dạo lại bản đàn Hoà cùng biển hát tình ca dạ khúc Mình bên nhau lục tìm trong kí ức ! Biển đẹp nào bằng..những lúc trăng lên.
Em sẽ về..và cùng anh kề bên… Ngâm trong nước mông mênh tình sóng biển Anh sẽ đón em..như ngày đưa tiển Tim chúng mình..hoà tiếng sóng trùng dương!!
CHỈ YÊU MÌNH ANH
Thơ: Thanh Tâm
Người thương hỡi giữa biển trời rộng lớn Sóng ngập tràn xô bờ cát mênh mông Nhưng nơi em chỉ có một bóng hồng Là anh đó chất chồng bao nhung nhớ
Chỉ anh đến làm tim em lầm lỡ Xuyến xao lòng chợt nức nở yêu đương Mỗi khi xa thấy nhớ lắm vấn vương Dâng xúc cảm canh trường hoài thao thức
Dấu yêu hỡi xin anh đừng có bực Hãy nhẹ nhàng chớ tức những hư vô Bởi có khi họ chỉ tạo xô bồ Cho vui vẻ đời tô thêm sắc thắm
Bạn lòng hỡi xa cách còn thăm thẳm Nhưng tình này hứa gửi gắm mình anh Mọi tin yêu nàng chỉ để trao giành Cho người mãi không mong manh dễ vỡ .
Thầm ao ước em sẽ luôn được ở Ở trong đời trong những giấc mơ anh Nắm tay nhau bước tiếp hết mộng lành Tròn hạnh phúc ngày xanh thêm dịu ngọt .
BIỂN GỌI
Thơ: Oải Hương
Em về đây nghe sóng Sóng hát lời yêu thương Vỗ về bờ cát trắng Bình yên đón triều cường
Em về đây nghe gió Dệt trăm ngàn nhớ nhung Nụ hôn ươm vàng nắng Ngọt trao giấc mơ hường
Em về giữa chiều buông Thì thầm lời biến gọi Bao niềm riêng người hỡi Gửi con sóng đầy vơi.
BIỂN & SÓNG TÌNH ANH ..
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng
Này sóng ơi..ta dạo biển cùng anh Hàng phi lao trong lành làn gió mới Phượng hồng kia cũng gật chào bước tới Kết vần thơ..với duyên nợ giao hòa
Em về đây cùng biển hát lời ca Rì rào sóng nhưng mặn mà êm ái Hẹn với biển hạ này em trở lại… Giữa mênh mông tiếng sóng mãi vỗ bờ
Hằng trở về tìm họa lại vần thơ.. Lâu đài cát hồn mơ về biển mặn Đêm bãi biển nhìn bốn bề quạnh vắng Nhớ nụ hôn thầm lặng quá ngọt ngào
Sóng triều ơi..có ôm nỗi khát khao Dù bộn bề nghĩ về nhau vẫn nhớ Biển trào dâng hòa vào dòng hơi thở Tiếng ve ngân trên lối nhỏ đợi chờ
Biển đêm này ôm trọn vầng trăng mơ Em nhớ lắm câu thơ chiều hạ nắng Hồn buâng khuâng giữa khung trời lạnh vắng Cùng vòng tay nơi biển mặn hôm nào..
2. ĐÔI MẮT BIỂN
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Tôi đã nhìn thật sâu trong mắt biển Một thoáng cười như một thoáng bình yên Nhưng thẳm sâu là nỗi buồn dậy sóng Sóng xa khơi tít tắp vỗ mạn thuyền
Tôi đã thấy hạt lệ mặn bờ môi Rơi trong lòng con tim nhỏ em tôi Như mùi muối nồng nàn đêm khuya lạnh Em giấu chi một thuở đã xa rồi
Tôi đã nhìn vào em, đôi mắt biển Và thấy mình chìm đắm giữa đại dương Đã bao ngày tôi giá buốt hơi sương Sóng êm ái, cứ ngỡ lòng biển nhẹ
Cuốn dùm tôi niềm nỗi của riêng em Để giọt sầu thôi ướt gối bao đêm Để tình xưa trôi dạt miền dĩ vãng…
HỒN BIỂN
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Đêm lạnh lẽo nằm nghe biển động Phía khơi xa sóng dậy bạc đầu Ta mơ màng sương mờ ảo mộng Kiếm tìm gì một cánh hải âu?
Bờ cát trắng phơi mình ẩm ướt Tắm lòng trăng mây gió phủ phê Biển vỡ òa mối tình say khướt Dạt dào hương mặn đắng thỏa thuê
Câu tạ từ hãy còn bối rối Hà cớ gì gắng phải quên đi? Biển bình yên lòng ôm bão nổi Chút yêu đương đau đớn là gì?
Biển gợi nhớ chuyện tình ngày cũ Biệt ly chừ Tôn nữ đi mô? Chân ta bước dặm trường mỏi rũ Đưa hồn vào một cõi hư vô!
BIỂN ĐỢI CHỜ
Tác giả: Phú Sĩ
Anh có về nơi ấy biển chờ mong Cùng em nghe vỗ về trong tiếng sóng Anh sẽ thấy biển mỏi mòn trông ngóng Bến đợi chờ năm tháng bóng người xa
Anh có về nghe biển hát tình ca Khúc hoài mơ thiết tha hòa thương nhớ Biển thương lắm thuyền ra khơi cách trở Chuyến hành trình còn nợ mãi tình quê
Anh có về nghe lòng biển xuyến xao Tận sâu thẳm dạt dào bao mong đợi Những chân tình nơi đây còn nhắn gởi Bước người xa vời vợi hãy đừng quên
Anh có về nhìn biển hát mông mênh Dẫu bão nổi gập ghềnh cơn giông tố Biển vẫn thế ngàn đời miên man vỗ Tiếng ân tình thắm nở phải không anh!
ĐỪNG TRÁCH BIỂN NHÉ ANH
Thơ: Phú Sĩ
Đừng trách biển vì sao không nổi sóng Nắng nhạt nhòa buồn vọng nỗi đơn côi Bởi trùng khơi bến đợi đã xa rồi Biển đau lắm ôm nỗi lòng sầu mãi
Đừng trách biển sao phai rồi thương nhớ Hàng phi lao réo vỡ tiếng xác xơ Bờ cát xưa in dấu mối tình chờ Như tình mình vẫn thờ ơ tĩnh lặng
Chỉ có biển hiểu lòng em sầu lắng Đón chờ anh trống vắng lúc chiều trôi Đếm cô đơn trong thương nhớ bồi hồi Thương nhớ ai em ngày mong đêm đợi
Biển chơi vơi sầu theo câu tình lỡ Bởi thương em con sóng thủy triều vơi Đêm cô đơn biển chạnh lòng than thở Vỗ về em đêm thao thức đợi chờ
Đừng trách biển đã yêu là thương nhớ Dẫu cuộc tình chẳng đẹp mãi như mơ Bởi tình yêu khi ta đã đợi chờ Đời biển lặng hãy thôi đừng nức nở…
Cập nhật thông tin chi tiết về Chuyện Về Bài Thơ Tình Nổi Tiếng “Gửi K.” Của A.puskin trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!