Bạn đang xem bài viết Chùm “Thơ Tình Sa Pa” 1 được cập nhật mới nhất trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Chiều cuối tuần anh tới Sa Pa
Như muốn tìm lại một tình yêu đa mất
Anh đi trong nắng chiều tà ngây ngất
Chợ tình Sa Pa
Đâu xa
Chỉ thấp thoáng những áo chàm xanh biếc
Trên nương xuôi về phố thị
Không tiếng khèn du dương trầm mặc ngày nào
Những chàng trai thổi khèn
Đều bị người thương giữ hết cả rồi
Chợ tình vắng
Người tình cũng vắng
Giá như mà anh biết thổi
Biết đâu tìm người thương dễ hơn
Anh thả bước chân
Sa Pa
Phố vắng
Vắng tiếng khèn,
Vắng cả người thương
Chợt thấy em trên hè đường phố vắng
Đang như muốn chờ xe về hướng Lào Cai
Hay là nên ở lại hay về
Trời, sao giống anh chưa biết về hay ở
Anh tiến lại gần em cho cái nhìn của anh rơi
vào đôi mắt ấy
Và nhận thấy em
Quá trẻ trung hơn rất nhiều người anh đa gặp
Sa Pa
Hồn nhiên hơn ngơ ngác mắt lá chàm
Chợt có một chiếc xe khách tạt ngang
Từ từ đỗ lại
Vẫy chào
Em đưa mắt lên chiếc xe
Rồi như nhìn sang anh
Như muốn hỏi
Và bàn tay anh đa nhanh hơn cả lời anh nói vội
Đừng về
Nhanh đến nỗi
Cánh tay anh run lên bần bật,
Làn vai em cũng phải run theo
Xe chạy qua rồi bụi khẽ mờ phố núi
Sa Pa
Em vẫn tay trong tay anh còn run
Em ngước nhìn anh
Rồi nhìn theo tiếng chuông nhà thờ đang đổ
Tiếng chuông chiều ngân
Dài rặng núi
Hàm Rồng
Xanh
Hình như anh
Hay có tiếng khèn ai đang thổi
Tận nơi đâu xa lắm
Anh nào thấy
Chỉ thấy tim mình đập
Chẳng biết vì sao em trong tay anh
Để tiếng khèn đừng bay đi quá nhanh
Em lặng yên đi trong tay anh, cuối chiều hôm ấy
Anh chẳng nhớ ánh hoàng hôn trên đỉnh núi
mờ dần
Đêm vắng
Ánh mắt ai như hòa vào trong đêm tình tự
Lúc nào chẳng nhớ
Bước chân ai như đi như trong mơ
Phiên chợ tình
Sa Pa
Đêm ấy
Em chạm khẽ nhành cây vách đá
Anh khẽ chạm vào em trong đêm
Ngọt lịm
Đến bây giờ
Tiếng khèn ngủ rồi chỉ còn anh và em
Hơi thở
Còn nhớ không em
Chợ tình vắng
EM ƠI SA PA… Vũ Đan Thành
Nghe nỗi nhớ về em
Dẫu trở mình rất nhỏ
Vẫn hiện về
Một ngọn gió ấy
Sa Pa.
Nắng như mật vàng lên
Màu nhung nhớ
Em ơi có khi nào em còn nhớ
Đến hay không?
Ngọn núi đá đã nghiêng từ khi đó
Từ cái lần
Ta đã gặp nhau
Núi vẫn thế
Nghiêng
Đắm nhìn Sa Pa sương đổ
Là tình anh gửi qua bao băng giá mùa đông.
Em lặng không
Để anh tìm
Băng qua ngọn núi biếc
Rừng đã qua bao mùa cây lá trút bay bay
Chỉ một nỗi nhớ thôi mà sao dài hun hút.
Xa quá rồi
Sương rơi rơi
Em ơi!
Quá xa rồi
Tuyết đổ
Vội
SA PA NHỚ Vũ Đan Thành
Sa Pa phố vẫn giăng sương lạnh
Có thấy buồn đâu mà ướt mi
Phố đi chân núi màu lãng đãng
Ai nhớ một ai đến thẫn thờ.
Chờ hoài nào thấy cơn mưa đổ
Tiếng khèn trầm mặc đã đi xa
Người ơi thổ cẩm cho ta hỏi
Có lối nào không bước lên mây. .
Ta nhớ năm nào đã tới đây
Hình như người ấy bước từ mây
Rồi gặp bên hồ Sa Pa đó
Cùng bước nhà thờ tay nắm tay. .
Chẳng hiểu cái đêm phiêu bồng thế
Chẳng quen chẳng biết chẳng gọi tên
Dò dẫm bàn chân lên vách núi
Bàn tay ai nắm một bàn tay.
Rồi chợt giấc mơ như tan vỡ
Như là cơn gió lạnh vụt qua
Đã áp vào nhau cơn hối hả
Sa Pa nào có tiếng khèn ngân.
Người bước quay về đèn đường gọi
Ta rời hẻm núi phố đang chờ
Một đêm mất ngủ em có thế
Chuyến tàu sớm ấy mãi lắc lư. .
Thế là quên chẳng nhớ lời Để cho mây trắng mãi vời vợi xa…
PHIÊN CHỢ TÌNH SA PA Vũ Đan Thành
Chiều cuối tuần anh tới Sa Pa
Như muốn tìm lại một tình yêu đa mất
Anh đi trong nắng chiều tà ngây ngất
Chợ tình Sa Pa
Đâu xa
Chỉ thấp thoáng những áo chàm xanh biếc
Trên nương xuôi về phố thị
Không tiếng khèn du dương trầm mặc ngày nào
Những chàng trai thổi khèn
Đều bị người thương giữ hết cả rồi
Chợ tình vắng
Người tình cũng vắng
Giá như mà anh biết thổi
Biết đâu tìm người thương dễ hơn
Anh thả bước chân
Sa Pa
Phố vắng
Vắng tiếng khèn,
Vắng cả người thương
Chợt thấy em trên hè đường phố vắng
Đang như muốn chờ xe về hướng Lào Cai
Hay là nên ở lại hay về
Trời, sao giống anh chưa biết về hay ở
Anh tiến lại gần em cho cái nhìn của anh rơi
vào đôi mắt ấy
Và nhận thấy em
Quá trẻ trung hơn rất nhiều người anh đa gặp
Sa Pa
Hồn nhiên hơn ngơ ngác mắt lá chàm
Chợt có một chiếc xe khách tạt ngang
Từ từ đỗ lại
Vẫy chào
Em đưa mắt lên chiếc xe
Rồi như nhìn sang anh
Như muốn hỏi
Và bàn tay anh đa nhanh hơn cả lời anh nói vội
Đừng về
Nhanh đến nỗi
Cánh tay anh run lên bần bật,
Làn vai em cũng phải run theo
Xe chạy qua rồi bụi khẽ mờ phố núi
Sa Pa
Em vẫn tay trong tay anh còn run
Em ngước nhìn anh
Rồi nhìn theo tiếng chuông nhà thờ đang đổ
Tiếng chuông chiều ngân
Dài rặng núi
Hàm Rồng
Xanh
Hình như anh
Hay có tiếng khèn ai đang thổi
Tận nơi đâu xa lắm
Anh nào thấy
Chỉ thấy tim mình đập
Chẳng biết vì sao em trong tay anh
Để tiếng khèn đừng bay đi quá nhanh
Em lặng yên đi trong tay anh, cuối chiều hôm ấy
Anh chẳng nhớ ánh hoàng hôn trên đỉnh núi
mờ dần
Đêm vắng
Ánh mắt ai như hòa vào trong đêm tình tự
Lúc nào chẳng nhớ
Bước chân ai như đi như trong mơ
Phiên chợ tình
Sa Pa
Đêm ấy
Em chạm khẽ nhành cây vách đá
Anh khẽ chạm vào em trong đêm
Ngọt lịm
Đến bây giờ
Tiếng khèn ngủ rồi chỉ còn anh và em
Hơi thở
Còn nhớ không em
Chợ tình vắng
Sa Pa.
Sa Pa sáng nay sương giăng nỗi nhớ
Mình cùng nhau bước đi trong mây
Em lên đây
Lên Cổng Trời cùng anh
Để nhìn trời mây
Trắng xóa
Vây quanh
Thành phố vẫn đang vùi trong giấc ngủ
Bởi vì đêm tiếng khèn thức rất khuya
Chờ sương tan mình về bên Thác Bạc
Nơi tình yêu mê mải hát thì thầm
Có những lúc nhớ em nhiều
Thác đổ tràn ào ạt
Nỗi nhớ em
Tràn
Sa Pa
Sương sa…
Lên Sa Pa cùng anh
Em yêu
Nhé
Mùa gọi mùa cứ nối tiếp nơi đây
Sương vẫn giăng
Nắng vẫn mắc đỉnh đầu
Chiều vạt nhớ cứ nghiêng về phía núi
Gió se lạnh mùa thu còn vương lại
Hàm Rồng xanh
Nơi anh đã gặp em
Nhà thờ cũ hồ Sa Pa vẫn đó
Chợ tình vẫn đợi em mà sao mãi
Em không quay về
Anh nỗi nhớ
Em ơi…
TÔI VỀ NƠI ẤY SA PA Vũ Đan Thành
Tôi bước đi về nơi ấy
Sa Pa sương trắng nhớ mong
Phố dường như thu nhỏ lại
Chẳng ai chợt nhận ra mình.
Cái ngày tôi xa nơi ấy
Bùi ngùi thoang thoáng mơ xa
Biết người ngày xưa còn nhớ
Một người tôi cũ hay không.
Mùa đông chỉ còn sót lại
Chút gì như nhớ như mong
Ra đi trong chiều xuân ấy
Nắng rơi nhàn nhạt cuối trời.
Muốn nói cùng em một lời
Lại thôi biết khi nao gặp
Nhìn em lạc đi ánh mắt
Thoảng đâu ngần ấy mùa trôi.
Người đi chân trời xa ngái
Người về sương trắng nhớ mong
Biết là thời gian không đợi
Sao mà sao nhớ khôn nguôi.
Sa Pa lưng chừng phố núi
Xa xa ngọn núi cúi đầu
Hôm nay có người xưa cũ
Tìm em sương trắng bao la.
SƯƠNG XA PHÍA ẤY SA PA Vũ Đan Thành
Nương xa sau rừng lá
Người con gái áo chàm
Sắp đi lấy chồng xa
Mãi Sa Pa phố thị.
Ngậm ngùi lời biệt ly
Đừng nhớ em làm gì
Bố mẹ trót gả rồi
Hai phiên chợ nữa thôi.
Nói xong em quay đi
Nhìn nhau qua đỉnh núi
Bóng mờ dần sương sa.
Em đi rừng thay lá
Áo chàm ơi dịu dàng
Nương xa thành xa mãi
Thế rồi em xa mãi.
Nương xa rồi vắng em
Còn cái buồn ở lại
Rừng xanh thì xanh mãi
Lối về mình anh thôi. .
SA PA CHIỀU GIÓ NÚI Vũ Đan Thành
Ngược chiều lên mây trắng
Gió trôi về mênh mông
Ngược con đường lên núi
Đỉnh chiều sao chơi vơi.
Sa Pa hồn trong tôi
Của một thời biết nhớ
Thương một màu vời vợi
Chiều sương sa gió thổi.
Núi bồng bềnh trên mây
Mây hay chùm hoa trắng
Đang mơ màng chiều nay
Gió đừng mải miết bay.
Người ta thương ở đó
Chiều Sa Pa ngọn gió
Người thương ta ở đó
Gió ơi dừng chốn đây.
Sa Pa chiều gió núi
Có một người nhớ thương…
SA PA SƯƠNG SA
Vũ Đan Thành
Đá và núi
Xanh
Rừng chiều và phố
Lá và hoa
Sương sa Sa Pa
Mùa cũ đã qua
Tháng ba tháng bảy
Đêm lạnh lặng thầm
Ngủ trong nỗi nhớ
Lặng im.
Gió khẽ im lìm
Gió lim dim
Thổi qua bờ vai núi
Núi gục đầu
Sương đẫm ướt ngực non
Mây bồng bồng trăng trắng
Mờ sương
Em người thương
Đã quên tôi rồi
Độ ấy.
Sa Pa ngày nào
Chẳng có sương sa
Bay bay
Ngày nào Sa Pa em đâu thiếu
Người tình tặng hoa
Thả từ đỉnh núi xa
Em có còn chờ đó không
Hay vẫn nhớ
Còn nhớ gì tôi
Đã cũ rồi.
MỘT THOÁNG SA PA
Vũ Đan Thành
Đường chiều một thoáng Sa Pa
Gặp mầu sương trắng như xa như gần
Thấy dòng suối mát trong ngần
Có hoa mận nở mùa xuân bạt ngàn.
H’mông thiếu nữ áo chàm
Tay xòe tung váy ngẫn ngần đôi chân
Noọng ơi cho hỏi đã gần
Về bản Cát Cát mỏi chân quá chừng.
Cái mày Hà Nội thật không
Đi đường lạc lối hay đang tìm nhà
Đường về Cát Cát còn xa Mỏi chân có chịu theo ta về cùng.
Ở cùng nồi có cái vung
Ở chung có cái chăn bông đắp cùng
Làm sao đỏ mặt phừng phừng
Hay sốt lạ nước cái vùng núi non.
Cái tao gái chửa có con
Xuân xanh đương độ vừa tròn đôi mươi
Gặp mùa hoa mận xinh tươi
Ở đây không cưới chỉ cười… hồn nhiên.
8. EM ƠI SA PA… Vũ Đan Thành
Nghe nỗi nhớ về em
Dẫu trở mình rất nhỏ
Vẫn hiện về
Một ngọn gió ấy
Sa Pa.
Nắng như mật vàng lên
Màu nhung nhớ
Em ơi có khi nào em còn nhớ
Đến hay không?
Ngọn núi đá đã nghiêng từ khi đó
Từ cái lần
Ta đã gặp nhau
Núi vẫn thế
Nghiêng
Đắm nhìn Sa Pa sương đổ
Là tình anh gửi qua bao băng giá mùa đông.
Em lặng không
Để anh tìm
Băng qua ngọn núi biếc
Rừng đã qua bao mùa cây lá trút bay bay
Chỉ một nỗi nhớ thôi mà sao dài hun hút.
Xa quá rồi
Sương rơi rơi
Em ơi!
Quá xa rồi
Tuyết đổ
Vội
Sa Pa…
SA PA, MÙA THU VỀ Vũ Đan Thành
Sa Pa thu đã đến rồi
Heo may ngấp nghé ven đồi bậc thang
Sương còn trong sớm mơ màng
Đợi ai rắc nắng nhuốm vàng mộng mơ.
Sa Pa thu có nên thơ
Mà sao sương sớm vẫn mơ với màng
Làn sương nhè nhẹ miên man
Mùa thu sao cứ ngỡ ngàng bước chân.
Ơi người thiếu nữ gót trần
Lên nương từ sớm bần thần ngóng ai
Trên non có một chàng trai
Thổi khèn lại sợ mùa xuân bay về.
Sương đừng giăng mắc say mê
Điệu khèn đừng để lạc về xa xôi
Tiếng khèn muốn thổi lại thôi
Nhỡ cơn gió cứ rối bời người ơi.
Lúa nương xanh tốt bời bời
Chàng trai cô gái đang ngồi bên nhau…
SA PA HƯƠNG SẮC NẮNG Vũ Đan Thành
Sa Pa trong sắc nắng
Xuân đã về phải không
Phiên chợ sớm đông thế
Em đang ở nơi nào?
Trên đồi cao mơ mận
Đang nhú nụ xinh tươi
Chàng trai người Kinh ơi
Đố anh tìm nổi đó?
Sao mà em làm khó
Anh sẽ lên núi cao
Trời trong xanh mây gió
Có thấy em đâu nào?
. Hôm nay là thứ bẩy
Hẹn ngày mai cơ mà
Nhưng hôm nay nắng đẹp
Đường cao tốc nhanh rồi. .
Nhớ em không chịu nổi
Đi vội chuyến xe đêm
Sa Pa hương sắc thắm
Em ơi, đang nơi đâu?
(Hú ú ú ú ú….)
LỘC TRỜI SA PA
Vũ Đan Thành
Vín vào mé núi chơi vơi
Đường lên mây trắng Cổng Trời Sa Pa
Sương sa chìm ngập sương sa
Núi cao
Trời thấp
Mây sà
Xuống đây.
Chiều hay ban sớm nơi này
Mây bay kín nẻo sương dày mênh mang
Bốn mùa lãng đang mây giăng
Trắng như
Bóng nắng
Bay ngang
Đâu rồi.
Sa Pa đồi núi xa xôi
Con đường uốn lượn trắng trời mây bay
Ai đi nơi đó có hay
Đừng quên
Uống giọt
Sương mai
Lộc trời.
ĐÊM SA PA MÙA ĐÔNG Vũ Đan Thành
Đêm Sa Pa giá lạnh
Ai chạnh lòng ai nhớ đến không
Đêm Sa Pa mùa đông gió thổi
Cây rùng mình
Run đêm giá lạnh Sa Pa.
Chiều khuất sau nhà thờ sau núi đá
Đêm không trăng sao và sương sa
Bởi ta trót thương nhau lần đầu gặp gỡ
Và nỗi nhớ màu đêm ẩn hiện lạ lùng
Em trong vòng tay Sa Pa đêm ấy anh thương.
Hạt mưa bụi rơi lúc nào không biết nữa
Gió lạnh lùng nhớ đêm
Mùa đông…
Tình Sa Pa gió gọi em giá lạnh
Đã lần nào đâu anh đã gặp lại em.
Cái đêm ấy mưa đâu nhiều như thế
Chỉ nhẹ nhàng thoang thoảng
Thoáng nhớ nhung
Đêm đổ xuống lưng chừng cơn gió thổi
Mùa đông Sa Pa và màu núi rất gần thôi…
CÓ MÙA HOA ẤY SA PA Vũ Đan Thành
Có mùa hoa ấy tháng ba
Nở rồi lại rụng Sa Pa hôm nào
Tiếng khèn đêm ấy nao nao
Giấc mơ rồi cũng bay vào chiêm bao.
Em ơi hương sắc hoa đào
Mùa xuân chợt đến năm nào hẹn nhau
Một vùng bay gió về đâu
Để cho trắng nhớ trắng màu Sa Pa.
Dường như là mới hôm qua
Hôm nay nhẹ bước tháng ba lúc nào
Núi cao gió lượn trên cao
Vẫn mùa mây trắng chênh chao xa mờ.
Vẫn là mơ một bến mơ
Vẫn màu hoa nở giấc mơ bay rồi…
CHIỀU SA PA 1 Vũ Đan Thành
Chiều Sa Pa nắng rơi xuống phố
Hàm Rồng xanh núi tựa vào mây
Gió chiều dìu dịu ngất ngây
Đằng tây nghiêng bóng rừng cây xạc xào.
Phố chiều hạ sắc màu thổ cẩm
Ánh hoàng hôn đầm đẫm hơi sương
Này cô thiếu nữ Hơ Mông
Rảo chân về bản chiều đang tắt dần.
Lắng nghe gió rừng xa thổi lại
Nhìn sương rơi cảnh sắc nhạt nhòa
Về đi thổ cẩm đóa hoa
Sương đang sà xuống sương sa phố dài.
Tiếng khèn chợ đâu còn trong trắng
Lời tỏ tình âm vọng bán mua
Về thôi kẻo gió lạnh lùa
Chiều Sa Pa sương sa trắng xóa
Con đường về lấp lóa mùa hoa
Tình ai hương sắc lời ca
Đừng cho nhòa nhạt Sa Pa tiếng khèn.
.
SA PA TUYẾT
Vũ Đan Thành
Đã muộn rồi chăng sương khói bay?
Sa Pa chiều xuống gió không hay
Ngày về một thoáng cơn mộng mỵ
Nhớ tiếng ai cười… tan giá băng…
Mùa đông sao vội trắng nơi nơi?
Giá lạnh giăng mơ khắp núi đồi
Chiều nhớ nhau chăng lòng vời vợi
Ngọn gió biết buồn… như cánh chim…
SA PA NHỚ Vũ Đan Thành
Sa Pa phố vẫn giăng sương lạnh
Có thấy buồn đâu mà ướt mi
Phố đi chân núi màu lãng đãng
Ai nhớ một ai đến thẫn thờ.
Chờ hoài nào thấy cơn mưa đổ
Tiếng khèn trầm mặc đã đi xa
Người ơi thổ cẩm cho ta hỏi
Có lối nào không bước lên mây. .
Ta nhớ năm nào đã tới đây
Hình như người ấy bước từ mây
Rồi gặp bên hồ Sa Pa đó
Cùng bước nhà thờ tay nắm tay. .
Chẳng hiểu cái đêm phiêu bồng thế
Chẳng quen chẳng biết chẳng gọi tên
Dò dẫm bàn chân lên vách núi
Bàn tay ai nắm một bàn tay.
Rồi chợt giấc mơ như tan vỡ
Như là cơn gió lạnh vụt qua
Đã áp vào nhau cơn hối hả
Sa Pa nào có tiếng khèn ngân.
Người bước quay về đèn đường gọi
Ta rời hẻm núi phố đang chờ
Một đêm mất ngủ em có thế
Chuyến tàu sớm ấy mãi lắc lư.
SA PA BUỒN Vũ Đan Thành .
Sa Pa buồn cũng như thương
Bởi lòng đã trót vấn vương mây chiều
Giọt sương vướng mắc phiêu diêu
Người ta yêu đến đánh liều bước chân. .
Đi thâu đêm những bâng khuâng
Mà không thể gặp người thương đợi người
Bao nhiêu từng nỗi rối bời
Ai đem rắc cả mù trời sương bay.
Ẩn mờ xa những hàng cây
Nhấp nhô rặng núi đằng tây Hàm Rồng
Mưa không tuôn chỉ giăng sương
Rắc thương vào nhớ trải lòng lên mây. .
Sa Pa thanh vắng cỏ cây
Ở đây se lạnh gió ngây ngây buồn..
CHIỀU SA PA 2 Vũ Đan Thành
Chiều còn nỗi nhớ trong tôi
Mùa thu như sắp xa rồi phải không
Nắng còn rơi xuống đồi nương
Sương sa giăng mắc chiều đang mờ dần.
Bước chân ai níu bàn chân
Bóng ai trôi dưới mây ngàn giăng giăng
Có người còn nhớ ta chăng
Ngày nào đã hẹn chặng đường xa xôi.
Chiều sương rơi rụng tơi bời
Sương rơi mờ phố rụng đầy mái hiên
Nhà thờ chuông vẫn lặng yên
Hình như người đó đã quên ta rồi.
Sa Pa từng đã rối bời
Lỡ câu ước hẹn mây trôi ngập buồn
Sương chiều mờ ảo ngọn nguồn
Tôi đang
Trôi
Dưới phố buồn
Mình tôi…
.
SA PA CHIỀU MÂY TRẮNG
Vũ Đan Thành
Sa Pa cảnh sắc hiền hòa Em lên nơi đó thành hoa núi rồi Anh nơi đồng lúa chơi vơi Nhìn theo heo hút núi đồi ngả nghiêng.
Thế là quên chẳng nhớ lời Để cho mây trắng mãi vời vợi xa…
(Ảnh st)
Chùm Chuyện Vui Xứ Nghệ
Chen chắc mại toát mồ hôi mới kiếm được ghế ngồi. Nhét cấy bị xuống khu ghế cho chắc ăn khỏi bị chen lấn chết mất vịt.
Một bà tra mắt kèm nhèm khung có ghế, ngồi vầy trước mặt ôông nớ. Bà đặt cấy bị trên có bó rau muống trước mặt. Xe chạy một lúc bà chộ dới háng ôông ló ra cấy trôốc dài dài mổ rau muống của bà ăn. Bà lẩm bẩm:
– Gớm, cấy thứ ni mềnh chộ đã nhiều mà dừ mới biết hắn cụng ăn rau muống!
10 nháy
Hai enh ả nhiêu nớ đi tham quan một trang trại nuôi ga. Ngài chủ trại giới thiệu một con ga trôống rất đẹp và nói: – Từ sáng đến giừ hắn đạ nháy 10 nháy rồi đó.
Ả gấy bẹo vô hôông nhôông, nguýt một cấy rồi mỉa mai:
– Chộ chưa….!
Enh nhôông liền kéo gấy lại lộ ôông chủ trại ga rồi hỏi:
– Hắn mần chuyện nớ với một hay 10 con mái?
Ông chủ trại điềm nhiên trả lời:
– Dĩ nhiên là với 10 ả mái mơ.
Enh nhông quay sang gấy nháy mắt một cấy rồi nói:
– Chộ chưa? Có 10 “mái mơ” thì tui cụng…
Khải lầm khu
Hồi nớ, nghe loa kêu túi có phim về xạ là rủ chắc lùa tru bò về sớm. Cơm mẹ nấu mới chín tới, xúc nửa đọi vừa thổi vừa ăn. Ménh đầu tiên nót vội, hắn nóng ran từ mồm xuống tận rọt non. Xong rồi, hú cả bầy trenh chắc chạy.
Vé vô cựa kẻ nậy một hào, con nít năm xu. Một ngài nậy được kèm một đứa con nít. Xin mại nỏ ai dắc vô, bọn tui rủ chắc chui rào.
Xung qoenh bại rào mắt cáo bằng tre chẻ tư, buộc nẹp bằng lạt tre. Tui có sáng kiến là khoét bôộng, chui khu vô trước để lợ cenh bại bắt được thì nói chui ra. Vì chộ chui vô họ quất roi mót vô khu đau lắm.
Vô troong bại, bọn con nít thì đòi chắc, mấy enh ả thanh niên thì chen chắc.
Đèn túi thui, trăng sáng lờ mờ, chộ một enh thò tay rờ khu o bên cạnh. O nớ quay sang hỏi:
– Enh mần cấy chi rứa?
– Khu tui ngá, tui khải – Enh nớ trả lời tỉnh queo.
– Răng enh khung khải khu enh mà khải khu tui – o nớ quạu lại.
Enh nớ thụt tay rồi nói:
– Ờ, rứa đây khu o hả, tui tưởng khu tui. Khung trách chi khải mại nỏ đạ ngá…
Chùm Thơ Về Hải Phòng
CHÙM THƠ VỀ HẢI PHÒNG
Hải Phòng được mọi người biết đến với những tên gọi thân thuộc như “Thành phố Cảng” hay “Thành phố Hoa phượng đỏ”… Nhưng có một Hải Phòng dành cho tất cả những ai đã gắn bó với nó. Đó là Thành phố của quá khứ và hiện tại, mộc mạc mà hào sảng, sôi động mà yên bình, mạnh mẽ mà vị tha… Có lẽ và bởi vậy văn chương có cớ dâng trào.VHP trân trọng giới thiệu chùm thơ của các tác giả Hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng.
Nguyễn Lâm CẩnHẢI PHÒNG NHỚ
Ơi nào sông Lấp, cầu Tre…Em đừng đốt đỏ suốt hè…Phượng ơi!Khi ta đã cháy lên rồiTàn bay hóa rượu rót mời ngả nghiêng
Hải Phòng nuôi mảnh trời riêngMắt em thắp ngọn lửa thiêng thánh thầnTa thành Từ Hải chôn chânSa cơ chết đứngHóa thân vào tình!
Xin làn môi đỏ đừng xinhĐồng tiền đừng lúm má mình…Ngẩn ngơEm sang phà Bính đừng chờKẻo ta chìm lỉm trên bờ Cạn khô!
Ơi tình biết đến khi môSông Tam Bạc sóngHết xô vào lòngPhượng emĐốt lửa Hải phòngTa con tàu rặc neo dòng lửng lơ.
Nguyễn Thị Thúy NgoanVIẾT Ở ĐỀN THỜ TRẠNG TRÌNH
Thành tâm con cúi lạy NgườiKhói hương lẩn khuất dưới trời Trung AmCho con chữ ngọc lời vàngCâu thơ san sẻ dọc ngang khóc, cười
Phận con hóa đá mồ côiMây trôi bèo dạt cuối trời dở dangTrên đầu đội mấy vòng tangSợi dọc cho mẹ Sợi ngang cho chồng
Cò gầy còn có bến sôngCon đi mót tép – phố đông không bờBa con thơ dại bơ vơNuôi con bằng xác Nuôi thơ bằng hồn
Cò gầy biết tránh bão giôngCon như cỏ dại giữa đồng tả tơiXin Người chữ vãi, chữ rơiNỗi đau dìm xuống Nụ cười vớt lên
Cho con chân cứng đá mềm Để con chèo lái màn đêm sang ngàyPhận con sung chát, gừng cayCâu thơ lam lũ heo may thổi tràn
Sân đền rụng kín lá vàngNén nhang ngọn khói ngổn ngang kiếp người….
Nguyễn Tất HanhTỪ BẠCH VÂN AM(Tưởng nhớ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm)Đâu phải bến nghỉ ngơi để ngẫm cuộc cờ tànTuyết Giang, Tuyết Giang đổ dòng huyết lệMây trắng ngàn năm vẫn chảy ngang đầuCâu thơ cảm nỗi buồn nhân thế
Khi vua chúa thích chơi trò dâu bểThì kẻ sĩ có tâm phải ôm hận lui vềBao khao khát trăm năm còn đợiĐưa con người ra khỏi cõi mê.
Nguyễn DungCÂY CẦU MƠ ƯỚC
Rồi một ngày anh sẽ nắm tay emBên biển xanh ngắm cây cầu mơ ướcSóng biếc thế làm sao không say đượcCầu thênh thang ran ríu bước chân người!
Cát Hải bây giờ gần lắm em ơi!Như khi ta bên nhau nụ hôn trao đắm đuối!Trời vào thu muôn vì sao diệu vợiĐêm đăng quang trăng thiếu nữ đang rằm!
Xa ngoài kia mây và biển gắn liềnSóng và gió giao thoa trời với đấtNhư anh và em không bao giờ xa cáchNhư đất liền với hải đảo yêu thương!
Hoàng VũYÊU EM NGƯỜI CON GÁI THỦY NGUYÊN
Anh yêu em người con gái Thủy NguyênCó mái tóc xanh đôi mắt dịu hiềnÔi đôi mắt như vì sao lấp lánhThẹn thùng trong vành nón che nghiêng
Em hỡi em người con gái Thủy NguyênMột nắng hai sương nên đồng lúa chínEm đem về hội xuân câu hát đúmNgọt ngào thơm hương bưởi hương cau
Những đêm trăng vàng trao thương nhớ cho nhauAnh cất giữ đi tận cùng trái đấtYêu em lắm một tình yêu tha thiếtNhư núi Tràng Kênh đứng giữa mây trời
Vẫn chung thủy ngàn năm in bóng nướcĐể Bạch Đằng sóng vỗ mãi không thôiAnh yêu em có cánh đồng bát ngátCó mẹ cha ta gian khổ chẳng sờn
Bàn tay trắng đã làm nên quật khởiGiành chính quyền, độc lập có gì hơnĐường rộng lớn ta đi về trong hạnh phúcCó em bên anh đứng giữa cây cầu
Thấy tương lai sáng ngời từng câu hátMà niềm vui tràn ngập trong nhau.
Nguyễn Mạnh QuỳnhBÂNG KHUÂNG HẢI PHÒNG
Hải Phòng thấm đời tôi mòi mặnNắng chín ong trên đỉnh phượng giàBài hát rạo rực màu hoaSóng vui Tam Bạc, phù sa sông CấmMắt biển xanh chớp lửa một tình yêu
Tôi say mê chiều vòm lá thẫmHoàng hôn bảng lảngCâu thơ viết niềm tin mỗi sángMặt trời ghé từng nhà chia sẻ những tháng năm
Hải Phòng thành nỗi nhớ bâng khuângDẫu đi xa về gầnGóc phố quen, giọt điện đườngMơ hồ dáng em đứng đợi
Điều giản đơnDù lòng bối rốiNhững cây cầu bắc mớiDòng sông bộn bề trăngKhoang thuyền ai đỏ lửaẤm áp trong tôi Hải Phòng..Theo hoinhavanhp
Chùm Thơ Về Thầy Cô Giáo
Thầy
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi … Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …
Cô Giáo
có bao nhiêu mơ ước ở trên đời sao em lại ước mơ làm cô giáo bụi phấn cuối đời, em trên bục giảng xa thành thị em lên dạy vùng cao có nhiều lúc anh cứ hỏi tại sao? khi nhìn thấy nắng theo vàng suối tóc anh lên thăm, em rưng rưng nước mắt em nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ anh em gửi lại nơi đây cả tuổi xanh bởi ánh mắt học trò ngây thơ quá ngôi trường nhỏ xôn xao hàng mái lá em giảng bài trong tiếng gió xôn xao đi bên em, anh bỗng thấy tự hào khi mọi người gọi em là “cô giáo” dù với ai em là người khờ khạo nhưng với anh, em đủ ngát hương rừng
Khi thầy về nghỉ hưu
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp: “Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…” Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào Con nao nức bước vào trường trung học Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau? Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi? Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao Vai áo bạc như màu trang vở cũ Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
Không đề
Cầm bút lên định viết một bài thơ Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ Đâu là cha, là mẹ, là thầy… Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt… Biết bao giờ con lớn được, Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen” Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”… Những con chữ đều đều xếp thẳng Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh Cửa sổ xe ù ù gió mạnh Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a Thầy gần lại thành bóng hình rất thực Có những điều vô cùng giản dị Sao mãi giờ con mới nhận ra.
Thưa Thầy Thưa thầy, bài học chiều nay Con bỏ quên ngoài cửa lớp Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót Con hóa mình thành bướm và hoa
Thưa thầy bài tập hôm qua Con bỏ vào ngăn khóa kín Mải lượn lờ theo từng vòng sóng Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin
Thưa thầy, bên ly cà phê đen Con đốt thời gian bằng khói thuốc Sống cho mình và không bao giờ mơ ước Mình sẽ là ai ? Tôi sẽ là ai ?
Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng Soạn bài trong tiếng ho khan
Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn Sao con học hoài không thuộc Để bây giờ khi con hiểu được Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy
Người lái đò Một đời người – một dòng sông… Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, “Muốn qua sông phải lụy đò” Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa …
Tháng năm dầu dãi nắng mưa, Con đò trí thức thầy đưa bao người. Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc – mái đầu sương Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày, Khúc sông ấy vẫn còn đây Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…
Lời ru của thầy
Mỗi nghề có một lời ru Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này Lời ru của gió màu mây Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời Tuổi thơ em có một thời Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây Thầy ru hết cả mê say Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày Trong em hạt chữ xếp dày Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường Xin lời ru được dẫn đường em đi (Con đường thầy ngỡ đôi khi Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già thôi Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em Thì dù phấn trắng bảng đen Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình.
Chùm Thơ Về Nước Nga
Đặng Quốc Vinh
VIẾT CHO EM TỪ MOSKVA
Moskva giờ đã sặp vào thu
Cây đang chuyển màu vàng rực rỡ
Anh đã bay hàng ngàn cây số
Đất nước Nga tươi đẹp vô cùng
Cung điện Mùa thu, Cung điện Mùa đông
Saint Petersburg đẹp như huyền thoại
Anh đã gặp những người con gái
Của nước Nga đang độ trăng tròn
Đêm trắng mơ màng không thể trắng hơn
Quảng trường Đỏ bây giờ vẫn đỏ
Sông Volga giấu bao điều trong đó
Những biến cố thăng trầm lịch sử mãi còn in
Anh đã qua điện Cremlin
Đã đặt chân bên bờ Ban tích
Thăm cột mốc Á- Âu, tận Xveclop
Gặp những người con nước Việt thân yêu
Và em ơi, xúc động biết bao nhiêu
Khi anh gặp nhà thơ Nga vĩ đại
Puskin còn đây mãi mãi
Cùng tình yêu muôn thủa trên đời
Trong vườn cây, bên tượng đài Người
Bao đôi lứa dâng những cành hoa thắm
Anh lại nghĩ về em nơi cách xa ngàn dặm
Bao đêm rồi thương nhớ gửi về nhau
Nga- thu vàng, anh tím cả trời Âu
30/8/2014
Cung điện Mùa Đông
Nguyễn Trọng Nhiệu
NHỚ MÁTXCƠVA
( Nhân dịp kỷ niệm 100 năm cách mạng tháng mười Nga, thân tặng HS)
Chiều mùa thu anh đến Mátxcơva Hàng bạch dương đón ta vào đại lộ Điện Kremlin mưa mù giăng phủ Cơn gió về ủ ấm mộ Lênin.
Đây, tượng đài của Puskin
Nhà thơ của nước Nga vĩ đại Đây, sóng nước Nêva cuộn ngầm từ đáy Nghe bước chân Người trên quảng trường Cung điện Mùa đông.
Anh đã đến bên bờ sâu Bantic Chia sẻ chút mặn mòi của Thái Bình dương Chia sẻ bốn ngàn năm, danh nhân và chiến tích Mang đất nước Bác Hồ đến với Lênin.
Ơi nước Nga bao kỳ tích oai linh Và người con gái Nga trang nghiêm, miệt mài thả bước.. Có phải em – chính là điều kỳ vĩ nhất? Để chiều nay anh quên ngắm mọi lâu đài!
(Moscow – st.peterspurg – Hà Nội, tháng 9.2017)
Thiếu nữ nước Nga
Phùng Hồ
KÝ SỰ MÙA THU
Sao trời xanh, sao mây trắng nắng vàng
Sao lá rụng, sao sương gió nhẹ…
Ta đã hiểu vì ta “nhà vật lý”.
Còn lòng ta xao xuyến… ấy là sao?
Thu đã sang bão vẫn rớt mưa rào,
Bạn Bạn mất hay sao trời nặng hạt.
Đội mưa đến nhà người vừa mới khuất
Nước mắt trời hòa nhập nước mắt ta!
Tiễn bạn đi lòng nhớ những thu xa
Ta cùng bạn la cà đường Kiev
Những phố nắng “kastan” vàng tuyệt đẹp(*)
Chẳng bao giờ còn dịp bước chân qua!
Kiev ơi! Ngàn vạn dặm cách xa!
Ta ngửi được lốp ô tô cháy khét
Mùi chiến tranh mùi máu tanh xác chết
Ở Lugansk, ở Đônhetsk tơi bời!
Sao hận thù, sao ngu xuẩn, dở hơi
Sao đạn nổ, sao bom rơi, người chết….
Ta không hiểu, không bao giờ hiểu hết
Cớ làm sao người cứ giết hại người?
9/2014
(*) – Cây dẻ
Lê Cảnh Nhạc
DÒNG SÔNG NGUỒN CỘI Tặng anh Phạm Nhật Vượng Chủ tịch Tập đoàn Technocom – Ukraina Nước sông Nghèn lên men Rượu nồng môi nghiêng trời nghiêng đất Chai rượu Kẻ Trang lá chuối khô mẹ nút Con mang theo sóng sánh cả trời Âu Đường Thiên Trù ngàn bậc non cao Đỉnh Ngàn Hống con về dìu mẹ bước Kharkov hôm nay xanh trời Can Lộc Xanh Vinpearl Land, xanh Hồng Lĩnh đại ngàn Nơi mẹ sinh con Lửa làng rèn Vân Chàng, Minh Lang không bao giờ tắt Ông Đùng xếp núi Hồng Ông Đùng đào quặng sắt Ông Đùng dạy dân làng đúc lưỡi cày, lưỡi mác Trồng cây, đánh giặc, đắp đập, quai đê Củ sắn gầy mẹ giấm bãi chiêm khê Hạt lúa đất phèn quạt từ bông lép Nuôi con lớn lên suốt một đời khó nhọc Như giọt rượu Nghèn mẹ cất nước sông quê Mẹ ơi! Giờ chúng con xây Những toà tháp Vincom Sun City Plaza Barabasova Những ngôi trường ở Việt Nam, ở Ucraina và chùa thiêng Kharkov Xây tầm cao dáng Việt Trong linh thiêng dòng chảy cội nguồn Líu lo trẻ thơ trường học Mùa Xuân Xa đất nước vẫn hát lời mẹ hát Trang sách hôm nay Không quằn khô gió Lào nắng khét Theo tuổi thơ con chân đất đến trường làng Chúng con ngẩng cao đầu nghe hai tiếng Việt Nam Trong kiêu hãnh mỗi khi bè bạn gọi Mivina vượt qua nhiều biên giới Thương hiệu Việt Nam, trí tuệ Việt Nam Sông Nghèn sông La tắm mát tuổi thơ con Đang hoà chảy cùng Lopan, Uda, Kharkov Chén rượu thơm nồng từ sông Nghèn mẹ chắt Con rót mời bè bạn khắp phương xa
Kharkov, ngày 5/8/2008
Sông Neva
Lê Thành Nghị
LEV TONSTOI
Người ta sẽ còn phải lắng nghe ông
Vì thế gian vẫn còn những giọt hòa bình
nhỏ nhoi trên tấm thảm đen chiến tranh
Cuộc chiến tranh 1812 của người Nga thật là vĩ đại
Nhưng ai bảo bốn tập sách của ông * là không vĩ đại
Ông làm cả thế gian đêm đêm phải soi đèn tìm
Những lời tiên tri về tình yêu, về hòa bình
Tám mươi tuổi
vẫn không ngừng viết sách, đi săn, làm vườn,
mở lớp dạy trẻ em nghèo, chia bánh mì cho người khó
Bốn mùa nhà không cài cửa
Người có thể vừa đi, có thể vẫn chưa về…
Poliana mùa hoa táo rụng
Trang trại vườn nhà Tonstoi bát ngát mỏi tầm nhìn
Tôi bước đi trong ý nghĩ ngập ngừng…
Trong ý nghĩ ngập ngừng:
Vì sao một người như ông
Chúa bắt phải chết?
2009
* Bốn tập Chiến tranh và hòa bình
Nguyễn Huy Hoàng
VỚI GOGOL
(Kính dâng hương hồn thầy V. Turbin) Thảo nguyên Nga hoang vắng tận chân trời Gió vần vũ dọc luống cày se lạnh Đi về đâu, hỡi nước Nga bất hạnh Xà ích già nới lỏng vạt dây cương? Hồn thời gian ngủ trên tháp dát vàng Cây thánh giá trầm tư cùng tuế nguyệt Tụng niệm mãi kinh nguyện cầu bất lực Sóng Nheva mòn mỏi vỗ muôn đời Sau bóng cờ, tím tái những lằn roi Bụi phủ kín trang thực hư lịch sử Lăn chầm chậm bánh cỗ xe quá khứ Bài hát xưa biếng nhác tự ru mình Con đường mòn không đến được quang vinh Cất sao tiếng khải hoàn trong đói khát! Đi về đâu? Đã âm vang lời đáp: - Dân tộc nào cũng sức mạnh nhân dân! Khua động chiều hoang lạnh thảo nguyên Vó tam mã chồm lên, bờm dậy sóng Gió mở lối cuộc hành trình hy vọng Phía chân trời kiêu hãnh nước Nga ơi!
Bảo Phan ( tuyển chọn, giới thiệu)
Cập nhật thông tin chi tiết về Chùm “Thơ Tình Sa Pa” 1 trên website Kovit.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!